lc88
mb66
rc88

Truyện Sex Ngắn Bản năng (Some, Swing, Cuckold, NTR...)

Chương 33

Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. An cúi người, mái tóc dài của nàng xõa xuống, che đi khuôn mặt của cả hai, tạo ra một không gian riêng tư, thân mật. Nàng ghé sát vào tai cậu ta, hơi thở nàng nóng hổi.

"Em yêu chị từ lúc nào?"

Câu hỏi bất ngờ đó khiến Bảo khựng lại. Cậu ta không mở mắt, chỉ thì thầm, giọng nói thành thật đến đau lòng.

"...Em cũng không rõ. Có lẽ là từ rất lâu rồi. Nhưng em nhớ nhất là ngày chị đi Sài Gòn học. Em đứng từ xa nhìn theo. Khi chiếc xe đi khuất, em cảm giác như mình mất đi một thứ gì đó quan trọng lắm... Rồi... đến ngày đám cưới của chị, bà cho em xem ảnh... Em cảm thấy như mình đã chết."

Lời thú tội đó, đơn giản và chân thành, khẽ chạm vào một nơi sâu thẳm trong lòng An. Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của cậu.

"Chị xin lỗi," nàng thì thầm, "vì đã không nhận ra sớm hơn. Nhưng mà ai rồi cũng phải lớn lên, Bảo ạ. Ai rồi cũng phải trở thành đức vua trị vì vương quốc của riêng mình."

"Em hiểu,"
giọng Bảo có chút nghẹn ngào. "Em biết chứ. Em biết em không bao giờ có cơ hội. Cho nên... cho nên hôm nay em mới phải lấy hết can đảm. Chuyện sáng nay... nó xảy ra như vậy... Càng làm em không muốn mình phải hối hận cả đời vì đã không dám nói ra..."

Khi cậu ta đang nói, khi những cảm xúc chân thật nhất được bộc lộ, An cảm nhận được một sự thay đổi.

Thứ vẫn còn đang ở bên trong nàng, thứ vừa mềm oặt đi, giờ đây đang từ từ, chậm rãi, sống lại. Nó phồng lên, cứng dần, thúc nhẹ vào thành tử cung của nàng.

An bật cười khẽ, một tiếng cười đầy thích thú và có phần trẻ con. Nàng ngẩng lên, nhìn vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Bảo.

"Thế à? Không muốn hối hận mà hồi lại nhanh thế."

Bảo đỏ mặt, nhưng lần này, cậu ta không lúng túng nữa. Một nụ cười tinh quái, nụ cười của một người đàn ông, lần đầu tiên hiện lên trên môi cậu ta. "Tại chị đấy chứ."

An mỉm cười. Nàng chống hai tay lên ngực Bảo, từ từ ngồi thẳng dậy. Ánh mắt nàng không còn sự dịu dàng nữa. Thay vào đó giọng nàng vang lên, không còn là của "người tình", mà là của "đức vua" trong đêm cuối cùng của triều đại.

"Vậy thì... Mệnh lệnh cuối cùng của đức vua: ra lệnh cho “hiệp sĩ” hãy cho “người tình” của ngươi một đêm khó quên."

Nói xong, nàng bắt đầu di chuyển trở lại.

_________________________________
An không còn nhớ đó là lần thứ mấy. Thời gian đã hòa tan vào mồ hôi, nhục dục và những tiếng rên rỉ. Nàng chỉ biết rằng mình đang quỳ trên chiếc phản gỗ, hai tay chống về phía trước, cặp mông căng tròn đưa về phía sau. "Pháo đài" của nàng giờ đây đang rung chuyển dưới những cú thúc mạnh mẽ.

Bảo ở phía sau nàng. Cậu không còn là chàng trai non nớt, vụng về nữa. Bản năng đã hoàn toàn chiếm lấy cậu. Cậu nắm chặt lấy hông An, dùng nó làm điểm tựa, và thúc vào từng cú, sâu, mạnh mẽ và đầy uy lực. Tiếng da thịt va chạm bành bạch vang dội trong căn phòng gỗ, hòa cùng tiếng thở dốc và những lời lẩm bẩm điên cuồng của cậu ta.

"Chị An... đẹp quá... Chị đẹp quá... Lồn chị... sướng quá... Em... em chết mất thôi..."

An gục mặt xuống phản, cắn chặt lấy cánh tay mình để không hét lên. Cả cơ thể nàng run rẩy theo từng cú dập. Mỗi lần Bảo rút ra, nàng lại có thể cảm nhận được không khí mát lạnh lùa vào cửa mình đang nóng rẫy, rồi ngay lập tức lại bị lấp đầy bởi một cú thúc sâu thẳm. Nàng liếc mắt xuống dưới. Nơi dương vật của Bảo đang ra vào, trắng xóa. Một thứ chất lỏng đặc quánh, hỗn hợp của tinh dịch từ những lần trước và dịch thủy không ngừng tuôn ra của chính nàng, ướt đẫm cả vùng mu và khe mông. Từng mảng dịch trắng rơi rớt xuống mặt phản gỗ đen bóng theo từng nhịp thúc.

Cả hai đều nhễ nhại mồ hôi. Nàng cảm nhận được nó, một cơn co thắt đang bắt đầu hình thành từ sâu trong bụng dưới. Cùng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng gầm gừ của Bảo, nhịp thúc của cậu ta trở nên điên cuồng và hỗn loạn.

"Em... em ra... Chị ơi em ra đây...!"

"Ra đi, Bảo! Ra hết vào trong chị!"

Cùng lúc Bảo gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của sự giải thoát, và trút dòng tinh nóng hổi vào sâu bên trong nàng, cơ thể An cũng bùng nổ. Âm đạo nàng co thắt lại một cách điên cuồng, siết chặt lấy dương vật của Bảo, cố gắng vắt kiệt, hút nốt những giọt tinh dịch nóng hổi.

Họ cùng nhau đạt đến đỉnh điểm lần cuối cùng,

Bảo gục xuống, toàn bộ sức nặng cơ thể đổ ập lên lưng An, tấm lưng trần dính bết mồ hôi. Cậu ta thở hổn hển vài giây, những hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng, rồi từ từ trượt ra. Cậu ta lảo đảo bước sang một bên, nằm sập xuống tấm nệm trên phản gỗ, và gần như ngay lập tức, chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức.

An vẫn quỳ đó một lúc lâu, toàn thân run rẩy sau dư chấn của cơn cực khoái. Nàng chống tay lên phản, cố gắng lấy lại nhịp thở. Không khí trong căn nhà gỗ dần tĩnh lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở đều đều của Bảo và tiếng côn trùng rả rích ngoài kia. Nàng cảm nhận dòng chất lỏng ấm nóng, đặc quánh của lần xuất tinh cuối cùng đang từ từ trào ra từ cửa mình, hòa cùng những thứ đã có từ trước, chảy dọc xuống đùi trong, dính nhớp.

Một lúc sau, khi cơ thể đã bớt run, nàng mới từ từ ngồi dậy, rồi co người lại, lặng lẽ nhìn "vị vua mới" của vương quốc cũ đang ngủ say.

Dưới ánh trăng lờ mờ, khuôn mặt cậu ta trông thật non nớt, thanh thản. Mái tóc rối bù, vài sợi lòa xòa trên vầng trán đẫm mồ hôi. Hàng mi dài cong vút, khép lại. Khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể đang mỉm cười trong giấc mơ. Cậu ta trông không giống một người tình, mà giống như một cậu bé vừa trải qua một cuộc phiêu lưu mệt nhoài.

An ngồi đó, cảm nhận một cách rõ ràng tinh dịch của cậu ta vẫn còn đang ấm nóng bên trong cơ thể mình. Nó là tình yêu, là sự tôn sùng, là sự tuyệt vọng của mười hai năm đơn phương, tất cả được dồn nén lại và trao hết cho nàng chỉ trong một đêm. Cảm giác sự nặng trĩu xâm lấn, không phải vì tội lỗi, mà vì sức nặng của thứ tình cảm đó.

Nàng nhẹ nhàng bước xuống phản, cố không gây ra tiếng động. Lặng lẽ nhặt lại quần áo của mình, chậm rãi mặc vào. Rồi lục tìm chiếc chăn mỏng cũ kỹ vẫn được cất trong góc tủ.

Nàng bước tới, cẩn thận đắp lên người Bảo, che đi cơ thể trần trụi của cậu ta.

An đứng đó, nhìn cậu ta một lúc lâu. Điều ước cuối cùng đã thực hiện. Vương miện đã được trao đi.

Rồi, không một lời từ biệt, nàng quay người, bước ra khỏi "pháo đài", và nhẹ nhàng khép cánh cửa đó lại sau lưng mình. Mãi mãi.

Bên ngoài, trời đã gần sáng. Làn sương sớm se lạnh khẽ chạm vào da mặt nàng. An bước đi trên con đường mòn quen thuộc, không ngoảnh đầu lại.

Vĩnh biệt, hiệp sĩ của chị.
 
Viết thêm Tùng đi chinh phục gái đi tác giả 😔 An chơi hết zai từ núi đến biển đến thành phố mà Tùng mới đc húp vài cái lồn
 
anime sex
cliphot
Back
Top