Chương 9: Chuyến du lịch với công ty của bố Mấy ngày sau, bố tôi xong việc nên về sớm. Các cậu sinh viên có lẻ vào kỳ thi nên cũng chưa mò qua.
Một hôm, bố tôi về sớm, Ông bước vào nhà, tay xách một túi hoa quả, miệng cười toe toét.
"Hôm nay anh về sớm, mua ít nho Mỹ cho mẹ con em bồi bổ này!" ông ta nói, giọng vui vẻ một cách bất thường.
Mẹ tôi đang lúi húi dưới bếp, nghe tiếng chồng thì ngẩng lên. Bà mặc một chiếc váy hai dây mặc ở nhà, chất vải lanh mát rượi màu xanh da trời. Chiếc váy không quá hở hang nhưng cũng đủ để phô bày bờ vai tròn trịa, trắng nõn và phần xương quai xanh gợi cảm. Ánh đèn tuýp trong bếp chiếu xuống, làm làn da bà như phát sáng. Khi bà quay người lại, hai dây áo mỏng manh khẽ trễ xuống, để lộ ra một phần của khe ngực đầy đặn, trắng ngần.
"Anh về rồi đấy à!" mẹ đáp, giọng đều đều, không vui không buồn. Bà nhận lấy túi hoa quả, những ngón tay búp măng thon dài của bà lướt qua bàn tay thô kệch của bố.
Bữa cơm tối được dọn ra. Không khí trên bàn ăn vui vẻ đến mức giả tạo. Bố tôi nói nhiều hơn hẳn mọi khi. Ông ta liên tục gắp thức ăn vào bát cho mẹ.
"Em ăn nhiều vào, dạo này trông em xanh xao quá."
Ông ta gắp cho bà một miếng sườn non, mắt nhìn bà âu yếm. Tôi lẳng lặng ăn phần cơm của mình, mắt không rời khỏi hai người họ. Mẹ tôi đẹp, một vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm của người đàn bà đã đi qua giông bão. Làn da trắng sứ của bà dường như còn mịn màng hơn. Cặp ngực sau lớp váy mỏng vẫn căng tròn, kiêu hãnh. Và cặp mông, dù bà đang ngồi, tôi vẫn có thể hình dung ra sự tròn trịa, đầy đặn của nó. Vẻ đẹp đó, trong cái không gian chật chội, bình thường của căn nhà cấp bốn này, càng trở nên nổi bật, như một viên ngọc trai bị đặt nhầm vào một cái hộp đựng kim chỉ cũ kỹ.
Rồi, sau vài tuần rượu, bố tôi hắng giọng, như chuẩn bị thông báo một điều gì đó quan trọng.
"À này, cuối tuần này công ty anh tổ chức đi nghỉ mát ở khu du lịch V. Cả nhà mình cùng đi nhé, thay đổi không khí."
Mẹ tôi ngừng đũa, ngước lên nhìn ông, không nói gì.
Bố tôi cười, nói tiếp, giọng đầy ẩn ý: "Mọi người trong công ty cũng dẫn gia đình theo đông đủ lắm. Vui lắm em ạ!"
"Đi đi em, cho thằng Minh nó ra ngoài mở mang tầm mắt!" bố tôi quay sang thuyết phục mẹ, tay đặt lên vai bà, xoa nhẹ.
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu. Bà nhìn tôi, rồi lại nhìn bố. Cuối cùng, bà khẽ gật đầu. "Vâng, tùy anh."
Cái gật đầu đó, nó không phải là sự đồng ý của một người vợ. Nó là sự chấp thuận của một diễn viên chính đối với kịch bản của đạo diễn.
Bố tôi cười lớn, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. "Thế nhé! Cuối tuần này mình đi. Anh đặt phòng rồi, anh đặt cho thằng Minh một phòng riêng luôn, cho nó có không gian tự do."
****
Khu du lịch V. đón chúng tôi bằng một cơn gió biển mặn mòi và cái nắng vàng rực rỡ. Nơi này khác hẳn cái không khí tù túng, ngột ngạt của xóm Bụi. Biển xanh ngắt, cát trắng mịn, những rặng dừa lao xao trong gió. Sự trong lành, khoáng đạt của thiên nhiên dường như là một sự trêu ngươi đối với sự mục nát, bệnh hoạn đang âm ỉ trong gia đình tôi.
Bố tôi, Toàn, có vẻ như lột xác thành một con người khác. Ông ta không còn là gã quản lý quèn với vẻ mặt an phận. Ở đây, giữa những đồng nghiệp, ông ta trở thành một trưởng phòng oai vệ, một người chồng mẫu mực có cô vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Và mẹ tôi, dĩ nhiên, chính là món trang sức đắt giá nhất của ông ta.
Hôm nay mẹ không mặc những bộ đồ bộ hay những chiếc váy đơn giản ở nhà. Bà mặc một chiếc váy maxi hai dây màu trắng, chất vải voan mỏng và mềm mại, bay phấp phới trong gió. Chiếc váy dài chấm gót, trông có vẻ kín đáo, nhưng mỗi khi gió biển thổi tạt qua, lớp vải mỏng lại dán chặt vào cơ thể bà, vẽ nên những đường cong chết người. Vòng eo con kiến, cặp mông tròn lẳn và đôi chân thon dài ẩn hiện sau lớp vải mờ. Bố cố tình để mẹ đi trước, còn ông ta đi sau với tôi, và tôi thấy rõ ánh mắt đầy tự hào của ông ta khi những gã đàn ông khác, từ đồng nghiệp của bố đến những vị khách lạ, đều phải ngoái lại nhìn theo bóng lưng của mẹ.
"Vợ sếp Toàn đẹp thật đấy!" một đồng nghiệp của bố buột miệng khen.
Bố tôi cười ha hả, vỗ vai gã kia. "Chú quá khen. Vợ anh ở nhà chăm con, ít ra ngoài nên còn bỡ ngỡ lắm."
Câu nói khiêm tốn giả tạo, nhưng ý khoe khoang thì không hề che giấu. Mẹ tôi nghe thấy, bà chỉ quay lại, nở một nụ cười xã giao rồi lại tiếp tục bước đi. Nụ cười đó thật đẹp, nhưng đôi mắt bà, ẩn sau cặp kính râm, lại xa xăm đến lạ.
Bố đã đặt trước hai phòng ở một khu bungalow bằng gỗ, nằm sát nhau. "Để cho thằng Minh nó có không gian riêng, lớn rồi mà!" ông ta nói với nhân viên lễ tân như vậy.
Tôi xách ba lô vào phòng của mình. Đó là một căn phòng nhỏ, đơn giản, chỉ đủ kê một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ. Nhưng điều khiến tôi chú ý không phải là tiện nghi, mà là bức vách ngăn bằng gỗ giữa phòng tôi và phòng của bố mẹ. Đó không phải là một bức tường xi măng kiên cố, mà là một tấm vách trang trí bằng những thanh gỗ ghép lại với nhau.
Tò mò, tôi tiến lại gần. Và rồi, tim tôi như ngừng đập một nhịp. Giữa những khe gỗ, ngay ở tầm mắt nếu tôi quỳ xuống, có một lỗ hổng nhỏ, một mắt gỗ bị rơi ra. Tôi nín thở, ghé mắt nhìn qua.
Một thiên đường hiện ra trước mắt.
Từ góc nhìn này, tôi có thể thấy gần như toàn bộ phòng của bố mẹ. Chiếc giường lớn với tấm ga trắng muốt, bàn trang điểm, và cả cửa vào phòng tắm. Bất cứ ai trong căn phòng đó, bất cứ hành động nào, đều không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi.
Một cảm giác quyền lực đến rợn người chạy dọc sống lưng. Đây không phải là sự tình cờ. Đây là định mệnh. Gã đạo diễn Toàn có kịch bản của ông ta, còn tôi, gã quay phim, cũng vừa tìm thấy một góc máy vàng. Tôi lùi lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Sự phấn khích này còn mãnh liệt hơn cả những lần quay lén trước đây. Lần này, tôi không phải là kẻ trộm. Tôi là một khán giả ngồi ở hàng ghế VIP, trong một nhà hát mà tôi là người duy nhất biết được bí mật của sân khấu.
Tôi kiểm tra lại điện thoại. Pin đầy. Dung lượng trống còn rất nhiều. Tôi thậm chí còn cẩn thận lấy một miếng băng keo đen, dán che đi cái đèn led nhấp nháy khi quay phim. Mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Chiều đó, cả công ty tổ chức tiệc BBQ bên hồ bơi. Mẹ tôi lại một lần nữa trở thành tâm điểm. Theo "gợi ý" của bố, bà mặc một bộ bikini một mảnh màu đỏ rượu, khoác ngoài một chiếc áo choàng voan mỏng. Bộ đồ tắm ôm sát, tôn lên từng đường nét trên cơ thể bà. Cặp vú căng tròn như muốn xé rách lớp vải, vòng ba cong vút mời gọi. Bà ngồi trên ghế, khẽ nhấp một ly cocktail, và tôi thấy tất cả đàn ông trong bữa tiệc, kể cả những người đi cùng vợ, đều không thể rời mắt khỏi bà. Bố tôi đi lại giữa các bàn, cụng ly, cười nói, như một vị vua đang tự hào khoe báu vật của vương quốc mình.
Bữa tiệc sắp tàn. Mọi người đã ngà ngà say. Tôi biết, màn kịch chính sắp bắt đầu rồi. Tôi viện cớ mệt, xin phép về phòng trước. Bố tôi chỉ gật đầu, mắt lấp lánh một tia nhìn đầy ẩn ý.
Tôi về phòng, không bật đèn. Tôi khóa trái cửa, quỳ xuống bên bức vách gỗ, đặt điện thoại vào vị trí đã định. Mắt tôi dán chặt vào lỗ hổng. Sân khấu đã lên đèn. Và tôi, gã khán giả duy nhất, đã sẵn sàng.
****
Khoảng mười một giờ đêm, cánh cửa phòng bên cạnh bật mở. Tôi giật mình, vội dí sát mắt hơn vào khe hở.
Bố tôi, Toàn, dìu mẹ tôi vào phòng. Cả hai đều đã ngà ngà say. Bố đóng cửa lại, nhưng không khóa. Ông ta bật một bản nhạc jazz du dương từ chiếc loa bluetooth, một thứ nhạc sến sẩm mà ở nhà ông ta chẳng bao giờ nghe. Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp được bật lên, phủ lên căn phòng một không khí lãng mạn đến giả tạo.
Mẹ tôi đã thay bộ bikini bỏng mắt bằng một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa satin màu sâm panh. Men rượu làm hai gò má bà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, và đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương. Dưới ánh đèn vàng, chiếc váy lụa bóng lên, dính nhẹ vào cơ thể bà, làm nổi bật lên cặp vú căng tròn và đường cong mềm mại của vòng eo. Bà ngồi xuống mép giường, khẽ đung đưa đôi chân thon dài. Trông bà không giống một người vợ, mà giống một cô nhân tình đang chờ đợi.
Bố tôi không vồ vập. Gã đạo diễn tồi của tôi tối nay quyết định vào vai một người tình lịch lãm. Ông ta rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho mẹ.
"Em hôm nay đẹp lắm!" ông ta nói, giọng trầm xuống. "Ai trong công ty cũng phải khen anh tốt số."
Mẹ tôi nhận lấy ly rượu, ngước đôi mắt ướt át lên nhìn chồng, khẽ cười. "Anh cứ nói quá. Em chỉ là em thôi."
"Không, em không chỉ là em!" bố tôi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh, một tay vòng qua eo bà. "Em là cả thế giới của anh. Anh tự hào về em lắm."
Ông ta nói những lời sến súa, nhưng bàn tay thì không hề yên phận. Những ngón tay của bố bắt đầu mân mê trên lớp lụa mỏng ở eo mẹ, rồi từ từ di chuyển lên trên. Qua khe hở, tôi thấy rõ bầu ngực của mẹ phập phồng theo từng nhịp thở. Bà không hề phản đối, chỉ nhấp một ngụm rượu vang, đôi mắt lim dim hưởng thụ.
Rồi, bố tôi ghé sát vào tai mẹ, thì thầm điều gì đó. Tôi không thể nghe rõ, nhưng tôi thấy vai mẹ khẽ run lên. Nụ cười trên môi bà vụt tắt, thay vào đó là một vẻ sững sờ, hoang mang. Bà quay lại nhìn bố, đôi mắt mở to.
"Anh..." bà định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Và rồi, một hành động mà tôi không thể nào quên. Mẹ tôi không đẩy bố ra. Bà cũng không gào lên. Bà chỉ khẽ đánh vào ngực ông ta một cái, một cái đánh nhẹ hều, gần như là một cái vuốt ve. Giọng bà nũng nịu, hờn dỗi như một cô gái trẻ.
"Anh kỳ cục quá à..."
Khuôn mặt bà đỏ bừng lên, một sự xấu hổ đầy khiêu khích. Bà vùi mặt vào vai bố, như để trốn tránh, nhưng hành động đó lại chẳng khác nào một lời mời gọi.
Tôi nín thở. Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu ra cái điệu bộ đó. Đó không phải là sự từ chối. Đó là một phần của vở kịch. Đó là sự làm nũng của một con mồi đã biết trước số phận của mình, một cách để giữ lại chút thể diện cuối cùng trong khi tâm hồn đã hoàn toàn đầu hàng. Mẹ tôi không còn là nạn nhân bị động nữa. Bà đã trở thành một bạn diễn, một kẻ đồng lõa trong trò chơi bệnh hoạn này.
Bố tôi cười, một nụ cười đầy thỏa mãn của kẻ chiến thắng. Ông ta hiểu cái đánh nhẹ đó, hiểu cái giọng điệu hờn dỗi đó. Ông ta chờ đợi. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc jazz du dương. Và rồi, sau vài giây dài như cả thế kỷ, tôi thấy mẹ tôi, vẫn đang vùi mặt vào vai bố, khẽ gật đầu một cái.
Một cái gật đầu gần như không thể nhận thấy. Nhưng nó là tất cả.
Bố tôi hài lòng. Ông ta dùng hai tay nâng cằm mẹ lên, đặt lên môi bà một nụ hôn. Đó không còn là nụ hôn thô bạo của sự chiếm đoạt. Nó sâu, chậm rãi, và đầy quyền lực, như một sự ban thưởng cho con mồi ngoan ngoãn.
"Ngoan!" ông ta thì thầm sau khi dứt nụ hôn. "Chờ anh một chút."
Ông ta đứng dậy, chỉnh lại quần áo, rồi bình thản bước ra khỏi phòng, để lại mẹ tôi ngồi một mình trên giường. Bà không nhìn theo, chỉ cúi đầu, hai tay siết chặt lấy ly rượu vang, vẻ mặt là một sự pha trộn phức tạp giữa xấu hổ, lo lắng, và một niềm mong đợi tội lỗi.
-----
Tôi, từ bên phòng mình, nín thở quan sát qua khe hở. Mẹ đã thay chiếc váy lụa màu sâm panh. Giờ đây bà mặc một bộ đồ lót ren màu đen, mỏng manh đến mức gần như trong suốt. Chiếc quần lót nhỏ xíu chỉ đủ che một nửa ụ mu đầy đặn, và chiếc áo ngực ren nâng niu, đẩy cặp vú tròn đầy của bà lên cao, tạo thành một khe ngực sâu hút. Bà ngồi co chân, kéo chiếc chăn mỏng che hờ từ bụng xuống, để lộ bờ vai trần thon thả, phần trên của bộ ngực căng tròn và đôi chân mượt mà, thon gọn. Bà không nhìn ra cửa, nhưng tôi thấy rõ từng thớ thịt trên cơ thể bà đang căng lên trong sự chờ đợi. Ánh đèn vàng hắt vào làm làn da trắng nõn của bà như tỏa ra một thứ ánh sáng mật ong, những giọt mồ hôi li ti trên kẽ ngực lấp lánh như sương mai.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Hai nhịp, rồi ba nhịp, dứt khoát nhưng không quá lớn. Đó không phải tiếng gõ của sự xa lạ, mà là ám hiệu của một vị khách quen. Mẹ tôi khẽ giật mình, vai bà hơi co lại, nhưng bà không nói gì, cũng không đứng dậy.
Cánh cửa mở. Bố tôi bước vào trước, theo sau là một người đàn ông lạ mặt. Gã cao lớn hơn bố tôi một cái đầu, dáng người hơi mập mạp, bụng phệ, tóc vuốt ngược ra sau. Mắt gã lờ đờ vì men rượu nhưng vẫn ánh lên một tia ham muốn trần trụi khi nhìn thấy mẹ tôi. Gã mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh, quần tây, trông có vẻ lịch sự nhưng lại toát ra vẻ sỗ sàng của kẻ đã quen nhìn đàn bà bằng ánh mắt thèm khát.
"Vào đi anh Nam, đừng ngại!" bố tôi nói, giọng thản nhiên như một người chủ nhà đang dẫn khách vào xem phòng. "Đây là bà xã em, Hạnh."
Ông Nam vẫn đứng chôn chân ở cửa, mắt dán chặt vào mẹ tôi. Gã không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt cứ lướt qua lướt lại trên cơ thể bà, từ cặp vú căng tròn nhấp nhô sau lớp chăn mỏng đến cặp đùi nõn nà lộ ra.
"Em... chào anh!" mẹ tôi lí nhí, không ngẩng đầu lên. Bà kéo chiếc chăn lên cao hơn một chút, che kín phần ngực, một hành động e ấp đầy khiêu khích. Cặp vú bà dường như chỉ chờ có vậy, lại càng đẩy lên cao hơn, đầy đặn hơn.
Bố tôi cười khoái trá trước sự ngượng ngùng của cả hai. Ông ta bước tới tủ đầu giường, lấy ra một hộp bao cao su còn nguyên, hộp màu đỏ, hiệu Okamoto.
"Quà của công ty đây!" ông ta nói đùa, rồi quăng chiếc hộp lên giường, ngay cạnh chân ông Nam. Tiếng hộp bao cao su chạm vào tấm ga giường khô khốc vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng. "Anh Nam dùng đi cho 'vệ sinh', bà xã em sạch sẽ lắm."
Câu nói của bố tôi như một phát súng lệnh. Ông Nam hiểu ra. Sự ngượng ngùng biến mất, thay vào đó là một sự háo hức trần trụi. Gã run run cầm hộp bao cao su lên. Bàn tay gã mập mạp, những ngón tay ngắn ngủn, móng tay hơi vàng. Gã nhìn mẹ tôi một lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn mất đi sự lịch sự ban đầu.
"Anh... anh Toàn..." mẹ tôi khẽ gọi tên chồng, giọng đầy vẻ van lơn, nhưng bà không hề đẩy tấm chăn xuống.
"Thôi nào em, bạn bè cả. Anh Nam là đồng nghiệp thân thiết của anh!" bố tôi nói, giọng đầy quyền uy. Ông ta đặt tay lên vai ông Nam, vỗ nhẹ. "Cứ tự nhiên đi chú. Cứ coi như đây là nhà mình."
Bố tôi đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường, mỉm cười quan sát. Ông ta đã thành công. Màn chào hỏi ngượng ngùng đã kết thúc. Hợp đồng đã được ký kết. Tôi, gã quay phim, siết chặt chiếc điện thoại. Màn kịch mới, với "diễn viên" đầu tiên, sắp bắt đầu. Cảnh này tôi không muốn bỏ lỡ một giây nào. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng âm thanh đều sẽ được ghi lại. Cái lỗ hổng trên vách ngăn đã trở thành đôi mắt của quỷ.
Ông Nam, sau khi được bố tôi cho phép, leo lên giường. Gã không vồ vập ngay. Gã quỳ trên giường, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi như một thằng bé lần đầu thấy kẹo. Mẹ tôi, Hạnh, vẫn nằm đó, hai tay siết chặt tấm chăn, đôi mắt nhắm nghiền. Bộ đồ lót ren đen trên nền da trắng của bà tạo nên một sự tương phản đầy nhục cảm.
Tôi, từ bên phòng mình, dí sát mắt vào khe hở, không bỏ sót một chi tiết nào. Màn kịch sắp tới đây chắc chắn sẽ còn hay hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.
"Sao thế? Ngại à?" Bố tôi cười khẩy, phá vỡ sự im lặng. Ông ta không đứng yên. Ông ta cũng leo lên giường, quỳ xuống ở phía đầu giường, ngay bên cạnh mẹ tôi. Cảnh tượng một người vợ nằm giữa chồng và một gã đàn ông xa lạ thật quái đản, nhưng bố tôi lại tỏ ra vô cùng thích thú.
"Để anh dạy cho chú biết thế nào là 'thưởng thức' hàng tuyển!" bố tôi nói, giọng đầy tự mãn.
Nói rồi, ông ta cúi xuống, kéo tấm chăn ra khỏi người mẹ, để lộ hoàn toàn cơ thể tuyệt mỹ của bà. Cặp vú căng tròn trong chiếc áo ren mỏng, ụ mu lùm xùm sau lớp quần lót đen, và đôi chân thon dài khép chặt một cách vô vọng.
"Thơm quá sếp ơi..." Ông Nam hít hà, ghé mũi vào gần cổ mẹ tôi, tham lam hít lấy mùi da thịt đàn bà quyện với mùi nước hoa còn sót lại.
"Thế đã ăn thua gì!" bố tôi cười. "Phải thế này này." Ông ta cúi xuống, dùng miệng ngậm lấy một bên đầu vú của mẹ đang cương cứng sau lớp ren. Ông ta bú mút một cách chuyên nghiệp, tạo ra những tiếng "ụt ụt" dâm đãng. Mẹ tôi giật nảy người, một tiếng "ư" nhỏ thoát ra từ kẽ răng.
Bố tôi ngẩng lên, khóe miệng còn dính chút nước bọt, chỉ tay sang bên vú còn lại. "Chú thử bên này đi. Vú của vợ anh vừa mềm vừa chắc, sữa bên trong ngọt lắm đấy."
Ông Nam như được lệnh, vội vàng cúi xuống, bắt chước hành động của bố tôi. Gã ngậm trọn lấy đầu vú bên kia, ra sức bú mút. Hai gã đàn ông, một chồng, một người lạ, mỗi người chiếm một bên vú của mẹ tôi, say sưa như hai đứa trẻ đang bú sữa mẹ.
Mẹ tôi nằm giữa, hai tay không biết để vào đâu. Bà quay mặt đi, vùi vào gối, nhưng cơ thể bà lại đang phản bội bà. Tấm lưng trắng nõn khẽ ưỡn lên, cặp mông căng tròn khẽ động đậy.
"Thấy chưa? Bắt đầu rồi đấy!" bố tôi cười, tay ông ta bắt đầu di chuyển xuống dưới. "Eo của chị nhà nhỏ thật đấy sếp ạ!" ông Nam vừa mút mát vừa nói, giọng không rõ tiếng.
"Chứ sao! Hàng tuyển mà. Anh xuống dưới đi!" bố tôi ra lệnh. "Chỗ đó mới là tinh hoa. Xem vợ tôi hôm nay 'nước nôi' thế nào."
Nghe lời bố, ông Nam di chuyển xuống dưới. Gã kéo chiếc quần lót ren mỏng manh của mẹ tôi sang một bên, để lộ ra cái lỗ lồn đang sưng lên, ướt sũng. Bố tôi, vẫn ở trên, dùng hai tay tách hai đùi mẹ tôi ra, banh rộng, phơi bày toàn bộ sự riêng tư của bà cho kẻ lạ mặt.
"Chỗ này mới là cực phẩm này!" bố tôi nói, giọng đầy tự hào như một kẻ môi giới đang giới thiệu món hàng đắt giá nhất. "Chú nếm thử đi. Đảm bảo không quên được."
Ông Nam không chút do dự, cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra và bắt đầu bài học về "hương vị". Cái lưỡi thô ráp của gã liếm dọc theo khe lồn của mẹ, rồi dừng lại ở hột le đang sưng đỏ. Mẹ tôi giật bắn người, hai chân run lên bần bật.
"Á... đừng..." một tiếng rên rỉ pha lẫn sự van xin yếu ớt thoát ra từ miệng bà.
Nhưng bố tôi không cho bà cơ hội để kháng cự. Ông ta vẫn đang ngấu nghiến cặp vú của bà, tay ông ta giữ chặt hai vai bà, ép bà phải nằm yên chịu trận. "Kêu lên đi em, kêu to lên cho anh Nam có hứng nào."
Ông Nam, được khích lệ, càng ra sức dùng lưỡi. Gã liếm láp, mút mát một cách điêu luyện, tạo ra những tiếng "nhóp nhé" ướt át, vang vọng trong căn phòng. Mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa. Bà không còn quay mặt đi, mà ngửa cổ ra sau, miệng há hốc thở dốc. Những tiếng rên không còn kìm nén được nữa. "Ưm... a... sướng... sướng quá... anh ơi..."
Bà đang gọi ai? Gọi bố tôi, hay gọi kẻ đang hành hạ cái lồn của bà? Tôi không biết. Nhưng tôi thấy rõ, cơ thể bà đang oằn mình trong một cơn khoái cảm dữ dội, một cơn khoái cảm đến từ sự nhục nhã tột cùng.
Tôi siết chặt chiếc điện thoại, zoom camera vào cận cảnh. Khuôn mặt đê mê của mẹ, cái miệng đang bú mút của bố, và cái đầu của ông Nam đang chúi mũi vào giữa hai chân mẹ. Một khung hình hoàn hảo của sự bệnh hoạn.
Dưới sự tấn công kép của hai gã đàn ông, mẹ tôi không thể trụ được bao lâu. Cơ thể bà oằn mình, hai chân co giật, và một cơn cực khoái tủi nhục ập đến, khiến bà run lên bần bật. Ông Nam, sau khi hoàn thành "bài giảng về hương vị", ngẩng cái đầu đầy nước dãi của mình lên, nhìn bố tôi với ánh mắt thán phục.
Bố tôi cười khẩy, ra hiệu cho ông Nam. "Được rồi, đến món chính thôi."
Ông ta lùi lại, ngồi xếp bằng ngay trên giường, cạnh hông mẹ, đóng vai một khán giả ở hàng ghế đầu. Vị trí này cho phép ông ta vừa quan sát được toàn bộ hành động, vừa có thể chạm vào vợ mình.
Ông Nam, sau khi đã đeo chiếc bao cao su vào, quỳ giữa hai chân mẹ tôi. Từ góc quay của tôi, tôi thấy rõ sự tương phản khủng khiếp. Con cặc của ông ta, dưới ánh đèn vàng, trông to và dài một cách đáng sợ, phần đầu tím bầm, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt. Nó như một con quái vật sắp nuốt chửng lấy cái lồn nhỏ bé, sưng đỏ và vẫn còn ướt sũng của mẹ.
"Vào đi chú!" bố tôi ra lệnh, tay ông ta đặt lên bụng dưới của mẹ, xoa nhẹ.
Ông Nam không chờ đợi thêm, gã ấn mạnh quy đầu vào cửa mình mẹ.
"Á!"
Mẹ tôi hét lên một tiếng sắc nhọn, người co rúm lại vì đau. Kích thước của ông ta quá lớn. Cái lồn của bà dù đã ướt át nhưng vẫn không thể nào tiếp nhận nổi một vật thể to lớn như vậy. Cảm giác như bị xé rách.
"Ngoan nào em, thả lỏng ra cho anh Nam vào!" bố tôi cúi xuống, thì thầm vào tai mẹ, giọng dịu dàng một cách ghê rợn. "Thấy chưa, anh đã bảo rồi, anh chọn cho em toàn 'hàng tuyển' thôi đó..."
Tay ông ta vẫn xoa nhẹ bụng bà, như thể đang trấn an. Lời nói của ông ta, hành động của ông ta, không phải là sự cảm thông, mà là một mệnh lệnh. Mẹ tôi nghe vậy, cắn chặt lấy môi dưới đến bật máu. Bà hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình.
Ông Nam nhân cơ hội đó, dùng hết sức bình sinh, thúc mạnh một cú dứt khoát.
Một tiếng "phập" khô khốc vang lên. Toàn bộ con cặc của gã chìm ngập vào trong cơ thể mẹ tôi.
"Á... á... aaaaaa!"
Mẹ tôi hét lên, hai tay bấu chặt lấy tấm ga giường, nước mắt trào ra. Cảm giác căng tức, đau đớn đến tột cùng. Bố tôi nhìn cảnh đó, mắt sáng lên một cách bệnh hoạn.
Ông Nam bắt đầu di chuyển. Ban đầu, gã chỉ nhấp nhẹ, chậm rãi, để cái lồn của mẹ quen với kích thước của gã. Tiếng da thịt va vào nhau ban đầu còn khô khốc, sau đó dần trở nên ướt át hơn. Tiếng "lép nhép, bì bõm" bắt đầu vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng thở dốc của mẹ. Cơn đau dần qua đi, thay vào đó là một cảm giác khác, một sự kích thích đến từ sự căng tức, sự lấp đầy.
"Ah... ah..." Những tiếng rên đau đớn của mẹ dần biến thành những tiếng rên đứt quãng của dục vọng. "Sâu quá... chậm thôi anh..."
"Thấy chưa, vợ tao là phải thế!" bố tôi quay sang nói với ông Nam, giọng đầy tự hào. Tay ông ta không còn chỉ xoa bụng mẹ nữa, mà bắt đầu di chuyển lên trên, bóp nhẹ cặp vú đang rung lên theo từng nhịp thúc của ông Nam. Ông ta cúi xuống, hôn lên những giọt mồ hôi trên trán mẹ. "Vợ anh giỏi quá!" ông ta thì thầm, như đang khen một con ngựa đua đang chạy tốt.
Được kích thích từ cả hai phía, mẹ tôi không thể chịu đựng nổi. Bà không còn nằm im nữa. Hai chân bà, lúc đầu duỗi thẳng một cách kháng cự, giờ đã vô thức co lại, quàng chặt lấy hông ông Nam. Cặp mông căng tròn của bà cũng bắt đầu nhịp nhàng nâng lên, hạ xuống, phối hợp với từng cú dập của gã.
"Mạnh lên... dập mạnh lên cho vợ tao sướng nào!" bố tôi gào lên, tay ông ta tăng lực, bóp mạnh lấy vú mẹ tôi, vê tròn cái núm vú đã sưng đỏ.
Ông Nam như được tiếp thêm sức mạnh, gã thúc vào như một cái máy. Tiếng da thịt va vào nhau "bành bạch" vang dội. Mẹ tôi không còn biết xấu hổ là gì nữa. Bà ngửa cổ, miệng há ra, gào lên trong khoái lạc.
"Sướng... sướng quá... A... a... em ra... em raaaaaa!"
Toàn bộ cơ thể bà co giật dữ dội. Lồn bà co bóp điên cuồng, siết chặt lấy con cặc của ông Nam. Nhìn thấy cảnh đó, ông Nam cũng gầm lên một tiếng cuối cùng, thúc thêm vài cái thật sâu rồi bắn hết tất cả vào trong chiếc bao cao su.
Gã đổ gục xuống người mẹ tôi, thở hổn hển. Mẹ tôi nằm bất động, mềm nhũn, cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ sau cơn cực khoái kinh hoàng.
Bố tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát tất cả. Ông ta không nói gì, chỉ có một nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt. Ông ta đã thành công. Vở kịch của ông ta đã có một cái kết mỹ mãn. "Hàng tuyển" của ông ta đã được kiểm định chất lượng một cách hoàn hảo.
Tôi từ từ tắt camera, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Bộ sưu tập của tôi, vừa có thêm một thước phim "hàng tuyển" đúng nghĩa.
**CHƯƠNG 16: VỊ KHÁCH MUỘN VÀ LỜI HỨA HOÁN ĐỔI**
Ông Nam đổ gục xuống người mẹ tôi, cả hai cơ thể dính chặt vào nhau bởi mồ hôi và dịch thể. Ông ta thở hổn hển như một con trâu vừa đi cày về, còn mẹ tôi thì nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây vừa vương nét đê mê của cơn cực khoái, vừa hằn lên sự mệt mỏi và tủi nhục. Mái tóc đen dài của bà bết lại vì mồ hôi, dính cả vào má và cổ. Trông bà như một bãi chiến trường hoang tàn, nhưng một bãi chiến trường vẫn còn vương lại vẻ đẹp của sự sống vừa bị chà đạp.
Bố tôi, gã đạo diễn Toàn, ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Ông ta đang định nói gì đó để ban thưởng cho "diễn viên" của mình thì...
*Cộc, cộc, cộc.*
Tiếng gõ cửa vang lên, không lớn và rụt rè.
Cả ba người trong phòng đều giật mình. Ông Nam vội vàng lồm cồm bò dậy khỏi người mẹ tôi. Bố tôi thì cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu vì bị phá đám. Mẹ tôi mở choàng mắt, sự hoảng sợ lại một lần nữa hiện lên.
"Mẹ kiếp, thằng nào giờ này còn tới?" Bố tôi lầm bầm chửi, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, ông ta lại nhếch mép cười.
Ông ta đứng dậy, khoác vội chiếc áo choàng tắm rồi đi ra cửa. Tôi, từ vị trí của mình, hồi hộp theo dõi. Một diễn viên mới ư? Màn kịch vẫn chưa kết thúc sao?
Cửa mở. Đứng ngoài hành lang là một gã đàn ông khác. Gã này trẻ hơn bố tôi và ông Nam, có lẽ chỉ ngoài ba mươi. Dáng người cao ráo, vạm vỡ, nước da ngăm đen vì sương gió. Gã mặc chiếc áo phông bó sát để lộ cơ bắp cuồn cuộn và một hình xăm con rồng vắt từ vai xuống cánh tay. Khuôn mặt gã góc cạnh, toát lên một vẻ ngang tàng, bặm trợn.
"Giờ này mới tới hả thằng kia?" Bố tôi đấm nhẹ vào vai gã, giọng trách móc nhưng đầy thân mật. "Bọn anh xong hiệp một rồi."
Gã đàn ông, mà bố tôi gọi là Hùng, cười hề hề, gãi đầu.
"Em xin lỗi sếp, tại con vợ em nó giữ quá, em chuồn ra không được!" gã nói, mắt liếc vào bên trong, dán chặt vào thân hình gần như trần truồng của mẹ tôi trên giường. Mẹ tôi vội vàng kéo tấm chăn che lên người. Ánh mắt của Hùng sáng rực lên, gã nuốt nước bọt cái ực.
"Thôi được rồi, vào đi!" bố tôi nói, kéo gã vào trong.
Hùng bước vào, mùi thuốc lá và mùi đàn ông nồng nặc của gã ngay lập tức xộc vào không gian vốn đã đặc quánh mùi tình dục. Gã nhìn ông Nam đang lúng túng mặc lại quần, rồi lại nhìn mẹ tôi đang co ro trên giường, cười một nụ cười đầy ẩn ý.
"Xin lỗi làm phiền các sếp!" Hùng nói, nhưng ánh mắt không hề có chút hối lỗi. Gã ghé sát vào tai bố tôi, thì thầm nhưng đủ để tôi nghe thấy qua sự im lặng của căn phòng: "Sếp ơi, em lỡ hẹn. Hay là thế này, sếp giúp em vụ này, coi như cho em 'chào sân'. Bữa nào về lại Sài Gòn, em đảm bảo để sếp và anh Nam 'quần' lại con vợ em một đêm. Vợ em cũng ngon không kém chị nhà đâu sếp, hàng còn zin đấy."
Tôi sững sờ. Trao đổi vợ? Trò chơi bệnh hoạn này đã được nâng lên một tầm cao mới.
Bố tôi nghe thấy lời đề nghị đó, mắt ông ta sáng rực lên. Sự khó chịu ban đầu biến mất, thay vào đó là một sự phấn khích không thể che giấu. Ông ta phá lên cười, vỗ mạnh vào lưng Hùng.
"Chú mày được! Chơi đẹp! Đã nói vậy thì anh em mình không khách sáo!"
Sau đó, bố tôi quay lại, chỉ tay về phía chiếc giường nơi mẹ tôi và ông Nam đang ngồi. Giọng ông ta đầy quyền lực và lạnh lùng.
"Anh Nam, chú mệt rồi thì nghỉ ngơi, ra ngoài kia uống ly nước đi. Để cho thằng Hùng nó vào 'chào hỏi' chị nhà."
Ông Nam nghe vậy, mặt biến sắc, có chút thất vọng và không cam tâm. Nhưng gã không dám cãi lại lời bố tôi. Gã lẳng lặng đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra phía ghế sofa ngồi, trở thành một khán giả bất đắc dĩ.
Hùng thì ngược lại, gã cười khoái trá, bắt đầu cởi phăng chiếc áo phông của mình ra, để lộ thân hình vạm vỡ, đầy cơ bắp và những hình xăm chằng chịt. Gã tiến về phía chiếc giường, nơi mẹ tôi đang nằm, co rúm lại dưới tấm chăn mỏng, run rẩy như một con chim sẻ trước một con diều hâu.
Ông Nam, sau khi bị bố tôi truất quyền, lủi thủi ra ngồi ở ghế sofa, trở thành một khán giả bất đắc dĩ. Gã Hùng, kẻ đến muộn, thì không hề khách sáo. Gã cười một nụ cười săn mồi, bắt đầu cởi phăng chiếc áo phông, để lộ ra một thân hình vạm vỡ, cuồn cuộn cơ bắp và một hình xăm rồng xanh đen dữ tợn vắt từ vai xuống tận bắp tay.
Mẹ tôi, Hạnh, vẫn nằm trên giường. Bà đã kịp kéo tấm chăn mỏng lên che ngang người, nhưng hành động đó chỉ càng làm nổi bật bờ vai trần trắng nõn, mái tóc đen rối bù xõa trên gối, và đôi chân thon dài đang khép hờ một cách mời gọi. Trông bà mệt mỏi, nhưng chính sự mệt mỏi, buông xuôi đó lại toát ra một vẻ đẹp nhục cảm đến lạ lùng.
Hùng không nói một lời, gã tiến thẳng tới giường. Với một cử động dứt khoát, gã giật phăng tấm chăn ra khỏi người mẹ tôi.
"Mẹ kiếp!" gã buột miệng, mắt sáng rực lên. "Sếp nói không sai. Ở ngoài ngon hơn trong ảnh nhiều."
Cơ thể trần truồng của mẹ tôi một lần nữa bị phơi bày. Làn da trắng sứ của bà ửng hồng sau cuộc mây mưa vừa rồi, trên đó vẫn còn lấm tấm vài vết đỏ do ông Nam để lại. Cặp vú căng tròn khẽ rung lên theo từng nhịp thở.
Tôi, qua khe hở, zoom camera vào cận cảnh. Tôi muốn thấy phản ứng của mẹ trước con thú mới này.
Hùng không hôn, không vuốt ve. Gã cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai mẹ tôi, rồi trượt cái miệng thô ráp xuống vai bà, để lại một vệt răng mờ đỏ.
"Ui da... anh này..." Mẹ tôi khẽ rên lên, nhưng giọng điệu không có vẻ gì là đau đớn, mà giống một lời hờn dỗi, nũng nịu nhiều hơn. Bà hơi nghiêng đầu, để lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần.
"Haha, thằng Hùng nó hơi mạnh tay, em chịu khó nhé. Trai trẻ nó khỏe!" bố tôi cười khoái trá từ phía cuối giường. Lời nói của ông ta không phải là sự can ngăn, mà là một lời khuyến khích.
Được lời của "sếp", Hùng càng bạo dạn. Một tay gã luồn xuống dưới lưng mẹ, bóp mạnh lấy một bên mông căng tròn của bà, khiến bà cong người lên. Tay còn lại, gã không hề nhẹ nhàng, mà chụp lấy một bên vú của mẹ, bóp mạnh, vê tròn cái núm vú đã sưng đỏ.
"Á... từ từ thôi anh..." Mẹ tôi lại rên lên, giọng đã bắt đầu lạc đi vì kích thích.
Ông Nam, ngồi ở ghế sofa, thấy cảnh đó thì không thể ngồi yên được nữa. Gã bị kích thích, nhưng không dám tranh phần của Hùng. Gã bò lại gần mép giường, như một con chó chờ được ăn phần thừa. Gã cúi xuống, bắt đầu dùng lưỡi liếm láp lên những ngón chân thon dài của mẹ tôi, rồi dần dần đi lên bắp chân, lên tới đùi non.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mẹ tôi bây giờ bị kẹp giữa hai người. Phía trên, gã Hùng thô bạo vần vò cặp vú và bờ mông của bà, miệng gã thì ngấu nghiến chiếc cổ và bờ vai. Phía dưới, gã Nam thì nhẹ nhàng hơn, dùng lưỡi khám phá từng tấc da thịt trên đôi chân của bà. Sự tương phản cảm giác đến điên dại. Một kẻ thì mạnh mẽ, hung hãn như bão tố. Một kẻ thì mềm mại, ướt át như một dòng suối nhỏ.
Cơ thể mẹ tôi bắt đầu phản ứng dữ dội. Bà không còn nằm im được nữa. Lưng bà ưỡn lên, cặp mông cong cớn, lắc lư theo từng cái bóp của Hùng. Đôi chân bà khẽ run rẩy dưới cái lưỡi của Nam. Tiếng rên của bà không còn là sự chịu đựng, nó đã biến thành âm thanh của sự hưởng thụ.
Thấy hai "chiến hữu" của mình đã vào guồng, bố tôi không thể chỉ đứng xem được nữa. Nụ cười trên môi ông ta càng thêm gian xảo.
"Để anh mày!" ông ta nói, vỗ vai Hùng.
Toàn tiến tới, đẩy Hùng sang một bên. Ông ta thế chỗ gã, quỳ xuống giữa hai chân mẹ tôi, nơi ông Nam vẫn đang mải mê liếm láp. Ông ta không đuổi Nam đi, mà lại cúi xuống, bắt đầu dùng miệng với mẹ tôi ở một góc khác. Cảnh tượng một người phụ nữ bị hai người đàn ông cùng lúc dùng miệng ở vùng kín thật sự kinh hoàng, nhưng trong mắt bố tôi, nó lại là một kiệt tác. Hùng, sau khi bị chiếm chỗ, cũng không chịu ngồi yên. Gã chuyển lên phía trên, tiếp tục vần vò cặp vú của mẹ tôi. Bữa tiệc của các giác quan chính thức bắt đầu.
Cơ thể mẹ tôi bây giờ là một bàn tiệc thịnh soạn, và ba gã đàn ông là những thực khách tham lam. Mỗi người chiếm một phần, say sưa thưởng thức.
"Vú chị nhà căng thật sếp ạ!" Hùng vừa bóp mạnh một bên vú mẹ, vừa nói lớn. "Bóp sướng cả tay. Núm vú thì hồng chót, cứ cứng lên thế này này." Gã dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu vú mẹ tôi, kéo nhẹ. Mẹ tôi rên lên một tiếng "á" sắc lẻm.
Bố tôi đang chúi đầu vào giữa hai chân mẹ, ngẩng lên, miệng lưỡi vẫn còn ướt át nước lồn của bà. Ông ta nhìn Hùng, cười khẩy.
"Thế đã là gì. Cái lồn vợ tao mới là đỉnh cao." Gã tự hào nói, như một đầu bếp đang giới thiệu món tủ của mình. "Nếm thử đi Hùng, đảm bảo mày nghiện."
Nói rồi, bố tôi lùi lại, nhường chỗ cho Hùng. Gã Hùng không một chút do dự, háo hức cúi đầu xuống, bắt chước hành động của bố tôi. Gã liếm một đường dọc theo khe lồn của mẹ, rồi dùng lưỡi xoáy sâu vào bên trong.
"Vãi lồn sếp ơi!" gã thốt lên, giọng đầy kinh ngạc. "Đúng là vừa thơm vừa nhiều nước. Vị mặn mặn ngọt ngọt, đã thật!"
Nghe những lời bình phẩm trơ trẽn, tục tĩu đó, mẹ tôi không chịu nổi. Bà xấu hổ đến cùng cực. Bà khóc nấc lên, quay sang nhìn bố tôi đang ngồi bên cạnh, vuốt ve đùi mình. Giọng bà nũng nịu, đầy vẻ van xin của một đứa trẻ bị bắt nạt.
"Anh... đừng cho họ nói nữa... em xấu hổ lắm..."
Bố tôi phá lên cười. Nụ cười của ông ta không có chút thương cảm nào. "Xấu hổ cái gì mà xấu hổ. Em phải tự hào chứ. Hàng của em ngon thì anh em nó mới khen." Ông ta cúi xuống, hôn lên má mẹ, rồi thì thầm vào tai bà. "Kêu to lên cho các chú có hứng nào. Ngoan đi, lát anh thưởng."
Lời nói của bố tôi như một mệnh lệnh cuối cùng, phá vỡ mọi sự phòng ngự còn sót lại của mẹ. Bị tấn công từ ba phía, bị chính chồng mình khuyến khích, mẹ tôi buông xuôi tất cả. Bà ưỡn người lên, cặp mông cong cớn mời gọi. Tiếng rên của bà không còn là sự chịu đựng, mà đã biến thành một bản năng trần trụi.
"Ah... ah... sướng quá... liếm nữa đi... đúng rồi, chỗ đó... ahhh..."
Bữa tiệc của giác quan đã đến hồi cao trào. Mẹ tôi, món ăn chính, đang oằn mình trong sự giày vò của khoái lạc và nhục nhã. Ba gã thực khách thì đang say sưa, điên cuồng thưởng thức. Tôi, qua khe hở, lặng lẽ ghi lại tất cả. Khuôn mặt đê mê của mẹ, sự thô tục của ba gã đàn ông, tất cả hòa quyện lại thành một thước phim sống động đến rợn người về sự tha hóa.
Bữa tiệc của các giác quan tạm thời lắng xuống khi cả ba gã đàn ông đều đã thấm mệt. Mẹ tôi nằm sõng soài trên giường, cơ thể ửng đỏ, dính bết mồ hôi và dịch thể. Bà thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàng mi vẫn còn run rẩy.
Tôi, qua khe hở, thấy bố tôi nhìn hai người bạn của mình, rồi lại nhìn vợ, một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt.
"Này!" ông ta nói, giọng đầy vẻ khám phá. "Món chính với món khai vị xong rồi. Thử 'tráng miệng' không?"
Hùng và Nam nhìn nhau, chưa hiểu ý.
Bố tôi cười lớn. "Cái 'cửa hậu' của vợ anh cũng ngon lắm, co giãn tốt. Tụi mày muốn thử không?"
Câu nói của ông ta làm cả Hùng và Nam đều sững sờ, rồi ngay lập tức, mắt chúng sáng rực lên một sự tò mò và ham muốn còn lớn hơn trước.
Mẹ tôi nghe thấy, bà như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Mặt bà đỏ bừng lên vì xấu hổ. Bà vội vàng lật người, úp mặt xuống gối, hai tay vòng ra sau cố kéo tấm chăn che lấy cặp mông căng tròn đang phơi bày ra trước mắt ba gã đàn ông.
"Thôi mà anh... kỳ cục quá..." giọng bà lí nhí, nghẹn ngào trong gối. "Ngại chết đi được..."
"Haha, vợ anh giả vờ đấy!" bố tôi cười lớn, vỗ vào mông vợ qua lớp chăn. "Em mà không thích thì đã chẳng rên sướng như thế."
Nói rồi, ông ta thản nhiên bước tới cái vali du lịch để ở góc phòng. Ông ta mở vali, lôi ra một tuýp gel bôi trơn màu xanh dương, hiệu Durex.
"Đã chuẩn bị sẵn cho các chú rồi đây!" bố tôi giơ tuýp gel lên, giọng đầy tự hào. "Hàng của nhà anh là phải có quy trình. Chơi là phải tới bến, phải sạch sẽ, trơn tru."
Ông ta quay lại giường, bóp một lượng lớn gel trong suốt, mát lạnh ra lòng bàn tay. Gã Hùng đã hiểu ý, háo hức tiến tới, lật người mẹ tôi lại, ép bà vào tư thế quỳ chổng mông. Mẹ tôi không còn phản kháng, chỉ úp mặt xuống giường, bờ vai run rẩy.
Bố tôi, với vẻ mặt của một chuyên gia, dùng tay xoa đều thứ gel trơn nhớt đó vào lỗ đít nhỏ hồng của mẹ. Ông ta vừa xoa vừa nói với hai người kia:
"Thấy chưa, phải làm cho nó trơn tru thế này. Vợ anh quen rồi, co giãn tốt, chỉ hơi khó chịu lúc đầu thôi. Lát nữa là sướng rên lên cho mà xem."
Sau khi "chuẩn bị" xong, bố tôi nhìn Hùng. "Mày vào trước đi."
Gã Hùng hít một hơi sâu, sự phấn khích hiện rõ trên mặt. Gã quỳ xuống sau lưng mẹ, cầm lấy con cặc to lớn của mình, cũng đã được bôi một lớp gel, rồi từ từ ấn vào.
"A!" Mẹ tôi khẽ kêu lên một tiếng, người hơi co lại vì cảm giác căng tức ban đầu khi có vật lạ xâm nhập. Lỗ đít của bà cố gắng co lại, nhưng dưới sức mạnh của Hùng và sự trơn trượt của gel, nó nhanh chóng phải đầu hàng. Con cặc của Hùng từ từ chìm ngập vào bên trong.
Chỉ một lúc sau, khi Hùng bắt đầu những nhịp thúc đầu tiên, sự khó chịu của mẹ tôi đã biến mất. Thay vào đó, những tiếng rên nhỏ, trầm đục bắt đầu thoát ra.
"Ah... ưm... lạ quá..."
Cơ thể bà bắt đầu thả lỏng, cặp mông không còn gồng cứng mà đã mềm mại hơn, thậm chí còn khẽ lắc lư theo từng nhịp dập của Hùng.
Bố tôi đứng bên cạnh, gật gù hài lòng. "Thấy chưa, tao đã bảo mà."
"Món tráng miệng" đã được dọn lên, và có vẻ như, nó còn ngon hơn cả những gì chúng tưởng tượng. Tôi siết chặt điện thoại, cảm thấy một sự ghê tởm nhưng cũng vô cùng phấn khích. Tôi đang được chứng kiến một giới hạn mới của sự tha hóa.
Gã Hùng vẫn đang say sưa với "món tráng miệng" của mình. Gã thúc vào lỗ đít của mẹ tôi một cách mạnh bạo, đầy thú tính. Trái với sự đau đớn ban đầu, giờ đây mẹ tôi lại đang rên rỉ một cách đầy hưởng ứng. Cặp mông căng tròn của bà nhịp nhàng đẩy về phía sau, phối hợp với từng cú dập của gã.
"Sướng không em? Đã không?" Hùng vừa dập vừa hỏi, giọng khàn đặc.
"Ah... ah... sướng... lạ lắm anh..." Mẹ tôi đáp, giọng lạc đi trong khoái lạc.
Bố tôi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó với một nụ cười quỷ quyệt. Ông ta thấy vợ mình đã hoàn toàn bị chinh phục bởi trò chơi mới. Nhưng với một gã đạo diễn bệnh hoạn như ông ta, như vậy vẫn chưa đủ. Ông ta quay sang nhìn Nam, kẻ đang ngồi xem với vẻ mặt thèm thuồng.
"Mày còn chờ gì nữa, Nam?" Bố tôi hất hàm. "'Cửa trước' đang để trống kìa. Vào đi."
Ông Nam giật mình, mắt mở to. "Cùng lúc luôn hả sếp?"
"Cùng lúc chứ!" Bố tôi cười lớn. "Cho chị nhà mày sướng gấp đôi luôn. Nhanh lên, không thằng Hùng nó ra mất bây giờ."
Đó là một mệnh lệnh không thể cưỡng lại. Ông Nam vội vã tuột quần xuống, con cặc đã cương cứng từ lúc nào. Gã bò lên giường, đến phía trước mặt mẹ tôi.
Mẹ tôi, đang trong cơn đê mê với cảm giác từ "cửa hậu", thấy ông Nam tiến tới thì hơi hoảng hốt. Bà quay sang nhìn bố, ánh mắt như muốn cầu xin. Nhưng bố tôi chỉ gật đầu, ra hiệu cho bà phải chấp nhận.
Ông Nam không ngần ngại, gã quỳ xuống, dùng tay banh hai cánh môi lồn của mẹ tôi ra rồi đâm thẳng con cặc của gã vào.
"Áaaaaa!" Mẹ tôi hét lên một tiếng thất thanh.
Cơ thể bà bây giờ bị lấp đầy từ cả hai phía. Lỗ lồn và lỗ đít cùng lúc bị hai con cặc to lớn giày vò. Cảm giác vừa căng tức, vừa đau, vừa lạ lẫm, vừa có một sự kích thích điên cuồng ập đến. Bà không biết phải làm gì, chỉ biết bám chặt lấy ga giường, cơ thể bị đẩy qua đẩy lại giữa hai người đàn ông.
Gã Hùng ở phía sau vẫn giữ nhịp điệu mạnh mẽ, sâu và đầy uy lực. Gã Nam ở phía trước thì có phần nhanh và nông hơn. Hai giai điệu khác nhau cùng được tấu lên trên cơ thể mẹ tôi, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn. Tiếng da thịt va vào nhau "bành bạch", "lép nhép" vang lên từ hai phía. Tiếng rên của mẹ tôi không cònเป็น tiếng nữa, nó biến thành những tiếng gào thét tuyệt vọng nhưng cũng đầy dâm đãng.
"Ah... ah... căng quá... rách mất... hai người... tha cho em... ahhh... sướng... sướng quá..."
Bố tôi đứng đó, chứng kiến cảnh vợ mình bị hai người đàn ông khác thông cùng lúc hai lỗ. Vẻ mặt gã không có chút ghen tuông nào, chỉ có sự tự hào đến tột đỉnh. Gã đã tạo ra một con điếm hoàn hảo, một món đồ chơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn bệnh hoạn nhất.
Gã bước tới, quỳ xuống bên cạnh mẹ, tay vuốt ve mái tóc bết mồ hôi của bà. Gã cúi xuống, hôn lên má bà rồi dõng dạc tuyên bố với hai "chiến hữu", như một vị thần đang ban phát lời sấm:
"Thấy chưa? Tao đã nói rồi! Vợ tao là hàng độc nhất vô nhị. **Ba lỗ đều ngon cả!**"
Để minh chứng cho lời nói của mình, khi Hùng và Nam vẫn đang dập, bố tôi dùng tay tìm đến hột le của mẹ, bắt đầu mân mê. Thêm một nguồn kích thích thứ ba. Mẹ tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Bà co giật toàn thân, miệng ú ớ không thành lời, nước dãi chảy ra từ khóe miệng. Bà sắp vỡ òa.
Lời tuyên bố của bố tôi như một liều thuốc kích thích cực mạnh. Cả Hùng và Nam đều gầm lên, ra sức thúc vào hai cái lỗ của mẹ tôi một cách điên cuồng. Mẹ tôi, bị kẹp giữa hai luồng khoái cảm, lại còn bị tay bố tôi hành hạ cái hột le, không thể chịu nổi nữa. Bà sắp ra.
Nhưng bố tôi, gã đạo diễn thiên tài của sự bệnh hoạn, lại không muốn màn kịch kết thúc đơn giản như vậy. Gã muốn một cái kết hoành tráng hơn, một bản giao hưởng thực sự.
"Dừng lại!" gã đột ngột hét lên.
Hùng và Nam giật mình, khựng lại, dù con cặc của chúng vẫn đang nằm sâu trong người mẹ tôi. Cả hai nhìn bố tôi, vẻ mặt khó hiểu.
"Tránh ra cho tao!" bố tôi gầm gừ với Nam. "Mày lên lo cái miệng đi!"
Rồi ông ta quay sang Hùng. "Mày giữ nguyên đó cho tao! Giữ chặt lấy!"
Ông Nam, dù có chút tiếc nuối, vẫn phải tuân lệnh "sếp". Gã rút con cặc của mình ra khỏi cái lồn đang co giật của mẹ, rồi bò lên phía trên. Bố tôi, trong khi đó, đã nhanh chóng thế chỗ của Nam.
Mẹ tôi lúc này đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Bà thấy bố mình đang chuẩn bị vào "cửa chính", trong khi "cửa hậu" vẫn đang bị Hùng chiếm giữ. Bà lắc đầu, miệng ú ớ những lời phản đối vô nghĩa.
"Không... anh... đừng mà..."
Bố tôi cười khẩy. "Ngoan nào em. Màn cuối rồi."
Ông ta không cho mẹ cơ hội phản đối. Gã Hùng, theo lệnh, giữ chặt lấy hai chân mẹ tôi. Ông Nam thì đã ngồi sẵn ở phía trên, cầm lấy con cặc của mình, chuẩn bị đưa vào miệng mẹ. Và bố tôi, gã quỳ xuống, đặt con cặc của mình vào cửa mình của bà.
"Chuẩn bị nhé!" bố tôi nói, như một nhạc trưởng ra hiệu cho dàn nhạc. "Một... hai... BA!"
Cả ba cùng một lúc xâm nhập.
Con cặc của bố tôi lút sâu vào cái lồn ướt sũng.
Con cặc của Hùng thúc mạnh vào cái lỗ đít đã được bôi trơn.
Và con cặc của Nam nhét đầy vào khoang miệng của bà.
"Ự... ự... a... a..."
Mẹ tôi không thể hét lên được nữa. Cổ họng bà bị chặn lại. Hai cái lỗ bên dưới thì bị lấp đầy đến mức căng tức. Cơ thể bà bị kéo căng ra theo ba hướng. Bà cảm thấy mình như sắp bị xé làm ba mảnh. Cảm giác quá tải, cảm giác bị chiếm hữu hoàn toàn, không còn một kẽ hở nào trên cơ thể.
Một lúc sau, khi cả ba bắt đầu di chuyển, mỗi người một nhịp điệu, cơ thể mẹ tôi không còn chịu nổi sự kích thích hỗn loạn này. Bà không thể gào lên vì khoái lạc. Bà cũng không thể khóc vì đau đớn. Lý trí của bà vỡ vụn. Bà rụt mạnh khỏi miệng Nam, ngửa cổ lên, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt trào ra. Từ sâu trong cổ họng, một tràng rên rỉ bật ra, một tràng rên dài, dâm đãng nhưng đầy âm sắc của sự xấu hổ và đầu hàng tuyệt đối.
"A... a... a... a... a... a..."
Tiếng rên của sự thừa nhận rằng cả ba lỗ của mình đang bị lấp đầy, rằng mình đã thực sự trở thành một con điếm, một món đồ chơi cho chồng và các bạn của hắn.
Tiếng rên đó như một hiệu lệnh cuối cùng.
"Ra!!!!!!" Bố tôi gầm lên.
Cả ba gã đàn ông cùng gầm lên một tiếng cuối cùng rồi đồng loạt xuất tinh. Tinh dịch của bố tôi và Hùng bắn đầy vào bên trong hai cái lỗ của mẹ. Tinh dịch của Nam thì bắn tung tóe lên mặt, lên ngực bà.
Bản giao hưởng đã kết thúc.
Mẹ tôi bất tỉnh, nằm sõng soài trên giường, một thân thể mềm nhũn, vô hồn, bị bao phủ bởi dịch thể của ba người đàn ông. Gương mặt bà vẫn còn vương lại một nét gì đó vừa đau đớn, vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng.
Bản giao hưởng kết thúc trong một sự im lặng đột ngột. Ba gã đàn ông gần như cùng lúc rút ra khỏi cơ thể mẹ tôi, để lại một bãi chiến trường hỗn độn của dịch thể. Mẹ tôi, Hạnh, nằm sõng soài trên giường, bất tỉnh. Khuôn mặt bà tái nhợt, nhưng trên đôi môi sưng mọng lại vương một nụ cười méo mó, trống rỗng. Mái tóc đen của bà bết dính vào gối, cơ thể trắng nõn chi chít những vệt đỏ, những dấu tay và một vài vết bầm tím mờ. Trông bà như một con búp bê bị chơi hỏng, bị vứt bỏ sau khi đã rút cạn hết mọi giá trị.
Cả ba gã đàn ông đều thở hổn hển. Căn phòng đặc quánh mùi mồ hôi, mùi rượu, mùi gel bôi trơn và mùi tanh nồng của tinh dịch.
Một lúc lâu sau, Hùng là người đầu tiên lên tiếng, giọng vẫn còn khàn đi vì mệt.
"Vãi lồn thật sếp ạ!" gã nói, mắt vẫn nhìn vào thân thể bất động của mẹ tôi. "Chị nhà đúng là... không còn từ nào để nói. Quá đỉnh."
"Đúng là mở mang tầm mắt!" ông Nam cũng附 họa theo, vẻ mặt vẫn còn thất thần.
Bố tôi, Toàn, không nói gì. Ông ta chỉ mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và tự hào. Ông ta chậm rãi mặc lại quần áo, rồi châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
"Đã đời thật!" cuối cùng ông ta cũng lên tiếng, thở ra một làn khói trắng. "Anh em mình vui là được rồi."
Gã nhìn bãi chiến trường trên giường. Nhìn những vỏ bao cao su vứt lăn lóc, nhìn tấm ga giường trắng nhàu nát, loang lổ những vệt dịch, và nhìn người vợ xinh đẹp của mình đang nằm đó, bất động. Nhưng trong mắt gã không có sự ghê tởm. Tôi, qua khe hở, thấy một điều còn kinh khủng hơn. Tôi thấy một sự dịu dàng, một sự trân trọng bệnh hoạn. Dường như sau khi chứng kiến vợ mình bị chà đạp, bị biến thành một con điếm cho bạn bè, gã lại càng cảm thấy yêu vợ hơn. Có lẽ trong cái đầu điên rồ của gã, sự phục tùng tuyệt đối này chính là biểu hiện cao nhất của tình yêu.
"Thôi, hai chú về phòng nghỉ đi!" bố tôi nói. "Mai mình còn đi chơi nữa."
Hùng và Nam gật đầu, lẳng lặng mặc nốt quần áo rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, trả căn phòng về với sự im lặng vốn có.
Nhưng bố tôi không đi ngủ. Ông ta đi vào phòng tắm, một lúc sau quay ra với một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông mềm.
Tôi nín thở quan sát. Ông ta đang làm gì vậy?
Bố tôi quỳ xuống bên giường. Gã bắt đầu lau người cho mẹ tôi. Gã lau mặt cho bà, lau đi những giọt nước mắt và nước dãi còn vương lại. Gã lau cổ, lau ngực, nơi tinh dịch của Nam đã bắn vào. Gã lau một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Rồi gã tách hai chân mẹ tôi ra, dùng chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau sạch cái lồn và lỗ đít sưng đỏ của bà, lau đi hết dấu vết của hai người bạn gã.
Sau khi lau dọn sạch sẽ, bố tôi kéo tấm chăn sạch đắp lên người mẹ. Gã ngắm nhìn bà một lúc lâu, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bà.
Nụ hôn đó, nó không còn là nụ hôn của một gã ma cô. Nó là nụ hôn của một người chồng, nhưng là một người chồng quỷ dữ. Gã yêu người vợ này, yêu cái cách bà phục tùng, yêu cái cách bà biến thành một con điếm vì gã.
Cuối cùng, bố tôi tắt đèn, lên giường, và ôm lấy mẹ tôi từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc của bà và chìm vào giấc ngủ.
Tôi tắt máy quay. Căn phòng tối om, nhưng trong đầu tôi thì lại sáng tỏ hơn bao giờ hết. Tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu được sự bệnh hoạn của bố tôi, sự đồng lõa của mẹ tôi. Đây không phải là câu chuyện về sự xâm hại. Đây là câu chuyện về một tình yêu méo mó, một thứ tình yêu được xây dựng trên sự đày đọa và phục tùng. Và tôi, đứa con trai của họ, kẻ quay lén, không còn cảm thấy ghê tởm nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự hứng thú đến lạnh người. Tôi muốn xem, vở kịch này, địa ngục này, sẽ còn đi xa đến đâu. Lời hứa về vợ của Hùng vẫn còn đó. Tôi sẽ chờ. Chắc chắn tôi sẽ chờ.
****
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vì ánh nắng chói chang rọi qua khe cửa. Đầu tôi hơi đau, có lẽ vì cả đêm qua đã quá tập trung vào "công việc". Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cửa phòng bố mẹ cũng vừa mở.
Bố tôi bước ra trước, vẻ mặt tươi tỉnh, sảng khoái như vừa có một giấc ngủ ngon. Theo sau là mẹ. Bà mặc một chiếc váy maxi hoa màu vàng nhạt, dài chấm gót, trễ vai, khoe ra bờ vai thon thả và làn da trắng ngần. Bà đã trang điểm nhẹ để che đi quầng thâm dưới mắt, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi trong dáng đi có phần cứng nhắc. Tôi biết, cơ thể bà đang biểu tình sau một đêm bị giày vò.
"Chào con trai!" bố tôi xoa đầu tôi, giọng vui vẻ. "Tối qua ngủ ngon không? Dậy đi ăn sáng rồi mình ra biển chơi."
"Dạ!" tôi đáp gọn lỏn.
Ông ta quay sang mẹ tôi, vòng tay qua eo bà một cách đầy sở hữu. "Em có mệt không? Tối qua chắc em vất vả rồi."
Câu nói đầy ẩn ý đó làm mẹ tôi khẽ rùng mình. Bà không nhìn bố, chỉ lắc đầu. "Em không sao."
"Vợ anh là nhất!" bố tôi cười, hôn nhẹ lên má bà, một nụ hôn đầy tự hào và mãn nguyện. Tôi nhận ra, gã không chỉ coi mẹ là một món đồ chơi, gã thực sự "yêu" bà hơn sau những gì đã xảy ra. Tình yêu của gã được đo bằng sự phục tùng và mức độ tha hóa của bà.
Nhà hàng buffet của khu du lịch ồn ào và náo nhiệt. Tiếng trẻ con nô đùa, tiếng ly đĩa va vào nhau, mùi cà phê và đồ ăn sáng thơm phức. Một không khí trong lành, vui vẻ đến mức trớ trêu. Gia đình tôi chọn một bàn ở góc, và thật "tình cờ", bàn của gia đình ông Nam và gã Hùng cũng ở ngay gần đó.
Vợ của họ là những người phụ nữ trông khá bình thường, có lẽ họ không thể tưởng tượng được chồng mình đêm qua đã làm những gì.
"A, chào sếp Toàn, chào chị Hạnh!" vợ ông Nam hồ hởi chào. "Trùng hợp quá, nhà mình lại ngồi gần nhau."
"Chào em!" mẹ tôi mỉm cười đáp lại, một nụ cười xã giao hoàn hảo. Bà đeo một cặp kính râm to bản, che đi đôi mắt mệt mỏi và vô hồn.
Bố tôi thì cười lớn. "Chào các chú! Tối qua mấy anh em mình vui quá nhỉ."
Ông Nam và gã Hùng nghe vậy thì hơi giật mình, cười gượng gạo. "Dạ, dạ vui lắm sếp." Chúng không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi.
"Chị Hạnh dạo này trông trẻ ra, da đẹp quá!" vợ gã Hùng khen, không chút nghi ngờ. "Chị dùng mỹ phẩm gì thế ạ?"
Mẹ tôi chỉ cười nhẹ. "Chị có dùng gì đâu em."
Bữa sáng diễn ra trong một không khí kỳ quặc như vậy. Những người vợ vô tư trò chuyện. Những gã chồng thì tránh ánh mắt nhau, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía mẹ tôi. Còn bố tôi thì đóng vai một người chồng hoàn hảo, gắp thức ăn cho vợ, nói những lời yêu thương.
Tôi lặng lẽ ăn phần của mình, quan sát tất cả. Trò chơi của người lớn thật phức tạp và thú vị. Nó không chỉ có dục vọng trần trụi, nó còn có cả một sân khấu xã hội với những diễn viên đại tài.
Khi bữa sáng gần tàn, Hùng đứng dậy, nói là đi lấy thêm ít hoa quả. Gã đi ngang qua bàn tôi. Tôi thấy gã liếc nhanh về phía bố tôi. Bố tôi, đang giả vờ lau miệng, cũng ngước lên. Gã Hùng nháy mắt một cái, một cái nháy mắt rất nhanh và kín đáo, rồi nhếch mép cười. Bố tôi cũng cười, khẽ gật đầu đáp lại.
Một thỏa thuận mới, một lời hứa hẹn mới, hay chỉ đơn giản là sự công nhận của những kẻ cùng chung một bí mật.
Mẹ tôi, lúc đó đang cầm ly nước cam, dường như không để ý. Nhưng tôi thấy rõ, qua cặp kính râm, bà khẽ nhắm mắt lại một giây. Bàn tay đang cầm ly nước của bà siết chặt lại trong khoảnh khắc, khiến ly nước thủy tinh khẽ rung lên.
Rồi bà lại mở mắt, bình thản uống một ngụm nước cam, như thể không có chuyện gì xảy ra.