Lãng Du 2772
Thành viên thông thái
CHƯƠNG 34: CHIẾN DỊCH "LƯƠNG THỰC THIẾT YẾU"
Cái nắng tháng hè đổ lửa xuống mái tôn, cộng thêm cái không khí ngột ngạt của những ngày giãn cách khiến căn nhà cấp bốn ven biển như biến thành một cái lò bát quái khổng lồ. Tiếng loa phường ra rả từ cây cột điện đầu ngõ, lặp đi lặp lại điệp khúc "ai ở đâu ở yên đó", nghe mà sốt cả ruột gan. Cả khu phố im ắng, thi thoảng mới có tiếng xe máy của dân phòng chạy rề rề kiểm tra, tạo nên một sự tĩnh mịch vừa an toàn vừa tù túng.
Trong phòng khách, cái quạt cây chạy hết công suất, quay vù vù nhưng cũng chỉ phả ra hơi gió nóng hầm hập. Tôi ngồi bệt dưới sàn gạch men mát lạnh, lưng dựa vào sofa, tay cầm cuộn băng keo to đùng, mồ hôi rịn ra ướt đầm cả lưng áo. Trước mặt tôi là một bãi chiến trường: thùng carton, giấy báo cũ, chai lọ lỉnh kỉnh, và tất nhiên, không thể thiếu "nhân vật chính" – đống đồ chơi người lớn đủ hình thù màu sắc đang nằm la liệt chờ được "hóa kiếp".
Mẹ tôi – Hạnh – đang lúi húi phân loại đống hàng. Ở nhà tránh dịch nên mẹ ăn mặc "mát mẻ" hết nấc. Bà diện một bộ đồ bộ bằng vải lanh mỏng tang, cái áo hai dây trễ nải khoét sâu xuống ngực, mỗi lần bà cúi xuống nhặt đồ là cặp vú trắng nõn, căng mọng lại chực trào ra ngoài, đung đưa theo nhịp thở. Quần thì ngắn cũn cỡn, để lộ cặp đùi mật ong săn chắc lấm tấm mồ hôi.
Dì Liễu ngồi đối diện, tay cầm cây bút lông dầu, miệng cắn nắp bút, vẻ mặt đăm chiêu tính toán. Dì mặc cái áo thun ba lỗ của dượng Phúc để lại, rộng thùng thình, nách áo khoét rộng hoác nhìn thấu cả mảng sườn trắng bóc và mép áo lót ren màu đen bên trong.
- "Chị Hạnh này," Dì Liễu nhả cái nắp bút ra, giọng oang oang át cả tiếng quạt, "Cái đơn của bà khách ở huyện bên ấy, bả đặt cái 'củ cải' rung hai đầu với lọ gel bôi trơn. Giờ mình ngụy trang kiểu gì cho qua mắt mấy ông chốt kiểm dịch đây?"
Mẹ tôi quệt mồ hôi trên trán, ngẩng lên, đôi má ửng hồng vì nóng:
- "Thì cứ nhét đại vào hộp trà như hôm nọ đi. Chứ giờ biết làm sao?"
- "Không được!" Dì Liễu lắc đầu quầy quậy, tóc đuôi ngựa đung đưa, "Mấy ông dân phòng dạo này soi kỹ lắm. Trà với thuốc là hàng không thiết yếu, dễ bị ách lại lắm. Mình phải chơi chiêu khác. Chiêu 'Lương thực thực phẩm'!"
Tôi đang dán thùng cũng phải ngước lên, tò mò:
- "Lương thực gì hả dì? Nhà mình có bán gạo đâu?"
Dì Liễu cười khanh khách, nụ cười ranh mãnh của một con cáo già thành tinh. Dì với tay lấy mấy gói mì tôm Hảo Hảo và mấy hộp sữa tươi đang để trên bàn ăn.
- "Đây! Cứu tinh đây. Giờ ai cũng sợ đói, mình cứ dán nhãn là 'Gói cứu trợ' hoặc 'Thực phẩm tiếp tế' là đi lọt tuốt luốt."
Nói là làm, dì Liễu bắt đầu thị phạm. Dì cầm cái hộp dương vật giả dài ngoằng, to như cổ tay người lớn, bọc kỹ trong mấy lớp giấy báo cũ. Sau đó, dì khéo léo nhét nó vào giữa một lốc 6 chai nước mắm Nam Ngư đã được tháo tung ra, rồi dùng băng keo trong quấn chặt lại thành một khối. Nhìn bên ngoài, ai cũng tưởng đó là một lốc nước mắm bình thường, chỉ có điều chai ở giữa hơi "lạ" một chút nếu soi kỹ.
- "Thấy chưa?" Dì Liễu vỗ đét vào lốc nước mắm, mắt long lanh đắc ý, "Bố bảo thằng nào dám rạch nước mắm ra kiểm tra. Rạch ra nó thúi um cả chốt thì có mà loạn."
Mẹ tôi nhìn dì làm mà buồn cười, bà che miệng khúc khích, ngực rung lên bần bật:
- "Cô đúng là lắm trò. Mà cái 'củ cải' to thế kia nhét vào lốc nước mắm, lỡ nó nặng quá cầm thấy kỳ kỳ thì sao?"
- "Kỳ cái gì mà kỳ!" Dì Liễu nháy mắt với tôi, rồi cầm một cái dương vật giả màu tím khác lên, huơ huơ trước mặt mẹ, "Cái của nợ này còn nhẹ chán so với mấy chai nước mắm thật đấy. Với lại..."
Dì hạ giọng, thì thầm nhưng đủ để tôi nghe thấy, ánh mắt lúng liếng đưa tình:
- "...Mấy anh dân phòng đứng nắng cả ngày mệt phờ râu, thấy mấy chị em mình đem đồ ăn đi tiếp tế, lại còn ăn mặc 'mát mẻ' thế này, thì mắt mũi đâu mà soi kỹ nữa. Chỉ lo nhìn ngực nhìn mông thôi."
Tôi nuốt nước bọt cái "ực". Dì nói trúng tim đen. Ngay cả tôi, ngồi đây nhìn hai người đàn bà này loay hoay gói ghém mà "thằng nhỏ" trong quần cũng đang rục rịch biểu tình. Cái không khí oi nồng, mùi mồ hôi đàn bà ngai ngái trộn lẫn với mùi nhựa mới của đồ chơi tình dục tạo nên một thứ kích thích tố đặc quánh.
Mẹ tôi nghe dì nói thế thì liếc xéo, nhưng cái liếc mắt lại đầy vẻ lẳng lơ đồng tình. Bà cúi xuống, cầm một hộp "trứng rung tình yêu" nhỏ xíu.
- "Thế cái này nhét vào đâu? Bé tí tẹo thế này."
Tôi nhanh nhảu vớ lấy hộp bánh ChocoPie đang ăn dở:
- "Mẹ nhét vào hộp bánh này đi. Rạch đáy hộp ra, nhét vào rồi dán lại. Ai mà ngờ trong hộp bánh ngọt lại có 'trứng' chứ."
Mẹ tôi mắt sáng lên, nhìn tôi đầy âu yếm:
- "Ừ nhỉ! Con trai mẹ thông minh ghê. Đúng là 'gần mực thì đen', gần dì Liễu riết rồi cũng ma lanh y chang."
Bà nhoài người qua phía tôi để lấy cuộn băng keo. Khoảng cách gần quá, mùi hương cơ thể nồng nàn của mẹ xộc thẳng vào mũi tôi. Cổ áo bà trễ xuống, phơi bày trọn vẹn khe ngực sâu hun hút lấm tấm mồ hôi. Tôi liếc nhanh vào đó, thấy rõ cả những đường gân xanh mờ mờ dưới lớp da trắng mỏng manh. Mẹ dường như biết tôi đang nhìn trộm, nhưng bà không kéo áo lên, ngược lại còn cố tình cúi thấp hơn một chút, giả vờ như đang chỉnh lại mép thùng carton.
- "Minh này," Dì Liễu bất ngờ gọi, tay cầm một cây dương vật giả rung đa chế độ, loại có gai sần sùi, "Cháu cầm thử cái này xem. So với 'hàng thật' của cháu thì thế nào? Cái nào cứng hơn?"
Câu hỏi sỗ sàng giữa ban ngày làm mặt tôi nóng bừng. Dì Liễu cứ thích trêu chọc kiểu đó. Tôi ấp úng:
- "Dì... dì cứ hay đùa. Của cháu là thịt da, sao so với nhựa được."
- "Gớm, lại còn khiêm tốn," Dì cười ngặt nghẽo, đưa tay bóp nhẹ vào bắp tay tôi, "Hàng của cháu dì lạ gì nữa. 'Thịt da' mà lúc hứng lên thì cứng còn hơn cả đá ấy chứ. Mấy cái đồ nhựa này chỉ được cái bền thôi, chứ sao mà ấm áp, linh hoạt bằng 'đồ thật' của cháu được."
Mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng hùa theo, tay mân mê một lọ gel bôi trơn:
- "Thôi cô đừng chọc nó nữa, nó ngại đỏ hết cả mặt rồi kìa. Mà công nhận... cái này," mẹ chỉ vào cây dương vật giả, "nhìn thì ghê gớm thật, nhưng lúc dùng cứ thấy thiếu thiếu cái hơi người. Chả bù cho hôm nọ..."
Bà bỏ lửng câu nói, đưa mắt nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi hiểu bà đang nhắc đến cái bữa hôm trước, khi "bài thuốc" giảm căng thẳng biến thành một cuộc mây mưa nhớ đời.
Công việc đóng gói cứ thế tiếp diễn trong cái không khí vừa khẩn trương vừa đầy rẫy những lời ong bướm ướt át. Chúng tôi biến phòng khách thành một dây chuyền sản xuất hàng lậu chuyên nghiệp.
Mì tôm Hảo Hảo giờ đây không chỉ có vắt mì, mà còn kẹp thêm bao cao su gai.
Hộp sữa Ông Thọ đặc quánh giờ đây đi kèm với gel bôi trơn gốc nước.
Thậm chí, túi gạo 5kg cũng được dì Liễu khéo léo rạch ra, vùi sâu vào giữa một bộ đồ lót ren gợi cảm (hàng tặng kèm cho khách VIP) rồi hàn miệng túi lại y như mới.
Đến xế chiều, hơn chục đơn hàng đã được đóng gói xong xuôi, ngụy trang hoàn hảo dưới lốt "Lương thực thiết yếu". Nhìn đống thùng carton dán nhãn "Mì tôm", "Gạo thơm", "Nước mắm", ba dì cháu nhìn nhau cười đắc thắng.
Dì Liễu vươn vai đứng dậy, cái áo ba lỗ co lên hở cả rốn:
- "Xong! Chiến dịch thành công rực rỡ. Giờ thì tắm rửa sạch sẽ, tối nay dì cháu mình làm bữa lẩu ăn mừng đi. Sẵn tiện... test thử lô hàng mới về luôn."
Mẹ tôi đang lau mồ hôi trên cổ, nghe thế thì lườm yêu:
- "Lại test à? Cô không sợ kiệt sức à?"
- "Sợ gì chị!" Dì Liễu nháy mắt, tay quàng qua vai tôi, kéo tôi sát vào người dì, bộ ngực mềm mại của dì ép chặt vào cánh tay tôi, "Nhà mình có sẵn 'trai tráng' khỏe mạnh thế này cơ mà. Hư thì có người sửa, yếu thì có người bồi bổ. Đúng không Minh?"
Tôi gật đầu lia lịa, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể dì truyền sang, và ánh mắt lúng liếng của mẹ đang nhìn mình. Ngoài kia loa phường vẫn ra rả về chuyện cách ly, nhưng trong căn nhà này, một thế giới khác, đầy nhục dục và bí mật, vẫn đang vận hành trơn tru hơn bao giờ hết. Chiến dịch "Lương thực thiết yếu" không chỉ để kiếm tiền, mà còn là cái cớ để nuôi dưỡng những cơn đói khát bản năng đang cồn cào trong mỗi chúng tôi.
------------------
Mặt trời đứng bóng, treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một cái chảo lửa khổng lồ đang đổ ụp xuống cái xóm chài ven biển. Không khí đặc quánh, đứng gió, hầm hập như trong lò xông hơi. Đường nhựa bốc hơi nghi ngút, làm cảnh vật phía xa cứ loang loáng, méo mó như bị ai bóp nát.
Tôi gò lưng đạp con xe máy điện cà tàng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, ướt đầm cả lưng áo. Phía sau xe là cái thùng xốp to tướng được dán băng dính chằng chịt, bên ngoài ghi dòng chữ to đùng bằng bút dạ đen: "LƯƠNG THỰC CỨU TRỢ - GẠO & MÌ". Nhưng chỉ có trời mới biết, và tôi biết, nằm sâu bên dưới lớp gạo trắng mỏng manh kia là cả một kho tàng trụy lạc: năm hộp bao cao su gai, hai cái trứng rung điều khiển từ xa và một con "củ cải" silicon size khủng màu hồng phấn.
Chốt kiểm dịch số 13 hiện ra trước mắt. Gọi là chốt cho sang mồm chứ thực ra chỉ là cái lán dựng tạm bằng mấy tấm tôn cũ và bạt dứa xanh, nằm chình ình ngay đầu cầu cảng, chặn đứng con đường độc đạo dẫn ra khu dân cư bên ngoài. Mùi cá khô phơi nắng, mùi nước biển mặn chát và mùi thuốc sát trùng Clo nồng nặc quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi đặc trưng gây buồn nôn của mùa dịch.
Trực chốt hôm nay không phải mấy gã dân phòng lêu lổng hay vòi vĩnh mọi khi. Ngồi lù lù giữa lán là một tảng thịt đen trũi, to lớn như hộ pháp. Anh Bảy "Chai".
Tôi nuốt nước bọt cái "ực", cổ họng khô khốc. Cả cái xóm chài này ai chẳng biết tiếng anh Bảy. Dân đi biển gốc, sức vóc hơn người, một mình anh có thể kéo lưới bằng ba thanh niên trai tráng cộng lại. Tính anh hiền như cục đất, chẳng bao giờ to tiếng chửi bới ai, nhưng lại mắc cái bệnh "thẳng như ruột ngựa" và nguyên tắc đến mức cực đoan. Với anh, một là một, hai là hai, không có chuyện "thông cảm" hay "linh động".
Thấy tôi đi tới, anh Bảy không tuýt còi. Anh chỉ thò cái chân trần to bè, đen nhẻm, chai sạn như vỏ cây xà cừ ra, chặn ngay trước bánh xe tôi.
- Ê cu Minh! Đi đâu giờ này?
Giọng anh ồm ồm như tiếng sóng vỗ trong hang đá, nghe mà tức ngực. Anh đang ở trần, chỉ mặc cái quần đùi bộ đội bạc phếch. Mồ hôi dầu chảy ròng ròng trên những thớ cơ bắp cuồn cuộn ở ngực và bắp tay, bóng nhẫy dưới nắng trưa. Trên bắp tay phải, hình xăm con rồng biển xanh lè uốn lượn theo từng cử động của anh, trông dữ dằn trái ngược hẳn với khuôn mặt thật thà, chất phác.
Tôi vội dừng xe, cố nặn ra nụ cười cầu tài, tay quệt mồ hôi trán:
- Dạ, chào chú Bảy. Cháu... cháu đi giao ít gạo cho bà cô họ ở xóm trên. Khổ, dịch dã bà ấy hết cái ăn, mẹ cháu bảo mang sang biếu ít cầm hơi.
Anh Bảy nheo đôi mắt híp lại vì nắng, nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của dân biển, sắc lẹm, như muốn soi thủng tâm can người đối diện. Anh không nói gì, lững thững đứng dậy. Cái bóng to lớn của anh trùm kín người tôi, che mất cả ánh nắng gay gắt. Mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng của đàn ông lao động phả vào mặt tôi, ngột ngạt.
Anh đi vòng quanh xe tôi một lượt, lấy chân đá đá vào cái thùng xốp.
- Gạo hả? Sao nhẹ hều thế này?
- Dạ... thì... có thêm ít mì tôm với thuốc men nữa chú ạ. - Tôi ấp úng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Anh Bảy gật gù, vẻ mặt nghiêm trọng như đang điều tra trọng án. Anh đi lại bàn làm việc - một cái bàn nhựa cũ kỹ, cầm cuốn sổ ghi chép dày cộp và cây bút bi hết mực lên, liếm đầu bút một cái rồi chỉ vào thùng hàng.
- Giấy đi đường đâu? Có giấy xét nghiệm chưa? Hàng hóa có hóa đơn không?
- Dạ... cháu đi loanh quanh trong xã thôi mà chú. Giấy đi đường xã cấp hôm nọ cháu để quên ở nhà rồi. Còn gạo nhà ăn thì làm gì có hóa đơn...
Tôi cố gắng giải thích, giọng bắt đầu run. Anh Bảy lắc đầu quầy quậy, mái tóc húi cua ngắn cũn cọ vào nhau sột soạt.
- Không được. Chỉ thị là chỉ thị. Không giấy tờ là không được qua. Mày quay đầu đi.
- Chú Bảy ơi... - Tôi nài nỉ, mắt liếc ngang liếc dọc xem có ai không - Chú thông cảm cho cháu đi. Bà cô cháu đói lắm rồi. Cháu chạy ù cái sang rồi về ngay. Chỗ người làng người nước với nhau...
Vừa nói, tôi vừa lén rút tờ hai trăm ngàn kẹp sẵn trong túi quần, dúi nhẹ vào tay anh.
Anh Bảy giật nảy mình như phải bỏng. Anh rụt tay lại, trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ gay gắt (dù da anh đen nhưng vẫn thấy rõ màu đỏ bừng lên ở hai tai).
- Mày làm cái trò gì đấy hả Minh? Cất ngay! Tao trực chốt là vì bà con, vì cái xóm này, chứ có phải để kiếm chác của mày đâu. Mày coi thường thằng Bảy này quá!
Tôi hoảng hồn, vội nhét tiền lại vào túi. Chết dở, gặp đúng "khắc tinh" rồi. Mấy lão dân phòng khác thì mắt nhắm mắt mở cho qua ngay, đằng này gặp ông thần giữ cửa này thì đúng là húc đầu vào đá.
- Cháu xin lỗi, cháu lỡ dại... Nhưng mà chú cho cháu qua đi, gấp lắm rồi.
Anh Bảy vẫn lắc đầu, vẻ mặt kiên định như tảng đá ngầm trước sóng dữ. Bất chợt, mũi anh hít hít mấy cái. Anh cúi xuống gần cái thùng xốp, nhíu mày.
- Gạo gì mà... có mùi nhựa thế này?
Thôi xong. Mấy cái đồ chơi silicon mới nhập về, mùi nhựa dẻo vẫn còn nồng nặc chưa bay hết. Tôi toát mồ hôi lạnh, dù trời đang nóng 40 độ.
- Dạ... chắc... chắc tại cái thùng xốp cũ đấy chú.
- Không đúng. - Anh Bảy nói chắc nịch. - Tao đi biển bao năm, mũi tao thính hơn mũi chó. Mùi này là mùi cao su, mùi nhựa. Mày chở cái gì trong này? Gạo giả à?
Không đợi tôi trả lời, anh Bảy thò bàn tay to bè, thô ráp như cái kìm sắt, giật phăng lớp băng dính trên nắp thùng.
- Chú! Đừng! - Tôi hét lên, lao tới định cản nhưng không kịp. Sức tôi so với anh chỉ như con nhái bén so với con trâu mộng. Anh gạt phắt tay tôi ra, lật nắp thùng lên.
Bên trên là lớp gạo trắng mỏng. Anh Bảy thọc sâu bàn tay chai sạn vào trong đống gạo, khoắng một cái. Tiếng gạo rào rào nghe như tiếng sét đánh ngang tai tôi.
Anh lôi lên một cái hộp giấy hình chữ nhật, bên ngoài in hình một đôi nam nữ đang ôm nhau nóng bỏng, cùng dòng chữ tiếng Anh loằng ngoằng và con số "12 Con Giáp - Rung Đa Chế Độ".
Không gian như ngưng đọng lại. Tiếng ve sầu kêu râm ran trên mấy cây phi lao nghe chói tai đến lạ.
Anh Bảy cầm cái hộp trên tay, lật qua lật lại. Khuôn mặt sạm đen của anh đần ra, nghệt mặt như ngỗng ỉa. Anh nheo mắt đọc mấy chữ tiếng Việt nhỏ xíu dán tem phụ bên hông hộp: "Dụng cụ hỗ trợ tình dục - Máy rung hình dương vật".
- Cái... cái giống gì đây? - Anh lắp bắp, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
Anh mở nắp hộp. Bên trong là một con "củ cải" màu da người, to bằng cổ tay, gân guốc nổi lên cuồn cuộn, đầu khấc đỏ chót.
Anh Bảy đánh rơi cái hộp xuống bàn "cạch" một cái. Anh lùi lại hai bước, mặt đỏ tưng bừng lan xuống tận cổ, hai tay lóng ngóng không biết để đâu. Với một người đàn ông góa vợ, sống khắc khổ bao năm như anh, thứ này quả thực là một cú sốc văn hóa.
- Mày... mày... thằng ranh con này! Mày đi giao cái thứ đồi bại này à? - Anh chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay run run. - Mày bảo đây là lương thực cứu trợ hả? Cứu trợ cái gì? Cứu trợ cái... cái lồn à?
Tôi chưa bao giờ thấy anh Bảy chửi thề, nhưng hôm nay anh đã phá lệ. Sự thật thà của anh bị tổn thương nghiêm trọng.
- Chú... chú nghe cháu giải thích. - Tôi lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất, chỉ muốn độn thổ cho xong. - Cái này... cái này là thuốc chữa bệnh... chữa bệnh trầm cảm cho phụ nữ... Mẹ cháu bảo thế...
- Bệnh cái mả cha mày! - Anh Bảy quát, nhưng giọng không còn hung dữ mà chuyển sang bối rối tột độ. Anh nhìn cái "của nợ" nằm chình ình trên bàn, rồi nhìn tôi, ánh mắt vừa giận vừa ngượng. - Tao tuy ít học nhưng tao không ngu. Cái thứ gai góc gân guốc thế kia mà bảo là thuốc à?
Anh đi đi lại lại trong lán, hai tay chống hông, thở hắt ra đằng mũi sù sù.
- Lập biên bản! Phải lập biên bản! Tịch thu tang vật! - Anh lẩm bẩm như tụng kinh. - Tội này là tội... tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, cộng với tội gian dối khai báo, cộng với tội... làm nhục người thi hành công vụ!
Tôi tái mét mặt mày. Nếu anh Bảy mà lập biên bản thật, rồi loa phường oang oang cái tin "Cháu Minh con bà Hạnh đi buôn dương vật giả bị bắt" thì cái gia đình tôi còn mặt mũi nào mà sống ở cái xóm này nữa. Mẹ tôi, dì Liễu chắc cạo đầu bôi vôi mất.
- Chú Bảy ơi, con lạy chú... - Tôi chắp tay vái như tế sao. - Chú tha cho con lần này. Chú mà làm to chuyện thì mẹ con chết mất.
- Không được! Nguyên tắc là nguyên tắc! - Anh Bảy cương quyết, ngồi phịch xuống ghế, cầm bút lên. Nhưng tay anh run quá, viết chữ cứ nguệch ngoạc. Anh liếc nhìn con "củ cải" trên bàn, rồi lại vội vàng quay đi chỗ khác, như sợ nhìn lâu sẽ bị đau mắt.
Tôi biết mình không thể lay chuyển được tảng đá này bằng lời nói hay tiền bạc. Chỉ có một cách thôi. Phải dùng "thuốc đặc trị".
Tôi run rẩy rút điện thoại ra, bấm số gọi nhanh.
- Alo... Dì Liễu ạ... - Giọng tôi mếu máo. - Dì ra chốt 13 cứu cháu với. Cháu bị chú Bảy bắt rồi... Vâng... Chú ấy khui thùng hàng ra rồi...
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi tiếng dì Liễu vang lên, lạnh tanh và dứt khoát:
- Được rồi. Bảo lão ấy cứ ngồi yên đấy. Dì ra ngay.
Tôi cúp máy, nhìn anh Bảy đang hì hục viết biên bản với vẻ mặt khổ sở như đang đánh vật. Tôi thầm cầu nguyện. Phen này, chỉ có "mỹ nhân kế" của dì Liễu mới mong làm mềm được tảng đá này thôi.
Cái nắng tháng hè đổ lửa xuống mái tôn, cộng thêm cái không khí ngột ngạt của những ngày giãn cách khiến căn nhà cấp bốn ven biển như biến thành một cái lò bát quái khổng lồ. Tiếng loa phường ra rả từ cây cột điện đầu ngõ, lặp đi lặp lại điệp khúc "ai ở đâu ở yên đó", nghe mà sốt cả ruột gan. Cả khu phố im ắng, thi thoảng mới có tiếng xe máy của dân phòng chạy rề rề kiểm tra, tạo nên một sự tĩnh mịch vừa an toàn vừa tù túng.
Trong phòng khách, cái quạt cây chạy hết công suất, quay vù vù nhưng cũng chỉ phả ra hơi gió nóng hầm hập. Tôi ngồi bệt dưới sàn gạch men mát lạnh, lưng dựa vào sofa, tay cầm cuộn băng keo to đùng, mồ hôi rịn ra ướt đầm cả lưng áo. Trước mặt tôi là một bãi chiến trường: thùng carton, giấy báo cũ, chai lọ lỉnh kỉnh, và tất nhiên, không thể thiếu "nhân vật chính" – đống đồ chơi người lớn đủ hình thù màu sắc đang nằm la liệt chờ được "hóa kiếp".
Mẹ tôi – Hạnh – đang lúi húi phân loại đống hàng. Ở nhà tránh dịch nên mẹ ăn mặc "mát mẻ" hết nấc. Bà diện một bộ đồ bộ bằng vải lanh mỏng tang, cái áo hai dây trễ nải khoét sâu xuống ngực, mỗi lần bà cúi xuống nhặt đồ là cặp vú trắng nõn, căng mọng lại chực trào ra ngoài, đung đưa theo nhịp thở. Quần thì ngắn cũn cỡn, để lộ cặp đùi mật ong săn chắc lấm tấm mồ hôi.
Dì Liễu ngồi đối diện, tay cầm cây bút lông dầu, miệng cắn nắp bút, vẻ mặt đăm chiêu tính toán. Dì mặc cái áo thun ba lỗ của dượng Phúc để lại, rộng thùng thình, nách áo khoét rộng hoác nhìn thấu cả mảng sườn trắng bóc và mép áo lót ren màu đen bên trong.
- "Chị Hạnh này," Dì Liễu nhả cái nắp bút ra, giọng oang oang át cả tiếng quạt, "Cái đơn của bà khách ở huyện bên ấy, bả đặt cái 'củ cải' rung hai đầu với lọ gel bôi trơn. Giờ mình ngụy trang kiểu gì cho qua mắt mấy ông chốt kiểm dịch đây?"
Mẹ tôi quệt mồ hôi trên trán, ngẩng lên, đôi má ửng hồng vì nóng:
- "Thì cứ nhét đại vào hộp trà như hôm nọ đi. Chứ giờ biết làm sao?"
- "Không được!" Dì Liễu lắc đầu quầy quậy, tóc đuôi ngựa đung đưa, "Mấy ông dân phòng dạo này soi kỹ lắm. Trà với thuốc là hàng không thiết yếu, dễ bị ách lại lắm. Mình phải chơi chiêu khác. Chiêu 'Lương thực thực phẩm'!"
Tôi đang dán thùng cũng phải ngước lên, tò mò:
- "Lương thực gì hả dì? Nhà mình có bán gạo đâu?"
Dì Liễu cười khanh khách, nụ cười ranh mãnh của một con cáo già thành tinh. Dì với tay lấy mấy gói mì tôm Hảo Hảo và mấy hộp sữa tươi đang để trên bàn ăn.
- "Đây! Cứu tinh đây. Giờ ai cũng sợ đói, mình cứ dán nhãn là 'Gói cứu trợ' hoặc 'Thực phẩm tiếp tế' là đi lọt tuốt luốt."
Nói là làm, dì Liễu bắt đầu thị phạm. Dì cầm cái hộp dương vật giả dài ngoằng, to như cổ tay người lớn, bọc kỹ trong mấy lớp giấy báo cũ. Sau đó, dì khéo léo nhét nó vào giữa một lốc 6 chai nước mắm Nam Ngư đã được tháo tung ra, rồi dùng băng keo trong quấn chặt lại thành một khối. Nhìn bên ngoài, ai cũng tưởng đó là một lốc nước mắm bình thường, chỉ có điều chai ở giữa hơi "lạ" một chút nếu soi kỹ.
- "Thấy chưa?" Dì Liễu vỗ đét vào lốc nước mắm, mắt long lanh đắc ý, "Bố bảo thằng nào dám rạch nước mắm ra kiểm tra. Rạch ra nó thúi um cả chốt thì có mà loạn."
Mẹ tôi nhìn dì làm mà buồn cười, bà che miệng khúc khích, ngực rung lên bần bật:
- "Cô đúng là lắm trò. Mà cái 'củ cải' to thế kia nhét vào lốc nước mắm, lỡ nó nặng quá cầm thấy kỳ kỳ thì sao?"
- "Kỳ cái gì mà kỳ!" Dì Liễu nháy mắt với tôi, rồi cầm một cái dương vật giả màu tím khác lên, huơ huơ trước mặt mẹ, "Cái của nợ này còn nhẹ chán so với mấy chai nước mắm thật đấy. Với lại..."
Dì hạ giọng, thì thầm nhưng đủ để tôi nghe thấy, ánh mắt lúng liếng đưa tình:
- "...Mấy anh dân phòng đứng nắng cả ngày mệt phờ râu, thấy mấy chị em mình đem đồ ăn đi tiếp tế, lại còn ăn mặc 'mát mẻ' thế này, thì mắt mũi đâu mà soi kỹ nữa. Chỉ lo nhìn ngực nhìn mông thôi."
Tôi nuốt nước bọt cái "ực". Dì nói trúng tim đen. Ngay cả tôi, ngồi đây nhìn hai người đàn bà này loay hoay gói ghém mà "thằng nhỏ" trong quần cũng đang rục rịch biểu tình. Cái không khí oi nồng, mùi mồ hôi đàn bà ngai ngái trộn lẫn với mùi nhựa mới của đồ chơi tình dục tạo nên một thứ kích thích tố đặc quánh.
Mẹ tôi nghe dì nói thế thì liếc xéo, nhưng cái liếc mắt lại đầy vẻ lẳng lơ đồng tình. Bà cúi xuống, cầm một hộp "trứng rung tình yêu" nhỏ xíu.
- "Thế cái này nhét vào đâu? Bé tí tẹo thế này."
Tôi nhanh nhảu vớ lấy hộp bánh ChocoPie đang ăn dở:
- "Mẹ nhét vào hộp bánh này đi. Rạch đáy hộp ra, nhét vào rồi dán lại. Ai mà ngờ trong hộp bánh ngọt lại có 'trứng' chứ."
Mẹ tôi mắt sáng lên, nhìn tôi đầy âu yếm:
- "Ừ nhỉ! Con trai mẹ thông minh ghê. Đúng là 'gần mực thì đen', gần dì Liễu riết rồi cũng ma lanh y chang."
Bà nhoài người qua phía tôi để lấy cuộn băng keo. Khoảng cách gần quá, mùi hương cơ thể nồng nàn của mẹ xộc thẳng vào mũi tôi. Cổ áo bà trễ xuống, phơi bày trọn vẹn khe ngực sâu hun hút lấm tấm mồ hôi. Tôi liếc nhanh vào đó, thấy rõ cả những đường gân xanh mờ mờ dưới lớp da trắng mỏng manh. Mẹ dường như biết tôi đang nhìn trộm, nhưng bà không kéo áo lên, ngược lại còn cố tình cúi thấp hơn một chút, giả vờ như đang chỉnh lại mép thùng carton.
- "Minh này," Dì Liễu bất ngờ gọi, tay cầm một cây dương vật giả rung đa chế độ, loại có gai sần sùi, "Cháu cầm thử cái này xem. So với 'hàng thật' của cháu thì thế nào? Cái nào cứng hơn?"
Câu hỏi sỗ sàng giữa ban ngày làm mặt tôi nóng bừng. Dì Liễu cứ thích trêu chọc kiểu đó. Tôi ấp úng:
- "Dì... dì cứ hay đùa. Của cháu là thịt da, sao so với nhựa được."
- "Gớm, lại còn khiêm tốn," Dì cười ngặt nghẽo, đưa tay bóp nhẹ vào bắp tay tôi, "Hàng của cháu dì lạ gì nữa. 'Thịt da' mà lúc hứng lên thì cứng còn hơn cả đá ấy chứ. Mấy cái đồ nhựa này chỉ được cái bền thôi, chứ sao mà ấm áp, linh hoạt bằng 'đồ thật' của cháu được."
Mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng hùa theo, tay mân mê một lọ gel bôi trơn:
- "Thôi cô đừng chọc nó nữa, nó ngại đỏ hết cả mặt rồi kìa. Mà công nhận... cái này," mẹ chỉ vào cây dương vật giả, "nhìn thì ghê gớm thật, nhưng lúc dùng cứ thấy thiếu thiếu cái hơi người. Chả bù cho hôm nọ..."
Bà bỏ lửng câu nói, đưa mắt nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi hiểu bà đang nhắc đến cái bữa hôm trước, khi "bài thuốc" giảm căng thẳng biến thành một cuộc mây mưa nhớ đời.
Công việc đóng gói cứ thế tiếp diễn trong cái không khí vừa khẩn trương vừa đầy rẫy những lời ong bướm ướt át. Chúng tôi biến phòng khách thành một dây chuyền sản xuất hàng lậu chuyên nghiệp.
Mì tôm Hảo Hảo giờ đây không chỉ có vắt mì, mà còn kẹp thêm bao cao su gai.
Hộp sữa Ông Thọ đặc quánh giờ đây đi kèm với gel bôi trơn gốc nước.
Thậm chí, túi gạo 5kg cũng được dì Liễu khéo léo rạch ra, vùi sâu vào giữa một bộ đồ lót ren gợi cảm (hàng tặng kèm cho khách VIP) rồi hàn miệng túi lại y như mới.
Đến xế chiều, hơn chục đơn hàng đã được đóng gói xong xuôi, ngụy trang hoàn hảo dưới lốt "Lương thực thiết yếu". Nhìn đống thùng carton dán nhãn "Mì tôm", "Gạo thơm", "Nước mắm", ba dì cháu nhìn nhau cười đắc thắng.
Dì Liễu vươn vai đứng dậy, cái áo ba lỗ co lên hở cả rốn:
- "Xong! Chiến dịch thành công rực rỡ. Giờ thì tắm rửa sạch sẽ, tối nay dì cháu mình làm bữa lẩu ăn mừng đi. Sẵn tiện... test thử lô hàng mới về luôn."
Mẹ tôi đang lau mồ hôi trên cổ, nghe thế thì lườm yêu:
- "Lại test à? Cô không sợ kiệt sức à?"
- "Sợ gì chị!" Dì Liễu nháy mắt, tay quàng qua vai tôi, kéo tôi sát vào người dì, bộ ngực mềm mại của dì ép chặt vào cánh tay tôi, "Nhà mình có sẵn 'trai tráng' khỏe mạnh thế này cơ mà. Hư thì có người sửa, yếu thì có người bồi bổ. Đúng không Minh?"
Tôi gật đầu lia lịa, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể dì truyền sang, và ánh mắt lúng liếng của mẹ đang nhìn mình. Ngoài kia loa phường vẫn ra rả về chuyện cách ly, nhưng trong căn nhà này, một thế giới khác, đầy nhục dục và bí mật, vẫn đang vận hành trơn tru hơn bao giờ hết. Chiến dịch "Lương thực thiết yếu" không chỉ để kiếm tiền, mà còn là cái cớ để nuôi dưỡng những cơn đói khát bản năng đang cồn cào trong mỗi chúng tôi.
------------------
Mặt trời đứng bóng, treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một cái chảo lửa khổng lồ đang đổ ụp xuống cái xóm chài ven biển. Không khí đặc quánh, đứng gió, hầm hập như trong lò xông hơi. Đường nhựa bốc hơi nghi ngút, làm cảnh vật phía xa cứ loang loáng, méo mó như bị ai bóp nát.
Tôi gò lưng đạp con xe máy điện cà tàng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, ướt đầm cả lưng áo. Phía sau xe là cái thùng xốp to tướng được dán băng dính chằng chịt, bên ngoài ghi dòng chữ to đùng bằng bút dạ đen: "LƯƠNG THỰC CỨU TRỢ - GẠO & MÌ". Nhưng chỉ có trời mới biết, và tôi biết, nằm sâu bên dưới lớp gạo trắng mỏng manh kia là cả một kho tàng trụy lạc: năm hộp bao cao su gai, hai cái trứng rung điều khiển từ xa và một con "củ cải" silicon size khủng màu hồng phấn.
Chốt kiểm dịch số 13 hiện ra trước mắt. Gọi là chốt cho sang mồm chứ thực ra chỉ là cái lán dựng tạm bằng mấy tấm tôn cũ và bạt dứa xanh, nằm chình ình ngay đầu cầu cảng, chặn đứng con đường độc đạo dẫn ra khu dân cư bên ngoài. Mùi cá khô phơi nắng, mùi nước biển mặn chát và mùi thuốc sát trùng Clo nồng nặc quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi đặc trưng gây buồn nôn của mùa dịch.
Trực chốt hôm nay không phải mấy gã dân phòng lêu lổng hay vòi vĩnh mọi khi. Ngồi lù lù giữa lán là một tảng thịt đen trũi, to lớn như hộ pháp. Anh Bảy "Chai".
Tôi nuốt nước bọt cái "ực", cổ họng khô khốc. Cả cái xóm chài này ai chẳng biết tiếng anh Bảy. Dân đi biển gốc, sức vóc hơn người, một mình anh có thể kéo lưới bằng ba thanh niên trai tráng cộng lại. Tính anh hiền như cục đất, chẳng bao giờ to tiếng chửi bới ai, nhưng lại mắc cái bệnh "thẳng như ruột ngựa" và nguyên tắc đến mức cực đoan. Với anh, một là một, hai là hai, không có chuyện "thông cảm" hay "linh động".
Thấy tôi đi tới, anh Bảy không tuýt còi. Anh chỉ thò cái chân trần to bè, đen nhẻm, chai sạn như vỏ cây xà cừ ra, chặn ngay trước bánh xe tôi.
- Ê cu Minh! Đi đâu giờ này?
Giọng anh ồm ồm như tiếng sóng vỗ trong hang đá, nghe mà tức ngực. Anh đang ở trần, chỉ mặc cái quần đùi bộ đội bạc phếch. Mồ hôi dầu chảy ròng ròng trên những thớ cơ bắp cuồn cuộn ở ngực và bắp tay, bóng nhẫy dưới nắng trưa. Trên bắp tay phải, hình xăm con rồng biển xanh lè uốn lượn theo từng cử động của anh, trông dữ dằn trái ngược hẳn với khuôn mặt thật thà, chất phác.
Tôi vội dừng xe, cố nặn ra nụ cười cầu tài, tay quệt mồ hôi trán:
- Dạ, chào chú Bảy. Cháu... cháu đi giao ít gạo cho bà cô họ ở xóm trên. Khổ, dịch dã bà ấy hết cái ăn, mẹ cháu bảo mang sang biếu ít cầm hơi.
Anh Bảy nheo đôi mắt híp lại vì nắng, nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của dân biển, sắc lẹm, như muốn soi thủng tâm can người đối diện. Anh không nói gì, lững thững đứng dậy. Cái bóng to lớn của anh trùm kín người tôi, che mất cả ánh nắng gay gắt. Mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng của đàn ông lao động phả vào mặt tôi, ngột ngạt.
Anh đi vòng quanh xe tôi một lượt, lấy chân đá đá vào cái thùng xốp.
- Gạo hả? Sao nhẹ hều thế này?
- Dạ... thì... có thêm ít mì tôm với thuốc men nữa chú ạ. - Tôi ấp úng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Anh Bảy gật gù, vẻ mặt nghiêm trọng như đang điều tra trọng án. Anh đi lại bàn làm việc - một cái bàn nhựa cũ kỹ, cầm cuốn sổ ghi chép dày cộp và cây bút bi hết mực lên, liếm đầu bút một cái rồi chỉ vào thùng hàng.
- Giấy đi đường đâu? Có giấy xét nghiệm chưa? Hàng hóa có hóa đơn không?
- Dạ... cháu đi loanh quanh trong xã thôi mà chú. Giấy đi đường xã cấp hôm nọ cháu để quên ở nhà rồi. Còn gạo nhà ăn thì làm gì có hóa đơn...
Tôi cố gắng giải thích, giọng bắt đầu run. Anh Bảy lắc đầu quầy quậy, mái tóc húi cua ngắn cũn cọ vào nhau sột soạt.
- Không được. Chỉ thị là chỉ thị. Không giấy tờ là không được qua. Mày quay đầu đi.
- Chú Bảy ơi... - Tôi nài nỉ, mắt liếc ngang liếc dọc xem có ai không - Chú thông cảm cho cháu đi. Bà cô cháu đói lắm rồi. Cháu chạy ù cái sang rồi về ngay. Chỗ người làng người nước với nhau...
Vừa nói, tôi vừa lén rút tờ hai trăm ngàn kẹp sẵn trong túi quần, dúi nhẹ vào tay anh.
Anh Bảy giật nảy mình như phải bỏng. Anh rụt tay lại, trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ gay gắt (dù da anh đen nhưng vẫn thấy rõ màu đỏ bừng lên ở hai tai).
- Mày làm cái trò gì đấy hả Minh? Cất ngay! Tao trực chốt là vì bà con, vì cái xóm này, chứ có phải để kiếm chác của mày đâu. Mày coi thường thằng Bảy này quá!
Tôi hoảng hồn, vội nhét tiền lại vào túi. Chết dở, gặp đúng "khắc tinh" rồi. Mấy lão dân phòng khác thì mắt nhắm mắt mở cho qua ngay, đằng này gặp ông thần giữ cửa này thì đúng là húc đầu vào đá.
- Cháu xin lỗi, cháu lỡ dại... Nhưng mà chú cho cháu qua đi, gấp lắm rồi.
Anh Bảy vẫn lắc đầu, vẻ mặt kiên định như tảng đá ngầm trước sóng dữ. Bất chợt, mũi anh hít hít mấy cái. Anh cúi xuống gần cái thùng xốp, nhíu mày.
- Gạo gì mà... có mùi nhựa thế này?
Thôi xong. Mấy cái đồ chơi silicon mới nhập về, mùi nhựa dẻo vẫn còn nồng nặc chưa bay hết. Tôi toát mồ hôi lạnh, dù trời đang nóng 40 độ.
- Dạ... chắc... chắc tại cái thùng xốp cũ đấy chú.
- Không đúng. - Anh Bảy nói chắc nịch. - Tao đi biển bao năm, mũi tao thính hơn mũi chó. Mùi này là mùi cao su, mùi nhựa. Mày chở cái gì trong này? Gạo giả à?
Không đợi tôi trả lời, anh Bảy thò bàn tay to bè, thô ráp như cái kìm sắt, giật phăng lớp băng dính trên nắp thùng.
- Chú! Đừng! - Tôi hét lên, lao tới định cản nhưng không kịp. Sức tôi so với anh chỉ như con nhái bén so với con trâu mộng. Anh gạt phắt tay tôi ra, lật nắp thùng lên.
Bên trên là lớp gạo trắng mỏng. Anh Bảy thọc sâu bàn tay chai sạn vào trong đống gạo, khoắng một cái. Tiếng gạo rào rào nghe như tiếng sét đánh ngang tai tôi.
Anh lôi lên một cái hộp giấy hình chữ nhật, bên ngoài in hình một đôi nam nữ đang ôm nhau nóng bỏng, cùng dòng chữ tiếng Anh loằng ngoằng và con số "12 Con Giáp - Rung Đa Chế Độ".
Không gian như ngưng đọng lại. Tiếng ve sầu kêu râm ran trên mấy cây phi lao nghe chói tai đến lạ.
Anh Bảy cầm cái hộp trên tay, lật qua lật lại. Khuôn mặt sạm đen của anh đần ra, nghệt mặt như ngỗng ỉa. Anh nheo mắt đọc mấy chữ tiếng Việt nhỏ xíu dán tem phụ bên hông hộp: "Dụng cụ hỗ trợ tình dục - Máy rung hình dương vật".
- Cái... cái giống gì đây? - Anh lắp bắp, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
Anh mở nắp hộp. Bên trong là một con "củ cải" màu da người, to bằng cổ tay, gân guốc nổi lên cuồn cuộn, đầu khấc đỏ chót.
Anh Bảy đánh rơi cái hộp xuống bàn "cạch" một cái. Anh lùi lại hai bước, mặt đỏ tưng bừng lan xuống tận cổ, hai tay lóng ngóng không biết để đâu. Với một người đàn ông góa vợ, sống khắc khổ bao năm như anh, thứ này quả thực là một cú sốc văn hóa.
- Mày... mày... thằng ranh con này! Mày đi giao cái thứ đồi bại này à? - Anh chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay run run. - Mày bảo đây là lương thực cứu trợ hả? Cứu trợ cái gì? Cứu trợ cái... cái lồn à?
Tôi chưa bao giờ thấy anh Bảy chửi thề, nhưng hôm nay anh đã phá lệ. Sự thật thà của anh bị tổn thương nghiêm trọng.
- Chú... chú nghe cháu giải thích. - Tôi lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất, chỉ muốn độn thổ cho xong. - Cái này... cái này là thuốc chữa bệnh... chữa bệnh trầm cảm cho phụ nữ... Mẹ cháu bảo thế...
- Bệnh cái mả cha mày! - Anh Bảy quát, nhưng giọng không còn hung dữ mà chuyển sang bối rối tột độ. Anh nhìn cái "của nợ" nằm chình ình trên bàn, rồi nhìn tôi, ánh mắt vừa giận vừa ngượng. - Tao tuy ít học nhưng tao không ngu. Cái thứ gai góc gân guốc thế kia mà bảo là thuốc à?
Anh đi đi lại lại trong lán, hai tay chống hông, thở hắt ra đằng mũi sù sù.
- Lập biên bản! Phải lập biên bản! Tịch thu tang vật! - Anh lẩm bẩm như tụng kinh. - Tội này là tội... tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, cộng với tội gian dối khai báo, cộng với tội... làm nhục người thi hành công vụ!
Tôi tái mét mặt mày. Nếu anh Bảy mà lập biên bản thật, rồi loa phường oang oang cái tin "Cháu Minh con bà Hạnh đi buôn dương vật giả bị bắt" thì cái gia đình tôi còn mặt mũi nào mà sống ở cái xóm này nữa. Mẹ tôi, dì Liễu chắc cạo đầu bôi vôi mất.
- Chú Bảy ơi, con lạy chú... - Tôi chắp tay vái như tế sao. - Chú tha cho con lần này. Chú mà làm to chuyện thì mẹ con chết mất.
- Không được! Nguyên tắc là nguyên tắc! - Anh Bảy cương quyết, ngồi phịch xuống ghế, cầm bút lên. Nhưng tay anh run quá, viết chữ cứ nguệch ngoạc. Anh liếc nhìn con "củ cải" trên bàn, rồi lại vội vàng quay đi chỗ khác, như sợ nhìn lâu sẽ bị đau mắt.
Tôi biết mình không thể lay chuyển được tảng đá này bằng lời nói hay tiền bạc. Chỉ có một cách thôi. Phải dùng "thuốc đặc trị".
Tôi run rẩy rút điện thoại ra, bấm số gọi nhanh.
- Alo... Dì Liễu ạ... - Giọng tôi mếu máo. - Dì ra chốt 13 cứu cháu với. Cháu bị chú Bảy bắt rồi... Vâng... Chú ấy khui thùng hàng ra rồi...
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi tiếng dì Liễu vang lên, lạnh tanh và dứt khoát:
- Được rồi. Bảo lão ấy cứ ngồi yên đấy. Dì ra ngay.
Tôi cúp máy, nhìn anh Bảy đang hì hục viết biên bản với vẻ mặt khổ sở như đang đánh vật. Tôi thầm cầu nguyện. Phen này, chỉ có "mỹ nhân kế" của dì Liễu mới mong làm mềm được tảng đá này thôi.
Sửa lần cuối:










