lc88
123b
rc88

Tản mạn mỗi ngày.

Háo sắc

Xưa thằng em kể, đang chạy xe máy thì thấy một em gái đi ngược chiều. Ẻm xinh quá, thằng em cứ nhìn mãi, lướt qua nhau rồi vẫn ráng ngoái lại nhìn, tới nỗi xe đâm vô đống cát đổ lấn ra đường, té lăn cù mà vẫn không rời mắt nổi khỏi bóng hình xinh đẹp kia. Ấy, mình kêu nó xạo, làm gì mà hám gái tới vậy luôn. Nó chỉ lắc đầu nhìn mình với ánh mắt thương hại và bảo: có mắt mà không biết ngắm gái như chị thì khác éo gì mù! Kết quả là mình tát cho nó vài phát!!

Nãy đi bộ trên đường Nguyễn Hy Quang, bên kia đường chỗ salon tóc 1990 hay sao đó, có một em gái tóc nhuộm cúi mình tìm gì chỗ chìa khóa xe máy. Ối chao ơi, cổ áo ẻm mở đủ rộng cho cả cái sân vận động mở luôn ấy chứ. Hai trái táo trắng mịn thơm tho ló đầu ra thở hổn hển. Và rứa là tui không dứt mắt khỏi đó được. Chân thì vẫn bước mà mắt thì bị neo lại đó òi. Suýt chết chìm nơi đó luôn, cho tới khi khóe mắt liếc thấy sắp đâm thẳng vô 1 con ô tô đậu ven đường! Èo phù điêu súc vật nha. Tỉnh mộng luôn! Gái nào sánh được với tiền chớ? Chỉ cần trầy 1 cái nhẹ thôi là dù có bán thân đi thì cũng không đủ đâu ta ơi!!

Nên là thằng em ah, đếch phải chị không biết ngắm gái. Chả qua là chị thích ngắm tiền cơ. Gái gú chỉ là phù du, tiền mới là chân ái nhá!!!
 
Ủa?? Nếp nhăn thì sao mày???
Tau 40 rồi mà?
 
Bữa ai đó hỏi ONS với FWB khác nhau ra sao? Mà bữa đó nghĩ mãi không ra câu trả lời. Nay nói chuyện với bạn một hồi thì câu trả lời nó nhảy ra ngang khơi.
ONS là đã rủ nhau đi nhà nghỉ là hổng có ngủ, thức khơi khơi có khi nguyên đêm tùy theo sức từng thời điểm này.
Còn FWB ấy hả là nhiều lúc nguyên đêm bên nhau chỉ có ngủ không thôi. Nhận phòng từ 11h đêm, vô oánh răng rửa mặt, ôm nhau tâm tình cái ngủ luôn. Ngủ ngon trớn, ngủ tới sáng dậy lại đánh răng rửa mặt, đèo nhau đi ăn sáng đi làm.
Đó. Khác ở chỗ đó đó. ONS gặp nhau chỉ để chịch. FWB là bạn chịch mà nhiều lúc không chịch vẫn có thể hỏi nhau ngon trớn : " N2 không bạn ơi? ".
 
Một trái lựu có thể từ tốn ăn cả vài tiếng cũng không xong. Đó là 1 trong các lý do để mình khoái món này.
Bữa kêu thằng bạn là đi tàu HN _SG. Nó bảo mày rảnh quá hả? Ờ chắc là rảnh thiệt. Muốn thong thả nhìn ngắm thế giới này không được sao? Dù chạy nhanh hay chạy chậm cuối đường không phải vẫn là chung một cái kết đó mà
20251013_082018.webp
 
Nhân vật tiểu thuyết mình yêu thích có kể. Rằng khi còn nhỏ, ổng rất mê ăn quả anh đào, nhưng nhà nghèo quá nên thi thoảng mới được ăn vài quả. Ổng thèm tới nỗi ngủ mê cũng mơ được tọng đầy anh đào vô miệng. Thèm thuồng mãi tới phát bực và ổng quyết tâm không để quả anh đào chi phối mình như vậy nữa. Một ngày nọ ổng chôm 1 tờ tiền từ túi áo của cha ổng, chạy thẳng tới vườn quả và mua cả 1 thúng anh đào. Cái ổng chui vô một chỗ khuất và bắt đầu ăn. Ăn tới nỗi ổng ói ra cả anh đào luôn. Và từ đó trở đi, ổng không còn thèm thuồng anh đào nữa.
Tui cũng luôn cố gắng làm được vậy trong đời. Không muốn bất cứ sở thích hay đam mê nào chi phối con ngưòi mình. Thích thì thích và muốn là bỏ được xuống.
Chị em đạt đến độ thích là thích và muốn bỏ là bỏ, em phải học hỏi chị rồi 😁
 
Chị em đạt đến độ thích là thích và muốn bỏ là bỏ, em phải học hỏi chị rồi 😁
Đó là lý thuyết thôi em.
Chứ thực hành thì hên xui à
 
Nhà ngưòi ta thì " vợ là cơm nguội trong nhà và là đặc sản của cha hàng xóm". Nhà tui thì ngược lại. Mụ vợ chớm tuổi 40, già như thể trái héo trên cành, vừa nám lại vừa nhăn. Ấy vậy mà Gấu nhà tui nghĩ mụ vợ nhà mình có sức hút lắm. Tối ngày sợ mụ vợ ngu ngơ bị ai lừa đi mất!
Mấy bữa nữa vô Sài Gòn, tối nào lão cũng thở dài thườn thượt. Bảo : " Sói ngơ ngơ vầy, đi xa Gấu không an tâm chút nào!"
Bảo lão, bớt nghĩ linh tinh đi cha. Tui quá độ tuổi lừa bán rồi. Cái lão bảo, ờ thì cũng đúng, bán nguyên thì hết tuổi rồi, cơ mà xẻ ra bán nội tạng thì vẫn được mà. Nhớ, không được đi theo người lạ.
Ờ hén, nói cũng phải nè. Nội tạng tui vẫn xài được, bán được đó.
 
Tôi muốn một cây bưởi nở hoa trước nhà.

Năm cấp 1, tôi có 1 cô bạn thân. Nhà cô ấy trong đồi, đi qua 1 cái hồ rộng, đi qua vài con dốc nhỏ âm u, nhà cổ ở đó. Khu đó, nhà nào cũng rộng rinh, mấy căn nhà cấp 4 lợp ngói nằm lọt thỏm giữa cái vườn thinh thang, gió chạy quần với lá. Cái khu xanh mướt, lúc nào cũng thinh lặng, thoảng hoặc tiếng chó sủa bâng quơ, tiếng lá rơi trên nền lá mục. Chẳng mấy khi thấy người, chỉ thấy mướt xanh của lá, óng vàng những tia nắng lọt qua.
Đầu dốc nhà cổ có một cây bưởi bự lắm. Mà lạ, sao tui không có xíu ký ức nào về quả bưởi của cây đó nhỉ? Ở cái tuổi thơ lúc nào cũng thèm ăn, bạ cái gì nhét vào mồm được là nhét ngay mà tui không nhớ nổi cây bưởi ấy có quả hay không? Tui có từng được ăn quả của cây ấy không??
Không nhớ đâu. Trong đầu tui, chỉ có hình ảnh cây bưởi đó trổ trắng những hoa! Chắc là tầm mùa xuân, cây bưởi ấy trắng muốt những hoa. Gần như không còn thấy lá xanh, cái cây hóa thành một cây kẹo bông gòn trắng muốt, thơm nức nở. Trắng lắm, đẹp lắm!! Đến ngay cả nền đất dưới tán cây cũng trắng đầy cánh hoa rụng. Ong bướm dập dìu cả mùa hoa. Tụi trẻ cũng bị mùa hoa níu chân. Hoa bưởi chẳng ăn được, cơ mà những cánh hoa cong được lồng vô ngón tay, giả làm nhẫn. Đôi bàn tay được lồng kín có khi là hơn chục nhẫn cánh bưởi. Rồi tranh cãi nhẫn tao đep hơn, nhẫn tao trắng hơn. Líu lo còn hơn cả chim sẻ trên cành.
Tôi vẫn nhớ có một hôm, sau cơn mưa xuân nhợt nhạt làm sẫm cả vạt đất đồi, nắng hửng lên một vạt, rót trúng mình cây bưởi đầy bông trắng rạng. Trong mảng vạt âm u, giữa trời và đất ấy cây bưởi rạng lên như bạc mới. Thật sự là đẹp tới mức hư ảnh.
 
Ấn tượng số 1 của tàu hỏa Bắc Nam là cái nhà vệ sinh. Rất sạch sẽ, không mùi lạ. Cơ mà tàu thì dập dềnh, cái nước nó sóng sánh. Tau cứ nghĩ mãi lỡ mà lúc đương ngồi trút bầu tâm sự, xong nó dềnh lên mang bao nỗi lòng, táp dính vô cái mông tau thì sao ta ơi.
Chèn đéc ơi, cái viễn cảnh đó thiệt là lạnh sống lưng nghe trời.
 
Ấn tượng số 1 của tàu hỏa Bắc Nam là cái nhà vệ sinh. Rất sạch sẽ, không mùi lạ. Cơ mà tàu thì dập dềnh, cái nước nó sóng sánh. Tau cứ nghĩ mãi lỡ mà lúc đương ngồi trút bầu tâm sự, xong nó dềnh lên mang bao nỗi lòng, táp dính vô cái mông tau thì sao ta ơi.
Chèn đéc ơi, cái viễn cảnh đó thiệt là lạnh sống lưng nghe trời.
Cách ko bị nó táp dính là thò mông ra ngoài rồi hoà mình cùng với thiên nhiên =))
 
Ấn tượng thứ 2 về tàu hỏa Bắc Nam là : cơm dở tệ. Mình đói muốn chết mà vẫn thấy cơm dở, thịt cuốn lá lốt ( 1 cuốn bằng cỡ ngón cái ) rõ là ko tươi, thịt xiên nướng ( 2 xiên ) thì nhiều mỡ quá vị cũng không ngon, ít su su xào với cà rốt và tầm 10 hạt lạc rang. 50k.
Aizz dở tệ.
Ăn bữa đầu, những bữa sau đói cũng ko muốn ăn nữa. Lót bụng bằng ngô luộc (15k), bánh bao (18k) 2 trứng cút nhưng nhạt toẹt....
 
Ấn tượng thứ 2 về tàu hỏa Bắc Nam là : cơm dở tệ. Mình đói muốn chết mà vẫn thấy cơm dở, thịt cuốn lá lốt ( 1 cuốn bằng cỡ ngón cái ) rõ là ko tươi, thịt xiên nướng ( 2 xiên ) thì nhiều mỡ quá vị cũng không ngon, ít su su xào với cà rốt và tầm 10 hạt lạc rang. 50k.
Aizz dở tệ.
Ăn bữa đầu, những bữa sau đói cũng ko muốn ăn nữa. Lót bụng bằng ngô luộc (15k), bánh bao (18k) 2 trứng cút nhưng nhạt toẹt....
Thôi ko ăn nữa để đỡ bị sóng táp vô mông bạn ạ =))
 
Trớt quớt số 1 của HN _SG.
- Bé, cho chị hỏi đây là cầu thang lên tầng 2 hả?
- Dạ hông chị. Nay là cầu thang lên lầu 1 á.
- Ủa, vậy hả. Cám ơn bé!
Cái quay lưng và lầm bầm: " cái cầu thang tầng 2 ở đâu trời???"
Cỡ vài giây sau, bé xinh lạch bạch chạy gọi với : " chị ơ, này là cầu thang lên lầu 1 đó. Ý em chính là lầu 1. Là lầu 2 mà ngoài Bắc hay gọi đó!!!".
Há há quê dữ thần.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X