Đến một lúc nào đó con người ta tự hỏi, rồi một ngày ta lại hình dung nhau theo cách như thế nào? Câu trả lời chỉ là những khoảnh khắc.
Mùa Hạ năm ấy, rất dài mà cũng rất ngắn, và những khoảnh khắc ấy giờ đây anh sẽ chẳng thể nào nói cho em biết hết, có chăng chỉ là ghi lại một phần nào đó thôi. Nhưng chỉ một thôi cũng đủ để chúng ta vẽ nên những bức họa trong thật rõ ràng trong tiềm thức, viết lên trên đó những hoang hoải của yêu thương.
Tháng Tư, anh ngồi cũng em nơi một quán cafe cũ kĩ. Tiếng dương cầm và căn gác nhỏ. Chầm chậm nghe một Sài Gòn thư thả, tĩnh lặng và ngắm những giọt mưa trái mùa ướt mềm khung cửa sổ. Đôi tay nắm chặt. Tất cả đủ để ta, bằng những điều chân thật nhất, nhóm lên những ấm áp tâm hồn để rồi nép vào gần nhau hơn.
Tháng Tư, ta đi trên con đường thênh thang nhất thành phố, kể cho nhau nghe cái cảm giác một sớm mai, khi thành phố chợt thức giấc sau cơn mưa đêm, tiếng chim hót và mùi cỏ tràn qua khắp các nẻo đường, chìm vào con người qua chiếc mũi khụt khịt vì hơi ẩm. Cái cảm giác thức giấc bằng một cuộc gọi hay một tin nhắn ngắn ngủi, “Dậy đi!”, đại loại thế. Rồi ta sẽ thấy ngày mới thật bình dị, thật ổn và an lành trong nhau.
Tháng Tư năm ấy, chúng ta chia tay nhau ...
Và mùa thu đến , những ngày tiếp theo vẫn trôi qua chỉ để kéo dài thêm nỗi nhớ …
Một ngày tháng Tư, anh biết mình còn lưu giữ rất nhiều thứ về em, nhưng mùa xuân năm ấy vốn dĩ đã trôi đi quá nửa trong tim.
Anh biết rằng mình cần chấp nhận chúng ta đã không hoặc tạm thời không thuộc về nhau. Anh và em, đã cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không cần điều gì cho nhau ngoài sự im lặng trong đồng điệu ấy.
Anh sẽ bắt đầu thôi chờ đợi, sẽ nhớ đến em như là một hoài niệm, một cảm giác thật đẹp mà mỗi chúng ta đều phải đôi lần va vấp phải khi lại mất đi những lần đầu trọn vẹn yêu thương. Đó là tình yêu, chắc chắn thế. Con người thay đổi. Cảm xúc cũng thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu trước kia giả tạo hay sai lầm. Nó chỉ đơn giản là người ta lớn lên, người ta lại xa nhau…
Rồi từ đó, anh sẽ không còn viết về anh và em ở thì quá khứ.
Rồi từ đó, anh biết sống nhiều hơn cho bản thân mình.
Rồi từ đó, anh bỏ lại nỗi nhớ phía sau lưng, những bước chân sẽ biết mỉm cười từ chối…
Sài gòn 24/04/2012 - 24/04/2025 !
Mùa Hạ năm ấy, rất dài mà cũng rất ngắn, và những khoảnh khắc ấy giờ đây anh sẽ chẳng thể nào nói cho em biết hết, có chăng chỉ là ghi lại một phần nào đó thôi. Nhưng chỉ một thôi cũng đủ để chúng ta vẽ nên những bức họa trong thật rõ ràng trong tiềm thức, viết lên trên đó những hoang hoải của yêu thương.
Tháng Tư, anh ngồi cũng em nơi một quán cafe cũ kĩ. Tiếng dương cầm và căn gác nhỏ. Chầm chậm nghe một Sài Gòn thư thả, tĩnh lặng và ngắm những giọt mưa trái mùa ướt mềm khung cửa sổ. Đôi tay nắm chặt. Tất cả đủ để ta, bằng những điều chân thật nhất, nhóm lên những ấm áp tâm hồn để rồi nép vào gần nhau hơn.
Tháng Tư, ta đi trên con đường thênh thang nhất thành phố, kể cho nhau nghe cái cảm giác một sớm mai, khi thành phố chợt thức giấc sau cơn mưa đêm, tiếng chim hót và mùi cỏ tràn qua khắp các nẻo đường, chìm vào con người qua chiếc mũi khụt khịt vì hơi ẩm. Cái cảm giác thức giấc bằng một cuộc gọi hay một tin nhắn ngắn ngủi, “Dậy đi!”, đại loại thế. Rồi ta sẽ thấy ngày mới thật bình dị, thật ổn và an lành trong nhau.
Tháng Tư năm ấy, chúng ta chia tay nhau ...
Và mùa thu đến , những ngày tiếp theo vẫn trôi qua chỉ để kéo dài thêm nỗi nhớ …
Một ngày tháng Tư, anh biết mình còn lưu giữ rất nhiều thứ về em, nhưng mùa xuân năm ấy vốn dĩ đã trôi đi quá nửa trong tim.
Anh biết rằng mình cần chấp nhận chúng ta đã không hoặc tạm thời không thuộc về nhau. Anh và em, đã cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không cần điều gì cho nhau ngoài sự im lặng trong đồng điệu ấy.
Anh sẽ bắt đầu thôi chờ đợi, sẽ nhớ đến em như là một hoài niệm, một cảm giác thật đẹp mà mỗi chúng ta đều phải đôi lần va vấp phải khi lại mất đi những lần đầu trọn vẹn yêu thương. Đó là tình yêu, chắc chắn thế. Con người thay đổi. Cảm xúc cũng thay đổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu trước kia giả tạo hay sai lầm. Nó chỉ đơn giản là người ta lớn lên, người ta lại xa nhau…
Rồi từ đó, anh sẽ không còn viết về anh và em ở thì quá khứ.
Rồi từ đó, anh biết sống nhiều hơn cho bản thân mình.
Rồi từ đó, anh bỏ lại nỗi nhớ phía sau lưng, những bước chân sẽ biết mỉm cười từ chối…
Sài gòn 24/04/2012 - 24/04/2025 !
Sửa lần cuối:










