30. Treo Đói: Sự Thống Trị Qua Cơn Khát Bất Tận
Hoàng kéo ghế ngồi sát nàng,
cột trụ khổng lồ vẫn
sừng sững, nóng hừng hực. Hắn không vội, chỉ thong thả nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu như
xoáy thẳng vào tận tim Linh, xuyên qua lớp vỏ bọc đoan trang. Giọng hắn khàn nhưng nhẹ, hệt như một lời thủ thỉ
phụ bạc:
“Anh không trách em đâu, Linh. Dù gì cũng bao nhiêu ngày em phải một mình. Con người có lúc cũng mệt, cũng thèm được chia sẻ. Chỉ là anh… đến gần hơn một chút.”
Ngón tay thô ráp của hắn lướt qua gò má nóng bừng, rồi chậm rãi hạ xuống cổ, xương quai xanh, dừng lại trên bờ ngực căng nẩy. Linh rùng mình, cắn môi, tim đập loạn.
Hoàng nghiêng đầu, môi hắn chỉ còn cách môi nàng một hơi thở, giọng thì thầm:
“Em biết không, mấy hôm qua anh cũng khó ngủ. Cứ nhớ lại đêm em run rẩy trong tay anh… đến giờ vẫn còn thấy mùi hương ấy.”
Nói rồi, hắn cúi xuống, không hôn môi nàng, mà khẽ chạm cằm, rồi dần dần hôn xuống cổ, như thể đang
nhấm nháp lại hương vị đã quen. Linh nấc nghẹn, bàn tay siết chặt mép váy, miệng thốt khẽ:
“Đừng… em… em không muốn…” Nhưng chính lúc nàng run rẩy, Hoàng lại dừng, ngả người ra sau, để
cột trụ bóng loáng khẽ chạm vào đùi nàng. Hắn cười khẽ, giọng trầm:
“Không muốn, nhưng cơ thể lại khác. Em có nghe không? Chỉ cần chạm nhẹ,
đã ướt như mưa rồi.”
Linh đỏ bừng, nước mắt trào ra, cúi gằm mặt. Trong bụng dưới, từng nhịp
co giật lan rộng,
khe hồng rỉ dịch nóng chảy dài.
Hoàng không vội ép. Hắn để
đầu khấc dí nhẹ mép hồng, chỉ
cọ chầm chậm, như một sự vô tình đầy tính toán. Giọng hắn vẫn êm, không thô bạo, mà như
rỉ rả khêu gợi:
“Anh sẽ không bước quá xa nếu em chưa muốn. Nhưng nếu lòng em thực sự khát… thì chỉ cần một cái gật đầu thôi. Em không cần nói gì cả.”
Nói rồi, hắn nhấc hông, để
bìu nặng nề lăn qua mu nàng, đập nhè nhẹ vào
hột le, tạo nên tiếng
“bụp… bụp” trầm khẽ. Linh giật bắn, rên nghẹn trong cổ họng, đôi mắt long lanh lệ nhìn hắn, như vừa sợ vừa mong chờ.
Hoàng ngả người sát hơn, bàn tay to vẫn giữ lấy eo Linh, còn
cột trụ nóng hừng hực thì như
sống động, trượt nhẹ dọc khe
ướt đỏ hồng. Hắn cố tình chậm rãi, để từng cm đi qua đều
in dấu, bóng loáng vì dịch nàng đã rỉ ra.
“Em thấy không…” – giọng hắn khàn, nhưng đều, như rót thẳng vào tai nàng – “anh chỉ lướt ngoài thôi, đã khiến em run thế này.
Nếu anh đi sâu hơn… liệu em còn giữ được bình tĩnh không?”
Linh nấc nghẹn, nước mắt tràn, lắc đầu lia lịa, nhưng
hông nàng lại khẽ ưỡn, như để đón nhiều hơn.
Hoàng khẽ cười, đầu khấc miết qua
hột le nhô cao.
Viên bi thứ hai nằm ngay dưới đầu khấc cũng ấn mạnh xuống
mép lồn, xoáy thành từng vòng nhỏ. Cảm giác
căng tức, sắc nhọn từ
gân guốc và
râu rồng dội thẳng vào thần kinh nàng, làm nàng
giật bắn, co rúm vì kích thích dữ dội.
Tiếng rên nghẹn nấc bật ra từ cổ họng nàng:
“ƯƯưưhhhhh… aahhhhhh… ưmmm…” “Ừm… chỗ này nhạy lắm, đúng không?” – hắn thì thầm, hơi thở phả nóng bên tai – “Em nói không… mà
hột le em dựng thẳng thế này, chỉ chạm thôi đã giật.
Nó tố cáo em rồi.”
Rồi hắn kéo chậm xuống, để bìu nặng nề lăn sát mép lồn. Mỗi cú chạm vang tiếng
“bụp… bụp” trầm khẽ, làm bụng dưới nàng co thắt dữ dội.
“Ưưưhhhhh… đừng… em… em không chịu nổi…” Linh nức nở, hai tay run rẩy ôm chặt lấy ghế, ngực căng nẩy phập phồng.
Hoàng lại trượt con cặc xuống thấp nữa, để đầu khấc bóng loáng dừng ngay sát
lỗ hậu nhỏ nhắn, ướt nhẹp vì dịch tràn. Hắn chỉ
dí nhẹ, lướt vòng quanh, chứ không ấn vào.
“Ngay cả nơi này…” – hắn mỉm cười, giọng chậm, như thì thầm bí mật – “cũng run lên khi anh chạm. Em biết không,
cơ thể em chẳng giấu được gì. Nó tự nói với anh: nó cần, nó khát.”
Linh khóc nấc, cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng. Mồ hôi túa ra lưng, bụng dưới co rút từng đợt,
khe hồng rỉ dịch nóng hổi chảy dài xuống đùi.
“Anh sẽ không cho vào…” – Hoàng ghì môi sát tai, giọng trầm nặng, vừa như dỗ dành, vừa như ra lệnh – “ít nhất là đêm nay.
Anh muốn nhìn em khao khát đến phát điên. Muốn em
tự mở lồn ra, tự cầu xin. Chỉ vậy mới đúng là
hiến dâng.”
“Ưưưhhhhhh… ahhhhhh…” Linh nấc nghẹn, run rẩy, thân thể phản bội lời nói. Bờ hông nàng khẽ đẩy theo nhịp cọ của hắn, đôi chân hé ra từng chút, như vô thức tìm kiếm sự lấp đầy.
Hoàng dừng lại, chỉ miết đầu khấc quanh
mép ướt nhẹp, để nàng rên rỉ trong dày vò, vừa tủi nhục, vừa khao khát đến rối loạn.
31. Lời Cầu Xin Cuối Cùng: Tự Hiến Dâng Lồn
Hoàng không cho Linh nghỉ một nhịp. Hắn cứ thong thả, trượt
đầu khấc bóng loáng, đỏ au dọc khe thịt
đỏ mọng, sưng tấy của nàng. Hắn đi từ mu, để
những đường gân guốc của thân cặc lướt qua lớp lông tơ, xuống tới
lỗ hậu nhỏ nhắn, rồi lại vòng lên
hột le đang dựng cứng. Mỗi lần dừng lại, hắn
miết chậm, đủ để
viên bi thứ hai và
râu rồng cọ xát vào
mép lồn đang rỉ dịch, đủ để nàng
rùng mình tột độ, đủ để nước mắt chan hòa vì
dồn nén khoái cảm và
sự sỉ nhục không thể chịu đựng thêm.
Linh thở gấp, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh, mái tóc bết dính hai bên má đỏ bừng. Cơ thể nàng như bị chia làm đôi: miệng vẫn run rẩy thốt ra những lời cầu xin đứt quãng, còn bụng dưới thì
co giật từng cơn,
khe hồng rỉ dịch ngày một nhiều hơn,
chảy thành dòng ướt cả ghế. Cảm giác
cột trụ nóng hừng hực của hắn cứ vờn vã ngoài cửa mà không cho vào khiến toàn thân nàng
tê dại.
“Ưưưhhhhh… ahhhhhh… em… em xin anh… đừng hành hạ em nữa…” – nàng thổn thức, giọng vỡ òa, vừa khóc vừa rên, hai tay vô thức bấu chặt vào đùi Hoàng.
Hoàng cúi xuống, môi lướt nhẹ bên tai nàng, giọng trầm, chậm,
nặng từng chữ như khắc sâu lời nguyền:
“Em có biết… khi
con cái khao khát mà
đực cứ vờn bên ngoài, đó mới là
hành hạ thật sự? Anh có thể đâm vào, làm em hét đến khản giọng. Nhưng anh không.
Anh muốn nhìn em nức nở vì thiếu, vì trống, vì chưa được
cột trụ này lấp đầy.”
Nàng nấc nghẹn, bàn tay run run nắm lấy cánh tay hắn, vừa như cầu cứu, vừa như
bám víu lấy nguồn sống:
“Ưưưhhhhh… em… em chịu không nổi nữa… xin… xin anh… ít nhất một lần thôi…” Đôi mắt Hoàng lóe sáng, khóe môi nhếch lên, nụ cười
tàn khốc mà bình thản. Hắn dí
đầu khấc sát mép ướt nhẹp, ấn nhẹ
viên bi lên
hột le đang sưng, tạo ra cơn
điện giật xuyên thấu, để nàng
thót tim, rồi thì thầm:
“Ít nhất một lần… nghe như lời
con cái tự cầu xin. Nhưng anh chưa nghe em nói ra hết. Em muốn anh cho vào đâu, Linh?
Lồn? Miệng? Hay lỗ nhỏ phía sau? Chỉ cần em nói, anh sẽ chọn.”
Linh rùng mình dữ dội, nước mắt trào ra, đôi môi mấp máy nhưng không dám thốt thành lời.
Mọi giáo điều, mọi lễ nghĩa đều tan vỡ. Bụng dưới nàng co thắt từng cơn,
khe hồng giật liên hồi, cơ thể như phản bội, đang
gào lên câu trả lời thay miệng.
Hoàng ghì sát hơn,
bìu nặng nề dập mạnh vào mu nàng, tạo nên tiếng
“bụp bụp” dồn dập,
giọng rền vang như đóng xiềng vào trí nàng:
“Anh không vội. Em cứ run, cứ rên, cứ khóc đi. Khi nào thật sự khao khát đến mức
tự mở miệng cầu xin… lúc đó anh mới thưởng. Trước đó, anh sẽ để em
phát điên.”
Nói rồi, hắn lại miết
cột trụ nóng rực dọc khe nàng, cọ mạnh vào
hột le dựng đứng, để nàng hét nghẹn trong cổ,
cong lưng như mất trí, hai chân tự động tách rộng, chào đón.
32. Lời Thú Nhận Của Con Cái và Sự Chiếm Hữu Tuyệt Đối
Hoàng vẫn không cho nàng thỏa mãn. Hắn
cọ đi cọ lại, nhịp đều đều, từng cú miết như
đòn tra tấn tinh thần dồn dập.
Đầu khấc bóng loáng của hắn lúc thì xoáy quanh
hột le dựng cứng (khiến nó
giật bắn vì cảm giác
sắc lẻm từ
râu rồng), lúc thì quét dọc khe ướt sũng, lúc lại dí ngay sát
lỗ nhỏ phía sau rồi kéo ngược lên.
Mỗi vòng cọ, Linh lại bật tiếng rên nghẹn, cơ thể
cong giật, bụng dưới co thắt từng hồi. Nhưng tuyệt nhiên không có cú thúc nào xuyên vào để nàng bùng nổ. Chỉ là
khoái cảm nửa vời, cứ chực tràn rồi lại hụt, khiến nàng
run rẩy đến phát điên vì trống rỗng.
“Ưưưhhhhh… ahhhhhh… xin… xin anh… em… không chịu nổi nữa…” – nàng thổn thức, giọng khản đặc vì khóc rên quá lâu, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Hoàng cúi xuống, hôn nhẹ lên má ướt lệ, thì thầm giọng trầm, đầy tính toán:
“Nghe
con cái cầu xin thật ngọt. Nhưng vẫn chưa đủ. Anh muốn nghe rõ ràng… em muốn anh
lấp đầy. Em phải
tự nói.”
“Ưưưhhhhh… em… em…” Linh ngập ngừng, môi run rẩy, nước mắt lã chã. Nàng cắn chặt môi, thân thể thì
bủn rủn, hai đùi
hé rộng dần như vô thức tìm kiếm sự xâm nhập.
Hoàng ép hơn,
bìu nặng nề dập mạnh vào mu nàng, tạo nên tiếng
“bụp bụp” trầm khẽ. Hắn rít khàn bên tai, giọng nói
không thể chống cự:
“Nói đi. Muốn thì xin.
Con cái không được quyền chọn khác. Hoặc van cầu để
lồn được lấp, hoặc chỉ còn cái miệng làm
bồn chứa.”
Linh bật khóc, ngực phập phồng dữ dội, toàn thân run lẩy bẩy. Bụng dưới nàng co thắt, khe hồng giật liên hồi,
nước rỉ ra nhiều đến mức chảy thành dòng xuống ghế. Trong cơn mê loạn, nàng nấc lên, thốt ra như
vỡ òa:
“Em… xin… xin anh… cho vào… lấp đầy em… em chịu không nổi nữa…” Hoàng nhếch môi, mắt ánh lên tia
tàn khốc. Hắn dừng hẳn nhịp cọ, giữ
đầu khấc bóng loáng ngay mép hồng ướt nhẹp, thì thầm rành rọt, như
ký kết một bản hợp đồng nô lệ:
“Được. Nhưng một khi anh vào… em không còn đường lui. Từ nay, mỗi lần anh muốn, em sẽ phải
mở ra đón anh. Như một
con cái ngoan ngoãn. Em chấp nhận không?”
Linh nấc nghẹn, nước mắt chan hòa, đôi mắt long lanh nhìn hắn, bờ môi run rẩy
gật khẽ trong tủi nhục. Toàn thân nàng bồn chồn, hoảng sợ… nhưng
khe hồng thì
co giật từng hồi, rỉ nước ấm như tự hiến mình cho kẻ thống trị.
Hoàng dí sát hơn,
đầu khấc nóng bỏng vẫn miết ngoài mép thịt, không cho xuyên vào. Hắn muốn Linh phải tự thốt ra, rõ ràng, để phá nốt
tấm khiên đạo đức cuối cùng.
Giọng hắn khàn khàn, đều đặn như dỗ mà ép, buộc nàng phải
thừa nhận sự khao khát:
“Em vừa xin anh ‘cho vào’… nhưng vào đâu, Linh? Anh cần nghe rõ.
Nếu em thật sự khao khát, thì phải nói. Không còn vòng vo, không còn chối. Nói thẳng để
chính miệng em thừa nhận.”
Linh bật khóc, ngực phập phồng, hai bàn tay bấu mép ghế đến trắng bệch.
Toàn thân run rẩy, bụng dưới quặn rát ngọt ngào, khe hồng giật liên hồi, dịch rỉ ra nóng hổi. Nàng lắc đầu yếu ớt, miệng nức nở:
“Em… em không thể…”
Hoàng không thúc, chỉ miết
đầu khấc xoay vòng nơi cửa hồng đang ướt đẫm.
Bìu nặng nề lại đập
“bụp bụp” vào mu nàng, làm
hột le giật bắn. Hắn thì thầm, giọng trầm nặng như
xiềng xích:
“Anh có thể để em chờ thêm. Đêm nay em sẽ rên khóc, ướt sũng, nhưng không được lấp. Hoặc… em nói rõ đi.
Chọn lỗ nào. Miệng? Lồn? Hay cái lỗ nhỏ phía sau. Quyết định là của em.”
Linh nấc nghẹn, nước mắt lã chã, đầu ngả ra ghế. Ý nghĩ cuối cùng về đoan trang, về
“là vợ” bị xé vụn. Chỉ còn cơn khát cháy bỏng, cơn run rẩy muốn bùng nổ. Cuối cùng, trong tiếng nấc, môi nàng run rẩy thốt ra,
nhỏ nhưng rành rọt:
“Cho… vào… lồn em… đi…” Nói xong, nàng úp mặt khóc òa, vừa
nhục nhã vừa
run rẩy, nhưng
khe hồng co giật dữ dội, mở hé ra như một lời mời bất lực.
Hoàng nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia
đắc thắng. Hắn giữ nguyên nhịp miết bên ngoài, như cố tình
đóng băng khoảnh khắc nàng vừa bật khóc, vừa khao khát. Hắn cúi xuống, môi lướt nhẹ nơi tai nàng, thì thầm rành rọt, như
khắc sâu từng chữ:
“Một lần nữa.
To, rõ. Để anh biết em đang
tự hiến.”
Linh nấc nghẹn, hai tay run rẩy bấu lấy vai hắn, đôi mắt mờ lệ nhìn lên, rồi
bật khóc mà nói thành lời:
“Hoàng… em xin anh… cho vào lồn em… lấp đầy em…” Trong khoảnh khắc ấy, nàng như vừa phá nát lớp vỏ cuối cùng. Nỗi nhục và nỗi sợ bị nhấn chìm dưới làn sóng
khoái cảm dồn nén. Cơ thể nàng hé mở, run rẩy chờ đợi, như
con cái đã chính miệng cầu xin đực cắm sâu vào.
Hoàng nhếch môi, cười khàn, mắt đen ngầu dục vọng. Bàn tay hắn siết eo nàng,
đầu khấc bóng loáng dí sát mép hồng rực, giọng gằn từng chữ,
tuyên bố sự chiếm hữu:
“Tốt.
Đây là lời của em, không phải của anh. Và từ giờ, mỗi khi em rỉ nước, em sẽ phải nhớ —
chính em đã xin được làm bồn chứa cho anh.”
33. Cú Đâm Khai Phá: Lời Tuyên Thệ Bằng Thể Xác
Hoàng siết chặt eo nàng, hông hắn bất ngờ dồn lực.
Cột trụ khổng lồ, đỏ hừng hực, xuyên thẳng một cú
thật sâu, không chút chần chừ, như một nhát đóng dấu tuyệt đối.
Đầu khấc nóng rát, to bản, dẫn theo
thân cặc đầy gân guốc và
viên bi dị dạng, xé toạc sự khít khao bên trong Linh.
“ỰỰưưưhhhhh—ÁÁÁÁÁÁhhhhh!” Linh rú lên, lưng cong giật mạnh, đôi mắt
trợn trừng, nước mắt bắn ra nơi khóe mi.
Khe lồn nàng siết chặt điên cuồng, bản năng chống lại vật thể khổng lồ đang
xé toạc mình. Nhưng tất cả vô ích.
Thanh sắt nóng rực, cứng cáp ấy vẫn trượt sâu hết cỡ,
bìu dái to nặng dập mạnh vào mu nàng phát
“bụp” một tiếng
trầm vang.
Bụng dưới Linh quặn rát rồi bùng nổ thành cơn
tê dại dữ dội, như thể toàn thân bị chiếm trọn. Nàng run lẩy bẩy, hai tay bấu vai Hoàng, miệng ú ớ:
“Ưưưưhhhhh… em… em không chịu nổi… ahhhhhh…” Hoàng gầm khẽ, hơi thở nặng như thú dữ, giọng trầm gằn ngay bên tai,
chốt chặt lời thú nhận:
“Em nghe chưa… chính em xin anh cho vào. Giờ thì
lồn em đã bị lấp đầy… bị đực chiếm hết.”
Linh khóc nấc, nước mắt lã chã, nhưng cơn
siết bóp nơi sâu thẳm lại phản bội. Cái
lồn ướt sũng co thắt liên hồi quanh thân cặc, cảm nhận rõ
sự thô ráp của da thịt Hoàng, như một cái ổ nóng ẩm
tự ôm chặt lấy đực.
“Ưưưưhhhhh… ahhhhhh… ahhhhhh…” nàng rên nghẹn, toàn thân run rẩy, ngực phập phồng, núm vú dựng thẳng dưới lớp áo ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng dồn thêm lực, ép sát bìu vào mu nàng, để
hai túi dái to nặng đập dồn
“bụp bụp” lên
hột le đang giật liên hồi. Hắn nghiến răng, giọng rền vang như
đóng xiềng:
“Từ nay… em là
con cái ngoan ngoãn của anh. Em có thể khóc… nhưng
lồn em thì đã khuất phục.”
Khoảnh khắc ấy, cảm giác
khuất phục tràn ngập. Linh nấc lên, nửa thân run vì sợ hãi, nửa vì khoái lạc. Bên trong, mỗi nhịp siết của nàng đều như đang thừa nhận: nàng đã bị chiếm trọn, đã không còn lối thoát.
Hoàng không rút ra ngay. Hắn giữ nguyên cú đâm sâu, ép
bìu nặng dập sát mu Linh, để nàng cảm nhận hết
chiều dài cứng ngắc đang cắm chặt trong lồn. Hắn cúi xuống, hôn cắn vành tai nàng, hơi thở nóng hừng hực, giọng khàn rền như
xiềng xích sắt:
“Cảm nhận đi, Linh. Đây là
cặc thật sự…
cặc mà em vừa cầu xin. Đầy chưa? Nặng chưa?”
Linh rú nghẹn, toàn thân run bần bật, hai chân vô thức kẹp lấy hông hắn, miệng nấc lên:
“Ưưưhhhhh… ahhhhhh… em… em không chịu nổi…” Hoàng khẽ cười, nhấp nhẹ hông, kéo ra một nửa, để
đầu khấc và
viên bi lướt qua thành lồn đang sưng rát, rồi dập sâu lại, khiến nàng hét bật thêm một lần nữa.
“Đừng nói không chịu nổi. Vì
cái lồn em đang siết chặt lấy anh… như không muốn buông. Em biết rõ.”
“Ưưưhhh… không… em… không muốn thế… ahhhhhh…” Linh khóc nấc, nước mắt chan hòa, nhưng khe hồng lại rùng mình
co bóp, rỉ thêm dịch nóng tràn ra
mép cặc đầy
gân guốc.
Hoàng gằn giọng, chậm rãi nhấp từng nhịp sâu,
nhịp tra tấn chậm rãi:
“Nghe tiếng em rên đi. Nghe tiếng nước
nhóp nhép này. Đó không phải là tiếng con cái chống cự. Đó là tiếng em
hiến. Em đang mời gọi anh đấy, Linh.”
Mỗi cú thúc,
bìu nặng nề lại đập vào
hột le nàng
“bụp bụp”, làm bụng dưới nàng co giật, ngực phập phồng, đầu ti dựng thẳng xuyên qua lớp áo ướt mồ hôi.
Linh rên nấc, bấu lấy vai hắn, giọng run rẩy đứt quãng:
“Xin… xin anh… nhẹ thôi… em… em không chịu nổi nữa…”
Hoàng thì thầm ngay bên môi nàng, giọng trầm đầy khoái trá:
“Em bảo nhẹ… nhưng khi anh chậm, em lại
ưỡn hông đón. Em bảo không chịu nổi… mà
lồn em thì rỉ nước như mưa. Em nói một đằng, cơ thể lại xin một nẻo.”
“Ưưưưhhhhhh… ahhhhhh… em… em xin anh… ahhhhhh…” Hoàng bóp chặt eo nàng, thúc sâu thêm, để nàng rên nghẹn, mắt lạc đi.
“Đúng rồi, rên đi.
Rên như con cái ngoan dưới đực. Từng tiếng rên của em là lời thú nhận. Từng giọt nước em rỉ ra là bằng chứng em khát anh.”
Linh nấc nghẹn, nước mắt chan hòa, nhưng trong mắt mờ lệ, ánh lên nỗi
ngây dại quy phục.
Cái lồn nàng co giật liên hồi, như đang tự dâng trọn cho hắn.
34. Giao Phối Hùng Hục: Đóng Dấu Bằng Tinh Dịch
Hoàng bắt đầu tăng nhịp, từ chậm rãi thong thả thành những cú thúc
mạnh và sâu. Âm đạo Linh, sau những cú khai phá, đã
dần giãn ra, chấp nhận
hết chiều dài cột trụ khổng lồ. Mỗi lần Hoàng
thúc vào lút cán,
xương mu hắn
đập bôm bốp lên
gò mu Linh, tạo ra tiếng va chạm rền vang. Cùng lúc,
hòn dái nặng trĩu của hắn cũng
dập nhẹ nhẹ lên
lỗ nhị (đáy chậu), tạo ra một chuỗi
liên hoàn kích thích rung chuyển toàn bộ vùng kín.
“ƯƯƯưưhhhhhh—ahhhhhh… ahhhhhh…” Linh rít lên, đầu ngả ra ghế, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào gò má.
Hoàng cười khàn, hông thúc đều, giọng rền vang, vừa thì thầm vừa như
đóng xiềng vào tâm trí:
“Nghe đi, Linh… tiếng nhóp nhép này… đó là tiếng
lồn em ôm chặt lấy anh. Nó đang
van xin anh đấy.”
“Ưưưhhh… không… em không… ahhhhhh…” Linh khóc nấc, đôi mắt nhòe lệ, miệng thì thốt chối, nhưng hai chân nàng vô thức
quặp chặt hông hắn, kéo vào sâu hơn.
Hoàng dí môi sát tai, giọng gằn nặng:
“Miệng em có thể nói không… nhưng
lồn em thì nói có. Nó
siết lấy anh,
mút chặt từng nhịp. Nó
ướt đẫm như cầu xin được địt.”
Hắn dập mạnh hơn, tốc độ nhanh dần, để mỗi cú giật, cả thân Linh lại
trượt theo nhịp trên ghế, ngực nẩy tung, núm vú dựng cứng.
“ÁÁÁÁhhh—ưưưhhh… ahhhhhh… em… em sắp… ahhhhhh…” Hoàng giữ chặt vai nàng, dập liên hồi, giọng khàn gằn từng chữ:
“Đúng rồi,
rên to lên. Cho anh nghe tiếng
con cái bị
đực làm đến
mất trí. Đó mới là Linh thật.
Không phải vợ ngoan, mà là bồn chứa tinh của anh.”
“Ưưưưhhhhhh… ahhhhhh… đừng nói thế… em… em không chịu nổi…” nàng khóc nấc, nước mắt lã chã, nhưng tiếng rên càng lúc càng
cuồng loạn,
khe hồng càng
siết chặt hơn.
Hoàng gầm khẽ, thúc sâu dồn dập.
Xương mu hắn đập bôm bốp liên hồi lên
hột le đang giật loạn, còn
hòn dái thì
dập nhẹ nhẹ vào
lỗ nhị, làm bụng dưới nàng
quặn rát ngọt ngào.
“Em nghe chưa… chính
cơ thể em đang nài nỉ. Em có thể khóc… nhưng
lồn em thì ngoan ngoãn, quy phục đực rồi.”
Linh rít dài, người
cong giật dữ dội, toàn thân run bần bật. Giữa cơn khoái lạc dồn nén bùng nổ, nàng vừa khóc vừa rên, như bị xé toạc giữa
nhục nhã và
đê mê.
Hoàng tăng tốc, từng cú thúc dồn dập,
mạnh mẽ như búa nện. Con cặc khổng lồ xuyên rút hết cỡ, kéo ra gần hết rồi lại
đâm sâu thẳng vào tử cung, khiến Linh hét rú lên, giọng vỡ khàn:
“ÁÁÁÁHHhhhhh… ưưưhhh… ahhhhhh… em… em không chịu nổi…!”
Liên hoàn kích thích từ Hoàng dồn dập.
Xương mu đập bôm bốp vào
gò mu,
hột le bị nghiền ép đến mức
giật loạn, bụng dưới quặn thắt từng cơn.
Hòn dái nặng trĩu va
nhẹ nhàng vào lỗ nhị, truyền cảm giác tê dại. Cái
lồn đỏ mọng siết chặt,
co bóp nghẹt quanh thân cặc nóng rực, phát ra tiếng
nhóp nhép ướt át vang dội khắp phòng.
Hoàng gầm khàn, thì thầm áp sát tai nàng, giọng trầm như
đóng xiềng:
“Nghe đi… tiếng rên của em… tiếng nước từ
lồn em… đó là tiếng
con cái đầu hàng. Em khóc… nhưng bên trong, em đang
tự mời anh sâu hơn.”
Linh nấc nghẹn, nước mắt tràn má, toàn thân run lẩy bẩy. Mỗi cú thúc của hắn như kéo cả linh hồn nàng trượt xuống
hố sâu khoái lạc. Ngực nàng nẩy tung,
đầu ti dựng cứng xuyên qua lớp áo ướt mồ hôi.
“ƯƯưưhhhhhh… ahhhhhh… em… em… em sắp…!” Hoàng nghiến răng, giữ chặt eo nàng, dập mạnh liên hồi, giọng khàn dằn từng chữ:
“Đúng rồi…
lên đi, Linh. Lên trên cặc anh. Hét cho cả cơ thể em nhớ ai là
đực của em.”
Khoảnh khắc ấy, Linh
cong người giật dữ dội, lưng ưỡn cao, miệng hé ra hét khản đặc. Cái
lồn nàng co thắt điên cuồng, siết nghẹt lấy thân cặc,
nước rỉ ra ào ạt, trào loang cả đùi và ghế.
“ÁÁÁÁÁÁÁHHhhhhh—ưưưhhhhhh…!” Hoàng gầm khẽ, hông dập thêm vài cú cuối cùng, rồi
ghì chặt,
cặc giật liên hồi trong sâu thẳm nàng.
Dòng tinh nóng hổi phun ồ ạt, từng đợt mạnh như vòi rồng trút sâu vào tử cung.
“Ahhhhhh—!” Linh rú nghẹn, toàn thân run bần bật, bụng dưới
quặn rát ngọt lịm, cảm giác
khuất phục tràn ngập, như bị chiếm đoạt tận cùng.
Hắn ghì sát môi nàng, thì thầm khàn khàn, giọng hả hê
tàn nhẫn:
“Cảm nhận đi, Linh.
Lồn em giờ đầy tinh anh. Đây là
dấu ấn… của giống đực lên con cái.”
Nàng nức nở, nước mắt chan hòa, nhưng cơ thể run lên liên hồi,
siết chặt lấy hắn,
bất lực mà đê mê. Trong sâu thẳm, nàng biết –
mình đã hoàn toàn khuất phục.