lc88
mb66
i9bet
surewin
ho88

Món nợ ân tình và dục vọng đam mê

Doikhongnhuy

Thành viên mới

Reputation: 6%
Tham gia
7/9/25
Bài viết
18
Cảm xúc
27
Điểm
13
Nơi ở
TP.HCM
Tín dụng
0.0
Giới tính
Nam
Chương 1: Hạt Giống Của Món Nợ

Ánh đèn đường Sài Gòn buông những vệt vàng ươm xuống kính ô tô, cắt ngang khuôn mặt Linh đang đăm chiêu. Cô nhìn ra ngoài, những dãy nhà cao tầng lướt qua như một cuộn phim mờ ảo. Việt, chồng cô, im lặng lái xe. Không khí trong xe ngột ngạt bởi món nợ một tỷ đồng đang đè nặng lên hai vai họ. Một vụ đầu tư ngoài thất bại, những khoản vay lãi cắt cổ, và giờ đây, bờ vực phá sản đã hiện rõ.

“Anh nghĩ sao về đề nghị của giám đốc Hùng?” Linh khẽ hỏi, giọng nhỏ như muốn né tránh sự thật.

Việt thở dài, tay siết chặt vô lăng. “Ổng giúp mà không đòi hỏi gì. Nhưng… mình không thể cứ thế mà nhận. Ân tình này lớn quá.”

“Vậy mình tính sao? Mình không còn gì để trả.” Giọng Linh chùng xuống, nhưng trong lòng cô lại có một luồng sóng ngầm kỳ lạ đang cựa quậy. Cô và Việt vốn có một đời sống tình dục khá phóng khoáng, thích khám phá và đầy thèm khát. Những cuộc yêu của họ thường nồng nhiệt, ướt đẫm và đầy sáng tạo. Có lẽ vì thế, ý nghĩ Việt đã thì thầm với cô tối qua không khiến cô hoàn toàn sửng sốt, mà còn… kích thích một phần tăm tối nào đó.

“Em biết ý anh nói hôm qua.” Việt nhìn vợ, ánh mắt đan xen giữa day dứt và một sự hưng phấn khó hiểu. “Anh biết là điều tồi tệ. Nhưng nếu… nếu em đồng ý, chỉ vài lần thôi. Để trả món nợ này. Và…” anh ngập ngừng, “và có lẽ, chúng ta cũng sẽ tìm thấy điều gì đó mới.”

Linh quay mặt vào, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn. Cô không nói gì, chỉ gật đầu thật nhẹ. Một sự đồng ý không lời, nhưng cả người cô run lên vì một cảm giác lạ lẫm: sợ hãi, tội lỗi, nhưng xen lẫn một niềm khát khao được thử nghiệm, được trở thành một thứ “vật trả nợ” quyến rũ.

---

Căn phòng khách sang trọng của giám đốc Hùng tỏa ra mùi gỗ mun và hương nước hoa nam tính nồng nàn. Ông ta ngồi đối diện họ, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt sắc như dao liếc nhẹ vào đường cong cơ thể Linh qua bộ váy liền thân màu đen ôm sát. Linh mặc nó theo gợi ý của Việt – một sự chuẩn bị cho một “cuộc đàm phán” đặc biệt.

“Hai vợ chồng đừng quá áp lực.” Giám đốc Hùng rót trà, giọng trầm ấm. “Tôi giúp vì quý mến năng lực của Việt, và… vẻ duyên dáng của cô Linh.” Ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng và làn da trắng nõn của cô.

Cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, rồi chuyển sang những câu chuyện phiếm. Giám đốc Hùng kể về những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ đối tác đầy thử thách. Mỗi lần ông cười, những nếp nhăn khóe mắt hiện lên, toát vẻ từng trải và quyền lực. Linh ngồi nghe, chân nhẹ nhàng cọ vào nhau. Cô cảm thấy hơi nóng từ cơ thể ông ta tỏa ra, và một mùi hương quyến rũ, xa lạ khiến tim cô đập nhanh hơn. Việt ngồi bên, im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi vợ và vị giám đốc. Có một sự căng thẳng hưng phấn trong không khí.

“Đôi khi,” giám đốc Hùng nhấp ngụm trà, giọng trở nên sâu hơn, “để có được hợp đồng, cần nhiều hơn là năng lực. Cần sự… thuyết phục từ nhiều phía.” Ông nhìn thẳng vào Linh. “Cô Linh có vẻ là người rất biết cách thuyết phục.”

Linh cúi mặt, má ửng hồng. Cô biết thời điểm đã đến. Cô đứng dậy, dáng đi uyển chuyển trong bộ váy đen khiến đường cong cặp mông căng tròn in rõ qua vải. “Tôi… tôi xin phép dùng nhà vệ sinh.”

Giám đốc Hùng cũng đứng lên. “Để tôi chỉ đường. Phòng khách này có lối đi riêng.”

Họ bước vào một hành lang nhỏ, dẫn đến phòng ngủ riêng tư. Linh đi trước, cảm nhận rõ ánh mắt của ông ta đang thiêu đốt sau lưng. Đến cửa phòng, cô quay lại, nói với Việt đang ngồi ở phòng khách, giọng khẽ nhưng đủ nghe: “Anh ngồi chờ em một chút nhé.”

Việt gật đầu, mặt anh đỏ lên, tay nắm chặt ly nước.

Bên trong phòng ngủ rộng rãi, chỉ có ánh đèn ngủ vàng nhạt. Một tấm rèm voan mỏng màu khói được kéo ngang, chia căn phòng làm đôi. Linh, với một cử chỉ chậm rãi đầy chủ ý, bước đến bên khung cửa sổ lớn, nơi tấm rèm buông thõng. Cô đưa tay lên, những ngón tay thon dài nắm lấy dây kéo. Từng centimet rèm được kéo qua, tạo thành một bức màn mờ ảo ngăn cách không gian. Qua lớp voan, bóng dáng cô in lờ mờ – một đường cong mềm mại, đầy ẩn ý. Hành động ấy không phải để che giấu hoàn toàn, mà là để gợi mở, để kích thích trí tưởng tượng của người đàn ông ngồi ngoài kia. Cô biết Việt đang nhìn. Tâm trí cô hỗn độn: tội lỗi, nhục nhã, nhưng cũng có một sự tự hào lạ kỳ vì sức hấp dẫn của mình, và một ham muốn được chinh phục, được sử dụng.

Sau tấm rèm, bóng hai người hòa vào nhau. Tiếng thì thầm nhỏ dần, nhường chỗ cho những âm thanh khác.

Từ phòng khách, Việt nghe thấy:

· Tiếng rèm sột soạt nhẹ, như có ai đó được đẩy nhẹ vào giường.
· Tiếng thở dài của Linh, không phải đau đớn, mà như một sự buông xuôi, một lời mời gọi.
· Tiếng khóa kéo quần áo được kéo chậm rãi. Rẹt… rẹt… Từng âm thanh như cào vào tim anh.
· Tiếng thì thào trầm khàn của giám đốc Hùng: “Này… em đẹp quá.”
· Rồi là tiếng hôn ướt át, chụt chụt, xen lẫn tiếng rên nhỏ tắc nghẹn trong cổ họng Linh. Nó không lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng, nó vang vọng như tiếng vỡ của một thứ gì đó thiêng liêng.
· Tiếng vải lướt trên da. Có lẽ là chiếc váy đang được tuột xuống.
· Tiếng bước chân chậm trên thảm, rồi tiếng lõm xuống của nệm. Hai cơ thể đã ở trên giường.
· Tiếng Linh rên cao hơn một chút, đứt quãng: “Ư… chậm… chậm thôi…”
· Âm thanh của sự ướt át, của sự xâm nhập. Một tiếng “chụp” nhỏ, ẩm ướt, rồi là nhịp đập đều dần, “bộp… bộp… bộp…” chậm rãi lúc đầu, sau nhanh dần, mạnh dần. Tiếng nệm lò xo kêu cót két theo nhịp.
· Tiếng rên của Linh biến đổi. Từ e dè, nghẹn ngào, thành những âm vực trầm bổng, thật hơn, đắm đuối hơn. Có lúc như tiếng nức nở, có lúc lại thở hổn hển gấp gáp: “Ôi… trời… mạnh… mạnh lên…”
· Tiếng đàn ông gầm gừ, thở hồng hộc. “Cưng… thật chặt… thật nóng…”
· Tiếng va chạm của da thịt, tiếng “vỗ” nhẹ vào mông đều đặn.
· Mùi dù cách xa, nhưng Việt như tưởng tượng ra mùi mồ hôi, mùi nước hoa nam tính hòa lẫn mùi đặc trưng, nồng nàn, ẩm ướt của “nước lồn” – thứ mùi mà anh quen thuộc, giờ đây lại thuộc về một người đàn ông khác, trong một hoàn cảnh nhục nhã mà kích thích.
· Cuối cùng là một tràng rên thét lên dài, thảng thốt của Linh, kèm theo tiếng gầm lên đầy thỏa mãn của giám đốc Hùng. Rồi mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp.

Việt ngồi bất động, tay run run nâng ly nước lên môi. Anh thấy khô cổ. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn: ghen tuông, đau đớn, nhưng đồng thời, cơ thể anh lại phản ứng một cách phản trắc. Anh thấy hưng phấn. Sự hưng phấn tội lỗi ấy khiến anh càng thêm dằn vặt.

---

Khoảng nửa tiếng sau, tấm rèm được kéo sang. Linh bước ra trước. Bộ váy đen vẫn trên người, nhưng có vẻ được mặc vội. Đường khóa phía sau hơi chếch, để lộ một mảng da trắng nhỏ trên lưng. Mái tóc dài hơi rối, vài sợi dính mồ hôi trên trán. Đôi môi cô đỏ hơn, hơi sưng. Nhưng đập vào mắt nhất là ánh mắt của cô – nó long lanh một thứ ánh sáng lạ, vừa mệt mỏi, vừa thỏa mãn, vừa có chút xấu hổ nhưng lại toát lên vẻ kiêu hãnh ngầm. Dáng đi của cô không còn vội vàng e ngại nữa, mà uyển chuyển, chậm rãi, như thể cơ thể vừa được tưới tắm, thư giãn.

Giám đốc Hùng theo sau, áo sơ mi đã cài lại nhưng không gọn gàng. Ông ta vỗ nhẹ lên vai Việt, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cảm ơn vợ chồng em. Chúng ta đã… giải quyết xong món nợ đầu tiên. Và tôi nghĩ, cô Linh có tiềm năng rất lớn.”

Linh đến ngồi cạnh chồng. Cô khẽ chạm tay vào đùi anh. Bàn tay ấy còn nóng. Cô nghiêng người, thì thầm bên tai Việt, hơi thở ấm và phảng phất mùi lạ: “Xong rồi anh. Không đau như em tưởng. Mà…” cô ngập ngừng, giọng nhỏ hơn, đầy gợi ý, “…ông ấy rất… biết cách. Em thấy… lạ lắm.”

Câu nói ấy, với giọng điệu ấy, không phải để an ủi, mà như một lời kể lại đầy kích thích, một sự chia sẻ dục vọng vừa trải qua. Nó khiến Việt giật mình. Anh nhìn vợ, thấy một Linh khác – táo bạo, gợi cảm và đầy bí ẩn. Cơn ghen vẫn còn, nhưng nó bị lấn át bởi sự tò mò và một ham muốn mãnh liệt muốn chiếm hữu lại cô ngay lập tức, để xóa đi dấu vết của người đàn ông kia, nhưng cũng để khám phá Linh trong phiên bản mới này.

Giám đốc Hùng ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng. “Việt này, tôi có một đề nghị mới. Sắp tới có một đối tác quan trọng từ Bắc vào. Ông ta thích… những cuộc nói chuyện thân mật như hôm nay. Nếu cô Linh có thể giúp tôi ‘chiêu đãi’ ông ta, hợp đồng này sẽ về tay chúng ta. Lợi nhuận, chúng ta chia đều.”

Linh và Việt nhìn nhau. Trong mắt cả hai không còn là sự hoảng sợ ban đầu. Đó là một ánh lửa lạ: của sự mạo hiểm, của dục vọng được hợp pháp hóa dưới lớp vỏ làm ăn, và của một mối quan hệ vợ chồng sắp bước vào một hành trình tăm tối, nguy hiểm, nhưng khó cưỡng lại.

Món nợ tiền bạc có lẽ đã được xóa. Nhưng một món nợ ân tình khác, đẫm chất dục và quyền lực, mới chỉ bắt đầu. Và hạt giống của sự thỏa hiệp, của ham muốn được trao đổi, vừa được gieo xuống....
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Chương 2: Bữa Tiệc Của Những Kẻ Đồng Lõa

Xe lao vút trong đêm, ánh đèn thành phố vẽ những vệt sáng dài trên mặt kính ướt hơi sương. Không khí trong xe khác hẳn lúc đi. Không còn ngột ngạt, không còn nặng trĩu lo âu. Một thứ năng lượng kỳ lạ, nóng hổi và dâng trào, tràn ngập khoang xe.

Linh ngồi sát vào ghế, người nghiêng về phía chồng. Bộ váy đen vẫn còn trên người, nhưng đã được chỉnh lại tươm tất hơn. Thế nhưng, mọi thứ về cô dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng mới. Một mùi hương lạ – mùi nước hoa đắt tiền của giám đốc Hùng lẫn với mùi mồ hôi, mùi sex đặc quánh – phảng phất quanh người cô. Việt hít một hơi thật sâu. Mùi ấy không khiến anh buồn nôn. Trái tim anh đập thình thịch, dồn dập.

“Em ổn chứ?” Việt hỏi, giọng khàn khàn.

Linh quay sang nhìn anh, nụ cười nở trên môi – một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy mãn nguyện, và có phần… táo bạo. “Em không sao. Thật ra…” cô ngập ngừng, tay nhẹ nhàng đặt lên đùi Việt, các ngón tay khẽ vuốt ve, “…em thấy lạ lắm. Người cứ bồn chồn, nóng ran.”

Bàn tay mềm mại ấy như truyền một luồng điện thẳng vào cơ thể Việt. Anh rùng mình. “Kể cho anh nghe đi.” Giọng anh thô ráp hơn, vừa là một mệnh lệnh, vừa là một lời nài nỉ. “Mọi chuyện… diễn ra thế nào?”

Linh nhắm mắt lại, như để nhớ lại từng khoảnh khắc. Giọng cô trầm xuống, đầy gợi cảm, mỗi từ như được nhấn nhá, ve vuốt.

“Sau khi em kéo tấm rèm lại… ông ấy đứng sát sau em.” Cô thì thầm, tay vẫn vuốt ve đùi chồng. “Hơi thở ông ấy nóng hổi thổi vào gáy em. Tay ông ấy… từ từ luồn từ phía trước, ôm lấy eo em, rồi trườn lên… vén chiếc váy lên.”

Việt nuốt nước bọt, tay lái siết chặt. “Rồi sao?”

“Rồi tay ông ấy chạm vào… ‘cái đó’ của em.” Linh mở mắt, nhìn thẳng vào chồng, ánh mắt thách thức, kích thích. “Chỉ chạm thôi mà em đã ướt nhẹp rồi, anh biết không? ‘Nước lồn’ của em chảy ra, ướt đẫm cả lòng bàn tay ông ấy. Ông ấy thì thầm bên tai em: ‘Cô thật là đẫm ướt, thật dâm…’”

“Ừ…” Việt thở hắt ra, cố gắng tập trung vào đường đi. “Tiếp đi.”

“Ông ấy xoay người em lại, hôn em. Hôn rất tham lam, mút cả lưỡi em. Tay vẫn mân mê ‘cặp vú’ của em qua lớp áo lót. Em cảm thấy… ‘hai cục thịt ấy’ căng cứng lên, đầu vú châm chích.” Linh kể, một tay tự nắm lấy ngực mình qua lớp váy, véo nhẹ, như để minh họa. “Rồi ông ấy đặt em nằm xuống giường. Từ từ tuột váy em xuống. Em chỉ còn mỗi áo lót và quần lót đen.”

“Ông ấy cởi đồ em thế nào?” Việt hỏi, mắt đỏ lên.

“Chậm rãi lắm. Như thưởng thức vậy.” Linh hồi tưởng, giọng đầy khoái cảm. “Ông ấy cúi xuống, dùng miệng… cắn vào dây áo lót, kéo tuột nó ra. ‘Cặp vú’ của em bật ra, trắng nõn, ‘hai hạt nhũ’ hồng hào đã cứng ngắc. Ông ấy… ngậm lấy một bên, mút liếm, tay bóp bên kia. Em rên lên… tiếng rên của em lúc đó, anh có nghe thấy không?”

“Có.” Việt gật đầu, giọng khàn đặc. “Anh nghe thấy hết.”

“Rồi ông ấy kéo quần lót của em xuống.” Linh tiếp tục, giọng trở nên khàn khàn, gấp gáp hơn. “Cái quần lót ướt sũng ‘nước lồn’, dính cả vào ‘lông lồn’ của em, thành từng lọn. Ông ấy đưa lên mũi ngửi, rồi thở dài: ‘Thơm quá…’”

Việt đột nhiên rẽ phải, tấp xe vào một con hẻm vắng. Anh tắt máy, quay người sang, ánh mắt cháy bỏng nhìn vợ. “Kể tiếp. Ngay tại đây.”

Trong bóng tối của xe, Linh như được truyền thêm can đảm. Cô cười khẽ, một nụ cười đầy dâm ý. “Ông ấy dùng tay… xoa khắp ‘chỗ ấy’ của em. ‘Lỗ lồn’ em đã mở hé, ướt nhẫy. Ông ấy dùng ngón tay thọc vào, một ngón, rồi hai ngón… xoáy tròn. Em co chân lên, rên rỉ. Rồi ông ấy cúi xuống…”

“Ông ta làm gì?” Việt hỏi gấp.

“Ông ấy… dùng miệng.” Linh thì thào, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt không chớp. “Ông ấy liếm. Liếm khắp ‘cái mu lồn’ em, liếm cả ‘chùm lông lồn’ ướt đẫm, rồi đưa lưỡi vào sâu trong ‘lỗ lồn’ của em. Lưỡi ông ấy nóng, mềm, mà linh hoạt lắm… Em đã suýt ‘ra’ từ lúc đó.”

Việt thở gấp, tay run run đặt lên đùi Linh, sờ soạng lên bắp chân trần của cô.

“Rồi ông ấy đứng dậy, tháo quần ra.” Linh tiếp tục, giọng trầm xuống, mô tả tỉ mỉ. “‘Con cặc’ của ông ấy… to và dài hơn anh. Nó đã cương cứng, đỏ au, gân guốc. Ông ấy nắm lấy nó, vỗ vỗ vào ‘cái lồn’ đang mở hé của em, nói: ‘Sẵn sàng chưa, em yêu?’”

“Và em?”

“Và em… giang hai chân ra thật rộng.” Linh nói, giọng đầy thách thức. “Em tự tay nắm lấy ‘con cặc’ của ông ấy, dẫn nó vào ‘lỗ lồn’ của mình. Từ từ… chậm rãi… cho đến khi nó thụt sâu vào trong. ‘Lồn’ em siết chặt lấy nó. Ông ấy rên lên một tiếng.”

“Rồi ông ấy đụ em thế nào?” Việt gần như gầm lên, tay đã xộc vào trong váy vợ, chạm vào vùng da nóng hổi.

“Chậm lúc đầu.” Linh thở hổn hển, người cô cũng bắt đầu run lên vì hồi tưởng và vì bàn tay chồng. “Mỗi nhịp đẩy vào sâu, rút ra ngoài. ‘Nước lồn’ của em chảy ra xối xả, ‘bộp bộp’ ướt át. Rồi nhanh dần. Ông ấy nắm chặt ‘cặp vú’ của em, vừa bóp vừa đẩy mạnh. ‘Lồn’ em căng ra… đau mà sướng. Em ôm chặt lấy lưng ông ấy, móng tay cào vào da thịt. Em hét lên: ‘Đụ mạnh hơn! Đụ chết em đi!’”

“Trời ơi…” Việt rên lên, đầu óc quay cuồng. Anh muốn nghe thêm, nhưng cơ thể anh đòi hỏi nhiều hơn thế.

“Rồi ông ấy bảo em quay lại.” Linh tiếp tục, giọng đã lả đi vì kích thích. “Em quỳ trên giường, chổng mông lên. Ông ấy đứng phía sau… nhìn ‘cái đít’ trắng nõn và ‘cái lồn’ đỏ hỏn đang nhễ nhại của em. Ông ấy thọc ‘con cặc’ vào từ phía sau… sâu hơn nữa. Mỗi lần đụ, ‘bụp bụp’ vang lên, ‘cặp vú’ em đung đưa. Em cúi đầu xuống, nhìn thấy ‘con cặc’ của ông ấy ra vào trong ‘lỗ lồn’ mình… ướt sáng loáng.”

“Em có ‘ra’ không?” Việt hỏi, tay anh đã xé toạc quần lót của chính mình, ‘con cặc’ cương cứng, nhảy múa.

“Có… nhiều lần.” Linh thều thào. “Lần cuối, khi ông ấy gầm lên và phóng ‘tinh trùng’ nóng hổi vào sâu trong ‘lồn’ em… em cũng ‘ra’ theo. ‘Lồn’ em co thắt, mút lấy ‘con cặc’ của ông ấy… hút lấy từng giọt ‘tinh trùng’.”

Xe im lặng một lúc, chỉ còn tiếng thở gấp của cả hai. Rồi Linh bỗng cười khúc khích, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô.

“Anh muốn… xem không?” Cô thì thầm, ánh mắt lấp lánh tà khí.

“Xem gì?” Việt hỏi, tim đập thình thịch.

Linh không nói gì thêm. Cô với tay kéo đèn trong xe lên. Trong ánh sáng vàng nhợt nhạt, cô từ từ nằm ngửa ra ghế, hai chân nâng cao, gác lên táp-lô. Tay cô xốc váy lên, kéo lộ ra vùng kín hoàn toàn trần trụi.

‘Chỗ ấy’ của Linh vẫn còn trong tình trạng sau cuộc yêu. ‘Chùm lông lồn’ đen nhánh ướt dính bết, bóng loáng. ‘Hai môi âm hộ’ hồng thẫm, hơi mở hé, và từ trong ‘lỗ lồn’ sâu thẳm, một dòng chất lỏng trắng đục, sền sệt, đang từ từ chảy ra, loang ra cả vùng lông mu, lên cả ‘cái hậu môn’ nhỏ nhắn phía sau.

“Đây.” Linh dùng hai tay vạch rộng ‘lồn’ mình ra, để lộ rõ hơn cái khoang ẩm ướt, đầy ắp ‘tinh trùng’ của người đàn ông khác. “Tinh trùng của giám đốc Hùng… vẫn còn đầy trong em. Nó vẫn còn ấm nóng này.”

Mùi đặc trưng của sex, của ‘nước lồn’ và ‘tinh trùng’, tỏa ra nồng nặc trong xe. Việt nhìn chằm chằm, miệng khô khốc. Anh thấy ghê tởm. Nhưng đồng thời, một ham muốn điên cuồng trỗi dậy.

“Húp đi, anh.” Linh dụ dỗ, giọng ngọt ngào mà đầy thống trị. “Húp sạch ‘tinh trùng’ của ông ấy trong ‘lồn’ em đi. Để xem anh có ghen không?”

Việt do dự chỉ một giây. Rồi, như bị thôi miên, anh cúi đầu xuống. Anh đưa mặt sát vào vùng kín vợ. Mùi nồng nặc xông lên mũi. Anh thè lưỡi, liếm một đường từ dưới ‘hậu môn’ lên đến ‘lỗ lồn’. Vị mặn mặn, chua chua, tanh tanh… như một thứ độc dược. Anh dùng môi, dùng lưỡi, mút lấy dòng ‘tinh trùng’ trắng đục đang chảy ra, hút sâu vào trong ‘lỗ lồn’ ấm nóng, co giãn của vợ. Linh rên lên, hai tay ôm lấy đầu chồng, ấn mạnh vào.

“Giỏi lắm… húp sạch đi… của người ta cũng là của mình mà…” Cô vừa rên vừa nói.

Việt húp một cách điên cuồng, tham lam. Anh nuốt những thứ ấy vào bụng. Cảm giác nhục nhã, hèn mạt trộn lẫn với một khoái cảm tột độ chưa từng có. Anh vừa là nạn nhân, vừa là người đồng lõa trong tội ác này.

Khi Việt ngẩng đầu lên, môi anh còn dính chất nhờn trắng, Linh cười. Cô ngồi dậy.

“Chưa hết đâu.” Cô nói, mắt sáng rực. “Em còn buồn ‘đái’ lắm. Từ lúc nãy đến giờ.”

“Vậy thì… đái đi.” Việt nói, giọng khàn đặc.

Linh đứng lên, trong không gian chật hẹp của xe. Cô đứng trên ghế, hai chân dang rộng, đối diện với Việt đang ngồi. Cô từ từ hạ người xuống, tay vén váy, đưa vùng kín ướt át đến sát mặt chồng.

“Mở miệng ra, anh.” Linh ra lệnh.

Việt há miệng. Linh thả lỏng cơ bụng.

Một dòng nước vàng trong, ấm nóng, xối xả tuôn ra từ ‘lỗ đái’ của cô, thẳng vào miệng Việt. Tiếng ‘xè xè’ đều đều vang lên. Việt nuốt ực từng ngụm, nước đái vợ chảy tràn ra khóe miệng, xuống cổ, thấm ướt áo anh. Mùi khai đặc trưng xộc lên, nhưng giờ đây nó lại khiến anh càng thêm hưng phấn. Linh đái rất lâu, rất nhiều, như thể cô đã nhịn từ chiều đến giờ chỉ để dành cho khoảnh khắc này. Khi dòng chảy tắt hẳn, cô rùng mình, thở dài sảng khoái.

“Đã khát chưa, anh yêu?” Linh hỏi, cười khúc khích.

Việt không trả lời. Anh đứng phắt dậy, ôm chầm lấy vợ. Hôn cô một cách tham lam, điên cuồng, bất chấp mùi vị trên môi cả hai. Linh đáp lại nồng nhiệt.

“Về nhà.” Việt gầm lên. “Về nhà ngay!”

---

Cánh cửa căn hộ vừa đóng lại, quần áo đã bay tứ phía. Họ không kịp vào phòng ngủ. Ngay tại phòng khách, trên tấm thảm dày, cuộc chiến của hai kẻ đồng lõa, của hai tâm hồn đã cùng nhau vượt qua một vực thẳm, bắt đầu.

Linh bị đẩy ngã xuống thảm. Việt, với ‘con cặc’ đã cương cứng đến mức đau đớn, chồm lên người cô.

“Lần này là của anh!” Anh gầm lên, đâm thẳng một nhát sâu hoắm vào ‘lỗ lồn’ vẫn còn ướt nhẫy, vẫn còn dấu vết của người đàn ông khác.

“A! Mạnh lên! Đụ chết cái ‘lồn’ dâm đãng này đi!” Linh hét lên, hai chân quặp chặt lấy eo chồng.

Việt đụ như điên. Không còn nhẹ nhàng, không còn yêu thương. Đó là sự trừng phạt, là sự khẳng định quyền sở hữu, là sự giải tỏa những ham muốn tăm tối đã bị khơi dậy. Mỗi nhịp đẩy mạnh bạo, ‘cặp vú’ Linh lại rung lên. Anh cúi xuống, cắn vào một bên ‘nhũ hoa’, mút mạnh. Tay anh bóp ‘cặp mông’ trắng nõn của cô, xoắn vào ‘lông nách’ ẩm ướt khi cô giơ tay lên ôm đầu anh.

“Anh… anh có thích ‘lồn’ em bị ông ấy đụ không?” Linh thở hổn hển hỏi, giọng đầy khiêu khích.

“Không!” Việt gầm lên, tăng tốc.

“Dối! Anh thích mà!” Linh cười, ngửa cổ lên. “Anh thích nghe em kể… anh thích húp ‘tinh trùng’ của ổng trong em… Anh là thằng đàn ông dâm dục, đồng lõa với vợ!”

“Im đi!” Việt rống lên, một tay siết cổ cô nhẹ, tay kia mân mê ‘cái hậu môn’ đang co bóp phía sau.

“Không im! ‘Lồn’ em giờ là của chung! Của anh, của giám đốc Hùng, của tất cả những ai trả giá!” Linh gào lên, rồi đột nhiên hạ giọng, dục vọng ngập tràn: “Đụ ‘đít’ em đi, anh yêu. Chỗ đó… ông ấy chưa động vào.”

Lời mời gọi ấy như giọt dầu làm bùng lên ngọn lửa. Việt rút ‘con cặc’ nhễ nhại ‘nước lồn’ ra, dẫn đầu nó đến ‘cửa sau’ chật hẹp của vợ. Anh nhổ nước bọt thấm ướt đó, rồi ấn mạnh.

“Ư… chậm thôi… đau…” Linh rên rỉ, nhưng ‘lồn’ trước vẫn ướt đẫm, chứng tỏ cô đang khoái cảm.

Việt từ từ xoay ‘con cặc’ của mình, đẩy vào. ‘Lỗ đít’ chật hẹp, nóng hổi, siết chặt lấy anh từng centimet một. Khi đã vào sâu, anh bắt đầu vận động. Cảm giác khác biệt, cấm đoán, khiến cả hai cùng rên rỉ thỏa mãn.

“Trời ơi… ‘đít’ em chặt quá…” Việt rên.

“Đụ đi… đụ tan nát cái ‘đít’ con đĩ của anh đi!” Linh gào, tay vơ vội chiếc gối, cắn vào để khỏi hét to.

Họ thay đổi tư thế. Linh ngồi lên trên, tự điều khiển nhịp điệu, ‘cặp vú’ đung đưa trước mặt chồng. Việt nằm dưới, mê đắm nhìn vợ mình – một nữ thần dâm đãng, hoang dại, do chính anh tạo ra.

“Anh có yêu em không?” Linh hỏi, vừa nhún mình, vừa thở dốc.

“Yêu… yêu cái ‘lồn’ dâm đãng, cái ‘đít’ hoang tàn của em!” Việt đáp lại, tay bóp nặn ‘cặp vú’ căng tròn.

Cuối cùng, khi cả hai cùng đạt đỉnh, những tiếng rên thét vang lên trong căn phòng. Việt phóng ‘tinh trùng’ nóng hổi vào sâu trong ‘lỗ đít’ của vợ, còn Linh, ‘lồn’ trước cũng co thắt, ‘nước lồn’ tuôn xối xả, ướt đẫm cả bụng chồng.

Họ nằm vật ra, người đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, mùi sex nồng nặc bao trùm. Nhưng trên khuôn mặt cả hai, không có sự hối hận. Chỉ có sự thỏa mãn tột cùng, và một sự gắn kết kỳ lạ, tăm tối, qua những hành động cùng cực ấy.

Linh nằm sấp, quay đầu lại nhìn chồng, nở một nụ cười mệt mỏi mà kiêu hãnh.

“Chúng ta… thật là điên rồ.” Cô thì thầm.

“Ừ.” Việt ôm cô từ phía sau, mặt áp vào lưng cô. “Và chúng ta sẽ còn điên hơn nữa. Cho hợp đồng với người Bắc kia.”

Trong lòng họ, món nợ đã được trả. Nhưng một giao kèo mới, đẫm chất dục vọng và lợi ích, vừa được ký kết. Họ đã chính thức trở thành những kẻ đồng lõa, trên một con đường không lối thoát, nhưng tràn ngập những khoái cảm chưa từng có.
 
Chương 3: Vũ Điệu Của Những Tấm Rèm

Khách sạn năm sao, thứ ánh sáng vàng ấm phả ra từ những chiếc đèn pha lê, hắt lên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Tiếng đàn piano trầm bổng chảy như mật trong không khí nặng mùi nước hoa và tiền bạc. Việt, trong bộ vest chỉnh tề nhưng vẫn toát vẻ bình dân, ngồi ở một góc bàn nhỏ trong lounge bar tầng trệt. Trước mặt anh là ly rượu whisky đá đã tan nửa, nhưng anh chưa uống một ngụm nào. Tất cả giác quan đều dồn lên tầng 12, căn phòng suite mà Linh cùng ông khách đó đã bước vào gần một tiếng trước.

Ông ta tên là Thành, một doanh nhân bất động sản từ miền Trung, có mối quan hệ chặt chẽ với giám đốc Hùng. Một người đàn ông tuổi trung niên, dáng thấp đậm, khuôn mặt phúc hậu nhưng đôi mắt nhỏ, sắc như dao cạo, luôn liếc dọc cơ thể Linh trong suốt bữa tối. Linh hôm nay mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu vang, cổ khoét sâu hình chữ V đến tận gần rốn, hai bên hông xẻ cao lên đến tận mông, chỉ cần cô bước đi nhẹ là lộ ra một khoảng da đùi trắng nõn, gợi cảm đến nghẹt thở. Cô trang điểm đậm hơn thường ngày, đôi môi đỏ thẫm, ánh mắt nửa e ấp nửa thách thức. Việt nhìn vợ trong bữa tối, tim như bị ai bóp nghẹt, nhưng đồng thời, một niềm kiêu hãnh lạ lùng và ham muốn tăm tối lại trỗi dậy. Cô là của anh. Nhưng cô cũng là vũ khí, là mồi nhử, là tài sản chung của họ để vượt lên.

---

Trong phòng suite 1207.

Ánh đèn ngủ màu hổ phách tạo nên một không gian ảo diệu. Ông Thành đã cởi bỏ chiếc áo khoác, để lộ cơ thể vạm vỡ, hơi béo. Ông ta ngồi trên ghế bành rộng, nhấp rượu, mắt không rời Linh đang đứng trước cửa sổ kính nhìn ra thành phố lấp lánh. Bóng dáng cô in lên tấm rèm voan dày, một đường cong tuyệt mỹ.

“Cô Linh,” giọng ông ta trầm, đầy quyền uy. “Anh Hùng nói không sai. Em là một tuyệt tác.”

Linh quay lại, cười nhẹ, một tay chống hông, làm chiếc váy lại xệch đi một chút, lộ thêm da thịt. “Ông khen quá lời.”

“Không hề.” Ông Thành đứng dậy, tiến lại gần. “Nhưng một tuyệt tác, thì phải được… thưởng thức theo cách đặc biệt.” Ông ta dừng lại trước mặt cô, mùi rượu mạnh và nước hoa hắc nồng nặc phả ra. “Em biết tư thế ‘cưỡi ngựa’ ngược không?”

Linh hơi ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Trong lòng cô, sự tò mò và một chút thách thức nổi lên. “Dạ… em chưa thử.”

“Vậy hôm nay chúng ta sẽ thử.” Ông Thành cười, để ly rượu xuống. Tay ông ta chạm vào eo Linh, kéo khóa sau lưng cô. Rẹt… Một âm thanh cắt ngang sự im lặng. Chiếc váy đỏ rơi xuống sàn, để lộ cơ thể Linh chỉ còn trong bộ nội y bằng ren đen mỏng manh, gần như trong suốt. ‘Cặp vú’ căng đầy, ‘hai đầu nhũ’ hồng hào đã cứng lên, in rõ qua lớp ren. ‘Chùm lông lồn’ đen nhánh lấp ló dưới chiếc quần lót nhỏ xíu.

“Tự cởi tiếp đi.” Ông Thành ra lệnh, ngồi trở lại ghế bành, hai chân dang rộng.

Linh, dưới ánh mắt soi mói ấy, cảm thấy một sự kích thích điên cuồng. Cô chậm rãi tháo dây áo lót, để ‘cặp vú’ bật ra, run nhẹ trong không khí lạnh. Rồi hai tay cô móc vào hai bên quần lót, từ từ kéo xuống, qua đùi, qua đầu gối, đến mắt cá chân. Cô bước ra khỏi đó, đứng trần truồng trước mặt ông ta, tay buông thõng, không che chắn. ‘Lỗ lồn’ của cô đã ẩm ướt, ‘hai môi âm hộ’ hồng hào khẽ mở.

“Tốt.” Ông Thành gật đầu. “Giờ quay lại, chổng mông lên, dựa vào thành ghế này.”

Linh làm theo. Cô cúi người, hai tay chống lên thành ghế bành thấp, đẩy ‘cặp mông’ trắng nõn, căng tròn về phía ông ta. ‘Lỗ lồn’ ẩm ướt và ‘lỗ đít’ nhỏ nhắn, hồng hào, lộ rõ trong tư thế phô bày này.

Ông Thành không vội. Ông ta đứng lên, đi đến phía sau cô. Một tay ôm lấy bụng dưới của Linh, kéo cô sát vào người mình. Tay kia, ông ta dùng ngón tay thô kệch, chạm vào ‘lỗ lồn’ đang mở hé.

“Ư…” Linh rên nhẹ.

Ngón tay ông ta thọc vào, xoáy một vòng, rồi rút ra, đưa lên mũi ngửi. “Mùi thơm của gái trẻ.” Ông ta thì thầm. Rồi, bất ngờ, ông ta dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào ‘lỗ đít’ của Linh.

“Không… ông… chỗ đó…” Linh giật mình, toan co người lại.

“Im.” Giọng ông ta đầy uy lực. “Tôi thích khám phá tất cả các ‘cửa ngõ’.” Ông ta dùng nước bọt thấm ướt đầu ngón tay, rồi xoay tròn, ấn từ từ vào ‘lỗ đít’ chật hẹp. Linh rên lên, cảm giác lạ lẫm, đau rát, nhưng cũng có gì đó… kích thích. Ngón tay ông ta chui vào sâu, rồi rút ra, lại đưa vào ‘lỗ lồn’ đang ứa ‘nước’, trộn lẫn hai thứ dịch thể ấy với nhau.

Sau vài phút chơi đùa, ông Thành mới tháo quần. ‘Con cặc’ của ông ta không quá dài, nhưng rất to và thô, màu tím sẫm. Ông ta không dùng ‘lồn’, mà lại hướng đầu ‘cặc’ vào ‘lỗ đít’ của Linh.

“Chuẩn bị đi.” Ông ta nói, tay bôi đầy ‘nước lồn’ của Linh lên ‘con cặc’ mình.

“Ông… vào nhẹ thôi…” Linh nghẹn giọng, ‘cặp vú’ căng cứng vì hồi hộp.

Ông Thành ấn mạnh. Một cảm giác xé ra, đau đớn lan tỏa khắp vùng xương cụt của Linh. Cô rên lên, nước mắt ứa ra. Nhưng ông ta không dừng, cứ từ từ, kiên nhẫn, đẩy sâu vào bên trong cái khoang chật hẹp, nóng bỏng ấy. Khi đã vào hết, ông ta dừng lại, để Linh thích nghi.

“Đau quá…” Linh thều thào.

“Rồi sẽ hết.” Ông Thành nói, bắt đầu động tác. Mỗi nhịp đẩy vào, ‘con cặc’ thô to cọ xát thành ‘lỗ đít’ khiến Linh kêu rên. Nhưng dần dần, cơn đau nhường chỗ cho một cảm giác lạ: đầy ắp, cấm đoán, và phiêu lưu. ‘Lồn’ phía trước của cô tự nhiên ướt nhẹp, ‘nước lồn’ chảy dọc theo đùi trong. Ông Thành một tay nắm chặt eo cô, tay kia vòng ra trước, mân mê ‘cặp vú’ đang đung đưa theo nhịp, bóp mạnh vào ‘hai đầu nhũ’ đã cứng ngắc.

“Thưa ông… em… em sắp ‘ra’…” Linh thở hổn hển, cả người run lên.

“Cứ ‘ra’ đi.” Ông Thành gầm gừ, tăng tốc. Tiếng ‘bộp bộp’ ướt át của ‘con cặc’ ra vào ‘lỗ đít’, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ của Linh vang lên trong phòng.

Và rồi, cô ‘ra’ thật, ‘lồn’ phía trước co thắt, ‘nước lồn’ phun ra thành tia, ướt đẫm tay ông Thành đang bóp vú cô. Ngay sau đó, ông ta cũng rên lên một tiếng, ‘con cặc’ trong ‘lỗ đít’ Linh giật giật, phóng ra một dòng ‘tinh trùng’ nóng hổi. Linh cảm nhận rõ cái nóng ấy lan tỏa trong ruột mình.

Ông ta rút ra, để Linh đứng không vững, hai tay bám vào ghế. ‘Lỗ đít’ cô hơi mở, đỏ ửng, có chút máu và ‘tinh trùng’ trắng đục lờ lờ chảy ra, hòa với ‘nước lồn’ trên đùi. Ông Thành vỗ nhẹ vào mông cô. “Lau đi, rồi ra ngoài gặp chồng em đi. Nghỉ một chút, rồi chúng ta làm tiếp hiệp hai. Tôi muốn thử ‘lỗ lồn’ của em.”

Linh, người run lên vì cảm xúc hỗn độn, cúi nhặt chiếc váy, mặc vội vào, không mặc nội y. Cô bước ra hành lang, đi về phía thang máy, xuống tầng lounge bar.

---

Dưới tầng lounge bar.

Việt thấy bóng dáng Linh từ xa, vội đứng lên. Cô bước đi không vững, dáng hơi khép lại, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi son đã nhạt màu, tóc hơi rối. Nhưng ánh mắt cô… ánh mắt ấy long lanh một thứ gì đó hoang dại, thỏa mãn, và đầy kích thích.

Cô ngồi xuống ghế đối diện Việt, thở dài.

“Sao… sao thế em?” Việt hỏi, giọng khàn.

Linh nhìn anh, nở một nụ cười nhợt nhạt. “Lạ lắm anh ạ. Ông ấy… thích ‘cửa sau’.”

Việt giật mình. “Ý em là…”

“Ừ.” Linh gật đầu, khẽ liếm môi. “Đau. Nhưng… cũng sướng. Một kiểu sướng khác.” Cô cúi xuống, thì thầm. “Giờ ‘lỗ đít’ của em vẫn còn nóng ran, và đầy ‘tinh trùng’ của ổng. ‘Lồn’ thì ướt sũng.”

Việt thấy máu dồn lên đầu. Anh tưởng tượng ra cảnh đó, vừa ghen tức vừa hưng phấn điên cuồng. “Rồi sao nữa?”

“Ông ấy bảo nghỉ một chút, rồi làm tiếp.” Linh nói, tay run run cầm ly nước của chồng lên uống một ngụm lớn. “Hiệp hai, sẽ vào ‘lồn’.”

Họ ngồi im lặng một lúc. Linh đảo mắt nhìn quanh, rồi bỗng cười khẽ. “Anh có muốn… xem không?”

“Xem gì?” Việt hỏi, tim đập loạn xạ.

Linh đứng dậy. “Đi theo em.”

Cô dẫn Việt vào nhà vệ sinh nam sang trọng, không một bóng người. Cô kéo anh vào một cabin, khóa cửa lại. Trong không gian chật hẹp, mùi nước hoa thoang thoảng, Linh quay lưng lại, vén váy lên, cúi người chổng mông về phía chồng.

“Nhìn đi.” Cô nói.

Việt nhìn. ‘Lỗ đít’ của Linh vẫn còn hơi mở, đỏ ửng, và từ trong đó, một dòng chất lỏng trắng đục, lẫn chút máu hồng, đang từ từ chảy ra, xuống tận khe mông. ‘Lỗ lồn’ phía trước thì ướt nhẫy, ‘nước lồn’ trong suốt lấp lánh.

“Sờ vào đi.” Linh dụ dỗ.

Việt đưa tay run run, chạm vào ‘lỗ đít’ nóng hổi ấy. Anh ấn nhẹ, một ít ‘tinh trùng’ tràn ra, dính đầy ngón tay. Anh đưa lên mũi ngửi. Mùi tanh đặc trưng, nhưng hòa với mùi cơ thể Linh, khiến anh điên lên. Anh đưa ngón tay vào miệng, liếm sạch.

“Ngon không?” Linh quay đầu lại, cười tà khí.

“Địt mẹ…” Việt rên lên, ôm chầm lấy vợ, hôn điên cuồng. Tay anh xộc vào trong váy, chạm vào ‘lỗ lồn’ ướt át. “Em là con đĩ. Mà anh yêu con đĩ này.”

Họ làm tình vội vã, điên cuồng trong toilet. Việt đứng sau, đút ‘con cặc’ cứng ngắc vào ‘lỗ lồn’ ướt sẵn của Linh, tay nắm chặt ‘cặp vú’ qua lớp váy. Linh rên lên, đầu dựa vào tường gương mờ hơi nước.

“Đụ mạnh vào… cái ‘lồn’ vừa bị người khác chơi ‘đít’ của em…” Cô thở hổn hển.

Việt đụ như điên, trong lòng tràn ngập cảm giác chiếm hữu hỗn độn. Anh xuất tinh nhanh chóng, rồi hai người chỉnh trang lại quần áo, bước ra, như không có chuyện gì xảy ra.

“Em phải lên lại rồi.” Linh nói, sửa lại tóc. “Ông ấy đang chờ.”

Việt gật đầu, nắm tay vợ. “Cố lên. Nhớ… nhớ kể anh nghe hết.”

---

Hiệp hai, trong phòng suite.

Lần này, ông Thành nằm ngửa trên giường. Ông ta bảo Linh cởi đồ, rồi leo lên người ông ta, tư thế cưỡi ngựa, nhưng quay lưng lại, mặt hướng về chân ông ta. Đây chính là tư thế ‘cưỡi ngựa ngược’ mà ông ta đã nói.

Linh, với ‘lỗ lồn’ đã ướt sẵn vừa được chồng ‘chấn chỉnh’, từ từ hạ mình xuống, dẫn ‘con cặc’ to lớn của ông Thành vào trong ‘lỗ lồn’ mình. Cô ngồi lên, từ từ nhún. Tư thế này khiến ‘con cặc’ đi sâu kinh khủng, chạm đến tận đáy ‘lồn’. Ông Thành nằm dưới, hai tay nắm lấy ‘cặp mông’ trắng nõn của Linh, kéo ra hai bên để quan sát rõ ‘lỗ lồn’ của cô đang nuốt ‘con cặc’ mình, và ‘lỗ đít’ vẫn còn dấu vết của lần trước.

“Nhún mạnh lên.” Ông ta ra lệnh.

Linh nhún, cả người cô rung lên. ‘Cặp vú’ đung đưa trước mặt ông ta. Ông Thành với tay lên, bóp mạnh, véo ‘hai đầu nhũ’, kéo dãn ra. Cảm giác đau lẫn sướng khiến Linh rên rỉ không ngừng. Cô tự điều khiển nhịp điệu, lúc nhanh lúc chậm, cảm nhận ‘con cặc’ to lớn cọ xát mọi ngóc ngách trong ‘lồn’ mình.

“Ông… ông Thành… em sắp ‘ra’…” Linh thở dốc.

“Chờ tôi.” Ông Thành nói, hai tay siết chặt eo cô, bắt đầu đẩy hông từ dưới lên, phối hợp với nhịp nhún của cô. Tiếng ‘bì bõm’ ướt át vang lên đều đặn. “Ra cùng tôi.”

Vài phút sau, Linh hét lên một tiếng, cả người co cứng, ‘lồn’ siết chặt lấy ‘con cặc’ bên trong. Ông Thành cũng gầm lên, phóng ‘tinh trùng’ nóng hổi vào sâu. Họ giữ tư thế đó một lúc, cả hai đều thở hổn hển.

Khi Linh lảo đảo trở ra, bước xuống giường, hai chân cô mềm nhũn. ‘Lỗ lồn’ cô đỏ ửng, ‘tinh trùng’ trắng đục trào ra, chảy dọc theo đùi trong, hòa với ‘nước lồn’ và những dấu vết còn lại từ ‘lỗ đít’. Ông Thành nằm trên giường, mỉm cười hài lòng.

“Cô thật xuất sắc. Nói với anh Hùng, hợp đồng đó, tôi đồng ý.”

---

Trên đường về.

Linh ngồi trong xe, người nhoài ra ghế, mệt nhoài nhưng thỏa mãn. Cô kể cho Việt nghe từng chi tiết của hiệp hai, với giọng điệu đầy kích thích, mô tả tỉ mỉ cảm giác ‘con cặc’ to lớn đó trong ‘lồn’ mình, cảm giác bị bóp vú đau điếng, và cả khoảnh khắc cùng ‘ra’ với ông ta.

Việt vừa lái xe, vừa lắng nghe, ‘con cặc’ trong quần lại cương cứng. Anh thấy mình thật biến thái, nhưng không thể cưỡng lại.

“Về nhà,” Việt nói, giọng khàn đặc. “Anh muốn đụ em ngay. Đụ cái ‘lồn’ đầy ‘tinh trùng’ của ông ta ấy.”

“Ừ.” Linh cười mệt mỏi, tay thò qua chạm vào đùi chồng. “Nhưng đừng vội. Em còn muốn… thảo luận.”

---

Về đến nhà.

Họ không kịp cởi đồ. Ngay tại sofa phòng khách, Việt đã đè Linh ra, xé toạc chiếc váy đỏ, cắn xé ‘cặp vú’ căng tròn, rồi đút ‘con cặc’ vào ‘lỗ lồn’ ướt nhẫy, đầy ắp ‘tinh trùng’ của người khác. Linh ôm chặt lấy chồng, hôn điên cuồng, hai chân quặp chặt lấy lưng anh.

“Đụ chết em đi… đụ cho nó văng hết ‘tinh trùng’ của lão già đó ra!” Linh gào lên.

Việt đáp ứng, mỗi nhịp đẩy mạnh bạo, ‘tinh trùng’ trắng đục bị đánh bật ra, trộn lẫn với ‘nước lồn’ mới của cô, ướt đẫm cả hai.

Khi cả hai cùng đạt đỉnh, nằm thở dốc trên sofa nhớp nháp, Linh mới lên tiếng.

“Anh à.” Cô nói, giọng đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn đầy dục vọng. “Hôm nay… em thấy có lợi thật. Một hợp đồng tỷ đô. Và ông Thành còn hứa giới thiệu thêm vài người bạn.”

Việt im lặng, lắng nghe.

“Em nghĩ…” Linh tiếp tục, tay vuốt ve ngực chồng. “Chúng ta nên hệ thống hóa việc này lại. Như một… kênh làm ăn đặc biệt. Em sẽ là tiếp thị viên quan hệ. Anh là người quản lý, tài xế, và… người chồng đặc biệt của cô tiếp thị viên ấy.”

“Ý em là sao?” Việt hỏi.

“Là chúng ta sẽ chủ động hơn.” Linh ngồi dậy, ánh mắt sắc lẹm. “Tìm kiếm khách hàng tiềm năng, qua giám đốc Hùng, qua ông Thành. Mỗi lần ‘phục vụ’, chúng ta đặt ra mục tiêu rõ ràng: một hợp đồng, một khoản vay ưu đãi, một dự án chung… Và chia lợi nhuận. Em sẽ học cách quyến rũ hơn, thỏa mãn họ hơn. Còn anh,” cô cười, “anh sẽ là người hưởng lợi sau mỗi chuyến đi, và là người duy nhất được đụ em… sau khi em đã đầy ắp ‘tinh trùng’ của thiên hạ.”

Việt nhìn vợ, một người đàn bà hoàn toàn mới, đẹp một cách nguy hiểm và đầy tham vọng. Anh thấy sợ, nhưng càng thấy kích thích. Đây là con đường họ đã chọn, và giờ, họ sẽ đi đến cùng.

“Được.” Việt gật đầu, ôm lấy vợ. “Nhưng phải thật cẩn thận. Và em phải luôn nhớ, cuối cùng, em là của anh.”

“Dĩ nhiên.” Linh hôn lên môi chồng, tay nắm lấy ‘con cặc’ đã mềm của anh, vuốt ve. “Chúng ta là một đội. Một đội đặc biệt nhất. Và trò chơi này… mới chỉ bắt đầu.”

Trong căn phòng còn ngập mùi sex, họ bắt đầu bàn bạc chi tiết hơn về ‘kênh làm ăn đặc biệt’ của mình. Những dục vọng, những toan tính, và một thứ tình yêu méo mó, đã thắt chặt họ lại với nhau hơn bao giờ hết. Cánh cửa địa ngục đã mở, và họ đang tự tay xây dựng một thiên đường tội lỗi cho riêng mình.
 
Chương 4: Bữa Tiệc Trong Nhà Kẻ Đồng Lõa (Phiên bản đã chỉnh sửa)

Không gian căn hộ tối nay thấm đẫm một thứ ánh sáng mật ong vàng ảo, từ những chiếc đèn chiếu điểm tinh tế. Trên bàn ăn dài, bữa tiệc tây thịnh soạn bày biện như một tác phẩm nghệ thuật. Nhưng tâm điểm của mọi sự chú ý, là Linh.

Cô mặc một chiếc đầm body-suit bằng nhung đen, chất liệu mỏng mảnh ôm sát từng centimet cơ thể, như một lớp da thứ hai. Cổ chữ V sâu đến rốn, được che chắn bằng một mảnh voan trong suốt, khiến ‘cặp vú’ căng tròn, đường lằn sâu thăm thẳm và ‘hai đầu nhũ’ hồng hào cứng căng chỉ lấp ló, một sự mời gọi tinh vi. Từ eo thon nhỏ xíu, chiếc váy xòe nhẹ xuống, nhưng vẫn in rõ hình ‘cặp mông’ no tròn, căng đầy sức sống. Mỗi bước chân của cô, chất nhung mềm mại lại dính vào da thịt rồi buông ra, một điệu múa thầm lặng của những đường cong chết người. Mái tóc đen tuyền được vấn cao, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng ngần và đôi bờ vai trần gợi cảm. Đôi bông tai kim cương lấp lánh mỗi khi cô nghiêng đầu cười – một nụ cười được tính toán kỹ lưỡng giữa sự e lệ và thách thức.

Việt, trong bộ vest xám lịch lãm, đóng vai chủ nhà chu đáo. Nhưng sâu trong đáy mắt anh, một ngọn lửa hỗn độn đang âm ỉ: ghen tuông, thèm khát, và một sự hưng phấn tội lỗi không thể phủ nhận. Căn phòng ngủ của họ đã được anh dọn dẹp đến từng chi tiết: ga trải giường mới tinh, hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ, và đặc biệt, âm thanh từ phòng khách có thể lọt vào rất rõ nếu cửa phòng hé mở. Anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tim vẫn đập thình thịch.

Hai vị khách: giám đốc Hùng – ân nhân cũ, nay là đối tác chủ chốt, và ông Thành – người đã ‘khai phá’ Linh ở một khía cạnh mới. Không khí giữa họ và Linh đã khác. Những cái bắt tay kéo dài, những ánh mắt liếc xéo như muốn xé toạc lớp vải mỏng manh trên người cô, những nụ cười đầy ẩn ý.

“Chúc mừng cho mối hợp tác đầu tiên của chúng ta,” giám đốc Hùng nâng ly, mắt không rời Linh, “và chúc cho… những mảnh đất màu mỡ luôn được khai phá đúng cách.”

Ông Thành cười, tiếng cười trầm ấm nhưng hàm chứa sự sắc nhọn: “Tôi thì chỉ muốn chúc cô chủ nhà duyên dáng này mãi giữ được vẻ… tươi mới, ẩm ướt. Như một đóa hoa luôn cần được tưới tắm.”

Linh cúi đầu, một vẻ đỏ mặt giả bộ, tay nâng ly rượu hồng lên. “Nhờ có các anh dẫn đường mà em mới dám… bung nở.” Cử chỉ nâng ly khiến chiếc váy cổ sâu lại hở thêm một chút, ‘khe ngực’ sâu hút và bóng láng hiện ra trong tích tắc. Cả hai người đàn ông đều như nuốt không trôi hơi thở.

Việt ngồi đó, lặng lẽ nắm chặt ly rượu. Từng lời nói đầy ẩn dụ ấy như những mũi kim châm vào lòng tự trọng, nhưng kỳ lạ thay, chúng lại kích thích một vùng tối trong anh. Anh biết vợ mình đang chơi trò chơi với lửa, và anh là người thổi bùng ngọn lửa ấy.

Chuyện trò xoay quanh các dự án. Ông Thành bỗng hỏi: “Cô Linh, cô có hứng thú với những công trình kiến trúc… phá cách không? Tôi đang có một thiết kế biệt thự, với những căn phòng có tầm nhìn tuyệt đẹp, và đặc biệt là hệ thống phòng tắm kính ngoài trời, rất thích hợp cho những cuộc… ngắm cảnh thiên nhiên.”

Linh khẽ nghiêng đầu, tay cầm dĩa cắt miếng thịt bê, động tác chậm rãi, uyển chuyển, đầy gợi cảm. “Dạ, em rất thích sự phá cách. Nhất là khi nó mang lại… góc nhìn mới, và cảm giác mạnh.” Cô nhấn nhẹ từ “cảm giác mạnh”, rồi liếc mắt nhìn ông ta, một ánh nhìn nửa mời gọi, nửa như thử thách.

Giám đốc Hùng cười lớn, tiếng cười vang trong phòng: “Nói đến cảm giác mạnh, tôi vừa xem qua bản thiết kế nội thất một phòng club cao cấp. Những chiếc sofa da rộng, sàn gương, hệ thống dây đai… rất có tiềm năng cho những buổi… thư giãn tập thể.” Ông ta nhìn Linh, ánh mắt sắc lẹm. “Có lẽ nên mời cô Linh làm chuyên gia… trải nghiệm thực tế.”

Cả bàn cười xòa, một tràng cười đầy tiếng lóng và dục ý. Linh cúi mặt xuống, vẻ ngại ngùng, nhưng đôi chân dưới gầm bàn lại khẽ duỗi ra, bàn chân trần mang giày cao gót mảnh mai của cô nhẹ nhàng luồn dưới ống quần ông Thành, vuốt ve từ bắp chân lên đùi. Ông Thành hơi giật mình, rồi nở nụ cười đắc ý, mắt nhìn Linh đầy thèm muốn.

Việt, từ góc nhìn của mình, thấy rõ động tác đó. Một cơn ghen dâng lên cổ họng, nhưng anh chỉ siết chặt tay dưới bàn. Đây là kế hoạch. Cô ấy đang điều khiển tình thế.

“Anh Hùng nói hay quá.” Linh ngẩng mặt lên, đôi mắt đã lấp lánh một thứ ánh sáng khác, táo bạo hơn. “Em rất tò mò về những… không gian đa năng ấy.” Cô đặt nhẹ dĩa xuống, dùng đầu ngón tay thon dài chấm vào môi một giọt rượu vang đỏ thẫm còn sót lại, rồi từ từ đưa lưỡi liếm sạch. Cử chỉ chậm rãi, gợi cảm đến nghẹt thở. “Nhưng em nghĩ, mọi sự trải nghiệm đều cần… thứ tự. Từng bước, từng người một.”

Ông Thành gật gù, mắt không rời đôi môi đỏ mọng của cô: “Cô nói phải. Thứ tự rất quan trọng. Như buổi đầu làm quen của chúng ta, cũng phải có… khúc dạo đầu, phải không?”

Linh cười, không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Tay cô với lấy chai rượu, nghiêng người sang phía giám đốc Hùng để rót thêm. Hành động nghiêng người khiến chiếc váy cổ sâu đổ ập xuống, ‘cặp vú’ trắng nõn với ‘hai đầu nhũ’ hồng hào, cứng căng gần như lộ ra hoàn toàn trước ánh mắt của giám đốc Hùng trong chớp mắt. Ông ta nín thở, con ngươi như co lại.

“Cảm ơn em.” Giám đốc Hùng nói, giọng khàn khàn.

“Dạ, không có gì.” Linh ngồi thẳng lại, mặt vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa đang bùng cháy. Cô thích cảm giác này. Thích sức mạnh mình đang nắm giữ, thích việc điều khiển những ham muốn của những người đàn ông quyền lực này. Cô liếc nhìn Việt, thấy anh đang cắn chặt môi, nhưng mắt anh đỏ lên vì một thứ cảm xúc hỗn độn. Điều đó càng làm cô thêm phần thỏa mãn.

Bữa tiệc tiếp diễn, những câu chuyện càng lúc càng trở nên táo bạo hơn, nhưng vẫn giữ vỏ bọc tinh tế. Tay chân dưới gầm bàn không ngừng ‘trò chuyện’. Bàn chân mềm mại của Linh lúc thì ve vuốt bắp chân ông Thành, lúc lại nhẹ nhàng cọ xát vào đùi giám đốc Hùng. Mỗi lần như vậy, một luồng điện chạy qua cơ thể họ.

Việt quan sát tất cả, từng cử chỉ nhỏ. Anh uống rượu, để làm tê liệt cảm giác, và để thổi bùng ngọn lửa đen tối trong lòng. Anh thấy vợ mình đang biến hình, trở thành một sinh vật quyến rũ và nguy hiểm.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Linh đột nhiên đứng dậy. Cô đi ra giữa phòng khách, dáng đi uyển chuyển, chiếc váy nhung ôm sát khiến ‘cặp mông’ căng tròn như hai vầng trăng khẽ rung lên theo mỗi bước chân. Cô đến bật một bản nhạc jazz trữ tình, âm thanh du dương tràn ngập căn phòng.

“Các anh ăn cũng đã no, uống cũng đã đủ.” Linh quay lại, nói với giọng dịu dàng nhưng đầy chủ ý. “Nhà em có phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng… rất ấm cúng. Nếu anh Hùng cảm thấy cần một chút… nghỉ ngơi thư giãn riêng tư trước khi về, em có thể chỉ đường.”

Lời mời quá rõ ràng. Không khí trong phòng đặc quánh lại. Giám đốc Hùng nhìn Linh, rồi nhìn Việt. Việt gật đầu nhẹ, một cái gật đầu lạnh lùng, mặt anh như tượng gỗ. “Vâng, anh cứ tự nhiên. Linh sẽ biết cách… tiếp đón.”

Giám đốc Hùng đứng dậy, hơi chếnh choáng. “Vậy thì… làm phiền cô chủ nhà một chút.”

Linh mỉm cười, bước đến, đưa tay ra. Giám đốc Hùng nắm lấy tay cô, bàn tay nóng và hơi run. Linh dắt ông ta, bước từ từ về phía hành lang dẫn vào phòng ngủ. Dáng đi của cô lúc này đầy vẻ chủ động, như một nữ chủ nhân đang dẫn khách tham quan căn phòng bí mật của mình. Việt và ông Thành ngồi lại, im lặng. Chỉ còn tiếng nhạc jazz và tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi tiếng mở cửa phòng ngủ, tiếng đóng cửa nhẹ, nhưng không khóa.

Khoảng lặng ngắn ngủi. Rồi từ phòng ngủ, qua khe cửa hé, những âm thanh bắt đầu vọng ra.

Xoạt xoạt… tiếng vải lướt trên da. Có lẽ chiếc váy nhung đang được tuột xuống.
Thở dàicủa Linh, nhẹ nhàng, buông xuôi.
Rồi là tiếng hôn,chụt chụt, đều đặn, tham lam. Tiếng rên nhỏ, nghẹn ngào của Linh: “Ư… anh…”
Tiếng lịch kịch của dây áo lót,rồi tiếng “tách” nhẹ – chiếc áo body-suit có lẽ đã được mở khóa.
Im lặngmột lúc, rồi giọng giám đốc Hùng, khàn đặc: “Trời ơi… hoàn hảo quá…”

Tiếng mút, liếm ướt át, rồi tiếng Linh rên cao hơn, đứt quãng: “A… nhẹ thôi anh…”

Tiếng nệm lún xuống, cót két nhẹ. Rồi nhịp điệu bắt đầu. Bạch… bạch… bạch… Một âm thanh đều đặn, chắc nịch, ẩm ướt của da thịt va chạm, của sự xâm nhập sâu và mạnh. Tiếng rên của Linh biến đổi, từ e dè thành đắm đuối, thở dốc, gấp gáp: “Chậm… chậm thôi… a! Mạnh quá!”
Tiếng giám đốc Hùng thở hồng hộc,gầm gừ: “Cưng… thật là… chết người…”
Tiếngvỗ nhẹ vào mông, bốp, bốp, theo nhịp bạch… bạch…
Âm thanh ngày càng dồn dập,hỗn loạn. Tiếng giường kêu cót két liên hồi. Tiếng Linh như nức nở, rồi bật lên một tràng rên thét dài, thảng thốt, đầy khoái cảm: “Trời ơi… em ra rồi…!” Ngay sau đó là tiếng gầm lên đầy thỏa mãn của đàn ông, rồi tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp.

Việt ngồi đó, mặt nóng bừng, tay nắm chặt thành ghế. Từng âm thanh bạch… bạch… ấy như đập thẳng vào thái dương anh. Anh tưởng tượng ra cảnh tượng trong đó: vợ anh, trần truồng, ‘lỗ lồn’ đang nhễ nhại ‘nước’ và ‘tinh trùng’ của giám đốc Hùng. Nhục nhã, nhưng ‘con cặc’ trong quần anh lại cương cứng đến đau đớn.

Ông Thành nhìn Việt, cười khẽ, rót thêm rượu: “Nghe âm thanh… cô ấy rất hài lòng.”

Việt gật đầu, không nói gì, uống cạn ly.

Khoảng mười phút sau, cửa phòng ngủ mở. Linh bước ra trước. Chiếc váy body-suit đen đã được mặc lại, nhưng rõ ràng là vội vàng. Đường khóa phía sau lưng chưa kéo hết, để lộ một mảng da lưng trắng nõn và dây áo lót ren đen bên trong. Mái tóc đã xõa xuống, hơi rối, dính mồ hôi ở hai bên thái dương và gáy. Đôi môi son đã nhạt, hơi sưng, bóng lên vì nước bọt và có lẽ cả thứ khác. Nhưng đôi mắt cô – đôi mắt ấy sáng rực, long lanh một vẻ thỏa mãn tột cùng, kiêu hãnh và đầy kích thích. Dáng đi của cô uyển chuyển hơn, như thể mọi khớp xương đều được thả lỏng, mềm mại, đầy sức sống, hơi khép chân một cách đầy gợi ý. Cô bước đến bàn, cầm ly rượu lên.

“Chúc mừng cho… sự thoải mái của anh Hùng.” Cô nói, giọng hơi khàn, đầy gợi cảm, nhìn thẳng vào ông Thành.

Ông Thành nở nụ cười rộng, đứng dậy, nâng ly chạm với cô. “Tôi có chút… ghen tị. Nghe rất… mãn nguyện.”

Linh cười, uống một ngụm nhỏ, cổ họng khẽ động đậy. Rồi cô quay sang Việt, ánh mắt lấp lánh một thứ tình cảm phức tạp: xin lỗi, thách thức, và mời gọi. “Anh yên tâm, em vẫn còn… rất nhiều năng lượng chưa dùng hết.”

Việt nuốt nước bọt, gật đầu.

Giám đốc Hùng bước ra sau, áo sơ mi đã cài nhưng còn để lộ vài cúc, mặt đỏ, tươi tỉnh hẳn, phả ra một mùi đàn ông đặc trưng trộn lẫn mùi cơ thể phụ nữ. Ông ta ngồi xuống, vỗ đùi: “Tuyệt vời. Thật sự tuyệt vời. Căn phòng ngủ của hai em… có một không khí rất đặc biệt.”

Mọi người cùng cười, một tràng cười đầy ẩn ý.

Linh ngồi xuống, nhưng chỉ một lúc sau, cô lại đứng dậy. Lần này, cô đi thẳng đến bên ông Thành, đặt tay lên vai ông ta, ngón tay khẽ vuốt ve cổ áo. “Còn anh, anh Thành? Anh có muốn… cảm nhận không khí ‘đặc biệt’ đó một mình không? Em nhớ lần trước, anh có nói muốn thử… một góc nhìn khác.”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng. Ông Thành nhìn cô, mắt sáng rực. “Một góc nhìn khác? Tôi nhớ rồi. Tôi rất tò mò.”

Linh mỉm cười, dắt tay ông Thành đứng dậy. Lần này, cô còn chủ động hơn. Tay cô ôm lấy cánh tay ông ta, ‘cặp vú’ căng tròn ép sát vào cánh tay đó khi họ cùng bước đi. Dáng đi của cô lúc này đầy vẻ tự tin, thậm chí thống trị, hơi khập khiễng một chút nhưng lại càng gợi cảm.

Việt và giám đốc Hùng ngồi lại. Lần này, âm thanh từ phòng ngủ có phần khác.

Vẫn là những tiếng động quen thuộc: cởi đồ, hôn, rên rỉ. Tiếng ông Thành cười khàn khàn: “Lần này… chúng ta thử tư thế anh chỉ hôm trước nhé.”
Tiếng Linh,đầy thách thức: “Em sẵn sàng. Anh cứ… dẫn đường.”
Rồi là tiếng ông Thành gầm lên,đầy phấn khích: “Chết tiệt… vẫn nguyên siêu như lần đầu…”
Và tiếng Linh rên rỉ,la hét trong khoái cảm lẫn một chút đau đớn: “Trời ơi… anh… chậm thôi… a! Bạch! Bạch! Bạch!”

Âm thanh bạch bạch lần này nghe có vẻ mạnh mẽ, thô bạo hơn, đều đặn và nhanh dần. Xen lẫn là tiếng thở gấp, tiếng giường rên rỉ điên cuồng, và tiếng Linh liên tục kêu gào, đôi khi là van xin, đôi khi lại thúc giục.

Khi Linh và ông Thành trở ra, cả hai đều thở hổn hển, toát mồ hôi. Linh trông tiều tụy hơn, nhưng vẻ thỏa mãn trên mặt còn rõ hơn lần trước. Chiếc váy body-suit lúc này đã có vài vết nhăn, và có lẽ bên trong đã hoàn toàn trống rỗng. Dáng đi cô hơi khép, bước chân không vững, nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu hãnh của một người đã chinh phục. Ông Thành mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo sơ mi ướt đẫm, nhưng nụ cười rất tươi, hài lòng.

Họ ngồi xuống, nâng ly chúc mừng lần nữa. Không khí giờ đây đã thoải mái hẳn, đầy sự thân mật và hiểu ngầm. Rượu lại được rót đầy.

Linh, với đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lấp lánh dưới làn tóc rối ướt, nhìn hai vị khách, rồi lại nhìn Việt. Cô chậm rãi, nhấp một ngụm rượu, rồi cất giọng. Giọng cô khàn khàn, đầy mê hoặc, như tiếng thì thầm trong đêm:

“Các anh biết không… có một thứ cảm giác, chỉ có thể có được khi… không gian đủ rộng, và… có đủ người cùng chia sẻ.” Cô dừng lại, để câu nói lơ lửng. “Một mình leo núi thì cao, nhưng có bạn đồng hành… mới thực sự chinh phục được đỉnh cao.”

Giám đốc Hùng và ông Thành nhìn nhau, một tia lửa hiểu ý, tò mò và ham muốn lóe lên trong mắt cả hai.

Linh tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, như một lời đề nghị không thể từ chối: “Phòng ngủ nhà em… tối nay rất rộng. Và em…” cô liếm môi, “em cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều… địa hình chưa được khám phá hết.” Cô nhìn thẳng vào hai người đàn ông, ánh mắt vừa mời gọi vừa thách thức. “Các anh có hứng thú với một… hành trình khám phá tập thể không? Để xem… chúng ta có thể cùng nhau đi đến những đâu.”

Lời đề nghị quá rõ ràng, táo bạo đến nghẹt thở. Một cảnh tượng mà Việt chưa từng dám nghĩ tới. Anh nhìn vợ, tim như ngừng đập. Cô ta đang đẩy mọi thứ đi quá xa. Nhưng chính sự điên rồ ấy lại khiến máu trong người anh sôi lên, và ‘con cặc’ trong quần anh lại nhảy lên một cái.

Giám đốc Hùng cười, tiếng cười đầy ham muốn và sự đồng tình. “Cô chủ nhà… quả là không ngừng làm chúng tôi ngạc nhiên. Một đề nghị… rất sáng tạo.”
Ông Thành gật đầu,mắt không rời khỏi cơ thể Linh đang như bốc lửa: “Tôi chưa bao giờ… là người từ chối một cuộc phiêu lưu hấp dẫn.”

Linh đứng dậy, lần này cô không dắt ai nữa. Cô đi về phía phòng ngủ, quay đầu lại, ném một cái nhìn đầy mời gọi, thách thức cho cả hai người đàn ông. “Vậy thì… mời các anh.” Cô bước vào phòng, để cửa hé mở.

Giám đốc Hùng và ông Thành đứng dậy, trên mặt là sự hào hứng khó che giấu. Họ nhìn Việt, như chờ đợi một sự đồng ý, hay ít nhất là sự chấp nhận.

Việt hít một hơi thật sâu, đứng lên. Trong lòng anh, mọi thứ hỗn độn: nhục nhã, phẫn nộ, nhưng trên hết là một sự tò mò điên cuồng và ham muốn được chứng kiến tận mắt. Anh gật đầu, một cái gật đầu nặng trịch, rồi ngồi phịch xuống ghế, như để nói: Các người cứ việc. Tôi ở đây.

Hai người đàn ông lần lượt bước vào căn phòng ngủ, nơi người phụ nữ của họ – hay giờ đây là trung tâm của dục vọng – đang chờ đợi. Cánh cửa phòng ngủ khép lại, nhưng không đóng hẳn.

Và từ bên trong, những âm thanh mới, phức tạp hơn, hỗn loạn hơn, bắt đầu vang lên. Tiếng cười khúc khích của Linh, tiếng thì thầm của đàn ông, tiếng rên rỉ đan xen, và đặc biệt là âm thanh bạch bạch bạch đều đặn, dồn dập, lúc một, lúc hai, như một bản nhạc kỳ lạ của sự thác loạn. Thỉnh thoảng vang lên tiếng Linh kêu thét, hoặc một giọng đàn ông gầm gừ hài lòng.

Việt ngồi một mình ngoài phòng khách, tay run run nâng ly rượu lên uống. Anh nhìn chằm chằm vào khe cửa hé. Tâm trí anh quay cuồng với những hình ảnh do chính anh tưởng tượng ra. Anh thấy mình thật hèn mạt, thật biến thái. Nhưng anh không thể rời đi. Anh bị trói buộc ở đây, bởi sự tò mò, bởi dục vọng, và bởi một thứ tình yêu méo mó dành cho người phụ nữ đang ở trong đó.
 
Chương 5: Giao Hưởng Của Những Thân Thể (Phiên bản chỉnh sửa & bổ sung)

Âm thanh từ phòng ngủ dần thưa thớt, rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng thở dốc mơ hồ. Một khoảng im lặng nặng nề, như sự bình yên giả tạo sau cơn bão.

Rồi cánh cửa phòng ngủ mở ra. Linh bước ra, thân thể quấn trong chiếc áo choàng lụa trắng mỏng manh, ướt đẫm mồ hôi và dính sát vào da, vẽ lên từng đường cong gợi cảm như bản đồ địa hình của dục vọng. Tóc cô ướt rối, dính bết vào cổ và gáy. Mặt đỏ bừng, đôi môi đầy đặn sưng húp, nhưng đôi mắt thì sáng rực một cách kỳ lạ – đó là thứ ánh sáng của sự thỏa mãn tột cùng lẫn một quyền lực mới được khẳng định. Dáng đi của cô yếu ớt, chân bước không vững, nhưng không hề run rẩy, như một nữ hoàng đang bước ra từ chiến trường của chính mình. Cô hướng về phía Việt, ánh mắt tìm kiếm.

“Anh.” Giọng cô khàn đục, vỡ vụn vì đã rên quá nhiều, nhưng rõ ràng, cương quyết. “Anh vào đi. Có một… phần việc cuối cần anh.”

Việt ngước lên, nhìn vợ với ánh mắt đầy chất vấn và mệt mỏi. “Vào… làm gì nữa? Họ chưa đủ sao?”

Linh lắc đầu, một nụ cười nhẹ, đầy mệt mỏi nhưng ẩn chứa sự thúc giục, nở trên môi. “Chưa. Anh Hùng… muốn gặp anh. Nói là có một ‘bài học thực tế’ cuối cùng cho anh. Để sau này… anh không còn bỡ ngỡ.”

Việt thở dài, cảm giác bất lực và tò mò đan xen. Anh đứng dậy, bước theo Linh vào căn phòng ngủ – nơi mùi hương của sex, mồ hôi, nước hoa đắt tiền và một thứ mùi tanh nồng đặc trưng hòa quyện thành một thứ mùi nồng nặc, đánh thẳng vào mũi, xâm chiếm mọi giác quan.

Trong phòng, cảnh tượng khiến Việt choáng váng. Giám đốc Hùng và ông Thành đang ngồi trên mép giường, chỉ mặc mỗi quần lót, người đầy mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn ngủ, ngực phập phồng thở gấp. Trên chiếc giường rộng, ga gối trắng tinh giờ nhàu nát, ướt đẫm những vết loang lổ trắng đục, vàng nhạt và những vệt ẩm ướt không rõ màu. Linh, vẫn trong chiếc áo choàng ướt sũng, đứng cạnh giường, như một vật hiến tế đang chờ nghi thức cuối.

Giám đốc Hùng nhìn Việt, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng ánh mắt thì sắc lạnh, nghiêm túc. “Việt, em vào đây. Ngồi xuống đây.” Ông ta chỉ vào một chiếc ghế bành đơn lẻ trong góc phòng, cách mép giường chừng hai mét rưỡi. Vị trí ấy cho phép một góc nhìn toàn cảnh, nhưng lại tách biệt, như khán giả trong rạp hát.

“Bài học thực tế là gì?” Việt hỏi, giọng khô khốc.

“Là em sẽ ngồi đó,” giám đốc Hùng nói, từng tiếng rõ ràng, “và nhìn. Nhìn tất cả. Không phải nghe qua cánh cửa, mà là nhìn tận mắt. Trong thế giới của chúng ta, sẽ có lúc em phải làm điều này. Có những vị khách, họ chỉ thực sự hưng phấn khi người chồng ngồi đó, chứng kiến toàn bộ quá trình vợ họ được… khai thác. Họ muốn thấy sự cam chịu, hay thậm chí là sự hưng phấn trong mắt người chồng. Đó là một phần của thỏa thuận. Hôm nay, em tập làm quen.”

Ông Thành gật đầu, bổ sung: “Để sau này, em không bất ngờ, không mất bình tĩnh mà làm hỏng việc lớn.”

Việt cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh nhìn Linh. Cô đứng đó, mắt nhìn xuống sàn, nhưng vai không hề co rúm. Rồi cô ngẩng lên, nhìn anh. Ánh mắt cô lúc này phức tạp vô cùng: một chút xấu hổ, một chút van xin, nhưng chủ đạo là một sự thách thức, một lời mời gọi anh cùng bước vào vực thẳm cuối cùng này. Hãy nhìn em, anh yêu. Hãy thực sự thấy em là ai, và chúng ta là gì.

Việt lê bước đến chiếc ghế, ngồi xuống. Ghế êm ái, nhưng anh cảm thấy như đang ngồi trên một tảng băng mỏng manh, dưới là vực sâu.

Linh thở phào nhẹ, như trút bỏ được gánh nặng cuối cùng của sự giấu giếm. Cô quay sang hai người đàn ông, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy chủ động. “Vậy… chúng ta bắt đầu phần kết thúc?”

Giám đốc Hùng gật đầu. Ông ta nằm xuống giường, tựa lưng vào đầu giường, hai chân dang rộng. ‘Con cặc’ của ông ta, sau một lúc nghỉ, đã lại cương cứng trở lại, dài và thon, màu đỏ sẫm, nằm ngạo nghễ trên bụng dưới.

Linh cởi chiếc áo choàng lụa ra. Cơ thể trần truồng của cô dưới ánh đèn vàng ấm hiện ra với tất cả sự phô bày không chút giấu giếm. ‘Cặp vú’ trắng nõn giờ đầy những vết hôn tím, vết cào xước đỏ, ‘hai đầu nhũ’ hồng hào giờ sưng đỏ, tím tái, cứng ngắc vì bị kích thích quá độ. Bụng dưới phẳng lì, lấm tấm mồ hôi. ‘Chùm lông lồn’ đen nhánh, ướt sũng, dính bết lại thành từng lọn nhỏ. ‘Lỗ lồn’ của cô đỏ ửng, hơi mở, sưng húp, ứa ra một thứ chất lỏng trong suốt lẫn trắng đục – ‘nước lồn’ và có lẽ cả tàn dư từ những lần trước. ‘Lỗ đít’ nhỏ nhắn phía sau cũng đỏ au, hơi giãn mở, lấm tấm những giọt chất nhờn.

Cô bước đến cạnh giường, quay lưng lại phía Việt, rồi từ từ leo lên người giám đốc Hùng. Cô quay mặt về phía chồng, ánh mắt giao nhau. Trong tích tắc ấy, ánh mắt Linh như nói: Anh xem này. Đây là vợ anh.

Rồi cô từ từ hạ mình xuống. Tay cô nắm lấy ‘con cặc’ của giám đốc Hùng, dẫn nó đến cửa ‘lỗ lồn’ đang mở hé, ướt nhẫy của mình. Khi đầu ‘cặc’ chạm vào và bắt đầu đút vào, mắt Linh nhắm nghiền lại, miệng mở ra, một tiếng rên “Ư…” dài, nghẹn ngào thoát ra. Rồi cô mở mắt, lại nhìn thẳng vào Việt. Lúc này, ánh mắt cô đã khác: mơ hồ, đắm đuối, như mời gọi anh cùng chìm vào cơn khoái cảm này, như muốn anh thấy cô đang sướng. Cô từ từ ngồi hết xuống, để ‘con cặc’ kia thụt sâu vào tận đáy ‘lồn’ mình. Cô rùng mình.

Ông Thành đứng dậy. Ông ta bước đến phía sau Linh, tay xoa lên ‘cặp mông’ trắng nõn, đầy vết tay của cô. Ông dùng ngón tay, chấm vào ‘lỗ lồn’ đang bị chiếm đóng phía trước, lấy một ít chất nhờn, rồi bôi đều lên ‘lỗ đít’ đang khép hờ phía sau. Hành động tỉ mỉ, thô tục. Linh quay đầu nhìn qua vai, ánh mắt gặp ông Thành, nửa như e ngại, nửa như đồng ý. Rồi cô lại quay mặt về phía Việt, lần này, đôi mắt cô như nói: “Sắp có thêm một thứ nữa rồi, anh yêu. Hãy xem kỹ.”

Ông Thành nắm lấy ‘con cặc’ to lớn, tím sẫm của mình, đưa đầu ‘cặc’ đến sát ‘lỗ đít’ đã được bôi trơn của Linh. Ông ta ấn nhẹ. Linh hơi giật mình, thân hình căng cứng. Mắt cô mở to, nhìn Việt, lần này là một ánh nhìn đầy đau đớn và sợ hãi thực sự, như tìm kiếm sự cứu rỗi từ nơi anh. Nhưng rồi, khi ‘con cặc’ từ từ lách vào ‘lỗ đít’ chật hẹp, ánh mắt ấy lại dần biến đổi. Đau đớn vẫn còn, nhưng đã hòa lẫn với một sự chấp nhận, một khoái cảm lạ lẫm, và một sự kiêu hãnh ngầm rằng cô có thể chịu đựng được điều này. Cô nhìn Việt, như thể nói: “Anh thấy không, em chịu được đấy. Em mạnh mẽ lắm.”

Khi cả hai ‘con cặc’ đã vào sâu, một cảnh tượng kinh dị mà kích thích hiện ra trước mắt Việt. Vợ anh, người phụ nữ của anh, đang bị xuyên qua cùng lúc bởi hai người đàn ông khác, ở hai ‘cửa’ khác nhau. Thân hình cô bị kẹp giữa, ‘cặp vú’ đung đưa mỗi khi những người đàn ông động đậy.

Rồi họ bắt đầu. Bạch! Bạch! Bạch!

Âm thanh ướt át, mạnh mẽ, đều đặn vang lên từ hai phía, tạo thành một nhịp điệu hỗn loạn, dồn dập. Giám đốc Hùng ở dưới đẩy hông lên, ông Thành ở sau đâm tới. Linh bị nghiền giữa hai luồng lực, thân thể cô bị đẩy tới đẩy lui như một con rối. Mắt cô nhắm nghiền, mặt nhăn lại, miệng mở ra thở gấp, những tiếng rên không thành lời. Thỉnh thoảng, cô mở mắt, ánh mắt đục ngầu, mất phương hướng, lướt qua Việt, như không còn nhận ra anh, hoặc như đang mời gọi anh vào cơn điên loạn chung. Nước mắt, nước mũi, nước bọt chảy dài trên mặt cô. ‘Nước lồn’ từ ‘lỗ lồn’ phía trước bị ép ra, chảy xuống đùi trong, xuống cả ‘cặc’ của giám đốc Hùng. Mỗi nhịp ‘bạch’ vang lên, cơ thể cô lại co giật, ‘cặp vú’ rung lên, và ánh mắt cô như muốn thoát ra khỏi hốc mắt.

“Trời… ơi… chết… mất…!” Linh rốt cuộc cũng thốt lên được thành lời, giọng vỡ nát, đầy nước mắt. “Các anh… em không… không chịu nổi… a! Bạch!”

“Cố lên, cưng, sắp… sắp ra rồi.” Giám đốc Hùng thở hổn hển, tay bóp chặt ‘cặp vú’ của cô đến mức biến dạng.

Ông Thành phía sau gầm gừ: “Cái đít… chết tiệt… nó đang siết… siết lấy tao!”

Cuộc hành xác, hay hành lạc, đạt đến đỉnh điểm. Hai người đàn ông như thi nhau tăng tốc, những nhịp bạch bạch liên hồi, dồn dập như trống trận. Linh gào lên một tiếng thất thanh, thân thể cô vồng lên, co cứng lại.

“Ra… tao ra đây!” Giám đốc Hùng hét lên, mặt đỏ gắt, ‘con cặc’ trong ‘lỗ lồn’ Linh giật giật mạnh. Một dòng ‘tinh trùng’ trắng đục, nóng hổi phun thẳng vào sâu trong tử cung cô, tràn ra ngoài theo khe hở, loang ra khắp ‘lông lồn’ và đùi.

Ngay sau đó, ông Thành cũng rống lên: “Tao cũng vậy!” ‘Con cặc’ của ông ta trong ‘lỗ đít’ Linh cũng giật lên, và một luồng ‘tinh trùng’ khác, cũng trắng đục, nóng rực, được phóng vào sâu trong trực tràng của cô. Áp lực mạnh khiến một ít ‘tinh trùng’ trào ngược ra, từ ‘lỗ đít’ đỏ au, chảy xuống khe mông, hòa lẫn với ‘tinh trùng’ từ phía trước.

Họ đổ sụp xuống, thở như máy nổ. Linh nằm giữa, người như tê liệt, mắt trợn ngược, chỉ còn thở. Cơ thể cô là một bức tranh hỗn độn: đầy vết bầm, mồ hôi, ‘tinh trùng’ trắng đục từ cả hai ‘cửa’ đang chảy ra, loang khắp vùng kín, đùi, bụng dưới. ‘Lỗ lồn’ mở to, đỏ thẫm, nhễ nhại. ‘Lỗ đít’ cũng mở hé, đỏ ửng, có ‘tinh trùng’ đặc quánh đang lờ lồ chảy ra.

Việt ngồi trên ghế, toàn thân run lên. Anh vừa chứng kiến cảnh tượng tàn bạo và kích thích nhất đời. Anh ghét bản thân vì ‘con cặc’ mình đã xuất tinh trong quần mà không cần chạm đến, chỉ vì nhìn. Anh thấy nhục nhã, thấy tội lỗi, nhưng cũng thấy một sự thấu hiểu ma quái.

Một lúc lâu sau, Linh mới cựa quậy. Cô lăn ra khỏi đống hỗn độn ấy, rơi xuống sàn nhà với một tiếng “uỵch” nhẹ. Cô bò, không phải bằng tay và đầu gối, mà lết bằng khuỷu tay và đùi, về phía Việt. Dáng bò của cô yếu ớt, thảm hại, như một con thú bị thương, nhưng có một sự cố gắng phi thường. Người cô để lại một vệt ẩm ướt, dính trên sàn gỗ.

Cô đến trước mặt Việt, dừng lại, rồi từ từ quỳ lên. Cô quỳ thẳng người, hai tay chắp trước ngực, đầu cúi xuống, như một tín đồ đang hành lễ. Rồi cô ngẩng mặt lên. Khuôn mặt cô đầy những vệt trắng đục khô dần, tóc dính bết, nhưng đôi mắt thì trong veo một cách đáng sợ – đó là sự trong trẻo sau khi đã trải qua mọi thứ dơ bẩn nhất. Nước mắt cô đã khô, chỉ còn vệt mặn trên má.

“Anh.” Giọng cô khẽ như gió thoảng. “Giờ… anh thấy rõ em chưa?”

Việt không nói được, chỉ gật đầu, cổ họng nghẹn ứ.

“Đây là em.” Linh nói, tay run run chỉ vào người mình, vào ‘lỗ lồn’ đang nhễ nhại, vào ‘lỗ đít’ đang rỉ ‘tinh trùng’. “Đây là cái giá. Và đây… là vợ anh.” Ánh mắt cô kiên định, không chút xấu hổ, chỉ có sự thật trần trụi và một tình yêu kỳ quái, bền chặt.

Rồi, bất ngờ, cô nghiêng người, nằm ngửa ra sàn, ngay trước chân Việt. Cô giơ hai chân lên cao, gác lên hai thành ghế bên cạnh ghế của Việt, phô bày hoàn toàn vùng kín tan hoang của mình cho anh. “Lỗ lồn” giờ đỏ thẫm, sưng húp, mở to như một cái miệng nhỏ đang thở, đầy ắp và rỉ ra một hỗn hợp trắng đục của ‘tinh trùng’ từ hai người đàn ông. “Lỗ đít” cũng mở hé, đỏ au, có ‘tinh trùng’ đặc hơn, vàng nhạt hơn đang từ từ chảy ra.

“Anh,” Linh thì thầm, giọng đầy mời gọi và thử thách. “Anh đến đây. Dùng miệng anh… dọn dẹp cho em. Húp sạch ‘tinh trùng’ của họ trong ‘lồn’ em đi. Và liếm sạch cái ‘đít’ dơ bẩn này của em.”

Việt như bị thôi miên. Anh từ từ tuột xuống khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt vợ, giữa hai chân cô dang rộng. Mùi tanh nồng nặc, hỗn tạp xộc vào mũi anh. Anh nhìn xuống ‘lỗ lồn’ đang mở, đầy ắp ‘tinh trùng’ của người khác. Một cảm giác ghê tởm dâng lên, nhưng một ham muốn điên cuồng, tội lỗi còn mạnh hơn gấp bội.

Anh cúi đầu xuống, đưa mặt sát vào. Anh thè lưỡi, liếm một đường từ dưới ‘lỗ đít’ lên đến ‘lỗ lồn’. Vị mặn, chua, tanh, hăng… một hỗn hợp kinh dị. Anh dùng môi, dùng lưỡi, mút lấy những dòng ‘tinh trùng’ ấm nóng đang chảy ra từ ‘lỗ lồn’, hút sâu vào trong. Anh nuốt ực. Rồi anh quay sang ‘lỗ đít’, dùng lưỡi đẩy vào bên trong cái khoang chật hẹp, nóng rực ấy, liếm sạch những thứ còn sót lại.

Linh nằm dưới, rên lên những tiếng rên khẽ, mệt mỏi nhưng thỏa mãn. Tay cô đặt lên đầu anh, vuốt ve. “Giỏi lắm… anh yêu… của em… liếm sạch đi… của người ta cũng là của mình…”

Việt húp, liếm một cách điên cuồng, tham lam, như muốn xóa sạch mọi dấu vết của người khác bằng chính miệng mình. Hành động ấy vừa nhục nhã, vừa mang tính khẳng định quyền sở hữu một cách man rợ.

Khi anh ngẩng đầu lên, môi, cằm, mũi đều dính đầy chất nhờn trắng đục. Linh nhìn anh, nở một nụ cười yếu ớt, hạnh phúc. Cô kéo đầu anh lại, hôn lên đôi môi dơ bẩn ấy, trao cho anh một nụ hôn đầy vị tanh mặn và tình yêu điên loạn.

Trong căn phòng ngập mùi sex và sự kiệt quệ, trước sự chứng kiến mệt mỏi của hai người đàn ông trên giường, họ đã cùng nhau vượt qua ranh giới cuối cùng của sự đồi bại và gắn kết. Họ đã thực sự trở thành những kẻ đồng lõa hoàn hảo, không còn gì có thể chia cắt họ, dù đó là địa ngục.

Bài học thực tế đã kết thúc. Và cả hai đều đã trở thành những học trò xuất sắc, của một trường học không có lối ra.
 
Chương 6: Bình Minh Trên Chiến Trường

Ánh nắng mai lọc qua tấm rèm voan mỏng, rải những vệt vàng ấm áp lên sàn gỗ, lên đôi chân trần đan vào nhau của Linh và Việt. Họ nằm trên thảm dày phòng khách, không phải trên giường – nơi vẫn còn ngổn ngang dấu tích của đêm qua. Không khí trong lành của buổi sáng dường như đang cố gắng xua tan mùi nồng nặc của sex và rượu vẫn còn vương vấn. Nhưng nó không thể xua tan được thứ không khí đặc biệt giữa hai người: một sự bình yên lạ lùng, sau cơn bão dữ dội.

Linh nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay Việt. Cô không mặc gì, lớp da trắng ngần của cô dưới ánh nắng lấp lánh như ngọc, nhưng cũng phơi bày rõ ràng những vết bầm tím, những vết hôn đỏ thẫm, những vết cào xước nhẹ trên ngực, eo, đùi. Đó là những huân chương, hay những vết sẹo, của một đêm chinh chiến. Việt nằm ngửa, một tay ôm vợ, tay kia đặt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn đã lắng xuống thành một thứ cảm xúc khó gọi tên: mệt mỏi, trống rỗng, nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Mọi bí mật, mọi giả dối đã được phơi bày. Giờ chỉ còn sự thật trần trụi, và họ vẫn còn ở bên nhau.

“Anh có ghê tởm em không?” Linh khẽ hỏi, giọng khàn đục vì đã gào thét quá nhiều, nhưng dịu dàng.

Việt quay đầu nhìn cô. Anh đưa tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào một vết bầm tím trên ‘cặp vú’ trái của cô, nơi ‘đầu nhũ’ hồng hào đang cứng trở lại dưới ánh mặt trời. “Anh ghê tởm chính anh hơn.” Anh thừa nhận. “Nhưng với em… anh không biết nữa. Có lẽ anh vừa thấy em thật xa lạ, vừa thấy gần gũi hơn bao giờ hết.”

Linh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm. Cô nắm lấy tay chồng, đặt lên ‘cặp vú’ mình, ép bàn tay anh cảm nhận sự ấm áp, sự mềm mại và cả những vết tích. “Em cũng vậy. Đêm qua… khi em nhìn thấy ánh mắt anh lúc họ đụ em, em sợ anh sẽ ghét bỏ, sẽ quay đi. Nhưng anh vẫn ngồi đó. Anh vẫn nhìn. Và cuối cùng, anh còn… húp sạch cho em.” Giọng cô nghẹn lại. “Điều đó với em… thiêng liêng lắm. Nó khiến mọi thứ em làm, dù dơ bẩn đến đâu, cũng trở nên có ý nghĩa. Vì cuối cùng, em vẫn là của anh.”

Việt cảm động, ôm chặt vợ hơn. Họ nằm im lặng một lúc, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi.

“Nhưng chúng ta không thể dừng lại, phải không?” Việt lên tiếc, giọng đầy thức tỉnh.

Linh thở dài, ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng phủ lên đôi chân. Ánh nắng chiếu xiên lên nửa thân trên trần trụi của cô, làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ và cả những tổn thương. “Không thể. Đường đã chọn rồi. Và thực ra…” Cô nhìn Việt, ánh mắt trở nên sắc sảo, thực tế, “chúng ta đang trên đà thắng lợi. Hai hợp đồng lớn sắp ký. Uy tín của em… trong giới đó, đang lên. Giám đốc Hùng nói sẽ giới thiệu thêm.”

“Em nói ‘giới đó’ như thể đó là một nghề.” Việt nói, giọng chua chát.

“Nó là một nghề.” Linh đáp thẳng, không chút ngại ngùng. “Một nghề đặc biệt. Và em là chuyên gia.” Cô cúi xuống, hôn lên trán chồng. “Nhưng em không muốn nó chỉ là công việc của riêng em. Em muốn nó là của cả hai chúng ta. Và để được vậy, chúng ta cần thẳng thắn hơn nữa.”

Cô nằm xuống, áp sát người vào Việt, thì thầm bên tai anh, giọng trầm ấm, đầy mê hoặc: “Trước khi những con cặc khác, những bàn tay khác, những cái miệng khác chạm vào người em… em muốn anh, người chồng của em, hãy tận hưởng nó. Thật kỹ. Thật sâu. Để em có thể yên tâm mà đi, mà đón nhận họ.”

Việt run lên. “Tận hưởng… như thế nào?”

Linh ngồi dậy, quay mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh một thứ ánh sáng vừa thiêng liêng vừa dâm dục. “Anh hãy nhìn em. Nhìn kỹ vào em.”

Cô đứng dậy, giữ nguyên tư thế trần truồng, bước ra giữa vệt nắng. Cô đứng thẳng, ngực ưỡn, eo thon, tay buông thõng. “Đây là cơ thể em. Của anh.” Cô nói, giọng rõ ràng, chậm rãi. Cô dùng tay nâng ‘cặp vú’ lên. “‘Cặp vú’ này. Nó trắng, mềm, ‘hai đầu nhũ’ này của anh rất nhạy cảm.” Cô véo nhẹ, khiến chúng cứng lên. “Nhưng sắp tới, nó sẽ bị những bàn tay thô ráp khác bóp méo. Nó sẽ bị những cái miệng khác mút, cắn, liếm. Nó có thể sẽ đầy vết bầm, vết hôn của người lạ. ‘Hai cái núm’ này sẽ sưng đỏ, tím tái vì bị người ta vặn, kéo.” Cô nói, không chút xấu hổ, mà như một sự mô tả khách quan, nhưng mỗi lời lại như thêm dầu vào lửa dục vọng. “Trước khi điều đó xảy ra nhiều lần nữa, anh hãy hôn nó, liếm nó, mút nó thật say đắm đi. Để nó nhớ mùi vị của chồng.”

Rồi cô xoay người, chổng mông về phía Việt, cúi người xuống, hai tay chống lên đùi. “Cái ‘lỗ lồn’ này.” Giọng cô trầm hơn. “Nó là của anh. Nó đã từng chỉ quen với ‘con cặc’ của anh. Nó chặt, nó ấm, nó biết cách siết lấy anh mỗi khi anh vào.” Cô dùng tay vạch nhẹ, để lộ ‘lỗ lồn’ còn hơi đỏ, hơi sưng. “Nhưng giờ, nó đã bị làm quen với những kích thước khác, nhịp điệu khác. Và nó sẽ còn phải tiếp nhận nhiều hơn nữa. Nhiều ‘con cặc’ to hơn, dài hơn, thô hơn sẽ đút vào đây. Chúng sẽ bắn đầy ‘tinh trùng’ vào trong, khiến nó luôn ướt át, sưng đỏ. Nó có thể bị rách, bị đau. Nhưng nó vẫn sẽ mở ra, vì đó là ‘công việc’.” Cô quay đầu nhìn qua vai, ánh mắt đẫm dục. “Trước khi nó trở thành cái ‘lồn’ chung ấy, anh hãy đút ‘cặc’ anh vào, đụ nó thật lâu, thật sâu đi. Cho nó no đủ ‘tinh trùng’ của chồng, để nó còn nhớ cảm giác đó.”

Cô tiếp tục, chỉ vào ‘lỗ đít’ nhỏ nhắn. “Và cái ‘cửa sau’ này. Nó vốn dĩ chật chội, nhạy cảm. Anh biết đấy, lần đầu anh động vào nó, em đã kêu đau thế nào. Nhưng giờ… nó đã bị mở rộng bởi những ‘con cặc’ ngoại cỡ. Và nó sẽ còn phải chịu đựng nhiều hơn. Nhiều người thích ‘cửa sau’ lắm. Họ sẽ đâm vào đây một cách thô bạo, vừa đụ vừa vỗ vào mông em, kêu ‘đĩ’, kêu ‘lăng loàn’. Nó sẽ đau, nó sẽ rát, có khi còn chảy máu.” Linh nói, giọng vẫn bình thản, nhưng Việt có thể thấy cơ thể cô run nhẹ khi tưởng tượng. “Vậy nên, trước khi nó trở thành một cái ‘lỗ’ công cộng, anh hãy dùng lưỡi anh, ngón tay anh, hay ‘cặc’ của anh… ‘vệ sinh’ nó thật kỹ, yêu chiều nó thật dịu dàng đi. Cho nó kỷ niệm đẹp.”

Cô quay người lại, quỳ xuống trước mặt Việt, mặt đối mặt. Cô há miệng ra, thè chiếc lưỡi hồng hào, mềm mại ra. “Và cái miệng, cái lưỡi này.” Cô nói, hơi thở phả vào mặt anh. “Nó đã từng chỉ hôn anh, nói lời yêu với anh, ăn thức ăn anh nấu. Nhưng đêm qua, nó đã ngậm ‘cặc’ người khác, liếm ‘cặc’ người khác, nuốt ‘tinh trùng’ người khác. Và nó sẽ còn phải làm điều đó nhiều lần nữa. Nó sẽ bị nhét đầy, bị bịt kín bởi những ‘con cặc’ lạ. Lưỡi em sẽ phải luồn lách, liếm láp khắp thân thể đàn ông khác, từ ‘cặc’, đến ‘hột le’, đến ‘lỗ đít’ của họ. Nó sẽ nếm đủ mọi vị: mặn, chua, tanh, hăng… của những người đàn ông khác nhau.” Nói đến đây, giọng Linh không còn bình thản nữa, mà trở nên đầy xúc động, như một lời trăn trối, một sự hiến dâng. “Vì vậy… ngay bây giờ, anh hãy hôn em đi. Hãy để cái lưỡi ngọt ngào này của em quấn lấy lưỡi anh, mút lấy lưỡi anh. Hãy nhận lấy những nụ hôn trong sạch cuối cùng từ đôi môi này, trước khi nó phải đón nhận những thứ… không còn trong sạch nữa.”

Việt nhìn vợ, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Anh thấy được sự hy sinh, sự chấp nhận, và cả tình yêu điên cuồng trong từng lời nói của cô. Cô không che giấu sự thật tàn nhẫn của tương lai, cô phơi bày nó ra, và muốn anh cùng chia sẻ, cùng chuẩn bị. Cô muốn anh tận hưởng những gì tinh túy nhất, trong trẻo nhất của cô, trước khi nó bị vấy bẩn.

“Em… em thật…” Việt không nói nên lời.

“Em thật dâm, thật hư hỏng, và thật yêu anh.” Linh nói, nước mắt lăn dài trên má, nhưng nụ cười vẫn nở. “Vậy nên, anh đừng từ chối em. Hãy cho em được… hiến dâng bản thân cho anh, theo cách trọn vẹn nhất, trước khi em phải hiến dâng nó cho người khác.”

Lời nói ấy phá vỡ mọi rào cản cuối cùng trong lòng Việt. Anh không còn thấy nhục nhã, không còn thấy ghen tuông theo cách thông thường. Anh thấy một nhiệm vụ, một đặc quyền thiêng liêng: được yêu cô, được chiếm hữu cô, trước khi cô trở thành ‘tài sản chung’.

Anh đứng dậy, bước đến trước mặt Linh. Anh cúi xuống, không hôn môi cô ngay, mà hôn lên trán, lên mắt, lên những giọt nước mắt mặn chát. “Anh xin lỗi.” Anh thì thầm. “Xin lỗi vì đã đẩy em vào con đường này.”

“Không.” Linh lắc đầu. “Chúng ta cùng chọn. Và giờ, chúng ta cùng đi.”

Rồi Việt mới hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn dịu dàng, sâu lắng, đầy yêu thương. Linh đáp lại, chiếc lưỡi mềm mại của cô quấn quýt lấy lưỡi anh, như muốn ghi nhớ, như muốn in hằn. Họ hôn nhau say đắm dưới ánh nắng mai, như một đôi tình nhân trẻ trong buổi yêu đầu tiên, chứ không phải hai kẻ đồng lõa sau một đêm thác loạn.

Rồi Việt để Linh nằm xuống thảm. Anh bắt đầu thực hiện ‘nghi thức’ mà cô đã đề nghị.

Anh cúi xuống ‘cặp vú’ của cô, không vồ vập, mà nhẹ nhàng như đang chiêm ngưỡng một báu vật. Anh hôn quanh ‘quầng vú’ trắng ngần, rồi mới ngậm lấy ‘đầu nhũ’ hồng hào, mút nhẹ, liếm tròn. Linh rên khẽ, tay ôm lấy đầu anh. Anh mút bên này, rồi sang bên kia, say sưa, tận hưởng vị ngọt của da thịt, mùi hương cơ thể quen thuộc xen lẫn một chút mùi lạ từ đêm qua. Anh biết, đây có lẽ là lần cuối anh được thưởng thức chúng trong sự ‘nguyên vẹn’ chỉ thuộc về mình.

Tiếp theo, anh di chuyển xuống vùng bụng phẳng, hôn những vết bầm nhẹ, rồi đến ‘chùm lông lồn’ đen nhánh. Anh dùng tay vạch nhẹ, để lộ ‘lỗ lồn’ đỏ ửng, còn ẩm ướt. Anh không vội đút ‘cặc’ vào. Anh dùng lưỡi, liếm một đường từ dưới ‘lỗ đít’ lên, qua khe ‘lồn’, đến tận ‘cái mu’. Anh liếm chậm rãi, kỹ lưỡng, như muốn ghi nhớ từng nếp gấp, từng ngóc ngách. Vị chua nhẹ, mặn mặn, tanh tanh… nhưng giờ đây, với anh, nó là hương vị của Linh, của vợ anh. Anh dùng lưỡi đẩy vào sâu trong ‘lỗ lồn’, cảm nhận sự co giật, sự ẩm ướt và nóng hổi bên trong. Linh rên lên, hai chân khép lại, siết lấy đầu anh.

“Vào đi… anh… cho ‘cặc’ anh vào…” Cô thở dốc.

Việt nghe lời. Anh nằm trên người cô, dẫn ‘con cặc’ đã cương cứng đến mức đau đớn của mình vào ‘lỗ lồn’ ấy. Anh đút vào từ từ, chậm rãi, cảm nhận từng centimet ‘lồn’ cô mở ra đón nhận anh. Khi đã vào sâu, anh dừng lại, chỉ để cảm nhận sự ấm áp, sự co bóp quen thuộc. Rồi anh mới bắt đầu động tác. Nhịp điệu chậm, sâu, đầy tình cảm. Anh không đụ như để giải tỏa, mà như để giao hòa, để ghi dấu. Mỗi lần đẩy vào, anh lại thì thầm: “Của anh…”. Linh bên dưới, nước mắt lại trào ra, nhưng là nước mắt hạnh phúc. Cô ôm chặt lấy chồng, hôn lên cổ, lên vai anh.

“Ư… anh yêu… đây là của anh… chỉ của anh thôi…” Cô rên trong nước mắt.

Họ làm tình như vậy thật lâu, thật chậm, cho đến khi cả hai cùng đạt đỉnh trong một sự rung động đồng điệu. Việt phóng ‘tinh trùng’ của mình vào sâu trong cô, và cảm thấy như mình đang đánh dấu lãnh thổ một lần cuối cùng.

Sau đó, Việt không dừng lại. Anh để Linh nằm sấp, rồi cúi xuống ‘lỗ đít’ nhỏ nhắn, hồng hào của cô. Anh dùng lưỡi liếm vòng quanh, rồi nhẹ nhàng đẩy đầu lưỡi vào bên trong. ‘Lỗ đít’ co lại, rồi giãn ra. Anh liếm thật dịu dàng, thật kiên nhẫn, như để xoa dịu mọi tổn thương, như một lời xin lỗi và an ủi. Linh rên lên những tiếng rên khác – nhỏ hơn, sâu hơn, đầy xúc động.

Cuối cùng, anh kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng, và lại hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn này đắm đuối, nhưng cũng đầy sự biết ơn và cam kết.

Họ ngồi đó, trong vòng tay nhau, dưới ánh nắng đã lên cao, cơ thể dính đầy mồ hôi và tinh dịch của chính họ.

“Em cảm ơn anh.” Linh thì thầm, đầu dựa vào ngực chồng.

“Không.” Việt nói, giọng trầm ấm và vững chãi hơn bao giờ hết. “Cảm ơn em. Vì đã là của anh. Và vì đã cho anh được… yêu em như thế này.” Anh hít một hơi sâu. “Và em yên tâm đi. Cứ đi. Làm những gì em cần làm. Anh sẽ ở đây. Luôn là bến đỗ cuối cùng của em. Và mỗi lần em về, chúng ta sẽ lại có những buổi sáng như thế này.”

Linh ngước lên nhìn anh, nước mắt lại ứa ra, nhưng lần này là nước mắt của sự giải thoát và hạnh phúc trọn vẹn. Cô đã được thấu hiểu, được chấp nhận, và được yêu thương một cách không điều kiện.

“Và anh cũng phải chuẩn bị tinh thần.” Linh nói, giọng trở nên thực tế hơn, nhưng vẫn đầy tình cảm. “Sắp tới, có thể không chỉ có mình em. Bà Mai – đối tác nữ đó – bà ấy có thể sẽ muốn… cả anh. Và có thể, sẽ có những buổi tiệc mà cả hai chúng ta cùng tham gia, phục vụ… nhiều người.”

Việt im lặng một lúc, nuốt nước bọt. Điều đó vượt quá mọi tưởng tượng của anh. Nhưng anh nhìn vào mắt vợ – đôi mắt đã thấy quá nhiều, và giờ chỉ còn sự chân thành. Anh gật đầu. “Anh hiểu. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Họ đã vượt qua đêm tối nhất. Và giờ, trong ánh sáng ban ngày, họ đã thực sự trở thành một thể thống nhất – một cỗ máy được vận hành bởi dục vọng, lợi ích, và một thứ tình yêu có thể bẻ cong mọi chuẩn mực. Con đường phía trước vẫn tăm tối và nguy hiểm, nhưng giờ họ đã có nhau, với sự thấu hiểu và chấp nhận trọn vẹn.

Bình minh trên chiến trường, không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu cho một cuộc chiến mới, nơi họ sẽ cùng nhau chiến đấu, không phải với tư cách vợ chồng theo cách thông thường, mà với tư cách những đồng đội, những kẻ đồng lõa, trên con đường đi đến đỉnh cao của quyền lực và dục vọng.
(Còn tiếp)
 
Chương 7: Buổi Tiệc Trong Tòa Lâu Đài Dục Vọng (Phiên bản chỉnh sửa & bổ sung kết thúc)

...

Cánh cửa phòng tiệc lớn lại đóng lại. Và lần này, những âm thanh vọng ra còn dữ dội, hỗn loạn, và kéo dài hơn gấp bội. Tiếng Linh gào thét, tiếng đàn ông cười lớn, tiếng bạch bạch chồng chéo không ngớt, tiếng vỗ đít bốp bốp, tiếng khóc lóc, tiếng van xin rồi lại chìm vào những tiếng rên đầy khoái cảm điên dại… tất cả hòa vào một bản giao hưởng của sự thác loạn và hủy diệt kéo dài không dứt.

Việt ngồi trong phòng tối, tim như bị ai bóp nghẹt rồi lại thả ra, theo từng đợt âm thanh. Anh đã trải qua mọi cung bậc cảm xúc: phẫn nộ, đau đớn, nhục nhã, rồi một sự tê liệt kỳ lạ. Nhưng rồi, từ sự tê liệt ấy, một thứ cảm xúc nguyên thủy hơn trỗi dậy: sự thèm khát. Anh thèm khát được chạm vào vợ, được khẳng định quyền sở hữu, được lau sạch những dấu vết của người khác trên người cô. ‘Con cặc’ của anh đã cương cứng và xuất tinh một lần trong quần vì quá kích thích, giờ lại âm ỉ cương lên lần nữa.

Không biết đã bao lâu – có lẽ hơn một tiếng rưỡi – âm thanh mới thưa dần, rồi tắt hẳn. Chỉ còn tiếng bước chân nặng nề, tiếng nói cười mệt mỏi, hài lòng vọng ra, rồi tiếng cửa mở, tiếng bước chân rời đi. Cuối cùng, tất cả chìm vào im lặng.

Một khoảng thời gian dài nữa trôi qua. Việt gần như đã nghĩ Linh không thể đứng dậy nổi. Thì cánh cửa phòng anh mở.

Linh bước vào, đóng cửa lại, dựa lưng vào đó. Chiếc khăn tắm trắng ban nãy giờ chỉ còn quấn vắt vẻo quanh eo, phần trên cơ thể hoàn toàn trần trụi. Cô thở hổn hển, người run rẩy như lá cây trước gió. Dáng đi của cô không chỉ khập khiễn, mà còn lảo đảo, như sắp ngã. Mái tóc xõa tung, ướt đẫm mồ hôi và những thứ chất lỏng bóng loáng. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, môi tái, nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy sáng rực lên một thứ ánh sáng kỳ lạ: mệt mỏi tột độ, nhưng lại tràn ngập một sự thỏa mãn sâu xa, hoang dại.

Cô lê từng bước về phía Việt, chiếc khăn tắm rơi xuống sàn, để lộ toàn bộ cơ thể. Và cảnh tượng khiến Việt nghẹt thở.

Cơ thể Linh giờ là một bức tranh hỗn độn của một cuộc chinh phạt tập thể. ‘Cặp vú’ trắng ngần giờ đầy những vết hôn tím bầm, vết cào xước đỏ, những vết hằn của răng. ‘Hai đầu nhũ’ sưng đỏ, tím tái, trông thật tội nghiệp. Trên ngực, bụng, cổ, vai cô, những vệt ‘tinh trùng’ trắng đục, loãng hay đặc quánh chảy thành dòng, khô nửa chừng, lấp lánh dưới ánh đèn mờ. ‘Lỗ lồn’ của cô đỏ thẫm, sưng húp, mở to một cách không tự nhiên, và từ trong đó, một dòng ‘tinh trùng’ đặc sệt, trắng ngà, lẫn chút máu hồng, đang chảy ra không ngừng, xuống đùi trong, xuống cả bắp chân. ‘Lỗ đít’ nhỏ nhắn giờ cũng mở hé, đỏ ửng, và cũng rỉ ra một thứ chất lỏng trắng đục, hơi vàng. Hai bên nách ẩm ướt, cũng lấm tấm những vệt trắng. Thậm chí trên tóc, trên mặt, quanh miệng cô cũng dính đầy. Mùi tanh nồng, hỗn tạp của ‘tinh trùng’, mồ hôi, ‘nước lồn’ và máu bao trùm lấy cô.

Cô đến trước mặt Việt, mắt nhìn anh, nở một nụ cười thật yếu ớt, thật mệt mỏi, nhưng chân thành đến xé lòng.

“Anh yêu…” Giọng cô khàn đặc, vỡ vụn, như giấy ráp. “Em… em về rồi.”

Việt đứng dậy, muốn ôm cô, nhưng lại sợ làm cô đau. “Trời ơi Linh… em…”

“Em mệt.” Linh nói, thở dốc. “Mệt lắm. Nhưng…” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười bỗng trở nên rạng rỡ một cách kỳ diệu, đầy hạnh phúc và kiêu hãnh. “Nhưng em sướng. Mệt sướng lắm, anh ạ. Họ… họ cho em cảm giác mà em chưa từng có. Nhưng…” Cô chống tay lên vai Việt, dồn hết sức để nói rõ từng từ. “Nhưng tất cả những con cặc ấy, tất cả bàn tay ấy, tất cả tinh trùng ấy… chúng chỉ khiến em nhận ra một điều.” Cô khẽ đưa tay, chạm vào mặt anh. “Anh mới là người thiêng liêng nhất. Duy nhất. Với em.”

Câu nói ấy như một nhát kích điện, xóa tan mọi đau đớn, ghen tuông, phẫn nộ trong lòng Việt. Nó biến mọi thứ dơ bẩn trên người cô trở thành một sự hiến tế, một lễ vật để khẳng định tình yêu dành cho anh. Anh ôm chầm lấy cô, bất chấp mọi thứ nhớp nháp, bất chấp mùi vị kinh tởm. “Em điên rồi. Và anh cũng vậy.” Anh thì thầm, giọng nghẹn lại. “Anh… anh hưng phấn kinh vợ. Vừa muốn giết tất cả những kẻ đã chạm vào em, vừa muốn… cám ơn họ vì đã khiến em nhìn thấy điều đó.”

Linh rúc vào ngực anh, cười khẽ, một tiếng cười đầy nước mắt. “Vậy thì… anh hãy làm điều thiêng liêng nhất đi. Hãy… dọn dẹp vợ anh về.”

Việt hiểu ý. Anh đặt Linh nằm xuống giường nhỏ. Ánh đèn ngủ vàng mờ chiếu lên thân thể tan hoang của cô, làm nổi bật mọi vết tích. Anh quỳ xuống bên giường.

“Anh sẽ bắt đầu từ đây.” Anh nói, rồi cúi xuống ‘cặp vú’ của cô. Anh không hôn ngay, mà dùng mũi hít một hơi, ngửi mùi mồ hôi, mùi nước hoa lạ và mùi tanh của đàn ông lẫn lộn. Rồi anh mới đưa lưỡi ra, liếm một đường từ dưới ‘bầu vú’ lên đến ‘đầu nhũ’. Vị mặn của mồ hôi, vị chua nhẹ, và một vị tanh tanh. Anh ngậm lấy ‘đầu nhũ’ sưng đỏ, mút nhẹ, dùng lưỡi xoa dịu. “Của anh.” Anh thì thầm. “Dù có bị bóp méo thế nào, bị cắn xé thế nào, nó vẫn là của anh.”

Linh rên khẽ, tay ôm đầu anh. “Ừ… của anh… chỉ của anh…”

Việt di chuyển xuống bụng, liếm sạch những vệt ‘tinh trùng’ khô và ướt trên da cô. Anh nuốt vào, mặt không chút nhăn nhó. “Anh uống hết. Của ai cũng là của anh hết.” Anh nói, giọng đầy thách thức và chiếm hữu.

Rồi anh đến ‘lỗ lồn’. Nơi này tan hoang nhất. Anh dùng tay vạch nhẹ, nhìn vào cái khoang đỏ ửng, sưng húp, đang rỉ đầy ‘tinh trùng’ của nhiều người đàn ông. Một cảm giác đau xé lòng, nhưng cũng là một ham muốn điên cuồng. Anh cúi xuống, áp mặt vào. Mùi tanh nồng đặc, hăng hắc xông lên. Anh thè lưỡi, liếm một đường từ dưới ‘lỗ đít’ lên, qua khe ‘lồn’ đầy ắp, lên đến ‘cái mu’. Anh không ngại. Anh dùng lưỡi như một công cụ tẩy rửa, hút, liếm, mút từng dòng ‘tinh trùng’ ấm nóng đang chảy ra. Anh đẩy lưỡi sâu vào trong ‘lỗ lồn’, xoáy tròn, cố gắng hút cạn những thứ của người khác ra ngoài. Vị mặn, chua, đắng, tanh… một hỗn hợp kinh dị, nhưng anh coi đó là rượu thánh.

“Anh… anh hút mạnh vào… cho nó ra hết… ra hết đi…” Linh thở dốc, người cong lên.

“Sẽ ra hết.” Việt nói, giọng đầy nước. “Anh sẽ không để thứ của họ còn sót lại trong em.” Anh tiếp tục, say sưa, hút liếm như một con thú đói. Dần dần, dòng chảy trắng đục từ ‘lỗ lồn’ trở nên trong hơn, chỉ còn ‘nước lồn’ của chính cô.

Sau đó, anh chuyển sang ‘lỗ đít’. Nơi này cũng không khá hơn. Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay mở rộng, rồi cúi xuống liếm. Vị ở đây còn nồng và đặc hơn. Anh kiên nhẫn, liếm sạch từng ngóc ngách, cho đến khi chỉ còn lại làn da nóng hổi, đỏ au.

Anh không quên hai bên nách ẩm ướt của cô. Anh nâng cánh tay cô lên, cúi xuống hôn, liếm sạch những giọt mồ hôi và những vệt trắng nhỏ còn sót.

Cuối cùng, anh đến khuôn mặt cô. Anh hôn lên đôi môi sưng, liếm sạch những vệt khô quanh miệng. “Cái miệng này,” anh thì thầm, “đã ngậm bao nhiêu ‘cặc’ rồi?”

Linh mở mắt, nhìn anh, đầy ái ngại. “Nhiều lắm… em… em mất count.”

“Không sao.” Việt nói, hôn cô một nụ hôn sâu, đẫm ướt. “Giờ nó chỉ ngậm mỗi anh.” Anh tra lưỡi vào miệng cô, mút lấy lưỡi cô, như muốn tẩy sạch mọi ký ức.

Sau khi ‘dọn dẹp’ xong, Việt nằm xuống bên cạnh Linh, ôm cô vào lòng. Cơ thể cô giờ đã sạch sẽ hơn, ấm áp hơn, dù vẫn đầy vết tích không thể xóa ngay.

“Em có hối hận không?” Việt hỏi.

Linh lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh. “Không. Vì em biết cuối cùng, anh sẽ ôm em như thế này. Anh sẽ không bỏ rơi em.” Cô ngước lên, mắt long lanh. “Hôm nay… có một ông, ông ta bảo em là ‘con đĩ khốn nạn nhất’ ông từng gặp. Em đã cười và nói: ‘Vâng, em là đĩ. Nhưng là con đĩ có chồng yêu nhất thế gian.’ Họ cười ồ, nhưng em thấy họ… ghen tị.”

Việt cười, một nụ cười buồn nhưng đầy yêu thương. “Em đúng là điên thật. Và anh yêu con điên này.”

Họ nằm im lặng một lúc. Rồi Linh nói, giọng đã đỡ mệt hơn: “Hợp đồng… sẽ ký. Giám đốc Hùng hứa thế. Và ông Chính… ông ta rất hài lòng. Nói sẽ giới thiệu em cho một nhóm bạn rất… có máu mặt.”

“Vậy là em sẽ còn phải tham gia nhiều buổi tiệc như thế này?” Việt hỏi, giọng không còn phẫn nộ, chỉ còn sự chấp nhận.

“Có lẽ còn… hơn thế.” Linh thừa nhận. “Nhưng em đã quen rồi. Và em có anh. Mỗi lần xong, em sẽ về với anh, và chúng ta sẽ có những giây phút… thiêng liêng như thế này.” Cô ôm chặt anh. “Đó là động lực của em.”

Việt hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh hiểu. Và anh sẽ luôn chờ. Nhưng nhớ lời hứa, Linh. Đừng để họ… hủy hoại em hoàn toàn.”

“Em hứa.” Linh nói, giọng nghiêm túc. “Em sẽ giữ linh hồn này cho anh. Còn thân xác… hãy để nó kiếm về cho chúng ta cả thế giới.”

Họ nằm đó, trong căn phòng lạ lẫm, ôm lấy nhau như hai kẻ sống sót sau thảm họa. Bên ngoài, bình minh sắp ló dạng. Một ngày mới, với những thử thách mới, lại bắt đầu. Nhưng họ đã tìm thấy một sự cân bằng ma quái, một tình yêu tồn tại trong sự đồi bại. Và có lẽ, đó là thứ duy nhất giữ họ không rơi xuống vực sâu.

Buổi tiệc lớn đầu tiên đã kết thúc. Nó không chỉ mở ra cánh cửa đến những dục vọng tập thể tăm tối hơn, mà còn hàn gắn, xiết chặt mối quan hệ vợ chồng kỳ lạ này theo một cách không thể đảo ngược. Họ đã thực sự trở thành những kẻ đồng lõa hoàn hảo, trong một thế giới chỉ có họ mới hiểu nổi.
 
Chương 8: Sự Phục Vụ Hoàn Hảo (Phiên bản bổ sung chi tiết)

Hai ngày sau buổi tiệc tập thể, Linh vẫn còn những vết bầm tím nhạt trên đùi và eo. Cô và Việt đang ngồi trong phòng khách, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi, thì điện thoại cô reo lên. Số lạ, nhưng cô biết rõ ai gọi.

“Alo?” Linh nghe máy, giọng bình thản.

Giọng trầm, lạnh của ông Chính vang lên: “Cô Linh. Tối qua rất ấn tượng. Tôi có một đề nghị riêng tư hơn. Chỉ có tôi, cô, và chồng cô. Tôi muốn… thưởng thức cô một cách trọn vẹn hơn, trong không gian của tôi. Và tôi muốn người chồng tham gia… phục vụ.”

Linh im lặng một giây, mắt nhìn Việt đang chăm chú theo dõi. “Dạ, thưa ông. Ông muốn thế nào?”

“Tôi muốn anh ta giúp tôi… khai thác cô.” Giọng ông Chính không chút cảm xúc. “Từ việc cởi đồ, chuẩn bị cô, đến việc hỗ trợ trong lúc tôi thưởng thức. Anh ta sẽ là đôi tay, đôi mắt phụ của tôi. Và tôi muốn thấy sự phục tùng của cả hai. Đổi lại, hợp đồng xây dựng khu đô thị mới trị giá ba trăm tỷ sẽ về tay công ty của anh chị. Không qua đấu thầu.”

Linh hít sâu. “Chồng em… có thể cần được giải thích rõ hơn.”

“Vậy hãy giải thích. Tôi chờ câu trả lời trong một giờ.” Ông ta cúp máy.

Linh đặt điện thoại xuống, mặt tái đi. Cô kể lại toàn bộ cho Việt. Căn phòng im lặng đến ngột ngạt.

“Anh ta muốn… anh phục vụ hắn, trong khi hắn đụ em?” Việt thốt lên, giọng đầy phẫn nộ và ghê tởm.

“Ừ.” Linh gật đầu, mắt không rời chồng. “Nhưng đó là ba trăm tỷ, Việt. Một bước nhảy vọt. Và… và đây là cơ hội để anh chứng tỏ với em, và với chính anh.” Cô nắm tay anh. “Nếu chúng ta vượt qua được thử thách này, thứ tình cảm giữa chúng ta sẽ không gì có thể phá vỡ. Nó sẽ biến chúng ta thành một cỗ máy hoàn hảo.”

“Nhưng đó là… quá đáng.” Việt lắc đầu.

“Mọi thứ cho đến giờ đều đã quá đáng.” Linh nói, giọng cứng rắn. “Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu. Giờ chỉ có tiến. Và em tin anh. Anh có thể làm được. Vì em. Vì chúng ta.” Ánh mắt cô kiên định, đầy thách thức và tin tưởng.

Việt nhìn vào mắt vợ, thấy ở đó không chỉ có dục vọng và tham vọng. Anh thấy sự phó thác hoàn toàn. Cô tin rằng anh có thể vượt qua cảnh tượng đó cùng cô. Và sự tin tưởng ấy, điên rồ thay, lại tiếp thêm sức mạnh cho anh.

“Được.” Việt thở dài, một hơi thở dài như trút bỏ tất cả. “Chúng ta sẽ đi.”



Biệt thự của ông Chính tối hôm đó yên tĩnh một cách đáng sợ. Chỉ có một bàn tiệc nhỏ bày trong phòng khách riêng, với nến và hoa tươi. Ông Chính mặc bộ đồ lụa tối màu, ngồi ở đầu bàn, ánh mắt như hai viên đá lạnh.

“Chào mừng.” Ông ta nói. “Hãy coi đây là một bữa tối… gia đình.” Giọng điệu mỉa mai.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng gần như tuyệt đối. Ông Chính không nói về công việc, chỉ thỉnh thoảng nhìn Linh với ánh mắt đánh giá, như đang xem xét một món hàng. Linh mặc một chiếc đầm dạ hội bằng nhung đen, cổ khoét sâu hình trái tim, ôm sát cơ thể. Dưới ánh nến, làn da cô trắng ngần, ‘cặp vú’ căng đầy lấp ló trong khoét cổ. Bà không mặc áo lót. Việt có thể thấy rõ ‘hai đầu nhũ’ cứng căng in lên lớp vải nhung mỗi khi cô cử động.

Ông Chính bất ngờ nói, giọng khàn khàn: “Cô Linh, da cô dưới ánh nến trông như lụa. Tôi tự hỏi… cảm giác nó dưới đầu lưỡi sẽ thế nào.”

Linh không đỏ mặt, mà khẽ mỉm cười, nâng ly rượu lên. “Thưa ông, có lẽ ông sẽ phải thử mới biết được.” Cô uống một ngụm, rồi khẽ thè đầu lưỡi ra, liếm nhẹ viền môi, để lại một vệt bóng ẩm trên môi đỏ thẫm. Cử chỉ chậm rãi, gợi cảm đến nghẹt thở. “Nhưng trước đó, có lẽ cần một chút… chuẩn bị.” Cô quay sang Việt, ánh mắt dịu dàng, đầy mệnh lệnh. “Anh yêu… em thấy nóng. Anh có thể giúp em cởi bớt lớp vải này ra được không? Từ từ thôi… như anh vẫn hay làm khi muốn chiêm ngưỡng em.”

Giọng cô nhẹ nhàng, đầy tình cảm, nhưng mỗi từ đều là một sự kích thích có chủ đích. Việt thấy máu dồn lên mặt, nhưng anh đứng dậy. Anh bước đến phía sau ghế Linh. Tay anh run nhẹ khi đặt lên hai bờ vai trần của cô. Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ vào gáy cô, hôn một nụ hôn thật nhẹ. “Vâng, em yêu.” Anh thì thầm.

Rồi anh tìm khóa kéo sau lưng. Rẹt… Tiếng khóa kéo từ từ tụt xuống thật chậm, như một lời mở đầu cho bản nhạc dục vọng. Chiếc váy nhung mềm mại bắt đầu trượt khỏi vai Linh, lộ ra bờ vai trắng ngần, xương quai xanh thanh thoát. Việt dùng tay, nhẹ nhàng kéo váy xuống thêm, để lộ phần lưng trên thon dài, sống lưng thẳng tắp. Anh làm chậm rãi, như đang cởi đồ cho một nữ thần, mỗi centimet da thịt lộ ra đều được ánh mắt ông Chính và chính anh chiêm ngưỡng.

Linh ngồi thẳng, ngực ưỡn nhẹ, để chiếc váy từ từ tụt xuống dưới eo, rồi rơi hẳn xuống sàn, vướng vào ghế. Cô chỉ còn mặc chiếc quần lót ren đen nhỏ xíu và đôi giày cao gót. ‘Cặp vú’ trắng nõn, căng tròn, với ‘hai đầu nhũ’ hồng hào đã cứng căng vì kích thích, hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến. Ông Chính thở dài một tiếng, mắt không chớp.

“Anh yêu,” Linh lại gọi, giọng khàn khàn hơn, “trước mặt ông Chính, em hơi… ngại. Anh có thể quỳ xuống, cởi nốt chiếc quần lót cho em được không? Dùng răng của anh ấy… như anh thích làm mỗi khi nựng em.”

Việt quỳ xuống trước mặt vợ, giữa cô và ông Chính. Anh đặt hai tay lên đùi thon của cô, cảm nhận làn da mềm mại. Rồi anh cúi đầu, dùng răng nhẹ nhàng cắn vào cạp quần lót ren, kéo nó từ từ xuống. Anh hôn lên bụng dưới phẳng lì, hôn lên xương hông gợi cảm. Mùi hương cơ thể ấm áp, quen thuộc của Linh phả vào mặt anh. Khi chiếc quần lót rơi xuống, ‘chùm lông lồn’ đen nhánh được tỉa gọn gàng, ‘lỗ lồn’ hồng hào ẩm ướt và ‘lỗ đít’ nhỏ nhắn hoàn toàn lộ diện. Linh khẽ run lên.

Ông Chính đưa tay ra, chỉ vào ‘con cặc’ đã cương cứng làm vồng lên lớp vải quần của mình. Không nói một lời.

Linh hiểu ý. “Anh Việt,” cô nói, giọng như rót mật, “có một chiếc khăn ướt thơm trên bàn kia. Anh lấy cho em. Để em… lau sạch sẽ cho ông Chính.”

Việt lấy khăn, đưa cho Linh. Cô cầm khăn, nhưng không lau ngay. Cô quỳ xuống trước mặt ông Chính, cách anh một khoảng. “Anh yêu,” cô ngoảnh lại nhìn Việt, mắt long lanh, “anh có thể… banh ‘cặc’ của ông Chính ra, để em lau được kỹ hơn không? Nhẹ tay thôi.”

Việt nuốt nước bọt. Anh bước đến, tay run run kéo quần ông Chính xuống. ‘Con cặc’ to lớn, màu nâu sẫm, gân guốc bật ra. Việt dùng tay, nhẹ nhàng nâng nó lên. Linh mới dùng khăn, lau từ gốc đến ngọn, vòng qua ‘hột le’, lau sạch sẽ. Động tác của cô tỉ mỉ, tôn trọng, như đang chăm sóc một báu vật.

“Giờ thì,” Linh thì thầm, “anh rót cho em chút rượu mạnh. Để em… làm ấm và sạch sẽ hơn nữa.”

Việt rót rượu whisky vào một ly nhỏ. Linh ngậm một ngụm đầy vào miệng, rồi cúi xuống. Cô ngậm toàn bộ đầu ‘cặc’ của ông Chính vào miệng. Đôi môi đỏ mọng của cô ôm chặt lấy thân ‘cặc’. Chiếc lưỡi linh hoạt của cô bắt đầu làm việc: cô dùng đầu lưỡi xoáy tròn quanh rãnh đầu ‘cặc’, rồi liếm dọc theo thân ‘cặc’, xuống tận gốc, nơi Việt vẫn đang giữ. Tiếng mút, chụt chụt, ướt át, vang lên trong phòng yên tĩnh. Cô dùng hơi ấm và rượu trong miệng để làm ướt đẫm nó. Thỉnh thoảng, cô rút ra, dùng lưỡi liếm từ dưới ‘hột le’ lên đến đỉnh đầu ‘cặc’, rồi lại ngậm sâu vào, cổ họng nuốt sâu đến tận cuống họng. Ông Chính ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền, hai tay nắm chặt thành ghế.

“Ư…” Ông ta rên lên một tiếng.

Sau vài phút say sưa phục vụ bằng miệng, Linh mới nhả ra. Sợi dây nước bọt và rượu bám giữa môi cô và đầu ‘cặc’ ông Chính. Cô quay sang Việt, thở gấp: “Anh yêu… lau ‘vú’ em đi. Ông Chính có vẻ muốn dùng ‘vú’ em.”

Việt lấy khăn sạch, lau nhẹ nhàng ‘cặp vú’ của Linh, đặc biệt là ‘khe ngực’ sâu. Linh lúc này đã đứng dậy. Cô bước đến trước mặt ông Chính, vẫn đang ngồi, và dùng tay ép ‘cặp vú’ trắng nõn của mình vào hai bên ‘con cặc’ to lớn của ông ta. ‘Hai đầu nhũ’ cứng căng cọ xát vào da ‘cặc’. Ông Chính nắm lấy đầu Linh, điều khiển cô di chuyển ‘cặp vú’ lên xuống. Âm thanh ma sát nhẹ, ướt át.

“Anh Việt,” Linh lại gọi, giọng đã đầy hơi thở gấp, “đổ chút rượu vang vào… ‘khe ngực’ của em đi. Cho mát và thơm.”

Việt đổ một dòng rượu vang đỏ mát lạnh vào ‘khe ngực’ sâu của Linh. Rượu chảy xuống, làm ướt cả bụng và ‘lỗ lồn’. Ông Chính cúi xuống, áp mặt vào, hít một hơi dài đầy ham muốn, rồi dùng lưỡi liếm sạch.

“Giờ thì,” ông Chính lên tiếc lần đầu tiên sau một hồi im lặng, giọng khàn đặc, “tôi muốn ‘cửa sau’. Nhưng tôi muốn nó… tinh khiết.”

Linh quay sang Việt, mắt như van nài, nhưng giọng vẫn chủ động: “Anh yêu… dùng rượu và khăn… rửa ‘cái đít’ của em cho thật sạch. Cho ông Chính kiểm tra.”

Việt quỳ xuống phía sau Linh. Cô chống tay lên ghế, chổng mông lên, phô bày ‘lỗ đít’ nhỏ nhắn, hồng hào. Việt đổ rượu trắng lên đó, dùng khăn mềm rửa thật kỹ, lau khô. Rồi, theo một sự thúc giục muốn chứng tỏ, anh cúi xuống, đưa mũi vào sát ‘lỗ đít’ ấy, hít một hơi thật sâu. Mùi xà phòng thơm nhẹ và mùi cơ thể nguyên bản, ngọt ngào của Linh. “Sạch sẽ và thơm,” anh nói, giọng trầm.

Ông Chính gật đầu hài lòng. “Tốt. Giờ đến ‘cửa trước’.”

Việt lại làm tương tự với ‘lỗ lồn’ của Linh, rửa sạch sẽ, lau khô, và cũng… ngửi. Hành động vừa nhục nhã, vừa mang tính chiếm hữu sâu sắc.

Ông Chính đứng dậy. “Nằm xuống đi, cô Linh. Trên thảm kia.”

Linh nằm ngửa trên tấm thảm dày trước lò sưởi. Ông Chính đứng giữa hai chân cô, ‘con cặc’ đã ướt nhẫy vì nước bọt và rượu. “Anh yêu,” Linh gọi Việt, giọng đầy kích thích và một chút lo âu, “đến đây, nắm lấy tay em. Để em có điểm tựa.”

Việt đến, quỳ xuống phía trên đầu Linh, nắm chặt hai tay cô. Ông Chính dùng tay, banh nhẹ ‘lỗ lồn’ của Linh, rồi dẫn đầu ‘cặc’ to lớn của mình, chạm vào. Việt nhìn thấy rõ đầu ‘cặc’ nâu sẫm ấy ép vào khe ‘lồn’ hồng hào, ẩm ướt. Ông Chính ấn mạnh. ‘Cặc’ từ từ chui vào, nong rộng ‘lỗ lồn’. Linh rên lên một tiếng dài, nghẹn ngào. “Ư… a…”

Bạch! Âm thanh đầu tiên, ướt át, đầy đặn, khi ‘cặc’ thụt sâu vào. Việt thấy ‘con cặc’ biến mất một nửa trong cơ thể vợ mình. Anh nhìn vào mắt Linh. Ánh mắt cô nhắm nghiền, mặt nhăn lại vì cảm giác đầy ắp, đau mà sướng. Rồi cô mở mắt, nhìn Việt. Trong ánh mắt ấy là sự đau đớn, là tình yêu, là lời xin lỗi, và một sự mời gọi anh cùng chứng kiến, cùng chịu đựng. Ông Chính bắt đầu động tác.

Bạch! Bạch! Bạch! Nhịp điệu mạnh mẽ, thô bạo, đều đặn vang lên. Mỗi nhịp, thân hình Linh lại bị đẩy lên, ‘cặp vú’ rung lên dữ dội. Việt siết chặt tay cô hơn.

“Anh… anh nắm chặt tay em hơn nữa đi…” Linh rên rỉ, giọng đứt quãng.

Ông Chính đổi tư thế. “Lật cô ấy lại.” Việt giúp Linh lật người, nằm sấp. “Anh yêu,” Linh thở hổn hển, mặt áp vào thảm, “nắm lấy ‘mông’ em, banh ra… để ông Chính dễ vào ‘đít’ em.”

Việt, với trái tim như bị ai bóp nghẹt, đặt tay lên ‘cặp mông’ trắng nõn của vợ, dùng lực kéo hai bên ra, để lộ ‘lỗ đít’ đỏ hồng đang khép hờ. Ông Chính dùng ‘cặc’ đã ướt nhờ ‘nước lồn’, chà xát vào đó vài lần, rồi ấn mạnh.

“A! Đau…” Linh kêu thét lên.

Việt thấy đầu ‘cặc’ to lớn từ từ chui vào ‘lỗ đít’ chật hẹp của vợ, nong rộng nó ra. Bạch! Một âm thanh khô và đanh hơn, nhưng vẫn ướt át. Ông Chính rên lên một tiếng thỏa mãn.

“Hôn em đi, anh yêu…” Linh nức nở, quay đầu lại tìm môi Việt. “Cho em cảm giác… là anh đang ở với em… trong lúc này…”

Việt cúi xuống, hôn đắm đuối lên môi cô, nếm vị mặn của nước mắt và vị rượu. Trong khi đó, ông Chính vẫn đang đục ‘lỗ đít’ cô một cách thô bạo. Bạch! Bạch! Âm thanh dồn dập.

Ông Chính lại đổi tư thế, bảo Linh quỳ, chống tay. “Anh chồng, nắm lấy hai chân cô ấy, dang rộng ra.” Việt làm theo, nắm lấy hai mắt cá chân Linh, kéo rộng ra, khiến ‘lỗ lồn’ đang rỉ ‘nước’ và ‘lỗ đít’ đang bị xâm nhập phơi bày hoàn toàn. Ông Chính đứng sau, lại chọn ‘lồn’. Mỗi cú húc mạnh, cả người Linh bị đẩy về phía trước.

“Anh… liếm ‘lưng’ em đi… liếm ‘vai’ em…” Linh rên trong nước mắt.

Việt vừa giữ chân vợ, vừa cố ghé môi liếm lên lưng, lên vai đẫm mồ hôi của cô. Anh như một kẻ phụ tá trung thành trong một vở kịch tình dục đầy bi kịch.

Cuối cùng, ông Chính gầm lên: “Ra đây!” Ông ta rút ‘cặc’ ra khỏi ‘lỗ lồn’ Linh, và phóng một dòng ‘tinh trùng’ trắng đục, dày, nóng hổi lên khắp lưng, ‘cặp mông’ và cả lên tóc cô. Linh rên lên, thân thể co giật, ‘lồn’ cô cũng co thắt, ‘nước lồn’ phun ra thành tia.

Ông Chính lảo đảo bước lại ghế, thở dốc. “Cô Linh,” ông ta nói, giọng đầy thỏa mãn, “dùng miệng mà liếm sạch ‘cặc’ của tôi. Và nuốt hết những gì còn sót.”

Linh, người mệt lả, vẫn lập tức làm theo. Cô bò đến trước mặt ông ta, cúi xuống. Cô dùng lưỡi, liếm từ gốc đến ngọn ‘con cặc’ đang nhễ nhại, thu gom từng giọt ‘tinh trùng’ còn sót. Rồi cô ngậm cả nó vào miệng, mút nhẹ, dùng lưỡi làm sạch hoàn toàn, rồi nuốt ực. Hành động phục tùng tuyệt đối, hoàn hảo.

Khi ông Chính đã chỉnh trang lại, ra hiệu kết thúc, Linh mới lết về phía Việt. Cô ngồi xuống sàn, dựa vào chân anh, người đầy mồ hôi, ‘tinh trùng’ và vẻ kiệt sức.

Ông Chính nhìn họ, gật đầu, lần đầu nở một nụ cười thật sự, hài lòng. “Xuất sắc. Một màn trình diễn hoàn hảo. Hợp đồng sẽ được ký vào tuần sau. Và tôi nghĩ… chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Ông ta rời đi.

Khi chỉ còn hai người, Linh ngước lên nhìn Việt, nước mắt lặng lẽ trào ra. “Anh yêu… em xin lỗi… em đã bắt anh làm những điều kinh khủng…”

Việt cúi xuống, ôm chầm lấy cô, không quan tâm đến những thứ dơ bẩn. “Không. Đừng xin lỗi.” Giọng anh nghẹn lại. “Anh… anh thấy chúng ta thật mạnh mẽ. Và anh thấy tình yêu của em, ngay cả trong những khoảnh khắc đó.” Anh hôn lên mắt cô. “Giờ thì để anh… chăm sóc em.”

Anh đặt Linh nằm xuống, và bắt đầu công việc quen thuộc như một nghi thức hàn gắn: dùng miệng, lưỡi, liếm sạch từng vệt ‘tinh trùng’ trên lưng, trên mông, trên ngực cô. Anh bú sạch ‘lỗ lồn’, ‘lỗ đít’, mút sạch những giọt cuối cùng, nuốt vào như một sự thống nhất. Mỗi động tác đều dịu dàng, trân trọng, như chuộc tội. Linh nằm đó, thở đều, tay nắm chặt tay anh, những giọt nước mắt hạnh phúc lẫn đau đớn vẫn lăn dài.

“Anh có còn yêu em không? Một người đàn bà như em?”
“Anh yêu em.”Việt nói, giọng đầy xúc động và chân thành. “Hơn bất cứ điều gì. Và vì yêu em, anh có thể trở thành bất cứ ai, làm bất cứ điều gì.”

Trong sự hủy hoại và nhục nhã, họ lại tìm thấy nhau, và thứ tình yêu ấy, dù được xây dựng trên nền tảng đen tối nhất, vẫn là thứ mạnh mẽ nhất, thiêng liêng nhất, giữ họ lại với nhau, trên con đường họ đã cùng nhau chọn lựa.
 
Chương 9: Giao Hưởng Song Song (Phiên bản chỉnh sửa)

Không gian căn phòng suite cao cấp được bày trí như một salon nghệ thuật tân cổ điển. Ánh đèn vàng ấm chiếu xuống bàn tiệc dài với những món ăn tinh tế và rượu quý. Nhưng tâm điểm không phải là ẩm thực, mà là bốn con người ngồi quanh đó: Linh, Việt, giám đốc Hùng, ông Thành và bà Mai. Lời mời lần này đặc biệt hơn: một buổi gặp mặt "gia đình" mở rộng, nơi mọi sở thích sẽ được thỏa mãn một cách song song, minh bạch trước mặt tất cả.

Bà Mai ngồi ở đầu bàn, dáng vẻ thanh lịch, quyền uy trong bộ vest nữ màu xám tro. Bà nhìn Việt bằng ánh mắt sắc sảo, đánh giá. "Tôi thích sự thẳng thắn. Hôm nay, chúng ta sẽ có một bữa tiệc đôi. Vợ anh phục vụ hai vị kia. Còn anh, phục vụ tôi. Ngay tại đây, trước mặt nhau. Tôi muốn thấy sự dũng cảm, và sự tôn thờ."

Việt cúi đầu, nhưng tim đập loạn. Việc phải phục vụ một người phụ nữ khác trước mặt vợ là một thử thách hoàn toàn mới, nhục nhã và kích thích theo một cách khủng khiếp. Anh liếc nhìn Linh. Cô ngồi giữa giám đốc Hùng và ông Thành, mặc bộ váy ren đen hở lưng táo bạo. Ánh mắt Linh gặp anh, trong đó là sự khích lệ, tin tưởng, và một tia lửa ghen tuông được nén chặt. Cô khẽ gật đầu, như nói: Anh làm được. Vì chúng ta.

Giám đốc Hùng nâng ly: "Chúc cho một đêm... giao hòa tuyệt vời. Nơi mọi dục vọng đều được thấy, và mọi thỏa thuận đều được đảm bảo."

Bữa tiệc diễn ra với những cuộc trò chuyện đầy ẩn ý. Tay ông Thành đã đặt lên đùi Linh. Bà Mai thỉnh thoảng dùng chân khẽ chạm vào chân Việt dưới gầm bàn. Không khí căng thẳng, nóng bỏng.

Khi rượu đã ngấm, bà Mai đứng dậy. "Giờ, chúng ta bắt đầu phần chính." Bà chỉ về phía chiếc ghế bành rộng rãi và chiếc sofa dài đối diện. "Tôi và anh Việt ở đây. Còn cô Linh và hai vị kia... tùy ý."

Linh đứng dậy, dáng đi uyển chuyển. Cô đi về phía sofa, quay lại nhìn Việt lần nữa. "Anh yêu," cô nói, giọng dịu dàng nhưng đầy thách thức, "hãy cho bà Mai thấy, người đàn ông của em tinh tế thế nào." Rồi cô quay sang giám đốc Hùng và ông Thành, nụ cười bỗng trở nên dâm đãng, quyến rũ. "Còn các anh... hôm nay em thuộc về các anh. Không có gì ngăn cách."

Cảnh 1: Hai Sân Khấu Song Song

Việt quỳ xuống trước bà Mai, ngồi trên ghế bành. Ông bắt đầu cởi giày, rồi váy cho bà, từng động tác chậm rãi, cung kính như một thị đồng. Ánh mắt anh không dám liếc sang vợ, nhưng anh biết cô đang nhìn.

Trên sofa cách đó vài mét, Linh đã nằm dài. Giám đốc Hùng và ông Thành cởi đồ cô. Rẹt... xoạt... Tiếng vải rách nhẹ (có thể là ren). Linh nằm đó, trần truồng, ‘cặp vú’ căng đầy run nhẹ. Ông Thành nắm lấy một bên ‘vú’, cúi xuống mút. Giám đốc Hùng thì dùng tay thọc vào ‘lỗ lồn’ cô. "Ư..." Linh rên lên, đầu quay về phía Việt. Ánh mắt cô tìm anh, đầy nước mắt nhưng kiêu hãnh, như muốn nói: "Anh xem này, em đang làm gì cho chúng ta."

Việt giật mình, máu dồn lên mặt. Bà Mai đặt tay lên cằm anh, quay mặt anh về phía bà. "Tập trung vào tôi," bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. "Dùng miệng anh, tôn thờ tôi đi."

Việt cúi xuống giữa hai chân bà Mai. ‘Lỗ lồn’ của bà đã ẩm ướt. Anh thè lưỡi, liếm một đường. Vị chua nhẹ, mặn mặn, khác hẳn Linh. Anh liếm chậm rãi, dùng lưỡi tách hai môi ‘lồn’, rồi đưa sâu vào trong. "Ừ... khá lắm..." Bà Mai rên khẽ, tay vuốt tóc anh.

Bạch!

Một âm thanh đanh, ướt vang lên từ phía sofa. Việt không thể không liếc nhìn. Ông Thành đã đút ‘con cặc’ to lớn của mình vào ‘lỗ lồn’ Linh từ phía trước, trong tư thế cô nằm ngửa, hai chân gác lên vai ông ta. Việt thấy rõ ‘con cặc’ nâu sẫm ấy biến mất trong cơ thể vợ. Linh gào lên: "A! Chậm thôi anh!" Mắt cô nhắm nghiền, mặt nhăn lại, nhưng tay thì nắm chặt lấy vai ông Thành. Rồi cô mở mắt, lại tìm ánh mắt chồng. Lần này, ánh mắt ấy như van xin, như chia sẻ nỗi đau, nhưng cũng đầy khoái cảm.

Việt quay lại với bà Mai, lòng đau như cắt, nhưng miệng vẫn làm việc. Anh liếm xuống ‘lỗ đít’ của bà, rồi lại lên ‘lỗ lồn’. Bà Mai ra hiệu. "Vào đi. Nhưng hãy nhìn tôi."

Việt, với ‘con cặc’ đã cương cứng, nằm giữa hai chân bà. Anh dẫn nó vào. Cảm giác chật, ấm. Anh đút vào, bạch... một âm thanh trầm, trong khi từ phía sofa vẫn vang lên nhịp bạch bạch dồn dập của ông Thành. Việt nhìn vào mắt bà Mai, cố gắng tập trung, nhưng tai vẫn nghe tiếng vợ rên rỉ, mắt vẫn thấy bóng dáng cô bị ông Thành đè lên, ‘cặp vú’ rung lên.

"Đừng phân tâm," bà Mai thì thầm, tay kéo mặt anh lại gần để hôn. "Cô ấy đang làm công việc của cô ấy. Còn anh, đang làm công việc của anh với tôi." Bà hôn anh, một nụ hôn đầy quyền lực, trong khi thân dưới vẫn chuyển động theo nhịp của anh.

Cảnh 2: Trao Đổi và Giao Thoa

Trên sofa, giám đốc Hùng không chịu ngồi yên. "Đổi chỗ nào!" Ông ta nói, kéo ông Thành ra. Giờ thì giám đốc Hùng, với ‘con cặc’ dài hơn, đút vào ‘lỗ lồn’ Linh, còn ông Thành chuyển sang phía sau, cố gắng đút ‘cặc’ to của mình vào ‘lỗ đít’ cô. Linh kêu thét lên vì đau, thân hình giãy giụa.

Việt, đang đụ bà Mai, nghe tiếng kêu đau của vợ, suýt dừng lại. Anh ngoảnh nhìn. Cảnh tượng khiến anh choáng váng: vợ anh bị hai người đàn ông xâm chiếm cùng lúc. Mắt Linh mở to, đầy nước mắt, nhìn anh, miệng mấp máy hình như "cứu em". Nhưng ngay sau đó, có lẽ khi ‘cặc’ đã vào sâu và cơn đau dịu bớt, ánh mắt cô lại mơ hồ, đắm đuối.

"Anh... nhìn em làm gì..." Bà Mai khẽ cằn nhằn, dùng tay xoay mặt Việt lại. "Hãy làm cho tôi sướng đi. Bằng cả trái tim anh." Bà siết chặt cơ bụng, ‘lồn’ của bà co thắt mạnh quanh ‘cặc’ Việt, khiến anh rên lên.

Việt đành phải tập trung. Anh tăng tốc, đâm mạnh hơn vào bà Mai, như để trút bỏ sự phẫn nộ và bất lực. Bà Mai đáp lại nhiệt tình, những tiếng rên duyên dáng nhưng đầy dục vọng thoát ra.

Cảnh 3: Cùng Đỉnh Điểm

Không khí trong phòng như sắp nổ tung vì những âm thanh hỗn độn: bạch bạch từ sofa, bạch bạch từ ghế bành, tiếng rên của Linh, của bà Mai, tiếng thở gấp của đàn ông.

"Sắp ra rồi!" Giám đốc Hùng gầm lên.
"Tao cũng vậy!"Ông Thành hét lên.

Cùng lúc, trên ghế bành, bà Mai cũng thốt lên: "A... đúng rồi... đến đi..." Thân hình bà cong lên, ‘lồn’ siết chặt, và một dòng ‘nước lồn’ ấm áp, trong suốt, nhiều hơn hẳn, phun ra, ướt đẫm cả Việt.

Trên sofa, hai người đàn ông cũng phóng ‘tinh trùng’ vào hai ‘cửa’ của Linh. Cô rú lên một tiếng thất thanh, thân thể co giật, ‘lồn’ cô co thắt điên cuồng, bắn ra một luồng ‘khí’ ẩm và ‘nước lồn’ thành tia.

Việt, bị kích thích bởi tiếng rên của vợ và cảm giác từ bà Mai, cũng không kìm được. Anh phóng ‘tinh trùng’ của mình vào sâu trong bà Mai.

Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng thở như máy nổ.

Cảnh 4: Hội Tụ và Thống Nhất

Bà Mai đẩy nhẹ Việt ra, với vẻ mặt thỏa mãn, mệt mỏi. Hai vị đối tác nam cũng rút ra khỏi Linh, chỉnh trang đồ đạc, gật đầu hài lòng rồi lẳng lặng rời đi, để lại những lời hứa hợp đồng. Bà Mai cũng đứng dậy, mỉm cười với cả hai, rồi đi ra, đóng cửa nhẹ nhàng.

Căn phòng chỉ còn hai vợ chồng. Linh nằm trên sofa, người đầy mồ hôi, tinh trùng loang lổ từ hai nguồn chảy ra từ ‘lỗ lồn’ và ‘lỗ đít’. Việt đứng dậy từ ghế bành, người cũng dính đầy ‘nước’ của bà Mai.

Họ nhìn nhau qua khoảng không gian đầy mùi sex và sự kiệt quệ.

Ánh mắt gặp nhau. Không còn là sự đau đớn, ghen tuông hay xấu hổ như những lần đầu. Giờ đây, trong mắt cả hai là một sự thấu hiểu sâu thẳm đến rợn người, một tình yêu đã được nung nấu, biến dạng trong lửa, trở nên cứng rắn và bền chặt một cách kỳ lạ. Họ đều mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi, đắng chát, nhưng rạng rỡ.

Không cần nói lời, họ cùng bò về phía nhau, giữa phòng.

Linh cúi xuống trước tiên. Cô dùng miệng, liếm sạch ‘con cặc’ của Việt, đang dính đầy ‘nước’ và ‘tinh trùng’ của chính anh lẫn một ít của bà Mai. Cô liếm rất kỹ, rất chậm, nuốt vào.

Việt cũng cúi xuống, áp mặt vào giữa hai chân Linh. Anh hút và liếm sạch những dòng ‘tinh trùng’ trắng đục của hai người đàn ông đang chảy ra từ ‘lỗ lồn’. Anh không nôn nao, mà làm với sự tập trung của một nghi lễ.

Rồi, như thể hiểu ý nhau, Linh quay sang chỗ bà Mai vừa ngồi. Cô cúi xuống chiếc ghế bành còn ẩm ướt ‘nước’ của bà, dùng lưỡi liếm lấy một ít, nuốt vào. Việt cũng làm tương tự với chỗ ‘tinh trùng’ của ông Thành dính trên sofa.

Họ quay lại, đối mặt. Miệng cả hai đều chứa đầy những thứ dơ bẩn, lạ lẫm: ‘tinh trùng’ của người khác, ‘nước lồn’ của người khác. Nhưng với họ, giờ đây, đó là chiến lợi phẩm, là bằng chứng của sự hy sinh, và là thứ cần được chia sẻ.

Họ ngồi đối diện, nhìn nhau chằm chằm.

"Cho anh," Linh thì thầm, môi hé mở, để lộ một chút chất lỏng trắng trong miệng.
"Cho em,"Việt đáp lại, giọng khàn đặc.

Họ lao vào nhau, ôm chặt, hôn nhau một nụ hôn điên cuồng, tham lam. Lưỡi của họ quấn quýt, truyền cho nhau tất cả. ‘Tinh trùng’ của giám đốc Hùng, ông Thành, của chính Việt, ‘nước lồn’ của Linh và bà Mai… tất cả hòa lẫn, tan chảy trong cái hôn nồng nhiệt, đắng chát mà thiêng liêng ấy. Họ mút lưỡi nhau, nuốt của nhau, chia sẻ của nhau. Đó là hành động cuối cùng để khẳng định: dù thân xác có bị chia năm xẻ bảy, dù miệng lưỡi có nếm đủ vị người lạ, thì cuối cùng, mọi thứ đều quy về một mối: tình yêu và sự gắn kết của họ. Họ là một.

Khi kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở hổn hển, mặt dính đầy nước bọt và những thứ không tên. Việt đặt Linh nằm xuống thảm giữa phòng. ‘Con cặc’ của anh đã lại cương cứng, lần này vì một thứ cảm xúc nguyên sơ, thuần khiết: tình yêu, sự thống nhất và khát khao khẳng định.

Anh nhìn vào mắt cô, thấy ở đó chỉ còn tình yêu và sự thỏa mãn. "Giờ thì," anh nói, giọng trầm ấm, "chỉ của anh và em thôi."

Linh gật đầu, mỉm cười, mở rộng đôi chân. ‘Lỗ lồn’ của cô đỏ ửng, sưng húp, nhưng đã sạch sẽ nhờ anh. Việt dẫn ‘cặc’ mình vào. Cảm giác ấm áp, chật chội, quen thuộc đến nghẹt thở. Anh đút vào. Bạch… Một âm thanh nhẹ nhàng, sâu lắng, khác hẳn mọi âm thanh trước đó. Anh bắt đầu động tác, chậm rãi, sâu, đầy tình cảm. Mỗi nhịp đẩy, anh lại thì thầm: "Anh yêu em. Chỉ yêu em." Linh bên dưới, ôm chặt lấy anh, hôn lên ngực, lên cổ anh, nước mắt hạnh phúc lăn dài. "Em cũng yêu anh… chỉ mình anh thôi…"

Họ làm tình như vậy, không vội vã, không dục vọng tạp niệm, chỉ có tình yêu thuần khiết dâng trào. Họ đạt đỉnh cùng lúc, trong một sự rung động đồng điệu hoàn hảo. Việt phóng ‘tinh trùng’ của chính mình vào sâu trong vợ, và cảm thấy như đang lấp đầy mọi khoảng trống, xóa sạch mọi dấu vết ngoại lai, khôi phục lại sự nguyên vẹn chỉ thuộc về hai người.

Họ nằm đó, ôm nhau trên thảm, thở dốc, kiệt sức nhưng hạnh phúc ngập tràn.

"Chúng ta đã vượt qua rồi," Linh thì thầm, mặt áp vào ngực chồng.
"Ừ.Tất cả." Việt hôn lên đỉnh đầu cô. "Và giờ, không gì có thể chạm được đến chúng ta nữa."

Trong sự hỗn loạn và phân chia tột cùng, họ đã tìm thấy nhau một cách trọn vẹn nhất. Họ đã cùng nhau uống cạn chén đắng, và giờ đây, tình yêu của họ đã trở nên bất diệt, như một thứ kim cương được tôi luyện trong áp lực khủng khiếp nhất. Họ là một – một thực thể kỳ lạ, đáng sợ, nhưng vô cùng mạnh mẽ. Và con đường phía trước, dù có đen tối thế nào, họ cũng sẽ bước đi cùng nhau, không còn sợ hãi.
 
Chương 10: Lễ Hội Thân Thể

Không gian penthouse trên tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng không giống bất kỳ nơi nào Linh và Việt từng đến. Thay vì những bức tường kín đáo, ở đây là những tấm kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố lấp lánh, như thể mọi thứ đều phơi bày dưới ánh đèn đêm. Nhưng không ai ngoài kia có thể nhìn thấy những gì diễn ra bên trong.

Linh mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc ánh kim, chất liệu mỏng như sương, dài đến sàn nhưng xẻ cao đến tận hông, mỗi bước đi lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Phía trước, váy được thiết kế với hai mảnh vải chéo nhau che ngực một cách mong manh, khiến ‘cặp vú’ căng đầy với ‘hai đầu nhũ’ hồng hào gần như lộ ra hoàn toàn. Việt mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, nhưng bên trong không mặc áo sơ mi, để lộ cơ ngực và bụng săn chắc.

“Sáu người,” Linh thì thầm với Việt khi thang máy mở cửa, “ba nam, ba nữ. Đây là nhóm tinh hoa nhất.”

Trong lòng Linh, một sự phấn khích tinh vi đang dâng lên. Sau những trải nghiệm với cá nhân và cặp đôi, cô muốn thử nghiệm mình trong một nhóm nhỏ tinh tuyển, nơi mọi thứ đều có tính toán và tinh tế. Còn Việt, anh cảm thấy một sự tò mò bệnh hoạn - lần đầu tiên anh sẽ chứng kiến vợ mình với những người phụ nữ khác, và chính anh cũng sẽ với những người đàn ông khác.

---

Phòng khách chính được bài trí tối giản nhưng đắt giá. Sáu người đã có mặt. Ngoài Linh và Việt, có:

1. David (45 tuổi): Doanh nhân người Mỹ gốc Á, phong thái lịch lãm.
2. Sophia (40 tuổi): Nhà thiết kế thời trang, dáng vẻ nghệ thuật.
3. Marcus (50 tuổi): Chuyên gia tài chính người Đức, nghiêm nghị.
4. Elena (35 tuổi): Nữ diễn viên ballet đã giải nghệ, thân hình mảnh mai nhưng gợi cảm.

“Chào mừng,” David cất tiếng, giọng ấm áp, “chúng tôi đã nghe nhiều về cặp đôi đặc biệt. Hôm nay, hãy coi đây như một… buổi giao lưu nghệ thuật thân thể.”

Sophia tiến đến trước Linh, tay nhẹ nhàng chạm lên váy cô. “Chất liệu tuyệt vời. Nhưng nó sẽ đẹp hơn khi được cởi bỏ.” Bàn tay phụ nữ đó chạm vào ‘cặp vú’ của Linh qua lớp vải mỏng.

Linh không lùi bước, cười: “Chị có muốn tự tay cởi nó không?”

---

Màn khởi động: Cởi mở có chủ đích

Không như những buổi tiệc hỗn loạn trước, mọi thứ diễn ra chậm rãi, có chủ ý. Sophia cởi váy cho Linh, từng khóa, từng dây. Marcus giúp Việt cởi vest. David và Elena quan sát, uống rượu.

Khi Linh hoàn toàn trần trụi, ánh đèn chiếu vào cơ thể cô làm nổi bật từng đường cong. Sophia thốt lên: “Tuyệt mỹ. Giống như tượng thần Vệ Nữ.” Bàn tay bà chạm lên ‘cặp vú’, ngón cái xoay tròn quanh ‘đầu nhũ’. “Cho phép tôi được không?”

Linh gật đầu, mắt tìm Việt. Anh đang được Marcus cởi quần. Ánh mắt họ gặp nhau. Trong mắt Linh: Anh thấy không? Em đang được trân trọng. Trong mắt Việt: Cô ấy đẹp quá. Và họ biết điều đó.

Cảnh chính: Giao hưởng sáu người

David là người bắt đầu. Ông tiến đến Linh, không vồ vập. “Tôi muốn thưởng thức từ từ.” Ông quỳ xuống trước mặt cô, dùng lưỡi liếm một đường từ dưới rốn xuống đến ‘chùm lông lồn’ được tỉa gọn. “Mùi hương của tuổi trẻ,” ông thì thầm.

Trong khi đó, Sophia dẫn Việt đến ghế sofa. “Em trai, để chị chỉ cho em nghệ thuật thực sự.” Bà ngồi lên đùi anh, ‘lỗ lồn’ của bà đã ẩm ướt cọ vào ‘con cặc’ đang cương cứng của anh qua lớp vải quần. “Chị thích cảm giác này… chậm rãi.”

Marcus và Elena bắt đầu với nhau. Nhưng mắt họ vẫn quan sát Linh và Việt.

Chi tiết dâm loạn tinh tế:

1. David với Linh: Ông dùng ngón tay thám hiểm ‘lỗ lồn’ của cô, một ngón, rồi hai ngón, xoáy tròn. “Ư…” Linh rên khẽ. Rồi ông cúi xuống, dùng miệng mút ‘cái mu lồn’, lưỡi đẩy sâu vào trong. ‘Lỗ lồn’ của Linh đỏ dần, ẩm ướt, mở hé.
2. Sophia với Việt: Bà tháo quần anh ra, nắm lấy ‘con cặc’ dài và thẳng. “Đẹp,” bà thì thầm, rồi cúi xuống ngậm toàn bộ vào miệng. Chiếc lưỡi của bà xoay quanh đầu, rồi bú sâu. Việt ngả đầu ra sau, thở dốc.

Việt nhìn về phía Linh, thấy David đang liếm ‘lồn’ vợ mình. Một cơn ghen dữ dội trỗi dậy, nhưng cùng lúc, anh cảm thấy ‘con cặc’ trong miệng Sophia cương cứng hơn. Sự mâu thuẫn làm anh choáng váng: Mình nên ghen hay nên hưng phấn?
*Linh nhìn Việt đang được Sophia bú, trong lòng dấy lên một sự ghen tuông lạ lùng. Nhưng khi David đút ‘con cặc’ to lớn của ông vào ‘lỗ lồn’ cô, bạch, cô rên lên, và sự ghen tuông biến mất, thay vào đó là một niềm kiêu hãnh: Chồng em cũng đang được phục vụ, và em đang được thưởng thức.

David (khi đang đụ Linh): “Cô biết không? ‘Lỗ lồn’ của cô là kiệt tác. Nó vừa chặt vừa ẩm, và… nó biết cách mút lấy tôi.” Ông tăng tốc, bạch bạch. “Cô có cảm thấy nó đang vào sâu không? Đến tận… đáy?”

Linh (thở hổn hển): “Có… ông… ông đang chạm vào… chỗ nhạy cảm nhất…”

Sophia (với Việt, trong khi vẫn bú): “Em trai, ‘con cặc’ của em thật ngon. Chị muốn nuốt hết. Nhưng chị cũng muốn xem vợ em.” Bà ngừng lại, quay đầu nhìn Linh đang bị David đụ. “Nhìn cô ấy kìa… xinh đẹp khi bị chiếm hữu.”

Việt (giọng khàn đặc): “Chị… tiếp tục đi…”

Bạch... bạch...bach..

A...a....

Marcus tiến đến Linh. “Đến lượt tôi.” Ông yêu cầu Linh quay lưng lại, chống tay lên bàn. Ông dùng ‘con cặc’ của mình, chà xát vào ‘lỗ đít’ của cô. “Tôi thích ‘cửa sau’,” ông nói, giọng Đức nặng trịch.

Linh run lên: “Nó… nó chưa sẵn sàng…”

David, lúc này đã rút ra, dùng tay thoa ‘nước lồn’ của Linh lên ‘lỗ đít’ cô. “Bây giờ thì được rồi.”

Marcus ấn vào. Bạch! Một âm thanh đanh, khô. Linh kêu thét. ‘Lỗ đít’ cô giãn ra để tiếp nhận vật thể lạ. Việt, từ xa, thấy rõ ‘con cặc’ của Marcus biến mất vào trong vợ anh. Anh muốn đứng dậy, nhưng Sophia ghì chặt.

“Đừng,” Sophia thì thầm, “hãy thưởng thức cảnh tượng. Cô ấy đang mạnh mẽ lắm.”

Elena, người phụ nữ ballet, tiến đến Việt. “Đến lượt tôi với anh.” Cô cởi đồ, để lộ thân hình mảnh mai nhưng với ‘cặp vú’ nhỏ nhắn và ‘lỗ lồn’ đã ẩm ướt. Cô ngồi lên ‘con cặc’ của Việt, từ từ hạ xuống. “Ôi…” cô rên lên.

A...a.. Bạch...bạch...

Giờ thì mọi người luân chuyển hoàn toàn. Linh được David đụ ‘lồn’ từ phía trước, trong khi Marcus đụ ‘đít’ từ phía sau. Sophia và Elena cùng phục vụ Việt - một bú, một liếm khắp người.

Âm thanh giờ là một bản hợp xướng tinh tế: tiếng rên của Linh, tiếng thở gấp của đàn ông, tiếng mút ướt của Sophia, tiếng Elena thì thầm bằng tiếng Pháp.

· ‘Lỗ lồn’ Linh: Đỏ ửng, sưng nhẹ, mở to, ‘nước lồn’ chảy thành dòng xuống đùi mỗi khi David rút ‘cặc’ ra.
· ‘Lỗ đít’ Linh: Giãn nở, đỏ au, co bóp theo nhịp đẩy của Marcus.
· ‘Con cặc’ David: Dài, thẳng, bóng loáng vì ‘nước lồn’.
· ‘Con cặc’ Marcus: Ngắn hơn nhưng rất to, làm ‘lỗ đít’ Linh căng ra.
· Việt: ‘Con cặc’ bị hai miệng phụ nữ thay phiên phục vụ, ‘trứng dái' được bàn tay Sophia mân mê.

Marcus (đang đụ ‘đít’ Linh): “Cái đít này… chết tiệt… nó đang siết chặt lấy tôi, cơ đít nhíu nhíu… như muốn nuốt chửng!”

Linh (nước mắt giàn giụa): “Nó… nó quá đầy… em không… không chịu nổi cả hai…”

David (đang đụ ‘lồn’): “Cố lên, em yêu. Em làm được mà. Hãy cảm nhận cả hai cùng lúc.”

Sophia (với Việt): “Nhìn vợ em kìa… cô ấy đang trải nghiệm thứ mà nhiều phụ nữ mơ ước. Và em, em đang được hai người phụ nữ phục vụ. Chúng ta đều là những người may mắn.”

....

David hét lên: “Tôi ra đây!” ‘Cặc’ trong ‘lồn’ Linh giật mạnh, phóng ‘tinh trùng’ nóng hổi.

Ngay sau đó, Marcus: “Tôi cũng vậy!” ‘Cặc’ trong ‘đít’ Linh cũng phun ‘tinh’.

Linh rú lên, thân thể co giật, ‘lồn’ và ‘đít’ cùng co thắt điên cuồng, ‘nước lồn’ phun thành tia.

Việt, bị kích thích bởi cảnh tượng và sự phục vụ, cũng xuất tinh vào miệng Sophia.

Sophia và Elena cũng đạt đỉnh, ‘nước lồn’ họ chảy ra.

---

Về đến nhà, họ ngồi trên ban công, thành phố về đêm trải dài trước mặt.

Linh nói, giọng trầm tư: “Anh biết không? Khi Marcus và David cùng xuất tinh trong em… em cảm thấy mình như một đền thờ đang nhận lễ vật.”

Việt nhìn cô: “Em không thấy… ô uế?”

“Không,” Linh lắc đầu. “Bởi vì sau tất cả, em trở về với anh. Và khi anh liếm sạch ‘tinh trùng’ của họ trong em, đó là nghi thức thanh tẩy. Chúng ta biến những thứ thể xác ấy thành thứ gì đó… thiêng liêng hơn.”

“Nhưng đó có phải chỉ là cách chúng ta biện minh cho sự dâm đãng?”

Linh cười nhẹ. “Có lẽ. Nhưng nếu một câu chuyện biện minh khiến chúng ta hạnh phúc, mạnh mẽ và thành công hơn, thì nó có giá trị. Chúng ta đang tạo ra một hệ giá trị mới, anh yêu. Một tôn giáo của sự chân thật với bản năng.”

Cô tiếp tục, đôi mắt sáng lên: “Hãy nghĩ mà xem: xã hội dạy chúng ta phải kìm nén, phải xấu hổ. Nhưng chúng ta đang chứng minh rằng khi chấp nhận và nâng dục vọng lên thành nghệ thuật, thành nghi lễ, nó trở thành sức mạnh. Những hợp đồng đêm nay, những mối quan hệ ấy… chúng là bằng chứng.”

Việt trầm ngâm. “Vậy ranh giới là gì? Khi nào thì dừng lại?”

“Ranh giới là tình yêu của chúng ta,” Linh nói, nắm tay anh. “Chúng ta có thể chia sẻ thân xác, nhưng không bao giờ chia sẻ trái tim. Và chúng ta phải luôn kiểm soát được tình hình, không để nó kiểm soát mình. Đây là nghệ thuật, không phải sự nghiện ngập.”

Họ im lặng, nhìn thành phố.

“Chúng ta sẽ trở thành gì, Linh?” Việt hỏi.
“Những người tiên phong,”cô đáp, giọng đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ xây dựng một cộng đồng nhỏ, tinh hoa, nơi mọi người có thể sống thật với dục vọng mà không bị phán xét. Và ở trung tâm, là chúng ta - cặp đôi hoàn hảo, minh chứng cho tình yêu có thể tồn tại và nở hoa ngay cả trong mảnh đất màu mỡ nhất.”

Đêm đó, họ làm tình không phải với sự thèm khát điên cuồng, mà với sự trầm lắng của hai triết gia vừa khám phá ra chân lý mới. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều mang ý nghĩa sâu xa: đây không chỉ là dục vọng, mà là sự xác nhận của một lối sống mới, một tín ngưỡng mới.

Họ đã biến những trải nghiệm dâm loạn thành triết lý sống. Và trong quá trình ấy, họ không chỉ kiểm soát dục vọng - họ đang thăng hoa nó, biến nó thành công cụ quyền lực, thành nghệ thuật sống, thành thứ tôn giáo riêng chỉ hai người họ cùng chia sẻ.

(Còn tiếp)
 

Chủ đề tương tự

anime sex
cliphot
Back
Top