Chương 1: 
 
Năm giờ chiều, màn hình máy tính của An hiện lên hai chữ "HOÀN THÀNH". Bản kế hoạch marketing quý mới đã được gửi đi. Nàng khẽ ngả người ra sau chiếc ghế da cao cấp, cảm giác thỏa mãn của một người thợ săn vừa hạ gục con mồi lớn. Văn phòng riêng của nàng nằm ở góc cao nhất của tòa nhà, qua lớp kính trong suốt có thể bao quát cả một góc thành phố đang lên đèn. Mọi thứ trong căn phòng này, từ chiếc bàn gỗ tối giản đến những chậu cây được chăm sóc tỉ mỉ, đều nói lên một điều: trật tự và kiểm soát.
 
Khi An bước ra khỏi phòng, khu văn phòng chung đang râm ran những tiếng thì thầm. Nàng bắt gặp ánh mắt của mấy cô nhân viên cấp dưới, họ ngay lập tức im bặt và cúi đầu làm việc. An không cần nghe cũng biết họ đang bàn tán chuyện gì. Trưởng phòng nhân sự vừa bị vợ phát hiện ngoại tình, một vụ bê bối ầm ĩ. Nàng lướt qua họ, gót giày cao gót nện xuống sàn đá cẩm thạch từng tiếng khô khốc, dứt khoát. Trong đầu nàng thoáng qua một tia khinh miệt lạnh lùng.
 
Yếu đuối. Không thể kiểm soát được bản năng hạ đẳng của mình. Nàng nghĩ. Đối với An, ngoại tình, lăng nhăng là biểu hiện của sự thất bại, của những kẻ không có đủ bản lĩnh và sự tự trọng để xây dựng một mối quan hệ bền vững. Tình yêu, giống như sự nghiệp, phải được vun đắp bằng trí tuệ, sự cam kết và tôn trọng tuyệt đối. Nó không phải là một trò chơi bản năng.
Ngồi trong chiếc xe sang trọng của mình giữa dòng kẹt xe đặc quánh của Sài Gòn, An cảm thấy như mình đang ở trong một cái kén an toàn, tách biệt khỏi sự hỗn loạn và tầm thường của thế giới bên ngoài. Tiếng nhạc giao hưởng êm dịu vang lên, đối lập hoàn toàn với tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài. Thay vì bực bội, nàng lại tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này. Nàng mở điện thoại, ngón tay lướt qua các ứng dụng công việc, email, rồi dừng lại. Nàng mở một trình duyệt web riêng tư.
 
Ngón tay nàng gõ vào thanh tìm kiếm những từ khóa mà nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ không bao giờ tin đó là An: "Some, swing Sài Gòn", "Nhật ký mây mưa"... " Hàng loạt kết quả hiện ra từ những diễn đàn kín, những trang web đen. Nàng lướt đọc. Đọc những câu chuyện trần trụi đến bệnh hoạn, những lời thú tội không thể tin nổi về sự trao đổi vợ chồng, về những người tìm thấy khoái cảm khi nhìn vợ, chồng mình ngủ với người khác.
 
Một cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng lên trong cổ họng nàng. Kinh tởm. Thú vật. Nàng lặp lại những lời phán xét trong đầu. Nhưng ngón tay nàng không dừng lại. Nàng vẫn đọc, đọc hết mọi chi tiết, phân tích từng dòng tâm sự, cố gắng tìm ra một logic nào đó trong sự hỗn loạn này. Nàng tự nhủ với bản thân rằng đây là một dạng "nghiên cứu". Để hiểu được sự lệch lạc, để biết cách phòng tránh nó. Giống như một vị tướng nghiên cứu chiến thuật của kẻ thù không phải để học theo, mà để biết cách xây dựng một hệ thống phòng thủ vững chắc hơn. Pháo đài của nàng và Tùng phải là bất khả xâm phạm. Nàng phải biết mọi mối đe dọa tiềm tàng có thể phá hủy nó.
 
Cánh cửa gỗ nặng trịch đóng lại sau lưng An, tạo ra một tiếng thịch trầm và chắc. Mọi hình ảnh dơ bẩn trên màn hình điện thoại như bị gột rửa ngay lập tức. Nàng đứng lặng trong một thoáng, hít vào lồng ngực bầu không khí của nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối của mình. Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, một sự pha trộn tinh tế giữa gỗ đàn hương và cam mà Tùng luôn lựa chọn. Nó không chỉ là mùi của một căn penthouse sang trọng. Nó là mùi của sự bình yên, của một tình yêu đã được vun đắp, kiên cố như một pháo đài.
 
Từng chi tiết trong căn nhà đều phản chiếu sự chăm chút tỉ mỉ của họ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ, không một góc nào quá sáng hay quá tối, đổ bóng mềm mại lên bộ sofa màu be và tấm thảm len trắng muốt. Trên bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, mấy cuốn tạp chí kiến trúc được xếp thẳng hàng một cách hoàn hảo. Nơi này không phải là một không gian được bày biện để khoe mẽ, mà là hiện thân cho trật tự và sự hài hòa mà cả nàng và Tùng luôn theo đuổi. Nó là minh chứng cho một cuộc sống thành công, một tình yêu viên mãn. Và An yêu từng centimet vuông của nó.
 
"Chiến binh của anh đã chiến thắng trở về rồi à?"
 
Giọng Tùng vang lên từ phía phòng làm việc, trầm ấm và chứa đầy ý cười. Anh bước ra, trên môi nở một nụ cười mà chỉ dành riêng cho nàng. Hôm nay anh không mặc vest, chỉ là chiếc áo polo đơn giản và quần tây, nhưng vẻ lịch lãm và khí chất của một người đứng ở đỉnh cao vẫn không hề suy giảm. Anh dang rộng vòng tay, và An bước tới, tan chảy vào cái ôm siết chặt, quen thuộc của anh. Nàng vùi mặt vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương nam tính đặc trưng, cảm nhận lồng ngực vững chãi của anh là tấm khiên vững vàng nhất che chở cho nàng.
 
"Sao lúc nào anh cũng đoán được thế?" Nàng thì thầm, giọng pha chút nũng nịu.
"Bởi vì anh hiểu em," Tùng đáp, tay anh vuốt ve mái tóc nàng. "Hơn bất cứ ai."
 
Câu nói đó, đơn giản, nhưng lại có sức nặng hơn ngàn lời thề non hẹn biển. Anh hiểu. Anh hiểu cái khao khát chứng tỏ bản thân luôn cháy âm ỉ trong nàng, hiểu cái cách nàng phải gồng mình để xây dựng một hình ảnh mạnh mẽ, thượng đẳng để che đi vết sẹo của một đứa trẻ không có một gia đình trọn vẹn. Nàng có ông bà, có vật chất đủ đầy, nhưng chưa bao giờ có được cảm giác thuộc về thực sự. Cho đến khi nàng gặp anh.
 
Một dòng ký ức ấm áp bất chợt ùa về. Đó là một buổi hội thảo ở trường đại học, nàng mới chỉ là cô sinh viên năm nhất, tự tin nhưng cũng đầy phòng bị, ngồi ở một góc hội trường. Tùng, khi đó là một sinh viên năm cuối, một nhân vật đã có tiếng tăm trong trường vì sự xuất sắc và những dự án riêng đầy tham vọng, là diễn giả chính. Anh hơn nàng bốn tuổi, một khoảng cách đủ để tạo ra sự ngưỡng mộ. Sau buổi hội thảo, giữa rất nhiều người vây quanh, anh đã chủ động bước về phía nàng.
 
"Em có một ánh mắt rất đặc biệt," anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh nhìn thì xuyên thấu. "Giống như đang xây một pháo đài và không cho phép bất cứ ai vào."
 
Câu nói đó đã đánh trúng tim đen của nàng. Lần đầu tiên, có người không nhìn vào vẻ ngoài xinh đẹp hay thành tích học tập của nàng, mà nhìn thấu được lớp vỏ bọc kiên cố mà nàng dựng lên. Tối đó, họ đã nói chuyện hàng giờ liền. Nàng nhận ra anh, dù được bao quanh bởi danh tiếng và sự ngưỡng mộ, cũng cô đơn như nàng. Pháo đài của anh còn lớn hơn, kiên cố hơn. Hai pháo đài đã nhận ra nhau, và thay vì đối đầu, chúng đã quyết định mở cổng cho nhau. Anh trở thành người thầy, người anh, và rồi là người tình của nàng. Anh lấp đầy mọi khoảng trống tình cảm mà nàng thiếu thốn, cho nàng một gia đình, một điểm tựa, một định danh: người phụ nữ của Tùng.
 
"Đang nghĩ gì vậy?" Tùng kéo nàng ra khỏi dòng suy tư, tay anh nâng cằm nàng lên.
"Nghĩ về ngày đầu chúng ta gặp nhau," nàng mỉm cười. "Em vẫn không tin được là mình may mắn đến thế."
"Là anh may mắn," anh nói, rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, nồng nàn.
 
Nụ hôn của họ sâu dần, từ vị rượu vang chuyển sang hương vị của ham muốn thuần túy. Tùng dứt ra, ánh mắt anh tối sẫm lại, nóng rực. Anh không nói một lời, chỉ đơn giản bế thốc nàng lên. Một tiếng cười khúc khích, bất ngờ của nàng nhanh chóng bị dập tắt bởi nụ hôn tiếp theo, dữ dội và chiếm hữu hơn. Anh không đưa nàng về phòng ngủ. Anh đặt nàng xuống ngay trên tấm thảm len dày và mềm mại giữa phòng khách, trong vầng sáng ấm áp của ánh đèn.
 
Váy và áo lót của nàng được cởi ra một cách nhanh chóng. Anh như một nghệ sĩ đang trút bỏ lớp vải bọc của một tác phẩm điêu khắc quý giá. Khi cơ thể trần trụi của nàng hoàn toàn phơi bày, Tùng không vội vàng. Anh quỳ giữa hai chân nàng, ngắm nhìn nàng bằng một ánh mắt sùng bái. Ánh mắt đó khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng An, làm da thịt nàng khẽ run rẩy.
"Em thật đẹp," anh thì thầm, giọng khàn đặc.
 
Rồi anh cúi xuống. Lưỡi anh nóng và ướt, bắt đầu hành trình từ đùi non của nàng, lướt lên trên. Mỗi cái lướt nhẹ đều khiến nàng giật nảy. Khi anh chạm đến nơi nhạy cảm nhất, nàng bật ra một tiếng rên rỉ. Anh không tấn công ngay vào hạt nhân khoái cảm, mà tinh quái trêu chọc xung quanh, liếm dọc theo hai mép thịt mềm mại đã sưng lên vì kích thích. Dịch của nàng đã bắt đầu rịn ra, trong suốt và dính nhớp.
 
Nàng cảm nhận rõ ràng từng động tác của anh. Cái cách anh dùng đầu lưỡi tách hai môi âm hộ ra, để lộ ra hạt châu nhỏ đang cương cứng. Rồi anh ngậm lấy nó. Một cảm giác tê dại lan tỏa từ hạ bộ lên đến đỉnh đầu. Anh mút, nhẹ nhàng lúc đầu, rồi mạnh dần lên, đồng thời dùng lưỡi xoáy tròn. Hai tay An bấu chặt vào tấm thảm, hông nàng bắt đầu nhấc lên một cách vô thức, tìm kiếm nhiều hơn sự ma sát ngọt ngào đó. Dịch của nàng tuôn ra ồ ạt, làm ướt đẫm cả miệng anh và vùng lông mềm mại bên dưới.
 
Ngay khi nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi, anh dừng lại. Anh ngẩng lên, khóe môi bóng loáng, và nhìn nàng cười. Nàng vừa giận dỗi, vừa biết ơn vì anh đã kéo dài sự tra tấn ngọt ngào này. Anh cởi quần, dương vật cương cứng đến mức tím lại bật ra. Kích thước quen thuộc nhưng vẫn luôn khiến nàng phải nín thở. Đầu khấc căng tròn, rỉ ra một chút dịch trong suốt.
Anh chống tay hai bên người nàng, từ từ hạ mình xuống. Đầu dương vật nóng rực của anh chạm vào cửa mình ướt sũng của nàng. Anh không vào ngay. Anh dùng đầu khấc cọ xát lên hạt vật, lên hai môi thịt mềm mại, bôi thứ dịch của cả hai người ra khắp nơi.
 
"Em xin anh..." nàng nỉ non, không còn giữ được vẻ tự chủ.
 
Và rồi anh tiến vào. Thật chậm. Từng milimet. Nàng cảm nhận đầu khấc căng tròn của anh tách cửa mình mình ra, cảm nhận những nếp thịt bên trong bị nong ra để chứa đựng anh. Một cảm giác căng tức, một sự xâm chiếm toàn diện. Anh đẩy vào cho đến khi gốc dương vật chạm vào xương mu của nàng. Anh đã lấp đầy nàng hoàn toàn. Cảm giác vừa khít, chắc nịch.
Anh giữ yên như vậy, để cho cơ thể nàng quen với sự hiện diện của anh bên trong. An thở hắt ra, cảm nhận những thớ cơ trong âm đạo đang tự động co bóp, siết chặt lấy vật thể lạ nhưng vô cùng thân thuộc đó.
 
Rồi anh bắt đầu di chuyển.
 
Những cú thúc đầu tiên rất chậm, sâu và có chủ đích. Anh rút ra gần hết rồi lại thúc vào đến tận cùng, nghiền đầu dương vật vào thành tử cung non mềm của nàng, khiến một tiếng ực bật ra từ cổ họng An. Mỗi lần anh thúc sâu, xương mu của anh lại va chạm và ma sát với hạt vật của nàng, tạo ra một làn sóng khoái cảm kép đánh thẳng vào hệ thần kinh. Căn phòng yên tĩnh giờ chỉ còn lại âm thanh trần trụi của da thịt. Tiếng nhóp nhép, ọt ẹt khi dương vật anh trượt ra vào trong cái hang động ướt át của nàng, xen lẫn tiếng thở dốc ngày một nặng nhọc của cả hai.
An nhìn lên. Nàng thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán Tùng, thấy những đường cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên khi anh gồng mình. Vẻ mặt anh tập trung cao độ, toàn bộ tâm trí, toàn bộ sức lực đều dồn vào việc mang lại khoái cảm cho nàng.
 
Nhịp độ nhanh dần lên. Những cú thúc giờ đây trở nên mạnh bạo, dồn dập, đầy bản năng. Tấm thảm bên dưới lưng nàng cũng xô lệch. Cơ thể An giờ chỉ còn là một cỗ máy hưởng thụ. Hông nàng đẩy ngược lại, điên cuồng đáp lại từng cú thúc của anh. Lý trí đã hoàn toàn biến mất.
 
Sâu hơn nữa... Mạnh nữa... Đừng dừng lại...
 
Khoái cảm tích tụ ở hạ bộ, căng như một sợi dây đàn sắp đứt. Nàng cảm thấy nó. Cơn cực khoái đang đến. Một dòng điện bắt đầu chạy rần rật từ xương sống. Và rồi nó nổ tung.
Cơ thể nàng giật nảy lên một cách dữ dội. Một tiếng hét bị bóp nghẹt bật ra. Cảm giác như một cú sốc điện đánh thẳng vào não, toàn thân co giật mất kiểm soát. Bên dưới, cơ âm đạo nàng co thắt điên cuồng, từng đợt, từng đợt, cố gắng vắt kiệt dương vật của anh, rút cạn từng giọt khoái cảm cuối cùng. Cùng lúc đó, nàng cảm nhận Tùng gầm lên, và dương vật anh cũng bắt đầu giật lên từng nhịp bên trong tử cung đang co bóp của nàng. Nàng cảm nhận rõ mồn một từng đợt, từng đợt tinh dịch nóng bỏng được bắn mạnh vào sâu bên trong, lấp đầy cái khoảng không vừa được cơn cực khoái tạo ra.
 
Anh đổ sập xuống bên cạnh nàng, kéo nàng vào lòng. Hơi thở cả hai hổn hển. Da thịt dính bết mồ hôi. An nằm yên, vẫn còn run rẩy sau dư chấn của cơn cực khoái. Nàng cảm nhận rõ dương vật của Tùng vẫn còn nằm trong mình, mềm đi từ từ. Nàng cảm nhận cái nặng trĩu, đặc quánh của tinh dịch bên trong. Hạnh phúc và thỏa mãn lấp đầy tâm trí nàng. Bình yên và trọn vẹn.
Nàng có tất cả mọi thứ nàng từng mơ ước. Tình yêu này, sự hòa hợp này là tuyệt đối, là thứ duy nhất có thật giữa thế giới hỗn loạn, bệnh hoạn ngoài kia.
 
Nhưng chính vì nó quá tuyệt đối, nên khi cơn say khoái cảm lắng xuống, để lại một tâm trí trong vắt đến lạ, một câu hỏi vu vơ, mang tính triết học bỗng nảy mầm từ một góc khuất.
 
Và nếu có một thứ gì đó... còn hơn cả hoàn hảo thì sao?
 Năm giờ chiều, màn hình máy tính của An hiện lên hai chữ "HOÀN THÀNH". Bản kế hoạch marketing quý mới đã được gửi đi. Nàng khẽ ngả người ra sau chiếc ghế da cao cấp, cảm giác thỏa mãn của một người thợ săn vừa hạ gục con mồi lớn. Văn phòng riêng của nàng nằm ở góc cao nhất của tòa nhà, qua lớp kính trong suốt có thể bao quát cả một góc thành phố đang lên đèn. Mọi thứ trong căn phòng này, từ chiếc bàn gỗ tối giản đến những chậu cây được chăm sóc tỉ mỉ, đều nói lên một điều: trật tự và kiểm soát.
Khi An bước ra khỏi phòng, khu văn phòng chung đang râm ran những tiếng thì thầm. Nàng bắt gặp ánh mắt của mấy cô nhân viên cấp dưới, họ ngay lập tức im bặt và cúi đầu làm việc. An không cần nghe cũng biết họ đang bàn tán chuyện gì. Trưởng phòng nhân sự vừa bị vợ phát hiện ngoại tình, một vụ bê bối ầm ĩ. Nàng lướt qua họ, gót giày cao gót nện xuống sàn đá cẩm thạch từng tiếng khô khốc, dứt khoát. Trong đầu nàng thoáng qua một tia khinh miệt lạnh lùng.
Yếu đuối. Không thể kiểm soát được bản năng hạ đẳng của mình. Nàng nghĩ. Đối với An, ngoại tình, lăng nhăng là biểu hiện của sự thất bại, của những kẻ không có đủ bản lĩnh và sự tự trọng để xây dựng một mối quan hệ bền vững. Tình yêu, giống như sự nghiệp, phải được vun đắp bằng trí tuệ, sự cam kết và tôn trọng tuyệt đối. Nó không phải là một trò chơi bản năng.
Ngồi trong chiếc xe sang trọng của mình giữa dòng kẹt xe đặc quánh của Sài Gòn, An cảm thấy như mình đang ở trong một cái kén an toàn, tách biệt khỏi sự hỗn loạn và tầm thường của thế giới bên ngoài. Tiếng nhạc giao hưởng êm dịu vang lên, đối lập hoàn toàn với tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài. Thay vì bực bội, nàng lại tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này. Nàng mở điện thoại, ngón tay lướt qua các ứng dụng công việc, email, rồi dừng lại. Nàng mở một trình duyệt web riêng tư.
Ngón tay nàng gõ vào thanh tìm kiếm những từ khóa mà nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ không bao giờ tin đó là An: "Some, swing Sài Gòn", "Nhật ký mây mưa"... " Hàng loạt kết quả hiện ra từ những diễn đàn kín, những trang web đen. Nàng lướt đọc. Đọc những câu chuyện trần trụi đến bệnh hoạn, những lời thú tội không thể tin nổi về sự trao đổi vợ chồng, về những người tìm thấy khoái cảm khi nhìn vợ, chồng mình ngủ với người khác.
Một cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng lên trong cổ họng nàng. Kinh tởm. Thú vật. Nàng lặp lại những lời phán xét trong đầu. Nhưng ngón tay nàng không dừng lại. Nàng vẫn đọc, đọc hết mọi chi tiết, phân tích từng dòng tâm sự, cố gắng tìm ra một logic nào đó trong sự hỗn loạn này. Nàng tự nhủ với bản thân rằng đây là một dạng "nghiên cứu". Để hiểu được sự lệch lạc, để biết cách phòng tránh nó. Giống như một vị tướng nghiên cứu chiến thuật của kẻ thù không phải để học theo, mà để biết cách xây dựng một hệ thống phòng thủ vững chắc hơn. Pháo đài của nàng và Tùng phải là bất khả xâm phạm. Nàng phải biết mọi mối đe dọa tiềm tàng có thể phá hủy nó.
Cánh cửa gỗ nặng trịch đóng lại sau lưng An, tạo ra một tiếng thịch trầm và chắc. Mọi hình ảnh dơ bẩn trên màn hình điện thoại như bị gột rửa ngay lập tức. Nàng đứng lặng trong một thoáng, hít vào lồng ngực bầu không khí của nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối của mình. Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, một sự pha trộn tinh tế giữa gỗ đàn hương và cam mà Tùng luôn lựa chọn. Nó không chỉ là mùi của một căn penthouse sang trọng. Nó là mùi của sự bình yên, của một tình yêu đã được vun đắp, kiên cố như một pháo đài.
Từng chi tiết trong căn nhà đều phản chiếu sự chăm chút tỉ mỉ của họ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ, không một góc nào quá sáng hay quá tối, đổ bóng mềm mại lên bộ sofa màu be và tấm thảm len trắng muốt. Trên bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, mấy cuốn tạp chí kiến trúc được xếp thẳng hàng một cách hoàn hảo. Nơi này không phải là một không gian được bày biện để khoe mẽ, mà là hiện thân cho trật tự và sự hài hòa mà cả nàng và Tùng luôn theo đuổi. Nó là minh chứng cho một cuộc sống thành công, một tình yêu viên mãn. Và An yêu từng centimet vuông của nó.
"Chiến binh của anh đã chiến thắng trở về rồi à?"
Giọng Tùng vang lên từ phía phòng làm việc, trầm ấm và chứa đầy ý cười. Anh bước ra, trên môi nở một nụ cười mà chỉ dành riêng cho nàng. Hôm nay anh không mặc vest, chỉ là chiếc áo polo đơn giản và quần tây, nhưng vẻ lịch lãm và khí chất của một người đứng ở đỉnh cao vẫn không hề suy giảm. Anh dang rộng vòng tay, và An bước tới, tan chảy vào cái ôm siết chặt, quen thuộc của anh. Nàng vùi mặt vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương nam tính đặc trưng, cảm nhận lồng ngực vững chãi của anh là tấm khiên vững vàng nhất che chở cho nàng.
"Sao lúc nào anh cũng đoán được thế?" Nàng thì thầm, giọng pha chút nũng nịu.
"Bởi vì anh hiểu em," Tùng đáp, tay anh vuốt ve mái tóc nàng. "Hơn bất cứ ai."
Câu nói đó, đơn giản, nhưng lại có sức nặng hơn ngàn lời thề non hẹn biển. Anh hiểu. Anh hiểu cái khao khát chứng tỏ bản thân luôn cháy âm ỉ trong nàng, hiểu cái cách nàng phải gồng mình để xây dựng một hình ảnh mạnh mẽ, thượng đẳng để che đi vết sẹo của một đứa trẻ không có một gia đình trọn vẹn. Nàng có ông bà, có vật chất đủ đầy, nhưng chưa bao giờ có được cảm giác thuộc về thực sự. Cho đến khi nàng gặp anh.
Một dòng ký ức ấm áp bất chợt ùa về. Đó là một buổi hội thảo ở trường đại học, nàng mới chỉ là cô sinh viên năm nhất, tự tin nhưng cũng đầy phòng bị, ngồi ở một góc hội trường. Tùng, khi đó là một sinh viên năm cuối, một nhân vật đã có tiếng tăm trong trường vì sự xuất sắc và những dự án riêng đầy tham vọng, là diễn giả chính. Anh hơn nàng bốn tuổi, một khoảng cách đủ để tạo ra sự ngưỡng mộ. Sau buổi hội thảo, giữa rất nhiều người vây quanh, anh đã chủ động bước về phía nàng.
"Em có một ánh mắt rất đặc biệt," anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh nhìn thì xuyên thấu. "Giống như đang xây một pháo đài và không cho phép bất cứ ai vào."
Câu nói đó đã đánh trúng tim đen của nàng. Lần đầu tiên, có người không nhìn vào vẻ ngoài xinh đẹp hay thành tích học tập của nàng, mà nhìn thấu được lớp vỏ bọc kiên cố mà nàng dựng lên. Tối đó, họ đã nói chuyện hàng giờ liền. Nàng nhận ra anh, dù được bao quanh bởi danh tiếng và sự ngưỡng mộ, cũng cô đơn như nàng. Pháo đài của anh còn lớn hơn, kiên cố hơn. Hai pháo đài đã nhận ra nhau, và thay vì đối đầu, chúng đã quyết định mở cổng cho nhau. Anh trở thành người thầy, người anh, và rồi là người tình của nàng. Anh lấp đầy mọi khoảng trống tình cảm mà nàng thiếu thốn, cho nàng một gia đình, một điểm tựa, một định danh: người phụ nữ của Tùng.
"Đang nghĩ gì vậy?" Tùng kéo nàng ra khỏi dòng suy tư, tay anh nâng cằm nàng lên.
"Nghĩ về ngày đầu chúng ta gặp nhau," nàng mỉm cười. "Em vẫn không tin được là mình may mắn đến thế."
"Là anh may mắn," anh nói, rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, nồng nàn.
Nụ hôn của họ sâu dần, từ vị rượu vang chuyển sang hương vị của ham muốn thuần túy. Tùng dứt ra, ánh mắt anh tối sẫm lại, nóng rực. Anh không nói một lời, chỉ đơn giản bế thốc nàng lên. Một tiếng cười khúc khích, bất ngờ của nàng nhanh chóng bị dập tắt bởi nụ hôn tiếp theo, dữ dội và chiếm hữu hơn. Anh không đưa nàng về phòng ngủ. Anh đặt nàng xuống ngay trên tấm thảm len dày và mềm mại giữa phòng khách, trong vầng sáng ấm áp của ánh đèn.
Váy và áo lót của nàng được cởi ra một cách nhanh chóng. Anh như một nghệ sĩ đang trút bỏ lớp vải bọc của một tác phẩm điêu khắc quý giá. Khi cơ thể trần trụi của nàng hoàn toàn phơi bày, Tùng không vội vàng. Anh quỳ giữa hai chân nàng, ngắm nhìn nàng bằng một ánh mắt sùng bái. Ánh mắt đó khiến một luồng điện chạy dọc sống lưng An, làm da thịt nàng khẽ run rẩy.
"Em thật đẹp," anh thì thầm, giọng khàn đặc.
Rồi anh cúi xuống. Lưỡi anh nóng và ướt, bắt đầu hành trình từ đùi non của nàng, lướt lên trên. Mỗi cái lướt nhẹ đều khiến nàng giật nảy. Khi anh chạm đến nơi nhạy cảm nhất, nàng bật ra một tiếng rên rỉ. Anh không tấn công ngay vào hạt nhân khoái cảm, mà tinh quái trêu chọc xung quanh, liếm dọc theo hai mép thịt mềm mại đã sưng lên vì kích thích. Dịch của nàng đã bắt đầu rịn ra, trong suốt và dính nhớp.
Nàng cảm nhận rõ ràng từng động tác của anh. Cái cách anh dùng đầu lưỡi tách hai môi âm hộ ra, để lộ ra hạt châu nhỏ đang cương cứng. Rồi anh ngậm lấy nó. Một cảm giác tê dại lan tỏa từ hạ bộ lên đến đỉnh đầu. Anh mút, nhẹ nhàng lúc đầu, rồi mạnh dần lên, đồng thời dùng lưỡi xoáy tròn. Hai tay An bấu chặt vào tấm thảm, hông nàng bắt đầu nhấc lên một cách vô thức, tìm kiếm nhiều hơn sự ma sát ngọt ngào đó. Dịch của nàng tuôn ra ồ ạt, làm ướt đẫm cả miệng anh và vùng lông mềm mại bên dưới.
Ngay khi nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi, anh dừng lại. Anh ngẩng lên, khóe môi bóng loáng, và nhìn nàng cười. Nàng vừa giận dỗi, vừa biết ơn vì anh đã kéo dài sự tra tấn ngọt ngào này. Anh cởi quần, dương vật cương cứng đến mức tím lại bật ra. Kích thước quen thuộc nhưng vẫn luôn khiến nàng phải nín thở. Đầu khấc căng tròn, rỉ ra một chút dịch trong suốt.
Anh chống tay hai bên người nàng, từ từ hạ mình xuống. Đầu dương vật nóng rực của anh chạm vào cửa mình ướt sũng của nàng. Anh không vào ngay. Anh dùng đầu khấc cọ xát lên hạt vật, lên hai môi thịt mềm mại, bôi thứ dịch của cả hai người ra khắp nơi.
"Em xin anh..." nàng nỉ non, không còn giữ được vẻ tự chủ.
Và rồi anh tiến vào. Thật chậm. Từng milimet. Nàng cảm nhận đầu khấc căng tròn của anh tách cửa mình mình ra, cảm nhận những nếp thịt bên trong bị nong ra để chứa đựng anh. Một cảm giác căng tức, một sự xâm chiếm toàn diện. Anh đẩy vào cho đến khi gốc dương vật chạm vào xương mu của nàng. Anh đã lấp đầy nàng hoàn toàn. Cảm giác vừa khít, chắc nịch.
Anh giữ yên như vậy, để cho cơ thể nàng quen với sự hiện diện của anh bên trong. An thở hắt ra, cảm nhận những thớ cơ trong âm đạo đang tự động co bóp, siết chặt lấy vật thể lạ nhưng vô cùng thân thuộc đó.
Rồi anh bắt đầu di chuyển.
Những cú thúc đầu tiên rất chậm, sâu và có chủ đích. Anh rút ra gần hết rồi lại thúc vào đến tận cùng, nghiền đầu dương vật vào thành tử cung non mềm của nàng, khiến một tiếng ực bật ra từ cổ họng An. Mỗi lần anh thúc sâu, xương mu của anh lại va chạm và ma sát với hạt vật của nàng, tạo ra một làn sóng khoái cảm kép đánh thẳng vào hệ thần kinh. Căn phòng yên tĩnh giờ chỉ còn lại âm thanh trần trụi của da thịt. Tiếng nhóp nhép, ọt ẹt khi dương vật anh trượt ra vào trong cái hang động ướt át của nàng, xen lẫn tiếng thở dốc ngày một nặng nhọc của cả hai.
An nhìn lên. Nàng thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán Tùng, thấy những đường cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên khi anh gồng mình. Vẻ mặt anh tập trung cao độ, toàn bộ tâm trí, toàn bộ sức lực đều dồn vào việc mang lại khoái cảm cho nàng.
Nhịp độ nhanh dần lên. Những cú thúc giờ đây trở nên mạnh bạo, dồn dập, đầy bản năng. Tấm thảm bên dưới lưng nàng cũng xô lệch. Cơ thể An giờ chỉ còn là một cỗ máy hưởng thụ. Hông nàng đẩy ngược lại, điên cuồng đáp lại từng cú thúc của anh. Lý trí đã hoàn toàn biến mất.
Sâu hơn nữa... Mạnh nữa... Đừng dừng lại...
Khoái cảm tích tụ ở hạ bộ, căng như một sợi dây đàn sắp đứt. Nàng cảm thấy nó. Cơn cực khoái đang đến. Một dòng điện bắt đầu chạy rần rật từ xương sống. Và rồi nó nổ tung.
Cơ thể nàng giật nảy lên một cách dữ dội. Một tiếng hét bị bóp nghẹt bật ra. Cảm giác như một cú sốc điện đánh thẳng vào não, toàn thân co giật mất kiểm soát. Bên dưới, cơ âm đạo nàng co thắt điên cuồng, từng đợt, từng đợt, cố gắng vắt kiệt dương vật của anh, rút cạn từng giọt khoái cảm cuối cùng. Cùng lúc đó, nàng cảm nhận Tùng gầm lên, và dương vật anh cũng bắt đầu giật lên từng nhịp bên trong tử cung đang co bóp của nàng. Nàng cảm nhận rõ mồn một từng đợt, từng đợt tinh dịch nóng bỏng được bắn mạnh vào sâu bên trong, lấp đầy cái khoảng không vừa được cơn cực khoái tạo ra.
Anh đổ sập xuống bên cạnh nàng, kéo nàng vào lòng. Hơi thở cả hai hổn hển. Da thịt dính bết mồ hôi. An nằm yên, vẫn còn run rẩy sau dư chấn của cơn cực khoái. Nàng cảm nhận rõ dương vật của Tùng vẫn còn nằm trong mình, mềm đi từ từ. Nàng cảm nhận cái nặng trĩu, đặc quánh của tinh dịch bên trong. Hạnh phúc và thỏa mãn lấp đầy tâm trí nàng. Bình yên và trọn vẹn.
Nàng có tất cả mọi thứ nàng từng mơ ước. Tình yêu này, sự hòa hợp này là tuyệt đối, là thứ duy nhất có thật giữa thế giới hỗn loạn, bệnh hoạn ngoài kia.
Nhưng chính vì nó quá tuyệt đối, nên khi cơn say khoái cảm lắng xuống, để lại một tâm trí trong vắt đến lạ, một câu hỏi vu vơ, mang tính triết học bỗng nảy mầm từ một góc khuất.
Và nếu có một thứ gì đó... còn hơn cả hoàn hảo thì sao?
 






 


