lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Truyện LL - Chiếc áo dài cũ

sexandme

Thành viên mới
Tham gia
28/12/25
Bài viết
36
Cảm xúc
0
Điểm
6
Nơi ở
Bắc Ninh
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam

Phần 1: Bức Tranh Gia Đình

Gia đình anh Hùng, nếu nhìn từ bên ngoài, là một hình mẫu lý tưởng trong vùng quê. Một ngôi nhà cấp bốn khang trang, sân vườn sạch sẽ, và những người con đều có cuộc sống riêng ổn định. Nhưng như mọi bức tranh hoàn hảo, lớp sơn son bên ngoài thường che giấu những vết nứt chảy nước mắt âm ỉ bên trong.

Bà Thu (54 tuổi): Trụ Cột Và Lửa Cháy Ngầm

Bà Thu là trái tim của ngôi nhà, và cũng là ngọn lửa âm ỉ đang cháy trong nó. Ở tuổi năm mươi bốn, sau bao năm làm lụng vất vả, thời gian đã khắc những nếp nhăn khóe mắt và làm cho đôi vai hơi xuôi xuống, nhưng không thể lấy đi nét dặn dàng của một người đàn bà từng có. Bà ở nhà làm nội trợ, ngày ngày quẩn quanh trong căn bếp, chăm sóc khu vườn nhỏ và chờ đợi.

Bà chờ đợi điều gì? Chờ đợi người con trai cả, Hùng, cuối ngày trở về. Chờ đợi một cuộc gọi từ cô con gái út, Lan. Nhưng sâu thẳm trong lòng, bà chờ đợi một điều gì đó khác, một cái gì đó đã mất từ lâu: sự quan tâm của một người đàn ông. Chồng bà, ông Ba, đã qua đời ba năm về trước vì cơn đau tim, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Sự cô đơn như một loại nấm độc, ngày càng lớn lên trong tâm trí bà, biến bà thành một người phụ nữ hay cáu gắt, hay than vãn, nhưng ẩn sau đó là một cơn khát khát thể xác mà bà dám chôn vùi.

Bà nhìn Hùng không chỉ bằng ánh mắt của một người mẹ. Bà nhìn anh bằng sự ngưỡng mộ của một người đàn bà đối với một người đàn ông. Mỗi lần thấy Hùng tắm, thấy anh lau người với chiếc khăn tắm, một cảm giác nóng ran bất thường chạy dọc lưng bà. Bà ghê tởm chính suy nghĩ đó, nhưng không thể ngăn nó xuất hiện. Bà là một người mẹ đang khao khát chính con trai mình, và bí mật đó đang ăn mòn bà từng ngày.

Anh Hùng (32 tuổi): Gánh Nặng Của Người Con Trai Lớn

Ở tuổi ba mươi hai, Hùng là trụ cột kinh tế của gia đình. Anh làm quản đốc tại một công ty xây dựng gần nhà, một công việc ổn định với thu nhập đủ để chu cấp cho mẹ và chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Anh cao lớn, rắn rỏi, làn da bị nắng làm cho sạm đi, vẻ ngoài điềm tĩnh và đáng tin cậy.

Nhưng cuộc hôn nhân của anh đang rạn nứt. Vợ anh, Mai, là một giáo viên giỏi, đang được cử đi tu nghiệp nâng cao ở Singapore trong hai năm. Hai năm. Một khoảng thời gian dài đủ để một ngọn núi sương mù bao phủ lấy tình yêu của họ. Họ gọi video cho nhau mỗi tuần, những cuộc gọi đầy những lời nói yêu thương xa cách, những lời hứa hẹn trống rỗng. Hùng yêu vợ, nhưng sự cô đơn trong giường chiếu, sự thiếu vắng hơi ấm và một cái ôm, đang biến anh thành một người đàn ông cáu kỉnh, hay trầm ngâm.

Anh có một cậu con trai, Bảo, đang học lớp năm. Hùng yêu con trai vô điều kiện, nhưng việc một mình nuôi dạy nó trong khi phải lo toan công việc và chăm sóc mẹ già khiến anh kiệt sức. Anh cảm thấy mình bị kẹt giữa bổn phận với mẹ, trách nhiệm với con, và một cuộc hôn nhân xa cách. Anh giống như một con đua bị trói vào ba cọc, không thể chạy thoát về bất kỳ hướng nào.

Cô Lan (28 tuổi): Ánh Sáng Và Bóng Tối

Lan là con út, là "công chúa" của gia đình. Ở tuổi hai mươi tám, cô có một vẻ đẹp xinh xắn, duyên dáng. Cô lấy chồng một anh kỹ sư, và gia đình nhỏ của họ sống trong một căn nhà mới xây cách nhà mẹ không xa, chỉ khoảng ba cây số. Đối với mọi người, Lan có một cuộc sống hoàn hảo: chồng yêu thương, công việc ổn định, không phải lo toan nhiều như anh trai.

Nhưng cuộc hôn nhân của cô cũng có những vấn đề của riêng nó. Chồng cô, một người đàn ông tốt bụng nhưng lại quá hiền lành và thiếu lãng mạn. Đời sống tình dục của họ đều đều, nhàm chán, như một cái máy lặp lại mỗi cuối tuần. Lan khao khát sự đam mê, sự bất ngờ, những cơn bão cuồng phong tình cảm mà cô chỉ thấy trong phim.

Vì ở gần, Lan thường xuyên ghé thăm mẹ. Cô là người duy nhất có thể nói chuyện với Thu, giúp bà vơi đi nỗi cô đơn. Nhưng mỗi lần ở bên mẹ, Lan lại cảm nhận được một cái gì đó kỳ lạ trong ánh mắt bà, một sự ám ảnh chói lọi khi bà nhìn anh Hùng. Cô không dám nghĩ đến, không dám đặt câu hỏi, nhưng một nỗi bất an mơ hồ luôn thường trực.

Cậu Bảo (10 tuổi): Nhân Chứng Vô Tội

Bảo, cậu con trai của Hùng, mười tuổi, đang học lớp năm. Cậu là một cậu bé thông minh, hiếu động, nhưng cũng rất nhạy cảm. Cậu là người duy nhất trong nhà không bị cuốn vào vòng xoáy của những người lớn, nhưng lại là người chứng kiến tất cả. Cậu thấy bà nội hay nhìn ba mình một cách dại khờ. Cậu thấy ba hay cau mày một mình. Cậu thấy cô cô út đến rồi đi, để lại những nụ cười gượng gạo.

Cậu không hiểu những chuyện của người lớn, nhưng cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cảm nhận được những bí mật đang được thì thầm sau lưng cậu. Cậu như một tấm gương phản chiếu sự rạn nứt của gia đình, một nhân chứng vô tình đang lớn lên giữa một mảnh đất đầy bão táp.

Bốn nhân vật, bốn cuộc đời, tất cả đều bị trói vào nhau bằng máu mủ, bởi tình yêu thương và bởi những gánh nặng vô hình. Và trong căn nhà đó, dưới vẻ ngoài bình yên, những ngọn lửa khao khát đang âm ỉ cháy, chỉ chờ một cơn gió để bùng lên thành một đại hỏa hoạn.
 

Phần 2: Sợi Chỉ Mờ Ảo

Cuộc sống của Lan tuần tự theo một nhịp điệu đều đặn. Sáng đi làm, chiều về nấu cơm cho chồng, tối xem một chút phim rồi đi ngủ. Nhưng mỗi cuối tuần, nhịp điệu đó lại bị phá vỡ bởi chuyến đi về nhà mẹ. Đó vừa là một nghĩa vụ, vừa là một lối thoát.

Chuyến đi ba cây kilômét không dài, nhưng đủ cho Lan có không gian riêng. Cô ngồi trên chiếc xe máy của chồng, tay ôm lấy hông anh, nhưng đầu óc lại trôi đi đâu đó. Cô nghĩ về công việc, nghĩ về những bộ phim cô đã xem, và nghĩ về mẹ.

Dạo này, mẹ có gì đó lạ lắm.

Lần đầu tiên Lan nhận ra điều đó là trong một bữa cơm trưa cuối tuần. Cả nhà đang ngồi ăn, chỉ có tiếng đũa va vào chén. Bỗng nhiên, mẹ Thu, người đang gắp một miếng canh cho Hùng, lại khựng lại. Bàn tay bà không đưa thìa vào bát con trai, mà lại để lơ lửng trên không. Ánh mắt bà không nhìn vào bát, mà dán chặt vào vạt áo sơ mi của Hùng. Cái áo hơi rộng, khi Hùng cúi xuống, đã để lộ một mảnh ngực rắn rỏi, rậm rạp. Bà Thu nhìn nó, không phải với ánh mắt của một người mẹ, mà là một cái nhìn... khao khát. Một cái nhìn cháy bỏng, tập trung, và đầy bí mật. Nó chỉ kéo dài có hai giây, trước khi bà Thu giật mình, đặt thìa canh vào bát và nói: "Ăn đi con, ăn nhiều vào cho khỏe."

Lan thấy rõ. Cô ngồi đối diện, và cô thấy rõ như ban ngày. Tim cô đập lỡ một nhịp. Cô nghĩ chắc mình nhìn nhầm. Mẹ già rồi, sao lại có ánh mắt như thế được?

Nhưng những lần tiếp theo, sự việc lại lặp lại.

Một buổi chiều khác, Hùng đang sửa cái máy bơm nước trong sân. Mồ hôi làm ướt đẫm cái áo ba lỗ của anh, dính chặt vào tấm lưng cơ bắp. Lan đang ngồi trên hiên nhà lột vỏ tỏi, và cô thấy mẹ mình, người đang ngồi bên cạnh, lại đang nhìn. Bà ta không nói gì, không làm gì, chỉ ngồi đó, im lặng, và nhìn con trai mình. Đôi mắt bà ta theo từng chuyển động của bắp tay Hùng, theo từng giọt mồ hôi lăn xuống. Đôi môi bà ta hơi hé mở, như thể đang thở gấp. Một lần nữa, Lan cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đó không phải là sự quan tâm của một người mẹ dành cho con. Đó là sự chiêm ngưỡng của một người đàn bà đang nhìn một cơ thể nam giới mà bà ta thèm khát.

Lan bắt đầu để ý nhiều hơn. Cô để ý cách mẹ mình chuẩn bị bữa cơm cho Hùng. Luôn là những món anh ấy thích nhất. Đĩa cá kho luôn được để gần phía anh nhất. Bát canh luôn được hâm nóng lại nếu anh về trễ. Sự quan tâm này vượt ra ngoài khuôn khổ của tình mẫu tử thông thường. Nó có sự tận tụy, có sự nịnh nọt, như một người tình đang cố gắng làm vui lòng đối phương.

"Anh Hùng dạo này công việc vất vả quá," mẹ Thu thường hay than thở với Lan. "Thấy con gầy rộc đi rồi. Mà cái vợ nó, đi nước ngoài hai năm rồi, cũng không thấy lo. Đàn ông mà thèm khát, nó làm việc sao cho tốt được."

Mỗi lần nghe mẹ nói vậy, Lan lại thấy khó chịu. Lời nói của mẹ tuy than vãn cho anh trai, nhưng lại có một mùi vị gì đó khác. Một mùi vị của sự chỉ trích, của sự ghen tuông. Ghen tuông với một người vợ đang ở cách xa hàng ngàn cây số.

Một buổi tối, khi chồng Lan đã ngủ, cô không sao ngủ được. Sự tò mò và một nỗi sợ hãi không tên đã thúc đẩy cô. Cô lặng lẽ lấy điện thoại của chồng, mở Facebook lên, và tìm trang của anh trai. Cô lướt xem những tấm ảnh cũ, những tấm ảnh gia đình. Cô dừng lại ở một tấm ảnh chụp cách đây vài năm, ảnh cả gia đình đi du lịch ở Đà Lạt. Trong ảnh, mẹ Thu đứng cạnh Hùng, tay khoác lên vai anh. Đó là một cái khoác tay rất tự nhiên. Nhưng khi cô phóng to ảnh lên, cô lại thấy đôi mắt của mẹ. Bà ta đang nhìn thẳng vào ống kính, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên một nụ cười bí ẩn, và ánh mắt bà ta lại không nhìn vào camera, mà hơi lệch về phía Hùng, đang đứng bên cạnh.

Một nụ cười của sự chiếm hữu.

Lan đột ngột tắt màn hình điện thoại, tim đập thình thịch. Cô không thể tin vào những gì mình suy nghĩ. Nó quá kinh khủng, quá cấm kỵ. Nhưng mọi bằng chứng, những cái nhìn, những lời nói, những hành động nhỏ nhặt, đều đang chỉ về một hướng duy nhất.

Cô nằm trên giường, bên cạnh người chồng đang say ngủ, và cảm thấy một nỗi cô đơn đến rợn người. Cô không biết phải nói với ai. Cô không thể hỏi mẹ, không thể hỏi anh trai. Cô bị mắc kẹt trong một bí mật kinh hoàng, một bí mật chỉ có một mình cô biết. Và cô sợ rằng, sớm muộn thôi, sợi chỉ mờ ảo mà cô đang nắm giữ sẽ kéo cô vào một vực thẳm mà cô không thể nào thoát ra
 

Phần 3: Những Câu Hỏi Dưới Ánh Trăng

Cuối tuần lại đến. Lan đến nhà mẹ một mình, chồng cô có bận đột xuất ở công ty. Bầu không khí có vẻ yên tĩnh hơn thường lệ. Bà Thu đang ngồi trên chiếc ghế tre ngoài hiên, tay vẫn thoăn thoắt vắt những sợi miến. Hùng chưa về, cậu Bảo đang ở trong phòng làm bài tập.

Lan kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh mẹ, tựa đầu vào vai bà. "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá," cô nói, giọng ngọt ngào như một cô con gái.

"Thấy con nói," Bà Thu cười, nhưng nụ cười có vẻ mệt mỏi. Bà xoa tóc con gái. "Mẹ cũng nhớ con lắm. Ở nhà với mẹ có vui không, chồng con có đối xử tốt với con không?"

Câu hỏi quen thuộc. Lan gật đầu. "Dạ tốt ạ. Anh ấy tốt với con lắm, chỉ là..." Cô ngập ngừng, không biết nên nói tiếp hay không.

"Chỉ là gì?" Bà Thu dừng tay, nhìn con gái.

Lần này, Lan không né tránh. Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt mẹ, và hỏi một câu mà cô đã ấp ủ từ lâu. "Mẹ ơi, vợ chồng mình... quan hệ nhiều lắm có được không?"

Bà Thu sững người. Đây là lần đầu tiên Lan nói chuyện thẳng thừng về chủ đề này. Bà ta ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi lúng túng. "Con hỏi cái đó làm gì? Con mới cưới bao lâu mà."

"Con chỉ muốn biết thôi," Lan tiếp tục, giọng vẫn mềm mại. "Con thấy có những lúc... con thấy trống rỗng. Dù anh ấy ở ngay bên cạnh. Con không biết mẹ có hiểu cảm giác đó không?"

Lời nói của Lan như một mũi kim nhỏ, chích thẳng vào nỗi cô đơn của Bà Thu. Bà ta nhìn con gái, ánh mắt bỗng trở nên mềm yếu hơn. Bà ta thấy ở Lan một hình ảnh của chính mình ngày xưa, và cả của hiện tại.

"Con à," Bà Thu thở dài. "Đàn ông thì sao. Họ chỉ nghĩ đến cái đó. Nhưng rồi họ cũng quen. Cũng như cơm ăn nước uống, ngày nào cũng làm thì thành thói quen, mất đi cái hay."

"Thế còn phụ nữ thì sao ạ?" Lan hỏi, mắt vẫn không rời mẹ. "Phụ nữ thì họ có thấy chán không?"

Bà Thu im lặng một lúc. Bà ta nhìn ra khoảng sân tối, nơi bóng cây đang xào xạc. "Phụ nữ... phụ nữ chúng mình khổ hơn. Lòng chúng mình nhiều chuyện hơn. Chúng mình cần sự dỗ dành, cần cái ôm, cần được yêu thương. Chứ không chỉ đơn giản là... cái đó."

Nói rồi, Bà Thu bỗng nắm lấy tay con gái. Bàn tay bà thô ráp vì làm lụng, nhưng ấm áp lạ thường. "Nhưng có những lúc," bà ta thì thầm, giọng khàn đi, "cái sự trống rỗng đó nó lớn con ạ. Lớn đến mức nó ăn mòn con. Con muốn có một người để hiểu, để ôm, để chạm vào. Chỉ là chạm vào thôi, chứ không nhất thiết phải làm gì cả."

Những lời nói của mẹ như một dòng nước ấm, chảy vào tim Lan. Cô cảm thấy được thấu hiểu. Cô siết chặt tay mẹ lại. "Con hiểu mà mẹ. Con hiểu lắm."

Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ táo bạo, một sự thôi thúc từ chính nỗi cô đơn của mình, trỗi dậy trong đầu Lan. Cô muốn biết, cô muốn kiểm tra một nỗi sợ hãi mà cô không dám gọi tên.

Cô nhìn vào mắt mẹ, đôi mắt đang ngấn lệ vì tự sự. Cô từ từ đưa tay mình lên, nhẹ nhàng đặt lên má mẹ. Bàn tay cô mềm mại, mát rượi. Bà Thu giật mình, nhưng không đẩy ra.

"Mẹ ơi," Lan thì thầm, giọng chỉ đủ cho hai mẹ con nghe. "Con thấy mẹ cô đơn quá. Có bao giờ... mẹ muốn có một người phụ nữ để chạm vào không?"

Câu hỏi như một tiếng sét đánh ngang tai Bà Thu. Bà ta hoàn toàn sững sờ, nhìn con gái như không nhận ra. "Lan... con... con nói cái gì vậy?"

Lan không lùi lại. Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ, và trong mắt cô, Bà Thu thấy không phải sự khiêu khích, mà là một sự đồng cảm chân thành. "Con chỉ nói là... đôi khi đàn ông không hiểu chúng ta. Nhưng phụ nữ thì họ hiểu. Phụ nữ biết cách chạm vào nhau một cách nhẹ nhàng, biết cách làm vơi đi nỗi cô đơn mà không cần làm tổn thương nhau."

Nói rồi, Lan từ từ lại gần hơn. Khoảng cách giữa hai mẹ con chỉ còn vài centimet. Bà Ta có thể cảm nhận được hơi thở thơm tho của con gái, có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể cô. Bà ta không thể cử động, bị kẹt giữa sự kinh ngạc, nỗi sợ hãi, và một sự tò mò kỳ lạ đang trỗi dậy.

"Con..." Bà Thu định nói gì đó, nhưng lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.

Lan không cho bà ta cơ hội. Cô từ từ, rất từ từ, tiến lại gần hơn và đặt một nụ hôn lên má mẹ. Một nụ hôn nhẹ nhàng, trong sáng, nhưng lại đầy ẩn ý. Nó không phải là nụ hôn của con gái dành cho mẹ, mà là nụ hôn của một người phụ nữ dành cho một người phụ nữ khác.

Bà Thu run lên. Cả người bà ta run lên. Bà ta không đẩy con gái ra. Bà ta chỉ ngồi đó, để cho nụ hôn của con gái in lại trên má mình, cảm nhận một luồng điện lạ chạy khắp cơ thể. Nó không phải là sự ham muốn giống như khi bà ta nhìn Hùng. Nó là một sự gì đó khác, một sự mềm mại, một sự thấu hiểu, một sự kết nối giữa hai nỗi cô đồng.

Lan từ từ rút lui, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt dịu dàng. "Con chỉ muốn mẹ thấy mình không cô đơn thôi mẹ ạ."

Bà Thu không nói gì. Bà ta chỉ nhìn con gái, đôi mắt phức tạp đến mức không thể diễn tả. Nỗi cô đơn của bà ta vừa được vơi đi, nhưng một nỗi bối rối lớn hơn, một ranh giới mới, lại vừa bị vượt qua. Và lần này, người vượt qua ranh giới không phải là bà ta, mà chính là con gái út của bà.
 

Phần 4: Những Dòng Tin Nhắn Đêm Khuya

Lan về đến nhà, lòng vẫn còn dâng trào một cảm giác hỗn loạn. Cái hôn trên má mẹ, cái run rẩy của bà ta, ánh mắt phức tạp đó... tất cả đều đeo đẳng lấy cô. Chồng cô đã ngủ say, tiếng ngáy đều đều. Cô nằm bên cạnh, mắt trừng trừng nhìn trần nhà, không sao ngủ được.

Cô lấy điện thoại, mở Zalo. Bà Thu cũng ở trong danh sách ẩn ở trên cùng. Đầu ngón tay cô lướt lên tên mẹ, do dự một lúc, rồi cô bắt đầu gõ.

Lan: Mẹ ơi, con về nhà rồi. Chồng con ngủ rồi.

Cô gửi đi, lòng thắt lại. Một phút sau, chấm xanh hiện lên.

Mẹ Thu: Ừ. Mẹ cũng đang định ngủ rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa.

Làn hồi trả lời của mẹ có vẻ bình thường, nhưng Lan biết, không thể bình thường được. Cô hít một hơi thật sâu, rồi gõ tiếp.

Lan: Con không sao ngủ được mẹ ạ. Con vẫn đang nghĩ... chuyện lúc nãy.

Bên kia im lặng lâu hơn. Có lẽ mẹ cũng đang hồi hộp như cô.

Mẹ Thu: Có gì mà nghĩ. Con chỉ... thương mẹ thôi. Đừng để trong lòng.

Lan: Không chỉ vậy đâu mẹ. Con thấy... mình và mẹ giống nhau quá. Cũng cô đơn, cũng muốn được ai đó hiểu. Con thấy thương mẹ lắm.

Một chiến thuật nhỏ, dùng sự đồng cảm để hạ vũ phòng của đối phương. Và nó hiệu quả.

Mẹ Thu: Đồ ngốc. Mẹ già rồi, có gì mà mà.

Lan: Mẹ không già. Trong mắt con, mẹ vẫn là một người phụ nữ đẹp. Con thấy anh Hùng mà nhìn mẹ là biết.

Đây là một cú thăm dò. Một cú thăm dò trực diện. Tim cô đập nhanh khi nhấn nút gửi.

Mẹ Thu: Nó nhìn cái gì. Thằng con nó có mắt nhìn gì đâu.

Lan mỉm cười. Mẹ đang phòng thủ. Cô cần một cách tiếp cận khác. Một cách nhẹ nhàng, nhưng có chút táo bạo.

Lan: Mẹ à, nụ hôn của con lúc nãy... mẹ có thấy ghét không?

Câu hỏi này trực diện hơn, nhưng lại được đặt một cách yếu đuối.

Mẹ Thu: ...

Bên kia im lặng. Chấm "đang nhập..." hiện lên rồi lại biến mất. Rồi cuối cùng:

Mẹ Thu: Không. Chỉ là... lạ.

Lan: Con cũng thấy lạ. Nhưng mà... con thấy ấm áp. Con thấy mình được an ủi. Mẹ có thấy không?

Mẹ Thu: Ừ.

Một chữ "Ừ" đơn giản. Nhưng đối với Lan, đó là một cánh cửa đã hé mở.

Cô quyết định đẩy nhẹ hơn. Một chút từ ngữ thô tục, nhưng đủ tinh tế để không gây sốc.

Lan: Con thấy đàn ông thật thô kệch. Họ chỉ nghĩ đến cái thứ của họ. Chứ không biết gì đến cái cảm giác này. Cái cảm giác mềm mại, ấm áp... Cái lồn chúng ta, nó không chỉ để cho họ đụ, mẹ ạ. Nó cũng cần được thương, cần được chạm vào một cách nhẹ nhàng.

Từ "lồn", từ "đụ", được chèn vào một câu nói đầy tâm sự. Nó không mang tính khiêu dâm, mà mang tính tố cáo và chia sẻ.

Bên kia lại im lặng. Lần này im lâu hơn. Lan nghĩ có lẽ mình đã đi quá xa.

Rồi điện thoại rung lên.

Mẹ Thu: Con nói đúng. Họ chỉ biết đụ cho đã. Còn chúng ta thì nằm đó ôm nỗi buồn.

Lan hít một hơi. Mẹ đã đi theo cô. Mẹ đã đồng ý với cô.

Lan: Vậy nên... đôi khi con nghĩ, có một người phụ nữ khác để hiểu mình, có phải sẽ tốt hơn không mẹ?

Mẹ Thu: ...

Lan: Mẹ có từng nghĩ... nếu có một người, không phải đàn ông, mà là một người phụ nữ, chạm vào lồn của mình... một cách nhẹ nhàng, chỉ để làm nó bớt cô đơn thôi... Mẹ có nghĩ đến điều đó bao giờ chưa?

Đây là câu hỏi tột cùng. Lần này, cô không hề che giấu.

Bên kia im lặng đến mức Lan tưởng rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc. Cô sắp cất điện thoại đi thì nó rung lên.

Mẹ Thu: ...Có.

Chỉ một chữ. Nhưng nó nặng tựa núi Thái Sơn. Nó thừa nhận mọi thứ. Nó thừa nhận nỗi cô đơn, nỗi khao khát, và cả những suy nghĩ tội lỗi mà bà ta đã giấu kín bấy lâu.

Lan cảm thấy một niềm chiến thắng, nhưng cũng là một nỗi xót xa. Cô gõ dòng tin nhắn cuối cùng.

Lan: Mẹ à, đừng buồn nữa. Con ở đây. Lần sau con về, chúng ta lại nói chuyện nhé. Con chỉ muốn được ôm mẹ thôi.

Mẹ Thu: Ừ. Mẹ chờ con.

Lan cất điện thoại xuống, lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô biết, một cánh cửa mới đã được mở ra. Không phải là cánh cửa của sự loạn luân đầy rẫy thú tính như bà ta thấy với anh trai. Đây là một cánh cửa khác, mềm mại hơn, phức tạp hơn, và có lẽ, cũng nguy hiểm hơn nhiều hơn. Đây là sự đồng lõa giữa hai nỗi cô đơn.
 

Phần 5: Lời Thú Tĩnh Mịch

Lan nằm trên giường, màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt cô. Chồng cô đã ngủ say từ lâu. Không gian tĩnh mịch chỉ còn là của cô và của những dòng tin nhắn đang chờ được gửi đi. Cô biết, đêm nay, cô phải đi sâu hơn. Nỗi cô đơn của mẹ là một cái giếng sâu, và cô muốn nghe tiếng vọng từ đáy giếng đó.

Lan: Mẹ ơi, con vẫn chưa ngủ.

Mẹ Thu: Mẹ cũng chưa. Làm sao mà ngủ được.

Lan: Mẹ vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy à?

Mẹ Thu: Ừ. Lạ lắm. Lần đầu tiên có người... chạm vào mẹ như vậy. Không phải vì cái gì khác, chỉ để an ủi.

Lan cảm thấy một niềm xót xa lạ. Cô gõ tiếp, quyết tâm khai thác sâu hơn.

Lan: Con thấy thương mẹ lắm. Phụ nữ mình khổ thật sự. Con cứ nghĩ, cuộc đời mình cứ trôi qua như thế này cho đến già, thì thấy chán nản quá.

Mẹ Thu: Con còn trẻ, đường còn dài. Đừng nghĩ linh tinh.

Lan: Con không nghĩ linh tinh đâu mẹ. Con nói thật. Con với chồng mình, tình cảm cũng tốt, nhưng mà... chuyện ấy... con thấy nó như một cái nghĩa vụ. Anh ấy làm xong rồi ngủ, để con nằm đó trăn trở. Có những lúc con chỉ muốn được ai đó ôm, được nói chuyện, chứ không phải chỉ bị... làm cho xong.

Cô cố tình dùng từ ngữ trung lập để mẹ dễ bày tỏ hơn.

Mẹ Thu: Đàn ông là vậy đó con. Họ nghĩ đến cái đó là xong rồi. Họ không biết cái lồn của phụ nữ cũng có trái tim, cũng cần được vỗ về.

Lan thấy mẹ đã bắt đầu mở lòng. Bà ta đã dùng từ "lồn". Đây là tín hiệu. Cô quyết định đẩy nhẹ hơn một chút.

Lan: Đúng rồi mẹ ạ. Họ chỉ biết một cái duy nhất là địt. Thấy ngon mắt là muốn địt, thấy nứng là muốn địt, xong rồi là hết. Họ không biết rằng đôi khi chúng ta chỉ muốn một cái vuốt ve, một cái hôn lên trán, cũng đủ làm mình ấm lòng rồi.

Từ "địt" xuất hiện, nhưng nó được đặt trong một câu than thở, một lời tố cáo chung về đàn ông, khiến nó trở nên dễ chấp nhận hơn.

Bên kia im lặng một lúc. Rồi tin nhắn của mẹ hiện lên, có vẻ ngập ngừng.

Mẹ Thu: Con... nói đúng lắm. Bao năm nay, mẹ cũng chỉ như vậy. Cha con cũng vậy. Hỏng một tấc là muốn địt, xong rồi thì lăn ra ngủ ngáy. Có khi mẹ đang buồn, ông ấy vẫn cứ làm. Chẳng khác gì một cái máy.

Lan cảm thấy một sự rung động mạnh. Mẹ đã bắt đầu kể ra. Đây là lúc.

Lan: Thế mẹ có bao giờ... thấy thèm một cái gì đó khác không mẹ? Một cái gì đó... không phải là sự thô ráp của đàn ông?

Câu hỏi này rất mờ ám. Bà Thu chắc chắn hiểu ý con gái.

Mẹ Thu: ...Khác gì nữa?

Lan: Con không biết nữa... có khi là sự mềm mại. Con thấy da thịt của phụ nữ nó mềm, thơm. Con nghĩ nếu có một người phụ nữ khác chạm vào mình, chắc sẽ khác lắm. Mẹ thấy sao? Mẹ có bao giờ nghĩ đến việc... tự mình làm cho mình không?

Cô đang hỏi về việc thủ dâm, nhưng một cách rất trừu tượng.

Bà Thu lại im lặng lâu hơn. Có lẽ đây là một bí mật sâu kín nhất của bà ta. Cuối cùng, bà ta cũng gõ ra, từng chữ một.

Mẹ Thu: ...Có. Có khi đêm nào đó khát nước quá, mẹ cũng phải... tự mình sờ soạn. Nhưng mà nó khác lắm. Nó trống rỗng.

Lan biết mình đã đến gần trung tâm rồi. Cô hít một hơi thật sâu, rồi gõ câu hỏi quyết định nhất.

Lan: Mẹ à, con hỏi thật nhé. Con thấy anh Hùng dạo này nhìn mẹ khác lắm. Con thấy trong mắt nó có cái gì đó... giống như đàn ông nhìn phụ nữ. Mẹ có thấy không?

Đây là một canh bạc. Cô đang thẳng thắn ném hòn đá vào mặt hồ băng.

Bên kia gần như ngay lập tức trả lời, có vẻ hoảng hốt.

Mẹ Thu: Con nói cái gì vậy! Đừng có nói bậy! Nó là con trai mẹ!

Lan: Con không nói bậy đâu mẹ. Con nhìn thấy mà. Ánh mắt nó rất nóng. Mẹ thật sự không thấy gì sao? Hay là... mẹ thấy, nhưng mẹ giả vờ không thấy?

Sự im lặng của Bà Thu bây giờ còn nặng nề hơn bao giờ hết. Lan có thể tưởng tượng ra mẹ cô đang nằm trên giường, tim đập loạn nhịp, không biết phải trả lời thế nào. Đây là lúc cô phải cho mẹ một lối thoát, một sự đồng cảm.

Lan: Mẹ đừng sợ. Con không chê bai mẹ gì cả. Con chỉ thương mẹ thôi. Con hiểu mà. Một người phụ nữ cô đơn quá lâu, khi có một người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt khao khát, dù người đó là ai, thì trong lòng cũng rung động. Con hiểu mà mẹ ạ.

Lời nói của cô như một liều thuốc giảm đau. Nó cho phép mẹ thừa nhận cảm xúc của mình mà không cảm thấy tội lỗi.

Và rồi, dòng tin nhắn mà cô mong đợi nhất hiện lên. Nó không phải là một câu trả lời, mà là một lời thú nhận.

Mẹ Thu: ...Mẹ thấy.

Chỉ hai chữ. Nhưng nó nặng tựa ngàn cân.

Lan: Mẹ thấy... và mẹ thích cái nhìn đó, đúng không?

Bà Thu không trả lời ngay. Nhưng rồi, một tin nhắn khác hiện lên, như một sự đầu hàng cuối cùng.

Mẹ Thu: ...Ừ. Con à, mẹ thích. Mẹ ghê tởm chính mình vì điều đó, nhưng mẹ thích. Lâu lắm rồi không có ai nhìn mẹ như vậy. Mẹ thấy mình lại còn là một người đàn bà.

Lan đọc xong, mắt cô rưng rưng. Cô không còn cảm giác ghen tị hay sợ hãi nữa. Chỉ còn lại một nỗi thương xót vô hạn cho mẹ mình, và một sự đồng điệu kỳ lạ giữa hai nỗi cô đơn.

Cô gõ lại dòng tin nhắn cuối cùng trong đêm.

Lan: Mẹ không cần phải ghê tởm. Mẹ là một người phụ nữ, và mẹ có quyền được cảm thấy mình là một người phụ nữ. Đừng sợ, mẹ nhé. Con ở đây, con hiểu mẹ. Mọi thứ, chúng ta từ từ sẽ giải quyết được.
 

Phần 6: Khát Khao Của Phụ Nữ

Sáng hôm sau, Lan vẫn còn nhớ từng chữ trong cuộc trò chuyện đêm qua. Sự thú nhận của mẹ đã thay đổi hoàn toàn cách cô nhìn về bà. Không còn là một người mẹ đơn thuần, mà là một người phụ nữ với những khát khao bị dồn nén. Cô quyết định hôm nay sẽ đi thẳng vào vấn đề, một cách dịu dàng nhất có thể.

Buổi trưa, trong giờ nghỉ làm việc, điện thoại Lan rung lên. Là mẹ.

Mẹ Thu: Con ăn cơm chưa?

Một câu hỏi bình thường, một cách bắt đầu an toàn. Lan biết mẹ đang thăm dò.

Lan: Con ăn rồi mẹ ạ. Mẹ ăn cơm một mình à?

Mẹ Thu: Ừ. Mẹ nấu một bát mì cho xong.

Lan có thể hình dung ra cảnh mẹ ngồi một mình trong căn bếp rộng lớn. Cô gõ tiếp, giọng văn nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.

Lan: Mẹ à, chuyện tối qua... mẹ đừng nghĩ nhiều nhé. Con sẽ không bao giờ nói với ai cả. Mẹ cứ yên tâm.

Mẹ Thu: ...Mẹ biết. Con là đứa con tốt nhất của mẹ.

Lan mỉm cười. Bà ta đang cố gắng thay đổi chủ đề.

Lan: Con không phải là tốt, con chỉ là người hiểu mẹ thôi. Mẹ à, con cứ nghĩ... nếu có một người ở bên cạnh, không phải là anh Hùng, cũng không phải là đàn ông khác, mà là một người bạn... một người bạn gái, thì sẽ khác nhỉ?

Cô đặt vấn đề một cách rất mơ hồ, như một suy nghĩ vu vơ.

Mẹ Thu: Bạn gái thì làm được gì.

Lan: Được nhiều thứ chứ mẹ. Chẳng hạn như, mẹ có thể kể cho cô ấy nghe những chuyện không thể kể cho đàn ông. Những chuyện thầm kín. Những chuyện về cơ thể mình. Mẹ có thể nói với cô ấy rằng: "Này, dạo này da mẹ xấu đi quá", hay "Tối qua mẹ mất ngủ", mà không sợ bị người ta chê hay coi thường.

Bà Thu im lặng. Có lẽ những lời nói của Lan đang chạm đến đúng nỗi niềm của bà ta.

Lan: Con nghĩ, phụ nữ chúng mình hiểu nhau hơn. Chúng ta biết cách nhau đau ở đâu, khao khát cái gì. Đàn ông chỉ thấy cái bên ngoài, còn phụ nữ thì thấy cả cái bên trong.

Lan quyết định đi một bước nữa, một bước quan trọng.

Lan: Mẹ ơi, con hỏi thật nhé. Mẹ có bao giờ nhìn một người phụ nữ khác, và thấy họ đẹp, không phải là đẹp để ngưỡng mộ, mà là đẹp để... chạm vào không?

Câu hỏi này trực diện hơn, nhưng nó được đặt trong một bối cảnh tâm lý, không phải tình dục.

Mẹ Thu: ...

Lan: Con thì có. Có khi con đi mua sắm, thấy một cô gái với làn da trắng mịn, con cứ nghĩ tay mình chạm vào sẽ cảm thấy thế nào. Hoặc thấy một người phụ nữ với mái tóc thơm, con cứ muốn hít lấy mùi tóc đó. Mẹ có bao giờ thấy thế không?

Sự im lặng kéo dài. Lan nghĩ mẹ cô sẽ không trả lời. Nhưng rồi, một dòng chữ hiện lên, như một lời thú nhận nhỏ nhoi.

Mẹ Thu: ...Có.

Chỉ một chữ. Nhưng nó đã mở ra cả một thế giới.

Lan: Con biết mà. Mẹ cũng có những cảm giác đó. Đó không phải là xấu xa gì cả mẹ ạ. Đó là vẻ đẹp của phụ nữ, là sự hấp dẫn giữa những người cùng giới. Nó mềm mại, nó tinh tế, nó không giống như sự thô ráp của đàn ông.

Mẹ Thu: Nhưng... đó là sai.

Lan: Sao lại sai? Ai nói là sai? Yêu thương, tìm kiếm sự ấm áp, tại sao lại sai? Chỉ cần nó không làm tổn thương ai, thì nó không sai. Mẹ à, con nghĩ, cái lồn của chúng ta, nó được sinh ra để sinh con, để đàn ông địt, nhưng nó cũng được sinh ra để cảm nhận. Để cảm nhận cái mềm mại của một ngón tay, cái ấm áp của một cái hôn, cái rung động khi một người khác hiểu được nỗi cô đơn của nó.

Lan đang dùng chính ngôn ngữ thô tục mà họ đã chia sẻ để xây dựng một luận điểm mới: cơ thể phụ nữ không chỉ dành cho đàn ông.

Bà Thu không trả lời ngay. Lan có thể tưởng tượng ra bà ta đang đọc đi đọc lại câu chữ đó, xâu xé nó, phân tích nó. Nó vừa phạm thượng, nhưng lại vừa hợp lý đến đau lòng.

Rồi cuối cùng, bà ta gõ ra một câu hỏi, một câu hỏi cho thấy sự phòng thủ cuối cùng đã tan biến.

Mẹ Thu: Nếu... nếu một người phụ nữ chạm vào một người phụ nữ khác... thì họ làm gì?

Câu hỏi của bà ta ngây thơ, nhưng lại sâu sắc. Nó không hỏi "làm thế nào", mà là "làm gì". Nó đang tìm kiếm một định nghĩa, một sự chấp nhận.

Lan mỉm cười. Cô biết mình đã thắng. Cô gõ trả lời một cách từ tốn, chi tiết, nhưng không hề khiêu dâm.

Lan: Họ làm rất nhiều điều mẹ ạ. Họ có thể chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau, vuốt tóc. Họ có thể hôn nhau, một cái hôn thật nhẹ, thật chậm. Họ có thể dùng tay của mình, để khám phá cơ thể người kia, những nơi mà không ai từng khám phá. Họ có thể dùng miệng, không phải để địt, mà để liếm, để nhả, để cho người kia cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của lưỡi. Mục đích của họ không phải là để ra, mà là để cảm nhận. Để cho nhau cảm nhận được sự tồn tại, được yêu thương, được an ủi. Nó không phải là một cuộc chiến, mà là một cuộc thì thầm.

Gửi xong, cô chờ. Và cô biết, mẹ cô đang đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, và trong đầu bà ta, một thế giới hoàn toàn mới đang được mở ra. Một thế giới không còn là sự thô bạo của cái "địt", mà là sự dịu dàng của sự "thì thầm". Một thế giới mà bà ta không bao giờ dám mơ đến.
 

Phần 7: Câu Hỏi Của Người Mẹ

Buổi chiều tại công ty, Lan không thể tập trung. Những dòng tin nhắn trưa nay cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô vừa mở một tập tài liệu thì điện thoại rung lên. Là mẹ. Tim cô đập lỡ một nhịp. Bà ta hiếm khi nhắn tin vào giờ làm việc.

Mẹ Thu: Con đang bận không?

Một câu hỏi mở đầu, nhưng Lan biết nó không hề đơn giản.

Lan: Dạ không bận gì mẹ ạ. Mẹ có chuyện gì vậy?

Bên kia im lặng một lúc, như thể bà Thu đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp.

Mẹ Thu: ...Chuyện lúc nãy. Cái con nói về... phụ nữ với nhau.

Lan cảm thấy một sự phấn khích lẫn lo lắng. Mẹ đang muốn nói về nó.

Lan: Dạ, con nghe đây mẹ ạ.

Mẹ Thu: Con nói... họ dùng miệng. Liếm... Như vậy thì... nó có sạch không?

Một câu hỏi ngây thơ đến tội nghiệp. Nó không phải là câu hỏi về tình dục, mà là câu hỏi về sự chấp nhận, về sự e ngại của một người phụ nữ đã quen với những quy tắc cũ kỹ.

Lan: Sạch hơn đàn ông rất nhiều mẹ ạ. Phụ nữ mình biết giữ gìn. Hơn nữa, đó là người mình yêu thương, mình tin tưởng. Chỉ cần mình thấy sạch, thì nó chính là sạch nhất trên đời. Quan trọng là cảm giác, không phải là gì khác.

Lan trả lời một cách chân thành, xóa bỏ mọi khía cạnh đồi trụy, chỉ còn lại sự tinh tế và cảm xúc.

Mẹ Thu: ...Vậy thì... nó có sướng không?

Câu hỏi này trực diện hơn, nhưng giọng văn của bà Thu vẫn đầy sự tò mò và e dè.

Lan: Nó sướng theo một cách khác mẹ ạ. Không phải là sướng vì bị địt đến đau rát, mà là sướng vì được thương. Sướng vì từng lỗ chân lông trên người mình đều được quan tâm. Mỗi cái liếm của người phụ nữ, nó không phải là một cú đâm, mà là một cái vỗ về. Nó nói rằng: 'Mày ở đây, mày được yêu thương, mày đẹp đẽ'. Sướng đó, nó thấm sâu vào tâm hồn chứ không chỉ ở cái lồn.

Cô đang vẽ ra một bức tranh về tình yêu đồng giới, một bức tranh đẹp và lãng mạn, để xoa dịu nỗi sợ hãi của mẹ.

Bà Thu lại im lặng. Rồi một câu hỏi nữa xuất hiện, lần này còn sâu hơn và cá nhân hơn.

Mẹ Thu: Còn mùi... thì sao? Mùi của cái lồn... nó có khó ngửi lắm không?

Lan hít một hơi. Đây là câu hỏi tột cùng. Câu hỏi về sự tự ti sâu thẳm nhất của một người phụ nữ về cơ thể mình.

Lan: Mẹ à, con nói thật nhé. Con chưa từng làm với phụ nữ, nhưng con đã đọc rất nhiều, và con đã tự mình cảm nhận. Mùi của cái lồn, nó không hề khó ngửi. Nó là mùi của sự sống, mùi của người phụ nữ. Nó có thể hơi nồng một chút, nhưng nó không hôi. Đàn ông mới là người có mùi khó ngửi. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá, mùi tinh dịch của họ. Còn mùi của phụ nữ, nó là mùi hoa, mùi nước, mùi của cái ấm áp. Nếu một người thật sự yêu một người khác, họ sẽ thấy đó là mùi thơm nhất trên đời.

Cô đang nói với mẹ, nhưng cũng đang nói với chính mình. Cô đang cố gắng thuyết phục cả hai người.

Mẹ Thu: ...Người ta nói, đó là bẩn.

Lan: Ai nói vậy mẹ? Đàn ông. Bọn họ sợ thứ mà bọn họ không thể kiểm soát, không thể hiểu được. Bọn họ gán cho nó là "bẩn" để rồi có thể xem thường nó. Nhưng mẹ ơi, cái thứ sinh ra chúng ta, nuôi chúng ta长大, làm cho đàn ông khao khát, làm cho cả thế giới quay cuồng, sao lại có thể là bẩn được? Nó là thiêng liêng nhất. Và chỉ có phụ nữ mới thực sự tôn trọng sự thiêng liêng đó.

Cuộc trò chuyện đang đi đến một điểm then chốt. Lan biết, cô phải đưa ra một lời đề nghị, một lời đề nghị không thể nào từ chối.

Lan: Mẹ à, đừng tin lời ai cả. Hãy tin vào cảm nhận của mẹ. Tối thứ Bảy này, chồng con lại đi làm về muộn. Con về ăn cơm với mẹ nhé. Chỉ hai mẹ con mình. Chúng ta ăn cơm, rồi chúng ta có thể cùng nhau tắm. Con có thể giúp mẹ gội đầu, giúp mẹ lưng. Con có thể chạm vào mẹ, để mẹ thấy rằng nó không hề bẩn. Để mẹ thấy được sự ấm áp của một người phụ nữ khác. Mẹ có dám thử không, mẹ?

Đây là một lời mời. Một lời mời đầy rủi ro, nhưng cũng đầy chân thành.

Lan chờ đợi. Mỗi giây trôi qua đều như một thế kỷ. Cô biết, câu trả lời của mẹ sẽ quyết định tất cả.

Rồi cuối cùng, điện thoại rung lên.

Mẹ Thu: ...Được.

Một chữ. Nhưng nó không phải là sự đầu hàng. Nó là sự lựa chọn. Lựa chọn của một người phụ nữ đã quá cô đơn, quá mệt mỏi, và quyết định bước một chân sang một thế giới mới, một thế giới mà ở đó, cô có thể được yêu thương theo một cách hoàn toàn khác.
 

Phần 8: Những Ngày Chờ Đợi

Từ buổi chiều hôm đó, thời gian như bị kéo dài ra một cách bất thường. Mỗi giờ, mỗi phút trôi qua đều mang một màu sắc mới, một màu sắc của sự chờ đợi và hồi hộp.

Đối với Lan, công việc trở thành một thứ gì đó xa vời. Cô ngồi trước máy tính, những con số và biểu đồ hiện ra mờ ảo. Mắt cô nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí lại ở nơi khác. Nó ở trong căn phòng chat Zalo, đọc đi đọc lại lại cuộc trò chuyện với mẹ. "Được." Một chữ duy nhất, nhưng nó có sức nặng của cả một lời hứa. Cả buổi chiều hôm đó, cô phải đi vào nhà vệ sinh vài lần để vỗ về trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cô vừa hào hứng, vừa sợ hãi. Hào hứng vì sắp được khám phá một miền đất mới, một sự kết nối sâu sắc với mẹ. Sợ hãi vì cô không biết mình có đủ dũng cảm để thực hiện những gì mình đã nói. Cô có thực sự giúp mẹ được không? Hay cô sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn? Buổi tối về nhà, cô ăn cơm như nhai giấy, chỉ trả lời vài câu qua loa với chồng rồi lủi vào phòng, khóa cửa lại, đọc lại những bài viết về tình yêu nữ, cố gắng tự trang bị cho mình một sự tự tin mà cô hoàn toàn không có.

Đối với Bà Thu, sự chờ đợi còn dằn vặt hơn. Bà ta như một con vật bị nhốt trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi không gian đều gợi lại một ký ức, một suy nghĩ. Bà ta đi vào phòng Hùng, nhìn chiếc giường của con trai, và một nỗi xấu hổ nóng rát bốc lên từ bụng. Bà ta nhìn vào gương, thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt mình, và tự hỏi: "Liệu có ai, kể cả con gái, có thể chạm vào cái thân hình này mà không thấy ghê tởm không?" Bà ta trở nên cáu kỉnh vô cớ. Bữa cơm trưa, bà ta ăn rất ít, suýt nữa thì làm rơi vỡ cái bát. Bà ta lẩm bẩm một mình, những câu chữ không đầu không cuối. Bà ta vừa mong tối thứ Bảy đến thật nhanh để được giải thoát, vừa mong nó đừng bao giờ đến để khỏi phải đối mặt với sự thật. Ba ngày trôi qua như ba thế kỷ. Bà ta đã tắm kỹ hơn gấp ba lần, đã tự mình nhìn vào cơ thể mình trong gương, không phải với sự khao khát, mà với sự phán xét của một người đàn bà sắp bước vào một cuộc thẩm vấn.

Tối thứ Bảy终于 đến.

Lan nói dối chồng rằng công ty có đột xuất, phải làm thêm một chút. Cô về nhà trước, tắm rửa thật sạch, chọn một bộ đồ lụa mềm mại, mỏng manh. Cô đứng trước gương, nhìn chính mình. Cô thấy một cô gái đang run rẩy, nhưng đôi mắt lại sáng lên một cách kỳ lạ.

Cùng lúc đó, ở nhà mẹ, Bà Thu cũng đang trong phòng tắm. Nước nóng xối lên người bà ta, nhưng không thể làm ấm nổi cái lạnh đang buốt trong xương tủy. Bà ta cũng chọn một bộ đồ ngủ cũ, nhưng là bộ đồ sạch nhất, mềm nhất. Bà ta không trang điểm gì, chỉ gội đầu thật thơm với dầu gội hoa cúc. Bà ta nhìn mình trong gương, một người phụ nữ trung niên với mái tóc ướt và đôi mắt đầy hoang mang.

7 giờ tối. Cánh cửa nhà mẹ bật mở.

Lan bước vào. Bà Thu đang đứng trong bếp, lưng quay ra phía cửa.

"Mẹ ơi, con về rồi," Lan nói, giọng có vẻ hơi run.

Bà Thu quay lại. Hai mẹ con nhìn nhau. Không có một cái ôm quen thuộc. Không có một lời hỏi han bình thường. Không khí trong căn nhà đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở. Ánh mắt họ chạm nhau, rồi nhanh chóng lảng tránh.

"Còn... còn phải nấu nữa," Bà Thu lí nhí, quay đi.

"Để con giúp mẹ," Lan bước tới, đứng cạnh mẹ.

Họ đứng cạnh nhau trong căn bếp nhỏ hẹp. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể người kia đang xuyên qua lớp vải mỏng manh. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ làm những công việc quen thuộc. Rửa rau, thái thịt, bát đĩa va vào nhau tạo ra những tiếng động nhỏ xé tan sự im lặng.

Đó là một bữa ăn tối dài nhất trong cuộc đời họ. Cả hai đều ăn rất ít, chủ yếu là chỉ đẩy thức ăn trong bát. Họ nói những câu chuyện vô nghĩa, về công ty, về hàng xóm, về thời tiết. Mỗi lời nói đều là một nỗ lực để lấp đầy khoảng trống chết chóc giữa hai người họ.

Cuối cùng, bữa cơm cũng kết thúc. Lan dọn dẹp bát đĩa, tay cô run lên, suýt làm rơi một cái đĩa.

Bà Thu đứng dậy, nhìn con gái, rồi nhìn về phía phòng tắm. "Hay là... mình tắm đi," bà ta nói, giọng khàn đi.

Lan gật đầu. "Dạ."

Họ cùng nhau đi về phía phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm đang đóng lại, như một cánh cổng dẫn đến một thế giới chưa biết. Ai trong số họ cũng không biết đằng sau cánh cửa đó là gì, là sự giải thoát, hay là sự sụp đổ cuối cùng. Họ chỉ biết rằng, cả hai đều không thể quay lại nữa.
 

Phần 9: Nước Nóng Và Lời Thì Thầm

Cánh cửa phòng tắm được đóng lại. Tiếng "cạch" nhẹ nhàng nhưng lại vang lên như một tiếng sét, khóa chặt họ trong một không gian riêng tư, nhỏ hẹp và đầy hơi nước. Ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn bóng trần chiếu xuống, làm cho những giọt nước đọng trên tường gạch lấp lánh như những viên kim cương.
Không khí trong đây khác hẳn với bên ngoài. Nó ẩm ướt, nóng nực, và mang theo mùi dầu gội hoa cúc thơm dịu. Đây là không gian của sự trần trụi, của sự yếu đuối.
"Mẹ... để con mở nước cho," Lan lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giọng cô run run.
Cô mở vòi sen, dòng nước nóng bắt đầu chảy ra, tạo ra một làn hơi mù mịt, bao phủ lấy hai mẹ con. Bà Thu đứng đó, người hơi co lại, hai tay nắm chặt lấy vạt áo. Bà ta như một cô gái đang lần đầu trải qua chuyện này, hoàn toàn mất đi sự tự tin thường ngày.
Lan quay lại, nhìn mẹ. Cô không nói gì, chỉ từ từ đưa tay lên, nắm lấy cúc áo đầu tiên của mẹ. Bà Thu giật mình, nhưng không đẩy ra. Cô cởi cúc thứ hai, rồi thứ ba. Chiếc áo ngủ của bà ta trượt xuống, lộ ra tấm lưng đã có những nếp nhăn và đôi vai hờ. Bà ta mặc một chiếc bra cũ, màu trắng.
Lan khẽ xoay người mẹ lại, đối diện với mình. Cô nhìn vào mắt bà, ánh mắt đầy dịu dàng và trấn an. "Đừng sợ, mẹ ơi," cô thì thầm. "Con ở đây."
Cô đưa tay ra sau lưng, mở móc áo bra. Chiếc áo cũng mềm rơi xuống, để lộ đôi ngực đã bắt đầu chảy xệ, hai núm vú nâu sẫm và mềm mại. Bà Thu rùng mình, hai tay vô thức che lấy ngực.
"Đừng che," Lan nhẹ nhàng kéo tay mẹ xuống. "Mẹ đẹp lắm."
Cô nói thật. Trong làn hơi mờ ảo, thân hình của mẹ không phải là sự già nua, mà là một vẻ đẹp của người phụ nữ đã sinh thành, đã trải nghiệm. Lan cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vai mẹ. Bà Thu rên lên một tiếng rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
"Con... giúp mẹ tắm," Lan nói rồi lấy chai dầu gội, đổ một lượng vừa đủ ra lòng bàn tay. Cô bắt đầu xoa dầu gội lên tóc mẹ. Động tác của cô chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang thực hiện một nghi thức. Những ngón tay mềm mại của cô massage da đầu bà, gãi nhẹ lên những nơi ngứa ngáy. Bà Thu nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng. Bà ta chưa bao giờ được đối xử như vậy. Chồng bà ta chỉ biết làm cho xong, còn Hùng... thì chỉ biết đòi hỏi. Còn con gái bà ta, lại đang chăm sóc bà bằng một sự tôn trọng mà bà ta chưa từng nhận được.
"Thấy dễ chịu không mẹ?" Lan thì thầm vào tai bà.
"...Ừ," Bà Thu lí nhí.
Sau khi gội xong, Lan lấy vòi sen, xoa nhẹ dòng nước lên tóc mẹ, làm sạch hết bọt. Nước nóng chảy xuống, theo đường cong của cổ, xuống qua vai, xuống kẽ ngực. Lan nhìn theo dòng nước, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Bây giờ là đến phần thân thể. Cô lấy cái khăn tắm, thấm một chút xà phòng, và bắt đầu lau người mẹ. Cô lau từ lưng, lên đến vai, rồi xuống hai bên cánh tay. Mỗi lần chiếc khăn chạm vào, Bà Thu lại run lên.
"Con à," Bà Thu đột nhiên nói, giọng khàn đặc. "Cái này... có phải là lạ lùng không?"
"Không hề lạ lùng mẹ ạ," Lan trả lời, không ngừng tay. "Đây là tình yêu. Giữa hai người phụ nữ, nó là như thế này."
Cô chuyển xuống phía trước, lau nhẹ vào cái bụng đã có phần nhão của mẹ. Rồi cô đưa khăn lên, lau nhẹ vào đôi ngực bà. Cô tránh xa hai núm vú, chỉ lau xung quanh. Bà Thu bắt đầu thở dốc.
"Con à... con có thể... chạm vào nó không?" Bà Thu hỏi, giọng ngập ngừng, gần như cầu xin.
Lan không trả lời. Cô đặt cái khăn xuống, dùng chính bàn tay mình, từ từ nâng bầu ngực phải của mẹ lên. Nó mềm, nặng, và ấm áp. Cô dùng ngón cái, nhẹ nhàng xoa quanh cái núm vú đang dần cương lên.
"À..." Bà Thu rên lên, một tiếng rên đầy sự tội lỗi và khoái cảm. "Nó... nó đứng lên rồi... con ạ."
"Mẹ thích thế không?" Lan hỏi, giọng thì thầm.
"...Thích," Bà Thu thừa nhận. "Thích... con gái mẹ chạm vào nó."
Lan cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Cô cúi xuống, từ từ ngậm lấy cái núm vú kia vào miệng. Bà Thu gần như ngã quỵ, hai tay bám chặt vào vai con gái. "À... Hùng... à... à..."
Bà Thu lỡ lời. Cô gọi tên con trai mình. Nhưng Lan không dừng lại. Cô liếm, cô mút, cô dùng răng cạo nhẹ. Bà ta đang tưởng tượng đến Hùng, đang tưởng tượng đến cái cặc của con trai, nhưng lại đang được con gái mình kích thích. Sự lẫn lộn này quá tội lỗi, quá dâm đãng.
Sau một lúc, Lan ngẩng đầu lên. Bà Thu mặt mày ửng hồng, thở dốc. "Mẹ à, lật người lại đi," Lan nói. "Để con gội lưng cho mẹ."
Bà Thu ngoan ngoãn làm theo, chống hai tay lên tường, đưa cái mông trần ra phía trước. Lan nhìn vào cái mông của mẹ, những vết rạn da như những vệt sông nhỏ. Cô lấy xà phòng, xoa đều lên tay, rồi bắt đầu massage từ lưng xuống đến eo.
"Con à," Bà Thu lại lên tiếng, giọng này thì nhỏ hơn, đầy tội lỗi hơn. "Cái... cái lồn của mẹ... nó... nó ướt rồi."
Lan im lặng. Bà ta đang thừa nhận. Bà ta đang thú nhận sự phản bội của cơ thể.
"Cái lồn này... nó khát lắm con ạ," Bà Thu thì thầm, gần như tự nói một mình. "Nó muốn được chạm... muốn được liếm... Nó bẩn lắm... con có ghét không?"
Lan không trả lời. Cô quỳ xuống, khuôn mặt ở ngay sau cái mông của mẹ. Cô nhìn vào kẽ mông, nhìn thấy cái lồn của bà ta, hai mép thịt hơi hở ra, ẩm ướt và căng mọng. Cô đưa mặt lại gần, hít một hơi thật sâu. Mùi của nó, mùi của nước, của xà phòng, và của một cái lôn đang khao khát. Nó không hôi. Nó thơm một cách nồng nàn.
Cô đưa lưỡi ra, liếm một đường dọc từ dưới lên, dừng lại ở cái hột le.
"Á...!" Bà Thu rú lên, cả người run rẩy. "Lan... con à... đừng... à... à..."
Nhưng Lan không dừng lại. Cô liếm mạnh hơn, dùng lưỡi của mình xoáy vòng quanh cái hột le, mút chặt lấy nó. Bà Thu không đứng vững nữa, bà ta quỳ xuống, ngồi trên sàn nhà tắm, hai chân dang rộng, để mặc cho con gái mình ở giữa hai chân mình, đầu cúi xuống, đang làm cho bà ta một điều mà bà ta chỉ dám mơ trong những đêm cô đơn nhất.
"Con... con gái mẹ... à... à... đang liếm lồn mẹ... con khốn... à... à..." Bà Thu rên lên, những lời thô tục tuôn ra một cách tự nhiên, không còn bị kiềm chế. "Mẹ sắp ra rồi... con ơi... mẹ ra rồi... áaaaa..."
Một dòng nước lồn nóng hổi, tanh nồng phụt ra, tẩm ướt cả mặt và miệng Lan. Cô không chê bai. Cô tiếp tục liếm, uống lấy những giọt dịch cuối cùng của mẹ, cho đến khi bà ta nằm ngửa ra sàn, người run lên như một chiếc lá.
Lan ngẩng đầu lên, mặt lấm lem. Cô bò lên, nằm cạnh mẹ, kéo cái khăn tắm đắp cho cả hai. Bà Thu mở mắt ra, nhìn con gái, đôi mắt nhòa đi vì nước mắt và sung sướng. Bà ta không nói gì, chỉ đưa tay ra, nắm lấy tay con gái.
Trong căn phòng tắm nóng hổi, hai thân thể trần trụi nằm cạnh nhau. Không còn là mẹ
 

Phần 10: Những Dòng Chữ Nóng Hổi

Trận tắm kết thúc. Họ không nói gì thêm, chỉ im lặng lau khô người cho nhau và mặc quần áo vào. Sự im lặng đó không còn ngượng ngùng, mà là một sự im lặng thấu hiểu, tràn ngập những điều chưa thể nói thành lời. Lan ở lại với mẹ thêm một lúc, hai mẹ con ngồi bên nhau trên giường, xem một chương phim truyền hình cũ, tay vẫn nắm lấy tay nhau. Khi Lan về, bà Thu chỉ nói: "Đi cẩn thận." Một câu nói bình thường, nhưng ánh mắt bà ta đã hoàn toàn khác.
Hai ngày tiếp theo trôi qua trong một trạng thái mộng mơ. Cả hai đều chìm đắm trong ký ức về trận tắm, về cái chạm, về cái ôm. Họ làm việc, nói chuyện với mọi người xung quanh như bình thường, nhưng tâm trí thì ở nơi khác. Họ chờ đợi. Chờ đợi màn hình điện thoại sáng lên.
Và rồi, vào buổi chiều thứ ba, nó đã sáng lên.
Mẹ Thu: Con đang làm gì đó?
Một câu hỏi bắt đầu đơn giản, nhưng Lan biết nó không hề đơn giản.
Lan: Dạ không có gì ạ, chỉ ngồi nghĩ về mẹ thôi.
Một lời đáp thẳng thắn, không vòng vo. Bà Thu ở bên kia chắc hẳn đang run tay.
Mẹ Thu: ...Người ta nghĩ gì.
Lan: Con nghĩ... về cảm giác khi mình chạm vào mẹ. Con nghĩ mẹ có thấy sợ không.
Mẹ Thu: ...Lúc đầu thì sợ. Nhưng sau đó... thì lại thấy thích. Con à, mẹ là một người đàn bà tồi tệ phải không?
Lan biết mẹ đang tự trách mình. Cô phải gạt bỏ cảm giác đó ngay lập tức.
Lan: Mẹ không tồi tệ gì cả. Mẹ chỉ là một người phụ nữ cô đơn. Mẹ có quyền được thích, được cảm thấy sướng. Con chỉ thương mẹ vì đã phải chịu đựng một mình lâu như vậy.
Mẹ Thu: Nhưng đó là con của mẹ... là Lan của mẹ.
Lan: Vậy thì sao? Con thương mẹ hơn bất cứ ai. Con muốn mẹ được hạnh phúc. Mẹ thấy sướng, con cũng thấy vui. Cái đó có sai không?
Bên kia im lặng một lúc. Rồi một tin nhắn hiện lên, khiến trái tim Lan đập nhanh hơn.
Mẹ Thu: ...Mẹ vẫn còn nhớ cái cảm giác đó.
Lan: Cảm giác gì ạ? Con muốn nghe mẹ nói.
Mẹ Thu: Cái cảm giác... tay con chạm vào... cái lồn của mẹ.
Lan cảm thấy một luồng khí nóng chạy dọc người. Mẹ cô đã nói ra. Cô đã dùng từ "lồn".
Lan: Con cũng nhớ mẹ ạ. Con nhớ cái cảm giác nó ẩm ướt, nóng hổi trong tay con. Con nhớ mẹ run lên. Mẹ có biết mẹ run lên rất đẹp không?
Mẹ Thu: ...Xấu hổ lắm.
Lan: Không hề xấu hổ đâu mẹ ạ. Đó là phản ứng chân thật nhất. Mẹ à, đừng ngại. Con muốn mẹ nói thật. Mẹ có thể nói với con những điều mà mẹ chưa bao giờ dám nói với ai không? Con sẽ không phán xét mẹ. Con hứa.
Lời hứa này như một chiếc chìa khóa, mở toang cánh cửa tâm hồn của Bà Thu.
Mẹ Thu: ...Lúc đó, trong đầu mẹ, mẹ cứ nghĩ... mình đang bị làm cho bẩn.
Lan: Bẩn sao mẹ? Tại sao lại là bẩn? Con đang thương mẹ, đang chạm vào mẹ bằng cả sự tôn trọng. Tình yêu của con cho mẹ sao lại là bẩn?
Mẹ Thu: ...Vì nó là loạn luân.
Lan: Không phải loạn luân. Đây là tình yêu giữa hai người phụ nữ. Giữa hai linh hồn cô đơn. Đừng dùng những từ ngữ nặng nề đó nữa. Hãy gọi nó bằng cái tên của nó: sự đồng điệu.
Lan đang định nghĩa lại cuộc trò chuyện của họ, gạt bỏ sự tội lỗi và thay vào đó là sự kết nối.
Lan: Mẹ à, con muốn mẹ thử một việc. Mẹ có thể không?
Mẹ Thu: Việc gì?
Lan: Mẹ có thể... nói lại những gì mẹ cảm thấy đêm đó không? Những lời mà mẹ nghĩ là "dâm dục"? Hãy gõ nó ra. Gõ ra và gửi cho con. Đừng sợ. Khi mẹ viết ra, mẹ sẽ thấy nó không đáng sợ như mẹ nghĩ. Con muốn nghe mẹ nói, bằng chính ngôn ngữ của mẹ.
Đây là một thử thách. Một lời đề nghị táo bạo.
Bà Thu im lặng một lúc rất lâu. Lan tưởng bà ta sẽ từ chối. Nhưng rồi, một dòng chữ hiện lên, run rẩy, ngập ngừng.
Mẹ Thu: ...Con à, mẹ muốn nói... nhưng mà ngại quá.
Lan: Không cần ngại. Mẹ hãy nghĩ là con đang ở bên cạnh, mẹ đang thì thầm vào tai con. Nói đi, mẹ. Con đang chờ.
Lan biết, cô phải khéo léo hơn. Cô phải cho mẹ thấy sự hấp dẫn của việc nói ra.
Lan: Mẹ à, con nói thật nhé. Con rất thích nghe mẹ nói những điều đó. Con thích nghe mẹ dùng những từ ngữ thô tục. Nó làm con thấy mẹ thật... thật đẹp. Một người phụ nữ dám nói ra khao khát của mình, đó là người phụ nữ đẹp nhất. Con muốn nghe mẹ nói "lồn", nói "địt", nói tất cả những gì mẹ muốn. Đừng kìm nén nữa, mẹ ơi.
Sự động viên này, đi kèm với sự thừa nhận về sự thích thú của riêng Lan, đã có tác dụng. Nó cho phép Bà Thu thỏa mãn khao khát của mình mà không cảm thấy tội lỗi, vì cô biết con gái mình cũng đang thích.
Và rồi, dòng tin nhắn mà cô mong đợi nhất, dòng tin nhắn đánh dấu một sự thay đổi hoàn toàn, hiện lên.
Mẹ Thu: ...Đêm đó... khi con chạm vào lồn mẹ... mẹ chỉ muốn nói... "Đừng dừng lại... Liếm cái lồn của mẹ đi... Nó đang khát nước lắm..."
Lan đọc xong, toàn thân nóng lên. Mẹ cô đã làm được. Bà ta đã nói ra.
Lan: Cảm ơn mẹ. Con nghe thấy rồi. Con rất thích nghe mẹ nói vậy.
Mẹ Thu: ...Mẹ xấu hổ quá.
Lan: Đừng xấu hổ. Mẹ làm rất tốt. Mẹ à, con muốn mẹ tiếp tục. Mẹ có thể nói cho con biết, mẹ còn muốn gì nữa không? Mẹ muốn con làm gì cho mẹ? Hãy nói ra. Hãy nói hết những gì cái lồn của mẹ đang khao khát. Con là con gái mẹ, con sẽ lắng nghe.
Lan biết, cô đã mở ra một cánh cửa mới. Một cánh cửa dẫn vào thế giới bí mật và đầy đam mê của mẹ. Và cô sẽ bước vào đó cùng bà ta.
 

Phần 11: Khát Khao Được Lắng Nghe

Lan đọc dòng tin nhắn cuối cùng của mẹ, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Bà ta đã làm được. Bà ta đã nói ra. Và giờ, cô phải cho bà ta thấy rằng việc nói ra không chỉ được chấp nhận, mà còn được khuyến khích, được trân trọng.
Lan: Con nghe thấy rồi mẹ ạ. Con rất thích nghe mẹ nói vậy. Con thích nghe mẹ nói "lồn".
Mẹ Thu: ...Mẹ xấu hổ quá. Sao con lại thích những cái đó.
Lan: Vì nó thật mẹ ạ. Con thích sự thật của mẹ. Con thích cái cách mẹ không che giấu khao khát của mình. Nó làm mẹ trở nên... quyến rũ. Mẹ à, con muốn mẹ nói thêm. Con muốn nghe hết những gì mẹ đang nghĩ.
Mẹ Thu: ...Còn gì nữa mà nói. Mẹ đã nói ra rồi còn gì.
Lan: Chưa hết đâu. Mẹ chỉ mới nói ra cái nó muốn. Còn nó muốn bị làm thế nào thì sao? Mẹ có muốn con dùng lưỡi, hay dùng tay? Hay mẹ muốn cả hai?
Cô đang dẫn dắt, đưa ra những lựa chọn cụ thể để mẹ dễ dàng hình dung và trả lời.
Mẹ Thu: ...Con à, đừng hỏi con nữa. Mẹ ngại lắm.
Lan: Đừng ngại. Mẹ hãy nghĩ là con đang ở cạnh mẹ, mắt nhắm lại, và mẹ đang thì thầm vào tai con. Nói đi, mẹ ơi. Cái lồn của mẹ, nó muốn được làm thế nào? Nó có muốn được mút không? Muốn được một ngón tay... hay nhiều ngón tay?
Sự im lặng kéo dài. Lan có thể tưởng tượng ra mẹ cô đang nằm trên giường, mặt nóng bừng, đấu tranh giữa sự e ngại và khát khát được nói ra.
Rồi một dòng chữ hiện lên, ngập ngừng hơn.
Mẹ Thu: ...Nó muốn... nhiều ngón tay.
Lan mỉm cười. Một chiến thắng nhỏ.
Lan: Vậy thì con sẽ dùng nhiều ngón tay. Con sẽ đưa hai ngón tay vào trong, từ từ, để cái lồn của mẹ quen với nó. Rồi con sẽ xoay nhẹ, như thế này. Mẹ có cảm nhận được không?
Cô đang dùng ngôn từ để miêu tả hành động, để kích thích trí tưởng tượng của mẹ.
Mẹ Thu: ...Ừ. Mẹ cảm nhận được.
Lan: Mẹ có muốn con đi sâu hơn không? Mẹ có muốn con tìm đến cái chỗ mà nó nhảy lên mỗi khi mẹ sướng không? Mẹ có muốn con chạm vào nó không?
Mẹ Thu: ...Có. Mẹ muốn con chạm vào nó.
Lan: Con sẽ chạm vào nó. Con sẽ xoa nó, day nó, cho đến khi mẹ không thể chịu nổi nữa. Mẹ có muốn rên lên không mẹ? Mẹ có muốn gọi tên con không?
Mẹ Thu: ...Mẹ muốn. Mẹ muốn rên lên. Mẹ muốn gọi tên con gái mình... trong lúc nó đang làm cho mẹ sướng.
Lan cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Mẹ cô không chỉ thừa nhận, mà còn đang diễn tả ra khát khao của mình.
Lan: Mẹ à, con đang rất nóng. Con đang nghĩ về mẹ. Con đang tưởng tượng mình đang ở bên cạnh mẹ.
Mẹ Thu: ...Con à, mẹ cũng đang nóng. Cái lồn của mẹ... nó lại ướt rồi.
Đây là một lời thú nhận đầy quyền lực. Bà ta không còn xấu hổ về phản ứng của cơ thể mình nữa.
Lan: Mẹ có đang tự sướng không?
Một câu hỏi trực diện, táo bạo.
Mẹ Thu: ...Mẹ... không dám.
Lan: Sao lại không dám? Mẹ có thể làm mà. Con cho phép. Con muốn mẹ làm. Con muốn mẹ tự sướng và nghĩ về con. Mẹ có thể làm cho con xem không?
Cô đang đẩy mọi thing lên một tầm cao mới.
Mẹ Thu: ...Con ơi, con nói thật sao? Con không ghét mẹ sao?
Lan: Con không ghét. Con chỉ muốn thương mẹ. Con muốn thấy mẹ sướng. Mẹ à, hãy làm đi. Hãy chạm vào nó. Hãy cho con biết mẹ đang làm gì với nó.
Bà Thu lại im lặng. Lan biết, bà ta đang đấu tranh cuối cùng. Rồi, một tin nhắn hiện lên, ngắn gọn, nhưng nó như một tiếng nổ.
Mẹ Thu: ...Mẹ đang chạm vào nó.
Lan hít một hơi thật sâu. Cánh cửa cuối cùng đã mở toang.
Lan: Tốt lắm. Mẹ đang dùng tay nào? Tay phải hay tay trái?
Mẹ Thu: ...Tay phải.
Lan: Ngón trỏ hay ngón giữa?
Mẹ Thu: ...Ngón giữa. Nó đang... nó đang xoa quanh cái hột le.
Lan: Nó có mướt không? Có trơn trượt không?
Mẹ Thu: ...Ừ. Rất mướt. Nước nó ra nhiều lắm con ạ.
Lan: Bây giờ, mẹ hãy đưa ngón tay vào trong. Từ từ thôi. Cho con biết cảm giác của nó.
Mẹ Thu: ...À... nó vào rồi... ấm áp... và siết lấy tay con.
Lan: Bây giờ, hãy bắt đầu nhấp. Nhấp chậm thôi. Như thể con đang địt mẹ bằng ngón tay. Mẹ có nghe không? Con đang địt lồn mẹ.
Sự sử dụng từ "địt" trong bối cảnh này, một cách đầy tình yêu và sự hướng dẫn, đã phá vỡ rào cản cuối cùng.
Mẹ Thu: ...Ừ. Con đang địt lồn mẹ... à... à... nhanh hơn đi con... địt mẹ mạnh hơn...
Lan: Mẹ có muốn thêm một ngón tay không? Muốn con địt mẹ bằng hai ngón tay không?
Mẹ Thu: ...Có... cho mẹ thêm... con ơi... mẹ muốn... à... à... mẹ sắp ra rồi...
Lan: Ra đi mẹ ơi. Ra hết nước lồn của mình ra. Hãy nghĩ về con. Hãy gọi tên con.
Mẹ Thu: ...Lan... à... Lan của mẹ... mẹ ra rồi... áaaaa...
Một dòng tin nhắn cuối cùng, chỉ có dấu chấm than. Rồi im lặng.
Lan nằm đó, đọc lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Cơ thể cô nóng ran, trái tim đập loạn xạ. Cô không chỉ lắng nghe, cô đã cùng mẹ đạt đến cực khoái. Cô đã trở thành người tình, người dẫn dắt, và là người duy nhất trên thế giới biết được bí mật sâu thẳm nhất của mẹ.
Cô biết, từ hôm nay, không có gì có thể trở lại như cũ nữa.
 

Phần 12: Những Hình Ảnh Nóng Hổi

Sáng hôm sau, không khí giữa hai mẹ con trong cuộc trò chuyện đã hoàn toàn khác. Sự e ngại đã biến mất, thay vào đó là một sự gần gũi, một thỏa thuận ngầm rằng họ có thể chia sẻ bất cứ điều gì với nhau. Cuộc trò chuyện bắt đầu một cách tự nhiên như một lời chào buổi sáng.

Lan: Chào mẹ. Tối qua mẹ ngủ được không?

Mẹ Thu: Mẹ ngủ rất ngon. Lâu lắm rồi mẹ chưa ngủ ngon như vậy. Còn con?

Lan: Con cũng vậy. Con mơ thấy mẹ.

Mẹ Thu: ...Thấy con làm gì?

Lan: Thấy con đang cười. Con thích nụ cười của mẹ.

Một cuộc trò chuyện dường như vô hại, nhưng ẩn sau đó là sự rung động của cả hai. Buổi trưa, khi cả hai đều có chút thời gian rảnh rỗi, Lan quyết định tiếp tục cuộc hành trình khám phá.

Lan: Mẹ ơi, con đang nghĩ về đêm qua.

Mẹ Thu: ...Con nghĩ gì.

Lan: Con nghĩ về cơ thể của mẹ. Con thấy nó rất đẹp. Nhưng con chỉ được nhìn trong làn hơi nước. Con muốn... nhìn rõ hơn.

Lời đề nghị này trực diện hơn, nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng.

Mẹ Thu: ...Nhìn cái gì nữa. Đã già rồi còn gì mà đẹp.

Lan: Mẹ đừng nói vậy. Với con, mẹ là đẹp nhất. Mẹ có thể... chụp một tấm ảnh gửi cho con không? Chỉ là một tấm ảnh thôi, để con nhìn mẹ mỗi ngày.

Bà Thu im lặng. Đây là một ranh giới mới. Việc gửi hình ảnh là một bằng chứng không thể chối cãi.

Lan: Mẹ đừng sợ. Con sẽ không gửi cho ai đâu. Nó chỉ của riêng con. Con chỉ muốn nhìn thấy mẹ, ngay cả khi con không ở bên cạnh.

Thấy con gái mình khẩn khoản, Bà Thu cuối cùng cũng gõ ra một dòng chữ.

Mẹ Thu: ...Con muốn nhìn đâu?

Lan cảm thấy một sự phấn khích tột độ. Mẹ cô đã đồng ý.

Lan: Con có thể chọn không?

Mẹ Thu: ...Ừ.

Lan: Vậy con muốn nhìn ngực của mẹ. Con muốn nhìn hai núm vú mà con đã mút đêm qua.

Một yêu cầu đầy khiêu khích, nhưng được đặt trong một bối cảnh đầy tình cảm.

Một lúc sau, một hình ảnh được gửi đến. Đó là một bức ảnh chụp từ trên xuống, chỉ có phần ngực của Bà Thu. Hai bầu ngực mềm mại, hơi chảy xệ, hai núm vú nâu sẫm và cương lên một cách đầy khiêu gợi. Nó không phải là một bức ảnh gợi dục, mà là một bức ảnh chân thật, một bức ảnh của một người phụ nữ đang khao khát được yêu thương.

Lan: Mẹ ơi, nó đẹp lắm. Con muốn chạm vào nó.

Mẹ Thu: ...Con đang làm gì đó?

Lan: Con đang nhìn nó, và đang nhớ lại cảm giác khi nó trong miệng con. Mẹ có nhớ không?

Mẹ Thu: ...Mẹ nhớ. Mẹ nhớ con gái mình mút nó.

Lan: Mẹ à, bây giờ đến lượt mẹ. Mẹ muốn con chụp gì cho mẹ xem?

Lan đang trả lại quyền lực cho mẹ, để bà ta cũng trở thành người khám phá.

Bà Thu lại im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Rồi một tin nhắn hiện lên, đầy tò mò và rụt rè.

Mẹ Thu: ...Con có thể chụp... cái lồn của con không?

Câu hỏi này khiến Lan sững sờ. Cô không ngờ mẹ mình lại thẳng thắn đến vậy.

Lan: ...Mẹ muốn nhìn cái lồn của con à?

Mẹ Thu: ...Ừ. Mẹ muốn biết... nó trông như thế nào. Có giống cái lồn của mẹ không.

Lan mỉm cười. Cô đứng dậy, khóa cửa phòng lại, và bắt đầu chụp ảnh. Cô nằm trên giường, hai chân hơi dang ra, dùng điện thoại chụp một góc cận cảnh. Cô không chụp mặt, chỉ chụp cái lôn của mình, được cạo sạch sẽ, hai mép thịt mọng nước, đang hơi hở ra vì sự hưng phấn.

Cô gửi đi.

Mẹ Thu: ...À. Nó đẹp quá.

Lan: Nó có giống của mẹ không?

Mẹ Thu: ...Không. Của mẹ có nhiều lông hơn. Nó... trông trưởng thành hơn. Của con thì... trinh trắng hơn.

Lan: Mẹ thích cái nào?

Mẹ Thu: ...Mẹ thích cả hai. Mẹ thích cái lồn của mình, vì nó đã sinh ra con. Và mẹ thích cái lồn của con, vì nó là của con gái mẹ.

Câu trả lời này làm Lan gần như khóc. Nó không còn là sự khiêu dâm, nó là một lời tuyên bố tình yêu, một sự chấp nhận tuyệt đối.

Lan: Mẹ ơi, bây giờ con đang chạm vào nó. Con đang tưởng tượng rằng đó là tay mẹ đang chạm vào con.

Mẹ Thu: ...Thế nào? Nó có mướt không?

Lan: Rất mướt. Con đang nghĩ về đêm qua. Con đang nghĩ về mẹ đang rên lên.

Mẹ Thu: ...Con à, mẹ cũng đang chạm vào cái lồn của mình. Mẹ cũng đang nghĩ về con. Mẹ đang nghĩ... nếu bây giờ con ở đây, con sẽ làm gì với nó.

Lan: Con sẽ không dùng tay. Con sẽ dùng miệng. Con sẽ liếm nó như đêm qua, nhưng lần này con sẽ không dừng lại. Con sẽ liếm cho đến khi mẹ ra trong miệng con.

Mẹ Thu: ...Lan... à... con đừng nói nữa... mẹ...

Lan: Mẹ có muốn con nói không? Mẹ có muốn nghe con miêu tả cách con sẽ địt mẹ bằng lưỡi không?

Mẹ Thu: ...Có... con nói đi... con nói cho mẹ nghe...

Cuộc trò chuyện lại tiếp tục, nhưng lần này, họ không còn chỉ là lời nói. Họ có hình ảnh. Họ có trí tưởng tượng. Họ đang ở hai nơi khác nhau, nhưng tâm hồn và cơ thể họ lại đang hòa vào làm một, trong một cuộc yêu qua mạng, đầy tình yêu và sự khao khát.
 

Phần 13: Những Tưởng Tượng Bị Cấm

Cuộc trò chuyện sau bữa trưa trở nên đặc biệt hơn. Sự im lặng trên Zalo không còn là sự ngại ngùng, mà là sự chờ đợi, là khoảng lặng trước một cơn bão. Lan biết, mẹ cô đang ở nhà một mình, trong không gian tĩnh mịch của căn phòng, và những suy nghĩ của bà ta đang trỗi dậy.

Lan: Mẹ ơi, con vẫn đang nhìn tấm ảnh của mẹ. Cái lồn của mẹ... nó thật đẹp.

Mẹ Thu: ...Con đừng nói vậy nữa. Mẹ xấu hổ lắm.

Lan: Mẹ đừng xấu hổ. Con là con gái mẹ, con có quyền ngắm nhìn mẹ. Con chỉ ước gì bây giờ con có thể ở đó, để ngắm nó thật gần.

Mẹ Thu: ...Ngắm nó rồi làm gì?

Lan: Con sẽ hôn nó. Con sẽ hôn lên đám lông đen của mẹ, hôn lên hai mép thịt của nó. Con sẽ dùng lưỡi mình, nhẹ nhàng tách hai mép lồn của mẹ ra, như con đã làm đêm qua.

Mẹ Thu: ...Con à, đừng nói nữa... Mẹ đang ở nhà một mình, con nói vậy mẹ... nó nhảy cả lên.

Lan: Mẹ cũng đang nghĩ về nó, đúng không? Mẹ đang nghĩ đến cảm giác昨晚. Con biết mà. Con cũng đang nghĩ. Con đang nghĩ... con đang tưởng tượng ra một cảnh.

Mẹ Thu: ...Cảnh gì vậy?

Lan hít một hơi thật sâu. Cô biết, cô đang sắp bước qua một ranh giới rất lớn.

Lan: Con đang tưởng tượng... mẹ đang ngồi trên giường, con đang quỳ gối dưới sàn nhà. Mẹ đang cầm đầu con, đẩy con vào giữa hai chân mình. Rồi mẹ nhổ... nhổ một ngụm nước bọt vào miệng con.

Mẹ Thu: ...Trời ơi. Con nghĩ cái gì vậy. Bẩn quá.

Lan: Không bẩn đâu mẹ ơi. Đó là nước bọt của mẹ, là thứ quý giá nhất. Con sẽ mở miệng ra, nhận lấy nó, và nuốt xuống. Con sẽ nuốt nước bọt của mẹ như thể đó là một loại mật ngọt. Mẹ có muốn làm vậy với con không? Mẹ có muốn nhổ nước nhãi vào miệng con gái mình không?

Câu hỏi này quá táo bạo, quá phạm thượng. Bà Thu im lặng một lúc lâu. Lan nghĩ rằng mình đã làm mẹ sợ hãi. Nhưng rồi, một dòng chữ hiện lên, run rẩy và đầy tò mò.

Mẹ Thu: ...Tại sao... con lại muốn như vậy?

Lan: Vì con muốn được nuốt lấy mọi thứ của mẹ. Con muốn thuộc về mẹ. Nước bọt của mẹ, nước mắt của mẹ, và cả... nước lồn của mẹ.

Lại một sự im lặng. Nhưng lần này, nó dài hơn. Lan có thể cảm nhận được sự đấu tranh của mẹ qua màn hình.

Lan: Mẹ à, con chỉ tưởng tượng thôi. Mẹ đừng sợ.

Mẹ Thu: ...Nếu... nếu mẹ nói là có... con có ghét mẹ không?

Lan: Con sẽ không ghét mẹ. Con sẽ chỉ yêu mẹ nhiều hơn. Con sẽ biết rằng mẹ cũng có những khao khát dâm dục giống như con.

Mẹ Thu: ...Có. Mẹ muốn. Mẹ muốn nhổ nước bọt vào miệng con gái mình.

Lan đọc xong, toàn thân nóng ran. Mẹ cô đã thừa nhận. Cô đã vượt qua được rào cản cuối cùng.

Lan: Con biết mà. Con biết mẹ cũng muốn. Bây giờ, đến lượt con tưởng tượng tiếp. Con đang tưởng tượng... sau khi con đã làm cho mẹ sướng bằng lưỡi, cái lồn của mẹ chảy ra rất nhiều nước. Mẹ dùng tay, hứng lấy những giọt nước lồn đó. Rồi mẹ đứng dậy, đi lấy một cái cốc sạch, và chắt hết nước lồn của mình vào đó.

Mẹ Thu: ...Con... con nghĩ cái gì vậy... à... à...

Lan: Mẹ sẽ cầm cái cốc đầy nước lồn của mình, đưa xuống cho con. Mẹ sẽ nói: "Lan này, uống đi. Đây là nước của mẹ." Con sẽ không chần chừ. Con sẽ cầm lấy cái cốc, ngẩng đầu lên, và uống hết từng giọt. Mẹ có muốn cho con uống nước lồn của mình không?

Mẹ Thu: ...Có. Mẹ muốn. Mẹ muốn cho con gái mình uống hết nước lồn của mẹ. Mẹ muốn xem con uống nó.

Bà Thu đã hoàn toàn cuốn vào. Bà ta không còn ngại ngùng nữa. Bà ta đang chủ động tham gia vào trò chơi tưởng tượng này.

Lan: Con sẽ uống nó. Con sẽ uống và nói với mẹ rằng nó rất ngon, rất mặn, rất thơm. Con sẽ liếm sạch cái cốc, không để sót một giọt nào.

Bây giờ, Lan quyết định đảo ngược vai trò. Cô muốn nghe mẹ nói ra những tưởng tượng của bà ta.

Lan: Mẹ à, bây giờ đến lượt mẹ. Mẹ có đang tưởng tượng không? Mẹ có đang tưởng tượng về con không?

Mẹ Thu: ...Ừ. Mẹ đang tưởng tượng.

Lan: Mẹ đang tưởng tượng gì vậy? Hãy nói cho con nghe. Con muốn nghe.

Mẹ Thu: ...Mẹ đang tưởng tượng... con đang nằm trên giường, hai chân dang rộng. Cái lồn của con... nó đang ướt như昨晚. Nó đang chảy nước.

Lan: Rồi sao nữa? Mẹ làm gì tiếp theo?

Mẹ Thu: ...Mẹ sẽ quỳ xuống. Mẹ sẽ cúi đầu xuống, hít lấy mùi của nó. Mẹ sẽ dùng lưỡi mình, liếm sạch hết những giọt nước lồn đang chảy ra của con gái mình.

Lan cảm thấy một luồng điện cực mạnh chạy khắp cơ thể. Mẹ cô, người phụ nữ nhút nhát, e dè, lại đang nói ra những điều dâm dục như vậy.

Lan: Mẹ sẽ uống nó phải không? Mẹ sẽ uống nước lồn của con gái mình?

Mẹ Thu: ...Ừ. Mẹ sẽ uống nó. Mẹ sẽ uống nó như thể đó là một loại rượu nồng. Mẹ muốn được uống nước lồn của con. Mẹ muốn được uống cả nước nhãi của con.

Lan: Mẹ ơi...

Mẹ Thu: Mẹ muốn được làm con gái mình sướng. Mẹ muốn được địt con bằng lưỡi. Mẹ muốn được chìm vào cái lồn của con, và không bao giờ đi ra nữa. Con có ghét mẹ không? Có ghét mẹ vì là một người mẹ dâm đãng, một kẻ loạn luân không?

Lan: Con không ghét mẹ. Con chỉ yêu mẹ. Con yêu cả người mẹ dâm đãng của con. Con muốn mẹ làm tất cả những điều đó với con. Con muốn mẹ uống nước lồn của con, và con muốn uống nước lồn của mẹ. Chúng ta là của nhau, mẹ ạ. Cơ thể chúng ta cũng là của nhau.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Không còn cần phải nói gì thêm. Họ đã vượt qua mọi giới hạn. Họ đã chia sẻ những tưởng tưởng táo bạo nhất, những khao khát dâm dục nhất. Họ không còn là mẹ con. Họ là hai tâm hồn đồng điệu, hai cơ thể khao khát, đã tìm thấy nhau trong một thế giới mà không ai có thể phán xét.
 

Phần 14: Lời Hẹn Dưới Trăng

Sự im lặng sau cuộc trò chuyện tối hôm qua còn nặng nề hơn cả những lời nói. Cả ngày hôm sau, Lan và Bà Thu đều không nhắn tin cho nhau. Họ cần không gian để tiêu hóa những gì đã xảy ra, để đối mặt với những khao khát mà họ vừa thổ lộ. Đó không còn là trò chơi. Nó đã trở thành một lời hứa.

Và rồi, buổi tối hôm sau, khi màn hình Zalo lại sáng lên, Lan biết, lời hứa đó sắp được thực hiện.

Lan: Mẹ ơi, con không thể ngủ được.

Mẹ Thu: ...Mẹ cũng vậy. Mẹ cứ nghĩ mãi về những chuyện chúng ta nói.

Lan: Con cũng vậy. Con chỉ muốn nó là thật. Con muốn được ở bên cạnh mẹ.

Mẹ Thu: ...Con gái ngốc. Chúng ta nói qua điện thoại thôi rồi mà.

Lan: Không được. Con muốn được chạm vào mẹ. Con muốn được ôm mẹ. Mẹ à, chiều mai chồng con lại đi làm về muộn. Con có thể đến nhà mẹ không? Chỉ hai mẹ con mình thôi.

Lời mời này trực diện, không vòng vo. Bà Thu im lặng một lúc lâu. Lan có thể tưởng tượng ra tim bà ta đang đập thình thịch.

Mẹ Thu: ...Đến nhà mẹ làm gì?

Lan: Để nấu ăn cho mẹ. Để xem TV cùng mẹ. Để tắm cho mẹ.

Cụm từ "tắm cho mẹ" như một mồi lửa, châm ngòi cho mọi thứ.

Mẹ Thu: ...Tắm chung à?

Lan: Ừ. Tắm chung. Như trong tưởng tượng của chúng ta. Mẹ có dám không?

Một lần nữa, Lan đang thách thức mẹ. Bà Thu có thể từ chối, có thể nói đó là sai, là đi quá xa. Nhưng cô biết, bà ta không thể. Bà ta cũng đang khao khát như cô.

Mẹ Thu: ...Được. Mẹ chờ con.

Chỉ một câu trả lời ngắn gọn. Nhưng nó đã quyết định tất cả.

Buổi chiều hôm sau, Lan đến nhà mẹ với một trái tim đập loạn nhịp. Bà Thu đã mở cửa từ trước. Cả hai không nói gì, chỉ nhìn nhau. Không khí trong nhà đặc quánh lại, tràn ngập sự mong ngợi và căng thẳng.

Họ ăn cơm trong im lặng, chỉ có tiếng đũa va vào chén. Món ăn hôm nay có vẻ nhạt hơn, dù Bà Thu đã nấu rất kỹ. Cả hai đều đang nghĩ đến chuyện sắp xảy ra.

Sau khi dọn dẹp xong, Bà Thu đứng dậy. "Thôi... vào tắm đi," bà ta nói, giọng khàn đặc.

Họ cùng nhau bước vào phòng tắm. Cánh cửa đóng lại, khóa chặt thế giới bên ngoài. Lần này, không còn sự ngạc nhiên hay bối rối như lần đầu. Chỉ có sự chờ đợi và một sự chấp nhận đầy khao khát.

Lan mở vòi sen, dòng nước nóng bắt đầu chảy ra, tạo ra một làn hơi mù mịt. Cô quay lại, nhẹ nhàng cởi chiếc áo của mẹ, rồi chiếc quần. Bà Thu không còn run rẩy, bà ta chỉ đứng đó, để mặc cho con gái mình cởi đồ, đôi mắt nhắm hờ, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Khi cả hai đã hoàn toàn trần trụi, Lan không bắt đầu ngay. Cô kéo mẹ vào lòng, ôm chặt lấy bà ta. Da thịt họ chạm vào nhau, ấm áp và mềm mại. "Mẹ ơi," cô thì thầm, "con nhớ mẹ."

"Con cũng nhớ mẹ," Bà Thu đáp, giọng nói nức nở.

Họ đứng như vậy một lúc lâu, chỉ ôm nhau dưới làn nước nóng. Rồi Lan kéo mẹ ra, lấy dầu gội, bắt đầu gội đầu cho bà như lần trước. Cô xoa, cô massage, cô gãi nhẹ. Bà Thu nhắm mắt lại, thả lỏng hoàn toàn.

Sau khi gội xong, Lan lấy xà phòng, xoa lên lòng bàn tay. "Mẹ à, quay lưng lại đi," cô nói.

Bà Thu ngoan ngoãn làm theo. Lan bắt đầu lau lưng cho mẹ, từ vai xuống đến eo. Những động tác của cô chậm rãi, tình cảm. Rồi cô đặt cả hai bàn tay lên cái mông tròn của mẹ, xoa nhẹ.

"Mẹ có thích con chạm vào đây không?" cô hỏi.

"Thích," Bà Thu lí nhí.

"Con muốn liếm nó," Lan thì thầm. "Con muốn liếm cái lỗ nhỏ này."

Nói rồi, cô quỳ xuống, đặt mặt mình vào kẽ mông của mẹ, và nhẹ nhàng đưa lưỡi lên, liếm vào cái lỗ hậu môn.

"À... Lan... con ơi..." Bà Thu rên lên, một cái run rẩy đi khắp người. Cô chưa bao giờ cảm thấy một khoái cảm lạ lùng và tội lỗi như vậy.

Lan liếm một lúc, rồi đứng dậy. "Giờ thì đến lượt mẹ," cô nói. "Mẹ tắm cho con."

Bà Thu quay lại, nhìn con gái mình. Bà ta lấy xà phòng, bắt đầu lau người cho Lan. Động tác của bà ta lúc đầu còn hơi gượng gạo, nhưng rồi cũng trở nên mềm mại. Bà ta lau lưng con gái, lau ngực con gái, ngừng lại một chút ở hai núm vú đang cương lên.

"Đẹp quá," Bà Thu thì thầm.

Rồi bà ta quỳ xuống, mặt đối diện với cái lồn của con gái. Nó đã được cạo sạch, hai mép thịt mọng nước, hơi hở ra. Bà ta ngập ngừng một lúc, rồi nhìn lên, hỏi con gái: "Con có muốn mẹ liếm không?"

"Có," Lan đáp, giọng chắc nịch. "Mẹ hãy liếm con. Như mẹ đã tưởng tượng."

Bà Thu cúi xuống, đưa lưỡi ra, liếm một đường dọc theo khe lồn của con gái. Nó mặn, nó ngọt, nó có một mùi gì đó thơm nồng. Nó không hề bẩn. Nó là mùi của con gái bà.

"À... mẹ ơi..." Lan rên lên, hai tay bám vào tóc mẹ.

Bà Thu bắt đầu liếm một cách điêu luyện, như thể bà ta đã làm việc này cả đời. Bà ta liếm, bà ta mút, bà ta đưa lưỡi vào trong. Lan đứng không vững, bà ta phải bám vào vai con gái để không ngã.

"Con à... mẹ muốn uống nước lồn của con," Bà Thu thì thầm, giọng đầy khao khát.

"Mẹ cứ làm đi," Lan rên lên. "Mẹ hãy uống hết nó."

Bà Thu liếm mạnh hơn, dùng lưỡi day vào cái hột le. Rồi Lan run lên, một dòng nước lồn nóng hổi phun ra, tẩm ướt cả mặt và miệng bà ta. Bà Ta không chê bai, bà ta uống lấy, nuốt xuống từng giọt.

Họ ngã xuống sàn nhà tắm, ôm lấy nhau. Nước vẫn đang chảy, xối lên hai thân thể mệt lử nhưng vô cùng thỏa mãn.

"Mẹ ơi," Lan thì thầm, "con yêu mẹ."

"Con gái," Bà Thu đáp, mắt nhắm lại, "mẹ cũng yêu con. Mẹ yêu cả cái lồn dâm đãng của con."

Họ nằm đó, trong làn hơi nước nóng, không còn là mẹ con. Họ là hai người tình, đã cùng nhau vượt qua mọi giới hạn, để tìm thấy nhau trong vòng tay của nhau.
 

Phần 15: Dấu Ấn Trên Chiếc Giường Ấm

Họ không vội vàng rời khỏi phòng tắm. Họ chỉ ngồi đó, dưới làn nước đã bắt đầu nguội đi, ôm lấy nhau, để cảm nhận nhịp tim của đối phương qua lồng ngực. Lần này, không còn là sự thỏa mãn của một cuộc cháy bỏng, mà là sự bình yên của cơn bão tan.

Lan là người đứng lên đầu tiên. Cô kéo mẹ dậy, lấy chiếc khăn tắm lớn, mềm mại, và bắt đầu lau người cho bà. Cô lau từng lọn tóc ướt, từng giọt nước trên vai, từng kẽ ngón chân. Bà Thu đứng im, như một bức tượng, để mặc cho con gái mình chăm sóc. Khi chiếc khăn chạm vào cái lồn của bà, bà ta khẽ run lên.

"Để con," Lan thì thầm, nhẹ nhàng tách hai mép lồn của mẹ ra, dùng góc khăn khô lau nhẹ nhàng. Cái lồn của mẹ, với đám lông đen rậm rạp, giờ đã hơi khô lại, nhưng hai mép thịt vẫn còn sưng húp và ửng hồng vì vừa mới được kích thích. Nó trông thật đẹp, thật trưởng thành, đầy vẻ đẹp của một người phụ nữ đã trải qua cuộc đời.

Sau khi lau khô người cho mẹ, Lan lại lấy một chiếc khăn khác, lau khô người mình. Bà Thu đứng đó, nhìn con gái. Lần đầu tiên, bà ta quan sát cơ thể con gái mình với ánh mắt của một người tình. Cái lồn của Lan, trần trụi, không một sợi lông, hai mép thịt mọng nước, hồng hào và non nớt. Nó trông thật khác, thật trẻ trung, thật quyến rũ.

"Đi ra giường đi mẹ ơi," Lan nắm tay mẹ, dắt bà ra khỏi phòng tắm.

Họ không mặc gì. Cả hai trần trụi bước vào phòng ngủ. Ánh đèn vàng vọt của chiếc đèn ngủ chiếu xuống chiếc giường lớn, nơi bà ta đã từng ngủ một mình bao năm nay. Giờ đây, chiếc giường đó sẽ không còn cô đơn nữa.

Họ nằm xuống, nằm cạnh nhau, đối diện. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở của họ. Lan đưa tay lên, vuốt lại lọn tóc còn ướt của mẹ.

"Mẹ đẹp lắm," cô nói.

Bà Thu không trả lời. Bà ta chỉ đưa tay lên, chạm vào má con gái, rồi trượt xuống, chạm vào cổ, xuống xương quảng xanh. Bàn tay bà ta dừng lại ở ngực Lan, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Con cũng đẹp," bà ta thì thầm. "Mẹ chưa bao giờ nhìn con kỹ như vậy."

Lan mỉm cười, cô nghiêng người lại, đặt một nụ hôn lên môi mẹ. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy tình yêu. Bà Thu đáp lại. Nụ hôn của họ từ từ trở nên sâu hơn, nồng nàn hơn. Họ trao cho nhau hơi thở, trao cho nhau lưỡi. Nó không phải là nụ hôn của một người mẹ và con gái. Nó là nụ hôn của hai người yêu nhau.

Lan hôn xuống cổ, xuống xương quảng xanh, xuống kẽ ngực. Cô ngậm lấy một núm vú của mẹ, liếm, mút, làm cho nó lại cương lên. Bà Thu rên lên, hai tay luồn vào tóc con gái.

"Con à," bà ta gọi.

"Dạ," Lan ngẩng đầu lên.

"Mẹ muốn... liếm con."

Lan không nói gì. Cô chỉ nằm ngửa ra, hai chân dang rộng, mời gọi. Bà Thu quỳ xuống, giữa hai chân con gái mình. Bà ta nhìn cái lồn non nớt, hồng hào đó, và cảm thấy một khao khát không thể kiềm chế. Bà ta cúi xuống, đưa lưỡi ra, liếm một đường dọc.

"À... mẹ ơi..." Lan rên lên.

Bà Thu bắt đầu liếm một cách điêu luyện. Bà ta liếm hai mép thịt, liếm cái hột le, rồi đưa lưỡi vào trong. Bà ta mút, bà ta nhả, bà ta dùng tất cả sự mềm mại của mình để làm cho con gái sướng. Lan rên lên liên tục, hai tay bám chặt vào ga giường.

"Mẹ ơi... con sắp ra rồi..."

"Ra đi, con gái," Bà Thu thì thầm, rồi lại liếm mạnh hơn.

Lan run lên, một dòng nước lồn nóng hổi phun ra. Bà Thu không chê bai, bà ta đưa miệng lại, uống hết tất cả, không để sót một giọt.

Sau khi làm cho Lan sướng, bà ta nằm ngửa ra bên cạnh. Lần này, đến lượt Lan. Cô quỳ xuống, nhìn cái lồn của mẹ. Nó đã ướt trở lại, hai mép thịt hơi hở ra, mời gọi. Cô cúi xuống, hôn lên đám lông của mẹ, rồi hôn lên hai mép thịt.

"Mẹ ơi, con muốn uống nước của mẹ," cô nói.

"Con cứ làm đi," Bà Thu rên lên.

Lan bắt đầu liếm. Cô liếm cái lồn của mẹ với tất cả sự tình yêu và khao khát. Cô liếm, cô mút, cô đưa lưỡi vào trong. Bà Thu rên lên, hai chân co lại, ôm chặt lấy đầu con gái.

"Con ơi... mẹ sắp ra rồi... à... à..."

"Ra đi, mẹ ơi," Lan thì thầm.

Bà Thu run lên, một dòng nước lồn tanh nồng, mặn hơn của người phụ nữ trung niên phun ra. Lan uống lấy, nuốt xuống từng giọt.

Nhưng họ chưa dừng lại. Lan bò lên trên người mẹ, hôn bà ta một cách sâu sắc, để bà ta có thể nếm thử chính mùi vị của mình trong miệng con gái. Họ trao cho nhau một nụ hôn đầy mùi nước lồn.

"Mẹ à," Lan thì thầm khi nụ hôn kết thúc. "Con có một điều muốn hỏi."

"Con hỏi đi," Bà Thu thở dốc.

"Con có thể... nhổ nước bọt vào miệng mẹ không?"

Bà Thu sững người. Đây là một trong những tưởng tượng dâm dục nhất của họ. Nhưng bà ta không ngần ngại.

"Được," bà ta nói. "Mẹ muốn."

Lan mỉm cười. Cô hôn mẹ một lần nữa, lần này, cô tích tụ một ngụm nước bọt trong miệng, rồi nhẹ nhàng nhổ vào miệng mẹ.

Bà Thu nuốt xuống. "Mặn," bà ta cười.

"Giờ thì đến lượt mẹ," Lan nói.

Bà Thu làm theo. Cô hôn Lan, tích tụ nước bọt, rồi nhổ vào miệng con gái. Lan nuốt xuống, mắt sáng rỡ.

"Mẹ ơi," cô rên lên. "Con muốn địt mẹ."

"Địt mẹ đi," Bà Thu đáp. "Địt lồn của mẹ đi, con gái ơi."

Lan đặt mình vào giữa hai chân mẹ, dùng cái lồn của mình - một cái lồn giả mà cô đã chuẩn bị từ trước - bắt đầu thrust vào cái lồn của mẹ.

Họ làm tình đến khuya, trên chiếc giường ấm áp, trao cho nhau những cú thrust, những nụ hôn, những lời thì thầm dâm dục. Họ không còn là mẹ con. Họ là hai người tình, đã cùng nhau vượt qua mọi giới hạn, để tìm thấy nhau trong vòng tay của nhau.
 

Phần 16: Những Ngày Tháng Thấm Nhựa

Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy bên cạnh người chồng đang say ngủ. Cơ thể cô mệt mỏi một cách dễ chịu, những cơ bắp vẫn còn nhói lại sau đêm qua. Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi vào nhà tắm. Nhìn vào gương, cô thấy một người phụ nữ khác. Gương mặt vẫn là gương mặt của cô, nhưng đôi mắt thì sâu thẳm hơn, ánh lên một sự bí mật và một vẻ đẹp vừa được giải thoát.

Cô tắm, nhưng lần này, cô chỉ tắm một mình. Dòng nước nóng chảy trên người cô, nhưng cô không cảm thấy được sự ấm áp như khi có mẹ ở bên. Cô nhắm mắt lại, và hình ảnh đêm qua lại hiện về. Cái nhìn của mẹ khi bà uống nước lồn của cô, cái run rẩy của bà khi bị liếm, cái ôm chặt của bà trên giường. Mọi thứ đều in sâu trong tâm trí cô, như một bộ phim không bao giờ kết thúc.

Khi Lan về đến nhà mẹ để lấy đồ đi làm, Bà Thu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trên bàn. Cả hai không nói nhiều. Họ chỉ trao đổi những ánh mắt, những nụ cười nhẹ nhàng. Bà Thu đặt một đĩa bánh bao nóng hổi vào bát con gái.

"Ăn nhiều vào đi," bà nói, giọng bình thường như mọi ngày. Nhưng khi bàn tay bà vô tình chạm vào tay Lan, một dòng điện lại chạy qua người cả hai.

Hai ngày tiếp theo trôi qua như một giấc mơ. Công việc, những cuộc họp, những bữa cơm trưa... tất cả đều như một lớp màng mờ ảo, che giấu một thực tại khác đang cháy bỏng bên trong.

Đối với Lan, mọi thứ xung quanh đều trở nên vô vị. Cô ngồi trước máy tính, những con số và biểu đồ hiện ra mờ ảo. Mắt cô nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí lại ở nơi khác. Nó ở trong phòng ngủ của mẹ, trên chiếc giường ấm áp, nơi hai cơ thể trần trụi đã quấn lấy nhau. Cô nhớ cái cảm giác khi lưỡi mình chạm vào cái lồn của mẹ, nhớ mùi vị tanh nồng của nó, nhớ âm thanh rên rỉ của bà. Cô nhớ cả cái cảm giác khi mình nhổ nước bọt vào miệng mẹ, và bà ta nuốt nó xuống một cách ngoan ngoãn. Mỗi khi nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy một luồng khí nóng chạy dọc người, và cái lồn của cô lại bắt đầu ẩm ướt. Cô phải đi vào nhà vệ sinh vài lần trong ngày để vỗ về cái cơ thể đang khao khát của mình.

Đối với Bà Thu, sự chờ đợi còn dằn vặt hơn. Bà ta như một con vật bị nhốt trong chính ngôi nhà của mình. Mỗi không gian đều gợi lại một ký ức. Cái ghế sofa nơi Lan từng ngồi, cái bếp nơi họ đã cùng nhau nấu ăn, và đặc biệt là phòng tắm và phòng ngủ. Bà ta không dám bước vào những căn phòng đó vào ban ngày, vì sợ những ký ức sẽ nuốt chửng lấy bà.

Bà ta ngồi một mình trong phòng khách, xem TV, nhưng không thực sự xem. Mắt bà ta nhìn vào màn hình, nhưng tâm trí lại đang ở bên cạnh con gái. Bà ta nhớ cái cảm giác khi Lan gội đầu cho mình, nhớ cái chạm mềm mại của đôi tay con gái lên da thịt bà. Bà ta nhớ cái cảm giác khi mình uống nước lồn của Lan, một thứ gì đó vừa lạ lẫm, vừa ngọt ngào. Bà ta nhớ cả cái cảm giác khi cái lồn giả của con gái thrust vào trong mình, một cảm giác vừa đau đớn, vừa sung sướng.

Buổi tối, khi Hùng về nhà, bà ta cố gắng tỏ ra bình thường. Bà ta nấu cơm, nói chuyện với con trai, nhưng trong lòng, bà ta đang so sánh. So sánh sự thô bạo của cái cặc trong tưởng tượng với sự dịu dàng của cái lưỡi của con gái. Bà ta nhận ra, bà ta không còn khao khát con trai mình theo cách một người đàn bà khao khát đàn ông nữa. Bà ta khao khát sự kết nối, sự thấu hiểu, sự mềm mại. Và bà ta chỉ tìm thấy điều đó ở con gái mình.

Và rồi, vào buổi tối thứ hai, khi cả hai đều đang nằm trên giường ở hai ngôi nhà khác nhau, điện thoại của họ cùng lúc rung lên.

Đó là một tin nhắn từ Bà Thu, gửi cho Lan.

Mẹ Thu: Mẹ không thể ngủ được.

Lan đọc xong, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Cô biết mẹ cũng đang nghĩ về điều đó.

Lan: Con cũng vậy. Con đang nhớ mẹ.

Mẹ Thu: Nhớ điều gì?

Lan: Nhớ tất cả. Nhớ mùi của mẹ. Nhớ cái cảm giác khi mẹ ở trong vòng tay con.

Bên kia im lặng một lúc. Rồi một tin nhắn hiện lên, đầy sự khao khát và sự yếu đuối.

Mẹ Thu: Mẹ cũng nhớ. Mẹ nhớ cái cảm giác khi con liếm lồn mẹ. Mẹ nhớ cái mùi của con gái mình. Mẹ... muốn con.

Lan mỉm cười. Cô biết, ngọn lửa âm ỉ đó đã bùng lên thành ngọn lửa lớn.

Lan: Con cũng muốn mẹ. Rất muốn.

Mẹ Thu: ...Chiều mai... chồng con lại đi làm về muộn phải không?

Lan: Dạ. Vâng.

Mẹ Thu: ...Vậy thì... đến đây đi. Mẹ chờ con.

Một lời mời. Không phải là một lời hỏi. Là một lời ra lệnh. Một lời khẳng định rằng họ không thể quay lại nữa. Họ đã đi quá xa, và giờ đây, họ chỉ có thể tiến về phía trước.

Lan nằm trên giường, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn cuối cùng của mẹ. Cơ thể cô nóng ran, cái lồn lại bắt đầu ẩm ướt. Cô biết, chiều mai sẽ là một ngày dài nữa của sự chờ đợi. Nhưng lần này, sự chờ đợi không còn đầy lo lắng, mà là sự mong chờ của một người đang đi đến với định mệnh của mình.
 

Phần 17: Lời Thì Thầm Bếp Núc

Chiều mai, nắng vàng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, nhuộm vàng căn bếp nhỏ. Bà Thu đang đứng trước bếp, đang đảo một nồi canh cua. Dầu mỡ xèo xèo, tỏa ra một mùi thơm nức. Bà ta đang mặc một chiếc áo sơ mỏng manh, và chiếc váy ngắn cũ, mái tóc được búi gọn gàng. Vẻ ngoài của một người phụ nữ đang làm nội trợ.

Nhưng bên trong, bà ta đang cháy bỏng.

Cánh cửa sau khẽ mở ra. Lan lén lút bước vào, như một con mèo. Cô không nói gì, chỉ đi thẳng đến phía sau mẹ. Bà Thu vẫn đang mải mê với nồi canh, không để ý đến sự có mặt của con gái.

Lan từ từ áp người mình vào lưng mẹ, hai tay vòng qua eo, ôm chặt lấy bà. Cằm cô tựa vào vai bà, hít một hơi thật sâu mùi tóc và mùi cơ thể quen thuộc.

"Mẹ ơi," cô thì thầm, giọng mềm như lụa. "Con nhớ mùi của mẹ."

Bà Thu giật mình, nhưng rồi ngay lập tức thả lỏng. Bà ta biết là con gái. Chỉ có con gái mới có cái ôm này. "Đang nấu ăn mà," bà ta lí nhí, nhưng không hề đẩy ra.

"Con không quan tâm đến ăn," Lan thì thầm vào tai mẹ, hơi thở nóng hổi làm cho bà ta rùng mình. "Con chỉ quan tâm đến mẹ. Con chỉ muốn ăn mẹ thôi."

Tay Lan bắt đầu di chuyển. Một tay vẫn ôm eo, tay kia thì từ từ trượt lên, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực mềm mại qua lớp áo mỏng. Bà Thu thở dốc, cái thìa trong tay khựng lại.

"Con à... đừng... Hùng sắp về rồi..."

"Anh ấy còn lâu mới về," Lan cằm chặt lấy tai bà, nhẹ nhàng cắn. "Chúng ta có đủ thời gian. Mẹ có muốn con không? Cái lồn của mẹ có khát con không?"

Bà Thu không trả lời, chỉ rên lên một tiếng rất nhỏ.

"Con muốn biết," Lan tiếp tục thì thầm, giọng ngày càng dâm dục hơn. "Mẹ muốn sex như thế nào? Mẹ muốn con làm gì với mẹ? Mẹ muốn con liếm lồn mẹ nữa không? Hay mẹ muốn con địt mẹ bằng cái lồn giả này?"

Nói rồi, cô lấy từ trong túi xách một con cặc giả hai đầu, đặt lên đùi mẹ. Nó to, trơn, và màu da thật. Bà Thu nhìn xuống, mắt mở to vì kinh ngạc và phấn khích.

"Con... con mang cái gì vậy?"

"Đây là thứ để chúng ta yêu nhau, mẹ ơi," Lan cười. "Để cả hai chúng ta cùng sướng. Nhưng trước hết... con muốn khẩu dâm với mẹ."

Nói rồi, cô nhẹ nhàng xoay người mẹ lại, để đối diện với mình. Cô nhìn vào mắt bà, đầy tình yêu và khao khát. Cô quỳ xuống, mặt ngang tầm với cái bụng của mẹ.

"Mẹ à," cô nói, giọng nức nở. "Con có thể liếm lồn mẹ ở đây không? Ngay tại cái bếp này?"

Bà Thu run lên, bà ta nhìn quanh, như thể sợ có ai đó nhìn thấy. Nhưng căn nhà trống không. Chỉ có hai mẹ con họ. Bà ta gật đầu, một cái gật đầu gần như không thể nhận ra.

Lan mỉm cười. Cô vén chiếc váy của mẹ lên, để lộ cái lồn không một sợi lông, đã ẩm ướt và căng mọng. Cô không chần chừ, đưa mặt vào, liếm một đường dọc theo kẽ lồn.

"À... con à..." Bà Thu rên lên, hai tay bám chặt vào thành bếp.

Lan bắt đầu liếm một cách điêu luyện. Cô liếm hai mép thịt, liếm cái hột le, rồi đưa lưỡi vào trong. Bà Thu rên lên liên tục, hai chân bắt đầu run rẩy.

"Con ơi... sướng quá... à... à... mẹ sắp ra rồi..."

"Ra đi, mẹ ơi," Lan thì thầm, rồi lại liếm mạnh hơn.

Bà Thu run lên, một dòng nước lồn nóng hổi phun ra, tẩm ướt cả mặt và miệng con gái. Lan uống lấy, nuốt xuống từng giọt.

Sau khi làm cho mẹ sướng, Lan đứng dậy, hôn bà ta một cách sâu sắc, để bà ta có thể nếm thử chính mùi vị của mình trong miệng con gái.

"Giờ thì đến lượt con," Lan nói. "Mẹ hãy quỳ xuống. Hãy liếm con gái mẹ. Hãy liếm cái lồn đã làm cho mẹ sướng vừa rồi."

Bà Thu không ngần ngại. Bà ta quỳ xuống, mặt đối diện với cái lồn của con gái. Bà ta nhìn nó, rồi cúi xuống, đưa lưỡi ra, liếm một cách nồng nhiệt.

Lan rên lên, hai tay bám vào tóc mẹ. "Mẹ ơi... mẹ liếm con giỏi quá... à... à..."

Họ liếm lồn cho nhau ở đó, tại căn bếp nhỏ, giữa mùi thức ăn và mùi nước lồn. Họ liếm cho đến khi cả hai đều sướng bắn nước, rồi họ đứng dậy, hôn nhau một cách điên cuồng.

"Con à," Bà Thu thì thầm, mặt mày ửng hồng. "Con là một con đĩ. Con là con đĩ của mẹ."

"Và mẹ là con đĩ của con," Lan cười. "Chúng ta là của nhau. Mẹ à, chiều nay chúng ta không cần cái lồn giả. Chỉ cần lưỡi của chúng ta là đủ rồi."

Họ lại hôn nhau, một nụ hôn sâu và nồng nàn. Họ biết, bữa cơm tối sẽ nguội lạnh. Nhưng họ không quan tâm. Họ đã có một bữa tiệc nóng bỏng hơn, một bữa tiệc chỉ dành riêng cho hai mẹ con họ.
 

Phần 18: Bữa Tiệc Của Hai Lồn

Nụ hôn ở bếp ngày càng nồng nàn, đầy mùi thức ăn và mùi nước lồn. Nhưng nó không còn đủ. Cơ thể họ khao khát nhiều hơn thế. Lan là người ngừng lại trước, hơi thở dốc.

"Mẹ ơi," cô thì thầm, mắt sáng lên một cách dâm dục. "Đến phòng ngủ đi. Con muốn mẹ. Con muốn địt mẹ."

Bà Thu không nói gì, chỉ nắm lấy tay con gái, kéo bà ta đi vào phòng ngủ. Chiếc giường lớn, nơi đêm qua họ đã trao cho nhau sự trinh trắng của tâm hồn, giờ đang chờ đợi họ.

Lan đẩy mẹ nằm ngửa lên giường. Cô không vội vàng. Cô nằm xuống bên cạnh, kéo mẹ vào lòng, hôn bà ta một cách sâu sắc. Tay cô không ngừng di chuyển, xoa nắn khắp cơ thể mẹ, từ ngực xuống bụng, xuống cái lồn đang ẩm ướt.

"Mẹ ơi," cô thì thầm. "Bây giờ, chúng ta sẽ dùng cái này."

Cô lấy con cặc giả hai đầu từ dưới gối. Bà Thu nhìn nó, mắt đầy sự tò mò và phấn khích.

"Làm thế nào?" bà ta hỏi.

"Để con chỉ cho mẹ," Lan mỉm cười.

Cô nằm ngửa bên cạnh mẹ, hai người đối diện nhau. Cô lấy một đầu của con cặc giả, nhẹ nhàng đưa vào cái lồn của mình. Một tiếng rên khẽ bật ra từ miệng cô. Rồi cô nhìn mẹ.

"Giờ thì đến lượt mẹ," cô nói. "Mẹ hãy đưa đầu còn lại vào lồn của mình. Hãy để chúng ta kết nối với nhau, mẹ ơi."

Bà Thu làm theo. Bà ta mở rộng hai chân, nhẹ nhàng đưa đầu còn lại của con cặc giả vào cái lồn của mình. Một cảm giác đầy lạ lặn, một cảm giác căng và đầy trào lan khắp cơ thể bà ta. Bây giờ, họ được nối với nhau bằng một con cặc giả, hai đầu đều đã nằm sâu trong cơ thể của họ.

"Mẹ ơi... à... à..." Lan rên lên.

"Con gái... à... à..." Bà Thu cũng rên lên.

"Nhấp đi, mẹ ơi," Lan ra lệnh. "Hãy địt con gái mẹ đi."

Bà Thu bắt đầu nhấp. Mỗi cái nhấp của bà ta đều đẩy đầu cặc giả vào sâu hơn trong lồn con gái, và đồng thời, cũng đẩy đầu còn lại vào sâu hơn trong lồn mình. Họ đang địt nhau, và cũng đang tự địt chính mình.

"Đúng vậy... mẹ ơi... mạnh hơn nữa... à... à... địt con đi... mẹ đỡ của con... à... à..." Lan rên lên, hai tay bóp chặt lấy ngực mẹ.

"Con gái... con khốn... à... à... lồn con sướng quá... à... à... địt mẹ đi... địt lồn mẹ cho nát ra..." Bà Thu cũng gầm lên, bà ta đã hoàn toàn nhập vai, không còn là một người mẹ nhút nhát, mà là một người đàn bà đang khao khát con gái mình.

Họ địt nhau như vậy, một cách điên cuồng. Căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ dâm đãng, những tiếng "bụp bụp" của hai thân thể va vào nhau, và những lời lẽ thô tục.

"Con là con đỉa của mẹ! Mày hút hết cả nước lồn của mẹ!" Bà Thu la lên.

"Và mẹ là cái lồn của con! Lồn của con chỉ để cho con địt!" Lan đáp lại.

Họ địt nhau, họ chửi bới nhau, họ sỉ nhục nhau bằng những lời lẽ dâm dục nhất. Họ không còn là mẹ con. Họ là hai con thú đang giao phối, đang chìm đắm trong sự cuồng loạn của bản năng.

Đến lúc cao trào, cả hai cùng run lên, cùng lúc bắn ra một dòng nước lồn nóng hổi, làm ướt cả chiếc ga giường.

Họ ngã xuống, thở dốc. Con cặc giả vẫn còn nằm trong lồn họ, kết nối họ lại với nhau. Họ nằm im một lúc lâu, chỉ để nghe tiếng thở của đối phương.

Rồi Bà Thu quay lại, ôm chặt lấy con gái. "Con đĩ của mẹ," bà ta thì thầm, đầy tình yêu và sự thỏa mãn.

"Con đỉa của mẹ," Lan đáp lại, ôm chặt lấy bà.

Họ không nói gì thêm. Họ chỉ nằm đó, trong vòng tay của nhau, trong mùi của sex và tình yêu. Họ biết, họ đã đi quá xa, quá sâu. Nhưng họ không hối hận. Vì họ đã tìm thấy nhau, trong cách dâm dục và tội lỗi nhất. Họ đã tìm thấy chính mình, trong vòng tay của nhau.
 

Phần 19: Lời Thú Nhận Sau Cuộc Yêu

Căn phòng ngập tràn trong mùi sex nồng nàn, một mùi của mồ hôi, của nước lồn, và của sự thỏa mãn. Hai thân thể mệt mỏi vẫn đang nối với nhau bởi con cặc giả ẩm ướt, nằm im trong cái ôm của nhau. Họ không nói gì, chỉ thở dốc, cảm nhận nhịp tim của đối phương đang từ từ bình thường lại.

Là người con gái, Lan, là người lên tiếng trước. Cô nhẹ nhàng rút con cặc giả ra khỏi cơ thể cả hai, ném nó sang một bên, rồi lại kéo mẹ vào lòng. Bà Thu tựa đầu vào ngực con gái, như một đứa trẻ đã tìm thấy nơi trú ẩn an toàn.

"Mẹ ơi," Lan thì thầm, tay vuốt nhẹ lưng mẹ. "Mẹ có thấy không? Chúng ta kết nối với nhau."

Bà Thu chỉ rên lên một tiếng thật nhỏ, một âm thanh đầy sự mệt mỏi và sung sướng.

"Mẹ à," Lan tiếp tục, giọng cô như một dòng suối, nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý. "Con muốn hỏi mẹ thật sự. Vừa rồi... khi chúng ta làm tình... mẹ thích nhất là điều gì?"

Bà Thu im lặng một lúc, như đang sắp xếp những cảm xúc hỗn loạn trong đầu. "Mẹ... mẹ thích tất cả," bà ta lí nhí.

"Không phải tất cả," Lan cười nhẹ. "Chắc chắn phải có một khoảnh khắc nào đó làm mẹ thấy sướng hơn cả. Có phải là khi con liếm lồn mẹ không? Hay là khi mẹ nhổ nước bọt vào miệng con?"

Nhắc đến cảnh đó, Bà Thu lại rùng mình. "Mẹ thích... cái lúc mẹ nhổ nước bọt vào miệng con," bà ta thừa nhận, giọng vẫn còn ngại ngùng. "Mẹ thấy mình... quyền lực. Và mẹ thấy con... con thật dâm đãng, thật ngoan ngoãn khi nuốt nó."

"Con thích làm con đĩ của mẹ," Lan cười. "Con thích mẹ làm nhục con. Con thích mẹ gọi con là 'con đĩ', là 'con đỉa'."

"Thật sao?" Bà Thu ngẩng đầu lên, nhìn con gái. "Mẹ nghĩ mẹ mới là con đĩ. Một người mẹ dâm đãng, muốn địt chính con gái mình."

"Vậy thì chúng ta là một cặp con đĩ," Lan hôn lên trán mẹ. "Chỉ của riêng nhau. Mẹ thích cách xưng hô đó không? Gọi nhau là 'con đĩ'?"

"Thích," Bà Thu gật đầu, một nụ cười tà mị hiếm thấy nở trên môi bà. "Nó làm mẹ thấy... bớt tội lỗi. Như thể chúng ta đang nhập vai một kịch bản nào đó."

"Đúng vậy," Lan nói. "Chúng ta đang nhập vai. Và con muốn kịch bản của chúng ta càng ngày càng hay hơn. Con có nhiều ý tưởng lắm, mẹ ơi. Ví dụ, lần sau, con muốn mẹ mặc một bộ đồ thật gợi cảm. Một bộ váy ngủ bằng lụa, mỏng manh, không có nội y. Để mẹ đi lại trong nhà, để con có thể ngắm nhìn mẹ, ngắm thấy hai núm vú và cái lồn của mẹ qua lớp vải."

"Con khốn," Bà Thu chọc nhẹ vào con gái, nhưng trong mắt bà ta ánh lên sự thích thú. "Mẹ sẽ mặc. Mẹ sẽ mặc cho con ngắm."

"Và con cũng sẽ mặc cho mẹ ngắm," Lan tiếp tục. "Con sẽ mặc một bộ đồ lót ren màu đen, chỉ có cái áo ngực và cái quần lọt khe. Con sẽ quỳ gối dưới chân mẹ, như một con nô lệ tình dục."

Bà Thu hít một hơi. "Con à... con nghĩ ra những thứ này từ đâu vậy?"

"Từ tình yêu," Lan đáp. "Và từ khao khát. Con còn muốn nhiều hơn nữa, mẹ ơi. Con muốn được liếm lỗ đít của mẹ."

Câu nói này trực diện và thô tục, nhưng giọng của Lan lại thật tình cảm.

Bà Thu sững người. "Cái đó... nó bẩn lắm."

"Không bẩn đâu mẹ ơi," Lan trấn an. "Đó là một phần của cơ thể mẹ. Một phần rất riêng tư. Con muốn được khám phá mọi thứ của mẹ, kể cả nơi đó. Con muốn dùng lưỡi mình, làm cho mẹ sướng từ phía sau. Mẹ có cho phép con không?"

Bà Thu không trả lời ngay. Bà ta đang suy nghĩ. Rồi bà ta gật đầu. "Được. Mẹ sẽ thử. Nhưng... mẹ cũng muốn được làm điều đó với con."

"Tất nhiên rồi," Lan mỉm cười. "Cơ thể con cũng là của mẹ. Mẹ có thể làm bất cứ gì mẹ muốn. Con còn muốn được liếm ngón chân của mẹ nữa."

"Liếm ngón chân?" Bà Thu cười. "Nghĩ cái gì vậy."

"Con nghiêm túc mà," Lan nói. "Con muốn được hôn lên đôi bàn chân của mẹ, được liếm từng ngón chân, được ngậm chúng vào miệng. Con muốn tôn thờ cơ thể mẹ từ đầu đến chân."

Lời nói của Lan, dù dâm dục, lại mang một sự sùng bái, một sự tôn trọng đến lạ thường. Nó làm cho Bà Thu cảm thấy mình là người phụ nữ được yêu thương nhất thế giới.

"Con gái của mẹ... mẹ không biết phải nói gì nữa," bà ta thở dài, nhưng là một tiếng thở dài của sự hài lòng.

"Đừng nói gì cả," Lan hôn lên tóc mẹ. "Chỉ cần ở đây, trong vòng tay con là đủ rồi."

Họ lại im lặng, nhưng sự im lặng này không còn trống rỗng. Nó được lấp đầy bởi những lời thú nhận, bởi những kế hoạch cho tương lai, bởi một sự gắn kết sâu sắc hơn cả tình yêu, hơn cả tình mẫu tử. Họ đã tìm thấy trong nhau một người tình, một người bạn tâm giao, một người đồng phạm trong cuộc yêu loạn luân của riêng mình.
 

Phần 20: Cuộc Chiến Của Lụa Và Ren

Những ngày tiếp theo trôi qua trong một sự phấn khích ngầm ngầm. Cuộc sống hàng ngày vẫn diễn ra như bình thường, nhưng nó đã được nhuốm một màu sắc hoàn toàn mới. Mỗi buổi sáng thức dậy, mỗi buổi tối đi ngủ, điều đầu tiên Lan và Bà Thu làm đều là mở điện thoại ra, không phải để đọc tin tức, mà để kiểm tra "chiến trường" của riêng họ.

Cuộc chiến bắt đầu bằng một bức ảnh.

Buổi sáng, khi Lan đang ở công ty, điện thoại cô rung lên. Đó là một bức ảnh chụp từ trên xuống. Bà Thu đang đứng trong phòng ngủ, chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, mỏng manh đến mức có thể thấy rõ bóng của hai núm vú sẫm màu. Đôi chân dài của bà ta trần trụi, và ở góc ảnh, có thể thấy một góc của cái lồn không được che kỹ.

Bà Thu: Con gái ơi, xem mẹ có già không?

Một câu hỏi đầy khiêu khích, một lời mời gọi không thể chối từ.

Lan mỉm cười. Cô vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại. Cô cởi áo ra, để lộ bộ đồ lót ren màu trắng mỏng manh cô đang mặc bên trong. Cô đứng trước gương, chụp một tấm ảnh từ ngực xuống, hai tay đặt sau gáy, khoe đi bộ ngực đầy đặn và cái eo thon gọn.

Lan: Mẹ xem, con có đủ đáng để làm nô lệ của mẹ không?

Bà Thu: Đáng lắm. Mẹ muốn trói con lên giường và dùng roi da đánh vào mông con.

Lời đáp của Bà Thu khiến Lan rùng mình. Bà ta đang ngày càng táo bạo.

Lan: Con xin mẹ. Mẹ muốn đánh con bao nhiêu thì đánh. Cơ thể này là của mẹ.

Cuộc trò chuyện như vậy diễn ra suốt cả ngày. Họ gửi cho nhau những bức ảnh chụp lén lút trong nhà vệ sinh, trong phòng thay đồ. Một ngày, Bà Thu gửi một tấm ảnh chụp cảnh bà ta đang ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, để lộ một phần đùi trắng nõn.

Bà Thu: Mẹ đang ngồi đây chờ con gái về. Mẹ muốn con quỳ gối dưới chân mẹ, hôn lên từng ngón chân của mẹ.

Lan: Con xin phép mẹ. Tối nay con sẽ làm điều đó. Con sẽ liếm sạch từng ngón chân của mẹ, rồi sẽ liếm lên đến đùi, đến cái lồn ẩm ướt của mẹ.

Một ngày khác, khi đang ở siêu thị, Lan chụp một tấm ảnh mình đang cúi người chọn một quả dưa leo, để lộ khe ngực sâu hun hút.

Lan: Mẹ ơi, con đang nhớ cái cặc giả của chúng ta. Con muốn được mẹ địt lại.

Bà Thu: Con đĩ. Đang ở ngoài mà còn nghĩ đến cái đó. Về nhà là mẹ cho địt cho bõ cái thèm.

Cuộc trò chuyện của họ không chỉ là những lời khiêu dâm. Nó còn là sự trao đổi quyền lực, một vở kịch về sự phục tùng và thống trị.

Một buổi chiều, Lan gửi một tấm ảnh mình đang quỳ gối trên sàn nhà, tay cầm một chiếc thắt lưng của chồng mình.

Lan: Mẹ ơi, con đang nghĩ đến mẹ. Con nghĩ đến việc mẹ dùng cái này trói tay con lại, rồi dùng miệng làm cho con sướng. Con muốn được làm con chó của mẹ, muốn được mẹ dắt đi.

Bà Thu: Con gái ngốc. Mẹ sẽ không trói con. Mẹ sẽ chỉ dùng tay, bóp chặt hai tay con lên giường, rồi mút lồn con cho đến khi con khóc lóc xin mẹ dừng lại. Con có muốn không?

Lan: Con muốn. Con muốn mẹ làm nhục con. Con muốn mẹ đối xử với con như một con thú.

Bà Thu đã hoàn toàn nhập vai. Bà ta không còn là người mẹ nhút nhát nữa. Bà ta là một nữ hoàng, một bà chủ, và Lan là nô lệ tình dục của bà ta.

Cuộc chiến của họ lên đến đỉnh điểm vào một buổi tối thứ Sáu. Bà Thu gửi một tấm ảnh chụp cảnh bà ta đang mặc một bộ đồ nội y màu đỏ, cực kỳ gợi cảm, chỉ có cái áo ngực đẩy ngực và cái quần string nhỏ xíu. Bà ta đang đứng trước gương, tay chống nạnh, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Bà Thu: Tối nay, con gái mẹ có đến không? Bà chủ của con đang chờ.

Lan đọc xong, cả người nóng ran. Cô lập tức trả lời.

Lan: Con xin phép mẹ. Nô lệ của con sẽ đến đúng giờ. Con sẽ mặc bộ đồ mà mẹ thích nhất. Xin mẹ hãy trừng phạt con vì đã để bà chủ phải chờ đợi.

Bà Thu: Tốt. Mẹ sẽ chờ. Đừng để mẹ phải thất vọng.

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Lan biết, tối nay sẽ không phải là một buổi tối bình thường. Sẽ không còn những lời thì thầm ngại ngùng. Sẽ chỉ có sự phục tùng, sự thống trị, và một cuộc yêu cuồng loạn, nơi ranh giới giữa đau đớn và khoái cảm sẽ hoàn toàn bị xóa nhòa. Họ đã chuẩn bị kịch bản, và tối nay, họ sẽ diễn nó.
 
anime sex
cliphot
Back
Top