lc88
mb66
mi88

Truyện Sáng Tác Yêu Hoan Thanh Nguyên Ký

Lãng Du 2772

Thành viên thông thái

Reputation: 53%
Tham gia
4/10/25
Bài viết
206
Cảm xúc
265
Điểm
63
Nơi ở
somewhere
Tín dụng
0.0
Giới tính
Không xác định

Chương 1: Di Sản và Cái Nhìn Đầu Tiên​



Cái giỗ đầu của ông nội, mâm cơm cúng xong xuôi, khách khứa cũng đã về gần hết. Mẹ sai tôi lên dọn lại căn phòng cũ của ông. Căn phòng nằm ở cuối dãy nhà, tách biệt, như một thế giới của riêng ông lúc sinh thời.

Tôi đẩy cánh cửa gỗ lim nặng trịch. Một tiếng kẽo kẹt uể oải vang lên, nghe như tiếng thở dài của một người già vừa tỉnh giấc. Mùi hương đặc trưng của căn phòng ngay lập tức ùa ra, bao trùm lấy tôi. Đó là một thứ mùi pha trộn không thể lẫn đi đâu được: mùi ẩm mốc của những chồng sách cũ, mùi giấy dó đã ngả màu thời gian, quyện với mùi hương trầm thoang thoảng còn vương lại từ ban thờ và cái mùi hăng hắc của long não mẹ mới bỏ vào trong tủ quần áo.

Căn phòng bừa bộn, phủ một lớp bụi mỏng tang, thứ bụi của thời gian và sự lãng quên. Nắng chiều xiên qua khung cửa sổ duy nhất, tạo thành những cột sáng lơ lửng, làm cho hàng triệu hạt bụi li ti nhảy múa, lấp lánh như những linh hồn bé nhỏ vừa được đánh thức.

"Minh ơi, dọn dẹp cẩn thận nghe con," tiếng mẹ vọng từ dưới nhà lên. "Đồ của ông toàn đồ quý, đừng làm hỏng cái gì đấy."

"Vâng ạ," tôi đáp khẽ, mắt vẫn chưa rời khỏi những cột sáng bụi bặm.

Tôi bắt đầu từ chồng sách cao ngất ngưởng trên bàn. Từng cuốn, từng cuốn một, tôi nhẹ nhàng dùng chiếc khăn ẩm lau đi lớp bụi. Sách của ông toàn sách thuốc, bìa vải đã sờn, giấy bên trong ngả vàng. Nào là "Hải Thượng Y Tông Tâm Lĩnh", nào là "Bản Thảo Cương Mục", những cái tên mà tôi đọc còn thấy líu cả lưỡi. Mỗi lần lật giở một trang sách, hình ảnh ông nội lại hiện về. Một ông thầy thuốc già, gầy gầy, lưng hơi còng, lúc nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu cỏ úa đã sờn vai. Ông ngồi đó, cặm cụi bên chiếc bàn này, dưới ánh đèn dầu, đôi mắt hiền từ nhưng luôn có một nét gì đó xa xăm, bí ẩn. Bàn tay ông khô, gân guốc, móng tay lúc nào cũng ám một màu nâu nhạt của rễ cây, của thuốc bắc.

Lau xong chồng sách, tôi chuyển qua chiếc bàn gỗ. Tôi miết ngón tay theo những vết xước đã lên nước bóng loáng trên mặt bàn, tưởng tượng về không biết bao nhiêu lần ông đã kê đơn, bốc thuốc ở đây. Nơi này, có lẽ còn lưu lại cả những lo âu, những vui mừng của ông trước sinh mạng của người khác.

Tôi kéo lần lượt từng ngăn kéo ra để lau chùi bên trong. Ngăn thứ nhất, vài chiếc bút máy cũ, một lọ mực Cửu Long đã khô đặc lại. Ngăn thứ hai, chiếc kính lão gọng đồi mồi của ông, một bên càng đã được quấn lại bằng chỉ đen. Tôi cầm chiếc kính lên, thử đeo vào. Mọi thứ trước mắt nhòe đi, méo mó. Thế giới qua đôi mắt của ông đây sao?

Chỉ còn ngăn kéo cuối cùng, nằm sát mặt đất. Tôi cúi người, nắm lấy tay cầm bằng đồng đã xỉn màu, cố kéo ra. Nó kẹt cứng. Tôi bực bội, dùng cả hai tay, gồng mình giật mạnh một cái.

"Cắc!"

Một tiếng động khô khốc, sắc lẻm vang lên. Nhưng đó không phải tiếng ngăn kéo được mở ra. Tôi ngớ người nhìn xuống. Tấm gỗ mỏng lót đáy ngăn kéo đã bật lên một góc, để lộ một cái khe hẹp tối om bên dưới.

Tim tôi đập thịch một cái. Một khoang bí mật. Chuyện này... chỉ có trên phim.

Tôi hồi hộp đưa tay vào, lôi tấm gỗ ra. Một khoang chứa đồ nông hẹp hiện ra trước mắt. Bên trong không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có vài món đồ cũ kỹ được xếp đặt ngay ngắn. Tôi nín thở, thận trọng lấy chúng ra, đặt lên sàn nhà, dưới vệt nắng chiều.

Món đầu tiên là một cuốn sổ tay nhỏ, bìa da màu nâu sẫm đã sờn hết cả góc cạnh, mềm mại vì được lật giở quá nhiều lần. Cuốn sổ không có tựa đề. Tôi mở ra. Giấy bên trong đã ngả màu vàng ố. Từng trang, từng trang một, là nét chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ của ông tôi. "Âm Dương Tạp Lục". Tôi đọc thầm cái tựa đề ông ghi ở trang đầu.

Đây không phải là sách thuốc. Tôi đọc lướt qua vài trang. Những hình vẽ con mắt được chú thích chi tiết với những cái tên kỳ lạ: "phương pháp Khai Nhãn". Những bài tập hít thở khó hiểu gọi là "Ẩn Khí". Vài ký hiệu nguệch ngoạc trông như bùa chú được ghi là "Ký hiệu phòng thân cơ bản". Cuốn sổ này không giống mấy truyện phép thuật ma quái tôi hay đọc trộm. Nó thực tế, nó trần trụi, nó giống như một cuốn nhật ký ghi lại quá trình thí nghiệm của cá nhân ông vậy.

"Cái thằng ranh này, con mò cái gì dưới đất thế?"

Tôi giật nảy mình, vội vàng giấu cuốn sổ ra sau lưng. Mẹ đã đứng ở cửa từ lúc nào. Mẹ mặc bộ đồ bộ màu lam, tay cầm chiếc khăn lau, tóc búi cao để lộ cái gáy trắng ngần lấm tấm mồ hôi. Trông mẹ có vẻ mệt.

"Dạ... dạ không có gì đâu mẹ. Con đang lau cái ngăn kéo."

Mẹ nheo mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn mấy món đồ tôi bày trên sàn. "Toàn đồ linh tinh của ông mày. Thôi dọn nhanh rồi xuống ăn cơm." Mẹ không hỏi thêm, chỉ thở dài rồi quay đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quay lại với "kho báu" của mình. Có một chiếc la bàn nhỏ, mặt kính đã hơi mờ, nhưng kim la bàn không chỉ hướng Nam-Bắc mà còn có những ký tự cổ mà tôi không tài nào đọc nổi. Có mấy viên đá cuội màu đen nhánh, to bằng đầu ngón tay cái, cầm vào thấy mát lạnh một cách kỳ lạ. Và cuối cùng là một chiếc túi gấm nhỏ, bên trong đựng một loại rễ cây gì đó tỏa ra mùi thơm hắc nồng, ngửi vào thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra.

Sự hoài nghi và tò mò giằng xé trong lòng tôi. Một thằng nhóc 16 tuổi sống ở thời đại này, làm sao tin được mấy thứ này chứ. "Chắc chỉ là mấy trò mê tín của mấy ông già thôi," tôi tự nhủ. Nhưng... nét chữ của ông, sự cẩn thận khi ông cất giấu những thứ này... nó thôi thúc tôi. Hay là... thử một lần xem sao? Chỉ một lần thôi.

Đêm đó, tôi thao thức mãi không ngủ được. Đợi đến khi cả nhà đã chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn, tôi rón rén lẻn ra ngoài.

Trời không trăng, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh trên nền trời đen kịt. Tôi làm theo hướng dẫn trong cuốn sổ, một cách vụng về và thiếu thốn. Sổ nói dùng lá sen, tôi không có, bèn ngắt một tàu lá chuối còn đẫm sương đêm. Sổ nói phải có bút lông và mực son, tôi làm gì có, đành dùng chiếc kim khâu của mẹ.

Tôi chần chừ mãi, nhìn vào đầu ngón tay trỏ của mình. Cảm giác sợ đau khiến tôi rụt tay lại mấy lần. "Đồ hèn," tôi tự mắng mình, rồi nhắm mắt, chích mạnh một cái. Một cảm giác nhói buốt. Giọt máu đỏ thẫm từ từ rịn ra, đọng lại thành một giọt tròn xoe. Tôi vội nhỏ nó vào vũng sương trên tàu lá chuối. Giọt máu loang ra, hòa vào với giọt sương trong vắt, tạo thành một thứ chất lỏng màu hồng nhạt.

Run run, tôi dùng ngón tay út, quệt cái hỗn hợp đó rồi bôi lên hai mí mắt của mình. Một cảm giác lạnh buốt và hơi cay xộc lên mắt. Tôi nhắm chặt mắt lại, tim đập thình thịch. Một giây, hai giây, mười giây...

Tôi từ từ mở mắt.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Căn phòng vẫn là căn phòng của tôi, với chiếc giường bừa bộn và chồng sách vở trên bàn. Cái vườn vẫn là cái vườn. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Vẫn vậy.

"Đúng là trò nhảm nhí." Tôi lẩm bẩm, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Có lẽ ông chỉ ghi lại những suy nghĩ vẩn vơ, hoang đường của tuổi già. Tôi bực bội vào phòng, nằm vật xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, tôi uể oải đạp xe đến trường, trong lòng vẫn còn chút ấm ức vì trò đùa của ông nội. Mọi thứ bắt đầu một cách rất mơ hồ, rất tình cờ.

Lúc đi ngang qua nhà bà Ba hàng xóm, tôi thấy bà đang lom khom quét sân. Bà Ba dạo này yếu lắm, nghe mẹ nói bà bị bệnh nan y, người gầy rộc đi. Nhưng hôm nay, có cái gì đó khác lạ. Bao quanh người bà, là một luồng khí xám xịt, mỏng như khói thuốc lá, u ám và chết chóc. Tôi chớp mắt mấy cái, dụi mắt thật mạnh. Luồng khí đó không biến mất. Nó vẫn ở đó, quấn lấy bà như một con trăn vô hình. Tôi rùng mình, vội đạp xe đi thật nhanh.

Tới ngã tư gần trường, nơi mà đám bạn tôi vẫn hay rỉ tai nhau là "có ma" vì tai nạn xảy ra liên miên. Theo thói quen, tôi liếc nhìn về phía cột đèn giao thông. Và tôi chết sững.

Ngồi co ro trên đỉnh cột đèn, là một bóng đen mờ ảo, hình người. Nó ngồi đó, ôm chặt lấy đầu gối, đầu gục xuống, mặc cho dòng xe cộ vun vút lao qua ngay bên dưới. Tôi không thấy mặt nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được một nỗi đau đớn, một sự bối rối và cô đơn câm lặng tỏa ra từ cái bóng đó.

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Giờ ra chơi, đầu óc vẫn còn quay cuồng, tôi đi xuống sân sau của trường, một nơi vắng vẻ để hít thở chút không khí. Và rồi, tôi đông cứng tại chỗ.

Giữa khoảng sân đầy nắng, một bóng hình bé gái trong suốt như thủy tinh, mặc một chiếc váy trắng tinh, đang nhảy lò cò một mình. Không có tiếng chân, không có tiếng cười, không có âm thanh nào cả. Chỉ có những bước nhảy đơn độc, lặp đi lặp lại trong một sự im lặng đến rợn người. Cái bóng đó không hề đáng sợ. Ngược lại, nó toát lên một nỗi cô đơn sâu thẳm đến mức làm tim tôi thắt lại. Nó cô đơn giữa ban ngày, giữa sân trường ồn ã.

Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi, cắt đứt sự tĩnh lặng của tôi. Tôi vẫn đứng đó, bất động, mặc cho tiếng chuông giục giã. Tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực. Sợ hãi. Kinh ngạc. Và len lỏi trong đó, là một sự phấn khích không thể gọi tên.

Thế giới của ông nội... nó là có thật.

Cái cảm giác ngớ ngẩn đêm qua đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một sự thật trần trụi và choáng ngợp. Tôi không còn là thằng Minh của ngày hôm qua nữa. Tôi đã bước một chân vào một thế giới mà tôi không bao giờ có thể quay đầu lại. Một thế giới đầy rẫy những bóng ma, những nỗi cô đơn, và cả những bí ẩn mà ông nội đã để lại. Tôi đã trở thành người thừa kế một di sản mà tôi chưa từng biết đến, một kẻ nắm giữ bí mật khổng lồ, và hoàn toàn cô độc.

********

Mấy ngày liền, tôi sống trong một trạng thái lửng lơ khó tả. Nửa thực, nửa hư. Nửa phấn khích, nửa sợ hãi. Cái "âm dương nhãn" bất đắc dĩ này không phải là một công tắc, tôi không thể bật hay tắt nó theo ý muốn. Nó cứ ở đó, ép tôi phải nhìn thấy một thế giới song song tồn tại ngay trong lòng cuộc sống bình thường.

Sau cú sốc đầu tiên, sự tò mò của một thằng con trai mới lớn bắt đầu trỗi dậy, lấn át cả nỗi sợ. Tôi bắt đầu lén lút "thử nghiệm" những gì ông nội viết trong cuốn "Âm Dương Tạp Lục". Tôi nhanh chóng nhận ra, thế giới vô hình không phải lúc nào cũng đáng sợ như tôi tưởng. Đa phần chúng chỉ là những linh thể yếu ớt, những mảnh ký ức còn sót lại, lẩn khuất và vô hại.

Thử nghiệm đầu tiên diễn ra vào một đêm tôi đi học thêm về muộn. Mẹ nấu cho bát phở gà nóng hổi, tôi ăn xong thì đã gần mười một giờ đêm. Trên đường đạp xe về, đi qua một con ngõ tối, tôi bỗng cảm thấy lạnh gáy. Cái lạnh không phải của sương đêm, mà là cái lạnh lẽo đến từ bên trong, làm da gà da vịt nổi hết cả lên. Tôi liếc mắt, và "nó" ở đó. Một cái bóng đen lờ mờ, không có hình thù rõ ràng, giống như một đám khói bị đặc lại, đang lởn vởn bám theo tôi. Nó không có mắt, nhưng tôi cảm nhận được một sự thèm thuồng đến từ nó, một cơn đói nguyên thủy đang hướng về phía... bát phở vẫn còn nóng trong bụng tôi. Một "ma đói".

Tim tôi đập thình thịch, tôi cắm đầu đạp thục mạng. Nhưng nó vẫn bám theo, lơ lửng, dai dẳng. Chợt nhớ đến cuốn sổ của ông, tôi vừa đạp xe vừa run run làm theo. Tôi liếm ngón tay trỏ, dùng nước bọt vẽ nguệch ngoạc lên lòng bàn tay kia một ký hiệu mà tôi nhớ mang máng. Một ký hiệu đơn giản trông như hình một con mắt.

Ngay khi nét vẽ cuối cùng khép lại, con ma đói đang lởn vởn bỗng khựng lại. Nó dường như đâm phải một bức tường vô hình, rồi từ từ lùi lại, tan dần vào bóng đêm.

Tôi thở hổn hển, dừng xe bên lề đường. Nhìn vào lòng bàn tay trống không, tôi không thể tin được. Nó... nó có tác dụng thật! Một cảm giác phấn khích và tự mãn len lỏi trong lòng. Tôi cảm thấy mình giống như một tay pháp sư tập sự vừa thi triển thành công câu thần chú đầu tiên.

Lần khác, tôi thử bài tập "Ẩn Khí". Sổ ghi rằng phương pháp này giúp che giấu dương khí của người sống, khiến các linh thể không chú ý đến. Tôi chọn địa điểm là bệnh viện cũ của huyện, một nơi mà ai cũng biết là "nặng vía". Vừa bước đến gần, tôi đã cảm thấy một luồng âm khí lạnh lẽo bao trùm. Vô số bóng hình mờ ảo, những luồng khí xám xịt lượn lờ trong sân bệnh viện. Tôi vội tìm một góc khuất, bắt đầu hít thở theo hướng dẫn. "Hít sâu bằng mũi, giữ lại ở đan điền, thở ra từ từ bằng miệng..." Nhưng tôi đã quá căng thẳng. Tôi nín thở quá sâu, đến mức mặt mũi tối sầm lại, suýt thì ngất xỉu. May mà lúc loạng choạng, hơi thở bị phá vỡ. Khi mở mắt ra, tôi thấy những bóng hình kia dường như không còn để ý đến mình nữa, chúng lướt qua tôi như thể tôi chỉ là một hòn đá ven đường. Dù hơi thất vọng vì màn thể hiện tệ hại của mình, tôi vẫn biết rằng phương pháp này có hiệu quả.

Sự tự tin non nớt đó đã dẫn tôi đến bài học xương máu đầu tiên.

Buổi chiều tà hôm ấy, công viên vắng hoe. Nắng đã nhạt, nhuộm cả không gian một màu vàng úa buồn bã. Tôi thấy một linh hồn trẻ con đang ngồi một mình trên chiếc xích đu cũ kỹ. Nó không đáng sợ, chỉ là một cái bóng con trai nhỏ, mờ nhạt, mặc bộ quần áo ngày xưa. Nó cứ ngồi đó, đung đưa chiếc xích đu không phát ra tiếng động, cô đơn đến nao lòng.

Lòng thương hại và sự tò mò đã khiến tôi phạm phải một sai lầm chết người được ông nội ghi rất rõ trong sổ: "Thấy nhưng không được động. Hỏi là tự rước họa."

Tôi đã quên mất lời răn đó. Tôi từ từ tiến lại gần, đứng cách nó một khoảng, rồi nhẹ nhàng cất tiếng, giọng có chút run run:

"Này nhóc... em có cần giúp gì không?"

Cái bóng đang đung đưa bỗng ngừng lại. Nó chậm rãi, cực kỳ chậm rãi quay đầu về phía tôi. Khuôn mặt nó... trống rỗng. Không có mắt, không có mũi, không có miệng. Chỉ là một khoảng tối đen sâu hun hút như cái hố không đáy. Toàn thân nó bắt đầu run lên bần bật. Một luồng khí lạnh buốt như băng tỏa ra, sắc như dao, đâm thẳng vào tôi.

Tôi kinh hoàng. Toàn thân cứng đờ. Tôi nhận ra mình đã mắc một sai lầm không thể sửa chữa. Bằng cách hỏi nó, tôi đã thừa nhận sự tồn tại của nó, đã tạo ra một sợi dây liên kết. Cái hố đen trên mặt nó dường như đang muốn hút tôi vào.

Bản năng sinh tồn gào thét trong đầu. Tôi quay người, chạy thục mạng, không dám ngoảnh lại dù chỉ một lần. Tôi cảm nhận được cái lạnh buốt đó vẫn bám theo sau lưng, như một lời nguyền rủa câm lặng.

Từ hôm đó, sự phấn khích trong tôi tắt ngấm. Tôi hiểu rằng, đây không phải một trò chơi. Thế giới này có quy tắc của nó, và sự thiếu hiểu biết có thể trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Nhưng bài học kinh hoàng nhất vẫn còn ở phía trước.

Đó là một đêm mưa tầm tã. Sấm chớp rạch ngang bầu trời đen kịt, theo sau là những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Mẹ đột nhiên gọi tôi:

"Minh ơi, mặc áo mưa vào đi với mẹ sang nhà dì út một lúc. Chú Toàn đi công tác xa, một mình nó xoay sở với con bé My đang sốt cao, tội nghiệp."

Nhà dì út nằm trong một con hẻm sâu và ngoằn ngoèo, nổi tiếng là ẩm thấp và cũ kỹ. Ngay khi tôi cùng mẹ rẽ vào con hẻm, một cảm giác không ổn ập đến. Không khí lạnh buốt, ẩm ướt và nặng nề như có đá đè lên ngực. Mùi đất ẩm, mùi rêu mốc và mùi cống rãnh bốc lên nồng nặc. Qua ánh chớp lóa lên, "âm dương nhãn" của tôi thấy rõ những vệt đen kịt như mực bám đầy trên những bức tường rêu phong, trên những gốc cây cổ thụ mục nát. Nơi này... âm khí quá nặng.

Trong lúc mẹ và dì út cuống quýt cặp nhiệt độ, lau người cho con bé My, tôi cảm thấy ngột ngạt, bèn đi ra sân sau cho thoáng. Sân sau nhỏ hẹp, có một cái giếng cũ đã bị lấp bằng xi măng từ lâu.

Và rồi, tôi thấy nó.

Đứng cạnh cái giếng cũ, là một Oán Linh.

Nó không mờ ảo như những gì tôi từng thấy. Nó rõ nét đến từng chi tiết một cách khủng khiếp. Một người phụ nữ mặc bộ áo bà ba trắng đã ngả màu cháo lòng, toàn thân ướt sũng như vừa được vớt từ dưới nước lên. Mái tóc đen dài, bết lại, xõa xuống tận đầu gối. Nước từ tóc và quần áo của nó nhỏ giọt xuống nền xi măng, tạo thành những vũng nước đen ngòm, bốc lên mùi tanh tưởi.

Nó ngẩng đầu lên. Tôi gần như nín thở. Mắt nó đỏ ngầu như máu. Hàm răng nghiến chặt lại ken két. Mười đầu ngón tay với những cái móng dài và sắc nhọn như móng vuốt đang bấu chặt vào thành giếng, để lại những vệt cào trắng ởn. Một làn sóng oán hận ngút trời, lạnh lẽo và tàn độc tỏa ra từ nó, làm không khí xung quanh như đông đặc lại.

Và nó đang nhìn thẳng vào tôi.

"A...A...A..."

Nó gào lên. Một tiếng gào không phát ra từ cổ họng, mà dội thẳng vào trong tâm trí tôi. Một tiếng ai oán, kinh hoàng, đầy đau đớn và thù hận. Tiếng gào đó như hàng ngàn mũi kim châm vào não tôi, làm tim tôi như ngừng đập.

Nó lao về phía tôi. Nhanh như một cái bóng.

Hoảng loạn tột độ. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Tôi lùi lại, vấp phải bậc thềm, nhưng mắt vẫn không rời khỏi con quỷ đang lao tới. Tôi nhớ ra trong bếp nhà dì có hũ muối trắng. Không suy nghĩ, tôi lao vào bếp, vơ vội cả một nắm muối, quay người lại và ném thẳng vào nó.

Những hạt muối trắng bay vào người nó như một cơn mưa axit. Nó khựng lại, toàn thân co rúm, phát ra một tiếng rít ghê rợn như kim loại cọ vào nhau. Làn khói đen bốc lên từ những chỗ muối chạm vào.

Nó càng thêm điên cuồng. Đôi mắt đỏ ngầu của nó long lên sòng sọc.

"Mày phải chết!" Tiếng nói đó lại vang lên trong đầu tôi.

Tôi biết mình không cầm cự được lâu. Trong tích tắc, không còn lựa chọn nào khác, tôi đưa tay lên miệng, cắn mạnh vào đầu ngón tay cái. Vị máu tanh nồng tràn ra. Mặc kệ cơn đau buốt, tôi dùng chính máu của mình, vẽ vội một ký hiệu phòng thân lên lòng bàn tay.

Ngay khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, một luồng sáng vàng vọt nhưng ấm áp lóe lên từ lòng bàn tay tôi. Luồng sáng đó tạo thành một lá chắn mỏng manh, đẩy lùi con Oán Linh đang gào thét được vài bước.

Chỉ chờ có thế. Tôi tận dụng khoảnh khắc quý giá đó, quay đầu bỏ chạy thục mạng ra khỏi sân sau, lao qua phòng khách nơi mẹ và dì đang hoảng hốt nhìn tôi.

"Minh! Có chuyện gì vậy con?"

Tôi không còn hơi sức để trả lời. Tôi chỉ biết chạy, chạy ra khỏi con hẻm ma quái đó. Tiếng gào thét của Oán Linh, giờ đây đã lẫn vào tiếng mưa và tiếng sấm, vẫn văng vẳng đuổi theo sau. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh buốt và mùi tanh tưởi của nó phả vào gáy mình.

Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại, cài then, rồi ngã khuỵu xuống sàn, người run lên như cầy sấy. Tôi thở hổn hển, lồng ngực đau buốt. Tôi nhìn vào lòng bàn tay, nơi vết máu đã khô lại thành một ký hiệu màu đen sạm, đau nhói.

Sự tò mò và phấn khích đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một nỗi sợ hãi trần trụi, một cảm giác bị đe dọa đến tận cùng. Tôi đã hiểu, có một sự khác biệt một trời một vực giữa những "vong" mờ ảo và những "quỷ", những "oán linh" thực sự có thể làm hại người sống.

Năng lực của ông nội để lại không phải là món quà. Nó là một gánh nặng. Một lời nguyền thu hút rắc rối. Một con dao hai lưỡi có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào.

Tôi không thể quay đầu lại được nữa. Từ một thằng nhóc tò mò, tôi buộc phải trở thành một người học đạo thực thụ. Không phải để khám phá thế giới, mà là để tự cứu lấy mạng mình.

Và trong nỗi sợ hãi tột cùng đó, tôi hoàn toàn cô độc.
 
vietbet
javhd

Có thể bạn quan tâm

Chương 2: Nắng Ấm Giữa Cõi Âm U​

Kể từ cái đêm định mệnh trong con hẻm mưa gió đó, thế giới trong mắt tôi đã vĩnh viễn thay đổi. Gánh nặng của "âm dương nhãn" đè trĩu lên đôi vai của một thằng con trai mười bảy tuổi. Mỗi ngày đến lớp không còn là niềm vui, mà là một sự chịu đựng.

Lớp 11A ồn ào như một cái chợ vỡ. Tiếng cười nói, trêu chọc nhau, tiếng giấy bút sột soạt, tất cả hòa vào tiếng quạt trần quay lạch xạch một cách uể oải, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn và đặc quánh của tuổi học trò. Nhưng đối với tôi, có một lớp thực tại thứ hai đang tồn tại song song.

Tôi ngồi ở bàn cuối, cạnh cửa sổ, thờ ơ với mọi thứ. Đôi mắt tôi có quầng thâm nhẹ, hậu quả của những đêm dài thao thức, vừa nghiên cứu cuốn sổ của ông, vừa phải đối phó với những vị khách không mời của cõi âm. Tôi không nghe thằng Hải bàn bên đang khều tay, huyên thuyên về trận bóng đá tối qua. Mắt tôi đang dán vào góc cuối lớp, nơi một luồng âm khí lạnh lẽo, xám xịt đang tụ lại. Cái lạnh vô hình đó len lỏi đến tận chỗ tôi, làm tôi khẽ rùng mình. Tôi bất giác đưa tay lên chùi gáy, một thói quen vô thức để xua đi cảm giác ớn lạnh mỗi khi có "thứ gì đó" ở gần. Qua khung cửa sổ, tôi thấy những bóng đen mờ ảo lướt qua, những thực thể đói khát và cô độc mà bạn bè tôi, trong sự vô tư của chúng, không bao giờ hay biết.

"Này, Minh, làm gì mà mặt mày đực ra thế?" thằng Hải huých vai tôi. "Nghĩ tới em nào à?"

Tôi giật mình, quay sang nhìn nó, cố nặn ra một nụ cười: "Đâu có. Đêm qua thức khuya học bài nên hơi mệt thôi."

"Xạo!" nó bĩu môi. "Thôi, khỏi nói tao cũng biết. Mà nghe nói hôm nay cô giáo dạy Văn mới về trường mình đấy. Xinh lắm!"

Tôi ừ hữ cho qua chuyện rồi lại quay mặt ra cửa sổ. Gái xinh thì có liên quan gì đến tôi? Thứ tôi cần bây giờ là một giấc ngủ, một sự bình yên dù chỉ là ngắn ngủi, thoát khỏi cái thế giới âm u chết tiệt này. Tôi gục mặt xuống bàn, cái mệt mỏi và cô độc như một tảng đá đè nặng lên tâm trí.

Đúng lúc đó, tiếng ồn ào trong lớp đột ngột giảm xuống, rồi im bặt. Thay vào đó, là một âm thanh khác, một âm thanh đang tiến lại gần từ phía hành lang.

Lốc cốc... lốc cốc...

Tiếng giày cao gót đều đặn, thanh thoát và đầy uy quyền. Nó gõ vào nền gạch hoa, và như gõ vào cả sự im lặng của lớp học. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Cánh cửa lớp từ từ mở ra.

Và cô bước vào.

Cả lớp ồ lên một tiếng trầm trồ khe khẽ. Đám con trai mắt sáng rực, đứa thì huýt sáo, đứa thì giả vờ ho hắng. Tôi cũng theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Và tôi chết lặng.

Thứ tôi thấy, không giống bất cứ ai trong lớp này thấy.

Trước mắt tôi không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp. Đó là một vầng dương.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng được cắt may khéo léo, tôn lên bờ vai thon và vòng một đầy đặn. Chiếc áo được đóng thùng gọn gàng trong một chiếc váy dài quá gối màu xanh da trời nhạt, mềm mại như mây. Mái tóc đen dài của cô được búi cao một cách gọn gàng, để lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần và thanh tú. Gương mặt cô trái xoan, với đôi mắt to tròn, đen láy và trong veo như nước hồ thu. Sống mũi cao thẳng, và đôi môi hồng mọng tự nhiên, không cần son phấn, đang khẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa có chút rụt rè của giáo viên mới, vừa có sự dịu dàng, thông minh của một người có học thức.

Nhưng đó là những gì mắt thường của tôi thấy.

"Âm dương nhãn" của tôi lại thấy một cảnh tượng còn kỳ vĩ hơn gấp bội.

Bao bọc lấy cô là một vầng "dương khí" màu hồng phấn rực rỡ và ấm áp. Nó không mỏng manh, yếu ớt như ở người thường. Nó dày đặc, thuần khiết và sống động như một mặt trời thu nhỏ. Nó tỏa ra một năng lượng của sự sống, của sự bình an và của sự trong sạch tuyệt đối.

Nơi nào cô bước tới, vầng dương khí đó như một đội quân vô hình, tự động quét sạch và xua tan những luồng âm khí lạnh lẽo. Cái lạnh ở góc lớp mà tôi cảm thấy lúc nãy lập tức biến mất, như tuyết tan dưới nắng hè. Những bóng ma cấp thấp lởn vởn ngoài hành lang mà tôi thấy trước đó cũng phải hoảng sợ dạt ra xa, không dám bén mảng đến gần.

Cô bước lên bục giảng, đặt chồng giáo án xuống bàn. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự làm bừng sáng cả căn phòng.

"Chào các em, cô là Ngân Hạnh, từ nay cô sẽ phụ trách môn Văn của lớp chúng ta."

Giọng nói của cô trong trẻo, ấm áp và ngọt ngào, như một dòng suối mát chảy vào tâm hồn đang khô cằn của tôi.

Lần đầu tiên. Lần đầu tiên kể từ cái ngày định mệnh ấy, tôi cảm thấy thực sự *an toàn*.

Cái gánh nặng vô hình, cái lạnh lẽo thường trực mà tôi phải mang trên vai dường như đã bị gột sạch. Cảm giác này... nó giống như một người bộ hành lạc giữa đêm đông giá rét, toàn thân tê cứng vì lạnh, bỗng dưng được bước vào một căn nhà nhỏ có lò sưởi đang cháy bập bùng. Tôi không còn phải gồng mình phòng bị nữa. Các cơ bắp căng cứng của tôi từ từ thả lỏng. Tôi có thể thở một hơi thật sâu.

Tôi ngồi thẳng dậy, không còn gục mặt xuống bàn nữa. Đôi mắt tôi, lần đầu tiên trong nhiều tuần, không còn nhìn vào những góc tối, không còn dõi theo những bóng ma. Mắt tôi dán chặt vào cô, không rời một giây. Tôi đang nhìn "vị thần" của mình, "mặt trời" của tôi.

Tôi nuốt từng lời cô giảng. Tôi ghi nhớ từng cử chỉ của cô: cách cô cầm viên phấn, cách cô vén một lọn tóc mai vô tình rơi xuống, cách cô nhíu mày khi có đứa học trò nói chuyện riêng, và cách cô mỉm cười hài lòng khi có người trả lời đúng câu hỏi. Mọi thứ về cô, đối với tôi, đều là sự hoàn hảo.

Tiếng chuông tan học vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cả lớp thở phào, vội vàng thu dọn sách vở. Cô Ngân Hạnh cũng mỉm cười, nói với cả lớp:

"À, cô có mở một lớp học thêm Văn tại nhà vào các buổi tối. Em nào có nhu cầu cải thiện môn học thì có thể đăng ký với cô nhé."

Nói rồi, cô thu dọn giáo án và bước ra khỏi lớp.

Khoảnh khắc cô bước qua cánh cửa, vầng dương khí ấm áp rực rỡ đó cũng đi theo cô.

Và ngay lập tức, cái lạnh lẽo quen thuộc của thế giới vô hình bắt đầu len lỏi trở lại. Luồng khí xám ở góc lớp lại tụ lại. Những cái bóng ngoài hành lang lại bắt đầu lởn vởn. Tôi cảm nhận sự khác biệt đó một cách rõ rệt đến đau đớn.

Không. Tôi không thể để mất đi hơi ấm đó.

Không một giây do dự, tôi lập tức đứng phắt dậy, vơ vội cuốn vở, chạy ra khỏi lớp, mặc kệ tiếng gọi của thằng Hải.

"Cô ơi! Cô ơi, đợi em với!"

Tôi gọi với theo bóng lưng của cô. Cô Hạnh nghe tiếng, quay lại, ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nói không ra hơi:

"Cô... cô ơi... cho em... cho em đăng ký học thêm ạ."

Cô Hạnh nhìn tôi, rồi mỉm cười hiền hậu. Nụ cười đó lại một lần nữa xua tan cái lạnh giá xung quanh tôi.

"Được chứ. Em thật là ham học. Em tên gì?"

"Dạ, em là Thiên Minh ạ."

Trong mắt cô, tôi có lẽ chỉ là một cậu học trò chăm chỉ. Nhưng cô không thể nào biết được, đối với tôi lúc này, cô không phải là một cô giáo dạy Văn.

Cô là sự cứu rỗi.

Cô là vầng dương duy nhất trong cõi âm u của tôi. Và tôi, bằng mọi giá, phải được ở gần mặt trời đó.

********

Những buổi học thêm ở nhà cô Hạnh đã trở thành lẽ sống của tôi. Tôi luôn là người đến sớm nhất và cũng luôn là kẻ cuối cùng ra về. Cái đặc quyền được hít thở bầu không khí trong "Thánh địa" của cô, được làm những việc vặt vãnh cho cô, nó mang lại một niềm vui sướng và mãn nguyện mà không có gì có thể so sánh được.

Hôm đó cũng vậy. Buổi học kết thúc, các bạn đã lục tục kéo nhau về hết. Ngoài trời, hoàng hôn đã buông xuống, nhuộm cả bầu trời một màu cam đỏ buồn bã. Ánh đèn vàng trong phòng khách nhà cô đã được bật lên, tạo ra một không gian ấm cúng, tách biệt hẳn với cái nhá nhem bên ngoài.

"Để em giúp cô dọn," tôi nhanh nhảu nói, khi thấy cô bắt đầu thu dọn chồng sách vở trên bàn.

Cô Hạnh cười, không từ chối: "Ừ, phiền em quá. Lúc nào cũng bày cho cô dọn."

"Dạ không phiền đâu cô," tôi đáp, lòng vui như mở cờ.

Tôi lăng xăng giúp cô. Tôi cẩn thận lau tấm bảng trắng nhỏ cô dùng để viết ví dụ, từng nét chữ của cô tôi cũng không nỡ xóa mạnh tay. Tôi xếp gọn từng cuốn sách, từng tập giáo án, vuốt cho chúng phẳng phiu. Mỗi hành động đều chậm rãi, trân trọng, như một tu sĩ trẻ đang thực hiện những nghi lễ cuối cùng trong ngày ở một ngôi đền thiêng. Cô Hạnh ngồi nghỉ trên chiếc sofa dài, cô mặc một chiếc váy thun ở nhà màu xám, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa. Cô chống cằm, mỉm cười nhìn cậu học trò chăm chỉ và có phần "già đời" của mình. Không gian chìm vào một sự im lặng dễ chịu. Mùi trà sen vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Tôi ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

Đang chìm trong cảm giác bình yên đó, thì ngoài cửa vang lên một tiếng động.

Lạch cạch...

Tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Cả tôi và cô Hạnh cùng phản xạ quay ra cửa. Tim tôi khẽ thắt lại. Giờ này... còn ai đến nữa?

Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông bước vào. Anh ta cao, dáng người chững chạc, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo xắn lên để lộ cổ tay rắn rỏi. Anh đeo một cặp kính gọng đen, trông rất tri thức. Tay anh đang xách một túi cháo gà còn bốc khói.

Thấy tôi, anh hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười hiền hậu:

"Chào em, em là học trò của Hạnh à?"

Tôi hơi luống cuống, cúi đầu lí nhí: "Dạ... vâng ạ. Em chào thầy." Tôi đoán anh cũng là giáo viên, nên gọi là "thầy" cho phải phép.

Nhưng anh không để ý đến tôi nhiều. Ánh mắt anh ngay lập tức hướng về phía cô Hạnh đang ngồi trên sofa. Ánh mắt đó, từ một người đàn ông có vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc, bỗng trở nên dịu dàng và lấp lánh một thứ tình yêu thương không hề che giấu. Giọng anh trầm ấm và đầy quan tâm:

"Em dạy có mệt không? Anh có mua cháo gà cho em ăn tối đây."

Cô Hạnh cười, một nụ cười thật tươi và rạng rỡ, một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy ở lớp học. Nụ cười của sự bình yên và hạnh phúc. "Cảm ơn anh. Em không mệt lắm. Hôm nay lớp học vui."

Người đàn ông đó, thầy Tuấn, bước tới. Anh đặt túi cháo lên bàn, rồi rất tự nhiên, anh ngồi xuống cạnh cô, choàng tay qua bờ eo thon của vợ mình. Cô Hạnh cũng rất tự nhiên, mỉm cười, ngả đầu vào vai chồng một cách bình yên và tin tưởng tuyệt đối.

Mắt thường của tôi thấy một cảnh tượng gia đình hạnh phúc, một điều vô cùng bình thường.

Nhưng "âm dương nhãn" của tôi, nó đang cho tôi thấy một cảnh tượng kỳ vĩ đến mức nghẹt thở.

Vầng dương khí màu hồng vàng rực rỡ, ấm áp của cô Hạnh đang tỏa sáng. Và giờ đây, bên cạnh vầng sáng đó, là dương khí của thầy Tuấn. Dương khí của anh có một màu xanh lục ổn định và vững chãi, giống như một cây cổ thụ ngàn năm đang dang rộng tán lá của mình.

Và rồi, khoảnh khắc kỳ diệu nhất đã xảy ra.

Khi họ chạm vào nhau, khi cô Hạnh ngả đầu vào vai chồng, hai luồng khí đó không hề xung đột, không hề bài xích. Chúng hòa quyện vào nhau một cách đẹp đẽ đến mức tôi không thể thốt nên lời. Luồng khí xanh lục vững chãi của thầy Tuấn nhẹ nhàng bao bọc, che chở lấy luồng khí hồng vàng của cô Hạnh, như một lớp vỏ bọc kiên cố bảo vệ cho một viên ngọc quý. Và ngược lại, luồng khí rực rỡ của cô Hạnh lại làm cho cái màu xanh trầm tĩnh kia trở nên sống động và lấp lánh hơn. Chúng quấn quýt, đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh năng lượng hài hòa, viên mãn, tự cân bằng và mạnh mẽ đến lạ thường.

Tôi đứng bất động, sững sờ. Nhưng không phải vì sốc hay buồn bã. Không có một chút ghen tuông nào trong lòng. Tôi đang... tôi đang bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã hiểu ra.

Thầy Tuấn không phải là kẻ cướp đi "mặt trời" của tôi.

Anh chính là người làm cho "mặt trời" đó trở nên hoàn hảo, viên mãn và hạnh phúc hơn. Sự tồn tại của anh làm tăng thêm giá trị của cô. Một vị nữ thần rực rỡ như vậy, đương nhiên phải được bảo vệ bởi một cây cổ thụ vững chãi như thế. Mọi thứ thật... đúng đắn. Sự tôn thờ của tôi dành cho cô, giờ đây càng thêm có cơ sở.

Tôi thoát khỏi cơn sững sờ. Tôi thấy mình đứng ở đây có phần hơi vô duyên. Tôi khẽ ho một tiếng, cúi đầu thật thấp, giọng lễ phép:

"Em... em chào thầy, em chào cô, em về ạ."

Thầy Tuấn lúc này mới quay sang, gật đầu cười với tôi. Cô Hạnh nói: "Ừ, em về cẩn thận nhé. Cảm ơn em hôm nay đã giúp cô."

Tôi lẳng lặng xách chiếc cặp sách của mình, bước ra khỏi cửa. Tôi khép lại cánh cửa của "thế giới hoàn hảo" đó một cách nhẹ nhàng nhất có thể, như sợ làm kinh động đến bức tranh đẹp đẽ bên trong.

Trên đường về, tôi không vội đạp xe. Tôi dắt xe đi bộ. Lòng tôi có một niềm vui ngọt ngào, nhưng cũng xen lẫn một nỗi buồn man mác. Buồn không phải vì ghen. Mà là nỗi buồn của sự chấp nhận vị trí của chính mình. Tôi mãi mãi chỉ là một người ngoài, một tín đồ trung thành, đứng từ xa để chiêm ngưỡng và bảo vệ sự hoàn hảo đó.

2.webp
 
Sửa lần cuối:

Chương 3: Sự Hiện Hữu Lạnh Giá​


Một đêm, thầy Tuấn có việc ở trên thị trấn, tôi ngủ lại nhà cô Hạnh.

Cô có một cái gác lửng nhỏ bằng gỗ, vừa đủ để kê một tấm nệm. Tôi ở lại để sáng hôm sau phụ cô chuyển mấy chậu cây cảnh đi hội chợ hoa xuân của huyện. Cô bảo tôi cứ ngủ trên này cho tiện. Tôi sung sướng đến mức cả đêm không tài nào chợp mắt được, cứ nằm hít hà cái mùi hương hoa nhài và mùi da thịt thoang thoảng của cô từ dưới nhà bay lên.

Mãi đến khuya, tôi mới thiếp đi vì quá mệt.

Tôi tỉnh giấc không phải vì tiếng động, mà vì một cái lạnh buốt đến tận xương tủy. Cái lạnh này khác hẳn cái lạnh của sương đêm. Nó tĩnh lặng, ai oán và mang theo một nỗi buồn thê lương. Tôi rùng mình, ngồi bật dậy.

Căn nhà chìm trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Ánh đèn ngủ màu vàng hắt ra từ phòng khách dường như bị một lớp sương mù vô hình làm cho nhạt đi, tạo ra một không gian nửa thực nửa mơ, mờ ảo như được chiếu sáng bởi một vầng trăng không có thật.

"Âm dương nhãn" của tôi tự động kích hoạt. Tôi thấy những hạt bụi trong không khí không còn bay lơ lửng nữa, chúng lấp lánh một thứ ánh sáng bạc mờ ảo như những tinh thể băng. Trên ô cửa kính, những hoa văn tựa như bông tuyết đang từ từ hình thành. Âm khí đang tụ lại.

Từ khe hở của lan can gỗ trên gác lửng, tôi nhìn xuống phòng khách.

Và tôi nín thở.

Cô Hạnh đang ngủ say trên chiếc sofa dài. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh ngọc, mỏng manh và mềm mại.

Dưới ánh đèn vàng vọt, cơ thể cô hiện lên như một tuyệt tác. Chiếc váy lụa mỏng không che giấu được những đường cong chết người. Nó bó sát vào vòng eo con ong, rồi buông lơi xuống, ôm lấy cặp mông tròn trịa, đầy đặn. Tư thế nằm nghiêng khiến một bên vú của cô bị ép lại, căng phồng, đẩy lún cả một khoảng sofa. Bên còn lại thì tròn đầy, núm vú sẫm màu ẩn hiện dưới lớp vải mỏng. Mái tóc đen dài của cô xõa tung trên gối, vài sợi vương trên khuôn mặt trái xoan thanh tú và chiếc cổ cao trắng ngần. Đôi chân thon dài của cô duỗi ra, gác lên thành ghế, để lộ phần đùi trong trắng nõn và mịn màng. Cô hoàn toàn thả lỏng, không một chút phòng bị, đẹp một cách bình yên và mời gọi.

Nhưng cảnh tượng đó không phải là thứ khiến tôi nín thở.

Từ khoảng không giữa phòng khách, nơi âm khí đặc quánh nhất, hai bóng hình mờ ảo bắt đầu dần hiện hình. Ban đầu chúng chỉ là những làn sương khói mỏng manh, rồi từ từ đặc lại. Một hình người đàn ông cao lớn, trong suốt như làm từ thủy tinh khói (U Linh). Tôi có thể nhìn xuyên qua cơ thể y. Y không có chân, phần dưới cơ thể là một làn khói bạc lượn lờ ngay trên mặt đất. Đi theo y là một bóng hình nhỏ hơn, mờ hơn (Tiểu Linh), có vẻ rụt rè, cứ ẩn hiện sau lưng cái bóng lớn.

Cái bóng lớn, U Linh, không hề có ác ý. Nó toát ra một nỗi cô đơn sâu thẳm, một sự khao khát mãnh liệt. Nó nhìn cô Hạnh đang say ngủ, giống như một kẻ sắp chết cóng giữa trời đông giá rét đang nhìn về phía một ngọn lửa ấm áp duy nhất.

Nó nhẹ nhàng trôi đi, không gây ra một tiếng động nhỏ nhất, cho đến khi lơ lửng ngay bên cạnh chiếc sofa. Nó dừng lại, không chạm vào cô ngay, chỉ "nhìn", một cái nhìn thèm thuồng và đau đáu.

Rồi, nó từ từ đưa bàn tay mờ ảo, trong suốt của mình ra.

Bàn tay đó đi xuyên qua mái tóc đen nhánh của cô Hạnh mà không làm một sợi tóc nào lay động. Nó từ từ lướt xuống, áp vào gò má mềm mại của cô. Da thịt và hư vô chạm vào nhau. Tôi không thấy cô Hạnh có phản ứng gì, nhưng qua "âm dương nhãn", tôi thấy rõ một luồng dương khí ấm áp, màu vàng nhạt, mỏng manh như sương đang từ từ tỏa ra từ da thịt cô, được bàn tay của U Linh nhẹ nhàng hấp thụ. Thân hình trong suốt của y dường như trở nên rõ nét hơn một chút.

U Linh cúi xuống, áp khuôn mặt mờ ảo của mình vào gần môi cô. Y không hôn. Y chỉ hít một hơi thật sâu, thật chậm.

Tôi thấy rõ ràng luồng hơi thở ấm áp, mang theo dương khí của cô Hạnh, bị y "hút" vào. Luồng khí đó đi vào cơ thể mờ ảo của y, khiến nó sáng lên một cách yếu ớt. Một sự thỏa mãn mong manh, một tiếng thở dài ai oán mà chỉ tôi nghe được, vang lên trong không gian.

Chính lúc này, cô Hạnh trong giấc ngủ khẽ cựa mình. Một tiếng rên nhẹ "ưm..." thoát ra từ cổ họng cô. Đôi môi cô khẽ hé mở, đầu lưỡi vô thức liếm nhẹ một vòng. Dường như cô đang mơ một giấc mơ dễ chịu.

U Linh không dừng lại ở đó. Nó từ từ quỳ xuống sàn nhà, bên cạnh chiếc sofa.

Phần thân dưới của U Linh, vốn là một làn khói bạc, bắt đầu tan ra, lượn lờ và quấn quýt lấy đôi chân thon dài của cô Hạnh. Chiếc váy ngủ của cô trong lúc cựa mình đã bị kéo lên cao, để lộ gần hết cặp đùi trắng ngần. Làn khói bạc đó, như những con rắn nhỏ, len lỏi, quấn quanh mắt cá chân, bắp chân, rồi từ từ trườn lên trên.

Tôi kinh hoàng nhìn làn khói bạc đó không chỉ quấn quanh, mà nó đang từ từ hòa nhập, thấm vào da thịt cô. Giống như nước thấm vào đất khô, hay khói thuốc bị một tấm vải hút lấy. Da thịt cô ở những nơi làn khói chạm vào dường như trở nên trong hơn, mờ ảo đi.

Cô Hạnh khẽ rùng mình một cái trong giấc ngủ, hai bắp đùi khẽ siết lại với nhau. Nhưng gương mặt cô vẫn giữ vẻ bình yên, thậm chí còn có nét gì đó khoan khoái.

Cái bóng nhỏ, Tiểu Linh, từ nãy đến giờ vẫn đứng ở xa, lúc này mới dám tiến lại gần hơn. Nó tò mò nhìn cảnh tượng đó, như một đứa trẻ lần đầu thấy một điều kỳ lạ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng đó là một cách để tiếp cận hơi ấm.

Tôi chết lặng trên gác lửng. Tay tôi bám chặt vào lan can gỗ, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả áo. Tôi không hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra. Đây là một vụ tấn công? Hay một sự cộng sinh kỳ lạ? Tôi chỉ biết rằng, "vầng dương" của tôi, "Thánh địa" của tôi đang bị xâm phạm một cách thầm lặng và siêu thực. Một nỗi sợ hãi mơ hồ và sự lo lắng cho cô dâng lên trong lòng. Nhưng tôi không thể làm gì. Tôi không thể nhúc nhích, không thể la lên. Tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, trở thành nhân chứng bất đắc dĩ cho một cuộc giao hoan giữa hai thế giới.

********

Phần thân dưới của U Linh, giống như một làn khói bạc, đã hòa nhập hoàn toàn vào đôi chân của cô Hạnh. Giờ đây, làn khói đó không dừng lại. Nó bắt đầu len lỏi, trườn lên cao hơn. Qua lớp váy ngủ bằng lụa mỏng, tôi thấy làn khói bạc đó quấn quýt lấy cặp đùi thon dài của cô, rồi từ từ bao bọc lấy phần hông tròn trịa. Nơi nào nó đi qua, da thịt của cô dường như trở nên mờ ảo, trong suốt đi một chút.

Cô Hạnh khẽ rùng mình một cái thật nhẹ trong giấc ngủ. Cái rùng mình không phải vì lạnh, mà giống như một cơn rùng mình khoan khoái. Gương mặt cô vẫn bình yên, nhưng đôi môi hồng mọng đã khẽ hé mở, để lộ hàm răng trắng đều.

Tiểu Linh, cái bóng nhỏ đi cùng, đã tiến lại gần hơn. Thân hình mờ ảo của nó lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt, nó đứng đó, im lặng quan sát, đầy tò mò.

Không gian đặc quánh lại. Cái lạnh lẽo từ bên ngoài dường như đang bị xua đi, nhưng ngay tại trung tâm của căn phòng, quanh chiếc sofa, một luồng năng lượng vừa ấm áp vừa kỳ dị đang lan tỏa.

U Linh bắt đầu chuyển động. Nó từ từ đưa bàn tay mờ ảo của mình lên. Bàn tay đó không còn dừng lại ở má hay tóc nữa.

"Bàn tay" hư ảo đó lướt nhẹ lên vùng bụng phẳng lì của cô Hạnh. Nó không chạm vào lớp vải lụa, mà dường như đi xuyên qua, chạm thẳng vào làn da bên dưới. Tôi không thấy lớp váy lụa lay động, nhưng tôi "thấy" da thịt cô khẽ lõm xuống ở nơi bàn tay đó lướt qua. Nó lướt thật chậm, như thể đang "đọc" từng đường cong, từng thớ thịt mềm mại trên cơ thể cô. Nó di chuyển lên trên, men theo sườn eo, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi của da thịt.

Cô Hạnh thở ra một hơi thật dài. Một tiếng thở đầy khoan khoái, thỏa mãn. Cơ thể cô khẽ ưỡn nhẹ về phía trước, như đang vô thức đáp lại cái vuốt ve vô hình trong giấc mơ. Bàn tay đang buông lơi của cô khẽ co lại, các ngón tay bấu nhẹ vào mặt nệm sofa.

Thấy vậy, Tiểu Linh như được khuyến khích. Nó bắt chước hành động của U Linh. Nó cũng đưa bàn tay nhỏ bé, mờ ảo của mình ra, nhưng không dám chạm vào người cô. Nó chỉ rụt rè chạm vào mép váy ngủ của cô, nơi gần bàn chân. Một hành động ngây thơ đến kỳ dị.

Và rồi, tôi nhận ra U Linh đang chuẩn bị cho một hành động quyết định.

Nó ngừng mọi chuyển động. Thân hình trong suốt của nó hơi run rẩy, như đang dồn nén năng lượng. Ánh sáng bạc từ cơ thể y trở nên rực rỡ hơn.

Toàn bộ cơ thể mờ ảo của U Linh từ từ hạ xuống. Nó không nằm đè lên người cô. Nó đang... chìm vào.

Đầu tiên là phần ngực, rồi đến vai, đầu... Toàn bộ thân hình trong suốt của y như một dòng nước bạc, một khối thạch mềm, từ từ chảy tràn và hòa nhập hoàn toàn vào cơ thể đang nằm của cô Hạnh. Tôi thấy hai thực thể, một vật chất, một hư vô, chồng lên nhau rồi hợp lại làm một. Ngay khoảnh khắc sự hòa quyện hoàn tất, một vầng sáng bạc mờ nhưng mạnh mẽ lóe lên từ cơ thể cô Hạnh, rồi nhanh chóng thu lại vào bên trong.

"A...!"

Một tiếng rên nhỏ, sắc và nghẹn lại bật ra từ cổ họng cô.

Toàn bộ cơ thể cô Hạnh giật mạnh một cái. Lưng cô ưỡn cong lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, gần như nhấc toàn bộ phần thân trên khỏi mặt sofa trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hai tay cô đang bấu vào nệm giờ buông ra, nắm chặt lại thành nắm đấm. Hai chân duỗi thẳng, các ngón chân co quắp lại. Rồi, cơ thể cô mềm nhũn ra, rơi phịch xuống nệm.

Sau cú co giật đó, mọi thứ chìm vào im lặng.

Tôi không còn thấy hình dạng riêng biệt của U Linh nữa. Trước mắt tôi, trên chiếc sofa, chỉ còn một mình cô Hạnh nằm đó. Nhưng giờ đây, toàn bộ cơ thể cô, từ đầu đến chân, đang phát ra một luồng ánh sáng bạc mờ ảo, hòa quyện với vầng dương khí màu vàng kim vốn có. Chúng xoáy vào nhau, lúc tách ra, lúc hòa vào, tạo thành một vũ điệu năng lượng kỳ lạ ngay trên da thịt cô.

Tôi bàng hoàng. Cảm giác bất lực dâng lên tột độ. Tôi hiểu ra rồi. Cô Hạnh không chỉ đang mơ. Cô đang ở trong một giấc mơ được chia sẻ, một sự kết nối năng lượng sâu sắc và mãnh liệt đã được hình thành. Cô đã hoàn toàn bị chiếm hữu trong cõi mộng.

Tôi cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình như một kẻ nhìn trộm ghê tởm, nhưng không tài nào rời mắt đi được. Cảnh tượng đó vừa đáng sợ, vừa có một sức quyến rũ không thể cưỡng lại.

Và rồi, một điều còn đáng sợ hơn xảy ra.

Tiểu Linh, cái bóng nhỏ bé, lúc này không còn bắt chước hay tò mò nữa. Nó chỉ đứng đó, im lặng. Rồi nó từ từ ngẩng cái đầu mờ ảo của mình lên. Ánh mắt trống rỗng của nó dường như nhìn xuyên qua bóng tối của căn phòng, xuyên qua khoảng cách, và nhìn thẳng vào tôi đang ẩn mình trên gác lửng.

Toàn thân tôi lạnh toát.

********

Cái nhìn của Tiểu Linh như hai mũi khoan vô hình, xuyên qua bóng tối, ghim chặt lấy tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, lạnh toát. Bị phát hiện rồi. Một kẻ nhìn trộm đã bị phát hiện. Nhưng tôi không thể di chuyển, cũng không thể la hét. Cảm giác tội lỗi, sợ hãi và một sự tò mò bệnh hoạn đã đóng đinh tôi tại chỗ.

Dường như cái nhìn đó chỉ là một sự thừa nhận. Tiểu Linh không làm gì cả. Nó chỉ quay đầu lại, tiếp tục hướng sự chú ý của mình vào màn kịch chính đang diễn ra trên chiếc sofa.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, đặc quánh lại. Tôi cảm thấy lồng ngực mình bị một lực vô hình nào đó nén chặt, khó thở. Cuộc giao hoan năng lượng đang bước vào một giai đoạn mới, một giai đoạn trần trụi và bản năng hơn.

Cô Hạnh vẫn nằm đó, say ngủ, cơ thể mềm mại và hoàn toàn phó mặc. Toàn thân cô giờ đây được bao bọc bởi một vầng sáng bạc mờ ảo, hòa quyện với dương khí màu vàng kim vốn có, tạo thành một cảnh tượng vừa thiêng liêng vừa yêu ma. Và rồi, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh ngọc của cô, đặc biệt là phần tà váy, bắt đầu từ từ trượt lên trên. Không có một bàn tay vật lý nào chạm vào nó. Nó tự chuyển động, như thể có một luồng gió vô hình đang thổi ngược, hoặc như một dòng nước đang chảy ngược lên trên. Tà váy lướt qua cặp đùi thon, qua cặp mông căng tròn, rồi dừng lại ở ngay dưới eo, để lộ ra toàn bộ phần thân dưới của cô một cách trần trụi và không một chút che đậy.

Phần bụng dưới phẳng lì của cô khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Phía dưới là đám lông mu đen, rậm rạp, được cắt tỉa gọn gàng thành một hình tam giác nhỏ. Và ở trung tâm của khu rừng đen đó, là khe âm hộ hồng hào. Nó không khép chặt. Hai môi lớn khẽ hé mở, để lộ ra hai môi bé ẩm ướt và lấp lánh bên trong. Một giọt dịch trong suốt, óng ánh như sương sớm, từ từ rỉ ra, đọng lại rồi chảy thành một vệt dài xuống phía dưới. Cơ thể cô, trong giấc mơ, đang hoàn toàn sẵn sàng. Nó đang mời gọi.

Cùng lúc đó, một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn diễn ra.

Từ vùng năng lượng đang xoáy tròn quanh bụng dưới và hông của cô, một hình hài mờ ảo bắt đầu định hình. Ban đầu, nó chỉ là một luồng năng lượng màu bạc được cô đặc lại. Rồi dần dần, nó duỗi ra, thành hình. Một dương vật. Một con cặc hoàn toàn bằng năng lượng.

Nó trong suốt, bán trong suốt. Tôi có thể nhìn thấy những đường gân năng lượng màu xanh nhạt đang đập và phập phồng bên trong. Đầu dương vật có màu hồng nhạt, cũng trong suốt, và dường như đang rỉ ra một thứ ánh sáng lấp lánh. Nó không mọc ra từ một cơ thể nào cả. Nó hình thành từ hư không, từ chính trường năng lượng của cô và của U Linh. Nó từ từ cương cứng, không phải bằng máu, mà bằng năng lượng thuần túy, vươn dài ra, lơ lửng ngay phía trên vùng kín đang mời gọi của cô.

Tiểu Linh đứng bên cạnh, cái đầu mờ ảo của nó nghiêng nghiêng, dường như cũng đang tập trung cao độ vào điểm trọng yếu đó, đầy tò mò.

Rồi, con cặc bằng năng lượng đó bắt đầu di chuyển.

Nó chậm rãi hạ xuống, hướng thẳng vào cửa mình đang hé mở của cô Hạnh.

Đầu dương vật trong suốt chạm vào kẽ môi âm hộ đang ướt đẫm. Không có âm thanh của da thịt va chạm. Nhưng tôi thấy rõ một làn sóng năng lượng gợn lên. Nơi chúng chạm nhau, một vầng sáng nhỏ lóe lên. Hai môi âm hộ của cô như cảm nhận được sự đụng chạm, khẽ run rẩy rồi từ từ mở ra rộng hơn nữa, như một đóa hoa đang nở để đón nhận.

"Ưm...!"

Một tiếng "ưm" rất nhỏ, nghẹn lại trong cổ họng cô Hạnh. Cơ thể cô giật mạnh một cái. Lưng cô khẽ ưỡn lên, hai tay đang buông lơi bỗng nắm chặt lấy ga trải sofa. Khuôn mặt cô trong giấc ngủ nhăn lại, một sự biến dạng nhẹ giữa cảm giác đau đớn thoáng qua của sự xâm nhập và một làn sóng khoái cảm đang bắt đầu dâng lên.

Dương vật trong suốt đó không dừng lại. Nó từ từ lún vào. Thật chậm, nhưng không gì cản được. Nó lấp đầy âm đạo của cô. Tôi thấy rõ từng thớ thịt bên trong của cô đang giãn ra, co bóp một cách vô thức để ôm lấy, để chứa đựng cái thực thể lạ lùng kia.

Toàn bộ con cặc bằng năng lượng đã nằm gọn bên trong cô Hạnh.

Mọi thứ chìm vào im lặng trong khoảnh khắc.

Một sự kết nối đã được hoàn tất. Giờ đây, tôi có thể thấy một luồng năng lượng bạc đang chảy từ dương vật đó, luân chuyển sâu hơn vào bên trong cơ thể cô, đi vào tử cung, rồi tỏa ra khắp các mạch máu. Một trường năng lượng cô đặc và mạnh mẽ đang được hình thành, với trung tâm là điểm giao hợp giữa hai thế giới.

Tôi quỳ sụp xuống sàn gác lửng, tay vẫn bám vào lan can, người run lên bần bật. Tôi thở hổn hển, cảm giác như chính mình vừa bị xâm phạm. Cảm giác tội lỗi dâng lên tột độ. Tôi đã chứng kiến một cảnh tượng riêng tư, cấm kỵ và ghê rợn nhất. Nữ thần của tôi, vầng dương của tôi, đang bị một thứ đến từ cõi âm làm tình ngay trước mắt tôi.

Và tôi biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
 

Chương 4: Vũ Điệu Năng Lượng​


Cái hệ thống tuần hoàn năng lượng đã được thiết lập. Dương vật trong suốt của U Linh nằm yên vị bên trong cô Hạnh, và tôi có thể thấy những luồng sáng bạc đang từ từ luân chuyển, giao thoa với dương khí màu vàng kim của cô.

Mọi thứ yên lặng được một lúc.

Rồi, nó bắt đầu.

Dương vật bằng năng lượng bắt đầu những nhịp thúc đầu tiên. Chậm rãi, sâu và có nhịp điệu. Nó không phải là một hành động thô bạo, mà giống như một cái chày đang từ từ giã gạo trong cối. Mỗi lần nó lút vào, tôi thấy những thớ thịt bên trong âm đạo của cô, vốn cũng đang phát sáng mờ ảo, co lại, ôm siết lấy nó. Rồi khi nó rút ra, những thớ thịt đó lại giãn ra, như đang níu kéo. Không có tiếng da thịt lõm bõm, nhưng tôi nghe thấy một âm thanh "rì... rì..." của năng lượng đang cọ xát vào nhau.

Cô Hạnh bắt đầu rên rỉ. Những tiếng rên khẽ, bị nén lại trong cổ họng. Cơ thể cô bắt đầu có phản ứng. Đôi môi hé mở, đầu lưỡi ướt át lại vô thức trượt ra liếm nhẹ. Hông cô, một cách hoàn toàn vô thức, bắt đầu nhấp nhô theo cái nhịp chậm rãi đó.

Trò chơi chỉ thực sự bắt đầu khi Tiểu Linh quyết định tham gia.

Nó không còn đứng nhìn nữa. Thấy U Linh đã bắt đầu "công việc", nó trở nên táo bạo hơn. Cái bóng nhỏ mờ ảo trôi nhanh đến gần cô Hạnh.

Tiểu Linh không cố gắng hòa nhập. Nó tập trung năng lượng của mình lại. Từ thân thể mờ ảo của nó, một luồng năng lượng mỏng nhưng sắc như một mũi kim bạc bắn ra, xoáy tròn, và chiếu thẳng vào cái hạt nhỏ đang nhô ra giữa hai môi âm hộ của cô Hạnh. Âm vật của cô, dưới "âm dương nhãn" của tôi, ngay lập tức phát sáng rực lên. Nó phập phồng, co thắt liên tục như một trái tim nhỏ đang đập loạn nhịp.

Cùng lúc đó, một phần năng lượng khác của Tiểu Linh tách ra, bay lên và bao bọc lấy cặp vú căng tròn của cô. Tôi thấy rõ hai núm vú của cô, vốn đã hơi cương lên, giờ đây cứng lại, dựng đứng lên như hai quả dâu tây. Một làn sóng năng lượng chạy dọc từ hai đầu vú, truyền xuống vùng bụng dưới, tạo thành một mạch điện khoái cảm khép kín.

"A... aah!"

Đòn tấn công phối hợp này đã phá vỡ sự kìm nén của cô Hạnh. Tiếng rên của cô trở nên to và rõ ràng hơn. Cô bắt đầu thở dốc, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ. Cô gồng mình, ưỡn ngực lên cao, toàn thân run rẩy nhẹ. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, dính bết vài sợi tóc mai vào làn da trắng mịn của cô.

Sự phản ứng của cô như một liều thuốc kích thích. U Linh bắt đầu đẩy nhanh nhịp độ.

Vũ điệu thực sự bắt đầu.

Những cú thúc của dương vật trong suốt trở nên sâu hơn, mạnh hơn, và dồn dập hơn. Nó không còn là cái chày giã gạo, nó biến thành một cái máy đóng cọc. Tiếng năng lượng "rít" lên ngày càng lớn, nghe như một cơn bão nhỏ đang hình thành ngay trong phòng khách.

Cơ thể cô Hạnh giờ đây là một cơn bão của chuyển động.

Lưng cô ưỡn cong lên hết mức, tạo thành một cây cầu cong tuyệt mỹ. Hai tay cô không còn nắm chặt ga sofa nữa, mà giơ lên không trung, những ngón tay thon dài cào cấu vào khoảng không như đang cố bám víu vào một thứ gì đó.

Hông cô chuyển động một cách điên cuồng, hoang dại, không còn là sự đáp lại vô thức nữa, mà là sự đòi hỏi. Cô chủ động ưỡn lên để đón nhận từng cú thúc sâu và mạnh.

Hai chân cô lúc thì duỗi thẳng, lúc thì co lại, gót chân đạp mạnh vào thành ghế, tạo ra những tiếng "bịch, bịch" khô khốc.

Tiếng rên của cô đã biến thành những tiếng gào thét không thành lời, một sự pha trộn giữa khoái cảm tột cùng và đau đớn. "Aaa... ư... aaaaa...!"


Tôi nhìn vào mặt cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền, nhưng tôi thấy nhãn cầu bên dưới đang đảo nhanh như chong chóng. Khóe miệng cô méo đi. Trong một cơn cuồng loạn, cô cắn chặt vào môi dưới của mình. Một dòng máu đỏ tươi, rất thật, rỉ ra, chảy xuống cằm. Cái màu đỏ của máu tương phản một cách rợn người với ánh sáng bạc và vàng kim đang bao bọc lấy cô.

Tốc độ giao hợp tăng lên đến mức điên cuồng. Toàn bộ cơ thể cô Hạnh giờ đây căng cứng, run rẩy như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, chỉ chực đứt tung. Các cơ bắp ở đùi, ở bụng cô co thắt liên tục.

Luồng dương khí màu hồng phấn ánh kim từ cô Hạnh và năng lượng bạc từ hai linh thể không còn hòa quyện một cách yên bình nữa. Chúng xoáy vào nhau, tạo thành một cột sáng rực rỡ, một cơn lốc năng lượng cao ngút, chọc thẳng lên trần nhà. Cả căn phòng rung chuyển nhẹ. Đồ đạc khẽ kêu lên. Cơn lốc đó đang chuẩn bị bùng nổ.

Hơi thở của cô Hạnh trở nên đứt quãng. Tiếng gào của cô chỉ còn là những tiếng "um...um...um..." kéo dài, sắc lạnh, đầy thống khổ nhưng cũng chất chứa một sự sung sướng không thể tả.

Cô đang ở ngay trên bờ vực của sự bùng nổ.

Và tôi, kẻ nhìn trộm bất đắc dĩ, chỉ có thể quỳ đó, bất lực và choáng váng, chứng kiến một màn giao hợp siêu nhiên, trần trụi và mãnh liệt nhất mà tôi từng tưởng tượng. Lý trí của tôi đã vỡ vụn. Chỉ còn lại bản năng và một sự thôi thúc kỳ lạ, một sự hiểu biết bản năng về cái chết và sự tái sinh của năng lượng đang diễn ra trước mắt.


********

Cơ thể cô Hạnh căng cứng như một sợi dây đàn sắp đứt. Cơn lốc năng lượng xoáy tròn quanh cô, rít lên những âm thanh mà chỉ tôi nghe thấy, đã đạt đến mật độ cực đại. Tôi biết, tôi biết có một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra. Trái tim trong lồng ngực tôi đập điên cuồng, không phải vì sợ, mà vì một sự dự cảm căng thẳng đến tột độ.

Và rồi, nó đến.

Cơ thể đang run rẩy của cô Hạnh bỗng co giật dữ dội một lần cuối cùng. Toàn bộ cơ bắp của cô siết lại. Lưng cô ưỡn cong lên một cách không tưởng. Miệng cô mở to, bật ra một tiếng thét dài, chói tai, nhưng hoàn toàn câm lặng. Một tiếng thét của năng lượng, của sự giải tỏa, một tiếng thét vừa đau đớn tột cùng, vừa sung sướng đến vỡ òa.

Ngay khoảnh khắc đó.

Từ hạ bộ của cô, một quả cầu ánh sáng màu hồng vàng rực rỡ, ấm áp và thuần khiết, phát nổ.

BÙM!

Không có âm thanh. Chỉ có ánh sáng.

Một làn sóng "dương khí" cực đại, tinh khiết và mạnh mẽ nhất, lan tỏa ra khắp căn phòng trong một chớp mắt. Nó sáng đến mức chói lòa, khiến tôi phải theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Cả căn phòng, từ một không gian tù túng mờ ảo, bỗng trở nên sáng rực như ban ngày. Mọi vật thể đều bị thứ ánh sáng này xuyên qua.

U Linh và Tiểu Linh, hai thực thể hư ảo đó, đang ở ngay tâm của vụ nổ. Chúng không hề bị đẩy lùi. Ngược lại, chúng háo hức lao vào.


Chúng như hai kẻ chết đói lâu ngày được thấy một bàn tiệc thịnh soạn. Chúng há to cái miệng không có thật của mình ra, điên cuồng "nuốt" lấy, "hút" lấy luồng năng lượng màu hồng vàng đang lan tỏa. Cơ thể mờ ảo của chúng sáng rực lên như hai mặt trời nhỏ. Trong vài giây ngắn ngủi, thân hình của chúng trở nên rõ nét và vững chãi hơn bao giờ hết. Tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của U Linh, một khuôn mặt đàn ông gầy gò, khắc khổ, và cả hình hài của Tiểu Linh, một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi. Chúng biểu lộ một sự no nê, một sự thỏa mãn tột độ.

Ngay khi làn sóng năng lượng cuối cùng được hấp thụ hết, dương vật bằng năng lượng đang cắm sâu bên trong cô Hạnh từ từ tan ra. Nó không rút ra. Nó biến thành hàng triệu hạt ánh sáng bạc nhỏ li ti rồi hòa tan vào trong cơ thể cô.

Cuộc vui đã tàn.

Hai linh thể, giờ đã no nê năng lượng, nhìn nhau một cách thầm lặng. Rồi, chúng cùng quay lại, nhìn xuống cơ thể mềm nhũn của cô Hạnh trên sofa. Một cái nhìn không còn sự thèm khát, mà là một sự biết ơn, gần giống như một người nông dân nhìn vào một thửa ruộng màu mỡ vừa cho mình một mùa màng bội thu.

Sau cái nhìn đó, chúng nhanh chóng tan biến. Không phải mờ đi, mà là tan vào không khí, như hai cục nước đá được thả vào cốc nước nóng. Trong nháy mắt, chúng biến mất không còn một dấu vết.

Căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng vốn có. Ánh đèn vàng vọt lại hiện ra, yếu ớt và cô đơn. Chỉ còn lại tôi, cô Hạnh, và một bí mật kinh hoàng.

Cô Hạnh lịm đi, rơi vào một giấc ngủ sâu và kiệt sức ngay lập tức. Cơ thể cô mềm nhũn, nằm bẹp trên sofa. Chiếc váy ngủ vẫn bị tốc lên tận eo, để lộ ra toàn bộ phần thân dưới. Hai chân cô hơi dạng ra, hoàn toàn thả lỏng. Trên khuôn mặt cô, sự đau đớn và cuồng loạn đã biến mất, thay vào đó là một vẻ bình yên đến lạ thường, như vừa trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân. Làn da cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi, và bên khóe miệng, vệt máu nhỏ do cô tự cắn đã khô lại, đóng thành một vệt màu nâu sẫm.

Ngoài những thứ đó ra, không có một dấu vết vật lý nào của một cuộc làm tình. Không có tinh dịch. Không có sự xáo trộn nào khác.

Tôi quỳ trên sàn gác lửng một lúc lâu, cố gắng để nhịp tim của mình đập chậm lại. Người tôi run rẩy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Khi đã trấn tĩnh lại được đôi chút, tôi từ từ, run rẩy trèo xuống dưới nhà.

Tôi tiến lại gần chiếc sofa. Mùi mồ hôi của cô thoang thoảng trong không khí. Tôi nhìn cô, nhìn sự trần trụi và không phòng bị của cô. Một cảm giác tội lỗi và một sự thương xót kỳ lạ dâng lên trong lòng. Tôi, một kẻ nhìn trộm, lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải che đậy đi những gì đã xảy ra.

Tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng và run rẩy, kéo tà váy ngủ của cô xuống, che lại phần thân dưới cho cô. Ngón tay tôi vô tình chạm vào da đùi cô. Nóng hổi. Và mềm mại.

Tôi đứng đó nhìn cô một lúc lâu nữa, rồi lẳng lặng quay trở lại gác lửng, nằm xuống nệm. Nhưng tôi không tài nào ngủ được. Hình ảnh của "Vũ Điệu Năng Lượng" đó, hình ảnh của "Vụ Nổ Dương Khí", nó đã được khắc sâu vào trong tâm trí tôi.

---

Sáng hôm sau.

Cô Hạnh tỉnh dậy trên sofa, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, các cơ bắp đau nhức như vừa trải qua một trận vật lộn. Nhưng kỳ lạ thay, đầu óc cô lại tỉnh táo và khoan khoái một cách lạ thường, như vừa có một giấc ngủ ngon nhất trong đời.

Ký ức về giấc mơ đêm qua ùa về. Rõ ràng đến từng chi tiết. Một người đàn ông không rõ mặt. Những cái vuốt ve. Sự xâm nhập. Và một cơn cực khoái mãnh liệt đến mức làm cô gần như ngất đi. Nó chân thật đến đáng sợ.

Cô ngồi dậy, cảm thấy có gì đó không đúng. Một cảm giác "hơi giãn" và trống rỗng mơ hồ ở vùng kín, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây.

Một tia hoảng sợ loé lên. "Không lẽ nào..."

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Cô kiểm tra kỹ cơ thể mình, kiểm tra đồ lót. Không có gì cả. Không một vết bầm. Không một giọt dịch lạ. Hoàn toàn sạch sẽ. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự hoang mang vẫn còn đó.

"Chắc chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ quá thật," cô tự trấn an mình. "Có lẽ... có lẽ trong lúc ngủ, mình đã quá phấn khích và... tự mình..."

Nghĩ đến đó, hai má cô đỏ bừng lên. Một cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng dâng lên, nhưng xen lẫn vào đó là một sự bối rối và tò mò về chính bản năng của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể có những ham muốn mãnh liệt đến vậy.

Cô Hạnh không bao giờ có thể biết được, sự thật còn kỳ lạ và kinh hoàng hơn những gì cô tưởng tượng gấp vạn lần.

Và tôi, kẻ duy nhất biết sự thật đó, kẻ duy nhất chứng kiến "nữ thần" của mình đã có một cuộc giao hoan mãnh liệt với những thực thể đến từ thế giới khác, chỉ có thể mang theo bí mật nặng trĩu đó trong lòng.
 
anime sex
cliphot
Back
Top