Chương 18
Sau cái đêm điên rồ mà cả ba chúng tôi cùng hòa vào làm một, tôi đã nghĩ rằng ngôi nhà này sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước. Nhưng tôi đã lầm. Một sự yên bình, thậm chí là một sự trật tự đến kỳ lạ, nhanh chóng bao trùm lấy gia đình tôi.
Mẹ tôi, như một nữ hoàng đã tìm lại được vương quốc của mình, thiết lập những quy tắc vô hình. Suốt từ thứ Hai đến thứ Sáu, bà là một người vợ, người mẹ hoàn hảo. Không có những cuộc truy hoan, không có những đòi hỏi quá trớn. Thay vào đó là sự chăm sóc tận tụy đến mức ám ảnh.
"Ăn thêm bát nữa đi con!" mẹ sẽ nói trong bữa cơm, tay gắp đầy một miếng cá thu vào bát tôi.
"Anh cũng vậy, uống hết ly nước ép này đi!" bà quay sang đưa cho bố tôi một ly nước trái cây đặc sánh. "Cả tuần làm việc mệt rồi, phải bồi bổ"
Bố tôi chỉ cười, đón lấy ly nước và uống một hơi cạn sạch. Ông ta tỏ ra vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này. Thỉnh thoảng, vào buổi tối, khi tôi thấy bố bắt đầu mon men, đặt tay lên eo mẹ, mẹ sẽ không gắt gỏng. Bà chỉ nhẹ nhàng gỡ tay ông ra.
"Ngoan nào. Để dành sức cho cuối tuần chứ!" bà thì thầm, giọng vừa dịu dàng vừa có chút ra lệnh.
Bố tôi hiểu ý, không đòi hỏi nữa. Ông ta hài lòng với vai trò một con gấu được vỗ béo, kiên nhẫn chờ đợi đến cuối tuần để được sổ lồng.
Quy tắc mới cũng được áp dụng cho tôi, một cách còn tinh vi hơn. Việc mẹ "chăm sóc" tôi không còn là một nghĩa vụ mặc định.
Nó trở thành một phần thưởng.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi làm bài tập, mẹ mang một đĩa táo gọt sẵn vào phòng.
"Học hành thế nào rồi con?" bà hỏi, giọng quan tâm thực sự.
"Dạ, cũng ổn mẹ. Con đang ôn bài để mai kiểm tra"
Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng nói:
"Ráng học cho giỏi vào. Bố con nói rồi, con trai của bố phải là người có ích!"
"Con mà ngoan, thi cuối kỳ mang điểm cao về, cuối tuần cả nhà mình sẽ 'vui vẻ' với nhau nhé!" bà nói, giọng vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng
Hai từ "vui vẻ" được mẹ nói ra nhẹ bẫng, nhưng nó khiến tim tôi đập lệch một nhịp. Cực khoái được gắn với điểm số. Sự tha hóa được gói trong lớp vỏ của sự tiến bộ. Tôi chỉ "dạ" một tiếng lí nhí, nhưng trong lòng thì hạ quyết tâm phải giành được điểm cao nhất.
****
Cuộc sống ở thị trấn ven biển yên ả một cách lạ thường. Dường như những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát ngày đêm đã gột rửa đi hết những ký ức nhơ nhuốc ở xóm Bụi. Bố tôi, trong vai một quản lý nhà máy mới, tỏ ra là một người đàn ông của gia đình, một người chồng mẫu mực. Mẹ tôi cũng trở lại là người vợ hiền, người mẹ đảm đang, nụ cười đã lại nở trên môi, dù trong đáy mắt vẫn có một cái gì đó xa xăm, trống rỗng.
Dì Út, em gái ruột của mẹ, cùng chồng là dượng Út sau một thời gian lận đận đã được bố tôi dùng quan hệ xin cho vào làm quản lý trong nhà máy. Họ chuyển đến mua một căn nhà tương tất cách nhà tôi không xa. Cuối tuần đó, bố tôi tuyên bố sẽ làm một bữa tiệc nướng hải sản ngoài trời để "chào mừng gia đình mới" và "thắt chặt tình thân".
Chiều hôm đó, sân trước nhà tôi rộn rã tiếng cười nói. Dì Liễu, em gái mẹ, đúng là một phiên bản trẻ trung hơn của mẹ. Nếu mẹ tôi, chị Hạnh, mang vẻ đẹp của một trái cây chín mọng, căng tràn, với những đường cong đã vào độ viên mãn nhất, thì dì Liễu lại như một trái cây vừa chớm ươm, săn chắc và đầy nhựa sống. Dì chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, vóc người không "múp" bằng chị gái nhưng bộ ngực và cặp mông lại rất gọn gàng, săn chắc của người hay vận động. Dì có nụ cười rất tươi, để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng. Dì có vẻ rất quý ông anh rể vui tính, hào phóng, luôn miệng khen "Anh Toàn giỏi quá!".
Bên cạnh người vợ hoạt bát là dượng Phúc, một người đàn ông cao ráo, ít nói, trông hiền lành và có phần cam chịu. Dượng có vẻ hơi "khớp" trước ông anh vợ hoạt ngôn, lúc nào cũng là trung tâm của câu chuyện.
Bố tôi và dượng Phúc ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài sân uống bia, còn mẹ tôi và dì Liễu thì tất bật bên bếp than hồng. Mẹ tôi hôm nay mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng và chiếc quần đùi jean ngắn. Chiếc áo đơn giản nhưng lại phô bày trọn vẹn bờ vai tròn lẳn và cặp vú căng đầy đang trồi lên hụp xuống theo từng nhịp thở.
Tôi ngồi không xa đó, lẳng lặng quan sát. Tôi để ý bố tôi hay nhìn sang dì Liễu. Đó không phải là cái nhìn thô lỗ, mà là cái nhìn của một người từng trải đang "chấm điểm". Bố tôi nâng cốc bia, cười khà một tiếng.
"Em Liễu dạo này trông mặn mà ra phết. Thằng Phúc tốt số thật đấy. Tướng này dễ đẻ lắm đây, khi nào cho dượng Phúc vài đứa đi chứ!"
Dì Liễu đỏ mặt, cười duyên. "Anh cứ trêu em. Vợ anh mới là nhất đấy ạ."
Ngược lại với bố tôi, dượng Phúc lại hay lén nhìn trộm mẹ tôi. Ánh mắt của dượng không phải là sự đánh giá, mà là sự thèm muốn không che giấu. Đỉnh điểm là khi mẹ tôi cúi người xuống, dùng chiếc quạt nan quạt cho bếp than rực lửa hơn. Chiếc áo thun trễ xuống, để lộ hơn phân nửa bầu ngực trắng ngần và khe ngực sâu hun hút. Tôi thấy cổ họng dượng Phúc chuyển động, ông ta nuốt nước bọt một cái rõ to. Bị tôi bắt gặp, dượng giật mình, lúng túng quay đi, vờ như đang nhìn ra phía biển.
Bữa tiệc bắt đầu, không khí càng thêm rộn rã. Bố tôi cố tình ngồi xen vào giữa mẹ tôi và dì Liễu. Khi cụng ly, bàn tay ông ta "vô tình" lướt qua mu bàn tay của dì.
"Uống với anh một ly nào cô em!"
Dì Liễu hơi rụt tay lại, liếc nhanh sang chồng rồi cũng cười tươi rói cho qua. "Dạ, em mời anh."
Chỉ có tôi và có lẽ là cả mẹ tôi nhận ra sự bất thường đó. Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp một con tôm nướng bóc vỏ, bỏ vào bát cho bố. "Ăn đi anh, còn nóng này."
Tàn tiệc, dượng Phúc đã say mềm, mặt đỏ gay. Bố tôi khoác vai dượng một cách đầy thân tình, dìu dượng ra phía cổng.
"Chú em say rồi, để anh đưa về." Giọng bố tôi ấm áp lạ thường. "Cứ yên tâm. Về đây làm việc có anh lo. Anh em mình sau này phải giúp đỡ nhau nhiều."
Bố tôi dừng lại một chút, ghé sát vào tai dượng Phúc, giọng thì thầm nhưng tôi vẫn nghe được.
"Nhất là mấy chuyện... đàn ông khó nói."
Nói rồi, bố tôi liếc nhanh về phía hai người phụ nữ đang tất bật dọn dẹp .
***
Chẳng biết bố tôi xúi quẩy thế nào mà dượng Phúc nghe lời răm rắp.
Sau cái buổi tiệc nướng hôm đó, hai gia đình chúng tôi bỗng trở nên thân thiết lạ thường. Bố tôi, với cái mác anh rể tốt bụng, nhiệt tình, gần như tối nào cũng kiếm cớ gọi dượng Phúc sang nhà. “Làm vài lon cho mát người đi dượng Út, anh uống một mình buồn chết" Dượng Phúc, một người đàn ông vốn ít nói và có phần tự ti, ban đầu còn ngượng ngùng từ chối, nhưng trước sự nhiệt tình của bố tôi, dượng cũng tặc lưỡi cho qua.
Thế là cái sân nhỏ trước nhà tôi lại có thêm một bàn nhậu cố định. Nhưng lần này, không khí không còn cái vẻ giả tạo, ồn ào như hồi với gã Dũng ở xóm Bụi. Nó có một sự thân tình, gần gũi của những người trong nhà. Thỉnh thoảng cuối tuần, hai người đàn ông còn rủ nhau đi câu cá, và bố tôi luôn lôi tôi đi theo.
Tôi ngồi trên bờ, giả vờ tập trung vào cái phao câu, nhưng tai thì vểnh lên nghe hết mọi chuyện. Bố tôi là một tay cáo già về mặt tâm lý. Ông không bao giờ đi thẳng vào vấn đề. Ban đầu, ông chỉ hỏi han dượng về công việc ở nhà máy mới, về những khó khăn, rồi lại vỗ vai ra vẻ ta đây, hứa sẽ “lo tất”. Khi dượng Phúc đã hoàn toàn tin tưởng, bố mới bắt đầu lái câu chuyện sang một hướng khác.
“Công nhận dì út có cái 'body' ngon thật đấy!" một tối, sau khi đã ngà ngà say, bố tôi khề khà nói, mắt lim dim nhìn vào khoảng không. “Trông mơn mởn, da dẻ hồng hào, cặp vú thì thôi rồi... Đêm nào vợ chồng dượng cũng ‘trả bài’ đầy đủ chứ?”
Dượng Phúc đang uống dở lon bia thì sững lại, mặt đỏ bừng. Dượng cười ngượng nghịu. “Dạ... cũng tàm tạm anh ơi. Vợ em nó cũng hiền"
“Hiền là tốt!" bố tôi gật gù, ra vẻ triết lý. “Đàn bà hiền thì mình dễ dạy. Chứ như bà Hạnh nhà anh đây này, trông thế thôi mà ‘khó’ lắm" Ông ta nói dối không chớp mắt. “Nhiều lúc mình muốn thử cái gì mới lạ một tí mà bả cứ ý ới lên, không chịu"
Tôi ngồi bên cạnh, nghe mà chỉ muốn phì cười. Mẹ tôi mà “khó” ư? Tôi lại chẳng lạ gì những tiếng rên rỉ, những lời cầu xin của bà trong đêm.
Dượng Phúc, có lẽ đã hơi say, bắt đầu dốc bầu tâm sự. Dượng than thở rằng dì Liễu tuy ngoan nhưng chuyện chăn gối thì hơi “nhạt”. Dượng muốn thử cái này cái kia mà dì cứ ngại, không chịu hợp tác.
Bố tôi chờ có thế. Ông vỗ đùi đánh đét một cái. “Đấy! Anh biết ngay mà! Chú em giống hệt anh ngày xưa" Ông bắt đầu kể lể về “mấy thằng bạn trên thành phố” của mình. Một câu chuyện được bịa ra một cách vô cùng tinh vi.
“Bạn anh trên kia nó hay lắm chú em ạ. Tụi nó sống thoáng, văn minh. Lâu lâu một cặp vợ chồng lại rủ một cặp khác hợp cạ đi du lịch chung. Rồi sao chú mày biết không?” Bố tôi hạ giọng, ra vẻ bí mật. “Tối đến, hai ông chồng đổi phòng cho nhau, ngủ với vợ của bạn một đêm. Chỉ một đêm thôi. Tụi nó bảo làm thế không phải là ngoại tình, mà là để ‘làm mới’ cảm xúc, để về nhà lại thấy yêu vợ mình hơn. Tình cảm vợ chồng nhờ thế mà lại khăng khít hơn mới tài!”
Dượng Phúc im lặng. Dượng không nói gì, chỉ cầm lon bia lên, tu một hơi dài. Tôi thấy rõ yết hầu của dượng chuyển động. Đôi mắt dượng, dưới ánh đèn vàng vọt, chợt sáng lên một tia nhìn lạ lẫy. Dượng nhìn về phía cửa nhà, nơi mẹ tôi và dì Liễu đang cùng nhau xem tivi, tiếng cười nói trong trẻo vọng ra.
Hai người phụ nữ của gia đình tôi thật sự là một sự tương phản thú vị. Mẹ Hạnh của Hạnh, mang vẻ đẹp của một trái cây chín mọng, căng tràn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ òa ra thứ nước ngọt ngào, đê mê. Vòng một và vòng ba của mẹ nảy nở, đầy đặn, tấm lưng ong thắt lại tạo thành một đường cong chết người. Mẹ giống như một ly rượu mạnh, uống vào là say, là nghiện. Còn dì Liễu thì khác. Dì mang vẻ đẹp của một nụ hoa mới nở, tươi tắn, khỏe khoắn và đầy hứa hẹn. Dáng dì không “múp” bằng mẹ, nhưng săn chắc, gọn gàng. Cặp ngực không quá lớn nhưng cao vút và đầy kiêu hãnh. Dì hay cười, để lộ chiếc lúm đồng tiền duyên dáng. Dì giống như một ly bia tươi mát lạnh, uống vào sảng khoái, đã khát.
Dượng Phúc cứ nhìn đăm đăm vào ngôi nhà. Chắc hẳn trong đầu dượng đang diễn ra một cuộc đấu tranh dữ dội. Bố tôi cũng không nói gì thêm, ông chỉ im lặng chờ đợi. Cuối cùng, dượng Phúc đặt mạnh lon bia xuống bàn, cụng một cái rõ to với bố tôi.
“Thời buổi bây giờ lắm trò lạ thật anh nhỉ"
Câu nói đó không phải là một lời từ chối. Nó là một lời thừa nhận, một sự tò mò không thể che giấu. Bố tôi cười khoái trá. Ông biết con cá đã cắn câu.
“Lạ nhưng mà vui, dượng ạ!" bố tôi vỗ vai dượng. “Thôi, nói chuyện vậy đủ rồi. Uống tiếp đi. Anh kể cho dượng nghe cho vui thôi!"
Sau buổi tối hôm đó, dượng Phúc nhìn mẹ tôi bằng một ánh mắt khác hẳn. Nó không còn là cái nhìn trộm lén lút, e dè nữa. Nó trần trụi hơn, táo bạo hơn, một ánh mắt của kẻ đã biết đến một trải nghiệm mới và đang thèm khát được nếm thử.
***
Gió biển buổi chiều cuối tuần mang theo cái vị mặn mòi đặc trưng, thổi lồng lộng làm mấy rặng phi lao trước nhà hát rì rào. Sân trước nhà tôi được giăng một dây đèn vàng ấm áp. Bếp than đã được nhóm lên, kêu tí tách vui tai. Mùi hải sản tươi sống được mẹ tôi và dì Liễu tẩm ướp thơm nức mũi. Tôi lúc này vẫn là một thằng nhóc mười sáu tuổi, thấy gia đình sum vầy thì vui lắm.
Trời vừa sẩm tối, cái nóng hầm hập của ban ngày đã được cơn gió nồm từ biển thổi vào làm dịu đi ít nhiều. Sân trước nhà tôi hôm nay rộn rã hơn hẳn. Bố tôi lôi từ đâu ra cái bếp nướng than hoa, còn dượng Phúc thì loay hoay quạt cho than bén lửa. Mùi khói thơm lựng quyện với mùi hải sản tươi rói dì Liễu vừa rửa sạch, tạo nên một thứ không khí đậm đặc của một bữa tiệc ngày hè.
Mẹ tôi và dì Liễu, hai chị em xúm xít trong bếp, chốc chốc lại bật lên những tràng cười trong trẻo.
“Anh Toàn khéo tay ghê!” dì Liễu vừa xếp ghẹ ra đĩa vừa liếc mắt ra sân khen.
Bố tôi nghe thấy, cười khà khà, vẻ mặt đầy đắc chí. “Chuyện nhỏ! Lát anh nướng cho mà xem, đảm bảo em ăn xong là quên lối về luôn!”
Dượng Phúc chỉ cười hiền, gãi đầu: “Em thì khoản này vụng lắm, chỉ biết ngồi chờ ăn thôi anh ạ.”
Tôi thì lúc đó chỉ là một thằng nhóc vô tư, thấy người lớn vui vẻ thì mình cũng vui lây. Bố có thêm người anh em tốt ở nơi ở mới, tôi thấy thế cũng hay. Tôi lăng xăng chạy đi lấy thêm bia cho bố và dượng, rồi lại ngồi xuống cạnh bếp than quạt phụ, cảm thấy mình thật ra dáng người lớn.
Bữa tiệc bắt đầu khi than đã đượm hồng. Mấy con ghẹ đỏ au, tôm thì cong mình lên, mỡ hành được mẹ tôi rưới lên mấy con hàu nướng kêu xèo xèo thơm nức mũi. Bố tôi và dượng Phúc đã ngà ngà say, cụng ly liên tục.
“Chú em uống khá quá! Nào, dzô trăm phần trăm nào!” Bố tôi hô lớn.
“Dạ, em xin theo anh!” Dượng Phúc cũng hào hứng đáp lại.
Bố tôi hôm nay đặc biệt vui. Ông ta ngồi chen vào giữa mẹ tôi và dì Liễu, tay trái thì gác lên thành ghế của mẹ, tay phải thì cụng ly với dượng Phúc nhưng khuỷu tay lại “vô tình” chạm vào vai dì Liễu. Dì chỉ cười khúc khích, không hề có ý né tránh.
“Anh Toàn kể chuyện vui ghê, em cũng uống với hai anh em luôn cho vui!” dì vừa nói vừa đập nhẹ vào cánh tay bố tôi.
“Em Liễu cứ quá khen. Có em ở đây anh mới có hứng nói chuyện đó, dzoo nào dì Út!!” bố tôi đáp lại, nhiệt tình rót bia cho dì Liễu.
Mẹ tôi chỉ ngồi đó, mỉm cười hiền hậu, thỉnh thoảng lại gắp một con tôm đã bóc sẵn vỏ bỏ vào bát cho chồng. Bà như một vầng trăng tĩnh lặng giữa cái rộn rã của những vì sao.
Cuộc vui kéo dài, bia đã hết mấy lốc. Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ hẹn với thằng Khoa. Tôi liền đứng dậy, lựa lúc bố đang cao hứng mà xin phép.
“Bố, mẹ ơi, tối nay con qua nhà thằng Khoa ngủ một bữa nhé. Mai tụi con hẹn nhau đi câu cá sớm ngoài biển.”
Bố tôi nghe vậy thì tỏ ra vô cùng hào phóng, ông xua tay. “Ôi dào, tưởng chuyện gì. Đi đi con! Trai tráng phải có bạn có bè chứ. Cứ đi chơi cho thoải mái!”
Câu nói của bố làm mẹ tôi và dì Liễu bật cười. Mẹ tôi dặn dò: “Đi cẩn thận nhé con. Nhớ đừng thức khuya quá!”
Tôi dạ một tiếng rõ to rồi vội vã lấy chiếc xe đạp. Lòng tôi phơi phới một niềm vui con trẻ. Tôi vui vẻ chào mọi người rồi đạp xe đi, ngoảnh lại vẫn thấy tiếng cười nói rộn rã, thấy bố đang khoác vai dượng Phúc và dì Liễu, trông họ thật sự giống một gia đình.
Sau cái đêm điên rồ mà cả ba chúng tôi cùng hòa vào làm một, tôi đã nghĩ rằng ngôi nhà này sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước. Nhưng tôi đã lầm. Một sự yên bình, thậm chí là một sự trật tự đến kỳ lạ, nhanh chóng bao trùm lấy gia đình tôi.
Mẹ tôi, như một nữ hoàng đã tìm lại được vương quốc của mình, thiết lập những quy tắc vô hình. Suốt từ thứ Hai đến thứ Sáu, bà là một người vợ, người mẹ hoàn hảo. Không có những cuộc truy hoan, không có những đòi hỏi quá trớn. Thay vào đó là sự chăm sóc tận tụy đến mức ám ảnh.
"Ăn thêm bát nữa đi con!" mẹ sẽ nói trong bữa cơm, tay gắp đầy một miếng cá thu vào bát tôi.
"Anh cũng vậy, uống hết ly nước ép này đi!" bà quay sang đưa cho bố tôi một ly nước trái cây đặc sánh. "Cả tuần làm việc mệt rồi, phải bồi bổ"
Bố tôi chỉ cười, đón lấy ly nước và uống một hơi cạn sạch. Ông ta tỏ ra vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc này. Thỉnh thoảng, vào buổi tối, khi tôi thấy bố bắt đầu mon men, đặt tay lên eo mẹ, mẹ sẽ không gắt gỏng. Bà chỉ nhẹ nhàng gỡ tay ông ra.
"Ngoan nào. Để dành sức cho cuối tuần chứ!" bà thì thầm, giọng vừa dịu dàng vừa có chút ra lệnh.
Bố tôi hiểu ý, không đòi hỏi nữa. Ông ta hài lòng với vai trò một con gấu được vỗ béo, kiên nhẫn chờ đợi đến cuối tuần để được sổ lồng.
Quy tắc mới cũng được áp dụng cho tôi, một cách còn tinh vi hơn. Việc mẹ "chăm sóc" tôi không còn là một nghĩa vụ mặc định.
Nó trở thành một phần thưởng.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi làm bài tập, mẹ mang một đĩa táo gọt sẵn vào phòng.
"Học hành thế nào rồi con?" bà hỏi, giọng quan tâm thực sự.
"Dạ, cũng ổn mẹ. Con đang ôn bài để mai kiểm tra"
Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh, khẽ khàng nói:
"Ráng học cho giỏi vào. Bố con nói rồi, con trai của bố phải là người có ích!"
"Con mà ngoan, thi cuối kỳ mang điểm cao về, cuối tuần cả nhà mình sẽ 'vui vẻ' với nhau nhé!" bà nói, giọng vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng
Hai từ "vui vẻ" được mẹ nói ra nhẹ bẫng, nhưng nó khiến tim tôi đập lệch một nhịp. Cực khoái được gắn với điểm số. Sự tha hóa được gói trong lớp vỏ của sự tiến bộ. Tôi chỉ "dạ" một tiếng lí nhí, nhưng trong lòng thì hạ quyết tâm phải giành được điểm cao nhất.
****
Cuộc sống ở thị trấn ven biển yên ả một cách lạ thường. Dường như những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát ngày đêm đã gột rửa đi hết những ký ức nhơ nhuốc ở xóm Bụi. Bố tôi, trong vai một quản lý nhà máy mới, tỏ ra là một người đàn ông của gia đình, một người chồng mẫu mực. Mẹ tôi cũng trở lại là người vợ hiền, người mẹ đảm đang, nụ cười đã lại nở trên môi, dù trong đáy mắt vẫn có một cái gì đó xa xăm, trống rỗng.
Dì Út, em gái ruột của mẹ, cùng chồng là dượng Út sau một thời gian lận đận đã được bố tôi dùng quan hệ xin cho vào làm quản lý trong nhà máy. Họ chuyển đến mua một căn nhà tương tất cách nhà tôi không xa. Cuối tuần đó, bố tôi tuyên bố sẽ làm một bữa tiệc nướng hải sản ngoài trời để "chào mừng gia đình mới" và "thắt chặt tình thân".
Chiều hôm đó, sân trước nhà tôi rộn rã tiếng cười nói. Dì Liễu, em gái mẹ, đúng là một phiên bản trẻ trung hơn của mẹ. Nếu mẹ tôi, chị Hạnh, mang vẻ đẹp của một trái cây chín mọng, căng tràn, với những đường cong đã vào độ viên mãn nhất, thì dì Liễu lại như một trái cây vừa chớm ươm, săn chắc và đầy nhựa sống. Dì chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, vóc người không "múp" bằng chị gái nhưng bộ ngực và cặp mông lại rất gọn gàng, săn chắc của người hay vận động. Dì có nụ cười rất tươi, để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng. Dì có vẻ rất quý ông anh rể vui tính, hào phóng, luôn miệng khen "Anh Toàn giỏi quá!".
Bên cạnh người vợ hoạt bát là dượng Phúc, một người đàn ông cao ráo, ít nói, trông hiền lành và có phần cam chịu. Dượng có vẻ hơi "khớp" trước ông anh vợ hoạt ngôn, lúc nào cũng là trung tâm của câu chuyện.
Bố tôi và dượng Phúc ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài sân uống bia, còn mẹ tôi và dì Liễu thì tất bật bên bếp than hồng. Mẹ tôi hôm nay mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng và chiếc quần đùi jean ngắn. Chiếc áo đơn giản nhưng lại phô bày trọn vẹn bờ vai tròn lẳn và cặp vú căng đầy đang trồi lên hụp xuống theo từng nhịp thở.
Tôi ngồi không xa đó, lẳng lặng quan sát. Tôi để ý bố tôi hay nhìn sang dì Liễu. Đó không phải là cái nhìn thô lỗ, mà là cái nhìn của một người từng trải đang "chấm điểm". Bố tôi nâng cốc bia, cười khà một tiếng.
"Em Liễu dạo này trông mặn mà ra phết. Thằng Phúc tốt số thật đấy. Tướng này dễ đẻ lắm đây, khi nào cho dượng Phúc vài đứa đi chứ!"
Dì Liễu đỏ mặt, cười duyên. "Anh cứ trêu em. Vợ anh mới là nhất đấy ạ."
Ngược lại với bố tôi, dượng Phúc lại hay lén nhìn trộm mẹ tôi. Ánh mắt của dượng không phải là sự đánh giá, mà là sự thèm muốn không che giấu. Đỉnh điểm là khi mẹ tôi cúi người xuống, dùng chiếc quạt nan quạt cho bếp than rực lửa hơn. Chiếc áo thun trễ xuống, để lộ hơn phân nửa bầu ngực trắng ngần và khe ngực sâu hun hút. Tôi thấy cổ họng dượng Phúc chuyển động, ông ta nuốt nước bọt một cái rõ to. Bị tôi bắt gặp, dượng giật mình, lúng túng quay đi, vờ như đang nhìn ra phía biển.
Bữa tiệc bắt đầu, không khí càng thêm rộn rã. Bố tôi cố tình ngồi xen vào giữa mẹ tôi và dì Liễu. Khi cụng ly, bàn tay ông ta "vô tình" lướt qua mu bàn tay của dì.
"Uống với anh một ly nào cô em!"
Dì Liễu hơi rụt tay lại, liếc nhanh sang chồng rồi cũng cười tươi rói cho qua. "Dạ, em mời anh."
Chỉ có tôi và có lẽ là cả mẹ tôi nhận ra sự bất thường đó. Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp một con tôm nướng bóc vỏ, bỏ vào bát cho bố. "Ăn đi anh, còn nóng này."
Tàn tiệc, dượng Phúc đã say mềm, mặt đỏ gay. Bố tôi khoác vai dượng một cách đầy thân tình, dìu dượng ra phía cổng.
"Chú em say rồi, để anh đưa về." Giọng bố tôi ấm áp lạ thường. "Cứ yên tâm. Về đây làm việc có anh lo. Anh em mình sau này phải giúp đỡ nhau nhiều."
Bố tôi dừng lại một chút, ghé sát vào tai dượng Phúc, giọng thì thầm nhưng tôi vẫn nghe được.
"Nhất là mấy chuyện... đàn ông khó nói."
Nói rồi, bố tôi liếc nhanh về phía hai người phụ nữ đang tất bật dọn dẹp .
***
Chẳng biết bố tôi xúi quẩy thế nào mà dượng Phúc nghe lời răm rắp.
Sau cái buổi tiệc nướng hôm đó, hai gia đình chúng tôi bỗng trở nên thân thiết lạ thường. Bố tôi, với cái mác anh rể tốt bụng, nhiệt tình, gần như tối nào cũng kiếm cớ gọi dượng Phúc sang nhà. “Làm vài lon cho mát người đi dượng Út, anh uống một mình buồn chết" Dượng Phúc, một người đàn ông vốn ít nói và có phần tự ti, ban đầu còn ngượng ngùng từ chối, nhưng trước sự nhiệt tình của bố tôi, dượng cũng tặc lưỡi cho qua.
Thế là cái sân nhỏ trước nhà tôi lại có thêm một bàn nhậu cố định. Nhưng lần này, không khí không còn cái vẻ giả tạo, ồn ào như hồi với gã Dũng ở xóm Bụi. Nó có một sự thân tình, gần gũi của những người trong nhà. Thỉnh thoảng cuối tuần, hai người đàn ông còn rủ nhau đi câu cá, và bố tôi luôn lôi tôi đi theo.
Tôi ngồi trên bờ, giả vờ tập trung vào cái phao câu, nhưng tai thì vểnh lên nghe hết mọi chuyện. Bố tôi là một tay cáo già về mặt tâm lý. Ông không bao giờ đi thẳng vào vấn đề. Ban đầu, ông chỉ hỏi han dượng về công việc ở nhà máy mới, về những khó khăn, rồi lại vỗ vai ra vẻ ta đây, hứa sẽ “lo tất”. Khi dượng Phúc đã hoàn toàn tin tưởng, bố mới bắt đầu lái câu chuyện sang một hướng khác.
“Công nhận dì út có cái 'body' ngon thật đấy!" một tối, sau khi đã ngà ngà say, bố tôi khề khà nói, mắt lim dim nhìn vào khoảng không. “Trông mơn mởn, da dẻ hồng hào, cặp vú thì thôi rồi... Đêm nào vợ chồng dượng cũng ‘trả bài’ đầy đủ chứ?”
Dượng Phúc đang uống dở lon bia thì sững lại, mặt đỏ bừng. Dượng cười ngượng nghịu. “Dạ... cũng tàm tạm anh ơi. Vợ em nó cũng hiền"
“Hiền là tốt!" bố tôi gật gù, ra vẻ triết lý. “Đàn bà hiền thì mình dễ dạy. Chứ như bà Hạnh nhà anh đây này, trông thế thôi mà ‘khó’ lắm" Ông ta nói dối không chớp mắt. “Nhiều lúc mình muốn thử cái gì mới lạ một tí mà bả cứ ý ới lên, không chịu"
Tôi ngồi bên cạnh, nghe mà chỉ muốn phì cười. Mẹ tôi mà “khó” ư? Tôi lại chẳng lạ gì những tiếng rên rỉ, những lời cầu xin của bà trong đêm.
Dượng Phúc, có lẽ đã hơi say, bắt đầu dốc bầu tâm sự. Dượng than thở rằng dì Liễu tuy ngoan nhưng chuyện chăn gối thì hơi “nhạt”. Dượng muốn thử cái này cái kia mà dì cứ ngại, không chịu hợp tác.
Bố tôi chờ có thế. Ông vỗ đùi đánh đét một cái. “Đấy! Anh biết ngay mà! Chú em giống hệt anh ngày xưa" Ông bắt đầu kể lể về “mấy thằng bạn trên thành phố” của mình. Một câu chuyện được bịa ra một cách vô cùng tinh vi.
“Bạn anh trên kia nó hay lắm chú em ạ. Tụi nó sống thoáng, văn minh. Lâu lâu một cặp vợ chồng lại rủ một cặp khác hợp cạ đi du lịch chung. Rồi sao chú mày biết không?” Bố tôi hạ giọng, ra vẻ bí mật. “Tối đến, hai ông chồng đổi phòng cho nhau, ngủ với vợ của bạn một đêm. Chỉ một đêm thôi. Tụi nó bảo làm thế không phải là ngoại tình, mà là để ‘làm mới’ cảm xúc, để về nhà lại thấy yêu vợ mình hơn. Tình cảm vợ chồng nhờ thế mà lại khăng khít hơn mới tài!”
Dượng Phúc im lặng. Dượng không nói gì, chỉ cầm lon bia lên, tu một hơi dài. Tôi thấy rõ yết hầu của dượng chuyển động. Đôi mắt dượng, dưới ánh đèn vàng vọt, chợt sáng lên một tia nhìn lạ lẫy. Dượng nhìn về phía cửa nhà, nơi mẹ tôi và dì Liễu đang cùng nhau xem tivi, tiếng cười nói trong trẻo vọng ra.
Hai người phụ nữ của gia đình tôi thật sự là một sự tương phản thú vị. Mẹ Hạnh của Hạnh, mang vẻ đẹp của một trái cây chín mọng, căng tràn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ òa ra thứ nước ngọt ngào, đê mê. Vòng một và vòng ba của mẹ nảy nở, đầy đặn, tấm lưng ong thắt lại tạo thành một đường cong chết người. Mẹ giống như một ly rượu mạnh, uống vào là say, là nghiện. Còn dì Liễu thì khác. Dì mang vẻ đẹp của một nụ hoa mới nở, tươi tắn, khỏe khoắn và đầy hứa hẹn. Dáng dì không “múp” bằng mẹ, nhưng săn chắc, gọn gàng. Cặp ngực không quá lớn nhưng cao vút và đầy kiêu hãnh. Dì hay cười, để lộ chiếc lúm đồng tiền duyên dáng. Dì giống như một ly bia tươi mát lạnh, uống vào sảng khoái, đã khát.
Dượng Phúc cứ nhìn đăm đăm vào ngôi nhà. Chắc hẳn trong đầu dượng đang diễn ra một cuộc đấu tranh dữ dội. Bố tôi cũng không nói gì thêm, ông chỉ im lặng chờ đợi. Cuối cùng, dượng Phúc đặt mạnh lon bia xuống bàn, cụng một cái rõ to với bố tôi.
“Thời buổi bây giờ lắm trò lạ thật anh nhỉ"
Câu nói đó không phải là một lời từ chối. Nó là một lời thừa nhận, một sự tò mò không thể che giấu. Bố tôi cười khoái trá. Ông biết con cá đã cắn câu.
“Lạ nhưng mà vui, dượng ạ!" bố tôi vỗ vai dượng. “Thôi, nói chuyện vậy đủ rồi. Uống tiếp đi. Anh kể cho dượng nghe cho vui thôi!"
Sau buổi tối hôm đó, dượng Phúc nhìn mẹ tôi bằng một ánh mắt khác hẳn. Nó không còn là cái nhìn trộm lén lút, e dè nữa. Nó trần trụi hơn, táo bạo hơn, một ánh mắt của kẻ đã biết đến một trải nghiệm mới và đang thèm khát được nếm thử.
***
Gió biển buổi chiều cuối tuần mang theo cái vị mặn mòi đặc trưng, thổi lồng lộng làm mấy rặng phi lao trước nhà hát rì rào. Sân trước nhà tôi được giăng một dây đèn vàng ấm áp. Bếp than đã được nhóm lên, kêu tí tách vui tai. Mùi hải sản tươi sống được mẹ tôi và dì Liễu tẩm ướp thơm nức mũi. Tôi lúc này vẫn là một thằng nhóc mười sáu tuổi, thấy gia đình sum vầy thì vui lắm.
Trời vừa sẩm tối, cái nóng hầm hập của ban ngày đã được cơn gió nồm từ biển thổi vào làm dịu đi ít nhiều. Sân trước nhà tôi hôm nay rộn rã hơn hẳn. Bố tôi lôi từ đâu ra cái bếp nướng than hoa, còn dượng Phúc thì loay hoay quạt cho than bén lửa. Mùi khói thơm lựng quyện với mùi hải sản tươi rói dì Liễu vừa rửa sạch, tạo nên một thứ không khí đậm đặc của một bữa tiệc ngày hè.
Mẹ tôi và dì Liễu, hai chị em xúm xít trong bếp, chốc chốc lại bật lên những tràng cười trong trẻo.
“Anh Toàn khéo tay ghê!” dì Liễu vừa xếp ghẹ ra đĩa vừa liếc mắt ra sân khen.
Bố tôi nghe thấy, cười khà khà, vẻ mặt đầy đắc chí. “Chuyện nhỏ! Lát anh nướng cho mà xem, đảm bảo em ăn xong là quên lối về luôn!”
Dượng Phúc chỉ cười hiền, gãi đầu: “Em thì khoản này vụng lắm, chỉ biết ngồi chờ ăn thôi anh ạ.”
Tôi thì lúc đó chỉ là một thằng nhóc vô tư, thấy người lớn vui vẻ thì mình cũng vui lây. Bố có thêm người anh em tốt ở nơi ở mới, tôi thấy thế cũng hay. Tôi lăng xăng chạy đi lấy thêm bia cho bố và dượng, rồi lại ngồi xuống cạnh bếp than quạt phụ, cảm thấy mình thật ra dáng người lớn.
Bữa tiệc bắt đầu khi than đã đượm hồng. Mấy con ghẹ đỏ au, tôm thì cong mình lên, mỡ hành được mẹ tôi rưới lên mấy con hàu nướng kêu xèo xèo thơm nức mũi. Bố tôi và dượng Phúc đã ngà ngà say, cụng ly liên tục.
“Chú em uống khá quá! Nào, dzô trăm phần trăm nào!” Bố tôi hô lớn.
“Dạ, em xin theo anh!” Dượng Phúc cũng hào hứng đáp lại.
Bố tôi hôm nay đặc biệt vui. Ông ta ngồi chen vào giữa mẹ tôi và dì Liễu, tay trái thì gác lên thành ghế của mẹ, tay phải thì cụng ly với dượng Phúc nhưng khuỷu tay lại “vô tình” chạm vào vai dì Liễu. Dì chỉ cười khúc khích, không hề có ý né tránh.
“Anh Toàn kể chuyện vui ghê, em cũng uống với hai anh em luôn cho vui!” dì vừa nói vừa đập nhẹ vào cánh tay bố tôi.
“Em Liễu cứ quá khen. Có em ở đây anh mới có hứng nói chuyện đó, dzoo nào dì Út!!” bố tôi đáp lại, nhiệt tình rót bia cho dì Liễu.
Mẹ tôi chỉ ngồi đó, mỉm cười hiền hậu, thỉnh thoảng lại gắp một con tôm đã bóc sẵn vỏ bỏ vào bát cho chồng. Bà như một vầng trăng tĩnh lặng giữa cái rộn rã của những vì sao.
Cuộc vui kéo dài, bia đã hết mấy lốc. Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ hẹn với thằng Khoa. Tôi liền đứng dậy, lựa lúc bố đang cao hứng mà xin phép.
“Bố, mẹ ơi, tối nay con qua nhà thằng Khoa ngủ một bữa nhé. Mai tụi con hẹn nhau đi câu cá sớm ngoài biển.”
Bố tôi nghe vậy thì tỏ ra vô cùng hào phóng, ông xua tay. “Ôi dào, tưởng chuyện gì. Đi đi con! Trai tráng phải có bạn có bè chứ. Cứ đi chơi cho thoải mái!”
Câu nói của bố làm mẹ tôi và dì Liễu bật cười. Mẹ tôi dặn dò: “Đi cẩn thận nhé con. Nhớ đừng thức khuya quá!”
Tôi dạ một tiếng rõ to rồi vội vã lấy chiếc xe đạp. Lòng tôi phơi phới một niềm vui con trẻ. Tôi vui vẻ chào mọi người rồi đạp xe đi, ngoảnh lại vẫn thấy tiếng cười nói rộn rã, thấy bố đang khoác vai dượng Phúc và dì Liễu, trông họ thật sự giống một gia đình.










