lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Truyện Sex Ngắn Bản năng (Some, Swing, Cuckold, NTR...)

Chương 33

Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. An cúi người, mái tóc dài của nàng xõa xuống, che đi khuôn mặt của cả hai, tạo ra một không gian riêng tư, thân mật. Nàng ghé sát vào tai cậu ta, hơi thở nàng nóng hổi.

"Em yêu chị từ lúc nào?"

Câu hỏi bất ngờ đó khiến Bảo khựng lại. Cậu ta không mở mắt, chỉ thì thầm, giọng nói thành thật đến đau lòng.

"...Em cũng không rõ. Có lẽ là từ rất lâu rồi. Nhưng em nhớ nhất là ngày chị đi Sài Gòn học. Em đứng từ xa nhìn theo. Khi chiếc xe đi khuất, em cảm giác như mình mất đi một thứ gì đó quan trọng lắm... Rồi... đến ngày đám cưới của chị, bà cho em xem ảnh... Em cảm thấy như mình đã chết."

Lời thú tội đó, đơn giản và chân thành, khẽ chạm vào một nơi sâu thẳm trong lòng An. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của cậu.

"Chị xin lỗi," nàng thì thầm, "vì đã không nhận ra sớm hơn. Nhưng mà ai rồi cũng phải lớn lên, Bảo ạ. Ai rồi cũng phải trở thành đức vua trị vì vương quốc của riêng mình."

"Em hiểu,"
giọng Bảo có chút nghẹn ngào. "Em biết chứ. Em biết em không bao giờ có cơ hội. Cho nên... cho nên hôm nay em mới phải lấy hết can đảm. Chuyện sáng nay... nó xảy ra như vậy... Càng làm em không muốn mình phải hối hận cả đời vì đã không dám nói ra..."

Khi cậu ta đang nói, khi những cảm xúc chân thật nhất được bộc lộ, An cảm nhận được một sự thay đổi.

Thứ vẫn còn đang ở bên trong nàng, thứ vừa mềm oặt đi, giờ đây đang từ từ, chậm rãi, sống lại. Nó phồng lên, cứng dần, thúc nhẹ vào thành tử cung của nàng.

An bật cười khẽ, một tiếng cười đầy thích thú và có phần trẻ con. Nàng ngẩng lên, nhìn vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Bảo.

"Thế à? Không muốn hối hận mà hồi lại nhanh thế."

Bảo đỏ mặt, nhưng lần này, cậu ta không lúng túng nữa. Một nụ cười tinh quái, nụ cười của một người đàn ông, lần đầu tiên hiện lên trên môi cậu ta. "Tại chị đấy chứ."

An mỉm cười. Nàng chống hai tay lên ngực Bảo, từ từ ngồi thẳng dậy. Ánh mắt nàng không còn sự dịu dàng nữa. Thay vào đó giọng nàng vang lên, không còn là của "người tình", mà là của "đức vua" trong đêm cuối cùng của triều đại.

"Vậy thì... Mệnh lệnh cuối cùng của đức vua: ra lệnh cho “hiệp sĩ” hãy cho “người tình” của ngươi một đêm khó quên."

Nói xong, nàng bắt đầu di chuyển trở lại.

_________________________________
An không còn nhớ đó là lần thứ mấy. Thời gian đã hòa tan vào mồ hôi, nhục dục và những tiếng rên rỉ. Nàng chỉ biết rằng mình đang quỳ trên chiếc phản gỗ, hai tay chống về phía trước, cặp mông căng tròn đưa về phía sau. "Pháo đài" của nàng giờ đây đang rung chuyển dưới những cú thúc mạnh mẽ.

Bảo ở phía sau nàng. Cậu không còn là chàng trai non nớt, vụng về nữa. Bản năng đã hoàn toàn chiếm lấy cậu. Cậu nắm chặt lấy hông An, dùng nó làm điểm tựa, và thúc vào từng cú, sâu, mạnh mẽ và đầy uy lực. Tiếng da thịt va chạm bành bạch vang dội trong căn phòng gỗ, hòa cùng tiếng thở dốc và những lời lẩm bẩm điên cuồng của cậu ta.

"Chị An... đẹp quá... Chị đẹp quá... Lồn chị... sướng quá... Em... em chết mất thôi..."

An gục mặt xuống phản, cắn chặt lấy cánh tay mình để không hét lên. Cả cơ thể nàng run rẩy theo từng cú dập. Mỗi lần Bảo rút ra, nàng lại có thể cảm nhận được không khí mát lạnh lùa vào cửa mình đang nóng rẫy, rồi ngay lập tức lại bị lấp đầy bởi một cú thúc sâu thẳm. Nàng liếc mắt xuống dưới. Nơi dương vật của Bảo đang ra vào, trắng xóa. Một thứ chất lỏng đặc quánh, hỗn hợp của tinh dịch từ những lần trước và dịch thủy không ngừng tuôn ra của chính nàng, ướt đẫm cả vùng mu và khe mông. Từng mảng dịch trắng rơi rớt xuống mặt phản gỗ đen bóng theo từng nhịp thúc.

Cả hai đều nhễ nhại mồ hôi. Nàng cảm nhận được nó, một cơn co thắt đang bắt đầu hình thành từ sâu trong bụng dưới. Cùng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng gầm gừ của Bảo, nhịp thúc của cậu ta trở nên điên cuồng và hỗn loạn.

"Em... em ra... Chị ơi em ra đây...!"

"Ra đi, Bảo! Ra hết vào trong chị!"

Cùng lúc Bảo gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của sự giải thoát, và trút dòng tinh nóng hổi vào sâu bên trong nàng, cơ thể An cũng bùng nổ. Âm đạo nàng co thắt lại một cách điên cuồng, siết chặt lấy dương vật của Bảo, cố gắng vắt kiệt, hút nốt những giọt tinh dịch nóng hổi.

Họ cùng nhau đạt đến đỉnh điểm lần cuối cùng,

Bảo gục xuống, toàn bộ sức nặng cơ thể đổ ập lên lưng An, tấm lưng trần dính bết mồ hôi. Cậu ta thở hổn hển vài giây, những hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng, rồi từ từ trượt ra. Cậu ta lảo đảo bước sang một bên, nằm sập xuống tấm nệm trên phản gỗ, và gần như ngay lập tức, chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức.

An vẫn quỳ đó một lúc lâu, toàn thân run rẩy sau dư chấn của cơn cực khoái. Nàng chống tay lên phản, cố gắng lấy lại nhịp thở. Không khí trong căn nhà gỗ dần tĩnh lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở đều đều của Bảo và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. Nàng cảm nhận dòng chất lỏng ấm nóng, đặc quánh của lần xuất tinh cuối cùng đang từ từ trào ra từ cửa mình, hòa cùng những thứ đã có từ trước, chảy dọc xuống đùi trong, dính nhớp.

Một lúc sau, khi cơ thể đã bớt run, nàng mới từ từ ngồi dậy, rồi co người lại, lặng lẽ nhìn "vị vua mới" của vương quốc cũ đang ngủ say.

Dưới ánh trăng lờ mờ, khuôn mặt cậu ta trông thật non nớt, thanh thản. Mái tóc rối bù, vài sợi lòa xòa trên vầng trán đẫm mồ hôi. Hàng mi dài cong vút, khép lại. Khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể đang mỉm cười trong giấc mơ. Cậu ta trông không giống một người tình, mà giống như một cậu bé vừa trải qua một cuộc phiêu lưu mệt nhoài.

An ngồi đó, cảm nhận một cách rõ ràng tinh dịch của cậu ta vẫn còn đang ấm nóng bên trong cơ thể mình. Nó là tình yêu, là sự tôn sùng, là sự tuyệt vọng của mười hai năm đơn phương, tất cả được dồn nén lại và trao hết cho nàng chỉ trong một đêm. Cảm giác sự nặng trĩu xâm lấn, không phải vì tội lỗi, mà vì sức nặng của thứ tình cảm đó.

Nàng nhẹ nhàng bước xuống phản, cố không gây ra tiếng động. Lặng lẽ nhặt lại quần áo của mình, chậm rãi mặc vào. Rồi lục tìm chiếc chăn mỏng cũ kỹ vẫn được cất trong góc tủ.

Nàng bước tới, cẩn thận đắp lên người Bảo, che đi cơ thể trần trụi của cậu ta.

An đứng đó, nhìn cậu ta một lúc lâu. Điều ước cuối cùng đã thực hiện. Vương miện đã được trao đi.

Rồi, không một lời từ biệt, nàng quay người, bước ra khỏi "pháo đài", và nhẹ nhàng khép cánh cửa đó lại sau lưng mình. Mãi mãi.

Bên ngoài, trời đã gần sáng. Làn sương sớm se lạnh khẽ chạm vào da mặt nàng. An bước đi trên con đường mòn quen thuộc, không ngoảnh đầu lại.

Vĩnh biệt, hiệp sĩ của chị.
 
Viết thêm Tùng đi chinh phục gái đi tác giả 😔 An chơi hết zai từ núi đến biển đến thành phố mà Tùng mới đc húp vài cái lồn
 
Viết thêm Tùng đi chinh phục gái đi tác giả 😔 An chơi hết zai từ núi đến biển đến thành phố mà Tùng mới đc húp vài cái lồn

Truyện về An và bản năng của An thì phải theo chân An thôi bác.
Còn Tùng thì mình có đi theo Tùng đâu 😝
 
Mấy hnay bận nên mình k post đc

Tối nay hoặc mai sẽ có chương nhé các bác nhưng mình sẽ ko post kèm đc hình nữa vì phải đi tìm và lọc cho đúng bối cảnh mà ko có thời gian

Giờ chỉ còn thời gian viết với post cho các bác đọc thôi
 
Mấy hnay bận nên mình k post đc

Tối nay hoặc mai sẽ có chương nhé các bác nhưng mình sẽ ko post kèm đc hình nữa vì phải đi tìm và lọc cho đúng bối cảnh mà ko có thời gian

Giờ chỉ còn thời gian viết với post cho các bác đọc thôi
Có thêm tý hình ảnh vào nó mới phê bác ơi huhu
 
Chương 33:


Chiếc xe lướt đi êm ru trên cao tốc. Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm tím cả một khoảng trời. Bên trong xe, không gian tĩnh lặng một cách lạ thường. An không bật nhạc, chỉ có tiếng động cơ đều đều và tiếng gió rít nhẹ qua khung cửa. Nàng đang một mình lái xe trở về Sài Gòn.

Tay nàng siết chặt vô lăng bọc da mát lạnh. Nàng không cố gắng xua đuổi, nhưng hình ảnh của hôm trước cứ tự động hiện về. Cái cảm giác bị vây hãm trong chiếc tủ áo chật chội. Cảm giác non nớt nhưng căng cứng của Bảo bên trong nàng. Cả cái cách cậu nhóc run lên khi nàng tự mình ban phát "điều ước" trong căn nhà gỗ cũ.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Không phải tội lỗi, không phải ghê tởm. Ngược lại, nàng cảm thấy như thể mình vừa trút bỏ được một thứ gì đó vô hình, một lớp vỏ bọc nặng nề mà nàng thậm chí không biết là nó tồn tại. Một cơn cồn cào quen thuộc bắt đầu râm ran từ bụng dưới, nhưng lần này nó không phải sự bứt rứt khó chịu. Nó là một sự háo hức trần trụi, một cơn đói đang gầm lên đòi được cho ăn.

Nàng cầm điện thoại lên, bấm vào cái tên 'Chồng yêu'"

Chỉ vài giây sau, giọng Tùng vang lên từ loa xe, trầm ấm và đầy quan tâm.
"Em à? Về tới đâu rồi? Lái xe cẩn thận nhé."

An khẽ nhếch môi cười, giọng điệu đột ngột chuyển sang ngọt ngào, đầy vẻ nũng nịu
"Chồng à, em đang về đây. Nhưng mà em có chuyện này muốn nói với anh."

"Chuyện gì thế?"
Tùng hỏi.

"Anh hẹn anh Minh với chị My được không? Ngay ngày mai đi. Em muốn gặp họ."

Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi tiếng cười trầm của Tùng vang lên, đầy ý trêu chọc.
"Sao thế? Mới ốm dậy xong mà đã hừng hực rồi à?"

An cười phá lên, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp khoang xe. Nàng nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn thẳng về phía con đường thênh thang phía trước.
"Tại ai đó về thăm em, xong lại đi sớm quá, làm em ở quê buồn chết đi được, chẳng có gì để mà giải trí."

Trong đầu nàng chợt lóe lên hình ảnh dương vật non nớt nhưng cương cứng của Bảo. Nàng khẽ cắn môi.

"Ra là thế," Tùng cười lớn, giọng anh ta đầy vẻ thích thú bệnh hoạn. "Lỗi của anh, lỗi của anh. Thế thì phải gọi Minh phục vụ vợ yêu thôi. Để anh gọi hẹn họ cuối tuần này nhé."

"Vâng,"
An đáp, giọng ngọt như mật. "À mà lần này em cũng có quà bí mật cho anh yêu đấy, anh chờ nhé. Còn giờ em tập trung lái xe đã."

"Trời, anh mong đợi quà của vợ yêu lắm, lái xe cẩn thận nhé."
Tùng vui vẻ đáp

An ngắt máy, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. "Quà bí mật", nàng nghĩ. Nàng lướt đến danh bạ, tìm tên "Mai". Những ngón tay thon dài của nàng gõ nhanh một tin nhắn ngắn gọn.

Cuối tuần này, đi với chị. Chị có quà cho em đó.

Gửi tin nhắn xong, nàng ném điện thoại sang ghế phụ, tay đặt lại vô lăng, nhấn nhẹ chân ga. Cảm giác háo hức đã át đi mọi thứ khác. Ánh đèn của Sài Gòn đã bắt đầu lấp lánh ở phía xa, như một lời hứa hẹn về những đêm không ngủ.

Chiếc xe tiếp tục lao vun vút về phía thành phố.

_____________________

Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng cười khàn đục lấp đầy không gian phòng ngủ sang trọng của vợ chồng Minh My. Căn phòng đặc quánh mùi rượu, mồ hôi và dục vọng. Đã gần nửa năm trôi qua kể từ ngày An trở về từ quê, những cuộc gặp gỡ như thế này đã trở thành một thông lệ.

An đang bị kẹp giữa. Minh đang thúc từ phía sau, Tùng thì lo phần miệng. Mọi thứ đều quen thuộc. Từng cú thúc mạnh mẽ, từng cái chạm điêu luyện. An nhắm mắt lại, dốc hết sức mình để chìm đắm vào cơ thể, cố gắng tận hưởng trọn vẹn từng con sóng khoái cảm đang ập đến. Nàng liếc mắt sang, thấy Mai đang rên rỉ dưới những ngón tay của My. Khuôn mặt ngây thơ đó, méo mó đi vì một khoái cảm .

Một cơn co giật mạnh mẽ chạy dọc sống lưng. Nàng đã lên đỉnh. Mạnh mẽ, không thể chối cãi. Nhưng khi nó qua đi, thay vì cảm giác thỏa mãn kéo dài, nó lại lắng xuống hơi nhanh, để lại một sự tĩnh lặng đến sớm hơn thường lệ.

Tùng buông An ra. Minh cũng vỗ nhẹ vào mông nàng rồi rút lui. Cả hai người đàn ông ngay lập tức chuyển hướng, cùng nhau vờn quanh Mai. Tiếng cười đùa và rên rỉ của họ vẫn tiếp tục, nhưng An không còn là tâm điểm nữa.

Nàng nằm đó một mình, hơi thở dần đều trở lại. Khoái cảm vẫn còn râm ran trên từng thớ thịt. Vẫn rất sướng. Nhưng cái cảm giác bùng nổ đến choáng váng như đêm ở con suối, hay cảm giác nghẹt thở trong tủ áo, dường như đã không còn mãnh liệt như trước. Nàng tự hỏi: "Chỉ thế này thôi sao?"

Chậm rãi, An lẳng lặng ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng lụa lên người rồi bước ra ngoài ban công. Mình cần một chút không khí mát mẻ.

Nàng đứng đó không lâu thì cánh cửa kính khẽ mở. Là My. Cô cũng đã khoác áo choàng, trên tay cầm hai ly rượu vang.

"Người đẹp có vẻ đang suy tư nhỉ," My nói, giọng bình thản, bước tới đưa cho An một ly.

An chỉ khẽ cười rồi nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm.

My cũng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn vào trong phòng. "Nhìn con bé kìa," My khẽ nói, "lúc nào cũng phấn khích. Thích thật." Cô quay sang An, ánh mắt sâu hơn, như đọc được suy nghĩ của nàng. "Còn em, em đã trải nghiệm những cái khác rồi, nên bây giờ cứ theo một công thức dễ đoán như này, lại thấy quen quen, đúng không?"

Câu nói đó khiến An hơi bất ngờ. "Ý chị là sao?"

My nháy mắt một cái đầy ẩn ý. "Anh Minh có kể cho chị nghe về Khang và Linh rồi." Cô dừng lại một chút. "Còn màn Hà Giang," cô cười, "thì là do anh Tùng lỡ lời thôi, nhưng chị xâu chuỗi lại thì cũng đoán ra được. Vợ chồng các em 'sáng tạo' thật đấy."

An sững lại, rồi bật cười thành tiếng. Một tiếng cười thực sự thoải mái. Thì ra là vậy. "Anh Tùng đúng là không giữ được mồm miệng gì cả."

"Thế nên chị mới nói,"
My tiếp tục, "khi những bữa tiệc quen thuộc này bắt đầu cảm thấy... không đủ bất ngờ nữa, thì phải tìm đến một sân chơi khác."

Cô rút điện thoại ra. Màn hình sáng lên, hiển thị một trang web có giao diện kín đáo, với cái tên "Câu Lạc Bộ Lãng Mạn Sài Gòn".

"Ở đây có luật chơi, có thử thách. Mọi người ở đây đều rất thú vị và có đẳng cấp riêng. Nó không an toàn như ở nhà mình, nhưng chị đảm bảo, em sẽ thấy rất vui đó."


My tắt điện thoại, cất đi. "Chị không rủ em. Chị chỉ cho em biết là nó có tồn tại. Khi nào thấy mấy bữa tiệc này, ngay cả có thêm vài người mới, mà vẫn thấy thiếu thiếu một chút gì đó... thì tự tìm đến nó."

Nói rồi, My vỗ nhẹ vào vai An. "Thôi, chị vào lại xem sao. Cứ để hai ông tướng đấy 'hành hạ' cô bé nhân viên của em thì cũng tội."

Cô quay người bước vào, hòa mình lại vào bữa tiệc, để lại An một mình trên ban công.

_________________________________

Vài ngày sau, tại văn phòng của An, không khí làm việc vẫn hối hả như thường lệ. An đang tập trung duyệt lại bản kế hoạch cho quý tới thì điện thoại bàn reo lên.

"Chị An, có cuộc gọi từ thư ký của Chủ tịch Tập đoàn K&L ạ," giọng cô trợ lý vang lên.

An hơi nhíu mày. K&L? Đó là tập đoàn lớn mà nàng từng chạm mặt ở sự kiện Nha Trang. Nàng chỉnh lại tư thế ngồi, hắng giọng để lấy lại vẻ chuyên nghiệp.

"Nối máy đi em."

"Chào cô An,"
một giọng nữ ngọt ngào vang lên. "Tôi gọi từ văn phòng Chủ tịch Trương Gia Long. Ngài Chủ tịch có ấn tượng rất tốt với phần trình bày và phong thái làm việc của cô tại hội nghị ở Nha Trang vừa qua. Hiện tại, tập đoàn chúng tôi đang có một vài định hướng phát triển mới và ngài Chủ tịch rất muốn được lắng nghe ý kiến từ một chuyên gia trẻ tuổi như cô. Không biết cô An có thể sắp xếp một buổi gặp mặt riêng tư vào trưa mai được không?"

Đối với nàng, đây quả là là một cơ hội lớn để mở rộng quan hệ đối tác. Nàng đồng ý ngay lập tức.

Trưa hôm sau, An chọn cho mình một bộ váy công sở kín đáo nhưng được cắt may tinh tế, khéo léo tôn lên những đường cong cơ thể. Nàng tự nhủ mình cần phải trông thật chuyên nghiệp nhưng cũng đủ tự tin trước một nhân vật tầm cỡ như ông Long.
Nhà hàng nằm trên tầng thượng của một trong những tòa nhà chọc trời ở trung tâm quận 1. An bước ra khỏi thang máy, tiếng nhạc jazz du dương và mùi thơm tinh tế của món ăn đắt tiền bao bọc lấy nàng. Ông Long đã ngồi đợi sẵn trong một phòng riêng, có tầm nhìn bao quát cả thành phố đang hối hả bên dưới. Ông mặc một chiếc sơ mi xám tro, không cà vạt, toát ra một sự điềm tĩnh và quyền lực.

"Chào ngài," An nói, kéo ghế ngồi xuống. Nàng cảm thấy hơi hồi hộp, giống như một cuộc phỏng vấn quan trọng.

"Chào cô An," ông đáp, môi chỉ khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không có. "Cảm ơn cô đã dành thời gian."

Sau khi nhân viên phục vụ nhận order và cánh cửa phòng riêng khép lại, không gian trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Ông Long không vòng vo. Ông đặt dao nĩa xuống, nhìn An với một ánh mắt hoàn toàn khác, không còn là ánh mắt của một Chủ tịch tập đoàn.

"Cô An, xin lỗi nếu tôi hơi đường đột. Nhưng có một chuyện tôi cứ băn khoăn mãi từ lần gặp ở Nha Trang. Nhìn cô, tôi lại nhớ đến một người bạn cũ. Một người rất quan trọng. Tên là Thanh."

An khựng lại. Nàng đang cầm ly nước, bàn tay khựng lại giữa không trung. Có quá nhiều người tên Thanh, nhưng giọng điệu của ông khiến nàng cảm thấy đây không phải một sự trùng hợp.

"Dạ?"

"Trịnh Ngọc Thanh. Có phải... là mẹ của cô không?"


Bụp. Một tiếng động vang lên trong đầu An. "Mẹ...?" Nàng lắp bắp, sự chuyên nghiệp biến mất, chỉ còn lại sự sững sờ tuyệt đối. Nàng chỉ biết nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đầu óc trống rỗng.

"Sao... sao chú lại biết tên mẹ tôi?"

Ông Long khẽ cười, một nụ cười buồn bã. Ánh mắt ông dường như nhìn xuyên qua nàng, vào một nơi xa xăm nào đó.
"Ta và bà ấy từng là bạn rất thân. Lâu lắm rồi, từ hồi còn trẻ. Mấy chục năm nay không có tin tức gì. Dạo này bà ấy... vẫn khỏe chứ?"

Câu hỏi thăm chân thành đó như một nhát dao vô hình. An cúi đầu xuống, giọng nói lí nhí, vỡ vụn.
"Dạ... Mẹ cháu... mất lâu rồi ạ."

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Nàng ngẩng lên và nhìn thấy điều đó. Một sự sững sờ thực sự trên gương mặt người đàn ông quyền lực. Vẻ điềm tĩnh biến mất, chỉ còn lại nét đau đớn không thể che giấu.

"Mất rồi sao..." Giọng ông khàn đi. "Ta xin lỗi. Ta thực sự không biết. Lần cuối cùng ta gặp mẹ cháu là vào... mùa hè năm 98. Khi bà ấy rời đi, đã để lại một lỗ hổng rất lớn trong lòng ta. Suốt những năm qua, ta đã luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại... Cháu có thể cho ta biết... bà ấy mất khi nào, và đang được an táng ở đâu không? Nếu được, ta muốn đến thắp một nén nhang."

Trước nỗi đau khổ gần như sờ thấy được đó, mọi sự phòng bị của An tan biến. Nàng cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
"Thật ra... cháu cũng chưa bao giờ thực sự nhớ về mẹ. Ông bà kể lại, mẹ và ba cháu mất trong một vụ tai nạn giao thông."

"Tai nạn..."
Ông Long nhíu mày, sự bối rối hiện rõ. "Lúc con mấy tuổi?"

"Dạ, năm con chưa tròn 1 tuổi"
An đáp.

"Vậy là bà ấy mất năm 98 sao..." ông lẩm bẩm. "Là năm bà ấy rời bỏ ta..."

An gật đầu, cố gắng ghép nối những mốc thời gian.
"Ra vậy ạ. Nhưng mà thật ra... khoảng hơn một năm sau mẹ mới sinh ra cháu."

"Hơn một năm?"
Ông Long hỏi lại, giọng ông có chút gì đó rất lạ.

An không nhận ra. Nàng vẫn đang chìm trong câu chuyện của chính mình.
"Dạ. Cháu sinh tháng 11 năm 1999."

Nàng thấy ông khựng lại một nhịp. Ông im lặng, rồi khẽ ngả người ra sau ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm thật chậm. Một sự thay đổi tinh vi vừa diễn ra. Bầu không khí căng thẳng, nặng trĩu dường như đã được dỡ bỏ. Ông đặt ly rượu xuống, vẻ đau khổ ban nãy đã vơi đi nhiều.

"Ta hiểu rồi," ông nói, giọng đã trở lại vẻ bình thản. "Cảm ơn cháu đã chia sẻ. Vậy là... ta cũng đã không còn cơ hội để nói lời xin lỗi rồi."

Bữa ăn tiếp tục trong một không khí kỳ lạ. Ông Long nhanh chóng lấy lại phong thái, chuyển chủ đề sang công việc. Lão nói về những dự định, những cơ hội, nhưng An cảm thấy ánh mắt ông nhìn mình đã khác. Không còn là sự căng thẳng, nó trở nên thư giãn, thoải mái hơn.

Khi bữa ăn kết thúc, lúc họ đứng dậy, ông đặt nhẹ tay lên vai An.
"Cảm ơn cháu vì bữa trưa. Gặp được con gái của Thanh, ta thấy như được gặp lại một phần ký ức của mình."

Rồi ông ghé sát lại gần hơn một chút, giọng trầm xuống, mùi rượu thoảng qua, chỉ đủ để An nghe.
"Mẹ cháu ngày xưa rất kiêu hãnh. Nhưng cái kiêu hãnh đó, khi bị chinh phục... là thứ đẹp nhất trên đời. Ở cháu, ta còn nhìn thấy một thứ còn mạnh mẽ hơn thế. Hy vọng ta sẽ có cơ hội được 'khám phá' nó."

Ông mỉm cười rồi quay người bước đi, để lại An đứng sững tại chỗ, hoàn toàn bối rối. Nàng không hiểu ý nghĩa của câu nói cuối. Đầu óc nàng chỉ ngập tràn những thông tin về mẹ, về người đàn ông vừa mang đến một phần quá khứ mà nàng chưa từng biết đến.
 
Chương 34:


Đã mấy ngày trôi qua kể từ bữa trưa với Ông Long.

Buổi tối, căn penthouse yên tĩnh đến lạ. An nằm dài trên sofa, tay cầm hờ một quyển sách nhưng mắt thì lại nhìn vô định vào bức tường trắng đối diện. Nàng không đọc được một chữ nào. Trong đầu chỉ quay cuồng hình ảnh của người đàn ông đó và câu chuyện ông ta kể. "Mẹ..." Lần đầu tiên trong đời, từ đó không còn là một khái niệm xa vời. Nó có một gương mặt, một câu chuyện tình dang dở, một quá khứ đầy bí ẩn mà nàng khao khát được biết. Những cuộc vui thể xác ồn ào trước đây, những khoái cảm mà nàng từng theo đuổi, giờ đây có vẻ thật nhạt nhẽo và phù phiếm.

Tùng bước ra từ phòng tắm, quấn chiếc khăn ngang hông, mái tóc còn ẩm nước. Anh ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua eo An, hôn nhẹ lên gáy nàng, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt.

"Cuối tuần này mình "vui vẻ" không em?" Anh thì thầm, bàn tay bắt đầu lướt nhẹ lên sườn nàng, một thói quen mời gọi quen thuộc.

Bàn tay anh trượt xuống thấp hơn, nhưng An chỉ khẽ cựa mình. Nàng không quay lại, vẫn hướng mắt vào khoảng không vô định.
"Thôi anh," giọng nàng có chút xa cách, điều mà nàng không hề cố ý. "Dạo này em hơi mệt. Không có hứng."

Tùng ngạc nhiên. Tay anh khựng lại. Đây là lần đầu tiên An từ chối anh như vậy. Anh xoay người An lại đối diện với mình.
"Em sao thế? Mấy hôm nay anh thấy em cứ là lạ."

An nhìn vào mắt Tùng, nhưng rồi lại lảng đi. Nàng không thể chia sẻ chuyện này. Chưa thể. Nó quá cá nhân, quá mơ hồ.
"Không có gì đâu anh," nàng nói. "Chỉ là... hơi nhiều việc ở công ty thôi."

Tùng biết An không nói thật, nhưng anh không hỏi thêm. Anh chỉ im lặng siết nhẹ vòng tay an ủi rồi đứng dậy, đi vào phòng ngủ. "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi nhé."

An ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, cảm thấy một sự thôi thúc không thể kiềm chế. Cứ ngồi đây đoán mò sẽ chẳng giải quyết được gì. Nàng cần câu trả lời. Nàng cần phải biết thêm.

Sáng hôm sau tại công ty, An ngồi bất động trong văn phòng riêng suốt cả tiếng đồng hồ. Ly cà phê trước mặt đã nguội ngắt. Sự tò mò cháy bỏng như một ngọn lửa, thiêu đốt mọi sự tập trung. Cuối cùng, nàng thở ra một hơi, đưa ra quyết định. Nàng cầm ống nghe điện thoại lên, bấm dãy số trên tấm danh thiếp mà thư ký của Ông Long đã đưa cho nàng.

Sau một hồi chuông, giọng một người phụ nữ trẻ, chuyên nghiệp vang lên.
"A lô, văn phòng Chủ tịch Trương, xin nghe."

An hắng giọng, cố gắng để giọng mình bình tĩnh, ra vẻ như một đối tác đang gọi điện.
"Chào chị, tôi là An, giám đốc marketing của SW. Tôi... tôi muốn xin một cuộc hẹn với Chủ tịch Long ạ."

"À, cô An ạ?"
Giọng cô thư ký ở đầu dây bên kia dường như đã biết trước tên nàng. "Dạ vâng. Chủ tịch có dặn trước là nếu cô gọi thì cứ ưu tiên sắp xếp ạ. Không biết cô An rảnh vào lúc nào?"

An sững người lại. "Dặn trước?" Cảm giác bất ngờ thoáng qua, rồi nhanh chóng bị một sự tò mò lớn hơn lấn át. Hóa ra không chỉ mình nàng. Hóa ra ông ấy cũng đang đợi cuộc gọi này.
"Cuối tuần này được không ạ?" Nàng hỏi. "Lúc nào tiện cho Chủ tịch."

"Để tôi xem lại lịch ạ... Dạ, trưa thứ Bảy này Chủ tịch có một khoảng trống. 12 giờ trưa có được không cô?"

"Được ạ,"
An đáp ngay, giọng đầy quyết tâm. "Cảm ơn chị."

Sau khi cúp máy, An ngồi tựa lưng vào ghế, tay vẫn nắm chặt ống nghe. Cơn bứt rứt, khó chịu mấy ngày nay đã tan biến. Nàng không nghĩ gì đến những cuộc vui thể xác. Giờ đây, có một bí ẩn lớn hơn, hấp dẫn hơn nhiều đang chờ đợi nàng. Nàng sắp được nghe thêm những câu chuyện về mẹ, về quá khứ của chính mình.

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra tại một quán cà phê sân vườn yên tĩnh, nép mình sau tán lá của một cây trứng cá cổ thụ. An chọn một bộ vest công sở màu be, thanh lịch, kín đáo. Nàng đến đây chỉ với một mục đích: để nghe. Và Ông Long đã không làm nàng thất vọng.

Ông không hỏi gì về nàng. Ông chỉ kể, chậm rãi, về một cô gái tên Thanh. Giọng ông trầm ấm, chất chứa một nỗi hoài niệm không hề giả tạo. Ông kể về cách mẹ nàng có thể ngồi hàng giờ đọc sách mà không biết chán, về việc bà hay cắn nhẹ môi dưới khi đọc đến một đoạn tâm đắc. An chăm chú lắng nghe, cố gắng hình dung ra hình ảnh của một người mẹ mà nàng chưa từng biết. Một cảm giác vui vẻ, thuần khiết dâng lên trong lòng. Lần đầu tiên, mẹ không phải là một cái tên trên di ảnh, mà là một cô gái trẻ trung, sống động với những thói quen đáng yêu. Nàng thấy mình mỉm cười mà không hề hay biết.

Một tuần sau, họ gặp lại. Lần này là ở một phòng trà cổ điển, ánh đèn vàng ấm áp và tiếng dương cầm du dương. Nàng chọn một chiếc váy lụa màu kem, mềm mại hơn, dịu dàng hơn. Hôm nay, An không chỉ để ý đến những câu chuyện. Nàng bắt đầu để ý đến người kể chuyện. Nàng nhìn cách khoé mắt ông hằn lên những nếp nhăn khi mỉm cười nhớ về một kỷ niệm vui, nhìn cách bàn tay ông khẽ siết lại khi kể đến đoạn mẹ nàng bướng bỉnh tranh cãi. Có một nỗi buồn dịu dàng trong ánh mắt ông, nhưng trên hết, là một niềm hạnh phúc lấp lánh khi nhắc về quá khứ. Lòng An khẽ rung động. Sự hấp dẫn không phải đến từ quyền lực, mà từ sự chân thành trong nỗi nhớ của một người đàn ông.

Khi ông đặt chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương lên bàn.

"Mẹ cháu ngày xưa rất thích mùi hương này," ông nói. "Ta giữ nó cũng đã gần ba mươi năm."
Lúc An đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay ông khẽ lướt qua mu bàn tay nàng. Chỉ một cái chạm rất nhẹ. Nhưng tim nàng hẫng đi một nhịp. Một cảm giác ấm áp xa lạ.

Cuối tuần đó, họ cùng nhau đến một buổi triển lãm tranh. Không gian vắng vẻ và tao nhã. Đứng trước tủ quần áo, tay An vô thức chọn một chiếc váy lụa đen, cổ khoét hình chữ V, ôm sát lấy eo và nổi bật vòng ba, táo bạo hơn một chút so với thường ngày. "Cho hợp với không khí nghệ thuật thôi," nàng tự nhủ.

An vẫn chìm đắm trong những câu chuyện về mẹ, về những bức tranh mà bà từng yêu thích. Nhưng cơ thể nàng thì không. Nó đã nhạy cảm hơn. Mỗi khi ông đứng gần hơn một chút, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người ông, ngửi thấy mùi nước hoa nam tính, trầm ấm, pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nó khiến nàng bối rối.

Khi một nhóm khách đi ngang qua hơi ồn ào, ông tự nhiên đặt tay lên hõm eo của An, kéo nàng sát lại để tránh va chạm.

Cả người An như có một luồng điện chạy qua.

Bàn tay ông vững chãi, nóng hổi, sức nóng xuyên thẳng qua lớp vải lụa mỏng manh, áp vào da thịt nàng. Đầu óc nàng vẫn còn đang nghe về những nét vẽ của người hoạ sĩ, nhưng cả cơ thể nàng đã phản ứng lại với cái chạm đó. Bụng dưới khẽ thắt lại, một cơn rạo rực không mời mà đến bất ngờ trỗi dậy. Bàn tay ông chỉ đặt ở đó vài giây, nhưng đối với An, nó giống như một dấu ấn vừa được đóng lên người.

Khi ông rút tay lại, tiếp tục câu chuyện như không có gì xảy ra, An không còn nghe được nữa. Tai nàng ù đi. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Nàng vẫn gật đầu, vẫn mỉm cười, nhưng tâm trí nàng đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi cảm giác bỏng rát còn sót lại nơi eo mình.

Cuối buổi xem triển lãm, khi họ cùng nhau bước ra ngoài sảnh, không khí chiều tà đã bắt đầu buông xuống. An vẫn còn chìm đắm trong những câu chuyện và cảm giác bỏng rát nơi eo lưng. Nàng thấy mình gần gũi với người đàn ông này hơn chỉ sau vài tuần, hơn bất kỳ ai khác ngoài Tùng. Vì ông, là cây cầu duy nhất nối nàng với một quá khứ xa lạ.

"Cảm ơn chú vì hôm nay," An nói, giọng có chút nuối tiếc khi họ dừng lại bên cạnh chiếc xe của nàng. "Cháu đã biết thêm rất nhiều điều."'

Ông Long không trả lời ngay. Ông nhìn nàng, một ánh mắt sâu thẳm, chất chứa thứ gì đó mà nàng không thể đọc được.
"Những gì ta kể," ông nói, giọng trầm ấm, "vẫn chưa là gì cả. Lời nói không thể nào tả hết được con người của Thanh. Có những thứ... phải thấy tận mắt mới cảm nhận được."

Ông dừng lại một nhịp, như thể đang cân nhắc.

"Tối mai, ta có một buổi tiệc nhỏ ở nhà. Toàn người quen trong giới nghệ thuật. Ta nghĩ cháu sẽ thích."

An định tìm một lý do lịch sự để từ chối, nhưng ông nói tiếp, và câu nói tiếp theo đã khóa chặt mọi ý định của nàng.
"Hơn nữa... có một thứ ta muốn cháu xem. Một bức tranh ta đã vẽ mẹ cháu, từ rất lâu rồi."

An sững người lại. Ông ấy... vẽ mẹ? Nàng có thể tưởng tượng ra những bức tranh bà yêu thích, nhưng một bức tranh do chính người đàn ông này vẽ... nó hoàn toàn khác. Nó mang tính cá nhân, thân mật và ám ảnh. Mọi sự phòng thủ trong lòng An sụp đổ trước một lời mời gọi không thể cưỡng lại này.

"Dạ," nàng chỉ có thể lí nhí đáp lại. "Mấy giờ cháu đến được ạ?"
 
Chương 35:

Tối hôm sau, đứng trước tủ quần áo, An hoàn toàn không còn nghĩ đến những bộ đồ công sở bình thường nữa. Tâm trí nàng chỉ lặp đi lặp lại câu nói: "một bức tranh ta đã vẽ mẹ cháu". Nàng sẽ đối diện với điều gì? Hình ảnh mẹ nàng qua đôi mắt của một người tình.

Nàng cần một thứ gì đó tương xứng.

Tay nàng lướt qua những chiếc váy thanh lịch, rồi dừng lại. Chiếc váy hai dây bằng lụa satin màu đỏ rượu. Nó mỏng manh như một lớp da thứ hai. Chất liệu lụa mát lạnh trượt trên da nàng khi nàng mặc thử. Nó không quá hở hang, nhưng nó ôm trọn lấy cơ thể, phác họa rõ nét cặp ngực không mặc áo lót và đường cong tròn trịa của cặp mông. Mỗi chuyển động, lớp lụa lại khẽ ánh lên dưới ánh đèn, vừa sang trọng, vừa đầy tội lỗi.

Nàng nhìn mình trong gương. Gương mặt vẫn là của nàng, nhưng cơ thể này, trong chiếc váy này, lại như đang thuộc về một người phụ nữ khác. Một người phụ nữ táo bạo hơn, sẵn sàng đối mặt với quá khứ.

"Chỉ là... một buổi tiệc nghệ thuật thôi," nàng thì thầm với chính mình, nhưng nàng biết đó là lời nói dối. Đêm nay, nàng không chỉ đến để xem tranh.

Căn penthouse của Ông Long giống như một viện bảo tàng nghệ thuật thu nhỏ, nhưng đêm nay, nó còn sống động hơn bởi tiếng cười nói của những vị khách tinh hoa. An cầm ly rượu vang đỏ, khéo léo di chuyển giữa các nhóm người, gật đầu mỉm cười, lắng nghe những câu chuyện về nghệ thuật, về tài chính. Bề ngoài, nàng là một vị khách hoàn hảo, hòa nhập và thanh lịch. Nhưng bên trong, một sự bồn chồn không tên cứ lớn dần. Bức tranh. Ông ấy vẫn chưa nhắc gì đến nó.

Thi thoảng, ánh mắt nàng lại vô tình giao với ánh mắt của chủ nhà. Ông Long bận rộn tiếp đãi khách, nhưng mỗi lần nhìn thấy An, ông lại khẽ gật đầu, một nụ cười gần như không nhận thấy hiện lên nơi khóe môi. Một sự ra hiệu ngầm, hay chỉ là nàng đang tưởng tượng?

Thời gian trôi đi, bữa tiệc dần tàn. Vị khách đầu tiên đứng dậy cáo từ. Tim An khẽ hẫng một nhịp. Sắp kết thúc rồi sao?
"Cảm ơn anh Long vì buổi tối tuyệt vời."

"Không có gì, về cẩn thận nhé."


Rồi cặp đôi tiếp theo. Mỗi khi có ai đó nói lời tạm biệt, An lại cảm thấy một chút thất vọng, nhưng rồi lại là một sự hồi hộp mong chờ. Nàng cố tình đi chậm lại, giả vờ như đang mải mê ngắm một bức tượng nhỏ, tìm một lý do để mình là người cuối cùng. Bụng dưới nàng khẽ thắt lại. Nàng đang chờ đợi. Chờ đợi điều gì chính nàng cũng không rõ.

Cuối cùng, vị khách cuối cùng cũng bước vào thang máy. Cánh cửa thép bóng loáng từ từ khép lại, mang theo những âm thanh cuối cùng của buổi tiệc, trả lại cho căn penthouse một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối.

Chỉ còn tiếng nhạc cổ điển êm dịu. Và chỉ còn hai người.

Không khí đột ngột thay đổi. Sự im lặng không hề ngượng ngùng, mà nặng trĩu một sự chờ đợi. An đứng đó, tay vẫn cầm ly rượu đã cạn từ lúc nào. Nàng không nói gì. Nàng chờ ông lên tiếng trước.

Ông Long quay người lại từ phía cửa, nhìn An đang đứng một mình giữa phòng khách rộng lớn. Một nụ cười hiện lên trên môi ông, một nụ cười dường như đã biết trước tất cả.

"Ta đã nghĩ cháu sẽ về cùng họ."

An khẽ lắc đầu, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Cháu... vẫn chưa được xem bức tranh."

Ông Long bật cười, một tiếng cười trầm và ấm. "Ta biết mà." Ông ra hiệu. "Đi theo ta."

Ông không đợi câu trả lời, chỉ quay người bước đi về phía hành lang. An hít một hơi thật sâu, đặt ly rượu xuống bàn rồi đi theo ông, gót giày của nàng gõ những tiếng lộc cộc nhỏ và khô khốc trên sàn đá cẩm thạch. Ông dẫn nàng đến trước cánh cửa gỗ lớn cuối hành lang và mở nó ra.

Đó là phòng ngủ của ông. An ngập ngừng một chút ở ngưỡng cửa. Không gian bên trong không hề xa hoa lạnh lẽo. Ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa, mùi tinh dầu đàn hương thoang thoảng tạo cảm giác thư thái đến lạ. Căn phòng rất rộng, với một chiếc giường lớn và một ban công nhìn ra thành phố về đêm đã thưa thớt ánh đèn.

Tim An bắt đầu đập mạnh hơn. Đây là không gian riêng tư nhất của ông ta, là "thánh địa" của ông ta.

Ông Long dường như không để ý đến sự ngập ngừng của nàng. Ông bước tới một bức tường, nơi có một bức tranh lớn được che phủ bởi một tấm rèm nhung đỏ sẫm.

"Nó đây rồi," ông nói, giọng trầm xuống, mang theo một sự rung động kỳ lạ.

An bước lại gần, hồi hộp nín thở. Bàn tay ông chạm vào tấm rèm, rồi từ từ kéo nó sang một bên.

Nàng sững người lại, hai mắt mở to.

Trên tấm toan lớn là hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang nằm nghiêng trên một bãi cát trắng, hoàn toàn khỏa thân. Nàng không nhìn thẳng vào người xem mà ngửa đầu ra sau, mái tóc dài xõa tung, đôi mắt nhắm lại như đang tận hưởng làn gió biển. Ánh nắng hoàng hôn bao phủ lấy cơ thể nàng, khiến từng đường cong hiện lên vừa mềm mại vừa đầy sức sống. Bức tranh toát ra một vẻ đẹp hoang dại, tự do, một sự mãnh liệt không hề bị gò bó. Gương mặt đó, không thể nhầm lẫn được, chính là gương mặt của mẹ nàng.

"Đó là mẹ cháu," giọng Ông Long vang lên bên tai nàng, gần như thì thầm, đầy ám ảnh. "Một người phụ nữ mà ta không thể nào quên."

An chỉ biết gật đầu, vẫn không thể rời mắt khỏi bức tranh. Toàn bộ câu chuyện ông kể, toàn bộ nỗi ám ảnh, giờ đây hiện ra bằng xương bằng thịt trên tấm toan này.

Ông Long khẽ quay sang nhìn An. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, ánh mắt ông sâu thẳm và cháy rực.

"Ta đã tưởng mình sẽ không bao giờ có thể quên được Thanh," ông nói, giọng gần như đứt quãng. "Cho đến khi ta gặp một người phụ nữ khác. Một người tuy có gương mặt giống hệt bà ấy, nhưng lại rất, rất khác."

An nín thở. Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại. Cả người nàng nóng ran, bụng dưới khẽ thắt lại. Nàng biết mình không nên hỏi, nhưng câu hỏi cứ như một lời thì thầm tự nó bật ra khỏi môi.

"Khác... như thế nào ạ?"

Ông Long không trả lời. Ông chỉ khẽ bước tới gần hơn, đến mức An có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực ông. Một bàn tay ông nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình, vào ngọn lửa đang bùng cháy trong đó.

"Ta sẽ chỉ cho cháu thấy," ông nói.

Và rồi ông cúi xuống, hôn lên môi nàng.
 
Chương 35:


Nụ hôn của ông Long không giống bất cứ thứ gì An từng biết. Nó không có sự vồ vập chiếm đoạt của Minh, cũng không có sự dịu dàng quen thuộc của Tùng. Nó chậm rãi, quyền lực và đầy kỹ thuật. Một tay ông giữ lấy cằm An, kéo nàng vào sâu hơn, tay kia bắt đầu hành trình khám phá của riêng nó. Nó không vội vã. Bàn tay ấm nóng lướt chậm rãi dọc sống lưng An, qua lớp vải lụa mỏng manh như thể đang ghi nhớ từng đường cong. Rồi nó dừng lại ở cặp mông căng tròn của nàng, khẽ bóp nhẹ đầy chiếm hữu.

An khẽ rên lên, âm thanh bị nuốt chửng trong miệng ông. Một phần lý trí còn sót lại gào thét "Dừng lại!", tay nàng theo phản xạ chống hờ lên ngực ông. Chỉ cần một cú đẩy. Nàng biết chỉ cần một cú đẩy nhẹ là mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng đúng lúc đó, bàn tay đang ở mông nàng của ông trượt ra phía trước, lướt qua bụng dưới, và những ngón tay dày dạn kinh nghiệm miết nhẹ lên vùng tam giác ẩm ướt của nàng qua lớp lụa satin.

Một dòng điện giật chạy dọc cơ thể. Mọi sự kháng cự tan vỡ. Tay An đang chống trên ngực ông mềm nhũn ra, rồi từ từ vòng qua cổ ông, kéo ông lại gần hơn, đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt. Nàng đã thua, và nàng biết điều đó.

Cảm nhận được sự đầu hàng hoàn toàn của An, ông ta không chần chừ. Vẫn không dứt khỏi nụ hôn, tay ông tìm đến khóa kéo bên sườn váy của An và kéo nó xuống một đường dứt khoát. Chiếc váy lụa đỏ tuột khỏi vai nàng, trượt xuống cơ thể như một dòng nước, và rơi trên sàn đá mát lạnh như một vũng rượu vang đỏ.

Ông lùi lại một bước, buông nàng ra. Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ, cơ thể trần trụi của An hiện ra. Ánh mắt ông cháy rực, quét từ bộ ngực căng tròn đang phập phồng theo từng nhịp thở, qua eo thon, đến cặp hông no đủ. Giọng ông khàn đặc vì ham muốn:

"An đẹp quá..."

An rùng mình trước ánh mắt đó. Nàng chưa kịp có phản ứng gì, ông đã nhẹ nhàng bế bổng nàng lên. Nàng khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc. Ông đặt nàng nằm ngửa ra trên chiếc giường lớn, giữa tấm ga trải giường màu trắng muốt. Mọi cử chỉ của ông đều chậm rãi, như một nghi lễ tôn thờ.

An nằm đó, tim đập thình thịch, nhìn người đàn ông đang quỳ trên giường, bao trùm lấy mình. Ông không vội vàng. Ông bắt đầu bằng một nụ hôn lên cổ nàng, lưỡi khẽ lướt nhẹ theo đường gân xanh mờ, rồi hôn dần xuống xương quai xanh. Da thịt An bắt đầu râm ran.

Ông Long di chuyển xuống thấp hơn, áp môi lên một bên bầu ngực căng tròn của An. Nàng nín thở, chờ đợi. Nhưng đầu lưỡi nóng rẫy không chạm vào nơi nàng mong muốn nhất. Nó chỉ tinh quái lượn lờ xung quanh quầng vú, vẽ nên những vòng tròn vô hình, mỗi lúc một gần hơn nhưng nhất quyết không chạm tới đỉnh. Cả người An căng lên như dây đàn, bụng dưới thắt lại trong một sự chờ đợi bức bối đến phát điên.

"Ưm..." Nàng khẽ rên lên, một âm thanh van xin, hông vô thức nhấc nhẹ lên khỏi mặt nệm.

Chỉ chờ có thế, ông Long mới kết thúc màn tra tấn. Đầu lưỡi thô ráp, nóng hổi đột ngột ấn mạnh, rồi xoáy tròn quanh nụ hoa đã cương cứng đến đau nhói.

"A..." Một tiếng thở hắt thỏa mãn bật ra từ môi An. Cảm giác đó, sự giải tỏa đó, khiến một dòng điện chạy dọc xuống bụng dưới. Nàng cảm nhận rõ ràng dòng dịch ấm nóng đầu tiên đang trào ra, làm ướt một mảng nhỏ trên tấm ga trắng.

Ông không dừng lại. Đầu lưỡi điêu luyện tiếp tục bú mút, xoáy tròn, trong khi tay kia cũng không hề yên phận. Nó lướt xuống, xoa nhẹ lên bụng dưới phẳng lì của An, rồi lướt dần vào mặt trong của đùi non, nơi da thịt mềm mại và nhạy cảm nhất. Những ngón tay của lão cũng lặp lại trò chơi tra tấn tàn nhẫn ban nãy. Chúng chỉ ve vuốt xung quanh, lướt qua lớp lông mỏng manh, thỉnh thoảng lại sượt nhẹ qua hạt nhân đã sưng tấy, nhưng tuyệt nhiên không chạm thẳng vào.

Cơ thể An run lên từng hồi, hông vô thức nhấc lên, một sự cầu xin câm lặng. Cái cảm giác bị trêu chọc đến mức sắp nổ tung này khiến nàng gần như phát điên. Lưỡi ông từ từ rời khỏi bên ngực đã sưng đỏ và ướt đẫm, để lại một cảm giác lạnh buốt khi tiếp xúc với không khí. Nó di chuyển chậm rãi xuống dưới, qua chiếc bụng đang thót lại của An, rồi dừng lại ở đùi non.

Rồi môi ông bắt đầu liếm láp, hôn hít mặt trong của đùi nàng, chậm rãi và có chủ đích, mỗi lúc một tiến gần hơn đến trung tâm của cơn bão. Hơi thở của An trở nên dồn dập, đứt quãng. Hông nàng bắt đầu uốn éo theo từng chuyển động của lưỡi ông, cơ thể nàng đang gào thét đòi hỏi nhiều hơn. Khi đầu lưỡi nóng bỏng của ông lướt nhẹ qua hai mép thịt đã sưng mọng, nàng tưởng rằng mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng nhắm chặt mắt, ưỡn cong người lên, sẵn sàng đón nhận cú tấn công cuối cùng.

Nhưng rồi mọi thứ dừng lại.

Cái cảm giác hụt hẫng đến bất ngờ. An bối rối mở mắt ra. Ông Long đã ngẩng đầu lên một chút, chỉ cách vài centimet, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ thích thú, như một con thú săn mồi đang thưởng thức sự tuyệt vọng của con mồi. Hông nàng vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, vẫn còn đang uốn éo một cách vô thức, chờ đợi một cái gì đó đã không đến. Cửa mình nàng co thắt lại trong một sự trống rỗng đầy bứt rứt.

Và rồi, ngay khi sự mong đợi của nàng đã căng đến cực hạn. Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ phải tự mình van xin. Lưỡi ông đột ngột quét một đường dứt khoát, mạnh mẽ, từ dưới lên trên, nghiền sâu vào khe hở đang ướt sũng và kết thúc bằng một cú day miết đầy uy lực ngay trên hạt nhân đang sưng tấy.
"Á...!"
An chỉ kịp hét lên một tiếng tắc nghẹn. Cả người nàng co giật dữ dội, không thể kiểm soát. Một luồng điện chói lòa, mãnh liệt, bắn thẳng từ bụng dưới lên đến đỉnh đầu, khiến đầu óc nàng hoàn toàn trắng xóa. Nàng lên đỉnh, một cơn cực khoái bùng nổ và bất ngờ đến mức gần như đau đớn.
Khi cơn co giật lắng xuống, nàng mở mắt ra, hơi thở vẫn còn hổn hển. Ông Long đang nhìn nàng, vẻ mặt có chút bất ngờ nhưng xen lẫn thích thú.
"Nhanh vậy sao?" ông nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Không để An kịp định thần, ông lại cúi xuống, hôn lên bụng dưới vẫn còn đang co giật nhẹ của nàng. Cùng lúc đó, An nghe thấy tiếng khóa thắt lưng da kêu lách cách, rồi tiếng khóa quần được kéo xuống một cách dứt khoát.
Ông ngẩng lên. Dương vật của ông, đã được giải phóng, hiện ra ngay trước mắt nàng. Nó to lớn, gân guốc, hùng dũng một cách đầy kinh ngạc, không giống của một người đàn ông ở tuổi ông. Đầu khấc căng mọng, tím sẫm, rỉ ra một chút dịch trong suốt, bóng loáng dưới ánh đèn.

Ông Long quỳ trên giường, giữa hai chân đang khép hờ của An. Rồi ông dùng chính thứ vũ khí nóng hổi đó, cọ xát nhẹ nhàng lên vùng mu đã được tỉa tót gọn gàng của nàng, rồi từ từ di chuyển xuống dưới.

Đầu khấc trơn trượt chạm vào cửa mình ướt đẫm của An. Ông dùng nó như một cây cọ, thấm lấy thứ dịch thủy, chậm rãi vẽ nên những vòng tròn đầy tra tấn xung quanh hai mép thịt đã sưng mọng.

"Ưm..." An khẽ rên lên, một âm thanh mời gọi. Hông nàng vô thức ưỡn nhẹ lên, một chuyển động nhỏ nhưng đầy khao khát, tìm kiếm sự xâm nhập.

Hiểu được tín hiệu đó, ông ngừng trêu chọc, bắt đầu dùng đầu khấc từ từ tách hai cánh môi mềm mại của nàng ra, và ấn nhẹ vào trong.

Chỉ một chút thôi. Chỉ vừa đủ để phần đỉnh của nó lọt qua cánh cửa. Một cảm giác căng tức, mới lạ, nhưng đầy hứa hẹn. An nín thở, cơ thể nàng giờ đây hoàn toàn sẵn sàng, mở rộng để đón nhận.

Ngay tại khoảnh khắc đó, ông Long cúi xuống, ghé sát vào tai An, hơi thở nóng hổi và giọng nói trầm khàn đầy vẻ sở hữu:

"Cái âm đạo này... còn đẹp hơn cả của mẹ của An nữa. Ta nhớ nó quá."

Hai chữ "mẹ của An" như một tiếng sét đánh thẳng vào não An.

Cơn mê dại tan biến. Hình ảnh mẹ nàng trong bức tranh. Hình ảnh mẹ trong những câu chuyện. Hình ảnh mẹ... Mình đang làm gì thế này? Với người đàn ông của mẹ? Trên giường của ông ta?

Như phản xạ, An giật phắt người lại. Nàng co người, hai chân khép chặt, theo bản năng kéo vội tấm chăn mỏng lên che đi cơ thể trần trụi của mình, quay mặt đi. Những tiếng thổn thức bật ra từ cổ họng, không thể kìm nén.

"Cháu xin lỗi... cháu xin lỗi..." giọng nàng lạc đi. "Cháu... cháu không thể! Cháu không thể làm chuyện này với... với người quen của mẹ cháu... Cháu xin lỗi..."

Ông Long sững người lại. Dương vật của ông vẫn còn đang cương cứng, ướt đẫm dịch thủy của An. Ông im lặng nhìn tấm lưng đang run rẩy của An một lúc lâu.

An vơ vội chiếc váy đỏ dưới sàn, không dám nhìn ông, gần như chạy vào phòng tắm. Vài giây sau, nàng bước ra, tóc tai vẫn còn rối bời. Nàng lí nhí "cháu xin phép" rồi lao ra khỏi cửa như đang trốn chạy khỏi một cơn ác mộng.

Cánh cửa penthouse đóng sầm lại. Căn phòng ngủ rộng lớn trở nên tĩnh lặng. Ông Long vẫn đứng đó, trần trụi, một mình giữa phòng. Ông ta nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại nhìn về phía bức tranh của Thanh treo trên tường. Khuôn mặt hoàn toàn bình thản, không một chút tức giận hay thất vọng.

Rồi, ông chậm rãi quay người, bước vào phòng tắm.
 
Tình tiết thật bất ngờ hay quá. Càng ngày càng mong chờ chap tiếp theo
 
Xin lỗi các bác, vì một số việc khó khăn, nên chắc truyện phải tạm dừng tại đây nếu có cơ hội em sẽ hoàn thành nốt cả truyện này lẫn Dục Vọng
Cảm ơn các bác đã ủng hộ
 
Xin lỗi các bác, vì một số việc khó khăn, nên chắc truyện phải tạm dừng tại đây nếu có cơ hội em sẽ hoàn thành nốt cả truyện này lẫn Dục Vọng
Cảm ơn các bác đã ủng hộ
Hơi buồn nhưng cs mà đành vậy thôi chúc bác thuận lợi trong cs và mong bác có thời gian thì viết tiếp nhé,thank bác nhiều
 
Xin lỗi các bác, vì một số việc khó khăn, nên chắc truyện phải tạm dừng tại đây nếu có cơ hội em sẽ hoàn thành nốt cả truyện này lẫn Dục Vọng
Cảm ơn các bác đã ủng hộ
Buồn quá cuối năm chắc bác bận rộn, cố lên bác nhé
 
anime sex
cliphot
Back
Top