Chương 88
Căn phòng 203 của nhà nghỉ Hoàng Hôn giờ đây là một bãi chiến trường đúng nghĩa, một tàn tích sau cơn bão cấp mười lăm vừa càn quét qua.
Không khí đặc sệt một thứ mùi hỗn tạp, nguyên thủy và trần trụi đến tàn nhẫn. Mùi mồ hôi chua loét của đàn ông, mùi tinh dịch tanh nồng còn vương lại, mùi nước lồn đặc trưng của đàn bà khi đã bị giày vò đến tận cùng, và cả mùi ẩm mốc cũ kỹ của chính căn phòng. Tất cả hòa quyện lại, tạo thành một hợp hương của sự sa đọa, của tội lỗi, của một cơn điên vừa kết thúc.
Trung tâm của bãi chiến trường là chiếc giường sắt ọp ẹp. Tấm ga giường màu trắng cháo lòng giờ đã biến thành một bức tranh trừu tượng của dục vọng. Nó nhàu nát, co rúm, ướt sũng. Những vệt tinh dịch đã bắt đầu khô lại, tạo thành những mảng cứng hơi ngả vàng. Những quầng ẩm ướt của dòng nước cực khoái mà Ngọc My đã phun ra vẫn còn loang lổ. Vài vệt gel bôi trơn trong suốt và một chấm máu tươi nhỏ xíu, như một chữ ký cuối cùng của sự tàn bạo. Chiếc gối nằm lăn lóc dưới sàn, cũng ướt đẫm.
Trên bức tranh hỗn loạn đó, là ba cơ thể trần truồng.
Sự im lặng kéo dài. Tiếng quạt trần trên cao kêu cọt kẹt một cách lười biếng, yếu ớt, như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng gần như thiêng liêng của khoảnh khắc này.
Khôi là người đầu tiên cựa mình. Hắn chống tay, cố gắng ngồi dậy. Da thịt hắn dính bết vào tấm ga giường, tạo ra một tiếng "tách" nhẹ khi rời ra. Hắn nhìn sang bên cạnh. Nam vẫn đang ngủ say như chết, miệng hơi hé ra, chảy cả nước dãi. Rồi hắn nhìn xuống người đàn bà nằm giữa.
Ngọc My vẫn bất động, nhưng lồng ngực bà phập phồng theo từng nhịp thở sâu và đều. Và hắn thấy nụ cười đó. Nụ cười thanh thản trên đôi môi sưng mọng.
Hắn khát. Cơn khát cháy cổ. Hắn lảo đảo đứng dậy, với lấy chiếc quần đùi vắt ở thành giường, mặc vào một cách qua loa.
"Tao đi mua thêm nước," hắn nói với thằng Nam đang ngủ, giọng vẫn còn khàn. "Nằm đây mà canh 'cô giáo' đấy."
Hắn bước ra khỏi phòng, tiếng cửa khép lại một cách nhẹ nhàng.
-----------
Sự rời đi của Khôi đã vô tình tạo ra một sân khấu mới, một không gian riêng tư tuyệt đối cho hai người còn lại.
Trong căn phòng , tiếng cửa khép lại dường như không đủ sức đánh thức Nam, kẻ vẫn đang say ngủ như một con gấu sau mùa săn mồi mệt mỏi. Nhưng với Ngọc My, nó lại là một tín hiệu. Bà đã tỉnh, và đang tận hưởng cái cảm giác đau nhức ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.
Bà khẽ cựa mình, tấm thân ngọc ngà trần trụi khẽ dịch chuyển trên tấm ga giường dính nhớp.
Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu một vệt sáng lên cơ thể bà. Vệt sáng đó như một ngón tay của họa sĩ, lướt trên tấm lưng ong mịn màng còn hằn vài vệt cào cấu, dừng lại ở bờ vai thon và cặp mông tròn lẳn, căng bóng. Từng đường cong trên cơ thể bà, dù chi chít dấu vết của trận chiến, vẫn toát lên một vẻ đẹp của sự sống, của một người đàn bà đã được tưới tắm no nê.
Bà quay sang nhìn Nam. Hắn nằm nghiêng, tấm lưng rộng và vạm vỡ của một chàng trai đang tuổi lớn phập phồng theo từng nhịp thở. Bà mỉm cười, một nụ cười tinh quái của một cô giáo sắp bày ra một trò nghịch ngợm cho cậu học trò cưng của mình.
Ngọc My cựa mình, dịch người sát lại gần hắn, đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ da thịt hắn. Bà đưa một ngón tay thon dài, đầu móng được cắt tỉa cẩn thận, lướt nhẹ trên sống lưng trần đẫm mồ hôi của gã trai trẻ.
Ngón tay của bà lướt đi, để lại một vệt sáng mờ trên làn da bóng dầu. Nó lướt qua những múi cơ còn đang co lại sau một đêm vận động quá sức, lướt qua vết sẹo nhỏ mờ mờ, rồi dừng lại ở hõm lưng, bắt đầu vẽ những vòng tròn vô định. Cái chạm nhẹ đó như một tia lửa, một sự mơn trớn đánh thức.*
Nam khẽ cựa mình trong giấc ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Ngọc My bật cười khúc khích, tiếng cười trong veo. Bà ghé sát vào tai hắn, đôi môi sưng mọng gần như chạm vào vành tai.
"Này, chàng trai của cô..." Bà thì thầm, giọng nói sau một đêm rên la đã khàn đi, nhưng lại mang một sự quyến rũ chết người. Hơi thở của bà phả vào tai Nam, mang theo mùi của đàn bà và của một đêm hoan lạc. "Dậy đi nào... Trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu."
Cái chạm và lời thì thầm cuối cùng cũng kéo được Nam ra khỏi giấc ngủ. Hắn cựa mình, mở mắt lờ đờ. "Dạ... cô..."
"Hiệp một em làm tốt lắm," Ngọc My tiếp tục, ngón tay vẫn không ngừng vẽ vời trên lưng hắn. "Rất mạnh mẽ, rất bản năng. Cô rất thích."
Lời khen của bà như một liều thuốc, khiến Nam tỉnh ngủ hơn một chút. Hắn cười một cách ngô nghê. "Dạ... tại cô đẹp quá thôi."
"Nhưng cô nghĩ..." Ngọc My ngừng lại một chút, để tạo sự chú ý. "...em vẫn có thể làm tốt hơn nữa. Hiệp hai này, cô muốn một mình em diễn thôi."
Sự tò mò trỗi dậy trong mắt Nam. Hắn chống tay, ngồi dậy, để lộ bộ ngực vạm vỡ và khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ. "Một mình em ạ? Nhưng... thằng Khôi nó sắp về rồi mà cô."
Ngọc My bật cười. "Chính vì nó sắp về... nên chúng ta mới phải tranh thủ thử một thứ táo bạo hơn. Một thứ mà chỉ có em làm được thôi."
"Thứ gì vậy cô?" Nam hỏi, sự hào hứng bắt đầu lấn át cơn buồn ngủ.
Ngọc My nhìn thẳng vào mắt Nam, ánh mắt bà giờ đây lấp lánh một sự tinh quái không thể che giấu, một sự mời gọi trần trụi của quỷ dữ.
"Hiệp hai này..." Bà nói, giọng chậm lại, nhấn nhá từng từ. "...cô muốn em một mình chơi cả hai lỗ của cô. Cùng. Một. Lúc."
Nam sững sờ. Toàn bộ não bộ của hắn như ngừng hoạt động. Một mình? Chơi hai lỗ? Cùng một lúc? Hắn nhìn xuống con cặc đã mềm oặt của mình, rồi lại ngước lên nhìn Ngọc My, vẻ mặt ngu ngơ không thể tả.
"Nhưng... nhưng làm thế nào được ạ?" Hắn lắp bắp. "Em... em chỉ có một con cặc thôi mà."
Ngọc My phá lên cười, một tràng cười khoái trá, thích thú trước sự ngây thơ của "con thú" mà bà đang thuần hóa. Nụ cười của một cô giáo sắp dạy một bài học vượt xa mọi giáo trình.
"Ai bảo em chỉ có một?" Bà vừa cười vừa nói, rồi với một cử chỉ duyên dáng, bà đứng dậy khỏi giường.
Cơ thể trần trụi của bà được phô bày trọn vẹn dưới ánh sáng ban mai. Dáng người hoàn mỹ, vòng nào ra vòng nấy, làn da trắng vẫn còn ửng hồng. Bà bước đi nhẹ nhàng như một con mèo, tiến về phía chiếc túi xách vứt ở góc phòng, mỗi bước đi làm cặp mông tròn của bà lại nảy lên một cách mời gọi.*
Bà cúi xuống, lục lọi trong túi. Nam nuốt nước bọt, mắt không rời khỏi tấm lưng ong và cặp mông đang chổng về phía mình, ở giữa đó hai mép âm hộ vẫn đang lấp lánh dịch nhờn.
Rồi, bà quay lại. Trên tay bà, được bọc trong một lớp khăn giấy, là một vật dài, thẳng. Bà từ từ bước lại giường, ngồi xuống đối diện với Nam.
"Cô sẽ cho em mượn 'con cặc' thứ hai."
Bàn tay Ngọc My từ từ mở lớp khăn giấy ra. Bên trong là một quả dưa leo. To, dài vừa phải, vẫn còn tươi rói với lớp vỏ xanh đậm láng bóng. Chính là quả dưa leo mà bà đã mua ở chợ, quả dưa leo mà Nam đã nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng.*
Nam há hốc mồm. Hắn nhìn quả dưa leo, rồi lại nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Ngọc My. Trong một khoảnh khắc, bộ não đơn giản của hắn đã kết nối được các dữ kiện. Hắn bắt đầu hiểu ra cái kế hoạch điên rồ của bà.
Ngọc My cầm quả dưa leo, đưa lại gần mặt Nam. Bà dí ngón tay vào ngực hắn, giọng đầy trêu chọc và khiêu khích.
"Lúc ở chợ, em nhìn nó chằm chằm đấy nhé. Đừng có chối. Cô biết em nghĩ gì trong cái đầu đen tối của em mà." Bà cười. "Giờ thì... cơ hội của em đến rồi đó. Dùng nó đi."
Bà đặt quả dưa leo vào tay Nam.
"Nó sẽ là con cặc thứ hai của em. Và lúc này đây, em sẽ là người đàn ông có thể cùng lúc lấp đầy cả hai thiên đường của cô. Em có muốn thử không, chàng trai của cô?"
Quả dưa leo nằm trong tay Nam, lành lạnh. Hắn cảm nhận được sức nặng của nó. Hắn nhìn nó, rồi lại nhìn vào đôi mắt đang rực cháy của Ngọc My. Sốc, kinh ngạc, nhưng trên hết là một sự phấn khích điên cuồng trỗi dậy mà Nam chưa bao giờ dám mơ tới.
Căn phòng 203 của nhà nghỉ Hoàng Hôn giờ đây là một bãi chiến trường đúng nghĩa, một tàn tích sau cơn bão cấp mười lăm vừa càn quét qua.
Không khí đặc sệt một thứ mùi hỗn tạp, nguyên thủy và trần trụi đến tàn nhẫn. Mùi mồ hôi chua loét của đàn ông, mùi tinh dịch tanh nồng còn vương lại, mùi nước lồn đặc trưng của đàn bà khi đã bị giày vò đến tận cùng, và cả mùi ẩm mốc cũ kỹ của chính căn phòng. Tất cả hòa quyện lại, tạo thành một hợp hương của sự sa đọa, của tội lỗi, của một cơn điên vừa kết thúc.
Trung tâm của bãi chiến trường là chiếc giường sắt ọp ẹp. Tấm ga giường màu trắng cháo lòng giờ đã biến thành một bức tranh trừu tượng của dục vọng. Nó nhàu nát, co rúm, ướt sũng. Những vệt tinh dịch đã bắt đầu khô lại, tạo thành những mảng cứng hơi ngả vàng. Những quầng ẩm ướt của dòng nước cực khoái mà Ngọc My đã phun ra vẫn còn loang lổ. Vài vệt gel bôi trơn trong suốt và một chấm máu tươi nhỏ xíu, như một chữ ký cuối cùng của sự tàn bạo. Chiếc gối nằm lăn lóc dưới sàn, cũng ướt đẫm.
Trên bức tranh hỗn loạn đó, là ba cơ thể trần truồng.
Sự im lặng kéo dài. Tiếng quạt trần trên cao kêu cọt kẹt một cách lười biếng, yếu ớt, như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng gần như thiêng liêng của khoảnh khắc này.
Khôi là người đầu tiên cựa mình. Hắn chống tay, cố gắng ngồi dậy. Da thịt hắn dính bết vào tấm ga giường, tạo ra một tiếng "tách" nhẹ khi rời ra. Hắn nhìn sang bên cạnh. Nam vẫn đang ngủ say như chết, miệng hơi hé ra, chảy cả nước dãi. Rồi hắn nhìn xuống người đàn bà nằm giữa.
Ngọc My vẫn bất động, nhưng lồng ngực bà phập phồng theo từng nhịp thở sâu và đều. Và hắn thấy nụ cười đó. Nụ cười thanh thản trên đôi môi sưng mọng.
Hắn khát. Cơn khát cháy cổ. Hắn lảo đảo đứng dậy, với lấy chiếc quần đùi vắt ở thành giường, mặc vào một cách qua loa.
"Tao đi mua thêm nước," hắn nói với thằng Nam đang ngủ, giọng vẫn còn khàn. "Nằm đây mà canh 'cô giáo' đấy."
Hắn bước ra khỏi phòng, tiếng cửa khép lại một cách nhẹ nhàng.
-----------
Sự rời đi của Khôi đã vô tình tạo ra một sân khấu mới, một không gian riêng tư tuyệt đối cho hai người còn lại.
Trong căn phòng , tiếng cửa khép lại dường như không đủ sức đánh thức Nam, kẻ vẫn đang say ngủ như một con gấu sau mùa săn mồi mệt mỏi. Nhưng với Ngọc My, nó lại là một tín hiệu. Bà đã tỉnh, và đang tận hưởng cái cảm giác đau nhức ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.
Bà khẽ cựa mình, tấm thân ngọc ngà trần trụi khẽ dịch chuyển trên tấm ga giường dính nhớp.
Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu một vệt sáng lên cơ thể bà. Vệt sáng đó như một ngón tay của họa sĩ, lướt trên tấm lưng ong mịn màng còn hằn vài vệt cào cấu, dừng lại ở bờ vai thon và cặp mông tròn lẳn, căng bóng. Từng đường cong trên cơ thể bà, dù chi chít dấu vết của trận chiến, vẫn toát lên một vẻ đẹp của sự sống, của một người đàn bà đã được tưới tắm no nê.
Bà quay sang nhìn Nam. Hắn nằm nghiêng, tấm lưng rộng và vạm vỡ của một chàng trai đang tuổi lớn phập phồng theo từng nhịp thở. Bà mỉm cười, một nụ cười tinh quái của một cô giáo sắp bày ra một trò nghịch ngợm cho cậu học trò cưng của mình.
Ngọc My cựa mình, dịch người sát lại gần hắn, đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ da thịt hắn. Bà đưa một ngón tay thon dài, đầu móng được cắt tỉa cẩn thận, lướt nhẹ trên sống lưng trần đẫm mồ hôi của gã trai trẻ.
Ngón tay của bà lướt đi, để lại một vệt sáng mờ trên làn da bóng dầu. Nó lướt qua những múi cơ còn đang co lại sau một đêm vận động quá sức, lướt qua vết sẹo nhỏ mờ mờ, rồi dừng lại ở hõm lưng, bắt đầu vẽ những vòng tròn vô định. Cái chạm nhẹ đó như một tia lửa, một sự mơn trớn đánh thức.*
Nam khẽ cựa mình trong giấc ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Ngọc My bật cười khúc khích, tiếng cười trong veo. Bà ghé sát vào tai hắn, đôi môi sưng mọng gần như chạm vào vành tai.
"Này, chàng trai của cô..." Bà thì thầm, giọng nói sau một đêm rên la đã khàn đi, nhưng lại mang một sự quyến rũ chết người. Hơi thở của bà phả vào tai Nam, mang theo mùi của đàn bà và của một đêm hoan lạc. "Dậy đi nào... Trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu."
Cái chạm và lời thì thầm cuối cùng cũng kéo được Nam ra khỏi giấc ngủ. Hắn cựa mình, mở mắt lờ đờ. "Dạ... cô..."
"Hiệp một em làm tốt lắm," Ngọc My tiếp tục, ngón tay vẫn không ngừng vẽ vời trên lưng hắn. "Rất mạnh mẽ, rất bản năng. Cô rất thích."
Lời khen của bà như một liều thuốc, khiến Nam tỉnh ngủ hơn một chút. Hắn cười một cách ngô nghê. "Dạ... tại cô đẹp quá thôi."
"Nhưng cô nghĩ..." Ngọc My ngừng lại một chút, để tạo sự chú ý. "...em vẫn có thể làm tốt hơn nữa. Hiệp hai này, cô muốn một mình em diễn thôi."
Sự tò mò trỗi dậy trong mắt Nam. Hắn chống tay, ngồi dậy, để lộ bộ ngực vạm vỡ và khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ. "Một mình em ạ? Nhưng... thằng Khôi nó sắp về rồi mà cô."
Ngọc My bật cười. "Chính vì nó sắp về... nên chúng ta mới phải tranh thủ thử một thứ táo bạo hơn. Một thứ mà chỉ có em làm được thôi."
"Thứ gì vậy cô?" Nam hỏi, sự hào hứng bắt đầu lấn át cơn buồn ngủ.
Ngọc My nhìn thẳng vào mắt Nam, ánh mắt bà giờ đây lấp lánh một sự tinh quái không thể che giấu, một sự mời gọi trần trụi của quỷ dữ.
"Hiệp hai này..." Bà nói, giọng chậm lại, nhấn nhá từng từ. "...cô muốn em một mình chơi cả hai lỗ của cô. Cùng. Một. Lúc."
Nam sững sờ. Toàn bộ não bộ của hắn như ngừng hoạt động. Một mình? Chơi hai lỗ? Cùng một lúc? Hắn nhìn xuống con cặc đã mềm oặt của mình, rồi lại ngước lên nhìn Ngọc My, vẻ mặt ngu ngơ không thể tả.
"Nhưng... nhưng làm thế nào được ạ?" Hắn lắp bắp. "Em... em chỉ có một con cặc thôi mà."
Ngọc My phá lên cười, một tràng cười khoái trá, thích thú trước sự ngây thơ của "con thú" mà bà đang thuần hóa. Nụ cười của một cô giáo sắp dạy một bài học vượt xa mọi giáo trình.
"Ai bảo em chỉ có một?" Bà vừa cười vừa nói, rồi với một cử chỉ duyên dáng, bà đứng dậy khỏi giường.
Cơ thể trần trụi của bà được phô bày trọn vẹn dưới ánh sáng ban mai. Dáng người hoàn mỹ, vòng nào ra vòng nấy, làn da trắng vẫn còn ửng hồng. Bà bước đi nhẹ nhàng như một con mèo, tiến về phía chiếc túi xách vứt ở góc phòng, mỗi bước đi làm cặp mông tròn của bà lại nảy lên một cách mời gọi.*
Bà cúi xuống, lục lọi trong túi. Nam nuốt nước bọt, mắt không rời khỏi tấm lưng ong và cặp mông đang chổng về phía mình, ở giữa đó hai mép âm hộ vẫn đang lấp lánh dịch nhờn.
Rồi, bà quay lại. Trên tay bà, được bọc trong một lớp khăn giấy, là một vật dài, thẳng. Bà từ từ bước lại giường, ngồi xuống đối diện với Nam.
"Cô sẽ cho em mượn 'con cặc' thứ hai."
Bàn tay Ngọc My từ từ mở lớp khăn giấy ra. Bên trong là một quả dưa leo. To, dài vừa phải, vẫn còn tươi rói với lớp vỏ xanh đậm láng bóng. Chính là quả dưa leo mà bà đã mua ở chợ, quả dưa leo mà Nam đã nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng.*
Nam há hốc mồm. Hắn nhìn quả dưa leo, rồi lại nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Ngọc My. Trong một khoảnh khắc, bộ não đơn giản của hắn đã kết nối được các dữ kiện. Hắn bắt đầu hiểu ra cái kế hoạch điên rồ của bà.
Ngọc My cầm quả dưa leo, đưa lại gần mặt Nam. Bà dí ngón tay vào ngực hắn, giọng đầy trêu chọc và khiêu khích.
"Lúc ở chợ, em nhìn nó chằm chằm đấy nhé. Đừng có chối. Cô biết em nghĩ gì trong cái đầu đen tối của em mà." Bà cười. "Giờ thì... cơ hội của em đến rồi đó. Dùng nó đi."
Bà đặt quả dưa leo vào tay Nam.
"Nó sẽ là con cặc thứ hai của em. Và lúc này đây, em sẽ là người đàn ông có thể cùng lúc lấp đầy cả hai thiên đường của cô. Em có muốn thử không, chàng trai của cô?"
Quả dưa leo nằm trong tay Nam, lành lạnh. Hắn cảm nhận được sức nặng của nó. Hắn nhìn nó, rồi lại nhìn vào đôi mắt đang rực cháy của Ngọc My. Sốc, kinh ngạc, nhưng trên hết là một sự phấn khích điên cuồng trỗi dậy mà Nam chưa bao giờ dám mơ tới.
Sửa lần cuối:











