Anh em có hình đẹp, khớp với diễn tiến của câu chuyện cứ quote lại phân cảnh đó và đăng lên nhé!
Chương 1
Hai mươi bảy tuổi.
Cái ngưỡng cửa của đàn bà, nơi những giấc mơ thời con gái đã bắt đầu phủ một lớp bụi mỏng của thực tại, và những lo toan của một người vợ, người mẹ đã chớm hằn lên nơi khóe mắt. Thu Hương đang đứng ở chính ngưỡng cửa đó. Hương có một đứa con trai năm tuổi, một người chồng là mối tình đầu từ thời sinh viên. Cuộc sống của cô, nếu nhìn từ bên ngoài, là một bức tranh Hà Nội thu nhỏ, vừa đủ đầy, vừa chật vật.
Cô là gái Hà Nội gốc, cái gốc gác đã ban cho cô một làn da trắng mịn không cần đến son phấn, một thứ men sứ mà thời gian và sự vất vả dường như chưa thể làm cho ố vàng. Cô có một vóc dáng cao ráo và một vẻ đẹp mượt mà, đằm thắm của người phụ nữ đã đi qua thời con gái nhưng chưa bao giờ mất đi nét duyên thầm - thứ vũ khí âm thầm mà chính cô đôi khi cũng không nhận thức được sức mạnh của nó. Gương mặt cô thông minh, sáng sủa, mái tóc dài đen nhánh buông hờ hững ngang lưng. Tất cả toát lên một sự hài hòa, dễ chịu, không sắc sảo nhưng đủ để khiến người ta phải ngoái nhìn, một vẻ đẹp của sự bình yên ẩn chứa một cơn bão chưa bao giờ được đánh thức.
Cái tổ ấm của họ là một căn hộ tập thể cũ nằm sâu trong một con ngõ nhỏ, nơi âm thanh của cuộc sống đô thị dội vào, trộn lẫn với tiếng cười nói của hàng xóm, tiếng khóc của trẻ con. Nó là một không gian đặc quánh mùi người, chật chội và không có lấy một góc riêng tư. Trung, chồng cô, làm việc tại một cơ quan nhà nước, một công việc ổn định theo đúng nghĩa đen của nó: ổn định trong sự ì trệ và eo hẹp. Đồng lương của anh, dù được tằn tiện đến mấy, cũng chỉ như muối bỏ bể giữa cái guồng máy nghiền nuốt tiền bạc của thủ đô. Gánh nặng cơm áo gạo tiền, nó không phải là một thứ gì đó hữu hình, nó là một lớp bụi vô hình, ngày ngày phủ lên mọi thứ, từ chiếc bàn ăn cho đến tình yêu của họ.
“Anh xem, tháng này lại phải đóng thêm tiền học cho cu Bin rồi,” Hương nói trong bữa cơm tối, tiếng cô nhẹ như một tiếng thở dài, không có ý trách móc, chỉ là một sự thông báo về một thực tế không thể trốn tránh.
Trung gắp cho vợ miếng đậu phụ, một cử chỉ quen thuộc, một phản xạ của tình yêu. Ánh mắt anh chùng xuống, đầy vẻ áy náy. “Anh biết rồi. Để anh ráng hoàn tất nốt mấy việc anh mới nhận về, vợ chồng mình cố lên nhé Hương!.”
Hương nhìn chồng, lòng cô thắt lại. Anh vẫn vậy, hiền lành, thật thà và lúc nào cũng muốn gánh vác bằng đôi vai gầy của mình. Nhưng cô biết, vài công việc vặt chẳng thể nào thay đổi được thực tại. Cái thiếu thốn cứ đeo bám, nó len lỏi vào từng góc nhà, từng bữa ăn, từng giấc mơ, và nó đang bào mòn dần sự lãng mạn của tình yêu đầu đời. Chính vì vậy, khi cơ hội đến, Hương đã nắm lấy nó không một chút do dự, như một người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ.
Tấm bằng loại ưu Đại học Kinh tế từng là tấm vé thông hành mà cô ngỡ sẽ đưa mình đến một tương lai rực rỡ. Nhưng sau một thời gian làm kỹ sư ở công ty nhà nước, cô nhận ra, môi trường đó cũng giống như chồng cô, ổn định trong sự trì trệ. Cỗ máy ì ạch đó nuốt chửng tuổi trẻ và tham vọng của cô mỗi ngày. Cô quyết định rẽ ngang, một cú đặt cược vào số phận, xin vào làm nhân viên bán hàng cho một công ty tư nhân chuyên kinh doanh thiết bị văn phòng. Và sự tháo vát, thông minh của cô, thứ vũ khí bị bỏ quên bấy lâu, nhanh chóng được chú ý.
Chỉ sau một năm, cô được chuyển về văn phòng hành chính. Rồi một ngày, cánh cửa thực sự của cuộc đời cô mở ra, một cánh cửa gỗ sồi nặng trịch.
Ông Phú, vị giám đốc uy nghiêm của công ty, một người đàn ông ngoài bốn mươi, phong độ bệ vệ, người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ từ xa qua lăng kính của một nhân viên mẫn cán, đã gọi cô vào phòng làm việc riêng của ông ta. Không gian bên trong tĩnh lặng, thoảng mùi gỗ và mùi cà phê đắt tiền.
“Thu Hương,” ông ta nói, giọng trầm ấm, dễ chịu, một chất giọng được luyện tập để tạo ra sự tin tưởng. “Tôi đã quan sát cô làm việc một thời gian. Cô rất có năng lực.”
Hương đứng trước bàn làm việc của ông, một khoảng cách được quy định bởi quyền lực, tim đập nhẹ. "Dạ, cảm ơn giám đốc ạ."
Ông Phú mỉm cười, một nụ cười mà tất cả nhân viên trong công ty đều cho là tâm lý và thoải mái. Nó không chạm đến mắt ông ta. “Vị trí thư ký riêng của tôi hiện đang trống. Tôi nghĩ cô là người phù hợp nhất. Lương sẽ cao hơn, điều kiện làm việc, giao tiếp, học hỏi cũng tốt hơn. Cô có muốn thử sức không?”
Tai Hương như ù đi trước một lời đề nghị choáng ngợp. Thư ký riêng cho giám đốc. Đó là một vị trí mà bao người mơ ước, một bước lên thiên đường. Cô mừng đến mức lắp bắp, không nhận ra rằng mình đang đứng trước một lời nguyền được gói trong một món quà. “Dạ… dạ có ạ! Em cảm ơn giám đốc đã tin tưởng!”
*(Hương): Trời ơi, thật không thể tin được. Cuộc đời mình sắp sang một trang mới rồi. Sẽ có tiền mua sữa tốt cho con, sẽ có tiền sắm sửa cho chồng, sẽ không còn phải lo lắng mỗi khi tháng hết tiền vơi. Ông Phú thật đúng là một người sếp mẫu mực, biết nhìn người tài.*
Cô bước ra khỏi phòng giám đốc, lòng lâng lâng hạnh phúc trên một đám mây của sự ngây thơ. Cô tin tưởng tuyệt đối vào ông Phú, một người sếp mà cô cho là đứng đắn, một người có tài lãnh đạo đã đưa công ty làm ăn phát đạt. Niềm tin trong trẻo đó khiến cô không nhận ra cái nhìn của ông ta khi cô quay lưng bước đi, một cái nhìn quét từ gót chân lên đến mái tóc dài của cô.
Tối hôm đó, cô báo tin cho chồng. Trung mừng cho vợ ra mặt, một niềm vui thuần khiết của người đàn ông yêu vợ hơn chính bản thân mình.
“Thế thì tốt quá rồi em ạ! Phải ăn mừng thôi! Hay cuối tuần mình mời sếp một bữa cơm cảm ơn đi em.”
Hương đồng ý ngay. Bữa cơm cảm ơn diễn ra trong không khí vui vẻ, một vở kịch hoàn hảo mà đạo diễn chính là ông Phú. Ông ta tỏ ra rất gần gũi, hỏi han chuyện gia đình, chuyện con cái, khen Trung có người vợ vừa đẹp vừa giỏi. Mỗi lời khen của ông ta là một sự thẩm định, mỗi cái vỗ vai thân tình là một sự đánh dấu chủ quyền vô hình. Và Hương, cô chỉ thấy lòng mình càng thêm tin tưởng và ngưỡng mộ ông sếp mẫu mực của mình.
Công việc cứ thế trôi đi trong một ảo ảnh ngọt ngào. Hương như cá gặp nước, cô lao vào guồng quay mới với tất cả sự say mê. Cô say sưa làm việc, học hỏi, mở rộng các mối quan hệ. Ngoài lương, cô còn có thêm những khoản thu nhập khác từ các hợp đồng mà cô phụ trách, những đồng tiền có mùi của giấy mới và cơ hội. Ước mơ về một chiếc xe SH láng coóng, thay cho chiếc xe máy cũ kỹ của hai vợ chồng, không còn quá xa vời. Nó trở thành một nỗi ám ảnh ngọt ngào. Cô chăm chỉ dành dụm, đếm từng đồng, cảm nhận niềm vui của một người phụ nữ đang dần làm chủ được số phận của mình, mà không biết rằng, sợi dây số phận đó lại đang nằm trong tay một kẻ khác.
Mọi thứ dường như là một giấc mơ đẹp. Một giấc mơ được xây trên miệng vực.
Cho đến một buổi sáng thứ Ba, khi cô đang bận rộn sắp xếp lịch làm việc, khi ánh nắng vẫn còn trong trẻo và cô vẫn còn tin vào giấc mơ của mình, ông Phú gọi cô vào phòng.
“Hương này,” ông nói, sau khi cô đã đặt tách trà nóng lên bàn cho ông, hơi nước mỏng manh bốc lên rồi tan biến vào không khí. “Em chuẩn bị cho anh toàn bộ hồ sơ, tài liệu về dự án với đối tác ở Hải Phòng nhé.”
“Dạ, có cần gấp không anh?” Cô vẫn quen miệng gọi ông là "anh" trong những lúc riêng tư như thế này, một sự thân mật của công việc, trong sáng và vô hại.
“Gấp. Sáng thứ Năm tuần này chúng ta sẽ đi. Có lẽ phải đến thứ Bảy mới về được.”
Bàn tay đang định thu lại của Hương khựng lại một giây trên không trung. "Dạ? Đi những ba ngày ạ?"
Cô hơi ngần ngại. Đây là lần đầu tiên cô phải đi công tác xa nhà và qua đêm. Từ trước đến nay, dù bận rộn đến mấy, tối nào cô cũng về với chồng con, về với cái tổ ấm chật chội nhưng an toàn của mình. Một cảm giác bất an mơ hồ, lạnh lẽo như một con rắn nhỏ, chợt trườn qua tâm trí cô.
Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt nó đi, như người ta xua một con côn trùng khó chịu.
*(Hương): Mình nghĩ vớ vẩn gì vậy? Đi công tác là chuyện bình thường của một thư ký. Sếp tin tưởng mới giao cho mình đi cùng, đó là một đặc ân. Vả lại, có gì phải sợ chứ? Mình sống đứng đắn, anh Phú cũng là người mẫu mực, sẽ không ai có thể dị nghị gì được. Cái bóng ma của sự bất an là do mình tự tạo ra.*
Cô ép mình mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp, một chiếc mặt nạ hoàn hảo. "Dạ, em hiểu rồi ạ. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ ngay đây anh."
Hương không biết rằng, chuyến đi Hải Phòng đó, không phải là một chuyến công tác bình thường. Nó là một cánh cửa khác, một cánh cửa dẫn vào một thế giới mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra, một thế giới sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi, nơi những chiếc mặt nạ sẽ rơi xuống và sự thật trần trụi sẽ hiện nguyên hình.
=====================
Sáng thứ Năm, Hà Nội se lạnh, một cái lạnh ngọt ngào báo hiệu mùa đông sắp tới. Hương dậy từ sớm, khi cả thành phố còn đang im lìm trong giấc ngủ. Cô đứng trước tủ quần áo, đắn đo hồi lâu. Đây không chỉ là một chuyến công tác, đây là một màn trình diễn. Cô muốn mình phải thật chuyên nghiệp, một sự chuyên nghiệp không tì vết, như một bộ áo giáp. Cuối cùng, cô chọn một bộ vest công sở màu be nhạt, chiếc quần tây ống đứng và áo sơ mi lụa màu trắng bên trong. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một chút son hồng đất để che đi sự mệt mỏi và làm gương mặt thêm tươi tắn. Mái tóc dài được cô búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon và vầng trán thông minh. Một hình ảnh hoàn hảo của sự thanh lịch và trong sáng.
Cô quay sang nhìn chồng. Trung vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, bình yên trong thế giới không có những toan tính mà cô sắp phải bước vào. Cô khẽ cúi xuống, hôn lên má anh, một nụ hôn của sự lưu luyến và một lời xin lỗi không thành lời. "Em đi nhé," cô thì thầm. Cu Bin vẫn còn say ngủ trong chiếc cũi nhỏ. Cô ngắm nhìn con một lúc lâu, lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi mơ hồ, một dự cảm rằng khi cô trở về, có lẽ cô sẽ không còn hoàn toàn thuộc về thế giới này nữa.
Đúng bảy giờ, chiếc Lexus sang trọng của ông Phú đỗ xịch trước cửa, im lặng và kiêu hãnh, như một con thú săn mồi đến từ một thế giới khác. Hương xách chiếc vali nhỏ, vội vã bước xuống. Cô hơi ngạc nhiên khi mở cửa xe, một làn khí lạnh và mùi nước hoa đắt tiền ùa ra, và chỉ thấy mỗi ông Phú đang ngồi sau tay lái.
"Dạ, chào anh ạ. Anh Long trợ lý không đi cùng mình ạ?" Cô khẽ hỏi, một câu hỏi của sự ngây thơ.
Ông Phú cười, nụ cười vẫn vẻ hiền hậu và tâm lý như mọi ngày, một nụ cười không tốn một xu nhưng mua được cả thế giới. "Anh Long bận chút việc đột xuất ở công ty rồi. Chuyến này chỉ cần mình em là đủ. Lên xe đi."
Hương ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe lăn bánh, êm ru, để lại sau lưng con ngõ nhỏ và những lo toan thường nhật. Không gian bên trong xe hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Trên đường đi, ông Phú tỏ ra rất quan tâm, hỏi han cô về gia đình, về dự định tương lai. Không khí trong xe khá thoải mái, một sự thoải mái được tính toán kỹ lưỡng, khiến những bất an ban đầu của Hương tan biến hết. Cô lại tin rằng mình đang đi cùng một người sếp mẫu mực, một người anh lớn đáng kính.
*(Hương): Anh Phú đúng là một người sếp tuyệt vời. Vừa có tài, vừa tâm lý. Chẳng bù cho mấy ông trưởng phòng ở công ty cũ, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ. Đi cùng sếp thế này, mình phải cố gắng thể hiện thật tốt mới được.*
Xuống đến Hải Phòng, đối tác đã chờ sẵn. Họ mời cả hai đi ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng bên bờ biển. Sau bữa trưa, công việc bắt đầu. Cuộc thảo luận diễn ra khá suôn sẻ. Hương, trong vai một nữ thư ký hoàn hảo, đã trình diễn xuất sắc. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của cô, mọi tài liệu, số liệu đều được trình bày một cách rành mạch. Phía đối tác tỏ ra rất hài lòng. Tưởng chừng mọi việc sẽ kết thúc trong buổi chiều, nhưng ông Phú lại bất ngờ đưa ra một lời đề nghị, một sự thay đổi kịch bản đầy chủ ý:
"Thôi, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây. Các chi tiết nhỏ còn lại, để sáng mai anh em mình làm việc tiếp cho thong thả. Chiều nay coi như để cô Hương đây có chút thời gian ngắm thành phố Cảng."
Đối tác vui vẻ đồng ý. Ông Phú đưa Hương đến một khách sạn bốn sao lộng lẫy, nơi đã được đặt sẵn. Anh ta đặt hai phòng đơn, ở cạnh nhau, một sự sắp xếp đầy ẩn ý. "Em vào phòng nghỉ ngơi đi nhé. Anh gọi anh lái xe đưa cậu ấy về nhà họ hàng dưới này chơi. Tối anh em mình đi ăn tiệc với đối tác."
Hương bước vào phòng. Căn phòng sang trọng hơn bất cứ nơi nào cô từng ở, một cái lồng son. Chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, êm ái. Cửa sổ kính rộng nhìn thẳng ra biển, nơi những con sóng bạc đầu đang vỗ về bờ cát. Cô thả người xuống giường, cảm giác mềm mại bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi. Cô thầm ước, giá như một ngày nào đó, gia đình nhỏ của cô cũng có được một không gian như thế này, một ước mơ chính đáng đang vô tình dẫn lối cho cô vào bi kịch.
Đến bảy giờ tối, điện thoại phòng reo, âm thanh sắc lẻm, cắt ngang dòng suy tưởng của cô. Là ông Phú.
"Hương à, chuẩn bị xong chưa em? Khoảng mười lăm phút nữa mình đi nhé."
"Dạ, em xong rồi ạ."
Hương đứng trước gương, một lần nữa trong ngày. Cô nên mặc gì cho buổi tế lễ này? Cuối cùng, cô chọn chiếc váy liền thân màu trắng mà chồng cô mới tặng dịp sinh nhật, một lựa chọn vô thức như để bám víu vào sự trong sạch cuối cùng. Chiếc váy có thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, cổ thuyền, tay lỡ, chiết eo nhẹ, dài qua gối, tôn lên vóc dáng cao ráo và thanh lịch của cô. Cô xõa mái tóc dài ra, chải mượt, để nó buông hờ trên bờ vai như một dòng suối đen. Cô trang điểm kỹ hơn một chút so với ban sáng, nhấn vào đôi mắt to tròn và đôi môi mọng. Nhìn mình trong gương, cô thấy hài lòng. Một vẻ đẹp đằm thắm, chín chắn nhưng vẫn đầy quyến rũ. Một vẻ đẹp bi thảm của một bông hoa sắp bị vùi dập.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng hải sản nổi tiếng, một sân khấu ồn ào, náo nhiệt. Trên bàn, ngoài ông Phú và cô, còn có ba người đàn ông phía đối tác, tất cả đều có vẻ là những tay kinh doanh sành sỏi, những con cá mập đã quen mùi máu. Sau vài câu chào hỏi, rượu được rót ra, sóng sánh trong những chiếc ly thủy tinh.
Một người đàn ông có vẻ là sếp bên kia nâng ly. "Nào, mời giám đốc Phú, mời cô Hương. Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công tốt đẹp."
Hương chỉ dám nhấp môi, một sự phòng vệ yếu ớt. Nhưng những con cá mập không chịu. Chúng liên tục mời, ép cô phải uống, những lời mời được bọc trong sự khích tướng và những nụ cười xã giao.
"Em không biết uống rượu đâu ạ," cô cố gắng từ chối, một lời kháng cự tuyệt vọng.
"Ôi dào, làm kinh doanh mà không biết uống rượu thì sao được. Uống một ly cho anh em vui chứ," một người nói, và những người khác thì hùa theo.
Ông Phú ngồi cạnh, im lặng. Sự im lặng của ông ta là một mệnh lệnh. Ông ta chỉ khẽ huých tay cô, ánh mắt ra hiệu đừng nên từ chối. Hương hiểu ý, cô không muốn làm sếp mất mặt, cũng không muốn làm hỏng không khí của bữa tiệc quan trọng. Cô đành nhắm mắt, đưa ly rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch, như uống một liều thuốc độc.
Vị rượu cay nồng xộc lên mũi, làm cô ho sặc sụa. Mọi người cười ồ lên, một tiếng cười của những kẻ đi săn hài lòng. Rồi ly thứ hai, ly thứ ba... Cô không thể từ chối. Từng lớp phòng vệ của cô bị chất cồn gột rửa. Đầu óc cô bắt đầu lâng lâng. Má cô nóng bừng, đỏ ửng lên. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng, tiếng nói cười trở nên xa xăm, mờ ảo.
Cô vẫn cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để chào hỏi, để mỉm cười, để đóng cho tròn vai cô thư ký duyên dáng, thông minh. Đến cuối bữa tiệc, khi mọi người đã ngà ngà say, cô chỉ còn biết bám vào thành ghế để không gục ngã. Cô thấy ông Phú cũng đã say lắm, mặt ông ta đỏ gay, nói năng líu nhíu, không đứng dậy nổi.
Cô, với chút ý thức trách nhiệm còn sót lại của một cô thư ký mẫn cán, phải vất vả lắm mới dìu được ông sếp to béo của mình ra khỏi nhà hàng, trong tiếng cười nói chếnh choáng của những người đối tác. Chiếc taxi đã chờ sẵn. Đêm Hải Phòng lộng gió, nhưng đầu óc Hương thì nóng như lửa đốt. Cô không biết rằng, cơn say này chỉ là màn dạo đầu cho một cơn bão sắp ập đến, một cơn bão mà cô chính là tâm bão.
=======================
Cửa taxi bật mở, hơi lạnh ban đêm ùa vào nhưng không làm dịu đi được cái nóng hừng hực trong người Thu Hương. Cô vất vả dìu người đàn ông to béo của mình ra khỏi xe. Ông Phú nặng trịch, toàn bộ sức nặng của ông ta gần như đổ dồn lên bờ vai mảnh khảnh của cô. Mùi rượu, mùi thức ăn, mùi mồ hôi của đàn ông và mùi nước hoa đắt tiền của ông ta quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt, bám riết lấy cô như một lớp màng vô hình.
"Anh... anh đi cẩn thận... sắp đến sảnh rồi ạ," Hương lí nhí nói, hơi thở cô cũng phả ra toàn mùi rượu.
Cô gần như phải kéo lê ông ta qua sảnh khách sạn vắng tanh, dưới ánh mắt có phần tò mò của cậu nhân viên lễ tân. Cửa thang máy mở ra, cô gắng hết sức đẩy ông sếp vào trong. Không gian chật hẹp của thang máy như một cái hộp kín, nhốt chặt cô với cơ thể đồ sộ của ông Phú. Trong cái không gian tù túng đó, ông ta lảo đảo, rồi gần như đổ ập vào người cô, vòng tay to bè ôm cứng lấy eo cô như một phản xạ vô thức của người say.
Đầu cô bị ép vào lồng ngực phập phồng, nóng hổi của ông ta. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nề, thình thịch bên tai, cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể ông ta tỏa ra, xuyên qua lớp áo. Chiếc váy trắng tinh khôi của cô bị ép chặt vào bộ vest đắt tiền, nhàu nhĩ. Một sự va chạm không mong muốn, một sự xâm phạm đầu tiên.
*(Hương): Trời ạ, nặng quá. Chắc anh ấy say không biết gì nữa rồi. Thôi kệ, mình là thư ký, phải chăm sóc sếp cho chu đáo. Chỉ mong mau lên đến phòng.*
Cô cố giữ cho cả hai cùng đứng vững khi thang máy đi lên. Con số trên bảng điện tử nhảy từng nấc một, chậm chạp một cách tàn nhẫn. "Ting". Cửa thang máy mở ra ở tầng bảy, giải thoát cô khỏi cái hộp ngột ngạt. Cô lại một lần nữa oằn mình dìu ông ta ra ngoài, loạng choạng đi dọc hành lang dài và tĩnh lặng, một hành lang chỉ có tiếng bước chân của cô và tiếng giày của ông ta kéo lê trên tấm thảm dày, như tiếng bước chân của định mệnh.
Tìm được đúng số phòng 1702, cô loay hoay mãi mới tra được thẻ từ vào ổ khóa. Một tiếng "tít" khô khốc vang lên. Cánh cửa nặng nề mở ra. Cô dùng hết sức bình sinh, đẩy ông Phú vào trong rồi đặt ông ta ngồi phịch xuống mép giường. Xong việc, cô cũng thở hổn hển, đầu óc quay cuồng. Cơn say giờ mới thực sự ngấm, làm mọi thứ trước mắt cô nhòe đi.
Nhưng ý thức trách nhiệm của một cô thư ký mẫn cán vẫn còn đó. Cô nhìn ông sếp của mình, mặt đỏ gay, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ. Cô nghĩ mình phải chăm sóc cho ông ta, một sự chăm sóc cuối cùng trước khi bi kịch bắt đầu. Cô quỳ xuống, cẩn thận tháo đôi giày da bóng lộn của ông ta ra, rồi đến đôi tất dày. Sau đó, cô đỡ ông ta nằm xuống giường, cởi giúp chiếc áo vest bên ngoài. Xong xuôi, cô vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn mặt, nhúng nước lạnh, vắt khô rồi quay ra đắp lên trán cho ông ta.
"Anh Phú... anh thấy đỡ hơn không?" cô khẽ hỏi, giọng vẫn còn sự quan tâm ngây thơ.
Ông ta không trả lời, chỉ "ậm ừ" trong cổ họng. Có vẻ như ông ta đã tỉnh táo lại một chút. Bất chợt, bàn tay to bè của ông ta đưa lên, nắm lấy cổ tay cô, một cái nắm bất ngờ và chặt chẽ.
"Hương à..." giọng ông ta khàn khàn, không còn vẻ say xỉn. "Ngồi... ngồi lên giường đi. Bóp đầu cho anh một lát... đau quá."
Hương hơi do dự, nhưng mệnh lệnh trong giọng nói đó khiến cô không dám trái lời. Cô khép nép ngồi lên mép giường, hai bàn tay thon dài, mềm mại của cô khẽ khàng đặt lên hai bên thái dương của ông ta, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Trong ánh đèn vàng vọt của phòng ngủ, cô có dịp quan sát ông sếp của mình ở cự ly gần. Gương mặt ông ta khi nhắm mắt trông không còn vẻ uy nghiêm, chỉ có sự mệt mỏi và những nếp nhăn của tuổi tác. Nhưng trong lúc đang mải mê suy nghĩ, ánh mắt cô tình cờ lướt xuống phía dưới.
Tim cô thót lại, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Ngay chỗ chiếc quần tây đắt tiền của ông giám đốc, một khối gì đó đang cộm hẳn lên, rất rõ ràng. Nó căng cứng, đội lớp vải lên, tạo thành một hình thù không thể nhầm lẫn của sự ham muốn. Mặt cô đỏ bừng lên. Hơi rượu trong người như bay đi đâu hết, chỉ còn lại một sự tỉnh táo đến đáng sợ. Màn kịch đã hạ xuống.
*(Hương): Quái quỷ thật! Cái ông này... say đến thế mà vẫn... Chắc có rượu vào lại muốn cái khoản đó đây. Thật kinh tởm!*
Cô cảm thấy ghê tởm, và một sự sợ hãi sắc lẹm bắt đầu len lỏi vào tâm trí. Cô vội rụt tay lại, định đứng dậy kết thúc việc massage để về phòng, để thoát khỏi cái không gian đang trở nên nguy hiểm này. "Anh Phú, chắc anh cũng đỡ rồi. Em xin phép về phòng nghỉ đây ạ."
Nhưng cô chưa kịp đứng lên. Lời nói của cô còn lơ lửng trong không khí.
Nhanh như cắt, ông Phú, người mà cô nghĩ đang say không biết trời đất gì, đột ngột mở choàng mắt. Và đó không phải là đôi mắt của một người say. Đôi mắt đó trong vắt, sáng rực lên một thứ ham muốn trần trụi, một ánh nhìn của con thú đã vờn mồi đủ lâu. Ông ta chồm dậy, một chuyển động nhanh nhẹn đến đáng sợ ở một gã đàn ông to béo. Vòng tay to như gọng kìm của ông ta ôm chầm lấy cô, dùng sức mạnh của một gã đàn ông trưởng thành vật ngửa cô xuống giường.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, trong một tích tắc. Hương chỉ kịp kêu lên một tiếng "Á..." thì miệng đã bị bàn tay thô ráp của ông ta bịt chặt. Toàn bộ cơ thể to béo của ông ta đè lên người cô, một sức nặng của sự xâm phạm, khiến cô không thể thở nổi.
Ông ta vừa đè giữ cô, vừa cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình ra, để lộ lồng ngực đầy lông lá, xồm xoàm. Chiếc quần dài cũng bị ông ta dùng chân đạp tụt xuống một cách nhanh chóng. Con thú đã hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ bọc con người.
Hương hoảng loạn tột độ. Cô cố gắng vùng vẫy, giãy giụa trong vô vọng, nhưng sức của cô chỉ như châu chấu đá xe. Cô vừa cố đẩy cơ thể nặng trịch của ông ta ra, vừa ấp úng trong tiếng nấc nghẹn, những âm thanh bị bóp méo qua kẽ tay ông ta: "Ơ kìa, anh Phú… anh làm gì vậy… anh buông em ra… kìa anh…"
Nhưng lời van xin của cô chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Nó chìm nghỉm trong tiếng cười khà khà đầy thỏa mãn và tiếng thở hổn hển của con thú dữ đã tìm thấy con mồi của mình.
=======================
Sức nặng của cơ thể to béo của ông Phú như một tảng đá đè lên người Thu Hương, ép chặt cô xuống tấm đệm lún sâu. Không khí trong lồng ngực cô như bị rút cạn. Hơi thở của ông ta, nồng nặc mùi rượu và mùi của một kẻ săn mồi, phả thẳng vào mặt cô, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Ưm... ưm..." Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích. Một tay ông ta ghì chặt cả hai cổ tay mảnh khảnh của cô lên phía trên đầu, khóa chặt chúng vào thành giường. Sức của một người đàn ông trưởng thành, lại đang trong cơn điên cuồng của dục vọng, khiến sự phản kháng của cô trở nên yếu ớt, tội nghiệp.
Tay còn lại của ông ta bắt đầu hành trình tội lỗi của nó. Lần này, nó không còn là những cái chạm vô tình nữa. Nó thô bạo và dứt khoát. Bàn tay to bè, thô ráp của ông ta giật mạnh một bên quai của chiếc váy trắng. Một tiếng "rẹt" khô khốc vang lên. Sợi dây mỏng manh đứt tung. Rồi đến bên còn lại. Chiếc váy, món quà của chồng cô, niềm hãnh diện của cô, giờ đây bị kéo tuột xuống vai, xộc xệch và thảm hại.
Nước mắt cô bắt đầu trào ra, nóng hổi và bất lực. Cô lắc đầu quầy quậy, nhưng bàn tay đang bịt miệng cô của ông ta chỉ càng siết chặt hơn. Ông ta kéo tụt phần thân váy xuống tận đầu gối, để lộ ra toàn bộ phần thân trên của cô.
Bộ ngực căng tròn, đầy đặn của người phụ nữ một con, vốn được bao bọc kín đáo trong lớp áo lót ren màu trắng đơn giản, giờ đây phơi bày trọn vẹn. Làn da trắng mịn của cô ửng đỏ lên vì sự cọ xát và vì xấu hổ. Ông Phú nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo đang phập phồng theo từng nhịp thở khó nhọc của cô, đôi mắt ông ta sáng lên một vẻ thèm khát trần trụi.
Không dừng lại ở đó, bàn tay tội lỗi của ông ta tiếp tục giật phăng chiếc áo lót của cô. Chiếc móc cài bật tung. Bộ ngực được giải phóng, nảy lên một cách tự do, hai nụ hồng cương cứng vì sợ hãi và vì lạnh. Cảnh tượng đó dường như càng làm con thú trong người ông ta thêm điên cuồng. Bàn tay ông ta vồ lấy một bên ngực của cô, bóp mạnh. Hương khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, tiếng kêu bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay ông ta.
Rồi đến chiếc quần lót. Cũng là ren trắng, đồng bộ với chiếc áo, một sự trong trắng cuối cùng còn sót lại. Nó cũng bị lột phăng ra một cách không thương tiếc.
Giờ đây, trên người cô không còn một mảnh vải che thân. Toàn bộ cơ thể ngọc ngà, thứ tài sản quý giá nhất mà cô chỉ dành riêng cho chồng, đang phơi bày trần trụi dưới ánh đèn vàng vọt và trước ánh mắt hau háu của một gã đàn ông xa lạ. Cô cảm thấy một sự nhục nhã tột cùng, một sự ô uế không thể nào gột rửa.
Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cô. Cắn vào tay ông ta, hét lên thật to, đạp vào chỗ hiểm của ông ta. Nhưng rồi, một dòng suy nghĩ khác, lạnh lùng và thực tế hơn, đã dập tắt tất cả.
(Hương): Không được... không được làm vậy... Ông ta là giám đốc, là người nắm giữ vận mệnh của mình. Nếu mình làm ông ta bẽ mặt, ông ta sẽ đuổi việc mình. Công việc này... mình đã phải vất vả thế nào mới có được. Không... mình không thể để mất nó...*
Chính sự giằng xé đó, sự đấu tranh giữa liêm sỉ và nỗi sợ hãi mất đi cuộc sống tốt đẹp hơn đã làm tê liệt ý chí phản kháng của cô. Sự chống cự của cô vì thế không đủ quyết liệt. Cô vẫn giãy giụa, nhưng chỉ như một con chim non trong móng vuốt của diều hâu.
Ông Phú cảm nhận được sự khuất phục trong ánh mắt cô. Ông ta cười khà một tiếng, một tiếng cười của kẻ chiến thắng. Ông ta nới lỏng bàn tay đang bịt miệng cô ra, nhưng vẫn dùng cơ thể to lớn của mình đè chặt cô. Hai chân ông ta khéo léo chèn vào giữa, banh rộng cặp đùi thon dài của cô ra.
Rồi ông ta tụt nốt chiếc quần lót của mình xuống.
Cái dương vật to lớn, gân guốc, với cái đầu tù tù đỏ bóng, vốn đã cương cứng từ nãy, bật tung ra, hiên ngang chĩa thẳng vào mặt cô. Nó như một con mãng xà đang sẵn sàng nuốt chửng con mồi.
Hương nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn. Cô cảm nhận được rất rõ, ở phía dưới, nơi nhạy cảm nhất của mình, ông Phú đã kê đầu dương vật vào đúng giữa hai mép thịt âm đạo. Hơi nóng và sự cứng nhắc của nó chọc vào lớp da non mềm mại, báo hiệu một sự xâm phạm không thể tránh khỏi.
Cảm giác nguy hiểm tột cùng đánh thức cô. "Không!" - cô gào lên trong tâm trí. Cô bặm môi, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng đẩy tấm thân nặng nề của ông Phú ra để vùng dậy, để thoát khỏi cơn ác mộng trần trụi này. Nhưng đã quá muộn.
=======================
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Thu Hương nằm đó, một tuyệt tác trần trụi và tan nát. Làn da trắng nõn của cô, nơi vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi và nước mắt, nổi bật một cách bi thảm trên tấm ga giường màu xanh đậm. Đôi chân dài miên man của cô bị banh rộng một cách nhục nhã, cặp vú căng tròn vẫn còn hằn nguyên dấu tay thô bạo của ông Phú. Cả cơ thể cô, một sự hài hòa của những đường cong mềm mại mà tạo hóa ban tặng, giờ đây bị vặn vẹo trong một tư thế của sự khuất phục tuyệt đối. Nó là một bức tranh đầy tương phản: vẻ đẹp thanh khiết đang bị vấy bẩn bởi dục vọng trần trụi.
Và ngay tại trung tâm của bức tranh đó, cánh cửa địa ngục đã ở ngay trước mắt.
Cái dương vật to lớn, gân guốc của ông Phú, với cái đầu tù tù đỏ bóng, đang chĩa thẳng vào nơi thầm kín nhất của cô. Hơi nóng và sự cứng nhắc của nó, chỉ cách một khoảng không mong manh, cũng đủ khiến Hương rùng mình. Cô có thể thấy rõ từng đường gân xanh nổi cộm, thấy sự căng tức của một thứ vũ khí đang sẵn sàng khai hỏa.
Lý trí gào thét.
Cô bặm môi, dồn chút sức lực cuối cùng vào hai cánh tay, cố gắng đẩy tấm thân nặng nề của ông ta ra. "Không... không... anh Phú... em xin anh... Đau em..."
Giọng cô vỡ ra, trộn lẫn với tiếng nấc. Đó không còn là lời van xin, đó là tiếng kêu tuyệt vọng của một con thú nhỏ đang bị dồn vào chân tường.
Nhưng đáp lại cô chỉ là một tiếng cười ha hả, một tiếng cười man rợ của kẻ đã hoàn toàn mất hết tính người. Ông ta không thèm để ý đến sự chống cự yếu ớt của cô. Ông ta nhổm phần hông lên một chút, hai tay giữ chặt vai cô như đóng đinh xuống giường, lựa thế.
Rồi ông ta dập mạnh xuống.
Một cơn đau xé ruột ập đến, chạy dọc từ hạ bộ lên đến đỉnh đầu. Hương cảm thấy như thể cơ thể mình bị một thanh sắt nóng đỏ xuyên qua. Cô hét lên một tiếng thất thanh, nhưng tiếng hét bị chính cơn đau và sự kinh hoàng bóp nghẹt lại, chỉ còn là một tiếng "Á..." khô khốc trong cổ họng.
Đầu dương vật to và tù của ông ta, với sức mạnh của một con thú, đã nong hai cánh môi âm đạo non mềm của cô ra một cách không thương tiếc. Lớp da mỏng manh bị kéo căng đến giới hạn. Hương cảm nhận được sự ma sát khô khốc, rát bỏng khi nó chọc thẳng vào bên trong. Cảm giác như bị một vật cùn, thô ráp nghiền nát. Khoảnh khắc nó xuyên qua lớp màng mỏng manh cuối cùng, một cảm giác đau buốt đến choáng váng khiến toàn thân cô co giật.
(Hương): Đau! Đau quá! Rách... rách mất rồi! Trời ơi, mình chưa sẵn sàng .....!*
Dương vật của ông ta, với sức mạnh không thể cản lại, tiếp tục chui vào, ngập lút. Nó lấp đầy cơ thể cô, một sự lấp đầy của bạo lực và chiếm đoạt. Hương cảm nhận rõ ràng âm đạo mình, nơi vốn chỉ quen với sự dịu dàng của chồng, giờ đây đang bị nong ra đến cực hạn, bị căng tức đến muốn nứt vỡ. Nó đang phải oằn mình bao bọc trọn vẹn lấy một vật thể xa lạ, to lớn và hung hãn.
Cô nằm bất động, đôi mắt mở to, vô hồn. Nước mắt cứ thế trào ra không ngừng, chảy ướt đẫm hai bên thái dương. Cơn đau vẫn còn đó, nhức nhối và âm ỉ.
Nhưng rồi, một sự tra tấn khác bắt đầu.
Ông Phú bắt đầu rút ra chừng một nửa, rồi lại cắm sập vào. Lại rút ra, rồi lại cắm vào. Mỗi một cú thúc là một lần cơn đau lại nhói lên. Cơ thể cô bị động hoàn toàn, chỉ biết nảy lên rồi lại rơi xuống theo từng nhịp điệu tàn bạo của ông ta. Chiếc giường bắt đầu phát ra những tiếng cọt kẹt ai oán, hòa vào tiếng thở hổn hển của con thú và tiếng khóc không thành lời của nạn nhân.
Địa ngục, hóa ra, không ở đâu xa. Nó ở ngay đây, trong căn phòng khách sạn này, bên trong chính cơ thể cô.
Chương 1
Hai mươi bảy tuổi.
Cái ngưỡng cửa của đàn bà, nơi những giấc mơ thời con gái đã bắt đầu phủ một lớp bụi mỏng của thực tại, và những lo toan của một người vợ, người mẹ đã chớm hằn lên nơi khóe mắt. Thu Hương đang đứng ở chính ngưỡng cửa đó. Hương có một đứa con trai năm tuổi, một người chồng là mối tình đầu từ thời sinh viên. Cuộc sống của cô, nếu nhìn từ bên ngoài, là một bức tranh Hà Nội thu nhỏ, vừa đủ đầy, vừa chật vật.
Cô là gái Hà Nội gốc, cái gốc gác đã ban cho cô một làn da trắng mịn không cần đến son phấn, một thứ men sứ mà thời gian và sự vất vả dường như chưa thể làm cho ố vàng. Cô có một vóc dáng cao ráo và một vẻ đẹp mượt mà, đằm thắm của người phụ nữ đã đi qua thời con gái nhưng chưa bao giờ mất đi nét duyên thầm - thứ vũ khí âm thầm mà chính cô đôi khi cũng không nhận thức được sức mạnh của nó. Gương mặt cô thông minh, sáng sủa, mái tóc dài đen nhánh buông hờ hững ngang lưng. Tất cả toát lên một sự hài hòa, dễ chịu, không sắc sảo nhưng đủ để khiến người ta phải ngoái nhìn, một vẻ đẹp của sự bình yên ẩn chứa một cơn bão chưa bao giờ được đánh thức.
Cái tổ ấm của họ là một căn hộ tập thể cũ nằm sâu trong một con ngõ nhỏ, nơi âm thanh của cuộc sống đô thị dội vào, trộn lẫn với tiếng cười nói của hàng xóm, tiếng khóc của trẻ con. Nó là một không gian đặc quánh mùi người, chật chội và không có lấy một góc riêng tư. Trung, chồng cô, làm việc tại một cơ quan nhà nước, một công việc ổn định theo đúng nghĩa đen của nó: ổn định trong sự ì trệ và eo hẹp. Đồng lương của anh, dù được tằn tiện đến mấy, cũng chỉ như muối bỏ bể giữa cái guồng máy nghiền nuốt tiền bạc của thủ đô. Gánh nặng cơm áo gạo tiền, nó không phải là một thứ gì đó hữu hình, nó là một lớp bụi vô hình, ngày ngày phủ lên mọi thứ, từ chiếc bàn ăn cho đến tình yêu của họ.
“Anh xem, tháng này lại phải đóng thêm tiền học cho cu Bin rồi,” Hương nói trong bữa cơm tối, tiếng cô nhẹ như một tiếng thở dài, không có ý trách móc, chỉ là một sự thông báo về một thực tế không thể trốn tránh.
Trung gắp cho vợ miếng đậu phụ, một cử chỉ quen thuộc, một phản xạ của tình yêu. Ánh mắt anh chùng xuống, đầy vẻ áy náy. “Anh biết rồi. Để anh ráng hoàn tất nốt mấy việc anh mới nhận về, vợ chồng mình cố lên nhé Hương!.”
Hương nhìn chồng, lòng cô thắt lại. Anh vẫn vậy, hiền lành, thật thà và lúc nào cũng muốn gánh vác bằng đôi vai gầy của mình. Nhưng cô biết, vài công việc vặt chẳng thể nào thay đổi được thực tại. Cái thiếu thốn cứ đeo bám, nó len lỏi vào từng góc nhà, từng bữa ăn, từng giấc mơ, và nó đang bào mòn dần sự lãng mạn của tình yêu đầu đời. Chính vì vậy, khi cơ hội đến, Hương đã nắm lấy nó không một chút do dự, như một người sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ.
Tấm bằng loại ưu Đại học Kinh tế từng là tấm vé thông hành mà cô ngỡ sẽ đưa mình đến một tương lai rực rỡ. Nhưng sau một thời gian làm kỹ sư ở công ty nhà nước, cô nhận ra, môi trường đó cũng giống như chồng cô, ổn định trong sự trì trệ. Cỗ máy ì ạch đó nuốt chửng tuổi trẻ và tham vọng của cô mỗi ngày. Cô quyết định rẽ ngang, một cú đặt cược vào số phận, xin vào làm nhân viên bán hàng cho một công ty tư nhân chuyên kinh doanh thiết bị văn phòng. Và sự tháo vát, thông minh của cô, thứ vũ khí bị bỏ quên bấy lâu, nhanh chóng được chú ý.
Chỉ sau một năm, cô được chuyển về văn phòng hành chính. Rồi một ngày, cánh cửa thực sự của cuộc đời cô mở ra, một cánh cửa gỗ sồi nặng trịch.
Ông Phú, vị giám đốc uy nghiêm của công ty, một người đàn ông ngoài bốn mươi, phong độ bệ vệ, người mà cô vẫn luôn ngưỡng mộ từ xa qua lăng kính của một nhân viên mẫn cán, đã gọi cô vào phòng làm việc riêng của ông ta. Không gian bên trong tĩnh lặng, thoảng mùi gỗ và mùi cà phê đắt tiền.
“Thu Hương,” ông ta nói, giọng trầm ấm, dễ chịu, một chất giọng được luyện tập để tạo ra sự tin tưởng. “Tôi đã quan sát cô làm việc một thời gian. Cô rất có năng lực.”
Hương đứng trước bàn làm việc của ông, một khoảng cách được quy định bởi quyền lực, tim đập nhẹ. "Dạ, cảm ơn giám đốc ạ."
Ông Phú mỉm cười, một nụ cười mà tất cả nhân viên trong công ty đều cho là tâm lý và thoải mái. Nó không chạm đến mắt ông ta. “Vị trí thư ký riêng của tôi hiện đang trống. Tôi nghĩ cô là người phù hợp nhất. Lương sẽ cao hơn, điều kiện làm việc, giao tiếp, học hỏi cũng tốt hơn. Cô có muốn thử sức không?”
Tai Hương như ù đi trước một lời đề nghị choáng ngợp. Thư ký riêng cho giám đốc. Đó là một vị trí mà bao người mơ ước, một bước lên thiên đường. Cô mừng đến mức lắp bắp, không nhận ra rằng mình đang đứng trước một lời nguyền được gói trong một món quà. “Dạ… dạ có ạ! Em cảm ơn giám đốc đã tin tưởng!”
*(Hương): Trời ơi, thật không thể tin được. Cuộc đời mình sắp sang một trang mới rồi. Sẽ có tiền mua sữa tốt cho con, sẽ có tiền sắm sửa cho chồng, sẽ không còn phải lo lắng mỗi khi tháng hết tiền vơi. Ông Phú thật đúng là một người sếp mẫu mực, biết nhìn người tài.*
Cô bước ra khỏi phòng giám đốc, lòng lâng lâng hạnh phúc trên một đám mây của sự ngây thơ. Cô tin tưởng tuyệt đối vào ông Phú, một người sếp mà cô cho là đứng đắn, một người có tài lãnh đạo đã đưa công ty làm ăn phát đạt. Niềm tin trong trẻo đó khiến cô không nhận ra cái nhìn của ông ta khi cô quay lưng bước đi, một cái nhìn quét từ gót chân lên đến mái tóc dài của cô.
Tối hôm đó, cô báo tin cho chồng. Trung mừng cho vợ ra mặt, một niềm vui thuần khiết của người đàn ông yêu vợ hơn chính bản thân mình.
“Thế thì tốt quá rồi em ạ! Phải ăn mừng thôi! Hay cuối tuần mình mời sếp một bữa cơm cảm ơn đi em.”
Hương đồng ý ngay. Bữa cơm cảm ơn diễn ra trong không khí vui vẻ, một vở kịch hoàn hảo mà đạo diễn chính là ông Phú. Ông ta tỏ ra rất gần gũi, hỏi han chuyện gia đình, chuyện con cái, khen Trung có người vợ vừa đẹp vừa giỏi. Mỗi lời khen của ông ta là một sự thẩm định, mỗi cái vỗ vai thân tình là một sự đánh dấu chủ quyền vô hình. Và Hương, cô chỉ thấy lòng mình càng thêm tin tưởng và ngưỡng mộ ông sếp mẫu mực của mình.
Công việc cứ thế trôi đi trong một ảo ảnh ngọt ngào. Hương như cá gặp nước, cô lao vào guồng quay mới với tất cả sự say mê. Cô say sưa làm việc, học hỏi, mở rộng các mối quan hệ. Ngoài lương, cô còn có thêm những khoản thu nhập khác từ các hợp đồng mà cô phụ trách, những đồng tiền có mùi của giấy mới và cơ hội. Ước mơ về một chiếc xe SH láng coóng, thay cho chiếc xe máy cũ kỹ của hai vợ chồng, không còn quá xa vời. Nó trở thành một nỗi ám ảnh ngọt ngào. Cô chăm chỉ dành dụm, đếm từng đồng, cảm nhận niềm vui của một người phụ nữ đang dần làm chủ được số phận của mình, mà không biết rằng, sợi dây số phận đó lại đang nằm trong tay một kẻ khác.
Mọi thứ dường như là một giấc mơ đẹp. Một giấc mơ được xây trên miệng vực.
Cho đến một buổi sáng thứ Ba, khi cô đang bận rộn sắp xếp lịch làm việc, khi ánh nắng vẫn còn trong trẻo và cô vẫn còn tin vào giấc mơ của mình, ông Phú gọi cô vào phòng.
“Hương này,” ông nói, sau khi cô đã đặt tách trà nóng lên bàn cho ông, hơi nước mỏng manh bốc lên rồi tan biến vào không khí. “Em chuẩn bị cho anh toàn bộ hồ sơ, tài liệu về dự án với đối tác ở Hải Phòng nhé.”
“Dạ, có cần gấp không anh?” Cô vẫn quen miệng gọi ông là "anh" trong những lúc riêng tư như thế này, một sự thân mật của công việc, trong sáng và vô hại.
“Gấp. Sáng thứ Năm tuần này chúng ta sẽ đi. Có lẽ phải đến thứ Bảy mới về được.”
Bàn tay đang định thu lại của Hương khựng lại một giây trên không trung. "Dạ? Đi những ba ngày ạ?"
Cô hơi ngần ngại. Đây là lần đầu tiên cô phải đi công tác xa nhà và qua đêm. Từ trước đến nay, dù bận rộn đến mấy, tối nào cô cũng về với chồng con, về với cái tổ ấm chật chội nhưng an toàn của mình. Một cảm giác bất an mơ hồ, lạnh lẽo như một con rắn nhỏ, chợt trườn qua tâm trí cô.
Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt nó đi, như người ta xua một con côn trùng khó chịu.
*(Hương): Mình nghĩ vớ vẩn gì vậy? Đi công tác là chuyện bình thường của một thư ký. Sếp tin tưởng mới giao cho mình đi cùng, đó là một đặc ân. Vả lại, có gì phải sợ chứ? Mình sống đứng đắn, anh Phú cũng là người mẫu mực, sẽ không ai có thể dị nghị gì được. Cái bóng ma của sự bất an là do mình tự tạo ra.*
Cô ép mình mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp, một chiếc mặt nạ hoàn hảo. "Dạ, em hiểu rồi ạ. Em sẽ chuẩn bị mọi thứ ngay đây anh."
Hương không biết rằng, chuyến đi Hải Phòng đó, không phải là một chuyến công tác bình thường. Nó là một cánh cửa khác, một cánh cửa dẫn vào một thế giới mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra, một thế giới sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi, nơi những chiếc mặt nạ sẽ rơi xuống và sự thật trần trụi sẽ hiện nguyên hình.
=====================
Sáng thứ Năm, Hà Nội se lạnh, một cái lạnh ngọt ngào báo hiệu mùa đông sắp tới. Hương dậy từ sớm, khi cả thành phố còn đang im lìm trong giấc ngủ. Cô đứng trước tủ quần áo, đắn đo hồi lâu. Đây không chỉ là một chuyến công tác, đây là một màn trình diễn. Cô muốn mình phải thật chuyên nghiệp, một sự chuyên nghiệp không tì vết, như một bộ áo giáp. Cuối cùng, cô chọn một bộ vest công sở màu be nhạt, chiếc quần tây ống đứng và áo sơ mi lụa màu trắng bên trong. Cô trang điểm nhẹ nhàng, chỉ một chút son hồng đất để che đi sự mệt mỏi và làm gương mặt thêm tươi tắn. Mái tóc dài được cô búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon và vầng trán thông minh. Một hình ảnh hoàn hảo của sự thanh lịch và trong sáng.
Cô quay sang nhìn chồng. Trung vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, bình yên trong thế giới không có những toan tính mà cô sắp phải bước vào. Cô khẽ cúi xuống, hôn lên má anh, một nụ hôn của sự lưu luyến và một lời xin lỗi không thành lời. "Em đi nhé," cô thì thầm. Cu Bin vẫn còn say ngủ trong chiếc cũi nhỏ. Cô ngắm nhìn con một lúc lâu, lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi mơ hồ, một dự cảm rằng khi cô trở về, có lẽ cô sẽ không còn hoàn toàn thuộc về thế giới này nữa.
Đúng bảy giờ, chiếc Lexus sang trọng của ông Phú đỗ xịch trước cửa, im lặng và kiêu hãnh, như một con thú săn mồi đến từ một thế giới khác. Hương xách chiếc vali nhỏ, vội vã bước xuống. Cô hơi ngạc nhiên khi mở cửa xe, một làn khí lạnh và mùi nước hoa đắt tiền ùa ra, và chỉ thấy mỗi ông Phú đang ngồi sau tay lái.
"Dạ, chào anh ạ. Anh Long trợ lý không đi cùng mình ạ?" Cô khẽ hỏi, một câu hỏi của sự ngây thơ.
Ông Phú cười, nụ cười vẫn vẻ hiền hậu và tâm lý như mọi ngày, một nụ cười không tốn một xu nhưng mua được cả thế giới. "Anh Long bận chút việc đột xuất ở công ty rồi. Chuyến này chỉ cần mình em là đủ. Lên xe đi."
Hương ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe lăn bánh, êm ru, để lại sau lưng con ngõ nhỏ và những lo toan thường nhật. Không gian bên trong xe hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Trên đường đi, ông Phú tỏ ra rất quan tâm, hỏi han cô về gia đình, về dự định tương lai. Không khí trong xe khá thoải mái, một sự thoải mái được tính toán kỹ lưỡng, khiến những bất an ban đầu của Hương tan biến hết. Cô lại tin rằng mình đang đi cùng một người sếp mẫu mực, một người anh lớn đáng kính.
*(Hương): Anh Phú đúng là một người sếp tuyệt vời. Vừa có tài, vừa tâm lý. Chẳng bù cho mấy ông trưởng phòng ở công ty cũ, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ. Đi cùng sếp thế này, mình phải cố gắng thể hiện thật tốt mới được.*
Xuống đến Hải Phòng, đối tác đã chờ sẵn. Họ mời cả hai đi ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng bên bờ biển. Sau bữa trưa, công việc bắt đầu. Cuộc thảo luận diễn ra khá suôn sẻ. Hương, trong vai một nữ thư ký hoàn hảo, đã trình diễn xuất sắc. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của cô, mọi tài liệu, số liệu đều được trình bày một cách rành mạch. Phía đối tác tỏ ra rất hài lòng. Tưởng chừng mọi việc sẽ kết thúc trong buổi chiều, nhưng ông Phú lại bất ngờ đưa ra một lời đề nghị, một sự thay đổi kịch bản đầy chủ ý:
"Thôi, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây. Các chi tiết nhỏ còn lại, để sáng mai anh em mình làm việc tiếp cho thong thả. Chiều nay coi như để cô Hương đây có chút thời gian ngắm thành phố Cảng."
Đối tác vui vẻ đồng ý. Ông Phú đưa Hương đến một khách sạn bốn sao lộng lẫy, nơi đã được đặt sẵn. Anh ta đặt hai phòng đơn, ở cạnh nhau, một sự sắp xếp đầy ẩn ý. "Em vào phòng nghỉ ngơi đi nhé. Anh gọi anh lái xe đưa cậu ấy về nhà họ hàng dưới này chơi. Tối anh em mình đi ăn tiệc với đối tác."
Hương bước vào phòng. Căn phòng sang trọng hơn bất cứ nơi nào cô từng ở, một cái lồng son. Chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, êm ái. Cửa sổ kính rộng nhìn thẳng ra biển, nơi những con sóng bạc đầu đang vỗ về bờ cát. Cô thả người xuống giường, cảm giác mềm mại bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi. Cô thầm ước, giá như một ngày nào đó, gia đình nhỏ của cô cũng có được một không gian như thế này, một ước mơ chính đáng đang vô tình dẫn lối cho cô vào bi kịch.
Đến bảy giờ tối, điện thoại phòng reo, âm thanh sắc lẻm, cắt ngang dòng suy tưởng của cô. Là ông Phú.
"Hương à, chuẩn bị xong chưa em? Khoảng mười lăm phút nữa mình đi nhé."
"Dạ, em xong rồi ạ."
Hương đứng trước gương, một lần nữa trong ngày. Cô nên mặc gì cho buổi tế lễ này? Cuối cùng, cô chọn chiếc váy liền thân màu trắng mà chồng cô mới tặng dịp sinh nhật, một lựa chọn vô thức như để bám víu vào sự trong sạch cuối cùng. Chiếc váy có thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, cổ thuyền, tay lỡ, chiết eo nhẹ, dài qua gối, tôn lên vóc dáng cao ráo và thanh lịch của cô. Cô xõa mái tóc dài ra, chải mượt, để nó buông hờ trên bờ vai như một dòng suối đen. Cô trang điểm kỹ hơn một chút so với ban sáng, nhấn vào đôi mắt to tròn và đôi môi mọng. Nhìn mình trong gương, cô thấy hài lòng. Một vẻ đẹp đằm thắm, chín chắn nhưng vẫn đầy quyến rũ. Một vẻ đẹp bi thảm của một bông hoa sắp bị vùi dập.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng hải sản nổi tiếng, một sân khấu ồn ào, náo nhiệt. Trên bàn, ngoài ông Phú và cô, còn có ba người đàn ông phía đối tác, tất cả đều có vẻ là những tay kinh doanh sành sỏi, những con cá mập đã quen mùi máu. Sau vài câu chào hỏi, rượu được rót ra, sóng sánh trong những chiếc ly thủy tinh.
Một người đàn ông có vẻ là sếp bên kia nâng ly. "Nào, mời giám đốc Phú, mời cô Hương. Chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công tốt đẹp."
Hương chỉ dám nhấp môi, một sự phòng vệ yếu ớt. Nhưng những con cá mập không chịu. Chúng liên tục mời, ép cô phải uống, những lời mời được bọc trong sự khích tướng và những nụ cười xã giao.
"Em không biết uống rượu đâu ạ," cô cố gắng từ chối, một lời kháng cự tuyệt vọng.
"Ôi dào, làm kinh doanh mà không biết uống rượu thì sao được. Uống một ly cho anh em vui chứ," một người nói, và những người khác thì hùa theo.
Ông Phú ngồi cạnh, im lặng. Sự im lặng của ông ta là một mệnh lệnh. Ông ta chỉ khẽ huých tay cô, ánh mắt ra hiệu đừng nên từ chối. Hương hiểu ý, cô không muốn làm sếp mất mặt, cũng không muốn làm hỏng không khí của bữa tiệc quan trọng. Cô đành nhắm mắt, đưa ly rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch, như uống một liều thuốc độc.
Vị rượu cay nồng xộc lên mũi, làm cô ho sặc sụa. Mọi người cười ồ lên, một tiếng cười của những kẻ đi săn hài lòng. Rồi ly thứ hai, ly thứ ba... Cô không thể từ chối. Từng lớp phòng vệ của cô bị chất cồn gột rửa. Đầu óc cô bắt đầu lâng lâng. Má cô nóng bừng, đỏ ửng lên. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng, tiếng nói cười trở nên xa xăm, mờ ảo.
Cô vẫn cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để chào hỏi, để mỉm cười, để đóng cho tròn vai cô thư ký duyên dáng, thông minh. Đến cuối bữa tiệc, khi mọi người đã ngà ngà say, cô chỉ còn biết bám vào thành ghế để không gục ngã. Cô thấy ông Phú cũng đã say lắm, mặt ông ta đỏ gay, nói năng líu nhíu, không đứng dậy nổi.
Cô, với chút ý thức trách nhiệm còn sót lại của một cô thư ký mẫn cán, phải vất vả lắm mới dìu được ông sếp to béo của mình ra khỏi nhà hàng, trong tiếng cười nói chếnh choáng của những người đối tác. Chiếc taxi đã chờ sẵn. Đêm Hải Phòng lộng gió, nhưng đầu óc Hương thì nóng như lửa đốt. Cô không biết rằng, cơn say này chỉ là màn dạo đầu cho một cơn bão sắp ập đến, một cơn bão mà cô chính là tâm bão.
=======================
Cửa taxi bật mở, hơi lạnh ban đêm ùa vào nhưng không làm dịu đi được cái nóng hừng hực trong người Thu Hương. Cô vất vả dìu người đàn ông to béo của mình ra khỏi xe. Ông Phú nặng trịch, toàn bộ sức nặng của ông ta gần như đổ dồn lên bờ vai mảnh khảnh của cô. Mùi rượu, mùi thức ăn, mùi mồ hôi của đàn ông và mùi nước hoa đắt tiền của ông ta quyện vào nhau, tạo thành một thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt, bám riết lấy cô như một lớp màng vô hình.
"Anh... anh đi cẩn thận... sắp đến sảnh rồi ạ," Hương lí nhí nói, hơi thở cô cũng phả ra toàn mùi rượu.
Cô gần như phải kéo lê ông ta qua sảnh khách sạn vắng tanh, dưới ánh mắt có phần tò mò của cậu nhân viên lễ tân. Cửa thang máy mở ra, cô gắng hết sức đẩy ông sếp vào trong. Không gian chật hẹp của thang máy như một cái hộp kín, nhốt chặt cô với cơ thể đồ sộ của ông Phú. Trong cái không gian tù túng đó, ông ta lảo đảo, rồi gần như đổ ập vào người cô, vòng tay to bè ôm cứng lấy eo cô như một phản xạ vô thức của người say.
Đầu cô bị ép vào lồng ngực phập phồng, nóng hổi của ông ta. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nề, thình thịch bên tai, cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể ông ta tỏa ra, xuyên qua lớp áo. Chiếc váy trắng tinh khôi của cô bị ép chặt vào bộ vest đắt tiền, nhàu nhĩ. Một sự va chạm không mong muốn, một sự xâm phạm đầu tiên.
*(Hương): Trời ạ, nặng quá. Chắc anh ấy say không biết gì nữa rồi. Thôi kệ, mình là thư ký, phải chăm sóc sếp cho chu đáo. Chỉ mong mau lên đến phòng.*
Cô cố giữ cho cả hai cùng đứng vững khi thang máy đi lên. Con số trên bảng điện tử nhảy từng nấc một, chậm chạp một cách tàn nhẫn. "Ting". Cửa thang máy mở ra ở tầng bảy, giải thoát cô khỏi cái hộp ngột ngạt. Cô lại một lần nữa oằn mình dìu ông ta ra ngoài, loạng choạng đi dọc hành lang dài và tĩnh lặng, một hành lang chỉ có tiếng bước chân của cô và tiếng giày của ông ta kéo lê trên tấm thảm dày, như tiếng bước chân của định mệnh.
Tìm được đúng số phòng 1702, cô loay hoay mãi mới tra được thẻ từ vào ổ khóa. Một tiếng "tít" khô khốc vang lên. Cánh cửa nặng nề mở ra. Cô dùng hết sức bình sinh, đẩy ông Phú vào trong rồi đặt ông ta ngồi phịch xuống mép giường. Xong việc, cô cũng thở hổn hển, đầu óc quay cuồng. Cơn say giờ mới thực sự ngấm, làm mọi thứ trước mắt cô nhòe đi.
Nhưng ý thức trách nhiệm của một cô thư ký mẫn cán vẫn còn đó. Cô nhìn ông sếp của mình, mặt đỏ gay, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ. Cô nghĩ mình phải chăm sóc cho ông ta, một sự chăm sóc cuối cùng trước khi bi kịch bắt đầu. Cô quỳ xuống, cẩn thận tháo đôi giày da bóng lộn của ông ta ra, rồi đến đôi tất dày. Sau đó, cô đỡ ông ta nằm xuống giường, cởi giúp chiếc áo vest bên ngoài. Xong xuôi, cô vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn mặt, nhúng nước lạnh, vắt khô rồi quay ra đắp lên trán cho ông ta.
"Anh Phú... anh thấy đỡ hơn không?" cô khẽ hỏi, giọng vẫn còn sự quan tâm ngây thơ.
Ông ta không trả lời, chỉ "ậm ừ" trong cổ họng. Có vẻ như ông ta đã tỉnh táo lại một chút. Bất chợt, bàn tay to bè của ông ta đưa lên, nắm lấy cổ tay cô, một cái nắm bất ngờ và chặt chẽ.
"Hương à..." giọng ông ta khàn khàn, không còn vẻ say xỉn. "Ngồi... ngồi lên giường đi. Bóp đầu cho anh một lát... đau quá."
Hương hơi do dự, nhưng mệnh lệnh trong giọng nói đó khiến cô không dám trái lời. Cô khép nép ngồi lên mép giường, hai bàn tay thon dài, mềm mại của cô khẽ khàng đặt lên hai bên thái dương của ông ta, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
Trong ánh đèn vàng vọt của phòng ngủ, cô có dịp quan sát ông sếp của mình ở cự ly gần. Gương mặt ông ta khi nhắm mắt trông không còn vẻ uy nghiêm, chỉ có sự mệt mỏi và những nếp nhăn của tuổi tác. Nhưng trong lúc đang mải mê suy nghĩ, ánh mắt cô tình cờ lướt xuống phía dưới.
Tim cô thót lại, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Ngay chỗ chiếc quần tây đắt tiền của ông giám đốc, một khối gì đó đang cộm hẳn lên, rất rõ ràng. Nó căng cứng, đội lớp vải lên, tạo thành một hình thù không thể nhầm lẫn của sự ham muốn. Mặt cô đỏ bừng lên. Hơi rượu trong người như bay đi đâu hết, chỉ còn lại một sự tỉnh táo đến đáng sợ. Màn kịch đã hạ xuống.
*(Hương): Quái quỷ thật! Cái ông này... say đến thế mà vẫn... Chắc có rượu vào lại muốn cái khoản đó đây. Thật kinh tởm!*
Cô cảm thấy ghê tởm, và một sự sợ hãi sắc lẹm bắt đầu len lỏi vào tâm trí. Cô vội rụt tay lại, định đứng dậy kết thúc việc massage để về phòng, để thoát khỏi cái không gian đang trở nên nguy hiểm này. "Anh Phú, chắc anh cũng đỡ rồi. Em xin phép về phòng nghỉ đây ạ."
Nhưng cô chưa kịp đứng lên. Lời nói của cô còn lơ lửng trong không khí.
Nhanh như cắt, ông Phú, người mà cô nghĩ đang say không biết trời đất gì, đột ngột mở choàng mắt. Và đó không phải là đôi mắt của một người say. Đôi mắt đó trong vắt, sáng rực lên một thứ ham muốn trần trụi, một ánh nhìn của con thú đã vờn mồi đủ lâu. Ông ta chồm dậy, một chuyển động nhanh nhẹn đến đáng sợ ở một gã đàn ông to béo. Vòng tay to như gọng kìm của ông ta ôm chầm lấy cô, dùng sức mạnh của một gã đàn ông trưởng thành vật ngửa cô xuống giường.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, trong một tích tắc. Hương chỉ kịp kêu lên một tiếng "Á..." thì miệng đã bị bàn tay thô ráp của ông ta bịt chặt. Toàn bộ cơ thể to béo của ông ta đè lên người cô, một sức nặng của sự xâm phạm, khiến cô không thể thở nổi.
Ông ta vừa đè giữ cô, vừa cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình ra, để lộ lồng ngực đầy lông lá, xồm xoàm. Chiếc quần dài cũng bị ông ta dùng chân đạp tụt xuống một cách nhanh chóng. Con thú đã hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ bọc con người.
Hương hoảng loạn tột độ. Cô cố gắng vùng vẫy, giãy giụa trong vô vọng, nhưng sức của cô chỉ như châu chấu đá xe. Cô vừa cố đẩy cơ thể nặng trịch của ông ta ra, vừa ấp úng trong tiếng nấc nghẹn, những âm thanh bị bóp méo qua kẽ tay ông ta: "Ơ kìa, anh Phú… anh làm gì vậy… anh buông em ra… kìa anh…"
Nhưng lời van xin của cô chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Nó chìm nghỉm trong tiếng cười khà khà đầy thỏa mãn và tiếng thở hổn hển của con thú dữ đã tìm thấy con mồi của mình.
=======================
Sức nặng của cơ thể to béo của ông Phú như một tảng đá đè lên người Thu Hương, ép chặt cô xuống tấm đệm lún sâu. Không khí trong lồng ngực cô như bị rút cạn. Hơi thở của ông ta, nồng nặc mùi rượu và mùi của một kẻ săn mồi, phả thẳng vào mặt cô, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Ưm... ưm..." Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích. Một tay ông ta ghì chặt cả hai cổ tay mảnh khảnh của cô lên phía trên đầu, khóa chặt chúng vào thành giường. Sức của một người đàn ông trưởng thành, lại đang trong cơn điên cuồng của dục vọng, khiến sự phản kháng của cô trở nên yếu ớt, tội nghiệp.
Tay còn lại của ông ta bắt đầu hành trình tội lỗi của nó. Lần này, nó không còn là những cái chạm vô tình nữa. Nó thô bạo và dứt khoát. Bàn tay to bè, thô ráp của ông ta giật mạnh một bên quai của chiếc váy trắng. Một tiếng "rẹt" khô khốc vang lên. Sợi dây mỏng manh đứt tung. Rồi đến bên còn lại. Chiếc váy, món quà của chồng cô, niềm hãnh diện của cô, giờ đây bị kéo tuột xuống vai, xộc xệch và thảm hại.
Nước mắt cô bắt đầu trào ra, nóng hổi và bất lực. Cô lắc đầu quầy quậy, nhưng bàn tay đang bịt miệng cô của ông ta chỉ càng siết chặt hơn. Ông ta kéo tụt phần thân váy xuống tận đầu gối, để lộ ra toàn bộ phần thân trên của cô.
Bộ ngực căng tròn, đầy đặn của người phụ nữ một con, vốn được bao bọc kín đáo trong lớp áo lót ren màu trắng đơn giản, giờ đây phơi bày trọn vẹn. Làn da trắng mịn của cô ửng đỏ lên vì sự cọ xát và vì xấu hổ. Ông Phú nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo đang phập phồng theo từng nhịp thở khó nhọc của cô, đôi mắt ông ta sáng lên một vẻ thèm khát trần trụi.
Không dừng lại ở đó, bàn tay tội lỗi của ông ta tiếp tục giật phăng chiếc áo lót của cô. Chiếc móc cài bật tung. Bộ ngực được giải phóng, nảy lên một cách tự do, hai nụ hồng cương cứng vì sợ hãi và vì lạnh. Cảnh tượng đó dường như càng làm con thú trong người ông ta thêm điên cuồng. Bàn tay ông ta vồ lấy một bên ngực của cô, bóp mạnh. Hương khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, tiếng kêu bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay ông ta.
Rồi đến chiếc quần lót. Cũng là ren trắng, đồng bộ với chiếc áo, một sự trong trắng cuối cùng còn sót lại. Nó cũng bị lột phăng ra một cách không thương tiếc.
Giờ đây, trên người cô không còn một mảnh vải che thân. Toàn bộ cơ thể ngọc ngà, thứ tài sản quý giá nhất mà cô chỉ dành riêng cho chồng, đang phơi bày trần trụi dưới ánh đèn vàng vọt và trước ánh mắt hau háu của một gã đàn ông xa lạ. Cô cảm thấy một sự nhục nhã tột cùng, một sự ô uế không thể nào gột rửa.
Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cô. Cắn vào tay ông ta, hét lên thật to, đạp vào chỗ hiểm của ông ta. Nhưng rồi, một dòng suy nghĩ khác, lạnh lùng và thực tế hơn, đã dập tắt tất cả.
(Hương): Không được... không được làm vậy... Ông ta là giám đốc, là người nắm giữ vận mệnh của mình. Nếu mình làm ông ta bẽ mặt, ông ta sẽ đuổi việc mình. Công việc này... mình đã phải vất vả thế nào mới có được. Không... mình không thể để mất nó...*
Chính sự giằng xé đó, sự đấu tranh giữa liêm sỉ và nỗi sợ hãi mất đi cuộc sống tốt đẹp hơn đã làm tê liệt ý chí phản kháng của cô. Sự chống cự của cô vì thế không đủ quyết liệt. Cô vẫn giãy giụa, nhưng chỉ như một con chim non trong móng vuốt của diều hâu.
Ông Phú cảm nhận được sự khuất phục trong ánh mắt cô. Ông ta cười khà một tiếng, một tiếng cười của kẻ chiến thắng. Ông ta nới lỏng bàn tay đang bịt miệng cô ra, nhưng vẫn dùng cơ thể to lớn của mình đè chặt cô. Hai chân ông ta khéo léo chèn vào giữa, banh rộng cặp đùi thon dài của cô ra.
Rồi ông ta tụt nốt chiếc quần lót của mình xuống.
Cái dương vật to lớn, gân guốc, với cái đầu tù tù đỏ bóng, vốn đã cương cứng từ nãy, bật tung ra, hiên ngang chĩa thẳng vào mặt cô. Nó như một con mãng xà đang sẵn sàng nuốt chửng con mồi.
Hương nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn. Cô cảm nhận được rất rõ, ở phía dưới, nơi nhạy cảm nhất của mình, ông Phú đã kê đầu dương vật vào đúng giữa hai mép thịt âm đạo. Hơi nóng và sự cứng nhắc của nó chọc vào lớp da non mềm mại, báo hiệu một sự xâm phạm không thể tránh khỏi.
Cảm giác nguy hiểm tột cùng đánh thức cô. "Không!" - cô gào lên trong tâm trí. Cô bặm môi, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng đẩy tấm thân nặng nề của ông Phú ra để vùng dậy, để thoát khỏi cơn ác mộng trần trụi này. Nhưng đã quá muộn.
=======================
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Thu Hương nằm đó, một tuyệt tác trần trụi và tan nát. Làn da trắng nõn của cô, nơi vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi và nước mắt, nổi bật một cách bi thảm trên tấm ga giường màu xanh đậm. Đôi chân dài miên man của cô bị banh rộng một cách nhục nhã, cặp vú căng tròn vẫn còn hằn nguyên dấu tay thô bạo của ông Phú. Cả cơ thể cô, một sự hài hòa của những đường cong mềm mại mà tạo hóa ban tặng, giờ đây bị vặn vẹo trong một tư thế của sự khuất phục tuyệt đối. Nó là một bức tranh đầy tương phản: vẻ đẹp thanh khiết đang bị vấy bẩn bởi dục vọng trần trụi.
Và ngay tại trung tâm của bức tranh đó, cánh cửa địa ngục đã ở ngay trước mắt.
Cái dương vật to lớn, gân guốc của ông Phú, với cái đầu tù tù đỏ bóng, đang chĩa thẳng vào nơi thầm kín nhất của cô. Hơi nóng và sự cứng nhắc của nó, chỉ cách một khoảng không mong manh, cũng đủ khiến Hương rùng mình. Cô có thể thấy rõ từng đường gân xanh nổi cộm, thấy sự căng tức của một thứ vũ khí đang sẵn sàng khai hỏa.
Lý trí gào thét.
Cô bặm môi, dồn chút sức lực cuối cùng vào hai cánh tay, cố gắng đẩy tấm thân nặng nề của ông ta ra. "Không... không... anh Phú... em xin anh... Đau em..."
Giọng cô vỡ ra, trộn lẫn với tiếng nấc. Đó không còn là lời van xin, đó là tiếng kêu tuyệt vọng của một con thú nhỏ đang bị dồn vào chân tường.
Nhưng đáp lại cô chỉ là một tiếng cười ha hả, một tiếng cười man rợ của kẻ đã hoàn toàn mất hết tính người. Ông ta không thèm để ý đến sự chống cự yếu ớt của cô. Ông ta nhổm phần hông lên một chút, hai tay giữ chặt vai cô như đóng đinh xuống giường, lựa thế.
Rồi ông ta dập mạnh xuống.
Một cơn đau xé ruột ập đến, chạy dọc từ hạ bộ lên đến đỉnh đầu. Hương cảm thấy như thể cơ thể mình bị một thanh sắt nóng đỏ xuyên qua. Cô hét lên một tiếng thất thanh, nhưng tiếng hét bị chính cơn đau và sự kinh hoàng bóp nghẹt lại, chỉ còn là một tiếng "Á..." khô khốc trong cổ họng.
Đầu dương vật to và tù của ông ta, với sức mạnh của một con thú, đã nong hai cánh môi âm đạo non mềm của cô ra một cách không thương tiếc. Lớp da mỏng manh bị kéo căng đến giới hạn. Hương cảm nhận được sự ma sát khô khốc, rát bỏng khi nó chọc thẳng vào bên trong. Cảm giác như bị một vật cùn, thô ráp nghiền nát. Khoảnh khắc nó xuyên qua lớp màng mỏng manh cuối cùng, một cảm giác đau buốt đến choáng váng khiến toàn thân cô co giật.
(Hương): Đau! Đau quá! Rách... rách mất rồi! Trời ơi, mình chưa sẵn sàng .....!*
Dương vật của ông ta, với sức mạnh không thể cản lại, tiếp tục chui vào, ngập lút. Nó lấp đầy cơ thể cô, một sự lấp đầy của bạo lực và chiếm đoạt. Hương cảm nhận rõ ràng âm đạo mình, nơi vốn chỉ quen với sự dịu dàng của chồng, giờ đây đang bị nong ra đến cực hạn, bị căng tức đến muốn nứt vỡ. Nó đang phải oằn mình bao bọc trọn vẹn lấy một vật thể xa lạ, to lớn và hung hãn.
Cô nằm bất động, đôi mắt mở to, vô hồn. Nước mắt cứ thế trào ra không ngừng, chảy ướt đẫm hai bên thái dương. Cơn đau vẫn còn đó, nhức nhối và âm ỉ.
Nhưng rồi, một sự tra tấn khác bắt đầu.
Ông Phú bắt đầu rút ra chừng một nửa, rồi lại cắm sập vào. Lại rút ra, rồi lại cắm vào. Mỗi một cú thúc là một lần cơn đau lại nhói lên. Cơ thể cô bị động hoàn toàn, chỉ biết nảy lên rồi lại rơi xuống theo từng nhịp điệu tàn bạo của ông ta. Chiếc giường bắt đầu phát ra những tiếng cọt kẹt ai oán, hòa vào tiếng thở hổn hển của con thú và tiếng khóc không thành lời của nạn nhân.
Địa ngục, hóa ra, không ở đâu xa. Nó ở ngay đây, trong căn phòng khách sạn này, bên trong chính cơ thể cô.
Sửa lần cuối:










