Màn đêm Sài Gòn đặc quánh mùi khói bụi và ẩm ướt. Hắn châm một điếu thuốc, ngọn lửa bùng lên trong giây lát chiếu rõ khuôn mặt hốc hác và những đường hằn mệt mỏi quanh mắt. Hắn rít một hơi thật sâu, cảm giác khói nóng tràn vào, xoa dịu lồng ngực đang căng cứng.
Dưới kia, thành phố là một tấm thảm ánh sáng nhấp nháy vô tình. Những dòng xe hối hả. Những tòa nhà chọc trời. Tất cả đều chuyển động, chỉ có hắn là đang đứng yên, bị cầm tù trên cái ban công nhỏ hẹp này.
Hắn nghĩ về món nợ. Con số đó nhảy múa trong đầu hắn, đỏ rực như đầu điếu thuốc. Hắn nghĩ về Thắng, về nụ cười nửa miệng đầy vẻ kẻ cả của gã. "Tao không cần tiền của mày. Tao cần thứ khác."
Rồi hắn nghĩ về Huyền. Về câu nói của cô. Về sự chán nản trong mắt cô - quan hệ vợ chồng. Về cơ thể cô. Vẻ đẹp của cô, thứ mà hắn từng coi là của riêng, giờ đây trong đầu hắn lại trở thành một thứ tài sản. Một thứ có thể quy đổi.
Bất chợt, ba hình ảnh đó - món nợ, Thắng, và Huyền - va vào nhau trong tâm trí hắn. Chúng không còn là ba vấn đề riêng rẽ. Chúng hòa vào làm một, tạo thành một giải pháp duy nhất. Một giải pháp điên rồ, tởm lợm, nhưng lại hợp lý đến đáng sợ. Một ý nghĩ đen tối và lạnh lẽo như sắt được đặt vào tay hắn.
Nó không chỉ giúp hắn thoát khỏi Thắng. Nó sẽ phá hủy sự nhàm chán này. Nó sẽ đốt lên một ngọn lửa mới, dù đó là ngọn lửa của địa ngục.
Toàn dụi mạnh đầu điếu thuốc vào thành ban công. Những tàn lửa đỏ rực bắn ra rồi tắt lịm trong không khí.
******
Không gian của phòng khách sạn hạng sang lạnh lẽo một cách vô hồn. Hơi lạnh từ máy điều hoà trung tâm phả ra đều đặn, một cỗ máy không cảm xúc đang cố làm đông đặc lại sự chờ đợi. Bên ngoài, dưới ánh đèn vàng của khu nghỉ dưỡng, bữa tiệc bể bơi của công ty đang ồn ã. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói, tiếng nước vỗ ì oạp… tất cả dội vào cửa kính, biến thành một thứ âm thanh nền bị bóp méo, mờ ảo, như thể chúng thuộc về một thế giới khác.
Căn phòng này, chính là một sân khấu trống.
Hoàng Lan đứng trước gương. Cô vừa bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bông trắng muốt, để lộ đôi vai trần và phần lưng ong mịn màng. Hơi nước ấm vẫn còn vương trên da, khiến cô trông như một bức tượng nữ thần vừa được tạc nên từ sương khói.
Cô chậm rãi thả chiếc khăn xuống. Nó rơi xuống sàn như một lớp vỏ cũ kỹ vừa được lột bỏ. Trước mặt cô, trên giường, là một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen mà Toàn đã đưa cho cô lúc chiều. Hắn nói nó sẽ hợp với không khí của "trò chơi".
Cô cầm chiếc váy lên. Chất lụa mát lạnh, trơn tuột qua những ngón tay cô như một dòng nước. Cô mặc nó vào. Chiếc váy mềm mại ôm lấy từng đường cong trên cơ thể cô rồi lại lơi lả buông xuống, hai dây áo mảnh như sợi tơ vắt hờ hững trên đôi vai thon. Dưới ánh đèn, lớp lụa đen bóng lên, tương phản gay gắt với làn da trắng sứ của cô. Nó vừa kín đáo, vừa khơi gợi một cách chết người.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, bắt đầu một nghi lễ cho riêng mình.
Đây không phải là kiểu trang điểm thường ngày. Từng hành động của cô đều chậm rãi, chính xác. Cô kẻ một đường eyeliner thật sắc, kéo dài một chút ở đuôi mắt, khiến ánh nhìn của cô trở nên sâu và bí ẩn hơn. Cô chọn một màu son đỏ rượu, thứ màu của tội lỗi và đam mê. Khi cô tô son, cô khẽ mím môi, tự nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong đó thật lạ lẫm. Quyến rũ, tự tin, và có một vẻ bất cần nguy hiểm.
*"Chỉ là một trò chơi thôi mà,"* - cô thì thầm với chính mình trong gương - *"Một trò chơi điên rồ. Để xem giới hạn của mình ở đâu."*
Trong lúc đó, ở phía ngoài, Toàn như một con thú bị nhốt trong lồng.
Hắn đi qua đi lại trên tấm thảm dày không một tiếng động. Hắn đến bên quầy bar nhỏ, rót một ly rượu mạnh, rồi lại đặt xuống mà không uống. Hắn đi tới bên giường, vuốt lại nếp ga giường vốn đã phẳng phiu. Hắn kiểm tra lại ánh đèn ngủ, chỉnh cho nó tối đi một chút. Mọi hành động của hắn đều thừa thãi, chỉ là những nỗ lực vô vọng để tìm kiếm sự kiểm soát trong một tình huống mà hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn liếc nhìn Hoàng Lan. Cô đẹp quá. Đẹp đến mức làm tim hắn đau nhói. Vẻ đẹp đó, đêm nay, sẽ không thuộc về hắn. Nó là một vật tế.
*"Mong là Thắng sẽ diễn tròn vai. Mong là cô ấy không nghi ngờ gì."* - Hắn lẩm bẩm, một lời cầu nguyện cho chính con quỷ bên trong mình.
Và rồi, nó đến.
Cốc. Cốc. Cốc.
Ba tiếng gõ cửa, dứt khoát và điềm tĩnh, vang lên như tiếng chuông báo hiệu giờ hành quyết.
Toàn giật bắn mình, làm rơi cả chiếc kẹp gắp đá đang cầm trên tay xuống sàn, tạo nên một tiếng "leng keng" chói gắt. Hắn đứng chết trân, mặt trắng bệch, toàn bộ máu như bị rút khỏi cơ thể.
Hoàng Lan quay lại. Cô thấy bộ dạng hoảng loạn của chồng. Cô không sợ. Ngược lại, cô thấy có chút buồn cười. Cô đứng dậy, dáng đi uyển chuyển trong lớp lụa đen, bước đến bên Toàn. Cô cầm lấy bàn tay lạnh ngắt và ẩm ướt của hắn.
"Sợ gì chứ?" - cô cười, nụ cười rạng rỡ của một người sắp bước vào cuộc phiêu lưu. - "Đây là trò chơi của chúng ta mà."
Toàn nhìn vào nụ cười của vợ. Một nụ cười của sự ngây thơ. Một nụ cười được xây nên từ chính những lời dối trá của hắn. Nụ cười đó còn làm hắn đau đớn hơn bất kỳ lời buộc tội nào.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lại. "Ừ. Trò chơi của chúng ta."
Giọng hắn lạc đi. Hắn gỡ tay cô ra, hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía cánh cửa. Mỗi bước chân nặng như đeo đá.
Sân khấu trống đã có đủ diễn viên. Vở kịch sắp bắt đầu.
******
Tay Toàn run rẩy khi đặt lên nắm đấm cửa. Hắn hít một hơi, cố nặn ra nụ cười của một người chủ nhà hiếu khách, rồi kéo cửa mở.
Không khí lạnh từ trong phòng ùa ra, va vào một luồng hơi ấm và mùi nước hoa nam tính đắt tiền từ hành lang. Thắng đứng đó.
Gã không giống một chủ nợ. Gã trông như một ngôi sao điện ảnh vừa bước ra từ một tạp chí thời trang. Mái tóc được vuốt ngược một cách kỹ lưỡng, chiếc áo sơ mi linen màu xanh navy không một nếp nhăn, và chiếc quần tây màu be được cắt may hoàn hảo. Nụ cười trên môi gã thật rạng rỡ, nhưng đôi mắt thì không. Đôi mắt gã sắc lẹm, nó lướt qua Toàn trong một phần mười giây rồi ngay lập tức dán chặt vào hình bóng mặc lụa đen đang đứng ở giữa phòng.
Ánh mắt đó là một sự chiếm đoạt thầm lặng. Nó quét từ khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Hoàng Lan, dừng lại một chút nơi xương quai xanh lộ ra dưới hai sợi dây áo mảnh, trượt xuống đường cong của eo rồi đến đôi chân thon dài ẩn hiện sau lớp vải. Một cái nhìn của một nhà thẩm định, của một kẻ đi săn, nhanh chóng và chính xác. Rồi nó quay trở lại, đối diện với mắt Hoàng Lan, trở nên ấm áp và ngưỡng mộ một cách giả tạo.
"Chào Toàn," - gã cất tiếng, nhưng ai cũng biết lời chào đó không thực sự dành cho Toàn. - "Xin lỗi đến muộn, dưới kia vui quá."
"Thắng! Mời cậu vào, mời cậu vào! Đang chờ cậu nãy giờ." - Toàn nói, giọng hắn vỡ ra một sự hồ hởi quá mức. Hắn bước sang một bên, tay làm một cử chỉ mời chào đầy kịch tính.
Thắng bước vào. Mùi nước hoa của gã, một mùi hương của gỗ đàn hương và thuốc lá, ngay lập tức xâm chiếm không gian, lấn át cả mùi rượu và sự căng thẳng. Gã tiến về phía Hoàng Lan.
"Chào Hoàng Lan," - giọng gã trầm và mượt như nhung. - "Em... trông đẹp quá."
Hoàng Lan cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng. Lời khen của Thắng, ánh mắt của gã, tất cả đều khiến cô cảm thấy mình là trung tâm của vũ trụ này. Cô mỉm cười, một nụ cười của sự tự tin và kiêu hãnh. "Cảm ơn anh. Mời anh vào."
Thắng không ngồi xuống ngay. Gã liếc nhìn Toàn, rồi nhìn Hoàng Lan, rồi lại nhìn Toàn, một màn kịch lúng túng được tính toán kỹ lưỡng. "Cậu chắc chứ, Toàn? Tôi thấy hơi... kỳ. Tự nhiên làm phiền hai vợ chồng."
Lời nói của gã vừa là một lời bào chữa hoàn hảo cho sự hiện diện của mình, vừa là một mũi kim châm thẳng vào Toàn, nhắc nhở hắn về vai trò của mỗi người trong đêm nay.
Toàn cười ha hả, một tiếng cười rỗng tuếch. Hắn bước tới, khoác vai Thắng một cách thân mật giả tạo. "Bạn bè cả mà! Hôm nay không có sếp, không có nhân viên. Cứ thoải mái đi!"
Câu nói "không có sếp" được hắn nhấn mạnh, một lời tự trấn an chua chát cho chính mình. Hắn kéo Thắng lại sofa, nơi Hoàng Lan đang ngồi. Cô ngồi đó, bắt chéo chân, chiếc váy lụa đen mềm mại trượt đi, để lộ ra khoảng đùi trắng nõn. Cô đang diễn vai một bà chủ nhà đầy quyền lực và quyến rũ.
Toàn lóng ngóng khui chai rượu vang, tay hơi run khiến rượu suýt sánh ra ngoài. Hắn rót đầy ba ly, đưa cho Thắng và Hoàng Lan.
Hoàng Lan cầm lấy ly rượu, ngón tay thon dài khẽ chạm vào tay Thắng. Cô nháy mắt với hắn, rồi quay sang Toàn, nâng ly. "Đúng đó. Cảm ơn anh đã tham gia 'trò chơi' của vợ chồng em."
Cô nói hai từ "trò chơi" một cách đầy ẩn ý, như thể họ là những đứa trẻ sắp cùng nhau làm một việc hư hỏng.
Toàn cũng nâng ly, giọng nói to một cách bất thường. "Vì một đêm đáng nhớ!"
Thắng mỉm cười. Gã nâng ly, ánh mắt nhìn thẳng vào Toàn qua vành ly thủy tinh trong suốt, một cái nhìn sắc lạnh, rồi mới quay sang Hoàng Lan, nụ cười trở nên ấm áp. "Chắc chắn rồi. Rất đáng nhớ."
Họ cụng ly. Tiếng pha lê va vào nhau nghe trong và thanh, nhưng lại như một tiếng chuông báo hiệu.
Toàn uống cạn ly rượu của mình trong một hơi, như thể đó là thuốc độc. Hắn đặt mạnh chiếc ly xuống bàn. "Thôi," - hắn nói - "anh ra ngoài ban công hút điếu thuốc, trả lại không gian cho hai người."
Hắn nói câu đó với Hoàng Lan, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về phía Thắng. Rồi hắn quay người, bước nhanh ra phía cửa kính. Cánh cửa ban công khép lại sau lưng hắn, một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Sân khấu giờ chỉ còn lại hai người. Nữ hoàng ngây thơ và con sói đội lốt khán giả.
******
Cánh cửa kính ban công khép lại, nhốt Toàn ở bên ngoài cùng với màn đêm và những tiếng ồn vô nghĩa của bữa tiệc. Bên trong, thế giới chỉ còn lại Hoàng Lan và Thắng. Sự im lặng không còn gượng gạo. Nó trở nên đặc quánh, nặng trĩu một sự chờ đợi đầy nhục cảm.
Thắng không vội vã. Gã ngồi đó, trên chiếc sofa đối diện, tay cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức. Gã nhìn cô, một cái nhìn không còn là sự đánh giá của kẻ đi săn, mà là sự chiêm ngưỡng của một nghệ sĩ trước một tuyệt tác.
"Em có biết," - gã cất tiếng, giọng trầm ấm phá tan sự im lặng - "điều gì ở em thu hút người khác nhất không?"
Hoàng Lan lắc đầu, mái tóc búi vội khẽ lay động.
"Đó là sự tương phản," - Thắng nói, mắt không rời cô một giây - "giữa vẻ ngoài mong manh, thanh tú này và sự nổi loạn ẩn sâu trong ánh mắt. Một sự kết hợp chết người."
Hoàng Lan bất giác mỉm cười. Gã đàn ông này thật khác Toàn. Hắn không chỉ nhìn, hắn còn "đọc" được cô. Hắn không chỉ khao khát cơ thể cô, hắn dường như còn bị hấp dẫn bởi chính tâm hồn cô. Trong "trò chơi" này, việc được thấu hiểu một cách tinh tế như vậy khiến Hoàng Lan cảm thấy mình được trân trọng.
Thắng đứng dậy, đặt ly rượu xuống bàn. Gã chậm rãi tiến lại gần. Hoàng Lan không lùi bước. Cô ngồi yên, ngẩng đầu nhìn gã, chấp nhận sự tiếp cận.
Gã không cúi xuống hôn cô. Gã quỳ một chân xuống sàn, trước mặt cô, ánh mắt ngang tầm với đầu gối cô. Một cử chỉ của sự phục tùng. Gã đặt tay lên đầu gối cô, nơi lớp lụa đen đang che phủ. Hơi ấm từ lòng bàn tay gã xuyên qua lớp vải, truyền lên da thịt cô một luồng điện tê dại.
"Toàn thật may mắn khi có em," - gã thì thầm, giọng nói như một lời thờ phượng.
Sau đó, gã bắt đầu cuộc khám phá của mình. Những nụ hôn của gã bắt đầu từ đầu gối, lướt nhẹ trên lớp vải lụa, từ từ đi lên cao hơn. Bàn tay gã luồn vào trong mái tóc cô, gỡ chiếc kẹp càng cua ra, để dòng suối tóc đen mượt đổ xuống bờ vai trần. Gã hít một hơi thật sâu mùi hương từ tóc cô. "Em thật sự rất đặc biệt."
Hoàng Lan nhắm mắt lại. Đây là một người đàn ông lạ. Mùi hương của gã khác Toàn, một mùi của gỗ và quyền lực. Bàn tay gã khác Toàn, những ngón tay dài và dứt khoát. Nụ hôn của gã khác Toàn, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu. Mọi thứ đều mới mẻ, đều là một cuộc phiêu lưu vào một vùng đất cấm. Cô thấy mình đang tan chảy, lý trí trôi đi đâu mất, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy đang trỗi dậy. Cô không còn là Hoàng Lan - người vợ nhàm chán. Cô là một Nữ hoàng đang được sủng ái.
***
Ngoài ban công, Toàn rít điếu thuốc thứ ba.
Qua tấm kính cửa, hắn không thấy rõ chi tiết. Ánh đèn ngủ màu vàng chỉ vẽ nên những cái bóng. Hắn thấy hai cái bóng chập vào làm một. Hắn thấy cái bóng của Thắng cúi xuống. Hắn thấy cái bóng của vợ mình ngả ra sau.
Hắn không nghe được những lời tán tỉnh của Thắng. Nhưng hắn nghe thấy những âm thanh khác. Tiếng lụa sột soạt. Tiếng hơi thở trở nên gấp gáp. Và rồi, là tiếng rên khe khẽ đầu tiên của Hoàng Lan.
Âm thanh đó, dù rất nhỏ, lại như một tiếng sét đánh ngang tai hắn. Đó là tiếng rên mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Nó không phải tiếng rên vì đau, cũng không phải tiếng rên vì giả vờ. Nó là một âm thanh của sự hưởng thụ thật sự.
Bàn tay cầm điếu thuốc của hắn run lên. Hắn muốn lao vào, muốn hét lên, muốn cấu xé hai con người đó. Nhưng chân hắn đã hóa đá. Hắn là người đạo diễn. Hắn không được phép phá hỏng cảnh quay của chính mình. Nỗi đau, sự ghen tuông và một cảm giác phấn khích bệnh hoạn trào lên trong lán, một ly cocktail độc dược mà hắn phải tự mình uống cạn.
Hắn thấy hai cái bóng di chuyển vào phía giường ngủ, nơi ánh đèn không chiếu tới. Giờ hắn không thấy gì nữa. Chỉ có bóng tối. Và trí tưởng tượng của hắn bắt đầu vẽ. Hắn vẽ ra cảnh Thắng đang khám phá từng tấc da thịt của vợ mình. Hắn vẽ ra cảnh Hoàng Lan đang quằn quại trong vòng tay của một kẻ khác. Hắn nghe thấy tiếng giường cót két theo một nhịp điệu đều đặn, một nhịp điệu đang đập thẳng vào màng nhĩ, vào trái tim, vào linh hồn hắn.
***
Hoàng Lan không còn biết gì nữa. Cô đang trôi trong một cơn bão của những cảm giác. Sức mạnh của Thắng, sự dịu dàng của gã, nhịp điệu của gã… tất cả hòa quyện vào nhau, đẩy cô lên một đỉnh cao mà cô chưa bao giờ biết tới. Nó vừa đáng sợ, vừa ngọt ngào. Cảm giác được giải phóng khỏi con người cũ của mình thật tuyệt diệu.
Trong khoảnh khắc mãnh liệt nhất, khi cơ thể cô căng lên như một sợi dây đàn sắp đứt, đôi mắt cô bật mở. Theo một phản xạ vô thức, cô nhìn về phía ban công. Cô thấy một chấm đỏ lập lòe của điếu thuốc trong bóng tối. Cô biết Toàn đang ở đó. Khán giả của cô.
Và cô cười.
Một nụ cười rạng rỡ, hoang dại, không một chút che giấu. Một nụ cười của sự chiến thắng. Một nụ cười để nói với người đồng đội của mình rằng: *"Thấy chưa? Chúng ta đã làm được! Trò chơi này thật tuyệt!"*
Qua tấm kính, Toàn nhìn thấy nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc của vợ hắn. Nụ cười mà hắn đã không thể mang lại cho cô từ rất lâu rồi, giờ đây lại được một người đàn ông khác ban tặng, bằng chính sự sắp đặt của hắn.
Nụ cười đó là nhát dao cuối cùng, đâm xuyên qua trái tim đã nát vụn của hắn.
Cổ họng hắn nghẹn lại. Nước mắt nóng hổi ứa ra. Nhưng hắn không thể khóc. Hắn phải diễn. Hắn nhếch môi, cố tạo ra một nụ cười để đáp lại cô. Nụ cười của hắn méo xệch, co rúm, trông còn thảm hại hơn cả một tiếng khóc.
Đó là đỉnh cao của vũ điệu. Vũ điệu của một người đang say sưa trong ảo ảnh, và một kẻ đang chết dần trong sự thật.
******
Sự im lặng đổ ập xuống căn phòng ngay khi cơn bão vừa tan. Nó không phải là sự im lặng yên bình. Nó là một sự im lặng đặc quánh, nặng nề, lấp đầy bởi tiếng thở dốc và mùi của da thịt, của mồ hôi, của một thứ gì đó xa lạ vừa xâm chiếm không gian này.
Tấm ga giường màu trắng nhàu nát, xoắn lại như một cơn hấp hối. Chiếc váy lụa đen nằm vất vưởng dưới sàn, giống như bộ xác của một con bướm đêm vừa bị vặt cánh. Hai ly rượu vang đã cạn khô, bên cạnh một ly còn nguyên của Toàn, màu rượu đỏ sậm trong đó giờ trông như máu đông.
Thắng là người đầu tiên cử động. Gã ngồi dậy, không một chút lưu luyến. Cơ thể gã trần trụi dưới ánh đèn, những múi cơ săn chắc, khác hẳn với sự quen thuộc có phần mềm mại của Toàn. Hoàng Lan quấn vội tấm chăn quanh người, nhìn gã đàn ông xa lạ này bắt đầu quá trình biến hình ngược. Gã mặc chiếc quần tây, cài lại chiếc thắt lưng da đắt tiền. Gã xỏ vào chiếc áo sơ mi linen, cài lại từng chiếc cúc một cách bình thản. Gã không còn là người tình cuồng nhiệt. Gã đã trở lại là một doanh nhân.
Gã đến bên giường, nơi Hoàng Lan vẫn đang ngồi, cơ thể còn run rẩy nhẹ. Gã không cúi xuống hôn cô. Gã chỉ đưa tay, lướt nhẹ một ngón trên má cô, một cử chỉ lạnh lẽo như một sự đánh giá cuối cùng.
"Cảm ơn em," - giọng gã đều đều, không một chút cảm xúc. - "Một buổi tối... anh sẽ không bao giờ quên."
Hoàng Lan mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn còn vương sự lâng lâng của "trò chơi". Cô vẫn nghĩ mình là Nữ hoàng. "Lần sau... nếu có dịp."
"Chắc chắn rồi." - Thắng đáp, một lời hứa vô thưởng vô phạt.
Gã quay người, đi về phía cửa, nơi Toàn đang đứng như một pho tượng, tựa lưng vào tường từ lúc nào không rõ. Hắn đã mặc lại áo, nhưng khuôn mặt thì trắng bệch.
Thắng dừng lại trước mặt Toàn. Nụ cười xã giao trên môi gã đã tắt. Ánh mắt gã sắc lạnh. Gã vươn tay, không phải để bắt, mà đặt lên vai Toàn, bàn tay siết mạnh như một gọng kìm. Một hành động của quyền lực, của sự sở hữu.
"Xong! Lần thứ nhất..." - gã thì thầm, một tiếng rít khe khẽ chỉ đủ cho hai người nghe.
Rồi gã buông tay, mở cửa và bước ra ngoài. Cánh cửa hành lang đóng lại, một tiếng "cạch" khô khốc, cắt đứt mọi liên lạc.
Toàn đứng bất động thêm vài giây nữa. Rồi hắn đóng cửa phòng. Hắn không dám quay lại nhìn cái giường nhàu nát. Mùi nước hoa của Thắng quyện với mùi của Hoàng Lan, tạo thành một thứ mùi hương của sự phản bội đang tra tấn khứu giác hắn. Hắn cảm thấy buồn nôn.
Tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu xối xả. Hoàng Lan đang cố gột rửa.
Toàn ngồi sụp xuống chiếc ghế sofa, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Hắn đã làm được. Hắn đã bán vợ mình. Và vợ hắn, có lẽ, còn đang cảm ơn hắn vì điều đó. Tiếng cười man dại của chính cô lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Một lúc lâu sau, Hoàng Lan bước ra. Cô quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt quanh người, một chiếc khăn khác quấn trên mái tóc còn ướt sũng. Làn da cô ửng hồng vì nước nóng, khuôn mặt được tẩy sạch lớp trang điểm trông tươi tắn và ngây thơ đến đau lòng. Cô trông như vừa được tái sinh.
Thấy Toàn ngồi bất động, cô mỉm cười, một nụ cười tinh nghịch. Cô cho rằng chồng mình đang "sốc" vì sự thành công của vở kịch. Cô bước đến, vòng tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau.
"Sao vậy, đạo diễn?" - Giọng cô trêu chọc. - "Vở kịch của anh thành công quá, nên bị sốc à?"
Toàn không nhúc nhích.
Cô cúi xuống, thì thầm vào tai hắn, hơi thở ấm áp và trong lành mùi sữa tắm. "Vậy... em có phải là một cô vợ hư không?"
Câu hỏi đó, một câu hỏi của sự ngây thơ tuyệt đối, là nhát búa cuối cùng đánh sập hoàn toàn tâm trí Toàn. Hư? Cô không biết thế nào là hư. Cô không biết mình vừa làm gì. Cô không biết hắn vừa làm gì.
Hắn cứng người lại. Rồi từ từ, hắn đứng dậy, quay người lại đối diện cô. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt trong veo, hạnh phúc. Hắn thấy tình yêu và sự tin tưởng của cô trong đó. Và hắn thấy sự tởm lợm của chính mình.
Không nói một lời, hắn kéo cô vào một cái ôm siết, một cái ôm gần như thô bạo. Hắn vùi mặt vào mái tóc ẩm ướt của cô, để mùi dầu gội quen thuộc át đi mùi hương xa lạ của gã đàn ông kia. Nước mắt hắn bắt đầu trào ra, nóng hổi, thấm đẫm vào tóc cô, nhưng cô không thể thấy.
"Không..." - hắn thì thầm, giọng nói vỡ ra, lạc đi. - "Em giỏi lắm."
Hoàng Lan mỉm cười trong vòng tay chồng. Cô nghĩ đó là lời khen cho vai diễn của mình. Cô không biết rằng, đó là lời ai oán mà Toàn dành cho chính linh hồn hắn.
-- Hết ---
Dưới kia, thành phố là một tấm thảm ánh sáng nhấp nháy vô tình. Những dòng xe hối hả. Những tòa nhà chọc trời. Tất cả đều chuyển động, chỉ có hắn là đang đứng yên, bị cầm tù trên cái ban công nhỏ hẹp này.
Hắn nghĩ về món nợ. Con số đó nhảy múa trong đầu hắn, đỏ rực như đầu điếu thuốc. Hắn nghĩ về Thắng, về nụ cười nửa miệng đầy vẻ kẻ cả của gã. "Tao không cần tiền của mày. Tao cần thứ khác."
Rồi hắn nghĩ về Huyền. Về câu nói của cô. Về sự chán nản trong mắt cô - quan hệ vợ chồng. Về cơ thể cô. Vẻ đẹp của cô, thứ mà hắn từng coi là của riêng, giờ đây trong đầu hắn lại trở thành một thứ tài sản. Một thứ có thể quy đổi.
Bất chợt, ba hình ảnh đó - món nợ, Thắng, và Huyền - va vào nhau trong tâm trí hắn. Chúng không còn là ba vấn đề riêng rẽ. Chúng hòa vào làm một, tạo thành một giải pháp duy nhất. Một giải pháp điên rồ, tởm lợm, nhưng lại hợp lý đến đáng sợ. Một ý nghĩ đen tối và lạnh lẽo như sắt được đặt vào tay hắn.
Nó không chỉ giúp hắn thoát khỏi Thắng. Nó sẽ phá hủy sự nhàm chán này. Nó sẽ đốt lên một ngọn lửa mới, dù đó là ngọn lửa của địa ngục.
Toàn dụi mạnh đầu điếu thuốc vào thành ban công. Những tàn lửa đỏ rực bắn ra rồi tắt lịm trong không khí.
******
Không gian của phòng khách sạn hạng sang lạnh lẽo một cách vô hồn. Hơi lạnh từ máy điều hoà trung tâm phả ra đều đặn, một cỗ máy không cảm xúc đang cố làm đông đặc lại sự chờ đợi. Bên ngoài, dưới ánh đèn vàng của khu nghỉ dưỡng, bữa tiệc bể bơi của công ty đang ồn ã. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói, tiếng nước vỗ ì oạp… tất cả dội vào cửa kính, biến thành một thứ âm thanh nền bị bóp méo, mờ ảo, như thể chúng thuộc về một thế giới khác.
Căn phòng này, chính là một sân khấu trống.
Hoàng Lan đứng trước gương. Cô vừa bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bông trắng muốt, để lộ đôi vai trần và phần lưng ong mịn màng. Hơi nước ấm vẫn còn vương trên da, khiến cô trông như một bức tượng nữ thần vừa được tạc nên từ sương khói.
Cô chậm rãi thả chiếc khăn xuống. Nó rơi xuống sàn như một lớp vỏ cũ kỹ vừa được lột bỏ. Trước mặt cô, trên giường, là một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen mà Toàn đã đưa cho cô lúc chiều. Hắn nói nó sẽ hợp với không khí của "trò chơi".
Cô cầm chiếc váy lên. Chất lụa mát lạnh, trơn tuột qua những ngón tay cô như một dòng nước. Cô mặc nó vào. Chiếc váy mềm mại ôm lấy từng đường cong trên cơ thể cô rồi lại lơi lả buông xuống, hai dây áo mảnh như sợi tơ vắt hờ hững trên đôi vai thon. Dưới ánh đèn, lớp lụa đen bóng lên, tương phản gay gắt với làn da trắng sứ của cô. Nó vừa kín đáo, vừa khơi gợi một cách chết người.
Cô ngồi xuống bàn trang điểm, bắt đầu một nghi lễ cho riêng mình.
Đây không phải là kiểu trang điểm thường ngày. Từng hành động của cô đều chậm rãi, chính xác. Cô kẻ một đường eyeliner thật sắc, kéo dài một chút ở đuôi mắt, khiến ánh nhìn của cô trở nên sâu và bí ẩn hơn. Cô chọn một màu son đỏ rượu, thứ màu của tội lỗi và đam mê. Khi cô tô son, cô khẽ mím môi, tự nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong đó thật lạ lẫm. Quyến rũ, tự tin, và có một vẻ bất cần nguy hiểm.
*"Chỉ là một trò chơi thôi mà,"* - cô thì thầm với chính mình trong gương - *"Một trò chơi điên rồ. Để xem giới hạn của mình ở đâu."*
Trong lúc đó, ở phía ngoài, Toàn như một con thú bị nhốt trong lồng.
Hắn đi qua đi lại trên tấm thảm dày không một tiếng động. Hắn đến bên quầy bar nhỏ, rót một ly rượu mạnh, rồi lại đặt xuống mà không uống. Hắn đi tới bên giường, vuốt lại nếp ga giường vốn đã phẳng phiu. Hắn kiểm tra lại ánh đèn ngủ, chỉnh cho nó tối đi một chút. Mọi hành động của hắn đều thừa thãi, chỉ là những nỗ lực vô vọng để tìm kiếm sự kiểm soát trong một tình huống mà hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn liếc nhìn Hoàng Lan. Cô đẹp quá. Đẹp đến mức làm tim hắn đau nhói. Vẻ đẹp đó, đêm nay, sẽ không thuộc về hắn. Nó là một vật tế.
*"Mong là Thắng sẽ diễn tròn vai. Mong là cô ấy không nghi ngờ gì."* - Hắn lẩm bẩm, một lời cầu nguyện cho chính con quỷ bên trong mình.
Và rồi, nó đến.
Cốc. Cốc. Cốc.
Ba tiếng gõ cửa, dứt khoát và điềm tĩnh, vang lên như tiếng chuông báo hiệu giờ hành quyết.
Toàn giật bắn mình, làm rơi cả chiếc kẹp gắp đá đang cầm trên tay xuống sàn, tạo nên một tiếng "leng keng" chói gắt. Hắn đứng chết trân, mặt trắng bệch, toàn bộ máu như bị rút khỏi cơ thể.
Hoàng Lan quay lại. Cô thấy bộ dạng hoảng loạn của chồng. Cô không sợ. Ngược lại, cô thấy có chút buồn cười. Cô đứng dậy, dáng đi uyển chuyển trong lớp lụa đen, bước đến bên Toàn. Cô cầm lấy bàn tay lạnh ngắt và ẩm ướt của hắn.
"Sợ gì chứ?" - cô cười, nụ cười rạng rỡ của một người sắp bước vào cuộc phiêu lưu. - "Đây là trò chơi của chúng ta mà."
Toàn nhìn vào nụ cười của vợ. Một nụ cười của sự ngây thơ. Một nụ cười được xây nên từ chính những lời dối trá của hắn. Nụ cười đó còn làm hắn đau đớn hơn bất kỳ lời buộc tội nào.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười đáp lại. "Ừ. Trò chơi của chúng ta."
Giọng hắn lạc đi. Hắn gỡ tay cô ra, hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía cánh cửa. Mỗi bước chân nặng như đeo đá.
Sân khấu trống đã có đủ diễn viên. Vở kịch sắp bắt đầu.
******
Tay Toàn run rẩy khi đặt lên nắm đấm cửa. Hắn hít một hơi, cố nặn ra nụ cười của một người chủ nhà hiếu khách, rồi kéo cửa mở.
Không khí lạnh từ trong phòng ùa ra, va vào một luồng hơi ấm và mùi nước hoa nam tính đắt tiền từ hành lang. Thắng đứng đó.
Gã không giống một chủ nợ. Gã trông như một ngôi sao điện ảnh vừa bước ra từ một tạp chí thời trang. Mái tóc được vuốt ngược một cách kỹ lưỡng, chiếc áo sơ mi linen màu xanh navy không một nếp nhăn, và chiếc quần tây màu be được cắt may hoàn hảo. Nụ cười trên môi gã thật rạng rỡ, nhưng đôi mắt thì không. Đôi mắt gã sắc lẹm, nó lướt qua Toàn trong một phần mười giây rồi ngay lập tức dán chặt vào hình bóng mặc lụa đen đang đứng ở giữa phòng.
Ánh mắt đó là một sự chiếm đoạt thầm lặng. Nó quét từ khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Hoàng Lan, dừng lại một chút nơi xương quai xanh lộ ra dưới hai sợi dây áo mảnh, trượt xuống đường cong của eo rồi đến đôi chân thon dài ẩn hiện sau lớp vải. Một cái nhìn của một nhà thẩm định, của một kẻ đi săn, nhanh chóng và chính xác. Rồi nó quay trở lại, đối diện với mắt Hoàng Lan, trở nên ấm áp và ngưỡng mộ một cách giả tạo.
"Chào Toàn," - gã cất tiếng, nhưng ai cũng biết lời chào đó không thực sự dành cho Toàn. - "Xin lỗi đến muộn, dưới kia vui quá."
"Thắng! Mời cậu vào, mời cậu vào! Đang chờ cậu nãy giờ." - Toàn nói, giọng hắn vỡ ra một sự hồ hởi quá mức. Hắn bước sang một bên, tay làm một cử chỉ mời chào đầy kịch tính.
Thắng bước vào. Mùi nước hoa của gã, một mùi hương của gỗ đàn hương và thuốc lá, ngay lập tức xâm chiếm không gian, lấn át cả mùi rượu và sự căng thẳng. Gã tiến về phía Hoàng Lan.
"Chào Hoàng Lan," - giọng gã trầm và mượt như nhung. - "Em... trông đẹp quá."
Hoàng Lan cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng. Lời khen của Thắng, ánh mắt của gã, tất cả đều khiến cô cảm thấy mình là trung tâm của vũ trụ này. Cô mỉm cười, một nụ cười của sự tự tin và kiêu hãnh. "Cảm ơn anh. Mời anh vào."
Thắng không ngồi xuống ngay. Gã liếc nhìn Toàn, rồi nhìn Hoàng Lan, rồi lại nhìn Toàn, một màn kịch lúng túng được tính toán kỹ lưỡng. "Cậu chắc chứ, Toàn? Tôi thấy hơi... kỳ. Tự nhiên làm phiền hai vợ chồng."
Lời nói của gã vừa là một lời bào chữa hoàn hảo cho sự hiện diện của mình, vừa là một mũi kim châm thẳng vào Toàn, nhắc nhở hắn về vai trò của mỗi người trong đêm nay.
Toàn cười ha hả, một tiếng cười rỗng tuếch. Hắn bước tới, khoác vai Thắng một cách thân mật giả tạo. "Bạn bè cả mà! Hôm nay không có sếp, không có nhân viên. Cứ thoải mái đi!"
Câu nói "không có sếp" được hắn nhấn mạnh, một lời tự trấn an chua chát cho chính mình. Hắn kéo Thắng lại sofa, nơi Hoàng Lan đang ngồi. Cô ngồi đó, bắt chéo chân, chiếc váy lụa đen mềm mại trượt đi, để lộ ra khoảng đùi trắng nõn. Cô đang diễn vai một bà chủ nhà đầy quyền lực và quyến rũ.
Toàn lóng ngóng khui chai rượu vang, tay hơi run khiến rượu suýt sánh ra ngoài. Hắn rót đầy ba ly, đưa cho Thắng và Hoàng Lan.
Hoàng Lan cầm lấy ly rượu, ngón tay thon dài khẽ chạm vào tay Thắng. Cô nháy mắt với hắn, rồi quay sang Toàn, nâng ly. "Đúng đó. Cảm ơn anh đã tham gia 'trò chơi' của vợ chồng em."
Cô nói hai từ "trò chơi" một cách đầy ẩn ý, như thể họ là những đứa trẻ sắp cùng nhau làm một việc hư hỏng.
Toàn cũng nâng ly, giọng nói to một cách bất thường. "Vì một đêm đáng nhớ!"
Thắng mỉm cười. Gã nâng ly, ánh mắt nhìn thẳng vào Toàn qua vành ly thủy tinh trong suốt, một cái nhìn sắc lạnh, rồi mới quay sang Hoàng Lan, nụ cười trở nên ấm áp. "Chắc chắn rồi. Rất đáng nhớ."
Họ cụng ly. Tiếng pha lê va vào nhau nghe trong và thanh, nhưng lại như một tiếng chuông báo hiệu.
Toàn uống cạn ly rượu của mình trong một hơi, như thể đó là thuốc độc. Hắn đặt mạnh chiếc ly xuống bàn. "Thôi," - hắn nói - "anh ra ngoài ban công hút điếu thuốc, trả lại không gian cho hai người."
Hắn nói câu đó với Hoàng Lan, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về phía Thắng. Rồi hắn quay người, bước nhanh ra phía cửa kính. Cánh cửa ban công khép lại sau lưng hắn, một tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Sân khấu giờ chỉ còn lại hai người. Nữ hoàng ngây thơ và con sói đội lốt khán giả.
******
Cánh cửa kính ban công khép lại, nhốt Toàn ở bên ngoài cùng với màn đêm và những tiếng ồn vô nghĩa của bữa tiệc. Bên trong, thế giới chỉ còn lại Hoàng Lan và Thắng. Sự im lặng không còn gượng gạo. Nó trở nên đặc quánh, nặng trĩu một sự chờ đợi đầy nhục cảm.
Thắng không vội vã. Gã ngồi đó, trên chiếc sofa đối diện, tay cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức. Gã nhìn cô, một cái nhìn không còn là sự đánh giá của kẻ đi săn, mà là sự chiêm ngưỡng của một nghệ sĩ trước một tuyệt tác.
"Em có biết," - gã cất tiếng, giọng trầm ấm phá tan sự im lặng - "điều gì ở em thu hút người khác nhất không?"
Hoàng Lan lắc đầu, mái tóc búi vội khẽ lay động.
"Đó là sự tương phản," - Thắng nói, mắt không rời cô một giây - "giữa vẻ ngoài mong manh, thanh tú này và sự nổi loạn ẩn sâu trong ánh mắt. Một sự kết hợp chết người."
Hoàng Lan bất giác mỉm cười. Gã đàn ông này thật khác Toàn. Hắn không chỉ nhìn, hắn còn "đọc" được cô. Hắn không chỉ khao khát cơ thể cô, hắn dường như còn bị hấp dẫn bởi chính tâm hồn cô. Trong "trò chơi" này, việc được thấu hiểu một cách tinh tế như vậy khiến Hoàng Lan cảm thấy mình được trân trọng.
Thắng đứng dậy, đặt ly rượu xuống bàn. Gã chậm rãi tiến lại gần. Hoàng Lan không lùi bước. Cô ngồi yên, ngẩng đầu nhìn gã, chấp nhận sự tiếp cận.
Gã không cúi xuống hôn cô. Gã quỳ một chân xuống sàn, trước mặt cô, ánh mắt ngang tầm với đầu gối cô. Một cử chỉ của sự phục tùng. Gã đặt tay lên đầu gối cô, nơi lớp lụa đen đang che phủ. Hơi ấm từ lòng bàn tay gã xuyên qua lớp vải, truyền lên da thịt cô một luồng điện tê dại.
"Toàn thật may mắn khi có em," - gã thì thầm, giọng nói như một lời thờ phượng.
Sau đó, gã bắt đầu cuộc khám phá của mình. Những nụ hôn của gã bắt đầu từ đầu gối, lướt nhẹ trên lớp vải lụa, từ từ đi lên cao hơn. Bàn tay gã luồn vào trong mái tóc cô, gỡ chiếc kẹp càng cua ra, để dòng suối tóc đen mượt đổ xuống bờ vai trần. Gã hít một hơi thật sâu mùi hương từ tóc cô. "Em thật sự rất đặc biệt."
Hoàng Lan nhắm mắt lại. Đây là một người đàn ông lạ. Mùi hương của gã khác Toàn, một mùi của gỗ và quyền lực. Bàn tay gã khác Toàn, những ngón tay dài và dứt khoát. Nụ hôn của gã khác Toàn, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu. Mọi thứ đều mới mẻ, đều là một cuộc phiêu lưu vào một vùng đất cấm. Cô thấy mình đang tan chảy, lý trí trôi đi đâu mất, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy đang trỗi dậy. Cô không còn là Hoàng Lan - người vợ nhàm chán. Cô là một Nữ hoàng đang được sủng ái.
***
Ngoài ban công, Toàn rít điếu thuốc thứ ba.
Qua tấm kính cửa, hắn không thấy rõ chi tiết. Ánh đèn ngủ màu vàng chỉ vẽ nên những cái bóng. Hắn thấy hai cái bóng chập vào làm một. Hắn thấy cái bóng của Thắng cúi xuống. Hắn thấy cái bóng của vợ mình ngả ra sau.
Hắn không nghe được những lời tán tỉnh của Thắng. Nhưng hắn nghe thấy những âm thanh khác. Tiếng lụa sột soạt. Tiếng hơi thở trở nên gấp gáp. Và rồi, là tiếng rên khe khẽ đầu tiên của Hoàng Lan.
Âm thanh đó, dù rất nhỏ, lại như một tiếng sét đánh ngang tai hắn. Đó là tiếng rên mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Nó không phải tiếng rên vì đau, cũng không phải tiếng rên vì giả vờ. Nó là một âm thanh của sự hưởng thụ thật sự.
Bàn tay cầm điếu thuốc của hắn run lên. Hắn muốn lao vào, muốn hét lên, muốn cấu xé hai con người đó. Nhưng chân hắn đã hóa đá. Hắn là người đạo diễn. Hắn không được phép phá hỏng cảnh quay của chính mình. Nỗi đau, sự ghen tuông và một cảm giác phấn khích bệnh hoạn trào lên trong lán, một ly cocktail độc dược mà hắn phải tự mình uống cạn.
Hắn thấy hai cái bóng di chuyển vào phía giường ngủ, nơi ánh đèn không chiếu tới. Giờ hắn không thấy gì nữa. Chỉ có bóng tối. Và trí tưởng tượng của hắn bắt đầu vẽ. Hắn vẽ ra cảnh Thắng đang khám phá từng tấc da thịt của vợ mình. Hắn vẽ ra cảnh Hoàng Lan đang quằn quại trong vòng tay của một kẻ khác. Hắn nghe thấy tiếng giường cót két theo một nhịp điệu đều đặn, một nhịp điệu đang đập thẳng vào màng nhĩ, vào trái tim, vào linh hồn hắn.
***
Hoàng Lan không còn biết gì nữa. Cô đang trôi trong một cơn bão của những cảm giác. Sức mạnh của Thắng, sự dịu dàng của gã, nhịp điệu của gã… tất cả hòa quyện vào nhau, đẩy cô lên một đỉnh cao mà cô chưa bao giờ biết tới. Nó vừa đáng sợ, vừa ngọt ngào. Cảm giác được giải phóng khỏi con người cũ của mình thật tuyệt diệu.
Trong khoảnh khắc mãnh liệt nhất, khi cơ thể cô căng lên như một sợi dây đàn sắp đứt, đôi mắt cô bật mở. Theo một phản xạ vô thức, cô nhìn về phía ban công. Cô thấy một chấm đỏ lập lòe của điếu thuốc trong bóng tối. Cô biết Toàn đang ở đó. Khán giả của cô.
Và cô cười.
Một nụ cười rạng rỡ, hoang dại, không một chút che giấu. Một nụ cười của sự chiến thắng. Một nụ cười để nói với người đồng đội của mình rằng: *"Thấy chưa? Chúng ta đã làm được! Trò chơi này thật tuyệt!"*
Qua tấm kính, Toàn nhìn thấy nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc của vợ hắn. Nụ cười mà hắn đã không thể mang lại cho cô từ rất lâu rồi, giờ đây lại được một người đàn ông khác ban tặng, bằng chính sự sắp đặt của hắn.
Nụ cười đó là nhát dao cuối cùng, đâm xuyên qua trái tim đã nát vụn của hắn.
Cổ họng hắn nghẹn lại. Nước mắt nóng hổi ứa ra. Nhưng hắn không thể khóc. Hắn phải diễn. Hắn nhếch môi, cố tạo ra một nụ cười để đáp lại cô. Nụ cười của hắn méo xệch, co rúm, trông còn thảm hại hơn cả một tiếng khóc.
Đó là đỉnh cao của vũ điệu. Vũ điệu của một người đang say sưa trong ảo ảnh, và một kẻ đang chết dần trong sự thật.
******
Sự im lặng đổ ập xuống căn phòng ngay khi cơn bão vừa tan. Nó không phải là sự im lặng yên bình. Nó là một sự im lặng đặc quánh, nặng nề, lấp đầy bởi tiếng thở dốc và mùi của da thịt, của mồ hôi, của một thứ gì đó xa lạ vừa xâm chiếm không gian này.
Tấm ga giường màu trắng nhàu nát, xoắn lại như một cơn hấp hối. Chiếc váy lụa đen nằm vất vưởng dưới sàn, giống như bộ xác của một con bướm đêm vừa bị vặt cánh. Hai ly rượu vang đã cạn khô, bên cạnh một ly còn nguyên của Toàn, màu rượu đỏ sậm trong đó giờ trông như máu đông.
Thắng là người đầu tiên cử động. Gã ngồi dậy, không một chút lưu luyến. Cơ thể gã trần trụi dưới ánh đèn, những múi cơ săn chắc, khác hẳn với sự quen thuộc có phần mềm mại của Toàn. Hoàng Lan quấn vội tấm chăn quanh người, nhìn gã đàn ông xa lạ này bắt đầu quá trình biến hình ngược. Gã mặc chiếc quần tây, cài lại chiếc thắt lưng da đắt tiền. Gã xỏ vào chiếc áo sơ mi linen, cài lại từng chiếc cúc một cách bình thản. Gã không còn là người tình cuồng nhiệt. Gã đã trở lại là một doanh nhân.
Gã đến bên giường, nơi Hoàng Lan vẫn đang ngồi, cơ thể còn run rẩy nhẹ. Gã không cúi xuống hôn cô. Gã chỉ đưa tay, lướt nhẹ một ngón trên má cô, một cử chỉ lạnh lẽo như một sự đánh giá cuối cùng.
"Cảm ơn em," - giọng gã đều đều, không một chút cảm xúc. - "Một buổi tối... anh sẽ không bao giờ quên."
Hoàng Lan mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn còn vương sự lâng lâng của "trò chơi". Cô vẫn nghĩ mình là Nữ hoàng. "Lần sau... nếu có dịp."
"Chắc chắn rồi." - Thắng đáp, một lời hứa vô thưởng vô phạt.
Gã quay người, đi về phía cửa, nơi Toàn đang đứng như một pho tượng, tựa lưng vào tường từ lúc nào không rõ. Hắn đã mặc lại áo, nhưng khuôn mặt thì trắng bệch.
Thắng dừng lại trước mặt Toàn. Nụ cười xã giao trên môi gã đã tắt. Ánh mắt gã sắc lạnh. Gã vươn tay, không phải để bắt, mà đặt lên vai Toàn, bàn tay siết mạnh như một gọng kìm. Một hành động của quyền lực, của sự sở hữu.
"Xong! Lần thứ nhất..." - gã thì thầm, một tiếng rít khe khẽ chỉ đủ cho hai người nghe.
Rồi gã buông tay, mở cửa và bước ra ngoài. Cánh cửa hành lang đóng lại, một tiếng "cạch" khô khốc, cắt đứt mọi liên lạc.
Toàn đứng bất động thêm vài giây nữa. Rồi hắn đóng cửa phòng. Hắn không dám quay lại nhìn cái giường nhàu nát. Mùi nước hoa của Thắng quyện với mùi của Hoàng Lan, tạo thành một thứ mùi hương của sự phản bội đang tra tấn khứu giác hắn. Hắn cảm thấy buồn nôn.
Tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu xối xả. Hoàng Lan đang cố gột rửa.
Toàn ngồi sụp xuống chiếc ghế sofa, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Hắn đã làm được. Hắn đã bán vợ mình. Và vợ hắn, có lẽ, còn đang cảm ơn hắn vì điều đó. Tiếng cười man dại của chính cô lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Một lúc lâu sau, Hoàng Lan bước ra. Cô quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt quanh người, một chiếc khăn khác quấn trên mái tóc còn ướt sũng. Làn da cô ửng hồng vì nước nóng, khuôn mặt được tẩy sạch lớp trang điểm trông tươi tắn và ngây thơ đến đau lòng. Cô trông như vừa được tái sinh.
Thấy Toàn ngồi bất động, cô mỉm cười, một nụ cười tinh nghịch. Cô cho rằng chồng mình đang "sốc" vì sự thành công của vở kịch. Cô bước đến, vòng tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau.
"Sao vậy, đạo diễn?" - Giọng cô trêu chọc. - "Vở kịch của anh thành công quá, nên bị sốc à?"
Toàn không nhúc nhích.
Cô cúi xuống, thì thầm vào tai hắn, hơi thở ấm áp và trong lành mùi sữa tắm. "Vậy... em có phải là một cô vợ hư không?"
Câu hỏi đó, một câu hỏi của sự ngây thơ tuyệt đối, là nhát búa cuối cùng đánh sập hoàn toàn tâm trí Toàn. Hư? Cô không biết thế nào là hư. Cô không biết mình vừa làm gì. Cô không biết hắn vừa làm gì.
Hắn cứng người lại. Rồi từ từ, hắn đứng dậy, quay người lại đối diện cô. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt trong veo, hạnh phúc. Hắn thấy tình yêu và sự tin tưởng của cô trong đó. Và hắn thấy sự tởm lợm của chính mình.
Không nói một lời, hắn kéo cô vào một cái ôm siết, một cái ôm gần như thô bạo. Hắn vùi mặt vào mái tóc ẩm ướt của cô, để mùi dầu gội quen thuộc át đi mùi hương xa lạ của gã đàn ông kia. Nước mắt hắn bắt đầu trào ra, nóng hổi, thấm đẫm vào tóc cô, nhưng cô không thể thấy.
"Không..." - hắn thì thầm, giọng nói vỡ ra, lạc đi. - "Em giỏi lắm."
Hoàng Lan mỉm cười trong vòng tay chồng. Cô nghĩ đó là lời khen cho vai diễn của mình. Cô không biết rằng, đó là lời ai oán mà Toàn dành cho chính linh hồn hắn.
-- Hết ---
Sửa lần cuối:










