Chương 49
Bố mở mắt, và cảm giác đầu tiên ập đến là sự sung mãn của một con mãnh hổ vừa no mồi. Đêm qua, cơ thể của vợ là một cánh đồng màu mỡ để ông ta cày xới, và “bài tập” mà ông ta áp đặt lên vợ đã mang lại một cảm giác quyền lực tuyệt đối. Ông ta tự mãn, cảm thấy mình không chỉ là chồng, mà là chủ nhân, là hoàng đế của cái thế giới thu nhỏ này.
Ông ta bước xuống nhà, bộ đồ ngủ bằng lụa mềm oặt không che giấu được sự cương cứng của buổi sớm. Mùi cà phê và trứng ốp la thơm lừng từ gian bếp kéo ông ta lại. Và rồi, ông ta thấy Ngọc My.
Bà đang đứng quay lưng về phía ông, trên người là một chiếc váy thun mặc ở nhà, loại váy mà trước đây chỉ khiến bà trông như một người nội trợ bình thường. Nhưng hôm nay thì khác. Có một cái gì đó đã thay đổi. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, viền một quầng sáng mờ ảo quanh người bà, biến những sợi tóc tơ lòa xòa thành một vầng hào quang. Chiếc váy cũ không thể che đi được đường cong của cặp mông dường như đã nảy nở hơn, tròn trịa và khiêu khích một cách vô thức.
Bản năng chiếm hữu trỗi dậy. Bố bước tới, áp sát từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo mẹ. Ông ta vùi mặt vào hõm cổ bà, hít hà mùi da thịt quen thuộc quyện với mùi dầu gội. dương vật của ông ta cọ vào khe mông mềm mại của mẹ.
“Dậy sớm thế, ái phi của trẫm?” Ông ta thì thầm, giọng điệu trêu chọc đầy tự mãn. “Đêm qua ‘luyện tập’ chưa đủ mệt sao?”
Mẹ chỉ khựng lại một giây, tay vẫn cầm chiếc xẻng lật trứng. Không có cái giật mình, không có sự hờn dỗi làm duyên, cũng không có sự phục tùng ngoan ngoãn. Bà chỉ đơn giản là đứng yên, để mặc cho cơ thể ông ta áp vào người mình.
Rồi, một cách chậm rãi, bà quay đầu lại.
Ánh mắt của mẹ không còn là ánh mắt của một “Ái phi” đang chờ đợi mệnh lệnh. Nó sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ thu. Bên trong sự tĩnh lặng đó, Huy thấy một tia sáng lấp lánh, một sự trêu chọc kín đáo, và một quyền lực ngầm đang trỗi dậy.
Bà nhìn thẳng vào mắt bố, khóe môi chỉ hơi nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận thấy.
“Để xem đã, phải xem hôm nay *em* có hứng không đã.”
Một câu nói bình thản, nhưng nó giáng vào sự tự mãn của bố một đòn trời giáng. Ông ta sững người. dương vật đang cương cứng của ông ta dường như cũng mềm đi một chút. Lần đầu tiên kể từ khi “trò chơi” bắt đầu, ông ta cảm thấy quyền quyết định không còn nằm hoàn toàn trong tay mình. Người đàn bà trong vòng tay ông ta bỗng trở nên xa lạ.
Và rồi, ngay khi sự im lặng trở nên khó xử nhất, mẹ tôi lại làm một điều không tưởng.
Vẻ trêu chọc, xa cách trên gương mặt mẹ bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là một biểu cảm khác, một thứ gì đó nguyên thủy hơn. Đôi mắt mẹ tối sầm lại, long lanh một cơn đói không che giấu. Nụ cười biến mất, nhường chỗ cho một cái bĩu môi đầy thèm khát. Con thú bên trong mẹ tôi, được nuôi dưỡng bởi những đêm hoan lạc và những cuộc chinh phục, đã tỉnh giấc.
Mẹ nhẹ nhàng lách người ra khỏi vòng tay của bố, một cử động uyển chuyển và dứt khoát. Rồi mẹ từ từ, nhẹ nhàng quỳ xuống sàn nhà, ngay giữa hai chân ông.
Bà ngước lên nhìn chồng, ánh mắt rực lửa. Bà không nói một lời, chỉ dùng hai tay giật tung vạt áo choàng của ông ra. Dương vật của bố bật ra, sừng sững giữa không trung.
Và mẹ lao vào nó.
Không có sự mơn trớn, không có sự dịu dàng. Mẹ ngấu nghiến nó như một con thú đói lâu ngày tìm thấy miếng mồi. Miệng mẹ há to, ngậm lấy dương vật của ông một cách tham lam. Răng mẹ khẽ cạ vào thân gậy của ông, tạo ra những cơn rùng mình tê dại. Bà không bú mút, bà cắn mút, hút vào một cách mạnh bạo, tạo ra những âm thanh "chùn chụt" tục tĩu vang vọng khắp căn bếp yên tĩnh.
Hữu Thắng choáng váng. Đây không phải là sự phục tùng. Đây là một cuộc tấn công. Một cuộc tấn công bằng khoái cảm. Ông bị áp đảo hoàn toàn. Toàn bộ cơ thể ông căng cứng, cố gắng chống đỡ cơn bão khoái cảm mà vợ mình đang tạo ra. Ông đưa tay lên, định túm lấy tóc mẹ, định ra lệnh cho mẹ, nhưng rồi bàn tay ông chỉ run rẩy nắm chặt lại. Ông không thể. Ông đã mất quyền kiểm soát.
Mẹ tôi dường như đã chìm vào một thế giới khác. Bà gầm gừ khe khẽ trong cổ họng, một âm thanh nửa người nửa thú. Bà dùng một tay nắm lấy gốc dương vật của chồng, tay kia bóp chặt lấy hai hòn dái, vừa bú mút vừa xoa nắn. Mẹ tôi hoàn toàn làm chủ nhịp điệu, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, đẩy chồng mình đến bờ vực của sự điên loạn.
Bố gầm lên, hai chân run rẩy. Ông túm lấy vai vợ, cố gắng giữ thăng bằng khi cơn cực khoái ập đến như một cơn sóng thần. Ông bắn thẳng vào sâu trong cổ họng mẹ, từng dòng tinh dịch nóng hổi.
Bà nuốt ừng ực, không bỏ sót một giọt.
Khi mọi thứ kết thúc, mẹ vẫn quỳ ở đó một lúc, đầu gục trên đùi chồng, thở hổn hển. Rồi mẹ từ từ ngẩng lên. Cơn đói hoang dại trong mắt mẹ đã dịu đi, chỉ còn lại một sự mơ màng, kiệt sức. Khóe miệng mẹ dính một vệt tinh dịch trắng đục. Mẹ từ từ đứng dậy, dáng vẻ khoan thai như một bà hoàng. Mẹ lấy một tờ giấy ăn, lau nhẹ khóe miệng một cách đầy quý phái, rồi quay lại bàn cầm lấy tách trà đã nguội của mình.
Mẹ nhấp một ngụm, rồi quay sang nhìn người chồng vẫn đang đứng thở dốc, mỉm cười.
"Bữa sáng đấy, chồng yêu."
Bố đứng chết trân giữa bếp, nhìn theo bóng lưng vợ. Cảm giác của con mãnh hổ biến mất, thay vào đó là sự hoang mang của một gã thợ săn bỗng nhận ra con mồi của mình đã mọc nanh vuốt.
Tôi chứng kiến tất cả. Tôi thấy sự tự mãn của bố vỡ tan như bong bóng xà phòng. Tôi thấy sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt bố. Và trong lòng tôi , một niềm tự hào méo mó trào dâng. Mẹ không còn là con rối trong vở kịch của tôi nữa. Bà đã trở thành một diễn viên có linh hồn, một tác phẩm nghệ thuật sống động đến mức tự nó có thể thay đổi kịch bản.
……………………………
Tiếng chuông tan tiết học vang lên, một âm thanh quen thuộc đến nhàm chán. Sân trường ồn ào, một mớ hỗn độn của những bộ đồng phục, những tiếng cười nói, những lời trêu chọc vô vị. Tôi đứng tựa vào một gốc cây, một bóng ma lẩn khuất trong cái không gian đầy sức sống giả tạo này.Tôi đang chờ đợi một buổi trình diễn.
Và rồi, bà xuất hiện.
Mẹ không đi, bà đang sải bước. Bà từ dãy hành lang của ban giám hiệu bước ra, và trong khoảnh khắc, cả sân trường ồn ào dường như khựng lại. Đối với tất cả mọi người, đó là cô Ngọc My, phó hiệu trưởng, một hình mẫu của sự thanh lịch và tri thức. Nhưng đối với tôi, đó là kiệt tác của tôi đang được ra mắt công chúng.
Hôm nay, mẹ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì màu đen. Một bộ trang phục công sở kinh điển, kín đáo đến mức gần như nhàm chán. Nhưng đó là với những kẻ mắt trần. Đôi mắt của tôi, đôi mắt của một kẻ sáng tạo, nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc đó.
Chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, nhưng tôi biết, tôi biết chắc chắn rằng bên dưới lớp vải mỏng manh đó không hề có áo ngực. Tôi có thể tưởng tượng ra hai đầu vú của mẹ, hai nụ hồng đã được bố tôi, được Khôi, được Nam, và cả tôi nữa, "chăm sóc" đến mức luôn trong trạng thái cương cứng, đang cọ xát vào lớp vải mềm mại theo mỗi bước đi của bà. Màu trắng tinh khôi đó, nó không còn là biểu tượng của sự trong sạch. Nó là một lời nói dối đầy khiêu khích, một sự tương phản tàn nhẫn với sự dâm đãng mà chỉ mình tôi biết rõ.
Và chiếc chân váy bút chì... Nó ôm trọn lấy cặp mông đã "nở rộ" của mẹ, một đường cong hoàn hảo mà tôi đã dùng sự thô bạo của Nam để định hình, dùng những cái vỗ về chiếm hữu của bố để làm cho nó thêm săn chắc. Mỗi cái lắc hông uyển chuyển của mẹ khi bước đi không phải là một cử động vô thức. Đối với tôi, đó là một điệu nhảy, một sự tái hiện lại những cảnh tượng bà đã bị đè ra, bị thúc vào từ phía sau.
Tiếng giày cao gót của mẹ gõ lóc cóc trên nền gạch của sân trường. Đều đặn, dứt khoát. Đó không phải là tiếng bước chân của một nhà giáo. Đó là tiếng búa của một vị thẩm phán đang tuyên án, là nhịp trống của một nữ hoàng đang tiến vào lãnh địa của mình.
Và tôi bắt đầu nhận ra một sự thay đổi rõ rệt ở mẹ tôi.
Nó không phải là một chi tiết nhỏ nhặt, mà là một sự biến đổi tổng thể, một thứ hào quang mới mà mẹ đang vô thức tỏa ra. Người ta thường nghĩ, một người phụ nữ phải "phục vụ" nhiều, phải lao tâm khổ tứ lo lắng che giấu như mẹ, thì phải gầy đi, phải hốc hác, xanh xao.
Nhưng mẹ tôi thì không.
Ngược lại, mẹ dường như đang "nở" ra.
Tôi đứng tựa cửa phòng, nhìn mẹ đi qua đi lại. Cặp vú của mẹ... căng hơn. Không, không phải ảo giác. Chúng thực sự căng mọng, đầy đặn hơn, như thể vừa qua tuổi dậy thì một lần nữa. Mỗi bước mẹ đi, chúng lại nảy lên một cách nặng nề, trĩu nặng dưới lớp vải.
Cái mông cũng vậy. Nó tròn trịa hơn, nảy nở hơn, và cái cách mẹ bước đi...
Tôi nhận ra điều đó. Mẹ bước đi, và cặp mông của mẹ lắc lư một cách vô thức. Một sự đong đưa nhẹ nhàng, uyển chuyển, mời gọi. Nó không phải là sự cố tình khiêu khích như khi mẹ "diễn" trước mặt bố tôi. Đây là một sự tự tin bản năng, một ngôn ngữ cơ thể mới, như thể cơ thể mẹ đã học được cách tận hưởng chính nó.
Da dẻ mẹ cũng hồng hào, căng bóng một cách kỳ lạ. Và nhất là đôi mắt.
Đôi mắt của mẹ tôi, lúc nào cũng vậy, kể cả khi mẹ đang cau mày xem tài liệu hay lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, luôn có một vẻ mơ màng, ướt át. Đó là ánh mắt của một người phụ nữ được thỏa mãn. Thỏa mãn một cách no đủ, tràn trề, đến mức nó rỉ ra cả bên ngoài.
Tôi đứng đó, khoanh tay, mỉm cười một mình. Tôi biết chứ. Tôi biết rõ vì sao.
Tôi là một gã làm vườn bệnh hoạn, và mẹ tôi là cái cây quý nhất của tôi. Và tôi hiểu rằng, một cái cây muốn "nở rộ" thì không thể chỉ tưới một loại nước. Nó cần nhiều loại "phân bón" khác nhau.
Tôi nhắm mắt lại, và lý do của sự "nở rộ" đó hiện ra rõ mồn một trong đầu tôi, trần trụi và sống động.
Đó là sự mãnh liệt của thằng Nam.
Cái cách hắn xé toạc quần áo mẹ. Cái cách mẹ hét lên vì đau đớn khi dương vật khổng lồ, thô bạo của hắn đóng cọc vào cái lồn của mẹ. Tiếng "PHẬP! THWACK!" vang lên đều đặn. Và tôi nhớ cả cái cách mẹ, từ chỗ chống cự, đã dần dần thả lỏng, rồi vô thức lắc mông theo, rên rỉ vì một thứ khoái cảm nguyên thủy, khoái cảm của sự khuất phục.
"Gia vị" đó... nó rất cần thiết. Nó làm mẹ "tỉnh" ra.
Rồi, đó là sự lãng mạn của thằng Khôi.
Tôi nhớ như in tiếng rên ư ử của mẹ tôi, cái cách hai chân mẹ kẹp chặt lấy đầu hắn, và cái cách mẹ co giật, bắn nước lồn ướt đẫm mặt hắn. Hắn tôn sùng mẹ, hắn biến cái lồn của mẹ thành một thứ thánh vật.
Thứ "phân bón" đó, nó tưới tắm cho sự tự tôn của mẹ.
Và dĩ nhiên, không thể thiếu sự thô bạo rất khác của bố tôi. Sự thô bạo của một gã chồng "bình thường", ghen tuông, sở hữu. Cái cách ông ấy liếm láp, mút mát cái lồn của mẹ trên bàn bếp, gầm gừ như một con mèo tham lam.
Nhưng quan trọng nhất... chính là tôi.
Là sự chiếm hữu của tôi. Là cái "đặc quyền" của tôi.
Tất cả chúng tôi. Bố tôi. Khôi. Nam. Và tôi. Mỗi người một vẻ, chúng tôi đang cùng nhau "tưới tắm" cho mẹ.
Sự thô bạo của thú vật. Sự tôn sùng của tín đồ. Sự chiếm hữu của gia đình.
Tất cả những thứ đó hòa quyện lại, tạo nên một Ngọc My hoàn hảo của hiện tại. Một người phụ nữ vừa là dâm đãng, vừa là mẹ, vừa là một người tình.
Tôi không chỉ nhìn mẹ. Tôi đang nhìn những kẻ khác nhìn mẹ.
Lũ học sinh nam, những thằng nhóc choai choai mới lớn, chúng nó im bặt. Những câu chuyện cười nhạt nhẽo, những lời chửi thề vô vị đều tắt ngấm. Mắt chúng nó dán chặt vào bóng hình mẹ, theo từng cái lắc hông, từng đường cong ẩn hiện. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước bọt chúng nó nuốt ực trong cổ họng. Tôi thấy trong mắt chúng nó sự thèm khát trần trụi, giống hệt như Khôi và Nam của ngày xưa. Tôi không ghen. Tôi cảm thấy một sự hả hê bệnh hoạn.
Các thầy giáo, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo, cũng không thoát khỏi. Một cái liếc mắt kéo dài hơn mức cần thiết. Một sự điều chỉnh tư thế một cách vô thức. Tôi thấy hết. Trong mắt tôi, họ không phải là đồng nghiệp của mẹ. Họ là những con thiêu thân đang lao về phía đóa hoa độc của tôi.
Sự tương phản đó, sự đối lập giữa "cô phó hiệu trưởng Ngọc My" và "con đàn bà Ngọc My" mới là đỉnh cao của nghệ thuật. Ngay lúc này đây, mẹ đang dừng lại, mỉm cười dịu dàng với một cô học sinh, giọng nói bà thanh cao, chuẩn mực, khuyên bảo cô bé về việc học. Nhưng tôi biết cơ thể thanh lịch đang đứng đó đã từng bị đè ngửa ra trên bàn ăn, hai chân dạng rộng.
Mẹ càng đẹp, càng "nở", càng toát ra cái mùi mời gọi đó... thì sẽ càng có nhiều kẻ thèm muốn mẹ hơn.
Giống như một bông hoa đã nở rộ, nó sẽ thu hút ong bướm !!!.
Tôi mỉm cười. Tôi là một người làm vườn thiên tài.
Tiếng chuông lại vang lên, báo hiệu giờ vào lớp buổi chiều. Mọi người vội vã di chuyển. Chỉ còn tôi đứng đó, chìm trong niềm tự hào và nỗi kinh hoàng của một kẻ sáng tạo đã tạo ra một con bông hoa quá đẹp đẽ, một kiệt tác sắp sửa nuốt chửng chính người đã tạo ra nó.