Chương 17: MEN RƯỢU TỘI LỖI Tối thứ Bảy. Bố tôi, Toàn, không biết lôi ở đâu ra một chai rượu vang đỏ, loại rượu mà trước đây gia đình tôi chưa bao giờ động tới. Ông nói đó là "quà đối tác tặng". Ông tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ để lại ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra từ chiếc đèn chùm, rồi mở một bản nhạc jazz không lời du dương, một thứ nhạc mà tôi biết chắc không phải gu của ông. Một không khí lãng mạn giả tạo đến mức buồn nôn được dựng lên.
"Cả nhà mình hôm nay 'chill' một bữa nhé!" ông nói, giọng vui vẻ, rồi rót rượu ra ba ly.
Tôi ngồi ở một góc sofa, tay cầm cuốn sách nhưng mắt không rời khỏi hai người họ. Mẹ tôi, Hạnh, có vẻ cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi của chồng. Đêm nay, bà không mặc đồ bộ. Bà mặc một chiếc váy lụa hai dây màu xanh ngọc, dài đến bắp chân. Chiếc váy mềm mại, ôm sát lấy thân hình đồng hồ cát của bà, mỗi khi bà cử động, lớp lụa lại lướt trên da thịt, vẽ nên những đường cong chết người. Dưới ánh đèn vàng, làn da trắng nõn của bà như tỏa ra một thứ ánh sáng mật ong quyến rũ.
"Uống đi em, rượu này tốt cho phụ nữ lắm, đẹp da!" bố tôi đưa ly rượu cho mẹ, giọng ngọt ngào.
Mẹ tôi ngượng ngùng nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ. Vị chát của rượu khiến bà hơi nhăn mặt, nhưng bố tôi đã nhanh chóng gắp cho bà một miếng bò bít tết. "Ăn kèm cái này mới đúng bài, vợ yêu"
Men rượu nhanh chóng làm công việc của nó. Sau vài ly, má mẹ tôi bắt đầu ửng hồng. Đôi mắt bà, vốn đã đẹp, giờ đây long lanh, mơ màng như phủ một lớp sương mỏng. Bà cười nhiều hơn, những tiếng cười khúc khích, trong trẻo. Bà không còn giữ vẻ nghiêm nghị nữa mà ngả người dựa vào vai bố, một chân gác lên đùi ông, đôi bàn chân thon thả, trắng nõn khẽ đung đưa.
"Rượu này mạnh thật đấy anh..." bà nói, giọng đã hơi líu lại. "Em thấy nóng hết cả người rồi..."
"Nóng là tốt!" bố tôi cười khà khà, cúi xuống hôn lên bờ vai trần của mẹ. "Lát nữa còn nóng hơn"
Ông tiếp tục chuốc rượu cho mẹ. Mẹ tôi, trong men say, trở nên dễ dãi và táo bạo lạ thường. Bà chủ động ôm cổ chồng, hôn lên má ông, rồi lại ngửa cổ ra sau cười ngặt nghẽo khi bị ông cù vào eo. Vẻ đẹp của bà lúc này không còn là vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm nữa, mà là vẻ đẹp của một bông hoa đang bung nở hết mình trong đêm, đầy khiêu khích và mời gọi.
Khi bố tôi thấy mẹ đã say mềm, ánh mắt hoàn toàn mơ màng, lý trí đã bay đi gần hết, ông biết thời cơ đã đến. Ông đặt ly rượu xuống, ghé sát vào tai mẹ, thì thầm.
"Vợ anh đêm nay đẹp quá. Đẹp đến mức anh không thể chịu đựng nổi. Cho anh 'thưởng thức' vẻ đẹp này nhé?"
Mẹ tôi không trả lời. Bà chỉ ngước đôi mắt ướt át, đầy dục vọng lên nhìn chồng, rồi e thẹn gục đầu vào vai ông. Bàn tay bà đang đặt trên ngực chồng khẽ bấu nhẹ.
"Anh... chỉ được cái dẻo miệng..."
Câu nói đó, cái giọng nũng nịu đó, chính là lời đồng ý.
Bố tôi cười đắc ý. Ông không nói thêm lời nào, đột ngột cúi xuống, luồn tay qua eo và dưới đầu gối mẹ, bế thốc bà lên.
"Á!" Mẹ tôi khẽ kêu lên một tiếng vì bất ngờ, rồi theo phản xạ vòng chặt hai tay ôm lấy cổ chồng. Bà vùi mặt vào ngực ông, giọng lí nhí, xấu hổ. "Cả thằng Minh nó ở đây..."
Bố tôi bế mẹ đi ngang qua chỗ tôi đang ngồi chết trân. Ông không thèm liếc nhìn bà, mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Ông nhếch mép cười, rồi nháy mắt một cái đầy khiêu khích và ngạo nghễ.
"Kệ nó!" ông nói, giọng rành rọt. "Cho nó học hỏi"
Cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại, bỏ lại tôi ngồi một mình trong phòng khách với tiếng nhạc jazz trớ trêu và mùi rượu vang tội lỗi còn vương trong không khí. Tôi biết, bố tôi không chỉ nói suông. Ông đã mời tôi, hay đúng hơn, là ra lệnh cho tôi tham gia vào bài học của ông. Trái tim tôi đập thình thịch, một cảm giác vừa ghê tởm vừa phấn khích đến tột độ chạy dọc sống lưng.
****
Sau khi bố bế mẹ vào phòng ngủ, tôi ngồi lại phòng khách một lúc, tim đập thình thịch. Một sự pha trộn giữa ghê tởm, sợ hãi và một niềm tò mò bệnh hoạn sôi sục trong lồng ngực. Tôi biết mình không nên đi theo, nhưng một lực vô hình nào đó cứ thôi thúc tôi. Lấy cớ đi vệ sinh, tôi rón rén bước đến gần cánh cửa phòng bố mẹ.
Cánh cửa hé mở một khe nhỏ. Từ khe cửa, tôi nhìn vào.
Phòng ngủ chìm trong ánh đèn ngủ vàng vọt. Bố tôi đang nằm đè lên mẹ, cả hai trần truồng, cơ thể dính chặt vào nhau. Chiếc váy lụa của mẹ đã bị vứt chỏng chơ dưới đất. Lưng mẹ cong lên, hai chân bà banh rộng. Bố tôi đang thúc mạnh vào người bà. Tiếng da thịt va vào nhau "bành bạch", "lép nhép" vang vọng trong không gian nhỏ hẹp. Mẹ tôi nằm đó, thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng vì men rượu và dục vọng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, những tiếng rên khe khẽ thoát ra từ kẽ răng. Cặp vú tròn đầy của bà rung lên bần bật theo từng nhịp thúc của bố.
Bố tôi, ngà ngà say, nhưng đôi mắt thì sáng rực, đầy vẻ tinh quái. Ông nhìn tôi, cười nham nhở, rồi vẫy tay ra hiệu.
"Minh đấy à? Lại đây xem bố phục vụ mẹ con này! Phê lắm!"
Mẹ tôi nghe thấy tiếng bố gọi, đôi mắt bà bật mở. Thấy tôi đang đứng ở cửa, khuôn mặt mẹ thoáng hiện lên một tia xấu hổ. Bà cố gắng đưa tay kéo chiếc chăn che người, nhưng bố tôi đã nhanh hơn, gạt phăng tấm chăn ra.
"Anh! Thằng nhỏ nó nhìn... Anh... anh đừng..." Mẹ tôi lí nhí phản đối, giọng yếu ớt, dường như men rượu đã vắt kiệt sức lực và cả lý trí của bà.
Bố tôi cười khẩy, tát nhẹ vào mông mẹ một cái. "Ngại gì, người một nhà cả. Con vào đây, bố cho xem cái này hay hơn"
Tôi nhẹ nhàng bước vào, đứng ngay sát mép giường. Tôi đứng đó, như một học trò đang tham dự một buổi học thực hành bệnh hoạn. Bố tôi không chỉ làm, ông còn "giảng giải".
"Nhìn đi con. Nhìn kỹ lồn của mẹ con đi. Thấy nó mọng nước, co bóp theo từng nhịp của bố không? Phải thế này mới sướng"
Ông vừa nói, vừa thúc mạnh vào người mẹ tôi. Mỗi cú thúc của ông là một lần cơ thể mẹ tôi giật nảy. Ông dùng ngón tay thô ráp của mình vén nhẹ môi lồn của mẹ, để lộ ra cái lỗ lồn đang ướt át, đỏ bừng, co thắt liên hồi. Ông thậm chí còn đưa ngón tay chạm nhẹ vào hạt nhỏ xíu đang nhô ra của mẹ, khiến bà rên lên một tiếng dài, the thé.
"Đây này con, điểm này này, chạm vào là mẹ con rên dữ lắm!" Ông vừa giảng, vừa thúc mạnh. "Cái lồn của mẹ con, nhìn bé vậy thôi chứ chứa được cả củ khoai to của bố đấy. Con thấy không? Nó đang nuốt trọn con cặc của bố. Khít lắm"
Mẹ tôi nằm đó, cơ thể bà hoàn toàn bị men rượu và dục vọng đánh gục. Bà không còn phản kháng. Những lời phản đối yếu ớt đã biến thành những tiếng rên rỉ dâm đãng. Bà ưỡn lưng, cặp vú căng tròn cứ thế phơi bày trước mắt tôi, nhấp nhô theo từng nhịp thúc của bố. Bà thậm chí còn vòng hai chân quắp chặt lấy hông bố, kéo ông vào sâu hơn, rên lên.
"Ah... ah... đúng rồi... chỗ đó... sướng... anh ơi... mạnh nữa đi..."
Bố tôi nghe vậy thì cười khoái trá. Ông tăng tốc độ, thúc vào người mẹ tôi như một cỗ máy, mạnh bạo và tàn nhẫn. Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào lỗ lồn của mẹ đang nuốt chửng con cặc của bố, rồi lại nhìn lên khuôn mặt bà đang vặn vẹo trong khoái lạc. Cảm giác ghê tởm trộn lẫn với một sự hưng phấn bệnh hoạn.
Tôi đứng đó, như một bức tượng, vừa bị tra tấn, vừa bị giáo dục. Bài học về sự buông thả của bố, nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi, một bài học mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Bố tôi thở hắt ra một tiếng đầy thỏa mãn, ông chưa xuất tinh nhưng đổ gục xuống tấm lưng trần đẫm mồ hôi của mẹ. Tiết học đầu tiên vừa kết thúc. Căn phòng đặc quánh mùi rượu vang, mồ hôi và hương tanh nồng đầy quyến rũ đặc trưng của đàn bà sau khi bị đàn ông giày vò. Mẹ tôi, Hạnh, nằm bất động, khuôn mặt xinh đẹp úp xuống gối, mái tóc đen dài dính bết vào gáy, cơ thể múp míp với số đo ba vòng chuẩn chỉnh của bà mềm nhũn, nằm trải dài trên giường.
Tôi vẫn đứng chết trân cạnh giường, tim đập loạn xạ. Cảnh tượng bố tôi vừa dập, vừa giảng giải cho tôi về chính cơ thể mẹ mình như một bài học sinh vật học bệnh hoạn khiến đầu óc tôi quay cuồng. Tôi vừa thấy ghê tởm, vừa có một sự kích thích không thể gọi tên.
Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng bố tôi có vẻ chưa chán. Ông nằm trên lưng mẹ chỉ một lúc, rồi tôi thấy ông ngóc đầu dậy. Đôi mắt ông, thay vì lờ đờ vì rượu và mệt mỏi, lại sáng lên một cách lạ thường. Ông nhìn xuống tấm lưng ong của mẹ, ánh mắt quét từ bờ vai thon thả, qua đường cong cột sống mềm mại, và dừng lại thật lâu ở cặp mông tròn lẳn đang hằn rõ dấu tay của ông. Một nụ cười quái đản bắt đầu hình thành trên môi ông.
"Khoan đã..." Ông đột nhiên lẩm bẩm, giọng khàn đi vì dục vọng chưa được thỏa mãn hoàn toàn. "Thế này vẫn chưa đủ vui. Một mình bố 'diễn' thì hơi chán!"
Mẹ tôi khẽ cựa mình, như bị đánh thức bởi giọng nói của ông. Bà quay nhẹ đầu, đôi mắt mơ màng vì rượu và khoái cảm nhìn ông.
"Anh... tha cho em đi..." Giọng bà lí nhí, yếu ớt như một tiếng muỗi kêu. "Em mệt lắm rồi..."
Bố tôi hoàn toàn không nghe. Ông cười khà khà, một tiếng cười chỉ có trong cổ họng. "Mệt gì mà mệt, anh chưa xuất mà, em còn khỏe chán"
Ông ngồi hẳn dậy, một tay vòng qua eo, một tay luồn dưới đùi, nhấc bổng mẹ tôi lên như một món đồ chơi. Cơ thể mềm oặt của bà đổ vào người ông, tấm lưng trần mịn màng áp vào lồng ngực ông.
"Dậy nào vợ yêu!" Ông thì thầm vào vành tai đỏ ửng của mẹ. "Hôm nay bố con anh sẽ cho em một bất ngờ. Một trò chơi mới, đảm bảo em sẽ thích mê! Tê tái luôn...."
Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi hiện ra. Bố tôi nằm ngửa ra giường, hai tay gối sau đầu, mẹ bị ông ép ngồi trên người , nhưng không phải đối mặt, mà là quay lưng lại, mặt hướng thẳng về phía tôi. Lưng bà tựa vào lồng ngực trần của bố. Hai chân bà bị banh rộng ra, đặt qua hai bên hông của ông, phơi bày toàn bộ phần thân dưới, nơi vẫn đang được chùm lông che đậy, một cách trần trụi và nhục nhã nhất.
Cặp vú căng tròn của mẹ rung lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở của bố. Do tư thế ngồi dang rộng, hai đùi của bà khẽ tách ra, để lộ khe rãnh sâu hun hút và cái lỗ lồn đang sưng mọng, ươn ướt, ngậm chặt lấy con cặc của bố tôi như một con hàu háu đói. Tôi có thể thấy rõ con cặc của ông ta đang nằm im bên trong, như một con quái vật đang nghỉ ngơi sau trận chiến, chờ đợi đồng loại của nó đến tham gia. Vài sợi lông lồn lơ thơ dính bết lại vì dịch thể, trông vừa khêu gợi vừa tục tĩu.
Mẹ tôi xấu hổ, bà quay mặt đi, vùi vào vai bố, chỉ để lại bên má ửng hồng và vành tai đỏ lựng đang run rẩy.
Bố tôi hài lòng ngắm nhìn cảnh tượng đó một lúc, rồi ông vỗ nhẹ vào phần đùi trong mịn màng của mẹ, một cái vỗ đầy tính sở hữu. Ông hất hàm về phía tôi, giọng như một tên MC trong một show diễn thoát y rẻ tiền.
"Nào con trai, đến lượt con đấy. Lên phục vụ cho mẹ đi" Ông cười khà khà. "Nhìn xem, bố chuẩn bị cho con rồi đây này. Cả 'cửa' vào thiên đường nữa. Ngon không? Ướt át và trơn tuột rồi đấy!"
Tôi đứng như trời trồng, máu dồn cả lên não. Lời mời gọi trực tiếp và trần trụi của bố khiến tôi không biết phải làm gì. Con cặc của tôi đã cương cứng lên từ lúc nào, đội lên trong quần, một phản ứng sinh lý đáng xấu hổ trước chính mẹ ruột của mình.
Mẹ tôi cảm nhận được sự hiện diện của tôi ngay trước mặt, cả người bà khẽ run lên. Bà không dám nhìn tôi, chỉ quay sang, giọng lí nhí, như van xin với bố:
"Không... không được đâu anh... Kỳ lắm... Với cả... chật lắm..."
Bà dừng lại một chút, rồi nói tiếp, lý do đưa ra thật trớ trêu và nũng nịu.
"Em không chứa nổi hai người đâu... rách mất... Đau chết em mất..."
Bố tôi nghe vậy thì phá lên cười khoái trá. Ông hoàn toàn không xem đó là lời từ chối mà là một lời tán dương cho "sức mạnh" của hai cha con ông.
"Haha, vợ yêu của anh lo gì!" Ông giữ chặt lấy hông mẹ, không cho bà cựa quậy nữa, rồi thì thầm trấn an một cách bệnh hoạn. "Cái lồn của em co giãn tốt nhất thế gian này, anh biết mà. có vài lần anh chẳng nong nó ra với đồ chơi đó sao!"
"Cứ từ từ rồi sẽ vào được thôi. Yên nào. Bố giữ cho, con vào từ từ thôi. Có bố ở đây rồi, không sao đâu!"
Lời "trấn an" của bố vừa là sự đảm bảo, vừa là một mệnh lệnh không thể chối từ. Mẹ tôi im bặt, không "phản đối" nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc cam chịu.
Thấy tôi vẫn còn chần chừ, bố tôi nhíu con, giọng ông trở nên nghiêm khắc:
"Còn chờ gì nữa? Lại đây con trai!"
Lời ra lệnh của bố như một ma lực, một sợi dây vô hình kéo tôi tiến về phía giường. Mẹ tôi cảm nhận được sự di chuyển của tôi, cả người bà căng cứng lại, hai tay bấu chặt lấy vai bố.
Lời ra lệnh của bố như một ma lực, một sợi dây vô hình kéo tôi tiến về phía giường. Tôi bước tới, cảm giác như người mộng du. Bước chân tôi nặng trĩu. Tôi quỳ xuống nệm, ngay giữa hai chân đang banh rộng của mẹ.
Hơi nóng từ người bà phả vào mặt tôi, mang theo mùi rượu vang, mùi mồ hôi và mùi đàn bà nồng đậm. Ở khoảng cách này, tôi có thể thấy rõ từng chi tiết của sự ô nhục. Cái lỗ lồn của mẹ, sưng mọng và ươn ướt, đang bị con cặc của bố tôi lấp đầy, thỉnh thoảng lại co giật nhẹ theo nhịp thở của ông ta. Nó giống như một cái miệng nhỏ đang cố gắng thở trong khi bị một vật thể khác chèn ép.
Cảm nhận được tôi đã ở ngay đây, ngay trước cửa mình, mẹ tôi bắt đầu cựa quậy. Bà rên rỉ, cố gắng khép hai chân lại một cách yếu ớt. Đó không phải là một sự chống cự, mà là một sự ngượng ngùng đầy mời gọi. Bà không nhìn tôi. Bà quay hẳn mặt vào vai bố, giọng lí nhí, nũng nịu như một cô nhân tình đang hờn dỗi.
"Không... không được đâu anh..." Bà thủ thỉ, giọng run run. "Anh nhìn xem, nó to thế kia cơ mà... Em sợ..."
Bà ngập ngừng, rồi lại nói tiếp, như một đứa trẻ đang cố tìm một lý do chính đáng.
"Với cả... chật lắm... Em không chứa nổi hai người đâu... rách mất... Đau chết em mất..."
Nghe những lời đó, bố tôi, thay vì dừng lại, lại phá lên cười khoái trá. Tiếng cười của ông rung lên, làm cả người mẹ tôi rung theo. Ông dường như vô cùng đắc chí trước sự "hờn dỗi" đáng yêu này.
Bố tôi hất hàm. "Vào đi con. Mẹ con đồng ý rồi đấy"
Tôi run rẩy, hai tay chống xuống nệm để giữ thăng bằng. Con cặc của tôi, cương cứng đến nhức buốt, đang chĩa thẳng vào nơi tội lỗi. Mùi hương của mẹ, một hỗn hợp của rượu, mồ hôi và mùi đàn bà, sộc thẳng vào mũi tôi, làm đầu óc tôi quay cuồng.
"Dũng cảm lên con trai của bố. Để bố giúp 1 tay!" Bố tôi nói, rồi ông dùng chính bàn tay đang giữ eo mẹ, với ra nắm lấy con cặc của tôi. Bàn tay ông thô ráp, chai sần, ông không chỉ cầm lấy mà còn vuốt ve nó vài cái, như thể đang kiểm tra "chất lượng vũ khí" của con trai.
Ông hướng nó vào cửa mình của mẹ, ngay cạnh con cặc của ông. Tôi thấy mẹ tôi nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi, cả người căng cứng chờ đợi.
"Nào, từ từ thôi" Ông ra hiệu.
Tôi hít một hơi, dồn một chút sức, từ từ thúc nhẹ vào.
"Á!"
Mẹ tôi hét lên một tiếng thất thanh, đứt quãng. Cái lỗ lồn vốn đã bị nong ra bởi bố tôi, giờ phải chứa thêm một kẻ xâm nhập nữa, nó phản ứng lại một cách dữ dội. Tôi cảm nhận được sự chật chội, bức bối đến không thể tin được. Tôi mới chỉ vào được một chút phần đầu. Mẹ tôi giật nảy người, hai tay bấu chặt vào vai bố, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt ông ta.
Thấy mẹ đau, tôi hoảng sợ, theo phản xạ định rút ra.
"Đừng dừng lại!" Giọng bố tôi gằn lên, bàn tay ông siết chặt lấy hông tôi, không cho tôi lùi lại. "Cứ từ từ rồi sẽ vào được"
Mẹ tôi, qua cơn đau ban đầu, bắt đầu rên rỉ, giọng đầy tủi nhục và nước mắt: "Á... đau... Anh ơi... rách mất... Hai cha con nhà anh ác quá..."
Lời trách móc của bà không có chút sức nặng nào, nó nghe như một lời tán dương bệnh hoạn trong tai bố tôi. Ông cười khà khà.
"Nó phải rách ra một tí thì lần sau mới rộng rãi cho cả hai cha con mình chứ vợ yêu. Chịu khó chút đi"
Được lời của bố "khích lệ", tôi nhắm mắt, dồn hết sức lực và sự căm phẫn vào cú thúc tiếp theo. Cùng lúc đó, dường như cảm nhận được ý đồ của tôi, bố tôi cũng đẩy mạnh hông từ dưới lên.
"PHẬP!"
Một tiếng động khô khốc vang lên.
Con cặc của tôi cuối cùng cũng chui tọt vào trong, kẹt cứng bên cạnh con cặc của bố. Mẹ tôi ngửa cổ, há hốc miệng nhưng không thể kêu thành tiếng. Cảm giác bị lấp đầy bởi hai con cặc cùng một lúc, một của chồng, một của con trai, khiến bà hoàn toàn chết lặng. Bà bị nong ra đến cực hạn, một cảm giác đau đớn và căng tức đến tột cùng.
Sự xâm nhập kép đã thành công.
Cả ba cơ thể dính chặt vào nhau, bất động trong giây lát. Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển. Giai đoạn đau đớn và lúng túng đã kết thúc, chuẩn bị cho một vũ điệu mới, một vũ điệu của địa ngục mang tên "gia đình".
Chúng tôi bất động trong giây lát, một khối hình thù quái dị của ba cơ thể dính chặt vào nhau. Bên trong mẹ thật chật chội, nóng bỏng và trơn trượt. Tôi có thể cảm nhận được từng thớ thịt của con cặc của bố ngay bên cạnh mình, cả hai cùng bị cái lỗ lồn của mẹ siết chặt lấy. Mẹ tôi nín thở, cả người run lên bần bật, không biết vì đau hay vì một cảm giác nào khác.
Bố tôi là người phá vỡ sự im lặng.
"Được rồi!" ông thì thầm, giọng đầy phấn khích. "Bây giờ thì... phối hợp với bố nào"
Ông bắt đầu di chuyển, một nhịp thúc nhẹ từ bên dưới. Tôi lúng túng, cố gắng phối hợp theo. Những chuyển động đầu tiên thật vụng về, hai con cặc của chúng tôi cọ vào nhau bên trong cái hang chật hẹp, khiến mẹ tôi lại khẽ rên lên vì khó chịu.
"Từ từ thôi con!" bố tôi lại ra lệnh, như một huấn luyện viên. "Theo nhịp của bố này. Bố lên... thì con vào... Cứ thế nhé"
Ông bắt đầu một nhịp điệu mới, chậm rãi, đều đặn, như một con lắc. Lên... xuống... Lên... xuống...
Dần dần, một sự hòa hợp ma quỷ được hình thành. Bố thúc lên, tôi thúc vào. Mẹ tôi bị kẹp ở giữa, lắc lư theo một vũ điệu không lối thoát. Sự khó chịu ban đầu của bà biến mất, thay vào đó là một sự buông xuôi hoàn toàn. Tiếng rên phản đối của bà dần biến thành tiếng rên mời gọi. Bà không còn vùi mặt vào vai bố nữa mà ngửa cổ ra sau, mái tóc dài xõa tung trên ngực ông ta, miệng hé mở thở dốc.
"Ah... ah... đúng rồi..." Bà rên rỉ, giọng khàn đặc.
Rồi, như thể mọi xấu hổ đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa dục vọng, bà gào lên, một lời mời gọi từ địa ngục:
"Nhanh lên... nữa đi hai cha con... Sướng quá... Chơi chết em đi!"
Lời khích lệ của mẹ như một liều thuốc kích thích cực mạnh.
"Nghe thấy chưa con trai!" Bố tôi gầm lên khoái trá. "Mẹ con cho phép rồi đấy! Chơi giãn lỗ lồn của mẹ con đi!"
Cả tôi và bố cùng tăng tốc. Cỗ máy ba người bắt đầu hoạt động hết công suất. Tiếng da thịt va vào nhau "phập phập", "lép nhép" giờ đây là của ba người. Tiếng rên của mẹ không còn bị kìm nén, nó biến thành những tiếng la hét dâm đãng, vang vọng khắp phòng.
"Á... á... sướng quá... hai cha con... hai cái cặc... lồn em... rách mất... nhưng mà sướng quá...!"
Căn phòng tràn ngập âm thanh của sự trụy lạc tột cùng. Bố tôi, trong cơn điên cuồng, còn với tay lên bóp nắn cặp vú đang nảy lên theo từng nhịp thúc của mẹ.
"Vú em đẹp quá vợ ơi! Cho con nó xem này!" Ông vừa nói vừa bóp mạnh.
Tôi nhìn xuống, thấy cặp vú trắng ngần của mẹ bị tay bố vò nắn đến đỏ ửng, hai núm vú cương cứng chĩa thẳng lên trời. Cảnh tượng đó, kết hợp với cảm giác nóng bỏng, chật chội bên dưới, khiến tôi không thể kiểm soát được nữa.
Tiếng la hét của mẹ ngày càng chói tai và đứt quãng. Cả người bà co giật dữ dội, lưng cong lên như một cây cầu. Tôi cảm nhận được cái lỗ lồn của bà bên trong co thắt điên cuồng, siết chặt lấy cả hai con cặc của cha con tôi như muốn nghiền nát.
"Bắn... bắn vào trong cho em... Cả hai cha con... bắn hết vào trong lồn em đi!" Mẹ tôi gào lên câu cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi lý trí.
Cơn co giật của bà như một hiệu lệnh.
"Aaaaaa!"
Cả tôi và bố cùng gầm lên và xuất tinh gần như cùng một lúc. Hai luồng tinh dịch nóng hổi thi nhau bắn sâu vào trong tử cung của mẹ, lấp đầy bà bằng thứ nọc độc của hai cha con.
Một cơn địa chấn của khoái lạc quét qua cả ba cơ thể.
Chúng tôi đổ gục xuống, dính chặt vào nhau, một mớ hỗn độn của mồ hôi, rượu và tinh dịch. Mẹ tôi bất động, nhưng trên môi bà là một nụ cười mãn nguyện, trống rỗng.
Cả ba chúng tôi nằm gục xuống, dính chặt vào nhau bởi mồ hôi và thứ dịch thể trắng đục của hai cha con. Tôi nằm úp trên cặp vú mềm mại của mẹ, mặt vùi vào mái tóc dính bết của bà. Mẹ thì nằm sõng soài trên lồng ngực của bố. Con cặc của tôi và bố vẫn còn nằm im lìm bên trong cái lỗ lồn đã bị giày vò đến sưng mọng của mẹ, như hai con thú đã no mồi, lười biếng không muốn rút ra.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc của ba người. Mẹ tôi dường như đã thiếp đi, khuôn mặt xinh đẹp của bà nghiêng trên ngực bố, vương một nụ cười trống rỗng, thanh thản đến đáng sợ. Làn da trắng sứ của bà giờ đây ửng hồng, lấm tấm mồ hôi, trông như một đóa hoa vừa bị một trận cuồng phong vùi dập, tả tơi nhưng lại có một vẻ đẹp ma mị đến lạ.
Bố tôi là người lên tiếng trước. Ông không nói ngay, chỉ cười khẽ. Tiếng cười trầm và khàn, nó rung lên trong lồng ngực ông, truyền qua người mẹ, rồi đến người tôi, như một dòng điện bệnh hoạn gắn kết ba chúng tôi lại.
"Thấy chưa..." ông thì thầm, giọng đầy tự mãn. "Bố đã bảo rồi... Gia đình mình cùng nhau thì chuyện gì cũng làm được"
Nghe tiếng bố, mẹ tôi khẽ cựa mình. Bà không mở mắt, chỉ từ từ, yếu ớt đưa một tay ra sau, tìm đến đầu tôi. Những ngón tay mềm mại của bà luồn vào tóc tôi, xoa nhẹ. Một cử chỉ âu yếm kỳ lạ, dịu dàng đến rợn người trong hoàn cảnh này.
"Hai cha con nhà anh..." Bà thì thầm, giọng yếu ớt, nghe như một hơi thở. "...ác với tôi quá..."
Lời trách móc của bà không có chút oán hận nào. Nó nhẹ bẫng, và nếu lắng nghe kĩ, tôi có thể cảm nhận được một ý cười trong đó. Một lời khen ngợi méo mó dành cho hai kẻ vừa hủy diệt mình.
Bố tôi nghe vậy thì phá lên cười lớn. Tiếng cười sảng khoái, đắc thắng của một vị hoàng đế vừa chinh phục được cả thế giới. Ông dùng cánh tay còn lại, siết chặt lấy cả tôi và mẹ, kéo chúng tôi vào một cái ôm tập thể.
"Haha! Vợ anh nói đúng lắm! Phải ác như vậy thì mới 'chăm sóc' cho em được chứ!" ông nói, rồi hôn lên mái tóc đẫm mồ hôi của mẹ.
Cả ba chúng tôi cứ nằm như vậy, trong cái tư thế kỳ quặc và ô nhục đó. Sự mệt mỏi rã rời kéo đến. Tôi cảm nhận được con cặc của mình mềm dần rồi từ từ trượt ra khỏi người mẹ. Bố tôi cũng vậy. Cái lỗ lồn của mẹ, sau khi phải chứa chấp hai cha con, giờ đây trống rỗng, một dòng dịch trắng đục từ từ chảy ra, loang lổ trên tấm ga giường.
Hơi thở của mẹ trở nên đều đặn. Bà đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của chồng, sau lưng là con trai. Bố tôi cũng im lặng, có lẽ cũng đã chìm vào giấc ngủ của kẻ chiến thắng.
Chỉ còn tôi thao thức. Tôi nằm kế bên mẹ, cảm nhận hơi ấm và mùi hương của bà.
Gia đình. Đây có phải là gia đình không?
Rồi tôi cũng thiếp đi, mệt lả. Đêm đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, cả ba chúng tôi cùng ngủ chung trên một chiếc giường, như một gia đình "hạnh phúc" thực sự.
****
Trời sáng tự bao giờ.
Ánh nắng len qua khe cửa, rọi một vệt dài lên tấm ga giường nhàu nát, bạc phếch. Tôi tỉnh dậy trong một trạng thái mệt mỏi rã rời, đầu óc trống rỗng. Mùi của đêm qua vẫn còn lởn vởn trong không khí, một thứ mùi nồng, đặc quánh của mồ hôi, của rượu và của thứ dịch thể tanh nồng đã kết dính ba chúng tôi lại với nhau.
Tôi khẽ cựa mình. Bố vẫn đang ngủ say, một cánh tay vắt ngang qua ngực mẹ. Còn tôi, tôi nằm co ro ở mép giường, như một kẻ thừa thãi trong chính tấn bi kịch của mình. Mẹ nằm giữa, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, khuôn ngực căng tròn vẫn còn hằn vài vết ửng đỏ. Bà đẹp, một vẻ đẹp kiệt quệ, tàn tạ sau một đêm bị dày vò nhưng lại quyến rũ một cách ma mị. Tấm lưng ong mịn màng khẽ phập phồng theo từng nhịp thở đều đều.
Mẹ là người cựa mình tỉnh dậy trước.
Bà không mở mắt ngay mà chỉ khẽ nhíu con, một tiếng rên khe khẽ bật ra từ cổ họng. Bà nhẹ nhàng gỡ cánh tay hộ pháp của bố ra, rồi chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn mỏng trễ xuống, để lộ ra bờ vai trần và những dấu hôn tím mờ trên xương quai xanh. Bà bước xuống giường. Dáng đi có chút lảo đảo, hai chân như muốn khuỵu xuống. Bà vịn vào thành giường, bước đi chậm chạp về phía nhà tắm.
Tiếng nước từ vòi sen chảy đều đều, một nỗ lực tuyệt vọng để gột rửa đi sự ô uế của đêm qua.
Bữa sáng diễn ra trong một sự im lặng đến ngột ngạt. Bố tôi, Toàn, có vẻ vô cùng sảng khoái. Ông huýt sáo, tự tay chiên trứng, bày biện ra đĩa. Mẹ thì đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ lụa màu kem kín đáo, nhưng đôi mắt thì sưng húp, và bà không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai trong chúng tôi.
Tôi ngồi vào bàn, im lặng. Bố gắp cho tôi một miếng trứng cháy cạnh.
"Ăn đi con trai. Tối qua con với bố phối hợp với nhau tốt ghê!"
Ông nói, giọng tỉnh bơ, còn nháy mắt với tôi một cái. Tôi sững người. Mẹ tôi đang đưa miếng bánh mì lên miệng cũng khựng lại. Bà đặt mạnh chiếc dĩa xuống bàn, âm thanh lanh lảnh vang lên trong không khí tĩnh lặng.
"Ăn cái gì mà ăn!"
Giọng mẹ không gay gắt. Nó có một sự mệt mỏi và hờn dỗi kỳ lạ. Bà không nhìn bố, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình, đôi môi xinh đẹp khẽ bĩu ra.
"Em không ăn nữa đâu. Toàn là tại anh đấy. Lại còn để con xuất vào trong người em. Cứ cái đà này, em mà có bầu thì chết!"
Bà nói, giọng lí nhí như tự nói với mình, nhưng đủ để cả tôi và bố nghe rõ.
Tôi chết lặng. Chiếc nĩa trên tay tôi rơi xuống đĩa, tạo ra một tiếng "loảng xoảng" chói tai. Mẹ... mẹ đang nói cái gì vậy?
Bố tôi cũng sững người mất vài giây. Ông nhìn mẹ, rồi nhìn tôi, rồi đột nhiên, ông phá lên cười. Một tràng cười to, sảng khoái và đầy đắc thắng. Tiếng cười của ông vang vọng khắp căn bếp nhỏ.
"Ha ha ha! Mẹ con giận dỗi 2 bố con rồi kìa!"
Ông vừa cười vừa vỗ đùi đen đét.
"Vợ yêu của anh cấy thuốc cả mấy năm nay rồi còn gì. Hai cha con anh có bơm cả lít cũng không sao đâu!"
Dứt lời, ông quay sang tôi, nháy mắt một cái đầy tinh quái.
Mặt mẹ tôi đỏ bừng lên. Không phải vì giận, mà là vì xấu hổ. Bà lườm chồng một cái sắc lẹm, nhưng trong ánh mắt không có sự oán hận, chỉ có sự bất lực và một chút gì đó như là tán tỉnh.
"Ghét! Đồ biến thái!"
Bà mắng yêu một câu, rồi vội vàng đứng dậy, thu dọn bát đĩa của mình như để che đi nụ cười đang chực nở trên môi.
Khi đi ngang qua chỗ tôi, bà dừng lại một chút. Bàn tay ấm áp của mẹ khẽ đặt lên vai tôi, vỗ nhẹ hai cái. Một cử chỉ quen thuộc của một người mẹ. Nhưng rồi bà cúi xuống, ghé sát vào tai tôi, giọng thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe:
"Con trai của mẹ... cũng 'giỏi' lắm..."
Rồi bà quay đi, để lại tôi ngồi đó, chết trân giữa mùi thức ăn và sự điên loạn của gia đình mình.
Tôi nhìn theo bóng lưng của mẹ, rồi lại nhìn nụ cười của bố. Bão đã tan. Và giờ đây, trong ngôi nhà này, sự bình yên quái dị đã ngự trị. Gia đình tôi không tan vỡ. Nó chỉ mục ruỗng từ bên trong, và rồi gắn kết lại với nhau bằng thứ xi măng của tội lỗi và dục vọng.
Gia đình. Là nơi bão dừng sau cánh cửa.
---Còn tiếp---