Chương 21:
Chuyến bay sớm từ Sài Gòn đáp xuống sân bay Nội Bài khi những vệt nắng đầu tiên chỉ vừa kịp nhuộm hồng những đám mây tầng thấp. Bầu trời Hà Nội vẫn còn mang một màu lam xám. Khi cánh cửa máy bay mở ra, một luồng không khí se lạnh, ẩm ướt của miền Bắc sau cơn mưa đêm ùa vào, khiến An khẽ rùng mình. Cảm giác khô ráo, oi ả quen thuộc của miền Nam đã bị bỏ lại phía sau.
"Lạnh không em?" Tùng hỏi, bàn tay ấm áp của anh khẽ siết lấy tay nàng. Anh khoác chiếc áo da của mình lên vai vợ, mùi hương quen thuộc của anh ngay lập tức bao bọc lấy nàng.
"Một chút," nàng mỉm cười.
Họ lấy hành lý trong im lặng. Sự ồn ào của phòng chờ và tiếng loa thông báo chuyến bay dường như thuộc về một thế giới khác. Tùng đã đặt sẵn một chiếc xe riêng. "Đi thẳng ra điểm hẹn luôn nhé anh," anh nói với tài xế.
Chiếc xe lao đi trên con đường cao tốc vắng lặng. An tựa đầu vào vai Tùng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến tận chân đê. Xa xa là những ngôi nhà mái ngói đỏ au nằm im lìm giữa những lùm cây. Nàng im lặng, cảm nhận từng vòng quay của bánh xe đang đưa mình đi xa hơn, không chỉ về mặt địa lý, mà còn là một sự dịch chuyển khỏi vùng an toàn, trật tự và quen thuộc.
Điểm hẹn là một quán cà phê sân vườn lớn nằm bên quốc lộ. Sương sớm vẫn còn giăng mỏng trên những tán lá. Bốn chiếc motor phân khối lớn, những con quái vật bằng sắt được đánh bóng loáng, đậu thành hàng đầy kiêu hãnh cạnh một chiếc bán tải Ford Raptor hầm hố. Tiếng động cơ của một chiếc xe vừa được khởi động gầm gừ trong không khí buổi sớm, hòa cùng tiếng nhạc xập xình và tiếng cười nói ồn ào.
"Tùng! Mày đây rồi!"
Một người đàn ông cao ráo, phong trần bước ra từ đám đông. Mái tóc anh ta hơi dài, bồng bềnh, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Đó chính là Hoàng. Anh ta bước tới, đấm nhẹ vào vai Tùng rồi ôm một cái ôm rất chặt của những người bạn lâu ngày không gặp.
"Vất vả quá nhỉ, bay chuyến sớm thế," Hoàng nói, rồi anh ta quay sang An. Nụ cười của anh ta lịch sự, nhưng ánh mắt thì không. Nó quét một đường từ đầu đến chân An, một ánh mắt đánh giá trần trụi. "Chào em. Anh là Hoàng."
"Chào anh, em là An," nàng đáp.
Hoàng khựng lại một chút, nheo mắt nhìn nàng. "An à? Nghe tên quen quen... Thôi kệ. Nhìn em xinh với cặp lốp bốc thế này chắc chắn là hợp gu anh em rồi," anh ta nói toẹt ra, rồi cười lớn.
An hơi bất ngờ trước sự suồng sã đó, chỉ có thể nở một nụ cười có phần cứng nhắc.
"Đến đủ cả rồi, vào đây tao giới thiệu," Hoàng khoác vai Tùng, dẫn cả hai vào chiếc bàn dài.
Hoàng chỉ vào cô gái tóc tém cá tính đang ngồi cạnh mình. "Đây là Lan, partner của tao chuyến này." Lan chỉ gật đầu chào. Anh ta tiếp tục chỉ sang người đàn ông đô con. "Sơn, và Diệp, cô nàng nóng bỏng của nó." Sơn cười toe toét, Diệp thì mải mê với điện thoại. Hoàng chỉ tay về phía cặp đôi trẻ tuổi nhất. "Kia là Dũng và Hương." Cả hai chỉ khẽ nhếch mép cười kiêu hãnh.
Cuối cùng, ánh mắt của Hoàng dừng lại ở cặp đôi chênh lệch tuổi tác nhất đang ngồi ở cuối bàn. "Còn đây là bác Tuấn, nhà tài trợ kim cương của chúng ta," Hoàng cười, "và đây là Hiền, bông hoa tươi non nhất của đoàn."
Ông Tuấn, người đàn ông lớn tuổi, gật đầu chào một cách kẻ cả. Cô bé Hiền ngồi cạnh ông ta ngước lên, rụt rè gật đầu với An, trông hoàn toàn lạc lõng giữa những người phụ nữ tự tin và dạn dĩ kia.
Sau màn giới thiệu, Hoàng vỗ vai Tùng, cười châm chọc. "Tao vẫn không tin được đấy. Bao nhiêu năm rủ rê, lần nào mày cũng từ chối, cứ một bài ca 'tao có vợ rồi'. Thế éo nào hôm nay lại tự giác vác xác đến, chắc là đưa “vợ” đi cùng luôn chứ gì!"
Từ "vợ" được Hoàng nói ra với một sự nhấn nhá đầy mỉa mai, và cả nhóm bật cười rộ lên. Giữa tiếng cười của họ, Tùng không hề tỏ ra bối rối. Anh vòng tay qua eo An, siết chặt. Giọng anh nói lớn, dõng dạc.
"Không phải đùa. Mà là thật." Anh ta nhìn thẳng vào Hoàng. "Giới thiệu lại với cả nhà. Đây là An, vợ của mình."
Từ "vợ" được thốt ra như một gáo nước lạnh. Tiếng cười vụt tắt. Nụ cười châm chọc trên mặt Hoàng đông cứng lại. Diệp ngẩng mặt lên khỏi điện thoại. An cảm thấy má mình nóng bừng, nàng trở thành tâm điểm của một sự bối rối khó tả.
Hoàng là người đầu tiên hoàn hồn. Anh ta lập tức kéo Tùng ra một góc, vẻ mặt không còn chút đùa cợt, giọng thì thầm nhưng đầy hốt hoảng: "Mày điên à? Vợ?! Mày đem vợ đến đây làm gì? Mày biết chuyến này như thế nào rồi mà. Lỡ có chuyện gì, cô ấy về làm ầm lên thì chết cả lũ à?"
Tùng vẫn giữ vẻ bình thản, vỗ vai bạn mình.
"Nghe tao nói đã. Chính vì là vợ nên tao mới đưa đi. Vợ chồng tao bây giờ khác rồi. Cởi mở hơn nhiều. Tao đã nói hết với cô ấy về những chuyến đi của mày rồi."
Hoàng nheo mắt, vẫn chưa tin. "Nói hết? Và cô ấy đồng ý đi?"
"Ừ," Tùng gật đầu chắc nịch. "Bọn tao chỉ tham gia phượt, đi chơi, ngắm cảnh. Tới màn cuối, bọn tao sẽ tự động rút lui. Vợ tao còn tò mò muốn đi xem cho biết thế giới của bọn mày thế nào nữa là đằng khác. Mày yên tâm đi, An không phải kiểu phụ nữ hay phán xét, nhiều chuyện đâu. Tao đảm bảo."
Sự tự tin và thẳng thắn của Tùng dường như đã thuyết phục được Hoàng. Anh ta nhìn Tùng một lúc lâu, rồi lại liếc sang An, người vẫn đang đứng một mình và cố giữ vẻ bình tĩnh. Cuối cùng, anh ta thở ra một hơi, gật đầu.
"Ok. Tao tin mày. Nhưng xảy ra chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm đấy."
Hoàng và Tùng quay trở lại nhóm. Không khí vẫn còn hơi ngượng ngùng. Hoàng vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý.
"Rồi rồi, nghe này mọi người!" anh ta nói lớn, giọng đã trở lại vẻ thoải mái thường ngày. "Có chút thay đổi kế hoạch. Chuyến này chúng ta có thêm một cặp đôi đặc biệt. Tùng và vợ cậu ấy sẽ đi cùng chúng ta, nhưng chỉ để trải nghiệm cung đường phượt và ngắm cảnh thôi. Nên là mọi người cứ thoải mái, tự nhiên như mọi khi nhé. Không phải ngại gì hết."
Lời thông báo đó như sự cho phép. Không khí căng thẳng ngay lập tức tan đi. Diệp cười khúc khích, Sơn thì huýt sáo một tiếng trêu chọc. Mặc dù vẫn có những ánh mắt tò mò hướng về phía An, nhưng ít nhất, vở kịch đã có thể tiếp tục.
Chuyến bay sớm từ Sài Gòn đáp xuống sân bay Nội Bài khi những vệt nắng đầu tiên chỉ vừa kịp nhuộm hồng những đám mây tầng thấp. Bầu trời Hà Nội vẫn còn mang một màu lam xám. Khi cánh cửa máy bay mở ra, một luồng không khí se lạnh, ẩm ướt của miền Bắc sau cơn mưa đêm ùa vào, khiến An khẽ rùng mình. Cảm giác khô ráo, oi ả quen thuộc của miền Nam đã bị bỏ lại phía sau.
"Lạnh không em?" Tùng hỏi, bàn tay ấm áp của anh khẽ siết lấy tay nàng. Anh khoác chiếc áo da của mình lên vai vợ, mùi hương quen thuộc của anh ngay lập tức bao bọc lấy nàng.
"Một chút," nàng mỉm cười.
Họ lấy hành lý trong im lặng. Sự ồn ào của phòng chờ và tiếng loa thông báo chuyến bay dường như thuộc về một thế giới khác. Tùng đã đặt sẵn một chiếc xe riêng. "Đi thẳng ra điểm hẹn luôn nhé anh," anh nói với tài xế.
Chiếc xe lao đi trên con đường cao tốc vắng lặng. An tựa đầu vào vai Tùng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến tận chân đê. Xa xa là những ngôi nhà mái ngói đỏ au nằm im lìm giữa những lùm cây. Nàng im lặng, cảm nhận từng vòng quay của bánh xe đang đưa mình đi xa hơn, không chỉ về mặt địa lý, mà còn là một sự dịch chuyển khỏi vùng an toàn, trật tự và quen thuộc.
Điểm hẹn là một quán cà phê sân vườn lớn nằm bên quốc lộ. Sương sớm vẫn còn giăng mỏng trên những tán lá. Bốn chiếc motor phân khối lớn, những con quái vật bằng sắt được đánh bóng loáng, đậu thành hàng đầy kiêu hãnh cạnh một chiếc bán tải Ford Raptor hầm hố. Tiếng động cơ của một chiếc xe vừa được khởi động gầm gừ trong không khí buổi sớm, hòa cùng tiếng nhạc xập xình và tiếng cười nói ồn ào.
"Tùng! Mày đây rồi!"
Một người đàn ông cao ráo, phong trần bước ra từ đám đông. Mái tóc anh ta hơi dài, bồng bềnh, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính. Đó chính là Hoàng. Anh ta bước tới, đấm nhẹ vào vai Tùng rồi ôm một cái ôm rất chặt của những người bạn lâu ngày không gặp.
"Vất vả quá nhỉ, bay chuyến sớm thế," Hoàng nói, rồi anh ta quay sang An. Nụ cười của anh ta lịch sự, nhưng ánh mắt thì không. Nó quét một đường từ đầu đến chân An, một ánh mắt đánh giá trần trụi. "Chào em. Anh là Hoàng."
"Chào anh, em là An," nàng đáp.
Hoàng khựng lại một chút, nheo mắt nhìn nàng. "An à? Nghe tên quen quen... Thôi kệ. Nhìn em xinh với cặp lốp bốc thế này chắc chắn là hợp gu anh em rồi," anh ta nói toẹt ra, rồi cười lớn.
An hơi bất ngờ trước sự suồng sã đó, chỉ có thể nở một nụ cười có phần cứng nhắc.
"Đến đủ cả rồi, vào đây tao giới thiệu," Hoàng khoác vai Tùng, dẫn cả hai vào chiếc bàn dài.
Hoàng chỉ vào cô gái tóc tém cá tính đang ngồi cạnh mình. "Đây là Lan, partner của tao chuyến này." Lan chỉ gật đầu chào. Anh ta tiếp tục chỉ sang người đàn ông đô con. "Sơn, và Diệp, cô nàng nóng bỏng của nó." Sơn cười toe toét, Diệp thì mải mê với điện thoại. Hoàng chỉ tay về phía cặp đôi trẻ tuổi nhất. "Kia là Dũng và Hương." Cả hai chỉ khẽ nhếch mép cười kiêu hãnh.
Cuối cùng, ánh mắt của Hoàng dừng lại ở cặp đôi chênh lệch tuổi tác nhất đang ngồi ở cuối bàn. "Còn đây là bác Tuấn, nhà tài trợ kim cương của chúng ta," Hoàng cười, "và đây là Hiền, bông hoa tươi non nhất của đoàn."
Ông Tuấn, người đàn ông lớn tuổi, gật đầu chào một cách kẻ cả. Cô bé Hiền ngồi cạnh ông ta ngước lên, rụt rè gật đầu với An, trông hoàn toàn lạc lõng giữa những người phụ nữ tự tin và dạn dĩ kia.
Sau màn giới thiệu, Hoàng vỗ vai Tùng, cười châm chọc. "Tao vẫn không tin được đấy. Bao nhiêu năm rủ rê, lần nào mày cũng từ chối, cứ một bài ca 'tao có vợ rồi'. Thế éo nào hôm nay lại tự giác vác xác đến, chắc là đưa “vợ” đi cùng luôn chứ gì!"
Từ "vợ" được Hoàng nói ra với một sự nhấn nhá đầy mỉa mai, và cả nhóm bật cười rộ lên. Giữa tiếng cười của họ, Tùng không hề tỏ ra bối rối. Anh vòng tay qua eo An, siết chặt. Giọng anh nói lớn, dõng dạc.
"Không phải đùa. Mà là thật." Anh ta nhìn thẳng vào Hoàng. "Giới thiệu lại với cả nhà. Đây là An, vợ của mình."
Từ "vợ" được thốt ra như một gáo nước lạnh. Tiếng cười vụt tắt. Nụ cười châm chọc trên mặt Hoàng đông cứng lại. Diệp ngẩng mặt lên khỏi điện thoại. An cảm thấy má mình nóng bừng, nàng trở thành tâm điểm của một sự bối rối khó tả.
Hoàng là người đầu tiên hoàn hồn. Anh ta lập tức kéo Tùng ra một góc, vẻ mặt không còn chút đùa cợt, giọng thì thầm nhưng đầy hốt hoảng: "Mày điên à? Vợ?! Mày đem vợ đến đây làm gì? Mày biết chuyến này như thế nào rồi mà. Lỡ có chuyện gì, cô ấy về làm ầm lên thì chết cả lũ à?"
Tùng vẫn giữ vẻ bình thản, vỗ vai bạn mình.
"Nghe tao nói đã. Chính vì là vợ nên tao mới đưa đi. Vợ chồng tao bây giờ khác rồi. Cởi mở hơn nhiều. Tao đã nói hết với cô ấy về những chuyến đi của mày rồi."
Hoàng nheo mắt, vẫn chưa tin. "Nói hết? Và cô ấy đồng ý đi?"
"Ừ," Tùng gật đầu chắc nịch. "Bọn tao chỉ tham gia phượt, đi chơi, ngắm cảnh. Tới màn cuối, bọn tao sẽ tự động rút lui. Vợ tao còn tò mò muốn đi xem cho biết thế giới của bọn mày thế nào nữa là đằng khác. Mày yên tâm đi, An không phải kiểu phụ nữ hay phán xét, nhiều chuyện đâu. Tao đảm bảo."
Sự tự tin và thẳng thắn của Tùng dường như đã thuyết phục được Hoàng. Anh ta nhìn Tùng một lúc lâu, rồi lại liếc sang An, người vẫn đang đứng một mình và cố giữ vẻ bình tĩnh. Cuối cùng, anh ta thở ra một hơi, gật đầu.
"Ok. Tao tin mày. Nhưng xảy ra chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm đấy."
Hoàng và Tùng quay trở lại nhóm. Không khí vẫn còn hơi ngượng ngùng. Hoàng vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý.
"Rồi rồi, nghe này mọi người!" anh ta nói lớn, giọng đã trở lại vẻ thoải mái thường ngày. "Có chút thay đổi kế hoạch. Chuyến này chúng ta có thêm một cặp đôi đặc biệt. Tùng và vợ cậu ấy sẽ đi cùng chúng ta, nhưng chỉ để trải nghiệm cung đường phượt và ngắm cảnh thôi. Nên là mọi người cứ thoải mái, tự nhiên như mọi khi nhé. Không phải ngại gì hết."
Lời thông báo đó như sự cho phép. Không khí căng thẳng ngay lập tức tan đi. Diệp cười khúc khích, Sơn thì huýt sáo một tiếng trêu chọc. Mặc dù vẫn có những ánh mắt tò mò hướng về phía An, nhưng ít nhất, vở kịch đã có thể tiếp tục.








