Không phải đàn ông nào im lặng cũng sâu sắc. Có những kẻ chỉ im để tiếp tục sống hai mặt.
 
Xã hội có xu hướng tô vẽ sự im lặng của đàn ông như một biểu hiện của chiều sâu, của sự từng trải, của nỗi đau khó gọi tên. Nhưng sự thật là, không phải ai chọn im lặng cũng đáng được thương.
 
Có những gã đàn ông không nói – vì họ sợ sự thật bị bóc trần.
Không chia sẻ – vì họ biết, càng nói ra, càng lộ bản chất.
Không thú nhận – vì họ quen với việc sống hai mặt, và vẫn được gọi là người “đàn ông tử tế”.
 
Còn tôi, tôi im lặng là vì tôi... lười nói, chứ chả có mẹ gì là nguy hiểm cả
 Xã hội có xu hướng tô vẽ sự im lặng của đàn ông như một biểu hiện của chiều sâu, của sự từng trải, của nỗi đau khó gọi tên. Nhưng sự thật là, không phải ai chọn im lặng cũng đáng được thương.
Có những gã đàn ông không nói – vì họ sợ sự thật bị bóc trần.
Không chia sẻ – vì họ biết, càng nói ra, càng lộ bản chất.
Không thú nhận – vì họ quen với việc sống hai mặt, và vẫn được gọi là người “đàn ông tử tế”.
Còn tôi, tôi im lặng là vì tôi... lười nói, chứ chả có mẹ gì là nguy hiểm cả

 
 



 
  
 
 
  để bước ra ăn vạ với những cái ôm, hơi ấm kề bên...
 để bước ra ăn vạ với những cái ôm, hơi ấm kề bên... .
.  
  
  
  
  
 
 
  
  
  
 

 
 
