Nguyễn Văn Minh, học sinh lớp 12, ngày 15 tháng 8 năm 2025, bị dòng sông Hồng cuốn trôi trong lúc cứu bạn.
Khi tỉnh lại, cậu nằm trên bãi lau sậy ven sông, trời xanh trong vắt, không khí thơm mùi cỏ đồng nội. Một ông lão râu bạc, áo the khăn đóng, mắt sáng như sao, đang ngồi bên cạnh.
“Ngươi có duyên với thời loạn.”
Ông lão đặt vào tay Minh một chiếc nhẫn ngọc bích cũ kỹ, trên mặt nhẫn khắc chữ triện cổ: 玄武長生 (Huyền Vũ Trường Sinh).
“Nhẫn này là bảo vật của tổ sư Huyền Vũ Môn, trấn yểm sông núi Đại Việt ngàn năm. Khi cần, hãy nhỏ máu lên nhẫn, nó sẽ chỉ đường.”
Ông lão biến mất trong làn khói trắng.
Minh đeo nhẫn vào ngón trỏ, lập tức một luồng khí lạnh ấm chạy dọc sống lưng.
Một giọng nói già nua, trầm ấm vang lên trong đầu cậu:
【Hệ thống Huyền Vũ Trường Sinh Nhẫn kích hoạt】
【Ký chủ: Nguyễn Văn Minh】
【Thời đại hiện tại: Năm Thuận Thiên thứ 1 (1428), vừa sau chiến thắng Chi Lăng – Xương Giang】
【Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm đến Đông Quan, cứu Nguyễn Trãi khỏi một kiếp nạn chưa từng được sử sách ghi lại】
Minh thử nhỏ một giọt máu lên nhẫn như lời ông lão.
Nhẫn sáng lên ánh xanh lam, mặt đất rung nhẹ. Một luồng thông tin đổ vào đầu cậu:
1. Huyền Vũ Thần Công (cấp 1): thân thể bất hoại dưới Huyền cấp, nội lực tăng gấp 10.
2. Thuấn Di Thuật (10 trượng): di chuyển tức thời trong phạm vi 30 mét.
3. Linh Thịnh Nhãn: nhìn thấu yêu khí, tà thuật, và cả dục vọng ẩn sâu trong lòng người.
4. Ấn Tình Chú: chỉ cần chạm tay vào nữ nhân, có thể để lại một dấu ấn vô hình, khiến nàng dần dần mơ thấy mình mỗi đêm.
Minh thử Thuấn Di một lần – chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cách bờ sông 30 mét.
Cậu mỉm cười: “Đây mới chỉ là khởi đầu.”
Minh cải trang thành thư sinh, đi thuyền ngược sông Nhị về Đông Quan (Hà Nội xưa).
Trên đường, cậu dùng Linh Thịnh Nhãn nhìn thấy một luồng khí đen mờ mờ bám theo một thiếu nữ áo tím – chính là Thị Lộ, đang trên đường về thăm nhà.
Khí đen ấy là “Oán Hồn Xà” – một loại tà thuật do tàn dư Đông Minh phái xuống để hại Nguyễn Trãi. Nếu không ngăn chặn, ba ngày sau Thị Lộ sẽ bị nhập, dẫn đến án Lệ Chi Viên sớm hơn lịch sử 14 năm.
Minh lặng lẽ theo sau.
Đêm ấy, tại bến đò vắng, oán xà hiện hình – một con rắn đen khổng lồ, mắt đỏ rực.
Minh kích hoạt Huyền Vũ Thần Công, nhẫn bích quang bùng lên, hóa thành một tấm khiên xanh lam chặn đứng nọc độc. Cậu chỉ điểm một chỉ – “Huyền Vũ Phá Tà Chỉ” – luồng sáng xanh xuyên thủng đầu oán xà, nó hóa thành tro bụi.
Thị Lộ kinh hãi quỳ xuống:
“Đa tạ ân công cứu mạng… xin hỏi cao tính đại danh?”
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng chạm tay lên vai nàng để an ủi.
Một dấu ấn vô hình lặng lẽ khắc vào tim nàng – Ấn Tình Chú cấp 1.
“Gọi ta là… Vân Minh.”
Nhờ Thị Lộ dẫn đường, Minh được Nguyễn Trãi tiếp tại am Bạch Vân, Côn Sơn.
Ức Trai tiên sinh nhìn cậu một lúc, thở dài:
“Ta thấy trên người công tử có khí tức của rồng núi sông. Xin hỏi, công tử từ đâu đến?”
Minh không giấu, kể sơ qua chuyện xuyên không và chiếc nhẫn.
Nguyễn Trãi trầm ngâm:
“Ta cũng từng mơ thấy một người trẻ tuổi mặc áo lạ, nói rằng 14 năm sau ta sẽ chết oan. Hóa ra chính là công tử.”
Minh gật đầu:
“Tiên sinh, ta đến để thay đổi số phận ấy.”
Từ đó, Minh ở lại Côn Sơn ba tháng, vừa học văn thơ với Nguyễn Trãi, vừa âm thầm tu luyện nhẫn thần.
Mỗi đêm, Thị Lộ đều mơ thấy cậu – giấc mơ ngọt ngào, nóng bỏng, khiến nàng tỉnh dậy với thân thể ướt át, tim đập loạn nhịp.
Đêm trăng rằm tháng chín, am Bạch Vân.
Thị Lộ mang trà vào thư phòng cho Minh.
Dưới ánh nến, nàng mặc áo lụa mỏng, da trắng như ngọc, đôi mắt long lanh nước.
Ấn Tình Chú đã tích lũy đủ 30 ngày – giờ chỉ cần một cái chạm tay là nàng sẽ hoàn toàn thuộc về cậu.
Minh nhẹ nhàng cầm tay nàng:
“Lộ nhi, nàng có biết vì sao mỗi đêm nàng đều mơ thấy ta không?”
Thị Lộ đỏ mặt, giọng run run:
“Ta… ta không dám nghĩ… nhưng từ ngày được công tử cứu, lòng ta đã không còn là của ta nữa.”
Minh kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Không vội vàng, không thô bạo.
Cậu dùng Linh Thịnh Nhãn nhìn thấu từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, rồi chậm rãi hôn từ cổ xuống vai, từng chút một cởi bỏ lớp lụa mỏng.
Đêm ấy, trong tiếng trúc reo và trăng sáng, Minh dùng Huyền Vũ song tu pháp dẫn dắt nàng bước vào tiên cảnh.
Mỗi cái chạm đều mang theo linh khí ấm áp, khiến nàng run rẩy không phải vì đau, mà vì khoái lạc chưa từng biết.
Khi cậu tiến vào, nhẫn thần lóe lên ánh lam, giúp nàng không hề đau đớn, chỉ còn lại sự hòa quyện tuyệt đối của linh hồn và thể xác.
Sau đêm ấy, trên cổ tay trái Thị Lộ hiện lên một dấu ấn hình con rùa nhỏ bằng ánh sáng xanh – dấu hiệu nàng đã trở thành người song tu đầu tiên của Minh.
Sáng hôm sau, nhẫn thần lại truyền âm:
【Nhiệm vụ mới: Trong vòng một năm, tìm đủ 7 mảnh “Việt Sử Hồn Ngọc” bị phân tán khắp Đại Việt.】
【Mỗi mảnh sẽ mở thêm một tầng phép thuật của Huyền Vũ nhẫn.】
【Mảnh đầu tiên: nằm trong tay công chúa Lê Ngọc Hân, hiện đang bị giam lỏng ở cung Thăng Long vì từ chối hôn sự với Chiêm Thành.】
Minh nhìn Nguyễn Trãi, rồi nhìn Thị Lộ đang nép vào ngực mình, mỉm cười:
“Ta đi Thăng Long đây. Tiên sinh, xin chờ tin tốt.”
Gió thu thổi qua rừng thông Côn Sơn, mang theo hương hoa sữa và lời hứa thay đổi vận mệnh một triều đại.
Mùa đông năm Thuận Thiên thứ 2 (1429).
Minh cùng Thị Lộ cải trang thành đôi phu thê thương nhân giàu có, thuê một chiếc thuyền lớn xuôi sông Hồng về kinh sư.
Trên thuyền, mỗi đêm Minh đều dùng Huyền Vũ song tu pháp cùng Thị Lộ, linh khí trong nhẫn tăng dần, đã mở thêm một tầng mới:
【Huyền Vũ Nhẫn – Tầng 2 mở khóa】
• Thanh Long Tử Lôi Chưởng: triệu một đạo sấm xanh đánh tan yêu tà trong phạm vi trăm trượng
• Thủy Kính Thuật: tạo gương nước giữa không trung, quan sát bất kỳ nơi nào trong Đại Việt
• Linh Hợp Ấn: khi song tu, cả hai cùng tăng tu vi, vết thương tự lành
Thị Lộ từ một thiếu nữ tài hoa giờ đã có nội lực tương đương cao thủ giang hồ thập niên, da dẻ càng thêm trắng hồng phát sáng, đôi mắt lúc nào cũng vương chút xuân.
Vào được Thăng Long, Minh dùng Thủy Kính Thuật quan sát cung điện.
Hình ảnh hiện ra:
Trong một góc Tử Cấm Thành, công chúa Lê Ngọc Hân (19 tuổi) bị giam lỏng ở điện Diên Thọ, cửa khóa ngoài, chỉ có hai cung nữ hầu hạ.
Nàng mặc áo lụa trắng đơn sơ, tóc xõa dài, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa phùn, gương mặt vừa kiêu ngạo vừa cô đơn.
Linh Thịnh Nhãn của Minh nhìn thấy:
Trên người Ngọc Hân có một luồng khí tím nhạt – chính là mảnh thứ nhất của Việt Sử Hồn Ngọc, đang được đeo như một chiếc ngọc bội hình rồng nhỏ trước ngực.
Nhưng quanh điện lại có trận pháp “Tỏa Hồn Trận” do pháp sư Chiêm Thành bố trí, nhằm làm nàng dần mất ý chí, cuối cùng tự nguyện gả đi để đổi hòa bình.
Minh thì thầm với Thị Lộ:
“Ta phải vào đó đêm nay.”
Đêm khuya, mưa phùn lất phất.
Minh đứng ngoài tường thành cao ba trượng, kích hoạt Thuấn Di Thuật liên tiếp ba lần – vút vút vút – đã xuất hiện ngay trong điện Diên Thọ, trước mặt hai cung nữ đang ngủ gật.
Chỉ điểm nhẹ một cái, hai cung nữ ngã xuống ngủ say như chết.
Cửa phòng công chúa khép hờ.
Minh đẩy cửa bước vào.
Ngọc Hân giật mình đứng dậy, tay nắm chặt cây trâm bạc định tự vẫn:
“Ai? Đừng lại gần! Ta thà chết cũng không gả cho Chiêm vương!”
Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ tay trái lên.
Chiếc Huyền Vũ nhẫn phát ra ánh sáng xanh lam dịu dàng, bao lấy cả căn phòng, lập tức phá tan Tỏa Hồn Trận. Luồng khí tím nhạt quanh người công chúa tan biến.
Ngọc Hân ngỡ ngàng cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng, ý chí quay về.
Nàng nhìn Minh, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang tò mò:
“Ngươi… là ai?”
Minh quỳ một chân xuống, giọng trầm ấm:
“Thảo dân Vân Minh, phụng mệnh trời đến cứu công chúa.”
Dưới ánh nến, hai trái tim chạm nhau
Ngọc Hân vẫn còn cảnh giác, nhưng không hiểu sao lại thấy người thanh niên trước mặt rất đáng tin.
Minh kể ngắn gọn về nhẫn thần, về mảnh Hồn Ngọc trên người nàng, và về nguy cơ Chiêm Thành dùng tà thuật khống chế hoàng tộc Đại Việt.
Ngọc Hân nghe xong, nước mắt lăn dài:
“Ta tưởng cả đời này phải chết trong lồng giam này… Cảm ơn ngươi.”
Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đầu ngón tay vô tình chạm vào Linh Hợp Ấn trên cổ tay mình.
Một luồng linh khí ấm áp chảy vào cơ thể Ngọc Hân, xua tan hoàn toàn hàn khí mấy tháng bị trận pháp hành hạ.
Công chúa khẽ run, mặt đỏ bừng:
“Ta… ta thấy trong người nóng quá…”
Minh mỉm cười, nhẹ giọng:
“Đó là linh khí của Huyền Vũ, giúp công chúa hồi phục. Nhưng để hoàn toàn lấy lại sức mạnh, cần… song tu một lần.”
Ngọc Hân cắn môi, cúi đầu thật lâu, rồi ngẩng lên, mắt long lanh kiên định:
“Ta tin ngươi. Nếu ngươi thật sự là người trời phái đến… thì thân thể này, ta nguyện dâng.”
Khi tỉnh lại, cậu nằm trên bãi lau sậy ven sông, trời xanh trong vắt, không khí thơm mùi cỏ đồng nội. Một ông lão râu bạc, áo the khăn đóng, mắt sáng như sao, đang ngồi bên cạnh.
“Ngươi có duyên với thời loạn.”
Ông lão đặt vào tay Minh một chiếc nhẫn ngọc bích cũ kỹ, trên mặt nhẫn khắc chữ triện cổ: 玄武長生 (Huyền Vũ Trường Sinh).
“Nhẫn này là bảo vật của tổ sư Huyền Vũ Môn, trấn yểm sông núi Đại Việt ngàn năm. Khi cần, hãy nhỏ máu lên nhẫn, nó sẽ chỉ đường.”
Ông lão biến mất trong làn khói trắng.
Minh đeo nhẫn vào ngón trỏ, lập tức một luồng khí lạnh ấm chạy dọc sống lưng.
Một giọng nói già nua, trầm ấm vang lên trong đầu cậu:
【Hệ thống Huyền Vũ Trường Sinh Nhẫn kích hoạt】
【Ký chủ: Nguyễn Văn Minh】
【Thời đại hiện tại: Năm Thuận Thiên thứ 1 (1428), vừa sau chiến thắng Chi Lăng – Xương Giang】
【Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm đến Đông Quan, cứu Nguyễn Trãi khỏi một kiếp nạn chưa từng được sử sách ghi lại】
Minh thử nhỏ một giọt máu lên nhẫn như lời ông lão.
Nhẫn sáng lên ánh xanh lam, mặt đất rung nhẹ. Một luồng thông tin đổ vào đầu cậu:
1. Huyền Vũ Thần Công (cấp 1): thân thể bất hoại dưới Huyền cấp, nội lực tăng gấp 10.
2. Thuấn Di Thuật (10 trượng): di chuyển tức thời trong phạm vi 30 mét.
3. Linh Thịnh Nhãn: nhìn thấu yêu khí, tà thuật, và cả dục vọng ẩn sâu trong lòng người.
4. Ấn Tình Chú: chỉ cần chạm tay vào nữ nhân, có thể để lại một dấu ấn vô hình, khiến nàng dần dần mơ thấy mình mỗi đêm.
Minh thử Thuấn Di một lần – chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cách bờ sông 30 mét.
Cậu mỉm cười: “Đây mới chỉ là khởi đầu.”
Minh cải trang thành thư sinh, đi thuyền ngược sông Nhị về Đông Quan (Hà Nội xưa).
Trên đường, cậu dùng Linh Thịnh Nhãn nhìn thấy một luồng khí đen mờ mờ bám theo một thiếu nữ áo tím – chính là Thị Lộ, đang trên đường về thăm nhà.
Khí đen ấy là “Oán Hồn Xà” – một loại tà thuật do tàn dư Đông Minh phái xuống để hại Nguyễn Trãi. Nếu không ngăn chặn, ba ngày sau Thị Lộ sẽ bị nhập, dẫn đến án Lệ Chi Viên sớm hơn lịch sử 14 năm.
Minh lặng lẽ theo sau.
Đêm ấy, tại bến đò vắng, oán xà hiện hình – một con rắn đen khổng lồ, mắt đỏ rực.
Minh kích hoạt Huyền Vũ Thần Công, nhẫn bích quang bùng lên, hóa thành một tấm khiên xanh lam chặn đứng nọc độc. Cậu chỉ điểm một chỉ – “Huyền Vũ Phá Tà Chỉ” – luồng sáng xanh xuyên thủng đầu oán xà, nó hóa thành tro bụi.
Thị Lộ kinh hãi quỳ xuống:
“Đa tạ ân công cứu mạng… xin hỏi cao tính đại danh?”
Minh mỉm cười, nhẹ nhàng chạm tay lên vai nàng để an ủi.
Một dấu ấn vô hình lặng lẽ khắc vào tim nàng – Ấn Tình Chú cấp 1.
“Gọi ta là… Vân Minh.”
Nhờ Thị Lộ dẫn đường, Minh được Nguyễn Trãi tiếp tại am Bạch Vân, Côn Sơn.
Ức Trai tiên sinh nhìn cậu một lúc, thở dài:
“Ta thấy trên người công tử có khí tức của rồng núi sông. Xin hỏi, công tử từ đâu đến?”
Minh không giấu, kể sơ qua chuyện xuyên không và chiếc nhẫn.
Nguyễn Trãi trầm ngâm:
“Ta cũng từng mơ thấy một người trẻ tuổi mặc áo lạ, nói rằng 14 năm sau ta sẽ chết oan. Hóa ra chính là công tử.”
Minh gật đầu:
“Tiên sinh, ta đến để thay đổi số phận ấy.”
Từ đó, Minh ở lại Côn Sơn ba tháng, vừa học văn thơ với Nguyễn Trãi, vừa âm thầm tu luyện nhẫn thần.
Mỗi đêm, Thị Lộ đều mơ thấy cậu – giấc mơ ngọt ngào, nóng bỏng, khiến nàng tỉnh dậy với thân thể ướt át, tim đập loạn nhịp.
Đêm trăng rằm tháng chín, am Bạch Vân.
Thị Lộ mang trà vào thư phòng cho Minh.
Dưới ánh nến, nàng mặc áo lụa mỏng, da trắng như ngọc, đôi mắt long lanh nước.
Ấn Tình Chú đã tích lũy đủ 30 ngày – giờ chỉ cần một cái chạm tay là nàng sẽ hoàn toàn thuộc về cậu.
Minh nhẹ nhàng cầm tay nàng:
“Lộ nhi, nàng có biết vì sao mỗi đêm nàng đều mơ thấy ta không?”
Thị Lộ đỏ mặt, giọng run run:
“Ta… ta không dám nghĩ… nhưng từ ngày được công tử cứu, lòng ta đã không còn là của ta nữa.”
Minh kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Không vội vàng, không thô bạo.
Cậu dùng Linh Thịnh Nhãn nhìn thấu từng điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, rồi chậm rãi hôn từ cổ xuống vai, từng chút một cởi bỏ lớp lụa mỏng.
Đêm ấy, trong tiếng trúc reo và trăng sáng, Minh dùng Huyền Vũ song tu pháp dẫn dắt nàng bước vào tiên cảnh.
Mỗi cái chạm đều mang theo linh khí ấm áp, khiến nàng run rẩy không phải vì đau, mà vì khoái lạc chưa từng biết.
Khi cậu tiến vào, nhẫn thần lóe lên ánh lam, giúp nàng không hề đau đớn, chỉ còn lại sự hòa quyện tuyệt đối của linh hồn và thể xác.
Sau đêm ấy, trên cổ tay trái Thị Lộ hiện lên một dấu ấn hình con rùa nhỏ bằng ánh sáng xanh – dấu hiệu nàng đã trở thành người song tu đầu tiên của Minh.
Sáng hôm sau, nhẫn thần lại truyền âm:
【Nhiệm vụ mới: Trong vòng một năm, tìm đủ 7 mảnh “Việt Sử Hồn Ngọc” bị phân tán khắp Đại Việt.】
【Mỗi mảnh sẽ mở thêm một tầng phép thuật của Huyền Vũ nhẫn.】
【Mảnh đầu tiên: nằm trong tay công chúa Lê Ngọc Hân, hiện đang bị giam lỏng ở cung Thăng Long vì từ chối hôn sự với Chiêm Thành.】
Minh nhìn Nguyễn Trãi, rồi nhìn Thị Lộ đang nép vào ngực mình, mỉm cười:
“Ta đi Thăng Long đây. Tiên sinh, xin chờ tin tốt.”
Gió thu thổi qua rừng thông Côn Sơn, mang theo hương hoa sữa và lời hứa thay đổi vận mệnh một triều đại.
Mùa đông năm Thuận Thiên thứ 2 (1429).
Minh cùng Thị Lộ cải trang thành đôi phu thê thương nhân giàu có, thuê một chiếc thuyền lớn xuôi sông Hồng về kinh sư.
Trên thuyền, mỗi đêm Minh đều dùng Huyền Vũ song tu pháp cùng Thị Lộ, linh khí trong nhẫn tăng dần, đã mở thêm một tầng mới:
【Huyền Vũ Nhẫn – Tầng 2 mở khóa】
• Thanh Long Tử Lôi Chưởng: triệu một đạo sấm xanh đánh tan yêu tà trong phạm vi trăm trượng
• Thủy Kính Thuật: tạo gương nước giữa không trung, quan sát bất kỳ nơi nào trong Đại Việt
• Linh Hợp Ấn: khi song tu, cả hai cùng tăng tu vi, vết thương tự lành
Thị Lộ từ một thiếu nữ tài hoa giờ đã có nội lực tương đương cao thủ giang hồ thập niên, da dẻ càng thêm trắng hồng phát sáng, đôi mắt lúc nào cũng vương chút xuân.
Vào được Thăng Long, Minh dùng Thủy Kính Thuật quan sát cung điện.
Hình ảnh hiện ra:
Trong một góc Tử Cấm Thành, công chúa Lê Ngọc Hân (19 tuổi) bị giam lỏng ở điện Diên Thọ, cửa khóa ngoài, chỉ có hai cung nữ hầu hạ.
Nàng mặc áo lụa trắng đơn sơ, tóc xõa dài, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa phùn, gương mặt vừa kiêu ngạo vừa cô đơn.
Linh Thịnh Nhãn của Minh nhìn thấy:
Trên người Ngọc Hân có một luồng khí tím nhạt – chính là mảnh thứ nhất của Việt Sử Hồn Ngọc, đang được đeo như một chiếc ngọc bội hình rồng nhỏ trước ngực.
Nhưng quanh điện lại có trận pháp “Tỏa Hồn Trận” do pháp sư Chiêm Thành bố trí, nhằm làm nàng dần mất ý chí, cuối cùng tự nguyện gả đi để đổi hòa bình.
Minh thì thầm với Thị Lộ:
“Ta phải vào đó đêm nay.”
Đêm khuya, mưa phùn lất phất.
Minh đứng ngoài tường thành cao ba trượng, kích hoạt Thuấn Di Thuật liên tiếp ba lần – vút vút vút – đã xuất hiện ngay trong điện Diên Thọ, trước mặt hai cung nữ đang ngủ gật.
Chỉ điểm nhẹ một cái, hai cung nữ ngã xuống ngủ say như chết.
Cửa phòng công chúa khép hờ.
Minh đẩy cửa bước vào.
Ngọc Hân giật mình đứng dậy, tay nắm chặt cây trâm bạc định tự vẫn:
“Ai? Đừng lại gần! Ta thà chết cũng không gả cho Chiêm vương!”
Minh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ tay trái lên.
Chiếc Huyền Vũ nhẫn phát ra ánh sáng xanh lam dịu dàng, bao lấy cả căn phòng, lập tức phá tan Tỏa Hồn Trận. Luồng khí tím nhạt quanh người công chúa tan biến.
Ngọc Hân ngỡ ngàng cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng, ý chí quay về.
Nàng nhìn Minh, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang tò mò:
“Ngươi… là ai?”
Minh quỳ một chân xuống, giọng trầm ấm:
“Thảo dân Vân Minh, phụng mệnh trời đến cứu công chúa.”
Dưới ánh nến, hai trái tim chạm nhau
Ngọc Hân vẫn còn cảnh giác, nhưng không hiểu sao lại thấy người thanh niên trước mặt rất đáng tin.
Minh kể ngắn gọn về nhẫn thần, về mảnh Hồn Ngọc trên người nàng, và về nguy cơ Chiêm Thành dùng tà thuật khống chế hoàng tộc Đại Việt.
Ngọc Hân nghe xong, nước mắt lăn dài:
“Ta tưởng cả đời này phải chết trong lồng giam này… Cảm ơn ngươi.”
Minh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đầu ngón tay vô tình chạm vào Linh Hợp Ấn trên cổ tay mình.
Một luồng linh khí ấm áp chảy vào cơ thể Ngọc Hân, xua tan hoàn toàn hàn khí mấy tháng bị trận pháp hành hạ.
Công chúa khẽ run, mặt đỏ bừng:
“Ta… ta thấy trong người nóng quá…”
Minh mỉm cười, nhẹ giọng:
“Đó là linh khí của Huyền Vũ, giúp công chúa hồi phục. Nhưng để hoàn toàn lấy lại sức mạnh, cần… song tu một lần.”
Ngọc Hân cắn môi, cúi đầu thật lâu, rồi ngẩng lên, mắt long lanh kiên định:
“Ta tin ngươi. Nếu ngươi thật sự là người trời phái đến… thì thân thể này, ta nguyện dâng.”










