lc88
123b
rc88

ST Nhật ký của bà ngoại ( Loạn luân Nhật Bản- tôi sưu tầm và tự dịch )

Kouki111

Tập sự

Reputation: 2%
Tham gia
12/6/25
Bài viết
3
Cảm xúc
16
Điểm
3
Nơi ở
Hà Nội
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Phần 1:

Vừa kết thúc kỳ thi chuyển lên cấp ba chưa được bao lâu thì Yuta được nhận tin ông ngoại cậu mất.
Bà ngoại Yuta mất sớm. Sau khi mẹ Yuta đi lấy chồng thì chỉ còn một mình ông ngoại sống cô độc. Ông ngoại vốn khó tính ( theo mọi người xung quanh là khó tính đến mức gàn dở), khi vừa đến tuổi về hưu là ông bán căn nhà lớn ở thành phố và một mình chuyển hẳn về vùng miền núi hẻo lánh, sống lủi thủi. Hàng xóm xung quanh (nếu có) chắc cũng cách xa hàng quả đồi, quan hệ với thân thích họ hàng thì gần như đoạn tuyệt. Ngay đến Yuta, giỏi lắm mỗi năm cũng chỉ gặp ông ngoại 1 lần vào dịp tết, có khi lâu thì 2 - 3 năm chẳng gặp. Ông ngoại mất nhưng thú thực là Yuta không có bao nhiêu cảm xúc buồn thương vì tình cảm gắn bó không có. Chỉ như là cậu mất đi một người họ hàng nào đó mà thôi.
Hôm tổ chức đám tang ông ngoại, vì trùng vào ngày Yuta phải làm ra trường mới làm thủ tục nhập học và nhận lớp nên cậu không về. Sau đám tang khoảng 1 tuần, Yuta mới được mẹ dẫn về nhà ông ngoại. Nghe mẹ cậu nói vì ông ngoại chỉ còn mẹ là người thân duy nhất nên mẹ con cậu phải về làm nốt thủ tục giấy tờ chuyển giao tài sản và dọn dẹp di vật của ông ngoại.

Hôm hai mẹ con đi trời đổ mưa to. Từ đoạn hết cao tốc rẽ vào đường núi, mẹ lái xe ì ạch gần 2 tiếng đồng hồ, mãi gần trưa mới thoát qua con đường đất ngập sình lầy để đến nơi. Yuta ít về nên không nhớ đường lắm, mà ngay đến cả mẹ Yuta, thời ông ngoại còn sống cũng ít khi về đây nếu không có việc gì. Yuta không rõ lắm tại sao mẹ ít khi về thăm ông, nhưng cậu lờ mờ đoán được lý do có thể là sau khi mẹ ly hôn với bố thì mối quan hệ giữa mẹ và ông ngoại xấu đi. Có lẽ người nghiêm khắc như ông ngoại không chấp nhận con gái ly hôn làm "single mom". Yuta chưa bao giờ hỏi mẹ, nhưng giờ ông ngoại mất rồi, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không biết có phải do giờ không còn ai ở không mà nhà ông ngoại có vẻ rộng hơn so với trong trí nhớ của Yuta. Nhà quả thật nằm ở chỗ hẻo lánh, xung quanh Yuta chẳng nhìn thấy quán xá hay dấu hiệu nào của giao thông công cộng. Bản thân ngôi nhà là kiểu nhà cổ nhiều gian truyền thống của Nhật, nội thất bên trong đa số đã cũ. Đồ dùng chạy điện vô cùng ít. Chủ yếu toàn là đồ tối giản thiết yếu, quần áo, đồ sứ, nông cụ làm vườn...Nhưng Yuta khá ấn tượng là ở nhà ông ngoại có rất nhiều sách. Cạnh phòng ngủ của ông ngoại là cả một phòng sách với những giá sách lớn gần như thư viện ở trường cậu vậy. Yuta nhớ loáng thoáng rằng hồi trước khi nghỉ hưu thì ông ngoại làm việc ở nhà xuất bản nào đó, hồi trẻ hình như ông cũng từng theo đuổi ước mơ viết sách, vẽ manga nhưng sau vì không trở nên nổi tiếng được nên đành rẽ hướng qua làm việc ở nhà xuất bản.
Cả chiều hôm ấy, Yuta và mẹ loay hoay dọn dẹp. Nhà ông ngoại có không ít đồ văn phòng phẩm, thư pháp, bình gốm, chén bát gốm...nhưng toàn là những thứ mẹ con Yuta chẳng rõ giá trị thế nào, thành thử ra rất khó dọn dẹp. Bỏ hẳn đi thì sợ mất đồ quý giá nên rốt cục nguyên chiều hôm đó chủ yếu Yuta phụ mẹ di chuyển đồ linh tinh vào trong kho và phân loại sách báo trong "thư viện" của ông ngoại. Ít ra sách báo thì mẹ con cậu cũng còn có căn cứ nhất định để đánh giá được quyển nào giữ lại được, quyển nào vô dụng thì đem dồn lại bán sách cũ theo cân.
Hai mẹ con chia nhau kiểm từng giá sách, mỗi người cầm một quyển sổ ghi tên từng cuốn sách để sau search lại thông tin về giá trị sách trên mạng. Đa số sách ở "thư viện" nhà ông ngoại là sách nghiên cứu về văn hoá- phong tục dân gian, rồi thì thư hoạ, thơ văn từ thời nảo thời nào, nhiều chữ ít tranh, toàn thể loại sách mà Yuta chỉ đọc đôi trang là đã có dấu hiệu ngáp ngủ. Yuta hì hụi ghi ghi chép chép cả buổi chiều, lúc đã kiểm hòm hòm các giá sách thì trời cũng nhá nhem tối.
Bên phía góc Yuta ngồi chỉ còn lại một giá sách cuối cùng. Gọi là một cái kệ nhỏ hơn là giá sách. Trên kệ để một cái đôn sứ và một chậu bonsai nhỏ, ngăn dưới cùng của kệ một khoang tủ có hai cánh đóng mở.
"Cất trong tủ thế này có khi là đồ quý giá gì chăng?". Yuta đưa tay mở cánh tủ kệ. Gần như đồng thời, cậu cũng thấy vọng ngay.
"Quả nhiên vẫn chỉ có sách là sách".
Có điều khi vừa chạm tay với vào quyển trên cùng, Yuta bỗng thoáng chốc kinh ngạc.
" Sách này !?"
Không phải thể loại sách văn hoá dân gian hay nghiên cứu chuyên môn gì cả. Đó là một quyển sách khiêu dâm.
Mà Yuta cũng chả biết có gọi nó là tạp chí khiêu dâm được không nữa. Bởi vì sách này không có hình ảnh chụp các gravure idol mặc bikini, show mông khoe ngực các tư thế khêu gợi như mấy loại tạp chí cậu từng mua. Cái này là một quyển ký hoạ hay bản thảo vẽ tay thì đúng hơn. Tuy màu giấy đã rất cũ nhưng bên trong đích thực toàn là nét vẽ tay, mà toàn bộ là hình phụ nữ khoả thân, cơ quan sinh dục, rồi toàn các cảnh nam nữ đang giao hoan.
"Mẹ ơi, mấy cái sách này có phải ghi vào sổ không?"
Yuta vừa cười ranh mãnh vừa giờ quyển ký hoạ về phía góc mẹ đang ghi chép.
Mẹ Yuta chỉ thoáng liếc thấy mấy hình vẽ khoả thân ngay mặt giấy đầu tiên đã nhíu mày, khoé miệng khẽ nhếch lên một thái độ như nhìn thấy mấy thứ kinh tởm.
" Mấy cái thứ đó chẳng vứt đi chứ để làm gì ".
" Đem bán đấu giá biết đâu còn có giá trị ấy chứ"- Yuta cố đùa dai, nhưng nhìn thấy mẹ trừng mắt lườm nên lè lưỡi quay đi.
Cái quyển ký hoạ này có lẽ phải từ hàng chục năm trước rồi, chất giấy thì thô ráp, màu thì ngả vàng, bên trong ngoài tranh vẽ có cả những đoạn như hội thoại của nhân vật nhưng cách diễn đạt, câu từ thì rặt toàn lối nói của người thời cổ. Thi thoảng lại có vài ba chữ Hán cổ mà Yuta còn chả biết đọc thế nào. Có lẽ đây là tập ký hoạ manga khiêu dâm từ thời trước chiến tranh, trong chiến tranh hoặc sớm lắm thì là giai đoạn vài năm ngay hậu chiến tranh khi Nhật đầu hàng. Yuta cũng chả rõ lắm. Đống này mà đem rao bán trên mạng vớ vẩn khéo có giá trị thật cũng nên, có điều lúc đẩy bài lên rao bán chắc hơi xấu hổ thôi.
Ông ngoại Yuta thọ 76 tuổi, mẹ Yuta hiện 42. Nếu tính theo tuổi mẹ Yuta thì lúc mẹ ra đời, ông ngoại Yuta cỡ khoảng ngoài ba mươi rồi. Liệu có phải ở độ tuổi đó ông ngoại đã vẽ những bức ký hoạ này không nhỉ. Giả sử hồi đó ông ngoại tính theo đuổi nghề hoạ sỹ vẽ manga thật thì Yuta cũng ko ngờ ông lại vẽ manga thể loại khiêu dâm kiểu này. Một ông già gàn dở, ngoan cố, khó tính đến độ phản đối con gái ly hôn mà lại là hoạ sỹ vẽ manga khiêu dâm ? Có thế nào Yuta cũng ko thể tưởng tượng được. Nhưng cậu chợt bật cười vì có khi biết mấy cái này phần nào cũng tăng thêm được chút cảm giác "gần gũi" hơn với ông ngoại. Chí ít ông ngoại cũng từng là gã trai ở độ tuổi thích xem tranh khiêu dâm như bọn Yuta bây giờ thôi...
Vốn dự tính trước việc dọn dẹp ở nhà ông ngoại không thể xong ngay, trời lại đang mưa bão nên mẹ con Yuta đã xác định trước sẽ phải ngủ lại ở nhà ông ngoại một, hai tối. Trong gian nhà bếp nhỏ (lại còn là kiểu bếp cổ nhóm củi), mẹ Yuta đang lôi những thực phẩm đã mua sẵn từ trước ra, chuẩn bị chế biến bữa tối đơn giản cho 2 mẹ con. Yuta còn chả nhớ được lần cuối cùng mình ngủ lại nhà ông ngoại là từ bao giờ nữa...
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
0
Lượt xem
10K
Truyện hay, mong chủ thớt dịch đều tay.
 
Dự là sẽ hay
 
Phần 2:
Yuta đang dùng khăn bông lau tóc. Cậu đã ngâm nước nóng gần một tiếng đồng hồ trong chiếc bồn tắm loại đun bằng khí gas lỏng (chắc phải có từ thời Showa ). Nội thất trong nhà này cái gì cũng cũ kỹ. Ở đây cái máy tính PC đương nhiên không dám mơ rồi, nhưng đến cả cái TV cũng không có nốt thì quả thật là ngoài sức tưởng tượng của Yuta. Cậu càng tiếc nuối chuyện ban sáng nay, lúc chuẩn bị lên đường thì trời đổ mưa to như trút, mẹ Yuta dặn cậu bỏ cả 2 cái điện thoại cùng dây sạc pin vào túi cầm tay chống nước. Ấy vậy mà chẳng hiểu ngơ ngẩn thế nào Yuta đã bỏ quên cái túi trên kệ giày lúc xỏ giày. Đi đến quá nửa đường Yuta mới phát hiện ra đã bỏ quên điện thoại ở nhà nhưng thời tiết và đường sá lúc ấy về cơ bản là xe không thể quay trở lại được nữa. Thế là đành chịu, giờ phải ngồi không chẳng có trò gì làm.
Yuta tìm được một cái radio nhỏ loại chạy bằng pin trong ngăn tủ giấy âm tường lúc mở ra tìm chăn đệm. Cực chẳng đã, Yuta mở radio lên nghe. Chỉ bắt được sóng của duy nhất đài phát thanh địa phương đang phát thông báo thời tiết. Hình như tin báo áp thấp ban sáng giờ đã chuyển thành tin bão khẩn cấp kèm cảnh báo mưa lớn. Yuta nhìn ra ngoài cửa sổ, quả đúng là so với ban ngày thì mưa bây giờ có phần dữ dội hơn. Cậu tắt radio, quay trở về phía phòng ngủ cũ của ông ngoại. Nhà chỉ có duy nhất một phòng ngủ nên tối nay mẹ con cậu sẽ ngủ ở đó. Cứ nghĩ chuyện cách đây ít lâu thôi ông ngoại vẫn còn ngủ trong căn phòng ấy, Yuta cũng thấy hơi rờn rợn. Nhưng may mà còn có cả mẹ nữa nên chắc cũng không sao.

Hai tấm đệm futon được trải ra thành hàng ngang cạnh nhau trong phòng ngủ cũ của ông ngoại. Căn phòng rất nhỏ, có khi còn nhỏ hơn phòng Yuta ở nhà. Mẹ Yuta đã thay sang bộ đồ ngủ yukata màu xám, đang quấn chăn ngồi tựa lưng vào tường bên phía tấm futon góc phải. Hình như bà đang lật xem một cuốn sổ nhỏ, bìa da màu đen. Bên cạnh còn đặt một hộp gỗ hình chữ nhật, bên trong hộp Yuta nhìn thấy toàn mấy thứ linh tinh như tranh ảnh, trang sức hay đồ lưu niệm...
"Mẹ đang xem gì đấy ạ?".
" À, cái này hình như là nhật ký của bà ngoại con. Mẹ tìm thấy trong cái hộp này, chắc là hộp đồ lưu niệm của ông ngoại."
Yuta nhón tay cầm lên một cái khung ảnh từ trong chiếc hộp. Là ảnh đen trắng. Trong bức ảnh là một đôi nam nữ trông có vẻ là một cặp vợ chồng, đứng cùng 2 đứa trẻ nhỏ một nam một nữ. Đây chắc là ảnh gia đình ông ngoại.
"Ai đây hả mẹ ?".
Yuta chỉ vào cậu bé ở trong bức ảnh.
" À, là bác Seiichi của con đấy"- mẹ Yuta quay sang nhìn bức ảnh rồi trả lời.
Nghe mẹ nói thế, Yuta mới nhớ mẹ còn một người anh trai lớn hơn 5 tuổi, (nghĩa là bác ruột của Yuta). Chỉ có điều người bác trai này không may mất sớm, hình như khi vừa hết cấp ba chuẩn bị vào đại học thì bác ấy bị bệnh nan y gì đó.
"Cậu bé" Seiichi trong ảnh đang mặc đồng phục học sinh. Nếu xem tuổi tác ước chừng thời điểm chụp tấm ảnh này bác Seiichi cũng khoảng tầm tuổi Yuta bây giờ. Nhìn kỹ một chút thì gương mặt bác Seiichi khá giống Yuta, cậu bé trong ảnh nhìn có vẻ khá ngại ngùng xấu hổ.
"Nếu mình làm bộ dạng khuôn mặt nghiêm nghị hơn một chút, rồi đầu tóc cũng cắt ngắn kiểu thể dục thể thao như trong ảnh này thì quả thật là trông rất giống nhau." - Yuta nghĩ bụng.
Mà hình như trước đây Yuta nhớ có lần mẹ cũng từng nói :" Con trông rất giống bác con." Kể ra họ hàng thì giống nhau cũng là bình thường, nhưng cứ nghĩ chuyện sau khi chụp tấm ảnh này chỉ 1-2 năm là bác ấy mất mà giờ nhìn ảnh thấy giống nhau khiến Yuta hơi rờn rợn, cảm giác không được thoải mái.
Lại nhìn tấm ảnh, bé gái đứng bên cạnh này chắc chắn là mẹ Yuta rồi. Chắc hồi đó mẹ cỡ học lớp 4 tiểu học. Biểu cảm khuôn mặt đúng chuẩn ngây thơ kiểu trẻ con, nhìn rất dễ thương. Người phụ nữ đang vòng 2 tay ôm vai mẹ Yuta này là bà ngoại khi còn sống, độ tuổi chắc cũng cỡ mẹ Yuta bây giờ.
Từ kiểu tóc đến trang phục của bà ngoại đều đặc một phong cách có phần "âm lịch" của thời Showa. Bà ngoại đang nở một nụ cười mỉm nhìn rất đoan trang hiền hậu. Trông tổng quan thì bà ngoại gầy hơn mẹ Yuta bây giờ một chút, nhưng khuôn mặt nếu bảo là giống nhau như đúc cùng một khuôn cũng không hề sai.
Người còn lại trong ảnh là ông ngoại. Quả nhiên vẫn là khuôn mặt với biểu cảm vô cùng nghiêm nghị khó gần. Trông ông ngoại cũng rất giống bác Seiichi. Giờ để ý thì Yuta mới nhận ra có vẻ mình mang gen bên phía đằng ngoại hơn nhất là ngoại hình. Chỉ có tính cách có phần sôi nổi, ưa hướng ngoại của Yuta là giống với bố. Bên đằng ngoại Yuta có vẻ ai cũng hơi trầm lắng, khó gần...
Nghĩ lan man một hồi, Yuta đặt trả lại tấm ảnh vào hộp. Mẹ Yuta vẫn đang ngồi trầm ngâm đọc nhật ký của bà ngoại. Yuta cũng chẳng buồn hỏi nội dung, dù sao cậu cũng cảm thấy không quan tâm lắm đến những việc có từ trước cả khi mình được sinh ra trên đời.
Yuta chui vào chăn phía chiếc futon bên trái. Giờ mà đi ngủ thì vẫn còn sớm quá mà cũng chẳng còn việc gì để làm. Cậu nhìn chiếc balo đang để ở cuối nệm futon, lại ngồi nhỏm dậy với ba lô rồi lôi từ trong đó ra một tập giấy. Là tập ký hoạ của ông ngoại cậu tìm thấy lúc chiều. Có mẹ ngay cạnh mà xem mấy cái này thì kể cũng kỳ, nhưng thôi kệ. Dưới ánh đèn dây kéo treo trần màu vàng, Yuta im lặng lật từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian cũ kỹ. Mẹ Yuta thấy cậu loạt xoạt bên cạnh hình như có liếc mắt sang nhìn, nhưng rồi lại quay sang đọc tiếp quyển nhật ký của bà ngoại.
Nửa sau quyển ký hoạ của ông ngoại không phải là hình vẽ lẻ nữa mà hầu hết là những mẩu truyện "người lớn" ngắn rời rạc, thi thoảng lại chèn bức hình minh hoạ nội dung theo kiểu tiểu thuyết dạng "Light Novel". Yuta vốn xưa nay chỉ quen đọc truyện manga nhiều tranh vẽ, có mua tạp chí khiêu dâm cũng phải có ảnh chụp mẫu thật chứ chẳng bao giờ cậu xem mấy thể loại tiểu thuyết chữ kèm minh hoạ thế này cả. Hôm nay đọc thử thể loại này không ngờ cũng khá cuốn.
Thầy giáo và nữ sinh, sư trụ trì và ni cô, bà vợ gia đình địa chủ và nô lệ tá điền, ma nữ và pháp sư trừ tà...Ôi thôi đủ loại tình huống tình tự, giao hoan của các cặp nam nữ thuộc đủ mọi bối cảnh khác nhau trong xã hội.
Hình minh hoạ vẽ cũng chân thực, Yuta đọc mà cánh mũi cũng phập phồng. Thi thoảng lại có chỗ viết bằng những chữ Kanji khó, rồi tên nhân vật cũng đặt toàn những họ kiểu thời cổ ngày xưa, Yuta vừa đọc vừa phải đoán ý nghĩa đôi chỗ. Tuy hình ảnh minh hoạ vẽ trong này ko phải quá xuất sắc nhưng đọc kiểu này vừa phải tưởng tượng ra nên lại có cảm giác "bối cảnh" set up trong từng mẩu truyện ngắn lại In sâu rất đậm nét vào đầu. Đôi khi đọc đến truyện mà nhân vật chính là các thiếu niên, Yuta lại tưởng tượng nhân vật đó là chính mình nên vô cùng kích thích. Vừa cảnh giác liếc nhìn sang phía futon chỗ mẹ bên kia, Yuta vừa phải co cả 2 đầu gối cho chăn nhô lên, khỏi lộ "cây hàng" bên dưới đang không ngừng ngỏng lên cứng ngắc.
Phía bên kia, mẹ Yuta không ngồi dựa vào tường nữa mà đã nằm xuống đắp chăn, quay lưng về bên này nhưng vẫn đang gối đầu lên một tay, tay kia vẫn lật giở cuốn nhật ký, chưa thấy dấu hiệu sắp đi ngủ....
 
Tiếp đi bro ngắn quá đọc ko đã
 
Phần 2:
Yuta đang dùng khăn bông lau tóc. Cậu đã ngâm nước nóng gần một tiếng đồng hồ trong chiếc bồn tắm loại đun bằng khí gas lỏng (chắc phải có từ thời Showa ). Nội thất trong nhà này cái gì cũng cũ kỹ. Ở đây cái máy tính PC đương nhiên không dám mơ rồi, nhưng đến cả cái TV cũng không có nốt thì quả thật là ngoài sức tưởng tượng của Yuta. Cậu càng tiếc nuối chuyện ban sáng nay, lúc chuẩn bị lên đường thì trời đổ mưa to như trút, mẹ Yuta dặn cậu bỏ cả 2 cái điện thoại cùng dây sạc pin vào túi cầm tay chống nước. Ấy vậy mà chẳng hiểu ngơ ngẩn thế nào Yuta đã bỏ quên cái túi trên kệ giày lúc xỏ giày. Đi đến quá nửa đường Yuta mới phát hiện ra đã bỏ quên điện thoại ở nhà nhưng thời tiết và đường sá lúc ấy về cơ bản là xe không thể quay trở lại được nữa. Thế là đành chịu, giờ phải ngồi không chẳng có trò gì làm.
Yuta tìm được một cái radio nhỏ loại chạy bằng pin trong ngăn tủ giấy âm tường lúc mở ra tìm chăn đệm. Cực chẳng đã, Yuta mở radio lên nghe. Chỉ bắt được sóng của duy nhất đài phát thanh địa phương đang phát thông báo thời tiết. Hình như tin báo áp thấp ban sáng giờ đã chuyển thành tin bão khẩn cấp kèm cảnh báo mưa lớn. Yuta nhìn ra ngoài cửa sổ, quả đúng là so với ban ngày thì mưa bây giờ có phần dữ dội hơn. Cậu tắt radio, quay trở về phía phòng ngủ cũ của ông ngoại. Nhà chỉ có duy nhất một phòng ngủ nên tối nay mẹ con cậu sẽ ngủ ở đó. Cứ nghĩ chuyện cách đây ít lâu thôi ông ngoại vẫn còn ngủ trong căn phòng ấy, Yuta cũng thấy hơi rờn rợn. Nhưng may mà còn có cả mẹ nữa nên chắc cũng không sao.

Hai tấm đệm futon được trải ra thành hàng ngang cạnh nhau trong phòng ngủ cũ của ông ngoại. Căn phòng rất nhỏ, có khi còn nhỏ hơn phòng Yuta ở nhà. Mẹ Yuta đã thay sang bộ đồ ngủ yukata màu xám, đang quấn chăn ngồi tựa lưng vào tường bên phía tấm futon góc phải. Hình như bà đang lật xem một cuốn sổ nhỏ, bìa da màu đen. Bên cạnh còn đặt một hộp gỗ hình chữ nhật, bên trong hộp Yuta nhìn thấy toàn mấy thứ linh tinh như tranh ảnh, trang sức hay đồ lưu niệm...
"Mẹ đang xem gì đấy ạ?".
" À, cái này hình như là nhật ký của bà ngoại con. Mẹ tìm thấy trong cái hộp này, chắc là hộp đồ lưu niệm của ông ngoại."
Yuta nhón tay cầm lên một cái khung ảnh từ trong chiếc hộp. Là ảnh đen trắng. Trong bức ảnh là một đôi nam nữ trông có vẻ là một cặp vợ chồng, đứng cùng 2 đứa trẻ nhỏ một nam một nữ. Đây chắc là ảnh gia đình ông ngoại.
"Ai đây hả mẹ ?".
Yuta chỉ vào cậu bé ở trong bức ảnh.
" À, là bác Seiichi của con đấy"- mẹ Yuta quay sang nhìn bức ảnh rồi trả lời.
Nghe mẹ nói thế, Yuta mới nhớ mẹ còn một người anh trai lớn hơn 5 tuổi, (nghĩa là bác ruột của Yuta). Chỉ có điều người bác trai này không may mất sớm, hình như khi vừa hết cấp ba chuẩn bị vào đại học thì bác ấy bị bệnh nan y gì đó.
"Cậu bé" Seiichi trong ảnh đang mặc đồng phục học sinh. Nếu xem tuổi tác ước chừng thời điểm chụp tấm ảnh này bác Seiichi cũng khoảng tầm tuổi Yuta bây giờ. Nhìn kỹ một chút thì gương mặt bác Seiichi khá giống Yuta, cậu bé trong ảnh nhìn có vẻ khá ngại ngùng xấu hổ.
"Nếu mình làm bộ dạng khuôn mặt nghiêm nghị hơn một chút, rồi đầu tóc cũng cắt ngắn kiểu thể dục thể thao như trong ảnh này thì quả thật là trông rất giống nhau." - Yuta nghĩ bụng.
Mà hình như trước đây Yuta nhớ có lần mẹ cũng từng nói :" Con trông rất giống bác con." Kể ra họ hàng thì giống nhau cũng là bình thường, nhưng cứ nghĩ chuyện sau khi chụp tấm ảnh này chỉ 1-2 năm là bác ấy mất mà giờ nhìn ảnh thấy giống nhau khiến Yuta hơi rờn rợn, cảm giác không được thoải mái.
Lại nhìn tấm ảnh, bé gái đứng bên cạnh này chắc chắn là mẹ Yuta rồi. Chắc hồi đó mẹ cỡ học lớp 4 tiểu học. Biểu cảm khuôn mặt đúng chuẩn ngây thơ kiểu trẻ con, nhìn rất dễ thương. Người phụ nữ đang vòng 2 tay ôm vai mẹ Yuta này là bà ngoại khi còn sống, độ tuổi chắc cũng cỡ mẹ Yuta bây giờ.
Từ kiểu tóc đến trang phục của bà ngoại đều đặc một phong cách có phần "âm lịch" của thời Showa. Bà ngoại đang nở một nụ cười mỉm nhìn rất đoan trang hiền hậu. Trông tổng quan thì bà ngoại gầy hơn mẹ Yuta bây giờ một chút, nhưng khuôn mặt nếu bảo là giống nhau như đúc cùng một khuôn cũng không hề sai.
Người còn lại trong ảnh là ông ngoại. Quả nhiên vẫn là khuôn mặt với biểu cảm vô cùng nghiêm nghị khó gần. Trông ông ngoại cũng rất giống bác Seiichi. Giờ để ý thì Yuta mới nhận ra có vẻ mình mang gen bên phía đằng ngoại hơn nhất là ngoại hình. Chỉ có tính cách có phần sôi nổi, ưa hướng ngoại của Yuta là giống với bố. Bên đằng ngoại Yuta có vẻ ai cũng hơi trầm lắng, khó gần...
Nghĩ lan man một hồi, Yuta đặt trả lại tấm ảnh vào hộp. Mẹ Yuta vẫn đang ngồi trầm ngâm đọc nhật ký của bà ngoại. Yuta cũng chẳng buồn hỏi nội dung, dù sao cậu cũng cảm thấy không quan tâm lắm đến những việc có từ trước cả khi mình được sinh ra trên đời.
Yuta chui vào chăn phía chiếc futon bên trái. Giờ mà đi ngủ thì vẫn còn sớm quá mà cũng chẳng còn việc gì để làm. Cậu nhìn chiếc balo đang để ở cuối nệm futon, lại ngồi nhỏm dậy với ba lô rồi lôi từ trong đó ra một tập giấy. Là tập ký hoạ của ông ngoại cậu tìm thấy lúc chiều. Có mẹ ngay cạnh mà xem mấy cái này thì kể cũng kỳ, nhưng thôi kệ. Dưới ánh đèn dây kéo treo trần màu vàng, Yuta im lặng lật từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian cũ kỹ. Mẹ Yuta thấy cậu loạt xoạt bên cạnh hình như có liếc mắt sang nhìn, nhưng rồi lại quay sang đọc tiếp quyển nhật ký của bà ngoại.
Nửa sau quyển ký hoạ của ông ngoại không phải là hình vẽ lẻ nữa mà hầu hết là những mẩu truyện "người lớn" ngắn rời rạc, thi thoảng lại chèn bức hình minh hoạ nội dung theo kiểu tiểu thuyết dạng "Light Novel". Yuta vốn xưa nay chỉ quen đọc truyện manga nhiều tranh vẽ, có mua tạp chí khiêu dâm cũng phải có ảnh chụp mẫu thật chứ chẳng bao giờ cậu xem mấy thể loại tiểu thuyết chữ kèm minh hoạ thế này cả. Hôm nay đọc thử thể loại này không ngờ cũng khá cuốn.
Thầy giáo và nữ sinh, sư trụ trì và ni cô, bà vợ gia đình địa chủ và nô lệ tá điền, ma nữ và pháp sư trừ tà...Ôi thôi đủ loại tình huống tình tự, giao hoan của các cặp nam nữ thuộc đủ mọi bối cảnh khác nhau trong xã hội.
Hình minh hoạ vẽ cũng chân thực, Yuta đọc mà cánh mũi cũng phập phồng. Thi thoảng lại có chỗ viết bằng những chữ Kanji khó, rồi tên nhân vật cũng đặt toàn những họ kiểu thời cổ ngày xưa, Yuta vừa đọc vừa phải đoán ý nghĩa đôi chỗ. Tuy hình ảnh minh hoạ vẽ trong này ko phải quá xuất sắc nhưng đọc kiểu này vừa phải tưởng tượng ra nên lại có cảm giác "bối cảnh" set up trong từng mẩu truyện ngắn lại In sâu rất đậm nét vào đầu. Đôi khi đọc đến truyện mà nhân vật chính là các thiếu niên, Yuta lại tưởng tượng nhân vật đó là chính mình nên vô cùng kích thích. Vừa cảnh giác liếc nhìn sang phía futon chỗ mẹ bên kia, Yuta vừa phải co cả 2 đầu gối cho chăn nhô lên, khỏi lộ "cây hàng" bên dưới đang không ngừng ngỏng lên cứng ngắc.
Phía bên kia, mẹ Yuta không ngồi dựa vào tường nữa mà đã nằm xuống đắp chăn, quay lưng về bên này nhưng vẫn đang gối đầu lên một tay, tay kia vẫn lật giở cuốn nhật ký, chưa thấy dấu hiệu sắp đi ngủ....
Cảm ơn bạn, dịch rất hay.
 
Tiếp nhe thớt. Hay đó
 
Phần 3:

Yuta nhỏm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như mưa càng lúc càng to, thi thoảng có cả tiếng sấm nữa. Bên ngoài không có lấy một ánh đèn đường, toàn bộ không gian phía bên kia ô cửa như đang được nhúng trong một nghiên mực đen thăm thẳm.
Yuta chui vào futon đã được đôi tiếng, cậu chẳng nhớ đã đọc được bao nhiêu kịch bản tiểu thuyết người lớn trong quyển ký hoạ của ông ngoại nữa.
"Đọc nốt một truyện cuối nữa thôi rồi ngủ".
Vừa tự nhủ như vậy, Yuta khẽ ngáp rồi đưa tay lật thêm một trang truyện...
"Nhân vật chính trong kịch bản lần này là một cậu thiếu niên vốn sinh ra trong một gia đình nghèo. Vì để giảm bớt miệng ăn nên khi cậu vừa lên 5 tuổi đã bị bán cho một đoàn hát rong để làm diễn viên xiếc nhí. Bất chấp xuất thân bất hạnh ấy, bằng nghị lực của bản thân cộng với giọng hát và khuôn mặt đẹp trời ban mà cậu bé dần dần leo lên làm diễn viên chính trong đoàn hát.
Năm 14 tuổi, sau một tối công diễn tại một địa phương nọ, cậu thiếu niên lọt vào "mắt xanh" của một phú bà trung niên nào đó và được yêu cầu gọi đến dinh thự của bà ta để biểu diễn riêng. Tại dinh thự, vì say đắm trước vẻ đẹp thoát tục của cậu thiếu niên nên vị phú bà đã không thể nén nổi dục vọng mà cởi toàn bộ xiêm y ngay trước mắt cậu để dụ dỗ.
Vị phú bà đó, thực ra chính là người mẹ ruột năm xưa vì nghèo khó mà đã phải bán đi đứa con trai mình dứt ruột sinh ra. Đêm đó, cả hai người đều không biết thân phận thực sự của nhau nên đã không kìm được dục vọng mà lao vào nhau giao hoan, đạp qua lằn ranh sợi chỉ đỏ của luân thường đạo lý..."

Nét vẽ trong truyện vô cùng dung tục, hành văn cũng không phải là quá xuất sắc, nhưng với cậu trai tuổi mới lớn như Yuta thì lại vô cùng kích thích vì nó đề cập đến chủ đề nhạy cảm : loạn luân mẹ con. Yuta cảm thấy bàn tay cầm tập ký hoạ của cậu rịn mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Vì đang trong tư thế nằm sấp mặt xuống sàn và trùm chăn nên cậu cảm nhận rõ dương vật phía dưới bị đè nén đến căng tức.
Mẹ và con trai quan hệ tình dục với nhau, không biết trong thực tế có chuyện ấy không nhỉ ? Quả đúng là giờ nếu đi ngoài đường gặp người phụ nữ kể cả cứng tuổi một chút mà vẫn còn xinh đẹp thì thằng học sinh tuổi cậu vẫn cảm thấy thèm muốn. Nhưng đó là với người lạ không quen biết gì, chứ còn nếu là...mẹ đẻ của mình thì... Chắc không được đâu.
Bất giác, Yuta đưa ánh mắt sang phía tấm nệm bên cạnh của mẹ. Chẳng biết là ngẫu nhiên hay là vì cảm nhận thấy ai đó đang nhìn mình, mẹ cũng đưa mắt nhìn sang Yuta.
Ánh mắt 2 người chạm nhau.
Không khí đột nhiên vô cùng khó xử.
Hình như do ánh đèn trần dây kéo hắt vào nên Yuta có ảo giác gò má mẹ hơi ửng đỏ. Ánh mắt mẹ dường như hơi ẩm ướt xen lẫn chút vô hồn.
Hạ bộ Yuta lại càng cứng lên như muốn phát nổ.
Yuta hốt hoảng tránh ánh mắt đi, lại chúi xuống đọc tiếp truyện...
" Sau trận giao hoan cuồng dại, đôi thân thể trần trụi của cặp nam- nữ, mẹ- con đang loã lổ ôm lấy nhau dưới sàn nhà.
Phú bà trông thấy vết sẹo ngắn dưới bả vai sau lưng cậu thiếu niên, bất giác run rẩy hỏi:
_ Cậu sinh ra ở vùng nào ??
_ Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng theo lời trưởng đoàn hát thì là ở thôn Xxx, tỉnh Yyy.
_ Trời đất ơi, chuyện gì thế này ??? Cậu...có phải tên khai sinh của cậu là... Zzz không ???
_ Sao...sao bà..lại biết tên đó?? Từ khi vào đoàn hát tôi chỉ dùng mỗi nghệ danh hiện tại thôi.
Bấy giờ hai người mới nhận ra thân phận thật của nhau. Giữa 2 mẹ con lúc này thật khó nói là cảm xúc hân hoan khi đoàn tụ hay là sự kinh tởm, sợ hãi vì tội lỗi đã không thể vãn hồi mà mình vừa mắc phải. Nước mắt từ đâu ứa ra đầm đìa, hai người ôm nhau khóc nấc thành tiếng.
Ấy vậy mà, chỉ ngay khi da thịt chạm nhau, họ cùng lập tức nhớ lại cái cảm giác khoái lạc ban nãy. Dục vọng của loài động vật lại gào thét. Và lần này, họ dù đã biết đối phương là ai vẫn cứ lao vào.
Cây gậy thịt điên cuồng của đứa con cứ thế đâm vào, người mẹ xinh đẹp cũng đã mất hoàn toàn lý trí lắc cặp mông như điên dại.
_ A...a...a...ahhh. Tha thứ cho..mẹ con ơiiii. Hãy tha thứ cho người mẹ mạt hạng đã vứt bỏ con mình...
_ Ahhhhahh...ahhhhh..aaa. Sao thứ hình phạt của địa ngục lại sung sướng thế này....Đâm nát mẹ đi...trừng phạt mẹ đi....Đ*t...nát l*n người mẹ khốn nạn này đi con ơi... mẹ cho...mẹ nhận hết....ahhhahahah...".

Yuta thò tay vào chăn, lôi dương vật mình ra khỏi quần lót và quần ngoài. Cậu đã không thể chịu sự căng tức thêm được nữa. Dương vật Yuta đang giật giật, dường như nó cũng muốn phát điên như cây gậy thịt của cậu thiếu niên đang điên dại dập vào l*n mẹ mình ở trong cuốn truyện. Đầu dương vật của cậu hơi có nước lấp lánh rỉ ra, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy là nó sẽ nguội bớt xuống. Nếu là ở phòng ngủ ở nhà thì Yuta đã vạch ra ngay lập tức để xóc lọ tại chỗ rồi. Nhưng bây giờ còn mẹ bên cạnh nên không làm vậy được..
Phải vào toilet thôi...
Ghét cái là toilet nhà ông ngoại ở tít góc hành lang gần cửa gian ngoài. Đêm hôm vừa rét vừa mưa, lại tối om thế này, trong căn nhà có người vừa mất mà giờ mò ra đó thú thật cậu hơi sợ. Chưa kể cái toilet nhà ông ngoại là kiểu cũ ngồi xổm chứ ko phải loại ở nhà cậu, mùi trong toilet khá khó chịu, chẳng lẽ vào đó vừa ngửi mùi đó vừa "quay tay" thì còn gì cảm xúc...
Lại một lần nữa, Yuta đánh mắt sang phía futon mẹ nằm.
Mẹ Yuta lúc này đã nhắm mắt trùm chăn ngủ. Cuốn nhật ký của bà ngoại có vẻ đã đọc xong, được mẹ để bên cạnh gối. Yuta hơi thoáng thấy khoé mắt đang nhắm của mẹ có vết lấp lánh. Hình như mẹ vừa khóc ????
Trong cuốn nhật ký của bà ngoại có viết gì nhỉ? Yuta bất giác nổi tò mò. Cậu cố giữ im lặng nhất có thể, đưa tay sang chỗ gối mẹ, với quyển nhật ký.
Mẹ Yuta chợt trở mình, mắt vẫn nhắm nhưng xoay người quay lưng lại phía cậu. Yuta khựng tay lại mấy giây, chờ đến khi tiếng mẹ thở trở lại đều đều mới cầm lấy cuốn sổ nhật ký.
" Xem thử trong này viết gì nào. Chờ thêm lát nữa mẹ ngủ say rồi mình vào toilet cũng được."
Yuta ngồi dựa lưng thẳng dậy. Tay lật mở cuốn nhật ký của bà ngoại...
 
Phần 3:

Yuta nhỏm dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như mưa càng lúc càng to, thi thoảng có cả tiếng sấm nữa. Bên ngoài không có lấy một ánh đèn đường, toàn bộ không gian phía bên kia ô cửa như đang được nhúng trong một nghiên mực đen thăm thẳm.
Yuta chui vào futon đã được đôi tiếng, cậu chẳng nhớ đã đọc được bao nhiêu kịch bản tiểu thuyết người lớn trong quyển ký hoạ của ông ngoại nữa.
"Đọc nốt một truyện cuối nữa thôi rồi ngủ".
Vừa tự nhủ như vậy, Yuta khẽ ngáp rồi đưa tay lật thêm một trang truyện...
"Nhân vật chính trong kịch bản lần này là một cậu thiếu niên vốn sinh ra trong một gia đình nghèo. Vì để giảm bớt miệng ăn nên khi cậu vừa lên 5 tuổi đã bị bán cho một đoàn hát rong để làm diễn viên xiếc nhí. Bất chấp xuất thân bất hạnh ấy, bằng nghị lực của bản thân cộng với giọng hát và khuôn mặt đẹp trời ban mà cậu bé dần dần leo lên làm diễn viên chính trong đoàn hát.
Năm 14 tuổi, sau một tối công diễn tại một địa phương nọ, cậu thiếu niên lọt vào "mắt xanh" của một phú bà trung niên nào đó và được yêu cầu gọi đến dinh thự của bà ta để biểu diễn riêng. Tại dinh thự, vì say đắm trước vẻ đẹp thoát tục của cậu thiếu niên nên vị phú bà đã không thể nén nổi dục vọng mà cởi toàn bộ xiêm y ngay trước mắt cậu để dụ dỗ.
Vị phú bà đó, thực ra chính là người mẹ ruột năm xưa vì nghèo khó mà đã phải bán đi đứa con trai mình dứt ruột sinh ra. Đêm đó, cả hai người đều không biết thân phận thực sự của nhau nên đã không kìm được dục vọng mà lao vào nhau giao hoan, đạp qua lằn ranh sợi chỉ đỏ của luân thường đạo lý..."

Nét vẽ trong truyện vô cùng dung tục, hành văn cũng không phải là quá xuất sắc, nhưng với cậu trai tuổi mới lớn như Yuta thì lại vô cùng kích thích vì nó đề cập đến chủ đề nhạy cảm : loạn luân mẹ con. Yuta cảm thấy bàn tay cầm tập ký hoạ của cậu rịn mồ hôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Vì đang trong tư thế nằm sấp mặt xuống sàn và trùm chăn nên cậu cảm nhận rõ dương vật phía dưới bị đè nén đến căng tức.
Mẹ và con trai quan hệ tình dục với nhau, không biết trong thực tế có chuyện ấy không nhỉ ? Quả đúng là giờ nếu đi ngoài đường gặp người phụ nữ kể cả cứng tuổi một chút mà vẫn còn xinh đẹp thì thằng học sinh tuổi cậu vẫn cảm thấy thèm muốn. Nhưng đó là với người lạ không quen biết gì, chứ còn nếu là...mẹ đẻ của mình thì... Chắc không được đâu.
Bất giác, Yuta đưa ánh mắt sang phía tấm nệm bên cạnh của mẹ. Chẳng biết là ngẫu nhiên hay là vì cảm nhận thấy ai đó đang nhìn mình, mẹ cũng đưa mắt nhìn sang Yuta.
Ánh mắt 2 người chạm nhau.
Không khí đột nhiên vô cùng khó xử.
Hình như do ánh đèn trần dây kéo hắt vào nên Yuta có ảo giác gò má mẹ hơi ửng đỏ. Ánh mắt mẹ dường như hơi ẩm ướt xen lẫn chút vô hồn.
Hạ bộ Yuta lại càng cứng lên như muốn phát nổ.
Yuta hốt hoảng tránh ánh mắt đi, lại chúi xuống đọc tiếp truyện...
" Sau trận giao hoan cuồng dại, đôi thân thể trần trụi của cặp nam- nữ, mẹ- con đang loã lổ ôm lấy nhau dưới sàn nhà.
Phú bà trông thấy vết sẹo ngắn dưới bả vai sau lưng cậu thiếu niên, bất giác run rẩy hỏi:
_ Cậu sinh ra ở vùng nào ??
_ Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng theo lời trưởng đoàn hát thì là ở thôn Xxx, tỉnh Yyy.
_ Trời đất ơi, chuyện gì thế này ??? Cậu...có phải tên khai sinh của cậu là... Zzz không ???
_ Sao...sao bà..lại biết tên đó?? Từ khi vào đoàn hát tôi chỉ dùng mỗi nghệ danh hiện tại thôi.
Bấy giờ hai người mới nhận ra thân phận thật của nhau. Giữa 2 mẹ con lúc này thật khó nói là cảm xúc hân hoan khi đoàn tụ hay là sự kinh tởm, sợ hãi vì tội lỗi đã không thể vãn hồi mà mình vừa mắc phải. Nước mắt từ đâu ứa ra đầm đìa, hai người ôm nhau khóc nấc thành tiếng.
Ấy vậy mà, chỉ ngay khi da thịt chạm nhau, họ cùng lập tức nhớ lại cái cảm giác khoái lạc ban nãy. Dục vọng của loài động vật lại gào thét. Và lần này, họ dù đã biết đối phương là ai vẫn cứ lao vào.
Cây gậy thịt điên cuồng của đứa con cứ thế đâm vào, người mẹ xinh đẹp cũng đã mất hoàn toàn lý trí lắc cặp mông như điên dại.
_ A...a...a...ahhh. Tha thứ cho..mẹ con ơiiii. Hãy tha thứ cho người mẹ mạt hạng đã vứt bỏ con mình...
_ Ahhhhahh...ahhhhh..aaa. Sao thứ hình phạt của địa ngục lại sung sướng thế này....Đâm nát mẹ đi...trừng phạt mẹ đi....Đ*t...nát l*n người mẹ khốn nạn này đi con ơi... mẹ cho...mẹ nhận hết....ahhhahahah...".

Yuta thò tay vào chăn, lôi dương vật mình ra khỏi quần lót và quần ngoài. Cậu đã không thể chịu sự căng tức thêm được nữa. Dương vật Yuta đang giật giật, dường như nó cũng muốn phát điên như cây gậy thịt của cậu thiếu niên đang điên dại dập vào l*n mẹ mình ở trong cuốn truyện. Đầu dương vật của cậu hơi có nước lấp lánh rỉ ra, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy là nó sẽ nguội bớt xuống. Nếu là ở phòng ngủ ở nhà thì Yuta đã vạch ra ngay lập tức để xóc lọ tại chỗ rồi. Nhưng bây giờ còn mẹ bên cạnh nên không làm vậy được..
Phải vào toilet thôi...
Ghét cái là toilet nhà ông ngoại ở tít góc hành lang gần cửa gian ngoài. Đêm hôm vừa rét vừa mưa, lại tối om thế này, trong căn nhà có người vừa mất mà giờ mò ra đó thú thật cậu hơi sợ. Chưa kể cái toilet nhà ông ngoại là kiểu cũ ngồi xổm chứ ko phải loại ở nhà cậu, mùi trong toilet khá khó chịu, chẳng lẽ vào đó vừa ngửi mùi đó vừa "quay tay" thì còn gì cảm xúc...
Lại một lần nữa, Yuta đánh mắt sang phía futon mẹ nằm.
Mẹ Yuta lúc này đã nhắm mắt trùm chăn ngủ. Cuốn nhật ký của bà ngoại có vẻ đã đọc xong, được mẹ để bên cạnh gối. Yuta hơi thoáng thấy khoé mắt đang nhắm của mẹ có vết lấp lánh. Hình như mẹ vừa khóc ????
Trong cuốn nhật ký của bà ngoại có viết gì nhỉ? Yuta bất giác nổi tò mò. Cậu cố giữ im lặng nhất có thể, đưa tay sang chỗ gối mẹ, với quyển nhật ký.
Mẹ Yuta chợt trở mình, mắt vẫn nhắm nhưng xoay người quay lưng lại phía cậu. Yuta khựng tay lại mấy giây, chờ đến khi tiếng mẹ thở trở lại đều đều mới cầm lấy cuốn sổ nhật ký.
" Xem thử trong này viết gì nào. Chờ thêm lát nữa mẹ ngủ say rồi mình vào toilet cũng được."
Yuta ngồi dựa lưng thẳng dậy. Tay lật mở cuốn nhật ký của bà ngoại...
Hay quá, lâu lắm mới có bản dịch hay như này.
 
anime sex
cliphot
Back
Top
X