lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

TÔI NHẶT ĐƯỢC BÉ GÁI Ở GA TÀU VÀ BIẾN EM ẤY THÀNH ĐỒ CHƠI TÌNH DỤC

Tà Thiên Ma Đế

Tập sự
Tham gia
14/11/25
Bài viết
28
Cảm xúc
6
Điểm
3
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Vào một buổi chiều tháng Hai năm 2025, trời Sài Gòn lạnh ẩm thấu xương, tại ga tàu đông nghẹt người, một gã đàn ông giàu có vừa thoát khỏi vòng kiềm chế của gia đình đã vô tình nhặt được một con nhóc lang thang – nhỏ xíu, bẩn thỉu, đôi mắt to tròn long lanh tuyệt vọng.

Chỉ vì một phút mềm lòng, anh ta đưa con bé về nhà. Ban đầu là lòng thương hại, là ý định giúp đỡ một đứa trẻ bất hạnh. Nhưng dục vọng nguyên thủy nhanh chóng trỗi dậy, biến lòng tốt thành sự chiếm hữu bệnh hoạn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ một đứa trẻ sợ hãi khóc lóc, con bé đã bị huấn luyện thành món đồ chơi tình dục riêng tư hoàn hảo: quỳ mút cặc nuốt tinh ngấu nghiến, đeo vòng cổ chó sủa gâu gâu van xin được địt, lồn non chặt khít co thắt điên cuồng mỗi lần bị bơm đầy tinh trùng nóng hổi. Mọi cảnh dâm loạn đều được quay cận cảnh – từ lần phá trinh rỉ máu xen khoái lạc, đến những đêm địt ngoài trời công viên vắng, cho đến khi con bé bị phá vỡ tâm trí hoàn toàn, tự nguyện quỳ dưới chân chủ nhân và thì thầm: “Con là chó cái của anh… là bồn chứa tinh riêng của anh mãi mãi…”

Mọi cảnh dâm loạn đều được quay lại cận cảnh: từ lần phá trinh đau đớn xen khoái lạc, đến những đêm địt điên cuồng ngoài công viên vắng, cho đến lúc con bé mind break hoàn toàn, tự nguyện gọi mình là “chó cái”, “bồn chứa tinh” của chủ nhân.

Nhiều năm sau, cô bé ngày nào giờ đã trưởng thành, trở thành người vợ xinh đẹp nằm bên cạnh anh ta mỗi đêm – vẫn đeo vòng cổ chó, vẫn quỳ mút cặc, vẫn rên rỉ dâm đãng: “Em mãi là bồn chứa tinh của anh…”


Chương 1:

Tháng Hai năm 2025, trời miền Nam lạnh buốt, cái ẩm ướt len lỏi qua cổ áo làm tôi nổi da gà. Ga Sài Gòn đông nghẹt người, tiếng ồn ào làm cái lạnh bớt đi đôi chút. Trong bụng tôi thầm chửi cha mẹ, trời lạnh thế này sao không tự gọi Grab mà đi, có thiếu gì mấy đồng bạc lẻ đâu, nhất quyết bắt tôi lái xe chở ra ga. Nhìn hai người khuất bóng trong phòng chờ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đưa họ đi rồi, giờ tôi chính thức thoát khỏi vòng kiềm kẹp, có riêng một khoảng trời tự do.

Cách đây không lâu tôi còn tiếc đứt ruột vì lúc say xỉn đã chuyển sạch tiền tiết kiệm bao năm, kể cả tiền mừng tuổi, cho thằng bạn không đáng tin. Chỉ vì câu đùa trên bàn nhậu tốt nghiệp: “Anh em cho tao mượn chút tiền, sau này kiếm được tao chia mày ba bảy.” Mười triệu đồng chứ ít gì, với thằng sinh viên mới ra trường là cả gia tài. Thế mà sáng hôm sau thằng khốn đó biến mất tăm.

Nhưng chính nhờ câu nói đó, chỉ một tháng trước, tôi lại trúng quả lớn. Thằng bạn thật sự gọi lại, bảo năm đó chỉ có tôi chịu cho nó mượn tiền, giờ nó gặp thời kiếm được kha khá, rủ tôi cùng làm ăn. Tôi từ chối khéo, vậy mà nó vẫn dúi cho tôi một mớ cổ phần khô. Giờ tôi ăn no rửng mỡ, tiền ngân hàng gửi lãi mẹ đẻ lãi con, sống sung túc chẳng lo ngày mai.

Đang mải mê nhớ lại chuyện cũ thì một bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt lén luồn vào túi áo tôi, cố gắng rút cái ví một cách chuyên nghiệp. Tôi đã để ý con nhóc từ lâu rồi.

Tóc tai bù xù che gần hết khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt to tròn sáng quắc dán chặt vào cái ví đang lòi ra. Đúng lúc nó tưởng mình sắp thành công, tôi vỗ nhẹ vai nó.

“Này! Làm gì đấy con!”

Bàn tay bé xíu giật bắn, định rút về thì bị tôi tóm cứng cổ tay. “Bộp” một tiếng, cái ví rơi xuống đất. Tôi nhặt ví lên, vừa chửi vừa phủi.

“Con nhóc ranh này, dám móc túi anh hả? Muốn chết à? Anh đây coi tiền như cứt, mà coi cứt như mạng sống, mày dám đụng vào tiền của anh à!”

“Đi! Theo anh ra phường!”

“Em sai rồi, em sai rồi, lần đầu em làm vậy, em không dám nữa đâu…”

“Em không muốn vào đồn, vào đó họ đánh em chết mất!”

“Con nhóc kia! Mẹ mày tìm mày sắp điên rồi! Mày còn ở đây đi ăn trộm! Tao không đánh chết mày à!”

Một ông lão ăn mặc rách rưới, chống gậy tập tễnh bước tới, cúi gập người xin lỗi tôi.

“Anh trẻ ơi, đây là con bé nhà hàng xóm, còn nhỏ dại không hiểu chuyện. Anh rộng lượng bỏ qua cho, tôi xin thay nó. Để nó về với mẹ, mẹ nó đang tìm sắp phát điên rồi.”

“Không được! Mặt mũi ông đáng mấy đồng? Hôm nay phải để nó có tiền án mới được, đi, theo anh!”

“Thằng kia, mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Không biết từ đâu lù lù mấy thằng du côn xăm trổ đầy mình, tay cầm gậy sắt tiến lại gần. Tôi lập tức tỉnh cả người.

Cảnh này tôi xem trên phim nhiều rồi, chắc chắn con bé không phải đường đường chính chính.

“Mấy người… mấy người định làm gì? Lại gần nữa tôi báo công an đấy!”

“Báo công an? Xem gậy tao đến trước hay công an đến trước!”

Thằng nói chuyện vung gậy thẳng mặt tôi. Tôi né được, đúng lúc thấy mấy anh công an tuần tra đi ngang qua.

“Cướp! Cướp giật! Công an ơi cứu với!”

Tiếng còi chói tai vang lên, mấy anh công an lao tới. Bọn kia thấy tình thế không ổn bỏ chạy tán loạn. Con bé nhóc cũng định nhân lúc hỗn loạn chuồn mất nhưng bị tôi nắm chặt cổ tay, không thoát nổi.

“Thằng chó, mày chờ đấy! Gặp lại tao không tha đâu!”

“Chuyện gì đây?” Công an thấy bọn kia chạy không đuổi theo mà quay sang hỏi.

“Nó…” Tôi giơ tay chỉ con bé. Con bé nhìn tôi, mắt long lanh nước, lắc đầu lia lịa.

“Nó…” Tôi vừa mở miệng, con bé đã quỳ sụp xuống.

“Dượng ơi, con biết lỗi rồi, con không bỏ nhà đi nữa đâu. Lần này con sai, con không lấy đồ người ta nữa. Dượng đừng bỏ con, đưa con về với mẹ đi, con nhớ mẹ lắm. Dượng ơi con biết lỗi rồi…”

Con bé khóc nức nở, nước mắt rơi lộp bộp xuống đất, nước mũi thò lò quẹt đầy ống quần tôi.

“Thôi thôi, chuyện nhà thì về mà dạy bảo nhau!”

Tôi định giải thích thì bộ đàm của mấy anh công an reo lên, họ vội vàng chạy đi mất.

“Con bé này mày…”

Nghĩ lại mình cũng chẳng mất gì, tôi trừng mắt nhìn nó một cái rồi quay lưng định đi. Ai ngờ nó bám theo tôi mãi, đi đâu cũng lẽo đẽo theo đến tận bãi xe.

“Mày làm gì đấy? Anh không chấp nữa rồi sao còn bám theo?”

“Giờ em không có chỗ đi, không bám anh thì biết đi đâu? Anh ơi… anh đẹp trai, dẫn em đi với, dẫn em đi mà!”

“Mày… anh… ờ… thôi được.”

Tôi vừa định nói gì thì nghe tiếng bước chân dồn dập trong bãi xe ngầm, nghe rõ mồn một, lại còn có tiếng tập tễnh quen quen. Chắc chắn là đám kia quay lại. Tôi vội mở cửa xe, nhét nó vào ghế sau rồi phóng ga. Quả nhiên mấy thằng đó đuổi theo. Tôi bật pha sáng chói, chúng che mắt, tôi đạp ga vọt mất.

Tôi vòng quanh khu ga mấy vòng xem có bị bám theo không. Quả nhiên có một chiếc xe đen lén lút đi theo.

“Bọn chúng là ai mà cứ đeo bám mày thế?”

“Em… chúng…”

“Nói thật đi, không nói anh dừng xe ngay bây giờ, để chúng nó bắt mày về!”

Con bé nghe vậy lại òa khóc.

“Hức… em nói… em nói… em bị chúng nó bắt cóc mấy năm rồi… chúng bắt bọn em đi ăn trộm, bọn em còn nhỏ nên công an không làm gì được. Công an ở ga toàn cấu kết với chúng, đưa tiền là chúng thả, về lại bị đánh, nhịn đói. Anh ơi, xin anh đừng bỏ em, em xin anh…”

Khoảng nửa tiếng sau, chắc chắn đã cắt đuôi xong, tôi tấp xe vào một góc khuất, thở phào, quay đầu nhìn ghế sau.

“Rồi, an toàn rồi. Giờ mình ra phường nhé, công an sẽ bảo vệ em.”

Vừa dứt lời, mặt con bé tái mét. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại trào ra.

“Không! Không được ra phường!” Nó gào khóc, giọng đầy hoảng loạn. “Chúng sẽ trả em lại cho bọn xấu! Công an với chúng là một giuộc!”

Tôi nhíu mày, định khuyên thì thấy tay nó đã sờ đến tay nắm cửa. Tôi vội khóa trung tâm.

“Bình tĩnh nào!” Tôi quát lớn. “Đang chạy trên cao tốc, em làm vậy nguy hiểm lắm!”

Con bé bị tôi quát, co rúm lại, run lẩy bẩy. Đôi mắt to tròn nhìn tôi thảm thiết, nước mắt tuôn như mưa.

“Xin anh… anh đẹp trai… đừng đưa em ra phường. Chúng sẽ giao em lại cho bọn chúng… em thà chết còn hơn quay về…”

Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của nó, lòng tôi chợt mềm nhũn. Nếu nó nói thật thì đưa nó đến phường chính là hại nó. Nhưng không đưa thì tôi phải làm sao đây?

Đang do dự, con bé bất ngờ túm lấy tay áo tôi, lắc mạnh.

“Anh đẹp trai, anh dẫn em đi đi…”

“Thôi đừng kéo! Anh đang lái xe, nguy hiểm lắm!” Tôi gắt lên, cố giữ tay lái.

Con bé giật mình, buông tay, rụt lại ghế sau.

Trong xe im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nấc nghẹn ngào của nó.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy mắt nó sưng húp, mặt lem luốc nước mắt.

Cổ họng nó khản đặc vì khóc quá nhiều, mỗi lần nấc lại nghe đau đớn.

Tôi thở dài, tự hỏi tiếp theo phải làm gì với đứa nhóc đột ngột rơi vào đời mình này.

Ban đầu tôi định lén đưa nó đến một đồn công an xa ga, nhưng cứ đổi hướng là nó phát hiện ngay, như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

“Anh đẹp trai… anh định đưa em đi đâu vậy?” Giọng nó khàn khàn, đầy cảnh giác.

Tôi há miệng định nói thì nó đã hoảng hốt.

“Anh định đưa em ra phường đúng không? Đừng mà! Xin anh đừng mà!” Giọng nó tuyệt vọng. “Em thà chết còn hơn quay về!”

Nó lại giãy giụa, cố tháo dây an toàn. Tôi hoảng hồn tấp xe vào lề.

“Bình tĩnh! Anh không đưa em ra phường nữa, được chưa?” Tôi bất lực nói. “Em đừng manh động, mình nói chuyện đàng hoàng nào.”

Con bé ngừng giãy, nhưng vẫn nhìn tôi đầy đề phòng. Tôi hít sâu, cố giữ giọng ôn tồn.

“Nghe anh nói này, em sợ anh hiểu. Nhưng em phải bảo anh phải làm sao chứ? Anh không thể cứ giữ em bên cạnh mãi được.”

Chương 2:

Con bé im lặng một lúc, rồi thì thào:

“Anh… anh cho em về nhà anh ngủ một đêm được không… em hứa không làm phiền anh đâu…”

Tôi ngẩn người. Lý trí bảo đây là ý kiến ngu ngốc. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh hy vọng của nó, tôi bỗng mềm lòng.

“Thôi được…” Tôi thở dài, không hiểu mình bị sao nữa. “Chỉ một đêm thôi nhé, mai tính tiếp.”

Đôi mắt con bé lập tức sáng rực, gật đầu lia lịa, nở nụ cười đầu tiên tối nay, thật lòng đến lạ.

“Cảm ơn anh đẹp trai! Em hứa không làm phiền anh đâu!”

Tôi lắc đầu, khởi động xe lại.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé trong gương chiếu hậu, tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có khôn ngoan không.

Nhưng giờ thì hết đường lui rồi, chỉ còn biết cầu mong đứa nhóc này đừng mang đến quá nhiều rắc rối.

Xe lặng lẽ lăn bánh trong đêm, hướng về chung cư của tôi ở quận 7.

Con bé ngồi im thin thít ở ghế sau, mắt dán chặt ra cửa sổ, như sợ tôi đổi ý bất cứ lúc nào.

Còn tôi thì miên man suy nghĩ, không biết xử lý thế nào với vị “khách không mời” này.

Càng về lâu, không khí trong xe càng nóng lên.

Một mùi chua chua tanh tanh bắt đầu lan tỏa trong không gian kín.

Ban đầu chỉ thoang thoảng, nhưng dần dần nồng nặc đến nghẹt thở.

Con bé rõ ràng cũng nhận ra, ngọ nguậy không yên trên ghế.

Mặt nó đỏ lên vì xấu hổ, cúi gằm không dám nhìn tôi.

Mùi đó rõ ràng là từ người nó – bao lâu rồi không tắm rửa.

Không khí trong xe càng lúc càng nặng nề, tôi đạp ga nhanh hơn, chỉ muốn về nhà thật mau.

Cuối cùng, xe dừng trước chung cư cao tầng.

Tôi thở phào, mở dây an toàn, ra hiệu nó theo tôi.

Khi bước vào thang máy, mắt con bé tròn xoe, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Thang máy mở, tôi dẫn nó vào căn hộ.

Vừa bước vào nhà, con bé đứng sững người, há hốc mồm nhìn quanh.

Phòng khách rộng rãi, đèn sáng choang, đồ đạc sạch sẽ – tất cả đối với nó như một thế giới khác.

Đôi mắt nó đảo liên tục, như muốn ghi nhớ từng chi tiết.

Nhưng tôi không để nó ngắm nghía lâu.

Tôi nhẹ đẩy vai nó, giọng nghiêm lại:

“Nhớ nhé, đừng đụng lung tung gì. Giờ theo anh.”

Tôi dẫn nó thẳng vào phòng tắm.

Con bé rón rén bước theo, như sợ làm bẩn sàn nhà.

Mở cửa phòng tắm, mắt nó lại trợn tròn.

“Vào đi.” Tôi chỉ cái bồn tắm. “Em cần tắm rửa sạch sẽ.”

Con bé do dự một chút rồi bước vào. Mắt nó lướt qua mấy chai sữa tắm, dầu gội – rõ ràng là lần đầu thấy mấy thứ này.

Tôi đến bên bồn, chỉnh nước nóng lạnh.

“Anh chỉ em cách dùng, rồi em tự tắm nhé.”

Con bé đứng ở cửa, ngập ngừng nhìn tôi.

Thân hình nhỏ bé trong bộ đồ bẩn thỉu trông càng thêm gầy guộc, tóc ngắn đen nhánh rối bù che nửa mặt.

Tôi ra hiệu nó cởi đồ. Nó ngập ngừng một lúc rồi chậm rãi tuột cái áo rách ra, đưa cho tôi.

Tôi cầm bộ đồ, nhét luôn vào túi rác, vứt sang một bên.

Đóng cửa phòng tắm, tôi đứng ngoài chờ, hy vọng nghe tiếng nước chảy.

Nhưng mãi chẳng có động tĩnh gì.

Tôi sốt ruột, nghĩ chắc nó đang câu giờ.

Cuối cùng không nhịn nổi, tôi đẩy cửa xông vào, định mắng nó.

Và rồi… cảnh tượng trước mặt làm tôi chết đứng.

Cửa vừa mở, tôi sững người.

Trong phòng tắm là một bóng dáng nhỏ nhắn, thân thể cân đối nhưng hơi gầy, da trắng như sứ, phủ đầy những vết bầm tím kinh hoàng.

Đó là một bé gái. Ngực phẳng nhưng đã hơi nhô lên.

Mái tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ.

Đầu tôi trống rỗng, vội quay lưng bước ra ngoài.

Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh.

Không ngờ đứa nhóc tôi mang về lại là con gái, lại còn là bé loli trong mơ của thằng biến thái loli như tôi.

Cảm giác tội lỗi dâng lên, nhưng đồng thời, cặc tôi bắt đầu cương lên vì phấn khích.

Hơi bình tĩnh lại, tôi đẩy cửa bước vào lần nữa.

Con bé vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai tay ôm chặt lấy người, mắt đầy cảnh giác và sợ hãi.

Tôi cố giữ giọng thật nhẹ:

“Đừng sợ, để anh giúp em tắm nhé.”

Con bé ngập ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu.

Tôi tiến lại gần, bắt đầu cởi đồ cho nó.

Khi tay tôi chạm vào da thịt nó, tôi cảm nhận được nó run rẩy.

Tôi cố làm động tác thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng dục vọng đã bùng cháy.

Tay tôi lướt trên cơ thể nhỏ bé của nó. Da nó mịn màng như nhung, nhưng những vết thương làm tôi vừa xót vừa nứng.

Tôi khẽ hỏi:

“Em tên gì?”

Nó cúi đầu, giọng nhỏ xíu:

“Em… em tên Ngọc Hân.”

Tôi tiếp tục vuốt ve cơ thể Ngọc Hân, lửa tình trong người càng lúc càng cháy bỏng.

Tôi để ý thấy lồn nó trơn bóng không lông, điều này làm cặc tôi cứng ngắc hơn nữa.

Ngọc Hân đối với sự đụng chạm của tôi vừa sợ vừa cam chịu, cơ thể run run, hơi thở dồn dập.

Chương 3:

Tôi ghé sát tai nó, thì thầm:

“Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tay tôi trượt xuống chỗ kín nhất của nó.

Ngọc Hân khẽ rên một tiếng, cơ thể càng thêm nhạy cảm, như sắp lên đỉnh đến nơi.

Ngay khi ngón tay tôi sắp chạm đến chỗ hồng hào ấy, một chút lý trí cuối cùng kéo tôi lại.

Tôi nhận ra mình đang làm gì, vội rụt tay về, lắc đầu.

Tôi hít sâu, cố dập tắt ngọn lửa đang cháy trong người.

“Xin lỗi…” Tôi khẽ nói. “Thôi, để anh lau khô cho em đã.”

Tôi lấy khăn bông, nhẹ nhàng quấn quanh cơ thể nhỏ bé của Hân.

Nó ngoan ngoãn để tôi lau, trong mắt vừa cảnh giác vừa thoáng chút ỷ lại.

Tôi cố tránh những vết bầm tím, sợ làm nó đau.

Lau khô xong, tôi lấy một cái áo thun của mình cho nó mặc.

Chiếc áo rộng thùng thình trên người Ngọc Hân, trông càng thêm dễ thương.

Vạt áo dài quá đầu gối, tay áo che kín bàn tay.

Nó đứng đó, nhỏ xinh như búp bê, làm tôi vừa thương vừa muốn đè ra địt ngay.

Tôi dẫn Ngọc Hân ra phòng khách, bảo nó ngồi xuống sofa.

“Chắc em đói lắm hả?” Giọng tôi bất giác dịu dàng hẳn. Thấy nó khẽ gật, tôi lập tức lấy điện thoại gọi đồ ăn qua Zalo.

Trong lúc chờ, cả hai im lặng, không khí có chút ngượng ngùng.

Chẳng mấy chốc đồ ăn tới.

Tôi đặt đồ ăn trước mặt Ngọc Hân. Nó ngập ngừng một chút, rồi như không chịu nổi nữa, lao vào ăn ngấu nghiến.

Nhìn nó ăn háu đói, tôi đoán chắc lâu lắm rồi nó chưa được no bụng.

Trong lúc Hân mải mê ăn, mắt tôi không nhịn được mà ngắm nghía nó.

Dù mặc áo rộng, vẫn thấy được đường cong cơ thể.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, ngũ quan tinh xảo – đúng là mỹ nhân tương lai, chỉ cần nuôi tốt một chút là thành cực phẩm.

Nhìn Ngọc Hân ăn lấy ăn để, lòng tôi chợt chua xót.

“Ăn chậm thôi, không ai giành đâu.”

Ngọc Hân nghe vậy chậm lại một chút.

Nó ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn tôi, vừa biết ơn vừa thoáng chút quyến luyến.

Nó khẽ gật, miệng còn nhai, lí nhí:

“Cảm ơn anh…”

Ngọc Hân ăn sạch đồ ăn, tôi nhẹ nhàng lau vệt thức ăn dính trên khóe miệng nó. Mắt nó ánh lên sự biết ơn và thỏa mãn, như đây là bữa ngon nhất đời nó.

“Lại đây, mình xem tivi một chút nhé.”

Tôi dịu dàng nói, nắm tay nhỏ bé của Ngọc Hân dẫn đến sofa.

Tôi bật tivi, chuyển kênh linh tinh, dừng lại ở một chương trình giải trí.

Phản ứng của Ngọc Hân làm tôi giật mình – nó trợn tròn mắt, dán chặt vào màn hình, như lần đầu thấy cái hộp phát sáng kỳ diệu này.

Miệng nó há ra, mắt lấp lánh tò mò và kinh ngạc.

“Bé Hân, trước đây em chưa xem tivi bao giờ à?”

Ngọc Hân lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi:

“Chưa… chưa bao giờ. Bọn chúng không cho em xem mấy thứ này.”

Nghe vậy, lòng tôi chợt đau như cắt. Tôi tưởng tượng cuộc sống trước đây của nó đen tối đến nhường nào.

Nhưng càng ngồi lâu, tôi càng khó kiềm chế dục vọng đang trỗi dậy trong người.

Hương thơm thoang thoảng từ cơ thể Ngọc Hân sau khi tắm xong lan tỏa, cái mùi hôi thối ban đầu đã biến mất hoàn toàn.

Cơ thể nó như có ma lực, kéo tôi lại gần hơn. Hơi thở tôi dồn dập.

Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Ngọc Hân.

Không ngờ, Ngọc Hân không kháng cự, thậm chí còn khẽ nép sát vào lòng tôi hơn.

Cái động tác nhỏ ấy làm tim tôi đập thình thịch, máu nóng dồn xuống cặc.

Tôi ghé mũi vào cổ nó, hít thật sâu.

Mùi hương thiếu nữ sạch sẽ làm tôi say mê, như thằng biến thái nghiện ngập, hít lấy hít để như muốn khắc sâu vào trí nhớ.

Ngọc Hân đột ngột quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn thẳng tôi.

Ánh mắt nó đầy nghi hoặc và lo lắng, như đang hỏi tôi có sao không.

Cái nhìn ngây thơ ấy làm tôi giật mình, vừa áy náy vừa nứng hơn.

Tôi cười gượng, cố che giấu:

“Không sao, anh khỏe mà.”

Nhưng tay tôi vẫn không dừng lại.

Tay tôi lướt nhẹ trên cơ thể nó, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại.

Ban đầu Ngọc Hân còn thỉnh thoảng nhìn tôi, mắt lộ chút bất an.

Cơ thể nó hơi căng cứng, chưa quen với sự gần gũi này.

Nhưng chương trình tivi hấp dẫn nhanh chóng hút hết sự chú ý của nó.

Khi Ngọc Hân mải mê nhìn màn hình, tay tôi càng lúc càng táo bạo.

Tôi luồn tay vào trong chiếc áo thun rộng, chạm trực tiếp vào làn da mịn màng.

Tôi cảm nhận được cơ thể Ngọc Hân khẽ run, nhưng nó dường như không hiểu ý nghĩa của sự đụng chạm này, chỉ nghĩ tôi đang vuốt ve đơn thuần.

Mặt Ngọc Hân dần ửng hồng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Ánh mắt vẫn dán vào tivi, nhưng cơ thể đã phản ứng rõ rệt.

Ngón tay tôi lướt qua eo nó, cảm thấy da thịt nóng dần lên.

“Ngọc Hân, tivi hay không em?”

Cơ thể nó trong vòng tay tôi run rẩy ngày càng mạnh, hơi thở dồn dập.

Ngón tay tôi lặng lẽ luồn xuống dưới, chạm vào cái lồn non trơn bóng, đã ướt át ấm nóng.

Cơ thể Ngọc Hân bản năng phản ứng, hai chân khẽ dạng ra, như mời gọi tôi khám phá sâu hơn.

“Ư… anh đang làm gì vậy?”

Chương 4:

Nó khẽ hỏi, giọng vừa ngơ ngác vừa xen chút rên rỉ.

Mắt nó vẫn nhìn tivi, nhưng rõ ràng sự chú ý đã bị cảm giác lạ lẫm kia kéo hết về.

“Em thấy lạ lắm… nóng ran hết cả người…”

Tôi vuốt nhẹ tóc nó, thì thầm:

“Không sao đâu bé Hân, cảm giác này bình thường thôi.”

Nhưng mắt tôi đã đỏ hoe vì dục vọng.

Cơ thể Hân dưới sự vuốt ve của tôi càng lúc càng nhạy cảm, bàn tay nhỏ bé vô thức bám chặt lấy áo tôi.

“Nhưng… em chưa bao giờ… ưm… cảm thấy thế này…”

Lời nó bị một tiếng rên bất ngờ cắt ngang – ngón tay tôi vừa chạm đúng điểm nhạy.

Tôi cảm nhận được cơ thể nó nóng rực, da thịt ửng hồng.

Ngón tay tôi nhẹ nhàng thăm dò trong khe thịt hồng hào, cảm nhận sự ẩm ướt và ấm áp.

Hơi thở Ngọc Hân càng lúc càng gấp, cơ thể vô thức uốn éo, như đang thèm thuồng nhiều hơn nữa.

“Anh… anh đang sờ chỗ nào vậy?” Bé Hân thở hổn hển hỏi, giọng vừa hoảng vừa tò mò. “Chỗ đó… lạ lắm… nhưng mà… cảm giác…”

Cơn khoái lạc lạ lẫm trong người Bé Hân càng lúc càng dữ dội, như có dòng điện chạy rần rật khắp cơ thể nhỏ bé.

Cảm giác này vừa sợ vừa sướng, nó bản năng muốn vùng ra khỏi vòng tay tôi, muốn chạy trốn cái mất kiểm soát đang ập đến.

Bé Hân bắt đầu giãy giụa trong lòng tôi, cố thoát ra.

Nhưng đúng lúc sắp tuột khỏi tay tôi, cơ thể nó đột nhiên run lẩy bẩy không kiểm soát được.

Một cơn co giật mạnh mẽ quét qua người con bé, lưng cong lên, hai đùi siết chặt lại.

Cả người Bé Hân co quắp như con tôm luộc, căng cứng thành một đường cong đẹp đẽ.

Đôi mắt to tròn vốn trong veo giờ mơ màng, phủ một lớp sương mờ, đồng tử giãn ra.

Miệng nhỏ hé mở, rên rỉ đứt quãng: “A… a… cái gì… vậy… a…”

Hơi thở con bé dồn dập hỗn loạn, ngực phập phồng dữ dội.

Hai tay nó bấu chặt áo tôi, khớp ngón tay trắng bệch vì用力.

Ngón chân co quắp, bắp chân căng cứng.

Một dòng nước ấm nóng tuôn ra từ lồn non, ướt đẫm ngón tay tôi và mặt trong đùi nó.

Toàn thân Bé Hân run rẩy nhẹ, da thịt ửng hồng mê người.

Mặt và tai đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Bé Hân lên đỉnh, khoái lạc mãnh liệt làm con bé hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể.

Tôi ôm chặt Bé Hân đang giật nảy trong cơn sướng, cảm nhận từng nhịp run rẩy của nó.

Nhìn con bé đắm chìm trong cực lạc, tôi cười dâm đãng.

“Bé Hân, lồn em nhạy cảm thật đấy.” Tôi thì thầm khàn khàn, giọng đầy dục vọng.

Lúc này đầu óc tôi đã bị dục lửa thiêu đốt hoàn toàn, chẳng còn chút lý trí nào.

Tôi cúi xuống, hôn ngấu nghiến cái miệng còn đang dư âm cao trào của Bé Hân.

Lưỡi tôi xông thẳng vào, quấn quýt cái lưỡi nhỏ ngọt ngào của nó.

Bé Hân vẫn đang lâng lâng, chẳng kịp phòng bị, chỉ biết để tôi muốn làm gì thì làm.

Cơ thể nó run run, lưỡi nhỏ bản năng đáp lại, quấn lấy lưỡi tôi.

Hơi thở con bé càng gấp, mũi phát ra tiếng rên khe khẽ.

Cái hôn kéo dài mãi, đến khi cả hai hổn hển mới chịu rời ra.

Khi môi tách nhau, một sợi chỉ bạc mảnh kéo dài giữa hai đôi môi, lấp lánh ánh đèn dâm dục.

Bé Hân nhìn sợi chỉ bạc ấy, mặt đỏ bừng, mắt vừa ngượng vừa bối rối.

“Anh… anh làm gì em vậy?”

Con bé thở hổn hển hỏi, giọng run run. “Em thấy lạ lắm… người nóng ran… tê tê… là sao vậy anh?”

Đôi mắt nó long lanh nghi hoặc và tò mò, như con nai nhỏ lần đầu khám phá thế giới người lớn.

Nhưng tôi chẳng thèm trả lời.

Thay vào đó, tôi hành động luôn.

Tôi chậm rãi cúi xuống, chui tọt vào giữa hai đùi Bé Hân.

Hơi thở nóng hổi phả lên cái lồn non hồng hào, thổi tung những sợi lông tơ mịn màng.

Chỉ thế thôi mà Bé Hân đã run bắn người.

Hai đùi nó vô thức dạng ra, như ngầm mời tôi khám phá sâu hơn.

Hơi thở con bé gấp gáp, ngực phập phồng, hai tay bấu chặt vải sofa.

“A… chỗ đó… đừng…” Bé Hân rên khẽ, vừa kháng cự vừa chờ mong.

Cơ thể nó ngọ nguậy dưới hơi thở tôi, như muốn tránh mà lại như muốn gần hơn.

Cái lồn nhỏ hé mở, long lanh nước dâm, mời gọi kinh khủng.

Mặt Bé Hân càng đỏ, mắt càng mơ màng.

Nó cắn môi dưới, cố nén tiếng rên sắp tuôn ra.

Toàn thân con bé run rẩy, từng lỗ chân lông như đang gào thét đòi được vuốt ve, được liếm láp.

Khi môi tôi áp lên lồn Bé Hân, tôi bất ngờ vì nó bản năng đáp lại nụ hôn Pháp cuồng nhiệt.

Phản ứng vụng về nhưng đầy nhiệt tình ấy làm cặc tôi cứng ngắc muốn nổ tung.

Lưỡi chúng tôi quấn quýt trong miệng nhau, nhảy múa điên cuồng.

Khi tách ra, sợi chỉ bạc dài lấp lánh ánh đèn mờ ảo.

Mắt Bé Hân mơ màng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

“Anh… anh làm gì em vậy?” Con bé hỏi lại, giọng run run. “Em… em thấy lạ quá… người nóng ran… lạ lắm…”

Tôi không trả lời, nhẹ nhàng đẩy ngã Bé Hân xuống sofa.

Tôi cúi xuống, chậm rãi dạng hai đùi nó ra, áp mặt sát cái lồn non.

Hơi thở nóng hổi phả lên lông tơ mịn, làm Bé Hân lại run bắn.

“A… đừng… chỗ đó… không được…” Bé Hân xấu hổ muốn khép đùi, nhưng cơ thể lại phản bội, dạng rộng hơn nữa.

Mắt tôi dán chặt vào cái lồn hồng hào ướt át, hé mở mời gọi.

Tôi ngửi thấy mùi hương dâm ngọt thoang thoảng, làm miệng tôi khô khốc.

Bé Hân run rẩy dưới ánh nhìn của tôi, tay yếu ớt đẩy vai tôi, nhưng nhẹ như không.

Chương 5:

Giọng nó nghẹn ngào: “Đừng… đừng nhìn… chỗ đó bẩn lắm…”

Tôi vuốt ve mặt trong đùi trơn mịn của Bé Hân, tay từ từ trượt lên, dừng ngay cửa lồn.

“A!” Bé Hân hét khẽ, người cong lên. Hai tay bấu chặt đệm sofa, ngón tay trắng bệch.

Tay nhỏ của nó run run ấn lên đầu tôi, cố ngăn: “Đừng… chỗ đó là… chỗ tiểu… bẩn lắm…”

Nhưng tôi mặc kệ, há miệng ngậm trọn cái lồn non vào miệng.

Lưỡi tôi linh hoạt liếm láp giữa hai mép thịt hồng, nếm vị ngọt của nước dâm.

“A!” Bé Hân hét lên, người cong táo. Ngón tay vô thức luồn vào tóc tôi, vừa đẩy vừa kéo gần hơn.

Đầu lưỡi tôi chạm nhẹ hột le, làm Bé Hân run lẩy bẩy. Lồn nó càng ướt, nước dâm tuôn ra từng đợt, ngọt lịm.

Hơi thở con bé rối loạn, ngực phập phồng.

Hai đùi vô thức kẹp chặt đầu tôi, rồi lại xấu hổ muốn buông, nhưng cơ thể không cho phép.

“Đừng… a… chỗ đó… không được…” Giọng Bé Hân nghẹn ngào, nhưng đầy khoái lạc không giấu nổi.

Cơ thể nó cứ thế ngọ nguậy dưới lưỡi tôi, vừa chạy trốn vừa đòi thêm.

Lưỡi tôi giả vờ địt, đâm ra đâm vào cửa lồn nông nông.

Mỗi lần vào là Bé Hân rên một tiếng ngọt lịm, tay bấu chặt sofa, ngón tay trắng bệch.

“Anh… đừng… a… lạ quá… em… em sắp…”

Giọng con bé đứt quãng, cơ thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Tôi cảm nhận lồn nó co bóp quanh lưỡi, rồi một dòng nước nóng phun ra.

Lần thứ hai lên đỉnh làm Bé Hân giật nảy như điện giật, cơ thể nhỏ bé giờ mềm oặt trên sofa.

Ngực phập phồng như vừa chạy marathon, thở hổn hển.

Đôi mắt trong veo giờ mất tiêu cự, ngơ ngác nhìn trần nhà, khóe mắt còn đọng nước vì sướng quá.

Tôi ngẩng đầu lên, ngắm kiệt tác dâm loạn trước mặt.

Hai đùi Bé Hân dạng rộng, lồn non vẫn giật giật, mép thịt hồng hào dính đầy nước dâm long lanh.

Mặt trong đùi ướt nhẹp, sofa cũng loang một vũng.

Tôi vuốt ve đùi nó, cảm nhận da thịt nóng hổi.

“Bé Hân, em nhạy cảm vl luôn.” Tôi cười dâm. “Chỉ liếm lồn thôi mà đã sướng hai lần, cơ thể em sinh ra để làm đĩ rồi.”

Lúc này dục vọng trong tôi đã lên đỉnh điểm, đầu óc chỉ còn muốn địt.

Tôi vội tuột quần, lôi con cặc cứng ngắc ra, kê ngay cửa lồn Bé Hân, tách hai mép thịt chưa phát triển hết, đâm thẳng vào.

“Á!!!!!!!!!!!!!!!! Đau!!!! Anh ơi đau quá… đừng!!!! Aaaa đau quá đừng mà!!!!”

Bé Hân đạp tay chân lung tung, cố đẩy tôi ra, tiếng khóc đau đớn thảm thiết.

Tôi mặc kệ, cặc từng phân một xé toạc lồn non chặt khít của nó.

Con bé bản năng muốn chạy, nhưng cơ thể nhỏ bé bị tôi đè cứng, không nhúc nhích nổi.

Cho đến khi tôi rên khoái lạc một tiếng, đâm tận cùng vào sâu nhất.

Mắt Bé Hân ngập nước, đôi mắt trong veo giờ mờ sương.

Mặt nó trắng bệch vì đau, môi run run.

Nó nhìn thẳng tôi, mắt đầy đau đớn, bối rối và phản bội.

“Tại… tại sao anh lại làm vậy với em?”

Giọng Bé Hân nghẹn ngào, từng chữ như ép từ cổ họng ra.

Hai tay nhỏ yếu ớt đẩy ngực tôi, nhưng nhẹ như cầu xin an ủi.

Tôi cảm nhận cơ thể nhỏ bé dưới người run lẩy bẩy, da lạnh ngắt vì đau và sợ.

Hai chân dài muốn khép lại, nhưng bị tôi ép ra.

Hơi thở con bé rối loạn, ngực phập phồng muốn đuổi hết đau đớn ra ngoài.

Nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt gối.

Tóc đen rối bù trên gối, làm khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

Đôi mắt linh hoạt ngày thường giờ đầy hoảng loạn, như nai con bị săn.

“Em… em tưởng anh là người tốt… tưởng anh sẽ bảo vệ em…”

Giọng nó nhỏ dần, thành tiếng thì thầm.

Mắt lóe lên chút hy vọng, như còn chờ tôi giải thích hay dừng lại.

Nhưng tôi chẳng dừng.

Tôi cảm nhận lồn nó co bóp vì đau, lại càng làm tôi sướng hơn.

Tiếng rên của Bé Hân xen lẫn khóc nức nở, vừa thảm vừa ngọt.

Ngón tay nó cào cấu ga giường, khớp tay trắng bệch.

Ngón chân co quắp, cả người căng cứng như dây đàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau đớn và tuyệt vọng, nước mắt tuôn không ngừng.

“Xin anh… dừng lại… đau quá…”

Giọng nó khản đặc, mắt bắt đầu tan rã.

Đôi mắt sáng giờ mất tiêu cự, như linh hồn đã rời khỏi cơ thể bị hành hạ.

Môi hé mở, chỉ phát ra tiếng rên yếu ớt.

Tôi vuốt nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt của Bé Hân, ngón tay cảm nhận da lạnh run.

Mắt nó lóe lên chút hy vọng.

Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng bị dập tắt.

“Đừng sợ, lát nữa hết đau thôi.” Giọng tôi khàn khàn, đầy hứng thú.

Mắt Bé Hân thoáng bối rối, chưa kịp hiểu thì tôi đã hành động.

Tôi đột ngột nhấp mạnh hơn, dữ dội đến mức cơ thể nhỏ bé của nó bị đẩy lên từng nhịp.

“Á! Đừng… xin anh… dừng lại…”

Tiếng cầu xin của Bé Hân bị từng cú nhấp đập vụn, đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Cơ thể nhỏ bé như chiếc lá giữa bão, bị tôi dập lên dập xuống.

Tay nó cào cấu ga giường tìm điểm tựa chống lại cơn bão tố này.

Tiếng da thịt va chạm “bốp bốp” vang khắp phòng, xen lẫn tiếng khóc nức và rên rỉ đứt quãng.

Lồn nó nóng rực vì ma sát, nước ấm tuôn ra từng đợt – vừa vì đau vừa vì khoái lạc len lỏi.

Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
16K
anime sex
cliphot
Back
Top