Chương 57: Sân Khấu Mới
Cái nóng hầm hập của Phan Thiết vả vào mặt cả bốn người ngay khi họ bước ra khỏi cửa kính của sân bay. Không khí đặc quánh, mang theo vị mặn chát của biển và mùi nhựa đường chảy. Một sự tương phản thô bạo với cái không khí khô lạnh, trong veo của núi rừng Hà Giang mà họ vừa rời đi vài giờ trước.
Mặt đất bốc hơi, khiến những hình ảnh phía xa như nhảy múa, méo mó. Ngân khẽ nhíu mày, lùa tay vào mái tóc dài, cảm nhận những sợi tóc bắt đầu dính vào gáy vì mồ hôi. Cô mặc một chiếc váy maxi hoa, thứ vải mỏng manh giờ đây có cảm giác như một lớp da thừa vô dụng. Đứng cạnh cô, Tùng, trong chiếc áo phông đen và quần short, lẳng lặng giơ một chiếc quạt giấy rẻ tiền lên, phe phẩy, tạo ra một luồng gió yếu ớt nhưng đủ để Ngân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Gã không nói gì, hành động đó tự nhiên như hơi thở.
Minh, kẻ luôn mồm, đang càu nhàu. “ĐM, nóng chảy mỡ,” gã nói, tay áo phông ba lỗ ướt một mảng. Gã đứng dạng chân, người hơi đổ về phía trước, một tư thế cợt nhả và bất cần. Quân, ngược lại, vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh gần như không tự nhiên. Áo polo cổ bẻ gọn gàng, quần kaki thẳng thớm. Gã chỉ khẽ đẩy gọng kính, đôi mắt nheo lại quan sát dòng người và xe cộ hỗn loạn trước sảnh. Giữa bốn người họ, có một sự thoải mái không cần lời nói, một bong bóng vô hình của sự thân mật tuyệt đối. Minh ngả người, khoác vai cả Tùng và Quân, sức nặng của gã khiến Tùng hơi chùng xuống nhưng không hề có ý đẩy ra.
Ngân lôi điện thoại ra, lướt lướt. Khóe môi cô thỉnh thoảng lại nhếch lên thành một nụ cười kín đáo. Trong group chat riêng của bốn người, một loạt những sticker tục tĩu và những câu bình luận về cái nóng đang nhảy múa.
“Tới rồi, tới rồi! Chờ lâu không?”
Một giọng nói trong và lớn vang lên, cắt đứt cái bong bóng của họ. Một nhóm bốn người khác, hai nam hai nữ, ăn mặc sáng sủa, tay xách nách mang, đang vui vẻ chạy tới từ bãi đỗ xe. Những người bạn địa phương. Thế giới bên ngoài đã đến.
Và rồi, một sự biến đổi gần như tức thời diễn ra.
Nó không phải là một quyết định có ý thức. Nó là một phản xạ, một cơ chế được mài giũa qua hàng trăm, hàng nghìn giờ diễn chung. Minh, trong một cái chớp mắt, rút tay khỏi vai hai người bạn, đứng thẳng dậy. Vẻ cợt nhả biến mất, thay vào đó là một nụ cười toe toét đầy ga lăng. Tùng, “con trâu” lầm lì, cũng mỉm cười, một nụ cười hiền lành có phần ngây ngô, chiếc quạt trên tay gã dừng lại. Quân bước lên một bước, tự nhiên đảm nhận vai trò phát ngôn viên, nụ cười lịch thiệp và ấm áp. Ngân cất điện thoại vào túi, mái tóc được vén lại gọn gàng, và cô trở thành một “chị gái” xinh đẹp, dịu dàng, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng khi gặp lại bạn bè. Vở kịch đã bắt đầu.
“Wow, nhóm bạn Hà Nội chất quá! Giới thiệu đi chứ!” một cô bạn địa phương ríu rít, mắt sáng lên nhìn bốn người họ như một thể thống nhất kỳ lạ.
Minh cười lớn, một nụ cười sân khấu hoàn hảo, rồi đưa tay ra, bắt đầu màn giới thiệu của mình. Gã chỉ vào Ngân trước tiên.
“Đây là chị Ngân, chị cả của bọn em.” Gã nói, giọng đầy tự hào. Ánh mắt gã lướt qua cặp vú đang được tôn lên bởi chiếc váy.
Rồi gã chỉ Tùng. “Kia là Tùng, vệ sĩ của chị Ngân.” Một sự thật trần trụi được gói trong một lời nói đùa. Tùng chỉ gãi đầu cười hề hề.
Gã vỗ vai Quân. “Còn đây là Quân, bộ não của nhóm.” Quân gật đầu chào một cách khiêm tốn.
Cuối cùng, gã tự chỉ vào ngực mình, ưỡn người ra. “Em là Minh, đẹp trai nhất nhóm!”
Cả nhóm bạn địa phương bật cười rộ lên trước sự hài hước của Minh. Họ không thấy. Họ không thể thấy được rằng, trong câu nói đùa đó, Minh vừa tái khẳng định cấu trúc quyền lực và vai trò của từng thành viên trong bộ lạc của chúng. Một lời tuyên thệ trung thành được ngụy trang bằng tiếng cười.
“Thôi, lên xe, lên xe! Nắng quá rồi!”
Cả nhóm lớn tám người ồn ào kéo nhau về phía một chiếc xe 16 chỗ đang chờ sẵn. Cửa xe mở ra. Và một lần nữa, một điệu nhảy vô thức diễn ra. Những người bạn địa phương vui vẻ chọn chỗ ngồi tản mát. Nhưng bộ lạc thì không. Như có một lực hút vô hình, Ngân, Tùng, Minh và Quân tự động lách qua mọi người, cùng nhau chiếm lĩnh hàng ghế cuối cùng. Họ ngồi xuống, vai kề vai, tạo thành một khối vững chắc, tách biệt.
Chiếc xe lăn bánh, mang theo tiếng cười nói rộn rã. Qua khung cửa sổ, sân bay và cái nóng bỏng rát lùi lại phía sau. Vở kịch đã hạ màn một cách hoàn hảo. Và giờ, sân khấu mới đang chờ đợi họ.
Quán hải sản nằm ngay trên bờ kè, một không gian mở lộng gió, đặc quánh mùi muối mặn và mùi hải sản nướng thơm lừng. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào chân kè, tiếng cười nói, tiếng cụng ly dzô dzô tạo thành một bản giao hưởng ồn ào, náo nhiệt của một tối mùa hè bên bờ biển. Bàn ăn dài, đầy ắp những đĩa tôm, cua, ghẹ, mực còn tươi rói, bốc khói nghi ngút. Bia được rót tràn ly, bọt trắng xóa.
Trên sân khấu công khai này, vở kịch của một nhóm bạn thân hoàn hảo đang được trình diễn một cách xuất sắc.
Minh là ngôi sao. Gã kể những câu chuyện phượt Hà Giang, thêm mắm dặm muối, biến những con dốc hiểm trở thành những trận cười lăn lộn. Gã diễn tả lại cảnh mình suýt lao xuống vực bằng một ngôn ngữ cơ thể cường điệu, khiến các cô bạn địa phương mắt tròn mắt dẹt, rồi lại phá lên cười. Quân, trong vai một trí thức trẻ thành đạt, đang cùng một người bạn nam bàn luận về sự biến động của thị trường chứng khoán, thỉnh thoảng lại đưa ra một nhận định sắc sảo khiến người đối diện phải gật gù. Tùng, vẫn là vai “vệ sĩ” hiền lành, chỉ ngồi ăn. Gã ăn một cách chuyên chú, thỉnh thoảng lại ngẩng lên cười khì khi Minh kể tới đoạn hài hước. Và Ngân, chị cả, nữ hoàng của vở kịch. Cô dịu dàng, duyên dáng, tay thoăn thoắt bóc vỏ tôm, gỡ thịt cua, rồi gắp vào bát cho từng người một, không thiếu một ai. “Ăn đi em, ngon lắm đó,” giọng cô ngọt ngào, cử chỉ đầy quan tâm.
Một nhóm bạn hoàn hảo. Một tình bạn đáng ngưỡng mộ.
Nhưng dưới mặt bàn, một vở kịch khác, trần trụi và nguyên thủy hơn, đang âm thầm diễn ra.
Nó bắt đầu bằng một cái chạm. Bàn chân của Ngân, trong một đôi sandal quai mảnh, khẽ tách ra khỏi chiếc dép. Những ngón chân thon dài của cô tìm đến bắp chân rắn như đá của Tùng đang ngồi cạnh. Cô không cọ xát, chỉ đơn giản là áp vào đó, truyền đi hơi ấm. Tùng, người đang chăm chú gặm một chiếc càng cua, khựng lại trong một phần nghìn giây. Cơ bắp chân của gã khẽ gồng lên, siết lại, một sự đáp trả câm lặng. Trên mặt bàn, gã vẫn là một gã khờ chỉ biết ăn.
Minh làm rơi chiếc đũa. Một cái cớ vụng về. Gã cúi xuống, lặn vào bóng tối dưới gầm bàn. Tay gã không chỉ nhặt đũa. Những ngón tay của gã lướt qua bắp đùi trần của Ngân, véo nhẹ một cái vào phần thịt mềm bên trong. Một cái véo ngắn, dứt khoát, mang tính chiếm hữu. Ngân khẽ rùng mình, nhưng trên mặt, cô vẫn đang mỉm cười lắng nghe một câu chuyện cười. Cô chỉ hơi khép hai chân lại, một phản xạ tự nhiên.
Quân, ngồi đối diện, là khán giả duy nhất của những màn kịch câm đó. Gã thấy hết. Gã thấy cái cách bắp chân Tùng gồng lên, thấy cái rùng mình của Ngân. Gã không tham gia, chỉ quan sát. Thỉnh thoảng, gã nâng ly bia lên, và qua vành ly, ánh mắt gã giao với Ngân. Gã không cười, chỉ khẽ nhấp môi, đầu lưỡi lướt nhẹ một vòng. Một ám hiệu riêng, một lời bình luận không lời, một sự tán thưởng của một nhà phân tích dành cho một màn trình diễn xuất sắc.
Trò chơi không chỉ dừng lại ở những va chạm vật lý. Nó còn diễn ra trên một sân khấu khác, một không gian ảo chỉ có bốn người.
*Ting.*
Chiếc điện thoại của Tùng rung lên. Rồi của Quân. Rồi của chính Ngân. Một tin nhắn mới trong group chat “Bầy Sói”.
Đó là một tấm ảnh, được gửi từ Minh. Gã đã chụp lén. Một góc chụp từ dưới lên, bắt trọn khoảnh khắc Ngân đang nhoài người về phía trước để gắp thức ăn. Cổ chiếc váy maxi trễ xuống, để lộ ra khe ngực sâu và một phần của cặp vú căng tròn, trắng nõn. Ánh đèn vàng của quán ăn phủ lên đó một lớp màng mời gọi. Kèm theo tấm ảnh là một dòng chữ: “Hàng họ hôm nay trông mẩy quá chị ơi!”
Tùng xem ảnh, môi gã khẽ nhếch lên. Gã không gõ chữ. Gã chỉ gửi lại một sticker: con gấu Brown đang chảy nước miếng.
Quân xem ảnh, ngón tay cái của gã khẽ vuốt lên màn hình. Gã trả lời như một nhà phê bình nghệ thuật: “Góc chụp tốt. Ánh sáng làm nổi bật độ cong. Nhưng bố cục hơi lệch trái.”
Ngân, người đang bận rộn nói chuyện với một cô bạn, tay vẫn thoăn thoắt bấm điện thoại dưới gầm bàn. Cô thấy tấm ảnh, thấy những lời bình luận của ba con sói. Mặt cô hơi ửng hồng, nhưng đó là sự ửng hồng của phấn khích, không phải của xấu hổ. Cô gõ nhanh một câu trả lời, giọng điệu vừa hờn dỗi vừa thách thức: “Im đi mấy thằng quỷ.”
Cô cất điện thoại đi, ngẩng lên, cụng ly với một người bạn. “Dzô! Tới Phan Thiết là phải say!”
Không ai biết. Không một ai trong tám con người ở thế giới bên ngoài biết rằng, ngay giữa bàn nhậu ồn ào này, một bầy thú đang trao đổi những tín hiệu giao phối. Họ vừa là những người bạn xã giao lịch thiệp, vừa là những kẻ đồng lõa trong một trò chơi nguy hiểm. Và chính sự hai mặt đó, sự phấn khích khi được diễn trên một lưỡi dao, sự hồi hộp của việc có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, đang khiến cho máu trong người cả bốn người họ sôi lên, khiến cho từng thớ thịt của họ run lên vì một cơn đói nguyên thủy.







