Lãng Du 2772
Thành viên thông thái
Người dịch và biên soạn: Lãng Du
CHƯƠNG 1: CHUYỆN CỦA TÔI
Tôi là một thằng đàn ông đã trải qua cảm giác thực tế về việc có một cô "vợ hư" đúng nghĩa. Trên mấy group kín, tôi đọc qua không biết bao nhiêu bài kể về chuyện swinging hay share vợ, có những bài viết rất cuốn, làm tôi thấy đồng cảm lạ kỳ; nhưng cũng có mấy thứ vừa lướt qua đã thấy nồng nặc mùi "quay tay" ra bài của mấy đứa chưa bao giờ nếm mùi đời, viết lách vụng về làm tôi thấy gợn sóng khó chịu.
Thế là, tôi nảy ra ý định: Tại sao không đem những trải nghiệm "real" nhất của bản thân để gõ thành chữ, chia sẻ với những anh em cùng gu, hoặc mấy ông đang khao khát muốn nhảy vào con đường này?
Để tôi tự giới thiệu một chút.
Năm nay tôi 32 tuổi, cái tuổi mà người ta hay gọi là có sự nghiệp, xịn xò. Tôi là người gốc vùng biển, hiện cũng đang định cư tại một thành phố biển mặn mòi. Cuộc sống hiện tại của tôi xoay quanh vợ, con và ba tôi. Cả nhà sống rất hạnh phúc, mướt rượt. Nó chẳng hề có cái kết cục tệ hại như mấy cuốn truyện mạng hay thêu dệt. Có lẽ mấy cái kết u ám đó chỉ để làm màu cho kịch tính, nhưng tôi tin rằng, bất kỳ gia đình nào dám bước chân qua vạch ranh đó, các thành viên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ nhau. Đạo lý đơn giản thôi: Nếu không phải là sự tin tưởng tuyệt đối, sự bao dung hết mức và sự thấu hiểu sâu sắc, làm sao người ta có thể cùng nhau dấn thân đến mức này?
Trước hết, hãy để tôi kể về cái máu "vợ hư" nó thấm vào người tôi từ lúc nào.
Tôi tin là ngoài đời, có rất nhiều ông mang khao khát giống tôi, chỉ là họ bị trói buộc bởi điều kiện thực tế hoặc tính cách của vợ nên không thể làm tới. Nhưng số người mang ý nghĩ này chắc chắn không hề ít. Tôi có một tài khoản chuyên để kết bạn với mấy người cùng sở thích, trên đó có đủ hạng người, dĩ nhiên không thiếu mấy ông tò mò nhưng chẳng bao giờ dám làm. Tài khoản đó đã tồn tại chín năm trời, có những người bạn tôi đã chat suốt bấy nhiêu năm, chúng tôi thường xuyên chia sẻ về cuộc sống, về những khó khăn, những dằn vặt trong lòng sau khi bước vào con đường này để cùng nhau tìm lối thoát.
Mỗi người có một lý do, một hoàn cảnh riêng làm cho cơn thèm này nảy nở. Riêng tôi, câu chuyện đó có lẽ đặc biệt hơn cả.
Năm 2002, tôi đỗ vào đại học ở một thành phố biển xinh đẹp. Do hoàn cảnh gia đình cũng thuộc dạng có điều kiện nên thành tích học tập của tôi rất tốt. Nhà tôi không thiếu tiền, nhưng cuộc sống của tôi lúc đó chẳng hề nhàn hạ, thậm chí có phần gắt. Đó là kết quả từ cách dạy dỗ của ba tôi và mối quan hệ đặc biệt giữa tôi với ông. Về mối quan hệ đặc thù đó, tôi sẽ kể kỹ ở phần sau.
Hãy nói về khởi điểm của cơn thèm trong tôi trước đã.
Khi mới vào đại học, chương trình học không quá dày, tôi vừa học vừa ra ngoài làm thêm để tự lo học phí và sinh hoạt. Vì thế, năm nhất đại học tôi chẳng có thời gian để yêu đương. Phải đến năm hai, tôi mới có cô bạn gái đầu tiên. Cô ấy là người vùng cao, xinh . Là đàn em dưới khóa, cô ấy quen tôi qua một câu lạc bộ và bị hút bởi cái vẻ tự lập của tôi. Hai đứa bắt đầu một tình yêu cháy bỏng.
Mọi thứ tiến triển rất nhanh. Khi đó tôi đã làm việc tại một công ty decor nội thất, thu nhập ổn định và khá cao. Trong khi đám bạn cùng lứa còn đang vắt óc nghĩ lý do để xin gia đình vài trăm ngàn tiền ăn, thì mỗi tháng tôi đã có trong tay khoảng chục triệu. Phải thầm cảm ơn ba tôi, chính cách dạy của ông đã nhào nặn nên năng lực của tôi ngày hôm nay.
Cô gái đó rất thực dụng, nhưng lúc ấy tôi không có nhận ra. Lần đầu yêu, tôi chẳng có kinh nghiệm nhìn người, mãi sau này mới thấu. Dù có tiền, nhưng tôi phải tự đóng học phí và lo cuộc sống, nên số tiền chi cho cô ấy không quá dư dả. Ban đầu, tôi dùng tiền tiết kiệm, nhưng khi số dư chỉ còn đủ cho học phí, tôi không thể xài sang được nữa. Và rồi, tôi nhận thấy mối quan hệ giữa hai đứa bắt đầu rạn nứt âm thầm.
Để thuận tiện cho công việc, tôi thuê một căn chung cư nhỏ gần trường và sống chung với cô ấy. Khi đó, ngành decor đang ở thời hoàng kim, việc làm không hết. Vừa phải đi học, vừa phải làm, tôi thường xuyên thức trắng đêm tại công ty để chạy deadline thiết kế. Cô ấy lúc thì ở phòng, lúc lại về ký túc xá.
Một buổi sáng, sau khoảng một năm yêu nhau.
Tôi hoàn thành xong thiết kế lúc bốn giờ rưỡi sáng. Nhìn đồng hồ, tôi tính về nhà ngủ một mạch đến trưa, chiều mới hẹn khách qua công ty. Tôi rời công ty, mua chút đồ ăn sáng mang về. Tối qua cô ấy bảo về ký túc xá ngủ nên tôi chỉ mua phần của tôi.
Khi mở cửa phòng, máy lạnh vẫn để 18 độ, cái lạnh sực nức hòa với mùi nước hoa của cô ấy. Đồng hồ đã gần năm giờ rưỡi sáng.
Vừa bước vào, ba thứ âm thanh từ phòng ngủ đập thẳng vào tai tôi. Đó là tiếng rên rỉ chỉ có ở đàn bà khi đang làm chuyện đó, tiếng đệm lò xo kêu "cót két" nhịp nhàng dưới sức ép của cơ thể, và tiếng nhạc báo thức từ điện thoại.
Ba thứ âm thanh đó làm bộ não đang rã rời vì thiếu ngủ của tôi bỗng tỉnh táo lạ thường, đến mức bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một từng chi tiết. Lúc đó, tôi không có đứng hình hay não bộ trống rỗng gì hết. Tôi chỉ cầm túi đồ ăn sáng, bình thản đẩy cửa phòng ngủ ra.
Và rồi, tôi đã chứng kiến khung cảnh nguyên thủy nhất, thứ đã thiêu đốt máu "vợ dâm" trong tôi.
Một bóng lưng đàn ông hơi đậm người đang quỳ bò trên chiếc giường của tôi. Trên mông hắn hằn rõ vệt rám nắng đen giòn sau những lần đi bơi, đối lập hoàn toàn với làn da trắng bóc của bạn gái tôi. Cái mông đen bóng đó đang dập liên hồi không dứt, làm hai hòn dái lủng lẳng bên dưới cũng đung đưa theo nhịp. Dưới cái mông xám xịt đó là một cặp mông đàn bà trắng ngần, mướt rượt, bị ép bẹp xuống như một miếng bánh bao mềm xèo. Hai bắp chân trắng muốt của cô ấy vươn thẳng lên trời, kẹp chặt lấy không gã đàn ông, đung đưa theo từng cú thúc. Những ngón chân co quắp lại, và trên cổ chân trái, sợi dây chuyền vàng 18K lấp lánh đung đưa theo. Hổng phải tôi là chuyên gia về vàng, nhưng tôi nhận ra ngay vì sợi dây đó chính tay tôi mua tặng.
Đúng vậy, bạn gái tôi đang bị một gã béo lùn đè dưới thân, chiếm đoạt theo tư thế truyền thống nhất. Cô ấy phát ra những tiếng rên rỉ sướng rên tột độ. Chiếc điện thoại Nokia đặt đầu giường đang reo chuông báo thức, chắc là của gã kia.
Thật kỳ lạ, đầu óc tôi lúc đó tỉnh táo đến phát sợ. Tôi hiểu ra ngay lập tức: Gã này đêm qua chắc chắn đã giày vò bạn gái tôi không chỉ một lần. Hắn sợ tôi sáng sớm về nên đặt báo thức lúc năm giờ để lẻn đi trước. Chuông reo, hắn tỉnh giấc, và nhân lúc đang hăng sau một đêm nghỉ ngơi, hắn muốn tranh thủ làm thêm hiệp cuối trước khi đi. Nhưng cái năm giờ sáng mà hắn cho là sớm đó, đối với đứa thức đêm như tôi thì chẳng sớm chút nào.
Và tôi đã đứng đó, thu trọn vào tầm mắt bức tranh khắc cốt ghi tâm này.
Tôi không có lao vào đánh gã đàn ông đó, cũng không có đóng cửa quay ra hay bỏ đi. Tôi cứ đứng đó, mắt trừng trừng nhìn vào chỗ con cặc gã đàn ông đang đóng bạch bạch vào con sò của cô ấy. Trong lòng không có nỗi đau, cũng chẳng có phẫn nộ, mà là một sự kích thích làm toàn thân tôi run lên bần bật. Tiếng rên rỉ quen thuộc của cô người yêu lại làm tôi hưng phấn hơn cả những lúc tôi chơi cô ấy. Của quý của tôi đã căng cứng như thép từ lúc nào không hay.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi họ kết thúc. Gã đàn ông dậy gỡ bao cao su thì mới nhìn thấy tôi.
Mọi chuyện diễn ra đúng kịch bản, hai đứa chia tay. Chuyện này cũng không có lộ ra ngoài. Gã kia là thủ lĩnh hội sinh viên khóa đó, nhà có điều kiện nhưng chưa đến mức có thể bất chấp tương lai. Thế nên bí mật này chỉ nằm lại giữa ba người. Sau đó họ cũng chính thức cặp với nhau.
Khung cảnh lúc đó đã kích thích tôi cực mạnh, nhưng hệ quả sau đó cũng giáng một đòn nặng nề vào tôi. Dù sao tôi cũng là một gã trai tơ, đó là mối tình đầu, là người phụ nữ đã biến tôi thành đàn ông. Bảo không ảnh hưởng gì là nói dối. Suốt hai năm năm ba và năm tư, tôi không yêu thêm ai, mà dồn toàn bộ tâm trí vào công việc và học hành.
Chẳng mấy chốc, tôi trở thành người nổi tiếng trong trường. Năm tư đại học, tôi đã mở được công ty decor đầu tiên của tôi. Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp nhưng công ty đã bắt đầu chạy. Tôi bận bù đầu. Ba tôi thỉnh thoảng cũng từ thành phố qua giúp tôi xem xét vận hành, ông đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng ông chỉ đưa ra lời khuyên chứ không có can thiệp trực tiếp. Tôi thấy rõ ba rất hài lòng về biểu hiện của tôi. Tôi thực sự có khiếu trong ngành này, sau ba tháng chạy thử, công ty đã bắt đầu hái ra tiền. Những năm 2005, 2006, thị trường decor ở đây như một mỏ vàng, tôi nhanh chóng mở rộng quy mô.
Đúng lúc này, tôi gặp vấn đề lớn: Thiếu kiến trúc sư thiết kế. Công ty nhỏ, thời gian ngắn, kiến trúc sư thời đó cũng hiếm nên tôi tìm không ra người. Tôi nhắm thẳng vào trường cũ, định lôi kéo mấy đứa bạn học ra làm cho tôi. Mọi việc suôn sẻ lạ kỳ, vì đó là cơ hội thực tập, lại có tiền mang về, hơn nữa lại cùng trường nên tôi trả lương xịn xò như kiến trúc sư lâu năm ở mấy chỗ khác. Tôi lôi kéo được bốn nghiên cứu sinh và ba người bạn cùng khóa. Tôi cần người có kinh nghiệm hoặc có thể làm việc ngay, chứ không phải chỗ để đào tạo. Hầu hết sinh viên trong trường vẫn chỉ dừng lại ở mức "nói hươu nói vượn".
Tôi chỉ chọn được bảy người, nhưng với quy mô nhỏ lúc đó thì thế là đủ. Và vợ tương lai của tôi - Thuý Diễm - chính là một trong số đó. Cô ấy là nghiên cứu sinh, lớn hơn tôi hai tuổi. Thực ra lúc đầu tôi không quá để ý tới cô ấy, chỉ vì cô ấy vẽ kỹ thuật mướt quá nên tôi mới giữ lại. Ấn tượng đầu tiên về tính cách của cô ấy là quá lầm lì, mọt sách, gần như không bao giờ mở miệng, thiếu kỹ năng giao tiếp. Tôi coi cô ấy thuần túy là một thợ vẽ. Có công trình, người khác đi đàm phán, cần bản vẽ thì giao cho cô ấy. Dù vậy tôi không bạc đãi, vẫn trả lương cao ngất như bao người khác.
Nhưng thực tế đã chứng minh, con mắt nhìn người của tôi lúc đó có vấn đề lớn. Diễm là một người có biểu hiện bên ngoài và tính cách bên trong hoàn toàn đối lập. Cô ấy đã trở thành người có tỷ lệ ký hợp đồng cao nhất công ty tôi. Hầu như khách nào cũng thích cái vibe lạ của cô ấy. Vì việc nhiều nên cô ấy thường xuyên phải tăng ca. Với tư cách là đàn em, là sếp, tôi chỉ biết ở lại cùng làm. Thế rồi, hai đứa dần trở thành bạn, bạn thân, người yêu và cuối cùng là đám cưới, về chung một nhà.
CHƯƠNG 1: CHUYỆN CỦA TÔI
Tôi là một thằng đàn ông đã trải qua cảm giác thực tế về việc có một cô "vợ hư" đúng nghĩa. Trên mấy group kín, tôi đọc qua không biết bao nhiêu bài kể về chuyện swinging hay share vợ, có những bài viết rất cuốn, làm tôi thấy đồng cảm lạ kỳ; nhưng cũng có mấy thứ vừa lướt qua đã thấy nồng nặc mùi "quay tay" ra bài của mấy đứa chưa bao giờ nếm mùi đời, viết lách vụng về làm tôi thấy gợn sóng khó chịu.
Thế là, tôi nảy ra ý định: Tại sao không đem những trải nghiệm "real" nhất của bản thân để gõ thành chữ, chia sẻ với những anh em cùng gu, hoặc mấy ông đang khao khát muốn nhảy vào con đường này?
Để tôi tự giới thiệu một chút.
Năm nay tôi 32 tuổi, cái tuổi mà người ta hay gọi là có sự nghiệp, xịn xò. Tôi là người gốc vùng biển, hiện cũng đang định cư tại một thành phố biển mặn mòi. Cuộc sống hiện tại của tôi xoay quanh vợ, con và ba tôi. Cả nhà sống rất hạnh phúc, mướt rượt. Nó chẳng hề có cái kết cục tệ hại như mấy cuốn truyện mạng hay thêu dệt. Có lẽ mấy cái kết u ám đó chỉ để làm màu cho kịch tính, nhưng tôi tin rằng, bất kỳ gia đình nào dám bước chân qua vạch ranh đó, các thành viên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ nhau. Đạo lý đơn giản thôi: Nếu không phải là sự tin tưởng tuyệt đối, sự bao dung hết mức và sự thấu hiểu sâu sắc, làm sao người ta có thể cùng nhau dấn thân đến mức này?
Trước hết, hãy để tôi kể về cái máu "vợ hư" nó thấm vào người tôi từ lúc nào.
Tôi tin là ngoài đời, có rất nhiều ông mang khao khát giống tôi, chỉ là họ bị trói buộc bởi điều kiện thực tế hoặc tính cách của vợ nên không thể làm tới. Nhưng số người mang ý nghĩ này chắc chắn không hề ít. Tôi có một tài khoản chuyên để kết bạn với mấy người cùng sở thích, trên đó có đủ hạng người, dĩ nhiên không thiếu mấy ông tò mò nhưng chẳng bao giờ dám làm. Tài khoản đó đã tồn tại chín năm trời, có những người bạn tôi đã chat suốt bấy nhiêu năm, chúng tôi thường xuyên chia sẻ về cuộc sống, về những khó khăn, những dằn vặt trong lòng sau khi bước vào con đường này để cùng nhau tìm lối thoát.
Mỗi người có một lý do, một hoàn cảnh riêng làm cho cơn thèm này nảy nở. Riêng tôi, câu chuyện đó có lẽ đặc biệt hơn cả.
Năm 2002, tôi đỗ vào đại học ở một thành phố biển xinh đẹp. Do hoàn cảnh gia đình cũng thuộc dạng có điều kiện nên thành tích học tập của tôi rất tốt. Nhà tôi không thiếu tiền, nhưng cuộc sống của tôi lúc đó chẳng hề nhàn hạ, thậm chí có phần gắt. Đó là kết quả từ cách dạy dỗ của ba tôi và mối quan hệ đặc biệt giữa tôi với ông. Về mối quan hệ đặc thù đó, tôi sẽ kể kỹ ở phần sau.
Hãy nói về khởi điểm của cơn thèm trong tôi trước đã.
Khi mới vào đại học, chương trình học không quá dày, tôi vừa học vừa ra ngoài làm thêm để tự lo học phí và sinh hoạt. Vì thế, năm nhất đại học tôi chẳng có thời gian để yêu đương. Phải đến năm hai, tôi mới có cô bạn gái đầu tiên. Cô ấy là người vùng cao, xinh . Là đàn em dưới khóa, cô ấy quen tôi qua một câu lạc bộ và bị hút bởi cái vẻ tự lập của tôi. Hai đứa bắt đầu một tình yêu cháy bỏng.
Mọi thứ tiến triển rất nhanh. Khi đó tôi đã làm việc tại một công ty decor nội thất, thu nhập ổn định và khá cao. Trong khi đám bạn cùng lứa còn đang vắt óc nghĩ lý do để xin gia đình vài trăm ngàn tiền ăn, thì mỗi tháng tôi đã có trong tay khoảng chục triệu. Phải thầm cảm ơn ba tôi, chính cách dạy của ông đã nhào nặn nên năng lực của tôi ngày hôm nay.
Cô gái đó rất thực dụng, nhưng lúc ấy tôi không có nhận ra. Lần đầu yêu, tôi chẳng có kinh nghiệm nhìn người, mãi sau này mới thấu. Dù có tiền, nhưng tôi phải tự đóng học phí và lo cuộc sống, nên số tiền chi cho cô ấy không quá dư dả. Ban đầu, tôi dùng tiền tiết kiệm, nhưng khi số dư chỉ còn đủ cho học phí, tôi không thể xài sang được nữa. Và rồi, tôi nhận thấy mối quan hệ giữa hai đứa bắt đầu rạn nứt âm thầm.
Để thuận tiện cho công việc, tôi thuê một căn chung cư nhỏ gần trường và sống chung với cô ấy. Khi đó, ngành decor đang ở thời hoàng kim, việc làm không hết. Vừa phải đi học, vừa phải làm, tôi thường xuyên thức trắng đêm tại công ty để chạy deadline thiết kế. Cô ấy lúc thì ở phòng, lúc lại về ký túc xá.
Một buổi sáng, sau khoảng một năm yêu nhau.
Tôi hoàn thành xong thiết kế lúc bốn giờ rưỡi sáng. Nhìn đồng hồ, tôi tính về nhà ngủ một mạch đến trưa, chiều mới hẹn khách qua công ty. Tôi rời công ty, mua chút đồ ăn sáng mang về. Tối qua cô ấy bảo về ký túc xá ngủ nên tôi chỉ mua phần của tôi.
Khi mở cửa phòng, máy lạnh vẫn để 18 độ, cái lạnh sực nức hòa với mùi nước hoa của cô ấy. Đồng hồ đã gần năm giờ rưỡi sáng.
Vừa bước vào, ba thứ âm thanh từ phòng ngủ đập thẳng vào tai tôi. Đó là tiếng rên rỉ chỉ có ở đàn bà khi đang làm chuyện đó, tiếng đệm lò xo kêu "cót két" nhịp nhàng dưới sức ép của cơ thể, và tiếng nhạc báo thức từ điện thoại.
Ba thứ âm thanh đó làm bộ não đang rã rời vì thiếu ngủ của tôi bỗng tỉnh táo lạ thường, đến mức bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một từng chi tiết. Lúc đó, tôi không có đứng hình hay não bộ trống rỗng gì hết. Tôi chỉ cầm túi đồ ăn sáng, bình thản đẩy cửa phòng ngủ ra.
Và rồi, tôi đã chứng kiến khung cảnh nguyên thủy nhất, thứ đã thiêu đốt máu "vợ dâm" trong tôi.
Một bóng lưng đàn ông hơi đậm người đang quỳ bò trên chiếc giường của tôi. Trên mông hắn hằn rõ vệt rám nắng đen giòn sau những lần đi bơi, đối lập hoàn toàn với làn da trắng bóc của bạn gái tôi. Cái mông đen bóng đó đang dập liên hồi không dứt, làm hai hòn dái lủng lẳng bên dưới cũng đung đưa theo nhịp. Dưới cái mông xám xịt đó là một cặp mông đàn bà trắng ngần, mướt rượt, bị ép bẹp xuống như một miếng bánh bao mềm xèo. Hai bắp chân trắng muốt của cô ấy vươn thẳng lên trời, kẹp chặt lấy không gã đàn ông, đung đưa theo từng cú thúc. Những ngón chân co quắp lại, và trên cổ chân trái, sợi dây chuyền vàng 18K lấp lánh đung đưa theo. Hổng phải tôi là chuyên gia về vàng, nhưng tôi nhận ra ngay vì sợi dây đó chính tay tôi mua tặng.
Đúng vậy, bạn gái tôi đang bị một gã béo lùn đè dưới thân, chiếm đoạt theo tư thế truyền thống nhất. Cô ấy phát ra những tiếng rên rỉ sướng rên tột độ. Chiếc điện thoại Nokia đặt đầu giường đang reo chuông báo thức, chắc là của gã kia.
Thật kỳ lạ, đầu óc tôi lúc đó tỉnh táo đến phát sợ. Tôi hiểu ra ngay lập tức: Gã này đêm qua chắc chắn đã giày vò bạn gái tôi không chỉ một lần. Hắn sợ tôi sáng sớm về nên đặt báo thức lúc năm giờ để lẻn đi trước. Chuông reo, hắn tỉnh giấc, và nhân lúc đang hăng sau một đêm nghỉ ngơi, hắn muốn tranh thủ làm thêm hiệp cuối trước khi đi. Nhưng cái năm giờ sáng mà hắn cho là sớm đó, đối với đứa thức đêm như tôi thì chẳng sớm chút nào.
Và tôi đã đứng đó, thu trọn vào tầm mắt bức tranh khắc cốt ghi tâm này.
Tôi không có lao vào đánh gã đàn ông đó, cũng không có đóng cửa quay ra hay bỏ đi. Tôi cứ đứng đó, mắt trừng trừng nhìn vào chỗ con cặc gã đàn ông đang đóng bạch bạch vào con sò của cô ấy. Trong lòng không có nỗi đau, cũng chẳng có phẫn nộ, mà là một sự kích thích làm toàn thân tôi run lên bần bật. Tiếng rên rỉ quen thuộc của cô người yêu lại làm tôi hưng phấn hơn cả những lúc tôi chơi cô ấy. Của quý của tôi đã căng cứng như thép từ lúc nào không hay.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi họ kết thúc. Gã đàn ông dậy gỡ bao cao su thì mới nhìn thấy tôi.
Mọi chuyện diễn ra đúng kịch bản, hai đứa chia tay. Chuyện này cũng không có lộ ra ngoài. Gã kia là thủ lĩnh hội sinh viên khóa đó, nhà có điều kiện nhưng chưa đến mức có thể bất chấp tương lai. Thế nên bí mật này chỉ nằm lại giữa ba người. Sau đó họ cũng chính thức cặp với nhau.
Khung cảnh lúc đó đã kích thích tôi cực mạnh, nhưng hệ quả sau đó cũng giáng một đòn nặng nề vào tôi. Dù sao tôi cũng là một gã trai tơ, đó là mối tình đầu, là người phụ nữ đã biến tôi thành đàn ông. Bảo không ảnh hưởng gì là nói dối. Suốt hai năm năm ba và năm tư, tôi không yêu thêm ai, mà dồn toàn bộ tâm trí vào công việc và học hành.
Chẳng mấy chốc, tôi trở thành người nổi tiếng trong trường. Năm tư đại học, tôi đã mở được công ty decor đầu tiên của tôi. Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp nhưng công ty đã bắt đầu chạy. Tôi bận bù đầu. Ba tôi thỉnh thoảng cũng từ thành phố qua giúp tôi xem xét vận hành, ông đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng ông chỉ đưa ra lời khuyên chứ không có can thiệp trực tiếp. Tôi thấy rõ ba rất hài lòng về biểu hiện của tôi. Tôi thực sự có khiếu trong ngành này, sau ba tháng chạy thử, công ty đã bắt đầu hái ra tiền. Những năm 2005, 2006, thị trường decor ở đây như một mỏ vàng, tôi nhanh chóng mở rộng quy mô.
Đúng lúc này, tôi gặp vấn đề lớn: Thiếu kiến trúc sư thiết kế. Công ty nhỏ, thời gian ngắn, kiến trúc sư thời đó cũng hiếm nên tôi tìm không ra người. Tôi nhắm thẳng vào trường cũ, định lôi kéo mấy đứa bạn học ra làm cho tôi. Mọi việc suôn sẻ lạ kỳ, vì đó là cơ hội thực tập, lại có tiền mang về, hơn nữa lại cùng trường nên tôi trả lương xịn xò như kiến trúc sư lâu năm ở mấy chỗ khác. Tôi lôi kéo được bốn nghiên cứu sinh và ba người bạn cùng khóa. Tôi cần người có kinh nghiệm hoặc có thể làm việc ngay, chứ không phải chỗ để đào tạo. Hầu hết sinh viên trong trường vẫn chỉ dừng lại ở mức "nói hươu nói vượn".
Tôi chỉ chọn được bảy người, nhưng với quy mô nhỏ lúc đó thì thế là đủ. Và vợ tương lai của tôi - Thuý Diễm - chính là một trong số đó. Cô ấy là nghiên cứu sinh, lớn hơn tôi hai tuổi. Thực ra lúc đầu tôi không quá để ý tới cô ấy, chỉ vì cô ấy vẽ kỹ thuật mướt quá nên tôi mới giữ lại. Ấn tượng đầu tiên về tính cách của cô ấy là quá lầm lì, mọt sách, gần như không bao giờ mở miệng, thiếu kỹ năng giao tiếp. Tôi coi cô ấy thuần túy là một thợ vẽ. Có công trình, người khác đi đàm phán, cần bản vẽ thì giao cho cô ấy. Dù vậy tôi không bạc đãi, vẫn trả lương cao ngất như bao người khác.
Nhưng thực tế đã chứng minh, con mắt nhìn người của tôi lúc đó có vấn đề lớn. Diễm là một người có biểu hiện bên ngoài và tính cách bên trong hoàn toàn đối lập. Cô ấy đã trở thành người có tỷ lệ ký hợp đồng cao nhất công ty tôi. Hầu như khách nào cũng thích cái vibe lạ của cô ấy. Vì việc nhiều nên cô ấy thường xuyên phải tăng ca. Với tư cách là đàn em, là sếp, tôi chỉ biết ở lại cùng làm. Thế rồi, hai đứa dần trở thành bạn, bạn thân, người yêu và cuối cùng là đám cưới, về chung một nhà.
Sửa lần cuối:












