Phần 1:
P1
Hoàng (H) là gã đại ca có dáng người to bè, bờ vai xăm trổ kín, ánh mắt lúc nào cũng hằn tia máu, kẻ vừa nhắc tên đã khiến đám trẻ con trong xóm im thin thít, không dám chạy nhảy gần căn nhà hắn ở cuối dốc xóm trên. Nhà hắn dựng bằng bê tông, thô cứng, sau lưng là lưng nhà Loan, gần đến mức từ sân thượng có thể nhìn sang nhau chỉ cách vài bước.
Xóm dưới thì yên bình hơn, ở đó có Loan (L), 28 tuổi, làn da trắng trẻo, dáng người đầy đặn, sống cùng chồng – một anh thợ xây chất phác hay đi xa công trình, chỉ cuối tuần mới có khi ghé lại. L sống như một nhành hoa đang độ nở, đầy sức sống, thơm nức như múi mít vừa tách vỏ, mơn mởn trong ánh mắt đàn ông nào lỡ dại nhìn qua. Chồng L yêu chiều nàng, nhưng sự vắng mặt thường xuyên để lại khoảng trống rộng trong căn nhà 4 tầng, nơi nàng vừa làm việc tự do vừa chăm chút từng góc phòng.
Tuy nhà gần nhau, L vốn ghét cay ghét đắng đám đàn ông giang hồ, tụ tập ăn nhậu ầm ĩ, ném vỏ lon rào rào, văng tục như gió chém lúa. Mỗi lần nghe tiếng Hoàng hoặc đàn em hắn, lòng nàng lại nhói một nỗi sợ pha lẫn chán ghét, chẳng khác gì con mèo ngửi thấy mùi chó rình quanh vườn.
Một buổi tối oi bức, xóm trên vang dậy tiếng la hét, bàn ghế đổ rầm rầm, thanh toán giữa các băng đảng nổ ra. Tiếng dép chạy rầm rập, tiếng chửi rủa như lưỡi dao chém gió rít sát. Hoàng, trong cơn hỗn loạn, máu dính vệt dài bên cánh tay, chạy ngang qua mái nhà rồi nhảy phắt sang sân thượng nhà L. Hắn vừa đặt chân thì L cũng vừa khệ nệ xách rổ quần áo ướt bước lên tầng 5 để phơi. Cả hai chạm mặt, ánh mắt nàng mở to sững sờ, còn hắn thì trong tích tắc lao tới, bàn tay rắn như gọng kìm siết lấy vai nàng, kéo sát vào ngực. Mùi mồ hôi pha thuốc lá, mùi máu tanh phả thẳng vào mặt khiến L rùng mình.
“Im. Không thì chết cả hai,” Hoàng gằn giọng, hơi thở dồn dập, mắt lóe như lưỡi dao.
Nàng run rẩy, rổ quần áo rơi lộp bộp, từng chiếc quần lót ren, váy mỏng loang loáng trên nền xi măng. Hắn kề sát, lôi nàng vào cửa tum, đóng sập lại, khóa chặt, bóng tối bao trùm. L không dám kêu, tim đập thình thịch, vừa giận vừa sợ. Hoàng giữ nàng sát vách, tai hắn lắng nghe tiếng chân truy đuổi vọng trên mái, rồi khẽ đẩy L đi trước, dẫn xuống tầng 4, vào căn phòng kín vốn được cải làm phòng làm việc, có cả nhà tắm bên trong. Không gian hẹp, ánh đèn vàng hắt bóng cả hai lên tường, một gã máu me đầy người cùng một người đàn bà thơm phức, căng tràn sự sống, đứng kề nhau, hơi thở dính chặt. Hoàng cài then cửa, tiếng “cạch” vang lên lạnh lùng, ngăn cách họ khỏi cả xóm ngoài kia.
Từ đây, tình huống bắt đầu chồng chéo, L kẹt giữa nỗi căm ghét xã hội đen và hiện thực kề kề nguy hiểm, còn Hoàng, gã đại ca máu lạnh, buộc phải trốn nhờ căn nhà của người đàn bà từng khinh ghét hắn, kéo nàng xuống cùng vòng xoáy mà hắn tạo ra...
Ánh đèn vàng tù mù hắt xuống, không gian phòng tầng 4 như bị thu hẹp lại bởi hơi thở nặng nề của Hoàng. Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa sát tường, mồ hôi và máu dính lấm tấm trên cánh tay rắn chắc, còn ánh mắt thì chăm chăm khóa chặt L đang đứng trước mặt. Nàng run rẩy, hai bàn tay ôm lấy vạt áo trước ngực như muốn tự che chắn, đôi mắt nhìn hắn căng đầy nỗi lo.
“Chồng mày đâu?” – giọng hắn khàn đục, rít qua kẽ răng, nhưng không phải tiếng hỏi vu vơ, mà là câu tra khảo.
L nuốt khan, cổ họng nghẹn ứ. “Anh ấy… đi công trình, chưa về.”
Hoàng nghiêng đầu, mắt nheo lại, cái nhếch mép như nhận được câu trả lời hắn mong. “Vậy là… giờ trong cái nhà này, chỉ còn mỗi mình mày với tao thôi.”
Tiếng tim nàng đập thình thịch, rền vang trong tai như tiếng trống thúc quân. Không gian dường như khép kín lại, từng hơi thở của hắn ùa tới, nặng nề, tanh nồng mùi máu. L vô thức lùi một bước, nhưng gót chân vừa chạm mép thảm thì hắn vụt đứng bật dậy, tóm lấy cánh tay nàng, kéo giật về phía trước.
“Định chạy à?” – hắn gằn giọng, hơi thở phả vào vành tai nàng nóng hầm hập. “Mày nghĩ có thể thoát khỏi tao trong cái ổ chuột này sao?”
Căn phòng tầng 4 nhỏ hẹp, ánh đèn vàng khẽ rung theo từng nhịp thở dồn dập. L lùi lại, cơ thể run lên vì vừa sợ vừa tức, nhưng bước chân nàng nhanh chóng bị chặn lại khi Hoàng đè sát từ phía trước, lưng bị ép vào tường, đôi bàn tay hắn như gọng kìm. Tiếng vải rách “xoẹt, xoẹt” vang lên liên tiếp, từng lớp áo bị hắn giật phăng khỏi người nàng không hề thương tiếc.
Đầu tiên là chiếc áo phông mỏng ôm sát cơ thể – lớp vải vốn dính chút hơi ẩm của mồ hôi, nay bị xé toạc để lộ phần da trắng ngần, bóng loáng dưới ánh sáng. Ngực nàng bật ra, căng đầy, bầu vú tròn mơn mởn, núm hồng khẽ co lại vì luồng gió lạnh bất ngờ. L nghẹn thở, hai tay vội vã đưa lên che nhưng lập tức bị hắn túm lại, bẻ ngoặt ra sau.
“Đừng giãy nữa, càng giãy tao càng xé.” – giọng hắn khàn khàn, dồn nén như thú dữ đang rít lên.
Quần short lửng của nàng tiếp theo bị lôi tuột xuống, lớp chun bật “phựt” một tiếng, để lộ đôi chân dài, mịn màng, gót chân hồng hào. Mảnh vải lót cuối cùng cũng chẳng thoát nổi, bị xé rách nghe “tách” một tiếng gọn gàng. Cả thân thể L giờ đứng trần trụi, run rẩy trước mặt hắn – từ eo thon nhỏ nhắn, vòng hông căng đầy nữ tính, cho đến đùi non mượt mà, tất cả đều hiện ra.
L bật khóc, ngực phập phồng dữ dội, hai tay vội che ngực và hạ thể, nhưng không thể che hết, từng đường cong vẫn bày ra trong ánh mắt dữ dằn của hắn.
Hoàng dí sát mặt, hơi thở tanh nồng thuốc lá và máu bao trùm nàng, hắn gằn giọng:
“Nghe cho rõ đây, tao sẽ kẹt lại trong cái nhà này ít nhất hai, ba hôm. Bọn nó đang lùng sục khắp nơi, và nơi an toàn nhất chính là chỗ mày. Mày mà hó hé một tiếng, hay mày mà toan bỏ chạy…” – hắn kéo sát nàng vào tường, bàn tay siết chặt cổ tay nàng, mắt rực đỏ – “thì tao thề, tao sẽ làm cho cái thân thể mơn mởn này tan nát trước khi bọn kia tìm tới.”
Hắn cười khùng khục, ánh nhìn quét một lượt từ ngực căng, eo thon, xuống tận đùi nõn nà của nàng, như thể vừa khắc ghi vừa chiếm hữu trong đầu.
L ngạt thở, nước mắt chảy dài, toàn thân vừa lạnh buốt vừa nóng hầm hập bởi nỗi nhục và sợ hãi. Nàng hiểu rằng hắn đã cố tình lột sạch quần áo, không chỉ để nhục mạ mà còn để trói buộc nàng – thân thể trần truồng khiến việc trốn chạy gần như bất khả.
Hoàng ngồi phịch xuống mép giường, ngả lưng, nhưng mắt không rời nàng:
“Từ giờ, coi như tao là chủ trong cái nhà này. Mày liệu hồn mà nghe lời, bằng không… đừng trách tao ác.”
P1.1
Ánh sáng vàng từ ngọn đèn trần hắt xuống, chiếu lên thân thể trần truồng của L như muốn lột trần thêm lần nữa, phơi bày từng đường nét căng tràn tuổi 28. Nàng run rẩy, hai tay cố che lấy những vùng nhạy cảm, nhưng dưới cái nhìn sắc lẹm của Hoàng, mọi cử động càng khiến nàng thêm bất lực, như con nai mắc kẹt trước nanh sói.
Hoàng ngồi phịch xuống ghế, hai chân dạng rộng, tấm thân xăm trổ dính máu vẫn vững chãi, ánh mắt dán chặt lấy nàng, từ gò bồng đảo căng phập phồng, eo thon, bụng phẳng, cho tới cặp đùi mềm mượt khép hờ. Hắn nheo mắt, giọng trầm khàn vang lên:
“Đêm nay, tao sẽ thử xem mày có biết nghe lời không. Nếu ngoan, tao sẽ để yên, không làm mày đau, không để ai biết. Nhưng nếu chống… tao không bảo đảm nổi đâu.”
Nói rồi, hắn vươn tay ngoắc, ra hiệu cho nàng tiến lại gần. L đứng chết lặng, trái tim đập loạn, mồ hôi túa ra lạnh buốt sống lưng.
“Lại đây.” – hắn gằn giọng, bàn tay vỗ nhẹ lên đùi mình. “Nếu mày còn nghĩ tới việc chạy, hay hé răng kêu, thì nhớ: tao chỉ cần búng tay, cái thân thơm phức này sẽ bị tao nghiền nát.”
Trong đôi mắt ngấn lệ của L hiện lên sự giằng co, nhưng cuối cùng, đôi chân run rẩy vẫn nhích từng bước. Mỗi bước lại như xát muối vào lòng, khi thân thể trần trụi rung lên trước ánh mắt thú dữ.
Nàng đứng trước hắn, đôi tay che vội ngực, hai má đỏ bừng. Hoàng đưa tay ra, chậm rãi kéo cánh tay nàng xuống.
“Không được che. Tao muốn nhìn hết. Muốn chắc chắn rằng mày hiểu: giờ mày không còn quyền gì trong cái nhà này, trừ việc phục tùng.”
Ngực nàng bật ra, đầy đặn, run rẩy theo từng nhịp thở. Núm hồng se lại trong không khí, khiến hắn khẽ nhếch mép. Bàn tay hắn, thô ráp nhưng chắc nịch, trượt dọc từ vai nàng xuống eo, rồi dừng lại ở vòng hông căng tròn.
“Ngồi lên đây.” – hắn chỉ vào đùi mình, ánh mắt ép buộc.
L mím môi, tim đập loạn, nhưng bàn tay sắt lạnh đang giữ eo khiến nàng không còn lối thoát. Nàng run rẩy ngồi xuống, đôi mông trần khẽ chạm vào đùi hắn, nóng rực như lửa.
“Đúng rồi… ngoan thế mới dễ thở cho cả hai.” – hắn thì thầm, tay xoa nhẹ lên lưng nàng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng, răn đe. “Cứ thế này, tao sẽ ở lại vài hôm, rồi đi. Mày không mất gì cả. Nhưng nếu mày phản tao… thì cả cái thân thể đẹp đẽ này sẽ phải trả giá.”
Nàng cắn chặt môi, mắt nhòe lệ, thân thể căng cứng nhưng không dám chống. Hơi thở hắn nóng hổi phả lên cổ, bàn tay chậm rãi di chuyển, vừa vuốt ve vừa kiểm soát. Hoàng nhìn xuống nàng, nụ cười nửa miệng, vừa đe dọa vừa thưởng thức:
“Tao không phải kẻ không biết phân minh. Nghe lời tao, mày sẽ bình an. Chống tao, mày sẽ khổ. Đêm nay… tao muốn xem mày ngoan đến mức nào.”
Sơ qua về Hoàng: Hoàng cao gần mét chín, khung xương to bè, vai rộng như vạm vỡ cả căn phòng, thân hình hắn đúng kiểu hộ pháp, những mảng cơ nổi hằn qua lớp áo rách máu khiến hắn không chỉ giống một tay đại ca khét tiếng, mà còn như một con đực nguyên thủy, mùi mồ hôi, thuốc lá, và cả mùi máu tanh trộn lẫn, đậm đặc đến mức át cả hương xà phòng thoang thoảng từ thân thể L. Mặt hắn vuông vức, chữ điền, ánh mắt hằn tia đỏ rực, mỗi lần nhìn chòng chọc vào L như mũi dao bén rạch da thịt.
L run bắn, đôi chân trần mịn màng khẽ co lại trên đùi hắn, cả cơ thể căng cứng. Nàng vừa ghét, vừa sợ, lại vừa cảm thấy bị áp đảo bởi thứ khí chất đàn ông nồng nặc như muốn nhấn chìm. Giữa căn phòng kín bưng ấy, nàng thở gấp, cố gắng tìm cách đối đáp, xin xỏ để mong thoát khỏi tình cảnh này.
“Anh… làm ơn, tôi sẽ không nói với ai, anh chỉ cần trốn thôi, tôi sẽ… tôi sẽ giả như không thấy gì cả…” – giọng nàng run rẩy, lạc hẳn đi, nước mắt chực trào.
Hoàng nheo mắt, bàn tay khổng lồ của hắn siết chặt lấy eo nàng, cảm giác như một gọng kìm thép. Nụ cười nhếch mép hiện ra, nửa như thú dữ đang thưởng thức mồi run rẩy, nửa như kẻ đàn anh khẳng định quyền lực.
“Im mồm.” – hắn gằn giọng, âm vang nặng trịch, kề sát mặt nàng đến nỗi hơi thở nóng bỏng và mùi tanh máu dội thẳng vào mũi. “Tao bảo rồi: hai, ba hôm, mày ngoan thì chẳng mất gì. Còn dám giở trò… thì tao nghiền nát.”
Bàn tay còn lại của hắn từ từ miết xuống lưng nàng, thô ráp mà nóng rực, như cố tình khắc sâu vào cảm giác bị giam cầm. L nấc nghẹn, cơ thể mềm oặt, nhưng vẫn cố cắn răng:
“Đừng… xin anh, tôi không làm gì sai cả…”
Hoàng bật cười khùng khục, cái giọng vang rền trong phòng kín, nghe vừa như chế nhạo vừa như cảnh cáo. Hắn cúi xuống, mũi gần chạm vào làn da mịn nơi cổ nàng, hít một hơi sâu, rồi thì thầm:
“Thơm như múi mít chín. Đàn bà như mày, có xin cũng vô ích. Tao đã chọn trốn ở đây, thì mày phải ngoan ngoãn mà hầu. Đêm nay, tao sẽ biết mày ngoan tới đâu.”
Ánh mắt hắn lóe lên, dán chặt vào đôi gò căng tràn trước ngực đang phập phồng dữ dội vì sợ hãi. Mùi hương đàn ông nồng nặc từ hắn bao trùm, khiến L nghẹn thở, vừa ghê sợ, vừa tuyệt vọng vì biết không cách nào thoát khỏi vòng tay to lớn của gã hộ pháp đang siết chặt mình.
P1.2
Trong không khí ngột ngạt của căn phòng tầng 4, Hoàng đứng bật dậy, bàn tay thô ráp tóm lấy cổ tay L kéo giật đi như kéo một món đồ. Nàng loạng choạng, trần truồng, chỉ kịp che vội trước ngực, nhưng hắn không buông.
“Đi theo tao, vào phòng tắm.” – giọng hắn nặng như thép. – “Mày ở ngoài, tao không yên tâm. Ở bên cạnh, tao mới chắc mày không toan chạy.”
L gắng gượng chống cự: “Tôi… tôi sẽ không đi đâu cả, xin anh tin tôi…” nhưng cánh tay nàng bị hắn bóp chặt, đau nhói. Hoàng kéo mạnh, buộc nàng phải bước theo, đôi chân trần dẫm trên nền gạch lạnh buốt.
Trong phòng tắm, ánh sáng trắng chói lóa hơn, soi rõ từng giọt mồ hôi lăn trên tấm lưng rộng như tường thành của hắn. Hắn đứng trước gương, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ pha chút giễu cợt.
“Đứng sát đấy. Tao tắm rửa, mà mày ló mặt ra khỏi cửa, coi như ký bản án tử.”
Nói rồi, hắn đưa tay kéo phăng thắt lưng, tiếng “xoẹt” vang dội, rồi cái quần vải nặng trịch tuột xuống. L ngây dại, đôi mắt mở to, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thứ hiện ra trước mắt khiến toàn thân nàng bủn rủn. Giữa hai đùi hắn, một “cây hàng” to lớn lừng lững rủ xuống, nhưng chỉ cần thoáng thấy cũng đủ khiến nàng choáng váng. Dài tới gần 19cm, đầu nấm nhọn vươn ra như mũi nhọn chực chọc phá, thân cặc dày nở bè hai bên, hằn rõ những đường gân xanh nổi cộm. Lạ lùng nhất, ngay phía trên và dưới đầu nấm lại phồng ra hai râu rồng nhỏ, bóng loáng, khiến nó vừa dị dạng vừa đáng sợ, như một thứ vũ khí sinh học sinh ra để xuyên phá bất cứ lồn nào, dù chật chội đến mấy. Quanh thân, những vết sẹo ngoằn ngoèo chằng chịt – dấu tích năm tháng hắn từng ở tù, nghe đâu do những trò thử thách dã man hắn chịu đựng.
L há hốc miệng, cổ họng nghẹn ứ, chân tay mềm nhũn, lùi lại va lạch cạch vào tường gạch men. Nước mắt rơm rớm nơi khóe mắt, nàng không dám tin mình đang bị nhốt cùng một con thú hoang mang trong thân xác đàn ông hộ pháp, lại còn với cái vũ khí khủng khiếp ấy đang hiển hiện trước mắt.
Hoàng liếc nhìn nàng, nửa miệng nhếch cười, cái cười pha giữa kiêu ngạo và đắc thắng. “Thấy gì chưa? Đấy là thứ mà bao con đàn bà ngoài kia phải mơ được nếm, còn mày thì không có quyền chọn. Mày ngoan thì nó sẽ hiền… còn mày phản thì tao cho mày biết thế nào là địa ngục.”
Nói xong, hắn bật vòi sen, tiếng nước xối ào ào, hơi nóng và hơi lạnh quện nhau thành làn hơi mờ mịt, phủ kín gian phòng. Hoàng đứng sừng sững, bàn tay chậm rãi vuốt dọc xuống thân hàng, khiến nó từ từ cứng dần, vươn cao, to lớn đến mức bóng nó in hẳn lên tường gạch men.
L dựa lưng vào tường, tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, toàn thân run lẩy bẩy. Nàng vừa kinh hãi, vừa nghẹt thở trước cảnh tượng ấy, nhưng đôi chân như dính chặt, không còn sức để chạy.
P1.3
Tiếng nước từ vòi sen xối ào ào vang vọng trong căn phòng tắm chật, hơi nước phủ mờ gương, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống tạo thành một thứ không gian hầm hập, tù hãm như lồng giam. Hoàng đứng sừng sững giữa làn hơi, cao lớn như hộ pháp, thân thể xăm trổ hằn cơ bắp, còn giữa háng hắn, con hàng dài 19 phân đã cứng lên thành cột trụ, đầu nấm đỏ au, bóng loáng dưới làn nước. Những đường gân nổi chằng chịt chạy dọc, hai râu rồng nhô ra ở đầu càng khiến nó dị dạng, nguy hiểm như một thứ vũ khí sống.
L bị hắn kéo sát vào, lưng ép chặt vào tường gạch men lạnh buốt. Cả thân thể trần trụi nàng run rẩy, ngực căng phập phồng dữ dội, nước từ vòi sen chảy xuống bầu vú tròn trịa, trượt qua eo thon rồi nhỏ giọt dọc đùi non mịn màng. Nàng nấc nghẹn, hai tay run cầm cập ôm vội trước ngực, miệng lắp bắp:
“Đừng… xin anh tha cho tôi… tôi sẽ nghe lời…”
Hoàng nhếch mép cười, cái cười nửa thú tính, nửa lạnh lùng, bàn tay thô bạo gạt phăng cánh tay nàng sang bên. “Ngoan thì phải chứng minh. Chứ chỉ nói thì tao không tin.”
Hắn nắm cằm nàng, ép ngẩng lên đối diện ánh mắt hung bạo. Hơi thở hắn nóng rực phả vào mặt, trộn mùi máu, thuốc lá, mồ hôi đàn ông đậm đặc khiến L nghẹt thở. Rồi Hoàng hạ thấp người, dí sát cây hàng khủng khiếp ấy vào bụng dưới nàng, đầu nấm chạm lên da thịt mềm ẩm, khiến L hét nhỏ một tiếng, run lẩy bẩy.
“Cảm nhận đi. Đây là thứ sẽ dạy mày biết thế nào là phục tùng. Nếu mày ngoan… tao sẽ giữ cho mày bình yên. Nếu mày cứng đầu… nó sẽ nghiền nát mày.” – hắn gằn từng chữ, giọng trầm nặng như lệnh tử hình.
Không đợi L kêu xin thêm, Hoàng đẩy mạnh, ép nàng phải quỳ xuống nền gạch lạnh, bàn tay đè sau gáy giữ chặt. Con hàng của hắn sừng sững ngay trước mặt nàng, đầu nấm to tướng đỏ ửng, còn nước nóng từ vòi sen chảy xuống khiến nó trông càng khủng khiếp. L há hốc, nước mắt hòa cùng hơi nước, miệng run rẩy:
“Xin… xin đừng bắt tôi…”
Hoàng cười khùng khục, ngón tay thô bạo kéo môi nàng hé ra. “Đêm nay mày phải học cách nghe lời. Chỉ có phục tùng mới giữ được cái mạng.”
Trong tiếng nước xối rào rào, trong làn hơi nóng quện lấy da thịt, nàng bị dồn ép đến mức không còn đường thoát, toàn thân run rẩy trước cây hàng dị dạng sừng sững ngay sát mặt, biết rằng chỉ cần hắn ép thêm một chút nữa, sự phục tùng sẽ bắt đầu…
P1.4
Tiếng nước vẫn rào rào trút xuống, hơi nóng dày đặc bao trùm cả gian phòng, nhưng L lạnh buốt từ trong xương tủy khi bị hắn ép quỳ xuống. Đôi gối nõn nà chạm vào nền gạch men ướt lạnh, tóc nàng rũ xuống, dính bết vào má, vào bầu ngực phập phồng.
Trước mặt nàng, con hàng khủng khiếp của Hoàng đứng sừng sững, đỏ hồng nơi đầu nấm, hai râu rồng nhô ra khiến nó dị dạng, dữ tợn như một khối sắt nung. Nước từ vòi sen chảy dọc thân nó, lăn xuống thành dòng, càng làm rõ những vết sẹo chằng chịt quanh cặc – những vết tích dày vò của trại giam giờ biến thành dấu ấn của một con thú dữ.
L run rẩy lắc đầu, nước mắt hòa vào hơi nước nóng, giọng nàng nghẹn ngào:
“Xin… xin anh đừng bắt tôi làm thế…”
Hoàng cúi xuống, bàn tay to bè bóp chặt lấy cằm nàng, ngón cái đè lên môi buộc nàng phải hé ra. Ánh mắt hắn hằn đỏ, giọng trầm khàn vang như mệnh lệnh:
“Muốn sống thì ngoan. Đây là thử thách đầu tiên. Tao muốn mày tự nguyện há miệng. Nếu không, tao sẽ làm mạnh tay, và lúc đó đừng trách.”
L toàn thân bủn rủn, môi run bần bật. Nàng nấc nghẹn, cố níu chút kiêu hãnh cuối cùng, nhưng bàn tay thô bạo của hắn không cho phép nàng lựa chọn. Hoàng đưa cây hàng áp sát môi nàng, đầu nấm ướt át nóng bỏng cạ nhẹ lên cánh môi mềm.
“Há ra.” – hắn gằn từng chữ, bàn tay ấn mạnh hơn.
L bật khóc nức nở, cổ họng nghẹn lại, nhưng đôi môi cuối cùng vẫn bị buộc phải hé. Khi đầu nấm khủng khiếp ấy len vào, môi nàng căng ra, cảm giác vừa nóng vừa nặng, khiến nàng rên khẽ: “ư… ưm…”
Hoàng khẽ rít hài lòng, một tiếng cười khùng khục vang trong cổ họng. Hắn siết chặt gáy nàng, giữ cho môi nàng dán chặt lấy cây hàng, cảm nhận đầu nấm nhọn nhô và hai râu rồng cạ nơi khóe môi. “Đúng rồi… cứ như thế. Mày càng ngoan, tao càng để mày yên. Chống tao, mày sẽ khổ.”
Nước nóng tiếp tục đổ xuống, chảy dọc thân thể trần trụi nàng, hòa với nước mắt đang rơi. L cổ họng nghẹn tức, đôi bàn tay bấu chặt nền gạch lạnh, run lên từng hồi, trong khi Hoàng từ từ bắt nàng làm quen với sự phục tùng bằng miệng, không vội, nhưng đầy uy hiếp.
Nước nóng từ vòi sen vẫn rào rào xối xuống, hơi nước dày đặc quấn quanh, nhưng với L, không khí đặc quánh chỉ còn mùi tanh mặn của đàn ông, thuốc lá và máu quyện với mùi xà phòng, tất cả xông thẳng vào mũi khi nàng buộc phải quỳ sát háng Hoàng.
Hắn giữ chặt sau gáy nàng, bàn tay to bè ghì không cho ngẩng lên, còn cây hàng khủng khiếp thì từng chút từng chút trượt sâu hơn. Đầu nấm nhọn, cứng như thép, cùng hai râu rồng cạ dọc môi rồi luồn vào, chọc xuống tận cổ họng nàng.
“Ughh… ư… khụ… khục…” – L sặc nghẹn, nước mắt và nước dãi hòa trộn, chảy dọc khóe miệng. Cổ họng nàng bị căng cứng, cảm giác nghẹt thở khiến toàn thân run bần bật. Nàng cố chống bằng tay, nhưng gọng kìm nơi gáy khiến mọi phản kháng vô ích.
Hoàng nhìn cảnh đó, ánh mắt bạo liệt rực sáng, rồi rít lên giọng khàn đặc:
“Nhớ lấy lời tao, đàn bà sinh ra là để đàn ông như tao chiếm hữu. Tao không chỉ muốn dùng, tao muốn đóng dấu. Và tao có ba chỗ để làm điều đó…”
Hắn ngừng lại một nhịp, bàn tay thô ráp chặn cằm nàng, bắt phải ngẩng lên nhìn hắn, cây hàng vẫn cứng chực trượt sâu thêm. “Miệng. Lồn. Và đít. Đấy là ba dấu ấn. Mày có thể chọn, hoặc tao sẽ chọn hộ. Nếu bây giờ mày ngoan, dùng miệng phục tùng tao, tao sẽ để mày yên một thời gian. Còn không, tao sẽ tự chọn, và mày sẽ khổ sở hơn gấp bội.”
Câu nói nặng như đá rơi xuống tim L, khiến nàng run lẩy bẩy. Cổ họng nàng còn đau rát vì nghẹn ngụa, nhưng ánh mắt hắn dán chặt, cơ thể hộ pháp như bức tường vây kín, và cây hàng dị dạng đang sừng sững trước mặt – tất cả khiến nàng rã rời.
“Ư… xin… xin anh đừng…” – giọng nàng nghẹn, run rẩy.
Nhưng cùng lúc, từ nơi sâu kín trong cơ thể, một cảm giác khác lạ lén lút dâng lên – sự ngột ngạt, sự áp bức tràn ngập lại khiến trái tim nàng đập nhanh hơn, đôi chân run nhưng không còn sức nhấc lên. Thân thể mềm nhũn, nóng bừng dưới làn nước, như phản bội lại nỗi sợ hãi đang gào thét trong đầu.
Hoàng khẽ nhếch mép, nhận ra sự run rẩy pha lẫn thứ gì đó khác trong ánh mắt và hơi thở gấp gáp của nàng. Bàn tay hắn vuốt dọc lưng trần nàng, chậm rãi, vừa uy hiếp vừa như một kẻ đã chiếm trọn chủ quyền.
“Quyết đi, L.” – hắn thì thầm sát tai, hơi thở phả nóng rực. – “Tự nguyện ngoan bằng miệng… hay để tao chọn chỗ khác để đóng dấu trước?”
Nước từ vòi sen trút xuống ào ào, như che đi tiếng nấc nghẹn ngào của L. Nàng quỳ trên nền gạch lạnh, tóc ướt rũ xuống, ngực căng phập phồng, toàn thân run bần bật như sắp đổ gục. Trước mắt nàng, con hàng khổng lồ của Hoàng vẫn sừng sững, đỏ ửng, nhô những đường gân chằng chịt cùng hai râu rồng nhỏ dữ tợn ngay đầu nấm.
Cổ họng nàng còn rát vì vừa bị ép ngậm sâu, nước mắt chảy dài, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng lời đe dọa lạnh lùng: ba nơi để đóng dấu. Miệng. Lồn. Đít. Và hắn cho nàng quyền chọn.
L siết chặt bàn tay run rẩy đặt trên nền gạch, tim đập thình thịch như muốn vỡ, rồi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nhòe lệ vừa van xin vừa bất lực:
“Xin… xin anh… tôi sẽ ngoan… tôi sẽ nghe lời… chỉ xin đừng làm gì khác… tôi… tôi sẽ làm cho anh bằng miệng…”
Giọng nàng vỡ vụn, nghẹn lại giữa làn hơi nước nóng hầm hập.
Hoàng nheo mắt, nụ cười nhếch mép hiện ra, bàn tay to bè thả lỏng sau gáy nàng. “Vậy thì tự làm đi. Cho tao thấy mày biết cách ngoan.”
L bủn rủn tay chân, nhưng vẫn chậm chạp đưa hai tay run rẩy vòng ra, khẽ cầm lấy gốc cây hàng nóng hổi, cứng như thép. Cảm giác nặng trĩu, nóng bỏng làm nàng rùng mình. Nước mắt lại trào, nàng cúi đầu xuống, run rẩy há miệng, môi mềm chạm lên đầu nấm đỏ hồng.
“Ư…m…” – một âm thanh nghẹn ngào bật ra khi nàng dấn môi vào, cảm giác căng tức ngay lập tức xộc lên cổ họng. L miệng run rẩy mút nhẹ, lưỡi bất giác chạm vào những đường sẹo lồi lõm quanh thân, khiến nàng rùng mình kinh hãi.
Hoàng khẽ rít qua kẽ răng, bàn tay đặt lên đỉnh đầu nàng, không ép mạnh, chỉ giữ đó như dấu ấn quyền lực. “Ngoan lắm… cứ thế. Tự nguyện mới đáng giá. Giờ thì nhớ, mày là của tao.”
L gắng gượng, miệng ngậm khít hơn, đầu lắc nhè nhẹ, từng nhịp môi mút vào khiến âm thanh ướt át vang lên hòa cùng tiếng nước xối. Nàng khóc, nước mắt rơi xuống cằm, hòa với nước chảy, nhưng đôi môi mềm mại vẫn mút lấy hắn như một lời van xin, như sự chấp nhận bất đắc dĩ.
Hoàng ngửa đầu, hơi thở dồn dập, bàn tay siết chặt tóc nàng, giọng trầm khàn lẫn tiếng cười thỏa mãn:
“Đấy… đàn bà ngoan thì chỉ thế này thôi. Tao sẽ nhớ, đây là dấu ấn đầu tiên của mày.”
Xxxxxxxxxxxxxx
Hơi nước trong phòng tắm dày đặc đến mức như một màn sương nóng hầm hập, quấn quanh thân thể trần truồng run rẩy của L. Nàng quỳ gối, hai tay ôm lấy gốc cặc khổng lồ của Hoàng, môi run run bọc lấy đầu nấm đỏ hồng. Nước mắt lăn dài trên gò má, hòa với nước từ vòi sen chảy dọc xuống, nhưng đôi môi nàng vẫn mút chặt, ngập ngừng trượt vào thêm từng chút.
“Ưm… khụ… ư…” – cổ họng nàng nghẹn tức khi phần đầu to bè cùng hai râu rồng quái dị cạ qua môi, rồi trượt sâu hơn, căng rát đến tận gốc lưỡi.
Hoàng hít một hơi dài, ngón tay quấn lấy tóc nàng, ghì chặt. Hắn nhìn cảnh nàng ngước mắt đỏ hoe, khuôn mặt ướt đẫm lệ và nước, miệng đầy ứ, mà khóe môi vẫn ôm khít quanh cây hàng như một con mồi ngoan ngoãn, hắn bật cười khùng khục. “Ngoan đấy… nhưng chưa đủ.”
Nói dứt, hắn ấn mạnh đầu nàng xuống. “Ực! Khụ… ưm—!” L giãy nảy, hai mắt mở trừng, cổ họng nghẹn tức khi cả thân cặc thô bạo trượt sâu vào tận họng. Nàng ho sặc, nước mắt trào ra, nước dãi tuôn ướt cả cằm, nhưng Hoàng không buông, nhịp hông hắn bắt đầu dập tới tấp, như đóng cọc vào miệng nàng.
“Chụt… chụt… ực… khục khục…” – những âm thanh ướt át, nghẹn ngụa vang vọng trong gian phòng, hòa cùng tiếng nước xối ào ào.
Mỗi lần hắn đẩy, thân thể hộ pháp rung lên, cơ bụng gồng cứng, những đường gân nổi bật. L thì toàn thân bủn rủn, tay cố đẩy ngực hắn nhưng vô ích, miệng bị nhồi đầy, cổ họng tắc nghẹn.
“Đấy… đây mới là phục tùng thật sự!” – Hoàng gằn giọng, từng nhịp hông đâm sâu thêm, đầu nấm cạ thẳng vào chỗ tận cùng, khiến L nấc nghẹn, “ư…ưm… khụ khụ…!!!”
Chỉ ít nhịp sau, hắn gồng vai, cơ bắp siết cứng, rồi rít lên qua kẽ răng: “Đón lấy đi, con đàn bà ngoan!”
Một luồng nóng rực phụt mạnh thẳng vào cổ họng nàng. “Phụt! Phụt! Phụt!” – tinh dịch đặc quánh, mặn nồng tràn ộc, bắn sâu tới tận dạ dày. L trợn mắt, ho sặc, nhưng bàn tay thép nơi gáy giữ chặt, buộc nàng nuốt trọn từng đợt phóng uất ức của gã đại ca.
“Ực… ực… khục…!!!” – nàng nuốt nghẹn, nước mắt giàn giụa, thân thể run lên vì quá tải. Tinh dịch tràn ra mép, chảy dài xuống cằm, nhưng phần lớn vẫn bị ép trôi xuống bụng, nóng rát như lửa.
Hoàng ngửa đầu, rên khẽ, rồi kéo đầu nàng rời khỏi, cây hàng vẫn căng cứng, bóng loáng hỗn hợp nước và dãi. Hắn giữ chặt cằm nàng, bắt phải há miệng ra để kiểm tra. Thấy cổ họng nàng vẫn còn nhịp nuốt run rẩy, hắn bật cười thỏa mãn:
“Giỏi lắm. Nuốt hết cho tao. Đây là dấu ấn đầu tiên – miệng mày giờ thuộc về tao.”
L ngồi quỵ xuống, ho khục khặc, ngực phập phồng dữ dội, nước mắt hòa với tinh dịch còn dính nơi khóe môi. Nàng run lẩy bẩy, kiệt sức, nhưng trong lòng dâng lên một thứ cảm giác lạ lùng – vừa nhục nhã, vừa sợ hãi, vừa như bị thôi miên bởi sức nặng áp chế và mùi đàn ông bao trùm.
P1.5
Nước từ vòi sen vẫn rào rào đổ xuống, rửa trôi phần nào dấu vết dơ bẩn nhưng không thể xóa đi sự trần trụi và nhục nhã đang in hằn trên khuôn mặt L. Nàng ngồi quỵ gối trên nền gạch, tóc tai rũ rượi, môi đỏ bầm, nơi khóe vẫn còn dính vệt trắng đục hòa lẫn với nước chảy. Ngực căng phập phồng dữ dội, từng hơi thở như muốn rách lồng ngực, trong khi ánh mắt nhòe lệ mơ hồ chẳng dám nhìn hắn.
Hoàng đứng trên cao, bóng dáng hộ pháp sừng sững trong làn hơi nóng. Hắn đưa tay vuốt tóc ngược ra sau, từng giọt nước lăn trên bờ vai to bè xăm trổ, rồi cúi xuống, tóm lấy cằm nàng lần nữa, buộc phải ngẩng mặt.
“Tốt. Đêm nay mày đã ngoan.” – giọng hắn khàn trầm, dày nặng như thép. – “Nhớ kỹ… đây mới chỉ là dấu ấn đầu tiên. Tao sẽ còn ở lại đây hai, ba hôm. Trong thời gian đó, mày là của tao. Tao sẽ dạy cho mày biết thế nào là đàn bà bị chiếm hữu.”
Nói rồi, hắn buông tay, khoác chiếc khăn bông lên vai. Cây hàng vẫn sưng cứng, nhưng hắn khẽ nhếch mép cười, không tiếp tục, như một kẻ săn mồi cố ý để con mồi sống sót, gieo nỗi run rẩy dài lâu.
Hoàng bước ra khỏi phòng tắm, đôi chân dài sải rộng, dáng đi đường bệ của một gã đại ca vừa khẳng định chủ quyền. Tiếng “cạch” của then cửa vang lên khi hắn mở lối ra ngoài.
L thì vẫn ngồi sụp, toàn thân bủn rủn, nước mắt hòa cùng nước nóng, tâm trí chao đảo. Nàng run lẩy bẩy, cánh tay ôm ngực, vừa thở dốc vừa nhận ra rằng cuộc sống của mình đã bị xâm nhập, căn nhà vốn yên bình nay biến thành nơi giam cầm, nơi hắn sẽ còn “đóng dấu” thêm, từng ngày, từng đêm.
Hắn bước ra phòng ngoài, vươn vai như ở chỗ của chính mình, giọng vọng vào, trầm rền như cảnh cáo:
“L, lau người đi rồi ra ngoài. Từ giờ, trong cái nhà này, mày đi đâu, làm gì… đều trong mắt tao. Nhớ lấy: ngoan thì yên, chống thì khổ.”
P1.6
Căn phòng kín tầng 4 hầm hập mùi ẩm mốc, ánh đèn vàng vọt le lói soi bóng hai thân thể vừa bước vào. Hoàng đóng sập cửa, tiếng “cạch” vang lên như niêm phong số phận. L lùi sát vào góc, tóc ướt rũ rượi, thân thể vẫn còn run rẩy sau những gì vừa diễn ra trong phòng tắm.
Hắn tiến lại, cao lớn, trần trụi, đôi vai xăm trổ rộng như che kín cả gian phòng. Mùi thuốc lá, mồ hôi và thứ hương nồng nặc của đàn ông hộ pháp phả ra từ từng lỗ chân lông. L chưa kịp phản ứng thì Hoàng đã vươn cánh tay to bè, đẩy nàng ngã dúi dụi xuống giường.
Nệm cũ kêu “kẽo kẹt”, rung bần bật dưới sức nặng khi hắn phủ bóng lên nàng. Một tay hắn vòng ra sau, kẹp chặt lấy eo nhỏ nhắn, tay còn lại thô bạo miết dọc từ ngực xuống bụng. Bàn tay thô ráp vuốt ve bầu vú căng mẩy, đầu ngón cái xoáy nhẹ nơi núm hồng khiến nàng bật kêu thảng thốt:
“Không… xin anh… đừng mà…!”
Hoàng đè sát, đôi tay khổng lồ tham lam vuốt ve từ bầu vú căng tròn đến vòng mông no tròn, không buông chỗ nào. Nhưng hắn không vội đóng dấu sâu hơn — thay vào đó, cái miệng thô ráp bất ngờ hạ xuống, chụp lấy ngực nàng.
“Á… ưm… đừng… đừng mà…” – L rên khẽ, giọng nghẹn lại khi đầu vú hồng hồng bị lưỡi hắn cuốn trọn. Hắn bú mút tham lam, lưỡi nóng quét vòng tròn, răng cắn nhẹ, từng tiếng “chụt, chụt” ướt át vang lên giữa căn phòng tối. Mỗi nhịp mút, cả cơ thể nàng co giật, hai tay run rẩy bấu vào ga giường, môi cắn chặt nhưng tiếng rên vẫn bật ra khe khẽ.
Bàn tay còn lại của Hoàng trượt xuống, miết mạnh vào khe ẩm, xoa nắn từng chút. Ngón tay thô ráp day tròn, ấn sâu, khiến nàng giãy nảy, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
“Ư… ưm… trời ơi… không… xin anh… dừng lại…” – nàng nức nở, nhưng cơ thể phản bội, từng đợt khoái cảm như dòng điện xẹt qua, làm bụng dưới co rút.
Hoàng cười khùng khục, không nói lời nào, chỉ càng liếm mút dữ dội hơn, chuyển từ ngực này sang ngực kia, rồi liếm dọc bụng, tới tận khe dưới. Hắn vùi đầu vào đó, lưỡi nóng ẩm quét sâu, mút chặt như muốn nuốt trọn mùi hương đàn bà.
“Áaaa… ưm… ư…!” – L bật rên thảng thốt, thân thể oằn oại, nước mắt giàn giụa, tay cào loạn vào chăn đệm. Chỉ trong chốc lát, sự hoảng loạn nhường chỗ cho cơn cực khoái bất ngờ, toàn thân nàng rung bắn, bụng dưới co rút dữ dội, tiếng rên bật ra bất lực, dài và nghẹn.
Hoàng ngẩng lên, miệng còn dính ướt, ánh mắt lóe vẻ kiêu hãnh. “Nghe thấy không? Đấy là tiếng đàn bà bị tao dạy ngoan.” Rồi hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt, cơ thể hộ pháp như bức tường vây kín, để mặc nàng nức nở, kiệt sức mà chìm dần trong vòng tay đáng sợ ấy.
Đêm khuya, tiếng ngáy nặng của Hoàng vang đều. Hơi thở của hắn nóng rực phả vào gáy, cánh tay nặng như cùm xiết ngang eo nàng. L mở mắt trong bóng tối, tim đập thình thịch. Chờ một nhịp dài, chắc rằng hắn ngủ say, nàng run rẩy gỡ từng ngón tay cứng như thép khỏi hông mình.
Chân trần đặt xuống nền gạch lạnh, nàng bước rón rén, tim đập như trống trận. Cửa phòng ngay trước mặt. Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào then cửa, một bàn tay to bè bất ngờ chụp lấy cổ tay, kéo giật mạnh.
“Á…!” – nàng hốt hoảng kêu khẽ, cả người ngã ngửa vào lồng ngực rộng như tường đá.
Hoàng mở mắt, đôi tròng đen ánh lên trong bóng mờ, giọng khàn đặc vang ngay bên tai:
“Mày tưởng thoát được khỏi tay tao dễ thế sao?”
Hắn siết chặt nàng, kéo trở lại giường, miệng nhếch nụ cười hiểm độc. “Đừng có dại thử lần nữa. Mày đã thuộc về tao rồi, L. Nhớ lấy.”