Phần 1
1.1. Ngai vàng của Con Đực Đầu Đàn
Tiếng nhạc sàn xập xình dội liên hồi vào những bức tường tôn rỉ sét của xưởng gỗ bỏ hoang, tạo nên một thứ âm thanh đặc quánh, hỗn loạn, rung lên bần bật trong lồng ngực những kẻ có mặt. Mỗi nhịp bass nện xuống như một cú đấm vào không khí, làm bụi gỗ bay lơ lửng dưới ánh đèn màu chớp tắt mờ ảo. Không gian bên trong ngột ngạt đến nghẹt thở, nồng nặc mùi gỗ thông mới xẻ hăng nồng quện chặt với mùi rượu mạnh rẻ tiền, khói thuốc lá ám đặc và mùi mồ hôi chua nồng của đám đàn ông vừa thắng lớn trong một phi vụ bảo kê bến cảng đầy máu và mồ hôi. Đây không phải là nơi dành cho sự lễ độ hay những lời đường mật; đây là một hang ổ nguyên thủy, nơi chỉ có luật lệ của kẻ mạnh và những bản năng giao phối hoang dã nhất được tôn thờ.
Hoàng ngồi ở vị trí trung tâm, chễm chệ trên chiếc ghế gỗ lim lớn được đẽo gọt thô sơ nhưng đầy uy nghi, không khác gì một cái ngai vàng dành riêng cho vị chúa tể của bầy sói. Hắn cởi trần, phơi bày khuôn ngực hộ pháp rộng mênh mông với những khối cơ bắp cuồn cuộn, cứng như đá hộc và bóng loáng dưới lớp mồ hôi mỏng. Những hình xăm rồng phượng, quỷ dữ đen đặc uốn lượn từ bắp tay hộ pháp, bò dọc xuống khuôn ngực vạm vỡ rồi mất hút sau chiếc thắt lưng da bản lớn. Mỗi khi Hoàng cử động, những hình xăm ấy như sống dậy, vặn vẹo theo từng thớ cơ gồng lên đầy sức mạnh.
Ánh mắt Hoàng đỏ vẩn lên vì men rượu, đục ngầu nhưng sắc lẹm như dao cạo, chậm rãi quét qua đám đàn em đang hò hét, nhảy nhót xung quanh. Hắn không nói nhiều, chỉ cần một cái nhướng mày hay một cái nhếch mép cũng đủ khiến đám lâu la vừa nể sợ vừa phục tùng tuyệt đối. Hắn là hiện thân của sức mạnh cơ bắp và quyền lực đen tối. Mỗi khi hắn nhấc ly rượu mạnh lên và dốc cạn, cần cổ mạnh mẽ với những đường gân xanh nổi rõ lại giật lên từng hồi, toát ra một luồng hắc khí áp đảo, khẳng định vị thế của một "Con Đực Đầu Đàn" không thể lay chuyển trong lãnh địa này.
Trong một góc khuất, nơi ánh đèn màu chập chờn chỉ đủ soi rọi những mảnh sáng tối nhập nhòe, Dung đang ngồi nép mình bên cạnh chồng – Thành. Thành là một gã đàn em mới nổi, dáng người gầy nhom, khuôn mặt hốc hác vì những đêm thức trắng theo dấu các phi vụ bẩn. Gã luôn giữ vẻ khúm núm, đôi mắt không lúc nào dám nhìn thẳng vào đại ca, chỉ biết vâng dạ mỗi khi được gọi tên. Trái ngược hoàn toàn với sự tầm thường, có phần yếu ớt của chồng, Dung hôm nay lại hiện lên rực rỡ và dâm mị đến mức khiến người ta phải nín thở.
Dung ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế gỗ, bộ váy lụa đỏ đô của cô mỏng đến mức gần như vô hình dưới ánh đèn màu chớp tắt. Đó là kiểu váy ngủ hai dây dáng ngắn, không tay, với hai sợi dây quai mảnh như sợi chỉ, mong manh tựa hồ chỉ cần một cái giật nhẹ của Hoàng là sẽ đứt tung. Phần cổ áo đổ sâu, mỗi khi cô cúi người, toàn bộ khuôn ngực trắng nhức mắt lại trào ra, lấp ló đỉnh nhũ hoa hằn rõ sau lớp vải mỏng dính không nội y.
Chiếc váy ngắn cũn cỡn, chỉ vừa đủ che qua mông, nên khi Dung ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim cao, tà váy bị kéo tót lên tận bẹn, phô bày trọn vẹn đôi chân dài mật ngọt đang khép chặt một cách đầy phòng thủ. Lớp lụa bóng không hề có độ rủ, nó dán chặt lấy vòng eo thon nhỏ rồi căng tràn ra ở bờ mông tròn trịa đang bị ép bẹt xuống mặt gỗ thô ráp. Mỗi khi cô hít thở, chất vải trơn mướt lại ma sát lên đầu gối, tạo ra những nếp nhăn mời gọi ngay vùng tam giác đùi trong. Giữa cái xưởng gỗ bụi bặm, bộ váy đỏ ngắn ngủn ấy như một sự sỉ nhục vào vẻ đạo đức giả tạo, phơi bày một cơ thể đàn bà đang rạo rực, sẵn sàng bị khai phá.
Ánh mắt của đám đàn ông xung quanh, dù đang bận hò hét, vẫn không thể ngăn mình lén lút nhìn về phía cô. Họ nhìn vào cần cổ trắng ngần khi cô ngửa đầu nhấp rượu, nhìn vào bờ vai trần mỏng manh và đặc biệt là vùng tam giác ẩn hiện sau lớp váy đỏ mỗi khi cô bắt chéo chân. Những cái nhìn ấy đầy rẫy sự thèm khát bản năng, những tiếng nuốt nước bọt ừng ực vang lên trong bóng tối. Nhưng tuyệt nhiên chẳng gã nào dám có hành động đi quá giới hạn, bởi họ nể Thành thì ít, mà sợ cái uy của Hoàng thì nhiều. Trong cái bầy thú này, một món cực phẩm như Dung, nếu không thuộc về chúa tể, thì cũng phải thuộc về kẻ mà chúa tể cho phép sở hữu.
"Uống đi em, nay anh em mình thắng lớn, đại ca cũng đang vui lắm, em không uống là không nể mặt anh đâu đấy!" – Thành vừa nói vừa cười hơ hớ, giọng gã đã bắt đầu lè nhè vì ngấm rượu. Gã liên tục rót đầy ly của vợ, hả hê nhìn những cái nhìn ghen tị của đám bạn chiến hữu dồn về phía mình. Thành muốn khoe khoang, muốn chứng tỏ rằng gã sở hữu một "con hàng" mà bất cứ người đàn ông nào cũng phải khao khát, nhưng gã không hề hay biết rằng chính sự phù phiếm đó đang từng bước đẩy vợ gã vào một kịch bản đen tối của thể xác mà gã sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được.
Dung vốn không có tửu lượng tốt. Sau vài ly rượu ngoại mạnh được chồng liên tục "chuốc", đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, mọi âm thanh xung quanh trở nên xa xăm và nhòe nhoẹt. Hơi nóng từ rượu bắt đầu lan tỏa từ lồng ngực, chảy dọc xuống bụng dưới rồi đọng lại nơi khe bướm, tạo nên một sự rạo rực, bứt rứt khôn tả. Từng sợi lụa của chiếc váy đỏ mỗi khi cô thở dốc lại cọ xát vào hai đầu ti, khiến chúng dựng đứng lên, cương cứng đầy kích thích dưới lớp vải mỏng. Dung khẽ cựa quậy, đôi bàn tay trắng muốt vô thức nắm chặt lấy mép váy, cảm nhận một dòng dịch ngọt ngào bắt đầu rỉ ra, làm ướt đẫm mảnh vải ren mỏng manh giữa hai đùi...
1.2. Ánh mắt của kẻ đi săn và sự rạo rực của con mồi
Trong khi Thành mải mê với những lời tâng bốc hão huyền, một ly lại một ly dốc vào họng để chứng tỏ bản lĩnh "nhậu nhẹt" trước mặt đại ca, thì ở phía đối diện, Hoàng vẫn giữ một thái độ lặng lẽ đến đáng sợ. Hắn ngồi đó, tay cầm ly rượu ngoại hổ phách nhưng đôi mắt đục ngầu vì men say chưa bao giờ rời khỏi Dung. Hắn quan sát từng cử động nhỏ nhất của cô: cái cách cô khẽ cau mày vì vị đắng của rượu, cách cô đưa tay lên vén lọn tóc mai bết dính mồ hôi vào mang tai, và cả cái cách cô vô thức cựa quậy hông trên mặt ghế gỗ lim cứng nhắc.
Ánh mắt Hoàng không chỉ là nhìn, nó giống như một sự lột trần. Hắn nhìn thấu qua lớp lụa mỏng đỏ đô kia, hình dung ra làn da trắng mịn bên trong đang nóng bừng lên vì kích thích. Hắn biết rõ sự bứt rứt mà Dung đang chịu đựng. Hắn nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn ngực đầy đặn của cô, thấy hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp hơn, làm phập phồng hai bờ vai trần mỏng manh. Trong tâm trí của một gã con đực đầu đàn, Hoàng đã hoàn toàn "nuốt chửng" người đàn bà này từ lâu, chỉ là hắn đang chờ đợi một thời điểm thích hợp để ra tay chiếm đoạt thực tế.
Dung cảm nhận được luồng khí nóng hầm hập phả đến từ phía Hoàng. Dù không dám nhìn thẳng vào đại ca, nhưng bản năng của người đàn bà nhạy cảm cho cô biết mình đang là mục tiêu. Cơn say rượu làm cho mọi thứ trở nên mông lung nhưng lại khuếch đại những xúc cảm xác thịt. Dung cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, kéo xuống tận vùng bụng dưới đang quặn lên từng hồi. Cái khe bướm của cô lúc này đã ướt đẫm, dòng dịch ngọt ngào rỉ ra liên tục, len lỏi qua lớp ren mỏng rồi thấm ra tận mặt vải lụa của chiếc váy. Sự ẩm ướt ấy khiến cô cảm thấy nhột nhạt, khó chịu nhưng cũng đầy kích thích.
"Anh... em không chịu nổi nữa, người em cứ nóng như lửa đốt ấy." – Dung nấc nhẹ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đờ đẫn vì say nhìn Thành cầu cứu. Giọng nói của cô giờ đây đã mất đi vẻ tỉnh táo, thay vào đó là một thứ âm thanh khê nồng, đặc quánh sự khao khát.
Thành cười khà khà, gã đã quá chén đến mức chẳng còn nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của đại ca hay sự biến đổi dâm mị trên cơ thể vợ mình. Gã vỗ mạnh vào mông Dung một cái
chát, tiếng động thịt thà vang lên khiến đám đàn em xung quanh cười rộ lên trêu chọc.
"Đấy, đại ca thấy chưa, vợ em tửu lượng kém lắm. Thôi, em vào trong nghỉ trước đi, căn phòng nhỏ ở cuối xưởng ấy. Anh đã dặn rồi, cứ cởi hết ra cho thoáng, tí anh vào anh 'thưởng' cho. Nay anh phải uống với đại ca đến bến!" – Thành nói xong liền quay sang nâng ly với Hoàng, miệng cười hớn hở mà không biết mình vừa ra ám hiệu cho một cuộc hành hình thể xác sắp tới.
Dung lảo đảo đứng dậy, một tay bám vào mép bàn gỗ để giữ thăng bằng. Cô cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, mỗi bước đi đều như bước trên mây. Lớp lụa đỏ dán chặt vào cặp mông tròn trịa, mỗi nhịp bước chân là một lần thớ thịt mông rung động dữ dội. Cô chậm rãi bước đi, xuyên qua những chồng gỗ cao ngất, tiến về phía căn phòng nghỉ nhỏ hẹp cuối xưởng. Phía sau lưng cô, Hoàng đặt ly rượu xuống mặt bàn gỗ một tiếng
cộp khô khốc. Hắn đứng dậy, bóng hình cao gần hai mét phủ trùm lấy toàn bộ bàn tiệc, che khuất cả ánh đèn màu chập chờn. Hắn lẳng lặng bước đi theo hướng Dung vừa biến mất, đôi bàn tay hộ pháp khẽ siết chặt, từng khối cơ trên vai rung lên đầy dũng mãnh.
1.3. Cạm bẫy trong bóng tối và bước chân của kẻ săn mồi
Dung đẩy nhẹ tấm liếp gỗ cũ kỹ, bước vào bên trong căn phòng nghỉ nhỏ hẹp dành cho thợ xẻ. Không gian bên trong tĩnh mịch đến lạ kỳ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc bóng đèn dây tóc vàng vọt hắt xuống, tạo nên những mảng tối mờ ảo, ma mị. Mùi gỗ thông khô quện chặt với mùi tinh dầu quế nồng nàn tạo thành một thứ hỗn hợp mùi hương dễ làm người ta mê muội. Căn phòng chỉ vỏn vẹn một chiếc giường xếp thô sơ phủ tấm ga vải bố bạc màu, một chiếc bàn gỗ nhỏ và vài vật dụng cá nhân bừa bãi.
Dung ngã nhào xuống giường, hơi lạnh từ lớp vải thô ráp khẽ chạm vào làn da đang nóng hầm hập vì rượu mạnh, khiến cô khẽ rùng mình. Cơn say giờ đây đã chiếm trọn lấy lý trí, khiến mọi giác quan của cô trở nên nhạy cảm một cách bất thường. Cô cảm thấy không khí trong phòng thật ngột ngạt, chiếc váy lụa đỏ đô ôm sát dường như đang thít chặt lấy cơ thể, làm hơi thở cô trở nên dồn dập, phập phồng nơi lồng ngực đầy đặn.
"Nóng... sao mà nóng thế này..." – Dung lẩm bẩm, bàn tay trắng muốt run rẩy lần mò xuống đôi giày cao gót, gạt chúng ra khỏi chân.
Cô co hai chân lại, đôi bàn chân trần xinh xắn với những ngón chân hồng hào khẽ cọ xát vào nhau trên tấm ga giường. Sự rạo rực nơi vùng bụng dưới càng lúc càng mãnh liệt, dòng dâm thủy ngọt ngào rỉ ra liên tục, làm ướt đẫm mảnh vải ren mỏng manh, khiến cô thấy nhột nhạt và ngứa ngáy đến phát điên. Trong cơn mê muội, Dung khẽ đưa tay luồn xuống dưới váy, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào vùng tam giác đang nóng bừng, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ bờ môi mọng: "Ưm... anh Thành... sao anh chưa vào..."
Bên ngoài tấm liếp, tiếng nhạc sàn vẫn dội lại nhức óc, nhưng Dung dường như nghe thấy một âm thanh khác, nặng nề và uy quyền hơn. Tiếng ván gỗ cũ kỹ kêu lên
kèn kẹt dưới sức nặng của một cơ thể khổng lồ. Mỗi bước chân tiến lại gần đều mang theo một áp lực vô hình, khiến không gian trong phòng như bị hút cạn dưỡng khí.
Cánh cửa liếp khẽ mở ra rồi đóng sầm lại. Một bóng hình cao lớn, vạm vỡ như một ngọn núi đen kịt phủ trùm lấy toàn bộ căn phòng. Dung không mở mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng hơi thở nặng nề, nồng nặc mùi rượu mạnh và một thứ mùi nam tính cực độ bao vây lấy mình. Cô mỉm cười, giọng khê nồng sự khao khát: "Anh vào rồi à... hức... sao hôm nay anh đi nặng thế... lại đây với em... em chờ anh mãi..."
Kẻ vừa bước vào không đáp lời. Hắn đứng bên mép giường, ánh mắt đỏ vẩn quét qua thân hình người đàn bà đang nằm sõng soài, phơi bày mọi đường cong dâm mị dưới lớp lụa mỏng. Hắn từ tốn đưa tay tháo chiếc thắt lưng da bản lớn, tiếng kim loại va vào nhau
lạch cạch đanh gọn trong bóng tối. Cái cọc thịt khổng lồ, gân guốc của gã con đực đầu đàn thoát ra khỏi lớp vải, nóng hổi và cứng ngắc như một thanh sắt nung.
Hoàng không cần vội vàng. Hắn nhìn xuống bờ mông tròn trịa của Dung đang vô thức hơi cong lên mời gọi, rồi nhếch mép một nụ cười đầy tà ác. Đôi bàn tay hộ pháp, thô ráp và nóng như lửa của hắn bất ngờ đặt lên hai bên hông của cô, siết chặt lấy vòng eo thon gọn bằng một lực đạo đầy chiếm hữu.
"Ưm... anh mạnh tay thế... mà sao tay anh... to quá vậy..." – Dung lí nhí, dù thấy có chút khác lạ nhưng men rượu và sự bứt rứt thể xác đã khiến cô hoàn toàn buông xuôi. Cô còn chủ động lắc nhẹ mông, cọ xát cái khe đang ướt đẫm dâm thủy của mình vào lòng bàn tay to lớn kia, tự tay đẩy mình vào một cuộc hành hình xác thịt tàn khốc mà cô không hề hay biết kẻ thực hiện là ai.
PHẦN 2: SỰ XUYÊN PHÁ VÀ BẢN NĂNG TRỖI DẬY
2.1. Sự xâm lấn của lưỡi và nỗi nhục nhã ngọt ngào
Dung nằm vật xuống chiếc giường xếp gỗ lim cũ kỹ, tiếng gỗ nghiến vào nhau
kèn kẹt dưới sức nặng cơ thể nàng. Đầu óc nàng như một cuộn phim quay cuồng, nhòe nhoẹt dưới tác động của những ly rượu ngoại mạnh mà đám đàn ông vừa ép uống. Cơn say không làm nàng lịm đi, mà trái lại, nó khơi dậy một sự nhạy cảm lạ lùng trên từng đầu dây thần kinh. Nàng cảm nhận rõ lớp vải lụa của chiếc đầm đỏ đô đang dính rít vào làn da lấm tấm mồ hôi, và nơi sâu kín nhất giữa hai đùi thì nóng rực, râm ran một sự ngứa ngáy bản năng đến phát điên.
Giữa bóng tối chập choạng của kho gỗ nồng nặc mùi mùn cưa, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, đanh thép tiến lại gần. Nàng nhắm mắt, môi nở một nụ cười mơ màng, thầm nghĩ Thành đã lén rời cuộc vui sớm để vào với nàng. Nhưng khi hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá hạng nặng và vị rượu khê nồng của Hoàng ập xuống, nàng chưa kịp mở mắt thì một bàn tay thô ráp, cứng như gông thép đã mạnh bạo túm lấy hai cổ tay nàng, ghim chặt chúng ngược lên đỉnh đầu.
Nàng thảng thốt định kêu lên thì một chiếc lưỡi thô bạo, mang theo uy lực áp chế của một con đực đầu đàn đã sục sạo vào khoang miệng nàng. Nó không hề dịu dàng hay vụng về như cách Thành vẫn làm; chiếc lưỡi của Hoàng to, nóng hổi và đầy tính chiếm đoạt. Hắn càn quét từng kẽ răng, quấn chặt lấy lưỡi nàng trong một cuộc xâm lấn vị giác tàn nhẫn, ép nàng phải nuốt lấy vị đắng ngắt của thuốc lá và vị nồng của rượu từ miệng hắn. Dung nghẹt thở, lồng ngực phập phồng, cơn say tê dại hòa quyện với cảm giác bị cưỡng đoạt khiến nàng choáng váng.
Trong lúc nàng còn đang ngất ngây vì nụ hôn bạo liệt, bàn tay còn lại của Hoàng đã thô bạo tốc ngược chiếc váy lụa lên tận ngực, để mặc cơ thể trắng ngần phơi bày trước không khí lạnh lẽo của kho gỗ. Lòng bàn tay hộ pháp, nhám sần vì lao động, miết mạnh lên gò mu đang nhô cao của nàng. Những ngón tay thô kệch của hắn không hề vội vàng; hắn dùng ngón cái chà sát liên tục vào hột le của nàng qua lớp quần lót mỏng manh đã ướt đẫm dâm thủy.
Hắn đột ngột buông môi nàng ra, rồi quỳ sụp xuống giữa hai chân Dung. Trước khi nàng kịp định thần, hắn đã dùng răng cắn chặt lấy mép quần lót, xé toạc nó ra một cách dã man. Chiếc lưỡi nóng bỏng và thô nhám như lưỡi cọp của hắn bất thần giáng xuống, liếm một đường dứt khoát từ hậu môn ngược lên tận đỉnh điểm nhạy cảm.
— "Ư... hự... anh... nhẹ... nhẹ thôi... sao hôm nay... anh lạ thế..."
Dung thều thào trong mê loạn, nàng vẫn ngỡ đó là Thành đang hưng phấn quá độ. Nhưng cái cảm giác bị áp đảo hoàn toàn, cái mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng tỏa ra từ cơ thể to lớn đang đè nặng lên người nàng là một sự khác biệt quá lớn. Mọi thớ thịt của nàng bắt đầu rung lên bần bật; lý trí nàng đang lờ mờ nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng cơ thể nàng—phản bội và dâm đãng—lại đang co thắt điên cuồng, tự giác mở rộng hang động để đón nhận sự xâm lấn của gã đàn ông lạ mặt.
2.2. Sự tàn phá của vật khổng lồ
Dung run rẩy mở mắt, định thốt lên tên chồng để tìm kiếm sự che chở trong cơn say. Nhưng lời chưa kịp ra khỏi môi đã chết lặng khi ánh đèn dây tóc vàng vọt hắt thẳng vào gương mặt kẻ đang đè trên người nàng. Đó không phải là Thành.
Gương mặt của đại ca Hoàng hiện ra lù lù, đầy những râu quai nón lởm chởm và đôi mắt đỏ vẩn đục vì thú tính. Nàng hoảng loạn muốn khép chân lại, nhưng hai bàn tay hộ pháp của gã đã ghim chặt lấy cổ chân nàng, giật mạnh một phát khiến toàn bộ vùng nhạy cảm nhất của nàng phơi bày trọn vẹn, trơ trọi dưới ánh sáng.
Hoàng không nói một lời, gã thong thả đứng thẳng dậy ngay trên giường, bóng gã đổ xuống che khuất cả cơ thể nhỏ bé của Dung. Tiếng khóa thắt lưng da va chạm
lạch cạch khô khốc vang lên như tiếng súng lệnh của một cuộc hành hình. Khi gã trút bỏ lớp vải cuối cùng, Dung trố mắt nhìn, hơi thở nàng đình trệ, trái tim như rơi tõm vào một hố sâu không đáy.
Hiện ra trước mắt nàng là một vật thể khổng lồ, đen sạm và đầy sát khí, dài tới gần 19cm, dựng đứng lên một cách hiên ngang và đầy đe dọa. Đó không phải là một bộ phận cơ thể người bình thường, mà là một thứ công cụ hành hình dị dạng. Cái đầu nấm nhọn hoắt vươn ra như mũi giáo, sẵn sàng xuyên phá bất cứ sự kháng cự nào. Thân cặc dày, nở bè ra hai bên một cách dị thường, hằn rõ những đường gân xanh nổi cộm, ngoằn ngoèo dọc theo lớp da căng bóng.
Kinh khủng nhất là ngay phía trên và dưới đầu nấm, hai viên bi và râu rồng nhỏ phồng ra, bóng loáng và sần sùi—dấu tích của những trò thử thách dã man nơi ngục tù. Những vết sẹo ngoằn ngoèo chạy dọc thân cặc như những con rết tàn bạo, chứng minh cho sự nguy hiểm của kẻ sở hữu nó. Phía dưới, túi bìu dái to và nặng trĩu, căng mọng tinh khí của một con đực đầu đàn đang ở trạng thái sung mãn nhất, chực chờ được bắn phá.
"Thằng chồng em làm sao có được thứ này để phục vụ em?" – Hoàng nhếch mép, nụ cười đầy tàn nhẫn khi thấy Dung run rẩy đến mức không thể khép nổi miệng.
Nhìn cái vật dị dạng, bóng loáng và đỏ rực đang giật lên liên hồi ngay trước cửa mình nhỏ bé của mình, Dung cảm thấy một nỗi sợ nguyên thủy xâm chiếm. Kích thước khủng khiếp đó, cộng với những hạt râu rồng sần sùi kia, nếu đâm vào... nàng chắc chắn sẽ bị xé toạc. Nàng muốn hét lên cầu cứu, muốn van xin, nhưng cổ họng đắng ngắt. Nàng chỉ có thể bất lực nhìn gã đàn ông khổng lồ điều hướng cái mũi giáo nhọn hoắt, nhám sần ấy tì mạnh vào giữa hai cánh môi bướm đang ướt đẫm dâm thủy của mình.
Áp lực từ sự nở bè của thân cặc Hoàng khiến cửa mình Dung dù chưa bị xâm nhập đã cảm thấy căng tức đến phát điên. Một sự chênh lệch quá lớn, một sự sỉ nhục vào sự yếu ớt của nàng, và cũng là khởi đầu cho một cơn ác mộng xác thịt không thể cứu vãn.
2.3. Cú xuyên phá tàn khốc và Sự thống trị của Râu Rồng
Dung run rẩy, đôi chân trắng ngần vô thức co quắp lại như muốn trốn tránh sự hiện diện của "con quái vật" đang lừng lững trước mắt. Nhưng Hoàng không cho nàng cơ hội đó. Hắn dùng bàn tay hộ pháp nắm lấy gốc của vật khổng lồ, dí đầu nấm nhọn hoắt, bóng loáng dâm thủy vào ngay giữa khe lồn đang mọng nước của nàng.
Hắn không thúc vào ngay, mà dùng cái đầu nấm đầy sát khí ấy chà xát, day mạnh dọc theo kẽ thịt nhạy cảm. Dung oằn người, tiếng rên rỉ bị nghẹt lại nơi cổ họng. Những viên bi và râu rồng nhỏ phồng ra quanh đầu khấc cọ xát vào lớp niêm mạc mỏng manh, tạo nên một cảm giác nhột nhạt xen lẫn đau rát cực độ.
"Đừng... đại ca... em lạy anh... to quá... em rách mất..."
Đáp lại lời van nài của nàng là một cái nhếch mép tàn nhẫn. Hoàng đột ngột gồng thắt lưng, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào một cú thúc thẳng tay đầy bạo liệt.
Phập! Một tiếng động thịt thà va chạm chát chúa vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Dung trợn ngược mắt, toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực như bị hút cạn. Cô há hốc miệng nhưng không thể thét lên, chỉ có những hơi thở đứt quãng nghẹn nơi cổ họng.
Thanh sắt nung đỏ ấy xuyên qua lớp thịt mềm mại, nong rộng từng tấc âm đạo vốn dĩ bót chặt của cô. Nhưng kinh hoàng nhất là cảm giác khi những viên bi và râu rồng dị dạng bắt đầu lọt vào bên trong. Chúng như những lưỡi nạo nhỏ, cào xới và nghiền nát các vách thịt nhạy cảm. Đi đến đâu, Dung cảm nhận rõ da thịt mình bị xé toạc và dãn ra đến giới hạn cuối cùng đến đó.
Hoàng tiếp tục dập mạnh, đưa toàn bộ 19cm gân guốc lút sâu vào tận cùng.
Bạch! Cú nện mạnh đến mức đầu nấm nhọn hoắt đâm sầm vào cổ tử cung Dung với một lực đạo sấm sét. Cảm giác đau đớn xộc thẳng lên đại não, nhưng kỳ quái thay, sự ma sát của những sẹo ngoằn ngoèo và râu rồng sần sùi lại kích thích những đầu dây thần kinh ngủ quên của nàng, tạo nên một luồng điện tê dại khiến toàn thân cô run rẩy.
Dung cảm thấy bụng dưới mình căng chướng đến mức nhức nhối; dường như sự khổng lồ của Hoàng đã chiếm trọn vẹn mọi khoảng trống bên trong cô, ép các vách thịt phải biến dạng hoàn toàn. Nàng thấy mình như một vật tế thần, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi thứ bản năng con đực nguyên thủy. Những dòng dâm thủy nóng hổi tuôn ra xối xả, nhầy nhụa dọc theo thân cặc đen sạm của gã đàn ông đang cưỡng đoạt mình, bôi trơn cho một cuộc hành hình xác thịt dài dặc phía trước.
2.4. Tiếng gọi bên tấm liếp và sự cộng hưởng của nỗi sợ
Hoàng vẫn không ngừng nghỉ. Hắn giữ nguyên tư thế lút cán, để cái vật khổng lồ 19cm găm chặt vào sâu trong cơ thể Dung. Bất thần, hắn đưa đôi tay hộ pháp xuống dưới khoeo chân nàng, nhấc bổng hông Dung lên cao, kê một chiếc gối gỗ thô sơ xuống dưới để độ dốc cơ thể nàng trở nên lý tưởng cho những cú đóng sầm sập. Mỗi lần hắn thúc vào, chiếc giường xếp lại kêu lên
ken két nhức nhối.
Cộp... cộp... cộp... Tiếng bước chân lảo đảo, nặng nề của Thành vang lên trên nền xi măng, dừng lại ngay sát tấm liếp mỏng manh ngăn cách phòng nghỉ với bên ngoài.
— "Dung ơi... hức... ngủ chưa em? Anh vào... anh vào lấy thêm chai rượu..."
Tim Dung như ngừng đập. Toàn thân nàng cứng đờ, các cơ âm đạo theo bản năng co thắt kịch liệt, bóp chặt lấy thanh sắt nóng hổi của Hoàng. Khoảng cách giữa nàng và chồng lúc này chỉ chưa đầy một mét, ngăn cách bởi những nan gỗ thưa thớt mà ánh đèn vàng vọt có thể lọt qua bất cứ lúc nào.
Hoàng không những không dừng lại, gã còn nhếch mép nở một nụ cười đầy thú tính. Sự hiện diện của Thành như một liều thuốc kích dục cực mạnh khiến gã trở nên điên cuồng hơn. Gã bắt đầu nhịp rút ra thật chậm, để những hạt râu rồng sần sùi nạo qua từng thớ thịt của Dung, rồi bất thần đóng sầm trở lại.
Bạch! Tiếng thịt va chạm chát chúa vang lên ngay khi Thành vừa dứt lời. Dung hốt hoảng đưa cả hai bàn tay lên bịt chặt miệng mình, răng cắn ngập vào mu bàn tay để ngăn một tiếng thét lạc điệu.
— "Dung? Có chuyện gì thế? Sao giường chiếu... kêu kinh thế em?" – Thành bên ngoài nghe thấy tiếng động, bắt đầu lay nhẹ tấm chốt cửa.
Hoàng cúi thấp người, áp sát gương mặt đầy râu quai nón vào tai Dung, hơi thở nồng nặc mùi rượu của gã phả vào làn da nóng bừng của nàng. Gã gầm gừ, giọng khàn đặc đầy đe dọa: — "Trả lời nó đi... Bảo nó cút đi, nếu không tôi mở cửa cho nó vào xem tôi đang nện vợ nó nát bét như thế nào."
Dung run bẩy lên từng hồi. Một bên là sự thô bạo của gã đại ca đang cày xới sâu bên trong cơ thể, một bên là tiếng gọi của người chồng tội nghiệp đang bị phản bội ngay sát vách. Sự căng thẳng cực độ khiến "nước nôi" của nàng càng tuôn ra xối xả, nhầy nhụa và nóng hổi dọc theo bắp đùi.
— "Em... hức... em không sao..." – Dung cất lời, giọng nàng lạc đi, đứt quãng vì hông vẫn bị Hoàng nện liên hồi theo một nhịp điệu tàn nhẫn. — "Em đang... dọn mấy súc gỗ vướng... Anh ra ngoài uống tiếp đi... Đừng vào... người em bẩn..."
Bên ngoài, Thành tặc lưỡi: "Ừ, thế dọn nhanh rồi ra nhá. Đại ca chắc cũng đang chờ..."
Tiếng bước chân của Thành bắt đầu xa dần. Ngay khi âm thanh cuối cùng mất hút, sự kìm nén của Hoàng hoàn toàn nổ tung. Không còn sự dè dặt, gã bắt đầu một tốc độ công phá kinh hoàng. Hắn dập liên hồi, mỗi cú thúc đều mang theo toàn bộ sức nặng và sự dị dạng của râu rồng càn quét tử cung nàng. Dung buông tay khỏi miệng, nàng không còn sức để kháng cự, chỉ biết ngửa cổ ra sau, đón nhận sự dày vò tàn nhẫn trong một niềm hoan lạc đầy tội lỗi.
PHẦN 3: SỰ KHUẤT PHỤC VÀ TRẬN CHIẾN TRONG BÓNG TỐI
3.1. Đối diện với ác mộng
Sau khi tiếng bước chân của Thành đã hoàn toàn mất hút phía sau những tiếng nhạc sàn chát chúa, Hoàng không còn lý do gì để kiềm chế sự hung hãn. Hắn bất ngờ dừng nhịp nện, luồn hai bàn tay hộ pháp xuống dưới nách Dung, nhấc bổng thân hình nhỏ bé của nàng lên như nhấc một con búp bê vải. Nàng chưa kịp định thần, lưng đã đập mạnh xuống mặt giường gỗ thô ráp, tiếng
răng rắc của gỗ lim như hòa cùng tiếng xương sống nàng kêu gào.
Hoàng vớ lấy chiếc gối gỗ thô sơ kê ở đầu giường, thô bạo nhấn mạnh xuống dưới hông Dung. Động tác của gã khiến hạ bộ nàng bị đẩy lên cao, dốc ngược về phía gã, phơi bày trọn vẹn mọi ngõ ngách sâu kín nhất dưới ánh đèn dây tóc vàng vọt. Hắn quỳ sụp xuống giữa hai chân nàng, đôi vai rộng mênh mông che khuất toàn bộ tầm nhìn, khiến Dung thấy mình như bị giam cầm trong một cái hang tối.
"Mở mắt ra!" – Hoàng gầm khẽ, giọng gã khàn đặc, chứa đựng một sự áp chế không thể cưỡng lại.
Dung run rẩy mở mắt, và ngay lập tức, nàng bị chấn động bởi cảnh tượng trước mặt. Ở khoảng cách gần đến mức cảm nhận được sức nóng tỏa ra hầm hập, nàng nhìn thấy rõ mồn một "thứ vũ khí" kinh hoàng của Hoàng đang lừng lững ngay cửa mình mình. Nó đỏ rực, căng bóng và đầy những đường gân xanh nổi cuộn lên như những con rắn đang bò trườn. Những hạt râu rồng sần sùi quanh đầu nấm và những vết sẹo ngoằn ngoèo trên thân cặc hiện lên rõ nét, dâm dật dưới lớp dâm thủy nhầy nhụa đang chảy dọc xuống bìu dái to nặng của gã.
Nàng rùng mình, một nỗi nhục nhã trào dâng khi thấy cửa mình của chính mình đang sưng tấy, đỏ rực và mở rộng huơ hoác sau những cú thúc của gã từ nãy đến giờ. Hoàng đưa bàn tay thô ráp nắm lấy gốc của vật khổng lồ, gã không đâm vào ngay mà dùng đầu nấm nhọn hoắt ấy "ngoáy" tròn một vòng quanh miệng huyệt.
Sự ma sát của những hạt râu rồng vào lớp niêm mạc mỏng manh ngoài cửa mình khiến Dung nấc nghẹn. Nàng cảm thấy mình không khác gì một con thú bị lột da, mọi sự riêng tư cuối cùng đều bị gã đàn ông tàn bạo này bóc trần.
"Nhìn cho kỹ vào cái chỗ này này," Hoàng nhếch mép, dùng đầu khấc gõ mạnh vào hạt lựu đang cương cứng của nàng, "Xem nó đang thèm khát tôi đến mức nào. Thằng chồng em có bao giờ cho em thấy cảnh này không?"
Dung muốn quay mặt đi nhưng đôi mắt gã như có ma lực khóa chặt lấy nàng. Nàng thấy mình nhục nhã vô cùng khi nhận ra, dù đang vô cùng kinh hãi, nhưng cái lồn của nàng lại đang co thắt liên hồi, tự giác rỉ ra những dòng nhựa sống nóng hổi như để mời gọi kẻ xâm lược đâm sâu vào hơn nữa. Lý trí nàng sụp đổ hoàn toàn trước sự hiện diện quá đỗi hùng vĩ và dâm dật của vật thể dị dạng kia..
3.2. Cơn say của thịt thà và sự tàn nhẫn vô tận
Hoàng không để Dung kịp thích nghi với tư thế dốc ngược đầy nhục nhã. Hắn gầm lên một tiếng như thú dữ, đôi bàn tay hộ pháp siết chặt lấy hai bắp đùi nàng, ép chúng gập sâu về phía ngực cho đến khi cửa mình của Dung dãn ra đến mức cực hạn, đỏ rực và căng bóng như sắp nứt toác.
Phập! Không một lời báo trước, Hoàng dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào một cú thúc lút cán. Tiếng thịt va chạm chát chúa vang lên, dội vào vách tường gỗ cũ kỹ. Dung trợn ngược mắt, toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực như bị hút cạn. Cảm giác đau đớn xé lòng xộc thẳng lên đại não. Cái vật khổng lồ 19cm của gã đại ca không chỉ đâm vào, mà nó đang thực sự "chiếm đóng" cơ thể nàng.
Nàng cảm nhận rõ mồn một từng hạt râu rồng sần sùi và những vết sẹo ngoằn ngoèo trên thân cặc Hoàng đang nạo vét qua từng thớ thịt bên trong âm đạo. Chúng như những lưỡi cưa nhỏ, cày xới và nghiền nát lớp niêm mạc mỏng manh. Cú đâm sâu đến mức đầu nấm nhọn hoắt đóng sầm vào cổ tử cung Dung, khiến nàng thấy bụng dưới mình đau tức, căng chướng một cách dị thường như thể nội tạng đang bị xê dịch.
"Hự... á... đại ca... sâu quá... nó nát mất... ưm!"
Dung nấc nghẹn, đôi bàn tay trắng ngần vô thức quào cấu vào tấm lưng xăm trổ cuồn cuộn mồ hôi của Hoàng. Nhưng gã đàn ông này không biết đến sự thương xót. Hắn bắt đầu một tốc độ công phá kinh hoàng. Mỗi lần rút ra, gã rút gần như hết chiều dài, để cửa mình của Dung co thắt tuyệt vọng vì hụt hẫng, rồi ngay lập tức lại giáng một cú thúc sấm sét trở lại.
Bạch... bạch... bạch... Tiếng động dâm dục vang lên liên hồi, nhóp nhép và nhầy nhụa. Lượng dâm thủy tuôn ra xối xả dọc theo thân cặc đen sạm của Hoàng, hòa quyện với mồ hôi tạo thành một thứ mùi vị đồi trụy nồng nặc. Ở tư thế kê gối gỗ này, mỗi nhịp nện của Hoàng đều đi thẳng và sâu nhất có thể, khiến tử cung của Dung bị va đập liên tục.
Trong cơn đau đớn tột cùng, một luồng điện tê dại bắt đầu lan tỏa từ điểm va chạm ra khắp cơ thể. Dung bẽ bàng nhận ra cơ thể mình đang phản bội lý trí một cách trắng trợn. Cái lồn của nàng, dù đang bị tàn phá bởi râu rồng sần sùi, lại đang co thắt kịch liệt, bóp chặt lấy thanh sắt nóng hổi của kẻ cưỡng đoạt như muốn nuốt chửng lấy nó. Nàng bắt đầu rên rỉ, những tiếng rên không còn là tiếng khóc, mà mang theo âm sắc của sự đê mê nhục dục. Nàng vô thức ưỡn hông, chủ động đón nhận sự xâm lăng tàn bạo, mặc cho sự thật rằng người chồng tội nghiệp vẫn đang lẩn quất đâu đó ngay sát vách.
Dung nằm dốc ngược trên gối gỗ, hơi thở nàng đứt quãng khi nhìn thấy vật khổng lồ của Hoàng đang chực chờ nuốt chửng lấy mình. Nàng run rẩy, đôi bàn tay nhỏ bé chống yếu ớt lên khuôn ngực xăm trổ cuồn cuộn mồ hôi của gã, thều thào van xin:
— "Đừng... ự... làm ơn... dừng lại đi... anh Hoàng... đừng..."
Hoàng nhếch mép, nụ cười của gã lúc này mang đầy sự tà ác. Gã không dừng lại, mà đột ngột nện mạnh vật khổng lồ 19cm lút cán vào sâu trong người nàng ngay giữa câu nói của Dung.
Phập! Cú thúc quá mạnh làm tiếng "đừng" của nàng biến thành một tiếng hự nghẹn ngào. Hoàng giả vờ như không nghe rõ, gã vừa dập liên hồi vừa hỏi bằng giọng khàn đặc:
— "Em nói gì cơ? Bảo anh đừng... đừng dừng lại hả? Hả? Hả?"
Mỗi tiếng "hả", gã lại dọng mạnh cái vật gân guốc, nở bè của mình vào sát cổ tử cung nàng. Dung ngất ngư như con cá mắc cạn, đầu nàng đập vào thành giường gỗ
kịch kịch mà nàng cũng không còn hay biết. Hoàng bắt đầu ngoáy vòng vòng con cặc khổng lồ bên trong âm đạo hẹp của nàng, cố tình làm đầu nấm nhọn hoắt và những hạt râu rồng trật qua trật lại, cày xới nát cổ tử cung.
Một ngọn lửa nóng bỏng lập tức bùng lên thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại. Đôi mắt Dung trở nên ngây dại, bản năng giống cái bừng bừng lộ rõ. Nàng co rúm toàn thân, nước nhờn từ cửa mình tiết ra dầm dề, nhầy nhụa dọc theo bắp đùi. Đôi bàn tay hồi nãy còn đẩy gã ra, giờ lại bấu chặt lấy vai Hoàng, móng tay găm sâu vào da thịt gã. Nàng bắt đầu uốn éo, hẩy mu, chủ động đưa đẩy mông để hứng trọn từng cú dập tàn bạo còn hơn cả đối với chồng mình.
3.3. Sự phun trào và tàn dư nhục nhã
Trận cuồng phong xác thịt đã đi đến hồi kết thúc trong sự tàn khốc lặng lẽ. Hoàng không còn nhấp nhanh nữa, gã bắt đầu những cú đóng "lòng nọc" chậm rãi nhưng sâu hoắm, như muốn dùng cái vật khổng lồ 19cm ghim chặt linh hồn Dung xuống mặt giường gỗ lim. Mỗi lần gã dồn lực, hai hòn dái to nặng lại đập chát chúa vào mông nàng, âm thanh đó vang lên trong kho gỗ vắng lặng nghe nhục nhã vô cùng.
Dung trợn ngược mắt, hơi thở nàng đứt quãng. Ở tư thế dốc ngược đầy nghiệt ngã này, nàng cảm nhận rõ cái đầu nấm nhọn hoắt và những hạt râu rồng đang nghiền nát cổ tử cung mình. Cú thúc sâu đến mức cái bụng phẳng lì của nàng cộm hẳn lên một khối, hằn rõ hình thù của thanh sắt nóng hổi đang thọc sâu bên trong. Nàng đau đến lịm đi, nhưng rồi chính cái sự căng chướng quá tải ấy lại kích nổ một cơn cực khoái điên dại. Nàng vô thức quặp chặt chân lấy thắt lưng Hoàng, móng tay găm sâu vào vai gã, tiếng rên rỉ biến thành những hơi thở hộc lên đầy thú tính.
Hoàng gầm lên như một con thú săn mồi đã đến kỳ động cỡn, đôi bàn tay hộ pháp siết chặt lấy mông Dung, nhấc bổng hạ bộ nàng lên khỏi mặt gối để chuẩn bị cho cú dứt điểm tàn khốc nhất. Hắn dồn toàn bộ sức nặng vào cú hích lút cán, đầu nấm nhọn hoắt đâm sầm vào cổ tử cung khiến Dung trợn ngược mắt, miệng há hốc không ra tiếng.
"Nhận lấy này... đồ dâm đãng!" – Hoàng nghiến răng, giọng khàn đặc.
Phụttttt! Phụttttt! Phụttttt! Từng luồng tinh khí đặc quánh, nóng hổi như nham thạch bắn mạnh vào sâu trong tử cung Dung với áp lực kinh hồn. Nàng cảm nhận rõ mồn một sự rung giật dữ dội từ gốc đến ngọn của vật khổng lồ đang cắm sâu trong người mình. Mỗi tia tinh trùng bắn ra đều đi kèm với một tiếng gầm gừ thỏa mãn của Hoàng.
— "Á... hự... sâu... sâu quá... ôi anh Hoàng... nó bắn... bắn đầy bụng em rồi... chết mất... ư... ư... aaaaa!"
Dung rú lên một tiếng thống khoái đến dại dại, toàn thân co giật như bị điện giật. Cảm giác bị súc rửa bởi luồng nhựa sống nồng nặc khiến nàng hoàn toàn mất đi lý trí. Cái bụng phẳng lì của nàng cộm hẳn lên theo từng đợt phun trào, dường như mọi ngóc ngách thâm sâu nhất đều đã bị Hoàng chiếm đóng và lấp đầy. Nàng nằm thoi thóp, đôi chân trắng ngần duỗi thẳng, các ngón chân co quắp lại trong cơn đa cực khoái kinh hoàng.
Hoàng không rút ra ngay, gã giữ nguyên sự kết nối ấy suốt vài phút, để Dung cảm nhận trọn vẹn sự nặng nề, nóng hổi đang trương phình bên trong. Khi gã từ từ rút ra, một tiếng
chọc vang lên dâm dật, kéo theo dòng hỗn hợp tinh dịch và dâm thủy tuôn ra xối xả như thác đổ.
Nhưng sự nhục nhã vẫn chưa dừng lại ở đó. Hoàng đứng thẳng dậy ngay sát mặt Dung, vật khổng lồ 19cm của gã dù vừa xuất tinh vẫn chưa hề có dấu hiệu xìu xuống, nó vẫn đỏ rực, gân guốc nổi cuộn và lấm lem những vệt dịch trắng đục lẫn màu hồng nhạt của niêm mạc bị trầy xước. Gã tàn nhẫn nắm lấy tóc Dung, giật mạnh đầu nàng dậy, ấn thẳng vật dị dạng ấy vào miệng nàng.
"Bú cho sạch đi! Bú cho biết thế nào là cái cặc của đàn ông thực thụ!"
Dung bàng hoàng, nhưng trước sự áp chế của gã đại ca, nàng không còn đường lui. Nàng buộc phải há miệng đón nhận lấy cái đầu nấm nhọn hoắt và những hạt râu rồng sần sùi vừa mới tàn phá cơ thể mình. Lưỡi nàng chạm vào những vết sẹo ngoằn ngoèo, cảm nhận rõ cái vị mặn chát của tinh khí và mùi mồ hôi chua nồng đặc trưng. Nàng vừa bú liếm vừa nức nở, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào "con quái vật" đã đóng dấu vĩnh viễn vào cuộc đời mình.
Hoàng nhìn xuống mái tóc rối bời của người vợ thằng đàn em đang phục vụ mình như một nô lệ, gã nở nụ cười đắc thắng. Sau khi hưởng thụ sự liếm láp nhục nhã ấy thêm một lúc, gã mới thong thả rút ra, thắt lại sợi dây lưng da nghe
lạch cạch khô khốc. Gã chẳng thèm liếc lại Dung lấy một lần, lẳng lặng bước ra khỏi kho gỗ, để lại nàng nằm đó trong vũng dịch nhầy nhụa, với cái miệng và tử cung vẫn còn vương vấn vị đắng cay của kẻ cưỡng đoạt.