Lãng Du 2772
Thành viên thông thái
"Mọi con đê, dù kiên cố đến đâu, cũng có thể bị làm cho mục ruỗng từ bên trong, không phải bằng búa tạ, mà bằng từng giọt nước của sự kiên nhẫn và thao túng."
Chương 1: Bữa Cơm Tối Chủ Nhật
Chủ nhật. Với người khác có lẽ là một ngày để nghỉ ngơi, để nạp lại năng lượng. Với tôi, nó chỉ là một trạm nghỉ quen thuộc đến phát chán trên chuyến tàu hôn nhân. Ngoài ban công, thành phố đã lên đèn, những ô cửa sổ lấp lánh như những vì sao xa xôi, mỗi một vì sao là một câu chuyện, một cuộc đời. Chỉ có ô cửa sổ nhà tôi là tĩnh lặng.
Tôi dọn nốt chồng bát đĩa cuối cùng vào máy rửa. Tiếng máy chạy êm ru, giống như cuộc hôn nhân mười năm của tôi vậy. Êm ả, không một gợn sóng, và cũng không có gì bất ngờ. Hưng đã tắm xong, anh đang ngồi trên sofa xem điện thoại, người phảng phất mùi sữa tắm hương gỗ đàn hương mà tôi đã chọn. Mùi hương của sự an toàn. Mùi hương của gia đình. Và cũng là mùi hương của sự quen thuộc đến mòn vẹt.
Tôi cởi chiếc tạp dề, để lộ ra bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh rêu mềm mại bên trong. Tôi cố tình chọn nó. Chất lụa mơn man trên da thịt, nhắc nhở tôi rằng mình vẫn là một người đàn bà, rằng dưới lớp vỏ của một người quản lý, một người mẹ, là một cơ thể vẫn còn căng tràn nhựa sống. Vòng eo tôi đã thon gọn hơn, kết quả của những giờ đồng hồ đẫm mồ hôi ở phòng gym. Vòng hông dường như cũng nảy nở hơn, đầy đặn hơn. Đôi lúc, tôi tự hỏi mình tập luyện vì điều gì? Vì sức khỏe, hay vì một nỗi sợ vô hình nào đó về sự tàn phai?
"Xong rồi à vợ?"
Giọng Hưng kéo tôi về thực tại. Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã đứng dậy, bước tới và ôm tôi từ phía sau. Tấm lưng tôi áp vào lồng ngực ấm áp của anh. Hai bàn tay anh đan vào nhau, đặt hờ hững trên vùng bụng dưới của tôi. Anh gác cằm lên vai tôi, hơi thở quen thuộc phả vào gáy.
"Vợ của anh vẫn thơm nhất!" anh thì thầm.
Bàn tay anh bắt đầu không "yên phận". Chúng không còn đặt hờ hững nữa, mà trượt dần lên trên, mân mê qua lớp lụa mỏng. Tôi nhắm mắt, ngả đầu vào vai anh, đón nhận sự ve vuốt quen thuộc. Đây là kịch bản của mỗi tối cuối tuần. Chúng tôi không cần nói gì, cơ thể tự có ngôn ngữ của riêng nó. Anh xoay người tôi lại, và một nụ hôn sâu, không cuồng nhiệt vồ vập, mà mềm mại, chậm rãi như một bản nhạc jazz cũ, bao trùm lấy tôi.
Anh bế bổng tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc sofa da mềm mại. Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt từ cây đèn đứng. Cuộc ân ái của chúng tôi, sau mười năm, đã trở thành một vũ điệu thành thục. Mỗi chuyển động đều vừa vặn, mỗi nhịp thở đều ăn khớp. Nó không còn là sự khám phá hoang dại của thuở ban đầu, mà là sự hòa quyện của hai người đã thuộc nằm lòng từng tấc da thịt của đối phương. Tôi biết phải làm gì để anh hài lòng, và anh cũng biết điểm nào trên cơ thể sẽ khiến tôi tan chảy.
Chúng tôi nằm bên nhau, mồ hôi quyện vào nhau, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở dốc. Tôi gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh, cảm thấy một sự bình yên dễ chịu. Chính vào khoảnh khắc bình yên nhất, mềm yếu nhất ấy, anh cất tiếng.
Giọng anh thì thầm, khàn đi vì ham muốn nhưng lại len lỏi một sự trêu chọc tinh quái: "Vợ đỉnh thật... Bảo sao ngày xưa bao thằng mê"
Tôi bật cười, một nụ cười nũng nịu. Tôi khẽ đánh yêu vào ngực anh. "Dẻo mỏ. Toàn tự em đổ chứ ai thèm tán"
Anh cười, siết tôi chặt hơn. Bàn tay anh lại vuốt ve dọc sống lưng tôi, những ngón tay như có một ma lực thôi miên. "Thế hồi đó..." Anh ngập ngừng, như thể đang tìm từ ngữ. "...trước khi gặp anh... vợ yêu của anh kinh qua bao nhiêu mối tình rồi?"
Toàn thân tôi cứng lại trong một khoảnh khắc. Một câu hỏi bất ngờ. Tai tôi nóng ran. Sao anh lại hỏi chuyện này? Sao lại vào lúc này? Nó giống như một hạt sạn lạc vào trong ly nước trong veo. Vừa như trêu đùa, vừa như đang thăm dò. Một chút xấu hổ, một chút khó chịu len lỏi trong tôi. Tôi vội giấu mặt vào ngực chồng, giọng hờn dỗi như một cô gái nhỏ bị bắt bài.
"Anh hỏi linh tinh gì đấy! Toàn người vớ vẩn, không đáng nhắc tới"
Tôi cảm nhận lồng ngực anh rung lên vì một tiếng cười trầm. Anh hôn lên mái tóc rối của tôi, giọng đầy tự hào: "Thì anh tò mò thôi. Chắc mấy gã đó giờ phải tiếc đứt ruột vì để mất em. Vợ anh là tuyệt nhất"
Câu nói của anh, thật tài tình, đã biến sự tò mò của anh thành một lời khen ngợi dành cho tôi. Sự khó chịu trong tôi lập tức tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tự hào ngọt ngào len lỏi khắp cơ thể. Anh không ghen. Anh chỉ đang tự hào về "chiến tích" của mình. Ừ, thì ra anh chỉ đùa thôi. Tôi thở phào, rúc sâu hơn vào lòng anh, vòng tay ôm lấy tấm lưng trần của anh chặt hơn.
Nhưng đêm đó, khi Hưng đã ngủ say bên cạnh, tiếng thở đều đều, tôi lại thao thức. Tôi nằm đó, nhìn trân trân lên trần nhà tối đen. Câu hỏi của anh, dù đã được phủ lên bằng một lớp đường ngọt ngào, vẫn lơ lửng đâu đó trong tâm trí tôi, như một giọt mực nhỏ đang bắt đầu loang ra trong làn nước tĩnh. Anh chỉ đùa thôi, phải không? Chắc chắn là vậy rồi. Tôi tự nhủ, rồi nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.
****
Sáng. Tôi luôn là người thức dậy trước. Đó là thói quen, và cũng là khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi tôi có được. Tôi nằm nghiêng, chống một tay lên gối, và ngắm Hưng. Anh vẫn ngủ say, khuôn mặt bình thản, hơi thở đều đều. Vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Khóe mắt anh đã có vài nếp nhăn mờ mờ, dấu vết của thời gian và những đêm làm việc muộn. Quen thuộc. An toàn. Đó là người đàn ông của tôi.
Nắng sớm len qua kẽ rèm, chiếu một vệt sáng bạc lên tấm ga giường màu xám tro. Những hạt bụi li ti nhảy múa trong vệt nắng đó, một vũ điệu câm lặng và vô tận. Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng ngủ của chúng tôi. Mọi thứ đều ngăn nắp, đắt tiền và đúng gu. Không có gì sai cả. Nhưng chính cái sự "không có gì sai" đó đôi khi lại khiến tôi ngột ngạt.
Ánh mắt tôi trượt lên bức tường phía trên đầu giường, dừng lại ở tấm ảnh cưới. Bức ảnh lớn, chiếm một vị trí trang trọng. Mười năm rồi. Cô gái trong ảnh là tôi, nhưng cũng không phải là tôi. Cô ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh, vai trần thon thả, làn da mịn màng dưới lớp trang điểm kỹ lưỡng. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ, không một chút gợn, ánh mắt trong veo lấp lánh một niềm hạnh phúc tuyệt đối. Đứng bên cạnh là Hưng, trẻ trung trong bộ vest đen lịch lãm, vòng tay ôm eo tôi đầy sở hữu. Trông chúng tôi thật đẹp đôi. Một cặp đôi hoàn hảo bước ra từ một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.
Tôi bất giác đưa tay lên sờ má mình. Làn da vẫn mịn, nhưng không còn sự căng mọng của tuổi hai mươi. Khóe mắt tôi, nếu cười, cũng sẽ có những vết chân chim. Người phụ nữ trong ảnh kia, cô ấy cười như thể thế giới này không có gì ngoài tình yêu. Còn tôi của bây giờ, tôi có gì? Một công việc ổn định, một đứa con ngoan, một người chồng tốt, một căn nhà đẹp. Một cuộc sống mà bao người mơ ước. Vậy tại sao, khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ đó, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác trống rỗng đến lạ? Niềm vui tuyệt đối kia, nó đã đi đâu mất rồi?
Tôi thở dài, một hơi thở nhẹ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy. Có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều quá.
Đúng lúc đó, Hưng khẽ cựa mình. Anh mở mắt, nheo lại vì ánh nắng. Thấy tôi đang nhìn mình, anh mỉm cười, một nụ cười ngái ngủ vẫn còn ngái ngủ. Anh vươn tay kéo tôi sát vào lòng, giọng khàn khàn.
"Sáng sớm đã ngắm trai đẹp rồi à, vợ yêu?"
Tôi bật cười, rúc vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc của anh bao bọc lấy tôi, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ. "Trai đẹp gì chứ, ông chú thì có"
Anh hôn lên trán tôi, rồi ánh mắt anh cũng hướng lên tấm ảnh cưới. "Nhìn gì mà chăm chú thế?"
Tôi im lặng một lúc. Một câu nói mà tôi không hề định thốt ra bỗng trượt khỏi môi, nhẹ bẫng và chua chát. "Em đang tự hỏi, hồi đó sao mình có thể cười tươi như thế được nhỉ"
Tôi thấy cơ thể Hưng khẽ cứng lại. Anh không trả lời ngay. Anh xoay người tôi lại, đối mặt với anh. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt không còn vẻ ngái ngủ nữa, mà sâu hơn, thấu suốt hơn. Tôi có cảm giác như anh nhìn thấy cả sự trống rỗng mà tôi đang cố che giấu.
"Vì lúc đó mình nghĩ hạnh phúc chỉ có vậy!" anh nói, giọng trầm và ấm. "Chỉ là một gia đình êm ấm, một tình yêu chung thủy. Mình đã đạt được nó rồi"
Anh dừng lại, đưa tay vuốt lọn tóc mai trên má tôi.
"Nhưng giờ thì khác rồi, Nhung à. Giờ mình đã trưởng thành hơn, tin tưởng nhau hơn. Giờ mình có thể cùng nhau tạo ra những kiểu hạnh-phúc-khác..." Anh nhấn nhá từng từ một. "...táo bạo hơn nhiều"
"Táo bạo hơn?" Tim tôi hẫng một nhịp. Lại là những lời nói bóng gió. Những ý tưởng kỳ lạ mà tôi đã nghe đêm qua. Anh ấy đang ám chỉ điều gì?
Sự im lặng của tôi dường như là câu trả lời anh mong đợi. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn. Tôi bỗng thấy không gian trở nên bức bối. Tôi cảm thấy cần phải thoát ra.
"Em... em đi chuẩn bị bữa sáng"
Tôi vội vã ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống khỏi người, để lộ bờ vai trần. Tôi không dám nhìn Hưng, chỉ vội vã bước xuống giường, tìm lấy chiếc áo choàng. Tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt anh đang dõi theo từng chuyển động của tôi.
Vết nứt trên bức tường hoàn hảo của cuộc hôn nhân chúng tôi, dù vô hình, nhưng dường như vừa bị ánh nắng ban mai chiếu vào, rõ ràng hơn bao giờ hết. Và người đã chỉ cho tôi thấy vết nứt đó, không ai khác, chính là chồng tôi.
Chương 1: Bữa Cơm Tối Chủ Nhật
Chủ nhật. Với người khác có lẽ là một ngày để nghỉ ngơi, để nạp lại năng lượng. Với tôi, nó chỉ là một trạm nghỉ quen thuộc đến phát chán trên chuyến tàu hôn nhân. Ngoài ban công, thành phố đã lên đèn, những ô cửa sổ lấp lánh như những vì sao xa xôi, mỗi một vì sao là một câu chuyện, một cuộc đời. Chỉ có ô cửa sổ nhà tôi là tĩnh lặng.
Tôi dọn nốt chồng bát đĩa cuối cùng vào máy rửa. Tiếng máy chạy êm ru, giống như cuộc hôn nhân mười năm của tôi vậy. Êm ả, không một gợn sóng, và cũng không có gì bất ngờ. Hưng đã tắm xong, anh đang ngồi trên sofa xem điện thoại, người phảng phất mùi sữa tắm hương gỗ đàn hương mà tôi đã chọn. Mùi hương của sự an toàn. Mùi hương của gia đình. Và cũng là mùi hương của sự quen thuộc đến mòn vẹt.
Tôi cởi chiếc tạp dề, để lộ ra bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh rêu mềm mại bên trong. Tôi cố tình chọn nó. Chất lụa mơn man trên da thịt, nhắc nhở tôi rằng mình vẫn là một người đàn bà, rằng dưới lớp vỏ của một người quản lý, một người mẹ, là một cơ thể vẫn còn căng tràn nhựa sống. Vòng eo tôi đã thon gọn hơn, kết quả của những giờ đồng hồ đẫm mồ hôi ở phòng gym. Vòng hông dường như cũng nảy nở hơn, đầy đặn hơn. Đôi lúc, tôi tự hỏi mình tập luyện vì điều gì? Vì sức khỏe, hay vì một nỗi sợ vô hình nào đó về sự tàn phai?
"Xong rồi à vợ?"
Giọng Hưng kéo tôi về thực tại. Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã đứng dậy, bước tới và ôm tôi từ phía sau. Tấm lưng tôi áp vào lồng ngực ấm áp của anh. Hai bàn tay anh đan vào nhau, đặt hờ hững trên vùng bụng dưới của tôi. Anh gác cằm lên vai tôi, hơi thở quen thuộc phả vào gáy.
"Vợ của anh vẫn thơm nhất!" anh thì thầm.
Bàn tay anh bắt đầu không "yên phận". Chúng không còn đặt hờ hững nữa, mà trượt dần lên trên, mân mê qua lớp lụa mỏng. Tôi nhắm mắt, ngả đầu vào vai anh, đón nhận sự ve vuốt quen thuộc. Đây là kịch bản của mỗi tối cuối tuần. Chúng tôi không cần nói gì, cơ thể tự có ngôn ngữ của riêng nó. Anh xoay người tôi lại, và một nụ hôn sâu, không cuồng nhiệt vồ vập, mà mềm mại, chậm rãi như một bản nhạc jazz cũ, bao trùm lấy tôi.
Anh bế bổng tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc sofa da mềm mại. Căn phòng chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt từ cây đèn đứng. Cuộc ân ái của chúng tôi, sau mười năm, đã trở thành một vũ điệu thành thục. Mỗi chuyển động đều vừa vặn, mỗi nhịp thở đều ăn khớp. Nó không còn là sự khám phá hoang dại của thuở ban đầu, mà là sự hòa quyện của hai người đã thuộc nằm lòng từng tấc da thịt của đối phương. Tôi biết phải làm gì để anh hài lòng, và anh cũng biết điểm nào trên cơ thể sẽ khiến tôi tan chảy.
Chúng tôi nằm bên nhau, mồ hôi quyện vào nhau, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở dốc. Tôi gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh, cảm thấy một sự bình yên dễ chịu. Chính vào khoảnh khắc bình yên nhất, mềm yếu nhất ấy, anh cất tiếng.
Giọng anh thì thầm, khàn đi vì ham muốn nhưng lại len lỏi một sự trêu chọc tinh quái: "Vợ đỉnh thật... Bảo sao ngày xưa bao thằng mê"
Tôi bật cười, một nụ cười nũng nịu. Tôi khẽ đánh yêu vào ngực anh. "Dẻo mỏ. Toàn tự em đổ chứ ai thèm tán"
Anh cười, siết tôi chặt hơn. Bàn tay anh lại vuốt ve dọc sống lưng tôi, những ngón tay như có một ma lực thôi miên. "Thế hồi đó..." Anh ngập ngừng, như thể đang tìm từ ngữ. "...trước khi gặp anh... vợ yêu của anh kinh qua bao nhiêu mối tình rồi?"
Toàn thân tôi cứng lại trong một khoảnh khắc. Một câu hỏi bất ngờ. Tai tôi nóng ran. Sao anh lại hỏi chuyện này? Sao lại vào lúc này? Nó giống như một hạt sạn lạc vào trong ly nước trong veo. Vừa như trêu đùa, vừa như đang thăm dò. Một chút xấu hổ, một chút khó chịu len lỏi trong tôi. Tôi vội giấu mặt vào ngực chồng, giọng hờn dỗi như một cô gái nhỏ bị bắt bài.
"Anh hỏi linh tinh gì đấy! Toàn người vớ vẩn, không đáng nhắc tới"
Tôi cảm nhận lồng ngực anh rung lên vì một tiếng cười trầm. Anh hôn lên mái tóc rối của tôi, giọng đầy tự hào: "Thì anh tò mò thôi. Chắc mấy gã đó giờ phải tiếc đứt ruột vì để mất em. Vợ anh là tuyệt nhất"
Câu nói của anh, thật tài tình, đã biến sự tò mò của anh thành một lời khen ngợi dành cho tôi. Sự khó chịu trong tôi lập tức tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tự hào ngọt ngào len lỏi khắp cơ thể. Anh không ghen. Anh chỉ đang tự hào về "chiến tích" của mình. Ừ, thì ra anh chỉ đùa thôi. Tôi thở phào, rúc sâu hơn vào lòng anh, vòng tay ôm lấy tấm lưng trần của anh chặt hơn.
Nhưng đêm đó, khi Hưng đã ngủ say bên cạnh, tiếng thở đều đều, tôi lại thao thức. Tôi nằm đó, nhìn trân trân lên trần nhà tối đen. Câu hỏi của anh, dù đã được phủ lên bằng một lớp đường ngọt ngào, vẫn lơ lửng đâu đó trong tâm trí tôi, như một giọt mực nhỏ đang bắt đầu loang ra trong làn nước tĩnh. Anh chỉ đùa thôi, phải không? Chắc chắn là vậy rồi. Tôi tự nhủ, rồi nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ.
****
Sáng. Tôi luôn là người thức dậy trước. Đó là thói quen, và cũng là khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi tôi có được. Tôi nằm nghiêng, chống một tay lên gối, và ngắm Hưng. Anh vẫn ngủ say, khuôn mặt bình thản, hơi thở đều đều. Vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Khóe mắt anh đã có vài nếp nhăn mờ mờ, dấu vết của thời gian và những đêm làm việc muộn. Quen thuộc. An toàn. Đó là người đàn ông của tôi.
Nắng sớm len qua kẽ rèm, chiếu một vệt sáng bạc lên tấm ga giường màu xám tro. Những hạt bụi li ti nhảy múa trong vệt nắng đó, một vũ điệu câm lặng và vô tận. Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng ngủ của chúng tôi. Mọi thứ đều ngăn nắp, đắt tiền và đúng gu. Không có gì sai cả. Nhưng chính cái sự "không có gì sai" đó đôi khi lại khiến tôi ngột ngạt.
Ánh mắt tôi trượt lên bức tường phía trên đầu giường, dừng lại ở tấm ảnh cưới. Bức ảnh lớn, chiếm một vị trí trang trọng. Mười năm rồi. Cô gái trong ảnh là tôi, nhưng cũng không phải là tôi. Cô ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh, vai trần thon thả, làn da mịn màng dưới lớp trang điểm kỹ lưỡng. Nụ cười của cô ấy rạng rỡ, không một chút gợn, ánh mắt trong veo lấp lánh một niềm hạnh phúc tuyệt đối. Đứng bên cạnh là Hưng, trẻ trung trong bộ vest đen lịch lãm, vòng tay ôm eo tôi đầy sở hữu. Trông chúng tôi thật đẹp đôi. Một cặp đôi hoàn hảo bước ra từ một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.
Tôi bất giác đưa tay lên sờ má mình. Làn da vẫn mịn, nhưng không còn sự căng mọng của tuổi hai mươi. Khóe mắt tôi, nếu cười, cũng sẽ có những vết chân chim. Người phụ nữ trong ảnh kia, cô ấy cười như thể thế giới này không có gì ngoài tình yêu. Còn tôi của bây giờ, tôi có gì? Một công việc ổn định, một đứa con ngoan, một người chồng tốt, một căn nhà đẹp. Một cuộc sống mà bao người mơ ước. Vậy tại sao, khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ đó, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác trống rỗng đến lạ? Niềm vui tuyệt đối kia, nó đã đi đâu mất rồi?
Tôi thở dài, một hơi thở nhẹ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy. Có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều quá.
Đúng lúc đó, Hưng khẽ cựa mình. Anh mở mắt, nheo lại vì ánh nắng. Thấy tôi đang nhìn mình, anh mỉm cười, một nụ cười ngái ngủ vẫn còn ngái ngủ. Anh vươn tay kéo tôi sát vào lòng, giọng khàn khàn.
"Sáng sớm đã ngắm trai đẹp rồi à, vợ yêu?"
Tôi bật cười, rúc vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc của anh bao bọc lấy tôi, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ. "Trai đẹp gì chứ, ông chú thì có"
Anh hôn lên trán tôi, rồi ánh mắt anh cũng hướng lên tấm ảnh cưới. "Nhìn gì mà chăm chú thế?"
Tôi im lặng một lúc. Một câu nói mà tôi không hề định thốt ra bỗng trượt khỏi môi, nhẹ bẫng và chua chát. "Em đang tự hỏi, hồi đó sao mình có thể cười tươi như thế được nhỉ"
Tôi thấy cơ thể Hưng khẽ cứng lại. Anh không trả lời ngay. Anh xoay người tôi lại, đối mặt với anh. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt không còn vẻ ngái ngủ nữa, mà sâu hơn, thấu suốt hơn. Tôi có cảm giác như anh nhìn thấy cả sự trống rỗng mà tôi đang cố che giấu.
"Vì lúc đó mình nghĩ hạnh phúc chỉ có vậy!" anh nói, giọng trầm và ấm. "Chỉ là một gia đình êm ấm, một tình yêu chung thủy. Mình đã đạt được nó rồi"
Anh dừng lại, đưa tay vuốt lọn tóc mai trên má tôi.
"Nhưng giờ thì khác rồi, Nhung à. Giờ mình đã trưởng thành hơn, tin tưởng nhau hơn. Giờ mình có thể cùng nhau tạo ra những kiểu hạnh-phúc-khác..." Anh nhấn nhá từng từ một. "...táo bạo hơn nhiều"
"Táo bạo hơn?" Tim tôi hẫng một nhịp. Lại là những lời nói bóng gió. Những ý tưởng kỳ lạ mà tôi đã nghe đêm qua. Anh ấy đang ám chỉ điều gì?
Sự im lặng của tôi dường như là câu trả lời anh mong đợi. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn. Tôi bỗng thấy không gian trở nên bức bối. Tôi cảm thấy cần phải thoát ra.
"Em... em đi chuẩn bị bữa sáng"
Tôi vội vã ngồi dậy, tấm chăn lụa trượt xuống khỏi người, để lộ bờ vai trần. Tôi không dám nhìn Hưng, chỉ vội vã bước xuống giường, tìm lấy chiếc áo choàng. Tôi có thể cảm nhận rõ ánh mắt anh đang dõi theo từng chuyển động của tôi.
Vết nứt trên bức tường hoàn hảo của cuộc hôn nhân chúng tôi, dù vô hình, nhưng dường như vừa bị ánh nắng ban mai chiếu vào, rõ ràng hơn bao giờ hết. Và người đã chỉ cho tôi thấy vết nứt đó, không ai khác, chính là chồng tôi.
Sửa lần cuối:












