







Cũng vắng bóng 1 thời gian, nay 2 vợ chồng trở lại và sau bao nhiêu tháng rủ rỉ với bà xã thì bà xã đã chịu video call cùng người lạ khi 2vc chịch. Anh em có nhã hứng thì nhắn tele để vợ mình lựa nhé!!
Còn dưới đây là câu chuyện hôm nay:
Cuộc nhậu kết thúc muộn hơn dự tính. Đường phố đã thưa xe, gió đêm mát lạnh làm men rượu dịu lại nhưng không hề làm nhịp tim chậm đi. Cả nhóm bước ra ngoài, tiếng cười còn vương, ai cũng mệt theo một cách dễ chịu.
Thằng bạn nổ máy trước. Cô ấy leo lên, ngồi giữa. Tôi lên sau cùng.
Xe lăn bánh. Ngay từ những mét đầu tiên, khoảng cách đã đủ gần để mọi chuyển động trở nên nhạy cảm. Mỗi cú xóc nhẹ khiến cơ thể cô ấy nghiêng ra sau một chút — không hẳn là mất thăng bằng, cũng không vội chỉnh lại. Tôi giữ tay rất khẽ, như một phản xạ cần thiết. Cô ấy không tránh. Hơi thở vẫn đều, thả lỏng.
Đèn đường lướt qua từng nhịp. Ánh sáng đổ lên vai, lên váy, lên những cử động rất nhỏ mà chỉ người ngồi phía sau mới cảm nhận được. Cô ấy nói gì đó với người lái phía trước, giọng bình thản, như thể không có gì khác đang diễn ra. Nhưng trong khoảnh khắc xe rẽ, cô ấy tựa lưng ra sau hơn — rõ ràng, có chủ ý.
Không ai nói gì. Tiếng máy xe và gió đêm che đi mọi thứ. Tôi không vội. Sự im lặng kéo dài làm cảm giác dâng lên từng nấc. Cô ấy đổi tư thế rất khẽ, váy dịch nhẹ, đầu gối chạm tay tôi rồi giữ nguyên ở đó. Không né. Không xin lỗi.
Đường tối dần. Đèn thưa hơn. Khi xe vào đoạn gồ ghề, cô ấy đưa tay ra sau, nắm lấy tay tôi như để giữ thăng bằng. Lực siết không mạnh — nhưng không buông. Tôi cúi xuống rất gần tai cô ấy, nói một câu đủ nhỏ để gió cuốn đi. Cô ấy không trả lời bằng lời. Cô ấy nghiêng đầu sang, chạm nhẹ trong khoảnh khắc ngắn ngủi — một xác nhận không thể nhầm lẫn.
Rồi xe chậm lại.
Dừng hẳn trước cổng nhà.
Động cơ tắt. Gió cũng ngưng. Sự im lặng ập xuống đột ngột, khiến không gian phía sau trở nên quá chật cho nhịp thở đang gấp dần. Cô ấy vẫn chưa xuống. Lưng còn tựa sát. Thằng bạn phía trước cúi đầu kiểm tra điện thoại, vô tình — hoặc giả vờ như vậy.
Cô ấy quay đầu chậm rãi. Khoảng cách chỉ còn đủ cho một hơi thở. Ánh mắt khóa chặt, không cười, không né. Một giây. Rồi thêm một giây nữa. Sự chờ đợi căng đến mức chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ phá vỡ mọi thứ.
Cô ấy thì thầm rất khẽ — không phải lời yêu cầu, mà là một xác nhận cuối cùng. Tôi giữ nguyên thêm một nhịp, để cảm giác đạt đỉnh, rồi lùi lại đúng lúc. Ranh giới được giữ — không phải vì do dự, mà vì cả hai đều muốn dư âm ấy kéo dài thêm.
Cô ấy hít sâu, bước xuống, chỉnh lại váy như chưa có gì xảy ra. Trước khi vào cổng, cô quay lại nhìn tôi một lần nữa. Cái nhìn đó không cần lời hẹn, cũng không cần giải thích. Chỉ là một dấu chấm lửng kéo dài — đủ để đêm đó không kết thúc cùng tiếng máy xe đã tắt.












