Chương 24 Con cực khoái qua đi.
Bà Thuỷ từ từ đẩy hai gã trai đang ôm mình ra. Bà không ngồi dậy một cách yếu ớt. Bà từ từ chống tay, gồng cơ bụng và ngồi thẳng dậy. Mái tóc đen dài, bết dính mồ hôi, dán vào lưng và vai. Cơ thể bà, lấm lem dấu vết của cuộc truy hoan, không một chút che đậy, hiện ra dưới ánh đèn vàng. Bà nhìn xuống cơ thể mình và mỉm cười. Một nụ cười thanh thản, mãn nguyện đến đáng sợ.
*(Thuỷ): Đau... nhưng thật sướng. Thì ra là cảm giác này. Cái lỗ nhỏ bé tội nghiệp của mình, nó không còn là một vết sẹo, nó là một cánh cửa mới. Một cánh cửa dẫn đến một loại khoái lạc mà mình chưa từng biết đến.*
Bà nhìn hai gã trai trẻ đang ngồi thở hổn hển. Chúng nhìn bà với ánh mắt vừa sợ hãi vừa có một sự thán phục bệnh hoạn.
"Lau người cho tôi," giọng bà vang lên, bình thản nhưng là một mệnh lệnh không thể chối từ.
Việt vội vã đi vào phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn ấm. Cậu ta quỳ xuống trước mặt bà, bắt đầu cẩn thận lau đi những dấu vết của cuộc chiến trên cơ thể bà. Trung cũng phụ giúp, lau khô tóc cho bà.
Khi cơ thể đã sạch sẽ, Thuỷ đứng dậy. Bà không mặc lại áo choàng. Bà hoàn toàn khoả thân, bước từng bước khoan thai về phía góc phòng, nơi ông Dương đang ngồi chết lặng.
Bà đứng trước mặt gã, nhìn xuống gã đàn ông đã từng là chồng mình, là chủ nhân của cuộc đời mình.
"Chồng yêu," bà nói, giọng ngọt ngào nhưng chứa đầy nọc độc. "Anh thấy không? Anh thấy vợ anh đêm nay có đẹp không?"
Dương ngẩng cái đầu vô hồn lên. Gã nhìn vào cơ thể trần truồng của vợ, nhìn vào sự tự tin đáng sợ của bà. Gã lắp bắp. "Thuỷ... em... tại sao..."
Thuỷ bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo. "Tại sao ư? Anh hỏi tôi tại sao ư? Anh hãy tự nhìn lại mình đi. Một gã đàn ông bất lực! Anh có biết tôi đã phải giả vờ rên rỉ, giả vờ quằn quại trong những cuộc làm tình chớp nhoáng và yếu ớt của anh như thế nào không?"
Bà cúi xuống, mặt đối mặt với gã. "Còn chúng, những thằng nhóc này," bà hất cằm về phía Việt và Trung, "chúng tràn đầy sức sống. Chúng biết cách làm một người đàn bà phải gào thét. Chúng chinh phục tôi, giày vò tôi, và tôi thích điều đó. Anh hiểu không? Tôi thích nó!"
Bà Thuỷ dừng lại ngay trước mặt gã, khoảng cách chỉ còn chưa đầy hai mét. Lưng bà uốn cong thành một đường cong chết người, đẩy cặp mông căng tròn, trắng nõn về phía sau. Tư thế quỳ chổng mông đầy khiêu khích, một sự mời gọi trơ trẽn, một sự hiến dâng mang tính xúc phạm. Toàn bộ phần thân dưới của bà, từ cặp mông tròn trịa, khe mông sâu hun hút, cho đến âm đạo vẫn còn hé mở và sưng đỏ sau cuộc truy hoan, tất cả đều được phơi bày một cách trần trụi, chĩa thẳng vào mặt Dương.
Như một món hàng được trưng ra cho kẻ thẩm định cuối cùng.
Khi tư thế đã hoàn hảo, bà mới từ từ quay đầu lại, một bên má áp xuống sàn, hay tay tách nhẹ mông, để lộ hậu môn nâu hồng đang hé mở, nơi bà đã vệ sinh kỹ trước đó. Một nụ cười lạnh lẽo, ma mị nở trên môi. Đôi mắt bà nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của Dương.
Giọng nói của bà không còn rên rỉ, không còn hổn hển. Nó trở nên rõ ràng, trong veo và sắc lạnh như một mảnh băng, từng từ, từng chữ như một nhát dao găm thẳng vào tâm can gã.
"Chồng yêu."
Bà gọi, ngọt ngào đến rợn người.
"Con đĩ kia nói cái lỗ này là để dành cho chồng của nó!"
Bà dừng lại, để cho từng chữ thấm vào não bộ đang tê liệt của Dương. Gã biết bà đang nói đến cái gì. Cái hậu môn mà Hương đã luôn từ chối mọi gã đàn ông.
"Nhưng anh quá vô dụng, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến việc chơi lỗ đít của nó!"
Nụ cười trên môi bà càng rộng hơn, một nụ cười của sự khinh bỉ tuyệt đối.
"Vậy thì hôm nay, để em cho anh xem, chơi "cửa sau" nó sướng như thế nào."
"Trung. Lại đây."
"Đút vào cái nơi mà chú Dương của mày cũng chưa bao giờ được chơi!"
Ông Dương há hốc miệng, mắt trợn trừng, toàn thân run lên bần bật. Gã muốn hét lên, muốn chửi rủa, nhưng cổ họng đã bị nỗi kinh hoàng và sự sỉ nhục bóp nghẹt.
—------
Trung, sau một thoáng sững sờ, từ từ đứng dậy. Cậu ta liếm đôi môi khô khốc, nhìn người đàn bà đang quỳ chổng mông trên sàn, một tác phẩm điêu khắc sống động của dục vọng và quyền lực. Cặp mông trắng nõn, no tròn, nổi bật trên tấm thảm tối màu, và ở ngay trung tâm, mời gọi một cách trơ trẽn, là một nụ hoa nhỏ xíu, khép chặt, hồng hào. Việt ngồi chết lặng trên sàn, mắt dán chặt vào cảnh tượng. Cậu ta đang được chứng kiến một bài học mà không một trường lớp nào có thể dạy.
bà Thuỷ vẫn giữ nguyên tư thế. Bà không quay lại, nhưng bà cảm nhận được từng bước chân của Trung đang tiến lại gần.
Trung quỳ xuống phía sau bà Thuỷ. Hơi thở của cậu ta phả lên tấm lưng trần của bà, nóng hổi và run rẩy.
"Gel bôi trơn. Ở trên bàn."
Trung giật mình, lúng túng nhìn quanh rồi vội vã đứng dậy, bước đến chiếc bàn góc nơi có một chai rượu vang và một lọ gel bôi trơn mà bà Thuỷ đã chuẩn bị sẵn. Bàn tay cậu ta run đến mức làm rơi cả nắp chai. Cậu đổ một lượng lớn chất lỏng trong suốt, mát lạnh ra lòng bàn tay.
Cậu ta quay lại, quỳ xuống một lần nữa. Mùi hương cơ thể của bà Thuỷ, một sự pha trộn giữa nước hoa đắt tiền, mồ hôi và mùi đặc trưng của đàn bà, xộc thẳng vào mũi cậu, khiến đầu óc cậu ta quay cuồng. Bàn tay run rẩy của Trung từ từ đưa về phía hậu môn của bà Thuỷ. Ngón trỏ của cậu ta, dính đầy gel, chạm vào nụ hoa đang khép chặt. Bà khẽ rùng mình. Cậu ta cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng và sự co thắt theo phản xạ của các thớ cơ. Cậu ta bắt đầu xoa nhẹ, cố gắng dùng chất bôi trơn để làm cho “cửa vào” mềm ra, chuẩn bị cho cuộc xâm lăng. Sau vài giây, bà Thuỷ ra hiệu bằng một tiếng gầm gừ nhẹ trong cổ họng. Trung hiểu.
Cậu ta đặt đầu dương vật đã cương cứng và trơn tuột của mình vào đúng vị trí. Đầu khấc to tròn, đỏ sậm ấn nhẹ vào, làm cho lỗ nhỏ hơi hé ra. Cậu ta hít một hơi thật sâu, dồn sức và từ từ đẩy tới. Ngay lập tức, cơ thể bà Thuỷ phản ứng. Các cơ vòng siết chặt lại một cách tuyệt vọng, chống cự lại kẻ xâm nhập trái tự nhiên. Một cơn đau nhói, sắc lẻm như dao cắt, chạy dọc sống lưng bà. Bà cắn chặt môi dưới để không hét lên, hai bàn tay bấu chặt xuống tấm thảm, các khớp ngón tay trắng bệch. Một tiếng “ư…” nghẹn lại trong cổ họng bà.
Trung hoảng sợ. Cảm giác như đang đâm vào một bức tường. Cậu ta định rút ra.
"Đừng... đừng dừng lại... Cứ tiếp tục... Từ từ thôi..."
Mệnh lệnh đó, dù yếu ớt, lại mang một sức mạnh khủng khiếp. Trung nghiến răng, tiếp tục đẩy. Cậu ta có thể cảm nhận được sự chống cự dữ dội, cảm nhận được từng thớ cơ đang gồng lên bên trong bà.
Cơn đau thể xác này đột ngột mở toang một cánh cửa ký ức mà bà đã cố chôn vùi suốt bao năm. Hình ảnh mờ ảo của một đêm mưa gió ở vùng biên giới phía Bắc hiện về. Bà của những năm hai mươi, non nớt nhưng liều lĩnh, đang cố gắng vận chuyển một lô hàng điện tử qua biên giới. Gã dẫn đường người dân tộc, một gã đàn ông thô kệch, đen đúa, người nồng nặc mùi rượu và thuốc lào. Gã đã đòi hỏi một cái giá khác ngoài tiền. Trong căn lều tạm bợ, ẩm ướt, gã đã lật bà lại, không một chút dịu dàng, không một giọt bôi trơn. Gã chỉ dùng chút nước bọt và chính dịch nhờn từ âm đạo của bà để khai phá “vùng đất mới”. Cơn đau của lần đó… nó như xé toạc bà ra làm đôi. Một cơn đau trần trụi, nhục nhã và đầy thú tính.
*“Cơn đau của lần đó… so với bây giờ… chẳng là gì cả.”*
Ký ức đó, thay vì làm bà sợ hãi, lại trở thành một liều thuốc giảm đau kỳ lạ. Nó nhắc nhở bà rằng bà đã từng chịu đựng điều còn tồi tệ hơn để tồn tại, để làm giàu. Sự trả thù hôm nay, so với cuộc chiến sinh tồn năm đó, chỉ là một trò chơi.
Ý chí của bà đã chiến thắng cơ thể. Như có một mệnh lệnh vô hình, các cơ vòng đang co cứng của bà bắt đầu thả lỏng. Sự chống cự yếu dần.
Trung cảm nhận được sự thay đổi ngay lập tức. Cảm giác như bức tường trước mặt vừa hé ra một khe cửa. Cậu ta chớp lấy cơ hội, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể, đẩy một cú dứt khoát.
“Phụt.”
Một âm thanh nhỏ vang lên. Đầu khấc đã lọt qua. Rồi cả thân dương vật từ từ trượt vào trong một cách trơn tru, dù vẫn vô cùng chật chội.
Cơn đau nhói biến mất, thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn khác. Một sự căng tức đến tột độ, một cảm giác bị lấp đầy, bị nong ra từ bên trong. Lạ lẫm, có chút quen thuộc, nhưng lại kích thích một cách bệnh hoạn. Các vách ruột non mềm mại, ấm nóng bao bọc, siết chặt lấy vật thể lạ, tạo ra một sự ma sát mà bà chưa từng cảm nhận.
Trung đã vào được hết. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi túa ra như tắm. Cậu ta giữ nguyên ở đó, không dám động đậy, để cho cơ thể bà làm quen. Cậu cảm nhận sự chật chội đến khó tin, sự ấm nóng và những cơn co thắt vô thức của các thớ cơ đang cố gắng chống lại vật thể lạ.
bà Thuỷ thở ra một hơi dài, thả lỏng hoàn toàn cơ thể. Bà đã thành công. Vùng đất cấm đã bị chinh phục. Nghi lễ khai ấn đã hoàn tất, ngay trước đôi mắt trợn trừng, vô hồn của gã chồng mà bà căm hận.
Dương nhìn cảnh tượng đó, nhìn “pháo đài” cuối cùng của mình bị chiếm đóng bởi một thằng nhóc, gã cảm thấy một sự trống rỗng, một sự thất bại tuyệt đối. Gã đã thua. Thua một cách nhục nhã và toàn diện.
Phá vỡ sự im lặng, Trung bắt đầu di chuyển. Cậu ta không vội vàng. Cậu ta bắt đầu bằng những cú thúc nhẹ nhàng, chậm rãi. Mỗi lần đẩy vào, cậu ta lại cảm nhận được sự siết chặt, sự chống cự yếu ớt nhưng đầy mời gọi của các vách ruột non. Tiếng “lép nhép” của gel bôi trơn và dịch thể vang lên, một âm thanh tục tĩu và trần trụi.
bà Thuỷ khẽ rên lên. Không phải vì đau. Tiếng rên của bà giờ đây là sự hưởng thụ. Cảm giác mới lạ này, sự xâm nhập từ một nơi không tưởng, đang đánh thức những bản năng sâu kín nhất, đen tối nhất trong bà.
Cảm nhận được sự hưởng ứng của bà Thuỷ, Trung trở nên dạn dĩ hơn. Cậu ta tăng tốc, những cú thúc trở nên mạnh mẽ và sâu hơn. Mép hậu môn bị kéo ra, cuộn vào theo từng nhịp dập của cậu. Cặp mông trắng của bà Thuỷ nhấp nhô theo từng nhịp, va vào xương chậu của cậu ta, tạo ra những tiếng “bành bạch” vang dội.
Nhưng bà Thuỷ, trong cơn mê dại của khoái lạc mới, vẫn cảm thấy thiếu. Một sự trống rỗng ở phía trước. Một sự khao khát cần được lấp đầy. Bà hé đôi mắt mờ hơi nước, quay đầu lại, tìm kiếm trong căn phòng. Ánh mắt bà bắt gặp Việt. Cậu ta đang ngồi trên sàn, trần truồng, làn da đỏ bừng vì kích thích, bị bỏ rơi, bị biến thành khán giả cho màn biểu diễn của bạn mình.
Giọng bà khàn đặc, đứt quãng, một mệnh lệnh của bản năng.
"Việt... còn chờ gì nữa... Lại đây... Lấp đầy chị đi..."
Việt không cần nghe lần thứ hai. Cậu ta lao tới như một con hổ đói.
Cậu ta không mất thời gian cho màn dạo đầu. Cậu ta quỳ xuống giữa hai chân đang dạng ra của bà Thuỷ, đối mặt với Trung đang thúc từ phía sau. Cậu ta nắm lấy dương vật đã căng cứng như sắt của mình, nhắm thẳng vào cửa âm đạo mở rộng và lấp lánh dịch nhờn của bà.
“Phọp.”
Việt thúc mạnh một cú. Dương vật của cậu ta ngập sâu vào bên trong, lấp đầy khoảng trống mà bà Thuỷ đang khao khát.
bà Thuỷ hét lên một tiếng.
Không phải tiếng hét vì đau. Đó là tiếng hét của sự sung sướng đến tột cùng khi bị lấp đầy hoàn toàn. Bị xâm nhập cùng lúc từ cả hai phía.
Cơ thể bà giờ đây là một chiến trường. Phía sau, Trung vẫn giữ nhịp điệu thúc sâu và mạnh mẽ của mình. Phía trước, Việt, với sự hăm hở của tuổi trẻ bị dồn nén, bắt đầu một cuộc tấn công dồn dập, nhanh và nông hơn.Hai nhịp điệu khác nhau, hai sức mạnh khác nhau, hai vật thể khác nhau cùng lúc cày xới bên trong 2 lỗ của bà. Dương vật của Việt và của Trung va chạm vào nhau qua vách ngăn mỏng manh bên trong cơ thể bà, tạo ra một sự ma sát, một sự kích thích hỗn loạn, điên cuồng. Cảm giác như có hai dòng điện cao thế cùng lúc chạy qua người, khiến não bộ bà quá tải.
Bà Thuỷ không còn phân biệt được đâu là của Việt, đâu là của Trung. Tất cả chỉ là một cơn lốc của sự căng đầy, nóng bỏng, chật chội và ma sát. Tiếng da thịt “bạch bạch”, “phọp phọp” vang lên dồn dập, hòa với tiếng rên la, gào thét của bà Thuỷ và tiếng gầm gừ của hai con sói non.
- "Thích không? Sướng không? Hai thằng em cùng lúc chơi chị này!"
- "Lỗ lồn chị sướng quá! Lồn chị đang siết chặt lấy của em này! Của thằng Trung ở trong đít chị chạm vào của em không?"
- “Trung, đổi chổ để tao chơi hậu môn của chị Thuỷ, thèm nãy giờ!”
-...
Việt thúc liên tục, mạnh bạo. Dương vật của cậu ta, gân guốc, liên tục ma sát vào thành hậu môn, tạo ra một cảm giác căng tức đến nghẹt thở. Cùng lúc đó, Trung dập liên tục và mạnh bạo vào âm đạo, miệng vẫn mút mát vào núm vú, tay liên tục xoa nắn âm vật, ngón tay cậu móc ngược vào trong âm đạo, khuấy đảo để nông rộng nó ra thêm.
Thuỷ bị kẹp giữa, cơ thể bà bị giằng xé bởi khoái cảm từ hai phía. Bà rên rỉ, không còn kiểm soát. . Bà không còn kiểm soát được gì nữa. Những tiếng rên của bà không còn là sự đau đớn hay sỉ nhục, mà là những âm thanh nguyên thủy của một con thú đang đạt đến đỉnh điểm của khoái lạc.
"A... A... A... Chết... chết mất... Sướng quá... nữa đi... mạnh nữa lên... Giết chị đi...!"
Cơn cực khoái ập đến, không phải một cơn, mà là một chuỗi những cơn co giật bất tận. Toàn thân bà giật lên bần bật như bị điện giật. Hai lỗ co thắt điên cuồng, điên cuồng, vắt kiệt từng giọt tinh lực cuối cùng của hai gã trai trẻ.
Phản ứng của bà là ngòi nổ cuối cùng. Bị siết chặt đến nghẹt thở, cả Việt và Trung cùng lúc gầm lên như hai con thú bị thương và xuất tinh.
Một dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi của Trung bắn thẳng vào sâu bên trong âm đạo của bà. Gần như đồng thời, một dòng khác, cũng không kém phần mãnh liệt, từ dương vật của Việt phun ào ạt vào ruột của bà. Cảm giác được lấp đầy bởi dòng dịch nóng từ cả hai phía là giọt nước tràn ly cuối cùng. bà Thuỷ hét lên một tiếng cuối cùng, một tiếng thét xé toạc màn đêm, một tiếng thét của sự giải thoát, của sự hủy diệt, và của sự đầu hàng tuyệt đối.
Rồi tất cả chìm vào im lặng.
Thuỷ đổ gục xuống sàn, mềm nhũn như một con búp bê vải, mắt trợn trừng vô định. Việt và Trung cũng ngã vật ra hai bên, kiệt sức, thở như chưa bao giờ được thở.
Dương ngồi trên ghế, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và nước dãi. Gã đã chứng kiến bản giao hưởng của sự hủy diệt, một màn trình diễn mà trong đó, vợ gã, và cả linh hồn gã, đã bị xé nát thành trăm mảnh.