-Bố ngồi dậy đi!! –Thư nói nhưng không nhìn bố mình.
-Bộp!… Bộp! Bố là xúc vật… Bộp… Bộp! Bố không phải là con người… -Ông Lý phải dùng đến khổ nhục kế để dỗ dành con gái mình, ông vừa tát vào mặt vừa tự dày vò bản thân. Ông tát rất mạnh… mạnh đến nỗi khuân mặt già nua của ông đỏ ửng lên chảy cả máu mũi máu mồm.
-BỐ!!! Dừng lại!!! Bố đừng làm thế! Huhu Bố! –Thư thấy vậy liền vứt gối lao ra giữ tay ông Lý.
-Con kệ bố! Nếu con không trừng phạt bố! Bố sẽ tự làm! “Bộp… Bộp”. -Ông Lý vẫn cố tát thêm vào mặt vài cái khiến máu mồm tung cả ra ngoài… Thực sự trong đời ông chưa bao giờ có những khoảnh khắc nhục nhã thế này… Nhưng không làm vậy ông nghĩ không thể xoa dịu con bé được.
-Bố! Hu hu!! Đừng!!! Là con tự nguyện mà! Hu hu… -Nói xong câu này bỗng ông Lý dừng lại… Hai tay Thư nắm chặt tay ông Lý và cúi mặt xuống khóc…
-Bố đừng làm thế nữa! Huhu! Bố già rồi! Nhỡ bố bị làm sao thì con sống với ai! Huhu! Đừng đánh nữa… Do con tự nguyện mà… -Thư vừa khóc vừa nói… Nhìn bố mình chảy nhiều máu Thư cũng rất hoảng loạn.
-Bố xin lỗi con!!! BỐ XIN LỖI!!! –Ông Lý cũng không kìm được nước mắt mà gào lên cúi gằm mặt xuống đất. Telegram tác giả: tieuthuyetfafamimi
-Bố đừng nói thế nữa… Con… con… con biết bố xa mẹ đã lâu, khó tránh khỏi những lúc như vậy… nên bố đừng tự trách mình như vậy… con buồn vì con chia tay anh Trung chứ không phải vì chuyện đó… -Thư ấp úng nói ra những điều đó để xoa dịu cơn khủng hoảng của bố mình… Mặc dù mới học lớp 10 nhưng nàng là một cô bé rất hiểu chuyện và thương yêu bố. Thư quỳ xuống và ôm gương mặt đầy máu của ông vào ngực mình.
-Bộp!… Bộp! Bố là xúc vật… Bộp… Bộp! Bố không phải là con người… -Ông Lý phải dùng đến khổ nhục kế để dỗ dành con gái mình, ông vừa tát vào mặt vừa tự dày vò bản thân. Ông tát rất mạnh… mạnh đến nỗi khuân mặt già nua của ông đỏ ửng lên chảy cả máu mũi máu mồm.
-BỐ!!! Dừng lại!!! Bố đừng làm thế! Huhu Bố! –Thư thấy vậy liền vứt gối lao ra giữ tay ông Lý.
-Con kệ bố! Nếu con không trừng phạt bố! Bố sẽ tự làm! “Bộp… Bộp”. -Ông Lý vẫn cố tát thêm vào mặt vài cái khiến máu mồm tung cả ra ngoài… Thực sự trong đời ông chưa bao giờ có những khoảnh khắc nhục nhã thế này… Nhưng không làm vậy ông nghĩ không thể xoa dịu con bé được.
-Bố! Hu hu!! Đừng!!! Là con tự nguyện mà! Hu hu… -Nói xong câu này bỗng ông Lý dừng lại… Hai tay Thư nắm chặt tay ông Lý và cúi mặt xuống khóc…
-Bố đừng làm thế nữa! Huhu! Bố già rồi! Nhỡ bố bị làm sao thì con sống với ai! Huhu! Đừng đánh nữa… Do con tự nguyện mà… -Thư vừa khóc vừa nói… Nhìn bố mình chảy nhiều máu Thư cũng rất hoảng loạn.
-Bố xin lỗi con!!! BỐ XIN LỖI!!! –Ông Lý cũng không kìm được nước mắt mà gào lên cúi gằm mặt xuống đất. Telegram tác giả: tieuthuyetfafamimi
-Bố đừng nói thế nữa… Con… con… con biết bố xa mẹ đã lâu, khó tránh khỏi những lúc như vậy… nên bố đừng tự trách mình như vậy… con buồn vì con chia tay anh Trung chứ không phải vì chuyện đó… -Thư ấp úng nói ra những điều đó để xoa dịu cơn khủng hoảng của bố mình… Mặc dù mới học lớp 10 nhưng nàng là một cô bé rất hiểu chuyện và thương yêu bố. Thư quỳ xuống và ôm gương mặt đầy máu của ông vào ngực mình.









