Chương 2
Tiếng "cộp" khô khốc và nặng nề vang lên, cắt đứt mọi âm thanh ồn ào trước đó.
Qua màn hình điện thoại, tôi thấy đầu bố tôi gục xuống mặt bàn gỗ, giống hệt một con rối bị cắt dây. Tiếng cười nói, tiếng cụng ly, tiếng "dzô, dzô" náo nhiệt của hai người đàn ông đột ngột tan biến. Mọi thứ đông cứng lại. Sự im lặng ập đến, không phải là sự bình yên, mà là một khối áp lực đặc quánh, một khoảng không nặng trịch đè lên tất cả.
Trong cái tĩnh lặng ghê rợn đó, chỉ còn duy nhất một âm thanh, một nhịp điệu không đổi: tiếng ngáy "khò... khò.." đều đều của bố. Nó trở thành bản nhạc nền cho màn kịch kinh hoàng sắp sửa diễn ra, một bản nhạc nền vô tri và tàn nhẫn.
Khung hình điện thoại của tôi lúc này chỉ có ba nhân vật. Bố tôi, một cái xác vô hồn. Mẹ tôi, một bức tượng đá. Và gã hàng xóm.
Mẹ tôi ngồi bất động trên chiếc ghế nhựa, lưng thẳng đơ. Đôi mắt bà mở to, không phải nhìn Dũng, mà nhìn chằm chằm vào thân hình đã gục xuống của chồng mình, một cái nhìn hoang mang và tuyệt vọng. Dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt bà trắng bệch, đôi môi mím chặt lại. Bà mặc một bộ đồ bộ màu xanh ngọc, loại vải thun rẻ tiền đã hơi giãn sau nhiều lần giặt. Chiếc áo có cổ nhưng không cài cúc trên cùng, để lộ ra hõm cổ trắng ngần và một phần xương quai xanh tinh tế. Chiếc quần dài ôm lấy cặp mông tròn trịa và bắp đùi căng mẩy, những đường cong mà ngay cả lớp vải tầm thường cũng không thể che giấu nổi. Bà là một bức tượng hoàn mỹ bị đặt sai chỗ, một món đồ chơi trên một bàn nhậu bẩn thỉu.
Dưới ánh đèn vàng vọt, cơ thể mẹ tôi hiện lên như một tuyệt tác bị lãng quên. Làn da trắng nõn tương phản với bóng tối xung quanh, tạo ra một sức hút kỳ lạ. Bộ đồ bộ, dù không hề khêu gợi, vẫn không thể che giấu được sự hoàn hảo của một thân hình đàn bà đang độ chín. Vòng một no đủ, vòng hai thon gọn, và vòng ba nảy nở. Một sự kết hợp chết người của sự ngây thơ và vẻ gợi cảm tiềm ẩn.
Dũng cũng ngồi im. Nụ cười nham nhở của gã đã tắt ngấm. Thay vào đó là một vẻ mặt tập trung, một sự tính toán lạnh lùng của con thú săn mồi đã dồn được con mồi vào góc chết. Gã không nhìn mẹ tôi ngay. Gã liếc qua bố tôi, lắng nghe tiếng ngáy đều đều đó trong vài giây để chắc chắn. Rồi gã chậm rãi cầm ly rượu của mình lên, nốc cạn. Một giọt rượu chảy từ khóe miệng xuống cằm, gã dùng mu bàn tay quệt đi một cách thô lỗ.
"Ngủ say như chết rồi" gã thì thầm, một câu nói không dành cho ai cả, một lời khẳng định cho chính mình.
Rồi gã bắt đầu di chuyển.
Tiếng chiếc ghế nhựa bị đẩy ra sau kêu một tiếng "ken két" chói tai. Gã đứng dậy. Cái bóng to lớn của gã trùm lên cả bàn nhậu, nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé của mẹ tôi. Gã bước những bước chân nặng nề, chậm rãi vòng qua sau lưng bà. Qua camera, tôi có thể cảm nhận được sức nặng trong từng bước chân đó.
Mẹ tôi giật mình, vai co rúm lại khi cái bóng của gã bao phủ lấy bà. Bà muốn đứng dậy, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể bà không nghe lời. Cơn nóng từ viên thuốc bắt đầu lan tỏa, hai má bà ửng đỏ, hơi thở trở nên gấp gáp, và một sự rã rời kỳ lạ xâm chiếm lấy tứ chi.
Dũng dừng lại ngay sau lưng bà. Gã không chạm vào bà ngay. Gã chỉ đứng đó, cúi xuống, hít một hơi thật sâu. Tiếng hít vào "khì...ì...ì" của gã nghe như một con thú đang đánh hơi. Tôi biết gã đang làm gì. Gã đang ngửi mùi hương của mẹ tôi, mùi da thịt, mùi dầu gội, mùi của một người đàn bà đang hoảng sợ và rạo rực.
"Em nóng lắm rồi phải không, Hạnh?" gã thì thầm, giọng khàn đục, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu và thuốc lá vào gáy bà.
Và rồi gã chạm vào.
Hai bàn tay thô ráp, chai sần của gã đặt lên đôi vai mềm mại của mẹ tôi.
Bà giật nảy người, toàn thân cứng đờ lại như bị điện giật. Đó là phản ứng của lý trí, của sự ghê tởm. "Đừng.." - một âm thanh yếu ớt, nghẹn lại trong cổ họng bà.
Nhưng ngay sau đó, một phản ứng khác, một sự phản bội trơ trẽn của da thịt, đã diễn ra. Dưới sức nặng và hơi ấm từ lòng bàn tay của Dũng, cơ thể bà khẽ run lên bần bật. Không phải sự run rẩy của nỗi sợ, mà là một luồng tê dại lan tỏa, một cơn rùng mình của sự nhạy cảm tột độ. Lớp da gà nổi lên dọc hai cánh tay.
Tôi thấy rõ những ngón tay đen đúa, đầy lông của gã Dũng ấn nhẹ vào làn da trắng mịn của bà. Da thịt mẹ lõm xuống dưới sức nặng, rồi lại từ từ đàn hồi trở lại. Từng sợi lông tơ trên tay bà dựng đứng lên. Một cơn run rẩy lan truyền từ vai xuống cánh tay, khiến cả người bà rung động.
Dũng cảm nhận được điều đó. Gã cười khẩy, một nụ cười của kẻ chiến thắng.
"Rung à?" gã tiếp tục thì thầm, giọng đầy vẻ chế nhạo và thỏa mãn. "Ngoan nào, ngồi im. Anh chỉ giúp em cho đỡ khó chịu thôi mà"
Bàn tay gã bắt đầu xoa bóp, những ngón tay chai sạn miết vào làn da mềm ở vai và cổ bà. Mẹ tôi khẽ nấc lên, hai tay bám chặt vào thành ghế, các khớp ngón tay trắng bệch. Bà đang cố gắng níu kéo chút tỉnh táo cuối cùng.
Nhưng vô ích. Bàn tay của Dũng, con rắn độc đó, bắt đầu trườn xuống. Nó không đi ra phía trước, nơi cặp vú đang cương cứng lên, mà nó trượt dọc theo sống lưng bà. Chậm rãi. Cố tình. Từng đốt, từng đốt một.
Và rồi, con rắn đó lách vào bên trong.
Bàn tay gã luồn vào trong vạt áo, áp thẳng vào làn da trần nóng rẫy của mẹ tôi. Làn da bà mịn màng, ẩm ướt vì một lớp mồ hôi mỏng. Sự tương phản giữa bàn tay thô ráp của gã và tấm lưng mượt mà của bà tạo ra một sự ma sát nhạy cảm đến tột cùng.
Mẹ tôi không còn phát ra được âm thanh nào nữa. Bà chỉ nín thở, tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch" trong lồng ngực như muốn vỡ tung.
Tay gã tiếp tục di chuyển xuống dưới, đến vùng eo thon, rồi dừng lại ở đó, năm ngón tay xòe rộng, áp chặt vào làn da nóng bỏng.
Và đó là lúc cao trào của màn tế lễ diễn ra.
Như một phản xạ không điều kiện, như một sự đầu hàng cuối cùng của thể xác, tấm lưng của mẹ tôi bỗng ưỡn cong lên một cách đầy mời gọi. Chiếc eo nhỏ nhắn đẩy về phía trước, ép sát vào bàn tay đang xâm chiếm của Dũng. Đó là một đường cong tuyệt mỹ của sự phục tùng, một sự thú nhận không lời rằng lý trí đã chết, chỉ còn bản năng đang gào thét.
Qua ống kính điện thoại, tôi đã ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc đó. Hình ảnh người mẹ thanh khiết của tôi, với tấm lưng cong lên một cách dâm đãng trên bàn thờ tế thần, trong khi chồng bà đang ngủ say ngay bên cạnh. Cổ họng tôi khô khốc. Cảnh tượng vừa tàn nhẫn, vừa đẹp một cách bệnh hoạn.
***
Cái ưỡn lưng mời gọi của mẹ tôi kéo dài chỉ một khoảnh khắc, nhưng trong mắt Dũng, đó là một lời đồng ý, một sự cho phép không thể chối cãi. Bàn tay thô ráp của gã vẫn áp chặt vào tấm lưng trần nóng rẫy của bà, cảm nhận từng thớ cơ đang căng lên rồi từ từ thả lỏng trong cơn mê muội.
Gã cười khẩy, một âm thanh ghê rợn trong đêm tĩnh lặng. "Thấy chưa" gã lại thì thầm, cái giọng khàn đục của gã như một con rắn trườn vào tai mẹ tôi, "người em nó thật thà hơn cái miệng của em nhiều"
Gã rút tay ra. Mẹ tôi khẽ rùng mình khi hơi ấm đột ngột biến mất, để lại một khoảng lạnh lẽo trên da. Bà dường như tỉnh táo lại được một chút, vội vàng kéo lại vạt áo, đôi mắt ngấn nước nhìn gã đầy sợ hãi và cầu xin.
Nhưng Dũng không cho bà cơ hội đó. Gã đứng dậy, đi vòng ra trước mặt, đứng sừng sững như một ngọn núi che khuất cả ánh đèn vàng. Gã cúi người xuống, hai tay chống lên thành ghế hai bên, nhốt mẹ tôi vào giữa.
"Miệng em nói 'đừng', nhưng mọi thứ khác trên người em đều đang gào lên 'làm ơn'" gã nói, mắt gã hau háu quét từ khuôn mặt đẫm nước mắt của bà xuống dưới.
Ánh mắt gã dừng lại ở nơi lồng ngực đang phập phồng dữ dội của mẹ tôi. Qua lớp vải thun mỏng, hai đầu vú của bà đã cương cứng lên, nhô ra thành hai nụ nhỏ đầy khiêu khích. Chúng là hai kẻ phản bội rõ ràng nhất.
"Nhìn chúng nó kìa" Dũng nhếch mép. "Đói khát hết cả rồi"
Gã không nói suông. Một bàn tay của gã vươn ra, không phải để vuốt ve, mà là để vồ lấy. Gã tóm gọn lấy một bên vú của mẹ tôi ngay qua lớp áo. Lòng bàn tay gã cảm nhận rõ sự căng tròn, ấm nóng và cái đầu ti cứng ngắc đang cọ vào.
"A!" Mẹ tôi khẽ kêu lên, người giật lùi lại nhưng bị lưng ghế chặn đứng.
"Roẹt!"
Âm thanh đó còn đáng sợ hơn cả tiếng la của bà. Dũng không thèm cởi. Gã dùng sức, giật phăng một cái. Chiếc áo thun rẻ tiền không chịu nổi, hàng cúc nhựa bung ra, một hai chiếc văng "lách tách" xuống nền gạch. Toàn bộ phần thân trên của mẹ tôi phơi bày ra trước mắt gã, trước ống kính của tôi.
Đó là một tuyệt tác. Dưới ánh đèn vàng, cặp vú của bà hiện ra trắng ngần, tròn trịa và đầy đặn. Chúng không quá lớn, nhưng săn chắc, gọn gàng, vừa vặn với lòng bàn tay của một người đàn ông. Làn da mịn màng tương phản với quầng vú màu hồng nhạt và hai núm vú sẫm màu đang dựng đứng lên vì kích thích và sợ hãi. Một vài đường gân xanh mờ ảo chạy bên dưới làn da mỏng manh, tựa như những dòng suối ngầm của sự sống.
Dũng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, y như một kẻ chết đói nhìn thấy mâm sơn hào hải vị. Gã nuốt nước bọt "ừng ực", âm thanh đó vang rõ trong không gian.
Rồi bàn tay của gã, bàn tay vừa xé áo bà, bắt đầu hành sự. Gã bóp mạnh lấy một bên vú, khối thịt mềm mại tràn qua các kẽ tay gã. Tay kia cũng không để yên, các ngón tay thô ráp của gã bắt đầu vân vê, xoắn lấy cái đầu vú còn lại.
"Á...ưm.." Mẹ tôi lại hét lên, nhưng lần này, tiếng hét bị chặn lại nửa chừng, biến thành một tiếng rên dài, đê mê không thể kiểm soát. Cơn đau nhói từ sự thô bạo của Dũng hòa quyện với cơn khoái cảm sắc bén mà viên thuốc mang lại, đánh thẳng vào não bà. Toàn thân bà run lên, hai chân khép chặt lại, nhưng điều đó chỉ làm cho vùng bụng dưới của bà co thắt dữ dội hơn.
Tôi thấy rõ cách những ngón tay chai sạn của gã nhào nặn khối thịt mềm mại. Làn da trắng của mẹ tôi đỏ ửng lên dưới sức bóp. Cái đầu vú nhỏ xinh bị vê đi vê lại, cương cứng và bóng loáng. Một cảnh tượng của sự thô bạo và dâm đãng.
"Đấy, phải thế chứ" Dũng cười khoái trá khi nghe thấy tiếng rên đó. "Cứ kêu lên đi. Kêu cho chồng mày nghe xem vợ nó dâm đãng thế nào"
Gã tra tấn cặp vú của bà thêm một lúc, cho đến khi mẹ tôi không còn sức lực, đầu ngả về sau thành ghế, miệng hé mở thở hổn hển, đôi mắt mơ màng phủ một lớp sương. Lý trí của bà đã bị đánh sập.
Đó là lúc Dũng quyết định chuyển sang màn tiếp theo.
Gã kéo mạnh mẹ tôi ra khỏi ghế. Cơ thể bà mềm nhũn, đôi chân lảo đảo không đứng vững. Gã không để bà ngã. Gã giữ lấy bà, rồi đột ngột đẩy bà quỳ xuống nền gạch, ngay trước mặt gã, giữa hai chân gã.
"Soạt!"
Tiếng khóa quần được kéo xuống một cách dứt khoát. Con cặc của Dũng, trong trạng thái cương cứng tột độ, bật ra ngoài. Nó to lớn và dữ tợn. Dưới ánh đèn, nó trông như một con trăn màu nâu sẫm, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, và cái đầu khấc tím hồng đang rỉ ra một chút dịch nhờn trong suốt.
Nó ở ngay trước mặt mẹ tôi, gần đến mức bà có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ nó.
Bà kinh hoàng. Chút tỉnh táo cuối cùng gào lên trong bà. Bà lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt giàn giụa. "Không... không... bẩn lắm.."
"Bẩn à?" Dũng cười gằn. Gã túm lấy mớ tóc dài của bà, giật ngược ra sau, ép bà phải ngửa mặt lên nhìn thẳng vào con quái vật của gã. "Vậy thì nếm thử xem nó bẩn đến mức nào"
Gã ép đầu bà lại gần. Mẹ tôi nghiến chặt răng, quay mặt đi. Nhưng gã quá khỏe. Gã giữ chặt đầu bà, dùng con cặc của mình cọ xát vào má, vào môi bà.
"Mở miệng ra!" gã ra lệnh.
Bà vẫn không chịu. Dũng mất kiên nhẫn. Gã gằn giọng, một lời nói mang theo sức nặng của sự đe dọa và một lời hứa hẹn bệnh hoạn:
"Giỏi lắm con đĩ. Chồng mày chắc chưa bao giờ được thế này đâu nhỉ? Chiều anh đi, rồi anh cho em nếm thử cái mà chồng em không bao giờ cho em được"
Câu nói đó, sự pha trộn giữa sỉ nhục và một lời công nhận lệch lạc, chính là nhát dao cuối cùng. Nó phá vỡ hoàn toàn bức tường phòng ngự của mẹ tôi. Bà không còn chống cự nữa. Sự nhục nhã, sự tò mò, và tác dụng của viên thuốc đã chiến thắng.
Bà từ từ hé miệng ra.
Trong khoảnh khắc đó, qua ống kính điện thoại, tôi thấy mẹ mình đã chết. Người đàn bà đó không còn là mẹ tôi nữa. Bà là một con búp bê tình dục, một cái máy biết tuân lệnh.
Dũng ấn con cặc của gã vào. Mẹ tôi ho "sặc sụa" khi vật thể to lớn đó lấp đầy khoang miệng. Gã giữ chặt tóc bà, bắt đầu thúc hông theo một nhịp điệu đều đặn. Tiếng "nhóp nhép" ướt át vang lên, hòa cùng tiếng thở "hổn hển" của gã và tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng của mẹ tôi.
Nước mắt hòa cùng nước bọt và dịch nhờn của Dũng chảy dài xuống cằm. Đôi mắt bà nhắm nghiền, nhưng lông mày thì nhíu lại, một biểu cảm của sự đau đớn, ghê tởm và một chút gì đó... cam chịu. Tôi thấy rõ sự chuyển động ra vào của con cặc trong miệng bà, làm đôi má bà phồng lên rồi lại hóp vào theo nhịp.
"Tốt... tốt lắm.." Dũng gầm gừ, nhịp thúc của gã ngày càng nhanh và mạnh hơn.
Gã không kéo ra. Gã cứ thế thúc cho đến khi gầm lên một tiếng cuối cùng rồi bắn tất cả vào sâu trong cổ họng mẹ tôi.
Cơ thể gã run lên, còn mẹ tôi thì co giật. Bà ho sặc sụa, cố gắng tống thứ dịch lỏng đặc sệt, tanh nồng ra ngoài. Tinh dịch của gã trào ra từ khóe miệng bà, trắng đục và dính nhớp.
Bà hoàn toàn suy sụp, đổ gục xuống sàn, hai tay chống trên nền gạch nhưng không còn sức để đứng dậy. Cảnh tượng đó, hình ảnh mẹ tôi quỳ mọp, thân trên trần truồng, mặt mũi nhem nhuốc, trông thảm hại và nhục nhã vô cùng.
Nhưng trong bóng tối của căn phòng, tôi cảm thấy dương vật của mình đã cương cứng lên từ lúc nào, căng tức trong lớp quần đùi. Một cảm giác tội lỗi và hưng phấn đến méo mó chạy rần rần khắp cơ thể tôi. Tôi vừa căm ghét gã đàn ông kia, vừa căm ghét chính bản thân mình.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Và tôi là khán giả trung thành nhất.
Gã họ Dũng không cho mẹ tôi một giây phút nào để định thần lại. Cơn sặc sụa của bà còn chưa dứt, vị tinh dịch tanh nồng còn đang chảy ra từ hai khóe miệng, thì gã đã túm lấy tóc, giật ngửa đầu bà ra sau.
"Xong màn khai vị rồi" gã cười khẩy, giọng gầm gừ một sự thỏa mãn bệnh hoạn. "Giờ đến món chính đây, con đĩ của tao"
Gã kéo lê mẹ tôi, người bà mềm nhũn, không một chút sức kháng cự, đến bên bàn nhậu. Bằng một cái gạt tay đầy bạo lực, toàn bộ bát đĩa, vỏ chai bia, đồ ăn thừa bị hất văng xuống nền đất "loảng xoảng". Âm thanh chói tai đó như một phát súng lệnh, báo hiệu một màn kịch còn tàn bạo hơn sắp sửa diễn ra. Chiếc bàn gỗ giờ đây trần trụi, lạnh lẽo, biến thành một cái bệ thờ dị giáo.
Gã vật ngửa mẹ tôi lên mặt bàn. Tấm lưng trần của bà tiếp xúc với mặt gỗ lạnh lẽo khiến bà rùng mình, đôi mắt vô hồn mở to, nhìn trân trối lên bầu trời đêm đặc quánh. Chiếc áo sơ mi đã bị xé toạc, để lộ toàn bộ phần thân trên trắng đến phát sáng dưới ánh đèn vàng. Cặp vú căng tròn, no đủ của bà rung lên theo từng nhịp thở yếu ớt, hai núm vú sưng đỏ, cương cứng lên như hai quả dâu tây chín mọng. Gã họ Dũng đứng đó, chống hai tay bên hông, nhìn xuống cơ thể mẹ tôi như một gã đồ tể đang ngắm nghía con mồi của mình trước khi hạ dao.
"Đẹp" gã thốt ra một từ, giọng trầm khàn. "Đúng là của hiếm. Thằng chồng mày đúng là có phước mà không biết hưởng"
Tôi nín thở, điều chỉnh lại góc quay của chiếc điện thoại. Khung hình giờ đây là một cảnh tượng toàn bích đến tàn nhẫn. Làn da trắng sứ của mẹ tôi nổi bật trên nền gỗ sẫm màu. Chiếc quần tây vẫn còn mặc nhưng đã xộc xệch, và chiếc quần lót ren mỏng manh màu trắng lấp ló sau lớp vải. Cơ thể bà như một bức tượng ngà voi bị bỏ quên, mời gọi sự xâm phạm. Từng đường cong, từ bờ vai thon, vòng eo con kiến, đến cặp hông nảy nở và đôi chân dài, tất cả đều hoàn hảo, một sự tương phản ghê tởm với sự bẩn thỉu của hoàn cảnh.
Gã không vội. Gã đang tận hưởng quyền lực của mình. Gã dùng một tay tách hai chân mẹ tôi ra, rồi từ từ kéo chiếc quần tây của bà xuống. Lớp vải trượt trên da thịt, để lộ ra cặp đùi thon dài, mịn màng và cuối cùng là mảnh vải ren nhỏ bé đang che đậy nơi bí ẩn nhất. Nó đã ướt sũng, dính chặt vào làn da, làm hiện rõ hình thù của vùng cấm.
Dũng không thèm cởi nó ra. Gã chỉ dùng hai ngón tay thô ráp, kéo mạnh nó sang một bên. Cửa mình của mẹ tôi, lần đầu tiên trong đời tôi thấy, phơi bày hoàn toàn dưới ánh đèn. Nó không giống như trong những bộ phim tôi xem trộm. Nó sống động, và đáng sợ hơn nhiều. Do tác dụng của thuốc, hai môi thịt của nó sưng lên, ửng hồng, và ướt đẫm một thứ chất dịch trong suốt, lấp lánh. Trông nó như một con hàu vừa tách vỏ, mời gọi.
"Ướt thế này rồi cơ à?" Dũng cười một cách dâm đãng. Gã dùng ngón tay cái, miết mạnh vào cái hạt trân châu đang cương lên ở chính giữa.
Mẹ tôi giật nảy người, một tiếng "Á!" sắc nhọn bật ra khỏi cổ họng. Toàn thân bà cong lên, hai tay bấu chặt lấy mép bàn, các khớp ngón tay trắng bệch. Dũng không dừng lại, gã đưa cả ngón tay vào bên trong, khuấy đảo một cách thô bạo.
"Lỗ lồn của mày chặt thật đấy" gã bình phẩm. "Để xem con cặc của tao có làm nó rộng ra được không"
Nói rồi, gã kéo khóa quần. Con cặc của gã, vẫn còn đang bán cương sau lần xuất tinh đầu tiên, lại nhanh chóng gượng dậy, phồng to lên, dữ tợn như một con mãng xà. Những đường gân xanh nổi lên chằng chịt, và cái đầu khấc đỏ au, rỉ ra một chút dịch nhớt, trông thật kinh tởm.
Gã đặt cái đầu khấc đó ngay lối vào âm đạo của mẹ tôi. Gã không thúc vào ngay. Gã chỉ ấn nhẹ, từ từ, để mẹ tôi cảm nhận được sự to lớn, áp đảo của nó. Tôi có thể tưởng tượng ra cảm giác của bà lúc này. Lớp da thịt mềm mại của bà đang phải căng ra để chuẩn bị chứa một vật thể quá lớn. Chắc là vừa đau, vừa tức, lại vừa có một sự kích thích bệnh hoạn do thuốc. Đôi mắt mẹ tôi trợn ngược, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra, nhưng bà không còn sức để van xin nữa.
Tôi thấy rõ đầu khấc tím hồng của Dũng đang từ từ nong rộng cái lỗ lồn sưng mọng của mẹ tôi. Lớp da thịt hồng hào bị ép ra, căng bóng. Từng chút một, con quái vật đó tiến vào, đẩy những nếp gấp mềm mại vào sâu bên trong. Một cảnh tượng của sự xâm nhập chậm rãi, tàn nhẫn và đầy chi tiết.
"Nhìn này" Dũng ra lệnh. "Nhìn con cặc của tao đâm vào lồn mày này"
Và rồi, gã dùng hông, đẩy mạnh một cú dứt khoát.
"Á... áaaaaaaaa!"
Mẹ tôi hét lên một tiếng xé lòng, tiếng hét của sự đau đớn tột cùng khi da thịt bị xé rách. Toàn bộ cơ thể bà cong lên như một con tôm bị luộc. Nhưng con cặc của Dũng đã vào trong. Nó đã phá vỡ cánh cửa phòng thủ cuối cùng, lút vào sâu bên trong, lấp đầy bà.
Gã giữ nguyên tư thế, để cho mẹ tôi quen với sự hiện diện của gã bên trong. Hơi thở của bà hổn hển, đứt quãng, cơ thể run lên bần bật. Cảm giác đau đớn ban đầu dần được thay thế bằng một cảm giác căng tức đến tột độ, một sự plđầy mà có lẽ chồng bà chưa bao giờ mang lại.
"Thấy chưa... vào rồi này.." Dũng thì thầm, giọng đầy vẻ đắc thắng. Gã cúi xuống, hôn lên một bên vú của mẹ tôi, đầu lưỡi liếm quanh quầng vú thâm sẫm.
Rồi gã bắt đầu di chuyển.
Ban đầu rất chậm, chỉ là những cú nhấp nhẹ, ra vào từ từ. Mỗi lần con cặc của gã trượt ra, rồi lại đâm vào, tiếng da thịt ướt át va vào nhau "lép nhép" nghe thật dâm dật. Mẹ tôi không còn la hét, thay vào đó là những tiếng rên "ư... ử.." trong cổ họng theo từng nhịp thúc.
"Rên lên đi" Dũng ra lệnh. "Rên cho tao nghe"
Gã tăng tốc. Những cú thúc trở nên mạnh bạo hơn, dồn dập hơn. Tiếng "bành bạch" của da thịt va chạm vào nhau vang lên trong đêm, khô khốc và trần trụi. Chiếc bàn gỗ bắt đầu rung lên "cót két". Tôi thấy cặp mông to lớn của Dũng nện vào cặp mông tròn lẳn của mẹ tôi một cách không thương tiếc.
Và rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Đôi chân của mẹ tôi, lúc đầu duỗi thẳng một cách kháng cự, giờ đã vô thức co lại. Từ từ, chúng quàng lên, và rồi siết chặt lấy hông của Dũng. Đó không phải là một hành động có ý thức. Đó là sự phản bội cuối cùng, sự đầu hàng toàn diện của cơ thể trước bản năng nguyên thủy. Cơ thể bà đang tự nó tìm kiếm khoái cảm trong sự nhục nhã.
Cảnh tượng đó, hình ảnh đôi chân trắng ngần của mẹ tôi quấn lấy tấm lưng trần đẫm mồ hôi của gã hàng xóm, đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Sự ghê tởm, sự căm phẫn, và một sự kích thích bệnh hoạn hòa quyện vào nhau, khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi biết, mẹ tôi đã thực sự bị chinh phục. Và trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Sự đầu hàng của đôi chân mẹ tôi dường như là một chất kích thích cực mạnh đối với Dũng. Gã gầm lên một tiếng như một con thú bị thương, những cú thúc của gã trở nên điên cuồng và tàn bạo hơn. Gã không còn chỉ nhắm vào khoái cảm của bản thân, gã đang cố tình săn tìm điểm G của mẹ tôi, cố gắng phá vỡ bà từ bên trong.
"Sướng rồi phải không? Thích con cặc của tao rồi chứ gì?" gã vừa thúc vừa gằn giọng hỏi, nhưng mẹ tôi không trả lời, bà chỉ cắn chặt môi đến bật máu, cố gắng nuốt ngược những tiếng rên đang chực trào ra khỏi cổ họng.
Nhưng cơ thể là một thứ không biết nói dối. Sau gần chục cú thúc sâu và mạnh như trời giáng, Dũng đã tìm thấy nó. Gã nhắm thẳng vào điểm đó, dập liên hồi.
Toàn thân mẹ tôi bỗng co giật dữ dội. Bà ưỡn cong người lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ nhưng đầy đau đớn. Một tiếng rên không thể kìm nén, vừa cao vút vừa tủi nhục, xé toạc màn đêm. Tôi thấy qua camera, bụng dưới của bà thắt lại, rồi toàn bộ cơ thể rung lên bần bật trong một cơn cực khoái mãnh liệt. Nước tiểu và dịch âm đạo đồng thời trào ra, chảy lênh láng trên mặt bàn gỗ, một sự mất kiểm soát nhục nhã tột cùng.
Đó là chiến thắng của Dũng. Gã đã thành công biến một hành vi cưỡng hiếp thành một cuộc làm tình mà ở đó, nạn nhân cũng phải lên đỉnh.
"Đấy! Thế có phải ngoan không" gã cười khoái trá. "Lồn của mày sướng đến đái cả ra rồi này"
Ngay khi cơn co giật của mẹ tôi vừa dịu đi, khi bà đang ở trạng thái rã rời và yếu đuối nhất, Dũng đột ngột rút con cặc của gã ra. Âm thanh "phụt" một tiếng vang lên, kéo theo một dòng chất lỏng đặc sệt chảy ra từ lỗ lồn của mẹ tôi. Bà khẽ kêu lên một tiếng vì cảm giác hụt hẫng và trống rỗng đột ngột.
Nhưng sự trống rỗng đó không kéo dài. Gã không cho bà nghỉ. Gã túm lấy hai tay bà, nhấc bổng cơ thể mềm nhũn của bà dậy rồi xoay người bà lại một cách thô bạo.
"Đổi món tí nhỉ" gã nói, giọng vẫn còn hổn hển.
Gã bắt mẹ tôi quỳ và chống hai tay lên mặt bàn, ở một tư thế mà tôi biết người ta gọi là doggy. Tư thế này còn hạ nhục hơn gấp bội. Nó hoàn toàn phơi bày sự thống trị của gã và sự quy phục của mẹ tôi. Toàn bộ tấm lưng ong nuột nà của bà, và nhất là cặp mông căng tròn, trắng nõn của bà đang chổng lên trời, rung rung theo từng nhịp thở mệt nhọc. Ở giữa cặp mông đó là lỗ lồn sưng đỏ, vẫn đang rỉ nước sau cơn cực khoái. Một cảnh tượng vừa đáng thương, vừa khêu gợi đến tột cùng.
Gã đứng sau, ngắm nghía một lúc rồi lại đưa con cặc của mình vào. Lần này, không còn sự khó khăn ban đầu nữa. Âm đạo của mẹ tôi đã hoàn toàn mở rộng, trơn trượt, sẵn sàng đón nhận gã. Gã thúc một cú ngập gốc. Mẹ tôi chỉ khẽ "ực" lên một tiếng rồi cắn răng chịu đựng.
Nhịp điệu của hiệp hai còn kinh khủng hơn hiệp một. Gã thúc mạnh đến nỗi cơ thể mẹ tôi cứ chúi về phía trước theo từng cú dập. Để giữ cho bà không bị ngã, gã dùng một tay túm tóc, tay còn lại vịn vào hông bà làm điểm tựa. Gã vỗ mạnh vào mông bà, tiếng da thịt va vào nhau "đen đét" vang lên chát chúa, như một hình thức tra tấn, một sự trừng phạt.
Tôi thấy rõ con cặc to lớn, sẫm màu của Dũng ra vào trong cái lỗ lồn sưng đỏ của mẹ tôi. Từng cú thúc mạnh mẽ làm cho cặp mông bà nảy lên, làn da trắng nõn hằn lên những vệt đỏ. Mồ hôi của gã và dịch nhờn của mẹ hòa quyện, tạo thành một lớp bóng loáng dưới ánh đèn, khiến mọi chuyển động càng thêm trần trụi, dâm đãng.
"Con đĩ này, mông mẩy thật đấy" gã vừa vỗ vừa nói. "Chắc thằng Toàn chỉ biết ngắm chứ có biết dùng đâu nhỉ? Để tao dạy mày thế nào là làm tình nhé"
Gã tiếp tục thì thầm những lời tục tĩu vào tai bà, so sánh bà với một con chó cái đang trong kỳ động dục, và hỏi bà có thấy sướng không khi bị một thằng đàn ông lạ đụ như thế này. Mẹ tôi không trả lời, bà chỉ còn biết khóc nức nở trong câm lặng, nước mắt rơi lã chã xuống mặt bàn gỗ lạnh.
Gã dường như không biết mệt. Sức lực của gã cứ như vô tận. Gã thúc liên tục, đều đặn như một cái máy, mỗi lúc một nhanh, một mạnh hơn. Tôi thấy mồ hôi chảy thành dòng trên lưng gã, cơ bắp cuồn cuộn theo từng chuyển động. Căn nhà nhỏ chỉ còn lại tiếng thở dốc như trâu mộng của gã và tiếng da thịt va chạm "bành bạch" không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài dường như vô tận, cơ thể Dũng gồng lên. Gã gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của con thú săn mồi đã no nê. Gã thúc một cú thật sâu, thật mạnh, và giữ yên ở đó. Tôi thấy cơ hông của gã giật giật liên hồi, và tôi biết gã đang xuất tinh lần thứ hai, bơm hết dòng giống nóng hổi của mình vào sâu bên trong tử cung của mẹ tôi.
Khi gã rút ra, mẹ tôi không còn chút sức lực nào. Bà đổ gục xuống mặt bàn, hai tay buông thõng, bất tỉnh. Cơ thể bà là một mớ hỗn độn của mồ hôi, nước mắt, nước tiểu và tinh dịch. Tấm lưng trắng nõn giờ đây hằn lên những vệt đỏ ửng vì bị vỗ.
Dũng đứng đó, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Gã chống tay lên đầu gối, nhìn xuống "chiến lợi phẩm" của mình đang nằm bất động với một ánh mắt tự mãn. Gã là vị thần chiến thắng trong cuộc chiến thể xác này.
Tôi vẫn tiếp tục quay. Chiếc điện thoại trong tay tôi đã nóng ran. Tôi ghi lại khoảnh khắc mẹ tôi bất tỉnh, trần truồng và nhục nhã. Tôi ghi lại hình ảnh gã hàng xóm đứng đó, vĩ đại và đáng ghê tởm như một con quỷ. Đêm nay vẫn chưa kết thúc.
Cơn co giật sau khi xuất tinh của Dũng qua đi, gã từ từ rút con cặc đã mềm đi một nửa của mình ra khỏi người mẹ tôi. Một dòng tinh dịch trắng đục, đặc quánh, hòa lẫn với dịch âm đạo, theo đó mà trào ra, chảy thành một vệt dài xuống đùi trong của bà rồi nhỏ giọt "tỏng... tỏng.." xuống mặt bàn.
Mẹ tôi, sau khi bị vắt kiệt đến giọt sức lực cuối cùng, đã lịm đi. Bà đổ gục xuống mặt bàn, cơ thể trần truồng, mềm nhũn như một con búp bê vải rách. Hơi thở bà yếu ớt, phập phồng.
Căn nhà chìm vào một sự im lặng đến rợn người. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả những tiếng la hét, rên rỉ trước đó. Nó đặc quánh dư âm của tội ác. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở "hổn hển" của Dũng, tiếng mồ hôi của gã nhỏ xuống sàn nhà "lộc cộc", và tiếng tim đập của chính mình trong lồng ngực.
Gã đứng đó một lúc, như để tận hưởng trọn vẹn cảm giác của kẻ chiến thắng. Rồi, một hành động còn tàn độc hơn cả việc cưỡng hiếp diễn ra. Gã không vội mặc quần áo. Gã lẳng lặng rút chiếc điện thoại của mình ra.
Từ trên gác, qua ống kính, tôi thấy gã bật màn hình lên. Ánh sáng xanh lạnh lẽo từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt đẫm mồ hôi và nụ cười tự mãn của gã. Gã đi đến bên mẹ tôi. Như một nghệ sĩ sắp đặt, gã dùng tay nâng cằm bà lên, xoay đầu bà về phía camera. Gã túm lấy tóc bà, kéo đầu bà ngửa ra sau để lộ rõ khuôn mặt thất thần, đẫm nước mắt. Rồi gã kề mặt mình vào, nhe răng cười và bấm nút chụp. Tiếng "tách" của camera vang lên khô khốc. Một tấm ảnh tự sướng với "chiến lợi phẩm" của mình.
Nhưng gã chưa dừng lại. Gã bắt đầu chụp một cách có hệ thống.
Camera điện thoại của gã Dũng zoom thẳng vào từng chi tiết trên cơ thể mẹ tôi. Một tấm cận cảnh khuôn mặt vô hồn, với vệt nước mắt đã khô và khóe miệng còn vương lại vị tanh của tinh dịch. Một tấm chụp cặp vú căng tròn với những vết răng, vết đỏ mà gã đã để lại, núm vú sưng đỏ. Một tấm zoom thẳng vào nơi háng sưng tấy, một mớ hỗn độn của lông, da thịt và chất dịch trắng, đỏ loang lổ. Gã đang ghi lại chiến tích, tạo ra một bằng chứng vĩnh viễn cho sự nhục nhã của mẹ tôi. Gã biến bà từ một nạn nhân thành một đối tượng trong bộ sưu tập khiêu dâm của gã.
Sau khi đã thỏa mãn thú tính của mình, gã mới bắt đầu mặc lại quần áo. Gã hành động một cách bình thản, chậm rãi, như một người công nhân vừa làm xong ca đêm mệt nhọc. Gã kéo khóa quần, mặc lại chiếc áo ba lỗ. Gã đi tới chỗ bố tôi vẫn đang ngủ say trên ghế, không biết trời trăng gì.
"Ngủ ngon nhé, bạn hiền" gã thì thầm, giọng đầy mỉa mai. Gã vỗ vỗ vào má bố tôi, một cái vỗ của sự ban ơn, của kẻ bề trên.
Gió từ đâu lùa vào khiến tôi rùng mình. Ngoài trời, ánh sáng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu le lói. Bầu trời phía đông ửng lên một màu xanh xám, báo hiệu một ngày nữa lại bắt đầu. Tiếng gà gáy "ò... ó... o.." từ nhà ai đó vọng lại, xa xôi.
Dũng cầm chai rượu của mình lên, uống một ngụm cuối cùng. Gã lẳng lặng mở cửa, liếc nhìn lại bãi chiến trường một lần cuối, rồi bước ra ngoài, biến mất vào màn sương sớm như một bóng ma.
Cánh cửa đóng lại. "Cạch"
Ngôi nhà lại chìm vào im lặng. Chỉ còn lại ba người. Mẹ tôi bất tỉnh trên bàn, trần truồng và nhục nhã. Bố tôi ngủ say trên ghế, ngây thơ và tội nghiệp. Và tôi, trên gác, với một đoạn phim dài gần một tiếng đồng hồ ghi lại toàn bộ địa ngục vừa diễn ra.
Tôi run rẩy bấm nút dừng quay. Chiếc điện thoại nóng ran trong tay tôi. Tôi mệt lả, cả cơ thể và tâm trí đều kiệt quệ. Tôi ngồi phịch xuống sàn, lưng dựa vào tường.
Bên ngoài, tiếng chim bắt đầu hót "líu lo". Thế giới vẫn vận hành như chưa có gì xảy ra.
Tôi mở lại thư viện ảnh, bấm vào đoạn video cuối cùng. Tôi không xem hết, chỉ xem lại một đoạn ngắn. Đoạn Dũng đang chụp ảnh mẹ tôi. Tôi thấy khuôn mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng của bà.