P8.9
L nằm nghiêng co quắp trên nệm, mái tóc ướt rũ xuống che nửa gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhòe lệ vẫn còn ngây dại. Cánh tay nhỏ ôm lấy ngực căng phập phồng, đôi chân mảnh mai khép lại nhưng không sao che nổi. Toàn thân nàng rã rời, chỉ còn run co từng cơn sau trận phun tinh khủng khiếp vừa qua.
Chính dáng nằm ấy lại vô tình phơi trọn sự gợi dục chết người: eo thon cong mềm mại, kéo dài xuống cặp mông trắng nõn, no tròn, căng bóng. Mỗi nhịp thở run rẩy của nàng, hai khối thịt ấy lại rung rinh, khe mông khít khao hé mở, nơi cửa lồn đỏ mọng vẫn còn rịn nhầy, phập phồng co giật như đang mời gọi. Lỗ cúc nhỏ xíu phía trên cũng giật nhẹ từng nhịp, như một bí mật mong manh chờ bị xâm chiếm.
Hoàng ngồi lùi lại, ngắm say sưa từng đường cong. Đôi mắt đen sẫm dán chặt vào cặp mông cong vút ấy, khối thịt hộ pháp của hắn như sôi lên từng đợt. Giọng hắn khàn trầm, rền rĩ như tiếng thú gầm:
“Đẹp… mẹ nó, đẹp đến muốn phát điên. Cặp mông này, căng tròn, trắng loá, cong vút như chờ tay anh bấu, chờ cặc anh dập. Nhìn cái lồn kia kìa, co giật từng nhịp, bóng nhầy, cứ như đang ngoắc gọi. Cái thân thể này… đúng nghĩa sinh ra để cho đực như anh vắt kiệt.”
L run bắn, nước mắt lại trào, miệng hé thều thào, giọng yếu ớt như sắp nghẹn:
“Anh… xin… cho em nghỉ một chút… em sẽ… sẽ phục vụ anh mà… xin anh đừng ép ngay bây giờ…”
Nhưng Hoàng chỉ bật cười khàn, tiếng cười trầm nặng như khẳng định quyền chiếm hữu. Thân hình hộ pháp lao tới, úp sát lưng nàng, ngực rắn chắc nóng hầm hập ép dính vào làn da nõn nà run rẩy. Bàn tay to bè lập tức bấu chặt cặp mông trắng cong, bóp mạnh đến mức thịt căng đỏ lên, khe mông hé rộng, cửa lồn nhầy nhụa lại rịn thêm dòng bóng loáng.
“Ưưưưm… áaa…” – L rít nghẹn, cả thân hình co giật, đôi chân khép vội lại nhưng bị hắn kẹp chặt.
Không dừng ở đó, tay kia của Hoàng vòng ra phía trước, chộp lấy bầu ngực căng phập phồng. Ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt núm vú đỏ mọng, vặn xoắn như muốn nhai nát.
“Áaaaa… ưưưưm…!” – nàng bật rên đau đớn, nhưng ngực càng nảy căng, núm vú dựng cứng hơn, phản bội hoàn toàn.
Hoàng rít vào tai nàng, giọng khàn đục, đầy dã tính:
“Đừng hòng xin xỏ. Đực đã đói thì con cái chỉ có một việc: há ra mà chịu. Em đẹp thế này… anh thề sẽ vắt kiệt, từng giọt, từng hơi, không để em còn sức mà nghĩ đến chuyện chạy.”
Trong tư thế úp thìa, hắn ghì chặt nàng, cả thân hình hộ pháp ép trọn con mồi nhỏ bé, tay siết vú, tay bóp mông, còn con cặc nóng rực cạ mạnh dọc khe ẩm ướt, trượt “soạt soạt” phát ra tiếng nhầy nhụa. L run lẩy bẩy, toàn thân rã rời, biết chắc mình không trốn nổi, chỉ còn có thể nức nở thều thào, miệng run run như cầu xin lẫn nghẹn khóc.
P8.10
Hoàng ghì chặt nàng trong tư thế úp thìa, một tay bóp vú đến đỏ ửng, một tay bấu nghiến mông cong. Đầu nấm đỏ au căng mọng trượt dọc khe lồn sưng phập phồng, rồi dừng ngay ở cửa âm ẩm run rẩy. Nàng khóc nấc, thân hình co rúm, khe mông siết lại, nhưng hông hộ pháp của hắn đã gồng lên, đẩy một cú trí mạng.
“Phập!!”
Con cặc khổng lồ xuyên phập vào trong, mép thịt đỏ mọng bị xé toang, lút một nhịp đến tận cùng. Cơn nhồi bất ngờ ấy khiến toàn thân L giật nảy, miệng há to chỉ còn tiếng rú dài:
“ÁÁÁÁaaa—ưưưưưm…!!”
Khoảnh khắc đó, cảnh tượng dâm loạn hiện ra rõ mồn một: dòng tinh dày đặc từ lần phun trước còn ứ lại trong âm đạo nàng bị con cặc khổng lồ này dồn ép dữ dội. Một phần nhỏ phun ngược ra ngoài, bắn thành vệt trắng đục dọc mép mông và đùi, ướt nhòe ga giường. Nhưng phần lớn – đặc hơn, nặng hơn – bị đẩy ngược vào sâu trong, nén chặt trong tử cung đang thắt giật.
Âm đạo nàng giờ chật cứng, vừa bị lấp kín bởi khối thịt nóng hừng hực, vừa bị nhồi thêm áp lực của dòng tinh trắng đặc quánh. Cứng – mềm, nóng – ướt, tất cả hòa thành một khối áp bức khiến nàng tưởng như bụng dưới sắp nổ tung.
“Ưưưưưm… aahhh… aaaa…!! Em… em không… chịu nổi… nó… đầy quá… aaahhh…!” – nàng rên rú, nước mắt trào ra, hai chân run giãy nhưng bị ghì chặt.
Hoàng gầm khàn trong cổ, hông vẫn dập liên hồi, từng cú nhấn càng làm dòng tinh cũ sóng sánh bị ép tràn, xoáy cùng đầu nấm nóng rực của hắn. Tiếng “rẹt rẹt, soạt soạt” vang lên nhầy nhụa, ướt át, như một bản nhạc dâm loạn.
“Nghe không? Cặc anh nhồi vào, ép cả tinh anh vừa bắn, đẩy ngược sâu hơn… để tử cung em tràn ngập. Đó mới là dấu ấn thật sự.” – hắn rít thẳng bên tai, giọng trầm đục, dã man.
L nghẹn thở, toàn thân cong quặp, lồn co bóp liên hồi, cảm giác vừa đau tức, vừa khoái rạo rực, vừa nhục nhã đến run rẩy tận tim.
P8.11
Hoàng ôm ghì nàng từ phía sau, hông hộ pháp vẫn dập nhồi từng nhịp dài và sâu, con cặc khổng lồ vừa lấp kín vừa ép dòng tinh cũ ngược vào tử cung. Một tay hắn bấu chặt bầu vú căng tròn, ngón cái và ngón trỏ vặn xoắn núm đỏ dựng cứng, làm L giật thót, miệng bật tiếng rên dồn dập. Tay kia khi thì bóp nghiến lấy mông, xé thịt trắng mềm thành từng rãnh đỏ hằn, khi thì trườn ra trước, lách xuống khe ẩm bóng loáng để tìm đúng hột le nhấp nháy, xoa nắn dữ dội.
“Ưưưưưm… áaaa… aaahhh…!!” – L rít rú, ngực phập phồng điên loạn, mông cong run rẩy, toàn thân vừa đau vừa sướng đến nghẹt thở.
Hoàng nghiến răng gầm khàn, rồi bất ngờ thay đổi. Hắn ngồi dậy, kéo phăng một chân nàng vắt lên vai, khiến khe lồn mở toang, lưng nàng cong vút, mông trắng tròn căng ưỡn ngược về phía hắn.
“Phập! Phập! Phập!”
Cặc hắn nhồi sâu từ sau, dập liên tục trong góc độ mới, khiến mép thịt bị căng toang, cửa lồn đỏ bầm càng rịn dịch. Mỗi cú giáng, dòng tinh trắng đục lẫn dịch ướt trào ra, chảy thành vệt dọc khe mông, ướt nhòe cả lỗ cúc nhỏ phía trên.
Hoàng liếc xuống, mắt lóe tia thú tính. Hắn đưa tay hộ pháp chộp lấy đám dịch đục nhớp ấy, xoa mạnh lên lỗ cúc đang run nhấp nháy.
“Ưưưưưm—aaaahhh!” – L rú dài, cả thân vặn vẹo, cảm giác nhục nhã cùng khoái cảm bủa vây.
Hoàng cười khàn, ngón tay hắn trơn nhầy, ấn mạnh vào lỗ cúc bé xíu. Chất dịch làm trơn, đầu ngón tay thọc vào dễ dàng hơn, chọc sâu dần khi hông hắn vẫn dập liên hồi.
Giờ đây, L bị xé đôi: con cặc khổng lồ giã không ngừng trong lồn căng tức, còn ngón tay hộ pháp nhồi nhét vào lỗ cúc ướt đẫm, cùng lúc vần vũ cả hai cửa. Bìu nặng đập bồm bộp vào mu lồn, dịch trắng bắn tung tóe thành vệt loang.
“Ưưưưư… áaaa… aaahhh… em… không… chịu nổi… nữa… aaahhh!!” – nàng gào khóc, nước mắt lăn dài, nhưng bụng dưới co rút dữ dội, lồn và cúc cùng siết quanh những gì đang xâm nhập, phản bội toàn bộ lời van xin.
Hoàng gầm vang, mồ hôi rơi lã chã, giọng khàn trầm dội vào tai nàng:
“Đấy… cả hai lỗ đều run, đều ôm chặt lấy anh. Con cái ngon thế này, anh nhét chỗ nào cũng rên. Em nghĩ còn chạy được sao? Quên đi. Từ giờ, mỗi chỗ trên người em… anh đều sẽ đóng dấu.”
P8.12
Hoàng dập hông như vũ bão, con cặc khổng lồ nhồi sâu trong lồn, ngón tay hộ pháp vẫn xoáy mạnh trong lỗ cúc trơn nhầy. Thân thể L rung lên từng hồi, toàn thân cong quắp, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, giọng rên rỉ đứt quãng.
Hắn cúi sát tai nàng, hơi thở nóng hầm hập phả vào gáy, giọng khàn trầm rền như thú dữ vờn mồi:
“Em nghĩ uống thuốc thì thoát được sao? Hứm… nhầm rồi. Anh mà nhồi đến tan nát hoa tâm thì có nuốt cả vốc thuốc cũng chẳng cứu nổi. Mỗi cú bắn của anh, tinh đặc đến mức ép chặt tử cung em phải nuốt sạch. Không thứ gì cản được.”
L toàn thân rùng mình, mắt mở to nhòe lệ, nỗi sợ hãi cùng khoái cảm dâng đến nghẹt thở. Nàng thở gấp, giọng run run nũng nịu van xin:
“Ưưưư… aahhh… anh… đừng… xin anh… bắn ra ngoài thôi… em sợ… em không chịu nổi nếu… aaahhh… nếu trúng thật…”
Hoàng gầm khàn, hông vẫn dập sâu liên hồi, từng cú “phập! phập! phập!” khiến mép thịt đỏ sưng bật dịch tung tóe. Bàn tay bóp vú căng đỏ, tay kia vẫn xoáy ngón trong lỗ cúc, mỗi cú chọc lại làm nàng rú nghẹn.
“Nghe tiếng em rên kìa. Miệng xin tha, nhưng lồn thì co giật hút cặc anh. Cúc em cũng xiết lấy tay anh như muốn giữ lại. Em đã được đánh dấu, con cái, thuốc thang chỉ là trò cười. Đêm nay, anh muốn nhấn đâu thì nhấn, muốn bắn đâu thì bắn. Tất cả đều sẽ nằm trong em.”
L khóc nấc, nước mắt lã chã, nhưng bụng dưới co quặn từng đợt, khe ẩm nhầy càng rịn nhiều, hột le nhấp nháy kịch liệt, phản bội sự van nài tuyệt vọng. Giọng nàng vỡ vụn, rên nghẹn thành từng tiếng kéo dài:
“Ưưưưưm… aaahhh… xin anh… em… em không trốn nổi… nhưng… làm ơn… bắn ra ngoài cho em… em sợ… aaahhh…!”
Hoàng chỉ bật cười khàn, cúi cắn nhẹ lên vành tai nàng, giọng trầm đục sỗ sàng:
“Anh mà đã dí vào trong, thì không có chuyện bắn ra ngoài. Em sinh ra để nuốt tinh anh, hiểu chưa? Lồn, cúc, miệng… tất cả đều là bồn chứa. Anh muốn dập ở đâu, em cũng phải há ra mà chịu.”
P8.13
Hoàng gầm gừ, hông nhồi điên cuồng, từng cú “phập! phập! phập!” như búa tạ giáng thẳng vào tử cung. Dịch ướt nhòe tung tóe, mép thịt đỏ bầm căng rát, bìu nặng vỗ bồm bộp vào mu lồn nhầy nhụa. Ngón tay hắn vẫn xoáy dữ trong lỗ cúc, khiến L rên rú nghẹt thở.
“Ưưưưư… aaahhh… aaaaaa…! Anh… anh ơi… xin anh… đừng… hôm nay… là… giữa kỳ của em… aaahhh… em… em sẽ dính mất… xin anh… bắn ra ngoài thôi… làm ơn…!” – tiếng nàng nghẹn vỡ, nửa khóc nức, nửa rên rỉ van xin, toàn thân run như lá.
Chính câu ấy như đổ thêm dầu vào lửa. Ánh mắt Hoàng lóe sáng, thú tính bùng nổ dữ dội. Hắn siết chặt hông nàng, dập hông càng sâu, càng nhanh, giọng khàn khàn gầm bên tai:
“Giữa kỳ à…? Vậy thì càng ngon. Con cái mà được gieo giống đúng ngày rụng trứng… mới là phối giống thật sự! Hoa tâm em đang nở… và anh sẽ bắn thẳng vào, nhấn chìm nó trong tinh anh. Không thuốc nào cứu nổi, hiểu chưa?”
“Ưưưưm… aaahhh—aaahhh…!!” – L rú thảm, nước mắt tuôn dài, bụng dưới co siết dữ dội, lồn thắt chặt cặc hắn như đang chống lại, nhưng khoái cảm lạ lẫm lại dồn về, khiến nàng run nấc không ngừng.
Hoàng nghiến răng, hông giật nhịp cuối cùng, giữ cặc lút cán trong tử cung. Toàn thân hắn rùng mạnh, cặc khổng lồ giật liên hồi, rồi phun ồ ạt, từng tràng nóng rát, đặc quánh, xối thẳng vào hoa tâm.
“Ưưưưưm—!!”
Dòng tinh hừng hực bắn vào sâu, nặng nề, đặc sệt, nhấn tử cung nàng căng tức như muốn nổ tung. Áp lực vừa từ con cặc nóng hầm hập, vừa từ dòng tinh đặc bị ép vào tận cùng khiến L thét rú, mắt trắng dã, lưng cong quắp, toàn thân co giật điên loạn.
Cảm giác ấy – vừa khiếp đảm, vừa tột cùng khoái cảm – xé toạc lý trí. Nàng thổn thức như chết ngợp trong sóng tinh, cơn cực khoái bùng vỡ, lồn siết nghẹt lấy khối nóng, co rút liên hồi, bụng dưới quặn thắt từng cơn dữ dội kéo dài phút liền.
Hoàng ghì sát, hơi thở hắn gấp gáp, giọng khàn rền khẳng định như đóng xiềng:
“Đấy… hoa tâm em giờ đã bị tinh anh chiếm. Đây mới là đóng dấu. Con cái như em… sinh ra để nuốt trọn dòng giống của anh.”
L khóc nấc, miệng hé run rẩy, toàn thân rã rời, nhưng vẫn còn co giật từng nhịp theo dòng tinh nóng hổi đang lấp đầy. Trong tim nàng, nỗi sợ hãi và cảm giác khuất phục quyện chặt thành một cơn bão ngập tràn, không sao thoát nổi.
P8.14
Thân thể L cong vút rồi thõng rũ xuống nệm, co giật từng hồi như con mồi bị dồn đến tận cùng. Nước mắt còn đọng ở khóe mi, ngực phập phồng, bụng dưới quặn thắt liên miên vì dòng tinh đặc nóng bỏng vừa bị ép thẳng vào hoa tâm. Cơn cực khoái kéo dài bất tận khiến ý thức nàng mờ dần, hơi thở đứt đoạn.
“Ưưưư… aaahhh… aaaa…” – âm thanh yếu ớt cuối cùng bật ra, rồi mí mắt nàng sụp xuống, thân thể rã rời chìm vào bóng tối.
Hoàng vẫn ôm trọn nàng từ phía sau, ngực hộ pháp nóng hầm hập ép dính lưng nõn. Hắn gầm khẽ, hông vẫn giữ nguyên, con cặc khổng lồ còn chôn sâu trong lồn nhầy nhụa, cứng nóng như thép. Dòng tinh đặc quánh còn sóng sánh trong tử cung, tạo áp lực căng tức khiến mép thịt nàng phập phồng nhấp nháy theo từng nhịp mạch hắn.
Thời gian trôi… một lát lâu, L khẽ giật mình tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên ập đến không phải là nhẹ nhõm, mà là sự hiện diện áp đảo vẫn còn trong bụng dưới: khối nóng khổng lồ, cứng như thép, chưa rút đi đâu cả. Nó giật nhịp đều đặn, hừng hực hơi nóng, như nhắc rằng mọi thứ vừa qua chỉ là khúc mở màn.
Mắt nàng mở to nhòe lệ, hơi thở gấp gáp. Nỗi sợ trào ngược, hai tay nhỏ run rẩy bấu lấy ga giường, miệng thều thào nức nở:
“Không… vẫn còn… sao… sao anh vẫn… cứng thế này… em… em không chịu nổi nữa…”
Hoàng cúi xuống, môi nhếch khàn khàn, giọng trầm rền vang vào tai nàng:
“Anh đã bảo rồi. Một lần đâu có đủ. Đêm nay, anh sẽ dập mười hiệp. Em mới chỉ chịu có 3… còn 7 hiệp đang chờ. Nghỉ ngơi thế này là đủ rồi. Giờ… chuẩn bị cho lần tiếp theo đi, con cái.”
Nghe vậy, toàn thân L rùng mình, khe lồn co giật phản bội, nhầy nhụa rịn ra thêm. Nàng hiểu rõ: dù có van xin, dù có khóc lóc, con cặc khổng lồ vẫn đang nằm trong bụng nàng, hừng hực, sẵn sàng cho một cơn giã mới ngay khi hắn muốn.
Phần 9- Trường đoạn cuối (3)
P9.1- Hiệp 4- Lỗ cúc
Thân thể L vẫn còn co giật rũ rượi sau hiệp 3. Nàng nằm nghiêng, tóc rối bết mồ hôi, gò má đỏ ửng, mắt nhòe lệ lim dim. Ngực căng phập phồng, bụng dưới nhức nhối, cửa lồn sưng mọng đỏ bầm, nhầy nhụa bóng loáng vì đã bị nhồi đến hai lần. Mỗi cử động nhẹ, dịch và tinh trắng đục lại trào ra, rịn thành vệt dài dọc khe mông.
Hoàng vẫn ôm chặt sau lưng, thân hình hộ pháp áp trọn lấy nàng. Con cặc khổng lồ còn nóng hừng hực, vẫn chôn nguyên giữa khe mông, đầu nấm đỏ au nhấp nháy, cạ qua lại trên lớp dịch nhầy. Nhưng lần này, hắn không nhấn xuống lồn đã rã rời, mà hạ thấp hông, để dòng dịch đặc ấy bôi trơn dọc khe, phủ kín cả lỗ cúc nhỏ xíu đang co thắt nhịp nhàng.
“Ưưưư… aahhh…!” – L giật nảy, mắt mở to, hoảng loạn. Cảm giác ướt nóng phủ lên hậu môn khiến nàng rùng mình, toàn thân run cứng. Nàng bật khóc, giọng thều thào cầu khẩn:
“Anh… không… đừng… chỗ đó… em chưa từng… xin anh tha… làm ơn…”
Hoàng cúi sát tai, thở khàn khàn, giọng trầm đặc vang nặng như xiềng sắt:
“Lồn em đã in dấu hai lần, giờ để nó nghỉ. Lỗ này… mới tinh, chưa ai chạm. Con cái mà chưa bị đực khai thác hết thì chưa gọi là của riêng. Anh sẽ đóng dấu sâu nhất ở đây, để em nhớ cả đời.”
Nói rồi, hắn bấu chặt hông nàng, hạ thấp hơn, để đầu nấm căng bóng, nhớp nháp dịch, dí sát vào lỗ cúc đang run nhấp nháy. Mép nhỏ bé ấy bị nong căng dần bởi sức ép khủng khiếp.
“Áaaa… không, đừng! Xin anh… em không chịu nổi đâu… aaahhh…!” – L thét rú, tay nhỏ cố chống đẩy, chân quẫy loạn tìm thoát.
Nhưng Hoàng giữ chặt nàng như gọng kìm, ngực nóng hầm hập ép lưng nàng, một tay bóp vú, một tay ghì đùi, hông hắn nhấn chậm rãi, đầu nấm từ từ tách khe nhăn khít. Dịch nhớp sánh đặc bị ép tràn ra, bóng nhầy tráng kín mép cúc, làm cho sự xâm nhập càng dễ.
L run bắn, rên nức nở:
“Ưưưưưm… aaaaa… em xin anh… đừng phá em… đừng làm chỗ đó… em sợ… em van xin…”
Hoàng gầm khẽ, răng nghiến chặt, giọng khàn đục đầy dã tính:
“Càng cấm, anh càng muốn. Lỗ nào của em… cũng là của anh. Và đêm nay, em sẽ biết cái gì gọi là bị địt đến không còn phân biệt nổi đâu là lồn, đâu là đít.”
P9.2
Hoàng siết chặt hông nàng, đầu nấm đỏ au, căng bóng, nhớp nháp dịch trắng lẫn nước nhờn, dí sát lỗ cúc bé xíu đang run nhấp nháy. Hắn gầm khàn, hông nhấn mạnh hơn, mép thịt nhăn co rút dữ dội, cố chống lại sức ép kinh khủng.
“Phập!”
Đầu nấm xuyên qua vòng khít đầu tiên.
“ÁÁÁÁaaaa—ưưưưưmmm!!” – L rú thảm, mắt mở to, nước mắt trào ra, toàn thân cong giật. Cảm giác nóng rực, căng tức như bị xé toạc khiến nàng đau buốt tận óc. Hai tay nhỏ vung loạn, bấu rách ga giường, chân mảnh run rẩy co rúm, nhưng thân hình hộ pháp của Hoàng kẹp chặt, không nhúc nhích nổi.
“Ưưưưư… đau quá… aaahhh… xin anh… đừng… đừng nữa… em chịu không nổi…!” – nàng khóc nấc, giọng lạc đi trong tuyệt vọng.
Hoàng nghiến răng, hơi thở hắn gấp gáp, giọng khàn trầm rền như tiếng thú:
“Đấy… lỗ khít thế này mới đáng giá. Mỗi lần anh ép, em co rúm lại, càng làm anh điên thêm. Đêm nay, em phải nuốt hết cặc anh, cả lồn lẫn đít, để nhớ không còn lối thoát.”
Hông hắn nhấn tiếp, từng phân một, con cặc khổng lồ nóng hừng hực trượt sâu hơn vào vòng khít. Mép nhăn bị căng toạc, dịch trắng nhớp bị ép trào ra, tráng bóng lỗ cúc đỏ tấy.
L hét nghẹn, miệng há to chỉ bật thành tiếng rên vỡ vụn:
“Ưưưưư… aaahhh… áaaa… em chết mất… em không chịu nổi… anh ơi… tha cho em…”
Nhưng Hoàng lại gầm khàn, tay bóp nghiến bầu vú căng tròn, ngón cái vặn núm đỏ dựng cứng, tay kia bấu mạnh hông mảnh, giữ yên để hông hộ pháp nhấn sâu dần. Mỗi nhịp hắn ép vào, con cặc khổng lồ lại chọc thêm một đoạn, vừa đau rát, vừa khiến bụng nàng căng tức khó tả.
“Rắc rắc—phập!” – thêm một nhịp, gần nửa thân cặc đã chôn sâu, lỗ cúc nhăn khít bị nới căng đến đỏ rực.
L ngã gục, mặt vùi vào gối, nước mắt chan hòa, mồ hôi ướt nhòe. Miệng nàng chỉ còn rên rỉ van vỉ, nhưng khe ẩm phía trước lại rịn thêm dịch, phản bội sự khuất phục đau đớn này bằng một luồng khoái cảm lạ lẫm, chưa từng biết tới.
P9.3
Hoàng gầm khàn, hông hộ pháp nhấn cú cuối cùng, toàn bộ khối nóng khổng lồ lút sâu vào hậu môn.
“Phậppp!”
L rú thảm, mắt trợn ngược, miệng há to nghẹn lại:
“ÁÁÁaaa—ưưưưưmmm…!!”
Lỗ cúc nhỏ xíu giờ bị căng toang, nuốt trọn khối cứng như thép, nóng rực, khiến bụng dưới nàng căng tức đến run bần bật. Toàn thân nàng cong quắp, tay nhỏ cào rách ga giường, chân mảnh co rúm, nhưng mọi chống cự đều vô vọng khi hắn kẹp chặt, ép trọn cơ thể nhỏ bé dưới thân hình hộ pháp.
Hoàng không dừng lại. Một tay to bè bóp nghiến bầu vú căng nảy, ngón cái xoắn núm đỏ dựng cứng. Tay kia lách xuống khe ẩm nhầy nhụa phía trước, tìm đúng hột le nhấp nháy, day mạnh từng vòng.
“Ưưưưưm… aaahhh… aaaa…!” – L hét nghẹn, nước mắt tuôn dài, nhưng thân thể run dẩy không ngừng. Cảm giác vừa đau rát ở đít, vừa tê dại nơi hột le, vừa căng tức khi vú bị bóp nghiến, trộn vào nhau thành một luồng khoái cảm dữ dội, dồn ép ý chí nàng đến tận cùng.
“Đấy… em thấy chưa…” – Hoàng gầm vào tai, giọng khàn đục, nặng như xiềng sắt. – “Lỗ nào của em anh cũng chiếm. Vú, le, đít… tất cả đều run lên vì anh. Em phản kháng làm gì, khi thân thể em sinh ra chỉ để được đực như anh vắt kiệt?”
Toàn thân L giật nảy từng cơn, miệng nàng thều thào nức nở, giọng lạc đi:
“Ưưưưư… aahhh… em… em không còn… sức… nữa… em chịu… không nổi… nhưng… aaahhh… sao… sao lại… khoái thế này…!”
Từ chống cự, nàng dần rũ rượi, để mặc thân thể bị ép phơi trọn, lưng cong, mông run, miệng nấc rên từng hồi. Cảm giác nhục nhã tan chảy, để lại sự tê dại khuất phục. Cơ thể nàng như một con cái bị đóng dấu, bị nhồi ép, nhưng dần dần lại rên xiết hưởng thụ, run bần bật trong vòng tay con đực.
Hoàng siết chặt hông nàng, hông hộ pháp dập nhịp đầu tiên trong lỗ cúc căng rát. Con cặc khổng lồ nóng rực ma sát từng nếp nhăn, mỗi cú giã lại làm nàng gào rú, vừa đau vừa sướng đến run dại.
P9.4
Hoàng bắt đầu nhồi hông, từng cú “phập! phập!” vang rền trong tư thế úp thìa. Con cặc khổng lồ nóng rực rọc dọc hậu môn căng rát, mỗi lần hắn kéo ra lại khiến mép nhăn co rúm, rồi lại “phập” sâu vào, ép đến tận cùng.
“ÁÁÁÁaaa—ưưưưưmmm…!!” – L hét rú, nước mắt giàn giụa, tay nhỏ cào rách ga giường, ngực phập phồng dữ dội. Cảm giác đau buốt xé toạc khiến nàng run loạn, mông co giật bất lực, chân mảnh khép vội lại nhưng bị hông hộ pháp giữ nguyên.
Hoàng gầm khàn, một tay bóp nghiến bầu vú nảy lửa, tay kia day mạnh hột le căng cứng. Đau đớn ở đít, tê dại nơi le, bóp nát nơi vú – tất cả hòa vào nhau, ép nàng chìm sâu vào cơn dày vò không lối thoát.
“Ưưưưưm… aaahhh… em… đau… quá… aaahhh…! Nhưng… nhưng… ưưưư… sao… sao em lại… run thế này…!” – nàng rên nấc, tiếng nấc biến thành những âm thanh vỡ vụn, vừa van xin, vừa thừa nhận khoái cảm dồn lên bất ngờ.
Hoàng nghiến răng, hông dập mạnh hơn, từng cú như búa bổ. Bìu nặng vỗ bồm bộp vào khe mông trắng, dịch nhầy từ lồn rịn ra càng loang xuống, bôi trơn thêm cho lỗ cúc đỏ tấy.
“Nghe đi… mỗi lần anh thúc, đít em co rúm lại, siết chặt cặc anh như cầu xin thêm nữa. Con cái như em, càng sợ càng ướt, càng chống cự càng sướng. Đêm nay, anh sẽ đóng dấu ở đây cho đến khi em chỉ còn biết rên nức nở.” – hắn rít bên tai, giọng trầm đục, dã man.
“Ưưưưưm… aaahhh… aaahhh…! Em… em… không chịu… nổi… nữa… aaahhh…!” – L gào, nhưng bụng dưới lại siết quặn, cơ thể run bần bật. Đau đớn mờ dần, nhường chỗ cho cảm giác lạ lẫm – khoái cảm cấm kỵ bùng lên từng đợt.
Rồi bất ngờ, cơn cực khoái ập đến. Toàn thân L cong quắp, lưng giật mạnh, mắt trắng dã, miệng há ra chỉ còn tiếng rú kéo dài:
“ÁÁÁÁaaaa—ưưưưmmm…!!”
Lỗ cúc co thắt dữ dội quanh khối nóng, siết nghẹt từng nhịp, khiến nàng giật nảy liên hồi. Ngực căng nảy, bụng dưới co quặn, dịch từ lồn trào ra ào ạt, tràn xuống đùi, chứng minh nàng vừa bị vắt kiệt trong cơn cực khoái đầu tiên bằng đít.
Hoàng siết chặt nàng trong vòng tay, hông vẫn dập tàn bạo, giọng khàn gầm khẽ:
“Đấy… em thấy chưa? Đít em cũng biết sướng. Đêm nay, anh sẽ vắt đến khi em không còn phân biệt nổi đâu là lồn, đâu là cúc, chỉ biết mở ra mà nuốt tinh anh thôi.”
P9.5
Hoàng ghì chặt hông nàng, không cho nàng kịp hoàn hồn sau cơn cực khoái đầu tiên bằng đít. Cặc hắn vẫn nóng rực, căng như thép, liên tục giật nảy trong hậu môn đang co siết. Thay vì dừng, hắn gầm khàn, hông hộ pháp nhồi dồn dập, tiếng “phập! phập! phập!” vang ướt át, bìu nặng đập bồm bộp vào khe mông trắng đỏ.
“Ưưưưưm… aaaaahhh…! Em… em vừa… aaahhh… đỉnh rồi… xin anh… đừng… aaahhh… em chịu không nổi nữa…!” – L rên thảm thiết, nước mắt chan hòa, toàn thân run dẩy.
Nhưng Hoàng ép sát, một tay bóp nghiến bầu vú đỏ ửng, tay kia vẫn day dữ dội hột le đang nhấp nháy. Giọng hắn khàn đục, gằn dã man:
“Em lên đỉnh thì càng tốt. Đít co càng chặt, càng vắt kiệt anh. Và đã mở ra rồi thì phải nhận hết. Đêm nay, anh sẽ bắn thẳng vào đây, để em nhớ mãi lần đầu tiên bị đóng dấu ở lỗ cuối cùng.”
Hông hắn dập như điên, từng cú thúc lút cán, đầu nấm khổng lồ nghiền nghiến trong hậu môn khít rát, ép khí và dịch nhầy bật thành tiếng “chóp chép” nhục nhã. L hét rú, lưng cong vút, bụng dưới co giật từng đợt, khoái cảm cấm kỵ lại trào dâng cuộn cuộn.
“ÁÁÁÁaaa—ưưưưmmm… em… chết mất… aaahhh…!” – nàng rú dài, rên rỉ bất lực, toàn thân run loạn trong vòng tay thép nguội.
Rồi Hoàng nghiến răng, hông siết sâu một nhịp cuối, giữ chặt, cả thân hình hắn giật mạnh.
“Ưưưưưm—!!”
Một tràng dài nóng bỏng, đặc quánh, phun ồ ạt vào sâu trong hậu môn. Cặc hắn giật liên hồi, từng đợt tinh nặng nề xối thẳng, khiến bụng nàng căng tức dữ dội. Dòng tinh đặc ép chặt, ngập lút lỗ cúc đỏ rát, không thoát ra ngoài được, mà dồn nghẹt trong ruột non.
L rú thảm, mắt trắng dã, ngực nảy căng, bụng dưới co quắp. Hậu môn siết nghẹt quanh khối nóng, run giật liên tục theo từng cú phun. Một cơn cực khoái kép trào dâng, khiến nàng run bần bật, thét dài trong cơn khoái cảm nhục nhã tột độ.
Hoàng rít vào tai, giọng khàn khàn, trầm đặc:
“Đấy… từ nay lỗ này cũng là của anh. Em đã bị đóng dấu ở cả ba chỗ. Lồn, miệng, đít… tất cả đều ngập tinh anh. Đêm nay mới chỉ là bắt đầu thôi, em gái.”
P9.6- 5 hiệp cuối
Thân thể L đã tả tơi. Ngực đỏ hằn, mông bầm tím, lồn và đít sưng mọng, dịch và tinh loang lổ trên da thịt. Nàng thở dốc, mắt mờ lệ, chỉ còn biết run bần bật trong vòng tay con đực. Nhưng Hoàng – hộ pháp rắn chắc, mồ hôi chảy ròng ròng – vẫn căng cuồn cuộn, con cặc khổng lồ nóng hừng hực, dựng cứng như thép. Hắn chưa hề nguội, thậm chí càng lúc càng hăng.
Hiệp 5 – Thị uy sức mạnh
Hoàng dựng nàng dậy, bế bổng lên như bế đứa trẻ. L mềm oặt, hai chân buông thõng, đầu gục lên vai hắn. Nhưng khối nóng giữa háng hắn đã dựng sẵn, dí từ dưới lên. Mỗi cú nhồi, toàn thân nhỏ bé của L rung lắc như búp bê vải.
“Em thấy chưa…” – hắn gầm khàn, giọng rền đặc. – “Anh bế em lên mà địt cũng được. Con cái như em, chỉ biết thở rên trong tay anh thôi.”
“Ưưưư… aahhh… anh… em… em chịu không nổi…” – nàng nấc nở, nước mắt chan hòa, nhưng khe nhầy lại co giật, đón từng cú thúc, phản bội tuyệt vọng trong lời nói.
Hiệp 6 – Quỳ sàn, doggy ép sát giường
Hắn thả nàng xuống, ép nàng quỳ trên sàn lạnh, thân áp sát cạnh giường. Mông trắng tròn cong vút, đỏ ửng vì bị tát, lồn nhầy hé toang, nhấp nháy trong ánh đèn. Hoàng đứng sau, hai tay ghì chặt hông, nhấn thẳng cặc vào.
“Phập! Phập! Phập!” – những cú giã từ trên xuống, thân thể nàng đập dập dồn vào mép giường, mặt nàng úp nghẹn trong chăn nhàu, chỉ còn rên rỉ vỡ vụn.
“Ưưưưm… aaahhh… đừng… em sắp chết mất…” – nàng nấc nở, nhưng mông cong vẫn run rẩy, ẩm nhầy trào thêm, phản bội nỗi van xin. Hoàng cười khàn, bàn tay vỗ chan chát, thịt trắng nảy đỏ, mỗi cú thúc lại in thêm dấu dã man trên da thịt nàng.
Hiệp 7 – Hậu môn lần hai
Không cho nàng nghỉ, Hoàng trượt cặc xuống dí thẳng vào lỗ cúc đã bị khai phá. “Phập!” – hắn nhấn mạnh, nửa thân lút vào. L rú thảm, toàn thân giật nảy, mông cong giãy loạn.
“Ưưưưư… aaaaahhh… em… hết sức rồi… xin… đừng…” – nàng nấc khóc, run bần bật.
“Lồn nghỉ thì đít phải gánh. Đêm nay, không lỗ nào bỏ sót.” – Hoàng gầm khàn, hông vẫn dập như búa bổ. Lỗ nhăn co rúm, siết nghẹt lấy khối nóng, càng khiến hắn dồn thêm sức.
Hiệp 8 – Bắn phủ kín lưng
Sau hàng trăm cú giã, hắn rút cặc ra, giật lia lịa. “Ưưưưưm—!!” – dòng tinh đặc nóng phun trào, phủ trắng sống lưng cong vút, loang xuống khe mông, tràn đến tận gáy. Nàng gục xuống, lưng bóng nhẫy, run rẩy trong cảnh bị đóng dấu nhục nhã.
Hiệp 9 – Đóng dấu trực diện
Hoàng lật ngửa nàng ra, dang hai chân mềm oặt. Ngực phập phồng, bụng dưới co giật, mặt nhòe lệ. Hắn giật cặc ngay trên gò ngực, rồi bắn tràng nóng hầm hập phủ kín mặt, ngực, bụng nàng. Tinh trắng chảy dọc khe ngực, loang xuống rốn.
L run rẩy, hé môi khóc nghẹn, nhưng đôi mắt mờ đi, hơi nóng và mùi nồng nặc ám riết da thịt.
Hiệp 10 – Vác cày, thụ tinh cuối cùng
Không cho nàng một hơi thở, hắn bế dốc nàng lên, vác như vác cày, ép hai đùi banh rộng. Cặc hắn dựng cứng, dí từ trên xuống, “phập” sâu tận tử cung.
“Ưưưưưm—aaahhh!!” – nàng rú dài, toàn thân cong quắp. Hắn giữ nguyên, giã từng cú sâu nhất, nặng nhất, rồi gầm khàn, cặc giật liên hồi.
Dòng tinh cuối cùng, đặc sệt, nặng nề, phun ồ ạt, dồn thẳng vào hoa tâm. Tử cung nàng căng nghẹt, bụng dưới phập phồng, toàn thân run bần bật.
“Đấy… đóng dấu xong.” – hắn rít vào tai, giọng vang rền như xiềng xích. – “Em đã ngập trong tinh anh, từ miệng, lồn, đít, cho đến mặt, lưng, bụng. Từ nay, em thuộc về anh.”
Nàng rũ xuống, nước mắt chan hòa, run giật từng cơn. Không còn biết mình là ai, chỉ biết mình vừa bị vắt cạn, bị chiếm đoạt trọn vẹn.
Đến 5h30 sáng, L ngất lịm, hơi thở đứt quãng. Hoàng rút con cặc còn hừng hực ra khỏi thân thể nhỏ bé, mặc lại đồ, xách điện thoại. Trước khi đi, hắn cúi hôn mạnh lên môi nàng, để lại hơi thở nồng nặc của đực, rồi bước ra ngoài, bỏ lại căn phòng nồng mùi tinh và nhục dục.
Trên giường, L bất động, thân thể nõn nà phủ đầy dấu vết: lưng bóng nhẫy tinh, mặt loang vệt trắng, khe lồn và lỗ cúc nhầy nứt nở. Nàng đã bị đóng dấu mười lần, đến tận cùng của sự khuất phục.
Phần 10- Kết
P10.1
Ánh sáng ban mai hắt vào qua rèm cửa, vàng nhợt nhạt như phủ sương. L khẽ động đậy, toàn thân ê ẩm, từng cơ bắp đau rát, ngực nặng trĩu, bụng dưới căng tức, lồn và đít nóng rát thấu xương. Nàng mở mắt trong cơn mơ hồ, hơi thở còn nặng nề. Căn phòng im lìm, chỉ còn tiếng tim nàng đập dồn, không còn tiếng gầm khàn, không còn bóng dáng to lớn như núi ép lấy thân thể nàng.
Nàng ngồi dậy một cách khó nhọc, cảm giác dính ướt bết khắp người. Ga giường nhàu nhĩ, đẫm loang tinh trắng đã khô lại thành vệt đục, lưng nàng vẫn bóng nhẫy, da thịt chỗ nào cũng in dấu hằn. Quần áo vứt tung tóe khắp nơi, sàn loang lổ dịch. Căn phòng yên tĩnh như chưa từng có ai, nhưng mùi nồng nặc của tinh, của mồ hôi đàn ông, của dục vọng vẫn ám đặc, trùm riết mọi ngóc ngách.
“Anh…?” – nàng thì thầm, giọng khàn khàn, yếu ớt, nhưng không có hồi đáp. Nàng chợt hiểu: Hoàng đã rời đi.
Một thoáng nhẹ nhõm trào lên. Ngôi nhà lại yên bình, không còn sự áp chế, không còn bóng dáng con thú dữ. Nhưng ngay lập tức, trong lòng nàng dâng lên một khoảng trống khủng khiếp. Căn phòng tan hoang vẫn còn đây, thân thể bị đánh dấu vẫn chưa kịp lành, nhưng chính sự im lặng này mới làm nàng hoảng sợ.
Nàng co chân lên, ôm lấy đầu gối, run rẩy. Trong đầu văng vẳng tiếng gầm khàn của hắn, câu nói dằn mặt, câu cười khan khi bắn tràng tinh vào từng chỗ trên cơ thể nàng. Cả đêm qua, hắn đã vùi dập nàng mười lần, ép đến tận cùng, và giờ hắn biến mất, để lại thân thể nàng ê ẩm rã rời… và một cơn rỗng hoang hoác trong tim.
Khoảnh khắc ấy, L nhận ra: bình yên đã trở lại ngôi nhà, nhưng chính nàng thì không còn nguyên vẹn. Cơ thể nàng vẫn còn ngập trong mùi vị đàn ông, từng thớ thịt căng mọng như bị bón no, và trong lòng, một sự thiếu vắng mới manh nha – khoảng trống do kẻ đã chiếm đoạt nàng để lại.
P10.2
Khi nhận ra Hoàng đã đi, L loạng choạng ngồi dậy, chân run rẩy như không còn sức. Việc đầu tiên nàng nghĩ tới không phải là dọn dẹp căn phòng, cũng không phải là lau sạch cơ thể, mà là lao ngay xuống nhà tìm hộp thuốc khẩn cấp. Tay run lẩy bẩy, nàng bật nắp, nuốt vội viên thuốc xuống cổ họng khô khốc. Cảm giác đắng nghét lan ra, nhưng chẳng thể xóa đi nỗi lo sợ đang đè nặng trong bụng dưới – nơi vẫn còn âm ỉ cảm giác căng tức, rùng rùng vì dòng tinh đặc đêm qua.
Xong xuôi, nàng lê bước về phòng tắm. Nước nóng dội xuống, trôi theo những vệt nhầy trắng đục còn loang trên da, chảy thành dòng xuống cống. Nàng dùng xà phòng kỳ cọ đến đỏ da, vò tóc đến rối bời, cố rửa trôi mùi đàn ông còn ám riết. Nhưng càng tẩy, mùi ấy càng bám chặt, càng khơi dậy trí nhớ như vừa in hằn trong từng thớ thịt.
Hơi nước bốc lên, làm gương mờ đi. Trong làn hơi, nàng nhìn thấy chính mình – đôi má đỏ bừng, cổ loang vệt hằn, ngực nặng nề căng tròn, bụng dưới hằn dấu bầm, khe mông vẫn còn sưng mọng. Cả thân thể như vừa được “tưới” đẫm, căng mọng khác thường, giống như một nhành cây khô vừa hút trọn một cơn mưa lớn.
Nàng ôm lấy ngực, khẽ rùng mình. Trong lòng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn: sợ hãi vì bị chiếm đoạt, uất hận vì bị đóng dấu, nhưng cũng len lỏi một cảm giác khác – lạ lẫm, hoang dại, say đắm đến rùng rợn. Mỗi lần nhắm mắt, nàng lại thấy con cặc nóng hừng hực dập vào, lại nghe tiếng gầm khàn bên tai, lại cảm nhận dòng tinh nóng đặc ép tràn hoa tâm.
“Không… không được…” – nàng thì thầm, nhưng chính thân thể lại run lên từng cơn, hai đùi mảnh khẽ siết lại, bụng dưới quặn thắt.
Mùi Hoàng như chưa hề rời đi. Nó bám riết da thịt, bám vào hơi thở, len lỏi trong trí óc. Nhà thì yên bình, nhưng lòng nàng lại cuộn sóng. Khoảng trống mà hắn để lại không chỉ là sự vắng mặt, mà còn là cơn ám ảnh đang ăn sâu vào từng mạch máu – vừa muốn quên đi, vừa không thể ngăn trí nhớ gào gọi trở lại.
P10.3
Ánh nắng trưa hắt qua khung cửa, rọi xuống nền nhà sáng loáng, nhưng lòng L thì tối om. Nàng ngồi co ro trên ghế, chiếc váy mặc vội dính sát vào thân, từng thớ thịt vẫn còn ê ẩm, nhức nhối. Đôi tay ôm chặt bụng dưới, như thể muốn kìm lại thứ cảm giác căng rát còn chưa kịp nguôi.
Nhưng cái khiến nàng run lên không phải là nỗi đau thể xác, mà là tiếng gầm khàn của Hoàng vẫn vờn quanh tai, không chịu biến mất.
“Đêm nay, em phải chịu mười hiệp, để anh đóng dấu thật kỹ…”
“Con cái như em sinh ra là để anh giao phối, để nuốt tinh anh…”
“Mỗi lần anh nhồi, hoa tâm em nở ra, cầu xin được gieo giống…”
“Đêm nay em được ưu ái… mười lần… để ngập chìm trong tinh anh của anh…”
Mỗi câu nói như một lưỡi dao, vừa chém vào lý trí, vừa khắc sâu xuống đáy bụng nàng. Càng cố xua đi, nó càng hiện rõ, như tiếng dội trong căn phòng vắng.
L run lẩy bẩy, tim đập dồn, hai đùi khẽ siết vào nhau. Trong lòng, nỗi sợ trào ngược: sợ hắn trở lại, sợ cơn dã thú lại ập đến nghiền nát mình. Nhưng ngay trong nỗi sợ ấy, một làn hơi nóng hoang dại lại rịn lên từ bụng dưới, như dư âm chưa chịu buông.
“Không… mình phải quên…” – nàng thì thầm, hai tay ôm chặt mặt, nước mắt lăn dài. Nhưng ngay khi mí mắt nhắm lại, hình ảnh con cặc khổng lồ lại hiện ra, cùng ánh mắt dã thú, cùng giọng khàn khàn rền rĩ khi bắn tràng tinh đặc sệt vào sâu tận trong nàng.
Căn nhà yên bình, nhưng tâm trí nàng hỗn loạn như bão. Một khoảng trống hoang hoác vừa mở ra – nơi chỉ có tiếng Hoàng vang vọng, cùng mùi đực nồng nặc vẫn bám chặt lấy từng thớ thịt nàng.
P10.4
Nắng trưa rọi vào gian bếp, L ngồi thẫn thờ, tay cầm ly nước nguội lạnh mà chẳng uống nổi. Mọi thứ yên tĩnh đến nghẹt thở. Nhưng trong đầu nàng, những hình ảnh đêm qua và buổi sáng nay cứ trôi đi, đan cài vào nhau, không thể gạt bỏ.
Nàng nhớ cảnh Hoàng đứng dưới bếp, chiếc áo thun ôm sát bờ vai cuồn cuộn, tay rắn chắc lách thoăn thoắt giữa nồi niêu. Bữa cơm sáng giản dị mà hắn tự tay chuẩn bị – điều tưởng chỉ có ở người đàn ông biết vun vén gia đình – lại đến từ một gã đại ca khét tiếng. Giọng hắn khi ra lệnh “ăn đi” vừa trầm bổng, vừa uy nghi, khiến nàng phải ngoan ngoãn ngồi vào bàn, dù đây vốn là nhà mình.
Nhưng ngay sau đó, ký ức đảo lộn. Trong đầu nàng lại bật về đêm qua – khi chính giọng khàn ấy rít bên tai, ra lệnh phải há miệng, phải ưỡn mông, phải nuốt tinh anh như con cái bị đóng dấu. Những cú nhồi dã thú, tiếng “phập phập” như búa bổ, hơi thở gầm gừ sát gáy, khiến nàng vừa run, vừa rạo rực trong uất hận.
Và rồi, hình ảnh rõ rệt nhất, ám ảnh nhất: con cặc khổng lồ dựng cứng, gân guốc chằng chịt, đỏ au bóng nhẫy, đầu nấm to bè như vũ khí chực xuyên toạc mọi thứ. Dưới nó, cặp hòn dái nặng nề, từng cú đập bồm bộp vào đùi trong nàng, rồi phun ra những dòng tinh nóng đặc, bất tận, như bơm vào đến tận tử cung, đến khi nàng ngất lịm.
L khẽ run, hai đùi vô thức siết lại, nước mắt dâng lên. Nàng thì thầm, giọng nghẹn:
“Không… không được nghĩ nữa… hắn… hắn đã đi rồi…”
Nhưng càng cố xua đi, hơi nóng hoang dại ấy càng len lỏi trong trí óc. Nỗi sợ và uất hận đan xen với cơn rùng mình lạ lẫm, khiến ngực nàng phập phồng, bụng dưới quặn thắt. Mỗi nhịp tim đập, nàng lại nhớ rõ hơn cảnh tinh nóng dồn ép, tràn ngập, và câu nói dằn mặt: “Đêm nay, mười hiệp… để đóng dấu cho em ngập chìm trong tinh trùng anh.”
P10.5
Căn nhà lặng im như chưa từng xảy ra gì. Mọi đồ đạc đã nằm nguyên chỗ cũ, chỉ có phòng trên lầu vẫn tan hoang, ga giường nhầu nhĩ, sàn loang vệt trắng đục, và thân thể L ê ẩm đến run lẩy bẩy.
Nàng ngồi thu mình trong bếp, ánh nắng trưa hắt xuống vai trần khiến da thịt hằn đỏ bừng, nhưng bên trong lại lạnh ngắt. Đôi tay ôm chặt bụng dưới căng tức, như muốn níu lại thứ gì đó đã rời đi. Trong trí óc, những hình ảnh lộn xộn: Hoàng đứng trong bếp dọn bữa ăn, giọng ra lệnh trầm khàn; Hoàng trên giường, mắt đỏ dã thú, cặc khổng lồ nhấn từng cú như búa bổ; Hoàng gầm bên tai, tuyên bố nàng là con cái được ưu ái gieo giống mười lần.
Mỗi lời nói như in lằn, cứ vang lên vờn quanh đầu óc, không thể xua đi:
“Em đã ngập trong tinh anh anh…”
“Lồn, đít, miệng – tất cả đều đóng dấu…”
“Con cái như em sinh ra là để anh giao phối…”
Cơ thể nàng run bần bật, mồ hôi rịn ra từng lỗ chân lông. Mùi đàn ông nồng nặc vẫn bám riết, không trôi đi dù nàng đã gội rửa. Mỗi khi nhắm mắt, nàng lại thấy bóng dáng hộ pháp ấy ép chặt, cảm giác dòng tinh nóng đặc đang dồn ngập tử cung, khiến bụng dưới quặn lại, hai đùi khẽ khép, ngực phập phồng trong bất giác.
Khoảng trống mở ra trong nàng – không chỉ là sự vắng bóng của hắn, mà còn là khoảng trống trong da thịt, nơi từng bị nhồi căng đầy, giờ chỉ còn đau rát và lạnh ngắt. Và cũng là khoảng trống trong tâm hồn, khi mọi thứ nàng từng chắc chắn – lòng tự tôn, sự yên ổn, niềm tin vào mình – đã bị bóp nát trong một đêm.
Thế nhưng, chính trong khoảng trống ấy, một thứ khác len lỏi: nỗi khao khát mơ hồ, hoang dại, khiến nàng rùng mình. Một phần nàng uất hận, muốn xóa sạch. Nhưng một phần khác, sâu kín, lại vô thức mong chờ… mong chờ hơi thở khàn khàn ấy, mong chờ cảm giác bị ghì chặt, mong chờ dòng nóng đặc đổ ngập một lần nữa để khỏa lấp khoảng trống đang giày vò từng thớ thịt, từng nhịp tim.
“Không… không được…” – nàng thì thầm, mắt nhắm nghiền, nước mắt tràn ra. Nhưng tim nàng vẫn đập dồn, cơ thể vẫn run lên từng hồi, như phản bội lý trí.
Ngôi nhà đã trả lại sự yên bình tạm thời. Nhưng với L, đó là sự yên bình giả dối. Bởi bên trong, nàng đã bị chiếm trọn – thể xác lẫn tinh thần – và giờ chỉ còn biết ngồi ôm khoảng trống, run rẩy mong chờ một điều gì đó quay lại lấp đầy.
P10.6. Những ngày sau: Khoảng trống sau cuộc giao phối
Căn nhà nhỏ dưới xóm vốn quen thuộc, giờ đây với Linh không còn như cũ. Mỗi ngóc ngách đều còn vết tích đêm mười hiệp. Ga giường dù đã thay, vẫn hằn trong mắt nàng cảnh tượng thân xác bị bẻ cong, bị ép, bị bắn ngập. Bức tường có vệt tinh văng lên, nàng lau mãi vẫn như còn đó. Không khí thì… nặng quánh mùi đàn ông, cái mùi đặc trưng của Hoàng.
Linh đi ngang qua phòng tầng bốn, tim lại thắt lại. Bước chân chậm hẳn, rồi dừng hẳn nơi khung cửa. Trong đầu, cảnh tượng hắn phủ bóng, hông hộ pháp dập chan chát, tiếng gầm khàn rền rĩ, tinh nóng phun ào ạt phủ trắng khắp người nàng… tất cả như vừa xảy ra.
Nàng lao xuống tầng dưới, uống thêm một viên thuốc nữa, tay run lẩy bẩy. Nhưng dù thuốc có nhiều đến mấy, cảm giác vẫn không tan. Tử cung nàng dường như vẫn còn nhồi căng, lỗ cúc rát buốt, khe hồng vẫn rịn nhầy mỗi khi nghĩ đến hắn.
Đêm xuống, khi chồng gọi điện hỏi han, nàng chỉ đáp nhát gừng, giọng run run. Không dám kể, không dám hé lộ, nhưng cơ thể lại phản bội. Vừa nghe tiếng đàn ông quen thuộc, bụng dưới nàng co thắt, ướt át. Không phải vì chồng, mà vì những gì Hoàng để lại.
Nằm trên giường, Linh ôm gối, hai đùi kẹp chặt. Trong bóng tối, trí óc lặp lại từng câu hắn gầm vào tai:
“Em là con cái của anh. Miệng, lồn, đít – tất cả đều đã bị đóng dấu.”
Câu chữ ấy xoáy sâu, vừa khiến nàng rùng mình sợ hãi, vừa khiến bụng dưới nóng ran, ẩm ướt.
Một đêm, nàng bật dậy giữa chừng, thở hổn hển, tim đập loạn. Giấc mơ vừa qua là cảnh bị hắn bế đứng, dập liên hồi, tinh phun căng tử cung. Nàng tỉnh giấc, nhưng ga giường đã loang nhầy, giữa hai đùi nàng ướt đẫm, bụng dưới vẫn co giật liên hồi.
“Không… mình không được… hắn là ác quỷ…” – nàng thì thầm, nhưng tay lại vô thức áp xuống bụng, cảm nhận sự run rẩy tận sâu.
Ngày qua ngày, Linh đi ra ngoài, vẫn giữ vẻ bình thường. Nhưng bên trong, khoảng trống cứ lớn dần. Không phải chỉ vì Hoàng đã đi, mà vì chính sự ám mùi của hắn. Mỗi lần nàng hít sâu, dù trong bếp hay ngoài sân, vẫn thấy mùi nồng hăng như phả vào mũi.
Có những buổi chiều, nàng đứng lặng trước cổng, mắt nhìn lên căn nhà xóm trên – nơi Hoàng từng ở. Nhưng căn nhà im lìm, cửa đóng, chỉ thấy vài đàn em ra vào. Không một bóng dáng Hoàng.
Tim nàng thổn thức, ngực nghẹn cứng. Cơ thể lại rạo rực, bụng dưới co thắt, hai đùi run nhẹ. Cái khoảng trống ấy vừa đau đớn, vừa khát khao. Như con cái đã bị giao phối, giờ vô thức chờ đực quay lại, nhưng chỉ thấy sự vắng lặng bủa vây.
Linh quay về nhà, đóng cửa, ngồi phịch xuống sàn. Hai tay ôm bụng, mắt nhắm nghiền, thì thầm trong hơi thở run:
“Anh đi rồi… nhưng em… vẫn đầy mùi anh… vẫn bị anh nhồi trong người… em không trốn được…”
Căn nhà lặng ngắt. Chỉ có tiếng tim nàng đập loạn, và sự thật rằng thân thể đã bị đóng dấu – không cách nào chối bỏ.
P10.7
Đã mấy hôm trôi qua, căn nhà im lìm. Ban ngày Linh vẫn làm việc, trả lời khách, gọi điện cho chồng như thường. Nhưng cứ hễ rảnh tay, tâm trí nàng lại chìm vào khoảng trống. Mùi đàn ông vẫn phảng phất, như len từ da thịt ra không khí. Đêm nào nàng cũng mộng mị, toàn thân co giật ướt nhẹp khi tỉnh dậy.
Chiều hôm đó, trời u ám, mưa lất phất. Linh đang ngồi ở phòng khách, tay cầm cốc nước, ánh mắt trống rỗng. Điện thoại rung. Nàng hững hờ nhìn xuống… rồi tim giật thót.
Tên hiển thị: Hoàng.
Bàn tay nàng run lên, cốc nước rơi xuống sàn, vỡ choang. Trái tim dồn dập, máu dồn lên mặt. Nàng hít mạnh, mở tin nhắn.
“Trên sân thượng nhà em có một gói đồ bọn đàn em để lại. Không ai được mang nó đến chỗ tao, ngoài em. Đến phòng 803, chung cư XYZ. 8 giờ tối nay.”
Chỉ vậy. Không thêm lời chào, không giải thích. Mệnh lệnh ngắn gọn, lạnh lùng.
Linh ngồi phịch xuống ghế, hai chân run rẩy. Bụng dưới nàng thắt lại, tử cung co giật, nhớ ngay đến đêm bị nhồi mười hiệp. Những dòng tinh nóng hầm hập, những cú gầm ép buộc: “Em là con cái của anh.”
“Không… không được… mình không thể đi… đây là cạm bẫy…” – nàng tự nhủ, ôm đầu. Nhưng ngay lập tức, trong bụng dưới lại dấy lên một cảm giác khác: vừa nóng ran, vừa ẩm ướt, vừa khao khát.
Nàng nghĩ đến căn nhà im lìm bấy lâu – nơi Hoàng từng ở nhưng nay vắng bóng. Những lần nàng lén nhìn lên, chỉ thấy đàn em của hắn, tuyệt nhiên không có hắn. Nay hắn gọi, lại chính nàng được chọn.
Bàn tay nàng run rẩy đặt lên bụng, cảm nhận sự nhói rạo rực sâu bên trong. Một giọt lệ rơi xuống, hòa cùng tiếng thì thầm run run:
“Anh gọi em… như gọi con cái quay về… và em… em không thoát nổi…”
Nàng gục đầu, hai vai run lên. Nhưng trong tận đáy lòng, tim nàng đã đập loạn vì sự mong chờ. Không phải nỗi sợ nữa – mà là cơn khát, một bản năng bị đánh thức, muốn tìm lại mùi đàn ông ấy, sức mạnh ấy, dòng tinh nóng ấy.
8 giờ tối, căn phòng 803, chung cư XYZ. Chỉ vừa nghĩ đến thôi, đùi non nàng đã run lẩy bẩy, khe hồng rịn ướt, mùi ám của hắn lại bùng dậy.
Khoảng trống bấy lâu nay… cuối cùng cũng có một lối dẫn.
-----------HẾT----------------