lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Truyện Sex Ngắn Truyện Sáng Tác Cô Ngân – Lời hứa bị lãng quên

Lãng Du 2772

Thành viên thông thái
Tham gia
4/10/25
Bài viết
251
Cảm xúc
364
Điểm
63
Nơi ở
somewhere
Tín dụng
0.0
Giới tính
Không xác định
Chương 1: Nắng Mai Và Cơn Sốt Đầu Tiên

Tiết ba, môn Toán.

Không gian đặc quánh lại trong sự im lặng và cái nóng đầu hè. Tiếng thầy giảng bài đều đều như một câu thần chú ru ngủ. Tiếng quạt trần trên cao kêu “cạch… cạch” một cách mệt mỏi, bất lực trong việc xua đi cơn oi bức đang len lỏi qua từng thớ thịt. Tôi gục đầu trên chồng sách, mi mắt nặng trĩu, tâm trí trôi dạt vào một cõi vô định nhàm chán. Cả thế giới của một thằng nhóc mười sáu tuổi thu lại bằng sự chờ đợi tiếng trống hết giờ.

Và rồi, một âm thanh khác vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ lơ đãng của tôi.

“Cộc… cộc… cộc…”

Tiếng giày cao gót. Dứt khoát, đều đặn, và mỗi lúc một gần hơn ngoài hành lang. Âm thanh đó như một hòn sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những gợn sóng vô hình. Tim tôi bất chợt lỡ một nhịp.

Cánh cửa lớp kẽo kẹt mở.

Thời gian như ngừng lại.

Cô Ngân bước vào.

Một luồng nắng mai rực rỡ từ hành lang ùa vào theo cô, biến cô thành một hình bóng mờ ảo trong một giây, trước khi đôi mắt tôi kịp điều chỉnh. Và khi hình ảnh của cô trở nên rõ nét, tôi gần như ngừng thở.

Hôm nay cô mặc áo dài trắng.

Nhưng nó không giống bất kỳ chiếc áo dài nào tôi từng thấy. Chất vải lụa mềm mại, dưới ánh nắng sớm, trở nên gần như trong suốt, ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Tôi có thể thấy lờ mờ hình dáng của đôi vai tròn, vòng eo thon gọn, và cặp hông nảy nở mà ngày thường được giấu kín sau những bộ đồ công sở. Chiếc cổ áo cao, kín đáo, càng làm tôn lên chiếc cổ trắng ngần, thanh tú của cô.

Mái tóc đen nhánh của cô được búi cao, một kiểu búi hơi lỏng, để lộ ra phần gáy trắng mịn và vài sợi tóc con vương trên đó, lấm tấm mồ hôi. Cô đưa tay lên, một cử chỉ vô cùng duyên dáng, để vén một lọn tóc mai đang lòa xòa trước trán. Bàn tay cô thon dài, những ngón tay búp măng với đầu móng được sơn một lớp bóng trong suốt.

Tôi nuốt nước bọt. Cổ họng khô khốc.

Cô đứng đó, nhìn quanh lớp, và nở một nụ cười. Không phải là một nụ cười rạng rỡ, mà chỉ là một cái nhếch mép nhẹ, đủ để tạo ra một lúm đồng tiền mờ bên má trái. Đôi môi cô, được tô một lớp son dưỡng bóng nhẹ, trông căng mọng và ướt át.

Tôi không còn nghe thấy tiếng thầy Toán nói gì nữa. Tôi không còn cảm thấy cái nóng. Mọi giác quan của tôi đều tập trung vào cô. Tôi có thể tưởng tượng ra mùi hương của cô đang lan tỏa trong không khí, một mùi hương hỗn hợp của phấn viết, của nước hoa hương hoa nhài thanh khiết, và một mùi gì đó rất riêng, rất đàn bà, mùi da thịt ấm áp của riêng cô.

“Chào các em, thầy có việc bận nên cô dạy thay một tiết.”

Giọng nói của cô trong trẻo, nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi lúc này, nó như một dòng nước mát rót vào tâm trí đang khô cằn.

Cô bắt đầu giảng bài. Nhưng tôi không nghe được chữ nào. Tôi đang rơi vào một cơn sốt, một cơn mê sảng giữa ban ngày. Đôi mắt tôi dán chặt vào cô, nuốt lấy từng hình ảnh, khắc ghi từng cử chỉ.

Cái cách bàn tay cô cầm viên phấn, những ngón tay thon dài đối lập với vật thể thô ráp.

Cái cách cô xoay người, tà áo dài lụa bay lên, quấn lấy cặp đùi thon gọn.

Cái cách cô hơi cúi người để viết lên phần thấp của bảng, khiến đường cong từ lưng xuống hông hiện lên một cách chết người. Vải áo căng ra, hằn lên hình dáng của chiếc quần lót bên trong. Tôi vội quay đi, mặt nóng bừng, nhưng rồi lại không thể không nhìn lại.

*”Trời ơi… cô đẹp quá…”* – một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

*”Sao cô lại có thể đẹp một cách nhức nhối như vậy?”*

Tôi mân mê cây bút trong tay, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cả thế giới của tôi giờ chỉ còn lại hình bóng trắng muốt đó đang di chuyển trên bục giảng.

“Phương trình này, có bạn nào cân bằng được không? Hơi khó một chút.”

Giọng cô kéo tôi ra khỏi cơn mê. Cô đặt một câu hỏi, và cả lớp im phăng phắc. Sự im lặng nặng nề.

Và trong sự im lặng đó, một thôi thúc điên rồ trỗi dậy trong tôi. Tôi muốn cô chú ý đến mình. Tôi muốn cô nhìn tôi. Tôi muốn giọng nói đó gọi tên tôi.

Tôi đứng bật dậy, chiếc ghế cọ vào sàn xi măng tạo ra một tiếng “két” chói tai. Cả lớp quay lại nhìn tôi. Cô Ngân cũng ngạc nhiên, đôi mắt to tròn mở lớn.

Không đợi cô gọi, tôi đọc một lèo đáp án. Giọng tôi hơi run, nhưng rõ ràng và dứt khoát.

Cả lớp vẫn im lặng.

Cô Ngân nhìn tôi. Lần này, cô không nhìn lướt qua. Đôi mắt cô tập trung vào tôi, chỉ một mình tôi. Có một tia ngạc nhiên, rồi đến thán phục. Và rồi, cô cười.

Một nụ cười thật sự.

Nó như một đóa hoa bừng nở trong một buổi sớm mai. Khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền hiện rõ, và đôi mắt cô lấp lánh một niềm vui không che giấu. Nụ cười đó không dành cho cả lớp. Nó dành cho tôi.

“Giỏi lắm, Huy! Cô tự hào về em.”

Giọng nói của cô, lần đầu tiên gọi tên tôi một cách thân mật như vậy, như một dòng điện chạy dọc sống lưng. Nó chạm vào tôi một cách hữu hình.

Cơn sốt của tôi lên đến đỉnh điểm. Mặt tôi nóng bừng. Tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Tôi cảm thấy mình được chọn, được nhìn thấy, được ban một ân huệ mà không ai khác có được.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhưng đầu óc vẫn còn trên mây. Tiết học kết thúc lúc nào tôi không hay. Cô Ngân rời đi lúc nào tôi cũng không biết. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại hình ảnh nụ cười đó, và giọng nói của cô văng vẳng bên tai: “Giỏi lắm, Huy!”.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là tương tư một người.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
16K
Chương 2: Giọt Mồ Hôi Vị Đường

Cơn sốt từ buổi sáng vẫn chưa hề nguội đi.

Nó âm ỉ trong lồng ngực tôi, biến buổi chiều tan học thành một cuộc săn tìm vô vọng. Tôi cố tình đi lang thang ngoài sân trường, viện cớ chờ bạn, nhưng thực chất, đôi mắt tôi không ngừng quét về phía dãy phòng giáo viên. Tôi khao khát được nhìn thấy cô lần nữa. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được. Một hình bóng lướt qua thôi cũng đủ.

Và rồi, như một lời cầu nguyện được đáp lời, cô xuất hiện.

Không còn là tà áo dài trắng mộng ảo của buổi sáng. Giờ đây, cô đã thay một bộ đồ công sở. Nhưng trong mắt tôi, nó còn gợi cảm hơn vạn lần. Chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời, hai cúc trên cùng đã được mở, để lộ ra một khoảng xương quai xanh thanh tú và phần cổ trắng ngần lấp ló. Chiếc váy bút chì màu đen ôm sát lấy cặp hông nảy nở và cặp mông tròn trịa, thứ mà tôi chỉ dám liếc trộm mỗi khi cô quay lưng viết bảng.

Nhưng cô đang gặp khó khăn.

Trên đôi tay mảnh mai của cô là một chồng bài kiểm tra và sách tham khảo cao ngất, che gần hết tầm nhìn. Tôi có thể thấy cánh tay cô hơi run lên vì sức nặng. Cô cắn nhẹ môi dưới, một cử chỉ tập trung vô cùng đáng yêu. Một lọn tóc mái rơi xuống, lòa xòa trước mặt, và cô không có tay để gạt nó đi.

Trong một khoảnh khắc, thế giới của tôi chỉ còn lại hình ảnh đó: người phụ nữ tôi tôn thờ đang chật vật, yếu đuối, và cần một người hùng.

Và người hùng đó phải là tôi.

Máu trong người tôi nóng bừng lên. Tôi không nghĩ ngợi. Tôi vứt chiếc xe đạp sang một bên, lao về phía cô như một mũi tên.

“Cô ơi, để em giúp!”

Giọng tôi chắc nịch, đầy nam tính, khác hẳn cái giọng run run khi trả lời câu hỏi của cô buổi sáng.

Cô giật mình, quay lại. Khi thấy tôi, đôi mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành một sự nhẹ nhõm, biết ơn. “Huy à? May quá, cô đang không biết làm sao.”

Tôi không nói thêm lời nào, chỉ bước tới, chìa hai tay ra. Khoảnh khắc tôi đỡ lấy chồng sách từ tay cô, những đầu ngón tay của chúng tôi lướt qua nhau. Một dòng điện nhẹ nhưng tê dại chạy từ tay lên đến đỉnh đầu. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô còn vương lại trên những trang giấy.

Chồng sách nặng trịch, nhưng trong tay tôi lúc này, nó nhẹ bẫng như một đám mây. Tôi ưỡn ngực, đi một cách vững chãi về phía bãi gửi xe. Tôi là người hùng của cô. Tôi đang bảo vệ cô, đang giúp đỡ cô.

Cô đi bên cạnh, tiếng gót giày “cộc cộc” trên nền xi măng tạo thành một giai điệu kỳ diệu. Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc trộm. Tôi thấy gò má cô ửng hồng vì nắng chiều, vài sợi tóc con dính vào vành tai. Tôi ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc của cô, gần hơn, rõ ràng hơn, quấn lấy tôi.

Đến chiếc xe ô tô của cô, tôi cẩn thận đặt chồng sách vào ghế sau. Xong việc, tôi quay lại, lồng ngực phập phồng vì tự hào, chờ đợi một lời cảm ơn.

Nhưng cô không chỉ cảm ơn.

Cô bước lại gần hơn, xóa tan khoảng cách an toàn giữa chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể cô. Tôi sững người lại.

Cô nhìn tôi, một cái nhìn trìu mến, rồi bật cười khe khẽ. “Nhìn em kìa. Mồ hôi nhễ nhại rồi.”

Nói rồi, cô rút từ trong chiếc túi xách nhỏ ra một chiếc khăn tay. Nó được làm bằng lụa, màu trắng, có thêu một bông hoa cúc nhỏ ở góc. Chiếc khăn tay đó, vừa xuất hiện, đã mang theo mùi hương của cô tràn ngập không gian.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi nghĩ cô sẽ đưa nó cho tôi.

Nhưng không.

Cô nhón chân lên một chút, vươn tay. Thời gian như đặc lại. Tôi có thể thấy từng chi tiết trên khuôn mặt cô, gần đến mức phi thực. Làn da trắng mịn không một tì vết. Hàng mi dài cong vút. Và trong đôi mắt màu nâu trà của cô, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của chính tôi, một thằng nhóc đang chết lặng vì ngỡ ngàng.

Bàn tay cô, với chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng chấm lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi.

Một cảm giác mát lạnh, mềm mại đột ngột lan tỏa trên làn da nóng rực của tôi. Nó quá bất ngờ, quá thân mật. Mùi hương hoa nhài từ chiếc khăn và từ cổ tay cô ùa thẳng vào khứu giác, làm đầu óc tôi quay cuồng. Những ngón tay cô lướt nhẹ qua thái dương tôi.

Tôi đã ngừng thở.

“Gớm, thanh niên thật rồi.” – Giọng cô thì thầm, gần như chỉ để một mình tôi nghe thấy. – “Cảm ơn em nhé, người hùng của cô.”

*Người hùng của cô.*

Hai từ đó, phát ra từ đôi môi căng mọng của cô, là một bản án ngọt ngào. Tôi đã bị kết tội tương tư, và tôi vui vẻ nhận lấy bản án đó.

Cô mỉm cười với tôi lần cuối, một nụ cười bí ẩn, rồi quay người, vào xe và lái đi, để lại tôi đứng chơ vơ giữa sân trường vắng, trên trán vẫn còn vương lại cảm giác mát lạnh và mùi hương của cô.

Tôi đưa tay lên, chạm vào nơi cô vừa chạm. Nó vẫn còn mát. Tôi ngửi tay mình. Mùi hoa nhài.

Tôi đã bị bỏ bùa. Hoàn toàn. Tối hôm đó, tôi đã mơ thấy một giọt mồ hôi, và nó có vị ngọt như đường.
 
Chương 3: Mùi Hương Trong Trang Sách

Cái gác lửng bằng gỗ đã trở thành thánh địa của riêng tôi.

Đó là nơi tôi có thể ở gần cô nhất, trong một không gian bán riêng tư, nơi tôi là học trò duy nhất, và cô là người cô giáo duy nhất. Chiều nay, sau khi thầy Tuấn đã đi đá bóng, chỉ còn lại hai chúng tôi trong căn nhà tĩnh lặng. Ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, không còn gay gắt, mà đã ngả sang một màu vàng mật ong, rải những vệt sáng ấm áp lên sàn gỗ.

Tôi ngồi vào bàn, giả vờ tập trung vào mớ phương trình hóa học phức tạp. Nhưng không, toàn bộ sự chú ý của tôi, từng tế bào thần kinh trong cơ thể tôi, đều đang căng ra để cảm nhận người ngồi bên cạnh.

Hôm nay cô không mặc đồ công sở, cũng không mặc áo dài. Cô mặc một bộ đồ ở nhà. Một chiếc áo phông cotton màu hồng phớt, cổ tròn, có phần hơi cũ. Một chiếc quần short thun màu xám tro, chỉ đủ dài để che đi một phần ba cặp đùi trắng ngần của cô.

Chính cái sự xuề xòa, đời thường đó lại khiến tôi gần như phát điên.

Nó thân mật một cách nguy hiểm. Nó là một bí mật mà chỉ mình tôi được thấy. Thầy Tuấn thấy, và giờ là tôi. Chiếc áo phông rộng không che được bờ vai tròn và khuôn ngực luôn căng đầy của cô. Đôi chân thon dài, trắng nõn phơi bày ra dưới ánh nắng chiều, mịn màng đến mức khiến mắt tôi bỏng rát. Tôi phải cắn vào môi dưới để ngăn mình không nhìn chằm chằm vào đó.

Và rồi, mùi hương.

Cô không dùng nước hoa. Đây là một mùi hương khác, nguyên thủy hơn. Mùi của cơ thể sạch sẽ sau khi tắm. Mùi sữa tắm hương hoa hồng phảng phất. Mùi dầu gội hương thảo mộc từ mái tóc đen cô vừa xõa ra, còn hơi ẩm. Và trên hết, là mùi da thịt của riêng cô, một mùi hương ấm áp, ngọt ngào và gây nghiện. Nó khiến không khí trên gác lửng đặc quánh lại, biến thành một thứ thuốc mê mà tôi đang hít thở.

“Huy? Em có nghe cô nói không đấy?”

Giọng cô kéo tôi ra khỏi cơn mê. Tôi giật mình, nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào một điểm vô định trên tường từ lúc nào.

“Dạ… dạ em nghe.”

Cô thở dài, nhưng không hề giận. “Tập trung nào. Bài này quan trọng, sẽ có trong bài kiểm tra sắp tới.”

“Vâng ạ.” Tôi lí nhí, cắm đầu vào trang sách.

Nhưng tôi không thể. Tôi không thể tập trung khi cô ở gần như vậy. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cánh tay cô, dù chúng tôi không hề chạm vào nhau. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cô.

“Chỗ này này,” cô nói. “Em sai ở đây.”

Và rồi cô cúi người xuống.

Cả thế giới của tôi chao đảo.

Cô rướn người qua, mái tóc đen nhánh, thơm mùi thảo mộc của cô sượt qua má tôi. Vài sợi tóc mềm mại vương trên da, khiến tôi rùng mình. Vai của cô ép nhẹ vào vai tôi. Toàn bộ cơ thể tôi như bị nhấn chìm trong mùi hương của cô. Mùi hoa hồng, mùi thảo mộc, mùi da thịt đàn bà. Tôi thấy đầu óc mình quay cuồng, choáng váng.

Tôi nín thở.

Ngón tay trỏ của cô từ từ hạ xuống trang sách của tôi. Một ngón tay thon dài, nuột nà, đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sơn một lớp dưỡng bóng màu hồng nhạt. Nó lướt trên nền giấy trắng, tương phản một cách đầy ám ảnh.

“Em thấy không? Hằng số này phải là…”

Và rồi, nó xảy ra.

Khi cô di chuyển ngón tay để chỉ sang một dòng khác, cạnh bên của ngón út, cái phần da thịt mềm mại nhất, đã lướt qua mu bàn tay tôi.

Một cái chạm nhẹ như tơ, thoáng qua như một cơn gió.

Nhưng đối với tôi, nó là một cú sét.

Toàn thân tôi cứng đơ. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa ra từng chân tơ kẽ tóc. Mọi dây thần kinh đều gào thét. Ngay tại điểm va chạm đó, một cảm giác nóng rực bùng lên, như thể cô vừa đóng một dấu ấn bằng sắt nung lên da thịt tôi.

Tôi đã hoàn toàn tê liệt.

“…em hiểu chưa, Huy?”

Giọng cô vang lên bên tai, nhưng nghe như từ một thế giới khác. Tôi không thể nói được. Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi chỉ có thể vô hồn gật đầu một cái.

Cô không nhận ra sự hỗn loạn bên trong tôi. Cô từ từ ngồi thẳng dậy, và mùi hương nồng nàn đó lùi ra xa một chút, để lại trong tôi một sự hụt hẫng đến đau đớn.

Buổi học kết thúc trong sự tra tấn ngọt ngào. Tôi trả lời mọi câu hỏi của cô như một cái máy. Khi cô nói “Hôm nay đến đây thôi, em về đi”, tôi cảm thấy một sự tiếc nuối đến nao lòng. Tôi không muốn đi. Tôi muốn ở lại mãi trong không gian này, với mùi hương này, với cảm giác này.

Tôi lảo đảo bước xuống cầu thang, rời khỏi nhà cô như một kẻ mộng du.

Trên suốt quãng đường về, tôi không ngừng nhìn vào mu bàn tay mình. Ngay chỗ đó. Tôi vẫn còn cảm nhận được nó. Một cái chạm định mệnh. Tôi đưa tay lên mũi, hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại một chút hương thơm còn sót lại.

Vô ích.

Nhưng không sao. Mùi hương đó, cảm giác đó, đã được khắc vào trong não tôi rồi. Nó đã trở thành một phần của cơn sốt, một phần của nỗi ám ảnh mang tên cô.

Đêm đó, tôi đã mơ thấy một ngón tay, và nó có mùi của thiên đường.
 
Chương 4: Lời hứa bị lãng quên

“Nhớ nhé, Huy. Bốn giờ chiều mai, qua nhà cô, cô trò mình giải quyết nốt cái chuyên đề tích phân.”

Lời dặn của cô Ngân từ cuối buổi học hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, ngọt ngào như một bản nhạc. Nó biến cả một đêm dài của tôi thành một cuộc thao thức trong hân hoan, và biến ngày hôm nay thành một chuỗi những giờ phút đợi chờ sốt ruột.

*Không, đây không phải một buổi học thêm. Đây là một buổi hẹn.* – tôi tự nhủ với mình như vậy khi đứng trước tủ quần áo. Tôi lờ đi bộ đồng phục đã nhàu nhĩ, lờ đi mấy chiếc áo phông cũ kỹ. Tay tôi rụt rè lướt qua rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, chiếc áo phẳng phiu nhất, thơm tho nhất. Tôi mặc nó vào, cảm thấy mình như một gã kỵ sĩ đang chuẩn bị cho buổi yết kiến nữ hoàng của lòng mình. Mái tóc cũng được tôi vuốt keo cẩn thận, từng sợi vào nếp, một sự trịnh trọng mà tôi chưa bao giờ dành cho những buổi đến trường.

Ba giờ rưỡi, tôi đạp xe rời khỏi nhà. Nắng chiều oi ả như chính sự nôn nao trong lồng ngực tôi. Con đường đến nhà cô sao hôm nay dài đến thế. Trong đầu tôi, hình ảnh cô cứ hiện lên, quay chậm như một thước phim nghệ thuật. Là hình ảnh cô mặc áo dài trắng, mái tóc búi cao để lộ cái gáy trắng ngần lấm tấm mồ hôi. Là hình ảnh cô trong bộ đồ công sở, chiếc váy ôm lấy cặp mông tròn trịa, mỗi bước đi là một sự mời gọi chết người. Và trên hết, là mùi hương của cô. Một thứ mùi hương không thể gọi tên, pha trộn giữa mùi hoa nhài thanh khiết, mùi phấn sáp ngọt ngào và một chút gì đó ấm nóng, rất riêng, rất “đàn bà”. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được hít thở chung một bầu không khí với mùi hương đó, cổ họng tôi đã khô khốc lại.

Đến nơi, căn nhà im lìm dưới giàn hoa giấy. Tôi dắt xe vào sân, lòng có chút hụt hẫng vì không thấy chiếc xe Lead quen thuộc của cô. Chắc cô chưa về. Tôi luồn tay vào túi quần, nắm chặt lấy chiếc chìa khóa dự phòng. Một đặc ân. Cô đã đưa nó cho tôi vào tuần trước, sau một lần cô về muộn. “Lỡ sau này có đến mà cô chưa về thì cứ tự nhiên vào nhà ngồi đợi nhé, cậu bé của cô.” Cô đã nói vậy, tay xoa đầu tôi, và nụ cười hôm đó đã khiến tôi mất ngủ suốt hai đêm liền.

Tôi mở cửa, cảm giác như đang bước vào một thế giới bí mật. Không khí trong nhà mát rượi, và phảng phất mùi hương của cô. Tôi không ngồi ở phòng khách. Nơi của tôi là gác lửng, cái “thánh địa” mà cô dành riêng cho việc dạy học. Tôi bước lên từng bậc cầu thang gỗ, cố không gây ra một tiếng động nào.

Không gian trên gác lửng thật tĩnh lặng. Tôi đặt chồng sách xuống bàn, mắt vô thức đảo quanh. Kia là cây bút bi cô hay dùng, nằm cạnh chồng vở. Kia là vài sợi tóc đen dài vương trên mặt bàn. Mọi thứ đều thuộc về cô, đều mang hơi thở của cô. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cố tìm kiếm mùi hương quen thuộc nhưng nó đã tan đi gần hết, chỉ còn lại sự trống trải.

Tiếng quạt trần quay đều đều, “cạch… cạch…”, từng nhịp như đang gõ vào sự kiên nhẫn của tôi. Bốn giờ. Bốn giờ mười lăm. Bốn giờ ba mươi. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, những vệt nắng xiên qua cửa sổ không còn gay gắt mà đã nhuốm một màu vàng úa. Sự háo hức trong tôi dần nguội lạnh, thay vào đó là một cảm giác bồn chồn khó tả.

*Cô quên rồi sao?* – tôi tự hỏi. Tôi rút điện thoại ra, màn hình trống trơn, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ.

Năm giờ. Bụng tôi bắt đầu sôi lên vì đói, nhưng nỗi thất vọng còn lớn hơn. Tôi không còn ngồi yên được nữa, bắt đầu đi đi lại lại trên sàn gỗ. Sự tôn thờ trong tôi bắt đầu rạn nứt, nhường chỗ cho một cảm giác khác, một sự hờn dỗi rất trẻ con.

*Cô đã quên mình. Chắc chắn là cô đã quên mình rồi.*

Cảm giác bị lãng quên thật tệ. Nó khiến tôi thấy mình thật ngu ngốc. Ngu ngốc vì đã háo hức, ngu ngốc vì đã chuẩn bị kỹ càng, ngu ngốc vì đã tự huyễn hoặc về vị trí của mình trong lòng cô. Với cô, có lẽ tôi cũng chỉ là một trong số những học sinh mà thôi. Một chút suy nghĩ tiêu cực len lỏi vào đầu tôi: “Hay cô lại đang say xỉn ở một góc nào đó với đám bạn? Giống như những lần mình vô tình nghe được…”

Sự bực bội dâng lên. Tôi không muốn đợi nữa. Tôi thu dọn sách vở một cách thô bạo, ném chúng vào ba lô. Tôi sẽ về. Tôi sẽ không bao giờ trông chờ vào những lời hứa của cô nữa. Nữ thần gì chứ, cũng chỉ là một người đàn bà thất hứa.

Tôi bước xuống cầu thang, lòng nặng trĩu. Tay tôi vừa đặt lên chốt cửa, chuẩn bị kéo ra, thì…

*”Ken két…”*

Tiếng cổng sắt bên ngoài vang lên, một âm thanh chói tai cắt ngang sự tĩnh lặng. Tôi sững người, tim như ngừng đập.

Cô về rồi!

Sự giận dỗi trong tôi tan biến ngay lập tức, thay vào đó là một niềm vui vỡ òa. Nhưng niềm vui đó chưa kéo dài được một giây, nó đã bị dập tắt bởi những âm thanh đi theo sau.

“Haha… từ từ đã nào… em say quá rồi…”

Đó là giọng cô, nhưng nó không trong trẻo như thường ngày. Nó lả lướt, cao vút và có phần mất kiểm soát. Và xen lẫn vào đó, là giọng nói trầm đục của một người đàn ông: “Say thì để anh dìu. Vào nhà đã.”

Một người đàn ông? Không, tôi nghe thấy ít nhất hai giọng nam khác nhau.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cảm giác hờn dỗi trẻ con biến mất, nhường chỗ cho một sự tò mò bệnh hoạn và một dự cảm bất an đến tột độ. Tôi không còn nghĩ đến việc ra về nữa. Như một kẻ bị thôi miên, tôi lùi lại, rón rén bước ngược lên cầu thang, quay trở lại gác lửng.

Tôi không dám bật đèn. Trong bóng tối, tôi nằm rạp xuống sàn gỗ lạnh, tim đập thình thịch vào lồng ngực. Mắt tôi dán chặt vào khe hở hẹp giữa những chấn song lan can.

Bên dưới, cánh cửa mở ra. Vở kịch của buổi tối hôm nay, dường như chỉ vừa mới bắt đầu.

——–

Cánh cửa mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một luồng không khí nồng nặc mùi rượu. Ba cái bóng lảo đảo đổ vào trong nhà. Hai nam, một nữ. Và người phụ nữ ấy, người đang được một gã đàn ông to lớn đỡ lấy, không ai khác chính là cô. Cô Ngân của tôi.

Từ trên gác lửng, qua khe hở của lan can, phòng khách bên dưới bỗng biến thành một sân khấu. Ánh đèn đường hắt vào, vàng vọt và yếu ớt, chỉ đủ để tôi nhìn thấy những đường nét mờ ảo. Gã trai trẻ đi sau cùng có vẻ là người say nhất, hắn bước được vài bước thì khụy xuống, nằm lăn ra sàn bếp gần đó, không một tiếng động. Nhưng người đàn ông to lớn kia, gã cũng không hề liếc nhìn hắn lấy một lần. Toàn bộ sự chú ý của gã, của cả thế giới của gã lúc này, dường như chỉ tập trung vào người phụ nữ trong vòng tay.

Và cô… Ôi, Thượng đế ơi, cô của tôi.

Cô không còn là cô giáo Ngân mặc áo dài trắng tinh khôi trên bục giảng nữa. Cô mặc một chiếc đầm lụa màu xanh ngọc, thứ vải bóng mềm ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Chiếc đầm giờ đã xộc xệch, một bên quai áo trễ xuống, để lộ bờ vai trắng ngần. Mái tóc búi cao thanh lịch thường ngày giờ đã bung ra, vài lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi bết vào vầng trán và gò má ửng hồng vì men rượu. Son môi của cô đã nhoè đi, không còn gọn gàng sắc nét, mà như một trái dâu tây bị vò nát, gợi cảm một cách chết người.

Cô không phải là nữ thần. Cô là một người đàn bà say. Một người đàn bà đẹp một cách hoang dại và nguy hiểm. Và tôi, một kẻ sùng đạo, đang run rẩy chứng kiến khoảnh khắc nữ thần của mình bước xuống từ bệ thờ.

“Nặng quá đấy… vào đây ngồi đã.” – Giọng người đàn ông trầm đục vang lên.

Gã dìu cô đến chiếc sofa, gần như quẳng cô ngồi phịch xuống. Gã ngồi xuống bên cạnh, rất gần, gần đến mức đầu gối họ chạm vào nhau.

“Uống nhiều quá rồi đấy.” – Gã nói, giọng có chút trách móc nhưng lại đầy vẻ nuông chiều.

Cô Ngân cười khúc khích, một âm thanh không còn trong trẻo mà lả lướt, khàn đi vì rượu. “Tại anh chứ ai… cứ ép em…”

*Anh? Ai là “anh” của cô? Không phải chồng cô. Chồng cô đang ở thị trấn cách đây gần mười cây số.* – Lồng ngực tôi co thắt lại. Một cảm giác nóng hổi và khó chịu bắt đầu dâng lên từ dạ dày.

Tôi thấy bàn tay to lớn của gã đặt lên vai cô. Một bàn tay thô kệch, những ngón tay mập mạp, chai sần. Bàn tay đó đang nằm trên bờ vai thanh tú, mềm mại của cô. Một sự tương phản đầy báng bổ. Tôi nín thở, dõi theo từng chuyển động của nó. Nó không dừng lại ở vai. Nó bắt đầu trượt xuống, thật chậm, dọc theo cánh tay trần của cô. Những ngón tay gã lướt trên làn da cô, như đang đọc, đang khám phá. Qua ánh sáng yếu ớt, tôi thề rằng tôi đã thấy da cô nổi lên một lớp gai ốc mờn mợn.

*Tại sao? Tại sao cô không đẩy nó ra? Cô ơi, tại sao vậy?* – Tôi gào thét trong câm lặng.

Cô không đẩy ra. Cô chỉ khẽ rùng mình, rồi lại ngả đầu ra sau thành ghế, để lộ cái cổ trắng ngần, mời gọi. Gã đàn ông cúi xuống, mặt gã chìm vào mái tóc cô. Gã hít một hơi thật sâu, một hành động đầy chiếm hữu.

“Vẫn mùi hương đó… vẫn làm anh phát điên lên được.” – Gã thì thầm, giọng khàn đặc.

Rồi gã ngẩng lên. Và trong một khoảnh khắc mà thời gian như ngừng lại, gã kéo cô vào một nụ hôn.

Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ như được quay chậm lại. Tôi không còn thấy được khuôn mặt của cô nữa. Gương mặt thánh thiện đó đã bị che khuất hoàn toàn bởi gã đàn ông kia. Tôi chỉ thấy mái tóc đen của cô đổ dài ra sau ghế, vài sợi tóc run rẩy. Tôi thấy bàn tay của gã di chuyển từ cánh tay cô, luồn ra sau gáy, những ngón tay vùi vào mái tóc, kéo cô lại gần hơn, siết chặt hơn.

Tôi không nghe thấy gì rõ ràng. Chỉ là một thứ âm thanh ẩm ướt, một tiếng “chụt” khe khẽ, nhưng nó lại vang lên trong đầu tôi như một tiếng sét. Một tiếng sét đánh thẳng vào sự tôn thờ ngây thơ của tôi, làm nó vỡ tan thành từng mảnh.

Sự phản bội. Sự ghê tởm. Và một sự tò mò bệnh hoạn không thể chối cãi. Tôi không thể rời mắt.

Nụ hôn dường như kéo dài cả thế kỷ. Khi hai cái bóng tách ra, tôi thấy môi cô sưng lên, bóng loáng dưới ánh đèn. Cô thở dốc, lồng ngực phập phồng.

Tưởng như thế là hết. Tưởng như cơn ác mộng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng không.

Cô Ngân không hề có ý định ngồi thẳng dậy. Thay vào đó, trong sự sững sờ đến tột cùng của tôi, hình bóng của cô bắt đầu chìm xuống. Cô từ từ trượt khỏi vị trí ngồi, nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của tôi, khuất sau lưng ghế và thân hình to lớn của gã đàn ông.

Tôi chết lặng.

Cô đi đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra dưới đó?

Tôi chỉ còn thấy gã đàn ông. Gã vẫn ngồi yên, nhưng tư thế đã thay đổi. Lưng gã không còn dựa vào thành ghế nữa, mà thẳng lên, rồi khẽ ưỡn ra. Đầu gã ngửa ra sau, mắt nhắm lại. Một tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy thỏa mãn thoát ra từ cổ họng gã. Bàn tay gã bấu chặt lấy thành ghế sofa, những đốt ngón tay trắng bệch.

Và tôi, trên gác lửng, trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh không rõ ràng vọng lên, và tự mình vẽ nên một bức tranh còn kinh khủng hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng.
 
Chương 5: Những Âm Thanh Của Tội Lỗi

Toàn bộ thế giới của tôi co lại, chỉ còn vừa bằng khe hở giữa những chấn song gỗ. Bên dưới, gã đàn ông vẫn ngồi đó, lưng thẳng băng, đầu ngửa ra sau. Còn cô, cô đã biến mất. Cô ở đâu? Gã đã làm gì cô?

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Một sự im lặng đặc quánh, nặng nề, còn đáng sợ hơn vạn lần tiếng la hét. Tôi nín thở, tai vểnh lên, cố gắng nghe ngóng. Tiếng quạt trần vẫn “cạch… cạch…”. Tiếng xe máy ngoài đường vẳng lại. Và tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực tôi. Ngoài ra, không còn gì cả.

*Cô đang làm gì dưới đó?* – Câu hỏi cứa vào tâm trí tôi. – *Tại sao lại im lặng như vậy?*

Ngay khi sự im lặng ấy sắp sửa làm tôi phát điên, thì nó xuất hiện.

Âm thanh đầu tiên.

Nó không lớn. Nó khe khẽ, ẩm ướt, và ghê tởm. Một tiếng “ụt ụt…” đều đặn, nhịp nhàng, như tiếng một con thú nhỏ đang mút sữa. Âm thanh đó phát ra từ khoảng không gian vô hình nơi cô đã biến mất. Dạ dày tôi thắt lại. Tôi muốn bịt tai lại, muốn chạy trốn khỏi thứ âm thanh dơ bẩn đó, nhưng cơ thể tôi đã bị đóng đinh tại chỗ.

“Ụt ụt… ụt ụt…”

Nhịp điệu của nó không đổi, máy móc và vô hồn. Tôi không nhìn thấy cô, nhưng tôi thấy gã đàn ông. Tôi thấy bàn tay gã bấu chặt lấy thành ghế sofa, những đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Tôi thấy cơ hàm gã nghiến lại. Gã đang tận hưởng. Gã đang tận hưởng thứ âm thanh đó, thứ âm thanh phát ra từ nữ thần của tôi.

*Không. Không thể nào.*

*Cái miệng đó… cái miệng đã từng dịu dàng giảng bài cho tôi, đã từng mỉm cười gọi tên tôi, đã từng chỉ cách cho tôi giải những bài toán khó nhất…* – Cổ họng tôi nghẹn đắng. Một sự chua chát và ghê tởm trào lên, nhưng tôi không thể nôn. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục lắng nghe.

Bất chợt, nhịp điệu thay đổi. Nó trở nên nhanh hơn, gấp gáp và có phần hỗn loạn. Tiếng “ụt ụt” biến thành những âm thanh “nhóp nhép” vội vã. Hơi thở của gã đàn ông không còn là những tiếng gầm gừ thỏa mãn nữa, mà là những hơi thở hổn hển, đứt quãng.

“Nhanh nữa… A… đúng rồi…” – Gã rên rỉ, giọng khàn đặc.

Và rồi tôi nghe thấy một tiếng động khác từ phía cô. Một tiếng “ực” nghẹn ngào, như thể cô vừa bị sặc, như thể cô sắp nôn ra.

Gã đàn ông gầm lên một tiếng cuối cùng, cả người giật nảy lên. Lưng gã uốn cong như một cây cung. Sau đó, gã thở ra một hơi dài, nặng nhọc.

Mọi âm thanh dừng lại. Lại là sự im lặng.

Nhưng lần này, nó không kéo dài. Gã đàn ông đẩy mạnh một cái. Cô Ngân loạng choạng xuất hiện trở lại trong tầm mắt của tôi.

Ôi, cô ơi…

Khuôn mặt cô lúc này. Mái tóc vốn đã rối giờ còn bết lại, vài sợi dính vào gò má và khóe miệng. Lớp son đỏ thẫm đã biến mất hoàn toàn, đôi môi cô sưng lên, ướt át một cách nhục nhã. Và ánh mắt… đôi mắt trong veo, lanh lợi tôi hằng yêu mến giờ đây trống rỗng, vô hồn. Cô nhìn vào một điểm vô định nào đó trên sàn nhà, như thể linh hồn đã bay đi mất.

Tôi chưa kịp cảm thấy xót xa, chưa kịp tiêu hóa hình ảnh đau lòng đó, thì gã đàn ông đứng dậy. Gã to lớn, cái bóng của gã bao trùm lấy cô, như một con quái vật sắp nuốt chửng lấy con mồi. Gã không nói một lời, tóm lấy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy.

“Không… Hùng… em mệt…” – Cô lí nhí, giọng yếu ớt.

Gã không trả lời. Gã đẩy cô ngã ngửa ra ghế sofa.

“PHỊCH!”

Tấm lưng mỏng manh của cô đập vào lớp đệm da. Tà váy lụa bị hất tung lên, để lộ cặp đùi thon dài, trắng nõn. Tôi nghe thấy một tiếng “roẹt” khô khốc. Là tiếng vải bị xé.

Gã cúi xuống, và cái bóng của gã một lần nữa nuốt chửng lấy cô. Tôi không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của gã, tiếng rên khe khẽ của cô, và một âm thanh mới.

“Cọt kẹt… cọt kẹt…”

Chiếc ghế sofa bắt đầu chuyển động, tạo ra một nhịp điệu chậm rãi, nặng nề và đều đặn. Mỗi một tiếng “cọt kẹt” vang lên là một nhát búa đóng thẳng vào tâm trí tôi, phá hủy mọi thứ. Tiếng rên của cô không còn là tiếng rên mời gọi nữa, nó biến thành tiếng nấc nghẹn, tiếng van xin yếu ớt bị vùi lấp dưới sức nặng của gã đàn ông.

“Cọt kẹt… cọt kẹt…”

Nhịp điệu của địa ngục.

Tôi đang chìm trong sự tra tấn của âm thanh đó thì một chuyển động ở góc phòng khiến tôi giật mình. Tôi liếc mắt sang. Gã trai trẻ nằm ở bếp, kẻ mà tôi đã quên mất sự tồn tại, đang cựa quậy.

Hắn từ từ ngồi dậy, ôm lấy đầu. Rồi hắn ngẩng lên, đôi mắt mờ đục vì say rượu của hắn hướng về phía chiếc sofa. Hướng về phía những âm thanh của tội lỗi.

——————

Tiếng “cọt kẹt” của chiếc ghế sofa vẫn vang lên, một nhịp điệu nặng nề, tàn nhẫn của địa ngục. Nó tra tấn đôi tai tôi, nhưng mắt tôi lúc này lại không còn dán vào nguồn phát ra âm thanh đó nữa. Mắt tôi đang dán chặt vào gã trai trẻ ở góc bếp.

Hắn đã ngồi dậy. Hắn đang nhìn.

Hắn cũng đang nhìn, giống như tôi. Nhưng hắn ở dưới đó, còn tôi ở trên này.

*Làm gì đi chứ! Dừng bọn họ lại! Cứu cô đi!* – Tôi gào thét trong đầu. Tôi đã mong hắn sẽ làm điều đó. Mong hắn, với chút tỉnh táo còn sót lại, sẽ xông vào và chấm dứt cơn ác mộng này.

Nhưng hắn không làm vậy. Hắn lảo đảo đứng dậy, từng bước chân xiêu vẹo không phải để bỏ đi, mà là để tiến lại gần. Hắn bước về phía chiếc sofa, về phía âm thanh của tội lỗi, như một con thiêu thân bị ánh lửa của địa ngục thu hút.

Nhịp điệu “cọt kẹt” đột ngột dừng lại. Gã đàn ông to lớn (Hùng) dường như đã cảm nhận được sự hiện diện thứ ba. Gã từ từ ngẩng lên, tấm lưng trần đẫm mồ hôi của gã bóng lên dưới ánh đèn mờ. Gã nhìn thẳng vào gã trai trẻ đang đứng ngây ra đó.

Một khoảng lặng chết người.

Rồi, Hùng nhếch mép. Một nụ cười không thành tiếng, nhưng tôi có thể đọc được sự khoái trá và ra lệnh trong đó. Gã hất hàm về phía cuối chiếc sofa, nơi đôi chân của cô Ngân đang buông thõng.

“Heh… còn đứng đó làm gì?”

Giọng gã trầm đục, không phải một câu hỏi, mà là một lời mời gọi, một sự cho phép.

Và gã trai trẻ không do dự nữa. Hắn lao vào.

Thế giới của tôi vỡ vụn.

Tôi không còn nhìn thấy ba người riêng biệt nữa. Thị giác của tôi như bị bóp méo. Từ trên cao nhìn xuống, tôi chỉ thấy hai cái bóng đang đè lên một hình hài trắng ngần, rồi cái bóng thứ ba nhập vào, hòa tan tất cả. Chúng không còn là con người. Chúng là một con quái vật duy nhất, một thực thể ghê tởm có quá nhiều chân tay, đang quằn quại, co giật trong bóng tối. Con quái vật đó đang nuốt chửng lấy cô.

*Không… đây là cái gì? Một giấc mơ phải không? Làm ơn… ai đó hãy đánh thức tôi dậy…*

Nhưng đây không phải là mơ. Bởi vì âm thanh đã quay trở lại, và lần này còn kinh khủng hơn gấp bội.

Tiếng “cọt kẹt” không còn theo một nhịp điệu nào nữa. Nó biến thành những tiếng giằng xóc điên cuồng, bất quy tắc, như thể chiếc ghế sắp gãy làm đôi. Xen lẫn vào đó là những âm thanh “bành bạch”, “lép nhép” của da thịt va vào nhau, nhưng nó không đến từ một hướng, mà từ nhiều hướng cùng lúc, tạo thành một bản giao hưởng bệnh hoạn của sự xâm phạm.

Tôi không thể xử lý những gì mình đang thấy. Mắt tôi điên cuồng lia qua lia lại, cố gắng tìm một điểm tựa nhưng chỉ bắt được những mảnh vỡ của cơn ác mộng.

Một cái chớp. Tôi thấy cặp vú căng tròn của cô bị hai bàn tay khác nhau bóp nắn, vò nát.

Một cái chớp khác. Tôi thấy một bắp đùi trắng nõn bị nhấc lên, cong lại theo một góc độ không tưởng.

Lại một cái chớp nữa. Tôi thấy khuôn mặt cô. Chỉ trong một giây. Nó ngửa ra sau thành ghế, mắt nhắm nghiền, miệng há ra nhưng không thể tạo thành tiếng hét. Một cái miệng câm lặng đang gào thét.

Tiếng rên của cô đã biến mất. Giờ chỉ còn những tiếng “ức… ức…” nghẹn ngào trong cổ họng, như thể cô đang bị dìm xuống nước, đang cố hớp lấy từng chút không khí cuối cùng.

Cảnh tượng đó, âm thanh đó, sự bất lực đó… chúng như một dòng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cơn sốt mê đắm mà tôi dành cho cô bấy lâu nay, giờ phút này đã biến chất, trở thành một thứ gì đó đen tối và nguyên thủy. Tôi cảm thấy máu trong người nóng rực lên. Hơi thở tôi gấp gáp, hòa cùng nhịp điệu hỗn loạn bên dưới. Dương vật trong quần tôi đã cương cứng đến phát đau, một sự phản ứng không thể kiểm soát, một sự đầu hàng nhục nhã của cơ thể trước sự quá tải của tâm hồn. Tôi ghê tởm chính mình, ghê tởm sự thật rằng một phần trong tôi đang bị kích thích bởi chính cảnh tượng tra tấn người tôi tôn thờ.

Rồi, đột ngột như lúc nó bắt đầu, bữa tiệc của bóng tối kết thúc.

Con quái vật trên tường tan rã. Một cái bóng tách ra, rồi đến cái bóng thứ hai. Âm thanh hỗn loạn tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của những con thú sau cuộc đi săn.

Sự im lặng trở lại, nhưng là một sự im lặng dính nhớp.

Tôi thấy gã trai trẻ lồm cồm đứng dậy, mặt hắn trắng bệch. Hắn vội vàng kéo khóa quần, không dám nhìn Hùng, cũng không dám nhìn xuống người phụ nữ đang nằm bất động trên sofa. Hắn gần như chạy thục mạng ra khỏi cửa.

Hùng thì bình thản hơn. Gã đứng dậy, từ tốn chỉnh lại chiếc áo sơ mi đã nhàu nát. Gã nhìn xuống cô Ngân một lúc, một cái nhìn của chủ nhân xem xét món đồ chơi đã hỏng. Rồi gã cũng quay lưng bước đi.

“Sướng xong rồi thì về... Mai còn đi làm... em Ngân bót thật!” – Gã nói với gã trai trẻ khi cả hai đã ra đến cửa.

Cánh cửa đóng sập lại.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối và sự im lặng. Nhưng lần này, nó không còn là sự im lặng của chờ đợi. Nó là sự im lặng của một hiện trường vụ án. Bữa tiệc đã tàn. Những con sói đã bỏ đi.

Chỉ còn lại con mồi nằm đó, và một kẻ nhìn trộm trên gác lửng, linh hồn đã hoàn toàn tan vỡ.
 
Chương 6: Hiện Trường Câm Lặng

“Cạch.”

Tiếng chốt cửa vang lên, khô khốc và dứt khoát. Rồi cánh cửa đóng sập lại. Những con chó hoang đã bỏ đi.

Sự im lặng đột ngột đổ ập xuống, bao trùm lấy căn phòng, bao trùm lấy tôi. Một sự im lặng nặng trĩu, dính nhớp, mang theo mùi của rượu, của mồ hôi và của thứ tội lỗi mà tôi không dám gọi tên. Tiếng quạt trần “cạch… cạch…” trên đầu giờ đây nghe như tiếng một chiếc đồng hồ đếm ngược, nhưng là đếm ngược về đâu, tôi không biết. Tôi chỉ biết, bữa tiệc đã tàn.

Cơn sốt trong huyết quản tôi đã nguội đi, để lại một cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng đến rợn người. Toàn bộ cơ thể tôi như bị rút cạn sinh lực. Tôi nằm đó, bất động trên sàn gỗ, không dám cựa quậy. Tôi sợ, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để đánh thức “hiện trường” bên dưới.

Nhưng tôi không thể không nhìn.

Như một kẻ phạm tội quay lại nơi gây án, mắt tôi một lần nữa tìm đến khe hở. Lần này, không còn những cái bóng chập chờn, không còn sự chuyển động điên cuồng. Chỉ có sự tĩnh lặng của một bãi chiến trường sau khi tất cả đã kết thúc.

Ánh đèn đường hắt vào, lạnh lẽo và vô tình, chiếu rọi mọi thứ.

Chiếc sofa da màu nâu giờ đây là một mớ hỗn độn. Gối đệm bị xô lệch, một chiếc rơi hẳn xuống sàn. Chiếc đầm lụa màu xanh ngọc, thứ mà chỉ vài tiếng trước còn khiến tim tôi xao xuyến, giờ chỉ là một dúm giẻ rách nhàu nát, bị vứt ở một góc.

Và cô…

Cô nằm đó, trên chiếc sofa.

Cô nằm co quắp, nghiêng về một bên, tấm lưng trần đối diện với tôi. Tấm lưng trắng nõn, mịn màng mà tôi hằng ao ước được chạm vào, giờ đây hằn lên những vệt đỏ, có lẽ là vết móng tay của một trong hai gã đàn ông kia. Mái tóc cô xổ ra, bết lại, che đi một phần khuôn mặt. Một cánh tay buông thõng xuống sàn, những ngón tay duỗi ra một cách vô lực.

*Đó không còn là cô giáo Ngân.* – Tôi nghĩ. – *Đó là một thân xác. Một con búp bê bị chơi hỏng. Một hiện trường.*

Sự tôn thờ trong tôi đã chết. Giờ chỉ còn lại một sự thương cảm đến cay đắng và một sự ghê tởm đang cuộn lên trong lòng. Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể. Có một lực hút ma quái nào đó buộc tôi phải nhìn, phải khắc ghi lấy cảnh tượng này.

Mắt tôi di chuyển một cách vô thức, từ tấm lưng trần, xuống cặp mông vẫn để lộ, rồi đến khuôn mặt cô, khuôn mặt chỉ nhìn thấy được một nửa.

Và rồi, tôi thấy nó.

Chi tiết cuối cùng. Giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Phần má của cô quay về phía cửa sổ được ánh đèn đường chiếu rọi. Trên đó, gần khóe miệng và vương cả vào những sợi tóc mai, là một vệt gì đó lấp lánh, đặc sệt và có màu trắng đục.

Nó không phải nước mắt.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Dạ dày tôi quặn lại. Toàn bộ những âm thanh ghê tởm, những hình ảnh chớp nhoáng mà tôi đã chứng kiến, tất cả đột ngột hội tụ lại và đâm thẳng vào não tôi qua cái hình ảnh đó. Hình ảnh của sự thật trần trụi và nhơ nhuốc nhất.

Tôi bật người dậy. Không còn là sự mê hoặc bệnh hoạn. Không còn là sự tò mò. Giờ chỉ còn một cảm giác duy nhất: SỢ HÃI.

Sợ bị nhìn thấy. Sợ bị phát hiện. Sợ bị coi là đồng lõa với cái hiện trường kinh tởm này. Tôi phải đi khỏi đây. Ngay lập tức.

Tôi không dám đứng dậy. Tôi lùi lại, bò bằng cả tay và chân trên sàn gỗ, cố gắng không tạo ra một tiếng động nào. Cả cơ thể tôi run lên bần bật. Trái tim tôi đập vào lồng ngực như muốn phá tung ra ngoài. Tôi bò đến chân cầu thang, rồi mới dám vịn vào tường, run rẩy đứng dậy.

Tôi không dám đi, tôi rón rén bước xuống từng bậc thang, mỗi bước đi như kéo dài cả thế kỷ. Xuống đến tầng trệt, tôi không dám nhìn về phía phòng khách. Tôi chỉ cắm đầu đi về phía cửa sau, nơi tôi đã vào.

Bàn tay tôi run đến mức suýt không tra được chìa vào ổ khóa. Tiếng “tách” của chốt cửa bật ra, trong sự im lặng này, nó vang lên như một tiếng súng. Tôi giật bắn mình, đứng tim trong một giây, lắng nghe.

Không có động tĩnh gì.

Tôi khẽ khàng mở cửa, lách người ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi tấm lưng đã ở bên ngoài căn nhà địa ngục đó, tôi mới dám thở. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cắm đầu chạy. Tôi chạy thục mạng, không dám ngoảnh đầu lại. Tôi chạy như thể con quái vật trong phòng khách đang đuổi theo mình. Tôi chạy cho đến khi hai lá phổi bỏng rát, cho đến khi đôi chân không còn sức lực.

Tôi đã trốn thoát khỏi ngôi nhà. Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng, tôi sẽ không bao giờ có thể chạy trốn khỏi những gì mình đã thấy.

Hình ảnh đó. Âm thanh đó. Và bí mật đó.

Nó sẽ ám ảnh tôi. Mãi mãi.
 
Chương 7: Nhìn Trộm Và Đối Mặt

Những ngày sau đó là địa ngục.

Tôi sống như một bóng ma trong chính cuộc đời mình. Ban đêm, tôi không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại, sân khấu phòng khách lại hiện lên, sáng rực và rõ nét đến từng chi tiết. Tôi thấy cơ thể trắng nõn của cô bị giày vò. Tôi nghe thấy những âm thanh tục tĩu của da thịt và những tiếng rên rỉ. Và kinh tởm hơn cả, tôi thấy chính mình, một thằng nhóc đang thủ dâm trong góc tối, một kẻ đồng lõa bệnh hoạn. Tôi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

Ban ngày, tôi đến trường như một kẻ mộng du. Tôi sợ hãi tất cả mọi người, nhưng người tôi sợ nhất là cô. Mỗi lần bóng dáng cô lướt qua hành lang, tim tôi lại co thắt lại. Tôi cố gắng lẩn tránh, quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy.

*”Cô ấy có biết không?”*

*”Họ có thấy vết bẩn trên sàn gỗ không?”*

*”Chiếc áo phông… mình phải đốt nó đi.”*

Những câu hỏi đó cứa vào não tôi, khiến tôi phát điên. Tội lỗi, xấu hổ, và sợ hãi. Tôi cảm thấy bẩn thỉu, từ trong ra ngoài.

Điều đáng sợ nhất là sự bình thản của cô. Cô vẫn đến lớp, vẫn mặc những bộ đồ công sở thanh lịch, vẫn mỉm cười, vẫn giảng bài. Sự bình thường đó, đối với tôi lúc này, lại phi thường đáng sợ. Nó như một mặt hồ phẳng lặng, mà tôi biết chắc bên dưới là một con quái vật đang ngủ yên. Phải chăng cô say đến mức không nhớ gì? Hay cô là một diễn viên quá xuất sắc?

Tôi không dám đến lớp học thêm nữa. Tôi viện hết cớ này đến cớ khác. “Em ốm.” “Em phải về quê.” “Nhà em có việc bận.”

Nhưng tôi không thể trốn tránh mãi.

Một tuần sau, chính thầy Tuấn đã gọi cho tôi. “Dạo này em sao thế Huy? Bệnh mãi không khỏi à? Cô Ngân lo cho em lắm đấy. Chiều mai qua học đi nhé, sắp thi rồi.”

Giọng thầy vẫn ấm áp và quan tâm như mọi khi. Sự vô tư của thầy càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi như một nhát dao đâm sâu vào ngực. Tôi không thể từ chối.

Buổi chiều hôm đó, tôi bước đến nhà cô như một tử tù bước đến máy chém. Bầu không khí vẫn vậy, nhưng trong mắt tôi, mọi thứ đã khác. Chiếc cổng sắt ken két như tiếng của địa ngục. Phòng khách sạch sẽ, gọn gàng, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi của tội lỗi trong không khí.

Và gác lửng… nó không còn là thánh địa của tôi nữa. Nó là hiện trường vụ án.

Cô Ngân đã ở đó, đợi tôi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản. Cô mỉm cười.

“Em đến rồi à. Khỏi ốm chưa?”

“Dạ… em đỡ rồi ạ.” Tôi lí nhí, không dám nhìn vào mắt cô.

Buổi học diễn ra trong một sự im lặng đến ngạt thở. Cô giảng bài. Tôi cắm đầu ghi chép. Tôi không thể tiếp thu được chữ nào. Tôi chỉ đang cố gắng tồn tại. Tôi liếc mắt xuống sàn gỗ, ngay chỗ đó. Nó đã được lau bóng loáng, không còn một dấu vết. Nhưng trong mắt tôi, vệt trắng dính nhớp của tôi vẫn còn ở đó, như một vết sẹo không thể xóa mờ.

Buổi học kết thúc. Tôi vội vàng dọn sách vở, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Huy, khoan đã.”

Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. Tôi đứng khựng lại, lưng vẫn quay về phía cô.

“Em… ngồi xuống đi. Cô hỏi cái này.”

Tôi máy móc quay lại, ngồi xuống mép ghế, hai tay đan chặt vào nhau.

Cô không ngồi. Cô đứng đó, khoanh tay trước ngực, nhìn tôi. “Dạo này em học hành sa sút quá nhỉ. Có chuyện gì à?”

“Dạ… không có gì ạ. Tại em hơi mệt.” Tim tôi đập như trống trận.

Cô cười nhẹ, một nụ cười không hề có sự ấm áp. “Vậy à? Cô cứ tưởng em giận cô vì buổi chiều hôm đó cô lỡ hẹn.”

Cô đã nhắc đến nó. Bức tường im lặng đã bị phá vỡ. Máu trong người tôi như đông lại.

Cô bước lại gần hơn. Mùi hương hoa nhài quen thuộc của cô len lỏi vào mũi tôi, nhưng lần này, nó không còn ngọt ngào nữa. Nó lạnh lẽo và đầy đe dọa. Cô đứng ngay trước mặt tôi, cúi xuống, chống hai tay lên bàn, nhốt tôi vào giữa.

“Hôm đó cô say quá, chẳng nhớ gì nhiều.” Giọng cô thì thầm. “Chỉ nhớ lúc dọn nhà sau đó… cô thấy có vết giày lạ ở gần cửa sau bếp. Đất đỏ vẫn còn dính ở đế giày. Em có biết của ai không, Huy?”

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt màu nâu trà ngày nào tôi hằng ao ước được nhìn ngắm, giờ đây sắc như hai lưỡi dao.

Tôi không thể thở được.

Toàn bộ sức lực trong người tôi như bị rút cạn. Tôi không thể nói dối. Khuôn mặt tôi đã bán đứng tôi. Sự hoảng loạn, nỗi sợ hãi, và sự tội lỗi hiện rõ lên trên đó. Tôi lắp bắp, lắc đầu, nhưng vô ích.

Cô nhìn phản ứng của tôi. Và rồi, khuôn mặt cô thay đổi. Chiếc mặt nạ của người cô giáo hiền dịu rơi xuống. Đôi mắt cô nheo lại, một sự tính toán lạnh lùng hiện lên. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, một nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ quên. Nụ cười của một kẻ đi săn vừa dồn được con mồi vào chân tường.

Cô không cần tôi phải thú nhận. Cô biết rồi.

Cô biết tôi đã ở đó.

Cô biết tôi đã thấy tất cả.

Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi, nặng nề và đáng sợ. Mối quan hệ cô trò ngây thơ đã chết….

---&&&---
 
anime sex
cliphot
Back
Top