lc88
mb66
mi88

Truyện Sáng Tác Vợ Đĩ

_daquy

Tập sự

Reputation: 1%
Tham gia
12/11/25
Bài viết
3
Cảm xúc
3
Điểm
3
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam

CHƯƠNG 1: ĐIỂM BẮT ĐẦU CỦA SỰ KẾT THÚC​



Ánh nắng Sài Gòn chói chang chiếu xuống bậc thang tòa án. Tiếng còi xe, tiếng người qua lại ồn ào nhưng dường như xa xôi, mờ nhạt. Vũ - người đàn ông 35 tuổi với dáng người cao ráo trong bộ vest xám nhàu nát - bước ra, khuôn mặt đàn ông vốn góc cạnh giờ đầy mệt mỏi. Đôi mắt thâm quầng nhìn thẳng ra phía trước nhưng như không còn tâm hồn. Anh cầm tờ giấy li hôn, tay run run.


Dung bước ra sau. Nàng có vẻ đẹp mà đàn ông gọi là "chết người". Khuôn mặt trái xoan với đường nét Á Đông tinh tế - đôi mắt hạnh nhân to tròn, long lanh dưới hàng mi cong vút, khi nhìn ai cũng tạo cảm giác đang được quan tâm sâu sắc. Sống mũi cao thẳng, môi hồng đầy đặn có nốt ruồi nhỏ ở góc bên phải - điểm nhấn khiến nàng trở nên quyến rũ bất chấp. Làn da trắng mịn, thân hình cao 1m68 với số đo chuẩn người mẫu, đường cong eo-hông hoàn hảo trong chiếc váy ôm công sở đen. Mái tóc dài ngang lưng, nhuộm màu nâu hạt dẻ, được uốn xoăn nhẹ rơi xuống vai. Mỗi bước đi trên đôi giày cao gót đều toát lên sự tự tin và quyến rũ nguy hiểm.


Dung đeo kính râm đen che mặt, gương mặt không một chút cảm xúc. Nàng cầm túi xách hiệu, bước đi vội vã, tránh né ánh mắt của Vũ.


"Dung..." Giọng Vũ khàn khàn.


Dung dừng lại một giây. Vai nàng hơi rũ xuống, nhưng không quay lại. "Đã xong rồi, Vũ. Đừng làm khó nhau thêm nữa." Giọng nàng lạnh như băng.


Một chiếc Mercedes đen bóng dừng sát lề. Cửa xe mở ra. Bên trong, bóng dáng một người đàn ông trung niên đeo đồng hồ Rolex lấp lánh. Dung bước lên xe không chút do dự. Cửa xe đóng lại. Vũ đứng như trời trồng, nhìn theo chiếc xe tan biến trong dòng xe cộ Sài Gòn hỗn loạn. Anh siết chặt tờ giấy trong tay, nhăn nát. Hàm răng nghiến chặt, gân xanh phồng lên ở thái dương. Đôi mắt từ đau đớn chuyển sang căm hận.




Tiếng gió xào xạc, màn che cửa sổ bay phần phất. Một giọng nói vang lên - trầm, thấu hiểu, như một quan sát viên vô hình: "Có những câu chuyện, người ta không muốn nhớ. Nhưng nó cứ quay về, như lời nguyền... Một năm trước, khi mùa mưa Sài Gòn bắt đầu, mọi thứ cũng bắt đầu vỡ vụn. Tôi đã chứng kiến tất cả. Từ đầu. Đến cuối."




MỘT NĂM TRƯỚC - THÁNG 9/2023


Văn phòng công ty bất động sản "Thịnh Vượng" náo nhiệt với ánh đèn huỳnh quang sáng chói. Nhân viên tấp nập qua lại, âm thanh điện thoại, bàn phím gõ lách cách không ngừng. Dung ngồi tại bàn làm việc, tay gõ laptop, tay kia cầm điện thoại.


"Anh yên tâm đi công tác em nhé. Em và bé Minh ở nhà đợi anh về." Giọng Dung ngọt ngào qua điện thoại.


Bên kia đầu dây, Vũ đang ngồi trong văn phòng công ty xây dựng riêng của anh - bàn giấy tờ chồng chất, mô hình công trình dự án. "Anh biết. Lần này đi Đà Nẵng khoảng 5 ngày. Nhớ nhắc bé Minh học bài đấy. Anh yêu em."


"Em cũng vậy." Dung cười nhẹ rồi ngắt máy.


Nàng đặt điện thoại xuống. Nét mặt nàng đổi khác - lạnh hơn, xa cách hơn. Giọng người kể chuyện vang lên: "Dung là người vợ mẫu mực trong mắt mọi người. Xinh đẹp. Chung thủy. Nhưng vẻ đẹp của nàng... là con dao hai lưỡi."




Cánh cửa phòng Giám đốc mở ra. Biển tên ghi: "NGUYỄN ĐÌNH HẢI - GIÁM ĐỐC". Hải - đàn ông 41 tuổi, mặt tròn, bụng bia, tóc chải keo dính tóc loáng. Vest hiệu đắt tiền nhưng không che được vẻ sến sẩm. Đôi mắt nheo lại đầy tính toán, ham muốn. Hải ngồi sau bàn giám đốc, nhưng ánh mắt cứ liếc ra ngoài qua cửa kính nhìn về bàn của Dung. Ánh mắt đó đầy dục vọng, thèm khát, toan tính.


Hải bấm nút intercom. "Dung, vào phòng tôi một chút."


Dung bước vào, tay ôm hồ sơ. "Dạ, sếp gọi em có việc gì ạ?" Giọng lịch sự, chuyên nghiệp.


Hải chỉ vào ghế đối diện. "Ngồi đi. Tuần sau có chuyến công tác Đà Lạt, họp với đối tác lớn về dự án resort 200 tỷ. Em là nhân viên sales giỏi nhất, tôi muốn em đi cùng." Giọng trầm, quyền lực.


Dung hơi do dự. "Nhưng... tuần sau em..."


"Đây là cơ hội lớn cho em." Hải cắt ngang, giọng cứng hơn. "Nếu deal này thành, thưởng của em ít nhất 50 triệu." Hắn ngừng lại, nhìn Dung chằm chằm. "Em là người thông minh mà, Dung."


Dung cắn môi. Nét mặt xung đột bên trong. Giọng người kể chuyện vang lên: "Lúc đó, nàng chưa biết. Cơ hội... hay cái bẫy?"




ĐÀ LẠT - 3 NGÀY SAU


Tiếng mưa rơi. Khách sạn 5 sao sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp nhưng lại làm tôn thêm cái lạnh buốt da thịt của Đà Lạt. Phòng tiệc sang trọng, bàn tiệc đầy đồ ăn và rượu vang đỏ. Đối tác, Hải, Dung cùng vài người khác ngồi quanh bàn.


Hải liên tục rót rượu cho Dung. "Đến đâu được rồi, mọi người cùng nâng ly! Chúc hợp tác thành công!" Hắn cười to.


"Chúc mừng! Có cô Dung xinh đẹp này bên cạnh, sếp Hải may mắn quá!" Đối tác giọng say, mắt nhìn Dung đầy ý nghĩ tồi tệ.


Mọi người cười ồ lên. Dung gượng cười, nhấp từng ngụm rượu nhưng đầu đã bắt đầu quay cuồng. Ly rượu thứ 5, thứ 6... Dung cầm ly run run, cảm giác mất kiểm soát.




Hành lang khách sạn vắng tanh. Dung loạng choạng, người ngã về một bên. Hải chống đỡ. "Cẩn thận, Dung. Để tôi đưa em về phòng." Giọng giả tạo lo lắng.


"Em... em ổn... em tự về được..." Dung say, giọng lảo đảo.


"Sao em cứ khách khí với tôi. Tôi lo cho em đấy." Hải khoác tay Dung, dìu vào thang máy. Ánh mắt hắn nhìn cơ thể Dung - ánh mắt thú tính, đầy dục vọng không che giấu.


Giọng người kể chuyện vang lên: "Đêm đó, dưới cơn mưa Đà Lạt, một ranh giới đã bị phá vỡ. Không phải bằng tình yêu. Mà bằng quyền lực, say xỉn... và tội ác."




PHÒNG KHÁCH SẠN - ĐÊM


Tiếng cửa mở. Dung lảo đảo bước vào phòng. "Em... em về phòng rồi... sếp về đi..." Giọng yếu ớt.


Hải bước vào theo, đóng cửa lại. Tiếng khóa cửa lách vang lên đáng sợ. "Dung... em đẹp lắm... em biết không?" Giọng Hải khàn khàn, đầy dục vọng.


Dung quay lại, mắt mở to hoảng loạn khi nhận ra ý định của Hải. "Sếp... đừng... em là người có gia đình..." Nàng lùi lại, chống tay vào tường.


Hải bước tới, tay túm lấy cằm Dung, ép nàng nhìn vào mắt hắn. "Em nghĩ ai thuê em đi công tác? Em nghĩ tại sao tôi chọn em?" Hắn cười nham hiểm. "Em đẹp như vậy... tôi phải có em."


"Không... xin sếp đừng..." Dung cố gắng đẩy Hải ra nhưng cơ thể say quá, không còn sức lực.


Hải kéo Dung vào trong phòng. Tiếng vật dụng đổ vỡ. Tiếng Dung kêu yếu ớt: "Đừng... đừng..." Hải xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của Dung, khuy áo bắn tung tóe xuống sàn. Chiếc áo ngực ren đen lộ ra, làn da trắng mịn dưới ánh đèn vàng mờ.


"Đẹp... đẹp quá..." Hải thì thầm, tay vuốt lên cơ thể Dung.


Dung khóc, nước mắt chảy dài. "Xin sếp... em có chồng... có con..." Giọng run rẩy, tuyệt vọng.


"Không ai biết đâu. Chỉ có em và tôi thôi." Hải đẩy Dung ngã xuống giường, người hắn đè lên. Tay hắn kéo chiếc váy ôm lên, bộc lộ đôi chân dài thon thả. Dung cố gắng khép chặt đùi lại nhưng Hải dùng đầu gối tách ra, tay bóp vào đùi trong, để lại vết bầm đỏ.


"Không... không..." Dung quay mặt đi, nước mắt ướt đẫm gối.


Hải hôn lên cổ Dung, xuống vai, xuống ngực. Lưỡi hắn liếm trên làn da trắng, để lại vết hồng. Tay hắn xé chiếc áo ngực, bộ ngực đầy đặn lộ ra. Hải bóp mạnh, Dung kêu đau. "Đau... sếp làm em đau..."


"Đau một chút rồi sẽ sướng." Hải cười nham hiểm, tay kéo chiếc quần lót xuống. Dung khóc nức nở, cơ thể run lẩy bẩy.


Hải cởi quần, dương vật cương cứng của hắn chạm vào đùi Dung. Nàng giật mình, cố gắng đẩy hắn ra nhưng vô ích. Hải tách đùi Dung ra, dương vật xông vào. Dung kêu lên đau đớn: "AAAHH... ĐAU... ĐAU QUÁ..."


"Chịu đi... chịu đi em..." Hải thúc mạnh, đập vào cơ thể Dung. Giường kêu lạo xạo. Tiếng thở hổn hển của Hải, tiếng khóc nức nở của Dung hòa vào tiếng mưa bên ngoài.

"A....A...a.....A" Tiếng la hòa cùng tiếng rên của Dung, rượu cộng với sự kích thích của dâm dục khiến cô bé của nàng bắt đầu hòa nhịp nó ứa nước ra trơn tru khiến cuộc truy hoang dần trở nên sung sướng

Hải thay đổi tư thế, lật Dung úp mặt xuống giường, kéo eo nàng lên, tiếp tục xông vào từ phía sau. Mỗi cú đập mạnh khiến cơ thể Dung giật lên. "Không... xin sếp... em không chịu nổi..." Dung khóc van xin.


"Gần rồi... gần rồi..." Hải thúc nhanh hơn, mạnh hơn. Cuối cùng hắn rên lên, phóng tinh vào trong người Dung. Hắn đè nặng lên lưng nàng, thở hổn hển. Để im cho tinh trùng đi thẳng vào tử cung của nàng hắn mới rút dương vật to dài vẫn hùng dũng sau khi xuất.


Dung nằm bất động, nước mắt ngấm ướt khăn trải giường. Cơ thể đau nhức khắp nơi. Tâm hồn tan nát.


Hải rút ra, mặc quần lại. Hắn nhìn Dung nằm co ro trên giường, cười mãn nguyện. "Em nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn họp." Hắn bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.


Tiếng cửa đóng lại. Dung khóc òa, ôm lấy cơ thể mình. "Tại sao... tại sao lại là em..." Nàng thì thầm giữa tiếng khóc nức nở.




SÁNG SỚM


Ánh sáng ban mai nhợt nhạt lọt qua rèm cửa. Dung tỉnh dậy, người đau nhức khắp nơi. Nàng ngồi dậy, nhìn quanh - phòng lộn xộn, quần áo vương vãi, vết máu nhỏ trên khăn trải giường. Dung ôm mặt khóc. "Không... không thể nào... chuyện này... không thể xảy ra..."


Điện thoại reo. Tên "ANH VŨ ❤️" hiện lên màn hình. Dung nhìn màn hình, tay run. Nàng không dám bắt máy. Giọng người kể chuyện vang lên: "Tưởng rằng, đây là điểm kết thúc. Một sai lầm. Một đau khổ. Rồi mọi thứ sẽ chôn vùi. Nhưng không... đây chỉ mới là khởi đầu."


Dung đứng dậy, run rẩy bước vào phòng tắm. Nàng mở vòi sen, nước lạnh chảy xuống cơ thể. Dung cọ rửa mạnh, như muốn rửa sạch mọi dấu vết của đêm qua. Nhưng những vết bầm tím trên cổ, trên đùi vẫn còn đó. Dung nhìn mình trong gương - khuôn mặt nhợt nhạt, mắt sưng húp, môi nứt nẻ. "Em không còn là em nữa..." Nàng thì thầm.




VĂN PHÒNG - 3 NGÀY SAU


Dung ngồi bàn làm việc. Nét mặt nhợt nhạt, mắt thâm quầng. Nàng như người mất hồn. Nàng mặc áo cổ cao để che những vết bầm. Mỗi lần ai đó hỏi "Em ổn không?", Dung đều gượng cười: "Em ổn. Chỉ hơi mệt thôi."


Hải đi ngang qua, dừng lại bên bàn Dung, đặt một phong bì dày xuống. "Thưởng của em đây. 80 triệu, nhiều hơn tôi hứa đấy." Giọng nhỏ, chỉ Dung nghe được. Hải cúi xuống thì thầm vào tai Dung: "Tối nay tôi book phòng khách sạn Paradise. 8 giờ. Đến nhé."


Dung giật mình, nhìn lên Hải với ánh mắt kinh hãi. "Sếp... em không thể..." Giọng run rẩy.


Hải mỉm cười lạnh. "Em là người thông minh mà, Dung." Hắn lấy điện thoại ra, mở đoạn video cho Dung xem. Trong đó, Dung say, ôm lấy Hải, môi áp vào môi hắn, tay kéo áo hắn - góc quay khéo léo khiến mọi thứ trông như Dung chủ động quyến rũ.


Dung mắt mở to, hoảng loạn tột độ. "Đó là... sếp cắt ghép... em say... em không biết gì..." Giọng nàng run.


"Ai tin em?" Hải cười nham hiểm. "Vợ anh Vũ... đẹp như vậy... chủ động quyến rũ sếp... ai mà không tin? Anh Vũ sẽ tin ai? Vợ say rượu? Hay video rõ ràng?" Hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng. "Tôi còn nhiều đoạn nữa đấy. Đoạn em... rên. Đoạn em... kêu tên tôi."


Dung cảm thấy máu trong người đông lại. "Em... em không kêu gì cả..." Giọng yếu ớt.


"Tôi biết. Nhưng sau khi chỉnh sửa một chút..." Hải mở đoạn khác, tiếng rên rỉ, tiếng "anh ơi... anh ơi..." vang lên. Dung nhận ra đó là giọng mình, nhưng bị ghép nối.


"Sếp... sếp đừng..." Dung van xin, nước mắt lăn dài.


"8 giờ. Đừng để tôi đợi." Hải đứng thẳng lên, giọng lạnh như băng. "À, nếu em không đến... ngày mai toàn công ty sẽ xem video này. Và anh Vũ... cũng sẽ nhận được."


Hải bỏ đi. Dung ngồi như người mất hồn, nhìn phong bì tiền trên bàn. 80 triệu. Nàng mở phong bì, những tờ 500 nghìn xếp chồng lên nhau. Tay nàng run run cầm lên. "Tiền... tiền máu..." Nàng thì thầm.




NHÀ VŨ VÀ DUNG - CHIỀU TỐI


Vũ đang nấu ăn trong bếp. Bé Minh chạy ra ôm chân mẹ. "Mẹ ơi! Hôm nay con được điểm 10 môn Toán!" Giọng vui vẻ.


Dung ôm con, mặt dựa vào đầu bé Minh. "Con giỏi quá." Giọng nghẹn ngào. Dung nhìn căn nhà nhỏ - tường vôi đã bong tróc, trần nhà có vết nứt, quạt trần quay lạo xạo.


Vũ bước ra, tạp dề còn vương vết dầu mỡ. "Dung về rồi à? Anh nấu món em thích đấy!" Anh cười tươi, ôm vợ từ phía sau.


Dung cảm thấy tội lỗi dâng trào. Nàng quay lại, ôm chặt Vũ. "Anh... anh yêu em nhiều không?" Giọng run run.


Vũ cười, vuốt tóc vợ. "Câu hỏi gì lạ vậy? Anh yêu em nhất trên đời. Em là tất cả của anh." Anh hôn lên trán Dung.


Dung khóc thầm trong lòng. Nàng nhớ lại những gì Hải đã làm. Những vết bầm trên cơ thể. Những tiếng rên đau đớn. Và giờ... hắn còn muốn nhiều hơn nữa.


"Anh ơi..." Dung thì thầm. "Em... em phải đi gặp khách hàng tối nay. Có lẽ khuya mới về."


Vũ ngạc nhiên. "Tối nay à? Sao không báo trước?" Nhưng anh không nghi ngờ. "Thôi được. Anh để cơm trong tủ lạnh. Em nhớ ăn nhé."


Dung gật đầu, lòng như dao cắt.




TRƯỚC KHÁCH SẠN PARADISE - 8 GIỜ TỐI


Dung đứng trước cửa khách sạn. Nàng nhìn lên tòa nhà cao tầng. Tay siết chặt túi xách. Trong đầu, video của Hải cứ hiện về. Nếu không đến, anh Vũ sẽ thấy. Mọi người sẽ thấy. Gia đình sẽ tan vỡ.


Dung nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nàng mở mắt, bước vào khách sạn.




PHÒNG 1508 - KHÁCH SẠN PARADISE


Dung đứng trước cửa phòng 1508. Tay nàng run run gõ cửa. Cửa mở ra. Hải đứng đó, mặc áo choàng tắm, cười đắc ý. "Vào đi. Tôi tưởng em không dám đến."



Dung bước vào. Phòng sang trọng, giường lớn khăn trải trắng tinh. Trên bàn, rượu champagne đã mở sẵn. "Em đến... vì sếp ép..." Giọng Dung nhỏ.


"Ép à?" Hải cười. "Không. Tôi cho em lựa chọn. Đến, hoặc không đến. Em đã chọn rồi đấy." Hắn rót hai ly champagne, đưa cho Dung. "Uống đi. Để thư giãn."


Dung cầm ly, nhưng không uống. "Sếp... em làm được rồi... xin sếp xóa video đi..." Giọng van xin.


"Xóa?" Hải cười to. "Tôi xóa thì còn gì giữ em lại? Video đó là... bảo hiểm của tôi." Hắn bước lại gần Dung, tay vuốt lên má nàng. "Nhưng nếu em ngoan... tôi sẽ không cho ai xem."


Dung khép mắt lại, nước mắt lăn dài. Hải cởi áo choàng ra, để lộ cơ thể béo phệ. "Lần này... em sẽ chủ động. Tôi thích vậy hơn."


"Em... em không biết làm..." Dung thì thầm.


"Tôi sẽ dạy em." Hải kéo Dung lại gần, tay cởi dây áo nàng. Chiếc áo cổ cao trượt xuống, để lộ những vết bầm tím chưa hết. Hải cười. "Vết này... là của tôi để lại đấy."

FTAI5BPUEAAL5kH.webp

Dung quay mặt đi. Hải kéo nàng lên giường, tay lột áo. Lần này nàng không phản kháng. Nàng nằm im, để Hải làm những gì hắn muốn. "Em cởi đi. Từ từ. Tôi muốn xem." Giọng Hải đầy dục vọng.


Dung ngồi dậy, tay run run cởi từng cúc áo. Chiếc áo sơ mi trượt xuống, bộ áo ngực ren trắng lộ ra. "Tiếp đi." Hải thôi thúc.


Dung cởi váy, chỉ còn lại bộ nội y. Hải nhìn chằm chằm, mắt long lanh dục vọng. "Đẹp... đẹp hơn tôi tưởng tượng." Hắn tiến lại, ôm lấy Dung, môi hôn lung tung lên cổ, vai, ngực.


Dung nằm im, mắt nhìn trần nhà. Tâm trí nàng bay xa. Nàng nghĩ về Vũ đang ở nhà, đang lo lắng cho vợ. Nghĩ về bé Minh đang ngủ say.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Truyện hay nhưng mong tác giả đừng cho vc ly dị. Kiểu sau này chồng phát hiện có nóng giận, đau khổ, nhưng từ từ chấp nhận để vợ đi làm đĩ lo sinh kế cho gia đình
 
Truyện hay nhưng mong tác giả đừng cho vc ly dị. Kiểu sau này chồng phát hiện có nóng giận, đau khổ, nhưng từ từ chấp nhận để vợ đi làm đĩ lo sinh kế cho gia đình
yên tâm, t cũng có ý giống bạn nhưng phần ly dị để làm tâm lý cho nam9 nu9 thôi
 

CHƯƠNG 2: RANH GIỚI MỜ NHẠT​


PHÒNG 1508 - KHÁCH SẠN PARADISE - TIẾP THEO


Hải cởi hết áo ngực và quần lót của Dung, để lộ hoàn toàn cơ thể trần truồng của nàng dưới ánh đèn vàng mờ. Nàng nằm co ro, hai tay che ngực. "Đừng che. Tôi muốn nhìn em." Hải kéo tay nàng ra, ánh mắt dục vọng nhìn từ trên xuống dưới.


Hải leo lên giường, dương vật cương cứng chạm vào đùi Dung. Nàng giật mình. "Sếp... sếp phải dùng bao..." Giọng run rẩy nhưng kiên quyết.


Hải cau mày. "Bao? Sao phải phiền phức vậy?"


"Em... em không dùng thuốc. Nếu không có bao... em không làm được..." Dung lùi lại, mắt đầy quyết tâm. Đây là ranh giới cuối cùng nàng còn giữ được.


Hải nhìn Dung một lúc, rồi cười khẩy. "Em còn biết đòi hỏi à?" Nhưng hắn vẫn mở ngăn kéo, lấy ra bao cao su. "May em còn biết cứng rắn chút. Không vậy tôi chán lắm." Hắn xé bao, đeo vào.


Dung thở phào nhẹ nhõm - ít nhất, nàng còn giữ được lá chắn cuối cùng này.


Hải tách đùi Dung ra, dương vật xông vào. "AAAHH... ĐAU... ĐAU QUÁ..." Dung kêu lên, tay túm chặt ga giường.


"Chịu đi... chịu đi em..." Hải thúc mạnh, đập vào cơ thể Dung. Giường kêu lạo xạo. Tiếng thở hổn hển của Hải, tiếng rên đau của Dung.


"A... a... a..." Tiếng của Dung hòa vào không gian. Dù đau đớn, nhưng cơ thể nàng - sự phản ứng sinh học tự nhiên - bắt đầu tiết dịch để tự bảo vệ, khiến mọi thứ bớt đau hơn. Nhưng trong đầu Dung, chỉ có nỗi tội lỗi, nhục nhã ngập tràn.


Hải thay đổi tư thế, lật Dung úp mặt xuống giường, kéo eo nàng lên, tiếp tục xông vào từ phía sau. Mỗi cú đập mạnh khiến cơ thể Dung giật lên. "Không... xin sếp... em không chịu nổi..." Dung khóc van xin, mặt vùi vào gối.


"Gần rồi... gần rồi..." Hải thúc nhanh hơn, mạnh hơn. Cuối cùng hắn rên lên, cơ thể giật mạnh, phóng tinh vào trong bao. Hắn đè nặng lên lưng Dung, thở hổn hển.


Dung nằm bất động, nước mắt ngấm ướt gối. Hải rút ra, cởi bao vứt vào thùng rác. Nhưng lần này, hắn không mặc quần ngay. Hắn nằm xuống bên cạnh Dung, tay vuốt nhẹ lên lưng nàng. "Em làm tốt lắm. Lần sau sẽ dễ hơn." Giọng hắn nhẹ nhàng, gần như trìu mến.


Dung không đáp. Nàng chỉ muốn mọi thứ kết thúc. Nhưng Hải ôm lấy nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào gáy. "Em nghỉ ngơi một chút. Đừng vội về." Giọng không còn mệnh lệnh, mà như... nhờ vả.


Dung nằm im, cơ thể cứng đờ. Nhưng cái ôm của Hải... lại khiến nàng cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng. Hay chỉ là ảo giác? Nàng không biết nữa.




30 PHÚT SAU - PHÒNG TẮM


Dung đứng dưới vòi sen, nước chảy ròng ròng. Nàng cọ rửa cơ thể mình lần nữa, như muốn rửa sạch mọi dấu vết. Nhưng những vết bầm tím mới trên cơ thể lại nhắc nhở nàng: không thể quay lại được nữa.


Nàng mặc quần áo, bước ra. Hải đang ngồi trên ghế sofa, mặc lại quần, áo sơ mi mở cúc, uống rượu. "Về đi. Lái xe cẩn thận." Giọng thản nhiên, nhưng có chút... lo lắng?


Dung cầm túi xách, bước ra cửa. Trước khi đi, Hải gọi lại: "À, Dung."


Nàng dừng lại, không quay lại.


"Em làm việc tốt. Tuần sau có dự án lớn, tôi sẽ để em phụ trách." Giọng Hải nghiêm túc, như đang nói chuyện công việc. "Em xứng đáng."


Dung đứng im một lúc, rồi gật đầu nhẹ. Nàng bước ra, đóng cửa lại. Trong lòng, một cảm giác phức tạp. Tội lỗi. Nhục nhã. Nhưng cũng có chút... được công nhận?




TRÊN XE VỀ NHÀ - 11 GIỜ ĐÊM


Dung lái xe trong đêm Sài Gòn vắng lặng. Đèn đường vàng le lói, xe cộ thưa thớt. Nàng nhìn vào gương chiếu hậu - khuôn mặt nhợt nhạt, mắt sưng húp. "Mình là ai? Mình đã trở thành gì rồi?" Nàng thì thầm.


Điện thoại reo. Tin nhắn từ Hải: "Em về đến nhà nhớ báo anh. Anh lo em."


Dung nhìn tin nhắn, cảm thấy buồn nôn. Nhưng tay nàng vẫn gõ: "Em về đến rồi ạ."


Hải trả lời ngay: "Ngủ ngon em. Ngày mai đi làm nhớ nghỉ ngơi thật tốt."


Dung nhìn dòng chữ đó, không biết nên cảm thấy thế nào. Hắn là kẻ cưỡng hiếp nàng. Nhưng hắn lại... quan tâm đến nàng?




NHÀ VŨ VÀ DUNG - 11:30 ĐÊM


Dung mở cửa nhẹ nhàng, cố gắng không tạo tiếng động. Nhưng Vũ đã thức, ngồi trên ghế sofa, mắt đỏ hoe.


"Em về rồi à? Sao muộn vậy?" Giọng Vũ lo lắng, nhưng có chút nghi ngờ.


Dung giật mình. "Anh... anh chưa ngủ à? Họp kéo dài... em xin lỗi." Nàng tránh ánh mắt Vũ.


Vũ đứng dậy, bước lại gần. "Em ổn không? Sao mặt em nhợt vậy?" Anh đưa tay lên chạm vào má Dung.


Dung lùi lại, phản xạ. "Em ổn. Chỉ hơi mệt thôi." Nàng bước nhanh vào phòng tắm. "Em đi tắm đã."


Vũ đứng nhìn theo, trong lòng bắt đầu có những nghi ngờ mơ hồ. Vợ anh... có gì đó khác lạ. Nàng lùi lại khi anh chạm vào. Nàng tránh ánh mắt anh. Và... nàng về muộn quá nhiều.


Vũ nhìn xuống bàn, thấy túi xách của Dung để quên. Trong lòng đấu tranh, nhưng rồi anh mở túi ra. Bên trong, son môi, ví tiền, điện thoại dự phòng... và một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.


Vũ cầm hộp thuốc lên, tay run run. "Tránh thai khẩn cấp? Tại sao Dung lại có thứ này?" Anh thì thầm. Trong đầu, những suy nghĩ tồi tệ bắt đầu hiện ra.


Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn rì rào. Vũ để hộp thuốc lại đúng vị trí, đóng túi lại. Anh ngồi xuống sofa, ôm đầu. "Không... không thể nào... Dung không thể làm vậy..." Nhưng trong lòng, hạt giống nghi ngờ đã được gieo.




1 TUẦN SAU

VĂN PHÒNG - SÁNG



Dung ngồi bàn làm việc, mở tài khoản ngân hàng trên laptop. Con số: 250 triệu. Nàng nhìn con số đó, cảm xúc phức tạp. Đây là tiền máu. Nhưng cũng là tiền thật. Với số tiền này, nàng có thể cho con học trường tốt. Có thể mua quần áo đẹp không cần hỏi ý kiến chồng. Có thể... độc lập.


Hải bước qua, đặt một hồ sơ lên bàn. "Dự án này, tôi để em phụ trách. Nếu thành, hoa hồng 150 triệu." Giọng công việc, chuyên nghiệp.


Dung nhìn lên, ngạc nhiên. "Sếp... cho em?"


"Em có năng lực. Tôi tin em." Hải nói, ánh mắt nghiêm túc. "Trong công việc, tôi không bao giờ thiên vị. Em xứng đáng với nó." Hắn dừng lại. "Đừng tưởng tôi cho em vì... chuyện riêng. Không. Tôi cho vì em giỏi."


Dung cảm thấy một cảm giác lạ - được công nhận. Trong suốt 3 năm làm việc, chưa lần nào nàng được giao dự án lớn như vậy. "Em... em sẽ cố gắng." Giọng nhỏ.


"Tôi biết em sẽ làm tốt." Hải mỉm cười, rồi bỏ đi.


Dung nhìn theo lưng Hải, trong lòng xáo trộn. Hắn là kẻ cưỡng hiếp nàng. Nhưng hắn cũng là người duy nhất tin tưởng vào năng lực của nàng. Sự mâu thuẫn này... khiến nàng không biết nên cảm thấy thế nào.




2 TUẦN SAU - QUÁN CAFE


Dung gặp Hải để bàn về dự án. Không phải ở khách sạn. Mà ở quán cafe sang trọng, view nhìn ra sông Sài Gòn. Ban ngày. Công khai.


Hải mặc vest lịch lãm, tóc chải gọn gàng. Hắn nói về chiến lược, phân tích thị trường, chia sẻ kinh nghiệm. "Em biết không, khách hàng không mua sản phẩm. Họ mua cảm giác. Em phải hiểu họ muốn gì, sợ gì, mơ ước gì." Hải giảng giải tỉ mỉ.


Dung lắng nghe, ghi chép, bị cuốn hút bởi kiến thức, kinh nghiệm của Hải. Không phải Hải trong phòng khách sạn - kẻ thú vật. Mà Hải bây giờ - người đàn ông thành đạt, hiểu biết, quyền lực.


"Sếp nghĩ em có thể làm được không?" Dung hỏi, giọng thiếu tự tin.


"Em xinh đẹp, thông minh, biết cách nói chuyện. Em có tất cả những gì cần thiết." Hải nhìn Dung, ánh mắt... chân thành? "Em chỉ thiếu một điều: tin vào bản thân. Đừng để người khác định nghĩa giá trị của em."


Dung cảm thấy ấm lòng. Vũ chưa bao giờ nói với nàng như vậy. Anh chỉ nói "Em ở nhà chăm con là được rồi. Tiền bạc anh lo. Em đừng lo." Nhưng Hải... hắn thấy được giá trị của nàng. Hắn khích lệ nàng phát triển.


"Cảm ơn sếp." Dung nói nhỏ, nhưng trong lòng, cảm xúc phức tạp. Nàng không biết có nên cảm ơn kẻ đã hãm hiếp mình hay không.




1 THÁNG SAU - VĂN PHÒNG


Dung ký thành công hợp đồng dự án. 150 triệu hoa hồng. Cả văn phòng chúc mừng. Đồng nghiệp nhìn Dung với ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị.


Hải đứng trước mọi người, vỗ tay. "Tôi rất tự hào về Dung. Cô ấy xứng đáng với thành công này." Giọng chân thành, công khai.


Dung cảm thấy hạnh phúc. Lần đầu tiên, nàng được công nhận vì năng lực, không phải vì vẻ đẹp hay vì là vợ ai đó. Nàng là DUNG - nhân viên giỏi, người đàn bà có giá trị.


Tối hôm đó, Hải nhắn tin: "Em muốn ăn mừng không? Chúng ta ăn tối."


Dung nhìn tin nhắn, do dự. Nhưng rồi gõ: "Được ạ."


Trong lòng, nàng tự hỏi: "Mình đồng ý vì sao? Vì sợ từ chối? Hay vì... mình muốn gặp hắn?"




NHÀ HÀNG CAO CẤP - TỐI

ca69bebb19bee93c4f99699aed71fc3f.webp

Nhà hàng sang trọng, nhạc du dương, ánh nến lung linh. Hải gọi món, rót rượu vang, nói chuyện về cuộc sống, không phải công việc.


"Em có hạnh phúc không?" Hải hỏi đột ngột.


Dung ngừng cầm dao nĩa, nhìn lên. "Sao sếp hỏi vậy?"


"Tôi thấy em cười. Nhưng mắt em... không cười." Hải nhìn thẳng vào mắt Dung. "Em đang sống một cuộc sống... hay đang diễn một cuộc sống?"


Dung im lặng. Câu hỏi đó... chạm vào nỗi đau sâu kín nhất của nàng. Nàng có hạnh phúc không? Với Vũ? Với cuộc hôn nhân này?


"Em... em không biết." Dung thì thầm.


"Vợ tôi... bà ấy không yêu tôi. Bà ấy yêu tiền của tôi. Địa vị của tôi." Hải thở dài. "Tôi biết mình không phải người tốt. Tôi biết những gì tôi đã làm với em... rất tồi tệ. Nhưng ít nhất... tôi thấy được giá trị của em. Tôi không coi em như đồ trang trí."


Dung nghe mỗi từ, cảm thấy lòng mình rung động. Hải là kẻ xấu. Nhưng ít nhất... hắn thật thà về điều đó. Còn Vũ? Anh tốt, nhưng anh có thật sự hiểu nàng không?


"Anh Vũ yêu em." Hải nói. "Nhưng anh ấy yêu em theo cách của anh ấy - bảo vệ, lo lắng, nhưng không để em phát triển. Còn tôi..." Hắn ngừng lại. "Tôi sẽ không nói tôi tốt hơn. Nhưng tôi sẽ để em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình."


Dung nhìn vào mắt Hải. Ánh mắt đó... không còn chỉ toàn dục vọng. Có cái gì đó sâu hơn. Hay chỉ là diễn xuất giỏi? Nàng không còn biết nữa.




TRÊN XE VỀ NHÀ - 10 GIỜ TỐI


Dung ngồi trên xe, suy nghĩ. Một tháng qua, tâm trạng nàng thay đổi liên tục. Buổi sáng, nàng ghét Hải - nhớ lại những gì hắn đã làm trong phòng khách sạn. Nhưng buổi chiều, khi hắn giúp đỡ nàng trong công việc, khi hắn khen ngợi nàng, nàng lại cảm thấy... biết ơn? Rồi buổi tối, khi về nhà gặp Vũ - người chồng tốt nhưng xa cách - nàng lại cảm thấy cô đơn.


"Mình đang bị thao túng phải không? Hắn đang dùng thủ đoạn tâm lý để kiểm soát mình?" Dung tự hỏi. Nhưng rồi, nàng lại nghĩ: "Nhưng nếu hắn thực sự quan tâm thì sao? Nếu hắn cũng cô đơn như mình thì sao?"


Dung lắc đầu. "Mình điên rồi. Mình đang nghĩ gì vậy?"




NHÀ VŨ VÀ DUNG - TỐI


Vũ đang ngồi trên sofa, xem tivi. Khi Dung về, anh vui vẻ đứng dậy. "Em về rồi à! Sao hôm nay em đẹp vậy?" Giọng ngạc nhiên, thích thú.


Dung mặc váy đen ôm, trang điểm nhẹ, tóc xoăn đẹp. "Hôm nay em đi ăn mừng với công ty. Ký được hợp đồng lớn." Nàng cố gắng cười tự nhiên.


"Thật à? Giỏi quá!" Vũ ôm vợ, hôn lên trán. "Anh tự hào về em! Hợp đồng bao nhiêu?"


"150 triệu hoa hồng." Dung nói, cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của Vũ.


"Trời ơi! Số tiền khủng đấy!" Vũ cười tươi. "Thế này mình sắm thêm được xe cho em đi làm rồi! Em không cần đi xe máy nữa!"


"Không cần đâu anh. Em để dành cho con học hành." Dung nói nhỏ.


"Em giỏi thật! Từ khi làm việc với sếp Hải, em phát triển nhiều đấy. Hôm nào anh phải mời sếp em ăn cơm, cảm ơn ông ấy đã tạo điều kiện cho em." Vũ nói chân thành, không có chút nghi ngờ.


Dung cảm thấy tim như bị siết chặt. Chồng nàng vô tư đến vậy. Anh tin tưởng nàng hoàn toàn. Và nàng... đang phản bội anh như thế nào.


"Anh... anh đừng mời ông ấy." Dung nói vội.


"Sao? Em ngại à?" Vũ cười. "Thôi được, tùy em. À, anh nấu cơm rồi đấy. Em đi tắm rồi xuống ăn nhé."


Dung gật đầu, bước vào phòng tắm. Nàng nhìn mình trong gương - khuôn mặt vẫn đẹp, nhưng trong mắt có một nỗi buồn sâu thẳm. "Vũ tin em đến vậy... mà em..." Nước mắt lăn dài.
 
anime sex
cliphot
Back
Top