Chương 10
Trời về sáng. Ánh sáng xám xịt của một ngày mới yếu ớt len lỏi qua khe rèm cửa, không đủ sức xua đi không khí đặc quánh, tù túng trong căn phòng. Mọi thứ là một bãi chiến trường. Quần áo vứt bừa bãi. Vỏ chai bia, gạt tàn đầy mẩu thuốc. Không khí là một hỗn hợp của mùi rượu, mùi thuốc lá, và trên hết, là cái mùi tanh nồng, ngai ngái của mồ hôi và tinh dịch đã bắt đầu khô lại.
Trên một chiếc giường, ông Phú nằm ngủ say như chết. Thân hình đồ sộ của ông ta chiếm gần hết chiếc giường, tấm chăn bị đạp tung xuống đất. Tiếng ngáy to như sấm của ông ta đều đặn vang lên, là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng.
Trên chiếc ghế sofa dài, Việt không ngủ được. Cậu ta nằm đó, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà. Cơ thể cậu ta, sau hai lần giải phóng, đã mệt mỏi nhưng tâm trí thì lại không. Những hình ảnh của đêm qua cứ quay cuồng trong đầu cậu: cảnh chị Hương bị chú cậu giày vò, cảnh cậu ta được "thực hành", và trên hết là cảm giác được ở bên trong một người đàn bà, một cảm giác nóng bỏng, chật chội và ướt át đã in sâu vào não cậu. Ham muốn lại bắt đầu nhen nhóm. Cây hàng tuổi trẻ của cậu ta lại bắt đầu ngóc đầu dậy.
Ánh mắt cậu ta vô thức hướng về chiếc giường còn lại.
Ở đó, Thu Hương đang nằm nghiêng, lưng quay về phía cậu. Cô cũng trần truồng, chỉ đắp hờ một chiếc chăn mỏng ngang hông. Tấm lưng ong trắng ngần, mượt mà của cô nổi bật trong ánh sáng lờ mờ. Mái tóc đen dài xõa tung trên gối. Dáng ngủ của cô trông có vẻ bình yên, nhưng chỉ có cô mới biết, sâu trong từng thớ thịt, cơ thể cô vẫn đang đau nhức, ê ẩm. Và một cách đáng xấu hổ, nó cũng đang âm ỉ một sự thỏa mãn sau những cơn cực khoái dữ dội. Cô không ngủ sâu, mà ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mệt mỏi đến mức không muốn cử động.
Ham muốn đã chiến thắng.
Việt không thể chịu đựng được nữa. Cậu ta phải chạm vào cô một lần nữa. Lần này, sẽ không có sự giám sát của chú cậu, không có những lời ra lệnh. Chỉ có cậu và cô. Cậu ta nhẹ nhàng, từ từ ngồi dậy. Cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Cậu ta đặt chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo, rồi rón rén, bước từng bước một như một con mèo, hướng về phía giường của Hương. Tiếng ngáy của ông Phú trở thành một tấm bình phong hoàn hảo cho hành động tội lỗi của cậu.
Việt đứng bên giường của Hương. Cậu ta không lay cô dậy, chỉ đứng đó nhìn ngắm. Từ góc này, cậu ta có thể thấy rõ đường cong tuyệt mỹ của cơ thể cô. Tấm chăn mỏng chỉ che được một phần, để lộ ra cặp mông tròn trịa, căng mẩy. Nhìn cảnh đó, cây hàng của cậu ta càng thêm căng cứng.
Trong giấc ngủ chập chờn, Hương từ từ cảm nhận được có điều gì đó khác lạ. Không phải âm thanh, mà là một sự thay đổi trong không khí. Một sự hiện diện. Cô cảm nhận được có người đang đứng ngay cạnh mình. Mùi cơ thể của Việt, dù rất nhẹ, một mùi mồ hôi nam tính của tuổi trẻ, khác hẳn mùi của ông Phú, cũng đủ để cô nhận ra. Tim cô đập nhanh hơn, nhưng lạ lùng thay, đó không phải là sự sợ hãi. Sau một đêm bị đối xử như một con vật, có lẽ không còn gì có thể làm cô sợ hãi hơn được nữa. Thay vào đó, nó là một sự chờ đợi kỳ lạ, một sự tò mò. Cơ thể đã được "khai phá" của cô dường như cũng đang mong chờ.
Thấy cô không có phản ứng gì, Việt càng thêm bạo dạn. Cậu ta từ từ quỳ xuống bên mép giường. Bàn tay cậu ta run run, nhưng đầy quyết tâm, đưa ra, vén nhẹ góc chăn lên.
Làn da trắng mịn, cặp mông căng tròn và khe mông sâu hút dần dần hiện ra trọn vẹn trong ánh sáng mờ ảo của buổi ban mai.
Việt quỳ bên giường, tay vẫn giữ tấm chăn được vén lên. Cặp mông trắng ngần, tròn lẳn của Thu Hương hiện ra trước mắt cậu, mời gọi một cách ma mị trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm. Cậu ta nuốt nước bọt, hưng phấn dâng lên đến đỉnh điểm. Nhưng rồi, nỗi sợ lại ập đến.
*Nhỡ chị ấy la lên thì sao? Nhỡ chú Phú thức giấc thì sao? Chú mà biết mình lén lút làm chuyện này sau lưng, chắc chú giết mình mất.*
Dòng suy nghĩ đó như một gáo nước lạnh. Việt run rẩy, bàn tay từ từ định hạ tấm chăn xuống, định rút lui trong im lặng. Thôi kệ, dù sao đêm qua cũng đã quá đủ rồi.
Ngay khoảnh khắc Việt định từ bỏ, ngay lúc những ngón tay cậu sắp để tấm chăn rơi xuống, một giọng nói bất ngờ vang lên.
Nó không phải là tiếng la hét, không phải tiếng rên rỉ. Nó là một lời thì thầm. Một lời thì thầm khàn đặc, xen lẫn sự mệt mỏi của một đêm dài, nhưng đủ rõ để chỉ mình cậu nghe thấy trong tiếng ngáy đều đều của ông Phú.
"Lại đây..."
Việt sững người, tim như ngừng đập. Cậu ta không dám tin vào tai mình. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hương.
"...Nhẹ thôi nhé..."
Giọng nói lại vang lên, yếu ớt nhưng đầy chủ ý.
"...Đừng để chú thức giấc."
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Việt. Sung sướng. Một sự sung sướng đến không thể tin nổi. Chị Hương... chị ấy đã cho phép. Chị ấy đang đồng lõa với cậu!
Không một chút do dự nào nữa, Việt vội vàng leo lên giường. Cậu ta di chuyển nhẹ nhàng hết mức có thể, rồi nằm xuống phía sau lưng Hương.
Như để đáp lại, Hương khẽ nhích người, tấm lưng mềm mại áp sát vào lồng ngực săn chắc của cậu. Cô hơi co một chân lên, hai mông khẽ dạng ra. Đó là một hành động mời gọi không lời, một sự chỉ dẫn đầy tinh tế.
Việt hiểu ý. Cậu ta cũng áp sát vào, cây hàng đã căng cứng như sắt nóng của cậu ta tìm đến đúng vị trí. Với sự trơn trượt còn sót lại từ đêm qua và sự ẩm ướt mới đang rỉ ra từ cơ thể Hương, cậu ta từ từ đẩy vào.
"Phọp..."
Không có sự căng tức đến đau đớn, không có cú thúc thô bạo. Sự xâm nhập diễn ra một cách êm ái, nhẹ nhàng đến không ngờ. Dương vật của Việt, tuy không to lớn như của Phú, nhưng lại vừa vặn một cách hoàn hảo. Nó trượt vào bên trong cô một cách ngọt ngào, lấp đầy cô bằng một cảm giác ấm áp, thân thuộc.
Khác hẳn với đêm qua, lần này Việt không hành động như một con thú đói. Cậu ta chuyển động rất từ tốn. Cậu ta ôm lấy Hương từ phía sau, một tay luồn ra trước, vuốt ve vùng bụng phẳng lì của cô, rồi lần lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực vẫn còn hơi đau tức. Tay còn lại, cậu ta đặt trên eo cô, giữ một cách dịu dàng. Cậu ta không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lên gáy, lên mái tóc còn vương mùi dầu gội của cô.
Cuộc làm tình diễn ra gần như không có tiếng động, chỉ có tiếng thở nhẹ và tiếng da thịt cọ xát vào nhau một cách êm ái, ướt át. Nó không còn là một màn tra tấn, mà giống như một cuộc ân ái của một cặp tình nhân thực sự, đang vụng trộm với cả thế giới.
Hương nhắm mắt, cảm nhận từng chuyển động nhẹ nhàng của Việt. Một cảm giác đã rất lâu rồi cô chưa có lại ùa về.
*Cảm giác này... thật khác. Nhẹ nhàng, ấm áp. Không có sự thô bạo, không có những lời chửi bới. Thằng bé này, ngoài sự vụng về, cũng có lúc thật dịu dàng. Nó làm mình... làm mình nhớ đến anh Trung... những ngày đầu tiên hai đứa yêu nhau...*
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi, hòa vào mái tóc. Nhưng đây không phải giọt nước mắt của sự nhục nhã, mà là của một nỗi chua xót, một sự tiếc nuối cho những gì đã mất. Cô khẽ ưỡn người về phía sau, đáp lại nhịp điệu của Việt. Cô đang tận hưởng sự dịu dàng tội lỗi này, một sự dịu dàng mà cô đã phải trả giá bằng cả nhân phẩm của mình.
Cuộc giao hợp êm dịu vẫn đang tiếp diễn trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Việt, được sự đồng thuận của Hương, ngày càng trở nên bạo dạn hơn. Những chuyển động của cậu ta không còn rụt rè nữa, mà đã có nhịp điệu, có sự tự tin. Cậu ta đang tận hưởng trọn vẹn cảm giác được làm chủ, được khám phá thân thể của người đàn bà trong mộng.
Hương, sau những phút đầu chìm trong nỗi chua xót, cũng dần bị cuốn theo. Sự dịu dàng của Việt, sự ấm áp của cơ thể cậu ta, và những cú thúc vừa vặn, nhịp nhàng, đang đánh thức những khoái cảm sâu kín trong cô. Cô quên mất mình đang ở đâu, quên mất bên cạnh còn một con quỷ đang ngủ say. Cô khẽ rên lên, một tiếng rên rất nhỏ, một tiếng rên của sự hưởng thụ thực sự.
"Ưm...m...m..."
Cùng lúc đó, vì nhịp điệu của Việt có phần nhanh hơn, chiếc giường cũ kỹ cũng bắt đầu phát ra những tiếng "cót két" khe khẽ.
Trong một căn phòng vốn chỉ có tiếng thở, tiếng da thịt ướt át và tiếng ngáy đều đều, thì những âm thanh đó, dù rất nhỏ, cũng trở nên thật rõ ràng.
Và rồi, một âm thanh còn đáng sợ hơn cả ngàn lời chửi bới vang lên.
Đó là sự im lặng.
Tiếng ngáy của ông Phú đột ngột dừng lại.
Trong một khoảnh khắc, cả Việt và Hương đều cứng đờ người. Việt, đang ở giữa một cú thúc, khựng lại, toàn thân đông cứng. Hương cũng nín thở, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả hai nằm im bất động, dính chặt vào nhau, không dám thở mạnh.
*Chết rồi...* - suy nghĩ đó cùng lúc lóe lên trong đầu cả hai.
Sự im lặng kéo dài vài giây, một vài giây dài như cả thế kỷ.
Và rồi, từ chiếc giường bên cạnh, một giọng nói ngái ngủ, nhưng đầy vẻ mỉa mai, trêu chọc vang lên, xé toạc sự im lặng căng thẳng.
"Ồn ào quá đấy hai chị em."
Việt giật bắn mình. Hương chết điếng người.
"Sáng sớm tinh mơ đã 'làm việc riêng' mà không rủ chú à?"
Giọng nói của Phú không hề có chút giận dữ nào. Nó hoàn toàn bình thản, thậm chí còn có phần vui vẻ, như thể ông ta vừa bắt gặp hai đứa trẻ đang ăn vụng kẹo. Và chính sự bình thản đó mới là điều đáng sợ nhất.Trong khi cả hai đang giật mình, thì ông Phú lồm cồm ngồi dậy. Ông ta vươn vai một cái thật to, rồi nhìn sang hai thân thể đang dính chặt vào nhau trên chiếc giường bên cạnh.
Và rồi, ông ta phá lên cười. Một tiếng cười khà khà, đầy thích thú.
"Sợ cái gì? Chú có ăn thịt hai chị em đâu." - ông ta nói, giọng tỉnh bơ. "Đang hay thì cứ tiếp tục đi chứ. Dừng lại làm gì cho mất hứng."
Ông ta dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên một tia bệnh hoạn.
"Nhưng mà... một mình thằng Việt thì sao mà đủ 'đô' cho chị Hương được. Để chú tham gia cho vui."
Dứt lời, ông ta hất tung chiếc chăn, để lộ thân hình đồ sộ và cây hàng đã lại bắt đầu ngóc đầu dậy. Ông ta chuẩn bị bước sang giường của họ.
Trước lời mời gọi trơ trẽn của Phú, cả Việt và Hương đều không dám có bất kỳ phản ứng nào khác ngoài sự im lặng. Việt vẫn nằm im trong người Hương, không dám rút ra, cũng không dám động đậy. Phú cười khà khà, ung dung bước từ giường của mình sang, rồi leo lên chiếc giường nơi hai thân thể trần truồng đang dính chặt lấy nhau. Sức nặng của ông ta làm chiếc giường lún xuống một cách rõ rệt.
"Nào, chúng ta sắp xếp lại đội hình một chút cho nó vui," - Phú nói, giọng đầy vẻ đạo diễn.
Ông ta ra hiệu cho Việt rút ra. Việt vội vàng tuân lệnh, cây hàng của cậu ta tuột ra khỏi người Hương trong một tiếng "phọp" ướt át. Sau đó, Phú ra lệnh cho Hương: " Việt, cháu quỳ ở phía trên kia cho chú."
Hương, như một con rối nằm ngửa ra giường. Cô rùng mình khi cảm nhận cây hàng của ông ta, dù chưa hoàn toàn cương cứng, đang thúc vào cửa mình mình. Phú cầm lấy hông cô, điều chỉnh một chút rồi tự mình đẩy vào.
"Nào Việt, đến lượt cháu," - Phú hất hàm về phía đầu giường.
Việt hiểu ý, vội vã bò đến, quỳ ở vị trí ngay trước mặt Hương.
"Hôm qua chú dạy bài 'thổi kèn' rồi, giờ thực hành lại cho nhớ," - ông ta ra lệnh.
Hương nhắm mắt, hé miệng ra. Một lần nữa, cây hàng của Việt lại tiến vào. Màn song tấu bệnh hoạn lại được tái lập, nhưng trong một tư thế còn nhục nhã hơn. Giờ đây, ông Phú nhún nhảy trên người cô, trong khi miệng vẫn phải há ra làm việc để phục vụ thằng cháu của ông ta.
Việt, được kích thích từ cả hai phía - cảm giác trong miệng Hương và cảnh tượng cô đang bị chú mình dập cật lực - nhanh chóng không thể chịu đựng được nữa. Cậu ta thở dốc, cả người run lên, và định rút ra.
"Chú ơi... em... em sắp..."
"Khoan đã!" - Phú gầm lên, một tay ông ta giữ hông Việt, không cho cậu rút ra. "Sắp 'bắn' rồi à? Tốt!"
Ông ta quay sang nhìn Việt, cười một cách độc ác.
"Bắn vào miệng chị Hương ấy! Cho chị ăn bữa sáng 'giàu dinh dưỡng' của cháu đi!"
Hương nghe thấy, cô hoảng hốt định lắc đầu, một tiếng "ư...ư..." phản đối nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng tay Phú đã giữ chặt lấy hông của cô và tiếp tục thúc dồn dập. Việt, được sự cho phép, thậm chí là mệnh lệnh của chú, không còn kìm nén nữa. Cậu ta dập mạnh vài cái cuối cùng vào miệng Hương.
"Ôi... chị ơi... em ra!"
Một dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh của tuổi trẻ bắn thẳng vào sâu trong cổ họng Hương. Hết đợt này đến đợt khác. Vị tanh nồng và lờ lợ đặc trưng của nó tràn ngập khoang miệng cô. Cô ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa, cố gắng nuốt xuống "bữa sáng" kinh tởm mà mình vừa bị ban cho.
Ngay khi Việt vừa mềm oặt rút ra, Phú không để cho Hương có một giây để hoàn hồn.
"Tốt lắm Việt! Giờ thì đến lượt món chính đây!"
Ông ta ta đứng dậy, thế vào vị trí của Việt lúc nãy, quỳ giữa mặt của Hương.
"Há miệng ra, em Hương!" - ông ta ra lệnh.
Hương, vẫn còn đang ho sặc sụa và nước mắt lưng tròng, theo phản xạ mở miệng. Ngay lập tức, cây hàng khổng lồ của Phú, thứ đã được kích thích đến đỉnh điểm khi chứng kiến cảnh vừa rồi, thô bạo thúc vào. Nó to hơn của Việt rất nhiều, khiến miệng cô phải mở ra hết cỡ, hai bên mép như muốn rách ra.
Ông ta không cần dạo đầu. Ông ta chỉ cần thúc vài cái thật mạnh, thật sâu, gầm lên một tiếng như một con thú, và rồi...
Sau cơn xuất tinh cuối cùng đầy bạo lực, Phú rút cây hàng của mình ra khỏi miệng Hương. Một dòng hỗn hợp sền sệt, trắng đục của cả ông ta và Việt chảy tràn ra khoé miệng của cô, xuống cằm, rồi nhỏ giọt xuống bộ ngực trần. Ông ta không thèm lau, chỉ nhìn thành quả của mình với một nụ cười nửa miệng đầy thỏa mãn.
Ông ta ung dung đứng dậy, bước vào phòng tắm. Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy ào ào. Việt, sau một thoáng ngây người, cũng lẳng lặng bò về lại chiếc ghế sofa, cuộn mình vào một góc như một con thú con mệt mỏi.
Chỉ còn lại Thu Hương.
Cô nằm đó, một mình, trên chiếc giường giờ đây đã trở thành một bãi chiến trường thực sự. Ga giường nhàu nát, loang lổ những vệt tinh dịch, dịch nhờn và cả những giọt bia đổ ra từ đêm qua. Không khí đặc quánh mùi mồ hôi, mùi đàn ông và mùi tanh tưởi của thứ chất lỏng mà cô vừa bị ép phải nuốt.
Cô nằm bất động, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Cổ họng cô bỏng rát. Bụng cô cuộn lên từng cơn, cảm giác buồn nôn dâng lên nhưng cô không còn sức để nôn nữa. Cái vị lờ lợ, tanh nồng của "bữa sáng" kinh tởm kia vẫn còn lởn vởn trong miệng. Cô cảm thấy mình bẩn thỉu. Bẩn từ trong ra ngoài. Bẩn từ thể xác đến tận cùng linh hồn.
Cô nằm như vậy một lúc lâu. Cơn buồn nôn dần qua đi. Và rồi, một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Thay vì cảm giác ghê tởm, một sự tò mò bệnh hoạn lại len lỏi vào tâm trí cô. Cô từ từ, một cách gần như vô thức, đưa ngón tay trỏ lên quệt dòng tinh dịch còn vương trên mép. Ngón tay cô hơi run run. Cô nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng trắng đục dính trên đầu ngón tay mình.
Và rồi, như bị ma xui quỷ khiến, cô đưa ngón tay đó lên miệng, và nếm.
Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng.
Nó không còn quá ghê tởm như cô nghĩ. Nó chỉ có vị tanh nhẹ, hơi mằn mặn. Và cùng với cái vị đó, một cảm giác khác trỗi dậy. Một cảm giác râm ran, một thứ khoái cảm bệnh hoạn mà cô chưa bao giờ biết tới. Nó không đến từ phía dưới, mà đến từ chính sự sỉ nhục này.
***(Hương):***
*Tại sao? Tại sao lại thế này?*
*Tại sao khi bị đối xử như một con vật, bị bắt ăn thứ dơ bẩn này, một phần trong mình lại cảm thấy... thích thú? Một thứ khoái cảm kỳ lạ nảy sinh từ chính sự nhục nhã tột cùng này. Nó không phải là sự sung sướng của thể xác, mà là sự kích thích của tinh thần khi bị đẩy xuống tận cùng của sự đồi bại.*
*Có lẽ... Phú nói đúng. Mình thực sự là một con đàn bà dâm đãng từ trong xương tủy. Và một con dâm đãng thì phải thích những trò này. Phải thích bị hành hạ, bị sỉ nhục, bị đối xử như một con điếm.*
*Thật đáng xấu hổ... nhưng cũng thật... kích thích.*
Suy nghĩ đó như một chìa khóa, mở ra một cánh cửa địa ngục mới trong tâm hồn cô. Cô không còn chống cự nữa. Cô chấp nhận nó. Cô chấp nhận con người mới của mình.
Cánh cửa phòng tắm mở ra. Phú bước ra, người quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tóc còn ướt. Ông ta trông đầy sảng khoái. Ông ta nhìn thấy Hương vẫn nằm đó, nhưng ánh mắt cô không còn là sự hoảng loạn hay sợ hãi nữa, mà là một vẻ mơ màng, xa xăm.
Ông ta cười khẩy.
"Sao? Bữa sáng ngon không em? Nhìn mặt em có vẻ tâm đắc lắm."
Ông ta cúi xuống, giọng thì thầm đầy ẩn ý.
"Lần sau chú cháu anh lại đãi Hương nhé."
Hương không trả lời, chỉ khẽ liếc xéo ông Phú. Nhưng lần này, không phải để trốn tránh, mà là để tận hưởng dư vị của một liều thuốc độc mà cô biết, mình đã bắt đầu nghiện.
Vở kịch đã hạ màn. Nhưng một bi kịch mới, bi kịch của một linh hồn đã tự nguyện bán mình cho quỷ dữ, chỉ vừa mới bắt đầu.
==================
Sau "chuyến công tác" , Hương gần như đã vùi đầu vào công việc và gia đình để cố gắng quên đi. Cô tự thôi miên mình rằng đó chỉ là một cơn quậy phá, một tai nạn nghề nghiệp, một cái giá đắt phải trả và nó sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo bình thường, và sự bình thường đó đôi khi khiến cô cảm thấy an tâm một cách giả tạo.
Buổi tối cuối tuần, cô cùng Trung và cậu con trai năm tuổi đi siêu thị Big C. Không khí đông đúc, ồn ào của nơi mua sắm, tiếng cười nói của các gia đình, tiếng loa phát thanh rộn rã, tất cả tạo nên một khung cảnh đời thường và ấm áp. Hương mặc một chiếc váy maxi hoa nhí giản dị, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông cô đúng chất một người vợ trẻ, một người mẹ hạnh phúc đang tận hưởng thời gian bên gia đình. Cô đẩy xe hàng, con trai ngồi vắt vẻo bên trong, còn Trung đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại trêu đùa vợ con.
- Mẹ ơi, con muốn ăn kẹo kia! – Cậu bé chỉ tay về phía quầy bánh kẹo đủ màu sắc.
- Con ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đấy. – Hương cười, véo nhẹ má con.
- Thôi, cuối tuần cho nó ăn một cái đi em. – Trung nói, rồi anh nháy mắt với vợ, lén lấy một thanh kẹo sô cô la nhét vào tay con.
Hương nhìn hai bố con, một cảm giác hạnh phúc giản dị và ấm áp lan tỏa trong lòng. Đây mới là thế giới của cô. Một thế giới trong sạch, bình yên, nơi chỉ có tình yêu thương. Cô gần như đã quên hẳn lão Phú, quên cả cậu sinh viên tên Việt, quên cả căn biệt thự ở Ninh Bình.
Nhưng rồi, một bóng người quen thuộc từ gian hàng mì gói đối diện bước ra.
Cả Hương và người đó đều sững lại.
Là Việt.
Cậu ta mặc một chiếc quần đùi thể thao, áo phông ba lỗ, chân đi dép lê, tay xách một giỏ mì gói, trông đúng kiểu một cậu sinh viên ở ký túc xá gần đó tranh thủ đi mua đồ ăn dự trữ.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại. Toàn bộ ký ức về đêm hôm đó ùa về, không một chút báo trước. Hình ảnh căn phòng ngủ, tiếng ra lệnh của Phú, và cảm giác về cơ thể non nớt của cậu ta... tất cả dội thẳng vào tâm trí Hương. Máu trên mặt cô như bị rút cạn, rồi ngay lập tức dồn lên lại, khiến hai má cô nóng bừng.
Việt còn hoảng hốt hơn. Cậu ta trợn tròn mắt, mặt đỏ lựng lên như trái gấc chín. Cậu ta đứng chết trân vài giây, rồi như một con thú bị dọa, cậu ta vội vàng cúi đầu, lí nhí một câu không thành tiếng.
- Em... em chào anh chị ạ.
Nói rồi, cậu ta gần như là bỏ chạy, đẩy vội chiếc xe hàng của mình rẽ vào một lối đi khác và biến mất sau quầy hàng gia dụng, không dám ngoảnh lại một lần.
Hương đứng đó, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trung, người nãy giờ không để ý, thấy vợ đứng sững lại thì ngạc nhiên hỏi.
- Em sao thế?
- À... không... không có gì. – Hương vội vàng đáp, cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên. Cô kéo tay Trung và con trai đi về hướng ngược lại. – Mình đi mua sữa cho con đi anh.
Trung hoàn toàn không nghi ngờ gì. Anh còn nói, giọng đầy thiện cảm.
- Sinh viên nào ở trường mình à em? Trông nó hiền lành, lễ phép nhỉ. Chắc gặp người quen nên nó ngượng.
- Chắc thế anh ạ... Em cũng không để ý. – Hương đáp, giọng cô khô khốc.
Buổi mua sắm sau đó trở nên nặng nề. Niềm vui và sự bình yên đã tan biến, chỉ còn lại một nỗi lo âu và cảm giác tội lỗi gặm nhấm. Siêu thị, nơi vốn dĩ là biểu tượng của cuộc sống gia đình, giờ đây cũng bị vấy bẩn bởi bí mật của cô.
Tối đó, sau khi con trai đã ngủ, Hương nằm trong vòng tay chồng. Cô cố gắng quên đi cuộc chạm mặt ban chiều. Nhưng đúng lúc đó, chiếc điện thoại riêng của cô – chiếc điện thoại cô chỉ dùng để liên lạc với Phú – khẽ rung lên.
Cô giật mình, nhẹ nhàng gỡ tay chồng ra, rón rén vào nhà vệ sinh nghe máy. Là Phú. Giọng gã ở đầu dây bên kia vang lên, hồ hởi và đầy vẻ dâm đãng quen thuộc.
- Cuối tuần vui vẻ chứ em gái? Mai rảnh không, lại đi "thực hành" với thằng Việt một buổi nữa cho nó nhanh "tốt nghiệp" nhỉ?
Hương im lặng vài giây. Cơn ác mộng lại tìm đến. Nhưng lần này, không có sự hoảng hốt, không có sự ghê tởm đến buồn nôn. Thay vào đó, một luồng ký ức khác lại trỗi dậy trong đầu cô: cảm giác về năng lượng căng tràn của Việt, sự bùng nổ của tuổi trẻ, và cả cái cảm giác quyền lực khi cô hoàn toàn khuất phục được cậu ta. Nó thật bệnh hoạn, nhưng cũng thật... kích thích.
*“Trốn tránh cũng vô ích.”* – cô nghĩ. *“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Coi như một công việc thôi. Một công việc giúp mình xả stress sau một tuần làm vợ hiền dâu thảo.”*
Cô hít một hơi, rồi trả lời, giọng nói không một chút run rẩy, ngược lại còn có phần bình thản và trêu chọc.
- Nhanh thế anh? Anh không cho "học viên" và cả "giáo cụ" được nghỉ ngơi cuối tuần à?
Phú ở đầu dây bên kia phá lên cười khoái trá. Gã biết, con mồi của gã đã hoàn toàn thuần phục.
- Haha, anh biết ngay là em gái của anh hiểu chuyện mà. Phải rèn luyện thường xuyên thì kỹ năng nó mới không bị mai một chứ. Thằng nhóc đó chắc cũng đang mong lắm đấy.
- Được thôi. – Hương đáp gọn lỏn, giọng một bà chủ đang sắp xếp lịch làm việc. – Mấy giờ? Ở đâu? Em còn phải sắp xếp chuyện gia đình.
- Vẫn như cũ nhé. 3 giờ chiều mai, ở nhà anh. Anh sẽ bảo thằng Việt qua trước. – Phú nói, giọng đầy vẻ hài lòng. – Nhớ "mặc đẹp" vào đấy.
- Em biết rồi!.
Cô cúp máy. Không có sự dằn vặt.. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn người chồng đang ngủ say trên giường. Một cảm giác thương hại thoáng qua. Anh ấy đang cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp bằng mồ hôi và sức lực, mà không hề biết rằng, vợ anh ta đang xây dựng một đế chế của riêng mình bằng một thứ khác, trần trụi và hiệu quả hơn nhiều.
Cô nằm xuống bên cạnh chồng, vòng tay ôm lấy anh. Hơi ấm từ người anh tỏa ra, nhưng nó không thể sưởi ấm được sự lạnh lẽo trong lòng cô. Vòng lặp đã chính thức bắt đầu, và lần này, cô không phải bị kéo đi, mà là đang tự mình đạp xe.
Sửa lần cuối:









