Tôi bước vào phòng, ánh mắt lập tức chạm vào hình ảnh bà ấy. Hai tay bị cột chặt vào chiếc bàn gỗ lạnh lẽo trên sàn. Một chân bị treo lên cao, chân còn lại được kéo căng sang một bên, để lộ hoàn toàn phần hạ thể không còn gì che chắn. Chiếc quần dài ôm sát phần thân dưới đã bị xé toạc cùng với chiếc quần lót ren màu hồng nhạt được vén gọn sang một bên, chỉ như món đồ trang trí thừa thãi trên cơ thể già nua. Mùi mồ hôi hòa quyện với hương mỹ phẩm, xen lẫn tiếng thở nặng nhọc trong căn phòng.
Tay nắm chặt sợi dây đang treo 1 bên chân bà, tôi mím môi kéo lên cao, chậm rãi, từng chút một. Cặp đùi đầy đặn bắt đầu chuyển động, háng của người đàn bà đứng tuổi dần mở rộng ra hai bên, như cánh cửa nặng nề bị đẩy ra trên bản lề cũ kỹ. Đến khi sợi dây đạt đến giới hạn, bộ háng lúc này đã mở banh hoàn toàn, căng cứng đến nhức mắt, như một tấm da bị kéo giãn trên khung gỗ, sẵn sàng rách toạc dưới áp lực bất cứ lúc nào. Một phần cặp mông đồ sộ lúc này đã bị nhấc hổng khỏi mặt sàn, lơ lửng, bất lực và mong manh. Khung cảnh trong phòng lúc này toát ra sự gợi dục tàn nhẫn đến mức nghẹt thở.
Ngày còn nhỏ, khi chỉ biết lén lút tìm hiểu về BDSM trên mạng sau giờ học, chứ chưa được trải nghiệm thực tế, một người đàn anh trong giới từng nói với tôi: “Đàn bà, bất kể quá khứ của nó thế nào. Nhưng một khi mày đã đóng được cái khoen vào lồn nó và cầm trên tay như 1 thứ đồ chơi, thì tuổi tác và địa vị trước đây đéo còn nghĩa lý gì, mụ đàn bà ấy sẽ trở thành bất cứ thứ gì mày muốn. Mày là chúa tể cuộc chơi, là người quyết định luật chơi. Chiếc khoen là biểu tượng của sự thống trị.” Không biết quan điểm của ông anh ấy đúng hay sai, nhưng lời nói ấy đã ám ảnh tôi suốt tuổi thơ, và không ngờ có ngày tôi lại được trải nghiệm nó.
Đang nằm dưới chân tôi là người đàn bà đã ngoài 50 tuổi, ngoan ngoãn như 1 con ếch được căng ra trên bàn thí nghiệm, tuyệt vọng chờ đợi bất cứ thứ gì sắp đến với nó. Qua lớp vải lụa mỏng của chiếc quần lót màu vàng nhạt đang bọc kín đầu, có lẽ bà cũng nhìn thấy và đoán được tôi định làm gì với những thứ dụng cụ sắt lạnh đang cầm trên tay, ánh mắt thảng thốt như muốn cầu xin sự nhân từ một cách bất lực. Tôi khẽ cuối xuống cười, đặt tay lên đôi môi nhỏ bé run rẩy ấy ra hiệu im lặng "ngoan nào...".
……
Tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra, bị nén lại qua miếng giẻ nhét chặt trong cái lỗ miệng nhỏ bé tạo thành thứ âm thanh đục đục khàn khàn. Người đàn bà bắt đầu oằn mình, co giật mạnh khi mũi kim lạnh buốt bắt đầu chạm vào, xuyên qua lớp da căng bóng mỏng manh bao quanh âm vật, đi sâu vào trong cho đến khi đầu kim từ từ nhú ra phía bên kia, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt. Tiếng thở hổn hển phát ra từ cái cơ thể già cỗi đang run lẩy bẩy, những sợi gân to hằn rõ trên cổ vì đau , mồ hôi thấm đẫm chiếc áo đang mặc trên người bà từ lúc nào. Tôi xoay nhẹ mũi kim, rút ra chậm rãi, để lại 2 lỗ nhỏ hoàn hảo trên miếng thịt nhăn nheo ấy, rồi lắp chiếc khoen tròn lạnh lẽo khóa chặt vào đó.
“Ổn rồi… ngoan lắm”
Tôi thọc ngón tay vào cái lồn vẫn còn đỏ ửng, nhìn cái âm vật vừa được đóng khoen vẫn đang co thắt nhẹ như một sự sống nhỏ bé trên tay mình. Đẹp thật. Một vẻ đẹp mong manh, dễ tổn thương, cảm giác như thể chỉ cần kéo hay xoay nhẹ chiếc khoen trong tay tôi lúc này cũng có thể làm nó vỡ nát. Đúng là cảm giác của sự thống trị tuyệt đối. Không kiềm được cảm xúc, tôi đứng dậy lấy máy hình ra ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ cho lần đầu tiên này.
Người đàn bà có tuổi đời còn lớn hơn cả mẹ tôi vẫn đang nằm treo lủng lẳng trên sàn nhà. Bộ háng bị kéo banh ra, căng đến mức có cảm giác sắp tách rời nhau. Tất cả những phần cơ thể riêng tư, nhạy cảm nhất của bà đều đã được tháo tung và phô bày ra ngoài như những món đồ trong một phiên chợ. Mụ già đã bớt rên rỉ, chỉ còn những tiếng thở nặng nề, đang cố hấp thụ cơn đau và làm quen với thứ dị vật quái ác vừa được đóng vào âm vật — thứ dị vật mà có thể sẽ trở thành một phần cơ thể gắn bó với bà suốt quãng đời còn lại.
[Kỷ niệm 2022]