Chương 92: Buổi "Tra Khảo" Bắt Đầu
Sáng hôm sau, cũng tại nhà hàng đó, cũng tại chiếc bàn đó nhìn ra biển. Nhưng không khí đã hoàn toàn khác. Minh, Tùng và Quân đến trước, ngồi vào bàn, mỗi người gọi một ly cà phê đen đặc. Cả ba đều trông phờ phạc, mắt hơi thâm quầng, và có một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm.
Họ đã không ngủ nhiều, và các cuộc vui nhạt nhẽo chỉ làm họ thêm mệt mỏi. Họ ngồi đó, không ai nói với ai lời nào, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau rồi lại nhìn ra biển, như đang chờ đợi một sự phán xét.
Ngân là người cuối cùng đến. Và sự xuất hiện của cô ngay lập tức làm thay đổi toàn bộ năng lượng của chiếc bàn. Trái ngược hoàn toàn với ba “cậu em”, trông cô cực kỳ rạng rỡ. Cô mặc một chiếc váy voan mỏng màu vàng nhạt, tóc để xõa tự nhiên bay trong gió biển. Sau một đêm ngủ đủ giấc và một cuộc vui “chất lượng”, làn da cô như phát sáng, ửng hồng một cách khỏe mạnh. Đôi mắt cô lấp lánh, và có một nụ cười bí ẩn, đầy thỏa mãn trên môi. Cô toát ra năng lượng của một người phụ nữ vừa được tưới tắm một cách trọn vẹn.
Cô thong thả ngồi xuống, gọi một ly nước ép cam, rồi khoan thai nhìn ba bộ mặt như đưa đám trước mặt mình. Cô không nói gì ngay. Cô chỉ quan sát, tận hưởng vẻ mặt lúng túng và mệt mỏi của họ. Cô là một vị nữ hoàng đang ngắm nhìn ba kẻ bại trận.
Sau khi nhấp một ngụm nước ép, cô mới lên tiếng, giọng vui vẻ và trong trẻo như tiếng chuông, một sự tương phản tàn nhẫn với không khí ảm đạm của ba người kia.
“Sao thế? Mặt đứa nào đứa nấy như đưa đám thế kia? Đêm qua đi chơi không vui à?”
Câu hỏi “ngây thơ” đó như một mũi kim chích vào bong bóng im lặng. Cả ba giật mình, nhưng không ai dám trả lời. Minh chỉ ho khan. Tùng thì gãi đầu. Quân thì đẩy gọng kính.
Ngân bật cười. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự trêu chọc, giọng nói cố tình nhấn nhá vào từng chữ.
“Khai thật đi, ba con sói của chị. Đêm qua đi săn có ‘thu hoạch’ được gì không? Có ‘giao lưu’ với em gái Phan Thiết nào không đấy?”
Câu hỏi trực diện đã được đưa ra. Nó không phải là một lời chất vấn giận dữ, mà là một sự tra khảo đầy thích thú của một người đã biết chắc câu trả lời. Cả ba người đàn ông nhìn nhau, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải kể về sự thất bại của mình như thế nào.
Ngân vẫn giữ nụ cười đó, khoanh tay, dựa lưng vào ghế, thong thả uống ly nước ép của mình. Buổi tra khảo đã bắt đầu. Và cô đang chờ đợi những lời thú tội.
Sự im lặng khó xử kéo dài sau câu hỏi của Ngân. Cả ba người đàn ông không dám nhìn cô, chỉ liếc nhau. Cuối cùng, như một sự thỏa thuận ngầm, Tùng và Quân cùng liếc sang Minh. Trong bộ lạc này, Minh luôn là kẻ phát ngôn cho những chuyện khó nói, hoặc những chuyện ngu ngốc.
Minh hiểu ý. Gã thở dài một hơi thườn thượt, một cái thở dài đầy kịch tính như một diễn viên trên sân khấu. Vẻ mặt gã chán nản, như thể vừa trải qua một bi kịch.
“Ôi chị ơi!” gã bắt đầu, giọng kể lể. “Chán không thể tả! Em vớ phải một con bé hot girl xăm trổ, nhìn trên mạng thì ngon đấy, ảnh nào cũng chu mỏ phồng vú. Nhưng vào việc thì như khúc gỗ, chỉ biết nằm im và rên giả tạo đúng một kiểu ‘á…á…á…’. Lồn thì rộng toác, chắc bị cả trăm thằng đụ rồi. Vú thì toàn silicon, bóp vào cứng ngắc như bóp quả bóng nhựa. Em đụ cho xong mấy phát rồi chuồn thẳng, còn không thèm tắm lại. Phí cả bao cao su của chị!”
Lời thú tội của Minh, với sự thô thiển và hài hước của nó, khiến Ngân phải bật cười. Tùng, nghe Minh kể, cũng gật gù, vẻ mặt đầy đồng cảm.
“Em còn tệ hơn,” Tùng nói, giọng thật thà, khổ sở. “Vớ phải một em sinh viên, trông hiền lành, ngây thơ. Em làm mà cứ có cảm giác tội lỗi. Nó cứ nằm im thin thít, mắt nhắm nghiền, em hỏi có sướng không cũng chỉ gật đầu. Em phải tự giả vờ lên đỉnh cho nhanh xong để về ngủ. Nhạt như nước ốc.”
Cuối cùng, đến lượt Quân. Gã đẩy gọng kính, đưa ra một lời tổng kết “khoa học” cho đêm tệ hại của cả ba.
“Của tôi là một giao dịch thể xác đơn thuần,” gã nói, giọng đều đều. “Không có sự phản hồi, không có sự tương tác, không có trò chơi tâm lý. Một thí nghiệm thất bại về mặt kết nối cảm xúc. Nói tóm lại,” gã kết luận, “một sự lãng phí thời gian và tinh dịch, dù đã được bảo vệ.”
Nói xong, cả ba cùng thở dài, biến màn thú tội thành một cuộc thi xem ai có trải nghiệm tệ hơn. Họ hoàn toàn không có vẻ gì là tội lỗi vì đã “phản bội”. Họ chỉ có một sự thất vọng tràn trề, như những đứa trẻ được cho một món đồ chơi mới nhưng lại phát hiện ra nó không thú vị như chúng nghĩ.
Họ cùng nhìn sang Ngân, ánh mắt như những chú cún con bị bỏ rơi, chờ đợi sự an ủi và vỗ về từ “chị đại”. Họ đã thú tội. Giờ là lúc chờ đợi sự phán xét, hoặc là sự ban ơn.
Sau khi nghe xong ba bản báo cáo đầy thảm hại, Ngân không hề tỏ ra thương cảm. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, và tiếp tục uống ly nước ép của mình. Ba người đàn ông nhìn cô, chờ đợi một lời an ủi, một sự vỗ về.
“Đấy, chị thấy bọn em khổ chưa,” Minh rên rỉ, gục mặt xuống bàn. “Chắc đêm qua ở nhà một mình xem Netflix chán chết nhỉ?”
Câu hỏi của Minh, đầy sự mong đợi được chia sẻ, được đồng cảm, đã nhận lại một câu trả lời mà không ai trong số họ có thể ngờ tới.
Ngân từ từ đặt ly nước ép xuống. Cô nhìn cả ba, một nụ cười thực sự rạng rỡ và có phần tự đắc nở trên môi.
“Ai bảo chị ở nhà?” cô nói, giọng thản nhiên như không. “Chị cũng đi ‘săn’ mà.”
Bùm. Một quả bom thứ hai, nhưng lần này sức công phá còn lớn hơn gấp bội. Cả ba người đàn ông sững sờ. Miệng Minh há hốc, không nói được lời nào. Mắt Tùng mở to, đầy vẻ hoang mang. Quân, lần đầu tiên, đánh rơi vẻ điềm tĩnh của mình, đôi mày của hắn nhíu chặt lại.
Ngân mặc kệ phản ứng của họ. Cô tiếp tục, giọng điệu có chút khoe khoang, đôi mắt lấp lánh khi nhớ lại trải nghiệm của mình.
“Vớ được một em trai Tây, huấn luyện viên lướt sóng, người đẹp như tượng tạc,” cô kể, cố tình dùng những từ ngữ có tính sát thương cao nhất. “Sáu múi cuồn cuộn, da rám nắng, cu thì vừa to vừa dài, trông ngon mắt cực.”
Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt đang từ từ chết lặng của ba người, rồi chốt hạ một cách tàn nhẫn.
“Khỏe, nhiệt tình, kỹ năng cũng tốt. Nói chung là một buổi ‘tập thể dục’ rất chất lượng. Chị còn lên đỉnh được một lần đấy. Cảm giác cũng mới lạ, khá là… cuồng nhiệt.”
Một sự im lặng chết người bao trùm bàn ăn. Tiếng sóng biển, tiếng chim hót, tiếng người nói cười xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại bốn người họ, và một không khí căng như dây đàn. Cả ba người đàn ông nhìn cô, trong mắt là sự ngạc nhiên, không tin, và một ngọn lửa ghen tuông không thể che giấu. Minh là người có biểu hiện rõ nhất. Nụ cười của gã đã tắt ngấm, khuôn mặt tối sầm lại, hai bàn tay dưới gầm bàn đã siết chặt thành nắm đấm.
Nữ hoàng không chỉ không an ủi những kẻ bại trận. Nữ hoàng còn cho họ thấy, chiến thắng của một mình cô còn rực rỡ hơn tất cả những thất bại của họ cộng lại.







