lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Tản mạn mỗi ngày.

Này nên đổi tên thành nhật ký không tên, mỗi bài viết 1 câu chuyện chia sẻ, những ký ức những kỷ niệm những lời tự sự trong lòng. Mười mấy năm ko gặp có rất nhiều chuyện để nói nhiều khi nói 2 ngày còn chưa hết
 
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, chút se lạnh rất khẽ len lỏi. Đúng là mình vẫn yêu đất trời phương Bắc hơn là phương Nam phồn hoa.
 

Đính kèm

  • 17616400881137511454162016646550.webp
    17616400881137511454162016646550.webp
    1.9 MB · Lượt xem: 0
GB bảo mình: " Nhắn tin bảo đợi em trước Vạn Hạnh mall xong, anh mới nghĩ chỗ này đông vầy lát chắc em phải gọi điện mới thấy anh chắc luôn. Vậy mà chỉ lát thôi đã thấy em vỗ vai anh rồi. Hay ghê ha, y như hồi mình gặp nhau lần đầu em cũng đứng ngay sau lưng anh và hỏi _ anh Văn ha? Sao em luôn tìm được anh hay vậy??"
Ừa nha, em cũng không hiểu sao từ lần đầu quen nhau em đã luôn có thể nhận ra anh giữa một mớ ngưòi chộn rộn. Có lẽ vì em thấy anh không chỉ bằng đôi mắt chăng?? Sự định vị mơ hồ ấy đến từ điều gì em nghĩ đã không còn quan trọng. Có những điều đã mất giá trị trong hiện thực, cái còn lại chỉ là hình bóng của giấc mơ từng tồn tại. Tựa như một hồi nào anh nói rằng anh tiếc lắm những email em viết, đã từng đọc lại bao lần nhưng cuối cùng thì vì mất hòm thư mà chẳng còn nữa.
Cũng không sao đâu, mất thì mất thôi, có gì mà còn mãi được đâu. Ngay cả chúng ta cũng đâu còn như cũ nữa. Ngưòi ta thích lưu giữ các món đồ kỉ niệm, em thì thích tung hê hết, em ghét những món đồ xưa cũ, nhìn nó và nhớ tới hiện tại đã úa tàn. Quá khứ tươi tắn thì sao, niềm vui ấm áp thì sao? Ngọn lửa ấm của thứ đã qua chỉ làm hiện thực thêm lạnh giá. Vậy nên em sẽ từ bỏ hết không giữ lại bất cứ điều gì nhắc nhở. Không quên, không xóa bỏ nhưng sẽ không bao giờ chủ động gợi nhớ. Với em nó vô nghĩa lắm
 
Nãy ngó bài cu em viết về yêu đơn phương, rồi nghĩ nghĩ một hồi cái nhận ra. Mèng ơi, sống bốn chục năm cuộc đời rồi mà tui chưa từng đơn phương ai luôn. Cái cảm giác thích thích rồi suy tư nên tỏ tình hay không, rồi sợ nọ sợ kia tui chưa từng trải qua luôn.
Lộ trình của tui cực đơn giản nha và áp dụng 100% cho mọi đối tượng. Thích ai đó cái, tui lơn tơn chạy lại hỏi luôn :" em thích anh! Anh có muốn thành bạn trai em không? "
Đó xong luôn rồi. Biết tại sao không? Tại vì 99% đối tượng nghe chưa xong đã chạy mất dép luôn. 1% còn lại là chạy không kịp bị tui túm áo, đang cố giằng co để chạy. Và thường ý mà, khi nhận ra là tui nắm áo chặt quá, giằng ra không đặng, thì đối tượng bèn quyết đoán cởi áo, chạy mình trần, thà bị thiên hạ coi là kẻ biến thái thích khoe body ( mỡ ) còn hơn là bị tui giữ.
Thế đó. Nên là tui chưa đơn phương bao giờ luôn.
 
Hôm rồi, tình cờ thấy id của anh bạn cũ ngưòi Huế nên gửi cái tin nhắn vu vơ xem ảnh còn nhớ mình là ai không. May sao ảnh vẫn nhớ. Bao năm không nói chuyện nên hai anh em có đủ thứ chuyện để hỏi nhau. Vui vẻ, cho tới hồi kể chuyện hôn nhân.
Ông anh bảo năm sáu năm trước trong bữa liên hoan công ty cuối năm, ổng say rồi tỉnh lại với 1 em gái cấp dưới trần truồng nằm bên. Rồi ba tháng sau ẻm bảo có bầu rồi và ổng nay đã có cả vợ lẫn cậu con trai. Mình hỏi ổng:" Anh có đi xét nghiệm ADN không?".
Ổng bảo thằng nhỏ giống anh lắm! Ai cũng bảo vậy hết trơn! Mình vẫn hỏi lại: " Anh không xét nghiệm ADN à?".
Xong ổng lại bảo dù gì thì nuôi thằng nhỏ bao năm vẫn có tình cảm chứ, ơn sinh không bằng công dưỡng. Mình vẫn nói :" Dù vậy anh vẫn phải xét nghiệm ADN đi!". Ấy vậy mà ổng giận, ổng nói mình _ sao mà em máu lạnh quá vậy! Xong không thèm nói chuyện luôn.
Mình thì vốn tốt bụng nên đã gởi ổng mấy cái link về vụ nuôi con đến trưởng thành mới lòi ra là con thằng khác, rồi vụ chồng phát hiện con không phải con mình nên đã giết đứa con trước mặt vợ.... Có thế thôi mà ổng block mình luôn.
Aizz, thật khó chiều lòng người quá mà. Làm ngưòi tốt thật khó nha!!!
 
Em vẫn là em thôi.

Cố nhân bảo mình : " đôi khi anh rất khâm phục em, sau bao năm vẫn tưng tửng như vậy". Không biết là khen hay chê đây ta??
Mình thì nghĩ là khen nha. Mình hay nghe câu đó lắm! Crush cấp ba cũng bảo mình thế, bạn chí cốt thời đại học cũng bảo mình thế! Mới qua thôi, chị hàng xóm lại bảo lấy chồng bao năm rồi mà em vẫn...
Kaka. Nhận hết, nhận hết nha.
Năm mình 19 tuổi, ôn thi lại đại học, ở Thái Nguyên, mình từng bảo với ngưòi mình coi là tri kỷ rằng:" dù tới lúc tớ tan biến thành tro, tớ sẽ vẫn không thay đổi được. Tớ sẽ vẫn như vầy thôi"
Sắp 40 năm trôi qua, mình vẫn vậy. Tính cách như xưa, thói quen như xưa; chỉ có dung mạo già đi theo thời gian. Sự ích kỉ giữ lòng mình bất biến, mình không thay đổi bản thân vì ai. Tam quan mình dù méo mó nhưng sẽ méo mó vậy mãi, sẽ không vì ai mà méo thêm, cũng không vì ai mà nắn lại cho thẳng. Dù tỉnh hay say, dù già hay trẻ mình vẫn cứ vậy thôi. Dù chẳng có gì, dù chẳng bằng ai, dù ghen tị hay hờ hững vẫn là mình cả thôi. Nhưng có lẽ mình có mệt mỏi đôi chút, bớt điên đôi chút, vì già đó mà. Có tuổi rồi, pin nó yếu, sạc lại cũng không đạt công suất 100% như xưa. Thôi thì, có sao dùng vậy. Vẫn đủ xài mà.
 
Mưa hôm nay tựa một tấm màn sa dệt từ tờ mờ sáng. Rả rích mãi không thôi. Thành phố này âu sầu biết mấy dưới màn mưa dầm. U ám và nhớp nháp.
Cậu em gửi mặt trời óng ả nơi núi cao và bảo, trên này khô ráo.
Muốn đi ghê. Thèm núi non, thèm cây cội, thèm gió thèm mây. Mà mở ví....
 
Phụ nữ _ sinh vật bậc thầy về lừa dối.

Có lần bảo cu em rằng :" Phụ nữ là sinh vật bậc thầy về lừa dối mà đỉnh cao nhất chính là họ tự lừa dối bản thân mình. Thành công tới độ họ tin tưởng luôn vô cái họ tự nói với bản thân!".
Cu em bảo :" Chị nói kiểu gì ấy, nghe khó tin quá!". Nên mình đã kể cho nó nghe một câu chuyện nho nhỏ.
Chuyện là, nhà mình ở với bố mẹ chồng ở một khu tập thể cũ. Chỗ phơi đồ ở ban hành lang chung trước nhà, nhà bé nên mấy cái móc nhôm phơi đồ để cả ngoài dây phơi chứ ko cất đi bao giờ. Có một dạo, mấy cái móc phơi cứ bốc hơi dần, cứ mấy cái móc to dày mất thôi. Mình vui mồm bảo với mẹ chồng thì bà bảo, : " Nhà hàng xóm lấy dùng đấy, xong chắc nó quên không trả, má thấy mấy lần rồi". À hóa ra là thế, mình tự nhủ vậy. Mà sau mất hoài, mua bổ sung rồi lại mất nên mình lảm nhảm mè nheo với Gấu. Nghe vài lần Gấu ko nói gì, sau chắc mình kêu lắm quá, Gấu thở dài và bảo : " Sói vô đây". Xong kéo mình vô phòng bà và chỉ 1 dãy phơi đồ : " Sói nhìn coi, có thấy mớ quần áo váy vóc của bà ngày càng phình ra không? Số móc mà Sói tưởng mất là do bà lấy treo đồ của bà chứ hàng xóm nào!!".
Rồi Gấu thở dài: " Tính không bảo Sói, vì nghĩ Sói sẽ tự nhận ra mà Sói ngốc quá!" Cái mình hỏi Gấu: " Vậy bà nói dối em hả?". Gấu bảo, không hẳn, tự bà cũng tin là hàng xóm lấy, còn việc bà dùng móc bà tin,mình có dùng bao nhiêu đâu!!
Là vậy đó!
 
Phụ nữ _ sinh vật bậc thầy về lừa dối.

Có lần bảo cu em rằng :" Phụ nữ là sinh vật bậc thầy về lừa dối mà đỉnh cao nhất chính là họ tự lừa dối bản thân mình. Thành công tới độ họ tin tưởng luôn vô cái họ tự nói với bản thân!".
Cu em bảo :" Chị nói kiểu gì ấy, nghe khó tin quá!". Nên mình đã kể cho nó nghe một câu chuyện nho nhỏ.
Chuyện là, nhà mình ở với bố mẹ chồng ở một khu tập thể cũ. Chỗ phơi đồ ở ban hành lang chung trước nhà, nhà bé nên mấy cái móc nhôm phơi đồ để cả ngoài dây phơi chứ ko cất đi bao giờ. Có một dạo, mấy cái móc phơi cứ bốc hơi dần, cứ mấy cái móc to dày mất thôi. Mình vui mồm bảo với mẹ chồng thì bà bảo, : " Nhà hàng xóm lấy dùng đấy, xong chắc nó quên không trả, má thấy mấy lần rồi". À hóa ra là thế, mình tự nhủ vậy. Mà sau mất hoài, mua bổ sung rồi lại mất nên mình lảm nhảm mè nheo với Gấu. Nghe vài lần Gấu ko nói gì, sau chắc mình kêu lắm quá, Gấu thở dài và bảo : " Sói vô đây". Xong kéo mình vô phòng bà và chỉ 1 dãy phơi đồ : " Sói nhìn coi, có thấy mớ quần áo váy vóc của bà ngày càng phình ra không? Số móc mà Sói tưởng mất là do bà lấy treo đồ của bà chứ hàng xóm nào!!".
Rồi Gấu thở dài: " Tính không bảo Sói, vì nghĩ Sói sẽ tự nhận ra mà Sói ngốc quá!" Cái mình hỏi Gấu: " Vậy bà nói dối em hả?". Gấu bảo, không hẳn, tự bà cũng tin là hàng xóm lấy, còn việc bà dùng móc bà tin,mình có dùng bao nhiêu đâu!!
Là vậy đó!
Cuộc sống k trả cát xê nhưng nhiều người vẫn thích diễn. Diễn mãi rồi không thoát vai được luôn
 
Nay đi đám về, ông bà nói chuyện bảo đám đông quá, không biết sau đến đám mình có đông được vậy không??
Hay nhỉ? Không phải mình chết là hết hử? Có hay không có người đến viếng cũng chỉ để thỏa mãn hư vinh cho ngưòi sống thôi chứ nhỉ? Chứ cái thân thể đang nằm trong quan tài đó thì biết gì nữa?
Chết như một con ngưòi và chết như một con chó nó khác nhau _ bạn bảo mình thế!!
Khác thật à?
Đôi khi mình không chắc lắm? Hoặc là mình không muốn phân biệt lắm! Nhiều khi nghĩ, con ngưòi còn không sánh bằng con chó.
 
Nay đi đám về, ông bà nói chuyện bảo đám đông quá, không biết sau đến đám mình có đông được vậy không??
Hay nhỉ? Không phải mình chết là hết hử? Có hay không có người đến viếng cũng chỉ để thỏa mãn hư vinh cho ngưòi sống thôi chứ nhỉ? Chứ cái thân thể đang nằm trong quan tài đó thì biết gì nữa?
Chết như một con ngưòi và chết như một con chó nó khác nhau _ bạn bảo mình thế!!
Khác thật à?
Đôi khi mình không chắc lắm? Hoặc là mình không muốn phân biệt lắm! Nhiều khi nghĩ, con ngưòi còn không sánh bằng con chó.
Ngày trc e nhớ đọc ở đâu đó là có cả dịch vụ tổ chức tang lễ giả, phục vụ những người muốn thử xem khi mình chết sẽ có những ai thương tiếc mình á chị :))) nhỡ đâu làm xong mà k ai đến thì chắc sống mà như chết
 
Hôm bay từ Sài Gòn về Hà Nội, gặp 1 bé tiếp viên hàng không xinh quá trời. Mình nhìn mê mẩn và bảo bé :" Chào em nhé _ xinh đẹp ơi ". Bé nhoẻn cưòi với tôi một cái mà làm tôi lâng lâng cả chuyến bay.
Lúc hạ cánh, trước khi rời máy bay mình chào em và bảo : " tạm biệt em, xinh đẹp ơi". Lần này bé ửng hồng đôi má thẹn thùng.
Xét ra thì mình hơi bị háo sắc ấy nhỉ? Thấy đẹp là mê mẩn? Bữa có ai bảo thấy đẹp thì sao? Có làm được gì đâu mà mê tơi thế?? Ủa hỏi ngu vậy cũng hỏi được hả? Chả nhẽ tau lại hỏi móc lại, vậy chớ mày có mắt để làm gì? Có mắt là để nhìn ngắm vẻ đẹp của thế gian này chớ chi?? Thấy đẹp mà không ngắm nhìn không mê mẩn thì khác gì bị mù đâu? Lại cứ phải đạt được lợi ích hữu hình sờ mó thì mới là được chắc???
 
Qua lướt fb thấy stt đại ý 1 người sống 1 đời mà không cống hiến gì thì giống như không sống. Thấy không hợp ý nên tính vô cmt phản bác. Cơ mà sau thì mình chỉ đơn thuần lướt qua thôi. Cmt rồi để làm gì? Tranh luận chăng? Nghĩ nó hơi vô nghĩa, mình cũng lười nữa. Đời mà, chín người mười ý. Nếu cứ gặp quan điểm nghịch là nhào vô tranh cãi thì lại bận rộn quá cơ. Mà làm vậy rồi được cái gì ta???
Chả có gì hết!! Đời người người cứ sống. Đời ta ta cứ vui thôi, liên can gì nhau đâu. Thôi thì cứ sống, cứ vui hoặc không vui cũng được.
 
Nữ cường nhân.
Hồi này hay nghe mọi ngưòi tung hô nữ cường nhân, là kiếm ra nhiều tiền, là sống mạnh mẽ, là tự làm được mọi thứ mà không cần tới đàn ông.
Hehe, mình thấy hơi buồn cười, cảm thấy nó sao nhỉ? Kiểu như là hơi gồng quá, tựa như một con ếch muốn to bằng con bò ấy.
Mình thích nghĩ rằng, phụ nữ mềm mại như nước, có thể cứng cỏi cũng có thể mềm mại. Khi yêu thì nồng nhiệt hết mình, tựa một dây leo mềm yếu không thể đứng một mình. Khi hết yêu thì quyết liệt rời đi, độc lập mà sống chẳng cần ai.
Cái mạnh thực sự là khi bạn chấp nhận bản thân mình cả khi mạnh mẽ lẫn lúc yếu đuối mong manh. Là khi có ngưòi sẵn lòng giang tay che chở thì bạn sẵn lòng chấp nhận tâm ý đó, nhưng sẽ vẫn giữ được bản thân, giữ cho mình một đường lui hay là 1 cái kho dự trữ. Để nếu một mai tình cảm bay màu bạn vẫn có thể thoát ra, dẫu có trầy trật thì vẫn còn toàn mạng.
Nước dẫu vô định hình vẫn có thể mài mòn đá. Bạn là phụ nữ thì sao cứ phải gồng lên ra vẻ không cần ai làm gì.
 
FB e dạo này cũng hay hiện lên mấy bài về chủ đề đó. Có thể nó theo trend của 1 bộ phim HK đang nổi. Cơ mà đọc thì thấy quan điểm hơi thái quá, có phần áp đặt. Như trong phim, nhân vật chính là nữ cường nhân, nổi tiếng trong ngành, kiếm tiền hay đối nhân xử thế đều khôn khéo. Nhưng phía sau thì vẫn có tình yêu, vẫn có những nhu cầu rất bình thường, đầy lúc yếu mềm. E thấy mạnh mẽ là k cần phải cố tỏ ra bên ngoài. Tự nội tâm mạnh thì mọi thứ đều có thể vượt qua.
 
Cụ Bá Kiến.
Sáng nay, nói chuyện với Gấu kiểu gì lại nhắc tới cụ Bá của nhà văn Nam Cao. Gấu bảo cụ Bá rất thông minh tài giỏi đấy chứ. Thì đúng rồi _ mình bảo thế _ nhưng kể mà không mắc cái tật háo sắc thì còn tiến xa hơn.
Gấu cười xong bảo, nếu người ta giành được quyền thế cao tới vậy mà còn không thể buông thả dục vọng bản năng của mình thì không hiểu là phấn đấu để được cái gì???
Ừa đúng ha! Tiền và quyền ta phấn đấu hết mình giành lấy, chính là để mở đường cho ta buông thả mọi dục vọng đó thôi. Ai cũng muốn đứng trên cao để có thể tùy nghi mà. Càng giàu, càng thế, càng quyền thì tự do ta có càng rộng nhỉ??
 
Đọc mấy cái truyện ngôn tình trên mạng thấy truyện nào cũng có mô tip ngã một cái _ đau nhói. Thế là xong luôn, một vũng máu đỏ loang ra dưới thân _ sẩy thai lun.
Cứ nghĩ mãi, éo gì mà dễ thế nhở? Người giấy à?
Nhớ hồi có bầu, có một lần đang ăn cơm thì mưa to lắm, hất cả vào nhà. Vội vàng chạy ra thu quần áo, ngã 1 cú trời giáng, đau không đứng dậy nổi, đơ ra phải 10s là ít ấy. Thế thôi, xong là lại chống tay đứng dậy, chạy quần áo khỏi mưa tiếp.
Đấy, cái nòi bình dân nó cứng cáp vậy á!!
 
Lạc lối giữa yêu đương.
Bữa nọ, giữa rừng sâu cô em kể lần kia leo núi ẻm bị lạc. Phía trước, phía sau đều không thấy ai, chỉ có rừng cây rậm rạp, lối mòn chia hai và ẻm không biết lối nào mới đúng. Cái cô em dừng lại, không bước nữa và đợi.
Bé ngoan! Thật may mắn vì em đã sớm nhận ra mình đang lạc lối. Mừng vì em đủ bình tĩnh để dừng lại và không hoảng loạn đâm đầu bất định.

Tựa như trong cơn yêu đương nồng nàn dẫn lối, có lúc em lạc mất bản thân. Em để tình yêu dẫn dắt em đi, rồi một lúc nào đó tình yêu bỗng biến mất không tăm tích. Và em bị bỏ lại, chẳng còn gì, thậm chí cả bản thân mình em cũng buông lơi từ bao giờ trong cơn say tình ái ấy!!!
Buông lơi thứ gì cũng được, chỉ duy nhất đừng buông tay bản thân mình. Còn mình thì còn cả thế giới, chứ mất đi bản thân rồi thì thế giới có cả cũng vô nghĩa mà thôi!!!
 
Lạc lối giữa yêu đương.
Bữa nọ, giữa rừng sâu cô em kể lần kia leo núi ẻm bị lạc. Phía trước, phía sau đều không thấy ai, chỉ có rừng cây rậm rạp, lối mòn chia hai và ẻm không biết lối nào mới đúng. Cái cô em dừng lại, không bước nữa và đợi.
Bé ngoan! Thật may mắn vì em đã sớm nhận ra mình đang lạc lối. Mừng vì em đủ bình tĩnh để dừng lại và không hoảng loạn đâm đầu bất định.

Tựa như trong cơn yêu đương nồng nàn dẫn lối, có lúc em lạc mất bản thân. Em để tình yêu dẫn dắt em đi, rồi một lúc nào đó tình yêu bỗng biến mất không tăm tích. Và em bị bỏ lại, chẳng còn gì, thậm chí cả bản thân mình em cũng buông lơi từ bao giờ trong cơn say tình ái ấy!!!
Buông lơi thứ gì cũng được, chỉ duy nhất đừng buông tay bản thân mình. Còn mình thì còn cả thế giới, chứ mất đi bản thân rồi thì thế giới có cả cũng vô nghĩa mà thôi!!!
giống như đang chìm đắm trong tình yêu, say men tình mà vẫn tỉnh táo bước ra ý chị nhể
 
anime sex
cliphot
Back
Top