Tôi và những ranh giới giữa đúng – sai, tốt – xấu
Tôi đã từng yêu một người với niềm tin gần như tuyệt đối. Khi ấy, tôi nhìn thế giới rất đơn giản: yêu là đúng, không yêu là sai; chân thành là tốt, phản bội là xấu. Mọi thứ dường như có ranh giới rõ ràng, trắng – đen phân minh. Tôi tin rằng chỉ cần mình làm điều đúng thì sẽ nhận lại điều tốt, rằng cuộc sống luôn vận hành theo một quy luật công bằng nào đó.
Khi tình yêu đổ vỡ, tôi từng tự hỏi: ai đúng, ai sai? Là tôi đã yêu quá nhiều hay là người kia đã yêu quá ít? Tôi từng cố gắng tìm một câu trả lời rạch ròi để có thể oán trách hoặc tự trừng phạt bản thân. Nhưng càng suy nghĩ, tôi càng nhận ra rằng trong nhiều mối quan hệ, đúng – sai không luôn đứng về một phía, và tốt – xấu không phải lúc nào cũng hiện diện rõ ràng.
Có những điều đúng với tôi nhưng lại không đúng với người khác. Có những lựa chọn xuất phát từ ích kỷ, nhưng cũng có những lựa chọn chỉ đơn giản là vì con người ta không đủ khả năng yêu sâu như mình mong đợi. Phản bội là sai — điều đó không cần phải tranh cãi — nhưng việc tôi từng đặt toàn bộ giá trị bản thân vào một người khác cũng không hẳn là đúng. Tôi đã yêu bằng tất cả sự tốt đẹp mình có, nhưng lại quên mất việc giữ lại một phần cho chính mình.
Từ nỗi đau ấy, tôi học cách nhìn nhận mọi thứ qua một lăn kính đa chiều hơn.
Tôi hiểu rằng không phải ai làm tổn thương mình cũng là người xấu, và không phải ai ở lại bên mình cũng hoàn toàn tốt. Con người là tập hợp của mâu thuẫn: vừa tốt vừa xấu, vừa đúng vừa sai, tùy vào hoàn cảnh, góc nhìn và khả năng của họ ở từng thời điểm. Nhận ra điều này không khiến tôi trở nên lạnh lùng, mà giúp tôi bớt cực đoan hơn trong cách phán xét.
Giờ đây, tôi chọn sống đơn giản nhưng không hời hợt. Tôi không còn cố gắng phân định mọi thứ bằng những nhãn mác cứng nhắc. Thay vì hỏi “ai đúng, ai sai”, tôi tự hỏi: “Điều này dạy tôi điều gì?” Thay vì nhìn mọi tổn thương như một điều xấu, tôi xem nó như một trải nghiệm cần thiết để hiểu rõ hơn về bản thân và thế giới.
Để có được sự bình yên trong tâm hồn, thoải mái trong những đêm khuya vắng cũng nhờ có Thiên Địa nơi tôi có thể nhìn nhận được mọi thứ mà chưa một ai kể và chỉ cho tôi ngoài kia , ở đây có đầy đủ các cũng bật cảm xúc thoải mái là chính mình .
*****bài Post này chỉ để giải bày tâm sự k có mục đích và cũng không có nhu cầu Tuyển hay Tìm kiếm MEN . *****
Tôi đã từng yêu một người với niềm tin gần như tuyệt đối. Khi ấy, tôi nhìn thế giới rất đơn giản: yêu là đúng, không yêu là sai; chân thành là tốt, phản bội là xấu. Mọi thứ dường như có ranh giới rõ ràng, trắng – đen phân minh. Tôi tin rằng chỉ cần mình làm điều đúng thì sẽ nhận lại điều tốt, rằng cuộc sống luôn vận hành theo một quy luật công bằng nào đó.
Khi tình yêu đổ vỡ, tôi từng tự hỏi: ai đúng, ai sai? Là tôi đã yêu quá nhiều hay là người kia đã yêu quá ít? Tôi từng cố gắng tìm một câu trả lời rạch ròi để có thể oán trách hoặc tự trừng phạt bản thân. Nhưng càng suy nghĩ, tôi càng nhận ra rằng trong nhiều mối quan hệ, đúng – sai không luôn đứng về một phía, và tốt – xấu không phải lúc nào cũng hiện diện rõ ràng.
Có những điều đúng với tôi nhưng lại không đúng với người khác. Có những lựa chọn xuất phát từ ích kỷ, nhưng cũng có những lựa chọn chỉ đơn giản là vì con người ta không đủ khả năng yêu sâu như mình mong đợi. Phản bội là sai — điều đó không cần phải tranh cãi — nhưng việc tôi từng đặt toàn bộ giá trị bản thân vào một người khác cũng không hẳn là đúng. Tôi đã yêu bằng tất cả sự tốt đẹp mình có, nhưng lại quên mất việc giữ lại một phần cho chính mình.
Từ nỗi đau ấy, tôi học cách nhìn nhận mọi thứ qua một lăn kính đa chiều hơn.
Tôi hiểu rằng không phải ai làm tổn thương mình cũng là người xấu, và không phải ai ở lại bên mình cũng hoàn toàn tốt. Con người là tập hợp của mâu thuẫn: vừa tốt vừa xấu, vừa đúng vừa sai, tùy vào hoàn cảnh, góc nhìn và khả năng của họ ở từng thời điểm. Nhận ra điều này không khiến tôi trở nên lạnh lùng, mà giúp tôi bớt cực đoan hơn trong cách phán xét.
Giờ đây, tôi chọn sống đơn giản nhưng không hời hợt. Tôi không còn cố gắng phân định mọi thứ bằng những nhãn mác cứng nhắc. Thay vì hỏi “ai đúng, ai sai”, tôi tự hỏi: “Điều này dạy tôi điều gì?” Thay vì nhìn mọi tổn thương như một điều xấu, tôi xem nó như một trải nghiệm cần thiết để hiểu rõ hơn về bản thân và thế giới.
Để có được sự bình yên trong tâm hồn, thoải mái trong những đêm khuya vắng cũng nhờ có Thiên Địa nơi tôi có thể nhìn nhận được mọi thứ mà chưa một ai kể và chỉ cho tôi ngoài kia , ở đây có đầy đủ các cũng bật cảm xúc thoải mái là chính mình .
*****bài Post này chỉ để giải bày tâm sự k có mục đích và cũng không có nhu cầu Tuyển hay Tìm kiếm MEN . *****
Đính kèm












