lc88
mb66
rc88

Truyện Sex Ngắn Bản năng

Các bác có bình luận hay là nhận xét vì về cốt truyện diễn biến thì cmt cho em vui với ạ, đợt này đang rảnh ngồi viết được truyện mới cho vui :D
đọc truyện của thớt mà cứng hết cả người vì cuốn với những chuyến biển. chúc bạn sức khỏe và đều tay ra tiếp tục, lâu lắm rồi mới có truyện làm m hóng như vầy.
 
Truyện quá hay tác giả ơi. Mình thấy không cần góp ý gì hết để tác giả tự do sáng tạo
 
Tác giả viết theo mạch truyện như vậy là ổn, nhưng không nên kéo dài quá vì như vậy sẽ loãng và khó kết.
Cảm ơn tác giả!
 
Tác giả viết theo mạch truyện như vậy là ổn, nhưng không nên kéo dài quá vì như vậy sẽ loãng và khó kết.
Cảm ơn tác giả!

Haha cảm ơn bác, mình lần này định hướng rõ ràng hơn 1 chút, hy vọng là ko dang dở như em Chi, vì em Chi càng viết mình càng muốn thêm và xây dựng nhiều thứ hơn.
Nên thú thực là mình phải bỏ rất nhiều bản thảo truyện em Chi vì nó đi xa quá, mình không kham nổi.

Còn em An thì mình có định hướng rồi, mong là kết thúc được đúng theo kế hoạch 😤
 
Chương 13:

An tỉnh dậy trong khi vẫn mơ màng. Toàn thân ê ẩm, đầu óc ong ong vì cơn say đêm qua. Nàng thấy Mai đang nằm ngủ say sưa bên cạnh, cả hai đều đã được mặc lại quần áo ngủ, gọn gàng và chỉnh tề. Chăn cũng đã được đắp lên ngang ngực. Mọi thứ sạch sẽ một cách đáng ngờ.

An nhẹ nhàng bước xuống giường. Nàng cảm thấy có một chút ẩm ướt khó chịu ở hạ bộ, nhưng tâm trí mụ mị của nàng gạt nó đi, cho rằng đó chỉ là cảm giác thường thấy sau một đêm dài. Nàng chỉ muốn đứng dưới vòi sen nóng để gột rửa sự mệt mỏi và cơn đau đầu.

Nàng lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại và cởi bỏ bộ pyjama một cách máy móc.

Nàng bước vào phòng tắm kính, xả nước. Dòng nước ấm nóng xối lên vai, lên lưng, mang lại một cảm giác dễ chịu tạm thời. Nhưng khi dòng nước chảy xuống bụng dưới và lướt qua hai đùi non, nàng cảm nhận được một sự thay đổi. Một dòng dịch lỏng, đặc hơn nước, có màu trắng đục, bắt đầu từ từ chảy ra từ cửa mình, hòa vào dòng nước trong suốt và trượt xuống bắp đùi nàng.

An khựng lại, nín thở. Nàng cúi xuống nhìn. Không thể nhầm lẫn được. Đó là tinh dịch.

Không phải mơ sao.

Cảm giác dòng dịch ấm nóng đang chảy ra đột nhiên kích hoạt ký ức đêm qua như một đoạn phim quay chậm: Hình ảnh Minh chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của nàng. Lời van xin của Mai. Cảm giác bị lấp đầy từ phía sau. Dòng tinh dịch nóng bỏng phun vào...

Một cơn hoang mang cực độ ập đến. Tim nàng đập loạn xạ. Chết tiệt. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nàng chống tay lên bức tường kính, cố gắng hít thở sâu. Lát nữa Mai tỉnh dậy, mình phải nói gì đây? Phải giải thích thế nào? Đầu óc nàng quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi và không một lời giải đáp. Nàng cảm thấy tình hình đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.

Khi An quay trở ra, mắt đỏ hoe vì lo lắng, nàng thấy Mai đang cựa mình tỉnh dậy.

"Uầy, đau đầu quá..." Mai rên rỉ, hai tay ôm lấy đầu. "Tối qua em uống nhiều thật..." Cô nhìn quanh, cố gắng định hình lại mọi thứ. "Ơ... Tối qua lúc em ngủ anh Minh vẫn còn ở đây ấy nhỉ?"

Tim An như hẫng đi một nhịp. "Ừ... còn." Nàng trả lời, cố gắng để giọng mình không run.

Mai bật cười. "Trời đất, say đến mức đấy mà vẫn còn nằm mơ được. Chẳng biết mình mơ thấy cái gì nữa..." Cô khựng lại, ký ức rời rạc về những hành động của chính mình bắt đầu hiện về. Cô nhớ mình đã cởi váy, nhớ cảm giác không mặc gì bên trong, nhớ ánh mắt của Minh. Mặt cô đột nhiên ửng hồng.

An, thấy vẻ mặt của Mai, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Nàng thận trọng hỏi. "Mơ thấy gì mà mặt đỏ thế?"

Mai vội xua tay, vẻ mặt ngượng ngùng thấy rõ, né tránh ánh mắt của An. "Thôi thôi, em không dám nói đâu. Ngại chết... Tối qua em lố quá rồi... Sợ chị lại mắng em."

Sự lảng tránh này càng khiến An không thể ngồi yên. Liệu con bé có nhớ gì không? Nàng buộc phải biết. "Cứ nói đi. Chị không mắng."

Nghe sếp "đảm bảo", Mai mới ghé sát lại gần An, hạ giọng thì thầm. "Em nhớ là em... lả lơi với ảnh quá trời... Xong ảnh cứng quá nên bỏ đi ngủ...."
Rồi Mai ngập ngừng, giọng không chắc chắn "Chắc tại vậy nên mới mơ thấy... anh Minh làm cả hai chị em mình ấy. Dê quá đi mất!" Cô khúc khích cười, nhưng vẫn có chút xấu hổ. "Eo ơi, nghĩ lại mà thấy hư hỏng quá đi mất! May mà chỉ là mơ thôi..."

Lời khẳng định đó như giải thoát An. Nàng thở phào trong lòng. Con nhỏ chỉ nhớ đến đoạn đó thôi. Nàng đưa tay lên, cốc nhẹ một cái vào trán Mai.

“Linh tinh!” Nàng mắng yêu. “Em đấy, đầu óc toàn nghĩ chuyện bậy bạ. Chắc tại say quá thôi.”

Mai không chịu thua, cô rướn người về phía trước, giọng đầy vẻ bí hiểm. "Nhưng mà nè, giấc mơ thật lắm nha chị. Giờ em vẫn còn có cảm giác lâng lâng đây này." Rồi, cô vừa nói vừa liếc mắt đánh giá cơ thể An trong bộ pyjama. "Mà kể ra nếu là thật thì cũng... hay đấy chứ. Em vẫn nhớ cặp lốp to tròn của chị trong mơ á!"

An, mặt nóng bừng. Nàng lại cốc đầu Mai một cái nữa, lần này mạnh hơn một chút.

"Trời đất ơi cô nương! Chẳng phải tối qua cô tự mình cởi hết ra, rồi lúc ngủ say còn banh cả háng nữa hay sao? Anh Minh ngại quá phải xin phép về thẳng luôn đấy, chứ ở đó mà mơ với chả mộng!"

Lời nói dối nửa thật nửa giả đó đánh thẳng vào Mai. Cô sững người, rồi khuôn mặt đỏ bừng lên như gấc. "THẬT Á? Trời ơi, em còn chưa kịp 'xem' hàng của người ta mà người ta đã coi sạch sành sanh hàng của em rồi!" Cô vội vàng kéo chăn che kín người, ôm mặt rên rỉ, nhưng rồi không nhịn được mà bật cười khúc khích.

An cũng cười theo hoàn toàn tự nhiên. Cả hai chị em bắt đầu trêu đùa nhau về "giấc mơ hư hỏng" và "tư thế ngủ bá đạo" của Mai. Không khí căng thẳng tan biến, thay vào đó là sự thân thiết và nhẹ nhõm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm đó, An cố tình tránh mọi nơi có khả năng gặp Minh. May mắn thay, lịch trình của anh ta dường như cũng khác họ. Cả ngày trôi qua mà không có một cuộc chạm mặt nào. Sự im lặng của Minh càng khiến An tin rằng anh ta cũng muốn để mọi chuyện chìm vào quên lãng.

Cho đến sáng hôm sau.

Phòng gym khách sạn vào lúc năm giờ sáng vắng tanh. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng nhạc hòa tấu nhẹ nhàng và tiếng máy chạy bộ kêu ro ro ở một góc xa. An cố tình đến vào giờ này, một phần để tránh đám đông, một phần để dùng sự kỷ luật thép của việc tập luyện để át đi mớ hỗn loạn trong đầu. Nhưng khi nàng bước vào, trái tim nàng đã hẫng đi một nhịp.

Minh đang ở đó. Anh ta cũng là một người dậy sớm.

Anh ta đang ở khu vực tạ tay, lưng quay về phía cửa. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, bó chặt lấy tấm lưng rộng và bắp tay cuồn cuộn. Từng thớ cơ trên lưng anh ta nổi lên rõ rệt mỗi khi anh ta nâng cặp tạ nặng trịch.

An hít một hơi thật sâu. Nàng quyết định không bỏ đi. Im lặng và né tránh chính là hèn nhát. Phải đối mặt. Phải nói rõ với anh ta là Mai không biết chuyện hôm trước, con bé chỉ tưởng đó là một giấc mơ. Tuyệt đối không thể để Mai biết được.

Rồi An đột nhiên nhớ lại hai lần trước mình đều bị hắn ta áp đảo. Lần này thì khác. Sáng sớm, tỉnh táo, ở nơi công cộng. Nàng quyết định sẽ trêu đùa một chút, giành lại chút thế chủ động.

“Anh Minh khỏe thật đấy,” nàng nói, giọng pha chút trêu ghẹo.

Minh nghe thấy tiếng động, anh ta đặt tạ xuống và quay lại. Khi thấy An trong bộ đồ tập không thể nào phô diễn hơn, anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nở một nụ cười xã giao. “Chào An, em cũng dậy sớm nhỉ.”

“Vâng,”
An đáp. Nàng bước tới, đứng ngay bên cạnh anh ta, giả vờ vươn vai khởi động. Khi hai tay nàng đưa lên cao, lườn ngực được đẩy về phía trước, cố tình cạ nhẹ vào bắp tay đang gồng cứng vì vừa tập luyện của anh ta.

Thấy Minh chỉ mỉm cười, nàng tiếp tục. "Hay anh hướng dẫn em bài tập squat này một chút được không? Em tập mãi mà vẫn thấy mỏi lưng."

Minh quay lại, ánh mắt anh ta lướt một lượt từ đầu đến chân nàng, rồi dừng lại lâu hơn một chút ở cặp mông đang được tôn lên bởi lớp vải co giãn. Anh ta, tin chắc rằng đây là một lời mời gọi, liền nở một nụ cười lịch lãm. “Được thôi. Lại đây.”

An bước tới, quay lưng lại với anh ta và vào tư thế. Minh đứng bên cạnh. Anh ta đặt một tay lên vai nàng, một tay lên eo. “Lưng phải thẳng, vai thả lỏng.” Những cái chạm đầu tiên vẫn còn trong vùng an toàn, nhưng lòng bàn tay anh ta nóng rực, truyền hơi ấm qua lớp vải mỏng.

“Thử xuống một lần xem nào.”


Khi An hạ người, tay Minh trượt từ eo xuống phần hông, các đầu ngón tay anh ta ấn nhẹ vào phần hõm lưng dưới của nàng. “Dùng cơ mông để đẩy hông ra sau.” các ngón tay anh ta gần như nằm ngay trên đỉnh cặp mông của nàng. Tim An bắt đầu đập nhanh hơn.

“Vẫn chưa đủ,” Minh nói, giọng trầm xuống. Rồi, anh ta di chuyển ra đứng ngay sau lưng nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực anh ta phả vào gáy mình. “Xuống lại lần nữa đi.”

Khi An từ từ hạ người, anh ta đặt cả hai lòng bàn tay, không một chút do dự, lên cặp mông đang căng cứng của nàng. “Đấy, phải cảm nhận được sức căng ở đây. Siết nó lại.”


Da thịt An nóng bừng. Toàn thân nàng run rẩy dưới cái chạm đầy chiếm hữu đó.

“Giữ nguyên tư thế đó,” giọng Minh khàn đặc, ghé sát vào tai nàng. “Anh làm mẫu cho em xem.”

Rồi, anh ta vẫn đứng sát sau lưng, cũng từ từ hạ người xuống, phần đũng quần thể thao của, nơi dương vật đã cương cứng đến mức cộm lên rõ rệt, cọ sát vào khe mông của nàng.

An nín thở. Nàng cảm nhận được sự cứng rắn, nóng hổi, hình dạng của anh ta đang từ từ ấn vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Minh giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, tạo ra ma sát chậm rãi đầy tra tấn.

Anh ta thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào cổ nàng. "Thấy không? Phải dùng đúng cơ. Vòng ba của em sinh ra là để làm động tác này đấy, An à. Đẹp đến mức không thể tin được."

Một luồng điện giật chạy dọc xương sống, và nàng cảm nhận rõ ràng một cơn co thắt ở hạ bộ. Âm đạo nàng ướt đẫm chỉ trong vài giây.

Xấu hổ và hoảng hốt trước phản ứng của cơ thể mình. Nàng vội vàng đứng bật dậy, loạng choạng lùi lại một bước để tạo khoảng cách an toàn. Sau vài giây hít thở sâu để trấn tĩnh, nàng ngẩng lên.

Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, nhưng giọng nói đã cố gắng trở nên nghiêm túc và có phần khẩn khoản.

“Anh Minh... Em tìm anh không phải để... làm chuyện này. Em muốn nhờ anh một chuyện. Về Mai... đêm đó con bé say nên không nhớ bất cứ chuyện gì cả.” Nàng nhấn mạnh câu cuối. “Xin anh, dù có làm gì, cũng đừng bao giờ nhắc lại hay để con bé biết” An ngập ngừng” Em không muốn Mai bị tổn thương.”

Minh, ban đầu hoàn toàn tin rằng đây là một màn khiêu gợi, đã bị bất ngờ trước sự chân thành của An. Anh ta nhận ra mình đã "hiểu sai" mục đích cuối cùng của nàng. Vẻ mặt đầy ham muốn của anh ta dịu đi, thay vào đó là sự ngạc nhiên và một chút tôn trọng.

Anh quyết định không trêu An nữa. Nghiêm túc gật đầu, giọng trở lại bình thường.
"Anh hiểu rồi," anh đáp, giọng điệu quay trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. "Em là vợ của Tùng, bạn của anh mà. Anh biết phải phép. Yên tâm đi."
Rồi anh ta lầm bầm một mình "Tối nay chắc mình phải từ chối đi ăn tối với bé Mai thôi."

Rồi Minh nhìn An từ đầu đến chân một lần nữa. Sau đó cúi người về phía trước, hạ giọng, đủ để chỉ hai người nghe thấy.

“À, còn nếu vợ của Tùng…” Anh ta cố tình nhấn mạnh . “…cần anh hướng dẫn thêm, bất cứ bài tập nào, thì anh luôn sẵn sàng nhé.” Anh ta nháy mắt.
 
Like mạnh cho tác giả, lâu lắm mới thấy bác quay lại
 
Chương 14

Những ngày ở Nha Trang cứ thế tiếp diễn, An cố gắng lao vào công việc, sắp xếp các cuộc họp, đọc các báo cáo, nhưng tâm trí nàng không thể tập trung. Lời nói cuối cùng của Minh cứ lởn vởn trong đầu nàng. Thay vì ghê tởm, câu nói đó lại gieo vào lòng nàng một thứ cảm giác mong chờ, tò mò cái mới.

Nhưng sâu hơn cả ham muốn thể xác, một cuộc khủng hoảng khác đang âm thầm diễn ra. Hình ảnh Minh và My ở Phú Quốc, tự do và không ràng buộc, lại hiện về. Tình yêu của nàng với Tùng, vốn là “pháo đài bất khả xâm phạm” mà nàng hằng tự hào, giờ đây lại mang lại một cảm giác ngột ngạt. Những bức tường an toàn của pháo đài bỗng trở nên giống như một nhà tù kiên cố. Nàng cần một câu trả lời. Và nàng biết chỉ có một người có thể cho nàng câu trả lời.

Chiều hôm đó, An chủ động nhắn tin cho Minh. “Tối nay anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa, muốn hỏi anh một vài chuyện.”

Minh trả lời gần như ngay lập tức. “Được. Anh biết một nhà hàng hải sản ven biển rất riêng tư. 7 giờ nhé.”

Nhà hàng nằm tách biệt trên một bãi biển nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng sóng vỗ rì rào. Họ ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, cách xa những vị khách khác. Không khí thân mật nhưng không hề mang màu sắc tình dục.

Sáu giờ kém, An đứng trước tủ quần áo, cảm giác phân vân lạ lùng chiếm lấy nàng. Đây rõ ràng không phải một buổi hẹn hò. Nàng tự nhủ. Mà là đi tìm một câu trả lời, nghĩ bụng nàng lấy ra một chiếc đầm công sở thanh lịch, nhìn ngắm một hồi rồi lại đặt xuống. Cuối cùng, nàng chọn một chiếc váy maxi hoa, chất vải lụa mềm mại rủ xuống mắt cá chân. Chiếc váy kín đáo, nhưng hai dây mỏng manh và phần lưng khoét nhẹ lại hé lộ vừa đủ làn da trắng mịn. Sự lựa chọn vừa thanh lịch, vừa vô tình gợi cảm.

Nàng trang điểm rất nhẹ, chỉ đủ để khuôn mặt trông tươi tắn sau một ngày làm việc, không quá sắc sảo. Nàng nhìn vào gương, rồi lại phân vân trước kệ nước hoa. Nàng không muốn anh ta hiểu nhầm. Lướt qua những mùi hương nồng nàn quyến rũ thường dùng, tay nàng dừng lại ở một lọ nước hoa cũ, biển và hoa cam, mùi hương trong trẻo như mùa hè. Một lựa chọn an toàn..

Nhà hàng nằm tách biệt trên một bãi biển nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng sóng vỗ rì rào. Họ ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, cách xa những vị khách khác. Không khí thân mật cởi mở như giữa hai người bạn lâu năm.

Ban đầu, họ trò chuyện về những việc bình thường. Về dự án của An, về những khó khăn và thuận lợi khi làm việc xa nhà. Rồi Minh bật cười, chuyển chủ đề.

“Mà phải công nhận, em ‘đào tạo’ nhân viên tốt thật đấy,” anh nói, giọng đầy vẻ trêu chọc. “Cô bé Mai đó của em, thật sự rất… kiên trì. Mấy hôm nay anh phải dùng hết khả năng của mình để né cô bé.”

An bật cười, một tiếng cười thực sự vui vẻ và nhẹ nhõm. "Em xin lỗi. Con bé mê muội anh thật rồi. Chắc tại trong mơ anh vừa ‘khỏe’ lại vừa ‘kỹ thuật tốt’."

"Chà, đó đúng là một lời khen nguy hiểm,"
Minh nhún vai, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Thôi thì anh đành nhận vậy."
Tiếng cười làm không khí trở nên thoải mái và gần gũi hơn Sau vài câu chuyện phiếm. Đột nhiên nàng nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt nghiêm túc. “Em nghiêm túc nhé… Về anh và chị My. Tại sao hai người lại có thể… làm những chuyện như vậy mà vẫn tin tưởng nhau đến thế? Em không hiểu.” An ngừng lại, rồi như thể không kìm được nữa, nàng thổ lộ sự phân vân của mình. “Tình yêu của em và Tùng luôn là sự cam kết tuyệt đối, nhưng gần đây em lại cảm thấy… nó giống như một cái lồng đẹp.”

Minh không còn trêu ghẹo, nhận ra đây là câu hỏi giằng xé An thực sự. Anh ta ngả người ra sau, nhìn ra biển đêm, hít một hơi dài, rồi đáp lại.

“Niềm tin của bọn anh không được xây dựng trên sự cấm đoán, An à. Nó được xây dựng trên sự trung thực tuyệt đối. Trung thực với cả những ham muốn đen tối nhất. Bọn anh không giấu nhau bất cứ điều gì.”

Anh ta im lặng một lúc rồi kể, giọng đều đều nhưng từng lời lại như những quả bom ném vào thế giới quan của An.

“Có lần, My nói với anh cô ấy tò mò về cảm giác được nhiều người đàn ông cùng lúc tôn sùng cơ thể mình. Cô ấy muốn thử quan hệ tập thể.”

An sững người, gần như nín thở.

“Phản ứng đầu tiên của bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ là ghen, là cấm đoán,” Minh nói tiếp. “Nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã giúp cô ấy tìm một nhóm an toàn, đáng tin cậy.”

Anh nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp “Anh đã ở đó, không phải với tư cách một người chồng ghen tuông, mà là một người bảo vệ, đảm bảo cô ấy được trải nghiệm điều mình muốn một cách trọn vẹn và an toàn.”

Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt An và trả lời đầy thành thật “Nhìn cô ấy hạnh phúc và được giải phóng, đối với anh, đó mới là tình yêu.”

Câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Nó vừa bệnh hoạn, vừa… đẹp một cách kỳ lạ. An cố hình dung ra cảnh tượng đó. Chị My, trần trụi, được vây quanh bởi những người đàn ông xa lạ, cơ thể chị ấy được vuốt ve, hôn hít, xâm nhập. Và Minh, chồng chị ấy, chỉ đứng nhìn, như một người bảo hộ, ánh mắt có lẽ không phải là sự đau khổ, mà là sự tự hào.

Bỗng dưng, không một lý do gì cả, An cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Một luồng điện chạy dọc xương sống. Hạ bộ nàng co thắt lại, âm đạo bắt đầu rịn ra một lớp dịch mỏng.

Tò mò triết lý nay đã biến thành kích thích thể xác.

Sau bữa tối, cuộc trò chuyện sâu sắc đó tạo ra một sự thân mật kỳ lạ. Họ đi dạo trên bãi biển vắng. Biển đêm tối mịt. Xa xa trên bãi cát là ánh đèn lung linh từ một quầy bar nhỏ, tiếng nhạc du dương và tiếng cười nói của mọi người vọng lại, một âm thanh của thế giới văn minh. Nhưng ngay trước mắt họ, chỉ có màn đêm, và tiếng sóng biển rì rào vỗ về, một âm thanh nguyên thủy và mời gọi.

Bị thôi thúc bởi câu chuyện của Minh và sự kích thích thể xác đang âm ỉ, An khẽ siết lấy tay anh.

Minh hiểu ý ngay lập tức. Anh ta không nói một lời, chỉ kéo nàng vào một góc khuất sau một mỏm đá lớn, nơi bóng tối và tiếng sóng biển át đi mọi âm thanh khác. Nụ hôn của họ sâu và đầy khao khát. Nụ hôn của họ sâu và đầy khao khát. An, như bị điều khiển bởi một mệnh lệnh từ sâu thẳm, chủ động dứt ra. Nàng quay người, chống hai tay lên bề mặt mát lạnh của tảng đá, rồi từ từ cong người xuống.

Anh liền bước tới phía sau. Một tay kéo chiếc váy mỏng của nàng lên tận thắt lưng, tay còn lại không chút do dự vạch chiếc quần lót ướt sũng qua một bên.

Dương vật đã cương cứng đến tột độ của anh, nóng rực, ấn vào khe mông nàng. Rồi, từ từ đưa nó ra phía trước, đầu khấc căng mọng, trơn bóng vì dịch thể, cọ xát vào cửa mình đang ướt đẫm của An.

53344851.gif


Thứ đó dần tiến vào, chậm rãi và chắc chắn và bắt đầu di chuyển bên trong nàng.

Âm thanh tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn, chực chờ trào ra từ cổ họng An. Nàng phải cắn chặt lấy mu bàn tay mình để nuốt nó vào trong.

Mỗi cú thúc lại khiến cơ thể nàng run lên. Nhưng rồi, tai nàng bắt được những âm thanh khác, hòa quyện với tiếng sóng biển và tiếng nhạc xa xa: tiếng rên rỉ cao vút của phụ nữ, tiếng da thịt bành bạch, và tiếng thở dốc đầy bản năng của đàn ông.
Qua khoảng hở giữa vách đá, An nhìn thấy họ. Một cặp đôi khác đang làm tình cuồng nhiệt.

Cô gái đang quỳ trên bốn chi, mái tóc dài xõa xuống cát. Chàng trai ở phía sau, nắm chặt lấy hông cô, thúc vào từ phía sau một cách mạnh bạo, đầy uy lực. Như thể có thần giao cách cảm, Minh cảm nhận được sự căng cứng đột ngột của An và cũng liếc nhìn sang. Một nụ cười thích thú hiện lên trên môi anh ta. Cặp đôi kia cũng đang ở tư thế hướng thẳng về phía họ.

53344891.gif


Đúng lúc đó, một đám mây lớn trôi đi. Ánh trăng bạc đột ngột chiếu rọi xuống khoảng trống giữa những mỏm đá, biến bãi cát nhỏ thành một sân khấu trần trụi. Ánh sáng rọi rõ lên bốn cơ thể đang quấn quýt, lấp lánh mồ hôi.
Không còn gì che giấu nữa.

Ánh mắt của bốn người họ giao nhau trong không gian bất ngờ được chiếu sáng. Chàng trai kia, thấy An đang chống tay vào đá. Cô gái đang quỳ, thấy Minh đang đứng sừng sững sau lưng An.

Một cơn hoảng loạn tột độ bùng lên trong An. Theo phản xạ, toàn bộ cơ trong âm đạo nàng siết chặt lấy dương vật Minh như một chiếc còng lửa.

“Hự!” Minh thở hắt ra một tiếng. Sự co thắt bất ngờ đó chính là chất xúc tác cuối cùng. Anh ta gầm lên một tiếng và bắt đầu thúc như một con thú điên. Nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn. Anh ta nắm lấy hông nàng, dập liên hồi. Cùng lúc đó, chàng trai kia, như được truyền cảm hứng, cũng gầm lên và tăng tốc.

Bốn người họ, dưới ánh trăng, đang trong vũ điệu cuồng loạn. Tiếng rên bị dồn nén của An cuối cùng cũng bật ra, hòa cùng âm thanh từ cô gái kia. Tiếng gầm gừ của Minh hòa cùng tiếng thở dốc của chàng trai nọ. Không còn xấu hổ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy.

Minh gầm lên một tiếng cuối cùng và phun ra. Cùng lúc đó, cơ thể An cũng bùng nổ, một cơn co giật kéo dài. Gần như đồng thời, cặp đôi kia cũng hét lên, ngã quỵ xuống bãi cát trong cơn cực khoái.

Tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của bốn con người và tiếng sóng biển vỗ về. Ánh trăng vẫn chiếu sáng, chứng kiến tất cả.

An vội vàng kéo chiếc váy xuống, cố gắng che đi cơ thể trần trụi đang run rẩy. Nàng không dám nhìn Minh, mặt nóng bừng vì xấu hổ và dư chấn của cơn cực khoái.

Sau một lúc, cặp đôi kia đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo một cách bình thản. Rồi họ tiến lại gần, ánh mắt như mới tìm thấy đồng loại. An theo phản xạ lùi lại một bước, nép mình sau lưng Minh, tìm kiếm che chắn.

Chàng trai, lên tiếng trước. Giọng anh ta cởi mở và hoàn toàn không có vẻ gì là phán xét. “Chào hai bạn. Xin lỗi đã làm phiền. Bãi biển này tối nay sôi động thật đấy.”

Cô gái, cũng thân thiện không kém, một nụ cười tinh quái nở trên môi. “Bọn mình là Khang và Linh. Tụi mình ở resort gần đây.”
Minh, với bản lĩnh của một người từng trải, đáp lại một cách tự nhiên. “Chào hai bạn. Tôi là Minh, còn đây là An.” Anh ta khẽ đặt một tay lên eo An, vừa mang tính sở hữu, vừa để trấn an.

Họ đứng đó, bốn con người xa lạ vừa chia sẻ một khoảnh khắc bản năng nhất, nói chuyện phiếm như thể vừa gặp nhau trong một buổi tiệc cocktail. Đối với An, mọi thứ thật siêu thực.

Sau vài phút, Khang đưa ra lời mời. “Bọn mình còn ít rượu ngon trên phòng. Hai bạn có muốn lên giao lưu một chút không?”
Lời mời thẳng thừng và không một chút úp mở, đẩy An vào một ngã rẽ. Toàn bộ bài học triết lý của Minh, toàn bộ sự kiện vừa rồi, tất cả dồn lại thành một lựa chọn duy nhất ngay trước mắt nàng. Đi hay không đi? Bước tiếp hay lùi lại?

Nàng quay sang nhìn Minh, ánh mắt đầy hoang mang, tìm kiếm chỉ dẫn. Chúng ta nên làm gì?

Minh chỉ nhìn lại nàng, rồi khẽ nhún vai. Ánh mắt anh ta nói rõ: “Tùy em lựa chọn.”

Khoảnh khắc đó,lý trí của An trỗi dậy. Mọi thứ đã đi quá xa, quá nhanh. Nàng đã để bản năng dẫn dắt mình đến bờ vực. Giờ đây, nàng cần phải giành lại quyền kiểm soát. Nàng cần thời gian.

“Cảm ơn lời mời của hai bạn,” An nói, giọng đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh. “Nhưng có lẽ muộn rồi. Hẹn hai bạn dịp khác nhé.”
Khang mỉm cười, hoàn toàn tôn trọng quyết định của nàng. “Không sao cả. Hiểu mà.” Anh ta rút từ trong túi ra một tấm card, đưa cho Minh. “Đây là số của mình. Khi nào có hứng thì gọi nhé.”

Họ chào nhau rồi quay lưng đi, bóng họ nhỏ dần trên bãi cát.

An và Minh đứng đó trong im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển. Đêm đó, nàng trở về phòng, đầu óc quay cuồng. Nàng vừa trải qua một bài học triết lý về tình yêu chân thật và một màn public sex bị bắt quả tang. Nàng nằm trằn trọc, hình ảnh về sự tự do của Khang và Linh, về câu chuyện của My cứ lởn vởn trong đầu.

Sáng hôm đó, sau một đêm gần như không ngủ, An cầm điện thoại lên, trên đó hiển thị cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Minh.

“Cho em xin số của Khang và Linh được không?”
 
Chương 15

Minh trả lời chỉ sau vài phút, không một câu hỏi. Chỉ có con số.
An nhìn chằm chằm vào dãy số của Khang. Đầu óc nàng trống rỗng, ù đi vì thiếu ngủ và quá tải cảm giác. Cơ thể nàng đang hoạt động như một cỗ máy tự động, chạy theo một mệnh lệnh duy nhất từ bản năng.
Chỉ cần làm thôi. Thử đi rồi sẽ biết.

“Chào Khang, là An đây. Hai bạn tối nay có rảnh không?”

Tin nhắn gửi đi. Câu trả lời đến gần như ngay lập tức với một địa chỉ và thời gian.

Sau đó, mọi thứ như một màn sương mờ.

An không nhớ mình đã chọn váy như thế nào. Nàng không nhớ mình đã trang điểm ra sao. Nàng thậm chí không nhớ rõ mình đã đi cùng Minh đến villa của họ như thế nào. Dường như có một khoảng ký ức bị cắt đứt.

Đến khi ý thức của nàng hoàn toàn trở lại, An mới nhận ra mình đã đang ngồi trên một chiếc sofa bọc nệm dày, ngoài ban công lộng gió, tay cầm ly rượu vang đỏ đang sóng sánh, đối diện là nụ cười thân thiện của Khang và Linh. Tiếng nhạc jazz du dương và tiếng sóng biển rì rào vỗ vào tai, kéo nàng trở về thực tại.

Mình đang ở đây rồi.

Một thoáng hoảng sợ lóe lên, nhưng đã quá muộn. Minh đang ngồi ngay bên cạnh, sự hiện diện của anh ta vừa là mối đe dọa, vừa là một điểm tựa kỳ lạ.

Bốn người họ ngồi ở khu vực ngoài trời bên cạnh hồ bơi, nhấp rượu vang. Lần này, dưới ánh đèn vàng ấm áp, An mới thực sự nhìn rõ cặp đôi mình gặp đêm qua. Khang trông trẻ trung và tràn đầy năng lượng, một cơ thể săn chắc, cuồn cuộn cơ bắp được tôn lên bởi chiếc áo thun ba lỗ ôm sát. Chắc chắn là dân thể hình chuyên nghiệp. Còn Linh, ngồi bên cạnh anh ta, lại mang một vẻ đối lập lạ lùng. Cô ta có một khuôn mặt bầu bĩnh, ngây thơ, nhưng lại sở hữu một thân hình bốc lửa với bộ ngực đồ sộ dường như muốn trào ra khỏi chiếc váy hai dây mỏng manh.

"Hai người ra Nha Trang lâu chưa?" Linh hỏi, giọng tò mò.

"Bọn mình ra được gần vài tuần rồi, theo một dự án," An đáp, nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp của mình. "Công nhận biển ở đây đẹp thật. Yên tĩnh hơn Sài Gòn nhiều."

"Ồ, đúng vậy đấy,"
Khang tiếp lời. "Bọn mình ra đây nghỉ dưỡng thôi, trốn khỏi sự ồn ào. Nếu hai bạn thích hải sản, mình biết một quán bè nổi ngon kinh khủng, hoàn toàn là của dân địa phương, không có trong danh sách du lịch đâu."

Họ nói về đồ ăn, về những quán bar có đồ uống ngon nhất, về sở thích đi du lịch. Những câu chuyện rất đỗi bình thường đó lại tạo ra một sự tương phản kỳ lạ với lý do thực sự của cuộc gặp mặt này, khiến bầu không khí trở nên vừa thoải mái, vừa ngột ngạt vì mong đợi ngầm.

Sau khi đã có chút men, Linh bắt đầu khéo léo chuyển chủ đề. Cô nhìn Minh và An với một nụ cười tinh quái. "Mà trông hai người không có vẻ gì là ‘lính mới’ trong những cuộc phiêu lưu thế này nhỉ? Trông rất đẹp đôi và... tự tin."

An hơi khựng lại. Câu hỏi trực diện khiến nàng có chút bối rối. Nhưng Minh đã đỡ lời một cách hoàn hảo. "Mình thì có chút kinh nghiệm, nhưng còn An..." Anh ta quay sang nhìn nàng trìu mến. "...An nhà mình thì còn non và xanh lắm. Có thể nói, đây là lần đầu tiên em ấy thực sự ‘ra khơi’ một cách có chủ đích đấy. Trăm sự nhờ hai bạn dìu dắt."

Khang và Linh cười lớn. “Thế thì bọn mình vinh dự quá,” Khang nói. "Minh đừng lo, bọn mình cũng chỉ muốn tìm những người bạn vui vẻ, văn minh thôi."

Khi chai rượu đã vơi đi một nửa, và bầu không khí đã hoàn toàn cởi mở, Linh đứng dậy, vươn vai một cách gợi cảm. “Thôi, ngồi ngoài này gió lạnh quá. Hay chúng ta vào trong cho thoải mái hơn đi? Giường của bọn em đủ rộng cho cả bốn người đấy.”
Nói xong, Linh liền dẫn cả đám vào bên trong phòng, rồi cô xoay người lại lên tiếng:

“Để tăng thêm hứng thú,” Linh nói, giọng tinh quái, “hay các cô gái cởi đồ trước nhé?”

An còn đang do dự thì Linh đã tự nhiên trút bỏ chiếc váy của mình. Khi cơ thể Linh phơi bày, Minh không giấu nổi sự trầm trồ. “Trời ạ… Linh, ngực của em.” Cặp vú của cô trĩu nặng, căng tròn. Âm đạo Linh đầy đặn với hai mép lớn cao vút, dâm đãng.
Được khích lệ, An cũng từ từ để chiếc váy lụa của mình trượt xuống sàn. Nàng đứng đó, trần trụi.

“Wow…” lần này đến lượt Khang và Linh cùng lên tiếng. “An vừa xinh đẹp, cặp mông lại gợi cảm chết người,” Linh nhận xét.
“Và âm đạo thì… cực phẩm,” Khang bồi thêm, ánh mắt dán chặt vào vùng tam giác gọn gàng, hồng hào của An.

Nhưng Minh mới là người chốt hạ, anh ta nhìn Khang phát biểu đầy tự hào: “Đối với anh, âm đạo của An là số một đó.”
Nghe thấy lời khen trần trụi đó, An ngượng đỏ chín người, hạ bộ co thắt, dịch thủy bắt đầu rịn ra.

Khang cười lớn. “Thế thì không chờ được nữa rồi. Chúng ta bắt đầu nhé!”

Khang tiến sát về phía An, đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ nhàng đặt bàn tay An lên dương vật đang cương cứng của mình. Đồng thời Minh cũng tiến về phía Linh, ngay lập tức Linh chủ động kéo Minh vào tư thế 69. “Để em nếm thử con quái vật của anh nhé,” cô thốt lên.

Một lúc sau, An vừa dứt khỏi nụ hôn, Khang liền nhẹ nhàng lật ngửa nàng xuống ga giường. Từ phía bên kia, Minh trườn lên, định vị mình giữa hai chân Linh. Anh ta nhìn sang Khang và nói lớn: “Bọn anh bắt đầu trước nhé!”

Khang lắc đầu cười. “Em phải từ từ thưởng thức món ngon này đã.” Nói rồi, Khang vùi mặt vào giữa hai chân An.

Cảnh tượng, âm thanh, cùng với kích thích thể xác trực tiếp, đã đẩy An điên cuồng. Anh ta đã đẩy nàng đến giới hạn chỉ trong một thời gian ngắn. Đúng lúc đó, Linh thì thầm điều gì đó vào tai Minh. Anh lập tức rút ra. Linh cũng trườn tới bên cạnh An.

“Màn này là đặc biệt cho người mới nhé. Chị An, tận hưởng đi,” Linh nói.

Linh quỳ xuống chổng mông lên, mái tóc dài của cô xõa xuống hai bên đùi non nàng. Cùng lúc đó, Khang cũng đưa dương vật nóng rẫy của anh ta lại gần.

An cảm nhận đầu dương vật căng tròn bắt đầu cọ xát dọc theo khe thịt ướt đẫm. Anh di chuyển chầm chầm, trượt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên chực chờ để trượt vào bên trong.

Từ phía đầu giường, Minh đưa dương vật của anh ta về phía miệng An. Nó vẫn còn bóng loáng,dính nhớp dịch thủy của Linh. Bị thôi thúc bởi cơn mê dại, An khẽ mở miệng ngậm lấy đầu khấc căng mọng đó.

Cùng lúc, lưỡi của Linh tinh quái lướt qua lại giữa âm vật nàng và dương vật Khang, thi thoảng lại bú mút vào hạt nhân khoái cảm đang sưng tấy của An lẫn dương vật của Khang.

Đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Nàng bị vây hãm, không còn một lối thoát. Hông nàng bắt đầu nhấc lên một cách vô thức, cầu xin được xâm nhập

Cảm nhận được cơ thể An sắp vỡ tung, Khang mới quyết định hành động từ từ tách hai mép thịt đang sưng mọng và co giật của nàng ra.

Không phải là cảm giác vừa khít, quen thuộc của Tùng. Cũng không phải sự căng tức tàn bạo, bị nong rộng đến cực hạn của Minh. Dương vật của Khang, với độ cong đặc trưng, cọ xát vào những thành vách mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

53344991.gif


Anh ta chỉ tiến vào một nửa rồi dừng lại, ngâm mình trong cái hang động chật hẹp, ướt át của nàng, như để cho nàng có thời gian làm quen. Hông nàng vô thức nhích nhẹ về phía trước.

Hiểu được tín hiệu, Khang thúc một cú dứt khoát.

“AAAAAA!!!”

Cơ thể An bùng nổ. Nàng lên đỉnh ngay lập tức. Toàn thân nàng co giật dữ dội, âm đạo thắt lại điên cuồng, siết chặt lấy dương vật của Khang. Ba người còn lại chỉ nhìn nhau cười thỏa mãn.

Linh liền quay sang hỏi Khang. "Thế nào, anh yêu?"

Khang, vừa từ từ nhấp nhẹ, vừa thở dốc trả lời. “Anh xin lỗi em yêu…Của em rất tuyệt vời, nhưng An đúng là số một.” Anh bồi thêm một câu, giọng gần như rên rỉ, “Trời đất, nó vẫn đang co bóp chặt lấy anh này. Anh không biết có chịu được lâu không.”

Minh, lúc này vòng ra phía sau Linh bắt đầu thúc mạnh mẽ, nghe thấy vậy liền cười phá lên rồi tăng tốc. “Lồn của An ngon thật nhưng kỹ năng của em Linh thật sự đỉnh cao nhé. Anh phải gồng lắm để không ra sớm đó!”

Linh, được khen, rên lên một tiếng sung sướng. “Anh Khang được thưởng thức món ngon thì em cũng được tận hưởng con cặc to nhất đời em mà. Ư... ư... sướng quá... Aaa! Em yêu anh, anh Khang!”

Khang, dù đang chìm trong khoái cảm với An, vẫn đáp lại. “Lồn An bót quá... sướng quá... Anh cũng yêu em, Linh à!”

An và Minh đều bất ngờ trước màn thổ lộ tình cảm trần trụi và đầy yêu thương đó. Nhưng khoái cảm thể xác đang dâng trào đã lấn át mọi suy nghĩ.

Một lúc sau, Linh đột ngột lên tiếng. "Hay là chị em mình thi nhún xem ai ra trước nhé!"

An, lúc này đã hoàn toàn thả trôi, cũng làm theo. Hai người phụ nữ trườn lên. An tự mình cầm lấy dương vật Khang, quệt dọc theo khe mình rồi từ từ ngồi xuống. Nàng bắt đầu nhún, cặp vú nảy lên theo từng nhịp.

Bản năng-2.gif


“Trời đất ơi…” Khang ngửa cổ ra sau, rên rỉ. “Nhìn cách cái âm đạo của em nuốt trọn thằng em của anh kìa… Thật ghen tị với anh đó anh Minh!”

Minh, trong khi bú mút cặp vú khổng lồ của Linh, cười lớn đáp lại. “Anh cũng ghen tị không kém đâu!”

Cuộc thi không kéo dài được lâu. Linh, đối mặt với sự mãnh liệt của Minh, hét lên một tiếng. "Em... ra... AAAA!" Cơ thể cô giật lên đùng đùng, âm đạo co bóp điên cuồng trên người Minh. Sau cơn cực khoái, cô đổ sụp xuống. "Em thua rồi," Linh nói trong tiếc nuối.

Minh bật cười, vỗ nhẹ vào mông cô. Anh nhìn sang Khang, người đang phải gồng mình chịu đựng khoái cảm từ An. "Này Khang, nếu sắp ra thì doggy An đi," Minh gợi ý, "tư thế đó là sướng nhất đấy."

Như được chỉ đường, An nhổm dậy, dương vật cong của Khang từ từ trượt ra, để lại một cửa mình ửng đỏ, ướt sũng dịch nhờn. Hai mép thịt vẫn chưa kịp khép lại, hé mở đầy mời gọi, trơn bóng dưới ánh đèn.

Không một chút ngượng ngùng, nàng lồm cồm quỳ xuống và chìa cặp mông căng tròn của mình về phía Khang, khẽ lắc lư.

"Thấy cảnh đẹp chưa, Khang?" Minh cười nói.

Khang thấy cảnh tượng dâm đãng đó, hai mắt đỏ rực lên vì ham muốn. Anh ta không nói thêm lời nào, lập tức quỳ phía sau và đút ọt vào một cái. An cong người, rên lên một tiếng khi cảm nhận cú thúc mạnh và sâu bất ngờ. Khang bắt đầu di chuyển, nhịp nhàng nhưng đầy uy lực.

Anh ta vừa thúc, vừa quay sang nói với Minh, giọng đầy phấn khích và thán phục. "Ôi, sướng quá anh Minh ạ! Em thấy ghen tị với anh quá!"

Nói rồi, anh ta nắm lấy hông An, dập lấy dập để, điên cuồng và không còn kiềm chế, sau chục cú nhấp anh ta gầm lên. An cảm nhận dòng tinh dịch ấm nóng bắn sâu vào trong tử cung mình.

Khi Khang còn chưa ra hết, Linh đã lên tiếng. "Anh Minh, đến lượt anh đấy! Cho người mới trải nghiệm cảm giác được lấp đầy đi!"

Minh không do dự. Ngay khi Khang vừa rút ra, anh liền nhanh tay đút vào, thúc từng cú vào cửa mình đầy tinh dịch. Âm thanh ọt ẹt ướt át vang lên khắp phòng. Anh ta cũng không cầm cự được lâu, gầm lên và bắn thêm một dòng tinh dịch nữa vào bên trong cơ thể đã quá tải của An.

Bản năng-3.gif


Lần này, An cũng lên đỉnh theo. Cả người nàng mềm nhũn ra, âm đạo co bóp mãnh liệt. Khi Minh rút ra, An khuỵu xuống nệm. Một dòng chất lỏng đặc quánh, trắng đục, pha trộn giữa dịch nhờn của nàng và tinh dịch của cả hai người đàn ông, từ từ trào ra từ cửa mình nàng, chảy xuống ga giường. Cặp mông nàng vẫn chổng cao, tạo nên một cảnh tượng dâm dục.

"Wow..." Khang và Linh đồng thanh trầm trồ.

Đêm hôm đó, họ đã làm tình thêm bao nhiêu lần nữa không ai còn nhớ rõ. Họ chỉ biết rằng, khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng, cả hai người phụ nữ đều đang mê man trong giấc ngủ, cơ thể ngập trong tinh dịch của hai người đàn ông.
 
Sửa lần cuối:
Chương 16:

An là người tỉnh dậy đầu tiên. Xung quanh nàng là khung cảnh của sự truy hoan đến tận cùng. Chiếc giường King size xộc xệch, ga giường nhàu nát và dính nhớp bởi dịch thể. Minh, Khang, và Linh vẫn đang ngủ say, những cơ thể trần trụi quấn quýt lấy nhau trong những tư thế hoàn toàn thả lỏng. Không khí đặc quánh mùi hương lạ lùng, đầy hỗn loạn: mùi rượu vang còn sót lại, mùi mồ hôi, mùi xạ hương nam tính của hai người đàn ông, và mùi dâm thủy ngai ngái đặc trưng của phụ nữ.

An không hề cảm thấy chút hoảng sợ hay ghê tởm. Chỉ có tĩnh lặng đến lạ lùng bao trùm lấy tâm trí. Nàng nhẹ nhàng gỡ mình ra khỏi cánh tay của Khang đang vắt qua eo. Cơ thể nàng mỏi nhừ, từng thớ cơ đều lên tiếng phản đối, đặc biệt là phần hông và hai bắp đùi. Cửa mình nàng vẫn còn cảm giác nóng rát và căng tức.

Nàng nhặt chiếc áo sơ mi của Khang vắt trên ghế khoác tạm lên người, khuy áo cài hờ hững. Rồi bước ra ngoài ban công, đối mặt với biển sớm. Mặt trời đang từ từ nhô lên từ đường chân trời, nhuộm cả một vùng biển bằng sắc cam hồng rực rỡ. Nàng hít một hơi thật sâu, không khí mặn mòi và trong lành của buổi sáng tràn vào lồng ngực.

Và rồi, dưới sự tĩnh lặng của buổi bình minh, nàng rút điện thoại ra gọi cho Tùng.

Cuộc gọi được kết nối gần như ngay lập tức, như thể anh đang chờ.

"Anh đây, em yêu." Giọng Tùng ngái ngủ nhưng ấm áp. Nghe thấy giọng anh, một cảm giác tội lỗi quen thuộc chợt nhói lên.

"Tùng... em nhớ anh," nàng bắt đầu một cách ngập ngừng, đó là sự thật duy nhất nàng có thể nói ra một cách dễ dàng.

"Anh cũng nhớ em. Sao thế? Giọng em nghe lạ quá. Có chuyện gì à?" Tùng hỏi, sự tinh ý của anh luôn khiến An vừa cảm động vừa lo sợ.

"Em... em có chuyện muốn nói." An hít một hơi. "Về anh Minh... Em tình cờ gặp anh ấy ở đây."

"Ồ, anh có nghe nói Minh cũng có chuyến công tác ở ngoài đó,"
Tùng đáp, giọng bình thản. "Hai người có gặp nhau à?"

"Vâng... Có cả Mai đồng nghiệp đi cùng em nữa." An bắt đầu dệt nên câu chuyện của mình, nửa thật nửa giả. "Tối hôm kia bọn em có đi một buổi tiệc networking, gặp anh ấy ở đó. Mai... có vẻ rất thích anh Minh. Con bé cứ tíu tít, dù biết anh ấy có vợ rồi."

An dừng lại, như thể đang sắp xếp lại sự kiện trong đầu. "Anh biết anh Minh và chị My sống khá phóng khoáng... Em cũng có chút tò mò, muốn xem phản ứng của anh ấy khi không có chị My bên cạnh sẽ thế nào. Thế nên... khi Mai rủ bày trò trêu anh ấy, em đã đồng ý."

Nàng cố gắng để giọng mình nghe thật hối lỗi và ngây thơ. "Bọn em chỉ định chuốc cho anh ấy say rồi trêu một chút thôi. Ai ngờ..." Giọng nàng chùng xuống. "...rượu vào, chính bọn em lại không kiểm soát được. Cùng lúc đó Mai say quá cũng ngủ mất, nên em... và anh Minh... đã làm chuyện đó."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. An có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tùng, và sự im lặng đó khiến tim nàng se lại.
Nhưng câu trả lời của anh lại khiến nàng sững người. Giọng Tùng không chút tức giận, anh khẽ lẩm bẩm như nói một mình.

"Ồ... Vậy à... Ít nhất thì Minh cũng vẫn là người quen." Anh im lặng rồi nói tiếp. "Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết. Vì đã không giấu anh." giọng nói của anh nhẹ nhõm đền lạ lùng.

An không biết phải nói gì.

Tùng, như để xóa đi sự ngượng ngùng, chuyển sang giọng đùa cợt. "Vậy là... em đã thực sự 'khảo sát thị trường' rồi đó nhỉ. Anh nghĩ có lẽ anh cũng phải 'khảo sát' một chuyến thôi."

An, bắt được nhịp của trò chơi, cũng đáp lại. "Em đâu có 'khảo sát thị trường'. Em chỉ... rà soát lại dữ liệu thị trường thôi mà."
Cả hai cùng cười. Rồi im lặng

"Em yêu anh nhiều lắm," An thì thầm.

"Anh cũng yêu em," Tùng đáp. "Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau là đủ."

Nàng cúp máy. Lời hứa về sự tin tưởng được xây dựng trên một lời nói dối. Nàng nhìn vào căn phòng ngủ phía sau, nơi có một bí mật lớn hơn nhiều mà nàng đã giữ lại cho riêng mình.

"Gọi cho chồng đấy à?"

An giật mình quay lại. Minh đã đứng ở cửa ban công từ lúc nào, tay cầm một ly cà phê đưa cho An.

Anh ta không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười, một nụ cười hiền. "Vậy là em đã bắt đầu thấu hiểu được một phần con người thật của mình rồi nhỉ."

An nhíu mày, có chút bối rối. "Một phần?"

"Em vẫn chưa thực sự trung thực với Tùng, đúng không?"
Minh nói thẳng, anh tiến lại, tựa vào lan can bên cạnh nàng. "Em kể cho cậu ta nghe một câu chuyện, nhưng đó chưa phải là tất cả. Em vẫn còn giữ lại bí mật cho riêng mình."

An quay đi, nhìn ra biển. "Em... em không biết. Em cảm thấy... chúng em chưa sẵn sàng cho sự trung thực tuyệt đối đó."

Minh chỉ im lặng, không phán xét. Anh ta hiểu.

Lúc đó, Khang và Linh cũng bước ra, ngáp ngắn ngáp dài nhưng nụ cười thì vẫn rạng rỡ. Cảnh tượng thật kỳ lạ: bốn con người, gần như trần trụi, đứng trên ban công đón bình minh như những người bạn thân.

“Chào buổi sáng,” Linh nói, giọng trong trẻo. “Ai muốn ăn trứng ốp la không?”

Họ cùng nhau vào bếp. Cả bốn người, không một chút ngượng ngùng, di chuyển quanh căn bếp, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng. Khang phụ trách trứng, Minh pha cà phê, Linh nướng bánh mì, còn An thì bày biện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên, như thể họ đã quen nhau từ rất lâu.

Khi họ ngồi xuống bàn ăn, vẫn trong tình trạng gần như khỏa thân, Khang mới nhìn An một cách nghiêm túc.

"An này, bình thường anh sẽ không yêu cầu gặp lại. One night stand là one night stand. Nhưng mà..." anh ta dừng lại, mỉm cười, "...đêm qua thật sự rất tuyệt vời. Linh cũng đồng ý. Nếu sau này em muốn trải qua một đêm như vậy nữa, thì đừng ngần ngại gọi cho bọn anh nhé."

An chỉ mỉm cười, một nụ cười khó hiểu.

Cùng lúc đó, Linh cũng nháy mắt với Minh. "Cả anh nữa nhé, anh Minh. Lần sau, nếu được, hãy rủ cả 'partner' thật sự của anh đến chung vui nhé!"

Minh và An nhìn nhau, có chút bất ngờ. Minh cười. "Hai người biết à?"

"Tụi mình có kinh nghiệm mà," Khang nói, thản nhiên lật miếng trứng. "Nhìn là biết ngay."

Linh gật gù, tiếp lời. "Hai người không giống một cặp vợ chồng hay người yêu. Cách anh Minh đối xử với An vừa có sự bảo bọc, lại vừa giữ khoảng cách. Rất thú vị." Cô cười. "Một ngày nào đó, nếu có thể, hãy cho chúng em gặp 'người thật việc thật' nhé. Hoặc nếu không, cứ coi đây là một bí mật vui vẻ của chúng ta."

Lời đề nghị để ngỏ. Một bí mật mới chồng lên bí mật cũ. An ngồi đó, giữa những con người xa lạ nhưng lại thấu hiểu nàng đến lạ lùng.

Chuyến công tác này, nàng biết, đã thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi.
 
anime sex
cliphot
X
Back
Top