Chương 54
Đêm.
Cái đêm của miền biển nhiệt đới đặc quánh lại, dính nhớp. Không khí trong căn biệt thự sang trọng đáng lẽ phải được lọc sạch bởi điều hòa, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi của nó. Mùi của muối, của cây hoa sứ ngoài vườn, và mùi của sự chờ đợi.
Tôi nằm ngửa, mắt dán vào khoảng không vô định trên trần nhà. Giấc ngủ là một khái niệm xa xỉ. Cơ thể tôi không cần nó. Nó đang trong trạng thái của một con thú vừa được nếm máu, và nó biết bữa tiệc chính vẫn còn ở phía trước. Dưới lớp quần mỏng, thằng em tôi, dù đã xìu đi sau liều thuốc ban chiều, vẫn âm ỉ một sức nóng bệnh hoạn. Nó không ngủ. Nó đang đợi. Linh cảm của một con nghiện đang đói thuốc không bao giờ sai.
*Két...*
Một tiếng động cực nhỏ, một sự phản kháng yếu ớt của bản lề cửa, nhưng trong cái tĩnh lặng này, nó sắc như một nhát dao, rạch toạc màn đêm. Cửa phòng bố mẹ. Tim tôi giật nảy một cái. Tôi nín thở. Toàn bộ cơ thể tôi biến thành một cái tai khổng lồ.
Tiếng bước chân. Hai người. Tiếng chân của mẹ lướt đi trên sàn gỗ, nhẹ như một con mèo, gần như vô thanh. Tiếng chân của bố thì khác. Nó nặng nề, vững chãi, nhưng có một sự lảo đảo rất nhỏ của kẻ đã ngấm rượu. Rồi tôi nghe tiếng cửa phòng tắm lớn trong căn nhà khẽ mở, theo sau là một tiếng "cạch" khi nó được đóng hờ lại. Một vệt sáng vàng vọt, ẩm ướt hắt ra từ khe cửa, như một vết rách trên tấm màn nhung của bóng tối.
*Đến rồi!*
Cơ thể tôi phản ứng trước cả não bộ. Nó bật dậy như một cái lò xo, không một chút do dự. Tôi đáp chân trần xuống sàn gỗ mát lạnh, cái lạnh truyền thẳng lên sống lưng, nhưng không dập tắt được ngọn lửa trong huyết quản. Rón rén, tôi lẻn ra khỏi phòng. Trái tim trong lồng ngực không còn đập, nó đang nện thình thịch như một cái trống trận. Không phải sợ hãi. Đây là sự phấn khích nguyên chất, một sự hồi hộp tội lỗi đến ngọt ngào. Tôi là một nhà thám hiểm đang tiến vào một ngôi đền cấm, nơi những nghi lễ trần trụi nhất sắp sửa diễn ra.
Tôi áp tai vào cánh cửa gỗ lạnh và ẩm. Cảm nhận được từng thớ gỗ đang rung nhẹ theo âm thanh bên trong. Tiếng vòi sen chảy "rào rào". Và rồi, tôi nghe thấy nó. Tiếng của mẹ. Một tiếng rên khe khẽ, bị tiếng nước át đi gần hết, nhưng tôi vẫn nghe thấy. Nó không phải tiếng rên của sự đau đớn. Nó là một âm thanh ướt át, ám muội, một tiếng "ưm..." kéo dài trong cổ họng, một lời mời gọi đầy ma lực.
Nghe thôi không đủ. Con nghiện trong tôi gào thét. Nó đòi hình ảnh. Nó đòi được thấy.
Ánh mắt tôi quét một lượt như một con thú săn mồi. Và tôi thấy nó. Lỗ thông gió. Một cái lưới mắt cáo bằng kim loại, nằm ở vị trí cao phía trên cánh cửa. Một góc nhìn của thượng đế. Hoàn hảo!
Tôi lao về phòng khách, trong bóng tối, tôi vớ lấy cái ghế đôn bằng gỗ, nặng hơn tôi nghĩ. Tôi bê nó, nín thở, cẩn thận đặt xuống sàn không một tiếng động. Tôi trèo lên. Cái lạnh của kim loại từ tấm lưới áp vào da mặt tôi. Tôi nhắm một mắt, và áp con mắt còn lại vào một mắt lưới.
Sân khấu hiện ra.
Hơi nước nóng làm mọi thứ mờ ảo như một giấc mơ. Bố tôi, Hữu Thắng, đang ngồi trên thành bồn tắm lát đá cẩm thạch, hai chân dang rộng. Ông đã trần truồng. Cơ thể của một người đàn ông trung niên, không còn săn chắc như thời trẻ, nhưng vẫn còn đó những khối cơ bắp cuồn cuộn ở vai và bắp tay. Và mẹ tôi, Ngọc My, đang quỳ giữa hai chân ông.
Nhưng thứ khiến tôi sững sờ, thứ khiến hơi thở tôi tắc lại trong lồng ngực, là vũ khí của bố. Dương vật của ông ấy. Ở trạng thái cương cứng hoàn toàn, nó là một con quái vật. Nó to và dài một cách đáng nể, sẫm màu hơn hẳn những vùng da khác. Những đường gân xanh nổi lên cuồn cuộn, như những con rắn nhỏ đang trườn dưới da. Đầu khấc của nó đỏ au, mọng nước, đang rỉ ra một thứ dịch trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Nó không chỉ đứng thẳng, nó còn cong lên trên, một đường cong của sự kiêu hãnh và uy lực nguyên thủy. Đây mới là một dương vật thực sự! Thảo nào mẹ lại tự tin hứa hẹn rằng tôi sẽ hùng dũng như ông ấy.
Mẹ tôi cũng đã trút bỏ mọi lớp vỏ bọc. Bà hoàn toàn khoả thân. Tấm lưng trần trắng nõn, mịn màng của bà đối diện với tôi, một đường cong hoàn hảo từ gáy xuống thắt lưng. Mái tóc dài được búi cao, để lộ ra cái gáy thon thả, một điểm yếu chí mạng. Bà đang làm một việc mà tôi chỉ dám thấy trong những thước phim bệnh hoạn nhất: bà đang bú cặc cho bố tôi.
Bà không hề bị ép buộc. Bà là một nghệ sĩ đang say mê với tác phẩm của mình. Bà ngẩng đầu lên, nhìn con quái vật của bố với một ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa thèm khát. Rồi bà từ từ vươn chiếc lưỡi đỏ hồng của mình ra, khẽ liếm một vòng quanh đầu khấc, như một con mèo đang nếm thử một đĩa sữa thơm ngon. Bố tôi khẽ gầm gừ trong cổ họng, một âm thanh của sự thỏa mãn tuyệt đối.
Tiếp đó, bà há miệng, từ từ ngậm lấy nó. Đôi môi đỏ mọng của bà bao bọc lấy cái đầu khấc to lớn. Bà không vội vàng. Bà mút mát nó một cách nhẹ nhàng, điêu luyện. Tiếng mút "chụt chụt", "lép nhép" vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nó trần trụi, nó tục tĩu, và đối với tôi, nó là bản giao hưởng tuyệt vời nhất.
"Mẹ bú cặc cho bố mà trông say mê như đang thưởng thức một cây kem ốc quế vị vani vậy," tôi thầm bình phẩm, tay đã tự lúc nào luồn vào trong quần, nắm lấy thằng em đang gồng cứng của mình. "Nhìn cách bà dùng cả miệng lưỡi và đôi tay, phối hợp nhịp nhàng, tôi biết bà đang rất sung sướng. Bà đúng là một nghệ nhân thổi kèn."
Mắt bà nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút khẽ run run. Bà dùng cả hai tay ôm lấy gốc dương vật của bố, rồi bắt đầu đưa đẩy cái đầu của mình, khiến cho dương vật của bố trượt ra vào trong miệng bà một cách trơn tru. Thỉnh thoảng, bà lại ngẩng lên, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi sưng mọng và bóng loáng vì nước bọt và dịch nhờn của bố.
"Sâu nữa vào..." - Tôi nghe tiếng bố gầm gừ, giọng khàn đặc vì dục vọng. - "Liếm cả hai hòn dái của anh nữa..."
Mẹ tôi như một cỗ máy tình dục đã được lập trình. Bà không nói một lời, chỉ phát ra những tiếng "ưm ưm" trong cổ họng, nhưng hành động thì tuân lệnh một cách tuyệt đối. Bà cúi đầu xuống thấp hơn, dùng lưỡi liếm sạch cặp trứng dái đang căng cứng của bố, rồi lại ngẩng lên, tiếp tục ngậm trọn dương vật vào sâu trong cổ họng, sâu đến mức bà ho sặc sụa. Nhưng ngay cả tiếng ho đó, đối với tôi, cũng đầy tính khiêu dâm.
Bản giao hưởng của miệng lưỡi cứ thế tiếp diễn. Dương vật của bố tôi cứ ra vào cái miệng xinh đẹp của mẹ tôi. Tiếng da thịt ẩm ướt va vào nhau, tiếng mút mát, tiếng rên rỉ của cả hai hòa quyện vào nhau, tạo thành một khúc ca của bản năng nguyên thuỷ.
Tôi đứng trên ghế, bám chặt vào tường, nín thở theo dõi. Dương vật của tôi trong quần như muốn nổ tung. Tôi biết, đây vẫn chưa phải là tất cả.
---------------------
Bản giao hưởng của miệng lưỡi tạm thời kết thúc. Mẹ tôi từ từ rút khỏi dương vật của bố. Bà không hề tỏ ra ghê tởm hay vội vàng lau miệng. Ngược lại, bà còn đưa lưỡi ra, liếm một vòng quanh đôi môi sưng mọng của mình, như để tận hưởng nốt những dư vị còn sót lại. Khuôn mặt bà đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, ướt át. Bà ngẩng lên nhìn bố, một cái nhìn vừa phục tùng, vừa khiêu khích.
Bố tôi chỉ ngồi đó, lồng ngực phập phồng. Cơn ngây dại đã bị đánh bay, thay vào đó là một màu đỏ ngầu của thú tính thuần khiết.
Không một lời nói. Giao tiếp giờ đây thuộc về cơ thể. Mẹ tôi đứng dậy.
Từng thớ cơ trên đùi bà căng ra. Cả cơ thể trần truồng của bà hiện ra dưới ánh đèn vàng vọt. Nước từ mái tóc, từ làn da vẫn còn chảy xuống, tạo thành những dòng lấp lánh, uốn lượn dọc theo tấm lưng ong, qua khe mông và xuống cặp đùi thon thả. Mỗi giọt nước rơi xuống sàn gạch lại tạo ra một tiếng "tách" nhỏ, nhưng trong tai tôi lúc này, nó lại vang vọng như tiếng chuông báo tử cho lý trí của mình.
Bà xoay người. Một hành động đơn giản, nhưng với tôi, nó như một thước phim quay chậm được chiếu đi chiếu lại hàng vạn lần trong đầu. Tấm lưng ong nuột nà, ướt đẫm, khẽ run lên khi bà đối mặt với bức tường gạch hoa lạnh lẽo, nơi hơi nước đã đọng lại thành từng vệt dài. Tiếng bàn chân trần của bà dẫm lên sàn gạch ướt át nghe "lẹp bẹp", một âm thanh trần tục đến ghê người nhưng cũng đầy mời gọi.
Và rồi, bà chống hai tay lên bức tường. Lòng bàn tay bà áp vào lớp gạch men lạnh, tạo ra một sự tương phản rõ rệt với làn da nóng rực của bà.
Một hành động dứt khoát, không một chút do dự. Một hành động của sự dâng hiến tuyệt đối. Bà chủ động chổng cặp mông căng tròn, trắng nõn của mình về phía bố tôi, và cũng là về phía tôi.
Qua lỗ thông gió, tôi có một góc nhìn không thể hoàn hảo hơn. Một góc nhìn của thượng đế, nếu thượng đế là một thằng con trai bệnh hoạn đang nhìn trộm mẹ mình. Toàn bộ phần sau của mẹ tôi phơi bày trước mắt, một kiệt tác của tạo hóa, một bàn thờ sống của dục vọng.
Ôi, cặp mông của mẹ tôi. Tôi phải dùng từ "giải phẫu" nó. Nó không phải là thứ mông lép kẹp của mấy cô người mẫu. Nó là cặp mông của một người đàn bà đã sinh nở, một người đàn bà biết cách dùng cơ thể mình. Nó căng tròn, đầy đặn, nở nang như hai quả đào tiên chín mọng. Nhưng không hề chảy xệ. Làn da trắng phau, mịn màng, dưới ánh đèn và hơi nước lại càng thêm mờ ảo, lấp lánh. Tôi thấy rõ từng lỗ chân lông nhỏ li ti, và một vài nốt da gà nổi lên vì hơi lạnh. Chúng rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở của bà, một sự rung động mời gọi đến chết người.
Khe mông sâu hun hút, như một vực thẳm ngọt ngào, kéo ánh mắt tôi đi xuống. Và ở đó, nơi hai má mông tách ra, là thánh địa. Cận cảnh. Lỗ lồn của bà, sau màn "khởi động" vừa rồi, đã ướt sũng. Hai mép thịt lớn bên ngoài mọng nước, tách ra, để lộ hai mép thịt nhỏ hơn hồng hào bên trong, lấp lánh dưới ánh đèn như được thoa một lớp dầu bóng. Dịch nhờn trong suốt, đặc quánh, chảy ra từ cửa mình, hòa với những sợi lông mu đen nhánh, xoăn tít, bám chặt vào hai bên, khiến nó trông càng thêm bí ẩn và dâm đãng. Tôi có thể tưởng tượng ra cái vị mằn mặn, cái mùi nồng nồng của nó. Phía trên một chút, gần như bị che khuất, là cái lỗ đít nhỏ xinh, hồng hào. Nó không im lìm, nó đang co thắt nhẹ, "nháy mắt" một cách vô thức, như một nụ hoa e ấp nhưng cũng đầy mời gọi.
Toàn bộ phía sau của mẹ là một bức tranh khiêu dâm hoàn hảo, một lời mời gọi không thể chối từ đối với bất kỳ thằng đàn ông nào.
"Mẹ ơi..." - Tôi thì thầm trong câm lặng, tay bấu chặt vào tấm lưới sắt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Dương vật trong quần tôi như một thanh sắt nung, đau tức đến phát điên. Tôi muốn đập tan cái lỗ thông gió này, lao vào đó và thế chỗ của bố tôi.
Bố tôi không phải là một ngoại lệ. Ông ấy đứng dậy, và trong khoảnh khắc đó, không còn một chút dấu vết nào của người đàn ông mất trí. Giờ đây, ông là một con thú đực đang trong cơn động dục đỉnh điểm. Mắt ông đỏ ngầu, hơi thở hổn hển như một con bò tót, và dương vật khổng lồ của ông, vẫn còn dính nước bọt của mẹ, đang rung lên bần bật, chỉ thẳng vào mục tiêu.
Ông không một chút dạo đầu. Bản năng không cần đến sự màu mè.
Ông bước tới, những bước chân nặng nề, vững chãi. Ông đứng ngay sau mẹ tôi. Bàn tay thô ráp, chai sạn của ông vươn ra, không phải để vuốt ve, mà để chiếm đoạt. Ông dùng một tay banh hai má mông của mẹ ra. Tôi thấy rõ làn da trắng nõn của bà hằn lên năm ngón tay đỏ ửng của ông.
Lỗ lồn mời gọi giờ đây đã bị phơi bày hoàn toàn. Nó bị ép phải mở ra, không còn chút e ấp nào.
Tay kia của ông nắm lấy dương vật của chính mình, cái thứ vũ khí đã được mẹ tôi mài sắc, đầu nó đã tấy đỏ lên vì kích thích, dí thẳng vào cái tâm của bão. Tôi thấy rõ phần quy đầu của ông ấn vào lớp thịt mềm, khiến nó lún vào một chút.
Rồi ông thúc.
"PHẬP!"
Một tiếng động khô khốc, đặc quánh và đầy uy lực vang lên, dội vào tai tôi, dội vào não tôi. Nó không phải là âm thanh của sự ân ái. Nó là âm thanh của sự xâm chiếm, của một cú đóng cọc trần trụi.
Dương vật của bố ngập sâu vào trong mẹ chỉ bằng một cú thúc duy nhất.
Tôi thấy rõ một làn sóng chấn động chạy dọc theo sống lưng của mẹ tôi. Cả người bà giật nảy lên như bị điện giật. Hai tay bà bấu chặt vào tường gạch, những khớp ngón tay trắng bệch, như muốn cào nát lớp men sứ. Miệng bà không chỉ bật ra tiếng "Á!" sắc lẻm, mà đó là một tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, một âm thanh của sự đau đớn và bất ngờ tột độ. Bức tường gạch hoa lạnh lẽo chắc hẳn đã làm bà tỉnh táo hơn một chút, nhưng đã quá muộn. Con thú đã vào chuồng.
Ngay sau đó, bản giao hưởng thực sự bắt đầu. Bố tôi bắt đầu đóng cọc.
Ông thúc một cách điên cuồng, mạnh bạo, không một chút kỹ thuật, chỉ có bản năng thuần túy. Mỗi cú thúc của ông đều sâu và mạnh, khiến cho cặp mông của mẹ bị dương vật của ông đập vào tạo ra những tiếng "bành bạch" vang dội khắp phòng tắm. Tiếng da thịt ướt át va vào nhau nghe "bì bõm, nhóp nhép". Mỗi lần ông rút ra, tôi lại thấy dương vật của ông đỏ rực, kéo theo một sợi dịch nhờn trong suốt, rồi lại đâm vào, nhấn chìm nó trong cái hang động nóng bỏng kia. Âm thanh đó hòa quyện với tiếng rên rỉ ngày càng lớn của mẹ.
"A... a... anh ơi... từ từ... sâu quá... rách mất..." - Mẹ rên lên, nhưng cặp mông của bà lại chủ động lắc lư, phối hợp một cách nhịp nhàng với từng cú thúc của bố. Bà không hề chống cự. Bà đang tận hưởng nó. Bà đang mời gọi nó.
Bố tôi cúi xuống, gầm gừ bên tai mẹ, giọng khàn đặc vì dục vọng, một câu nói khiến tôi phải cắn chặt môi để không bật ra tiếng.
"Sướng không con đĩ của anh?"
Tôi choáng váng. Bố tôi... gọi mẹ tôi là "con đĩ"? Cái từ đó, sao nghe trong hoàn cảnh này nó lại không có vẻ gì là lăng mạ, mà giống như một lời khen, một chiếc chìa khóa mở ra bản chất sâu thẳm nhất của mẹ tôi.
Và câu trả lời của mẹ đã khẳng định điều đó. Giữa những tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm, bà rên lên, gần như là hét:
"Sướng! Sướng lắm anh ơi! Đụ em đi! Đụ chết con đĩ này đi! A... a..."
Trời ơi. Mẹ tôi. Vị phó hiệu trưởng đáng kính. Giờ đây bà là một con điếm thực thụ, đang gào lên những lời tục tĩu nhất dưới dương vật của chồng mình, trước sự chứng kiến của đứa con trai duy nhất. Và tôi nhận ra, bà không chỉ trả lời bố tôi. Bà đang tuyên bố. Tuyên bố cho cả thế giới, cho cả tôi, về con người thật của bà.
Bố tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Ông gầm lên một tiếng, hai tay siết chặt lấy eo mẹ tôi, nhấc bổng bà lên một chút rồi lại đóng một cú thật sâu.
"Lồn em sướng quá! Nó mút dương vật của anh chặt quá! Anh phải đụ nát cái lồn dâm của em ra!"
"Vâng... đụ nát nó ra đi anh... A... A... Sướng..."
Tôi đứng đó, bất động như một pho tượng, chỉ có con mắt là mở to, thu nhận từng chi tiết, từng âm thanh. Cả hai đã hoàn toàn chìm vào một vũ điệu hoang dại, một nhịp điệu của bản năng nguyên thủy nhất. Căn phòng tắm nhỏ bé đã trở thành một sân khấu, và tôi là khán giả duy nhất của vở kịch bệnh hoạn và tuyệt vời này. Nhịp điệu ngày càng nhanh, càng mạnh, báo hiệu một cơn bão lớn hơn sắp sửa ập tới.
Nhịp điệu đóng cọc vào bức tường lạnh lẽo ngày càng trở nên điên cuồng. Tiếng "bành bạch" của da thịt va vào nhau, tiếng "nhóp nhép" ướt át, tiếng rên la tục tĩu của mẹ tôi và tiếng gầm gừ của bố tôi hòa quyện thành một bản giao hưởng của dục vọng nguyên thủy. Tôi đứng như trời trồng sau lỗ thông gió, dương vật đau tức như muốn nổ tung, não bộ thì quay cuồng giữa hai luồng cảm xúc: kinh tởm và phấn khích tột độ.
Nhưng dường như, chỉ đóng cọc vào một cái lỗ duy nhất là không đủ với con thú đang say mồi kia. Bố tôi đột nhiên dừng lại.
Sự thay đổi đột ngột khiến mẹ tôi khẽ "ưm?" một tiếng ngạc nhiên. Bố tôi rút dương vật của ông ra gần hết, chỉ để lại phần quy đầu còn mắc kẹt bên trong cửa mình của mẹ. Tiếng "phọp" ướt át vang lên. Tôi thấy mẹ tôi run lên, có lẽ bà tưởng bữa tiệc đã kết thúc.
Nhưng không. Con thú chỉ đang đổi tư thế săn mồi.
Bố tôi gầm lên một tiếng, không phải tiếng của sự thỏa mãn, mà là của sự thiếu kiên nhẫn. Ông xoay người mẹ tôi lại. Bằng một động tác đầy sức mạnh, ông nhấc bổng bà lên. Mẹ tôi, theo bản năng, vòng cả hai chân quanh hông ông, hai tay ôm ghì lấy cổ chồng. Ngay lập tức, bố tôi thúc mạnh một cái, nhấn dương vật của ông ngập sâu vào người bà một lần nữa.
"Á!"
Mẹ tôi hét lên một tiếng sắc lẹm khi dương vật của bố lại ngập sâu vào trong bà, nhưng lần này là ở một tư thế lơ lửng. Ông đang bế bà. Toàn bộ sức nặng của mẹ tôi giờ đây đè lên dương vật của bố đang cắm sâu trong người bà, một cảm giác vừa căng tức vừa kích thích đến điên dại.
"Bố... bố định làm gì?" - Tôi lắp bắp trong đầu. Tôi thấy mình đang run rẩy.
Và rồi, con thú bắt đầu di chuyển.
Bố tôi, với mẹ tôi quấn chặt quanh người như một con bạch tuộc, bắt đầu bước ra khỏi phòng tắm. Và ông không chỉ bước đi. Ông vừa đi vừa thúc. Mỗi bước chân nặng nề của ông là một cú nhấp hông mạnh bạo. "Bộp... phập... Bộp... phập...". Tiếng bước chân trên sàn nhà hòa với tiếng dương vật thúc vào lồn mẹ tôi, tiếng rên của bà bị nghẹn lại nơi cổ họng mỗi khi ông nhấc chân.
Đó là một cảnh tượng không thể tin nổi. Một cảnh tượng của thú vật thuần túy. Mẹ tôi, đầu ngửa ra sau, tóc xõa tung, rên lên theo từng bước đi của chồng. Bà không còn là một con người, bà là một con búp bê tình dục bị treo lên, bị đóng cọc ngay cả khi đang di chuyển.
"A... anh... đi đâu... thế... A... sâu... sâu quá..." - Mẹ tôi thở dốc, câu nói đứt quãng theo từng cú thúc.
Bố tôi không trả lời. Ông chỉ gầm gừ, đôi mắt vẫn đỏ ngầu, tập trung vào việc vận chuyển chiến lợi phẩm của mình đến một đấu trường mới.
Tôi vội vàng, lảo đảo trèo xuống, không kịp mang theo cái ghế, chạy như một thằng điên về phòng. Tôi sợ mất dấu "đoàn xiếc" bệnh hoạn này. Tôi rón rén đi theo, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi họ khuất vào phòng ngủ, tôi lao tới, áp mắt vào khe cửa.
Bố tôi bế mẹ đến tận giường, rồi không một chút thương tiếc, ông quăng bà xuống.
"RẦM!"
Cả người mẹ tôi nảy lên trên tấm nệm, chiếc giường cũ kỹ kêu lên một tiếng "cót két" thảm thiết. Bà nằm đó, chân tay dang rộng, tóc tai rũ rượi, ngực phập phồng, lỗ lồn sưng mọng vẫn còn ướt đẫm dịch nhờn và tinh khí của chồng.
Bố tôi không lao vào ngay. Ông đứng đó, bên cạnh giường, hai chân dang rộng, lù lù như một ngọn núi. Ông nhìn xuống mẹ tôi đang nằm thở hổn hển. Nhưng ánh mắt của ông không nhìn vào khuôn mặt, cũng không nhìn vào cái lỗ lồn đang mời gọi.
Ánh mắt của ông dán chặt vào cặp vú của mẹ tôi.
Đấu trường mới đã được mở ra.
Cặp vú của mẹ tôi, do tác động của cú quăng, đang rung rinh nhẹ. Chúng cực kỳ đầy đặn và săn chắc. Hai quả đào tiên trắng nõn, căng mọng. Dưới ánh đèn ngủ, tôi còn thấy rõ những đường gân xanh mờ mờ bên dưới làn da mỏng manh. Quầng vú màu hồng sẫm, nổi da gà, và hai núm vú đã se cứng lại vì kích thích, chỉa thẳng lên trần nhà như hai lời thách thức.
"Vú em đẹp quá." - Bố tôi thì thầm, giọng khàn đặc.
Rồi, ông quỳ xuống giường, chống hai tay hai bên người mẹ tôi. Ông không thúc. Ông cúi xuống, và hai bàn tay thô ráp của ông vồ lấy cặp vú của bà.
Đây không phải là một sự vuốt ve. Đây là một sự chiếm đoạt. Một sự khám phá đầy bạo lực.
Ông nhào nặn chúng. Ông bóp chúng như một người thợ làm bánh đang nhào bột, nhưng với một sự thô bạo hơn nhiều. Ông cân đo sức nặng của chúng trong lòng bàn tay. Ông dùng ngón cái và ngón trỏ vê mạnh hai đầu ti, xoắn chúng, kéo chúng.
"A... anh... đau..." - Mẹ tôi rên lên, người ưỡn cong lên như một con tôm. Nhưng đó là tiếng rên của sự đau đớn trong khoái lạc.
"Đau à?" - Bố tôi cười khà khà, một nụ cười bệnh hoạn. "Đau mà anh thấy em ưỡn lên mời gọi thế này à, con đĩ?"
Ông tiếp tục vần vò chúng, lúc thì bóp mạnh đến mức da thịt tràn cả ra ngoài kẽ tay, lúc lại kéo chúng lên, nhìn chúng biến dạng trong tay mình. Ông còn dùng móng tay, cào nhẹ một vòng quanh quầng vú, khiến mẹ tôi giật nảy người, một tiếng "Á!" sắc lẻm thoát ra khỏi miệng.
"Nhìn này," - Ông nói, giọng đầy tự hào. - "Vú của vợ anh này. Tròn quá, đẹp quá. Cho anh vắt sữa nhé?"
"Chồng... hư quá... chỉ giỏi hành vợ thôi..." - Mẹ tôi thở dốc, nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt thì lại long lanh một sự mời gọi không thể che giấu.
Tôi đứng sau cánh cửa, nuốt nước bọt ừng ực. Cặp vú đó. Tôi cũng đã từng được nếm trải. Nhưng dưới bàn tay của bố tôi, nó trở thành một thứ đồ chơi trần tục, một công cụ của khoái lạc. Bố đang khám phá chúng như một vùng đất mới, còn tôi thì đã từng là thám hiểm vùng đất đó. Một cảm giác ghen tuông bệnh hoạn xen lẫn với niềm tự hào méo mó dâng lên trong tôi.
Sau khi đã "khám phá" chán chê, bố tôi bắt đầu hành động. Ông giữ nguyên tay trên cặp vú của mẹ, người trườn lên, và một lần nữa, đâm thẳng dương vật của ông vào cái lỗ lồn đã chờ sẵn.
"PHẬP!"
Mẹ tôi lại hét lên. Nhưng lần này, bố tôi không thúc ngay. Ông giữ nguyên dương vật bên trong, rồi bắt đầu một nhịp điệu mới, một kỹ thuật mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Ông dùng chính cặp vú của mẹ làm điểm tựa.
Ông kéo mạnh hai vú của bà về phía mình. Hành động này khiến toàn bộ phần thân trên của mẹ tôi bị nhấc lên khỏi giường, lưng bà cong lại, và quan trọng nhất, nó làm xương chậu của bà bị đẩy về phía trước, khiến cho góc độ của lỗ lồn thay đổi. Rồi ông dộng mạnh hông xuống.
"BỐP!"
"AAAA!" - Mẹ tôi hét lên một tiếng hoàn toàn khác. Không chỉ là tiếng rên, đó là một tiếng hét của sự sung sướng tột độ khi bị tấn công vào một điểm chưa từng được chạm tới.
Ông lại kéo, rồi lại dộng.
Kéo. Dộng. Kéo. Dộng.
Một nhịp điệu tàn bạo và hiệu quả đến không ngờ. Mỗi lần ông kéo vú, cơ thể mẹ tôi lại bị kéo căng ra, khiến cho dương vật của ông như đi vào sâu hơn, cọ xát một cách dữ dội hơn vào thành tử cung của bà. Mẹ tôi không còn rên nữa, bà gào lên, đầu lắc lư điên cuồng trên gối.
"Anh... anh ác quá... A... Sướng... Chỗ đó... Đúng rồi... Chết em... Chết mất... Aaaa!"
"Haha!" - Bố tôi cười lớn, một nụ cười của quỷ dữ. - "Tìm ra rồi nhé! Cái điểm sung sướng của con đĩ nhà anh đây rồi! Sướng không? Anh vừa đụ lồn vừa vắt sữa con đĩ của anh này! Sướng thì kêu to lên cho anh nghe!"
"Sướng! Sướng lắm! Chồng ơi! A... a... a..."
Đấu trường của cặp vú đang ở hồi cao trào. Bố tôi, như một con thú đã tìm thấy món đồ chơi yêu thích, không ngừng hành hạ chúng. Một tay ông bóp chặt lấy vú trái của mẹ, tay kia kéo vú phải, dùng chính cơ thể bà làm đòn bẩy cho những cú thúc hông tàn bạo. Chiếc giường cũ kỹ oằn mình kêu cót két một cách thảm thương, và tấm đầu giường bắt đầu đập vào tường theo từng nhịp, tạo ra một tiếng "cộp... cộp... cộp..." đều đặn, một nhịp trống cho vũ điệu của quỷ dữ.
Mẹ tôi không còn rên rỉ nữa, bà gào lên. Những tiếng gào man dại, không thành lời, một hỗn hợp của đau đớn và khoái lạc tột đỉnh. Đầu bà lắc lư điên cuồng trên gối, mái tóc dài xổ tung, dính bết vào khuôn mặt đẫm mồ hôi.
"Haha! Kêu nữa đi! Kêu to lên!" - Bố tôi gầm lên, giọng hả hê. "Anh thích nghe tiếng em rên như một con đĩ bị đụ! Anh thích vú em! Anh thích lồn em!"
"A... a... a... Chồng ơi... Chết em... Chết mất..."
Tôi đứng nép sau khe cửa, toàn thân cứng đờ. Mồ hôi túa ra trên trán tôi, chảy xuống thái dương. Một phần trong tôi muốn bỏ chạy, muốn bịt tai lại trước cảnh tượng loạn luân kinh hoàng này. Nhưng một phần khác, cái phần đen tối và bệnh hoạn, lại như bị đóng đinh tại chỗ. Tôi không thể rời mắt. Tay tôi đã tự lúc nào lôi dương vật ra khỏi quần, và tôi đang siết chặt lấy nó, cảm nhận từng nhịp đập thình thịch theo từng cú thúc của bố. Ngón tay tôi bấm vào cánh cửa gỗ, hằn sâu vào đó.
Cảnh tượng trước mắt tôi còn hơn cả một bộ phim sex. Nó là sự thật. Một sự thật trần trụi, sống động và bệnh hoạn. Bố tôi, mẹ tôi, hai con người mà tôi hằng kính trọng, giờ đây là hai con thú đang giao phối. Và tôi, đứa con trai của họ, lại là một kẻ nhìn trộm đầy phấn khích.
Trong cơn điên loạn đó, bố tôi dồn hết sức, thúc một cú mạnh nhất, một cú trời giáng.
"BỐP!"
Cú thúc sâu đến mức tôi có cảm giác như nó xuyên qua cả mẹ tôi. Toàn thân bà cong lên như một con tôm bị luộc, và đầu bà ngửa ra sau một cách vô thức, đập mạnh vào thành giường.
Và đó là lúc nó xảy ra.
Đôi mắt của mẹ tôi, vốn đang nhắm nghiền hoặc trợn ngược trong cơn khoái lạc, đột nhiên mở choàng.
Lúc đầu, chúng vô định, hoảng loạn. Nhưng quán tính của cú thúc đã hướng ánh nhìn của bà lướt qua trần nhà, qua bức tường, và rồi... nó dừng lại. Nó dừng lại ngay tại khe cửa nơi tôi đang ẩn nấp.
Ánh mắt của bà khóa chặt vào con mắt duy nhất đang nhìn trộm của tôi.
Một phần triệu giây.
Bản giao hưởng của tội lỗi đột ngột tắt tiếng. Tiếng giường cót két, tiếng da thịt bành bạch, tiếng rên la của mẹ, tiếng gầm gừ của bố... tất cả đột nhiên biến mất. Tai tôi ù đi. Trong vũ trụ của tôi lúc này chỉ còn lại một thứ duy nhất: ánh mắt của mẹ đang nhìn thẳng vào tôi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thậm chí còn thấy được hình ảnh méo mó của con mắt mình phản chiếu trong con ngươi đang giãn nở vì kinh hoàng của bà.
Lạnh toát.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, như có ai đó vừa dội một xô nước đá vào gáy. Tim tôi như ngừng đập. Máu trong người tôi như đông lại. Bị phát hiện rồi. Chết rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi sẽ phải đối mặt với cái gì đây?
Tôi cứng người, không dám thở, không thể rút mắt ra được. Tôi như một con thú nhỏ bị ánh đèn pha của xe tải chiếu rọi, chỉ biết đứng chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi.
Tôi thấy đôi mắt mẹ mở to, sự ngạc nhiên và hoảng hốt hiện rõ trong đó. Tôi thấy đồng tử của bà co lại khi não bộ bà nhận ra hình ảnh đó không phải là một cái bóng, mà là một con người. Là tôi. Con trai bà.
Nhưng rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một sự thay đổi kỳ diệu diễn ra. Một sự thay đổi còn kinh hoàng hơn cả việc bị phát hiện.
Sự hoảng hốt biến mất. Sự ngạc nhiên cũng tan đi. Tôi thấy rõ trong mắt bà, một quá trình xử lý thông tin đang diễn ra với tốc độ ánh sáng. Và rồi... một thứ khác bắt đầu nhen nhóm. Một thứ mà tôi không thể gọi tên. Nó không phải là sự giận dữ. Không phải là sự xấu hổ.
Nó là... một tia sáng lấp lánh. Một sự tò mò. Và hình như... là một chút thích thú? Một sự phấn khích méo mó.
Và rồi, khóe miệng của bà, đôi môi vẫn còn sưng mọng vì những nụ hôn và những tiếng rên, khẽ nhếch lên. Một nụ cười. Một nụ cười kín đáo, gần như không thể nhận ra, nhưng với tôi, nó rõ như ban ngày. Đó không chỉ là một nụ cười. Đó là một cái nhếch mép của sự đồng lõa, của sự chiến thắng. Một nụ cười nói rằng: "À, thì ra con cũng thích thế này. Vậy thì để mẹ cho con xem một dương vật thật sự cần làm được những gì…."
BÙM!
Não tôi như nổ tung. Tôi đang thấy cái gì thế này? Tôi có hoa mắt không? Mẹ tôi... đang cười với tôi? Trong khi đang bị bố tôi đụ?
Bà không la lên. Bà không đẩy chồng ra. Bà vẫn nhìn tôi, một cái nhìn đầy thách thức.
Và rồi, bà bắt đầu "diễn".
Tiếng rên của bà đột nhiên to hơn, nhưng không còn là tiếng gào trong vô thức nữa. Nó trở nên có giai điệu, lả lơi, và dâm đãng hơn gấp bội. Bà đang điều khiển nó.
"A... anh ơi... sướng quá... Đụ nữa đi anh... Đụ mạnh vào cái lồn dâm của em này..."
Bà đang nói cho ai nghe? Cho bố tôi, hay cho tôi?
Bố tôi, vẫn đang chìm trong thế giới của riêng mình, gầm lên sung sướng trước sự thay đổi đột ngột của vợ. Ông càng thúc mạnh hơn, hoàn toàn không biết mình chỉ là một diễn viên phụ trong vở kịch của hai mẹ con.
Và rồi, mẹ tôi làm một việc không thể tin nổi.
Bà từ từ đưa tay xuống, bàn tay mềm mại của bà đặt lên bàn tay thô ráp của bố tôi đang giữ chặt bên hông bà. Rồi bà từ từ kéo tay ông, hướng dẫn nó đi xuống giữa hai chân bà.
Bố tôi, theo sự dẫn dắt, dùng tay đó banh rộng hai chân của mẹ tôi ra. Rộng hơn nữa. Rộng hơn bao giờ hết.
Và mẹ tôi, bà chủ động dạng hai chân mình ra, một hành động có ý thức, phơi bày toàn bộ "thánh địa" của mình ra trước mắt tôi.
Một cảnh tượng trần trụi đến tàn nhẫn.
Tôi giờ đây có thể thấy tất cả. Một góc nhìn hoàn hảo. Tôi thấy rõ dương vật của bố tôi, đỏ hỏn và gân guốc, đang ra vào nhịp nhàng trong cái lỗ lồn sưng mọng, ướt át của mẹ. Tôi thấy từng nếp thịt của bà bị kéo ra rồi lại co vào theo từng cú thúc. Tôi thấy dịch nhờn trắng đục trào ra, hòa với những sợi lông mu đen nhánh. Tôi thậm chí còn thấy cả cặp tinh hoàn của bố tôi đang đập "bành bạch" vào mông mẹ tôi.
Mẹ tôi đã biến tôi từ một kẻ nhìn trộm thành một khán giả. Một khán giả bất đắc dĩ. Một khán giả được mời.
Bà vẫn nhìn tôi, đôi mắt long lanh, đầy thách thức, trong khi miệng vẫn rên rỉ những lời tục tĩu cho chồng nghe. Một tam giác bệnh hoạn đã được hình thành. Bà đang làm tình với chồng, nhưng là để cho con trai xem.
Và tôi, thằng con trai bệnh hoạn đó, thay vì cảm thấy tội lỗi, lại cảm thấy một sự phấn khích chưa từng có. Máu trong người tôi sôi lên. Dương vật trong tay tôi cứng như đá.
Tam giác bệnh hoạn của chúng tôi đã được thiết lập. Mẹ tôi, với khán giả là tôi, đang diễn một vai mà có lẽ chính bà cũng không ngờ mình có thể nhập tâm đến vậy. Bà rên la, chửi thề, và phô bày cơ thể mình một cách không chút xấu hổ. Bố tôi, được tiếp lửa bởi sự dâm đãng đột xuất của vợ, thì như một con bò tót hăng máu, chỉ biết thúc và thúc.
Nhưng tư thế mặt đối mặt này dường như vẫn chưa đủ. Con thú bên trong bố tôi đòi hỏi nhiều hơn thế.
Ông gầm lên một tiếng, đột ngột rút dương vật nóng rẫy của mình ra khỏi người mẹ.
"PHỌP!"
Tiếng động ướt át và trống rỗng vang lên. Mẹ tôi nhìn ông, ánh mắt ngạc nhiên, có lẽ bà nghĩ ông đã xong. Nhưng không. Ánh mắt của bố tôi vẫn rực lửa, một ngọn lửa đòi hỏi một sự phục tùng tuyệt đối hơn nữa.
"Quỳ lên!" - Ông ra lệnh, giọng khàn đặc, không cho phép một sự từ chối nào.
Mẹ tôi, không một giây do dự. Bà như một con búp bê tình dục được lập trình sẵn. Bà lồm cồm bò dậy trên giường, rồi từ từ chống hai tay và hai đầu gối xuống nệm. Bà quỳ gối, chổng cặp mông căng mẩy của mình lên, một lần nữa dâng hiến nó cho chồng.
Nhưng lần này, còn hơn cả lúc ở phòng tắm.
Bố tôi không vội vàng. Ông trèo lên giường, đứng lừng lững phía sau bà. Rồi ông dùng hai tay, nắm lấy hai bên hông của mẹ, và điều chỉnh. Ông kéo hông bà lùi lại một chút, đẩy lưng bà cong xuống. Tư thế này khiến cho cặp mông của bà càng chổng cao hơn, và cặp vú căng tròn của bà, thay vì được nâng đỡ, giờ đây lại trễ xuống, đung đưa theo từng nhịp thở.
Từ khe cửa, tôi có một góc nhìn toàn cảnh. Một góc nhìn của một đạo diễn phim cấp ba. Tôi thấy rõ tấm lưng ong của mẹ uốn cong, những đốt sống lằn lên dưới da. Tôi thấy cặp vú của bà đung đưa tự do bên dưới, hai núm vú se cứng cọ vào ga giường. Tôi thấy cặp mông của bà phơi bày hoàn toàn. Và quan trọng nhất, tôi thấy rõ lỗ lồn sưng đỏ, ướt át của bà đang hé mở, mời gọi.
Bố tôi quỳ xuống sau lưng mẹ, và một lần nữa, ông xâm chiếm bà.
"PHẬP!"
Cú thúc lần này còn mạnh bạo hơn. Mẹ tôi gập cả người về phía trước, mặt gần như úp xuống gối. Bố tôi bắt đầu một cơn dồn dập cuối cùng. Ông thúc như một cái máy, nhanh và mạnh. Hai tay ông không còn giữ hông bà nữa, mà luồn ra phía trước, vồ lấy cặp vú đang đung đưa của bà.
Ông vừa thúc, vừa nắn bóp. Đây không còn là nắn bóp nữa, đây là đánh dấu lãnh thổ.
Tôi thấy rõ bàn tay thô ráp của ông vần vò bầu vú trắng nõn của mẹ, để lại những vệt đỏ ửng trên da. Ông bóp chúng, vê đầu ti, khiến mẹ tôi rên lên những tiếng ư ử trong cổ họng. Cảnh tượng một người đàn ông vừa thúc vào lồn một người đàn bà từ phía sau, vừa thò tay ra trước hành hạ cặp vú của chính người đó, nó trần tục, nó thú tính, và nó kích thích đến tột độ.
Cả hai cơ thể hòa làm một, tạo ra một nhịp điệu điên cuồng. Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ, tiếng giường cọt kẹt... tất cả hòa thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng bố tôi, và cả người mẹ tôi cũng ướt đẫm.
Họ đang ở trên đỉnh. Tôi biết điều đó. Tôi cũng vậy. Dương vật trong tay tôi như sắp nổ tung. Tôi chỉ chờ một hiệu lệnh, một tiếng pháo hiệu cuối cùng.
Và rồi, nó đến.
Giữa cơn điên loạn đó, khi cả ba chúng tôi đều đang ở trên bờ vực, khi không gian đặc quánh lại vì dục vọng, bố tôi đột nhiên ngừng thúc. Giữa cơn bão, ông ghé sát vào tai mẹ. Giọng ông không còn gầm gừ, mà là một tiếng thì thầm lạnh lẽo, rõ ràng, cắt xuyên qua mọi tạp âm.
"Em có muốn... có muốn nhiều thằng cùng đụ em một lúc không... Hả, con đĩ của anh?"
Cả thế giới như ngừng lại một lần nữa.
Mẹ tôi, đang bị thúc một cách điên cuồng, đột nhiên khựng lại. Cơ thể bà cứng đờ. Bà không rên nữa. Trong sự im lặng đột ngột đó, bà quay nhẹ đầu, đôi mắt điên dại tìm kiếm khe cửa.
Và bà đã thấy tôi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau một lần cuối cùng trong đêm nay. Một ánh mắt xác nhận. Bà đang hỏi tôi, không phải bố tôi.
Và rồi, như để trả lời cho câu hỏi của bố, nhưng cũng là để ban một "lời mở đường" cho tôi, mẹ tôi gào lên. Một tiếng gào xé tan màn đêm, xé tan mọi giới hạn của sự loạn luân, của sự bệnh hoạn. Một tiếng gào của sự giải thoát.
"CÓ! EM MUỐN! EM MUỐN BỊ NHIỀU THẰNG CÙNG ĐỤ! ĐỤ CHẾT EM ĐI! AAAAAA!"
BÙM!
Tiếng gào của mẹ là một hiệu lệnh. Một vụ nổ Big Bang của dục vọng.
Ngay sau tiếng "AAAAAA" đó, bố tôi gầm lên một tiếng cuối cùng như một con thú bị thương. Toàn thân ông co giật. Tôi thấy rõ những thớ cơ trên lưng ông gồng lên, và ông thúc một cú sâu nhất, giữ nguyên ở đó, toàn thân co cứng lại. Ông đã bắn. Ông gục xuống lưng mẹ như một cây gỗ bị đốn hạ.
Cùng lúc đó, mẹ tôi cũng hét lên một tiếng chói tai. Lưng bà ưỡn cong lên một cách không tưởng, hai chân duỗi thẳng, các ngón chân quắp chặt lại. Cả người bà run lên bần bật trong cơn cực khoái, rồi mềm nhũn ra, gục xuống giường.
Và tôi...
Lời mở đường đó là tất cả những gì tôi cần. Sự thật kinh hoàng và ngọt ngào đó là liều thuốc kích thích mạnh nhất thế giới. Tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Tiếng gào của mẹ vẫn còn vang vọng trong tai tôi.
Tôi nhắm mắt lại, gầm lên một tiếng trong câm lặng, và bắn ra.
Một ánh sáng trắng lóe lên sau mí mắt. Toàn thân tôi co giật. Tinh dịch của tôi phun đầy trong lòng bàn tay, nóng hổi và đặc quánh. Dòng năng lượng cuối cùng của tôi đã được giải thoát trong một cảm giác trống rỗng tuyệt đối.
Tôi lảo đảo, dựa lưng vào tường, thở hổn hển. Chân tôi mềm nhũn như không còn xương. Tôi mở mắt ra, nhìn vào mớ hỗn độn trắng đục trong tay mình, rồi lại nhìn vào trong phòng.
Cơn bão đã qua.
Chỉ còn lại những tàn tích.
Sự im lặng giờ đây thật đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở dốc của ba con người. Bố tôi lồm cồm bò dậy, rồi đổ vật xuống bên cạnh mẹ, nằm ngửa ra, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Mẹ tôi vẫn nằm sấp, bất động.
Căn phòng nồng nặc mùi của trận chiến. Mùi mồ hôi, mùi cơ thể, và trên hết, là mùi tanh nồng đặc trưng của tinh dịch. Dưới ánh đèn ngủ, tôi thấy một dòng dịch trắng đục, hỗn hợp của cả bố và mẹ, đang từ từ chảy từ trong người mẹ ra, thấm ướt cả một mảng ga giường. Một chứng tích không thể chối cãi.
Tôi lảo đảo quay về phòng, đầu óc quay cuồng. Tôi nằm vật xuống giường, thở hổn hển. Tôi không chỉ được xem một màn làm tình nóng bỏng. Tôi vừa được nghe một lời "mở đường". Một lời cho phép từ chính bố tôi.