Chương 14 Mấy ngày sau cái đêm "trả nợ" kinh hoàng đó, một sự bình yên đến kỳ lạ bao trùm lên ngôi nhà của chúng tôi.
Nó không phải là sự im lặng ngột ngạt của những ngày trước, cũng không phải sự gượng gạo, né tránh nhau. Không. Nó là một sự vui vẻ, một sự hòa hợp giả tạo đến mức hoàn hảo. Cả bố và mẹ tôi đều trở thành những diễn viên đại tài, diễn một vở kịch gia đình hạnh phúc cho một khán giả duy nhất là tôi.
Bố tôi, Toàn, không còn về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, cau có. Ông về sớm hơn, trên tay thỉnh thoảng lại có một bó hoa nhỏ hay một món ăn vặt nào đó cho mẹ. Ông nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và đối xử với mẹ tôi như thể bà là mối tình đầu. Ánh mắt ông ta nhìn mẹ không còn là sự sở hữu vô tâm, mà có thêm một sự trân trọng, một sự biết ơn bệnh hoạn nào đó mà chỉ tôi mới hiểu được.
Mẹ tôi, Hạnh, cũng thay đổi. Ở nhà, bà mặc những chiếc váy lụa, váy voan mềm mại, những bộ đồ tuy kín đáo nhưng vẫn tôn lên vóc dáng trời cho của bà. Bà trang điểm nhẹ, một chút son phớt hồng trên đôi môi mọng, khiến khuôn mặt bà bừng sáng. Nụ cười xuất hiện trên môi bà thường xuyên hơn, đặc biệt là khi có bố ở nhà. Bà cười, một nụ cười hiền dịu, đoan trang, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là một chiếc mặt nạ không hơn không kém.
Tôi, trong vai một thằng con trai đang tuổi lớn, lầm lì và ít nói, trở thành khán giả bất đắc dĩ cho vở kịch này. Trò chơi của người lớn thật kỳ lạ. Họ có thể cùng nhau nhảy múa trong địa ngục, rồi ngày hôm sau lại khoác tay nhau đi giữa thiên đường như không có gì xảy ra. Sự hào hứng của tôi giờ đây không còn là sự phấn khích của kẻ xem phim người lớn, mà là sự tò mò của một nhà phân tích tâm lý, cố gắng giải mã những hành vi điên rồ của hai con người đã sinh ra tôi.
Bữa cơm tối hôm đó là đỉnh điểm của sự giả tạo.
Mẹ nấu một bàn đầy những món bố tôi thích. Bố tôi thì liên tục gắp thức ăn vào bát mẹ.
"Em ăn miếng cá này đi, bổ lắm." - Ông nói, giọng ân cần.
"Vâng, em cảm ơn anh." - Mẹ tôi mỉm cười, đôi mắt cong lên. "Anh cũng ăn nhiều vào, dạo này trông anh gầy đi."
Họ nói chuyện, cười đùa, hỏi han tôi về chuyện học hành. Một bức tranh gia đình hoàn hảo. Nhưng tôi chỉ thấy lợm giọng. Tôi im lặng ăn cho nhanh hết bữa cơm, rồi xin phép lên gác. Tôi không muốn làm một khán giả tồi, kẻ sẽ phá hỏng vở kịch của họ.
Tôi ngồi trong phòng, nhưng không học bài. Tôi mở hé cửa, tiếp tục quan sát.
Sau bữa cơm, hai người họ cùng nhau ra phòng khách xem TV. Mẹ tôi gọt một đĩa hoa quả, thỉnh thoảng lại đút cho bố một miếng. Bố tôi xem thời sự, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu. Một khung cảnh không thể bình thường hơn.
Nhưng rồi, một hành động bất thường diễn ra.
Mẹ tôi với tay lấy chiếc điều khiển, bấm nút tắt tiếng TV. Căn phòng đột ngột chìm vào im lặng. Bố tôi ngạc nhiên quay sang nhìn bà.
Mẹ tôi không nói gì, chỉ từ từ ghé sát lại gần. Bà ngồi rất gần, đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội hoa bưởi thoang thoảng trên tóc bà. Bà ghé miệng vào tai bố tôi, thì thầm điều gì đó. Mái tóc dài của bà rủ xuống, che đi khuôn mặt của cả hai. Tôi căng tai lên nhưng không thể nghe thấy gì.
Và tôi chứng kiến một loạt phản ứng kỳ lạ của bố.
Đầu tiên, ông sững người lại. Toàn thân ông cứng đờ, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi như không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Rồi, ông từ từ quay đi, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Vẻ mặt ông đầy suy tư, phức tạp. Ông đang xử lý thông tin, đang cân nhắc, tính toán.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài như cả thế kỷ, ông quay lại nhìn mẹ tôi. Ông không giận dữ. Ông không ghen tuông. Ông chỉ thở dài một hơi, rồi gật đầu một cách chậm rãi. Một cái gật đầu của sự chấp thuận.
Mẹ tôi thấy vậy, khẽ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn. Bà với lấy điều khiển, bật tiếng TV trở lại. Cả hai lại tiếp tục xem thời sự như chưa hề có cuộc nói chuyện nào diễn ra.
Tôi lặng lẽ đóng cửa phòng lại, tim đập thình thịch.
Một bí mật mới đã được hình thành giữa hai người họ. Một thỏa thuận mà tôi không được biết. Mẹ tôi đã nói gì? Bà đã thú nhận chuyện đêm đó? Hay bà đã đề nghị một điều gì đó còn điên rồ hơn? Và tại sao bố tôi lại gật đầu?
Tôi không biết. Nhưng tôi biết chắc một điều, vở kịch gia đình hạnh phúc vừa rồi chỉ là màn dạo đầu. Một màn kịch mới, với một kịch bản còn kinh khủng hơn, sắp được bắt đầu. Và tôi, vị đạo diễn bất đắc dĩ, lại phải chuẩn bị máy quay của mình.
Cả đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Lời thì thầm của mẹ và cái gật đầu suy tư của bố cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi. Một bí mật mới. Một màn kịch mới. Sự hào hứng của một kẻ sắp được xem một vở diễn độc nhất vô nhị khiến tôi thao thức. Mãi cho đến gần sáng, khi cơ thể đã quá mệt mỏi, tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi thấy mình đang trôi trên một dòng sông êm dịu. Nước ấm, và có một mùi hương thoang thoảng quen thuộc. Mùi dầu gội hoa bưởi của mẹ.
Rồi, tôi cảm thấy có gì đó đang chạm vào mình.
Tôi không tỉnh dậy hẳn, chỉ là ý thức của tôi mơ hồ nhận ra. Chiếc giường khẽ lún xuống. Chiếc quần đùi bằng thun tôi đang mặc bị ai đó kéo xuống một cách nhẹ nhàng, gần như không thể cảm nhận được. Tôi vẫn đang trôi, nửa tỉnh nửa mê, không có một chút sức lực nào để phản kháng, cũng không có ý định phản kháng.
Và rồi, cảm giác đó đến.
Một thứ gì đó vô cùng mềm mại, ấm áp và ướt át bao trùm lấy dương vật của tôi. Nó không phải là bàn tay. Nó uyển chuyển và sống động hơn nhiều. Nó bắt đầu chuyển động, một cách chậm rãi, từ tốn, mơn trớn. Lưỡi của nó lướt đi, tinh nghịch và thành thạo. Tôi rùng mình trong giấc ngủ. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, lan tỏa ra khắp cơ thể, một cảm giác đê mê mà tôi chưa từng trải qua.
Mùi hương hoa bưởi trở nên rõ rệt hơn. Nó quẩn quanh trong không khí, lấp đầy lồng ngực tôi. Trong cơn mơ, tôi thấy hình ảnh mẹ tôi mặc chiếc váy lụa màu rượu vang, bà đang mỉm cười với tôi, một nụ cười hiền dịu.
Là mơ thôi. Chắc chắn là mơ rồi. Một giấc mơ ướt át của một thằng con trai mới lớn. Tôi tự nhủ với mình như vậy trong cơn mê. Nhưng cơ thể tôi lại không nghĩ vậy. Nó phản ứng lại một cách mãnh liệt. Dương vật của tôi cương cứng lên, như để đáp lại sự chăm sóc dịu dàng kia.
Thứ mềm mại đó dường như cảm nhận được sự thay đổi. Nó bắt đầu tăng tốc. Những tiếng mút "chùn chụt" khe khẽ vang lên, không phải từ bên ngoài, mà như vọng lại từ chính trong đầu tôi. Nhịp điệu nhanh dần, gấp gáp hơn. Cơ thể tôi căng lên như một cây cung. Sự sung sướng dồn lại, đặc quánh, đến mức tôi không thể thở được.
Tôi không thể kìm nén được nữa. Toàn bộ cơ thể tôi co giật. Tôi xuất tinh. Một dòng dịch nóng hổi bắn ra, được cái miệng ấm áp kia nuốt trọn lấy. Cảm giác giải thoát và sung sướng tột độ ập đến, và thay vì làm tôi tỉnh giấc, nó lại kéo tôi chìm sâu hơn nữa vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị.
Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng. Tôi vươn vai, cảm thấy cơ thể có chút mỏi mệt nhưng đầu óc lại sảng khoái một cách lạ thường. Ký ức về "giấc mơ" đêm qua ùa về, rõ mồn một.
Ngượng ngùng, tôi cúi xuống nhìn. Tôi chờ đợi sẽ thấy một bãi chiến trường nhớp nháp như những lần mộng tinh trước đây.
Nhưng không.
Không có gì cả.
Dương vật của tôi sạch sẽ. Chiếc quần đùi đã được kéo lên ngay ngắn. Tấm ga giường phẳng phiu, không một dấu vết. Mọi thứ hoàn toàn bình thường, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tôi ngồi chết trân trên giường, lòng đầy hoang mang.
Nếu đó là một giấc mơ, tại sao cảm giác lại thật đến thế? Cái mềm mại đó, cái ấm áp đó, và cả mùi hương hoa bưởi quen thuộc.
Còn nếu đó là thật... thì ai?
Một câu hỏi mà tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Tôi nhìn về phía cánh cửa phòng mình, nơi ánh sáng từ hành lang lọt vào. Đêm qua, tôi nhớ mình đã đóng cửa. Nhưng tôi không chắc mình có khóa nó hay không.
Cả đêm đó, tôi đã vật lộn với câu hỏi: mơ hay thật?
Tôi thức dậy trong trạng thái hoang mang tột độ. Ký ức về cảm giác mềm mại, ấm áp và mùi hương hoa bưởi quen thuộc của mẹ cứ lởn vởn trong đầu, thật đến từng chi tiết. Nhưng khi kiểm tra, cơ thể tôi lại sạch sẽ, quần áo ngay ngắn, không một dấu vết. Có lẽ nào đó chỉ là một giấc mộng tinh vi của tuổi mới lớn, một sản phẩm của trí tưởng tượng bệnh hoạn sau khi đã chứng kiến quá nhiều chuyện kinh khủng? Tôi cố gắng bám víu vào cái lý lẽ đó, nhưng không thể. Cảm giác đó quá thật.
Tôi bước xuống nhà với một trái tim nặng trĩu. Tôi vừa sợ phải đối mặt với mẹ, lại vừa khao khát tìm kiếm một câu trả lời.
Căn bếp hôm nay ngập tràn ánh nắng. Khung cảnh hoàn toàn trái ngược với sự u ám trong lòng tôi. Bố tôi đã đi làm sớm. Chỉ có mẹ đang ở trong bếp, khẽ ngân nga một điệu nhạc vui vẻ nào đó.
Hôm nay mẹ đẹp một cách lạ thường. Bà không còn mặc những bộ đồ bộ kín cổng cao tường nữa, mà thay vào đó là một chiếc váy hoa hai dây dáng dài, chất vải voan mềm mại bay bay theo từng bước chân. Chiếc váy có màu vàng nhạt như màu nắng, điểm xuyết những bông cúc trắng li ti. Nó không hở hang, nhưng lại tôn lên một cách hoàn hảo vẻ đẹp của mẹ. Phần cổ áo khoét nhẹ để lộ ra xương quai xanh thanh tú. Khi bà cúi xuống, tôi thoáng thấy được khe ngực sâu hút, trắng ngần của bà. Mái tóc dài được xõa tự nhiên, vài lọn tóc mai mềm mại rủ xuống, che đi vầng trán cao. Trông bà rạng rỡ, tràn đầy sức sống, không giống một chút nào với người đàn bà kiệt quệ trong những đoạn phim của tôi.
Thấy tôi, bà mỉm cười tươi tắn. Một nụ cười không một chút gợn.
"Dậy rồi à con trai? Ngồi vào bàn đi mẹ lấy bữa sáng cho."
Giọng bà trong trẻo, vui vẻ. Tôi lí nhí "dạ" một tiếng rồi ngồi xuống ghế, tim đập nhanh hơn một chút. Tôi quan sát từng cử chỉ của bà. Bà di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển. Bà đặt trước mặt tôi một đĩa bánh mì nướng bơ tỏi thơm phức và một ly sữa nóng. Bà làm tất cả mọi việc một cách tự nhiên, không có một chút ngượng ngùng hay né tránh nào.
Càng thấy bà bình thường, tôi lại càng hoang mang. Chẳng lẽ tôi đã đa nghi quá rồi? Chẳng lẽ đêm qua thực sự chỉ là một giấc mơ?
Tôi cắn một miếng bánh mì, cố gắng tỏ ra bình thường như mẹ. Nhưng mắt tôi không thể không liếc về phía bà. Bà đang đứng bên bồn rửa, cặm cụi rửa mấy thứ lặt vặt. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên tấm lưng của bà, xuyên qua lớp váy voan mỏng, vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ của eo và hông.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, bà đột ngột dừng tay lại.
Bà không quay người lại ngay. Bà chỉ đứng im như vậy vài giây. Rồi, bà từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cả người tôi như có một luồng điện chạy qua. Tôi sững lại, miếng bánh mì trong miệng bỗng trở nên khô khốc, khó nuốt.
Đó không phải là ánh mắt dịu dàng của một người mẹ nhìn con trai.
Đó là một ánh mắt hoàn toàn khác. Trong đôi mắt đen láy của bà, tôi thấy có một sự tinh nghịch, một sự bí ẩn, và cả một chút gì đó như đang trêu chọc. Nó giống như ánh mắt của một người bạn cùng phe, của một kẻ đồng lõa đang nhìn người bạn của mình sau khi cả hai đã cùng thực hiện một trò nghịch ngợm bí mật.
Rồi, đôi môi đỏ mọng của bà khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Một nụ cười chỉ kéo dài đúng một giây, một nụ cười "hóm hỉnh" đầy ẩn ý.
Nụ cười đó, ánh mắt đó, chúng không cần nói ra bất cứ lời nào, nhưng lại là một câu trả lời rõ ràng hơn tất cả.
Nó nói với tôi rằng: "Đúng vậy. Là mẹ đấy. Con nghĩ sao?"
Ngay sau đó, bà quay người lại, tiếp tục công việc rửa chén của mình, miệng lại ngân nga điệu nhạc vui vẻ, như thể chưa hề có cuộc đối thoại câm lặng vừa diễn ra.
Còn tôi, tôi ngồi chết trân tại bàn ăn. Nắng vẫn vàng ươm, chim vẫn hót ngoài sân, nhưng thế giới của tôi thì vừa sụp đổ và được xây lại theo một cách hoàn toàn khác.
Đêm qua, không phải là mơ.
Cả ngày hôm đó, nụ cười hóm hỉnh của mẹ cứ ám ảnh tôi. Nó là một lời thách thức, một lời mời gọi, và cũng là một lời hứa hẹn. Tôi không còn hoang mang nữa. Tôi biết đêm nay, "giấc mơ" đó sẽ quay trở lại.
Và tôi chờ đợi nó.
Tối đó, tôi không giả vờ ngủ. Tôi nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, lắng nghe từng tiếng động trong căn nhà im ắng. Tiếng đồng hồ tích tắc. Tiếng gió khẽ rít qua khe cửa. Tiếng tim đập của chính tôi. Sự hào hứng của một kẻ sắp bước vào trò chơi nguy hiểm của người lớn khiến lồng ngực tôi căng tức.
Khoảng hơn mười hai giờ đêm, cánh cửa phòng tôi khẽ kêu lên một tiếng "két" nhẹ.
Một bóng người lướt vào trong, nhẹ như một cơn gió. Dưới ánh trăng mờ ảo lọt qua cửa sổ, tôi thấy rõ dáng người quen thuộc của mẹ. Hôm nay bà vẫn mặc một chiếc váy ngủ hai dây, nhưng là một chiếc màu trắng tinh khôi. Dáng người của bà, với những đường cong tuyệt mỹ, hiện lên như một bức tượng điêu khắc dưới ánh trăng. Bà không phải là một con quỷ, mà trông như một nữ thần đêm dịu dàng.
Bà không gây ra một tiếng động nào. Bà tiến đến bên giường tôi, rồi từ từ quỳ xuống. Mái tóc dài của bà xõa xuống, che đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang nhìn tôi.
Lần này, tôi không nhắm mắt. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.
Thấy tôi đã tỉnh và đang nhìn mình, mẹ không một chút giật mình hay hoảng sợ. Bà chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười hiền hậu, dịu dàng, nụ cười của một người mẹ đang nhìn đứa con trai yêu quý của mình. Nụ cười đó nói với tôi rằng: "Đừng sợ. Là mẹ đây."
Bàn tay mát lạnh của bà nhẹ nhàng luồn qua chiếc chăn mỏng, tìm đến chiếc quần đùi của tôi và từ từ kéo nó xuống. Tôi không phản kháng, chỉ nằm im, nín thở.
Rồi, mẹ cúi xuống.
Cảm giác mềm mại, ấm áp và ướt át quen thuộc của đêm trước lại bao trùm lấy tôi. Nhưng lần này, nó không còn mơ hồ nữa. Nó rõ ràng đến từng chi tiết. Tôi thấy được khuôn mặt của mẹ ngay gần tôi, đôi mắt bà nhắm hờ, hàng mi dài cong vút khẽ rung động. Tôi cảm nhận được sự chuyển động điêu luyện của miệng lưỡi bà, một sự chăm sóc tận tụy và đầy kỹ năng. Tiếng mút "chùn chụt" vang lên khe khẽ trong đêm tĩnh lặng, một âm thanh của sự đam mê và của một tình thương méo mó.
Đầu óc tôi trống rỗng. Mọi suy nghĩ về tội lỗi, về loạn luân đều tan biến. Nụ cười của mẹ đã đánh gục mọi sự phòng vệ trong tôi. Bà không xấu hổ. Bà không sợ hãi. Bà đang ở đây, với tôi, một cách tự nguyện. Tôi không còn là kẻ phải "hy sinh" để cứu bà nữa. Tôi đang là người được "phục vụ".
Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn buông xuôi, tận hưởng sự sung sướng đến điên dại mà người mẹ của mình đang ban tặng. Cơ thể tôi căng cứng, rồi co giật trong cơn cực khoái tột đỉnh.
Nhưng cũng như lần trước, mẹ không dừng lại. Bà kiên nhẫn, dịu dàng nuốt hết mọi thứ, rồi dùng miệng lưỡi lau dọn cho tôi sạch sẽ đến mức không còn một dấu vết. Sự chăm sóc đó tỉ mỉ và thân mật hơn bất cứ thứ gì tôi từng biết.
Khi mọi thứ đã xong, bà ngẩng lên. Bà không vội rời đi. Bà lấy tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Cuối cùng, bà ghé sát vào tai tôi, giọng thì thầm như một cơn gió, nhưng từng chữ một lại khắc sâu vào tâm trí tôi như một lời nguyền rủa ngọt ngào.
"Mẹ trả nợ cho người hùng của mẹ xong rồi nhé."
Nói rồi, bà mỉm cười một lần nữa, một nụ cười mãn nguyện. Bà kéo chăn đắp lại cho tôi cẩn thận, rồi lẳng lặng đứng dậy, lướt ra khỏi phòng nhẹ như lúc vào.
Tôi nằm đó, sững sờ, nhìn lên trần nhà trắng toát. "Trả nợ". "Người hùng".
Thì ra là vậy. Trong mắt mẹ, tôi không phải là một thằng con trai đã làm một việc kinh tởm. Tôi là một người hùng. Và đây là cách bà ấy trả ơn cho tôi.
Tôi đã hiểu ra luật chơi mới của gia đình này. Một sự nhẹ nhõm đến đáng sợ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tội lỗi đã được rửa sạch bằng một thứ tình thương còn đáng sợ hơn cả tội lỗi.
Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được.
Nụ cười hóm hỉnh của mẹ trong bữa sáng cứ như một con đom đóm, lập lòe trong tâm trí tôi. Nó không doạ tôi, mà nó khuấy động trong tôi một sự chờ đợi đến cồn cào. Trò chơi của người lớn đã có một luật chơi mới, và đêm nay, tôi có linh cảm mình sẽ được biết luật chơi đó là gì. Tôi nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, lắng nghe. Cả cơ thể tôi là một sự hồi hộp.
Nửa đêm, khi không gian đã chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối, cánh cửa phòng tôi khẽ mở. Không một tiếng động.
Một bóng người nhẹ nhàng lướt vào. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, vẽ nên một dáng hình quen thuộc. Là mẹ.
Bà vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng tinh khôi. Dưới ánh trăng, chiếc váy trông như được dệt bằng tơ trời, nửa thực nửa ảo. Mái tóc dài của bà xõa tung, đen nhánh trên nền váy trắng. Trông bà không giống một người mẹ đang đi kiểm tra giấc ngủ của con trai, mà giống một nàng tiên trong truyện cổ tích, một nàng tiên mang vẻ đẹp u buồn và đầy tội lỗi.
Tôi vội nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi nghe thấy tiếng bước chân trần nhẹ nhàng của bà trên sàn gỗ. Bà tiến đến bên giường tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm và mùi hương hoa bưởi dịu nhẹ của bà ngay bên cạnh.
Bà không làm gì cả, chỉ đứng đó nhìn tôi một lúc lâu. Tôi gần như không thể thở nổi.
Rồi, bà từ từ quỳ xuống sàn, bên cạnh mép giường. Bàn tay mát lạnh của bà nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, một cử chỉ của người mẹ kiểm tra xem con mình có sốt không. Nhưng tôi không sốt. Tôi đang nóng bừng lên vì hồi hộp.
"Minh..."
Bà thì thầm, giọng nói như một hơi thở phả nhẹ vào tai tôi.
Tôi biết mình không thể giả vờ được nữa. Tôi khẽ cử động, nhưng không mở mắt.
Mẹ biết tôi đã tỉnh. Bà không rút tay lại, mà bắt đầu vuốt nhẹ lên tóc tôi, một sự dịu dàng mà đã lâu lắm rồi tôi không cảm nhận được.
"Con ngủ chưa?" Bà lại hỏi, giọng vẫn thì thầm.
Tôi khẽ lắc đầu, cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng.
Mẹ im lặng một lúc, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve mái tóc tôi. Dường như bà đang lựa chọn từ ngữ, đang xây dựng một cây cầu để bước qua cái vực thẳm cấm kỵ giữa hai mẹ con.
"Mẹ suy nghĩ mấy hôm nay rồi..." Giọng bà bắt đầu, nhỏ và đều đều. "Cái đêm đó... cái đêm mẹ bị gã Dũng cho uống thuốc... mẹ đã nghĩ mẹ chết rồi."
Bà dừng lại, hít một hơi thật sâu.
"Mẹ đã mất hết lý trí, chỉ còn là một con thú. Nhưng rồi... con đã đến." Bàn tay đang vuốt tóc tôi khẽ run lên. "Con đã cứu mẹ. Con không giống những kẻ kia, con không thô bạo, không tàn nhẫn. Con... dịu dàng."
Tôi sững người. Dịu dàng? Hành động kinh tởm đó mà là dịu dàng sao?
"Con đã không làm hại mẹ." Bà nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của tôi. "Con chỉ giúp mẹ giải tỏa. Con đã biết cách chăm sóc một người đàn bà đang trong cơn hoạn nạn. Lúc đó, con không còn là một đứa trẻ nữa. Con là một người đàn ông thực thụ."
"Người đàn ông thực thụ." "Chăm sóc." Những từ ngữ đó, phát ra từ miệng mẹ, nghe sao mà đúng đắn, hợp lý đến kỳ lạ. Nó gột rửa mọi tội lỗi, mọi sự ghê tởm trong tôi.
Bà cúi xuống gần hơn, hơi thở ấm nóng của bà phả vào má tôi. Tôi có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của bà ngay gần, đôi mắt bà trong ánh trăng long lanh một vẻ đẹp vừa thiêng liêng vừa mời gọi.
"Mẹ mang ơn con, người hùng của mẹ ạ."
Rồi, tôi cảm thấy bàn tay bà từ từ di chuyển xuống dưới, luồn qua lớp chăn mỏng.
"Ngoan, đừng sợ." Bà thì thầm, giọng nói giờ đây không chỉ dịu dàng, mà còn có cả một sự khích lệ, một sự cho phép. "Để mẹ... trả nợ cho con."
Bàn tay bà tìm đến chiếc quần đùi của tôi, và nhẹ nhàng kéo nó xuống. Lý trí tôi hoàn toàn bị đánh gục bởi cái logic điên rồ nhưng đầy thuyết phục của mẹ. Tôi không còn là đứa con trai sắp loạn luân với mẹ mình. Tôi là một người hùng, và đây là phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Tôi không phản kháng. Tôi nằm im, chờ đợi "món nợ" ngọt ngào mà mẹ sắp trả cho tôi.
Lời nói của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai thì bàn tay mát rượi của bà đã luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo chiếc quần đùi của tôi xuống. Tôi không phản kháng, chỉ nằm im, phó mặc cho bà. Trong đầu tôi giờ đây chỉ còn lại những lời của mẹ: "người hùng", "trả nợ", "dịu dàng". Cái logic điên rồ đó đã trở thành chân lý duy nhất.
Mẹ không vội vàng. Bà kéo chăn xuống ngang hông tôi, để lộ ra phần thân dưới. Dương vật của tôi, trước sự hiện diện của mẹ, đã phản ứng một cách thành thật. Nó cương cứng, run rẩy trong không khí se lạnh của đêm.
Mẹ quỳ đó, bên mép giường, nhìn nó một lúc. Dưới ánh trăng, khuôn mặt bà thật đẹp, một vẻ đẹp thanh thản và tập trung. Mái tóc dài của bà xõa xuống, vài sợi tơ mềm mại khẽ chạm vào đùi tôi, khiến tôi rùng mình.
Rồi, bà cúi xuống.
Tôi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của bà phả nhẹ lên vùng bụng dưới, rồi đôi môi mềm mại ấy từ từ bao trùm lấy tôi. Một luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng, khiến cả người tôi căng lên. Nó không phải là cảm giác thô bạo, điên cuồng như tôi đã thấy gã Dũng làm với mẹ. Nó chậm rãi, từ tốn, và đầy sự trân trọng.
Chiếc lưỡi tinh ranh của mẹ bắt đầu vũ điệu của riêng nó. Bà không chỉ bú mút, bà đang khám phá, đang vỗ về. Nó lướt nhẹ, rồi lại day ấn, khi thì nhanh, khi thì chậm, tạo ra những cơn khoái cảm dồn dập, lớp này nối tiếp lớp khác, nhấn chìm tôi trong một biển khoái lạc chưa từng có. Tiếng "chùn chụt" ướt át khe khẽ vang lên trong đêm tĩnh lặng, một âm thanh của sự thân mật tội lỗi.
Thỉnh thoảng, bà lại ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng thì thầm như một cơn gió.
"Có thích không con?"
Tôi không thể trả lời, chỉ biết gật đầu trong vô thức, hơi thở đã hoàn toàn đứt quãng. Tôi là một con thuyền nhỏ, và mẹ là cơn sóng, bà muốn đưa tôi đi đâu, tôi sẽ trôi về đó.
Mẹ mỉm cười, một nụ cười hài lòng của một người nghệ nhân đang hoàn thiện tác phẩm của mình.
"Ngoan nào, thả lỏng ra cho mẹ." Bà nói, rồi lại cúi xuống, tiếp tục bài học về sự dịu dàng. "Phải như thế này... nhẹ nhàng thôi... con thấy không? Đâu cần phải vũ phu như những kẻ khác."
Những lời nói đó, hòa cùng những chuyển động của miệng lưỡi bà, đã xóa nhòa mọi ranh giới cuối cùng trong đầu tôi. Đây không phải là mẹ tôi. Đây không phải là người đàn bà tôi đang loạn luân cùng. Đây là một người tình, một cô giáo, một ân nhân. Bà đang dạy tôi, đang thưởng cho tôi, đang chăm sóc tôi. Mọi cảm giác tội lỗi đã biến mất, chỉ còn lại sự hưởng thụ thuần túy.
Tôi nhắm mắt lại, hai tay bấu chặt lấy tấm ga giường, để mặc cho cơn sóng khoái lạc do chính mẹ mình tạo ra cuốn đi. Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên, các cơ bắp co rút lại. Cơn cực khoái đang đến gần, một cơn cực khoái mà tôi biết mình không thể và cũng không muốn chống cự.
Mẹ dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nhịp điệu của bà trở nên nhanh hơn, gấp gáp hơn. Bàn tay mềm mại của bà nắm lấy gốc dương vật của tôi, siết nhẹ, như để kích thích thêm.
"Sắp rồi phải không, người hùng của mẹ?" Bà thì thầm, giọng nói có chút tự hào.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi ưỡn người lên, toàn bộ cơ thể co giật trong một cơn co thắt dữ dội. Một luồng tinh dịch nóng hổi bắn ra, lấp đầy khoang miệng ấm áp của mẹ.
Bà không hề né tránh. Bà đón nhận tất cả, nuốt trọn lấy món quà mà "người hùng" của bà vừa ban tặng.
Cơn cực khoái đi qua, để lại cơ thể tôi mềm nhũn và một sự thỏa mãn đến rã rời. Tôi nằm đó, mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở hổn hển. Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ vội vã rời đi, sẽ có một sự ngượng ngùng hay tội lỗi nào đó.
Nhưng không.
Mẹ không dừng lại. Bà kiên nhẫn, dịu dàng ở đó. Sau khi đã nuốt trọn lấy dòng tinh dịch nóng hổi của tôi, bà còn dùng miệng lưỡi của mình để lau dọn cho tôi một cách tỉ mỉ, cẩn thận. Bà làm sạch sẽ đến mức không để lại một chút dấu vết nào, như một người vợ tận tụy đang chăm sóc cho chồng, hay một người mẹ đang tắm rửa cho đứa con trai bé bỏng. Sự chăm sóc đó, trong hoàn cảnh này, vừa khiến tôi cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ, vừa làm tôi rùng mình vì sự thân mật bệnh hoạn của nó.
"Để mẹ dọn cho sạch nhé," Bà thì thầm, như thể đó là việc làm bình thường nhất trên đời. "Người hùng của mẹ phải luôn sạch sẽ."
Khi bà cảm thấy đã hoàn toàn sạch sẽ, bà mới từ từ ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, khuôn mặt mẹ trông thật thanh thản, không một chút gợn của sự tội lỗi hay xấu hổ. Bà nhìn tôi, đôi mắt vẫn trong veo, nhưng giờ đây nó chứa đựng một điều gì đó sâu thẳm hơn, một sự thấu hiểu, một sự biết ơn.
Bà không vội rời đi. Bàn tay bà nhẹ nhàng kéo chiếc quần đùi của tôi lên lại, rồi cẩn thận kéo tấm chăn lên, đắp ngang ngực cho tôi. Bà còn cúi xuống, vén mấy sợi tóc mai đang dính bết mồ hôi trên trán tôi, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
Một nụ hôn trên trán. Nụ hôn của một người mẹ.
Hơi ấm từ môi bà lan tỏa, khiến trái tim tôi run lên.
Cuối cùng, bà ghé sát vào tai tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của bà. Giọng bà thì thầm, nhưng rõ ràng từng chữ, như một lời tuyên bố, một sự đóng ấn cho giao kèo câm lặng giữa hai chúng tôi.
"Được rồi. Mẹ trả nợ cho người hùng của mẹ xong rồi nhé. Ngủ ngoan."
Nói rồi, bà mỉm cười một lần cuối, một nụ cười mãn nguyện và đầy yêu thương. Bà lẳng lặng đứng dậy, nhẹ nhàng như một bóng ma, lướt ra khỏi phòng và đóng cửa lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Tôi nằm đó, một mình, mắt mở to nhìn lên trần nhà trắng toát. Hai chữ "trả nợ" và "người hùng" cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.
Nó không phải là một câu hỏi. Nó là một sự khẳng định.
Mọi tội lỗi đã được gột sạch. Mọi ranh giới đã bị xóa nhòa. Trong mắt mẹ, tôi là một người hùng. Và những gì vừa xảy ra, đó là phần thưởng, là món nợ mà tôi xứng đáng được nhận.
****
Tôi không còn thắc mắc nữa. Tôi đã hiểu.
Tôi đã xâu chuỗi lại tất cả. Lời thì thầm của mẹ trong phòng khách. Vẻ mặt kinh ngạc rồi trầm ngâm gật gù của bố. Và rồi, là sự xuất hiện không một chút sợ hãi của mẹ trong phòng tôi đêm đó.
Không thể có một logic nào khác. Mẹ tôi, người đàn bà xinh đẹp nhưng yếu đuối đó, đã thú nhận với bố. Bà không thể thú nhận chuyện tày trời với gã Dũng hay những kẻ khác. Nhưng bà đã thú nhận về "sự hy sinh" của tôi. Có lẽ bà đã nói rằng, trong cơn điên loạn vì thuốc, chính tôi là người đã ở bên, đã dùng một cách nào đó để "chăm sóc", để giúp bà vượt qua cơn nguy kịch mà không làm hại đến bà.
Và bố tôi, gã đàn ông tội nghiệp và biến thái đó, đã tin. Hoặc đã chọn tin vào cái logic điên rồ đó. Ông ta không nổi giận. Ông ta đã trầm ngâm, và rồi ông ta gật đầu. Ông ta đã ngầm đồng ý cho vợ mình "trả ơn" đứa con trai đã ra dáng một "người đàn ông thực thụ", đã biết "chăm sóc" mẹ khi bố vắng nhà.
Từ khi hiểu ra điều đó, tôi không còn nhìn gia đình mình như trước nữa. Đây không còn là một gia đình bình thường. Nó là một tam giác quyền lực méo mó. Bố tôi là người sắp đặt, người ban phát sự cho phép. Mẹ tôi là nữ hoàng, là trung tâm của mọi sự ham muốn. Còn tôi, tôi là người hùng, là đứa con trai được ban thưởng. Sự "hào hứng" của một kẻ xem trộm trò chơi người lớn trong tôi đã chết. Thay vào đó là một sự tự tin lạnh lẽo. Tôi là một phần của trò chơi, một phần không thể thiếu.
Không khí gia đình vì thế mà trở nên hòa hợp một cách kỳ lạ. Bố vẫn ân cần chăm sóc mẹ. Mẹ vẫn dịu dàng với bố. Và cả hai người họ, đều đối xử với tôi bằng một sự tôn trọng ngầm, như thể tôi không còn là một đứa trẻ.
Buổi tối cuối tuần đó, sau bữa cơm vui vẻ như thường lệ, bố gọi cả hai mẹ con ra phòng khách. Trông ông có vẻ trang trọng hơn mọi khi.
"Bố có chuyện quan trọng muốn nói," ông bắt đầu.
Mẹ tôi ngồi xuống ghế sofa, bà mặc một chiếc váy maxi dài màu xanh biển, trông vừa kín đáo, thanh lịch, lại vừa tôn lên làn da trắng và những đường cong ẩn hiện. Bà nhìn bố, ánh mắt chăm chú. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đơn đối diện, im lặng quan sát.
Bố tôi hắng giọng, rồi nói một cách dõng dạc.
"Công ty vừa có quyết định điều chuyển nhân sự. Họ muốn bố ra ngoài V, quản lý một nhà máy mới ngoài đó. Chức vụ là Quản lý nhà máy, lương bổng và chế độ đều tốt hơn ở đây rất nhiều."
Ông dừng lại, nhìn cả hai chúng tôi.
"Đây là một cơ hội rất tốt cho sự nghiệp của bố, và cũng là cho tương lai của gia đình mình."
Tôi liếc nhìn mẹ. Bà không tỏ ra bất ngờ. Ánh mắt bà bình thản, như thể đã biết trước điều này. Có lẽ, đây chính là kết quả của lời thì thầm đêm đó.
"Vì vậy," Bố tôi nói tiếp, giọng đầy quyết đoán. "Bố đã quyết định. Chúng ta sẽ chuyển nhà. Bán căn nhà này đi, đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới."
Chuyển nhà. Bốn chữ đó vang lên, không phải là một sự xáo trộn, mà là một sự giải thoát. Rời khỏi nơi này, rời khỏi cái xóm Bụi với những ánh mắt dòm ngó, rời khỏi những ký ức về gã Dũng, về những đêm hoan lạc tội lỗi. Đến một nơi không ai biết chúng tôi là ai.
Tôi nhìn mẹ. Mẹ cũng quay sang nhìn tôi. Trong mắt bà, tôi thấy một sự nhẹ nhõm. Bà khẽ gật đầu với tôi, rồi quay sang bố, giọng dịu dàng.
"Em và con sẽ theo anh. Anh quyết định thế nào, em cũng nghe theo."
Sự đồng thuận nhanh chóng và tuyệt đối của mẹ làm bố tôi vô cùng hài lòng. Vẻ mặt nghiêm túc của ông giãn ra. Ông đứng dậy, bước tới chỗ mẹ, đặt tay lên vai bà một cách đầy tin tưởng.
Rồi ông quay sang tôi. Bàn tay to lớn của ông xoa đầu tôi, một cử chỉ thân mật của một người cha thực sự.
"Đến nơi mới," Ông nói, ánh mắt nhìn cả tôi và mẹ, chứa đầy một niềm hy vọng sâu xa. "Gia đình mình sẽ sống tốt hơn."
Tôi nhìn vào mắt ông, rồi nhìn sang mẹ tôi. "Gia đình mình". Ba chúng tôi. Một người chồng chấp nhận cho vợ mình "trả ơn" con trai. Một người mẹ "trả ơn" con trai bằng chính cơ thể mình. Và một đứa con trai, một "người hùng" đang hưởng thụ món nợ từ mẹ, với sự cho phép của bố.
Chúng tôi đúng là một gia đình. Một gia đình kiểu mới.
Tôi mỉm cười.
"Vâng ạ."
-----
Cuộc chuyển nhà diễn ra nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Bố tôi, với cương vị mới, dường như có một nguồn năng lượng vô tận. Ông lo liệu mọi việc, từ bán căn nhà cũ ở xóm Bụi đến việc tìm một nơi ở mới. Mẹ tôi và tôi chỉ việc đóng gói đồ đạc cá nhân. Cảm giác gói ghém lại quá khứ, vứt bỏ những thứ không cần thiết, nó giống như đang chôn cất một cái xác. Một sự giải thoát đến nhẹ bẫng.
Chúng tôi chuyển đến một thị trấn ven biển nhỏ gần quê của mẹ, cách nhà máy mới của bố chừng mười lăm phút chạy xe. Ngôi nhà mới là một căn nhà cấp bốn mái ngói, rộng rãi và sáng sủa hơn hẳn căn nhà cũ kỹ, chật chội trước đây. Nó có một khoảng sân trước trồng đầy hoa giấy, và một mảnh vườn nhỏ phía sau. Điều tôi thích nhất là từ phòng ngủ của mình, tôi có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào ngày đêm và hít thở cái không khí mằn mặn đặc trưng.
Những tuần đầu tiên ở đây giống như một kỳ nghỉ dài.
Bố tôi, trong vai một vị quản lý cấp cao mới, trở nên vô cùng tự tin và yêu đời. Ông không còn là gã đàn ông lầm lũi, suy tư mà tôi từng biết. Ông cười nói nhiều hơn, đối xử với mẹ tôi và tôi bằng một sự hào phóng lạ thường.
Mẹ tôi dường như cũng được hồi sinh. Bà không còn vẻ mặt u uất, cam chịu. Không khí trong lành của biển cả và sự xa lánh khỏi những ký ức kinh hoàng đã làm bà đẹp ra trông thấy. Bà hay mặc những chiếc váy maxi mỏng, dạo trên bãi biển cùng bố. Làn da trắng nõn của bà dưới ánh nắng vàng ươm của biển cả như phát sáng, khiến những người đàn ông trong thị trấn không thể không ngoái nhìn. Vẻ đẹp của bà giờ đây không còn là vẻ đẹp của một bông hoa bị vùi dập, mà là vẻ đẹp của một nữ hoàng đang tận hưởng vương quốc mới của mình.
"Em thấy không, không khí ở đây thật dễ chịu. Mình quyết định đúng đắn quá." - Bố tôi thường nói với mẹ như vậy trong bữa cơm, giọng đầy tự hào.
"Vâng, em cũng thấy vậy. Thoải mái hơn ở xóm Bụi nhiều." - Mẹ tôi sẽ mỉm cười đáp lại, một nụ cười thật sự.
Họ thực sự trông như một cặp vợ chồng son đang bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ đây là một sự khởi đầu tốt đẹp cho tất cả. Tôi đã nghĩ rằng, những bí mật kinh hoàng kia sẽ được chôn vùi cùng với căn nhà cũ.
Nhưng tôi đã lầm.
Sau tuần "trăng mật", cuộc sống đi vào quỹ đạo. Và tôi bắt đầu nhận ra một sự thay đổi.
Cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ, cánh cửa mà trước đây tôi luôn có cảm giác có thể bước vào bất cứ lúc nào, giờ đây thường xuyên đóng kín. Những cuộc trò chuyện thì thầm của họ nhiều hơn. Và rồi, điều khiến tôi cảm thấy bất an nhất đã đến.
Một đêm, khi tôi đang nằm đọc sách, tôi nghe thấy những âm thanh quen thuộc vọng ra từ phòng bên cạnh. Tiếng giường kêu cót két theo một nhịp điệu đều đặn. Và cả tiếng rên khe khẽ của mẹ.
Nó không phải là tiếng gào thét man dại như khi bà ở cùng gã Dũng hay những cậu sinh viên, cũng không phải là những tiếng rên rỉ bị ép buộc. Nó là tiếng rên của sự hưởng thụ, của một người đàn bà đang làm tình với chồng mình.
Lẽ ra tôi phải thấy mừng cho họ. Lẽ ra tôi phải thấy nhẹ nhõm vì cơn ác mộng đã qua. Nhưng không.
Nằm một mình trong phòng, lắng nghe những âm thanh đó, một cảm giác hụt hẫng, trống rỗng đến kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi. Vai trò "người hùng" của tôi đã kết thúc rồi sao? Món nợ của mẹ đã được trả xong, và giờ tôi lại trở thành một đứa trẻ, bị đẩy ra khỏi thế giới của người lớn? Sự bình yên của họ sao lại khiến tôi cảm thấy cô đơn và lạc lõng đến thế?
Tôi đã biết bố ngầm đồng ý cho mẹ "trả ơn" tôi. Đó là một giao kèo của cái gia đình ba người chúng tôi. Vậy mà giờ đây, ông ta lại muốn độc chiếm mẹ cho riêng mình. Ông ta đang phá vỡ luật chơi.
Những đêm sau đó, âm thanh đó vẫn thỉnh thoảng lại vang lên. Tôi không còn ngủ ngon được nữa. Tôi lại trở thành một kẻ nghe lén, một khán giả bị loại khỏi vở kịch chính. Tôi quan sát bố mẹ mình với một con mắt khác. Tôi thấy sự hạnh phúc của họ là một sự phản bội. Tôi thấy vẻ đẹp rạng rỡ của mẹ khi đi bên bố là một sự bất công.
Trò chơi đã kết thúc thật rồi sao? Hay đây chỉ là một khoảng lặng, báo hiệu một màn kịch mới, còn điên rồ hơn, sắp bắt đầu? Tôi không biết. Nhưng sự bình yên này làm tôi thấy bất an hơn bất cứ cơn bão nào.
---&&&---