Chương 13:
An tỉnh dậy trong khi vẫn mơ màng. Toàn thân ê ẩm, đầu óc ong ong vì cơn say đêm qua. Nàng thấy Mai đang nằm ngủ say sưa bên cạnh, cả hai đều đã được mặc lại quần áo ngủ, gọn gàng và chỉnh tề. Chăn cũng đã được đắp lên ngang ngực. Mọi thứ sạch sẽ một cách đáng ngờ.
An nhẹ nhàng bước xuống giường. Nàng cảm thấy có một chút ẩm ướt khó chịu ở hạ bộ, nhưng tâm trí mụ mị của nàng gạt nó đi, cho rằng đó chỉ là cảm giác thường thấy sau một đêm dài. Nàng chỉ muốn đứng dưới vòi sen nóng để gột rửa sự mệt mỏi và cơn đau đầu.
Nàng lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại và cởi bỏ bộ pyjama một cách máy móc.
Nàng bước vào phòng tắm kính, xả nước. Dòng nước ấm nóng xối lên vai, lên lưng, mang lại một cảm giác dễ chịu tạm thời. Nhưng khi dòng nước chảy xuống bụng dưới và lướt qua hai đùi non, nàng cảm nhận được một sự thay đổi. Một dòng dịch lỏng, đặc hơn nước, có màu trắng đục, bắt đầu từ từ chảy ra từ cửa mình, hòa vào dòng nước trong suốt và trượt xuống bắp đùi nàng.
An khựng lại, nín thở. Nàng cúi xuống nhìn. Không thể nhầm lẫn được. Đó là tinh dịch.
Không phải mơ sao.
Cảm giác dòng dịch ấm nóng đang chảy ra đột nhiên kích hoạt ký ức đêm qua như một đoạn phim quay chậm: Hình ảnh Minh chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của nàng. Lời van xin của Mai. Cảm giác bị lấp đầy từ phía sau. Dòng tinh dịch nóng bỏng phun vào...
Một cơn hoang mang cực độ ập đến. Tim nàng đập loạn xạ. Chết tiệt. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nàng chống tay lên bức tường kính, cố gắng hít thở sâu. Lát nữa Mai tỉnh dậy, mình phải nói gì đây? Phải giải thích thế nào? Đầu óc nàng quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi và không một lời giải đáp. Nàng cảm thấy tình hình đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
Khi An quay trở ra, mắt đỏ hoe vì lo lắng, nàng thấy Mai đang cựa mình tỉnh dậy.
"Uầy, đau đầu quá..." Mai rên rỉ, hai tay ôm lấy đầu. "Tối qua em uống nhiều thật..." Cô nhìn quanh, cố gắng định hình lại mọi thứ. "Ơ... Tối qua lúc em ngủ anh Minh vẫn còn ở đây ấy nhỉ?"
Tim An như hẫng đi một nhịp. "Ừ... còn." Nàng trả lời, cố gắng để giọng mình không run.
Mai bật cười. "Trời đất, say đến mức đấy mà vẫn còn nằm mơ được. Chẳng biết mình mơ thấy cái gì nữa..." Cô khựng lại, ký ức rời rạc về những hành động của chính mình bắt đầu hiện về. Cô nhớ mình đã cởi váy, nhớ cảm giác không mặc gì bên trong, nhớ ánh mắt của Minh. Mặt cô đột nhiên ửng hồng.
An, thấy vẻ mặt của Mai, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Nàng thận trọng hỏi. "Mơ thấy gì mà mặt đỏ thế?"
Mai vội xua tay, vẻ mặt ngượng ngùng thấy rõ, né tránh ánh mắt của An. "Thôi thôi, em không dám nói đâu. Ngại chết... Tối qua em lố quá rồi... Sợ chị lại mắng em."
Sự lảng tránh này càng khiến An không thể ngồi yên. Liệu con bé có nhớ gì không? Nàng buộc phải biết. "Cứ nói đi. Chị không mắng."
Nghe sếp "đảm bảo", Mai mới ghé sát lại gần An, hạ giọng thì thầm. "Em nhớ là em... lả lơi với ảnh quá trời... Xong ảnh cứng quá nên bỏ đi ngủ...."
Rồi Mai ngập ngừng, giọng không chắc chắn "Chắc tại vậy nên mới mơ thấy... anh Minh làm cả hai chị em mình ấy. Dê quá đi mất!" Cô khúc khích cười, nhưng vẫn có chút xấu hổ. "Eo ơi, nghĩ lại mà thấy hư hỏng quá đi mất! May mà chỉ là mơ thôi..."
Lời khẳng định đó như giải thoát An. Nàng thở phào trong lòng. Con nhỏ chỉ nhớ đến đoạn đó thôi. Nàng đưa tay lên, cốc nhẹ một cái vào trán Mai.
“Linh tinh!” Nàng mắng yêu. “Em đấy, đầu óc toàn nghĩ chuyện bậy bạ. Chắc tại say quá thôi.”
Mai không chịu thua, cô rướn người về phía trước, giọng đầy vẻ bí hiểm. "Nhưng mà nè, giấc mơ thật lắm nha chị. Giờ em vẫn còn có cảm giác lâng lâng đây này." Rồi, cô vừa nói vừa liếc mắt đánh giá cơ thể An trong bộ pyjama. "Mà kể ra nếu là thật thì cũng... hay đấy chứ. Em vẫn nhớ cặp lốp to tròn của chị trong mơ á!"
An, mặt nóng bừng. Nàng lại cốc đầu Mai một cái nữa, lần này mạnh hơn một chút.
"Trời đất ơi cô nương! Chẳng phải tối qua cô tự mình cởi hết ra, rồi lúc ngủ say còn banh cả háng nữa hay sao? Anh Minh ngại quá phải xin phép về thẳng luôn đấy, chứ ở đó mà mơ với chả mộng!"
Lời nói dối nửa thật nửa giả đó đánh thẳng vào Mai. Cô sững người, rồi khuôn mặt đỏ bừng lên như gấc. "THẬT Á? Trời ơi, em còn chưa kịp 'xem' hàng của người ta mà người ta đã coi sạch sành sanh hàng của em rồi!" Cô vội vàng kéo chăn che kín người, ôm mặt rên rỉ, nhưng rồi không nhịn được mà bật cười khúc khích.
An cũng cười theo hoàn toàn tự nhiên. Cả hai chị em bắt đầu trêu đùa nhau về "giấc mơ hư hỏng" và "tư thế ngủ bá đạo" của Mai. Không khí căng thẳng tan biến, thay vào đó là sự thân thiết và nhẹ nhõm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm đó, An cố tình tránh mọi nơi có khả năng gặp Minh. May mắn thay, lịch trình của anh ta dường như cũng khác họ. Cả ngày trôi qua mà không có một cuộc chạm mặt nào. Sự im lặng của Minh càng khiến An tin rằng anh ta cũng muốn để mọi chuyện chìm vào quên lãng.
Cho đến sáng hôm sau.
Phòng gym khách sạn vào lúc năm giờ sáng vắng tanh. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng nhạc hòa tấu nhẹ nhàng và tiếng máy chạy bộ kêu ro ro ở một góc xa. An cố tình đến vào giờ này, một phần để tránh đám đông, một phần để dùng sự kỷ luật thép của việc tập luyện để át đi mớ hỗn loạn trong đầu. Nhưng khi nàng bước vào, trái tim nàng đã hẫng đi một nhịp.
Minh đang ở đó. Anh ta cũng là một người dậy sớm.
Anh ta đang ở khu vực tạ tay, lưng quay về phía cửa. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, bó chặt lấy tấm lưng rộng và bắp tay cuồn cuộn. Từng thớ cơ trên lưng anh ta nổi lên rõ rệt mỗi khi anh ta nâng cặp tạ nặng trịch.
An hít một hơi thật sâu. Nàng quyết định không bỏ đi. Im lặng và né tránh chính là hèn nhát. Phải đối mặt. Phải nói rõ với anh ta là Mai không biết chuyện hôm trước, con bé chỉ tưởng đó là một giấc mơ. Tuyệt đối không thể để Mai biết được.
Rồi An đột nhiên nhớ lại hai lần trước mình đều bị hắn ta áp đảo. Lần này thì khác. Sáng sớm, tỉnh táo, ở nơi công cộng. Nàng quyết định sẽ trêu đùa một chút, giành lại chút thế chủ động.
“Anh Minh khỏe thật đấy,” nàng nói, giọng pha chút trêu ghẹo.
Minh nghe thấy tiếng động, anh ta đặt tạ xuống và quay lại. Khi thấy An trong bộ đồ tập không thể nào phô diễn hơn, anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nở một nụ cười xã giao. “Chào An, em cũng dậy sớm nhỉ.”
“Vâng,” An đáp. Nàng bước tới, đứng ngay bên cạnh anh ta, giả vờ vươn vai khởi động. Khi hai tay nàng đưa lên cao, lườn ngực được đẩy về phía trước, cố tình cạ nhẹ vào bắp tay đang gồng cứng vì vừa tập luyện của anh ta.
Thấy Minh chỉ mỉm cười, nàng tiếp tục. "Hay anh hướng dẫn em bài tập squat này một chút được không? Em tập mãi mà vẫn thấy mỏi lưng."
Minh quay lại, ánh mắt anh ta lướt một lượt từ đầu đến chân nàng, rồi dừng lại lâu hơn một chút ở cặp mông đang được tôn lên bởi lớp vải co giãn. Anh ta, tin chắc rằng đây là một lời mời gọi, liền nở một nụ cười lịch lãm. “Được thôi. Lại đây.”
An bước tới, quay lưng lại với anh ta và vào tư thế. Minh đứng bên cạnh. Anh ta đặt một tay lên vai nàng, một tay lên eo. “Lưng phải thẳng, vai thả lỏng.” Những cái chạm đầu tiên vẫn còn trong vùng an toàn, nhưng lòng bàn tay anh ta nóng rực, truyền hơi ấm qua lớp vải mỏng.
“Thử xuống một lần xem nào.”
Khi An hạ người, tay Minh trượt từ eo xuống phần hông, các đầu ngón tay anh ta ấn nhẹ vào phần hõm lưng dưới của nàng. “Dùng cơ mông để đẩy hông ra sau.” các ngón tay anh ta gần như nằm ngay trên đỉnh cặp mông của nàng. Tim An bắt đầu đập nhanh hơn.
“Vẫn chưa đủ,” Minh nói, giọng trầm xuống. Rồi, anh ta di chuyển ra đứng ngay sau lưng nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận hơi nóng từ lồng ngực anh ta phả vào gáy mình. “Xuống lại lần nữa đi.”
Khi An từ từ hạ người, anh ta đặt cả hai lòng bàn tay, không một chút do dự, lên cặp mông đang căng cứng của nàng. “Đấy, phải cảm nhận được sức căng ở đây. Siết nó lại.”
Da thịt An nóng bừng. Toàn thân nàng run rẩy dưới cái chạm đầy chiếm hữu đó.
“Giữ nguyên tư thế đó,” giọng Minh khàn đặc, ghé sát vào tai nàng. “Anh làm mẫu cho em xem.”
Rồi, anh ta vẫn đứng sát sau lưng, cũng từ từ hạ người xuống, phần đũng quần thể thao của, nơi dương vật đã cương cứng đến mức cộm lên rõ rệt, cọ sát vào khe mông của nàng.
An nín thở. Nàng cảm nhận được sự cứng rắn, nóng hổi, hình dạng của anh ta đang từ từ ấn vào nơi nhạy cảm nhất của mình. Minh giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, tạo ra ma sát chậm rãi đầy tra tấn.
Anh ta thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào cổ nàng. "Thấy không? Phải dùng đúng cơ. Vòng ba của em sinh ra là để làm động tác này đấy, An à. Đẹp đến mức không thể tin được."
Một luồng điện giật chạy dọc xương sống, và nàng cảm nhận rõ ràng một cơn co thắt ở hạ bộ. Âm đạo nàng ướt đẫm chỉ trong vài giây.
Xấu hổ và hoảng hốt trước phản ứng của cơ thể mình. Nàng vội vàng đứng bật dậy, loạng choạng lùi lại một bước để tạo khoảng cách an toàn. Sau vài giây hít thở sâu để trấn tĩnh, nàng ngẩng lên.
Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, nhưng giọng nói đã cố gắng trở nên nghiêm túc và có phần khẩn khoản.
“Anh Minh... Em tìm anh không phải để... làm chuyện này. Em muốn nhờ anh một chuyện. Về Mai... đêm đó con bé say nên không nhớ bất cứ chuyện gì cả.” Nàng nhấn mạnh câu cuối. “Xin anh, dù có làm gì, cũng đừng bao giờ nhắc lại hay để con bé biết” An ngập ngừng” Em không muốn Mai bị tổn thương.”
Minh, ban đầu hoàn toàn tin rằng đây là một màn khiêu gợi, đã bị bất ngờ trước sự chân thành của An. Anh ta nhận ra mình đã "hiểu sai" mục đích cuối cùng của nàng. Vẻ mặt đầy ham muốn của anh ta dịu đi, thay vào đó là sự ngạc nhiên và một chút tôn trọng.
Anh quyết định không trêu An nữa. Nghiêm túc gật đầu, giọng trở lại bình thường.
"Anh hiểu rồi," anh đáp, giọng điệu quay trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. "Em là vợ của Tùng, bạn của anh mà. Anh biết phải phép. Yên tâm đi."
Rồi anh ta lầm bầm một mình "Tối nay chắc mình phải từ chối đi ăn tối với bé Mai thôi."
Rồi Minh nhìn An từ đầu đến chân một lần nữa. Sau đó cúi người về phía trước, hạ giọng, đủ để chỉ hai người nghe thấy.
“À, còn nếu vợ của Tùng…” Anh ta cố tình nhấn mạnh . “…cần anh hướng dẫn thêm, bất cứ bài tập nào, thì anh luôn sẵn sàng nhé.” Anh ta nháy mắt.