Chương 14
Những ngày ở Nha Trang cứ thế tiếp diễn, An cố gắng lao vào công việc, sắp xếp các cuộc họp, đọc các báo cáo, nhưng tâm trí nàng không thể tập trung. Lời nói cuối cùng của Minh cứ lởn vởn trong đầu nàng. Thay vì ghê tởm, câu nói đó lại gieo vào lòng nàng một thứ cảm giác mong chờ, tò mò cái mới.
Nhưng sâu hơn cả ham muốn thể xác, một cuộc khủng hoảng khác đang âm thầm diễn ra. Hình ảnh Minh và My ở Phú Quốc, tự do và không ràng buộc, lại hiện về. Tình yêu của nàng với Tùng, vốn là “pháo đài bất khả xâm phạm” mà nàng hằng tự hào, giờ đây lại mang lại một cảm giác ngột ngạt. Những bức tường an toàn của pháo đài bỗng trở nên giống như một nhà tù kiên cố. Nàng cần một câu trả lời. Và nàng biết chỉ có một người có thể cho nàng câu trả lời.
Chiều hôm đó, An chủ động nhắn tin cho Minh.
“Tối nay anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa, muốn hỏi anh một vài chuyện.” Minh trả lời gần như ngay lập tức.
“Được. Anh biết một nhà hàng hải sản ven biển rất riêng tư. 7 giờ nhé.” Nhà hàng nằm tách biệt trên một bãi biển nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng sóng vỗ rì rào. Họ ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, cách xa những vị khách khác. Không khí thân mật nhưng không hề mang màu sắc tình dục.
Sáu giờ kém, An đứng trước tủ quần áo, cảm giác phân vân lạ lùng chiếm lấy nàng. Đây rõ ràng không phải một buổi hẹn hò. Nàng tự nhủ. Mà là đi tìm một câu trả lời, nghĩ bụng nàng lấy ra một chiếc đầm công sở thanh lịch, nhìn ngắm một hồi rồi lại đặt xuống. Cuối cùng, nàng chọn một chiếc váy maxi hoa, chất vải lụa mềm mại rủ xuống mắt cá chân. Chiếc váy kín đáo, nhưng hai dây mỏng manh và phần lưng khoét nhẹ lại hé lộ vừa đủ làn da trắng mịn. Sự lựa chọn vừa thanh lịch, vừa vô tình gợi cảm.
Nàng trang điểm rất nhẹ, chỉ đủ để khuôn mặt trông tươi tắn sau một ngày làm việc, không quá sắc sảo. Nàng nhìn vào gương, rồi lại phân vân trước kệ nước hoa. Nàng không muốn anh ta hiểu nhầm. Lướt qua những mùi hương nồng nàn quyến rũ thường dùng, tay nàng dừng lại ở một lọ nước hoa cũ, biển và hoa cam, mùi hương trong trẻo như mùa hè. Một lựa chọn an toàn..
Nhà hàng nằm tách biệt trên một bãi biển nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng sóng vỗ rì rào. Họ ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, cách xa những vị khách khác. Không khí thân mật cởi mở như giữa hai người bạn lâu năm.
Ban đầu, họ trò chuyện về những việc bình thường. Về dự án của An, về những khó khăn và thuận lợi khi làm việc xa nhà. Rồi Minh bật cười, chuyển chủ đề.
“Mà phải công nhận, em ‘đào tạo’ nhân viên tốt thật đấy,” anh nói, giọng đầy vẻ trêu chọc.
“Cô bé Mai đó của em, thật sự rất… kiên trì. Mấy hôm nay anh phải dùng hết khả năng của mình để né cô bé.” An bật cười, một tiếng cười thực sự vui vẻ và nhẹ nhõm.
"Em xin lỗi. Con bé mê muội anh thật rồi. Chắc tại trong mơ anh vừa ‘khỏe’ lại vừa ‘kỹ thuật tốt’."
"Chà, đó đúng là một lời khen nguy hiểm," Minh nhún vai, ánh mắt lấp lánh ý cười.
"Thôi thì anh đành nhận vậy." Tiếng cười làm không khí trở nên thoải mái và gần gũi hơn Sau vài câu chuyện phiếm. Đột nhiên nàng nhìn thẳng vào Minh, ánh mắt nghiêm túc.
“Em nghiêm túc nhé… Về anh và chị My. Tại sao hai người lại có thể… làm những chuyện như vậy mà vẫn tin tưởng nhau đến thế? Em không hiểu.” An ngừng lại, rồi như thể không kìm được nữa, nàng thổ lộ sự phân vân của mình.
“Tình yêu của em và Tùng luôn là sự cam kết tuyệt đối, nhưng gần đây em lại cảm thấy… nó giống như một cái lồng đẹp.” Minh không còn trêu ghẹo, nhận ra đây là câu hỏi giằng xé An thực sự. Anh ta ngả người ra sau, nhìn ra biển đêm, hít một hơi dài, rồi đáp lại.
“Niềm tin của bọn anh không được xây dựng trên sự cấm đoán, An à. Nó được xây dựng trên sự trung thực tuyệt đối. Trung thực với cả những ham muốn đen tối nhất. Bọn anh không giấu nhau bất cứ điều gì.” Anh ta im lặng một lúc rồi kể, giọng đều đều nhưng từng lời lại như những quả bom ném vào thế giới quan của An.
“Có lần, My nói với anh cô ấy tò mò về cảm giác được nhiều người đàn ông cùng lúc tôn sùng cơ thể mình. Cô ấy muốn thử quan hệ tập thể.” An sững người, gần như nín thở.
“Phản ứng đầu tiên của bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ là ghen, là cấm đoán,” Minh nói tiếp.
“Nhưng anh đã không làm vậy. Anh đã giúp cô ấy tìm một nhóm an toàn, đáng tin cậy.” Anh nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp
“Anh đã ở đó, không phải với tư cách một người chồng ghen tuông, mà là một người bảo vệ, đảm bảo cô ấy được trải nghiệm điều mình muốn một cách trọn vẹn và an toàn.” Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt An và trả lời đầy thành thật
“Nhìn cô ấy hạnh phúc và được giải phóng, đối với anh, đó mới là tình yêu.” Câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Nó vừa bệnh hoạn, vừa… đẹp một cách kỳ lạ. An cố hình dung ra cảnh tượng đó. Chị My, trần trụi, được vây quanh bởi những người đàn ông xa lạ, cơ thể chị ấy được vuốt ve, hôn hít, xâm nhập. Và Minh, chồng chị ấy, chỉ đứng nhìn, như một người bảo hộ, ánh mắt có lẽ không phải là sự đau khổ, mà là sự tự hào.
Bỗng dưng, không một lý do gì cả, An cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Một luồng điện chạy dọc xương sống. Hạ bộ nàng co thắt lại, âm đạo bắt đầu rịn ra một lớp dịch mỏng.
Tò mò triết lý nay đã biến thành kích thích thể xác.
Sau bữa tối, cuộc trò chuyện sâu sắc đó tạo ra một sự thân mật kỳ lạ. Họ đi dạo trên bãi biển vắng. Biển đêm tối mịt. Xa xa trên bãi cát là ánh đèn lung linh từ một quầy bar nhỏ, tiếng nhạc du dương và tiếng cười nói của mọi người vọng lại, một âm thanh của thế giới văn minh. Nhưng ngay trước mắt họ, chỉ có màn đêm, và tiếng sóng biển rì rào vỗ về, một âm thanh nguyên thủy và mời gọi.
Bị thôi thúc bởi câu chuyện của Minh và sự kích thích thể xác đang âm ỉ, An khẽ siết lấy tay anh.
Minh hiểu ý ngay lập tức. Anh ta không nói một lời, chỉ kéo nàng vào một góc khuất sau một mỏm đá lớn, nơi bóng tối và tiếng sóng biển át đi mọi âm thanh khác. Nụ hôn của họ sâu và đầy khao khát. Nụ hôn của họ sâu và đầy khao khát. An, như bị điều khiển bởi một mệnh lệnh từ sâu thẳm, chủ động dứt ra. Nàng quay người, chống hai tay lên bề mặt mát lạnh của tảng đá, rồi từ từ cong người xuống.
Anh liền bước tới phía sau. Một tay kéo chiếc váy mỏng của nàng lên tận thắt lưng, tay còn lại không chút do dự vạch chiếc quần lót ướt sũng qua một bên.
Dương vật đã cương cứng đến tột độ của anh, nóng rực, ấn vào khe mông nàng. Rồi, từ từ đưa nó ra phía trước, đầu khấc căng mọng, trơn bóng vì dịch thể, cọ xát vào cửa mình đang ướt đẫm của An.
Thứ đó dần tiến vào, chậm rãi và chắc chắn và bắt đầu di chuyển bên trong nàng.
Âm thanh tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn, chực chờ trào ra từ cổ họng An. Nàng phải cắn chặt lấy mu bàn tay mình để nuốt nó vào trong.
Mỗi cú thúc lại khiến cơ thể nàng run lên. Nhưng rồi, tai nàng bắt được những âm thanh khác, hòa quyện với tiếng sóng biển và tiếng nhạc xa xa: tiếng rên rỉ cao vút của phụ nữ, tiếng da thịt bành bạch, và tiếng thở dốc đầy bản năng của đàn ông.
Qua khoảng hở giữa vách đá, An nhìn thấy họ. Một cặp đôi khác đang làm tình cuồng nhiệt.
Cô gái đang quỳ trên bốn chi, mái tóc dài xõa xuống cát. Chàng trai ở phía sau, nắm chặt lấy hông cô, thúc vào từ phía sau một cách mạnh bạo, đầy uy lực. Như thể có thần giao cách cảm, Minh cảm nhận được sự căng cứng đột ngột của An và cũng liếc nhìn sang. Một nụ cười thích thú hiện lên trên môi anh ta. Cặp đôi kia cũng đang ở tư thế hướng thẳng về phía họ.
Đúng lúc đó, một đám mây lớn trôi đi. Ánh trăng bạc đột ngột chiếu rọi xuống khoảng trống giữa những mỏm đá, biến bãi cát nhỏ thành một sân khấu trần trụi. Ánh sáng rọi rõ lên bốn cơ thể đang quấn quýt, lấp lánh mồ hôi.
Không còn gì che giấu nữa.
Ánh mắt của bốn người họ giao nhau trong không gian bất ngờ được chiếu sáng. Chàng trai kia, thấy An đang chống tay vào đá. Cô gái đang quỳ, thấy Minh đang đứng sừng sững sau lưng An.
Một cơn hoảng loạn tột độ bùng lên trong An. Theo phản xạ, toàn bộ cơ trong âm đạo nàng siết chặt lấy dương vật Minh như một chiếc còng lửa.
“Hự!” Minh thở hắt ra một tiếng. Sự co thắt bất ngờ đó chính là chất xúc tác cuối cùng. Anh ta gầm lên một tiếng và bắt đầu thúc như một con thú điên. Nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn. Anh ta nắm lấy hông nàng, dập liên hồi. Cùng lúc đó, chàng trai kia, như được truyền cảm hứng, cũng gầm lên và tăng tốc.
Bốn người họ, dưới ánh trăng, đang trong vũ điệu cuồng loạn. Tiếng rên bị dồn nén của An cuối cùng cũng bật ra, hòa cùng âm thanh từ cô gái kia. Tiếng gầm gừ của Minh hòa cùng tiếng thở dốc của chàng trai nọ. Không còn xấu hổ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy.
Minh gầm lên một tiếng cuối cùng và phun ra. Cùng lúc đó, cơ thể An cũng bùng nổ, một cơn co giật kéo dài. Gần như đồng thời, cặp đôi kia cũng hét lên, ngã quỵ xuống bãi cát trong cơn cực khoái.
Tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của bốn con người và tiếng sóng biển vỗ về. Ánh trăng vẫn chiếu sáng, chứng kiến tất cả.
An vội vàng kéo chiếc váy xuống, cố gắng che đi cơ thể trần trụi đang run rẩy. Nàng không dám nhìn Minh, mặt nóng bừng vì xấu hổ và dư chấn của cơn cực khoái.
Sau một lúc, cặp đôi kia đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo một cách bình thản. Rồi họ tiến lại gần, ánh mắt như mới tìm thấy đồng loại. An theo phản xạ lùi lại một bước, nép mình sau lưng Minh, tìm kiếm che chắn.
Chàng trai, lên tiếng trước. Giọng anh ta cởi mở và hoàn toàn không có vẻ gì là phán xét.
“Chào hai bạn. Xin lỗi đã làm phiền. Bãi biển này tối nay sôi động thật đấy.” Cô gái, cũng thân thiện không kém, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
“Bọn mình là Khang và Linh. Tụi mình ở resort gần đây.” Minh, với bản lĩnh của một người từng trải, đáp lại một cách tự nhiên.
“Chào hai bạn. Tôi là Minh, còn đây là An.” Anh ta khẽ đặt một tay lên eo An, vừa mang tính sở hữu, vừa để trấn an.
Họ đứng đó, bốn con người xa lạ vừa chia sẻ một khoảnh khắc bản năng nhất, nói chuyện phiếm như thể vừa gặp nhau trong một buổi tiệc cocktail. Đối với An, mọi thứ thật siêu thực.
Sau vài phút, Khang đưa ra lời mời.
“Bọn mình còn ít rượu ngon trên phòng. Hai bạn có muốn lên giao lưu một chút không?” Lời mời thẳng thừng và không một chút úp mở, đẩy An vào một ngã rẽ. Toàn bộ bài học triết lý của Minh, toàn bộ sự kiện vừa rồi, tất cả dồn lại thành một lựa chọn duy nhất ngay trước mắt nàng. Đi hay không đi? Bước tiếp hay lùi lại?
Nàng quay sang nhìn Minh, ánh mắt đầy hoang mang, tìm kiếm chỉ dẫn. Chúng ta nên làm gì?
Minh chỉ nhìn lại nàng, rồi khẽ nhún vai. Ánh mắt anh ta nói rõ:
“Tùy em lựa chọn.” Khoảnh khắc đó,lý trí của An trỗi dậy. Mọi thứ đã đi quá xa, quá nhanh. Nàng đã để bản năng dẫn dắt mình đến bờ vực. Giờ đây, nàng cần phải giành lại quyền kiểm soát. Nàng cần thời gian.
“Cảm ơn lời mời của hai bạn,” An nói, giọng đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh.
“Nhưng có lẽ muộn rồi. Hẹn hai bạn dịp khác nhé.” Khang mỉm cười, hoàn toàn tôn trọng quyết định của nàng.
“Không sao cả. Hiểu mà.” Anh ta rút từ trong túi ra một tấm card, đưa cho Minh.
“Đây là số của mình. Khi nào có hứng thì gọi nhé.” Họ chào nhau rồi quay lưng đi, bóng họ nhỏ dần trên bãi cát.
An và Minh đứng đó trong im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển. Đêm đó, nàng trở về phòng, đầu óc quay cuồng. Nàng vừa trải qua một bài học triết lý về tình yêu chân thật và một màn public sex bị bắt quả tang. Nàng nằm trằn trọc, hình ảnh về sự tự do của Khang và Linh, về câu chuyện của My cứ lởn vởn trong đầu.
Sáng hôm đó, sau một đêm gần như không ngủ, An cầm điện thoại lên, trên đó hiển thị cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Minh.
“Cho em xin số của Khang và Linh được không?”