Chương 10: Chuyên án kinh hoàng
"~~Đoàng đoàng~~~ "
Từ nỗi sợ hãi ban đầu đến cảm giác tê liệt như bị ghim xuống đất, tôi không khỏi nhớ lại cuộc đời mình. 22 tuổi, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi sắp kết thúc ở vùng đất xa lạ này. Tôi khao khát được về nhà! Tôi sẽ không bao giờ gặp lại ba được nữa~!
Tôi tên là Vương Bích Diệp, mẹ tôi đã hy sinh khi làm nhiệm vụ truy bắt bọn tội phạm ma túy, vì lẽ đó tôi rất căm thù bọn chúng. Mặc dù ba tôi kiên quyết phản đổi nhưng tôi vẫn gia nhập đội đặc nhiệm phòng chống tội phạm về ma túy của thành phố Rừng Mật với quyết tâm tiếp bước sự nghiệp dang dở của mẹ tôi
Rất nhanh dưới tin báo của quần chúng và những thông tin điều tra được. Chúng tôi đã khoanh vùng một trang trại giáp biên giới nghi ngờ là tụ điểm sản xuất ma túy số lượng lớn. Tổ công tác gồm tôi và 4 người đàn anh lên đường đột nhập bí mật vào khu vực đánh dấu. Sau nhiều giờ bí mật hành động trước mắt chúng tôi là một nhà xưởng quy mô, bên trong là hàng dài những máy móc phục vụ quá trình sản xuất ma túy.
"Bùm!" Một tiếng súng vang lên, cả thế giới im lặng!
"Á!" Tôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, lưng vẫn còn đau nhói. Nỗi sợ bị bắn và chết vẫn còn lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi chưa chết ư? Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một nơi trông giống như phòng phẫu thuật. Ánh đèn trên cao chói lòa làm đau mắt tôi. Tôi đang nằm trên một chiếc giường sắt phủ một tấm ga trải giường màu trắng, nhưng tôi cảm thấy rất tệ. Tay tôi bị còng vào đầu giường, chân tôi bị còng vào cuối giường. Tôi trần truồng, và một miếng bịt miệng bị nhét vào miệng tôi, buộc miệng tôi phải mở to. Đến lúc này làm sao mà tôi không nhận ra trang trại kia chỉ là miếng mồi nhử dụ chúng tôi vào tròng? Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm lấy tôi, khiến tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tôi phát ra những âm thanh khàn khàn, không mạch lạc. Cánh cửa mở ra, và một vài người trông giống như bác sĩ bước vào. Thấy tôi vùng vẫy dữ dội, họ khống chế tôi và nhanh chóng tiêm một mũi vào cánh tay. Chẳng mấy chốc, tôi lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một môi trường khác, giống như một phòng bệnh trong bệnh viện. Tay chân tôi vẫn bị trói vào đầu giường và chân giường, một ống truyền dịch vẫn gắn vào một cánh tay, và có thứ gì đó như bị nhét vào miệng tôi, một vật dài ấn sâu vào cổ họng. Tôi cứ nôn khan ngay khi tỉnh dậy, nhưng không thể kéo nó ra. Phần dưới cơ thể tôi được phủ một tấm vải trắng, nên tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ cảm thấy hơi sưng và đau ở ngực, sau đó là sưng và đau ở niệu đạo và hậu môn. Cảm giác nôn khan, sưng và đau kích thích não tôi. Tôi chưa chết! Tôi còn sống! Cảm giác thoát khỏi cái chết một lần nữa khiến nỗi đau thể xác trở nên vô nghĩa. Sau vài khoảnh khắc tuyệt vọng, tôi biết mình phải sống. Tôi phải trở về còn sống! Tôi không muốn chết! Vào khoảnh khắc đó, chỉ có ý nghĩ cuối cùng đó còn đọng lại trong tâm trí tôi!
Hai tuần tiếp theo giống như địa ngục thực sự bắt đầu. Tôi dành phần lớn thời gian để ngủ sâu, may mắn thay chỉ thức dậy vài giờ mỗi ngày. Chính trong những giờ thức này, tôi đã biết được những gì họ đã làm với tôi. Đầu tiên, một ống được đưa vào miệng tôi, và một cái phễu được gắn vào giá truyền dịch. Mỗi ngày, có người sẽ đổ thức ăn lỏng vào phễu thành từng phần, sau đó được ép xuống ống qua miệng và vào thực quản của tôi. Có vài lần tôi suýt nghẹn. Ngoài ra, ngực tôi to và săn chắc hơn rõ rệt càng về sau này tôi càng có cảm giác tức ngực, và bộ phận sinh dục của tôi trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Cảm giác như có một ống thông được đưa vào niệu đạo của tôi; nó sẽ tự động mở ra để xả dịch chỉ khi tôi cảm thấy bàng quang của mình sắp vỡ ra. Phần khó chịu nhất có lẽ là hậu môn của tôi. Tôi không biết thứ gì được đưa vào bên trong, nhưng dường như nó to ra một chút mỗi ngày. Cảm giác đầy bụng liên tục kích thích tôi. Ban đầu, nằm trên giường không thể cử động thì không sao, nhưng sau đó tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Các bác sĩ ở đây dường như biết tôi sẽ mắc phải tình trạng này.
Hai tuần sau, một chiếc kính thực tế ảo được đặt trên mắt tôi, phát một số chương trình quá kinh tởm đối với tôi. Với sự phát triển của Internet như hiện nay, rõ ràng tôi biết những video này đang cố gắng truyền tải điều gì. Tôi dần hiểu những người này muốn làm gì với tôi. Sợ hãi, kinh hoàng, tuyệt vọng — tôi không thể ngăn cản bất cứ điều gì. Tất cả những gì còn lại cho tôi là sự tê liệt. Vài ngày trước, tôi đã nghĩ rằng thật tuyệt khi được sống. Giờ đây, tôi thực sự nghĩ rằng ngay cả cái chết cũng sẽ khó khăn! Hai mươi ngày sau, tôi tỉnh dậy một lần nữa và thấy mình đang ở trong một căn phòng khác. Dường như tôi có một miếng bịt miệng nhỏ hơn trong miệng. Mỗi khi tỉnh dậy, tôi thường cử động tay chân và thấy rằng tôi có thể cử động chúng trở lại. Chiếc chăn mỏng đắp trên người tôi rơi khỏi giường khi tôi cử động.
Điều đầu tiên tôi nhận thấy là ngực của tôi đã tăng lên khoảng hai hoặc ba cỡ. Trước đây, chúng có lẽ khoảng B+ hoặc C, nhưng bây giờ chúng trông ít nhất là E hoặc F. Tôi từ từ cố gắng trở mình và ngồi xuống mép giường, nhưng ngay khi tôi ngồi dậy, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang xuyên qua hậu môn của mình. Mặc dù tôi đã chuẩn bị trước, nhưng cơn đau lại đi kèm với khoái cảm. Tôi không dám nhúc nhích một inch trong một lúc. Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu mình có nên làm lại không. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, và ôi ~ tôi cảm thấy ướt ở đó. Phải mất một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh!
Nhìn lại cơ thể mình, làn da như được tái sinh, trắng sáng và đàn hồi đến khó tin. Bộ ngực lớn của tôi, bất chấp lực hấp dẫn, không hề chảy xệ; chúng vẫn săn chắc và thẳng đứng. Hai núm vú trên quầng vú hồng của tôi dường như lớn hơn trước rất nhiều. Điều quan trọng là cả hai núm vú đều có khuyên xỏ theo chiều ngang và chiều dọc ở gốc, tạo thành hình chữ thập. Xa hơn nữa, phía trên rốn, có một khuyên xỏ khác. Vòng eo của tôi cảm thấy thon gọn hơn nhiều khi tôi véo nó. Cúi xuống và dang rộng chân, tôi nhìn xuống phần thân dưới của mình. Âm vật của tôi đang cương cứng, dài khoảng nửa ngón tay út, với những khuyên xỏ theo chiều ngang và chiều dọc ở gốc. Ngoài ra còn có ba khuyên xỏ ở mỗi bên môi bé của tôi. Điều khiến tôi sốc nhất là niệu đạo của mình. Ở lối vào, một vật giống như nắp kim loại nhô ra từ nơi mà niệu đạo đáng lẽ phải ở. Tôi cố gắng kéo nó ra và rất đau. Hóa ra một đoạn dài của nắp kim loại vẫn còn kẹt trong niệu đạo, và đầu nắp đáng lẽ phải được nuốt vào bàng quang. Thanh kim loại dường như cũng bị kẹt vào niệu đạo, không thể rút ra được. Nhìn vào lỗ âm đạo, nó dường như chẳng thay đổi gì, ngoại trừ dịch âm đạo chảy ra từ phía trước dính vào ngón tay tôi và kéo dài thành một sợi dài. Hậu môn bị chặn bởi một nắp tròn tương tự như lỗ niệu đạo, nhưng lớn hơn nhiều. Tôi dùng tay kéo nó vài lần, và tôi có thể cảm thấy toàn bộ ruột của mình đang chuyển động. Lúc này tôi cảm thấy rất kích thích.
Đột nhiên, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ những video lộn xộn trước mặt đã kích thích tôi? Tôi có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân sao? Tôi lắc đầu và nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn! Nhìn xung quanh, tôi thấy một cái khay trên sàn cạnh cửa với một miếng bít tết đã nấu chín và một cốc sữa bên cạnh. Tôi cảm thấy đói cồn cào và cười thầm, nghĩ:
"Dù gì thì cũng ăn được chứ?"
Tôi không thể kiềm chế được; Miệng tôi vẫn bị bịt kín. Tôi đưa tay ra sau đầu, sờ tìm miếng bịt, cảm giác như một mảnh của thứ gì đó. Tôi quyết định không bận tâm đến món ăn xa vời này nữa. Rồi, khóe mắt tôi thoáng thấy thứ gì đó bên cạnh miếng bít tết. Nhớ ra miếng bít tết cần dao nĩa, tôi lăn ra khỏi giường. Vừa định đứng dậy bước tới thì chân tôi khuỵu xuống, tôi ngã xuống sàn. Tôi nhận ra chân mình có vấn đề; mắt cá chân tôi như bị gỉ sét. Cú ngã này thật đau đớn; cơn đau và khoái cảm từ ngực và hậu môn gần như áp đảo tôi. Tôi cố gắng bò về phía cửa! Giờ đây, tất cả những gì tôi thấy là con dao và nĩa có thể giết chết tôi!
Cảm giác bò trườn, với những thứ trong hậu môn của tôi bên trong, giống như một cú sốc điện đối với não tôi. Thỉnh thoảng, sự cọ xát của mặt đất lạnh lẽo vào núm vú của tôi chỉ làm tăng thêm cơn đau. Tôi không hề biết, cách đó không xa, một nhóm người đang theo dõi qua camera giám sát. Đây là một bước quan trọng trong quá trình vận chuyển của họ; Đậu thì phải trả một khoản tiền lớn, trượt thì phải chờ đợi lâu hơn mới được nhận tiền. Tôi nắm chặt con dao; lưỡi dao dài 10 cm và rộng khoảng 2 cm. Tâm trí tôi quay cuồng,
"Tự tử là đủ rồi. Kết thúc tất cả."
Tôi nhắm vào tim mình và đâm nó vào. Nhưng tại sao tay tôi lại run rẩy thế này? A! Tại sao? Liệu nó có đau không? Ý nghĩ về nỗi đau khiến tay tôi càng run hơn. Tôi nhớ lại nỗi kinh hoàng của cái chết dưới làn đạn, sự tuyệt vọng níu kéo sự sống sau tuyệt vọng, ký ức bị đặt lên bàn mổ. Phải! Chết sớm hay muộn cũng chẳng khác gì! Tôi nhắm mắt lại, đôi tay run rẩy nắm chặt con dao, và đâm nó vào!
"Rắc!" Người đàn ông nhìn con dao trong tay cô gái sắp đâm vào tim, liền ấn mạnh điều khiển từ xa. Cùng lúc đó, con dao trong tay cô gái vỡ tan thành từng mảnh kim loại, khiến cô ngất xỉu. Người đàn ông nhìn cấp dưới và nói:
"Liên lạc với khách hàng là ngài Trần. Chúng ta chưa thể giao cô ấy cho ngài ấy được. Cô ấy cần được huấn luyện thêm. Ngài ấy cho chúng ta quá ít thời gian. Cô ấy vẫn còn ý định tự tử, và có khả năng sẽ làm hại chủ nhân!"
Một lúc sau, cấp dưới báo cáo lại:
"Ngày giao dịch vẫn không thay đổi. Ngài Trần đề xuất sử dụng Kế hoạch cấp S để đảm bảo không có vấn đề gì phát sinh, Ngài Trần đã trả thêm 10 triệu usd, hy vọng có thể gặp cô ấy sớm nhất có thể! "
" Ồ! Được rồi! Sắp xếp càng sớm càng tốt! Việc này sẽ tiêu hao một lượng kha khá công sức và thời gian để chế tạo Linh bảo. Vậy thì ổn thôi!"
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ngồi trên xe lăn và bị đẩy xuống một hành lang dài. Toàn thân tôi đau nhức và yếu ớt; có lẽ tôi thậm chí không còn sức để nhấc tay lên. Đầu tôi tựa vào lưng ghế. Người đẩy tôi nhận thấy tôi đã tỉnh và bắt đầu trò chuyện với tôi. Sau đó, tôi mới biết anh ta là một người lắm chuyện, nhưng tất nhiên, anh ta là người đang nói, và tôi không thể trả lời anh ta.
"Cô tỉnh rồi à! Chúc mừng cô sắp rời đi "
Người đàn ông nói, dường như không hề nao núng trước việc cô vẫn còn sống. Anh ta tiếp tục bằng tiếng Anh
"Kế hoạch cấp độ S đã được thực hiện gần một năm rồi, và tôi không ngờ cô lại là người đầu tiên. Phải nói rằng, người đặt hàng cô giàu có vô cùng và cùng rất tâm huyết . Tôi không hiểu tại sao các anh lại chi nhiều tiền như vậy cho một nô lệ - nó chỉ là một món đồ chơi. Anh may mắn là không có khuyết điểm nào. Không một cô gái nào rời khỏi đây còn nguyên vẹn, vậy mà cô vẫn còn trinh nguyên, không hề hấn gì. Kẻ mua cô chắc hẳn đã phải bỏ ra một gia tài lớn. Để tôi nói cho cô biết, vì bí mật và để ngăn chặn việc trốn thoát, nô lệ nữ ở đây được phân loại. Khách hàng có thể chọn một trong năm cấp độ kế hoạch phòng ngừa trốn thoát, từ cấp D thấp nhất đến cấp S. Nô lệ cấp D sẽ bị khóa tay chân, trói cổ họng và cắt giọng nói. Chỉ có chủ nhân của họ mới có thể mở khóa. Cấp độ C là dựa trên cấp độ cơ bản, một số hạn chế được thêm vào, chẳng hạn như vòng cổ, nịt eo và giày cao gót. Thực ra, không có nhiều khác biệt giữa C và D; chỉ là ổ khóa chúng tôi cung cấp rất khó mở nếu không có chìa khóa. Những ổ khóa này là một Linh bảo, mà tôi chắc rằng cô không biết Linh bảo là gì đâu nhỉ??.
Cấp độ B được phân loại là cấp độ bảo mật cấp độ 1. Dựa trên cấp độ C, nó bổ sung thêm quyền kiểm soát thị lực; mắt của nữ nô lệ sẽ được lắp kính áp tròng màu, cho phép chủ nhân kiểm soát hoàn toàn thị lực của nô lệ, từ cận thị nhẹ đến tối đen hoàn toàn. Những quả bom điện tử thu nhỏ sẽ được cấy vào cơ thể cô ấy, mạng sống của cô ấy hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân. Cấp độ A bổ sung quyền kiểm soát thính giác, hô hấp và khoang miệng, đặc biệt là quyền kiểm soát bài tiết sinh dục, cô ấy sẽ được lắp khóa niệu đạo và cải tạo hậu môn.
Nghe đến đây, tôi vô cùng sợ hãi! Tôi cảm thấy như thể lối đi là một cái miệng há hốc, đang từ từ nuốt chửng tôi. Tâm trí hỗn loạn của tôi cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút sau khi một cánh cửa mở ra ở cuối lối đi.
"Chúng ta đến nơi rồi, nô lệ nhỏ. Khi đã trang bị xong, cô có thể về nhà! Ta cần đặt cô lên bàn làm việc trước đã. Đừng lo, sẽ không đau đâu!"
"Giờ thì tôi thấy mình như cá nằm trên thớt, chờ bị nấu chín!"
Thực ra, bản vẽ cấp độ S mà tôi vừa nói với bạn cũng tương tự như bản vẽ cấp độ C, chỉ khác là tất cả những món đồ chơi trên cơ thể cô sau này đều là Linh bảo với khả năng chống ăn mòn, chịu nhiệt độ cao và độ cứng cao hơn hợp kim titan hàng trăm lần chỉ có thể mở khóa nếu cảnh giới luyện bảo của người đó trên cấp Đại sư của ta. À để tôi giới thiệu cho cô về các cảnh giới luyện bảo cũng như các cấp Linh bảo nhé
● Thuật sĩ -> Đại sư -> Tông sư -> Thánh sư ->Thần sư ->Đạo sư
● Linh khí-> Linh bảo -> Thông linh bảo -> Tiên bảo, Thánh bảo -> Thần bảo -> Đạo bảo-> Vô thượng hay tối thượng bảo
Những món đồ chơi tinh xảo này quả thực rất mất thời gian của tôi, nhìn chung rất mịn, với màu vàng hồng, thậm chí còn đẹp hơn cả trang sức vàng. Tôi đã làm việc cả tuần và cuối cùng cũng hoàn thành. Dựa trên số đo cơ thể của bạn, tôi đã thực hiện một số chỉnh sửa.
Đầu tiên, chiếc vòng cổ này được chia thành hai nửa trước và sau, cao 5 cm và dày 0,4 cm, có một số lưới hở để dễ vệ sinh. Có một khoen chữ D nhỏ ở phía trước và phía sau; ban đầu hơi chật, nhưng bạn sẽ quen thôi. Đừng di chuyển nó bây giờ; tôi sẽ bịt kín nó vĩnh viễn. Chỉ cần bơm dung dịch kim loại hỗn hợp này vào các lỗ đã khoan sẵn ở các khớp nối ban đầu, để nguội, và về cơ bản, vòng cổ sẽ vừa khít với cổ của bạn. Bắt đầu nào!
"Tôi không biết anh ta đang di chuyển cái gì trên đầu tôi, tôi chỉ cảm thấy hơi nóng ở một bên cổ, rồi đến bên kia!"
"Được rồi, để tôi lật bạn lại trước. Tiếp theo, tôi sẽ lắp vòng cổ tay và vòng cánh tay, hình bầu dục, rộng 3 cm và dày 0,4 cm, về cơ bản sẽ vừa khít với cổ tay và mặt trong cánh tay của bạn. Hai vòng tay và vòng cổ tay có khoen chữ D nhỏ. Các vòng tay được nối ở giữa bằng một sợi xích mỏng dài 35 cm, dày 0,5 cm, để cánh tay bạn không thể vung về phía trước. Các vòng cổ tay được nối bằng một sợi xích ngắn dài 5 cm, dày 1 cm, và ở giữa sợi xích 5 cm đó, có một sợi xích khác dài khoảng 10 cm sẽ được nối với vòng cổ của bạn. Hai tay bạn sẽ đặt sau lưng, cầu nguyện cho chính mình! Cầu xin Chúa cứu rỗi con!"
Ngay khi chiếc vòng cổ tay sắp được khép lại, người đàn ông đột nhiên bắt đầu cầu nguyện:
"Lạy Chúa! Xin tha thứ cho con, kẻ tội lỗi này! Vì con, cô ấy sẽ phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn nữa. Khi hai bàn tay sau lưng tôi dần dần khép lại, rồi tôi kéo chúng về phía. Tôi cảm thấy như hai bàn tay mình sắp trật khớp, nên anh ta phải túm tóc tôi và kéo tôi lại cho đến khi chúng hoàn toàn khớp lại!"
"Để ta xem còn gì nữa để lắp vào. Giờ thì xong tay rồi, chúng ta hãy làm việc với chân! Hãy nhìn những tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo này, đôi dép cao gót. Để ta giới thiệu chúng với con, nô lệ nhỏ bé!"
Thân giày, gót giày và dây giày đều được làm từ kim loại này. Phần mu bàn chân và mu bàn chân được bọc một lớp da thật, có thể thay thế nếu bị mòn hoặc hư hỏng. Giày được thiết kế vừa vặn hoàn hảo với hình dạng bàn chân của bạn. Gót giày cao 13 cm, và có một phần đế khoảng 1 cm ở phía trước, gần bằng kích thước bàn chân cỡ 36 của bạn. Có một bản lề cong mỏng ở gót giày kết nối với quai giày, khiến giày không thể tháo ra và quai giày không thể di chuyển lên xuống. Thực ra, giày và quai giày là một khối thống nhất. Quai giày hình bầu dục và được làm chính xác theo kích thước mắt cá chân của bạn, rộng 3 cm và dày 0,4 cm. Vòng trong có một vòng chữ D nhỏ được nối với ray dẫn hướng, có thể trượt qua lại bên trong ray. Dây xích nối chỉ dài 30 cm và dày 2 cm, vì vậy từ giờ bạn chỉ có thể đi những bước nhỏ và nhanh."
Sau một loạt động tác, chân tôi nặng trĩu hơn nhiều, và giờ chúng đã tê liệt, tôi để anh ta làm theo ý mình.
"Tiếp theo, tôi sẽ làm việc với những chiếc nhẫn nhỏ này. Trước tiên, tôi cần tháo những thanh kim loại rỗng này ra khỏi cơ thể cô và thay thế bằng những thanh kim loại đặc biệt này. Sau đó, tôi sẽ nối chúng bằng những sợi xích mỏng và treo chuông lên đó. Các lỗ xỏ khuyên đã được điều chỉnh; những sợi nano đặc biệt với độ bền cao đã được cấy dưới da để đảm bảo những chiếc nhẫn không bị đứt khi kéo, và để tăng độ nhạy cảm"
Những bàn tay thô ráp lướt qua những vùng nhạy cảm nhất của tôi, và với cảm giác nóng rát, tôi được đeo từng chiếc nhẫn nhỏ tinh xảo một.
"Gần xong rồi. Vòng núm vú và vòng âm vật là loại nằm dưới da, sau đó luồn qua vòng ngoài để cố định núm vú và âm vật. Giờ thì chỉ cần nối những sợi xích cuối cùng này lại là xong. Đừng đánh giá thấp những sợi xích mỏng manh này; chúng có thể nâng được cả một chiếc xe tải 20 tấn. Tôi đã tính toán tỉ mỉ độ dài của những sợi xích này khi làm chúng. Hãy bắt đầu bằng cách nối các vòng núm vú. Sẽ có hai sợi xích mỏng, dài khoảng 15 cm, ở mặt ngoài của mỗi vòng núm vú, nối với hai vòng tay của bạn. Điều này sẽ hạn chế hơn nữa cánh tay của bạn. Tất nhiên, bạn có thể kéo núm vú ra sau nếu bạn ngửa tay ra sau một cách mạnh mẽ; bạn có thể thử cách này nếu núm vú của bạn bị ngứa sau đó. Sẽ có một sợi xích mỏng 13 cm nối hai vòng núm vú, giúp khép núm vú lại với nhau và cũng hạn chế khoảng cách cánh tay bạn có thể vung ra sau đó. Phía trên mỗi vòng núm vú, có một sợi xích mỏng 20 cm. Sợi xích này nối với các vòng chữ D nhỏ trên cổ áo, đảm bảo ngực không bao giờ bị chảy xệ. Bên dưới mỗi khuyên núm vú, một sợi dây xích dài 5cm sẽ treo, mỗi chiếc có một chiếc chuông nhỏ để tăng thêm sự gợi cảm. Một sợi dây xích dài, một đầu được cố định vào khoen chữ D nhỏ trên cổ áo, sau đó theo chiều dọc xuống, giao với dây xích núm vú, và tiếp tục xuống khoen rốn, cuối cùng cố định nó vào khoen âm vật. Bên dưới khoen âm vật, một sợi dây xích dài 5cm khác treo một chiếc chuông nhỏ. Mỗi trong sáu khoen nhỏ trên môi bé cũng được trang trí bằng một sợi dây xích 2cm và một chiếc chuông nhỏ hơn. Được rồi, công việc của tôi đã hoàn thành. Theo Kế hoạch hạng S, cũng sẽ có một miếng bịt miệng, một chiếc áo nịt ngực, khoen đùi và một chiếc đai trinh tiết. Khách hàng đã mua bạn đã tạm dừng các cài đặt này. Tôi nghe nói bạn vẫn còn trinh. Nhìn bạn xinh đẹp như vậy, tôi đoán tôi sẽ mua bạn để nối dõi tông đường. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ gặp lại bạn!"
"Ta đã tiêm cho cô mũi cuối cùng rồi. Biết đâu lần sau khi cô tỉnh lại, cô sẽ trở về nước! Mũi tiêm này để giảm teo cơ. Một mũi tiêm có thể kéo dài 10 năm. Không biết cô có sống được đến 10 năm không nhỉ! Ta cũng đã thêm chút thuốc mê rồi. Ngủ đi! Cầu Chúa phù hộ cho cô!"
Bóng tối bao trùm mọi thứ, xung quanh hoàn toàn im lặng. Tôi cảm thấy bị bao trùm hoàn toàn, không còn chỗ nào để cử động. Tôi từ bỏ cuộc đấu tranh vô ích và bắt đầu đánh giá tình trạng của mình. Một cây gậy dài bị nhét vào miệng tôi, đầu gậy gần như chạm vào cổ áo. Đột nhiên, tôi không thở được và cảm thấy có thứ gì đó bắn xuống thực quản từ đầu
gậy . Ngay khi tôi nghĩ mình sắp chết ngạt, tôi lại thở được, nhưng chỉ nông. Tôi cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh eo mình—có phải là áo nịt ngực không? Tôi có thể cảm nhận rõ ràng áp lực bên ngoài lên bụng mình. Một lúc sau, tôi cảm thấy buồn ngủ dữ dội. Có lẽ thứ chất lỏng được tiêm vào dạ dày tôi có chứa một loại thuốc ngủ! Tôi lại tỉnh dậy với cái bụng đầy hơi. Đã từng trải qua chuyện này, tôi biết rằng nếu không có đủ áp lực bàng quang, không một giọt nước nào có thể thoát ra được. Tất cả những gì tôi có thể làm là kiên nhẫn chịu đựng và chờ đợi. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua trong bóng tối, nhưng đột nhiên niệu đạo của tôi giật mạnh như thể bị điện giật, và nước tiểu ộc ra dưới áp lực, chảy qua ống dẫn đến nơi nào đó không ai biết. Bụng tôi ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đù cho vẫn còn một nút bịt hậu môn lớn đang ở trong cơ thể. Mặc dù tôi không thể cử động, nhưng tâm trí tôi lại vô cùng minh mẫn, và tôi không thể không để những suy nghĩ của mình lang thang.
" Người nào đã mua tôi vậy? Sẽ tốt hơn biết bao nếu tôi nghe lời ba của mình và không vào đội đặc nhiệm! Ba giờ đây như thế nào, ông có ổn không? Quá khứ của tôi? Tương lai của tôi? Con mèo mướp nhỏ ở nhà đã sinh con chưa? Tôi lại bị ép ăn! Rồi tôi chìm vào giấc ngủ sâu!