Tiên 148 – Những ngày không thể nói thành lời
(Chương 1 – 19 giờ tan ca, và cuộc gọi video)
Tiên chạy con Wave α màu hồng phấn ra khỏi cổng khu công nghiệp lúc đúng 19 giờ. Trời Long An tháng Mười mát dịu, gió thổi nhẹ làm mái tóc dài của cô bay lòa xòa trước mặt. Cô cao 1m48, nặng 38kg, mặc áo thun trắng đồng phục bó sát, dưới là quần jeans ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân trắng mịn nhỏ xíu. Ai nhìn cũng nghĩ cô mới học lớp 11, chứ không phải công nhân QC đã 22 tuổi.
Về tới phòng trọ nhỏ ở xã Đức Hòa Hạ, Tiên tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ hai dây mỏng tang màu kem. Cô nằm dài trên chiếc giường đơn, bật quạt máy số 1, rồi mở laptop cũ kỹ chờ.
20 giờ 15 phút tối Việt Nam – tức 22 giờ 15 phút Nhật Bản – là giờ cố định Hùng gọi video về.
Màn hình sáng lên. Hùng xuất hiện trong căn phòng trọ hẹp ở Osaka, tóc cắt ngắn, mặc áo ba lỗ, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên cổ.
“Em yêu, nhớ anh không?”
“Nhớ lắm luôn…” Tiên cười, mắt long lanh, tay vô thức kéo dây áo ngủ xuống một bên vai cho mát.
Hai đứa nói chuyện linh tinh một lúc: tiền gửi về, thời tiết, đồng nghiệp… rồi giọng Hùng nhỏ lại:
“Em… mặc ít thôi, anh nhìn muốn điên luôn.”
Tiên đỏ mặt, nhưng vẫn nghe lời. Cô kéo hẳn dây áo xuống, để lộ hai bầu vú nhỏ xinh chỉ 75B, núm vú hồng hồng đã cứng từ bao giờ.
“Em đẹp quá Tiên ơi… anh chịu hết nổi rồi.”
Hùng kéo quần đùi xuống. Con cặc cậu chỉ dài đúng 12cm khi cương, nhưng đầu khấc tròn, đỏ au, nổi gân guốc rất rõ. Tiên nhìn mà nuốt nước bọt. Cô nhớ như in cảm giác nó đâm vào mình: tuy ngắn nhưng to ngang cổ tay trẻ con, lại hay cong lên một chút, cứ chọc đúng điểm G của cô làm cô ra liên tục.
“Em mở chân ra cho anh xem đi…”
Tiên nằm ngửa, dạng hai chân nhỏ nhắn ra trước webcam. Cô không mặc quần lót, cái lồn bé xíu hồng hào hiện rõ mồn một dưới ánh đèn led vàng, lông chỉ lưa thưa vài sợi mỏng.
“Trời ơi… vẫn khít thế này, hai năm rồi mà…” Hùng thở hào hển, tay bắt đầu sục.
Tiên cũng đưa tay xuống, dùng hai ngón trỏ và giữa banh mép lồn ra cho Hùng nhìn rõ bên trong. Màu hồng tươi, nước nhờn đã rỉ ra từ lúc nào.
“Anh nhớ cái lồn này quá… nó hay mút cặc anh lắm, anh chỉ nhấp vài cái là em ra…”
“Ừ… tại lồn em khít quá mà, anh vừa đâm vô là em chịu không nổi…”
Cô lấy chai gel bôi trơn đổ một ít lên ngón tay, rồi chậm rãi đút ngón giữa vào. Tiếng “ưm” khe khẽ vang lên trong phòng trọ yên tĩnh. Webcam rung nhẹ vì Hùng sục nhanh hơn.
“Em tưởng tượng cặc anh đang ở trong em nha…” Tiên thì thầm, mắt lim dim. Cô nhớ đêm cuối cùng trước khi Hùng đi Nhật: cậu đè cô ra giường, đâm liên tục gần tiếng đồng hồ, bắn vào trong đến ba lần. Lồn cô khít đến mức mỗi lần rút ra đều nghe tiếng “bộp”, tinh trùng bị ép ngược lại đầy tử cung.
Bây giờ cô chỉ có ngón tay. Nhưng cô đút hai ngón, rồi ba ngón, co duỗi nhịp nhàng, giả vờ đó là con cặc ngắn ngủn nhưng cứng ngắc của Hùng.
“Nhanh lên em… anh sắp ra…”
Tiên cũng rên to hơn, hông tự động nhổm lên đón. Cô nhớ cảm giác đầu khấc Hùng chạm đúng vào thành trên lồn mình, chỉ cần vài chục cái là cô tê chân, nước phun ra ướt cả ga giường.
“Ra đi em… ra cùng anh…”
Tiên cong người, ngón tay đâm nhanh, miệng há ra không thành tiếng. Một dòng nước trong suốt phọt nhẹ lên đùi, cô run lẩy bẩy, mắt trắng dã. Bên kia màn hình, Hùng cũng gầm lên, bắn từng đợt tinh trùng trắng đục lên bụng mình.
Hai đứa thở hổn hển nhìn nhau qua màn hình.
“Chờ anh về nhé, còn vài tháng nữa thôi.”
“Ừ… em chờ.” Tiên mỉm cười, lau nước mắt vì lên đỉnh quá mạnh.
Cúp máy xong, Tiên nằm ngửa nhìn trần nhà. Lồn vẫn còn co bóp từng cơn dư âm. Cô kéo chăn mỏng đắp ngang bụng, nghĩ thầm:
“Mình vẫn là của anh ấy mà… chỉ là… nhớ quá thôi…”
Tiên tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ đầu giường màu hồng phấn. Cô nằm ngửa, hai tay buông thõng, mắt mở to nhìn lên trần nhà loang lổ vết ố vàng. Lồn vẫn còn râm ran, từng cơn co nhẹ như còn giữ lại hình dáng ba ngón tay vừa rồi. Nước nhờn mát lạnh chảy ngược xuống khe mông, thấm ướt cả tấm nệm trải giường mỏng.
Cô thấy mình vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng kỳ lạ.
Thoạt đầu là cảm giác tội lỗi rất nhỏ, như một hạt cát lọt vào mắt: “Mình vẫn chỉ làm cùng anh thôi mà… có gì sai đâu…”
Nhưng hạt cát ấy cứ lăn qua lăn lại, càng lúc càng cọ xát.
Cô nhớ rõ cái đêm cuối cùng ở nhà trọ cũ gần bến xe Long An, Hùng đè cô ra, con cặc 12cm ngắn ngủn nhưng cứ đâm đúng một điểm làm cô tê chân. Cô đã khóc, đã ôm chặt lấy lưng cậu và thì thầm “em chỉ là của anh thôi”. Giờ đây, chính cô lại nằm đây, tự tay mình mở chân ra cho người yêu nhìn, tự tay mình đút vào, tự mình rên rỉ như con mèo động đực.
“Mình vẫn chung thủy mà…” Tiên tự nhủ, nhưng câu nói ấy nghe yếu ớt đến mức chính cô cũng không tin nổi.
Cô lật người nằm sấp, gối đầu lên cánh tay nhỏ xíu, cằm chôn vào gối.
Cô nhớ mùi mồ hôi của Hùng, nhớ cái cách cậu hay hôn lên trán cô sau khi bắn tinh, nhớ hơi thở nóng hổi phả vào tai “anh thương em nhất trên đời”. Những ký ức ấy đẹp đẽ, nhưng giờ lại khiến cô thấy xa xôi quá. Hai năm không phải là ngắn. Cơ thể cô 22 tuổi, đang độ xuân thì muộn, máu trong người cứ sôi lên từng đợt mà không có chỗ thoát. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ không còn đủ sức để “giữ” nữa.
Rồi cô lại nghĩ đến con cặc của Hùng.
Chỉ 12cm, nhưng với cái lồn nhỏ xíu của cô thì vừa khít, vừa đầy. Cô nhớ cảm giác nó cương lên trong mình, đầu khấc tròn tròn cọ đúng thành trên, chỉ cần nhấp vài chục cái là cô đã run lẩy bẩy, nước ra ướt cả đùi cậu. Cô tự hỏi: nếu một ngày nào đó có một thứ to hơn, dài hơn, dày hơn… liệu mình có còn đủ sức mà kêu “đau” nữa không? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã làm cô hoảng sợ chính mình. Cô vội vàng lắc đầu trong bóng tối, như muốn phủi nó đi.
Nhưng cơ thể không nghe lý trí.
Cô cảm thấy núm vú vẫn còn cương, cọ vào mặt ga giường hơi nhám làm cô rùng mình. Cô khẽ dạng chân ra, để không khí mát lùa vào giữa hai đùi. Cái lồn vẫn sưng, vẫn nhớ cảm giác được lấp đầy. Cô không dám sờ nữa, sợ lại lên cơn. Chỉ khẽ cọ nhẹ đùi vào nhau, cảm nhận từng đợt râm ran rất nhỏ lan lên bụng dưới.
“Mình chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa thôi…”
Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì vừa rên quá nhiều.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, có một giọng nói khác, rất nhỏ, rất nhẹ, gần như thì thầm:
“Mày chắc không? Mày chịu được bao lâu nữa?”
Tiên kéo chăn trùm qua đầu, cuộn tròn người lại như con tôm nhỏ.
Cô ngủ thiếp đi trong cái mùi tinh dịch tưởng tượng vẫn còn vương trên đầu ngón tay, trong tiếng quạt máy kêu ù ù, và trong nỗi nhớ vừa ngọt ngào vừa đau đớn về một người đang ở rất xa.
Ngoài kia, trời Long An vẫn lặng lẽ đổ mưa phùn.
Đêm ấy, Tiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, như thể cơ thể vừa lên đỉnh xong chỉ còn muốn buông xuôi.
Nhưng trong mơ, mọi thứ lại chậm đến lạ.
Cô thấy mình đang đứng giữa nhà máy, ca sáng, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh. Máy ép đế chạy đều đều, mùi cao su nóng bốc lên nồng nặc. Không một bóng người. Chỉ có cô, mặc đúng bộ đồng phục trắng bó sát, váy ngắn hơn bình thường, lộ gần hết đùi.
Cô đi dọc hàng máy, chân trần chạm lên sàn bê tông mát lạnh.
Rồi cô nghe tiếng bước chân phía sau. Không vội, không gấp, chỉ đều đều như đang đi theo nhịp tim cô. Cô không quay đầu, nhưng biết rõ là Hùng. Cô mỉm cười trong mơ, bước nhanh hơn một chút, muốn trêu cậu.
Đến góc khuất gần kho nguyên liệu, cô dừng lại, tựa lưng vào chồng thùng carton cao ngất.
Hùng xuất hiện. Vẫn gương mặt ấy, nhưng cao lớn hơn, vai rộng hơn, mắt đen láy và nóng. Cậu không nói gì, chỉ tiến tới, hai tay chống lên thùng carton hai bên đầu cô, nhốt cô lại trong vòng tay mình.
Tiên ngước lên, miệng hé ra định gọi “anh”, nhưng không thành tiếng.
Hùng cúi xuống hôn cô, không nhẹ nhàng như mọi khi. Môi cậu mạnh bạo, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, hút đến mức cô thấy đau. Cô rên trong cổ họng, hai tay nhỏ bé bấu chặt lấy áo cậu. Cô cảm nhận được con cặc quen thuộc đã cương cứng ép sát vào bụng dưới mình, chỉ cách một lớp vải mỏng.
Nhưng khi Hùng kéo quần cô xuống, thứ chui ra lại không phải con cặc 12cm ngắn ngủn mà cô vẫn nhớ.
Nó dài hơn, to hơn, đầu khấc bóng loáng, gân nổi cuồn cuộn. Tiên hoảng sợ, lùi lại, nhưng lưng đã chạm thùng carton. Cô nhìn xuống, thấy chính mình đang dạng chân ra, cái lồn bé xíu hồng hồng ướt át, như đang mời gọi.
“Không phải anh…” cô thì thầm, nhưng giọng không sợ, mà run rẩy vì thèm.
Hùng (hay không còn là Hùng nữa) mỉm cười, đẩy mạnh một phát. Cả thân hình nhỏ xíu của Tiên bị nhấc bổng lên, hai chân quắp quanh hông cậu. Con cặc lạ lùng đâm xuyên qua cô, lút cán, chạm đến tận tử cung. Cô hét lên một tiếng dài, đau đến tê dại, nhưng đau xong lại là khoái lạc điên cuồng.
Cô bị nhấp liên tục, mạnh đến mức mỗi cú đều làm ngực cô nảy lên dù chỉ 75B.
Mỗi lần rút ra, lồn cô lại phát ra âm thanh “chụt chụt” ướt át, như không muốn buông. Cô ôm chặt lấy cổ cậu, nước mắt trào ra, miệng lẩm bẩm không thành lời: “Đừng dừng… đừng dừng lại…”
Cảnh mơ đột ngột thay đổi.
Bây giờ không còn là kho nguyên liệu nữa. Là căn phòng trọ của cô. Trên tường là tấm ảnh chụp chung với Hùng ngày cậu lên máy bay. Nhưng người đang đè cô lại là một bóng dáng mờ ảo, không thấy rõ mặt. Chỉ thấy bàn tay to lớn, thô ráp, đầy vết chai của người làm ép đế. Bàn tay ấy bóp chặt lấy ngực cô, bóp đến đỏ ửng, rồi luồn xuống xoa hạt le nhỏ xíu của cô theo nhịp chậm rãi, tra tấn.
Tiên nằm ngửa, hai chân bị banh rộng hết cỡ, mắt nhắm nghiền.
Cô cảm nhận từng centimet con cặc lạ đang ra vào trong mình, không vội vàng, chỉ chậm rãi kéo dài khoái cảm. Cô nghe rõ tiếng chính mình rên rỉ: “To quá… em chịu không nổi… nhưng đừng rút ra…”
Rồi cô lên đỉnh trong mơ.
Không phải kiểu phun nước như khi video call với Hùng, mà là kiểu co giật toàn thân, lồn mút chặt lấy con cặc lạ đến mức cô tưởng mình sẽ chết vì sướng. Nước nhờn tuôn ra ướt đẫm, chảy thành dòng xuống sàn nhà.
Ngay lúc đó, gương mặt người đàn ông hiện rõ.
Không phải Hùng.
Là một khuôn mặt cô biết, nhưng không thể gọi tên ngay được. Chỉ thấy đôi mắt sâu, nụ cười nửa miệng, và giọng nói trầm trầm thì thầm bên tai cô:
“Em không giữ được đâu, Tiên à…”
Tiên giật mình tỉnh giấc.
Đồng hồ chỉ 3 giờ 14 phút sáng. Quạt máy vẫn kêu đều đều. Cô nằm đó, mồ hôi đầm đìa, quần lót ướt sũng. Tay cô vô thức đưa xuống, chạm vào cái lồn vẫn đang co bóp từng cơn dư âm của giấc mơ. Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên má.
Hết chương 1
(Chương 1 – 19 giờ tan ca, và cuộc gọi video)
Tiên chạy con Wave α màu hồng phấn ra khỏi cổng khu công nghiệp lúc đúng 19 giờ. Trời Long An tháng Mười mát dịu, gió thổi nhẹ làm mái tóc dài của cô bay lòa xòa trước mặt. Cô cao 1m48, nặng 38kg, mặc áo thun trắng đồng phục bó sát, dưới là quần jeans ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân trắng mịn nhỏ xíu. Ai nhìn cũng nghĩ cô mới học lớp 11, chứ không phải công nhân QC đã 22 tuổi.
Về tới phòng trọ nhỏ ở xã Đức Hòa Hạ, Tiên tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ hai dây mỏng tang màu kem. Cô nằm dài trên chiếc giường đơn, bật quạt máy số 1, rồi mở laptop cũ kỹ chờ.
20 giờ 15 phút tối Việt Nam – tức 22 giờ 15 phút Nhật Bản – là giờ cố định Hùng gọi video về.
Màn hình sáng lên. Hùng xuất hiện trong căn phòng trọ hẹp ở Osaka, tóc cắt ngắn, mặc áo ba lỗ, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên cổ.
“Em yêu, nhớ anh không?”
“Nhớ lắm luôn…” Tiên cười, mắt long lanh, tay vô thức kéo dây áo ngủ xuống một bên vai cho mát.
Hai đứa nói chuyện linh tinh một lúc: tiền gửi về, thời tiết, đồng nghiệp… rồi giọng Hùng nhỏ lại:
“Em… mặc ít thôi, anh nhìn muốn điên luôn.”
Tiên đỏ mặt, nhưng vẫn nghe lời. Cô kéo hẳn dây áo xuống, để lộ hai bầu vú nhỏ xinh chỉ 75B, núm vú hồng hồng đã cứng từ bao giờ.
“Em đẹp quá Tiên ơi… anh chịu hết nổi rồi.”
Hùng kéo quần đùi xuống. Con cặc cậu chỉ dài đúng 12cm khi cương, nhưng đầu khấc tròn, đỏ au, nổi gân guốc rất rõ. Tiên nhìn mà nuốt nước bọt. Cô nhớ như in cảm giác nó đâm vào mình: tuy ngắn nhưng to ngang cổ tay trẻ con, lại hay cong lên một chút, cứ chọc đúng điểm G của cô làm cô ra liên tục.
“Em mở chân ra cho anh xem đi…”
Tiên nằm ngửa, dạng hai chân nhỏ nhắn ra trước webcam. Cô không mặc quần lót, cái lồn bé xíu hồng hào hiện rõ mồn một dưới ánh đèn led vàng, lông chỉ lưa thưa vài sợi mỏng.
“Trời ơi… vẫn khít thế này, hai năm rồi mà…” Hùng thở hào hển, tay bắt đầu sục.
Tiên cũng đưa tay xuống, dùng hai ngón trỏ và giữa banh mép lồn ra cho Hùng nhìn rõ bên trong. Màu hồng tươi, nước nhờn đã rỉ ra từ lúc nào.
“Anh nhớ cái lồn này quá… nó hay mút cặc anh lắm, anh chỉ nhấp vài cái là em ra…”
“Ừ… tại lồn em khít quá mà, anh vừa đâm vô là em chịu không nổi…”
Cô lấy chai gel bôi trơn đổ một ít lên ngón tay, rồi chậm rãi đút ngón giữa vào. Tiếng “ưm” khe khẽ vang lên trong phòng trọ yên tĩnh. Webcam rung nhẹ vì Hùng sục nhanh hơn.
“Em tưởng tượng cặc anh đang ở trong em nha…” Tiên thì thầm, mắt lim dim. Cô nhớ đêm cuối cùng trước khi Hùng đi Nhật: cậu đè cô ra giường, đâm liên tục gần tiếng đồng hồ, bắn vào trong đến ba lần. Lồn cô khít đến mức mỗi lần rút ra đều nghe tiếng “bộp”, tinh trùng bị ép ngược lại đầy tử cung.
Bây giờ cô chỉ có ngón tay. Nhưng cô đút hai ngón, rồi ba ngón, co duỗi nhịp nhàng, giả vờ đó là con cặc ngắn ngủn nhưng cứng ngắc của Hùng.
“Nhanh lên em… anh sắp ra…”
Tiên cũng rên to hơn, hông tự động nhổm lên đón. Cô nhớ cảm giác đầu khấc Hùng chạm đúng vào thành trên lồn mình, chỉ cần vài chục cái là cô tê chân, nước phun ra ướt cả ga giường.
“Ra đi em… ra cùng anh…”
Tiên cong người, ngón tay đâm nhanh, miệng há ra không thành tiếng. Một dòng nước trong suốt phọt nhẹ lên đùi, cô run lẩy bẩy, mắt trắng dã. Bên kia màn hình, Hùng cũng gầm lên, bắn từng đợt tinh trùng trắng đục lên bụng mình.
Hai đứa thở hổn hển nhìn nhau qua màn hình.
“Chờ anh về nhé, còn vài tháng nữa thôi.”
“Ừ… em chờ.” Tiên mỉm cười, lau nước mắt vì lên đỉnh quá mạnh.
Cúp máy xong, Tiên nằm ngửa nhìn trần nhà. Lồn vẫn còn co bóp từng cơn dư âm. Cô kéo chăn mỏng đắp ngang bụng, nghĩ thầm:
“Mình vẫn là của anh ấy mà… chỉ là… nhớ quá thôi…”
Tiên tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ đầu giường màu hồng phấn. Cô nằm ngửa, hai tay buông thõng, mắt mở to nhìn lên trần nhà loang lổ vết ố vàng. Lồn vẫn còn râm ran, từng cơn co nhẹ như còn giữ lại hình dáng ba ngón tay vừa rồi. Nước nhờn mát lạnh chảy ngược xuống khe mông, thấm ướt cả tấm nệm trải giường mỏng.
Cô thấy mình vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng kỳ lạ.
Thoạt đầu là cảm giác tội lỗi rất nhỏ, như một hạt cát lọt vào mắt: “Mình vẫn chỉ làm cùng anh thôi mà… có gì sai đâu…”
Nhưng hạt cát ấy cứ lăn qua lăn lại, càng lúc càng cọ xát.
Cô nhớ rõ cái đêm cuối cùng ở nhà trọ cũ gần bến xe Long An, Hùng đè cô ra, con cặc 12cm ngắn ngủn nhưng cứ đâm đúng một điểm làm cô tê chân. Cô đã khóc, đã ôm chặt lấy lưng cậu và thì thầm “em chỉ là của anh thôi”. Giờ đây, chính cô lại nằm đây, tự tay mình mở chân ra cho người yêu nhìn, tự tay mình đút vào, tự mình rên rỉ như con mèo động đực.
“Mình vẫn chung thủy mà…” Tiên tự nhủ, nhưng câu nói ấy nghe yếu ớt đến mức chính cô cũng không tin nổi.
Cô lật người nằm sấp, gối đầu lên cánh tay nhỏ xíu, cằm chôn vào gối.
Cô nhớ mùi mồ hôi của Hùng, nhớ cái cách cậu hay hôn lên trán cô sau khi bắn tinh, nhớ hơi thở nóng hổi phả vào tai “anh thương em nhất trên đời”. Những ký ức ấy đẹp đẽ, nhưng giờ lại khiến cô thấy xa xôi quá. Hai năm không phải là ngắn. Cơ thể cô 22 tuổi, đang độ xuân thì muộn, máu trong người cứ sôi lên từng đợt mà không có chỗ thoát. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ không còn đủ sức để “giữ” nữa.
Rồi cô lại nghĩ đến con cặc của Hùng.
Chỉ 12cm, nhưng với cái lồn nhỏ xíu của cô thì vừa khít, vừa đầy. Cô nhớ cảm giác nó cương lên trong mình, đầu khấc tròn tròn cọ đúng thành trên, chỉ cần nhấp vài chục cái là cô đã run lẩy bẩy, nước ra ướt cả đùi cậu. Cô tự hỏi: nếu một ngày nào đó có một thứ to hơn, dài hơn, dày hơn… liệu mình có còn đủ sức mà kêu “đau” nữa không? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã làm cô hoảng sợ chính mình. Cô vội vàng lắc đầu trong bóng tối, như muốn phủi nó đi.
Nhưng cơ thể không nghe lý trí.
Cô cảm thấy núm vú vẫn còn cương, cọ vào mặt ga giường hơi nhám làm cô rùng mình. Cô khẽ dạng chân ra, để không khí mát lùa vào giữa hai đùi. Cái lồn vẫn sưng, vẫn nhớ cảm giác được lấp đầy. Cô không dám sờ nữa, sợ lại lên cơn. Chỉ khẽ cọ nhẹ đùi vào nhau, cảm nhận từng đợt râm ran rất nhỏ lan lên bụng dưới.
“Mình chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa thôi…”
Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì vừa rên quá nhiều.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, có một giọng nói khác, rất nhỏ, rất nhẹ, gần như thì thầm:
“Mày chắc không? Mày chịu được bao lâu nữa?”
Tiên kéo chăn trùm qua đầu, cuộn tròn người lại như con tôm nhỏ.
Cô ngủ thiếp đi trong cái mùi tinh dịch tưởng tượng vẫn còn vương trên đầu ngón tay, trong tiếng quạt máy kêu ù ù, và trong nỗi nhớ vừa ngọt ngào vừa đau đớn về một người đang ở rất xa.
Ngoài kia, trời Long An vẫn lặng lẽ đổ mưa phùn.
Đêm ấy, Tiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, như thể cơ thể vừa lên đỉnh xong chỉ còn muốn buông xuôi.
Nhưng trong mơ, mọi thứ lại chậm đến lạ.
Cô thấy mình đang đứng giữa nhà máy, ca sáng, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh. Máy ép đế chạy đều đều, mùi cao su nóng bốc lên nồng nặc. Không một bóng người. Chỉ có cô, mặc đúng bộ đồng phục trắng bó sát, váy ngắn hơn bình thường, lộ gần hết đùi.
Cô đi dọc hàng máy, chân trần chạm lên sàn bê tông mát lạnh.
Rồi cô nghe tiếng bước chân phía sau. Không vội, không gấp, chỉ đều đều như đang đi theo nhịp tim cô. Cô không quay đầu, nhưng biết rõ là Hùng. Cô mỉm cười trong mơ, bước nhanh hơn một chút, muốn trêu cậu.
Đến góc khuất gần kho nguyên liệu, cô dừng lại, tựa lưng vào chồng thùng carton cao ngất.
Hùng xuất hiện. Vẫn gương mặt ấy, nhưng cao lớn hơn, vai rộng hơn, mắt đen láy và nóng. Cậu không nói gì, chỉ tiến tới, hai tay chống lên thùng carton hai bên đầu cô, nhốt cô lại trong vòng tay mình.
Tiên ngước lên, miệng hé ra định gọi “anh”, nhưng không thành tiếng.
Hùng cúi xuống hôn cô, không nhẹ nhàng như mọi khi. Môi cậu mạnh bạo, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, hút đến mức cô thấy đau. Cô rên trong cổ họng, hai tay nhỏ bé bấu chặt lấy áo cậu. Cô cảm nhận được con cặc quen thuộc đã cương cứng ép sát vào bụng dưới mình, chỉ cách một lớp vải mỏng.
Nhưng khi Hùng kéo quần cô xuống, thứ chui ra lại không phải con cặc 12cm ngắn ngủn mà cô vẫn nhớ.
Nó dài hơn, to hơn, đầu khấc bóng loáng, gân nổi cuồn cuộn. Tiên hoảng sợ, lùi lại, nhưng lưng đã chạm thùng carton. Cô nhìn xuống, thấy chính mình đang dạng chân ra, cái lồn bé xíu hồng hồng ướt át, như đang mời gọi.
“Không phải anh…” cô thì thầm, nhưng giọng không sợ, mà run rẩy vì thèm.
Hùng (hay không còn là Hùng nữa) mỉm cười, đẩy mạnh một phát. Cả thân hình nhỏ xíu của Tiên bị nhấc bổng lên, hai chân quắp quanh hông cậu. Con cặc lạ lùng đâm xuyên qua cô, lút cán, chạm đến tận tử cung. Cô hét lên một tiếng dài, đau đến tê dại, nhưng đau xong lại là khoái lạc điên cuồng.
Cô bị nhấp liên tục, mạnh đến mức mỗi cú đều làm ngực cô nảy lên dù chỉ 75B.
Mỗi lần rút ra, lồn cô lại phát ra âm thanh “chụt chụt” ướt át, như không muốn buông. Cô ôm chặt lấy cổ cậu, nước mắt trào ra, miệng lẩm bẩm không thành lời: “Đừng dừng… đừng dừng lại…”
Cảnh mơ đột ngột thay đổi.
Bây giờ không còn là kho nguyên liệu nữa. Là căn phòng trọ của cô. Trên tường là tấm ảnh chụp chung với Hùng ngày cậu lên máy bay. Nhưng người đang đè cô lại là một bóng dáng mờ ảo, không thấy rõ mặt. Chỉ thấy bàn tay to lớn, thô ráp, đầy vết chai của người làm ép đế. Bàn tay ấy bóp chặt lấy ngực cô, bóp đến đỏ ửng, rồi luồn xuống xoa hạt le nhỏ xíu của cô theo nhịp chậm rãi, tra tấn.
Tiên nằm ngửa, hai chân bị banh rộng hết cỡ, mắt nhắm nghiền.
Cô cảm nhận từng centimet con cặc lạ đang ra vào trong mình, không vội vàng, chỉ chậm rãi kéo dài khoái cảm. Cô nghe rõ tiếng chính mình rên rỉ: “To quá… em chịu không nổi… nhưng đừng rút ra…”
Rồi cô lên đỉnh trong mơ.
Không phải kiểu phun nước như khi video call với Hùng, mà là kiểu co giật toàn thân, lồn mút chặt lấy con cặc lạ đến mức cô tưởng mình sẽ chết vì sướng. Nước nhờn tuôn ra ướt đẫm, chảy thành dòng xuống sàn nhà.
Ngay lúc đó, gương mặt người đàn ông hiện rõ.
Không phải Hùng.
Là một khuôn mặt cô biết, nhưng không thể gọi tên ngay được. Chỉ thấy đôi mắt sâu, nụ cười nửa miệng, và giọng nói trầm trầm thì thầm bên tai cô:
“Em không giữ được đâu, Tiên à…”
Tiên giật mình tỉnh giấc.
Đồng hồ chỉ 3 giờ 14 phút sáng. Quạt máy vẫn kêu đều đều. Cô nằm đó, mồ hôi đầm đìa, quần lót ướt sũng. Tay cô vô thức đưa xuống, chạm vào cái lồn vẫn đang co bóp từng cơn dư âm của giấc mơ. Cô thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên má.
Hết chương 1










