Trở về nhà được mấy ngày, lại xoáy vào vòng quay của công việc, gia đình. Dư âm của buổi offline vẫn còn đó, cảm thấy nhớ Sài Gòn thật nhiều. Lần này về thật sự đã củng cố thêm niềm tin của mình rằng mình vẫn nhớ và yêu Việt Nam thật nhiều. Cảm giác như cá gặp nước, tha hồ bơi lội tung tăng, được trở về cuộc sống độc thân tự do thật sướng. Thật ra nếu mình vẫn muốn ăn chơi thì đã không chọn đi nước ngoài và lập gia đình sớm. Vì Sài Gòn thật đông đúc nhưng thật cô đơn. Cảm giác chẳng có ai thuộc về mình, cũng chẳng có ai rãnh để quan tâm tới ai. Vậy thôi, đi là đúng.
 
Cuộc sống bên này nhàm chán đến vô vị nhưng lại hợp với mình. Đôi lúc cô đơn nhưng cảm giác khác với cô đơn khi ở Sài Gòn. Cô đơn bên này đơn giản là chẳng muốn kết bạn với ai, không ai làm phiền cuộc sống của nhau. Còn cô đơn ở Sài Gòn là biết vẫn có bạn bè đó nhưng chẳng hiểu sao không thể/không muốn gặp mặt nhau/không kết nối. Những cuộc trò chuyện vô vị về những thứ không đâu.
 
Mỗi lần đi là một lần học hỏi nhiều thứ và hiểu thêm hơn về bản thân. Không còn là đứa con gái ngây thơ, theo đuổi những thứ hão huyền. Bây giờ mình thực dụng, chín chắn và bớt bốc đồng hơn. Dù nhiều lần vẫn chạy theo cảm xúc, dù vẫn có những lúc ăn chơi không kiểm soát, làm cho cuộc sống muôn màu, muôn vẻ. Khi gần tiến về tuổi 30, có lẽ sẽ trưởng thành thêm vài chút, ăn mặc sẽ bớt hở hang hơn nhưng vẫn muốn hư, vẫn muốn gợi cảm.
 
Sắp tới phải bận rộn với công việc vì mục tiêu lớn hơn. Có lẽ sẽ ít online, ít chụp hình, ít comment dạo nhưng chắc vẫn sẽ lên đây mỗi khi rãnh rỗi. Bây giờ không đi kiếm người tâm sự mà cần thì lên đây viết linh tinh rồi thôi. Bây giờ không quá vui cũng không quá buồn nữa, như vậy cũng hay mà đúng không?
 Cuộc sống bên này nhàm chán đến vô vị nhưng lại hợp với mình. Đôi lúc cô đơn nhưng cảm giác khác với cô đơn khi ở Sài Gòn. Cô đơn bên này đơn giản là chẳng muốn kết bạn với ai, không ai làm phiền cuộc sống của nhau. Còn cô đơn ở Sài Gòn là biết vẫn có bạn bè đó nhưng chẳng hiểu sao không thể/không muốn gặp mặt nhau/không kết nối. Những cuộc trò chuyện vô vị về những thứ không đâu.
Mỗi lần đi là một lần học hỏi nhiều thứ và hiểu thêm hơn về bản thân. Không còn là đứa con gái ngây thơ, theo đuổi những thứ hão huyền. Bây giờ mình thực dụng, chín chắn và bớt bốc đồng hơn. Dù nhiều lần vẫn chạy theo cảm xúc, dù vẫn có những lúc ăn chơi không kiểm soát, làm cho cuộc sống muôn màu, muôn vẻ. Khi gần tiến về tuổi 30, có lẽ sẽ trưởng thành thêm vài chút, ăn mặc sẽ bớt hở hang hơn nhưng vẫn muốn hư, vẫn muốn gợi cảm.
Sắp tới phải bận rộn với công việc vì mục tiêu lớn hơn. Có lẽ sẽ ít online, ít chụp hình, ít comment dạo nhưng chắc vẫn sẽ lên đây mỗi khi rãnh rỗi. Bây giờ không đi kiếm người tâm sự mà cần thì lên đây viết linh tinh rồi thôi. Bây giờ không quá vui cũng không quá buồn nữa, như vậy cũng hay mà đúng không?
 
 




 
  
  
 

 
  
  
  
  
  
  
 
 
  
  
  
  
  
  
  
  
 

 
  
 
