lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Truyện Sáng Tác Câu chuyện gia đình tôi (Some, Cuckold...LL)

CHƯƠNG 34: CHIẾN DỊCH "LƯƠNG THỰC THIẾT YẾU"

Cái nắng tháng hè đổ lửa xuống mái tôn, cộng thêm cái không khí ngột ngạt của những ngày giãn cách khiến căn nhà cấp bốn ven biển như biến thành một cái lò bát quái khổng lồ. Tiếng loa phường ra rả từ cây cột điện đầu ngõ, lặp đi lặp lại điệp khúc "ai ở đâu ở yên đó", nghe mà sốt cả ruột gan. Cả khu phố im ắng, thi thoảng mới có tiếng xe máy của dân phòng chạy rề rề kiểm tra, tạo nên một sự tĩnh mịch vừa an toàn vừa tù túng.

Trong phòng khách, cái quạt cây chạy hết công suất, quay vù vù nhưng cũng chỉ phả ra hơi gió nóng hầm hập. Tôi ngồi bệt dưới sàn gạch men mát lạnh, lưng dựa vào sofa, tay cầm cuộn băng keo to đùng, mồ hôi rịn ra ướt đầm cả lưng áo. Trước mặt tôi là một bãi chiến trường: thùng carton, giấy báo cũ, chai lọ lỉnh kỉnh, và tất nhiên, không thể thiếu "nhân vật chính" – đống đồ chơi người lớn đủ hình thù màu sắc đang nằm la liệt chờ được "hóa kiếp".

Mẹ tôi – Hạnh – đang lúi húi phân loại đống hàng. Ở nhà tránh dịch nên mẹ ăn mặc "mát mẻ" hết nấc. Bà diện một bộ đồ bộ bằng vải lanh mỏng tang, cái áo hai dây trễ nải khoét sâu xuống ngực, mỗi lần bà cúi xuống nhặt đồ là cặp vú trắng nõn, căng mọng lại chực trào ra ngoài, đung đưa theo nhịp thở. Quần thì ngắn cũn cỡn, để lộ cặp đùi mật ong săn chắc lấm tấm mồ hôi.

Dì Liễu ngồi đối diện, tay cầm cây bút lông dầu, miệng cắn nắp bút, vẻ mặt đăm chiêu tính toán. Dì mặc cái áo thun ba lỗ của dượng Phúc để lại, rộng thùng thình, nách áo khoét rộng hoác nhìn thấu cả mảng sườn trắng bóc và mép áo lót ren màu đen bên trong.

- "Chị Hạnh này," Dì Liễu nhả cái nắp bút ra, giọng oang oang át cả tiếng quạt, "Cái đơn của bà khách ở huyện bên ấy, bả đặt cái 'củ cải' rung hai đầu với lọ gel bôi trơn. Giờ mình ngụy trang kiểu gì cho qua mắt mấy ông chốt kiểm dịch đây?"

Mẹ tôi quệt mồ hôi trên trán, ngẩng lên, đôi má ửng hồng vì nóng:
- "Thì cứ nhét đại vào hộp trà như hôm nọ đi. Chứ giờ biết làm sao?"

- "Không được!" Dì Liễu lắc đầu quầy quậy, tóc đuôi ngựa đung đưa, "Mấy ông dân phòng dạo này soi kỹ lắm. Trà với thuốc là hàng không thiết yếu, dễ bị ách lại lắm. Mình phải chơi chiêu khác. Chiêu 'Lương thực thực phẩm'!"

Tôi đang dán thùng cũng phải ngước lên, tò mò:
- "Lương thực gì hả dì? Nhà mình có bán gạo đâu?"

Dì Liễu cười khanh khách, nụ cười ranh mãnh của một con cáo già thành tinh. Dì với tay lấy mấy gói mì tôm Hảo Hảo và mấy hộp sữa tươi đang để trên bàn ăn.
- "Đây! Cứu tinh đây. Giờ ai cũng sợ đói, mình cứ dán nhãn là 'Gói cứu trợ' hoặc 'Thực phẩm tiếp tế' là đi lọt tuốt luốt."

Nói là làm, dì Liễu bắt đầu thị phạm. Dì cầm cái hộp dương vật giả dài ngoằng, to như cổ tay người lớn, bọc kỹ trong mấy lớp giấy báo cũ. Sau đó, dì khéo léo nhét nó vào giữa một lốc 6 chai nước mắm Nam Ngư đã được tháo tung ra, rồi dùng băng keo trong quấn chặt lại thành một khối. Nhìn bên ngoài, ai cũng tưởng đó là một lốc nước mắm bình thường, chỉ có điều chai ở giữa hơi "lạ" một chút nếu soi kỹ.

- "Thấy chưa?" Dì Liễu vỗ đét vào lốc nước mắm, mắt long lanh đắc ý, "Bố bảo thằng nào dám rạch nước mắm ra kiểm tra. Rạch ra nó thúi um cả chốt thì có mà loạn."

Mẹ tôi nhìn dì làm mà buồn cười, bà che miệng khúc khích, ngực rung lên bần bật:
- "Cô đúng là lắm trò. Mà cái 'củ cải' to thế kia nhét vào lốc nước mắm, lỡ nó nặng quá cầm thấy kỳ kỳ thì sao?"

- "Kỳ cái gì mà kỳ!" Dì Liễu nháy mắt với tôi, rồi cầm một cái dương vật giả màu tím khác lên, huơ huơ trước mặt mẹ, "Cái của nợ này còn nhẹ chán so với mấy chai nước mắm thật đấy. Với lại..."

Dì hạ giọng, thì thầm nhưng đủ để tôi nghe thấy, ánh mắt lúng liếng đưa tình:
- "...Mấy anh dân phòng đứng nắng cả ngày mệt phờ râu, thấy mấy chị em mình đem đồ ăn đi tiếp tế, lại còn ăn mặc 'mát mẻ' thế này, thì mắt mũi đâu mà soi kỹ nữa. Chỉ lo nhìn ngực nhìn mông thôi."

Tôi nuốt nước bọt cái "ực". Dì nói trúng tim đen. Ngay cả tôi, ngồi đây nhìn hai người đàn bà này loay hoay gói ghém mà "thằng nhỏ" trong quần cũng đang rục rịch biểu tình. Cái không khí oi nồng, mùi mồ hôi đàn bà ngai ngái trộn lẫn với mùi nhựa mới của đồ chơi tình dục tạo nên một thứ kích thích tố đặc quánh.

Mẹ tôi nghe dì nói thế thì liếc xéo, nhưng cái liếc mắt lại đầy vẻ lẳng lơ đồng tình. Bà cúi xuống, cầm một hộp "trứng rung tình yêu" nhỏ xíu.
- "Thế cái này nhét vào đâu? Bé tí tẹo thế này."

Tôi nhanh nhảu vớ lấy hộp bánh ChocoPie đang ăn dở:
- "Mẹ nhét vào hộp bánh này đi. Rạch đáy hộp ra, nhét vào rồi dán lại. Ai mà ngờ trong hộp bánh ngọt lại có 'trứng' chứ."

Mẹ tôi mắt sáng lên, nhìn tôi đầy âu yếm:
- "Ừ nhỉ! Con trai mẹ thông minh ghê. Đúng là 'gần mực thì đen', gần dì Liễu riết rồi cũng ma lanh y chang."

Bà nhoài người qua phía tôi để lấy cuộn băng keo. Khoảng cách gần quá, mùi hương cơ thể nồng nàn của mẹ xộc thẳng vào mũi tôi. Cổ áo bà trễ xuống, phơi bày trọn vẹn khe ngực sâu hun hút lấm tấm mồ hôi. Tôi liếc nhanh vào đó, thấy rõ cả những đường gân xanh mờ mờ dưới lớp da trắng mỏng manh. Mẹ dường như biết tôi đang nhìn trộm, nhưng bà không kéo áo lên, ngược lại còn cố tình cúi thấp hơn một chút, giả vờ như đang chỉnh lại mép thùng carton.

- "Minh này," Dì Liễu bất ngờ gọi, tay cầm một cây dương vật giả rung đa chế độ, loại có gai sần sùi, "Cháu cầm thử cái này xem. So với 'hàng thật' của cháu thì thế nào? Cái nào cứng hơn?"

Câu hỏi sỗ sàng giữa ban ngày làm mặt tôi nóng bừng. Dì Liễu cứ thích trêu chọc kiểu đó. Tôi ấp úng:
- "Dì... dì cứ hay đùa. Của cháu là thịt da, sao so với nhựa được."

- "Gớm, lại còn khiêm tốn," Dì cười ngặt nghẽo, đưa tay bóp nhẹ vào bắp tay tôi, "Hàng của cháu dì lạ gì nữa. 'Thịt da' mà lúc hứng lên thì cứng còn hơn cả đá ấy chứ. Mấy cái đồ nhựa này chỉ được cái bền thôi, chứ sao mà ấm áp, linh hoạt bằng 'đồ thật' của cháu được."

Mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng hùa theo, tay mân mê một lọ gel bôi trơn:
- "Thôi cô đừng chọc nó nữa, nó ngại đỏ hết cả mặt rồi kìa. Mà công nhận... cái này," mẹ chỉ vào cây dương vật giả, "nhìn thì ghê gớm thật, nhưng lúc dùng cứ thấy thiếu thiếu cái hơi người. Chả bù cho hôm nọ..."

Bà bỏ lửng câu nói, đưa mắt nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi hiểu bà đang nhắc đến cái bữa hôm trước, khi "bài thuốc" giảm căng thẳng biến thành một cuộc mây mưa nhớ đời.

Công việc đóng gói cứ thế tiếp diễn trong cái không khí vừa khẩn trương vừa đầy rẫy những lời ong bướm ướt át. Chúng tôi biến phòng khách thành một dây chuyền sản xuất hàng lậu chuyên nghiệp.
Mì tôm Hảo Hảo giờ đây không chỉ có vắt mì, mà còn kẹp thêm bao cao su gai.
Hộp sữa Ông Thọ đặc quánh giờ đây đi kèm với gel bôi trơn gốc nước.
Thậm chí, túi gạo 5kg cũng được dì Liễu khéo léo rạch ra, vùi sâu vào giữa một bộ đồ lót ren gợi cảm (hàng tặng kèm cho khách VIP) rồi hàn miệng túi lại y như mới.

Đến xế chiều, hơn chục đơn hàng đã được đóng gói xong xuôi, ngụy trang hoàn hảo dưới lốt "Lương thực thiết yếu". Nhìn đống thùng carton dán nhãn "Mì tôm", "Gạo thơm", "Nước mắm", ba dì cháu nhìn nhau cười đắc thắng.

Dì Liễu vươn vai đứng dậy, cái áo ba lỗ co lên hở cả rốn:
- "Xong! Chiến dịch thành công rực rỡ. Giờ thì tắm rửa sạch sẽ, tối nay dì cháu mình làm bữa lẩu ăn mừng đi. Sẵn tiện... test thử lô hàng mới về luôn."

Mẹ tôi đang lau mồ hôi trên cổ, nghe thế thì lườm yêu:
- "Lại test à? Cô không sợ kiệt sức à?"

- "Sợ gì chị!" Dì Liễu nháy mắt, tay quàng qua vai tôi, kéo tôi sát vào người dì, bộ ngực mềm mại của dì ép chặt vào cánh tay tôi, "Nhà mình có sẵn 'trai tráng' khỏe mạnh thế này cơ mà. Hư thì có người sửa, yếu thì có người bồi bổ. Đúng không Minh?"

Tôi gật đầu lia lịa, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể dì truyền sang, và ánh mắt lúng liếng của mẹ đang nhìn mình. Ngoài kia loa phường vẫn ra rả về chuyện cách ly, nhưng trong căn nhà này, một thế giới khác, đầy nhục dục và bí mật, vẫn đang vận hành trơn tru hơn bao giờ hết. Chiến dịch "Lương thực thiết yếu" không chỉ để kiếm tiền, mà còn là cái cớ để nuôi dưỡng những cơn đói khát bản năng đang cồn cào trong mỗi chúng tôi.

------------------

Mặt trời đứng bóng, treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một cái chảo lửa khổng lồ đang đổ ụp xuống cái xóm chài ven biển. Không khí đặc quánh, đứng gió, hầm hập như trong lò xông hơi. Đường nhựa bốc hơi nghi ngút, làm cảnh vật phía xa cứ loang loáng, méo mó như bị ai bóp nát.

Tôi gò lưng đạp con xe máy điện cà tàng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, ướt đầm cả lưng áo. Phía sau xe là cái thùng xốp to tướng được dán băng dính chằng chịt, bên ngoài ghi dòng chữ to đùng bằng bút dạ đen: "LƯƠNG THỰC CỨU TRỢ - GẠO & MÌ". Nhưng chỉ có trời mới biết, và tôi biết, nằm sâu bên dưới lớp gạo trắng mỏng manh kia là cả một kho tàng trụy lạc: năm hộp bao cao su gai, hai cái trứng rung điều khiển từ xa và một con "củ cải" silicon size khủng màu hồng phấn.

Chốt kiểm dịch số 13 hiện ra trước mắt. Gọi là chốt cho sang mồm chứ thực ra chỉ là cái lán dựng tạm bằng mấy tấm tôn cũ và bạt dứa xanh, nằm chình ình ngay đầu cầu cảng, chặn đứng con đường độc đạo dẫn ra khu dân cư bên ngoài. Mùi cá khô phơi nắng, mùi nước biển mặn chát và mùi thuốc sát trùng Clo nồng nặc quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi đặc trưng gây buồn nôn của mùa dịch.

Trực chốt hôm nay không phải mấy gã dân phòng lêu lổng hay vòi vĩnh mọi khi. Ngồi lù lù giữa lán là một tảng thịt đen trũi, to lớn như hộ pháp. Anh Bảy "Chai".

Tôi nuốt nước bọt cái "ực", cổ họng khô khốc. Cả cái xóm chài này ai chẳng biết tiếng anh Bảy. Dân đi biển gốc, sức vóc hơn người, một mình anh có thể kéo lưới bằng ba thanh niên trai tráng cộng lại. Tính anh hiền như cục đất, chẳng bao giờ to tiếng chửi bới ai, nhưng lại mắc cái bệnh "thẳng như ruột ngựa" và nguyên tắc đến mức cực đoan. Với anh, một là một, hai là hai, không có chuyện "thông cảm" hay "linh động".

Thấy tôi đi tới, anh Bảy không tuýt còi. Anh chỉ thò cái chân trần to bè, đen nhẻm, chai sạn như vỏ cây xà cừ ra, chặn ngay trước bánh xe tôi.

- Ê cu Minh! Đi đâu giờ này?

Giọng anh ồm ồm như tiếng sóng vỗ trong hang đá, nghe mà tức ngực. Anh đang ở trần, chỉ mặc cái quần đùi bộ đội bạc phếch. Mồ hôi dầu chảy ròng ròng trên những thớ cơ bắp cuồn cuộn ở ngực và bắp tay, bóng nhẫy dưới nắng trưa. Trên bắp tay phải, hình xăm con rồng biển xanh lè uốn lượn theo từng cử động của anh, trông dữ dằn trái ngược hẳn với khuôn mặt thật thà, chất phác.

Tôi vội dừng xe, cố nặn ra nụ cười cầu tài, tay quệt mồ hôi trán:

- Dạ, chào chú Bảy. Cháu... cháu đi giao ít gạo cho bà cô họ ở xóm trên. Khổ, dịch dã bà ấy hết cái ăn, mẹ cháu bảo mang sang biếu ít cầm hơi.

Anh Bảy nheo đôi mắt híp lại vì nắng, nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của dân biển, sắc lẹm, như muốn soi thủng tâm can người đối diện. Anh không nói gì, lững thững đứng dậy. Cái bóng to lớn của anh trùm kín người tôi, che mất cả ánh nắng gay gắt. Mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng của đàn ông lao động phả vào mặt tôi, ngột ngạt.

Anh đi vòng quanh xe tôi một lượt, lấy chân đá đá vào cái thùng xốp.

- Gạo hả? Sao nhẹ hều thế này?

- Dạ... thì... có thêm ít mì tôm với thuốc men nữa chú ạ. - Tôi ấp úng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Anh Bảy gật gù, vẻ mặt nghiêm trọng như đang điều tra trọng án. Anh đi lại bàn làm việc - một cái bàn nhựa cũ kỹ, cầm cuốn sổ ghi chép dày cộp và cây bút bi hết mực lên, liếm đầu bút một cái rồi chỉ vào thùng hàng.

- Giấy đi đường đâu? Có giấy xét nghiệm chưa? Hàng hóa có hóa đơn không?

- Dạ... cháu đi loanh quanh trong xã thôi mà chú. Giấy đi đường xã cấp hôm nọ cháu để quên ở nhà rồi. Còn gạo nhà ăn thì làm gì có hóa đơn...

Tôi cố gắng giải thích, giọng bắt đầu run. Anh Bảy lắc đầu quầy quậy, mái tóc húi cua ngắn cũn cọ vào nhau sột soạt.

- Không được. Chỉ thị là chỉ thị. Không giấy tờ là không được qua. Mày quay đầu đi.

- Chú Bảy ơi... - Tôi nài nỉ, mắt liếc ngang liếc dọc xem có ai không - Chú thông cảm cho cháu đi. Bà cô cháu đói lắm rồi. Cháu chạy ù cái sang rồi về ngay. Chỗ người làng người nước với nhau...

Vừa nói, tôi vừa lén rút tờ hai trăm ngàn kẹp sẵn trong túi quần, dúi nhẹ vào tay anh.

Anh Bảy giật nảy mình như phải bỏng. Anh rụt tay lại, trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ gay gắt (dù da anh đen nhưng vẫn thấy rõ màu đỏ bừng lên ở hai tai).

- Mày làm cái trò gì đấy hả Minh? Cất ngay! Tao trực chốt là vì bà con, vì cái xóm này, chứ có phải để kiếm chác của mày đâu. Mày coi thường thằng Bảy này quá!

Tôi hoảng hồn, vội nhét tiền lại vào túi. Chết dở, gặp đúng "khắc tinh" rồi. Mấy lão dân phòng khác thì mắt nhắm mắt mở cho qua ngay, đằng này gặp ông thần giữ cửa này thì đúng là húc đầu vào đá.

- Cháu xin lỗi, cháu lỡ dại... Nhưng mà chú cho cháu qua đi, gấp lắm rồi.

Anh Bảy vẫn lắc đầu, vẻ mặt kiên định như tảng đá ngầm trước sóng dữ. Bất chợt, mũi anh hít hít mấy cái. Anh cúi xuống gần cái thùng xốp, nhíu mày.

- Gạo gì mà... có mùi nhựa thế này?

Thôi xong. Mấy cái đồ chơi silicon mới nhập về, mùi nhựa dẻo vẫn còn nồng nặc chưa bay hết. Tôi toát mồ hôi lạnh, dù trời đang nóng 40 độ.

- Dạ... chắc... chắc tại cái thùng xốp cũ đấy chú.

- Không đúng. - Anh Bảy nói chắc nịch. - Tao đi biển bao năm, mũi tao thính hơn mũi chó. Mùi này là mùi cao su, mùi nhựa. Mày chở cái gì trong này? Gạo giả à?

Không đợi tôi trả lời, anh Bảy thò bàn tay to bè, thô ráp như cái kìm sắt, giật phăng lớp băng dính trên nắp thùng.

- Chú! Đừng! - Tôi hét lên, lao tới định cản nhưng không kịp. Sức tôi so với anh chỉ như con nhái bén so với con trâu mộng. Anh gạt phắt tay tôi ra, lật nắp thùng lên.

Bên trên là lớp gạo trắng mỏng. Anh Bảy thọc sâu bàn tay chai sạn vào trong đống gạo, khoắng một cái. Tiếng gạo rào rào nghe như tiếng sét đánh ngang tai tôi.

Anh lôi lên một cái hộp giấy hình chữ nhật, bên ngoài in hình một đôi nam nữ đang ôm nhau nóng bỏng, cùng dòng chữ tiếng Anh loằng ngoằng và con số "12 Con Giáp - Rung Đa Chế Độ".

Không gian như ngưng đọng lại. Tiếng ve sầu kêu râm ran trên mấy cây phi lao nghe chói tai đến lạ.

Anh Bảy cầm cái hộp trên tay, lật qua lật lại. Khuôn mặt sạm đen của anh đần ra, nghệt mặt như ngỗng ỉa. Anh nheo mắt đọc mấy chữ tiếng Việt nhỏ xíu dán tem phụ bên hông hộp: "Dụng cụ hỗ trợ tình dục - Máy rung hình dương vật".

- Cái... cái giống gì đây? - Anh lắp bắp, giọng lạc đi vì kinh ngạc.

Anh mở nắp hộp. Bên trong là một con "củ cải" màu da người, to bằng cổ tay, gân guốc nổi lên cuồn cuộn, đầu khấc đỏ chót.

Anh Bảy đánh rơi cái hộp xuống bàn "cạch" một cái. Anh lùi lại hai bước, mặt đỏ tưng bừng lan xuống tận cổ, hai tay lóng ngóng không biết để đâu. Với một người đàn ông góa vợ, sống khắc khổ bao năm như anh, thứ này quả thực là một cú sốc văn hóa.

- Mày... mày... thằng ranh con này! Mày đi giao cái thứ đồi bại này à? - Anh chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay run run. - Mày bảo đây là lương thực cứu trợ hả? Cứu trợ cái gì? Cứu trợ cái... cái lồn à?

Tôi chưa bao giờ thấy anh Bảy chửi thề, nhưng hôm nay anh đã phá lệ. Sự thật thà của anh bị tổn thương nghiêm trọng.

- Chú... chú nghe cháu giải thích. - Tôi lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất, chỉ muốn độn thổ cho xong. - Cái này... cái này là thuốc chữa bệnh... chữa bệnh trầm cảm cho phụ nữ... Mẹ cháu bảo thế...

- Bệnh cái mả cha mày! - Anh Bảy quát, nhưng giọng không còn hung dữ mà chuyển sang bối rối tột độ. Anh nhìn cái "của nợ" nằm chình ình trên bàn, rồi nhìn tôi, ánh mắt vừa giận vừa ngượng. - Tao tuy ít học nhưng tao không ngu. Cái thứ gai góc gân guốc thế kia mà bảo là thuốc à?

Anh đi đi lại lại trong lán, hai tay chống hông, thở hắt ra đằng mũi sù sù.

- Lập biên bản! Phải lập biên bản! Tịch thu tang vật! - Anh lẩm bẩm như tụng kinh. - Tội này là tội... tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, cộng với tội gian dối khai báo, cộng với tội... làm nhục người thi hành công vụ!

Tôi tái mét mặt mày. Nếu anh Bảy mà lập biên bản thật, rồi loa phường oang oang cái tin "Cháu Minh con bà Hạnh đi buôn dương vật giả bị bắt" thì cái gia đình tôi còn mặt mũi nào mà sống ở cái xóm này nữa. Mẹ tôi, dì Liễu chắc cạo đầu bôi vôi mất.

- Chú Bảy ơi, con lạy chú... - Tôi chắp tay vái như tế sao. - Chú tha cho con lần này. Chú mà làm to chuyện thì mẹ con chết mất.

- Không được! Nguyên tắc là nguyên tắc! - Anh Bảy cương quyết, ngồi phịch xuống ghế, cầm bút lên. Nhưng tay anh run quá, viết chữ cứ nguệch ngoạc. Anh liếc nhìn con "củ cải" trên bàn, rồi lại vội vàng quay đi chỗ khác, như sợ nhìn lâu sẽ bị đau mắt.

Tôi biết mình không thể lay chuyển được tảng đá này bằng lời nói hay tiền bạc. Chỉ có một cách thôi. Phải dùng "thuốc đặc trị".

Tôi run rẩy rút điện thoại ra, bấm số gọi nhanh.

- Alo... Dì Liễu ạ... - Giọng tôi mếu máo. - Dì ra chốt 13 cứu cháu với. Cháu bị chú Bảy bắt rồi... Vâng... Chú ấy khui thùng hàng ra rồi...

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi tiếng dì Liễu vang lên, lạnh tanh và dứt khoát:

- Được rồi. Bảo lão ấy cứ ngồi yên đấy. Dì ra ngay.

Tôi cúp máy, nhìn anh Bảy đang hì hục viết biên bản với vẻ mặt khổ sở như đang đánh vật. Tôi thầm cầu nguyện. Phen này, chỉ có "mỹ nhân kế" của dì Liễu mới mong làm mềm được tảng đá này thôi.
 
Sửa lần cuối:
CHƯƠNG 35: MỠ TREO MIỆNG MÈO

Không khí trong cái lán chốt 13 lúc này đặc quánh lại, có thể cắt ra từng khúc được. Nắng trưa dọi thẳng xuống mái tôn, nung nóng không gian bên trong hầm hập như cái lò bát quái. Mùi nhựa đường bốc lên từ mặt lộ, hòa với mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng của đàn ông lao động tỏa ra từ cơ thể vạm vỡ của anh Bảy "Chai", tạo nên một thứ mùi ngột ngạt, kích thích khứu giác một cách thô thiển.

Tôi đứng nép vào góc lán, người ướt sũng như chuột lột, mắt không dám rời khỏi hai nhân vật chính.

Dì Liễu bước vào, phong thái ung dung như bà chủ đi dạo chợ, trái ngược hẳn với vẻ khúm núm của tôi. Dì lướt qua tôi, khẽ hất hàm ra hiệu cho tôi đứng im đấy, rồi tiến thẳng đến cái bàn nhựa ọp ẹp nơi anh Bảy đang đứng như trời trồng.

- Gớm, anh Bảy làm cái gì mà căng thẳng thế?

Giọng dì Liễu lanh lảnh, ngọt xớt như mía lùi, phá tan cái sự im lặng đáng sợ. Dì đặt bịch nilon đen xuống bàn (bên trong có mấy lon bia lạnh tôi mua vội lúc nãy), rồi tự nhiên như không, dì rút trong túi xách ra một gói khăn giấy ướt.

- Mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết cả ra thế này. Thương ghê cơ. Trực chốt vất vả quá anh nhỉ?

Dì nói rồi kiễng chân lên. Dì không cao, chỉ đứng đến vai anh Bảy, nên khi dì vươn tay lên lau trán cho anh, cả cơ thể dì dướn lên, tạo thành một đường cong chết người.

Và đây mới là đòn chí mạng: Chiếc áo thun lạnh cổ trễ nải của dì, theo động tác vươn tay, đã "vô tình" ép sát vào bắp tay trần đen bóng, cuồn cuộn thớ thịt của anh Bảy.

Sự va chạm là trực diện và trần trụi.

Một bên là bầu ngực đàn bà căng tròn, mềm mại, mát rượi (do dì đi xe máy gió lùa). Một bên là bắp thịt đàn ông cứng như đá, nóng hổi như than hồng. Sự tương phản về nhiệt độ và kết cấu da thịt khiến anh Bảy giật nảy mình như chạm phải luồng điện cao thế.

- Cô... cô Liễu... đứng xa ra chút. Đang... đang làm việc...

Anh Bảy lắp bắp, giọng khàn đặc, cố gắng lùi lại phía sau. Nhưng cái lán chật hẹp, lưng anh đụng ngay phải vách tôn nóng giãy. Anh hết đường lui.

Dì Liễu cười khúc khích, ánh mắt lúng liếng nhìn anh, không hề có ý định buông tha. Dì thấy rõ sự bối rối trong mắt gã đàn ông góa vợ. Dì thấy yết hầu của anh chạy lên chạy xuống liên tục.

- Xa là xa thế nào? - Dì Liễu lại lấn tới một bước, ép anh Bảy dính chặt vào vách tôn. - Anh bắt lỗi thằng cháu em tội buôn hàng cấm à? Anh khó tính thế?

Dì cúi xuống cái thùng xốp bị rạch nham nhở trên bàn. Bàn tay thon dài với bộ móng sơn đỏ chót của dì lướt qua mớ "đồ chơi" hỗn độn, rồi nhón lấy một hộp nhỏ màu đen tuyền.

Đó là hộp bao cao su "Gai Siêu Mỏng" - loại cao cấp nhất mà tôi nhập về, chuyên dành cho những cảm giác mạnh.

Dì Liễu cầm cái hộp lên, giơ ngay trước mặt anh Bảy, lắc lắc nhẹ.

- Anh bắt nó vì cái này à? Thế anh có biết... cái này dùng sướng thế nào không mà cấm?

Anh Bảy nhìn cái hộp trên tay dì, rồi nhìn xuống khe ngực phập phồng của dì đang mời gọi ngay trước mắt. Mặt anh đỏ gay gắt, lan xuống tận cổ. Anh nuốt nước bọt cái "ực".

- Cô... cô cất ngay đi. Đồ... đồ đồi bại.

- Đồi bại gì hở anh? - Dì Liễu hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm ma mị. - Đàn ông các anh ai chả cần. Hay là... anh Bảy "yếu", không dùng đến nên ghét nó?

Câu khích tướng này đánh thẳng vào tự ái đàn ông của anh Bảy. Anh trừng mắt nhìn dì, hơi thở bắt đầu dồn dập, phả ra ồ ồ.

- Cô... cô đừng có thách tôi... Tôi khỏe như vâm, chấp cả chục thằng thanh niên nhé.

Dì Liễu cười đắc ý. Con cá đã cắn câu, giờ là lúc giật cần.

***

Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là con số không tròn trĩnh. Mùi nước hoa nồng nàn của dì Liễu quyện với mùi mồ hôi đàn ông tạo thành một thứ dung môi kích thích cực độ.

Dì Liễu không trả lời sự thách thức của anh Bảy bằng lời nói. Dì dùng hành động.

"Xoẹt".

Tiếng xé vỏ hộp bao cao su vang lên khô khốc và đầy khiêu khích trong không gian tĩnh lặng. Dì Liễu rút ra một cái gói giấy bạc vuông vức nhỏ xíu, kẹp hờ hững giữa hai ngón tay thon dài.

Dì ghé sát tai anh Bảy, thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai ram ráp của anh:

- Em nghe nói anh góa vợ lâu rồi... Chắc... "bí" lắm nhỉ? Nhìn cái tướng anh to như trâu mộng thế kia cơ mà... Đêm hôm nằm một mình... có chịu nổi không anh?

Anh Bảy run lên bần bật. Những lời nói của dì như những mũi kim chọc thẳng vào khối dồn nén bao năm nay của anh. Anh là đàn ông, lại là dân biển ăn sóng nói gió, nhu cầu sinh lý mạnh mẽ như thủy triều, nhưng vì gà trống nuôi con, anh phải kìm nén tất cả. Giờ đây, có một người đàn bà "mỡ màng", thơm phức đang đứng sát sạt, mời gọi anh xả cơn lũ đó ra.

- Cô... - Anh Bảy thở hắt ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

- Thôi, đừng gồng mình nữa anh Bảy à. - Dì Liễu mềm mỏng, giọng nũng nịu. - Thương anh lắm cơ. Để em... "mặc áo mưa" cho anh nhé? Hàng của cháu em nhập về, xịn lắm, có gai đấy. Anh thử xem có sướng hơn bình thường không?

Nói rồi, dì Liễu đột ngột quỳ xuống.

Hành động này khiến cả tôi và anh Bảy đều sững sờ. Ngay trong cái lán chốt chật hẹp, trên nền đất bụi bặm, dì Liễu không ngần ngại quỳ gối ngay giữa hai chân anh Bảy.

Bàn tay dì không chút e dè, luồn vào cạp quần bộ đội rộng thùng thình của anh, kéo mạnh xuống.

Con "quái vật" của gã ngư dân bật ra, lò xo nén lâu ngày bung ra mạnh mẽ. Nó đen trũi, gân guốc, to và dài một cách khủng khiếp, dựng đứng lên đầy kiêu hãnh và đe dọa.

Dì Liễu khẽ ồ lên một tiếng thích thú, mắt sáng rực như nhìn thấy vàng.

- Chu cha... khủng khiếp quá anh ơi. Thế này thì vợ anh ngày xưa chịu sao thấu...

Dì dùng miệng xé cái vỏ bao giấy bạc ra. Rồi bằng những động tác chậm rãi, tỉ mỉ và đầy khiêu khích, dì bắt đầu đeo nó vào cho anh.

Bàn tay mềm mại của dì vuốt ve, mơn trớn, lăn cái vòng cao su xuống tận gốc. Sự va chạm giữa bàn tay dì và "cậu nhỏ" đang hừng hực khí thế khiến anh Bảy không chịu nổi nữa. Anh ngửa cổ lên trời, rên một tiếng rên đục ngầu trong cổ họng, hai tay bám chặt vào mép bàn nhựa đến mức cái bàn rung lên bần bật, suýt gãy.

Nguyên tắc, liêm sỉ, trách nhiệm... tất cả đã sụp đổ hoàn toàn vào cái khoảnh khắc chiếc bao cao su "tang vật" bọc lấy dục vọng của anh. Giờ đây, anh không còn là trạm trưởng, anh chỉ là một con đực đang khao khát được giao phối.

***

Tôi đứng bên ngoài vách lán, lưng dựa vào tấm tôn nóng hầm hập. Tiếng sóng biển đập vào chân cầu cảng *ầm ầm* phía xa, nhưng không thể át được những âm thanh hổn hển, dâm dục đang phát ra từ bên trong. Một vết rách nhỏ trên tấm bạt dứa xanh – chỗ tiếp giáp với vách tôn – trở thành cái ống kính hoàn hảo cho tôi. Tôi ghé mắt vào, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Cảnh tượng bên trong hiện ra rõ mồn một, trần trụi và thô thiển đến mức làm tôi khô khốc cả cổ họng.

Bên trong, anh Bảy "Chai" đã hoàn toàn lột xác. Gã trạm trưởng hiền lành, hay ngượng nghịu lúc nãy đã biến mất. Thay vào đó là một con thú biển khơi đang cơn động dục.

- Mẹ kiếp... Cô giết tôi rồi...

Anh Bảy gầm gừ trong cổ họng, âm thanh đục ngầu. Anh không chờ đợi dì Liễu đứng dậy hẳn. Với sức mạnh của một ngư dân quen kéo lưới, anh dùng đôi tay hộ pháp xốc nách dì lên, xoay người dì lại rồi ấn mạnh xuống cái bàn nhựa ọp ẹp.

- Á... anh Bảy... từ từ...

Dì Liễu chỉ kịp kêu lên một tiếng, nhưng anh Bảy chẳng thèm quan tâm. Anh dùng một tay đè chặt tấm lưng ong của dì xuống mặt bàn, tay kia thô bạo tốc ngược cái váy thun đỏ đô của dì lên tận eo.

Cảnh tượng đập vào mắt tôi là một sự tương phản đầy kích thích.

Dưới ánh nắng lọt qua khe mái tôn, cặp mông của dì Liễu hiện ra trắng bóc, tròn lẳn và nần nẫn thịt. Hai bờ mông căng mọng, tách ra mời gọi, đối lập hoàn toàn với đôi bàn tay đen nhẻm, chai sạn, to như cái quạt nan của anh Bảy đang bóp chặt lấy nó. Anh Bảy bóp mạnh đến mức những ngón tay thô kệch lún sâu vào da thịt mềm mại của dì, để lại những vết hằn đỏ ửng.

Anh Bảy đứng dạng chân phía sau, hạ bộ áp sát vào mông dì. Con "quái vật" đen trũi, gân guốc, giờ đây đã được bọc trong lớp "áo mưa" gai sần sùi, đang dựng đứng, cọ xát vào khe đít trắng hếu của dì Liễu.

Không dạo đầu. Không mơn trớn.

Anh Bảy cầm lấy "cậu nhỏ" của mình, dí đầu khấc to bè vào ngay cửa mình ướt át của dì, rồi lấy đà, thúc một cú mạnh như búa tạ.

"Phập".

Tiếng da thịt va vào nhau khô khốc. Cả con cặc dài ngoằng lút cán ngập sâu vào bên trong cơ thể dì Liễu chỉ trong một cú thúc.

- Áaaaa!

Dì Liễu hét lên thất thanh, đầu ngửa ra sau, tóc tai rũ rượi. Hai tay dì bấu chặt vào mép bàn nhựa, móng tay cào xuống mặt bàn nghe *ken két*. Cái bàn nhựa rung lên bần bật, tưởng chừng như sắp sập xuống dưới sức nặng và lực quán tính của hai cơ thể.

Anh Bảy không dừng lại. Anh bắt đầu dập. Nhịp độ ban đầu còn hơi chuệch choạc vì quá khích, nhưng nhanh chóng trở nên đều đặn, mạnh mẽ và tàn bạo như sóng vỗ bờ.

*Bạch... bạch... bạch...*

Tiếng bụng dưới của anh Bảy va đập vào cặp mông nẩy nở của dì Liễu vang lên giòn giã, thô tục. Mỗi cú thúc của anh làm cả người dì Liễu xô về phía trước, hai bầu ngực thả rông bên trong lớp áo thun bị ép xuống mặt bàn, bẹp dí sang hai bên.

Tôi nhìn thấy rõ từng thớ cơ bắp cuồn cuộn trên lưng anh Bảy chuyển động nhịp nhàng. Mồ hôi dầu chảy ròng ròng trên tấm lưng đen bóng, nhỏ giọt xuống tấm lưng trắng mịn của dì Liễu, hòa vào nhau ướt nhẹp.

- Sướng không? Hả? Con đĩ này... - Anh Bảy vừa dập như máy khâu, vừa thở hồng hộc vào tai dì, văng tục một cách tự nhiên. - Mày bảo tao yếu à? Tao cho mày biết thế nào là yếu!

Dì Liễu bị ép chặt xuống bàn, mặt áp xuống đống giấy tờ lộn xộn, nhưng cái miệng xinh xẻo vẫn không chịu im. Dì rên rỉ, tiếng rên hòa lẫn với tiếng thở dốc, nghe dâm dật vô cùng.

- Ư... ư... sướng... sướng quá anh Bảy ơi... Mạnh nữa đi anh... Cái gai... cái gai nó cọ vào... phê quá...

Cái bao cao su "Gai Siêu Mỏng" mà tôi nhập về đúng là hàng tuyển. Những cái gai silicon mềm trên thân bao cọ xát vào thành vách bên trong của dì, cộng với kích thước "khủng" của anh Bảy, khiến dì vừa đau điếng vừa sướng tê dại.

Tôi nhìn thấy chỗ tiếp xúc giữa hai người ướt nhẹp. Dịch nhờn từ cửa mình dì Liễu chảy ra, hòa với chất bôi trơn của bao cao su, tạo thành những bọt trắng xóa quanh gốc dương vật đen sì của anh Bảy. Mỗi lần anh rút ra, tiếng *chụt chụt* vang lên ướt át, dâm dật. Mỗi lần anh thúc vào, cặp mông dì lại rung lên bần bật như thạch rau câu.

Anh Bảy cúi xuống, cắn mạnh vào vai trần của dì Liễu. Dì oằn người lên, mông chổng cao hơn, đón nhận từng cú dập như trời giáng.

- Đâm chết em đi... Đù má sướng quá... Sâu quá anh ơi... Thủng ruột em rồi...

Dì Liễu chửi thề trong cơn khoái lạc. Lời nói tục tĩu của dì càng làm anh Bảy hăng máu. Anh buông một tay đang giữ hông dì ra, luồn xuống dưới bụng, bóp mạnh vào một bên vú đang thòng xuống của dì qua lớp áo. Anh vò nát bầu vú mềm mại ấy như đang nhào bột, thô bạo và chiếm hữu.

Cả cái lán tôn nhỏ bé dường như muốn nổ tung vì sức nóng của cuộc giao hoan. Mùi mồ hôi, mùi nước hoa, mùi hăng hăng của đàn ông và mùi nồng nàn của dịch đàn bà quyện vào nhau đặc quánh.

- Tao ra... tao ra đây... Á... á...

Anh Bảy gầm lên, người cứng đờ lại. Anh siết chặt lấy eo dì Liễu, thúc liên tiếp năm sáu cái thật nhanh, thật mạnh, lút cán đến tận cùng. Gân cổ anh nổi lên, mặt đỏ gay gắt. Anh gồng người, bắn từng đợt tinh dịch nóng hổi vào trong cái bao cao su đang căng phồng bên trong cơ thể dì.

Dì Liễu cũng hét lên, người giật nảy lên từng chập, co thắt dữ dội. Dì nằm rạp xuống bàn, thở hắt ra, chân tay bủn rủn.

Anh Bảy giữ nguyên tư thế đó một lúc, thở như bò rống, tận hưởng dư âm của cơn cực khoái. Rồi anh từ từ rút con "quái vật" ra.

"Pốccccc".

Tiếng rút ra nghe thật đanh gọn. Tôi nhìn thấy cái bao cao su ở đầu dương vật anh Bảy đã căng đầy một thứ dịch trắng đục, lắc lư theo nhịp thở của anh. Cửa mình của dì Liễu, sau khi bị nong rộng hết cỡ, giờ đây đỏ ửng, hé mở, rỉ ra một ít dịch nhờn trong suốt.

Anh Bảy mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào chân bàn, mồ hôi nhễ nhại như vừa tắm xong. Dì Liễu từ từ chống tay ngồi dậy, chỉnh lại váy áo xộc xệch. Tóc tai dì rối bù, son môi lem luốc, nhưng khuôn mặt thì rạng rỡ, thỏa mãn như một con mèo vừa được ăn no vụng.

Dì quay lại nhìn anh Bảy đang đờ đẫn, rồi liếc mắt về phía khe hở nơi tôi đang đứng, đá lông nheo một cái đầy tinh quái.

Tôi nuốt nước bọt, chân tay bủn rủn, vội vàng rụt đầu lại, tim vẫn còn đập loạn xạ vì những gì vừa chứng kiến. Một màn làm tình hoang dại, trần trụi và đầy bản năng, đúng chất của "con thú biển khơi".
 
CHƯƠNG 36

Cơn bão trong cái lán tôn chật hẹp cuối cùng cũng tan.

Không gian chìm vào sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng sóng biển vỗ ì oạp vào chân cầu cảng và tiếng thở dốc nặng nhọc như tiếng kéo bệ rèn của anh Bảy.

Tôi đứng quay lưng lại phía cửa lán, mắt nhìn trân trân ra mặt biển lấp loáng nắng, nhưng tai thì căng lên nghe ngóng mọi động tĩnh bên trong. Tiếng sột soạt của quần áo được mặc lại, tiếng dây lưng da thít vào "soạt" một cái, và tiếng dép lê loẹt quẹt.

- Cô... cô Liễu... Tôi... tôi tệ quá.

Giọng anh Bảy vang lên, khàn đặc và đầy vẻ hối lỗi. Tôi lén quay đầu lại nhìn. Người trạm trưởng uy nghiêm, nguyên tắc lúc nãy giờ đang ngồi thừ trên cái ghế nhựa, đầu cúi gằm xuống đất, hai bàn tay to bè đan vào nhau vò nát, vẻ mặt đau khổ như một đứa trẻ vừa làm vỡ cái bình quý.

Anh đang dằn vặt. Sự thật thà và lòng tự trọng của người đàn ông góa vợ vừa bị chính bản năng của anh đánh sập. Anh nghĩ mình đã lợi dụng lúc người ta khó khăn để làm bậy, anh thấy mình đê tiện.

Nhưng dì Liễu không nghĩ thế. Dì là người chiến thắng.

Dì Liễu đang đứng trước cái gương nhỏ treo trên vách lán, thong thả chỉnh lại mái tóc rối bù xù và tô lại lớp son môi đã bị anh Bảy "ăn" gần hết. Chiếc áo sơ mi mỏng tang nhàu nhĩ, cúc áo cài lệch, nhưng dì chẳng buồn sửa. Dì quay lại, nhìn anh Bảy đang rũ rượi như gà rù, môi nở nụ cười đắc thắng pha chút thương hại.

Dì bước tới, hai tay ôm lấy khuôn mặt sạm đen, đầy râu ria lởm chởm của anh, nâng lên.

- Anh Bảy này, anh làm sao thế? - Giọng dì ngọt như mật, ánh mắt ướt át nhìn sâu vào mắt anh. - Anh thấy có lỗi với em à?

- Tôi... tôi ép cô... Tôi không phải người như thế... - Anh Bảy lắp bắp, không dám nhìn vào mắt dì.

- Ai bảo anh ép em? - Dì Liễu cười khúc khích, cúi xuống hôn chụt một cái vào trán anh. - Em tự nguyện mà. Em ưng anh nên mới chiều anh đấy chứ. Gớm, đàn ông gì mà khỏe như trâu húc mả, làm người ta... sướng rụng rời cả chân tay đây này.

Câu nói "sướng rụng rời" của dì như một liều thuốc tiên. Khuôn mặt đau khổ của anh Bảy giãn ra ngay lập tức. Đôi mắt anh sáng lên, vẻ tự hào len lỏi vào thay thế cho sự hối hận. Gã đàn ông nào mà chẳng thích nghe đàn bà khen mình "khỏe".

- Thật... thật hả cô Liễu? Cô không giận tôi à?

- Giận gì mà giận. Yêu còn chả hết. - Dì Liễu véo má anh một cái. - Thôi, em về kẻo nắng. Thế... cái thùng hàng của cháu nó...

Anh Bảy đứng phắt dậy, vẻ mặt lại trở nên cương nghị (nhưng lần này là cương nghị để bảo vệ người đẹp). Anh vò nát tờ biên bản viết dở, ném vào sọt rác.

- Cô cứ mang về đi! Từ nay về sau, hễ cô hay cháu nó đi qua đây, cứ bảo là người nhà anh Bảy. Thằng nào dám ho he, tôi vả gãy răng.

Anh xách cái thùng hàng ra xe cho tôi như xách một bịch bông, cột dây chun lại cẩn thận. Trước khi chúng tôi đi, anh còn nắm tay dì Liễu, bóp nhẹ, ánh mắt nhìn dì quy luyến như con chó trung thành nhìn chủ.

- Khi nào rảnh... cô lại ra thăm tôi nhé? Tôi... tôi đợi.

- Biết rồi khổ lắm, nói mãi. - Dì Liễu nháy mắt, leo lên xe ngồi sau lưng tôi. - Đi thôi Minh.

***

Con xe điện bon bon trên con đường đê lộng gió. Nắng chiều đã dịu bớt, nhưng hơi nóng từ mặt đường vẫn hầm hập.

Dì Liễu ngồi sau, hai tay ôm chặt lấy eo tôi, đầu tựa vào vai tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của dì phả vào gáy, và cả cái cảm giác mềm mại của bộ ngực dì ép vào lưng áo ướt đẫm mồ hôi của tôi.

- Dì... dì có sao không? - Tôi hỏi, giọng vẫn còn run. - Lão ấy... có làm đau dì không?

Dì Liễu bật cười khanh khách, tiếng cười vang vọng giữa cánh đồng muối vắng vẻ.

- Đau! Đau thấy ông bà ông vải luôn ấy chứ. - Dì nói, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ phấn khích. - Lão ấy cục súc lắm, chẳng biết dạo đầu dạo điếc gì sất. Hùng hục như máy cày. Nhưng mà...

Dì ghé sát tai tôi thì thầm, giọng đầy vẻ bí hiểm và dâm đãng:

- Nhưng mà cái "củ khoai" của lão thì... đáng đồng tiền bát gạo lắm cháu ạ. To, dài, lại còn gân guốc như rễ cây si. Lão dập phát nào dì thốn tận rốn phát ấy. Lâu lắm rồi dì mới được "thông" đã đời như thế. Chứ dượng Phúc nhà mày... hiền quá, làm chán òm, cháu của Dì phải học hỏi thêm đi nhá!!.

Tôi nghe mà nóng ran cả mặt, tay lái loạng choạng suýt lao xuống ruộng. Dì Liễu lại cười, tay luồn vào trong áo tôi, véo nhẹ vào bụng tôi một cái.

- Mà lão ấy "ngây thơ" lắm cơ. Dì rên vài câu, khen vài câu là lão sướng tít mắt, nghe lời răm rắp. Từ giờ mình có "thẻ bài miễn tử" rồi. Cháu cứ yên tâm mà đi ship hàng, lão Bảy bảo kê hết.

Tôi rùng mình. Dì Liễu thật đáng sợ. Dì không chỉ dùng thân xác để đổi chác, dì còn tận hưởng nó và biến kẻ thù thành nô lệ tình dục kiêm bảo kê cho mình.

***

Về đến nhà, mẹ tôi đang đi đi lại lại trong sân, vẻ mặt lo sốt vó. Thấy hai dì cháu về an toàn, lại còn mang cả thùng hàng về (tôi đã nói dối là đi giao nhưng khách không nhận nên mang về để mẹ đỡ lo bị mất hàng), mẹ thở phào nhẹ nhõm.

- Trời ơi, làm chị lo chết đi được. Sao đi lâu thế? Có chuyện gì không? Lão Bảy khó tính lắm cơ mà.

Dì Liễu bước xuống xe, dáng đi hơi khập khiễng, hai chân đi hàng hai, nhưng mặt thì rạng rỡ như vừa trúng số. Dì vuốt lại mái tóc rối, chỉ vào vết bầm tím lờ mờ trên cổ và vết son lem luốc trên môi.

- Khó với ai chứ với em thì... tắt điện hết. - Dì cười nhạt. - Lão ấy "khó tính" thật, phạt em một trận "tơi bời khói lửa" trong lán. Làm em gãy cả lưng đây này.

Mẹ tôi nhìn bộ dạng tơi tả của em gái, rồi nhìn thùng hàng, hiểu ra ngay vấn đề. Mẹ bụm miệng cười, ánh mắt vừa thương hại vừa ngưỡng mộ.

- Cô... cô thật là... Thế lão ấy chịu cho qua rồi à?

- Qua chứ sao không. - Dì Liễu ngồi phịch xuống ghế đá, uống một hơi hết cốc nước chanh mẹ vừa pha. - Từ mai em sẽ phụ trách tuyến đường đó. Lão Bảy "nghiện" em rồi. Lão bảo em là "bà xã" của lão đấy. Gớm, cái thứ đàn ông góa vợ, đụng vào đàn bà cái là như hổ đói. Nhưng mà được việc chị ạ.

- Thôi được rồi, công cô lớn nhất. - Mẹ tôi lắc đầu cười, đi lại bóp vai cho dì. - Tối nay tôi nấu cháo bồ câu tẩm bổ cho cô lại sức nhé. Khổ thân, "hy sinh" vì sự nghiệp quá.

- Hy sinh gì đâu. - Dì Liễu nháy mắt với tôi, liếm môi một cái đầy gợi tình. - Em cũng... "lãi" to ấy chứ. Lâu lâu đổi gió tí cho nó mặn mòi hương biển.

Tôi nhìn hai người phụ nữ cười nói rôm rả, bàn tính chuyện mở rộng địa bàn ship hàng sang khu vực của anh Bảy quản lý. Trong mắt họ, anh trạm trưởng lực lưỡng kia giờ chỉ là một quân cờ, một "món đồ chơi" mới đầy thú vị trong cái nhà máy sản xuất niềm vui quái đản này.
 
Sửa lần cuối:
CHƯƠNG 37: TỔNG ĐÀI TƯ VẤN F0

Đã ba tuần nay, kể từ khi bố tôi và dượng Phúc bị kẹt lại ở nhà máy, cái "trụ sở dã chiến" của ba dì cháu hoạt động 24/7. Phòng khách biến thành trung tâm chỉ huy. Dây sạc điện thoại, laptop chăng mắc như mạng nhện. Tiếng quạt trần quay vù vù cố gắng xua đi cái nóng nực, nhưng không thể át được tiếng "ting ting" dồn dập báo tin nhắn đến từ điện thoại.

Mẹ tôi – Hạnh – đang nằm dài trên chiếc ghế sofa da, hai chân gác ngược lên thành ghế cho đỡ mỏi. Bà mặc cái váy ngủ lụa hai dây mỏng tang màu tím than, cổ váy trễ xuống, bầu ngực trắng nõn bè ra hai bên, phập phồng theo nhịp thở. Tay bà cầm điện thoại, ngón tay lướt thoăn thoắt, miệng thì lẩm bẩm đọc tin nhắn.

Dì Liễu thì ngồi khoanh chân tròn vo trên tấm thảm, cái áo thun ba lỗ ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng, lộ rõ đường viền áo lót. Dì vừa gõ phím lạch cạch trên laptop, vừa cười khúc khích:
- "Chị Hạnh ơi, con bé 'Mèo Ướt' ở khu phong tỏa Bắc Giang lại nhắn nè. Nó bảo tối qua dùng cái 'chày rung' chị tư vấn, sướng quá lỡ mồm rên to, làm ông hàng xóm cách ly phòng bên cạnh tưởng nó bị khó thở, đập cửa rầm rầm đòi gọi y tế."

Mẹ tôi phì cười, ngực rung lên bần bật:
- "Gớm, cái con bé đấy 'nhạy' lắm cơ. Hôm nọ chị bảo nó dùng nấc 1 thôi, nó ham hố bật hẳn nấc 3. Thế bảo nó sao?"

- "Em bảo nó lần sau nhét thêm cái khăn vào mồm, hoặc mua thêm cái 'bóng bịt miệng' bên mình cho an toàn. Nó chốt đơn luôn rồi. Kêu ship gấp, nó chịu phí ship cao cũng được."

Tôi ngồi ở góc bàn ăn, phụ trách khâu in mã vận đơn và check tin nhắn của các nick clone (tài khoản ảo). Trước mặt tôi là màn hình máy tính chi chít những dòng chat. Đọc những dòng tin nhắn này, tôi mới thấm thía cái gọi là "cơn đói" của đàn bà.

Dịch bệnh nhốt người ta trong bốn bức tường, nhưng lại thả xích cho những ham muốn bản năng. Những người phụ nữ bình thường ra đường thì kín cổng cao tường, đoan trang thục nữ, nhưng khi ẩn mình sau cái nick ảo lúc nửa đêm, họ hiện nguyên hình là những con thú đang khát tình.

Một tin nhắn từ nick "Cô Giáo Thảo (Hà Nội)" nhảy lên màn hình của tôi:
*“Shop ơi, tư vấn cho mình với. Chồng mình kẹt ở công trình 2 tháng nay rồi. Mình ở nhà một mình, đêm nào cũng vật vã không ngủ được. Mình... thèm hơi đàn ông quá. Có loại nào cảm giác thật thật một tí không? Loại silicon đặc ấy, đừng cứng quá.”*

Tôi nuốt nước bọt, quay sang mẹ:
- "Mẹ ơi, có khách VIP này. Chị này hỏi loại 'giống thật', chồng đi vắng lâu ngày."

Mẹ tôi nhổm dậy, mắt sáng lên như mèo thấy mỡ. Bà giật lấy cái điện thoại từ tay tôi, giọng ngọt xớt như đang dỗ con nít:
- "Để đấy mẹ chăm sóc cho. Ca này phải để 'chuyên gia' tâm lý."

Mẹ bắt đầu gõ, vừa gõ vừa đọc to cho dì Liễu và tôi nghe, giọng điệu đầy vẻ thông cảm giả tạo nhưng cực kỳ hiệu quả:
- "*Thương em quá. Chị hiểu mà, phụ nữ mình xa chồng khổ lắm, đêm hôm vò võ. Nhưng em đừng lo, bên chị mới về mẫu 'Anh Hàng Xóm' 20cm, gân guốc y như thật, lại có chế độ làm ấm 37 độ C, ôm vào người cứ gọi là như da thịt thật luôn. Đảm bảo em dùng xong là quên luôn ông chồng đang ở công trình.*"

Bên kia rep lại ngay lập tức: "*Thật hả chị? Có... có to quá không ạ? Em sợ đau...*"

Mẹ tôi cười ranh mãnh, liếc nhìn tôi rồi nháy mắt:
- "*Yên tâm cưng ơi. To nhưng mà biết chiều. Em cứ bôi tí gel 'trơn tru' vào là lút cán ngay. Sướng tê người chứ đau gì. Chị cũng đang dùng một em đây, chồng chị đi công tác mà chị chả thèm gọi video luôn ấy chứ.*"

Tôi nghe mẹ nói mà mặt nóng ran. Bà chém gió thành thần, nhưng cái câu "chị cũng đang dùng" thì tôi biết thừa là thật. Mấy đêm nay, nằm phòng bên cạnh, tôi vẫn nghe tiếng "rè rè" khe khẽ vọng sang từ phòng mẹ, xen lẫn tiếng thở dốc nức nở.

Đang mải mê chốt đơn, dì Liễu bỗng vỗ đùi cái "đét":
- "Ái chà! Ca này căng này chị Hạnh. Một em F0 đang điều trị ở bệnh viện dã chiến Bình Dương."

Dì xoay cái laptop về phía chúng tôi. Trên màn hình là đoạn chat của một nick tên "Bé Heo Cô Đơn":
*“Chị ơi cứu em. Em dương tính, vào khu dã chiến được 5 ngày rồi. Ở đây giường xếp san sát nhau, nam nữ nằm chung một sảnh lớn, chỉ ngăn bằng mấy tấm vách mỏng dính. Mấy anh dân quân với bác sĩ đẹp trai cứ đi lại nườm nượp làm em... nứng quá không chịu nổi. Em muốn giải tỏa mà không dám làm gì mạnh, sợ giường kêu cót két người ta biết thì nhục chết. Shop có cách nào giúp em không? Em thèm quá rồi, nước nôi cứ chảy dầm dề khó chịu lắm.”*

Đọc xong, cả ba dì cháu lặng đi một giây rồi nhìn nhau. Tôi buột miệng:
- "Vãi thật. F0 mà sung thế này thì chắc sắp khỏi bệnh rồi."

Dì Liễu cười khùng khục, tay vén lọn tóc bết mồ hôi ra sau tai:
- "Mày không biết đâu Minh, mấy người bị sốt nhẹ người ta hay hừng hực lắm. Với lại ở đấy tù túng, nhìn mấy anh bác sĩ mặc đồ bảo hộ kín mít lại càng kích thích trí tưởng tượng."

Dì ngẫm nghĩ một chút rồi gõ phím trả lời, giọng điệu của một bà chị sành sỏi:
- "*Ok em gái. Ca này khó nhưng chị lo được. Em lấy ngay cái 'Trứng rung tình yêu' điều khiển qua app điện thoại này đi. Bé xíu bằng quả trứng gà thôi, nhét lọt thỏm vào trong 'cô bé'. Em cứ mặc quần lót vào, nằm im giả vờ ngủ hoặc đeo tai nghe nghe nhạc. Tay cầm điện thoại chỉnh chế độ rung. Nó rung êm ru, không tiếng động, mà phê tận óc. Em có nằm giật đùng đùng người ta cũng chỉ tưởng em đang sốt rét thôi.*"

Khách bên kia thả icon mặt cười ra nước mắt: "*Trời ơi chị thông minh quá! Đúng cái em cần. Ship hỏa tốc cho em nha chị, em trả gấp đôi tiền ship. Nhớ gói kỹ ghi là 'Thuốc bổ' nha chị, không bác sĩ kiểm tra ngại lắm.*"

- "Chốt đơn!" Dì Liễu reo lên, quay sang tôi, "Minh, gói ngay cho dì một cái trứng rung màu hồng, loại cao cấp nhất, bọc vào hộp Vitamin C sủi nhé. Ghi chú là 'Hàng y tế khẩn cấp' cho shipper nó ưu tiên."

Tôi vội vàng lấy hàng, tay chân thoăn thoắt. Trong cái không gian chật hẹp nồng nặc mùi người và mùi nhựa mới này, tôi cảm thấy mình như một kẻ buôn lậu cảm xúc. Chúng tôi không chỉ bán đồ chơi tình dục, chúng tôi đang phân phát những liều "thuốc giảm đau" cho những tâm hồn và thể xác đang gào thét vì cô đơn.

Đêm càng về khuya, tin nhắn càng nổ nhiều.
Một bà mẹ bỉm sữa ở Sài Gòn than chồng ở nhà thất nghiệp, stress nên "yếu xìu", muốn mua thuốc cương dương lén cho chồng uống.
Một cô sinh viên kẹt lại ở ký túc xá, nhắn tin hỏi mua dương vật giả loại 2 đầu để "vui vẻ" cùng cô bạn thân cùng phòng cho đỡ buồn.

Mẹ tôi và dì Liễu cứ thế, người tư vấn, người chốt đơn, say sưa và miệt mài. Thỉnh thoảng mẹ lại quay sang tôi, nhờ tôi lấy cốc nước hay xoa bóp cái vai đang mỏi nhừ. Bàn tay tôi chạm vào làn da trần nóng hổi của mẹ, cảm nhận được sự căng thẳng nhưng cũng đầy sức sống bên dưới lớp vải lụa.

- "Mệt không con?" Mẹ thì thầm khi tôi đang bóp vai cho bà, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

- "Con không sao. Mẹ với dì mới mệt chứ," Tôi đáp, tay trượt nhẹ xuống phần gáy mẹ, lén lút mân mê mấy sợi tóc con.

Mẹ ngửa cổ ra sau, tựa đầu vào bụng tôi, thở hắt ra một hơi dài:
- "Mệt nhưng mà vui con ạ. Nghĩ đến cảnh mấy người phụ nữ đó nhận được hàng của mình, đêm nay họ sẽ được sung sướng, được ngủ ngon... mẹ thấy mình cũng như đang làm phước ấy."

Dì Liễu ngồi dưới sàn, nghe thế thì cười hô hố, ngước lên nhìn hai mẹ con tôi với ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý:
- "Chuẩn luôn chị. Mình là 'bác sĩ' chữa bệnh nứng mà. Có khi sau đợt dịch này, chị em mình được trao bằng khen 'Chiến sĩ thi đua' ấy chứ."

Rồi dì nháy mắt với tôi:
- "Mà này Minh, nay làm việc vất vả, tí nữa xong việc, dì thưởng cho nhé. Dì mới khui thử lọ gel bôi trơn hương dâu này, thơm lắm, muốn thử không?"

Tôi nhìn xuống dì, thấy dì đang thè lưỡi liếm nhẹ môi, tay cầm lọ gel lắc lắc. Cổ họng tôi khô khốc. Bên ngoài, thị trấn biển đang ngủ yên trong lo âu, nhưng trong căn phòng này, một cơn bão khác vẫn đang âm ỉ cháy, được nuôi dưỡng bởi những dòng tin nhắn khát khao của hàng ngàn người phụ nữ cô đơn ngoài kia, và bởi chính những ham muốn trần trụi của ba dì cháu tôi.
 
anime sex
cliphot
Back
Top