Phần 2
Nhân vật nữ tên Ngọc Duyên (gọi tắt là D). Bối cảnh: chồng D vướng khó khăn tài chính lẫn giấy tờ pháp lý, đang đi công tác, chỉ có Hoàng (H) mới đủ quyền lực để ra mặt giải quyết. Vì vậy D buộc phải đến gặp riêng H. Đây chính là cơ hội để H dần lộ bản chất thật sự,
Phần 2.1 Ngày 1
2.1.1
Chiều muộn, D đứng trước căn hộ sang trọng của Hoàng, tay nắm chặt tập hồ sơ. Chồng nàng gọi điện dặn đi dặn lại: “Anh ấy là người duy nhất có thể gỡ rối cho chúng ta. Em đến đưa tận tay, nhờ anh Hoàng giúp.” D gõ cửa, lòng thấp thỏm.
Cánh cửa bật mở, mùi mồ hôi đàn ông hừng hực tràn ra. Hoàng hiện ra trong bộ đồ thể thao ôm sát: áo ba lỗ sẫm màu dính mồ hôi loang, quần bó ngắn để lộ đôi đùi cơ bắp và chỗ hạ bộ phồng căng nổi rõ. Thân hình hắn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, ngực căng bóng mồ hôi.
– À, Duyên? – Hắn lau giọt mồ hôi nơi thái dương, nở nụ cười nhạt – Anh vừa tập xong, không ngờ em tới nhanh vậy.
D đứng sững. Đôi mắt nàng lỡ dừng lại nơi phần hạ bộ căng phồng, tim đập loạn. Một thoáng hình ảnh ập về: đêm tối 2 năm trước, cơ thể nàng bị đè chặt, hơi thở đàn ông hổn hển, con cặc cứng rực nhấn sâu, tinh nóng trào ồ ạt khiến nàng co giật… Nàng giật mình, toàn thân ớn lạnh.
“Không… không thể… chuyện đó đã chôn vùi rồi…” – nàng tự trấn an, hít mạnh vào. Nàng không hề biết, chính ánh mắt đang nhìn mình kia là của kẻ đàn ông đêm ấy.
– Vào đi, – Hoàng né sang một bên – đừng đứng ngoài hành lang, nóng lắm.
D bước vào, đôi gót giày gõ nhè nhẹ trên sàn gỗ, lòng bất an. Mùi mồ hôi, mùi đàn ông nồng hăng của Hoàng lan khắp phòng khách, quện với mùi nhựa từ bộ dụng cụ tập. Thứ mùi ấy khiến D ngột ngạt, bỗng dưng bụng dưới co rút, trí óc lại thoáng hiện tiếng rên tội lỗi năm nào.
Hoàng rót cho nàng ly nước, ngồi đối diện. Chiếc áo ba lỗ dán chặt, phô bày cơ ngực rộng, từng thớ cơ bụng nổi gồ. Chỗ hạ bộ vẫn phồng rõ, căng trong lớp vải mỏng, cứ mỗi lần hắn dịch chuyển là nhấp nhô trước mắt nàng.
– Em đem hồ sơ đến? – Hắn hỏi, giọng trầm, mắt dán vào gương mặt nàng.
D gật, đặt tập hồ sơ lên bàn. Giọng nàng run: – Vâng, nhờ anh xem giúp… chồng em bảo chỉ anh mới lo được…
Căn hộ sáng đèn vàng dịu, mùi mồ hôi sau buổi tập của Hoàng vẫn phảng phất trong không khí. D ngồi trên sofa, bàn tay khẽ vuốt mép váy để che đi sự run rẩy. Trước mặt, Hoàng thong thả lau tóc bằng khăn bông, cơ thể vạm vỡ nổi rõ từng thớ cơ dưới lớp áo bó sát.
– Anh xem rồi, – hắn đặt tập hồ sơ xuống bàn kính – thủ tục này rắc rối thật. Không phải chỉ cần một chữ ký là xong đâu. Anh sẽ phải đi gặp vài bên, nói chuyện với người trong ngành.
D mím môi, gật đầu. – Em… em biết ơn anh. Chồng em bảo chỉ anh mới có thể ra mặt.
Hoàng nhìn nàng, ánh mắt không vội vàng, nhưng sâu hun hút như soi tận đáy lòng. Nụ cười thoáng trên môi hắn khiến D thấy khó thở.
– Anh có thể cố, nhưng Duyên à… em cũng hiểu, giúp ai thì người đó phải biết đáp lại. – Hắn nói chậm, giọng trầm ấm nhưng ẩn ẩn một nhịp gì khác.
D giật mình, ngẩng lên. – Ý anh là… phí luật sư, hay chi phí bên ngoài…? Nếu vậy, để em bàn lại với chồng…
– Không hẳn. – Hoàng lắc đầu, cười nhạt. Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người về phía nàng. – Tiền bạc thì đơn giản. Cái anh cần… là nhờ em giúp một việc.
D chớp mắt, tim đập dồn dập. – Việc… gì ạ?
Hoàng không trả lời ngay. Hắn đặt ly nước xuống, đứng dậy, đi ra ban công, giọng vang lên trầm khàn:
– Chuyện này khó nói, nhưng em yên tâm, không ảnh hưởng đến chồng em. Chỉ cần em đồng ý, hồ sơ này anh sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Ánh đèn hắt bóng hắn cao lớn trên tường, dáng vẻ mạnh mẽ, cơ bắp ướt mồ hôi khiến D vô thức nhớ lại những nhịp dồn dập mơ hồ hai năm trước. Nàng rùng mình, vội xua đi.
– Em… em sẽ cố gắng. Nếu là việc trong khả năng… – Giọng nàng nhỏ hẳn.
Hoàng quay lại, nhìn nàng thật lâu, nụ cười nhạt trên môi. – Tốt. Anh biết em sẽ không từ chối. Vì gia đình mình, phải không?
D siết chặt bàn tay trên đùi. Nàng gật đầu, nhưng trong ngực nhói lên một linh cảm bất an.
2.1.2
Không gian trong căn hộ im ắng, chỉ còn tiếng máy lạnh rì rì. Hoàng lật từng trang hồ sơ dày cộp, mắt lướt qua rồi khép lại cái “cạch” khiến D giật thót.
– Nói thật, – hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào nàng – hồ sơ này nát lắm. Giấy tờ sai từ gốc, liên quan đến cả tài chính lẫn pháp lý. Nếu để lộ, chồng em sẽ bị điều tra ngay.
D bàng hoàng, ngón tay siết chặt quai túi xách. – Không… không thể nào…
Hoàng cười nhạt, giọng trầm nặng: – Anh không dọa đâu. Em nghĩ mấy người ngoài kia dễ tha sao? Chỉ cần một công văn thôi, toàn bộ tài sản sẽ bị phong tỏa. Một khi chồng em ra tòa, coi như xong.
Không khí như đặc quánh lại. D cảm thấy từng nhịp tim mình dội trong ngực.
Hoàng đứng dậy, bước chậm đến gần. Thân hình cao lớn, mồ hôi sau buổi tập vẫn còn đọng trên vai, áo bó sát căng phồng phần hạ bộ. Mùi cơ thể nồng hăng lan tỏa, áp sát khiến D nghẹt thở.
– Nhưng, – hắn dừng ngay trước mặt nàng, cúi xuống, giọng thấp hẳn – anh có thể gỡ. Một cú điện thoại, vài buổi gặp, mọi thứ biến thành vô sự. Chồng em sẽ không bao giờ biết có rắc rối gì.
D ngước lên, đôi mắt run rẩy lóe hy vọng. – Vậy… anh giúp đi… em, em cảm ơn…
Hoàng nhếch môi, nụ cười không còn ấm áp nữa mà lạnh tanh như dao. – Anh sẽ giúp. Nhưng đổi lại, Duyên… em sẽ thuộc về anh.
Cả người nàng đông cứng, máu dồn lên mặt. – Thuộc… về anh? Ý anh là gì…
Hắn ghé sát tai nàng, hơi thở nóng rực, giọng rắn chắc như ký tên vào hợp đồng:
– Hai tháng anh ở thành phố này, em sẽ là của anh. Khi anh cần, em có mặt. Khi anh muốn, em đáp ứng. Đổi lại, anh sẽ lo cho chồng em bình yên, công ty không sao, gia đình em giữ nguyên vẹn.
D run lên, nước mắt rớm ra nơi khóe mắt. Nàng muốn phản đối, nhưng môi cứng đờ. Bởi trong thâm tâm, nàng biết hắn nói đúng – ngoài Hoàng, không ai cứu được chồng nàng.
Hoàng lùi lại nửa bước, nhìn nàng từ đầu đến chân, giọng bình thản nhưng không còn khe hở để thương lượng:
– Đây là đàm phán, Duyên. Anh đưa ra giải pháp, em đưa ra thân thể. Không có chữ ký nào cần hơn sự đồng ý của em lúc này.
D cúi gằm mặt, tim đập loạn, ngực nghẹn cứng. Giữa nỗi nhục nhã, nàng vẫn nghe rõ từng lời hắn rơi xuống như xiềng xích khóa chặt: “Em thuộc về anh.”
2.1.3
Căn hộ chìm trong ánh vàng ấm, nhưng không khí đặc quánh như có lưỡi dao treo lơ lửng. Ngọc Duyên ngồi chết lặng, đôi mắt mở to nhìn Hoàng. Lời hắn vừa nói vẫn dội trong tai: “Em sẽ thuộc về anh.”
– Anh điên rồi! – Nàng bật dậy, giọng run lẩy bẩy – Tôi không chấp nhận chuyện này đâu! Anh nghĩ tôi là ai?
Hoàng ngả lưng vào sofa, thong thả vắt chân, đôi mắt nheo lại, như thể phản ứng dữ dội của nàng chỉ là cơn gió lướt qua.
– Bình tĩnh nào, Duyên. – Hắn cười nhạt, giọng vừa như dỗ dành vừa như ra lệnh – Anh không bắt em “dâng” tất cả ngay đâu. Chỉ là… em qua lại nhà anh, phụ chút việc. Một bữa cơm, ly trà nóng. Và khi anh cần, em giúp anh giải tỏa một phần… chỉ bằng miệng thôi, không vào trong.
Má nàng nóng bừng, cổ họng nghẹn lại. – Anh… khốn nạn!
Hoàng đứng dậy, tiến lại gần, bóng dáng to lớn phủ trùm. Cơ thể còn vương mồ hôi, mùi đàn ông nồng hăng ập tới khiến D run rẩy. Hắn cúi xuống, giọng trầm khàn ngay bên tai:
– Đừng vội phán xét. Em biết chồng em dạo này thế nào không? Đi công tác triền miên, ít khi về nhà. Anh nắm rõ lịch trình của anh ta. Khi nào chồng em ở nhà, anh sẽ không gọi. Anh không phải kẻ thiếu khôn ngoan.
D lùi lại nửa bước, tim đập loạn, nhưng mắt vẫn ánh lên sự phản kháng yếu ớt. – Tôi không bao giờ… không bao giờ làm thế…
Hoàng bật cười, tiếng cười trầm đục khiến nàng gai sống lưng. Hắn chặn đường lui, bàn tay đặt lên lưng ghế, kìm nàng vào góc. Ánh mắt hắn lóe lên thứ gì đó tối tăm hơn cả dục vọng – một sự chắc chắn lạnh lùng.
– Thật không, Duyên? – Hắn hạ giọng, thì thầm – Em có chắc em không từng làm thế… hai năm trước?
Ngọc Duyên đông cứng. Tai nàng ù đi.
– Anh… nói… gì cơ? – Giọng nàng bật ra khàn khàn.
Hoàng ghé sát hơn, đôi mắt sáng rực nhìn xoáy vào nàng:
– Đêm đó. Nhà tắm. Em bị giữ chặt, nghe tiếng gầm gừ ngay bên tai. Từng luồng nóng phun ào ạt vào trong. Em run lên, ngón chân quắp chặt xuống sàn. Em nhớ chứ?
D choáng váng, đôi môi run rẩy, tim dội mạnh vào lồng ngực. Toàn thân nàng lạnh buốt, nhưng bụng dưới lại co rút dữ dội.
– Không… không… – Nàng lắc đầu, nước mắt trào ra – Không thể… anh… là anh sao…
Hoàng nhếch môi, nụ cười vừa hiểm ác vừa khoái trá. – Phải. Anh chính là kẻ đã để lại dấu ấn trong em. Hai năm nay em không quên được, đúng không?
D ngã ngồi xuống sofa, tay che mặt, nước mắt ròng ròng. Trong đầu vang lên tiếng hắn, tiếng thở dồn dập năm ấy, và ký ức khoái cảm nhục nhã tràn ngập.
Hoàng cúi xuống, nâng cằm nàng bằng hai ngón tay, giọng trầm nặng:
– Vậy nên… em đừng phí sức chối bỏ. Em đã thuộc về anh từ đêm đó rồi. Giờ chỉ là tiếp tục thôi.
2.1.4
Ngọc Duyên lùi sát vào sofa, tim dội loạn, nhưng Hoàng không để nàng có cơ hội trốn. Hắn đứng trước mặt, dáng to lớn đổ bóng xuống, giọng khàn trầm như xiềng xích quấn chặt từng hơi thở của nàng.
– Đêm đó… em còn nhớ chứ? – hắn thì thầm – Trong phòng tắm, em bị ôm chặt từ sau, nghẹt thở trong vòng tay anh. Em van vỉ, đẩy anh ra, nhưng rồi sao? Âm đạo em siết chặt lấy anh, run rẩy từng nhịp. Em rên nức nở trong ngực anh. Anh nghe rõ hết.
– Không… đừng nhắc nữa… – D bật khóc, đôi tay run lẩy bẩy bịt lấy tai.
Hoàng nắm chặt cổ tay nàng, kéo xuống, buộc phải nghe:
– Em gào “đừng”, nhưng lại cong người, quắp chặt ngón chân, để mặc cho anh dập sâu. Cực khoái tràn tới nhiều lần, em không dừng lại được. Đừng nói là em không nhớ, Duyên. Đừng nói em không tận hưởng.
D thở hổn hển, mắt nhòe lệ, toàn thân run rẩy. Ký ức nhục nhã ùa về, vừa khiến nàng muốn nôn ói vừa khiến bụng dưới co rút liên hồi.
Hoàng cúi xuống gần hơn, giọng hạ thấp thành thì thầm độc ác:
– Hai năm trước, em đã chấp nhận anh, đã mở toang ra cho anh. Đó là sự thật. Vậy bây giờ, khi chồng em đang đứng trước nguy cơ mất hết, khi gia đình em có thể tan nát… em lại chối bỏ sao?
Nàng nấc nghẹn, hai bàn tay bấu chặt vào đùi, gục mặt xuống.
– Không… tôi không…
– Em nên tự hỏi mình, – Hoàng ngắt lời, giọng đanh thép – điều gì khác biệt giữa hai năm trước và bây giờ? Khi đó, em không hề yêu anh, không hề biết anh là ai, mà vẫn đạt đến tận cùng khoái cảm. Còn bây giờ, em biết rõ anh có thể cứu chồng em, giữ gìn mái ấm của em. Thế mà em lại kháng cự? Em nghĩ có hợp lý không?
Ngọc Duyên run lẩy bẩy, nước mắt lã chã rơi xuống vạt váy. Lời hắn như dao cứa, mỗi chữ một nhát, vừa cào xước lòng tự trọng vừa nhắc lại khoái cảm nhục nhã mà nàng không thể phủ nhận.
Hoàng nghiêng mặt sát bên tai nàng, giọng vừa răn đe vừa ve vãn, như một bản hợp đồng đã ký sẵn:
– Giúp anh, Duyên. Như em đã từng. Đổi lại, anh giữ cho gia đình em nguyên vẹn.
Nàng nhắm chặt mắt, toàn thân căng cứng, nước mắt ràn rụa. Trái tim thì phản kháng, nhưng cơ thể run rẩy kia lại gợi ra đáp án khác.
2.1.5
Ngọc Duyên lao ra khỏi căn hộ của Hoàng, tim đập loạn, mắt nhòa lệ. Hành lang dài hun hút, bước chân nàng loạng choạng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Về đến nhà, nàng khóa trái cửa, dựa lưng vào tường, run rẩy như vừa trốn thoát khỏi một con thú dữ.
Nhưng đêm ấy, giấc ngủ không đến. Nằm trên giường, nàng xoay ngang xoay dọc, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Mỗi lần nhắm mắt, giọng Hoàng lại vang lên trong đầu: “Hai năm trước, em đã chấp nhận anh. Bây giờ, em lại chối bỏ sao?”
Nàng nhớ từng chi tiết hắn nhắc: ngón chân quắp xuống, toàn thân run rẩy, khoái cảm đến bất chấp nước mắt. Những gì nàng cố chôn sâu hai năm qua, hắn lôi ra từng mảnh, phơi bày trần trụi. Mỗi chữ hắn nói như găm vào ngực, vừa khiến nàng nhục nhã, vừa làm bụng dưới nàng nóng ran, co thắt theo từng nhịp ký ức.
Cả đêm, nàng cắn chặt môi, nước mắt chảy mãi không ngừng.
Vài ngày trôi qua, áp lực đè nặng hơn. Chồng nàng gọi về, giọng mệt mỏi, nhắc đi nhắc lại: “Chỉ Hoàng mới giải quyết được, chỉ anh ấy thôi. Nếu không, công ty sẽ chết thật…” Nghe xong, D ôm điện thoại, lòng trống rỗng.
Buổi chiều, khi ánh nắng cuối ngày phủ vàng cả phòng khách, Ngọc Duyên ngồi thẫn thờ bên bàn, điện thoại trong tay run rẩy. Sau nhiều lần bấm rồi lại xóa, cuối cùng nàng cũng nhấn nút gọi.
Chuông đổ vài hồi, giọng trầm quen thuộc vang lên:
– Alo, Duyên?
Cổ họng nàng nghẹn cứng, phải hít mạnh mới thốt ra được: – Tôi… tôi đồng ý gặp anh. Nhưng… – nàng dừng lại, nhắm mắt lấy can đảm – có điều kiện.
Ở đầu dây bên kia, Hoàng bật cười khẽ, tiếng cười trầm khàn như lửa bén vào tai nàng. – Nói đi.
– Tôi sẽ… giúp anh. – Giọng nàng run run nhưng kiên quyết – Nhưng chỉ giới hạn. Tôi không cho phép anh làm bất cứ gì vượt quá. Nếu anh muốn… thì… chỉ bằng miệng. Không hơn.
Khoảng lặng kéo dài, rồi Hoàng cười thành tiếng, chậm rãi, đầy khoái trá.
– Duyên à… cuối cùng thì em cũng biết cách thương lượng. Được, anh đồng ý. Anh sẽ giữ lời, miễn là em cũng giữ đúng lời mình.
Ngực nàng phập phồng, tay siết chặt điện thoại. Nàng vừa như kẻ chiến thắng giành được chút quyền kiểm soát, vừa như kẻ thua trận vì đã bước một chân vào cái bẫy của hắn.
– Tối mai, – Hoàng nói, giọng sắc lạnh nhưng đầy nhục cảm – em qua nhà anh. Chúng ta bắt đầu… thỏa thuận.
Nàng cúp máy, buông người xuống ghế, nước mắt lăn dài. Trong lòng vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm kỳ lạ. Bởi nàng biết, con đường đã chọn rồi, không thể quay lại.