lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Tà Thiên Ma Đế

Tập sự
Tham gia
14/11/25
Bài viết
24
Cảm xúc
4
Điểm
3
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Lan là một người phụ nữ bình thường ở tuổi bốn mươi hai, sống trong căn nhà nhỏ ba gian ngoại ô thành phố cùng chồng và hai con. Cuộc sống gia đình từng yên bình với những bữa cơm ấm cúng, tiếng cười con trẻ và những phút giây gần gũi giản dị của vợ chồng. Cô đẹp mặn mà, chăm chỉ, luôn đặt chồng con lên trên hết.

Cho đến khi tai họa ập đến: chồng thất nghiệp, nợ nần chồng chất, chủ nợ dồn dập, tương lai cả nhà chìm trong bóng tối.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Lan nghe lời bạn thân tìm đến một vị thầy bói nổi tiếng ở khu phố cổ – người được đồn đại có khả năng giải hạn bằng những nghi thức truyền năng lượng đặc biệt. Với lòng tin mãnh liệt rằng chỉ cần mình hy sinh, gia đình sẽ vượt qua cơn hoạn nạn, Lan bước vào con hẻm nhỏ ấy, không ngờ rằng cánh cửa gỗ cũ kỹ kia sẽ mở ra một hành trình dài đầy day dứt, tội lỗi, dục vọng… và những đổi thay không thể nào lường trước.

Chương 1:

Lan sống trong một căn nhà nhỏ ba gian ở ngoại ô thành phố, nơi mà buổi sáng luôn bắt đầu bằng tiếng chim sẻ ríu rít trên mái ngói cũ và mùi cà phê phin thơm lừng từ bếp. Cô năm nay bốn mươi hai tuổi, làm nhân viên kế toán cho một công ty vật liệu xây dựng nhỏ, công việc đều đều nhưng đủ để trang trải cuộc sống gia đình bốn miệng ăn. Chồng cô, anh Hùng, lớn hơn cô năm tuổi, từng là thợ chính của một xưởng cơ khí, tính tình hiền lành, hay cười, nhưng gần đây nụ cười ấy thưa dần.

Lan vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ đã trải qua hai lần sinh nở. Thân hình cô đầy đặn, ngực căng tròn, eo vẫn thon gọn nhờ thói quen dậy sớm tập thể dục nhẹ và đi bộ quanh xóm. Mông nở nang, da trắng hồng mịn màng vì cô hay dùng kem dưỡng tự nhiên từ bột nghệ và sữa tươi. Mỗi lần đi chợ, các bà hàng xóm vẫn hay trêu: “Trời ơi chị Lan ơi, chị ăn gì mà giữ dáng đẹp thế, chồng chị sướng quá!” Lan chỉ cười ngại ngùng, má ửng hồng, lòng thầm nghĩ mình may mắn có được người chồng thương vợ thương con.

Cuộc sống hàng ngày của họ từng rất bình yên. Sáng sớm, Lan dậy nấu bữa sáng cho cả nhà: cơm tấm sườn nướng hoặc bánh mì ốp la, rồi đưa con trai lớn lớp mười hai và con gái út lớp tám đến trường. Anh Hùng chở cô trên chiếc Wave cũ đến công ty, hai vợ chồng trò chuyện rôm rả về chuyện con cái học hành, cuối tuần sẽ đi siêu thị mua đồ ăn. Chiều về, Lan nấu cơm, anh Hùng phụ dọn dẹp, cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng hổi với tiếng cười của lũ trẻ. Tối đến, khi con đã ngủ, hai vợ chồng nằm bên nhau, đôi khi vẫn còn những phút giây gần gũi vụng về nhưng ấm áp của tuổi trung niên.

Cho đến nửa năm trước, mọi thứ đổ vỡ.

Anh Hùng bị bạn bè rủ rê góp vốn làm ăn chung một dự án vận tải. Ban đầu mọi chuyện suôn sẻ, tiền lãi về đều. Anh hào hứng kể với vợ về tương lai sẽ mua được căn nhà rộng hơn, cho con cái học trường tốt. Lan lo lắng nhưng thấy chồng vui, cô cũng động viên. Rồi dự án thất bại. Đối tác bỏ trốn, hàng hóa bị giữ, ngân hàng siết nợ. Chỉ trong vài tháng, gia đình rơi vào cảnh nợ nần chồng chất: hơn ba trăm triệu, con số khổng lồ với đồng lương kế toán của Lan và khoản trợ cấp thất nghiệp ít ỏi của anh Hùng. Chủ nợ gọi điện suốt ngày, có lần còn đến tận nhà dọa nạt. Anh Hùng sút cân trông thấy, đêm nào cũng trằn trọc, tự trách mình. Lan ôm chồng khóc, nhưng sáng ra vẫn phải gồng gánh cười với con, bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ qua.

Cô bắt đầu tìm mọi cách. Bán vàng cưới, vay mượn anh em họ hàng, chạy vạy xin thêm giờ làm. Nhưng nợ vẫn như quả bóng tuyết lăn càng ngày càng lớn. Một buổi chiều, Lan ngồi uống trà với chị bạn thân tên Mai ở quán nước ven đường. Chị Mai từng gặp cảnh tương tự vài năm trước, chồng cũng nợ nần vì bảo lãnh cho bạn. Chị kể, giọng thì thầm như sợ ai nghe thấy: “Hồi đó chị tuyệt vọng lắm, may có người chỉ cho thầy Tâm. Thầy làm nghề bói toán, xem phong thủy, nhưng đặc biệt có nghi thức truyền năng lượng giải hạn. Chị làm một lần, không hiểu sao mà vài tháng sau công việc chồng chị tốt lên, tiền bạc dần trả hết. Nhiều người trong xóm mình cũng tìm đến thầy, ai cũng bảo linh.”

Lan nghe mà bán tín bán nghi. Cô không mê tín, nhưng lúc này như người chết đuối vớ được cọc. Chị Mai đưa địa chỉ, một con hẻm nhỏ sâu trong khu phố cổ, bảo rằng thầy chỉ nhận người có duyên, và nghi thức thì… đặc biệt, cần sự tin tưởng tuyệt đối. “Em cứ thử gặp thầy đi, không mất gì đâu. Nhưng phải giữ kín, đừng để chồng biết, đàn ông hay tự ái.” Lan về nhà nằm nghĩ cả đêm. Cô nhìn chồng đang ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, nhìn hai đứa con vô tư học bài trong phòng bên, lòng quặn thắt. Sáng hôm sau, cô xin nghỉ làm nửa ngày, mặc chiếc áo dài trắng đơn sơ nhất – chiếc áo cô hay mặc đi chùa cầu bình an – rồi lặng lẽ đạp xe đến con hẻm ấy.

Tim Lan đập thình thịch khi đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Một người đàn ông trung niên mở cửa, khuôn mặt hiền từ, giọng nói trầm ấm chào cô vào. Thầy Tâm hỏi han kỹ càng về gia đình, xem ngày tháng sinh của chồng con cô, rồi gật gù: “Hạn nặng, nhưng có thể giải được. Chị có sẵn sàng tin tưởng và làm theo nghi thức không?” Lan nuốt nước bọt, tay siết chặt vạt áo, gật đầu trong nước mắt.

Thầy dẫn cô vào căn phòng nhỏ phía sau, khép cửa lại. Ánh nến leo lét bắt đầu lung linh trên bàn thờ nhỏ. Lan bước vào căn phòng nhỏ, cửa khép lại sau lưng với một tiếng kẹt nhẹ, như thể cả thế giới bên ngoài đột ngột bị cắt đứt. Ánh sáng duy nhất đến từ vài cây nến cháy leo lét trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tỏa thứ ánh vàng ấm áp nhưng mờ ảo, khiến mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối dịu dàng. Mùi trầm hương thoang thoảng lẫn với mùi nến cháy, tạo nên không gian vừa bí ẩn vừa ngột ngạt. Cô đứng đó một lúc, tay siết chặt vạt áo dài trắng đơn sơ, thứ vải mỏng ôm sát lấy cơ thể đầy đặn của mình, làm nổi bật đường cong ngực căng tròn và vòng eo vẫn còn thon gọn dù đã qua tuổi bốn mươi. Da cô trắng hồng mịn màng dưới ánh nến, nhưng lúc này mặt cô tái đi vì lo lắng và xấu hổ.

Lan bước vào căn phòng nhỏ, cửa khép lại sau lưng với một tiếng kẹt nhẹ, như thể cả thế giới bên ngoài đột ngột bị cắt đứt. Ánh sáng duy nhất đến từ vài cây nến cháy leo lét trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tỏa thứ ánh vàng ấm áp nhưng mờ ảo, khiến mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối dịu dàng. Mùi trầm hương thoang thoảng lẫn với mùi nến cháy, tạo nên không gian vừa bí ẩn vừa ngột ngạt. Cô đứng đó một lúc, tay siết chặt vạt áo dài trắng đơn sơ, thứ vải mỏng ôm sát lấy cơ thể đầy đặn của mình, làm nổi bật đường cong ngực căng tròn và vòng eo vẫn còn thon gọn dù đã qua tuổi bốn mươi. Da cô trắng hồng mịn màng dưới ánh nến, nhưng lúc này mặt cô tái đi vì lo lắng và xấu hổ.

Sau đó thầy ngồi ở góc phòng, khuôn mặt ông ẩn hiện trong bóng tối, giọng nói trầm ấm vang lên như lời ru vỗ về. "Chị Lan, hãy bình tĩnh. Nghi thức này là để truyền năng lượng tốt lành, giải hạn cho gia đình chị. Chồng chị đang khó khăn, con cái cũng chịu ảnh hưởng... Chỉ cần chị tin tưởng và thả lỏng, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn." Lan nuốt nước bọt, lòng nặng trĩu. Gia đình cô đang ngập trong nợ nần, chồng thất nghiệp đã mấy tháng, con trai lớn thì sắp thi đại học mà tiền học phí không biết xoay đâu. Cô đã nghe đồn về thầy từ chị bạn thân, rằng ông có cách truyền năng lượng đặc biệt, giúp nhiều người vượt qua vận hạn. Nhưng khi thầy bảo phải ở riêng trong phòng này, và nghi thức cần sự tiếp xúc gần gũi, cô đã suýt quay đầu bỏ chạy. Bây giờ thì muộn rồi. Vì chồng, vì con, cô cắn răng gật đầu, nước mắt lăn dài trên má mà không dám lau.

Thầy đứng dậy, dẫn cô đến chiếc giường nhỏ trải chiếu trắng sạch sẽ ở giữa phòng. "Chị nằm xuống đây đi, thư giãn cơ thể. Tôi sẽ bắt đầu từ từ." Lan nằm xuống, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, hai tay đặt sát bên hông, mắt nhắm nghiền vì không dám nhìn thẳng. Áo dài trắng mỏng manh ôm sát lấy ngực cô, mỗi nhịp thở khiến lớp vải nhẹ nhàng lên xuống, lộ rõ đường cong đầy đặn. Cô xấu hổ đến mức muốn khóc to hơn, nghĩ đến chồng ở nhà đang lo lắng chờ tin, nghĩ đến việc mình đang làm gì đây, ở cái tuổi này mà lại nằm đây cho một người đàn ông lạ chạm vào người.

Chương 2:

Thầy ngồi xuống bên cạnh, bàn tay ông ấm áp đặt nhẹ lên vai cô qua lớp vải. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng Lan giật mình run rẩy, cơ thể co lại bản năng. "Thư giãn đi chị," ông thì thầm, giọng dịu dàng. Tay ông bắt đầu vuốt ve chậm rãi từ vai xuống cánh tay, những ngón tay dài lướt nhẹ nhàng, như đang xoa dịu một con mèo hoảng loạn. Lan cảm nhận rõ từng đường vân tay ông chạm qua lớp vải mỏng, ấm áp lan tỏa từ vai xuống khuỷu tay, rồi xuống cổ tay. Hơi thở ông phả nhẹ lên cổ cô khi ông cúi xuống gần hơn, thứ hơi thở nóng ấm mang theo mùi trầm thoang thoảng, khiến da cổ cô nổi gai ốc. Cô cứng đờ người, cố kìm nén không đẩy ông ra, lòng nghĩ thầm: "Chỉ là truyền năng lượng thôi, chịu đựng đi, vì gia đình mà."

Tay ông tiếp tục vuốt ve, lần này chậm rãi hơn, từ vai trở lại, rồi lướt nhẹ qua xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo dài hơi trễ. Ngón tay ông chạm vào da thịt thật sự, ấm áp và chắc chắn, khiến Lan thở gấp. Cô cảm nhận rõ từng cái chạm nhẹ như lông vũ, lướt dọc theo xương quai xanh, dừng lại ở viền ngực nơi lớp vải áo dài ôm sát. Chỉ là chạm nhẹ thôi, nhưng ngực cô đột ngột nóng lên, núm vú dưới lớp áo mỏng cương cứng vì kích thích lạ lẫm. Lan xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nước mắt lại lăn dài, cô quay mặt đi không dám nhìn. "Tôi... tôi ngại lắm thầy ơi," cô thì thầm run rẩy, giọng lạc đi.

"Không sao, chị cứ thả lỏng. Năng lượng cần lưu thông qua da thịt," ông nói nhẹ, tay vẫn không dừng lại. Ngón tay ông lướt nhẹ hơn nữa, chạm vào viền ngực qua lớp vải, vòng quanh mà không ấn mạnh, như đang vẽ những vòng tròn chậm rãi. Lan thở dài kìm nén, tiếng thở thoát ra run rẩy qua đôi môi mím chặt. Cơ thể cô bắt đầu phản ứng ngoài ý muốn, một cảm giác nóng ấm lan tỏa từ ngực xuống bụng, khiến cô hoảng hốt siết chặt hai đùi lại. Sao lại thế này? Cô đã có chồng, đã sinh con, nhưng những cái chạm này lạ lẫm quá, chậm rãi và đầy ý tứ, không giống những lúc vội vã với chồng.

Thầy cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng ấm phả đều đặn lên cổ cô, khiến da thịt nơi đó râm ran. Rồi môi ông chạm nhẹ lên cổ, chỉ là một cái hôn thoáng qua, mềm mại và ấm áp. Lan run rẩy mạnh hơn, cơ thể cứng đờ vì xấu hổ, nhưng không đẩy ra. Môi ông lại chạm lần nữa, lần này chậm rãi hơn, hôn dọc theo đường cổ xuống xương quai xanh, mỗi cái hôn đều nhẹ nhàng như đang nhấm nháp. Lưỡi ông lướt ra, liếm nhẹ lên da thịt trắng hồng của cô, vị mặn ngọt của da lan tỏa, khiến mùi hương cơ thể Lan – thứ mùi ngọt ngào của sữa tắm và mồ hôi nhẹ vì căng thẳng – lan ra trong không khí. Lan thở gấp, ngực phập phồng mạnh mẽ dưới lớp áo dài, cô cảm nhận rõ núm vú cọ xát vào vải mỏng mỗi lần thở, tạo nên những đợt râm ran lạ lẫm.

Tay ông vòng qua eo cô, kéo nhẹ để cơ thể cô sát hơn vào ông. Lan giật mình, nhưng không kháng cự, lòng nghĩ thầm phải chịu đựng vì gia đình. Ngực ông chạm vào ngực cô qua lớp vải mỏng, sự ấm áp từ cơ thể đàn ông lạ lẫm lan tỏa, khiến ngực cô nóng ran. Ông ôm cô nhẹ nhàng, tay vuốt ve dọc lưng qua áo dài, từ vai xuống eo, rồi vòng qua hông. Những ngón tay lướt chậm rãi, cảm nhận đường cong mông nở nang của cô dưới lớp vải, nhưng chỉ chạm nhẹ, không ấn mạnh. Lan xấu hổ đến mức muốn khóc to, nước mắt thấm ướt gối, nhưng cơ thể lại phản bội, một cảm giác nóng ấm dần lan xuống giữa hai đùi, nơi đó bắt đầu ẩm ướt lạ lẫm. Cô hoảng hốt siết chặt đùi lại, cố kìm nén không để tiếng rên thoát ra.

Môi ông tiếp tục hôn cổ cô, lần này chậm rãi hơn, lưỡi liếm nhẹ dọc theo đường gân cổ, rồi xuống xương quai xanh, mỗi cái liếm đều kéo dài, khiến da thịt cô râm ran như có dòng điện chạy qua. Hơi thở ông phả lên da ướt át ấy, nóng ấm và đều đặn, khiến Lan run rẩy không ngừng. Tay ông lướt lên ngực cô qua lớp vải, chạm nhẹ vào bầu ngực căng tròn, ngón tay vòng quanh núm vú mà không trực tiếp chạm, chỉ lướt nhẹ qua viền áo. Lan thở gấp hơn, tiếng thở dài xấu hổ thoát ra khỏi môi, cô cắn môi dưới để kìm nén. Cảm giác lạ lẫm ấy, sự chậm rãi đầy đam mê trong từng cái chạm, khiến cơ thể cô nóng lên dần dần, từ ngực lan xuống bụng dưới, giữa hai đùi bắt đầu ướt át một cách khó tả. Cô xấu hổ vô cùng, nghĩ thầm sao mình lại phản ứng thế này, mình là vợ, là mẹ, sao lại để cơ thể rung động vì những cái chạm lạ lẫm.

Thầy thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai khiến cô nổi gai ốc toàn thân. "Chị thấy năng lượng đang lưu thông chưa? Hãy thả lỏng hơn nữa." Tay ông vuốt ve eo cô chậm rãi, kéo lớp áo dài lên một chút để chạm trực tiếp vào da thịt bụng, ấm áp và mịn màng. Ngón tay lướt nhẹ dọc theo đường bụng dưới, dừng lại ở viền quần, nhưng không đi sâu hơn. Lan run rẩy mạnh, cơ thể cô nóng ran, ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp, và giữa hai đùi ấy, sự ướt át càng rõ rệt hơn, khiến cô hoảng hốt xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng cô vẫn nằm yên, cắn răng chịu đựng, vì gia đình, vì hy vọng vận hạn sẽ qua.

Nghi thức tiếp tục chậm rãi như thế, những cái hôn nhẹ lên cổ, lên vai, tay vuốt ve dọc cánh tay và eo lưng, mỗi tiếp xúc đều kéo dài, đầy đam mê nhưng nhẹ nhàng, như đang truyền một thứ năng lượng ấm áp vào cơ thể cô. Lan dần thả lỏng hơn một chút, dù lòng vẫn rối bời xấu hổ, cơ thể lại đón nhận những cảm giác lạ lẫm ấy một cách bản năng. Mùi hương cơ thể cô lan tỏa mạnh hơn, ngọt ngào và quyến rũ, hòa quyện với mùi trầm và nến. Thầy ôm cô sát hơn, ngực chạm ngực, hơi thở hòa quyện, nhưng ông dừng lại đúng lúc, không đi quá sâu.

Cuối cùng, ông buông cô ra nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm: "Xong rồi chị ơi. Năng lượng đã truyền, hạn sẽ dần giải." Lan mở mắt, mặt đỏ bừng, nước mắt vẫn lăn dài. Cô vội vàng ngồi dậy, kéo lại áo dài cho ngay ngắn, tay run run vì dư âm cơ thể vẫn còn nóng ran, giữa hai đùi ướt át khó tả khiến cô xấu hổ không dám nhìn thẳng. Cô đứng lên, cúi đầu cảm ơn lí nhí, rồi vội vàng bước ra khỏi phòng, cửa khép lại sau lưng.

Bên ngoài trời đã tối mịt, Lan bước nhanh trên con đường về nhà, lòng rối bời như tơ vò. Cơ thể vẫn còn dư âm những cái chạm chậm rãi ấy, nóng ấm và râm ran, đặc biệt là nơi kín đáo giữa hai đùi, ướt át đến mức cô phải siết chặt bước đi để che giấu. Cô xấu hổ với chính mình, nước mắt lại rơi, nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác lạ lẫm khó tả len lỏi – liệu nghi thức ấy có thực sự giúp gia đình, hay chỉ làm cô thêm rối ren? Về đến nhà, cô sẽ cười trừ với chồng, nói rằng mọi thứ ổn, nhưng đêm nay, nằm bên chồng, cơ thể cô chắc chắn sẽ còn nhớ mãi những khoảnh khắc da thịt chậm rãi đầy đam mê ấy.

Một tuần trôi qua kể từ lần đầu tiên, mà với Lan, mỗi ngày đều như kéo dài gấp đôi. Gia đình vẫn chưa có dấu hiệu khá hơn, chủ nợ vẫn gọi điện đều đặn, chồng cô vẫn im lặng hút thuốc ngoài hiên nhà đến khuya. Nhưng trong cơ thể Lan, có một thứ gì đó đã thay đổi. Đêm nào cô cũng nằm thao thức, nhớ lại những cái chạm chậm rãi trên cổ, trên vai, trên viền ngực qua lớp áo dài mỏng. Mỗi lần nhớ, giữa hai đùi lại nóng ran, ướt át một cách khó hiểu. Cô tự mắng mình, tự thấy tội lỗi với chồng, nhưng sáng hôm sau, khi chị Mai nhắn tin hỏi thăm “Em thấy có gì khác chưa?”, Lan chỉ trả lời ngắn gọn: “Chị ơi… em muốn quay lại lần nữa. Để củng cố năng lượng.”

Chị Mai cười qua điện thoại: “Thầy bảo thế là đúng rồi. Lần đầu chỉ mở lối, lần hai mới thực sự truyền sâu. Em cứ đi đi, chị tin là sẽ tốt.”


Chương 3:


Lan xin nghỉ làm buổi chiều, tắm rửa thật sạch, xức một chút nước hoa nhẹ ở cổ và cổ tay – thói quen cũ mỗi khi đi chùa cầu phúc. Cô chọn chiếc áo dài trắng khác, vẫn mỏng và đơn sơ, nhưng lần này bên trong chỉ mặc áo lót trắng mỏng và quần lót cotton mềm. Cô không hiểu sao mình lại chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy, chỉ tự nhủ là để nghi thức được “thuận lợi hơn”.

Khi gõ cửa, tim Lan không còn đập loạn xạ như lần trước. Thầy Tâm mở cửa, nở nụ cười hiền, ánh mắt như đã biết trước cô sẽ quay lại. Ông dẫn cô vào căn phòng quen thuộc, nến đã thắp sẵn, mùi trầm vẫn thoang thoảng ấm áp. Cửa khép lại, tiếng kẹt nhẹ vang lên như một lời mời gọi bí mật.

“Chị quay lại là tốt,” thầy nói khẽ, giọng trầm ấm như ru. “Năng lượng lần trước đã mở lối, lần này sẽ đi sâu hơn, giúp hạn tan nhanh hơn.” Lan gật đầu, má đã hơi ửng đỏ. Cô đứng đó một lúc, tay siết vạt áo, rồi tự mình đưa tay lên nút áo dài. Lần này cô không chờ thầy yêu cầu. Từng chiếc nút được tháo chậm rãi, áo dài trắng tuột khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn. Cô chỉ còn lại áo lót trắng mỏng ôm sát lấy bộ ngực căng tròn, và chiếc quần dài cùng màu. Không khí phòng hơi mát vì quạt trần quay chậm, khiến hai núm vú hồng hào dưới lớp vải mỏng dần cương lên, hiện rõ hai điểm nhỏ nổi bật. Lan xấu hổ cúi đầu, nhưng không che ngực, lòng thầm nhắc mình: vì gia đình, vì chồng con.

Thầy tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho cô nằm xuống chiếu trắng như lần trước. Lan nằm, ngửa mặt lên, hai tay đặt sát bên hông, hơi thở đã bắt đầu gấp hơn. Thầy ngồi sát bên, bàn tay ấm áp đặt lên vai trần của cô. Những ngón tay dài bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, ấn vừa đủ vào cơ thịt vai đang căng cứng vì lo lắng thường ngày. Lan thở ra một hơi dài, cơ thể dần thả lỏng. Tay thầy vuốt ve chậm rãi xuống lưng, lướt qua từng đốt sống lộ rõ dưới làn da trắng hồng mịn màng. Mỗi cái chạm đều kéo dài, như đang vẽ những đường cong vô hình trên lưng cô. Ngón tay ông lướt nhẹ qua xương bướm, rồi xuống eo thon, khiến Lan khẽ rùng mình, tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi đôi môi hé mở.

Thầy cúi xuống gần hơn, hơi thở nóng ấm phả lên gáy cô, mang theo mùi hương đàn ông trưởng thành – thứ mùi da thịt sạch sẽ pha chút mồ hôi nhẹ và trầm hương – khiến Lan chóng mặt trong khoảnh khắc. Cô chưa từng ngửi mùi này gần đến thế kể từ ngày chồng thất nghiệp, những đêm anh mệt mỏi chỉ ôm cô ngủ mà không gần gũi. Bây giờ, mùi ấy len lỏi vào mũi, vào đầu, làm cơ thể cô mềm nhũn.

Tay thầy vòng ra phía trước, vuốt ve bụng dưới qua lớp quần mỏng. Ngón tay lướt nhẹ trên da thịt phẳng lì, dừng lại ở viền quần, chạm khẽ vào đường viền đàn hồi, rồi lại trượt lên. Lan cắn môi dưới, nước mắt lăn dài vì xấu hổ, nhưng cơ thể không kháng cự. Tay thầy tiếp tục lên cao, chạm vào bầu ngực qua lớp áo lót. Những ngón tay bóp nhẹ, ôm trọn lấy một bên ngực căng tròn, xoa nắn chậm rãi như đang nhồi một khối bột mềm. Lan thở gấp, núm vú dưới lớp vải cương cứng hơn nữa, cọ xát vào lòng bàn tay ông mỗi lần ông bóp. Một cảm giác dễ chịu lạ lẫm lan tỏa từ ngực xuống bụng dưới, khiến cô bất giác dạng nhẹ hai đùi.

Thầy khẽ kéo dây áo lót phía sau, tháo nút. Lớp vải mỏng tuột khỏi vai, để lộ hoàn toàn bộ ngực trắng hồng căng tròn, hai núm vú hồng hào nhỏ xinh đang cương lên vì kích thích và không khí mát mẻ. Lan đưa tay lên che bản năng, nhưng thầy nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, thì thầm: “Đừng che, em cần mở lòng để năng lượng đi vào.” Cô buông tay, nước mắt lại rơi, nhưng không còn kháng cự mạnh như lần đầu.

Môi thầy cúi xuống, ngậm lấy một bên núm vú. Cảm giác ấm nóng bao lấy lấy núm vú nhạy cảm khiến Lan run rẩy toàn thân. Lưỡi ông quấn quanh chậm rãi, liếm vòng tròn từ gốc đến đỉnh, rồi mút nhẹ nhàng, kéo dài từng nhịp mút như đang nhấm nháp một viên kẹo ngọt. Mỗi lần mút, ông lại kéo nhẹ núm vú ra một chút rồi thả, khiến nó bật lại đầy đàn hồi. Lan thở gấp, tiếng rên khe khẽ thoát ra dù cô cố kìm lại – âm thanh nhỏ, dâm đãng mà chính cô cũng không nhận ra là của mình. Tay kia của thầy se se núm vú còn lại, ngón cái và ngón trỏ xoay nhẹ, kéo dài, rồi vê mạnh hơn một chút. Cảm giác khoái lạc từ hai bên ngực dồn dập khiến hạ bộ Lan bắt đầu ướt át, quần lót cotton mỏng thấm dần một vệt ấm nóng.

Thầy thì thầm bên tai cô, hơi thở phả vào vành tai nóng rẫy: “Em đang mở lòng rồi… rất tốt.” Lan nghe mà lòng quặn thắt tội lỗi, nhưng khoái cảm đang dâng lên quá mạnh, cô không thể dừng lại. Tay thầy luồn xuống dưới, qua viền quần, chạm vào lớp quần lót đã ướt. Ngón tay ông vuốt ve chậm rãi qua lớp vải mỏng, cảm nhận rõ sự trơn tuột ấm nóng bên dưới. Lan dạng chân rộng hơn mà không hay, hông khẽ nhích lên đón lấy cái chạm ấy. Thầy kéo nhẹ quần lót sang một bên, ngón tay trượt vào khe ấm nóng, chạm vào mép ngoài mềm mại đã sưng lên vì kích thích.

Ngón tay ông khám phá chậm rãi, lướt dọc theo khe, cảm nhận từng nếp gấp ướt át, rồi dừng lại ở hạt nhỏ nhạy cảm phía trên. Ông xoa nhẹ vòng tròn, nhịp nhàng, lúc nhanh lúc chậm, khiến Lan run rẩy mạnh hơn. Tiếng rên của cô lớn dần, không còn kìm nén được. Rồi ngón tay trượt sâu hơn, vào bên trong cơ thể cô – nơi đã lâu không được chạm đến một cách chậm rãi và đầy ý tứ như thế. Ngón tay ra vào nhịp nhàng, lúc nông lúc sâu, cong lên chạm vào điểm nhạy cảm bên trong khiến Lan cong người, hai tay bấu chặt lấy chiếu. Một ngón thứ hai tham gia, mở rộng hơn, ra vào nhanh dần, kèm theo tiếng nước ướt át chẹp chẹp nhỏ vang lên trong không gian yên tĩnh.

Lan cảm thấy một cơn sóng khoái lạc dâng lên từ sâu thẳm, mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào với chồng. Cơ thể cô căng cứng, rồi đột ngột run rẩy co giật, hạ bộ siết chặt lấy ngón tay thầy, một dòng nước ấm tuôn ra thấm ướt cả bàn tay ông. Tiếng rên dâm đãng vang lên trong cổ họng cô, không thể kìm nén: “A… thầy… em… không chịu nổi…” Cô lên đỉnh lần đầu tiên với thầy, toàn thân rung động, nước mắt trào ra vì vừa sướng vừa tội lỗi. Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, chỉ còn lại cảm giác ướt át, nóng ấm và dư chấn khoái lạc lan tỏa khắp người.

Thầy rút tay ra chậm rãi, lau nhẹ vào chiếu, rồi ôm lấy cô vào lòng. Lan nằm đó, ngực phập phồng, cơ thể mềm nhũn, đầu tựa vào vai ông. Cô không nói gì, chỉ để mặc ông vuốt ve lưng mình dịu dàng. Mùi hương cơ thể cô – ngọt ngào, mặn mồ hôi tình ái – hòa quyện với mùi đàn ông của thầy, tạo nên thứ hương quyến rũ trong căn phòng mờ nến. Một lúc sau, Lan khẽ đẩy thầy ra, ngồi dậy, mặc lại áo lót và áo dài với đôi tay còn run run. Thầy mỉm cười: “Em về đi, năng lượng đã sâu hơn nhiều. Tuần sau nếu cần, em lại quay lại.”


Chương 4:

Lan gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Cô bước ra khỏi phòng, trời đã tối mịt. Trên đường về nhà, gió đêm mát lạnh thổi qua, nhưng cơ thể cô vẫn nóng ấm, hạ bộ vẫn còn dư âm ướt át và râm ran. Mỗi bước đi đều khiến quần lót ẩm chạm vào da thịt nhạy cảm, gợi lại từng ngón tay ra vào nhịp nhàng. Cô xấu hổ với chính mình, nước mắt lại lăn dài, nhưng sâu thẳm trong lòng là một nỗi thèm khát lạ lẫm mà cô không dám thừa nhận. Về đến nhà, cô sẽ cười với chồng, nấu cơm cho con, nhưng đêm nay, khi nằm bên anh Hùng đang ngủ say vì mệt mỏi, cơ thể cô sẽ vẫn còn rung động vì những khoảnh khắc đam mê vừa qua – tội lỗi, ngọt ngào, và không thể nào quên.

Hai tuần sau lần thứ hai, Lan nhận ra mình đã thay đổi. Không chỉ là cơ thể – nơi mà mỗi đêm nằm bên chồng, cô vẫn còn cảm giác râm ran giữa hai đùi mỗi khi nhớ lại ngón tay thầy ra vào nhịp nhàng – mà còn là tâm trí. Chủ nợ đã bớt gọi điện dồn dập, chồng cô nhận được một cuộc gọi phỏng vấn từ xưởng cơ khí cũ, dù chưa chắc chắn nhưng đã là tia hy vọng đầu tiên sau bao tháng tối tăm. Lan tự nhủ rằng nghi thức đang linh nghiệm. Và vì thế, cô không còn do dự nữa.

Chiều hôm ấy, trời mưa lất phất, Lan mặc áo mưa mỏng che chiếc áo dài trắng bên trong, đạp xe đến con hẻm quen thuộc. Tim cô không đập nhanh vì sợ hãi, mà vì một thứ cảm giác khác – vừa hồi hộp, vừa thèm khát. Cô gõ cửa, thầy Tâm mở ra, ánh mắt ông sáng lên khi thấy cô. Không nói nhiều, ông dẫn thẳng vào căn phòng nến đã thắp sẵn, cửa khép lại với tiếng kêu quen thuộc.

Lan đứng giữa phòng một lúc, hít sâu mùi trầm hương quyện lẫn mùi nến cháy. Cô nhìn thầy, khẽ gật đầu, rồi tự đưa tay lên nút áo dài. Từng chiếc nút được tháo chậm rãi, áo dài trắng rơi xuống sàn như một cánh hoa lớn. Tiếp theo là áo lót, rồi quần dài, rồi cả quần lót cotton mỏng. Cô cởi hết, không chút che đậy. Lần đầu tiên cô trần truồng hoàn toàn dưới ánh nến vàng ấm. Thân hình đầy đặn tuổi bốn mươi hai lấp lánh mồ hôi nhẹ vì không khí oi ấm của phòng kín. Da trắng hồng hào, ngực căng tròn nặng trĩu hơi rung nhẹ theo nhịp thở, núm vú hồng hào đã hơi cương lên vì không khí mát nhẹ từ quạt trần. Eo thon, bụng phẳng, rồi xuống dưới là vùng tam giác đen mượt đã bắt đầu lấp lánh ướt át dù chưa ai chạm vào. Mông nở nang, đùi đầy đặn khép hờ, toàn thân như một bức tượng ngà voi sống động dưới ánh sáng lung linh.

Thầy nhìn cô, giọng khàn khàn vì xúc động: “Em đẹp quá, Lan ơi… Cơ thể em như được tạo ra để đón nhận năng lượng.” Lan cúi đầu, má đỏ bừng, nhưng không che thân. Cô nằm xuống chiếu trắng, ngửa người, hai tay buông xuôi bên hông, chân khép nhẹ, để mặc thầy chiêm ngưỡng.

Thầy ngồi sát bên, bàn tay ấm áp đặt lên cổ cô, vuốt ve chậm rãi xuống xương quai xanh. Ngón tay lướt nhẹ trên da thịt mịn màng, rồi xuống ngực. Lần này ông không nhẹ nhàng như trước, tay ông ôm trọn một bên ngực căng tròn, bóp mạnh hơn, ngón cái và ngón trỏ se lấy núm vú hồng hào, xoay nhẹ rồi kéo dài ra. Lan thở gấp ngay lập tức, tiếng rên khe khẽ liên tục thoát ra từ cổ họng: “Ư… ừm…” Núm vú bị kéo dài rồi thả bật lại, đau một chút nhưng khoái lạc nhiều hơn, khiến cô cong nhẹ người lên đón lấy.

Môi thầy cúi xuống hôn khắp cổ cô, những cái hôn ướt át, mạnh mẽ hơn lần trước. Từ cổ xuống xương quai xanh, rồi xuống ngực. Ông ngậm lấy một bên núm vú, mút mạnh, lưỡi quấn quanh nhanh hơn, răng khẽ cắn nhẹ khiến Lan giật mình rên to: “A… thầy…” Ông chuyển sang bên kia, mút mạnh như muốn rút hết ngọt ngào từ bầu ngực căng đầy. Hai tay ông ôm lấy cả hai bầu ngực, bóp mạnh, xoa nắn liên tục, ngón tay se núm vú kéo dài hết mức có thể rồi thả ra, khiến chúng đỏ lên vì kích thích. Lan cong người lên, ngực ưỡn cao, tiếng rên không còn kìm nén được nữa, dâm đãng và liên tục vang lên trong phòng.

Tay thầy lướt xuống bụng dưới, vuốt ve vùng da phẳng lì, rồi xuống vùng kín đã ướt át từ lâu. Ngón tay ông chạm vào mép ngoài mềm mại, lướt dọc khe ấm nóng, cảm nhận rõ từng giọt nước đang tuôn ra. Ông xoa nhẹ hạt nhỏ phía trên, vòng tròn chậm rãi rồi nhanh dần, khiến Lan dạng chân rộng hơn, hông nhích lên đón lấy. Hai ngón tay trượt vào bên trong dễ dàng vì sự trơn tuột, ra vào nhịp nhàng, lúc nông lúc sâu, cong lên chạm đúng điểm nhạy cảm khiến cô rên rỉ không ngừng.

Thầy đứng dậy, cởi bỏ quần áo nhanh chóng. Cơ thể ông trung niên nhưng rắn chắc hiện ra, phần đàn ông đã cương cứng mạnh mẽ, đầu khấc bóng loáng vì chất lỏng trong suốt. Ông nằm lên người cô, da thịt hai người dính sát nhau ngay lập tức. Mồ hôi nhẹ bắt đầu hòa quyện, mùi hương tình dục – mùi da thịt nóng ấm, mùi nước nhờn từ vùng kín cô – lan tỏa khắp phòng. Thầy thì thầm bên tai cô: “Hôm nay thầy sẽ truyền năng lượng trực tiếp, sâu nhất… Em sẵn sàng chưa?” Lan khẽ gật, nước mắt lăn dài vì còn chút xấu hổ cuối cùng, nhưng đôi chân đã tự động dạng rộng ra.

Thầy đặt phần nóng ấm của mình vào đúng khe ướt át, chà nhẹ lên xuống vài lần để bôi trơn, khiến Lan run rẩy vì cảm giác ma sát đầu khấc lên hạt nhỏ nhạy cảm. Rồi ông đẩy chậm rãi vào. Cảm giác nóng ấm, căng đầy lan tỏa ngay lập tức. Lan thở hổn hển khi từng phân một trượt vào bên trong cơ thể cô, ma sát chậm rãi với thành trong ấm nóng, ướt át. Ông dừng lại khi vào hết, để cô quen dần với sự đầy đặn lạ lẫm sau bao năm chỉ có chồng. Lan khóc khẽ: “Thầy… em… xấu hổ quá…” nhưng chân đã quặp nhẹ lấy hông ông.

Thầy bắt đầu nhịp ra vào chậm rãi kéo dài. Rút ra gần hết, chỉ để đầu khấc còn lại bên trong, rồi lại đẩy vào sâu từ từ, từng chút một, khiến Lan cảm nhận rõ từng đường gân nổi trên thân côn thịt nóng ấm cọ xát vào thành trong nhạy cảm. Mỗi lần đẩy vào, ông lại ấn sâu thêm một chút, chạm đến tận cùng khiến cô cong người rên rỉ: “Ư… sâu quá…” Mồ hôi thầy nhỏ xuống ngực cô, trượt dài trên da thịt trắng hồng. Hai bầu ngực cô rung động theo từng nhịp, núm vú cọ xát vào ngực ông đầy lông cứng.

Nhịp dần nhanh hơn. Thầy rút ra nhanh hơn, đẩy vào mạnh hơn, nhưng vẫn kiểm soát, mỗi cú đẩy đều sâu và chắc. Tiếng da thịt va chạm bắt đầu vang lên – bạch bạch – hòa cùng tiếng nước ướt át chẹp chẹp mỗi lần rút ra. Lan không còn khóc xấu hổ nữa, tay cô vòng qua ôm chặt lưng thầy, móng tay bấm nhẹ vào da thịt ông. Chân cô quặp chặt lấy hông, kéo ông vào sâu hơn theo bản năng. Tiếng rên của cô ngày càng dâm đãng: “Thầy… ừ… mạnh nữa… em… sướng quá…”

Chương 5:

Cơn khoái lạc đầu tiên ập đến bất ngờ. Cơ thể Lan căng cứng, thành trong siết chặt lấy phần đàn ông của thầy, một dòng nước ấm tuôn ra thấm ướt cả chỗ nối. Cô cong người lên cao, rên to vang vọng: “Aaaa… em… ra… thầy ơi…” Toàn thân run rẩy co giật, mắt nhắm nghiền, miệng há ra thở dốc. Thầy không dừng lại, tiếp tục nhịp ra vào chậm lại một chút để cô tận hưởng dư ba, rồi lại tăng tốc.

Lần thứ hai đến khi thầy đẩy mạnh hơn, nhanh hơn. Ông ôm chặt lấy mông cô, nâng cao lên để vào sâu hơn góc khác. Mỗi cú đẩy bây giờ đều chạm đúng điểm nhạy cảm nhất bên trong, khiến Lan như mất lý trí. Cô chủ động nhấc hông đón lấy, tiếng rên liên tục không ngừng: “Thầy… em chịu không nổi… nữa… a… a…” Cơn cực khoái thứ hai mạnh mẽ hơn, cơ thể cô giật mạnh liên hồi, nước tuôn ra nhiều hơn, thấm ướt cả chiếu trắng bên dưới. Thầy cũng không kìm được nữa, đẩy sâu vài cú cuối cùng rồi xuất tinh bên trong, dòng tinh nóng ấm phun mạnh vào tận cùng, hòa quyện với nước nhờn của cô.

Hai người nằm yên một lúc lâu, thầy vẫn còn bên trong cô, cơ thể dính sát, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hòa quyện. Lan ôm chặt lấy thầy, đầu tựa vào vai ông, nước mắt giờ là nước mắt thỏa mãn chứ không còn xấu hổ. Cô thì thầm: “Thầy… cảm ơn thầy… chắc gia đình em sẽ hết hạn…” Thầy vuốt ve lưng cô dịu dàng: “Em đã mở lòng hoàn toàn, năng lượng giờ rất mạnh.”

Một lúc sau, Lan mới rời khỏi vòng tay thầy. Cơ thể cô còn rung động dư ba, vùng kín nóng ấm, ướt át, tinh dịch chậm rãi chảy ra mỗi khi cô cử động. Cô mặc lại áo dài với đôi tay còn run run, không mặc áo lót hay quần lót nữa – chúng đã ướt nhẹp. Thầy tiễn cô ra cửa, hôn nhẹ lên trán: “Khi nào cần, em lại đến.”

Trên đường về nhà, mưa đã tạnh, gió đêm mát lạnh thổi qua lớp áo dài mỏng dính sát cơ thể vẫn còn nóng ran của Lan. Mỗi bước đi đều khiến vùng kín nhạy cảm cọ xát vào vải, gợi lại từng nhịp ra vào chậm rãi rồi mạnh mẽ vừa qua. Cô không còn thấy tội lỗi nữa, chỉ còn lại sự thỏa mãn ngọt ngào và niềm tin mãnh liệt rằng gia đình mình sẽ sớm vượt qua khó khăn – bằng cách này, cách mà cơ thể cô đã hoàn toàn mở lòng đón nhận. Đêm nay, khi nằm bên chồng, cô sẽ mỉm cười trong bóng tối, cơ thể vẫn còn rung động vì người đàn ông khác, nhưng lòng thì nhẹ nhõm lạ thường.

Lan bước ra khỏi căn phòng nến lần thứ ba với đôi chân hơi run, áo dài trắng mỏng dính sát vào làn da vẫn còn nóng ran và ẩm mồ hôi. Mưa đã tạnh hẳn, gió đêm se lạnh thổi qua làm lớp vải áo cọ xát nhẹ vào vùng kín vẫn đang râm ran dư âm, khiến cô khẽ cắn môi để kìm một tiếng thở dài. Trên đường về, đầu óc cô lâng lâng vì khoái lạc vừa trải qua, nhưng cũng nhẹ nhõm vì niềm tin rằng mọi khó khăn của gia đình sắp chấm dứt. Chồng cô đã đi phỏng vấn, chủ nợ im lặng lạ lùng, và chính cơ thể cô như đang tràn đầy một thứ năng lượng ấm áp, sống động.

Thế nhưng lần gặp tiếp theo, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Ba ngày sau, Lan lại đến như một thói quen không thể cưỡng. Cô không còn chờ thầy mời, tự cởi áo dài, nằm xuống chiếu trắng với thân hình trần truồng quen thuộc. Thầy ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô như những lần trước, nhưng lần này ông dừng lại sớm hơn, khi cơ thể Lan mới chỉ bắt đầu nóng lên. Ông nằm bên cạnh, tay vuốt nhẹ dọc sống lưng cô, giọng trầm ấm vang lên bên tai:

“Lan à, năng lượng đã vào sâu trong em, rất mạnh. Gia đình em đang tốt lên từng ngày, em thấy chứ?”

Lan gật đầu, mắt còn mơ màng vì những cái chạm dang dở, khẽ thì thầm: “Dạ… em thấy. Chồng em sắp có việc, nợ cũng bớt gọi…”

“Nhưng để hóa giải tận gốc,” thầy tiếp tục, ngón tay lướt nhẹ lên gáy cô khiến cô rùng mình, “hạn này gắn với dòng máu gia đình em. Nó bắt nguồn từ tổ tiên, truyền qua nhiều đời. Năng lượng thầy truyền vào em chỉ giải được phần ngọn. Để lan tỏa rộng, để bảo vệ cả chồng lẫn các con… cần đưa năng lượng ấy vào người thân thiết nhất trong dòng máu.”

Lan mở mắt, hơi thở vẫn còn gấp vì kích thích chưa được thỏa mãn. Cô chưa hiểu hết, chỉ khẽ hỏi: “Ý thầy là… sao ạ?”

Thầy nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chậm rãi mà chắc chắn: “Con trai lớn của em, Huy. Nó là máu mủ gần nhất, mang dòng máu mạnh nhất sau em. Nếu năng lượng đi qua Huy, rồi từ Huy lan ra em gái và cha nó, thì hạn mới tan tận gốc. Đây là nghi thức dòng máu – cổ xưa và linh nghiệm nhất.”

Truyện đã hoàn thành, nếu bạn muốn m.ua, hoặc th.uê viết truyện, liên hệ mình qua telegram: @tathienmade nhé
 
Sửa lần cuối:
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
16K
anime sex
cliphot
Back
Top