lsnsuper
Thành viên mới
55. Sau Cơn Bão: Khuất Phục Trong Bữa Sáng và Ám Ảnh Độc Quyền
Hoàng chỉ khẽ cười khàn, môi dí sát vành tai nàng:“Nhưng em vẫn run rẩy thế này. Ngay cả khi miệng em nói ‘đừng’, cơ thể em lại rỉ nước như đang gọi anh. Con cái ngoan phải biết mình sinh ra để hiến dâng.”
Linh cắn môi, nước mắt rịn ra, nửa vì mệt, nửa vì thẹn. Nàng không dám đáp, chỉ khẽ rên một tiếng, rồi giấu mặt trong gối, để mặc hắn vờn thêm vài nhịp nữa.
Cuối cùng, Hoàng buông nàng ra, đứng dậy. Cơ thể vạm vỡ, mồ hôi khô loáng bóng, dáng đi ung dung như thể đây chính là nhà hắn. Hắn kéo quần sơ sài, bước ra khỏi phòng.
Linh lặng lẽ nhìn theo, ngực căng phập phồng, cảm giác lạ lùng lan khắp đầu. Chẳng mấy chốc, trong gian bếp quen thuộc, mùi thịt xào, mùi cà phê phảng phất len vào phòng ngủ. Hoàng, gã đàn ông vừa mới biến nàng thành bồn chứa nhục dục, giờ lại thong thả dọn bữa sáng cho nàng như một người đàn ông chu đáo trong gia đình.
Nàng khẽ siết chăn quanh người, tim đập loạn, đầu óc rối bời. Bản năng con cái trong nàng rạo rực vì vừa được chiếm đoạt, hiến dâng. Nhưng sâu trong tim, một mạch cảm xúc khác nhói lên – một mong ước ích kỷ, mơ hồ: giá như hắn chỉ làm thế với riêng mình nàng. Dù biết Hoàng là gã đa tình, từng khoe khoang chuyện “mười hai hiệp với ba cô gái”, Linh vẫn thấy lòng quặn lại.
Một phần nàng ghét chính bản thân vì nghĩ vậy, vì nàng đã có chồng. Nhưng một phần khác… lại khát khao Hoàng, khao khát được hắn chọn riêng, chiếm giữ riêng, như con đực chiếm đoạt con cái duy nhất trong đàn.
Nước ấm xối xuống làn da trắng nõn, chảy theo từng đường cong mềm mại. Linh khẽ run khi bàn tay chạm vào ngực căng rát, xuống bụng dưới còn cảm giác căng tức. Rửa sạch lớp tinh dịch bết dính, nàng thở dài, nhưng hình ảnh Hoàng với thân hình vạm vỡ, mồ hôi bóng loáng, con Cặc khổng lồ căng cứng lại hiện về. Nước mắt và cả sự nóng rạo rực trong bụng dưới dâng lên cùng lúc.
Lau khô người, nàng khoác chiếc áo choàng tắm mỏng, buộc hờ dây ngang eo, rồi rụt rè bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi hành lang, Linh sững lại. Trong bếp, Hoàng vẫn thản nhiên, trần truồng hoàn toàn, thân thể rắn chắc bóng sáng dưới ánh sáng buổi sớm. Cơ bắp vai, ngực, bụng như tượng tạc, và giữa hông hắn, con Cặc to lớn đung đưa nặng nề, dù đã qua bao hiệp vẫn đỏ sẫm, dường như chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể lại dựng thẳng.
Linh đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Nàng kéo vội vạt áo choàng che trước bụng, nhưng vạt vải mỏng manh chẳng giấu nổi đôi chân dài trắng muốt, bờ vai gợi cảm lấp ló. Nàng thầm trách:
“Sao hắn có thể thản nhiên thế… ngay cả trong nhà của em…”
Hoàng ngoảnh lại, đôi mắt sâu hun hút quét một vòng từ đầu xuống gót nàng. Hắn nhếch môi cười khàn, giọng vang khẽ nhưng nặng như lệnh:
“Tắm rồi à? Tươi mới thế này thì ăn sáng xong… anh lại muốn thử em lần nữa.”
“Ưưưhhhhh… đừng…” – Linh thổn thức khe khẽ, vừa ngại ngùng vừa thổn thức trong bụng dưới, khi bước qua hắn để tới bàn ăn. Chỉ cần thoáng nhìn thoáng thấy cái dáng trần truồng hiên ngang ấy, cơ thể nàng đã rùng mình, nhớ lại từng cú dập xuyên thấu đêm qua.
Linh rụt rè ngồi xuống ghế, hai tay khép chặt vạt áo choàng mỏng, cố giữ dáng vẻ đoan trang. Nhưng ga giường vẫn còn in hằn vệt trắng đêm qua, trong bụng dưới thì nặng nề căng tức, khiến nàng chẳng thể nào quên được.
Trên bàn, đĩa trứng rán nóng hổi, vài lát thịt xào và ly cà phê bốc khói nghi ngút. Mùi thơm khiến bụng nàng cồn cào, nhưng cảm giác ngượng ngùng át hết.
Bởi ngay trước mặt, Hoàng vẫn thong dong… trần truồng hoàn toàn. Hắn đứng thản nhiên trong bếp, lưng rộng vững chãi, cơ bắp vai ngực cuồn cuộn, từng thớ thịt nổi gân bóng sáng dưới ánh nắng sớm. Con cặc khổng lồ của hắn lửng lơ nặng nề giữa hai đùi, đầu khấc đỏ sậm, mỗi lần hắn xoay người rót cà phê lại khẽ đung đưa, làm Linh đỏ bừng cả mặt.
Nàng cúi gằm, gắp vội miếng trứng, nhưng bàn tay run đến mức đầu đũa khẽ lạch cạch vào dĩa. Cổ họng nàng khô khốc, chẳng nuốt nổi, chỉ vì trong đầu vẫn văng vẳng giọng hắn đêm qua: “Ba bồn chứa… lồn, miệng, đít… tất cả đều phải nuốt tinh của anh.”
Hoàng đặt ly cà phê trước mặt nàng, cố tình cúi thấp, để thân hình trần trụi áp sát tầm mắt nàng. Giọng hắn khàn trầm, nửa trêu ngươi nửa ra lệnh:
“Ăn đi. Con cái cần sức để hiến dâng. Nhìn em ngồi ngoan thế này, anh lại muốn bắt em nuốt thêm nữa, ngay tại bàn ăn này.”
“Ưưưhhhhh… đừng…” – Linh thổn thức khe khẽ, mặt đỏ lựng, vội cụp mắt, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo choàng che bụng dưới đang co quắp rạo rực.
Hoàng bật cười khàn, thong dong ngồi xuống đối diện, vẫn trần trụi, ánh mắt đen sâu xoáy vào nàng. Ánh nhìn đó khiến Linh run bắn, tay run run gắp từng miếng nhỏ, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp – nửa hoảng hốt, nửa rạo rực bản năng.
Nàng vừa ăn, vừa len lén liếc nhìn hắn. Cái dáng đực tự tin hiên ngang, thản nhiên như thể đây chính là nhà hắn, càng khiến trái tim nàng thắt lại. Trong đầu nàng dấy lên một mâu thuẫn dữ dội:
“Mình đã có chồng… hắn chỉ coi mình là bồn chứa… nhưng sao… sao mình lại vừa run sợ vừa mong hắn chỉ làm thế với riêng mình…”
56. Màn Thẩm Vấn Bàn Ăn: Bãi Bỏ Lý Trí
Bữa sáng trôi qua trong im lặng căng thẳng. Linh cố gắng ăn từng miếng nhỏ, hai tay run run giữ chặt vạt áo choàng, mặt đỏ bừng, mắt tránh né ánh nhìn như muốn nuốt trọn của Hoàng. Hắn thì thong dong nhâm nhi cà phê, cơ thể vạm vỡ vẫn trần trụi hiên ngang, con Cặc khổng lồ thả lửng nặng nề giữa hai đùi, nhịp đập gân xanh còn hằn rõ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể dựng lên lại.Khi nàng đặt đũa xuống, Hoàng khẽ nhếch môi, đứng dậy. Tiếng ghế kéo sàn nghe rợn cả người. Linh giật mình, chưa kịp phản ứng thì hắn đã vòng ra sau, bàn tay to bè kéo ghế nàng trượt nhẹ ra.
Trong thoáng chốc, thân thể trần trụi của hắn áp sát, nóng rực, bóng loáng mồ hôi. Con Cặc đỏ rực chạm ngay vào bắp tay nàng, nặng nề, nóng bỏng.
“Ưưưhhhhh…” – Linh bật tiếng rên khe khẽ, toàn thân run bắn, vội kéo chặt áo choàng, mặt đỏ lựng như máu.
Hoàng khom xuống, hơi thở khàn rền ngay bên tai nàng:
“Ngồi ngoan ăn sáng xong… nhưng cơ thể em vẫn run như phát sốt. Nói đi, Linh… là em sợ, hay là em muốn?”
“Em…” – Linh nghẹn giọng, nước mắt rịn ra khóe mi, vừa hờn dỗi vừa rạo rực. – “Em chỉ muốn yên ổn… xin anh… đừng ép em nữa…”
Hoàng cười khàn, không lùi ra mà càng dí sát, con Cặc nặng trĩu áp vào đùi nàng, nóng hừng hực:
“Yên ổn? Em nghĩ con cái như em còn yên ổn được sao? Nhìn ánh mắt em đi. Nó đang gọi anh. Chỉ có miệng em là còn cãi. Cơ thể em thì đã hiến dâng từ lâu.”
“Ưưưhhhhh…” – Linh thổn thức, giọng nghẹn, hai tay nhỏ run run đặt lên bàn, chẳng biết nên đẩy hắn ra hay giữ lấy.
Hoàng vòng tay qua, túm lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt sâu hun hút, đậm chất chiếm hữu, như con đực khẳng định quyền sở hữu với con cái.
“Anh có thể đè em ra ngay tại bàn ăn này. Nhưng anh muốn nghe em tự nói… Em muốn gì, Linh?”
Hoàng giữ cằm nàng một lúc lâu, ánh mắt đen sâu như muốn xé toạc từng mảnh lý trí còn sót lại trong đầu Linh. Nàng ngồi co rúm trên ghế, vạt áo choàng mỏng manh che chắn chẳng nổi, hai má đỏ bừng, mắt nhòe lệ.
“Ưưưhhhhh… em… xin anh… đừng ép em nói…” – giọng nàng thổn thức, run run như sắp vỡ.
Hoàng cười khàn, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào má nàng. Hắn cúi sát, con Cặc nặng trĩu nóng rực cọ thêm một lần nữa vào đùi nàng, khiến bụng dưới nàng co quắp dữ dội, khe hồng vô thức rỉ ra một vệt bóng loáng.
Hắn liếc xuống, nhếch môi trêu ngươi:
“Miệng em thì ngoan cố, nhưng cái Lồn thì lại thành thật. Anh nhìn rõ hết. Con cái không bao giờ lừa được con đực đâu, Linh.”
“Ưưưhhhhh…” – Linh bật tiếng nấc nghẹn, vội khép chặt hai chân, mặt đỏ bừng, không dám đáp.
Hoàng siết nhẹ cằm nàng lần cuối, rồi bất ngờ buông ra. Hắn đứng thẳng dậy, xoay người thong dong như thể vừa thắng một ván cờ.
“Thôi, nghỉ đi. Đêm qua anh đã chơi em như thú đực mùa động cỡn rồi. Cơ thể em cần hồi lại. Nhưng nhớ… đêm ấy chỉ mới là khởi đầu.” – giọng hắn khàn trầm, bình thản nhưng lẫn uy lực áp chế.
Nói xong, Hoàng vươn vai, trần truồng bước qua gian bếp, nhặt quần áo mặc vào, từng động tác thong dong như ở chính nhà hắn.
Linh ngồi lặng, trái tim đập thình thịch, đầu óc rối bời. Nàng vừa thấy nhẹ nhõm vì hắn chịu buông tha, vừa thấy hụt hẫng kỳ lạ, như con cái bị bỏ mặc sau khi đã hiến dâng. Giữa hai chân, hơi nóng vẫn còn đó, vệt ẩm vẫn rỉ ra dù nàng chẳng dám thừa nhận.
Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở lại tĩnh lặng, chỉ còn Linh ngồi bó gối, mắt nhìn xa xăm, cảm giác kỳ lạ và phức tạp cuộn xoáy trong đầu – vừa sợ hãi, vừa khát khao, vừa tủi nhục, vừa thầm mong hắn lại quay về.
57. Thèm Khát Ám Ảnh: Cái Đói Bắt Đầu Trỗi Dậy
Chiều hôm đó, căn nhà im ắng đến lạ. Linh nằm nghiêng trên giường, ánh sáng lờ mờ len qua rèm cửa. Cơ thể nàng rã rời, ê ẩm từ ngực xuống tận bụng dưới và cả phía sau. Mỗi khi nàng cựa nhẹ, cảm giác rát buốt nơi Lồn và hậu môn lại nhói lên, như một vết khắc nhục dục Hoàng để lại.Thế nhưng, lạ lùng thay, giữa những cơn đau mỏi ấy, nàng lại cảm thấy một sự thỏa mãn ngấm sâu đến tận xương tủy. Suốt mấy ngày Hoàng im lặng bỏ mặc, nàng như con thú cái bị bỏ đói, cồn cào thèm khát mà không dám thừa nhận. Đêm qua – cuồng dã, dữ dội, không cho nàng một giây nghỉ – đã nhấn chìm toàn bộ sự khát khao đó.
“Ưưưhhhhh…” – nàng khẽ rên khe khẽ, kẹp chặt hai đùi, nhắm mắt lại. Trong đầu, hình ảnh Hoàng trần trụi, cơ bắp căng cuồn cuộn, con Cặc khổng lồ đỏ rực xuyên sâu và gầm rền bên tai nàng như con thú đực mùa động cỡn, vẫn ám ảnh rõ rệt.
Bàn tay nàng vô thức đặt xuống bụng dưới, nơi vẫn còn cảm giác căng cứng vì tinh đặc sệt đã bị bơm ngập cả đêm. Mỗi lần nhớ đến từng cú thúc, từng lời áp chế – “Lồn, miệng, đít, tất cả đều là bồn chứa” – nàng lại co người, rùng mình, nước mắt ứa ra nơi khóe mi. Nhưng đồng thời, một cơn nóng rạo rực lại dâng tràn, len lỏi khiến khe hồng rỉ ra thêm chút ẩm ướt.
“Anh… tàn nhẫn quá…” – nàng thổn thức thì thầm với chính mình, vừa hờn dỗi vừa run rẩy. – “Nhưng… sao em lại thấy… đầy đủ thế này…”
Sự thỏa mãn sau chuỗi ngày “bỏ đói” không chỉ ở thân xác, mà còn ở sâu thẳm bản năng con cái – cái cảm giác được chiếm đoạt, bị dồn ép, bị đổ ngập no nê đến mức chẳng còn gì để chống cự. Dù lý trí muốn chối bỏ, cơ thể nàng vẫn run bần bật mỗi khi ký ức về hắn hiện về, như thể đã mặc định chỉ có Hoàng mới làm nàng thỏa mãn đến tận cùng.
Nàng nhắm chặt mắt, ôm lấy chính mình, cố dỗ giấc ngủ. Nhưng trong đầu, giọng khàn rền và ánh mắt chiếm hữu ấy vẫn dội mãi, khiến trái tim nàng đập loạn, không biết là vì sợ hãi, hay là vì một cơn thèm khát mới đang dần trỗi dậy.
Linh choáng váng. Ngón tay run run chạm vào vết mờ nhạt trên vải, ký ức tức thì tràn về. Những cú dập tàn bạo, tiếng gầm rền, bờ ngực vạm vỡ ép sát, và dòng tinh nóng hổi phun sâu đến mức nàng rùng mình tưởng chừng bụng dưới nổ tung. Toàn thân nàng lại run lên, đôi đùi vô thức khép chặt, bụng dưới co quắp, khe hồng rỉ ra một vệt ẩm.
“Anh ta… sao lại ám mình đến vậy…” – nàng thổn thức khe khẽ, nước mắt dâng tràn, vừa ghê sợ vừa thầm thèm muốn.
Đúng lúc đó, cửa nhà bật mở. Chồng nàng bước vào sau chuyến đi ngắn. Linh giật mình vội lau tay, gượng cười.
“Anh về rồi à…” – giọng nàng run run.
Chồng ôm vội nàng, cười nhẹ:
“Ừ, nhưng anh báo này… hai tuần nữa anh phải đi công tác một tháng. Lần này dài lắm.”
Nghe vậy, Linh khựng lại, lòng chùng xuống. Nàng gật khẽ, thở dài:
“Anh đi nhiều quá…”
Tối hôm ấy, hai vợ chồng nằm bên nhau. Anh chồng dịu dàng, chậm rãi, âu yếm như mọi khi. Linh nhắm mắt, cố gắng tận hưởng, nhưng trái tim lại nặng nề. Mỗi cú nhấp nhẹ nhàng của chồng càng làm nàng nhớ đến nhịp hông hung bạo của Hoàng. Mỗi hơi thở dịu dàng kia lại khiến nàng bứt rứt, thấy thiếu cái gầm khàn đục nóng bỏng của con đực chiếm hữu.
Khi chồng xuất xong, ôm nàng ngủ ngon lành, Linh vẫn mở mắt, nhìn vào khoảng tối trên trần nhà. Bụng dưới nàng trống trải, khe hồng còn ẩm ướt mà không hề được giải tỏa. Trong đầu nàng vang vọng tiếng cười khàn của Hoàng: “Miệng em cãi, nhưng cơ thể em thì luôn mở ra cho anh.”
Một tiếng thở dài bật ra. Linh nhận ra mình đã thật sự lạc vào một mê cung nguy hiểm, nơi mà dù nằm cạnh chồng, cơ thể nàng vẫn khát Hoàng hơn bất cứ thứ gì.
58. Cơn Nghiện Thúc Giục: Con Cái Tự Nguyện Tìm Đến Đực
Hai tuần trôi qua nặng nề. Chồng Linh gấp gáp thu xếp hành lý, hôn tạm biệt nàng, rồi rời nhà với câu nói quen thuộc:“Anh đi công tác một tháng… em giữ gìn sức khỏe, đợi anh về nhé.”
Linh mỉm cười gượng gạo, tiễn anh ra cửa, nhìn bóng xe xa dần. Khi cánh cửa khép lại, ngôi nhà chìm vào tĩnh lặng. Nàng đứng lặng giữa phòng khách, lòng dấy lên một cảm giác vừa trống trải vừa rạo rực.
Đêm xuống. Linh nằm nghiêng trên giường, mắt mở trừng trong bóng tối. Tay nàng run run lướt trên điện thoại, chờ tin nhắn quen thuộc từ Hoàng. Chỉ cần một dòng thôi – “Qua đây” – là đủ để nàng bật dậy mà đi.
Nhưng điện thoại im lìm. Không một rung động.
Đêm thứ hai, thứ ba… vẫn vậy. Linh rã rời, vừa thất vọng vừa bứt rứt đến phát khóc. Trong đầu nàng không ngừng dội lại mùi cơ thể hắn, cái bóng vạm vỡ, con Cặc khổng lồ nóng rực xuyên sâu, tiếng gầm khàn buộc nàng phải mở ra như con cái bị chiếm hữu.
Cuối cùng, vào một buổi chiều, nàng không chịu nổi nữa. Tim đập loạn, Linh khoác chiếc áo khoác mỏng, đôi tay run rẩy siết chặt túi xách, bước nhanh ra khỏi nhà. Nàng tự nhủ: “Chỉ là gặp để nói vài lời thôi… mình sẽ không để hắn áp chế nữa…” Nhưng trái tim nàng biết rõ, đôi chân nàng đang dẫn thẳng đến nhà hắn.
Khi cánh cửa nhà Hoàng mở ra, ánh mắt sâu hun hút của hắn nhìn nàng, một nụ cười khàn thoáng hiện nơi khóe môi. Linh run bắn, lí nhí thốt ra như một lời thú tội:
“Chồng em… vừa đi công tác một tháng…”
Không khí đặc quánh lại. Hoàng bước lùi vào trong, nhường lối. Nàng đứng sững một giây, rồi như bị hút bởi một sức mạnh vô hình, đôi chân run rẩy bước qua ngưỡng cửa.
59. Khởi Đầu Của Một Tháng: Tấn Công Chiếm Hữu Cực Độ
Hoàng nghe Linh thì thầm: “Chồng em… vừa đi công tác một tháng…” thì nụ cười khàn rộ lên, ánh mắt lóe như thú săn mồi. Hắn không chờ thêm một giây, túm chặt lấy cổ tay nàng, kéo giật vào nhà, cánh cửa khép rầm lại phía sau.“Á—!” – Linh chưa kịp hoàn hồn thì lưng nàng đã dập mạnh vào tường. Một tiếng xoẹt! vang lên, áo blouse trắng trên người nàng bị xé toạc, nút áo văng tung tóe. Chân váy cũng bị xé phăng, rơi xuống sàn như lá rách.
“Hoàng… đừng… em—”
Lời nàng nghẹn lại khi con Cặc nóng rực, to lớn như cây gậy đỏ rực, ép sát vào khe hồng rịn nước từ lúc nào. Hoàng gầm khàn ngay bên tai:
“Không còn chồng, em là của anh. Một tháng… anh sẽ địt em nát bét. Bắt đầu từ bây giờ.”
Lần thứ nhất – Đứng Ép Vào Tường.
Hắn nâng hẳn một chân nàng vắt lên hông, con Cặc trượt mạnh một phát xuyên thẳng vào trong. “ÁÁÁÁhhhhh—!” Linh hét rú, hai tay bấu tường, bầu vú bị bóp chặt đến biến dạng. Hắn dập liên hồi, từng cú “bạch! bạch! bạch!” làm mông nàng nảy loạn, nước nhờn văng thành giọt xuống sàn. Chưa đầy mười nhịp, hắn gầm lên, phụt luồng tinh đặc như vòi rồng vào sâu tử cung nàng.
Linh ngã quỵ gần như ngay lập tức, thở dốc, mắt mở to hoảng hốt. Nhưng Hoàng không cho nghỉ.
Lần thứ hai – Cưỡi Trên Sofa.
Hắn bế thốc nàng vứt xuống ghế, ép nàng ngồi dạng háng trên đùi. Con Cặc khổng lồ lại dựng đứng, xuyên từ dưới lên, làm nàng cong lưng thét nghẹn: “Ưưưhhhhh… ahhhhhh… em… em chết mất…!” Bàn tay hắn giữ hông nàng, nhấc lên hạ xuống, bắt nàng tự cưỡi. Bầu vú căng tròn đập loạn vào ngực hắn, mồ hôi ướt đẫm, trong khi nước từ khe hồng nàng chảy ướt nệm. Hắn gầm khàn, nã liên hồi từ dưới lên, rồi lại bắn tiếp một đợt tinh sệt đặc, nóng rực tràn đầy trong nàng.
Linh gục xuống ngực hắn, rã rời, nhưng Hoàng đã đứng bật dậy, kéo nàng ra bàn ăn.
Lần thứ ba – Úp Bụng Xuống Bàn.
Hắn ấn mặt nàng xuống mặt bàn lạnh, mông cong cao. “Không… đừng nữa… em…” – chưa kịp dứt lời, một cú thúc sâu nghẹt đã khiến nàng hét rú: “ÁÁÁÁhhhhh—!” Hoàng dập mạnh, bìu nặng đập chan chát vào mông nàng, tiếng “bạch! bạch! bạch!” dội cả căn phòng. Nước mắt Linh trào, nhưng cơ thể run rẩy hưởng trọn từng cú nện. Đến khi hắn gầm khàn, phun thêm một dòng tinh nóng hổi tràn ngập tử cung, nàng hoàn toàn sụp xuống, thở hổn hển trên bàn ăn, chân run lẩy bẩy, mông rỉ dòng trắng đục xuống sàn.
“Khởi động thôi. Giờ thì ăn tối.”
Hắn bình thản mặc quần, dọn bữa. Bàn ăn đã sẵn đồ: thịt xào, rượu vang, ánh nến lung linh. Trái ngược hoàn toàn cảnh thú tính ban nãy, hắn ngồi ung dung rót rượu.
Linh, rã rời, chỉ còn khoác vội tấm khăn hắn đưa. Nàng vừa ngượng, vừa hờn dỗi:
“Anh… làm em thế này rồi… em biết lấy gì mà về nữa đây…”
Hoàng bật cười khàn, đưa túi quần áo mới tinh đã chuẩn bị từ trước:
“Anh đã tính sẵn. Mọi thứ vừa vặn cho em. Con cái ngoan… không cần lo gì hết.”
Linh ngẩn người, tim thắt lại. Ánh nến phản chiếu gương mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt chiếm hữu. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong nàng – vừa tủi hờn, vừa run rẩy, lại như được ve vuốt.
60. Tấn Phong Bồn Chứa: Sự Đầu Hàng Trong Làn Nước Nóng
Nước nóng ào ào xối xuống, hơi nước mờ đặc quánh phòng tắm. Hoàng xoay người Linh úp sát vào tường kính, đôi tay to bè tách rộng bờ mông cong vút, kéo hông nàng ưỡn ra. Con Cặc khổng lồ đỏ rực dí sát khe hồng đã sưng đỏ, đầu khấc miết qua miết lại, khiến nàng rùng mình từng cơn.Linh cắn môi, đôi mắt nhắm hờ, má đỏ bừng dưới làn nước. Toàn thân rã rời nhưng bụng dưới co thắt, khe hồng rịn nước bóng loáng. Thay vì kháng cự, nàng thở dồn, giọng thổn thức nũng nịu:
“Ưưưhhhhh… Hoàng… nhẹ thôi… em mệt rồi… nhưng… em vẫn muốn anh…”
Hoàng khàn giọng cười, hông thúc mạnh một phát. Con Cặc to lớn trượt phập vào, căng tức, lấp đầy đến tận cùng.
“ÁÁÁÁhhhhh… ưưưhhh… ahhhhhh…” – Linh kêu rú, nhưng không còn là tiếng cầu xin dừng, mà là tiếng rên khoái lạc. Hai tay nàng bấu chặt tấm kính trơn, vòng eo nhỏ run rẩy, mông bật nhịp theo từng cú thúc.
Hoàng gầm khàn bên tai:
“Doggy trong nước… em sinh ra là để cong lưng cho đực địt thế này. Con cái ngoan của anh.”
“Ưưưhhhhh… vâng… em… em là của anh… cứ địt em đi… nhưng… nhẹ thôi… em rách mất…” – Linh thổn thức, giọng run run, nửa hờn dỗi nửa khát khao.
Bàn tay to bè bóp chặt bầu vú căng tròn, xoắn mạnh đầu ti hồng cứng, khiến nàng ngửa cổ rên dài. Nhịp hông Hoàng dập liên hồi, tiếng “bạch! bạch! bạch!” vang vọng giữa tiếng nước ào ào. Bìu nặng nề quất chan chát vào mông nàng, nhịp nhàng đến nỗi cả tấm kính cũng rung lên.
Linh rên rỉ, mông cong giật loạn, nước mắt lăn dài hòa với dòng nước nóng. Nhưng miệng nàng chỉ còn nũng nịu:
“Ưưưhhhhh… Hoàng… em chịu… cứ cho em đầy nữa đi… em muốn tinh anh…”
Hoàng gầm rền, cơ bắp căng cuồn cuộn, con Cặc to lớn căng nghẹt, dập sâu từng nhịp như búa bổ. Nước tắm bắn tung tóe theo mỗi cú thúc, cơ thể nàng mềm nhũn nhưng vẫn co thắt nghẹt, đón nhận trọn vẹn.
“Bạch! Bạch! Bạch!” – âm thanh vang dội giữa tiếng nước ào ạt.
Linh cong lưng, hai tay nhỏ bấu chặt tấm kính trơn trượt, cơ thể run rẩy dữ dội. Nước mắt hòa lẫn dòng nước, nhưng tiếng rên nàng thổn thức đầy nũng nịu:
“Ưưưhhhhh… ahhhhhh… Hoàng… em chịu… cho em đầy nữa đi… em muốn tinh anh…”
Hoàng gầm khàn, bàn tay siết chặt eo nhỏ, cúi sát, hàm cắn khẽ vành tai nàng. Hắn dập thêm vài nhịp cuối cùng, toàn thân căng cứng, rồi phun ồ ạt.
“ƯƯƯRRHHHHHHH—!”
Dòng tinh nóng hổi đặc quánh phụt sâu vào trong, bắn từng đợt mạnh mẽ. Linh hét rú, cả cơ thể cong vút, vòng cơ siết chặt lấy con Cặc như muốn vắt kiệt. Nhưng tinh hắn quá nhiều, trào ra theo khe hồng, hòa với nước tắm, chảy dài thành dòng trắng đục loang khắp bắp đùi nàng.
“ÁÁÁÁhhh… ưưưhhhhh… ahhhhhh…” – Linh rên dồn, mông cong run bần bật, chân gần khuỵu xuống, nhưng vẫn để mặc dòng tinh nóng bỏng ngập đầy trong mình.
Hoàng vẫn giữ chặt nàng, con Cặc khổng lồ còn giật giật trong khe thịt mềm. Giọng hắn khàn đục vang bên tai:
“Con cái ngoan… nước không thể rửa sạch tinh anh trong em. Nó sẽ ở lại, ngấm vào, làm em nghiện hơn nữa.”
Linh thổn thức, gục mặt vào tấm kính ướt đẫm. Toàn thân mềm nhũn, nhưng đôi tay run rẩy vẫn đưa ngược ra sau, bấu lấy hông hắn như van xin. Giọng nàng nghẹn ngào, nũng nịu:
“Hoàng… ôm em… em mệt rồi… nhưng… em muốn nằm trong tay anh…”
Hoàng cười khàn, rút nhẹ con Cặc ra, để dòng tinh sệt nóng hổi tiếp tục chảy thành dòng xuống khe Đít và đùi non trắng nõn. Hắn vòng tay ôm gọn nàng từ phía sau, ngực vạm vỡ ép sát lưng mềm, hôn mạnh lên gáy nàng giữa làn nước xối.
Trong khoảnh khắc ấy, Linh như buông hết – không còn chống cự, không còn ngụy biện. Chỉ còn cơ thể rã rời, nhưng trong lòng lại rạo rực bởi một thứ thỏa mãn kỳ lạ: được đực ôm chặt, được ngập đầy đến mức không còn trống rỗng.
“Ngủ đi.” – giọng hắn khàn trầm, nhưng không còn gay gắt như mệnh lệnh, mà như tiếng gầm ấm áp của một con thú vừa thỏa mãn. – “Đêm nay chỉ là mở màn. Những ngày tới… em sẽ còn được nếm nhiều hơn.”
Linh khẽ nghiêng đầu, áp má vào lồng ngực vạm vỡ của hắn. Nước mắt chưa kịp khô, nhưng khóe môi nàng lại cong lên mơ hồ. Cơ thể ê ẩm, mệt rã rời, thế mà bụng dưới vẫn còn căng rát một cách sung sướng. Hơi ấm còn sót lại từ dòng tinh đặc chảy tràn khắp trong nàng khiến Linh thấy mình… trọn vẹn.
Nàng thiếp đi, không phải trong sợ hãi, mà trong cảm giác được lấp đầy, được chiếm giữ, như con cái tìm thấy đúng đực của mình.
61. Hồi Kết: Sự Dâng Hiến Tự Nguyện
Những ngày sau, nhịp sống của Linh chia làm hai nửa rõ rệt. Ban ngày, nàng vẫn là người vợ đoan trang, nhân viên mẫn mực, ai nhìn cũng thấy bình thường. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trong ngực nàng lại trỗi dậy một sự mong chờ âm ỉ, nóng bỏng.Mỗi lần bước đến khu chung cư của Hoàng, Linh không còn thấy mình là kẻ bị ép. Trái lại, nàng thấy tim mình đập nhanh, bụng dưới rạo rực như đang khát nước. Cảm giác bước vào hành lang vắng lặng, dừng trước cánh cửa ấy, bấm chuông… chính là lúc toàn thân nàng run lên vì biết mình sắp được lấp đầy lần nữa.
Hoàng mở cửa, ánh mắt đen sâu thẳm lia từ đầu xuống gót. Chỉ cần một cái nhìn, Linh đã đỏ mặt, đôi chân khẽ khép lại, khe hồng rịn nhờn ẩm ướt. Nàng cắn môi, ánh mắt lấp lánh như thú nhận ngầm: “Em đến để anh cho em no nê.”
Và hắn, vẫn cười khàn, thân thể trần trụi vạm vỡ hiện rõ trong ánh đèn phòng khách, giọng khàn đặc quấn chặt lấy nàng:
“Đêm nay… em lại ngoan ngoãn mở ra cho anh nhé.”
Linh run rẩy, gật khẽ. Không còn là sự bất lực – mà là một sự dâng hiến nồng nàn, bởi nàng biết, chỉ có hắn mới cho nàng được sự thỏa mãn trọn vẹn ấy.










