lc88
123b
rc88

Truyện Sex Ngắn Truyện Sáng Tác Mê Cung Của Con Nai (a slice-of-life)

Chương 92: Buổi "Tra Khảo" Bắt Đầu​


Sáng hôm sau, cũng tại nhà hàng đó, cũng tại chiếc bàn đó nhìn ra biển. Nhưng không khí đã hoàn toàn khác. Minh, Tùng và Quân đến trước, ngồi vào bàn, mỗi người gọi một ly cà phê đen đặc. Cả ba đều trông phờ phạc, mắt hơi thâm quầng, và có một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm.

Họ đã không ngủ nhiều, và các cuộc vui nhạt nhẽo chỉ làm họ thêm mệt mỏi. Họ ngồi đó, không ai nói với ai lời nào, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau rồi lại nhìn ra biển, như đang chờ đợi một sự phán xét.

Ngân là người cuối cùng đến. Và sự xuất hiện của cô ngay lập tức làm thay đổi toàn bộ năng lượng của chiếc bàn. Trái ngược hoàn toàn với ba “cậu em”, trông cô cực kỳ rạng rỡ. Cô mặc một chiếc váy voan mỏng màu vàng nhạt, tóc để xõa tự nhiên bay trong gió biển. Sau một đêm ngủ đủ giấc và một cuộc vui “chất lượng”, làn da cô như phát sáng, ửng hồng một cách khỏe mạnh. Đôi mắt cô lấp lánh, và có một nụ cười bí ẩn, đầy thỏa mãn trên môi. Cô toát ra năng lượng của một người phụ nữ vừa được tưới tắm một cách trọn vẹn.

Cô thong thả ngồi xuống, gọi một ly nước ép cam, rồi khoan thai nhìn ba bộ mặt như đưa đám trước mặt mình. Cô không nói gì ngay. Cô chỉ quan sát, tận hưởng vẻ mặt lúng túng và mệt mỏi của họ. Cô là một vị nữ hoàng đang ngắm nhìn ba kẻ bại trận.

Sau khi nhấp một ngụm nước ép, cô mới lên tiếng, giọng vui vẻ và trong trẻo như tiếng chuông, một sự tương phản tàn nhẫn với không khí ảm đạm của ba người kia.

“Sao thế? Mặt đứa nào đứa nấy như đưa đám thế kia? Đêm qua đi chơi không vui à?”

Câu hỏi “ngây thơ” đó như một mũi kim chích vào bong bóng im lặng. Cả ba giật mình, nhưng không ai dám trả lời. Minh chỉ ho khan. Tùng thì gãi đầu. Quân thì đẩy gọng kính.

Ngân bật cười. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự trêu chọc, giọng nói cố tình nhấn nhá vào từng chữ.

“Khai thật đi, ba con sói của chị. Đêm qua đi săn có ‘thu hoạch’ được gì không? Có ‘giao lưu’ với em gái Phan Thiết nào không đấy?”

Câu hỏi trực diện đã được đưa ra. Nó không phải là một lời chất vấn giận dữ, mà là một sự tra khảo đầy thích thú của một người đã biết chắc câu trả lời. Cả ba người đàn ông nhìn nhau, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải kể về sự thất bại của mình như thế nào.

Ngân vẫn giữ nụ cười đó, khoanh tay, dựa lưng vào ghế, thong thả uống ly nước ép của mình. Buổi tra khảo đã bắt đầu. Và cô đang chờ đợi những lời thú tội.

Sự im lặng khó xử kéo dài sau câu hỏi của Ngân. Cả ba người đàn ông không dám nhìn cô, chỉ liếc nhau. Cuối cùng, như một sự thỏa thuận ngầm, Tùng và Quân cùng liếc sang Minh. Trong bộ lạc này, Minh luôn là kẻ phát ngôn cho những chuyện khó nói, hoặc những chuyện ngu ngốc.

Minh hiểu ý. Gã thở dài một hơi thườn thượt, một cái thở dài đầy kịch tính như một diễn viên trên sân khấu. Vẻ mặt gã chán nản, như thể vừa trải qua một bi kịch.

“Ôi chị ơi!” gã bắt đầu, giọng kể lể. “Chán không thể tả! Em vớ phải một con bé hot girl xăm trổ, nhìn trên mạng thì ngon đấy, ảnh nào cũng chu mỏ phồng vú. Nhưng vào việc thì như khúc gỗ, chỉ biết nằm im và rên giả tạo đúng một kiểu ‘á…á…á…’. Lồn thì rộng toác, chắc bị cả trăm thằng đụ rồi. Vú thì toàn silicon, bóp vào cứng ngắc như bóp quả bóng nhựa. Em đụ cho xong mấy phát rồi chuồn thẳng, còn không thèm tắm lại. Phí cả bao cao su của chị!”

Lời thú tội của Minh, với sự thô thiển và hài hước của nó, khiến Ngân phải bật cười. Tùng, nghe Minh kể, cũng gật gù, vẻ mặt đầy đồng cảm.

“Em còn tệ hơn,” Tùng nói, giọng thật thà, khổ sở. “Vớ phải một em sinh viên, trông hiền lành, ngây thơ. Em làm mà cứ có cảm giác tội lỗi. Nó cứ nằm im thin thít, mắt nhắm nghiền, em hỏi có sướng không cũng chỉ gật đầu. Em phải tự giả vờ lên đỉnh cho nhanh xong để về ngủ. Nhạt như nước ốc.”

Cuối cùng, đến lượt Quân. Gã đẩy gọng kính, đưa ra một lời tổng kết “khoa học” cho đêm tệ hại của cả ba.

“Của tôi là một giao dịch thể xác đơn thuần,” gã nói, giọng đều đều. “Không có sự phản hồi, không có sự tương tác, không có trò chơi tâm lý. Một thí nghiệm thất bại về mặt kết nối cảm xúc. Nói tóm lại,” gã kết luận, “một sự lãng phí thời gian và tinh dịch, dù đã được bảo vệ.”

Nói xong, cả ba cùng thở dài, biến màn thú tội thành một cuộc thi xem ai có trải nghiệm tệ hơn. Họ hoàn toàn không có vẻ gì là tội lỗi vì đã “phản bội”. Họ chỉ có một sự thất vọng tràn trề, như những đứa trẻ được cho một món đồ chơi mới nhưng lại phát hiện ra nó không thú vị như chúng nghĩ.

Họ cùng nhìn sang Ngân, ánh mắt như những chú cún con bị bỏ rơi, chờ đợi sự an ủi và vỗ về từ “chị đại”. Họ đã thú tội. Giờ là lúc chờ đợi sự phán xét, hoặc là sự ban ơn.


Sau khi nghe xong ba bản báo cáo đầy thảm hại, Ngân không hề tỏ ra thương cảm. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, và tiếp tục uống ly nước ép của mình. Ba người đàn ông nhìn cô, chờ đợi một lời an ủi, một sự vỗ về.

“Đấy, chị thấy bọn em khổ chưa,” Minh rên rỉ, gục mặt xuống bàn. “Chắc đêm qua ở nhà một mình xem Netflix chán chết nhỉ?”

Câu hỏi của Minh, đầy sự mong đợi được chia sẻ, được đồng cảm, đã nhận lại một câu trả lời mà không ai trong số họ có thể ngờ tới.

Ngân từ từ đặt ly nước ép xuống. Cô nhìn cả ba, một nụ cười thực sự rạng rỡ và có phần tự đắc nở trên môi.

“Ai bảo chị ở nhà?” cô nói, giọng thản nhiên như không. “Chị cũng đi ‘săn’ mà.”

Bùm. Một quả bom thứ hai, nhưng lần này sức công phá còn lớn hơn gấp bội. Cả ba người đàn ông sững sờ. Miệng Minh há hốc, không nói được lời nào. Mắt Tùng mở to, đầy vẻ hoang mang. Quân, lần đầu tiên, đánh rơi vẻ điềm tĩnh của mình, đôi mày của hắn nhíu chặt lại.

Ngân mặc kệ phản ứng của họ. Cô tiếp tục, giọng điệu có chút khoe khoang, đôi mắt lấp lánh khi nhớ lại trải nghiệm của mình.

“Vớ được một em trai Tây, huấn luyện viên lướt sóng, người đẹp như tượng tạc,” cô kể, cố tình dùng những từ ngữ có tính sát thương cao nhất. “Sáu múi cuồn cuộn, da rám nắng, cu thì vừa to vừa dài, trông ngon mắt cực.”

Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt đang từ từ chết lặng của ba người, rồi chốt hạ một cách tàn nhẫn.

“Khỏe, nhiệt tình, kỹ năng cũng tốt. Nói chung là một buổi ‘tập thể dục’ rất chất lượng. Chị còn lên đỉnh được một lần đấy. Cảm giác cũng mới lạ, khá là… cuồng nhiệt.”

Một sự im lặng chết người bao trùm bàn ăn. Tiếng sóng biển, tiếng chim hót, tiếng người nói cười xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại bốn người họ, và một không khí căng như dây đàn. Cả ba người đàn ông nhìn cô, trong mắt là sự ngạc nhiên, không tin, và một ngọn lửa ghen tuông không thể che giấu. Minh là người có biểu hiện rõ nhất. Nụ cười của gã đã tắt ngấm, khuôn mặt tối sầm lại, hai bàn tay dưới gầm bàn đã siết chặt thành nắm đấm.

Nữ hoàng không chỉ không an ủi những kẻ bại trận. Nữ hoàng còn cho họ thấy, chiến thắng của một mình cô còn rực rỡ hơn tất cả những thất bại của họ cộng lại.
 

Chương 96: "Phần Thưởng" Bị Từ Chối​


Không khí căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng dao nĩa va vào nhau ở bàn bên cạnh. Minh, không thể chịu đựng được sự im lặng và cảm giác bị phản bội, là người đầu tiên lên tiếng. Gã không còn vẻ tự mãn hay hài hước nữa. Giọng gã hờn dỗi, gần như là ghen tuông của một đứa trẻ.

“Cái gì? Chị đi chơi thật á? Còn khen nó nữa? Thế bọn em là gì? Chị không cần bọn em nữa à?”

Câu hỏi của Minh, đầy sự bất an và tổn thương, cũng là câu hỏi của cả Tùng và Quân. Họ cùng nhìn Ngân, chờ đợi một lời giải thích, một sự xoa dịu.

Trái với mong đợi của họ, Ngân không vội vàng giải thích. Cô phá lên cười. Một tiếng cười sảng khoái, giòn tan, không hề có ý định che giấu sự đắc thắng. Cô để cho sự ghen tuông, sự hờn dỗi của ba con sói ngấm thêm một chút. Rồi cô mới vươn người qua bàn, xoa đầu Minh như đang dỗ một đứa trẻ to xác.

“Ngốc ạ,” cô nói, giọng trở nên dịu dàng. Cô bắt đầu giải thích bằng một phép ẩn dụ mà chỉ có họ mới hiểu. “Nó là một món ăn ngon ở nhà hàng 5 sao, được gắn sao Michelin. Rất đẹp mắt, rất chuyên nghiệp, ăn một lần cho biết, cho đổi vị. Nhưng ăn xong là thôi. Em có muốn ngày nào cũng ăn nhà hàng 5 sao không?”

Cô không đợi Minh trả lời, cô nhìn vào mắt từng người, giọng nói trở nên ấm áp và chân thành. Đây là lời khẳng định mà họ đang chờ đợi.

“Còn các em là ‘cơm nhà’,” cô nói. “Không, phải là cái nồi lẩu thập cẩm mà chị ăn mãi không chán. Ăn nhà hàng thì ngon đấy, nhưng nó chỉ có một vị. Còn ăn lẩu, thì có đủ cả chua, cay, mặn, ngọt. Có thằng thì mạnh như trâu, chỉ biết húc, nhưng mang lại cảm giác được chinh phục tuyệt đối,” cô nhìn Tùng. “Có thằng thì điên như quỷ, luôn bày ra những trò mới, mang lại sự bất ngờ và hỗn loạn,” cô nhìn Minh. “Và có thằng thì tinh tế như nghệ nhân, biến cuộc vui thành một buổi trị liệu tâm lý,” cô nhìn Quân.

“Có đứa nào thay thế được cho các em không? Trải nghiệm với các em không chỉ là ‘sướng’. Nó là ‘nhà’. Nó là nơi chị được là chính mình, được chơi những trò chơi của riêng mình, được làm một con điếm, một nữ hoàng, một người mẹ, một người chị. Nhà hàng 5 sao kia có cho chị được những thứ đó không?”

Lời giải thích của cô như một dòng nước mát dội vào ngọn lửa ghen tuông. Vẻ mặt căng thẳng của cả ba người đàn ông giãn ra. Sự bất an của họ tan biến, thay vào đó là một niềm tự hào và sự nhẹ nhõm tột độ. Họ đã hiểu ra giá trị độc tôn của mình. Họ không phải là những lựa chọn. Họ là duy nhất.

Minh là người đầu tiên lấy lại được vẻ toe toét thường ngày. Gã cười lớn, giọng đầy vẻ tự hào.

“Biết ngay mà! Chị Nuôi chỉ có mình bọn em thôi! Mấy thằng Tây lông tuổi gì!”

Trật tự đã được tái lập. Giao ước của bộ lạc, sau khi được thử thách, giờ đây còn trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là những người tình. Họ là một gia đình. Một trải nghiệm không thể thay thế.


Không khí trên bàn ăn đã hoàn toàn vui vẻ trở lại. Sự ghen tuông đã tan biến, chỉ còn lại niềm tự hào và sự gắn kết của một gia đình vừa vượt qua một thử thách. Cả ba chàng trai đều đang ở trạng thái lâng lâng, nhẹ nhõm, và nhìn Ngân với một ánh mắt sùng bái không hề che giấu.

Ngân, vô cùng hài lòng với kết quả của “bài kiểm tra”, cảm thấy quyền lực của mình được củng cố một cách tuyệt đối. Cô nhìn ba “cậu em” đang phờ phạc, mệt mỏi nhưng ánh mắt thì sáng rực, và một nụ cười vừa trìu mến vừa gian xảo hiện trên môi. Cô quyết định ban thưởng cho lòng trung thành của họ.

Cô uống nốt ly nước ép, rồi nói, giọng đầy hứa hẹn, cố tình nhấn nhá vào từng chữ để tăng sự kịch tính.

“Vì sự thành thật và lòng trung thành tuyệt đối này... chị quyết định, tối nay, khi về đến Hà Nội, sẽ có ‘phần thưởng’ cực lớn cho cả ba đứa.”

Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt hồi hộp của họ.

“Chị sẽ là của các em cả đêm. Muốn chơi trò gì cũng được, muốn làm bao nhiêu hiệp cũng được. Không giới hạn.”

Cô mong đợi sẽ thấy những tiếng reo hò, những ánh mắt phấn khích. Nhưng không. Trái với mọi dự đoán của cô, cả ba người đàn ông không hề tỏ ra vui mừng. Họ nhìn nhau, mặt từ từ tái đi, rồi đồng loạt quay sang nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng như vừa nghe tin sét đánh.

Minh là người phản ứng đầu tiên. Gã chắp hai tay lại, vái lạy Ngân lia lịa, vẻ mặt mếu máo như sắp khóc.

“Thôi chị ơi! Em lạy chị! Chị tha cho bọn em!” gã van xin. “Sau một đêm và một buổi sáng như vừa rồi, người em nó như cọng bún rồi, đến đi còn không vững. Chị mà ‘thưởng’ nữa chắc em chết trên bụng chị mất!”

Tùng, với khuôn mặt thật thà vốn có, cũng tiếp lời, giọng đầy khổ sở. “Em... em cũng xin thua. Cu của em nó đình công rồi chị ạ. Giờ nó chỉ muốn ngủ thôi, không muốn ‘làm việc’ nữa đâu.”

Quân, như thường lệ, là người đưa ra lời kết luận cuối cùng, với một giọng điệu nghiêm túc một cách hài hước. Gã đẩy gọng kính. “Về mặt sinh học, chúng ta cần ít nhất 24 đến 48 giờ để tái tạo lại năng lượng và các tài nguyên cần thiết như testosterone và kẽm. Đề nghị của chị rất hấp dẫn, nhưng hoàn toàn phi khoa học và có thể dẫn đến suy nhược cơ thể nghiêm trọng.”

Ngân sững người trước màn đồng ca từ chối đầy thống thiết đó. Cô nhìn ba bộ mặt đang khổ sở van xin mình, và cô không thể nhịn được nữa. Cô phá lên cười. Một tiếng cười sảng khoái, giòn tan, vang vọng cả một góc nhà hàng. Cô cười đến chảy cả nước mắt.

Thấy Ngân cười, cả ba người đàn ông cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cười theo. Lần đầu tiên trong lịch sử của bộ lạc, “phần thưởng” của nữ hoàng bị từ chối một cách phũ phàng. Nhưng sự từ chối đó, trớ trêu thay, lại không hề làm họ xa cách. Nó mang đến một sự thân mật và hài hước còn lớn hơn. Nó cho thấy giới hạn thể xác của họ, biến họ từ những “cỗ máy tình dục” vô độ trở thành những con người thật sự, biết mệt, biết sợ, và biết… xin tha.


Sau màn từ chối “phần thưởng” đầy hài hước, một sự bình yên mới, một sự thấu hiểu sâu sắc hơn, đã bao trùm lấy bộ lạc. Phần còn lại của ngày ở Phan Thiết, họ không còn chơi những trò chơi ngầm. Cơn bão đã qua, và giờ là lúc tận hưởng sự tĩnh lặng của bầu trời sau mưa.

Họ dành thời gian còn lại để đi dạo trên bãi biển, ăn những món ăn vặt địa phương, nói những câu chuyện phiếm không đầu không cuối. Sự đụng chạm của họ giờ đây trở nên vô tư và công khai một cách đáng ngạc nhiên. Tùng không còn lén lút, hắn công khai nắm tay Ngân khi đi dạo, như một cặp tình nhân thực sự. Minh không khoác vai Ngân một cách chiếm hữu, mà khoác vai cả Tùng và Quân, như những người anh em. Quân thì kiên nhẫn giải thích cho Ngân về các loại vỏ sò mà họ nhặt được, với một sự dịu dàng không ngờ. Dưới mắt người ngoài, họ thực sự giống như một nhóm bạn thân, một gia đình nhỏ đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của kỳ nghỉ.

Nhưng sự bình yên nào rồi cũng sẽ kết thúc. Trên chuyến xe ra sân bay để trở về Hà Nội, không khí trong xe dần trầm xuống. Kỳ nghỉ sắp kết thúc. Họ sắp phải trở về với cuộc sống thường ngày, với công việc, với những mối quan hệ xã hội, với những chiếc mặt nạ.

“Chán nhỉ,” Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng có chút buồn bã. “Sắp phải về rồi. Mai lại phải đi làm, lại phải giả tạo.”

Lời nói của Minh chạm đúng vào nỗi lòng của cả ba người còn lại. Họ im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng cùng chung một cảm giác tiếc nuối.

Ngân, cảm nhận được sự chùng xuống của mọi người, chỉ mỉm cười. Cô biết liều thuốc cho căn bệnh này. Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở group chat riêng của bốn người. Tay cô lướt trên màn hình, gõ một tin nhắn, không nói ra lời.

*Ting.*

Tiếng thông báo tin nhắn đồng loạt vang lên từ điện thoại của ba người đàn ông. Họ tò mò mở ra xem.

Trên màn hình, là một tin nhắn từ “Chị Đại”:

“Về đến Hà Nội, nghỉ ngơi một ngày.”

“Cuối tuần, chúng ta sẽ chơi trò ‘bác sĩ và bệnh nhân’.”

“Chị sẽ là bệnh nhân. Cần ba vị bác sĩ ‘khám’ tổng quát từ trong ra ngoài.”

Họ đọc xong tin nhắn. Vẻ mặt mệt mỏi, buồn bã của cả ba ngay lập tức biến mất. Họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn Ngân, người đang giả vờ nhìn ra cửa sổ nhưng khoé môi thì đang cười. Một nụ cười gian xảo, đầy mong đợi và hưng phấn đồng loạt hiện trên môi cả ba.

Minh ghé sát vào tai Tùng, thì thầm, giọng đầy vẻ háo hức.

“Chết rồi... ‘Bệnh nhân’ này chắc ‘bệnh’ nặng lắm đây...”

Kỳ nghỉ ở Phan Thiết đã kết thúc. Nhưng nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Giao ước của bộ lạc đã được thử thách và trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Và một trò chơi mới, một cuộc phiêu lưu mới, đã được hứa hẹn. Thế giới riêng của họ sẽ luôn tiếp diễn, như một ngọn lửa ngầm, bất chấp sự tẻ nhạt của cuộc sống bên ngoài.


(còn tiếp)
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X